Em đừng khóc can cớ gì phải khóc Chúng ta đâu phải những kẻ phi thường Tình say đắm những ngày đầu tiên ấy Giữ làm sao nguyên vẹn giữa đao thương Em đừng khóc can cớ gì phải khóc Gừng vẫn cay, muối vẫn mặn đấy mà Truông ngàn ấy dẫu trăm mùa cỏ héo Thì gió chiều vẫn nhớ một lần hoa Em đừng khóc những chuyện buồn miên viễn Kẻo mai sau cạn hết những nguồn cơn Cách lìa nhau là một chuyện bình thường Em đừng khóc, can cớ gì phải khóc. Nguyễn Thiên Ngân
Nằm trong tập thơ "Lạ lùng sao, đau đớn này?" được xuất bản năm 2013, "Em đừng khóc, can có gì phải khóc?" có lẽ là bài thơ dễ đọng lại trong tâm trí người đọc nhất, đặc biệt là với những trái tim đang trống huếch hoác bởi nỗi buồn. Tình yêu đã qua đi, nhưng nỗi buồn thì luôn ở lại, chúng ta thường có xu hướng tự dằn vặt chính bản thân mình trong cái bóng của khứ, thậm chí có những giờ phút tuyệt vọng, trong chúng ta còn có suy nghĩ như cả thế giới này đang mắc nợ ta, rằng chúng ta đang gánh đau khổ cho muôn vạn con người ngoài kia này . Thế nhưng, sự thật là nào cũng có giới hạn nhất định. Tình yêu, nếu đã ra đi, liệu nước mắt nào có thể mang trở lại? Có thể mang trái tim một người vẹn nguyên như chưa từng có một người khác tồn tại? "Em đừng khóc can cớ gì phải khóc Chúng ta đâu phải những kẻ phi thường Tình say đắm những ngày đầu tiên ấy Giữ làm sao nguyên vẹn giữa đao thương Em đừng khóc can cớ gì phải khóc Gừng vẫn cay, muối vẫn mặn đấy mà Truông ngàn ấy dẫu trăm mùa cỏ héo Thì gió chiều vẫn nhớ một lần hoa" Tình yêu, nỗi buồn hay muôn vạn trạng thái cảm xúc khác của con người, đều chỉ mang tính thời điểm và đến một lúc nào đó mọi thứ đều kết thúc và đi qua. Em đừng khóc những chuyện buồn miên viễn Kẻo mai sau cạn hết những nguồn cơn Cách lìa nhau là một chuyện bình thường. Em đừng khóc, can cớ gì phải khóc" Thơ Nguyễn Thiên Ngân bao giờ cũng buồn và tập thơ "Lạ lùng sao, đau đớn này?" cũng không phải một ngoại lệ. Tập thơ be bé, nhỏ xinh, đến từng lời thơ cũng súc tích trong một trang giấy mênh mang khiến người đọc có nhiều không gian để suy nghĩ. Đọc thơ của Thiên Ngân mỗi người sẽ có những cảm nhận riêng cho mình, không bị ép buộc vào khuôn khổ vì thơ của Ngân không kể lể ủy mị quá nhiều. Thơ của Thiên Ngân buồn nhưng không tuyệt vọng, bởi những so sánh ví von ngộ nghĩnh của tác giả, làm cho bạn đọc dễ tìm được sự đồng điệu.