Truyện Ngắn Em Có Thể Nhắm Mắt Lại Được Rồi - Vũ

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Điền Mặc Vũ, 19 Tháng sáu 2020.

  1. Điền Mặc Vũ nghèo

    Bài viết:
    58
    Em Có Thể Nhắm Mắt Lại Được Rồi

    Tác giả: Vũ

    Thể loại: Truyện ngắn, Buồn, HE


    Link thảo luận: : [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Vũ

    Lời tác giả: Khi bạn không thể làm gì để cứu vớt, hãy coi đây như lời tạm biệt dành cho người nào đó. Tôi đã đến quá trễ rồi.

    [​IMG]

    Có những nỗi đau sẽ không bao giờ biến mất, nó tồn tại mãi mãi trong em, em không đủ mạnh mẽ để có thể chống chọi lại nó nhưng mọi nỗi đau rồi sẽ tan biến và em có thể nhắm mắt được rồi.

    Em sinh ra trong gia đình không đầm ấm, sống một cuộc đời bị ghẻ lạnh và tẩy chay. Cha mẹ không quan tâm đến em, bạn bè coi em là thứ lợi dụng được. Em cố gắng học để ba mẹ có thể nhìn em trong chốc lát, em giúp đỡ người khác để họ coi em là bạn nhưng đã có ai thực sự nhìn em hay có ai thực sự coi em là bạn.

    Vì em khác họ, vì em không xinh hay đẹp. Vì em không giỏi ăn nói hay vì em không có thân hình chuẩn mà họ tạo dựng nên. Em khóc trong đêm để rồi những giọt nước mắt đó mãi mãi không bao giờ cạn. Nó nằm ở trên gối như bằng chứng cho sự tuyệt vọng của em, rằng em sẽ là con người bị vứt bỏ không tình thương.

    Không ai thương em..

    Cuộc sống bất công với em..

    Khóc chỉ làm em thêm đau chẳng làm cho trái tim em thêm ấm áp. Mỗi ngày em đều mong trôi qua thật nhanh, em tránh mặt mọi người, em không dám để họ nhìn thấy thân hình của mình, em không muốn nhìn thấy ngay cả những người thân trong gia đình em.

    Em bị bạo hành tâm lý.. Nhưng đâu ai biết..

    Chỉ có em tự an ủi bản thân làm bạn với chính mình, giữa những con người hạnh phúc khác. Em cảm thấy mình không còn tồn tại, em như bóng ma vất vưởng giữa thế gian này. Chả ai quan tâm em một con ma lờ lững, ngay cả em cũng tự phủ nhận sự tồn tại này của mình.

    Em đã cố gắng hòa nhập nhưng những gì em nhận được chỉ là sự khinh thường của người khác.

    Dù em từng mong muốn tương lai thoát khỏi cái lồng giam tù này, thoát khỏi những con người đối xử tồi tệ với em nhưng tâm lý em đã tự chết rồi. Thân thể này ngày càng lụi tàn.. Những vết thương thêm chồng chất cả vật chất lẫn tinh thần.

    Em nôn.. Em không thể ăn bất cứ thứ gì vì em bị rối loạn.. Em đói nhưng bản thân ngăn em hấp thụ.. Em cần cấp cứu nhưng họ nói em không sao cả hãy về nhà đi.. Em kháng kháng sinh vì em dùng quá nhiều lần.. Thuốc ngủ cũng không thể làm em ngon giấc.. Giảm đau loại 600mg cũng không cứu em khỏi nỗi đau thể xác đang giày vò em.. em cần 1000mg..

    Ngay cả bác sĩ cũng không quan tâm em.. Họ chỉ kê đơn những đơn thuốc đắng ngắt mà em phải nuốt mỗi ngày. Chả buồn nói một lời hỏi han..

    Xã hội không chấp nhận em, họ coi em là gì.. Bởi những gì em chịu đựng không hề ảnh hưởng đến họ. Bởi em chỉ là bóng ma vật vờ giữa cái thế giới tươi đẹp của họ mà thôi.

    Những nỗi đau này bao giờ mới hết.. Em còn phải nhập viện bao nhiêu lần nữa mới có thể được giải thoát. Em không muốn biến mình thành con người tha hóa nhưng những nỗi đau này đâu có dứt. Em trở nên điên khùng em cười trong khi đang khóc em làm tổn thương chính bản thân mình không ai bên cạnh không ai hiểu em họ chỉ biết chỉ trích em làm em khổ sở bằng những từ ngữ đen tối thoát ra khỏi miệng họ. Những năm tháng đó em chịu đựng làm người khác vui, em đã từ bỏ rồi.

    Em chọn bóng tối, chọn từ bỏ tương lai vì em rõ ràng không có một tương lai nào dành cho em cả. Em chỉ là một sản phẩm lỗi, một con người không hoàn chỉnh, một con người bị ghét bỏ loại thải bởi sự khác biệt của mình..

    Đôi mắt này không còn khóc nữa, đôi môi này không còn cười nữa, em để đời em trôi theo dòng nước đen đặc những lời khó nghe của mọi người. Em không còn sức lực nữa. Em mệt mỏi rồi. Em sẽ đến một nơi khác khi em không còn cố được nữa, trái tim này đã chịu đựng đủ rồi, em sẽ chấm dứt những nỗi đau này của mình vì em không muốn trở thành kẻ xấu. Mỗi giây phút tồn tại em đều có ý nghĩ nguyền rủa những người xung quanh em..

    Em sợ..

    Em sợ mình sẽ biến thành bọn họ, những con người nghĩ mình có quyền chà đạp người khác, những người cảm thấy bản thân họ đáng sống hơn em..

    Em sợ mình sẽ xuống địa ngục với họ..

    Vì họ đâu có biết nghĩ, vì họ đâu nhận thức được em tổn thương, vì với họ em chỉ là một thứ gì đó khiến họ cảm thấy thích thú khi hành hạ. Có lúc em chỉ ước được biến mất..

    Cuộc sống giả dối này khiến em mệt mỏi, em muốn một bờ vai giúp em thoát ra, đưa em đến một nơi hạnh phúc, một nơi em không phải nhìn sắc mặt người khác để sống, một nơi chào đón em vì chính con người em.

    Em nhìn thấy anh, bàn tay lạnh lẽo ấy chạm vào gò má đẫm nước của em, em mỉm cười, em biết mình đã được hạnh phúc.

    Em cuối cùng cũng thở được rồi, mọi thứ dường như nhẹ nhàng hơn rất nhiều, trái tim em không còn nặng trĩu nữa.

    Nỗi đau này sẽ không còn hành hạ được em, em chỉ chờ đợi anh để em có thể khóc trên đôi vai ấy, sẽ không còn ai làm hại được em, em xứng đáng nhận được những thứ tốt hơn.

    Sẽ có người dắt em ra khỏi lồng, sẽ có người đưa em đi ngắm nhìn thế giới, ngăn cản những lời nói độc ác để chúng không còn làm hại em. Ngày nào với em cũng sẽ là giáng sinh, anh sẽ ban cho em điều ước..

    Em đã sẵn sàng để rời khỏi lồng giam này rồi..

    Em sẽ nấu nỗi đau này lên và tiêu hóa nó..

    Em có thể nhắm mắt lại được rồi..



    Hết
     
    Gill thích bài này.
    Last edited by a moderator: 21 Tháng sáu 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...