Truyện Ngắn Em Cần Một Hơi Ấm - Thần Thoại

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Thần thoại, 23 Tháng năm 2020.

  1. Thần thoại Cố gắng lên!

    Bài viết:
    146
    [​IMG]

    Tên truyện: Em cần một hơi ấm.

    Tác giả: Thần Thoại

    Số chương: 2

    Chương 1

    Một con đường gần thành phố, trong con hẻm nhỏ vắng vẻ đầy bẩn thỉu. Nơi đây không có một ai đặt chân tới, vì vừa hôi thối vừa dơ bẩn nên nó như luôn không có sự sống quanh đây. Ở một căn nhà sập xệ được dựng tạm trong một góc khuất u tối, có một đứa bé trai đang lửng thửng bước vào trong. Toàn thân dơ bẩn, mặt mũi lấm lem, đầu tóc bù xù vì thời gian dài không được tẩy rửa. Đứa bé tầm 10 tuổi, cầm trong tay một cái bọc nilông, bên trong dựng những thứ đồ linh tinh gì không thấy rõ. Nó cầm bỏ lên trên cái bàn tạm bợ, phủi phủi lấy đôi tay đính đầy bùn cát vào người. Đi lại gần cái sạp nhìn tựa như được làm giường, bên trên có một thân ảnh nhỏ bé đang nằm. Đứa bé đỡ lấy thân ảnh gần yếu trên giường cho ngồi thẳng dậy, vuốt vuốt gương mặt gầy yếu, giọng nói tràn ngập yêu thương:

    - Bé Pi à, em dậy đi, đừng ngủ nữa. Anh mang đồ ăn về cho em nè.

    Bé nhỏ được gọi là Pi hai mắt mờ mịt, tay nhỏ gầy yếu run run, đưa lên nắm lấy bàn tay ấm áp của anh trai bé. Giọng nói yếu ớt thì thầm:

    - Anh hai mang đồ về cho bé Pi sao?

    Nói xong cái miệng nhỏ còn không quên mỉm cười.

    Anh hai bé cưng chiều, cầm lấy một miếng vải dùng làm khăn, nhúng vào nước được đựng trong một cái thau bị bể một mảng, lau mặt cho em trai. Xong xuôi, anh hai cầm lấy cái bọc nilông trên cái bàn kia xuống, lôi ra bên trong biết bao nhiêu cơ man là đồ. Một cái bánh mì ăn dỡ được gói trong bọc kĩ càng, hai cái kẹo màu xanh đỏ đẹp mắt, một trái táo nhỏ hơi dập phía bên ngoài, một chai nước trắng cùng với vài đồng tiền lẻ.

    Anh hai cầm lấy nửa cái bánh mì đưa cho bé Pi, giọng dỗ dành nói:

    - Bé Pi ngoan nha. Em ăn đi cho khỏe mới hết bệnh được. Ăn xong bánh mì anh hai cho em ăn kẹo chịu không?

    Bé Pi cầm miếng bánh mì trong tay, vẻ mặt không mấy vui vẻ, nhưng khi nghe được ăn kẹo, mặt bé cũng trở nên hòa hoãn hơn. Bé nói:

    - Anh hai lại nhường cho bé Pi ăn phải không? Anh hai không ăn, em cũng không ăn đâu. Hai chúng ta mỗi người một nửa. Nhé!

    Nói đoạn, em bẻ cái bánh ra làm đôi, đưa đến trước mặt anh hai một nửa. Anh hai nhìn bé Pi, hai mắt hơi ươn ướt. Nhưng sợ nếu mình khóc sẽ làm cho bé Pi phải phiền lòng. Vuốt mái tóc đã hơi dài của bé, giọng hơi nghèn nghẹn nói:

    - Anh hai ăn cùng với em. Em ngoan ăn đi nào. Ngày mai anh sẽ ráng kiếm tiền mua một cái xúc xích cho bé Pi ăn nha? Anh nghe bảo cái đấy ăn ngon lắm.

    Bé Pi gật đầu. Hai anh em mỗi người một miếng bánh cùng nhau ăn.

    Sắp xếp cho em trai thật cẩn thận, anh hai cũng lên giường nằm bên cạnh em trai ngủ.

    Ở một căn nhà xa hoa lộng lẫy, được xây dựng trong trung tâm thành phố. Có một cậu bé trai khoảng tầm hơn mười hai tuổi. Cậu bé với khuôn mặt ngũ quan đoan chính ưa nhìn nhưng có vài phần trắng bệch. Làn da tái nhợt không một chút sức sống. Cậu mặc trên người bộ đồ pijama rộng rãi màu trắng ngà sọc xanh nhạt, ngồi trên chiếc ghế con được đặt trước bồn hoa.

    Gương mặt không chút huyết sắc nhìn những bông hoa xinh đẹp nở rộ, miệng cậu cũng bất giác mỉm cười. Cậu bé tay đặt lên cuốn truyện tranh đang mở đặt trên đùi. Nhưng có vẻ như cậu không đặt tâm trạng vào đó.

    Đang ngồi ngẩn người, liền có tiếng gọi khiến cậu bé như trở lại với hiện thực. Một giọng nói ngọt ngào, ấm áp của phụ nữ vang lên:

    - Minh à, con vào nhà ăn cơm đi thôi, xong rồi còn uống thuốc nữa. Mẹ lấy cơm, con vào ăn đi nhé.

    Cậu bé được gọi là Minh liền đóng cuốn truyện tranh lại, đứng dậy khỏi cái ghế mà đi vào trong nhà.

    Ngồi vào bàn quy củ ăn cơm, sau đó đến uống thuốc. Nhưng từ đầu đến cuối cậu vẫn trầm mặc, không nói một lời nào. Giống như đây tất cả đều là thói quen, đều là những việc quen thuộc lập lại hằng ngày.

    Người phụ nữ nhìn lấy con trai mình mà ánh mắt nhòa đi. Bà không muốn con trai thấy được mặt yếu đuối của mình. Nên trước mặt cậu, bà luôn là một người mẹ dịu dàng tràn đầy sức sống. Vợ chồng bà dành hết sự yêu thương của mình cho đứa con trai bé bỏng, bao bọc cậu trong chính đôi cánh của mình.

    Sau khi uống thuốc xong, như mọi lần, cậu sẽ ngồi trên cây dương cầm mà cậu yêu thích đàn lấy một đoạn nhạc. Hôm nay cũng như vậy, nhưng những nốt nhạc lại thê lương mà da diết lòng người. Người phụ nữ nghe đàn không thể kìm lại được nước mắt, bà vội vàng né vào một góc khuất mà nghẹn ngào.

    Khi những nốt nhạc cuối cùng kết thúc, bà mới ngồi lại vị trí cũ mà nhìn con trai.

    Nhưng hôm nay Minh rất lạ, cậu không còn vẻ gì ủ rũ như mọi ngày nữa. Như có điều gì đó đang từ từ được quyết định.

    Minh nhìn mẹ mình, cậu nở một nụ cười tươi rói mà nhìn bà, giọng hơi khàn khàn vì lâu rồi không nói, nói với mẹ mình:

    - Mẹ, con quyết định rồi. Từ ngày mai con sẽ đi theo đoàn từ thiện của bà ngoại. Con muốn dùng thời gian của mình làm những điều thật bổ ích. Con muốn giúp đỡ những mảnh đời bất hạnh ngoài kia. Con không muốn chỉ vì những điều không cần thiết mà những người ấy bỏ lỡ cuộc sống tươi đẹp của họ. Mẹ, mẹ cho con đi có được không?

    Nhìn ánh mắt khẩn cầu của con trai, bà không thể làm gì khác ngoài đồng ý yêu cầu của cậu.

    Khịt khịt mũi, bà mỉm cười dịu dàng, vuốt mái tóc Minh dịu dàng trả lời:

    - Được. Mẹ cho con đi. Nhưng con hứa với mẹ không được làm việc gì quá sức, phải nhớ ăn uống đầy đủ, uống thuốc vào nữa nghe chưa. Nếu có chuyện gì thì gọi về cho ba mẹ. Phải giữ gìn sức khỏe của mình, nếu không ba mẹ sẽ lo lắng lắm.

    Minh nghe mẹ chấp thuận yêu cầu của mình, cậu vui vẻ nói cảm ơn mẹ, ôm lấy bà thật lâu, sau đó mới đi về phòng chuẩn bị đồ đạc.

    Đoàn từ thiện của bà ngoại Minh được tổ chức để giúp đỡ những gia đình, cá nhân có hoàn cảnh khó khăn trong thành phố, cũng như các trường hợp ở lân cận. Đa số các thành viên đều là ở độ tuổi trung niên, và một vài thanh niên trẻ tuổi nhưng rất ít. Đoàn chia ra theo từng nhóm nhỏ, bốn người tụ lại tạo thành một nhóm đi với nhau. Mỗi nhóm được chia một khu vực để dễ dàng nắm bắt tình hình mà hoạt động, tìm hiểu gia cảnh cũng đỡ vất vả hơn.

    Nhóm của Minh đi theo lần này có một bác gái tầm bốn mươi tuổi, một chị gái hơn hai mươi và một cậu trai bằng tuổi Minh cùng mười bốn tuổi. Vì là thiếu niên tràn đầy sức sống, việc bưng bê những thùng đồ nặng đều do cậu trai kia mang vác. Nhưng vì muốn trợ giúp cho cậu ta, mà mình cũng rảnh rang không có chuyện gì, nên là Minh cùng phụ giúp một tay. Biết Minh là cháu trai của tổ trưởng đoàn từ thiện, lại mắc bệnh nên cũng không ai muốn cậu mang vác nặng cả, chỉ là tự Minh muốn làm mà thôi. Những người kia thấy không thể khuyên cậu nên cũng đỡ đần việc, nhắc nhở việc ăn uống của cậu.

    Nhìn con đường vắng vẻ, nhà ở lụp xụp dựng thưa thớt. Đoán trừng đi ra chợ cũng phải mất hơn mười phút đi bộ mới ra được tới nơi. Rải rác xa xa cũng có vài quán nước, quán cơm. Mặc dù hơi không được tốt nhưng cũng xem như là đầy đủ.

    Nhóm người liền tìm một phòng trọ nằm gần chợ. Trước khi đi, mẹ cậu có cho một ít tiền, bảo cậu không nên quá bạc đãi bản thân, nhưng đây là đang đi giúp những hoàn cảnh khó khăn, cậu cũng không có gây khó dễ gì, cùng ba người kia ở chung một căn phòng. Vì phòng trọ cũng đủ rộng, lại có một cái gác lửng nên Minh cùng cậu trai kia ngủ bên dưới, còn hai người phụ nữ thì ngủ bên trên. Đi cả ngày mệt nhọc, lại sắp xếp tìm chỗ ở, nên nhóm người quyết định ăn qua loa gì đó, ngủ sớm rồi ngày mai bắt đầu đi tìm hiểu tình hình.

    Sáng bảy giờ, Minh cùng mọi người dậy chuẩn bị, ăn uống sau đó chia làm hai tiểu đội nhỏ để đi tìm kiếm những trường hợp khó khăn, cần được giúp đỡ. Hai tiểu đội chia ra, mỗi bên đi một hướng, đến chiều sẽ tụ họp lại đây, báo cáo lại tình hình.

    Bé Pi được anh hai gọi dậy, lau mặt cho bé. Sau lại lấy mấy đồng tiền lẻ mua cho em trai một gói xôi nhỏ, dặn dò hết thảy xong, anh trai mới bắt đầu đi ra khỏi nhà. Tới cửa hàng bán sách báo thường ngày.

    Đã được mười hai tuổi, nhưng lại suy dinh dưỡng nên nhìn anh trai chỉ gầy teo như đứa bé tầm mười tuổi. Bị anh trai nài nỉ quá nên ông chủ của cửa hàng báo này mới miễn cưỡng nhận vào. Nhưng phàm làm gì có ai tự dưng đâu lại đối tốt với người không có máu mủ ruột rà, cho người ngoài ăn không của mình. Ông chủ quán cũng là dạng người chỉ biết ăn của người, nên công bán báo của anh trai cũng không được bao nhiêu đồng. Cơm cũng chỉ có một miếng chút xíu vào bữa trưa. Nhưng với sức của mình thì không thể làm được gì, anh trai cũng chỉ có thể chịu đựng thôi.

    Đang sắp xếp lại những tờ báo cho ngày hôm nay, thì có khách tới xem để mua báo. Anh trai nhanh nhẹn chào mời:

    - Anh muốn mua báo hay sách gì? Để em lấy cho lấy giùm cho.

    Minh thấy cậu bé nhìn cũng không khác mình bao nhiêu, nhưng lại gầy yếu đến đáng thương. Suy nghĩ một chút liền nói:

    - Cho tôi một.. ừm.. sách đi. Sách văn hóa và giáo dục.

    Bản thân là trẻ mồ côi nên không thể đến trường như những đứa trẻ khác. Anh trai chỉ học lóm được ở lớp dạy học mấy hôm, nên cũng biết được một ít chữ.

    Lục tìm một chút. Cuốn sách nằm ở tầng ba của kệ cuối cùng cũng được tìm thấy. Anh trai đưa cho Minh, ôn hòa nói:

    - Của anh hết mười ngàn.

    Minh đưa tiền cho cậu nhóc, lại nhìn nhìn cậu bé gầy tong ốm nhách này từ trên xuống dưới. Như có điều suy tư, Minh hắng giọng làm bộ hỏi:

    - Ở đây có chỗ nào ngồi đọc được không?

    Thấy cậu trai trước mặt ăn mặc chỉnh chu, quần áo thẳng thớm, tay chân trắng trẻo, nhìn là biết ngay cậu ấm trong thành phố ra không biết gì. Anh trai liền nhiệt tình đối đáp:

    - À, anh có thể ngồi ở cái ghế đằng này này. Có thể gọi thêm nước, vừa uống vừa đọc.

    Nhìn mấy cái ghế, cái bàn được xếp gần tiệm sách, Minh gật đầu tỏ vẻ cảm ơn, sau bước đến một cái ghế gần đó mà ngồi vào.

    Vì luôn thích hành động một mình, nên chị gái được tổ đội với Minh cũng đi riêng lẻ theo một đường khác. Minh ngồi như vẻ là đang chăm chú đọc, nhưng thật ra cậu đang quan sát tình hình công việc của cậu bé đằng kia.

    Thấy người ngồi ghế bên này luôn dùng ánh mắt cố ý vô tình mà đánh giá mình, anh trai cũng tò mò mà quay đầu nhìn lại, liền chạm phải ánh mắt của đối phương. Anh trai nhân lúc giữa trưa vắng khách, liền đi đến anh chàng nhà giàu ngồi đằng kia. Anh trai muốn hỏi cho rõ ràng, đối phương cuối cùng là có mục đích gì?
     
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng bảy 2020
  2. Thần thoại Cố gắng lên!

    Bài viết:
    146
    Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thấy anh trai đi đến, Minh cũng bỏ cuốn sách xuống không làm bộ nữa. Nhìn cậu trai tỏ ý mời ngồi. Sau khi anh trai ngồi xuống, Minh liền đi thẳng vào vấn đề:

    - Thật xin lỗi vì tôi đã quấy rầy cậu. Tôi xin tự giới thiệu, tôi là Minh, thành viên của đoàn từ thiện Bác Ái. Tôi đến đây là để tìm những hoàn cảnh đặc biệt khó khăn muốn giúp đỡ. Thấy cậu còn nhỏ đã phải vất vả kiếm tiền như vậy, tôi nghĩ cậu là người mà tôi đang muốn tìm.

    Nhìn thấy tờ thẻ ghi chữ thành viên đoàn từ thiện Bác Ái, anh trai kinh ngạc nhìn lại Minh. Thấy Minh không lớn hơn mình bao nhiêu lắm cũng không thật sự quá tin tưởng. Minh biết mình làm ra hành động theo dõi người ta từ sáng đến giờ, hiện tại lại bảo là thành viên đoàn từ thiện. Nói sao chính bản thân mình cũng thấy không đáng tin cậy, làm sao người khác có thể tin được.

    Cứ nghĩ rằng sẽ bị đối phương cho mình là kẻ lừa đảo, nhưng không ngờ, câu nói của anh trai làm Minh thoáng sững sờ:

    - Anh có thể giúp em sao?

    Nhìn ánh mắt trông mong của anh trai, Minh biết người này đã trải qua cuộc sống chẳng thể tốt được, gần như tuyệt vọng lắm rồi. Giờ nghe thấy có người giúp đỡ như thấy cọng rơm cứu mạng, nên mới vội vàng hỏi như vậy mà không cần hiểu rõ một chút về đối phương sao? Nếu gặp phải người xấu, thì có hay không sẽ bị người ta lừa mất.

    Minh gật gật đầu, trả lời:

    - Tôi có thể giúp cậu, nhưng mà cậu có thể cho tôi biết chi tiết về cuộc sống của cậu được không? Như vậy tôi mới có thể suy nghĩ xem sẽ giúp cậu như thế nào.

    Anh trai ánh mắt xuất hiện tia sáng lấp lánh, đem chuyện của mình không chút giấu giếm mà nói ra:

    - Em là Bảo, em sống trong con hẻm nhỏ ở khu để rác ấy. Nhà em hiện tại chỉ có em và em trai em thôi, em trai là bé Pi. Hai đứa em mồ côi cha mẹ. Hiện tại bé Pi đang bị bệnh, mà em còn nhỏ như vậy, cũng không kiếm được bao nhiêu tiền để mua thuốc cho em ấy. Nên em rất muốn tìm người giúp đỡ, nhưng mà không có cơ hội. Bây giờ gặp anh rồi, anh có thể giúp bọn em không?

    Minh nghe Bảo nói trong nhà còn một em trai nhỏ bị bệnh đã thấy đáng thương rồi, vậy mà một chỗ đàn hoàng để ở cũng không có. Bố mẹ nào mà lại nhẫn tâm bỏ rơi chính con ruột của mình như vậy chứ.

    Minh không do dự liền gật đầu đồng ý, ngồi chờ đến khi nhà bán báo đóng cửa, liền theo anh trai đi về căn nhà của cậu.

    Vì biết hai anh em khổ cực như vậy, chẳng kiếm được mấy đồng tiền, lại bị người ta ép công nên Minh ghé vào một tiệm tạp hóa gần đó mua chút bánh cùng sữa.

    Nghe thì là một chuyện, nhưng gặp rồi cảm xúc nó sẽ không giống nhau. Cái này mà được gọi là nhà sao? Lụp xụp, sập xệ như cái lều vậy, lại còn cũ kĩ rách nát nữa, vào ngày mưa gió trở lạnh phải làm sao đây?

    Nghĩ lại mình, Minh thấy cuộc đời mình còn may mắn nhiều lắm.

    Bé Pi đang nằm trên giường, nghe tiếng bước chân là biết anh hai bé đã về. Nhưng lần này có nhiều hơn tiếng bước chân, không biết anh hai dẫn theo ai về, bé liền ngồi dậy mà nhìn ra cửa.

    Bảo thấy em mình đang ngồi trông mong mình, bao nhiêu đói khát cực khổ đều tan biến, chỉ còn lại đau lòng cùng thương xót cho em trai.

    Bé Pi thấy còn có một anh trai khác đi theo phía sau anh mình, nhìn lại rất hiền lành nên liền hỏi anh trai:

    - Anh ơi, anh ngoài kia là ai vậy ạ? Anh quen với anh ấy sao?

    Bảo vuốt tóc em trai mình, nhẹ giọng nói:

    - Đó là anh Minh, anh ấy muốn giúp em hết bệnh. Anh ấy là một người tốt. Bé Pi ngoan, mau chào anh Minh đi!

    Bé Pi nhìn lại Minh mấy lần, sau cũng nở nụ cười yếu ớt chào hỏi. Minh lấy ra một hộp sữa đưa cho bé Pi:

    - Em uống sữa đi, uống cái này sẽ giúp em khỏe mạnh hơn đó.

    Bé Pi nhìn hộp sữa mà thòm thèm, cũng không quan tâm xem nó tốt như thế nào, chỉ lo uống nó. Bé thấy nhiều bạn nhỏ khác được mẹ mua cho những hộp sữa này, xem chừng là uống rất ngon. Bé vẫn luôn thèm muốn, khát khao được một lần nếm thử. Nhưng biết anh trai cực khổ kiếm tiền nên không dám nói ra.

    Thấy bé uống một hộp chưa đã thèm, Minh lại đưa cho bé thêm một hộp nữa. Cuối cùng, bé cũng không uống nổi nữa, đưa tay vuốt lấy cái bụng no tròn.

    Minh nói chuyện, nắm rõ tình trạng thực tại của hai anh em, sau đó ghi chép vào.

    Hiện tai chưa thể giúp gì được nhiều. Minh nói lời từ biệt với anh trai để về lại phòng trọ báo tin này cho hội biết, sau sẽ tìm cách giúp đỡ hai anh em.

    Nghe về hoàn cảnh của Bảo và Pi, bác gái trung niên cảm thấy đau lòng cho hai anh em họ, liền gọi về báo ngay cho tổ trưởng đoàn để bắt đầu xử lý. Vì cần chút thời gian nên khoảng thời gian chờ đợi này, Minh luôn ghé qua chiếu cố hai anh em Bảo. Lấy tiền của chính mình mua đồ ăn, cơm nước cho hai anh em. Lại qua chăm sóc cho bé Pi khi anh hai bé không có nhà. Mới hơn một tuần, mà tình cảm của bé Pi dành cho Minh cũng như anh trai ruột của bé. Yêu thương như vậy.

    Ngày hôm nay chính là ngày mà người đại diện của đoàn xuống lo giấy tờ, thủ tục để đưa hai anh em Bảo Pi vào trong trại trẻ mồ côi. Lại làm giấy nhập viện để cho bé Pi được thăm khám chữa bệnh. Hai anh em Bảo Pi vui mừng đến rơi nước mắt, bé Pi ôm lấy Minh, mếu máo cảm ơn anh vì đã giúp bé được chữa bệnh.

    Anh trai vì đang ở tuổi đi học nên được đến trường, bé Pi cũng nằm viện hơn một tháng để chữa trị bệnh cũng gần hết. Nhìn thấy hai anh em Bảo đã có một cuộc sống ổn định, Minh cũng thấy vui lây. Cậu cảm thấy như tâm hồn mình càng được thanh thản, nhẹ nhàng.

    Minh quyết định sẽ tiếp tục đi theo đoàn từ thiện này cho đến khi cậu không còn trên thế gian này nữa, cậu muốn đem chút thời gian ít ỏi ấy của mình để giúp đỡ những người thoát ra khỏi hoàn cảnh sống quá khó khăn, cậu muốn đem đến cho họ một tương lai tốt đẹp sau này. Muốn họ sống tiếp phần đời mà cậu không thể sống.

    Hằng năm, Minh luôn tự mình đi tìm kiếm những mảnh đời bất hạnh, lấy tiền riêng của bản thân và tiền mà cậu quyên góp được để giúp đỡ mọi người, giúp họ thoát khỏi vũng bùn nhơ nhớt. Vì tấm lòng lương thiện, bác ái của mình mà khi nói đến Minh, ai đã từng được cậu giúp đỡ cũng mỉm cười cảm tạ "chàng thiếu niên thiên thần mang đến phép mầu". Và những người ấy luôn muốn sau này, sẽ tìm được cơ hội mà báo đáp cái ân tình to lớn này.

    Ngày 24-6, mưa phùn lất phất, mọi người ai cũng vẻ mặt đau thương, người người thương xót khi đứng trước linh cửu lạnh lẽo.

    Thấp thoáng thấy được gương mặt quen thuộc của anh em Bảo và Pi trong đám người. Nay Bảo đã là một thanh niên hai ba, hai bốn tuổi, công việc ổn định, cùng với em trai đang là sinh viên năm nhất. Mắt hai anh em đã đỏ lên vì khóc, khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc trên di ảnh đặt bên cạnh linh cửu.

    Nụ cười chàng trai luôn rạng rỡ lại nhu hòa như ánh mặt trời nay đã không còn nữa. Cậu đã ra đi với căn bệnh nan y của mình. Cậu giúp đỡ cho bao nhiều người, động viên bao nhiêu người, nhưng đến lượt cậu thì không ai giúp được cậu cả.

    Tiếng khóc thê lương của người phụ nữ đang ôm lấy quan tài khiến những người có mặt không khỏi nghẹn ngào, khi nhìn thấy hình ảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

    Mỗi người cầm trong tay một cành lưu ly trắng đặt xuống linh cửu, đây cũng là loài hoa mà khi xưa cố chủ rất thích.

    Pi cầm lấy cành hoa trắng đặt bên cạnh di ảnh, em sụt sùi, nhìn gương mặt người trong hình mà nói:

    - Em cảm ơn anh rất nhiều. Cảm ơn những người làm việc như các anh. Nếu không có anh thì sẽ không có em bây giờ. Anh chính là một người anh trai mà em sẽ luôn ghi nhớ. Giống như từng câu truyện mà anh kể cho em nghe vào những ngày mưa phùn năm đó. Những câu truyện này đã khắc sau vào tâm trí em, như chính nụ cười lương thiện, ấm áp của anh vậy. Em sẽ sống tiếp cuộc đời cho anh, thực hiện những điều mà anh chưa thực hiện được, làm những việc mà anh chưa thể làm, hoàn thành lấy ước nguyện của anh. Cành hoa này em trai xin tặng cho anh nhé. Người anh trai yêu quý của em.

    Pi lau đi những giọt nước mắt rơi xuống như đê vỡ, đặt xuống một cành hoa. Mỗi nhánh hoa tượng trưng cho một lời cảm tạ, một lời cầu nguyện mà tất cả người ở đây muốn gửi đến cho Minh, cầu mong cậu bình an trên thiên đàng.

    Thu thập lấy những kỉ vật của con trai để bỏ vào, mang theo cho cậu. Bố mẹ Minh run run, tay cầm lấy phong thư mà cậu gửi cho hai người. Những dòng chữ gọn gàng, ngay ngắn mà như hàng ngàn con dao đâm thẳng vào trái tim yếu ớt của họ, khiến nó đau thắt lại mà rỉ máu.

    "Mẹ à, con thật là bất hiếu khi không thể hiếu thuận bố mẹ đến cuối đời. Bởi vì sinh mệnh của con quá ngắn ngủi, không thể làm điều gì đó tốt hơn.

    Thời gian qua, con cũng không dành thời gian hoàn toàn cho bố mẹ, bên cạnh hai người, chỉ vì con muốn giúp đỡ lấy những hoàn cảnh bất hạnh ngoài kia.

    Mong bố mẹ đừng giận con nhé!

    Khi con giúp đỡ họ, con cảm thấy lòng con như thanh thản hơn rất nhiều. Giống như bao nhiêu nỗi đau con phải chịu cũng được tan biến bớt.

    Con cũng muốn làm gì đó cho hai người.

    Con biết bố mẹ sẽ rất buồn, nhưng con không muốn vì mất đi con mà hai người không lo chăm sóc cho bản thân mình. Con hy vọng bố mẹ đừng quá thương tâm nhé, vì con yêu bố mẹ nhiều lắm.

    Hãy vui vẻ, yêu đời, như trước đây hai người đã từng vậy. Đừng hủy hoại cuộc sống đó chỉ vì con.

    Và nguyện vọng sau cùng của con, con hy vọng hai người sẽ thực hiện giúp con nhé..

    Con muốn hiến hết nội tạng của mình cho những ai đang cần dùng đến. Con muốn họ sống tiếp cuộc đời này giùm con. Muốn họ cảm nhận được cuộc sống có biết bao nhiêu thú vị ngoài kia.

    Và ba mẹ, xin hãy gửi lời chúc của con đến với họ giùm con nhé.

    Con làm tất cả những chuyện này chỉ vì mong muốn đổi lấy cho hai người một cuộc sống bình an. Con chỉ mong muốn, bố mẹ hãy sống một cuộc sống bình an vui vẻ.

    Vì con sẽ luôn luôn dõi theo bố mẹ.

    Con trai yêu của bố mẹ.

    Đức Minh."


    Một con người với tấm lòng lương thiện họ sẽ chỉ cần cho đi mà không cần nhận lại. Không phải bạn cho đi chỉ vì muốn nhận lại nhiều hơn cái đã cho, mà là bạn đã giúp được một mảnh đời lại bước trên con đường ánh sáng.

    Bạn sống trong một gia đình tràn ngập sự yêu thương, thì bạn sẽ luôn luôn sẵn sàng chia sẻ niềm yêu thương của bạn đến với mọi người, muốn họ cảm nhận được niềm yêu thương và hạnh phúc giống như bạn vậy.

    Và nếu bạn là người nhận thì xin đừng lấy tình cảm của người khác cho bạn mà giẫm đạp dưới chân nhé, vì cơ hội sẽ không đến lần nữa đâu. Đừng đến khi mất rồi mới hối hận thì đã muộn màng.

    Hết.
     
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng bảy 2020
  3. Mộ Thiện

    Bài viết:
    63
    Đọc khúc đầu đã thấy cảm động đến khúc sau khi đọc tới lá thư lại càng cảm động hơn. Ôi truyện này hay quá bạn à. Mình sắp khóc luôn nè. *yoci 142*
     
    Không Tin AiThần thoại thích bài này.
  4. Thần thoại Cố gắng lên!

    Bài viết:
    146
    Cảm ơn lời khen của bạn. Cảm ơn vì đã đọc truyện của mình. Chân thành cảm ơn nhìu nhìu
     
  5. Ngôn Ngôn

    Bài viết:
    15
    Đọc truyện của chị làm em thấy bản thân em viết (bài dự thi của em) còn quá non nớt, những câu từ của chị cuốn em theo từng cảm xúc. Trong chương 1, em cảm thấy cuộc sống thật hạnh phúc, mọi điều đều mang theo màu sắc của ấm ấp. Qua c2, em nhận ra rằng con người vẫn không thể nào thoát khỏi cái chết. Tuy là câu chuyện buồn nhưng em lại cảm thấy thoải mái khi Đức Minh ra đi không có một sự ràng buộc. Câu chuyện để lại cho em một suy nghĩ nhỏ, lúc còn sống, chúng ta hãy làm những điều tốt đẹp nhất để khi chết, chẳng còn gì làm ta nuối tiếc. Không hẳn sống giàu sang là hạnh phúc, mà điều hạnh phúc nhất chính là sức khỏe, tuy đơn giản nhưng có khá nhiều người không coi trọng nó. Và tấm lòng con người luôn được đáp trả. Em thấm thía nhất là câu: "Cậu đã giúp đỡ cho bao nhiêu người, động viên cho bao nhiêu người, nhưng đến lượt cậu không ai giúp cậu được cả."
     
    DiepvanchihaThần thoại thích bài này.
  6. Thần thoại Cố gắng lên!

    Bài viết:
    146
    Bởi thế nên chúng ta cần phải quý trọng những thứ xung quanh mình, dù là những thứ nhỏ nhặt nhất.

    Và chị cảm ơn em rất nhiều, cùng với lời nhận xét của em.

    Chị chúc em mau chóng thành công trên con đường em đã lựa chọn nhé!

    Chân thành cảm ơn em rất nhiều!
     
    Diepvanchiha, Thiên hiNgôn Ngôn thích bài này.
  7. Ngôn Ngôn

    Bài viết:
    15
    À, đúng rồi, em đang bình luận truyện chị mà quên nấu cơm chạy thục mạng nên quên nhắc chị lúc nãy em có đọc hình như có từ nào đó sai chính tả ý.
     
    DiepvanchihaThần thoại thích bài này.
  8. Thần thoại Cố gắng lên!

    Bài viết:
    146
    Chị mới sửa lại vài từ rồi, cảm ơn em nhé!
     
    DiepvanchihaNgôn Ngôn thích bài này.
  9. Thiên hi

    Bài viết:
    83
    Chào Thần, mình vừa đọc thấy truyện của bạn rất cảm động và sâu lắng lắm.

    Một câu truyện mở đầu cứ nghĩ rằng mọi thứ đã được phủ một ánh sáng ấm áp sau những ngày giông bão, cứ nghĩ rằng sau cơn mưa trời sẽ sáng. Nhưng rồi mọi chuyện sẽ không như ta mong muốn. Ai rồi cũng không sẽ thoát khỏi bàn tay của tử thần. Và Minh, mặc dù cậu ấy không thể sống tiếp với tương lai nhưng cậu lại luôn sống mãi trong lòng những người đã được cậu giúp đỡ. Lời nhắn nhủ cuối cùng cũng là một điều mà chúng ta cần suy ngẫm lại.

    Nhận xét chung của mình là thấy tổng thể đã ổn rồi. Câu văn của bạn cũng rất mượt mà, sử dụng hợp lý. Nhưng còn một hai lỗi chính tả nhỏ nữa nhé, bạn xem rồi sửa lại nhé.

    Đây là tất cả những gì mình cần góp ý. Nếu có gì không đúng thì mong bạn tha thứ.

    Cuối cùng, chúc bạn thành công với các tác phẩm của bạn nhé.
     
    DiepvanchihaThần thoại thích bài này.
  10. Phan Kim Tiên Hiệp sĩ mộng mơ

    Bài viết:
    2,080
    Chào bạn Thần Thoại, câu chuyện bạn viết rất hay và vô cùng có ý nghĩa. Mình đọc từng câu từng chữ mà bạn viết rất kĩ. Vì thế nên có chút xíu góp ý nho nhỏ mong bạn bỏ qua cho. Xin trước rồi nhé! Đừng giận à?

    Cái đầu tiên là thấy bạn viết sai chính tả hơi nhiều. Thành thật xin lỗi! Tôi soi kĩ quá!

    Cái thứ hai là lỗi lặp từ. Để nhấn mạnh điều gì đó người ta thường làm thế, xem như một nghệ thuật. Tuy nhiên lặp từ quá nhiều gây phản tác dụng.

    Cái thứ ba là cách dùng từ. Bạn sử dụng ngôn ngữ nói vào trong bài viết. Tuy ít nhưng nó làm bài văn hơi thô.

    Và còn nhiều điều nho nhỏ khác nhưng mà không dám nói nữa. Sợ quá!

    Chúc bạn có nhiều tác phẩm hay. Chào thân ái.
     
    Thần thoại thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...