Em chẳng còn về lại nữa đâu anh Tổn thương bấy nhiêu với em là quá đủ Lần cuối vì bản thân mà can tâm chọn lựa Chọn cách xa rời, chọn năm tháng an nhiên Em chẳng còn giữ nổi những thói quen Đâu đó ngày mai sẽ có người thay em cùng anh xây hạnh phúc Như nhánh cỏ dại càng cố chấp vươn cao, càng dễ dàng dẫm nát Chân tình càng đầy càng dễ phụ bạc đúng không anh? Giờ còn lại nơi em là vết cắt khó lành Còn đau xót, còn niềm tin vụn vỡ Quên nhau dễ phải không? Khi chẳng còn duyên nợ Đớn đau một lần rồi học trọn chữ buông tay!
Không muốn khơi lòng mình nữa Nhưng dẫu sao chúng ta cũng đã từng Nên chẳng thể ép mình đừng xao động, dửng dưng Khi em về chốn cũ, dư âm vẫn còn đang lặng lẽ ở bên đời Anh ở đâu rồi, hỡi người thương ơi? Có bình yên hạnh phúc Có buồn vui mỏi mệt Có rất nhiều điều mà em muốn biết.. Nhưng làm thế nào để hỏi han nhau? Anh ở đâu rồi, anh ở đâu? Từng thương nhiều đến thế Để kết một mối lương duyên phải đâu là chuyện dễ Vậy mà quay lưng là tan vỡ, là cách chia trọn cả một kiếp người.. Anh ở đâu rồi vậy hả? Người thương?