Em ơi? Em có biết, Nỗi lòng của tôi? Em ơi? Em có nghe, Tiếng lòng tôi thổn thức Em ơi? Em có thấy Hơi thở bên phím đàn Nét sầu nặng vương mi Khi bóng rủ, khi nắng tàn Khi gió thoảng, khi đêm đen Em ơi? Em hãy nói tôi nghe: Khát khao là gì? Mơ ước là gì? Em ơi? Em hãy nói đi! Rằng: Em tin tôi Rằng: Em bên tôi Em ơi? Sao vạn vật tôi nhìn thấy Đều thật xa lạ, thật u buồn Em ơi? Sao mọi khoảnh khắc Lại trầm mặc, lại cô độc Em ơi? Sao những thanh âm Lại ai oán, lại thét gào Em ơi! Sao trong tôi, Lại trống rỗng, lại vô hồn Em ơi? Sao tôi thấy Thật thất vọng, thật chán chường Thật mệt mỏi, thật cô độc Em ơi? Tại sao tôi lúc này Thật đáng chết, thật khinh thường Em ơi? Rốt cuộc là tại sao? Tôi lại trở nên, như thế này? Em ơi? Rốt cuộc thì, Tôi phải làm sao, phải làm sao đây! Tôi cứ lặng lẽ, cứ vất vưởng Cứ sống và rồi tồn tại Cứ lặp đi lặp lại Hơi thở của sự vô nghĩa Em ơi! Tôi chán ghét chính mình, Và chán ghét tất cả Tôi khao khát, Sự giải thoát em à! Vậy nên, em hãy đưa tôi theo với Đến nơi em sống, Nơi chẳng có hỗn độn Cũng chẳng có u sầu Để tâm hồn tôi thanh thản, Để trái tim được tĩnh lặng, * * * Xin em, Hãy đưa tôi đi! 23: 00 21/5/2020
"Em ơi?" Em liệu có là em? Em liệu có ở bên? Em liệu có thể nghe? "Em ơi", tiếng tôi gọi em, nhưng tôi cũng chẳng thể biết rằng có phải em đang ngay đây, vậy nên tiếng gọi ấy cũng là câu hỏi, tôi muốn hỏi em rằng: Em đang ở đây, với tôi, có phải không? Nhưng dù có gọi bao nhiêu lần, âm thanh của em vẫn trầm mặc, tôi chẳng thể nghe thấy. Em ơi, tôi của hiện tại, dường như mất trí, tôi trở nên cuồng loạn và cô độc Vì tất cả, lại dường như chẳng có gì Buồn ngủ nhưng không muốn nhắm mắt lại Bởi tôi sợ mình sẽ quên Tôi đã ước mình mất trí Ước là bản thân sẽ quên hết đi Sẽ chẳng còn gì cả Sẽ tan biến Sẽ chấm dứt Tôi chán ghét, thực sự chán ghét cảm xúc hiện tại Ngu ngốc, ích kỉ, tham lam Em nói đi Làm sao mà có thể sống như vậy được đây? Làm sao có thể, chấp nhận được, con người như vậy? Tôi điên rồi!