Em Đau (Hàn Mặc Tử) Lời gái giang hồ Rửa sạch phấn son tình chửa sạch Nhọc nhằn thân xác đã bao lâu Hôm nay mưa gió người em mệt Nhớ lại ngày xưa, cảm mối sầu Anh ơi! Em vốn khác đa cảm Đã trót yêu thương hết mọi người Ái ân đêm qua lưu lại vết Tơi bời: Xiêm áo ngấm pha phôi Buồng em vắng vẻ một mình em Gió lạnh người quen biếng lại tìm Cô độc đời em cô độc mãi Đố hề em thốt tiếng gì thêm Nhưng em vui lắm vui nức nở Đôi khóe mắt tình lệ sướng rơi Vì có biết bao chàng trẻ tuổi Mê em, chiều lụy đến chiều rơi Anh nhỉ! Cho em được tự hào Sắc em lộng lẫy đẹp thanh cao Mình em uyển chuyển như thơ mộng Trễ nải làm anh đã ước ao Nay mùa đông tới người em mệt Đã nổi cơn ho tự sáng nay Em hỏi lương y người chẳng đáp Bệnh em chỉ có mình em hay Anh nhỉ, xin đừng nói xấu em Cực lòng em lắm! Buổi sương đêm Lắng nghe hoa lá bay tàn tạ Chạm ánh trăng suông ngã trước thềm Những bài thơ đẹp của anh đâu Anh rải tung ra trước mái lầu Để gió để mây lần lượt cuốn Ném vào cửa sổ lúc canh thâu Em đang than khóc người trong mộng Một trộ hoa tươi chút cánh lờ Em kéo chăn ra ngồi lại nhặt Phút giây hoa biến: Lộ bài thơ Khêu cao ngọn nến rồi em cố Thu hết sức tàn hết giọng ngâm Đáp lại lòng ai thương hại khách Giang hồ điêu đứng trong bao năm. Nguồn: Sưu tầm