Em không còn Anh! Anh hẹn mùa xuân đến, khi hoa đào nở rộ, sẽ trao lời thề ước, cùng sống đến bạc đầu.. Đồng Sinh là tên anh Nựu Nựu là tên em 7 năm ở Vũ Hán Xây hạnh phúc tương lai. Nụ cười anh rạng rỡ Một chàng trai thiện lương Ông trời như ban tặng Chỉ dành mỗi riêng em. Anh hẹn mùa xuân đến Khi hoa đào nở rộ Sẽ trao lời thề ước Cùng sống đến bạc đầu. Chợt một ngày dịch bệnh Cả Vũ Hán tang thương Anh báo điềm chẳng lành Lòng em như thắt lại. Em vội vã tìm anh Lòng em hoang mang lắm Thành phố hơn triệu dân Chằng thể nào là Anh? Anh bảo rằng rất ổn Đừng lo và đừng sợ Khi hoa đào nở rộ Anh sẽ đến tìm em. Anh rồi không liên lạc Nước mắt em lưng tròng Căn phòng buồn man mác Chẳng thể nào gặp Anh. Điện thoại em chợt reo Dòng tin nhắn của Anh Anh nói rằng: "không ổn" Ở đây anh mệt lắm Chắc là sẽ ngủ thôi Anh nói rằng rất yêu Chỉ tại trời ngăn cách Đành hẹn em kiếp sau Anh bảo em đừng buồn Sẽ có người thay anh Chăm sóc em cả đời. Khi anh đau đớn nhất Em chẳng thể ở bên Chỉ là cái nhìn cuối Em cũng không thể làm. Em hận cả Vũ Hán Sao cướp mất Đồng Sinh Em hận cả trời xanh Sao nỡ đành chia cách. Rồi hoa đào nở rộ Chỉ mình em đứng lặng Nụ cười em đã tắt Trách đời sao quá bạc. Em giờ không còn Anh Cả thế giới đông người Sao tìm hoài chẳng thấy? Một người tên Đồng Sinh! Nhưng! Nựu Nựu ơi, đừng tìm nữa, người ấy đã đi rồi.. Bài thơ này mình viết dựa theo một bức thư trên mạng, các bạn có thể đọc bài viết liên quan với từ khóa: "Bạn trai tôi qua đời ở Vũ Hán: Nhật ký đẫm nước mắt và cuộc tình sinh ly tử biệt của cô gái mất đi người yêu trong đại dịch virus corona" Link thảo luận - góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Phạm Hoàng Tú