Em Đợi Phút Yên Bình Tác giả: Cát Cát Nhi Link góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Cát Cát Nhi Thể loại: Tản văn Giới thiệu : Tôi muốn nhìn lại những tổn thương, biết đâu từ đó tôi sẽ trưởng thành thật nhẹ nhàng và chậm rãi. Nâng tách trà nhấp một ngụm sau đó ngã nhoài xuống giường, đưa mắt nhìn bầu trời vô định. Một chút bình yên tôi vốn hằng ao ước. Muốn đem cả cơ thể nhào vào sự ấm áp của bất kì thứ gì đem lại. Tình yêu, tình bạn, tình thân, tất cả xoay vòng xoay vòng cùng những vết thương. Tuần hoàn, luân chuyển, mãi mãi không hồi kết. Tiếng thở dài kín đáo lại vang lên cùng sự trưởng thành chầm chậm. Thời gian bỗng chốc đem mọi thứ hóa thành gió sương. Cho xin một chút bình yên.
#1: Ai cũng từng có những giây phút đau khổ đến tuyệt vọng. Tuyệt vọng. Cảm giác con tim bị xé nát. Cảm giác con tim vốn là những mảnh vá lại còn bị nhẫn tâm giày xéo phanh phui ra rồi lơ đãng khâu lại. Cảm giác thất vọng, ngạt thở, mệt nhoài.. Cảm giác đau đớn với chính mình, sự thống khổ bi ai khi nhìn bản thân trong gương. Nhưng những giọt nước mắt không tài nào rơi xuống. Tuyệt vọng làm cho tôi lười thở, nhưng tôi sợ chết, do đó, chỉ là tôi lười thôi. Tuyệt vọng cũng làm tôi lạnh người đi, rất lạnh. Chỉ trong giây lát lại thêm đau nhói, đau nhói và đau nhói. Chỉ mong mọi thứ mau biến hết vào hư vô. Chỉ mong mọi thứ sẽ không như vậy. Tuyệt vọng để lại một cái tôi lười thở nhưng muốn sống. Lúc này, lại bâng quơ như kẻ điên. Là ai? Trong tấm gương phản chiếu đó. Là ai? Tôi nhìn thấy xa lạ lại quen thuộc kì diệu. Khuôn mặt hốc hác đó làm tôi sợ hãi. Khóe miệng nó cong lên nhìn tôi cười cợt. Nó nhìn tôi với ánh mắt khinh khỉnh. Tôi chạm vào gương, nó chạm vào tôi. Và rồi tôi nhìn thấy bàn tay của tôi và nó. Nó thì thào: "Tôi là tôi" Tôi là nó, một con người tuyệt vọng bên kia mặt kính. Má tôi không có lấy một giọt nước mắt chảy, đáng ra chúng phải chảy chứ. Tôi đã quá mạnh mẽ sao. Không, không hề.. Tôi nhìn không gian, tôi chờ đợi thời gian qua đi. Tôi cảm thấy trống trải, tim tôi đang có lỗ hổng hay gì đó. Tôi sẽ không thể nào lấp đầy được. Lơ đãng. Thiếu vắng. Chỉ muốn nằm đó, thơ thẩn thở dài. Lặng theo thời gian, chờ một lúc tâm trạng khác hơn, chờ cảm giác tuyệt vọng sẽ tan đi. Chờ hơi thở trở nên bình thường lại. Chờ tâm tình có chuyển biến thôi. Chạm tay lên mặt, phe phẩy vuốt ve con gấu bông bên cạnh. Thở dài một hơi, bật lên một dòng nhạc không lời rồi nằm đó. Không cần nhìn ra thế giới, không cần biết đến đấu tranh trong đời. Chỉ cần nằm đó, mắt không nhắm mà nhìn trần nhà rồi lẳng lặng ngủ đi. Hay sẽ lại nhìn bản thân trong gương rồi lại tự chế giễu mình. Chỉ xin, trong giây phút bé nhỏ này. Tôi sẽ có thể chìm đắm trong một khoảng không riêng. Chỉ trong khoảng thời gian bé nhỏ này, quên đi tất cả. Quên đi phiền muộn. Rồi, đến khi tỉnh lại. Tâm tình đã sẵn sàng đấu tranh lần nữa. Có những ngày tuyệt vọng thế đấy. Nhưng cũng phải cố bước qua. Tôi đã thử buông xuôi tất cả nhưng rồi lại tiếc nuối đứng dậy, bởi đâu đó.. Còn có những người quan tâm và yêu thương tôi.. Tôi không nói họ cần tôi nhưng chỉ cần còn ai đó hay thứ gì đó, tôi sẽ lại đứng lên. Nghĩ đến ước mơ rồi tuyệt vọng che mặt xấu hổ. Nghĩ đến tình yêu rồi đau đớn nắm chặt tay. Nghĩ đến tình thân rồi vô cùng hổ thẹn. Mỗi ngày lại một điều đến nhưng sẽ có điều đi, mỗi buổi tối đều thẩn thờ không ngủ mà nhìn ánh sao trời. Cũng có lúc sẽ ngồi hàng giờ dưới mưa rồi cảm thấy lạnh. Cảm thấy bản thân không cần nhớ nhiều, những giọt nước bắn lên má, lên da thịt như gọt rửa đi ít nhiều cảm giác nhói nhói. Sau là sẽ nằm trong phòng mà sốt cao lên, lúc này lại nói bản thân ngu ngốc. Và hứa sẽ không làm tổn hại mình nữa, nhưng mỗi lần như vậy.. Đã không còn nhớ, tôi tự hứa bao nhiêu lần. Mỗi ngày là mỗi chuyện khiến tôi nhàm chán muốn chạy đi thật xa, nhưng vẫn có vài chuyện ngọt ngào bay đến. Đành lòng tự nhủ sẽ học cách phũ với nỗi đau. Ai dè, đó cũng chỉ là lời nói suông.. Tuyệt vọng hàng ngày rồi rút ra kinh nghiệm mỗi lúc. Nhưng có áp dụng không? Làm sao tôi biết được chứ.. Tự nói rằng: Để những ngày sau không còn lãng phí. Rồi ngã xụp xuống tâm tình hư hao, quả là gồng mình quá thì không tốt mất rồi.. Có những lúc đau khổ thế đấy.
#2 Thời gian. Đó là thứ đáng sợ, một chất độc ngọt ngào và đắng cay. Người ta sinh ra, lớn lên, rồi già đi, trở về với cát bụi. Cuộc đời quả thật có nhiều niềm vui, nhưng cũng thật lắm đau thương. Có những cung hạnh phúc, có những bậc bi ai.. May mắn lắm mới có thể mỉm cười trọn vẹn trong giây phút cuối cùng. Với tôi mà nói.. Chỉ vừa bước vào cổng trường, thoáng chốc không chú ý đã tới mùa hè. Đến lúc chia tay mới biết rằng, bản thân đã quá hoang phí. Những tháng ngày còn bên họ.. Không thể nào quay lại. Lúc này, đột nhiên thẩn thờ nhớ, thẫn thờ nghĩ. Đã mất bao nhiêu thời gian trong khi không chú ý. Tháng ngày bên nhau dù căm giận hay vui vẻ đều đã trôi đi.. Lúc có không giữ, lúc có không yêu một cách trọn vẹn.. Sợ nhiều thứ, sợ bị khinh thường, sợ bị ghẻ lạnh, sợ trở nên mờ nhạt, sợ điểm số. Dần dần hình thành thói ganh tỵ, ganh với tất cả. Đến khi chiến thắng hay đến khi thảm bại, nhìn lại.. Đã mất quá nhiều. Đã mất thật nhiều thứ ý nghĩa. Thời gian vô hạn với nó, nhưng hữu hạn với con người. Nuối tiếc cũng chả thể giúp gì, ngoài dằng dặc và đau thương thì còn gì nữa đâu. Một đời người trăm năm cũng trôi đi chậm rãi mà nhanh chóng như thế. Trong phút chốc không chú ý, nó sẽ qua rất nhanh. Để khi muốn níu kéo.. Sẽ không bao giờ được. Giờ đây.. Nhìn bản thân đã lớn, nhìn bóng trường trở nên xa lạ, nhìn bạn bè đổi khác, nhìn gia đình đã thay đổi, nhìn mọi thứ chuyển xoay.. Phút chốc ngơ ngác tự nghĩ. Đã nhanh như thế sao? Đã không còn có thể quay lại. Thầm nghĩ hàng ngàn hàng vạn lần. Dù cho là chua xót hay hạnh phúc.. Cũng trở thành dĩ vãng, cái quan trọng bây giờ là gì? Sống cho hiện tại, hoài niệm quá khứ và mong đợi tương lai. Tin rằng, sẽ ổn thôi, tất cả. * * * Thời gian sẽ không chờ đợi ai. Dần dần, người ta đang sợ lớn lên. Sợ phải tự mình đấu tranh với cuộc sống này. Lại có ước mơ mãi mãi là con nít. Dù bị cho là ranh con hay bị bắt ngủ sớm, không cho cầm điện thoại quá lâu. Vẫn muốn quay lại.. khoảng thời gian vô tư đó. Dần dà, mới thấm thía nỗi đau của sự trưởng thành. * * * Thời gian đang trôi. Và.. Trôi rất chậm rãi và đều đặn.. Chậm rãi đến mức muốn níu giữ cũng không được. Đều đặn đến mức.. Thoáng chốc lá đã rụng, hoa đã tàn và.. tôi đã lớn.