Em đâu viết tình ca Em đâu viết tình ca, Để xót xa ngày cũ. Em đâu buồn chi nữa, Chuyện chúng mình xa xưa, Mưa tháng năm ngân nga đôi ba lời vụn vỡ, Vụng chép ghi những kí ức chênh chao. Ngày vẫn xanh dù lòng em đóng khép, Anh vẫn vô tình dẫu đã từng đắm say. Sứa
Lặng lẽ đợi người trông hiu quạnh Thuyền không bến trống khách vắng tanh Hơi ấm đâu còn thân xác lạnh Thầm trách duyên ta sao chẳng thành..
Có hay rằng mỗi chiều Thu tháng Tám, Đứng trông anh hanh hao đôi vai gầy? Có hay rằng khi duyên mình dang dở, Bơ vơ nắng chiều, anh có từng vấn vương?
Ái tình tan vỡ cố nhân nơi đâu? Ngóng sao cho khỏi lặng lẽ âu sầu Nàng có biết chăng ta chẳng hiểu thấu Duyên lỡ phận trôi, chẳng thể qua mau..
Sau yêu thương là tận cùng của đổ vỡ, Là những thờ ơ anh đã can tâm đành, Là xót xa em một đời em gánh, Anh có quay đầu thương chuyện mình đắng cay? *Thấy màu thơ nó cứ đập nhau chan chát á Chin =_=*
Trách mãi phận trôi sao chẳng nắm Bẽ bàng một sự thật song song Con đường dài vốn chẳng thể ngăn lại Gắng trông theo hoài hình bóng của một ai?
Mai mình xa có biết chăng ngày cũ Còn chơi vơi những hẹn ước chưa thành, Mai xa rồi xin người đừng hờ hững, Mà quên đi những vẹn nguyên đã từng.
Từng nắm từng yêu từng hẹn ước Bẽ bàng khi người ở một phương Mãi trông vọng hình bóng người trước Vẹn chữ tròn, anh chẳng thể nào thương
Đường mình qua mưa giăng đầy khắp lối, Đôi lời cũ vỗ về giấc em nghiêng. Riêng mộng em vẫn ấp ôm tình yêu ấy, Chẳng trách anh, chỉ trách duyên lỡ làng!