Em đừng nói dối nữa. Có lần tôi hỏi em: Sao không thử tìm hiểu, rồi yêu một ai đó? Chứ cứ ở một mình hoài, không thấy cảm thấy buồn hay sao. Em nói rằng: Em không tin vào tình yêu, em cũng chẳng cần yêu một ai cả, sống một mình em thấy vẫn tốt và vui vẻ. Vậy cớ gì phải ràng buộc với một ai đó. Tôi biết em đang nói dối, và vì sao em lại nghĩ như vậy, có lẽ em sợ mình sẽ bị tổn thương, em sợ cảm giác phải rời xa một người khi em đã dành hết tình cảm cho họ. Em sợ cả những lừa dối trong tình yêu. Có lẽ do em nhìn thấy những cuộc tình của những người xung quanh, những cuộc tình đó tan nhiều hơn là hợp, đau nhiều hơn là vui.. Chắc vì vậy mà trong em cái gọi là tình yêu chẳng còn đẹp như bản chất của nó nữa, mà tình yêu đã bị bóp méo bởi những câu chuyện chẳng được may mắn. Em không mạnh mẽ như em nghĩ đâu, hoặc là em biết điều đó nhưng em chẳng dám thừa nhận. Sâu trong lòng em, sâu trong ánh mắt của em, tôi vẫn nhìn thấy được sự khao khát và hy vọng về một tình yêu mà. Em vẫn khao khát có người đi bên cạnh em, nói với em những lời yêu thương, cùng chia sẻ, hay quan tâm đến em, em vẫn khao khát có một bờ vai để dựa vào những lúc em cảm thấy mệt mỏi. Em vẫn hy vọng rằng một ngày nào đó tình yêu sẽ đến với em mà! Sao em cứ nói dối là mình không cần? Em biết đó cuộc sống này tuy rằng nơi đâu cũng tấp nập, ở quán xá, ở những trung tâm hay là ở những con đường lúc nào cũng có rất nhiều người, nhưng sao nhiều lúc ta vẫn cảm thấy mình thật cô đơn! Em biết không, là vì ta đang thiếu một người để yêu thương em à. Chúng ta ai có một gia đình lớn, có những người bạn, những người đồng nghiệp, thậm chí là những người hàng xóm.. Nhưng gia đình của ta và những con người ấy, chẳng thể bên ta mãi được! Cũng chẳng thể chia sẻ hết những điều ở trong lòng ta. Chỉ có một người mới có thể ở bên cạnh ta mãi được, người đó đến và ở lại với danh nghĩa là bạn đời.. Người đó có thể cùng ta cố gắng vượt qua những khó khăn, chia sẻ với ta bao buồn vui. Người đó và ta sẽ quan tâm chăm sóc lẫn nhau, sẽ không bao giờ để người còn lại phải chịu cảm giác cô đơn như ngày xưa nữa. Người đó giúp ta thấy ấm áp hơn mỗi khi đông về, giúp ta biết cách mở lòng và yêu thương một người, người đó giúp ta biết tình yêu thật sự cũng có trong đời. Vậy nên em đừng nói dối nữa, tình yêu là thứ ai cũng cần cả! Đừng cảm thấy ngại khi mình cũng muốn được yêu. Em cũng đừng sợ những điều không may trong tình yêu sẽ xảy đến, những câu chuyện mà em thấy đôi khi chỉ là một phần của tình yêu mà thôi. Tình yêu đẹp vẫn có trong cuộc đời của mỗi chúng ta, chỉ là có người may mắn họ được hạnh phúc mà không phải trải qua đắng cay, còn có người lại phải đau khổ, chia ly rồi mới gặp được hạnh phúc. Em cũng sẽ vậy, sẽ gặp được hạnh phúc sẽ có một tình yêu đẹp trong đời mình. Nhưng với điều kiện là em phải mở lòng mình để cho đi và nhận lại những yêu thương ấy, đừng vì sợ một điều gì mà đánh mất tình yêu của mình nhé cô gái! Đừng nói dối rằng em không muốn yêu một ai. Đừng nói dối rằng sống một mình rất vui. Chẳng ai không muốn được yêu thương cả, cũng chẳng có ai một mình mà vẫn cảm thấy vui, và cũng chẳng có ai một mình mà không cảm thấy cô đơn!
Đi trên những con đường đông đúc, đi qua mỗi một ngôi nhà sáng đèn. Đôi lúc tôi tự hỏi, liệu trên những con đường đông đúc người qua lại này, có mấy ai là không cảm thấy cô đơn. Trong mỗi ngôi nhà sáng đèn kia, liệu có bao nhiêu người đang được hạnh phúc.. Những câu hỏi ấy thỉnh thoảng vẫn hiện lên trong đầu của tôi! Những câu hỏi về cuộc sống, về cảm giác của những người xung quanh. Có vài lần tôi vô tình đọc được, những bài báo viết về sự tự tử. Tôi nhận ra những con người, và câu chuyện của họ là khác nhau.. Nhưng họ giống nhau ở một chỗ, là đằng sau những câu chuyện, những con người ấy đều là sự bất lực, và mệt mỏi. Có thể rất nhiều người sẽ cho rằng họ ngu ngốc, nhưng số trong rất nhiều người đó. Có một ai biết gì về họ, biết gì về câu chuyện của họ! Biết tại sao họ lại chọn cách ngu ngốc, như bao người vẫn nói? Sao những con người không biết gì ấy, lại dám phán xét như thể họ đã hiểu rõ mọi chuyện. Đôi lúc người ta chọn buông xuôi một cuộc sống, không phải vì họ muốn thế. Chỉ là trong cuộc sống ấy có quá nhiều những điều, mà người trong cuộc không thể giải quyết được. Đừng nói rằng họ ngu ngốc, yếu đuối hay hèn nhát.. Bạn không trong hoàn cảnh của họ, thì làm sao bạn có thể hiểu được. "Người tỉnh thì làm sao hiểu được người say. Người đang ấm êm và hạnh phúc, thì làm sao hiểu được những bi thương của người đang phải chịu sự mất mát." Tôi không ủng hộ việc tự tử, và cũng chẳng còn quyền để phản đối. Chỉ là tôi hiểu, tôi cảm thông với quyết định, thật buồn đó của họ! Bạn có từng bị tổn thương? Có từng trải qua những ngày tháng mệt mỏi trong cuộc sống, và có từng gặp phải những điều khiến bạn cảm thấy bất lực, muốn buông xuôi tất cả. Cuộc sống mà tôi chẳng tin, không ai là không có một vài vết thương, chẳng ai là chưa từng khóc vì những nỗi đau cả. Tôi cũng thế, cũng đã khóc! Cũng đã đau rất nhiều vì những vết thương trên da thịt, và cả những vết thương chỉ mình tôi cảm nhận được, chỉ một mình tôi mới biết nó đang tồn tại. Tôi cũng gặp phải những ngày buồn chán và cảm thấy bất lực với cuộc sống. Có những ngày tôi cảm thấy lạc lõng và chênh vênh đến lạ! Mọi thứ trở nên nặng trĩu ở trong lòng. Những tâm tư, khuất mắc chẳng thể giải bày cùng ai.. Những ngày như thế, một nơi ấm áp như gia đình cũng bỗng trở nên lạnh lẽo và nặng nề với tôi. Trong những ngày đó tôi hay chọn im lặng, và chọn tỏ ra mình ổn! Tôi không biết cách này có đúng không, nhưng dần dần ý nghĩ buông xuôi một cuộc sống đã xuất hiện trong tôi. Chắc vậy mà đã có một khoảng thời gian tôi hay nhìn vào cổ tay của mình, nơi có những mạch máu và đường gân xanh. Tôi đã nghĩ, nếu tôi làm gì đó với cổ tay mình thì liệu cuộc sống này sẽ dễ dàng hơn chăng! Suy nghĩ muốn đó, mỗi ngày mỗi ngày đều hiện nhiều hơn trong đầu của tôi, nhưng chẳng ai biết, chẳng ai nhận ra cả. Là do tôi che giấu quá giỏi, hay là vì những người xung quanh tôi. Họ đang sống quá vội, quá vô tâm để rồi họ dần trở nên thờ ơ, dửng dưng với mọi người và mọi điều xung quanh mình. Nếu thật sự có một ngày tôi chọn biến mất, thì sẽ không ai kịp giữ tôi lại đâu nhỉ! Điều gì đã khiến cho tôi muốn buông xuôi cuộc sống của mình, khiến cho những con người kia đã chọn bỏ cuộc? Câu trả lời có lẽ, là vì chúng tôi cảm thấy đơn độc. Đơn độc giữa mọi người, giữa nơi gọi là gia đình! Có rất nhiều lần tôi ước, giá mà chúng ta sống chậm lại một chút. Giá mà chúng ta dành thời gian để quan tâm, chia sẻ, lắng nghe lẫn nhau. Giá mà chúng ta nói những lời yêu thương nhiều hơn, thay vì nói những câu trách móc, đổ lỗi cho nhau.. Thì có lẽ những con người kia, và cả tôi nữa, đã không chọn, không muốn buông xuôi cuộc sống. Tôi có đọc được ở đâu đó, một câu nói: Không một ai thật sự đang hạnh phúc rồi một ngày nảy lên trong đầu ý tưởng "A hôm nay là một ngày đẹp trời, mình sẽ tự tử." Đó là một quá trình dài đằng đẵng, uất ức và bế tắc, như thể bạn bị nhốt trong một cái lồng mà không biết ai mới có thể là người mở khóa. Ai trong cuộc sống cũng có thể, sẽ cảm thấy bế tắc, mỏi mệt, và bất lực. Vậy xin hãy sống chậm lại một chút, để quan tâm đến nhau, để nhận ra những người xung quanh mình đang cảm thấy thế nào. Xin hãy sống chậm lại một chút, để cùng sẻ chia, cùng lắng nghe những trăn trở, mong muốn, những ước mơ của nhau. Xin hãy sống chậm lại một chút, để không phải bỏ lỡ những người ta yêu thương. Xin hãy sống chậm lại một chút, để kịp nhận ra và níu giữ những điều thật sự quan trọng với ta.
Hãy cứ khóc đi em, những khi em thấy buồn, thấy chơi vơi. Hãy cứ khóc đi em, khi em yếu lòng hay mệt mỏi. Hãy cứ khóc đi em, để những nỗi đau trong em phần nào sẽ được vơi bớt. Hãy cứ khóc đi em, nếu những giọt nước mắt kia thật sự muốn rơi.. Đừng cố kìm nén cảm xúc của mình, vì một ai hay vì bất cứ điều gì cả. Bởi đến một thời điểm nào đó. Em sẽ hiểu cái giác, muốn khóc mà chẳng thể! Em sẽ thấy lòng mình nhức nhói, cổ họng thì cứ nghẹn lại như có một cái gì đó ngăn không cho em nấc thành tiếng. Em thấy mắt mình nhoè đi, vài giọt nước mắt mặn chát sẽ rơi, nhưng lại nhanh chóng biến tan như chưa từng đọng nơi khóe mắt. Em đừng như tôi, đừng giả vờ mạnh mẽ! Đừng vội lau đi giọt nước mắt, khi nó còn chưa kịp rơi. Tôi từng nghĩ như thế là ngầu lắm, là mạnh mẽ lắm nhưng thật ra hành động ấy.. Thật đáng thương em à. Tôi của bây giờ, ước mình có thể khóc. Khóc òa lên như một đứa trẻ. Nghe thì có vẻ thật kỳ lạ! Nhưng tôi cũng từng như em. Vì muốn, không ai phải lo lắng cho mình. Muốn mình luôn phải ổn trước mặt người khác, nên tôi đã kìm nén những giọt nước mắt của mình. Kìm nén dù cho tôi đang rất đau, rất tổn thương trong lòng. Dù cho bị hiểu lầm, hay khi tôi cảm thấy chơi vơi, lạc lõng. Tôi cũng không để mình, rơi một giọt nước mắt nào cả. Tôi cứ thế, cứ gắng gượng vì những điều tưởng chừng là quan trọng, vì cứ nghĩ cho người khác.. Và rồi tôi cứ nghĩ những cảm xúc đó, sẽ qua, sẽ nguôi ngoai thôi! Tôi sẽ mạnh mẽ hơn khi trải qua chúng, mà không phải rơi bất kì một giọt nước mắt nào, nhưng thời gian qua đi. Tôi nhận ra mình đã sai. Những đớn đau, tổn thương, mệt mỏi, những phút yếu lòng hay chơi vơi.. Vẫn còn nguyên vẹn nơi tim tôi. Tôi nhận ra nếu như ngày đó, vào những ngày yếu lòng.. Tôi cho phép bản thân mình, được khóc thì thật tốt. Tôi sẽ không như bây giờ, dửng dưng với nỗi đau, và tàn nhẫn với những cảm xúc của chính mình. Nếu ngày đó tôi cho phép mình được khóc, thì cảm xúc trong tôi đã không chai sạn. Thì tôi đã biết yêu bản thân của mình hơn, đã không xem những đau thương là điều hiển nhiên với mình. Nếu ngày đó tôi cho phép mình được khóc, thì những vết thương của tôi có lẽ đã lành từ bao giờ. Và nếu ngày đó tôi cho phép mình được khóc, thì giờ chắc tôi đã hạnh phúc hơn. Hãy cứ khóc nếu em thấy đau, thấy buồn tủi ở trong lòng.. Đừng sợ xấu hổ hay là cảm thấy e ngại! Vì khóc là một đặc ân mà Thượng Đế đã ban tặng cho con người chúng ta, để có thể tự an ủi và xoa dịu nỗi đau của chính mình. Đừng từ chối đặc ân ấy dù chỉ là một lần, Thượng Đế sẽ tức giận và sẽ trừng phạt em đấy. Trừng phạt như tôi này, cảm thấy rất đau trong lòng nhưng chẳng thể khóc! Đừng nghĩ những giọt nước mắt sẽ làm cho em yếu đuối, mà thực sự những giọt nước mắt sẽ khiến em mạnh mẽ hơn đấy. tác giả Lưu Ly
Khi em nhận ra.. Cũng là lúc mọi chuyện kết thúc Giờ đây nỗi nhớ về anh chẳng còn nhiều như trước nữa, nhưng thật lạ là nỗi nhớ này không hề phai nhạt đi. Mà nó vẫn cứ ở đấy, sâu trong tim em. Để khi đêm về, khi em yếu lòng.. Thì em lại nhớ về anh, nhớ nụ cười, nhớ ánh mắt của anh. Em nhớ cả những câu chuyện mà mình từng nói với nhau. Em chẳng biết nỗi nhớ này, có ý nghĩa là gì nữa! Là nhớ một người anh đã từng quan tâm đến mình. Là nỗi nhớ dành cho một người đã làm mình rung động. Hay nỗi nhớ này là do lòng ích kỉ của em, vì em đang tiếc nuối một người từng yêu mình.. Biết bao lần em đã đặt cho mình câu hỏi ấy, nhưng em vẫn không tài nào trả lời được. Em biết câu trả lời có là gì, thì cũng không thể khiến anh quay về bên em. Em cũng biết có những chuyện đã qua, thì sẽ không thể nào thay đổi hay chạm đến được nữa. Nhưng câu chuyện đã qua ấy, em vẫn chưa thể quên được! Nó làm em, mãi day dứt ở trong lòng.. Có phải là do lý trí của em quá lớn, nó lấn át cả trái tim em. Để khi anh đi rồi, con tim em mới dũng cảm lên tiếng. Nhưng khi con tim em đủ dũng cảm để lên tiếng, để nhận ra nó muốn yêu thương thì đã có một người rời đi. Khi con người ta chợt nhận ra, một điều gì đó có ý nghĩa, chợt nhận ra người ấy thật quan trọng với mình.. thì đó cũng là lúc mọi chuyện đã kết thúc. Nhờ vậy con người ta mới trưởng thành. Sau những mất mát và đau thương, anh nhỉ! Anh biết không, câu chuyện của mình không phải là một câu chuyện đặc biệt gì đâu. Có rất nhiều người cũng nhận ra họ đã yêu một người, sau khi người ấy rời đi. Nhưng thật may mắn là, bằng một phép màu nào đó, họ lại tìm thấy nhau một lần nữa. Những phép màu đó là trong một quyển tiểu thuyết, trong một bộ phim ngôn tình anh à. Còn em và anh là câu chuyện của đời thật, nên sẽ chẳng có phép màu xảy ra với chúng ta. Một người mà khi họ đi rồi, em mới nhận ra là người ấy rất tốt, rất thật lòng với em. Anh đi rồi, anh có buồn không! Nếu có thể chọn lại một lần nữa. Anh có kiên nhẫn đợi em thêm một chút, để em có thể nhận ra là mình đã yêu anh.. Hay anh vẫn chọn đi trên con đường khác, con đường không có hai ta. Và em cũng đã nhận ra, khi bỏ lỡ một người, là chẳng còn cơ hội để gặp lại. Nên sự thật là em đã bỏ lỡ anh rồi!
Khi trưởng thành, tôi đã mất đi một người bạn Tôi thấy mệt mỏi bạn à, mệt mỏi khi chỉ có một mình tôi là nhớ đến hình bóng của bạn. Tôi chẳng biết, vì sao tôi lại giữ được hình bóng của bạn, trong tim mình lâu đến thế. Nhưng tôi biết, trong tim bạn từ lâu đã chẳng còn hình bóng của tôi nữa.. Phải không! Thỉnh thoảng tôi vẫn tự hỏi, liệu tôi đã làm sai điều gì, mà giờ đây tôi và bạn lại xa cách đến thế. Lỗi tại tôi, hay tại đó là quy luật của cuộc đời. Ta chẳng thể nào thân thiết mãi với một người, nhất là những người bạn trong tháng năm tuổi thơ. Có lẽ vậy nhỉ! Thời gian trôi qua và chúng ta, ai rồi cũng phải trưởng thành. Những chuyện ở năm tháng tuổi thơ, thử hỏi mấy ai còn nhớ. Và sự bận rộn của những người trưởng thành, chắc đã khiến bạn dần quên đi tôi. Tôi buồn, nhưng sao có thể trách bạn! Nếu có trách, chỉ có thể trách. Tôi không đủ tốt, để có thể khiến bạn nhớ đến tôi.. Giờ đây, điều mà tôi mong muốn nhất. Bạn có biết là gì không? Là mình chưa từng trưởng thành! Tôi muốn mình vẫn là một đứa trẻ của ngày nào, để được vô tư chơi đùa cùng bạn. Kể cho bạn nghe những câu chuyện không đầu không cuối, có thể gọi tên bạn bất cứ khi nào. Có thể tìm đến bạn mọi lúc, mà không cần phải e dè rằng bạn có đang rảnh không. Có buồn bực gì không, tìm đến bạn giờ này liệu có làm phiền bạn. Dù đã nhiều năm trôi qua, nhưng tôi vẫn nhớ đến những cuộc gọi hàng tiếng đồng hồ của tôi với bạn. Tôi nhớ những buổi chiều mình trốn học, để qua nhà bạn chơi game. Tôi nhớ đêm Trung Thu năm ấy, chúng ta đã cùng cười nói vang cả một góc phố. Dường như tôi nhớ tất cả, những gì đã có trong tình bạn của chúng ta. Chỉ có một điều là tôi chẳng thể nhớ, là từ bao giờ tôi và bạn đã xa cách như thế này! À có lẽ là từ những năm tháng, bạn đi học xa nhà. Có lẽ là từ những tin nhắn của tôi, không còn được bạn hồi âm. Có lẽ là từ những hiểu lầm nho nhỏ của tôi và bạn. Có lẽ là từ đó, mà chúng ta đã dần dần xa cách.. Tôi đã nhớ bạn rất nhiều, nhớ đến mức. Trong những giấc mơ vui vẻ và hạnh phúc nhất của tôi, đều có bạn. Những giấc mơ có lẽ là cách duy nhất, để tôi có thể nhìn thấy bạn. Tôi mơ thấy những hình ảnh của ngày xưa, lúc chúng ta còn thân thiết bên nhau. Tôi mơ đến những ngày chúng ta đã trưởng thành, những lúc vô tình lướt qua nhau. Hay những lúc gặp nhau, chỉ mỉm cười và gật đầu chào nhau một cái.. Rồi lại lướt qua như đã từng. Dù đó chỉ giấc mơ thôi, nhưng những cảm xúc trong tôi là thật. Những nụ cười thật vui khi chúng ta chơi đùa, những khoảnh khắc đau lòng khi ta vô tình lướt qua nhau. Tất cả là thật, những điều mà tôi đã trải qua, và đã cảm nhận được! Mỗi khi nhìn thấy bạn, được trò chuyện cùng bạn. Trong thâm tâm tôi, luôn biết đó chỉ là mơ. Nhưng tôi thật sự, vẫn cảm thấy rất vui.. Có những khi dù đã tỉnh giấc, nhưng tôi vẫn không dám mở mắt. Vì trong giấc mơ, khi ấy tôi chỉ mới nhìn thấy bạn thôi. Chúng ta còn chưa kịp nói chuyện với nhau, chưa kịp chào nhau! Những lúc đó tôi đã tự nhủ, mình phải ngủ tiếp, phải ngủ tiếp. Để được gặp bạn thêm một chút nữa. Bao năm qua, tôi vẫn luôn thương và nhớ bạn như thế! Tôi cá là bạn chẳng thể nào, biết được tình cảm này. Vì mỗi khi vô tình được gặp bạn, tôi chỉ dám nhìn bạn từ đằng sau. Tôi chẳng dám gọi tên, chẳng dám vẫy tay chào bạn trước. Có những lúc biết bạn ở đó, chỉ cần quay lại là có thể cười với bạn rồi. Nhưng tôi lại không tự tin bạn à, tôi nghĩ đến những tin nhắn không được bạn hồi âm. Tôi nghĩ rằng những thương nhớ của mình, sẽ khiến bạn thấy phiền. Vậy là tôi chẳng quay lại, chẳng thể đối diện với bạn! Có lẽ bạn cũng không biết được, trong những ngày lễ, hay ngày sinh nhật của bạn. Tôi đều nhớ, đều cầu chúc cho bạn những điều tốt đẹp, đều mong bạn được vui vẻ và hạnh phúc. Chỉ là tôi không gửi những tin nhắn đó đến số điện thoại của bạn mà thôi. Bạn biết không, trưởng thành với tôi thật khó khăn! Chẳng phải vì gặp những vấp ngã, thử thách trong đời. Mà là vì, khi trưởng thành rồi! Bạn chẳng còn bên cạnh tôi nữa. Có lần tôi đọc được quyển sách, trong đó viết rằng: "Nếu cứ mãi nhớ về một người, sẽ có ngày được gặp lại!" Lúc đó tôi lại nghĩ đến bạn. Trong những năm tháng qua, tôi đã nghĩ về bạn rất nhiều rồi, vậy sẽ có ngày chúng ta gặp lại nhau chứ? Có lúc tôi cũng hỏi, liệu ở đâu đó trên những con đường của sau này.. Bạn có đang đứng đấy, để đợi tôi!