Xuyên Không [Edit] Xuyên Thư: Vi Sư Không Tốt - Tĩnh Mộc Noãn Dương

Discussion in 'Truyện Drop' started by Audrey Yu, Aug 10, 2021.

  1. Audrey Yu Meow

    Messages:
    1
    XUYÊN THƯ: VI "SƯ" KHÔNG TỐT

    [​IMG]

    Hán Việt: Vi "sư" bất thiện (xuyên thư)

    Tác giả: Tĩnh Mộc Noãn Dương

    Tình trạng convert: Hoàn thành (107 chương)


    Tình trạng edit: Đang tiến hành

    Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại, HE, Tình cảm, Võ hiệp, Tùy thân không gian, Niên hạ, Xuyên thư, Nữ phụ, Nhẹ nhàng, Ân oán giang hồ, Dưỡng thành, Pháo hôi, Sư đồ.

    [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm dịch/edit của Audrey Yu

    Văn án

    Tô Lương, nữ thanh niên "lớn tuổi" thế kỉ 21 bị một quyển tiểu thuyết bất ngờ hố thảm.

    Ngủ một giấc dậy, nàng biến thành vai phụ trùng tên với mình trong quyển sách kia.

    Tô Lương: . Có thể đổi một nhân vật khác được không hả? Đây chính là nhân vật phụ duy nhất bị treo a hỗn đản! Hơn nữa còn là chết trong tay chính đồ đệ mình tự tay nuôi lớn a!

    Độc tác giả: Không được nga~

    Vì thế, Tô Lương tám tuổi hôn nhẹ đồ nhi gian nan lang bạt giang hồ.

    Nam hài mút ngón tay béo múp của mình, mơ hồ nói không rõ: "A.. A nương..".

    Tô Lương lệ rơi đầy mặt: . Là sư phụ!

    Mười lăm năm sau.

    Hắc y thiếu niên tà mị cười, tuyệt đại phong hoa. Hắn đem Tô Lương giam cầm chặt chẽ ở trong ngực, thanh âm trầm thấp lười biếng: "A Lương".

    Tô Lương khóc không ra nước mắt, ".. Là sư phụ.."

    Tên khác của truyện《 Bị run M đồ nhi coi trọng làm sao đây 》《 Đồ nhi, ngươi thiếu ngược sao 》


    1. Thầy trò dưỡng thành văn
    2. Nam chủ hậu kỳ hắc hóa
    3. 1V1, ra vẻ đạo mạo phun tào cuồng ma nữ chủ X giai đoạn trước cứu cừu con hậu kỳ hắc hóa nam chủ
    4. Toàn văn nhẹ nhàng hướng gây hài

    Danh sách chương

    Chương 1_Tiết tử

    Chương 2_ Lọt vào tử cục


    Chương 3 _ Đồ đệ tương lai là vai ác


    Chương 4 _ Hộ sinh (1)

    Chương 5 _ Hộ sinh (2)
     
    Last edited: Sep 7, 2021
  2. Audrey Yu Meow

    Messages:
    1
    CHƯƠNG 1 _ TIẾT TỬ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [CHƯƠNG 1] [TIẾT TỬ]

    Hoàng hôn ảm đạm, tà dương như máu.

    Nhìn từ xa, Tàng Kiếm Sơn trùng điệp trải dài dưới ánh tịch dương như nhuộm một màu hồng sắc mông lung, thanh nhã xa xăm mà trống trải.

    Trên núi đã là cuối thu, lá cây khô vàng phiêu phiêu bay khỏi những thân cây, thấp thấp lướt qua đầu tường, nhẹ nhàng theo gió tiến vào sân viện Vân Thủy Sơn Trang xa xôi nhất, thanh thanh lượn vòng vào đống lá khô chồng chất, im lặng rơi xuống.

    "Kẽo kẹt.."

    Cửa viện màu son mở ra, một lão hoa nông tóc nhiễm sương mai theo hai thủ vệ chậm rãi đi vào. (lão hoa nông: Ông lão nông dân trồng hoa)

    Lão hoa nông một thân quần áo màu nâu, thắt lưng hơi khom, đi lại có chút tập tễnh. Vào trong được vài bước, ông đột nhiên quay người, hướng ra phía ngoài cửa viện gọi một tiếng, Tố Nương! Còn không mau vào đây? "

    " Ai~đến ngay đây. "Ngoài cửa, cô nương mặc giáng y búi tóc song nha kế, trong tay cầm giỏ trúc đang ngây ngẩn nhìn chằm chằm biển hoành phi, nghe lão hoa nông gọi, giật mình hồi thần, vội vàng lên tiếng. (giáng y: Y phục màu đỏ, đỏ thẫm hoặc có sắc đỏ)

    Tố Nương chỉ mới mười hai mười ba tuổi, cũng giống như những thiếu nữ cùng lứa khác, khuôn mặt kiều diễm như những đóa hoa đang nở rộ, chứa đựng sự quyến rũ nhưng vẫn chứa đựng vẻ mềm mại ban đầu.

    Nàng xách váy, vác giỏ lên, lại nhìn thoáng qua thật sâu ba chữ" Lạc Ngọc Hiên "trên biển hoành phi, sau đó mới rũ mắt hướng trong viện chạy đi. Trong khoảnh khắc bước chân vào cửa viện, nàng tựa hồ nhận thấy một tia hơi lạnh thấu xương..

    " Phanh "viện môn lại lần nữa khép lại thật mạnh.

    " Gia gia! Viện này gọi là Lạc Ngọc Hiên sao? Tên nghe thật hay a! "Thiếu nữ thanh âm thanh thúy uyển chuyển, lại như mang đến một tia sinh cơ cho mảnh sân tịch mịch.

    Lão hoa nông nhăn nhăn mày, ý bảo cháu gái im lặng đưa giỏ trúc trong tay, thong thả đi đến trong viện, bắt đầu tu bổ lại tốp cây đào đã mất một nửa màu sắc.

    Thiếu nữ nhăn mặt, ngồi xổm xuống bên người ông, tò mò nhìn xung quanh mọt phen, nhỏ giọng nói," Gia gia, viện này rõ ràng xa xôi lại quạnh quẽ, như thế nào lại có tên dễ nghe như vậy? Kỳ quái nhất chính là.. Ngoài cửa còn có rất nhiều người canh giữ? "

    Lão hoa nông híp mắt, nghiêm túc tu bổ cành cây một hồi, sâu kín liếc liếc mắt một cái nhìn cửa viện màu son đóng chặt.

    " Rất nhiều người? "Lão hoa nông lại nghiêng đầu nhìn về phía cháu gái nhà mình, trên mặt từng đạo nếp nhăn đều lấp đầy ý vị thâm trường," Cháu nhìn xem, bất quả chỉ là một phần mười mà thôi. "

    " Một phần mười? "

    Thiếu nữ kinh ngạc trừng lớn mắt, âm điệu nâng lên một chút.

    Lão hoa nông bất đắc dĩ gõ gõ đỉnh đầu cháu gái," Ngươi nếu còn ầm ĩ như vậy, ảnh vệ tránh ở nóc nhà đầu tường có thể xuất hiện ngay lập tức bắt ngươi đi! "

    " Ngô "thiếu nữ vội vàng giơ tay bưng kín miệng, một đôi mắt to chớp chớp, nhìn đến lão hoa nông không khỏi buồn cười.

    " Nhanh nhanh giúp gia gia đem cây đào này xử lý tốt, sân nhỏ này cũng không phải là nơi có thể tự do đùa giỡn.. "

    ".. Nga. "

    Song thời gian cũng chỉ một nén nhang, lão hoa nông liền dẫn cháu gái đi ra cửa viện.

    Đường mòn phủ kín lá rụng, bóng dáng hai ông cháu càng lúc càng xa trong ánh ánh chiều tà.

    Trầm mặc một lát, thiếu nữ thật cẩn thận quay đầu lại nhìn thoáng qua, Lạc Ngọc Hiên đã hình dáng mơ hồ trong mây mù.

    " Gia gia.. "

    " Trong Lạc Ngọc Hiên, có người ở. "

    Trong vườn hoa, lão hoa nông từ từ ngồi xuống, hai mắt híp hành một khe hở, vuốt bộ râu trắng của mình.

    Thấy gia gia vì rốt cuộc chịu giải thích nghi hoặc giúp nàng, thiếu nữ trên mặt liền hiện lên một chút vui vẻ, dọn ghế nhỏ ngồi ở một bên, chống đầu nghiêm túc nghe bát quái.

    " Người nào? "

    " Là một nữ tử vĩnh viễn ngủ say cũng lại sẽ không bao giờ già đi. "

    " Này.. Sao có thể? "Thiếu nữ tựa hồ hoảng sợ.

    " Lạc Ngọc Hiên từng là nơi nàng ở, hiện giờ, đã đổi thành băng thất. "

    " Băng thất? "Khó trách trong viện luôn có một tia hơi lạnh thấu xương, thiếu nữ như suy tư.

    " Chỉ có như vậy, nàng.. mới có thể qua được cả đời. Nghe nói, đã qua ba năm, dung nhan nàng vẫn như cũ, chưa từng thay đổi chút nào. "

    Thiếu nữ theo bản năng sờ sờ gương mặt chính mình, cả người bất giác nổi lên một trận da gà.

    " Nói đến nói đi, nữ tử này đến tột cùng là có thân phận gì a? "

    ".. Nàng gọi là Tô Lương. "

    ".. Tên này ta chưa bao giờ nghe qua. "Thiếu nữ nhíu nhíu mày.

    " Như vậy, cháu có cháu có từng nghe qua Mạc Lương? "

    " Mạc Lương.. Mạc Lương.. A, là tên húy của minh chủ phu nhân quá cố! "

    Thiếu nữ vỗ tay một cái, đột nhiên nghĩ tới. Đương kim Võ lâm minh chủ tên gọi là Bách Lý Khanh Ngôn, cũng chính là Thiếu trang chủ của Vân Thủy Sơn Trang. Ba năm trước đây, minh chủ dẫn mọi người trong võ lâm bao vây tiêu trừ Tùy Tâm Môn, mà ngay tại khi đó, minh chủ phu nhân chết bất đắc kỳ tử..

    Ba năm trước đây.. Tô Lương.. Mạc Lương..

    " Gia gia! Người là nói, nữ tử trong Lạc Ngọc Hiên kia chính là minh chủ phu nhân quá cố --- Mạc Lương? "

    Lão hoa nông vừa lòng gật gật đầu, lại dựa trở về lưng ghế, híp mắt nhìn về phía mặt trời chiều đang ngã về phía tây.

    " Vậy.. vậy người vừa nói, cái gì vĩnh sinh, cái gì ngủ say, chẳng phải là một khối.. Một khối thi thể? "Thiếu nữ đột nhiên từ trên ghế nhảy lên.

    Lão hoa nông vội vàng ngồi dậy, đem thiếu nữ kéo lại, thấp giọng nói," Lời này, ngàn vạn không thể nói nữa. Nếu để minh chủ nghe thấy.. "

    " Nga.. "Thiếu nữ thất vọng rồi thở dài," Ta còn tưởng rằng có cái gì bát quái không muốn cho người khác biết đâu, nguyên lai chính là minh chủ đối phu nhân dùng tình thâm hậu, không đành lòng đem nàng mai táng, mới xây băng thất để bảo vệ dung nhan của nàng a.. "

    Nghe ra trong giọng nói của thiếu nữ chưa khinh thường cùng khinh miệt, lão hoa nông nhướng mày, như là khó có thể chịu đựng loại khiêu khích như vậy, không khỏi mở miệng nói," Ngươi biết cái gì? Ngươi có biết Tô Lương kia là nhân vật như thế nào không? "

    Thiếu nữ đã mất ý muốn tiếp tục nghe, chỉ lười biếng tưới hoa," Có thể là nhân vật nào? Nghe nói, nàng bất quá là một nữ nhân bị mù cùng mất trí nhớ thôi. "

    " Không đúng? Nga, một nữ nhân bị mù nàng vẫn là người được minh chủ yêu. "Thiếu nữ chua lòm nói.

    " Ngươi có từng nghe qua Mạc Nhiêu? "Lão hoa nông thanh âm vững vàng đánh gãy châm chọc của thiếu nữ.

    Vừa nghe thấy cái tên này, châm chọc trên mặt thiếu nữ tức khắc biến mất vô tung vô ảnh, cả người từ trên ghế bắn lên, kích động đến có chút nói lắp," Đương nhiên! Đương nhiên nghe qua. Không không không, đâu chỉ là nghe qua, nàng chính là nữ tử ta sùng bái nhất! Truyền kỳ của Ma giáo, môn chủ đương nhiệm của Tùy Tâm Môn. Tiền nhiệm Võ lâm minh chủ Mộ Hồi Thâm thậm chí còn vì nàng vứt bỏ minh chủ chi vị! "

    " Vậy, ngươi có từng nghe qua Mạc Dẫn? "

    " Nghĩa huynh của Mạc Nhiêu, đã từng là môn chủ của Tùy Tâm Môn. Tùy Tâm kiếm của Mạc Nhiêu chính là do hắn hắn truyền thụ, hắn từng dùng Tùy Tâm kiếm đánh bại Lịch đại minh chủ sử dụng Thừa Ảnh kiếm, trở thành thần thoại không người địch nổi tên giang hồ! "

    " Tùy Tâm Môn một cái truyền kỳ, một cái thần thoại, ngươi thật ra rất rõ ràng! "

    Thiếu nữ dào dạt đắc ý ngẩng cao đầu," Đúng vậy, Tùy Tâm Môn là chuyện ta cảm thấy hứng thú nhất~ "

    " Vậy ngươi vì sao không biết, địa vị của Tô Lương ở Tùy Tâm Môn? "Lão hoa nông nhìn mặt trời dần biến mất ở phía núi xa, thanh âm tang thương hữu lực.

    Cái này, thiếu nữ hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

    " Nàng.. Nàng không phải minh chủ phu nhân sao? Như thế nào.. "

    Lão hoa nông lại bắt đầu thảnh thơi vỗ chòm râu, thong thả ung dung nói," Như thế nào cùng Tùy Tâm Môn có liên quan? A, nàng không chỉ là có liên quan. "

    "... "

    " Ở Tùy Tâm Môn, nàng chính là nhân vật có thể hô mưa gọi gió. "

    " Chính là người mà ngay cả cái tên ngươi cũng không có nghe qua, lại đã từng là khơi mào cho lần bao vây tiêu trừ cuối cùng của võ lâm chính phái đối Tùy Tâm Môn. "

    "... "

    " Đồng dạng cũng là nàng, khiến cho lần bao vây tiêu trừ đó không thể thành công. "

    "... "

    " Có thể nói, không có nàng, thần thoại cùng truyền kỳ trong miệng ngươi kia cũng liền không có. "

    Lão hoa nông thanh âm càng ngày càng nhẹ, càng ngày càng xa xưa, nói xong lời cuối cùng, thế nhưng giống như đã ngủ rồi.

    Thiếu nữ ngồi trên ghế nhỏ, cả khuôn mặt đều ngập tràn khiếp sợ.

    Một nhân vật như vậy, như thế nào trong ghi chép lại chưa bao giờ đề qua một chữ?

    Đột nhiên, nàng lạc lối tò mò lên Lạc Ngọc Hiên, đối với nơi nữ tử đóng băng cũng tò mò lên..

    Nữ tử còn thần bí hơn cả so với thần thoại cùng truyền kỳ, đến tột cùng là một người như thế nào?

    Là khuynh quốc khuynh thành hay thông minh thánh khiết, là ôn nhu lương thiện hay vẫn là nhu nhược động lòng người?

    Thiếu nữ nhắm mắt lại, lâm vào vô chừng ảo tưởng, mà bên người truyền đến tiếng tiếng ngáy rất nhỏ, lão hoa nông ngủ được rất trầm.

    Hình bóng của hai người giữa vườn hoa, bị kéo càng thêm thon dài.

    Hình ảnh yên tĩnh bình yên.

    Thiếu nữ khóe miệng cong cong, trong đầu xuất hiện một nữ tử, bạch y nhẹ nhàng, dung tư vô song, quay đầu mỉm cười khuynh quốc khuynh thành.

    Lão hoa nông khóe mắt cong cong, trong mộng xuất hiện một nữ tử, hồng y như hỏa, múa nhuyễn tiên tơ vàng giữa khóm hoa, cánh hoa cùng theo lên xuống. (nhuyễn tiên: Roi mềm)

    " Thiếu phu nhân! Ngài nhưng bỏ qua cho những khóm hoa này đi! Lão phu còn phải mang đến cho trang chủ cùng phu nhân a! "

    " Ta muốn mang cho A Khâm làm chút trà hoa, nghe nói hoa ở nơi này của ngươi là tốt nhất, vậy cho ta mượn chút đi! "

    Giữa vườn hoa hỗn độn, lão nhân nhìn những đóa hoa mình yêu thích đang rơi lả tả, tức tối nhìn phía sau nữ tử hồng y lặng lẽ kêu bốn chữ..

    " Cường đạo! Thổ phỉ!"

    * * *

    * * *

    *Đây là lần đầu tiên mình edit truyện nên nếu có sai sót gì các bạn cứ góp ý thoải mái, mình sẽ xem và nhanh chóng chỉnh sửa để bản dịch trở nên tốt hơn. Cám ơn các bạn rất nhiều! <3
     
    Thobaymau25, Lynyaner and Ayuxinh like this.
    Last edited by a moderator: Aug 10, 2021
  3. Audrey Yu Meow

    Messages:
    1
    CHƯƠNG 2 _ LỌT VÀO TỬ CỤC

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Điểm điểm vụn nhỏ dương quang khảm nhập loang lỗ giữa các ô cửa sổ khắc hoa chạm rỗng, lại vẫn không xua tan được hết khí lạnh thấu xương. Một cỗ hương khí nồng đậm mà mị hoặc nhàn nhạt mờ mịt trong không khí, tịch liêu lại lưu luyến.

    Mạn che giường màu tím phết đất, phất lên như khói mây mờ ảo, một bộ tua rua lay động như có sinh mệnh, phát ra tiếng vang "leng keng".

    Trong lớp màn che nhẹ vương theo gió, nữ tử một thân váy dài tuyết trắng trôi nổi lơ lửng giữa không trung, làn váy dài qua mũi chân, theo gió vẽ ra độ cung nhè nhẹ giữa không trung yêu dã mà quỷ dị, tóc dài chạm đến thắt lưng màu bạc cơ hồ đem cả người nàng bao bọc trong đó.

    Nữ tử da trắng hơn tuyết, trên má không một tia huyết sắc, nhưng con ngươi màu đỏ giữa đôi mắt phượng kia lại phá lệ yêu diễm, cùng với đôi môi đỏ tươi kia lại như càng bổ sung thêm cho nhau.

    * * *

    Tô Lương ngủ một giấc dậy, mở mắt ra nhìn cảnh tượng xung quanh.

    Một "nữ quỷ" bạch y tóc bạc bay trên đầu giường.

    Thấy nàng mở bừng mắt, "Nữ quỷ" bay giữa không trung khóe môi bỗng dưng câu ra một tia chế nhạo.

    Tô Lương trố mắt một lát, ngay sau đó sâu kín nhắm mắt lại.

    Lại trợn mắt.

    Màn lụa ở giữa nhẹ múa, "Nữ quỷ" tóc như tuyết kia lại như cũ thê thê thảm thảm hướng nàng cười.

    "Quỷ a a ô.."

    Tiếng thét chói tai đến trễ kia vừa ra khỏi miệng, liền như là bị lực lượng nào đó cưỡng ép trở về.

    Tô Lương đột nhiên từ trên giường bật dậy, đôi tay xoa xoa yết hầu đang không thể phát ra một chút âm thanh nào, trừng mắt liền hướng dưới giường chạy đi.

    Thân hình nữ quỷ đầu bạc khẽ nhúc nhích, trong phút chốc một trận âm phong thổi qua, người, à không, là quỷ liền bay đến bên cạnh mép giường.

    Nữ quỷ khẽ nhếch môi đỏ, tiếng nói thế nhưng cực kỳ non nớt, giống như hài đồng, "Ngươi mới là quỷ, mẹ nó cả nhà ngươi đều là quỷ."

    "..."

    Tô Lương đang muốn bò xuống giường động tác cứng lại, trợn mắt há hốc mồm liếc mắt nhìn "Nữ quỷ".

    Quỷ cũng sẽ mắng thô tục sao?

    Khoan, từ từ..

    Tầm mắt Tô Lương dừng ở tay nhỏ đang gắt gao nắm chặt chăn gấm, đáy mắt hiện lên một tia kinh sợ.

    Đôi tay béo nhỏ này ở đâu ra chứ?

    Tô Lương đột nhiên nâng bàn tay lên, ở trước mặt quơ quơ.

    Đây là tay nàng, tay nàng, tay nàng..

    Hoàn toàn tỉnh táo lại Tô Lương khó có thể tin cúi đầu xuống, nhìn về phía thân thể của mình.

    Làm sao mà ngủ một giấc.. Liền nhỏ lại?

    Không đúng, cũng không đúng.

    * * *Nơi này là địa phương quỷ quái gì?

    "Này, ngươi nhìn xong chưa a~tự ngươi nhìn tới nhìn lui có thể nhìn ra được cái gì sao?" "Nữ quỷ" dựa vào phía sau, vững vàng vểnh chân lơ lửng ngồi trên không, làn váy màu trắng tơ lụa xõa xuống như một chùm tia sáng. Nàng nhướng mày, khoanh tay trước ngực, mặt đầy khinh thường đánh giá Tô Lương, "Muốn nghe ta nói vài câu hay không a?"

    Tô Lương lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ, mờ mịt nhìn về phía "Nữ quỷ".

    Thấy "Tiểu cô nương" trên giường rốt cuộc không hề ầm ĩ, "Nữ quỷ" vừa lòng gật gật đầu, "Này còn kém không nhiều lắm. Khụ, trước ta tự giới thiệu một chút."

    "Nữ quỷ" thẳng thắt lưng, vuốt vuốt mái tóc dài màu bạc trên vai, vẻ mặt ngạo mạn, "Ta là hệ thống xuyên sách lừa đảo 001, chúc mừng ngươi thành công tiến vào chủ tuyến trò chơi, <Minh chủ nhất tiếu>.

    <Minh chủ nhất tiếu>?

    Tô Lương ngẩn ra, tên này sao có chút quen thuộc a..

    Đại não bắt đầu xoay chuyển nhanh chóng, ký ức trước khi bị hôn mê từng chút lật lại.

    Nàng tên Tô Lương, 25 tuổi, cô nhi, sống ở thế kỉ 21.

    Tối hôm qua nàng cũng giống như mọi ngày, đọc một quyển tiểu thuyết trước khi ngủ, tên gọi là.. <Minh chủ nhất tiếu>.

    Bình tĩnh mà xem, <Minh chủ nhất tiếu> chỉ là một quyển tiểu thuyết ngôn tình bình thường, bình phàm, nhàm chán đến mức tận cùng, cốt truyện còn nơi chốn vẩy đầy cẩu huyết..

    Đừng hỏi nàng vì sao lại xem một quyển sách low như thế này, nàng chỉ là bởi vì toàn văn trong sách có một vai phụ trùng tên trùng họ với nàng, Chỉ! Như! Vậy! Thôi!

    Tô Lương tỏ vẻ người đọc thâm niên, nàng chỉ cần dùng 200 chữ là có thể khái quát bộ tiểu thuyết hơn 20 vạn chữ này.

    Nữ chủ tên là Bách Lý Khanh Ngôn, là Thiếu trang chủ Vân Thủy Sơn Trang đệ nhất giang hồ. Nữ giả nam trang từ nhỏ, năm nàng mười lăm tuổi đi theo phía sau biểu ca lang bạt giang hồ. Hai người tình tố ám sinh, cuối cùng nữ chủ khôi phục thân phận nữ nhi, cùng biểu ca của nàng thành hôn. Mà đại hôn ngày đó, đột nhiên nhảy ra một nam nhân tên là Ly Khâm, tuyên bố chính mình mới là Bách Lý Khanh Ngôn chân chính, hơn nữa đem tất cả chuyện cũ không được biết đến thông cáo thiên hạ. Nguyên lai, thân phận nữ chủ kỳ thật là cô nhi Ma giáo. Mười lăm năm trước, Mạc Nhiêu cùng Ly Khâm mới sinh ra bị đánh tráo, mọi người đều chẳng hay biết gì, mà Ly Khâm cũng là trong vô ý mới biết được thân phận của mình, giờ đây đứng ra vạch trần hết thảy.

    Như vậy, kết cục dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra, thân phận năm nữ chủ đối lập tự nhiên là phải trải qua một phen khúc chiết mới có thể hạnh phúc sống ở bên nhau.

    Nam chủ vì nữ chủ vứt bỏ minh chủ chi vị, hai người phóng ngựa tiêu sái giang hồ. Ngay cả vai ác duy nhất trong toàn bộ cốt truyện __ Ly Khâm, cũng chính là Bách Lý Khanh Ngôn chân chính, cuối cùng cũng tiếp nhận chức vụ minh chủ chi vị, lên nắm quyền. Tựa hồ không có kết cục nào càng viên mãn hơn.

    Không có chút gì sai, không có điểm gì ngược, toàn văn trừ có chút hài hước, cơ hồ không có điểm sáng nào cả. Tô Lương đọc xong một chương sau cuối cùng, không chút do dự hạ một cái đánh giá tự nhận là đúng trọng tâm nhất dưới cuối sách.

    Sau đó, nàng liền ngủ.

    Lại sau đó, nàng.. Mẹ nó liền gặp quỷ.

    Tựa hồ xem thấu hoạt động tâm lý của Tô Lương," Nữ quỷ "hảo tâm giải thích nói," Tác giả <Minh chủ nhất tiếu> đã cùng bổn hệ thống ký kết hiệp ước, nàng cung cấp kịch bản trò chơi, mà ta tắc vì nàng cung cấp cơ hội một lần được xuyên thư. Cho nên, ngươi thực vinh hạnh bị nàng lựa chọn. "

    Nói," Nữ quỷ "chỉ ngón tay, Tô Lương chỉ cảm thấy cổ họng bị giam cầm chợt buông lỏng.

    " Khụ khụ.. Nàng, nàng thật sự không phải là đang biểu thị trả đũa sao? "

    Tô Lương cau mày ho nhẹ vài tiếng.

    " Nữ quỷ "nhún vai, khóe miệng hơi giương về phía trước," Nga, nàng có để ta chuyển cáo cho ngươi một câu. "

    "... "

    " Bb "(này là nguyên văn nha mn, mình nghĩ chắc là bye bye đó há há)

    Nga, quả nhiên là trả đũa.

    Tô Lương mặt vô biểu tình giương mắt nhìn về phía nữ quỷ," Ta không muốn chơi trò chơi, ta phải về nhà. "

    " Nữ quỷ "nhàn nhạt nga một tiếng, tay áo dài vung lên, bên cạnh người liền xuất hiện một màn hình lớn," Chờ ngươi tích được đủ 100 vạn điểm, là có thể về nhà. "

    Tô Lương trì độn chớp mắt.

    Tích điểm lại là cái quỷ gì?

    Còn có..

    Màn hình này thật đẳng cấp trên cả cao cấp a~

    Điểm tích lũy được cộng lại theo tỷ lệ nhất định của các giá trị thuộc tính khác nhau, bao gồm mức độ hảo cảm của mỗi nhân vật đối với ngươi và giá trị trí tuệ của ngươi, giá trị thẩm mỹ, giá trị vũ lực, ngươi có thể truy vấn ta. Còn có, trong lần xuyên sách này, ngươi phải hoàn thành nhiệm vụ cốt truyện được đưa ra bất cứ lúc nào của hệ thống, thúc đẩy sự phát triển của cốt truyện tại thời điểm quan trọng. Mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ, ngươi sẽ được nhận một phần điểm thưởng nhất định. Nếu không hoàn thành, sẽ bị khấu trừ điểm gấp đôi. Ngoài ra, điểm cũng có thể được sử dụng để đổi lấy công cụ với ta. Hiểu chưa?"

    "Nữ quỷ" dương cằm, cao ngạo hỏi.

    Tô Lương bọc chăn ngồi trên giường, đau đầu xoa xoa huyệt thái dương, "Nghe ra thì thật ra rất đơn giản. Bất quá, trò chơi này mất bao lâu thời gian a? Ta cuối cùng không thể ở trong một trò chơi đợi vài thập niên chứ. Còn nữa, ta xuyên thành nhân vật gì?"

    "Vấn đề thời gian ngươi thật ra không cần lo lắng, bởi vì trò chơi và hiện thực là hai không gian hoàn toàn không giao nhau, cho nên cho dù trò chơi có trải qua bao nhiêu năm, thời gian ở thế giới hiện thực đều là trạng thái đứng yên. Về phần vai diễn.."

    "Nữ quỷ" dừng một chút, giơ tay lập tức đem mặt gương đồng trên bàn trang điểm tới trước mặt Tô Lương, khóe môi tươi cười quỷ dị hiện lên một tia ý vị thâm trường.

    Tô Lương bị nụ cười trên đôi môi đỏ mọng kia dọa sợ, không hiểu sao có chút luống cuống, tầm mắt do dự rơi vào trên chiếc gương đồng lóe ra ánh sáng u ám lạnh lẽo.

    Hình ảnh phản chiếu trong gương không được rõ ràng, một tiểu cô nương mặc áo ngủ màu trắng, xõa tung mái tóc dài tới eo, sắc mặt tái nhợt. Ước chừng bảy tám tuổi, vốn dĩ là độ tuổi vui tươi đáng yêu nhất, nhưng trên mặt lại cố tình làm nổi bật một tia lãnh diễm, lấp lánh làm cho người ta không mở mắt ra được.

    Tục ngữ nói, lòng yêu cái đẹp người người đều có.

    Thấy tiểu cô nương vẻ ngoài đẹp như vậy, Tô Lương mới vừa rồi tâm tình còn mưa dầm kéo dài tức khắc trời quang mây tạnh, tiểu mỹ nhân trong gương cũng theo đó vui vẻ ra mặt, cái gì cao quý lãnh diễm tất cả đều một đi không trở lại.

    Nhéo nhéo khuôn mặt trong veo như nước của tiểu cô nương, Tô Lương híp mắt cảm khái vạn phần, "Chỉ cần qua mười năm, đây tuyệt đối sẽ là một khuôn mặt hồng nhan họa thủy a!"

    Nói xong, nàng cảm thấy mỹ mãn chuyển hướng sang "Nữ quỷ", "Ta là nữ chủ sao?"

    "Nữ quỷ" cười âm u, "Không, ngươi là Tô Lương."

    Tô Lương nhíu mày, liếc mắt nhìn "Nữ quỷ" giữa không trung, "Vô nghĩa, ta đương nhiên là Tô.."

    Nói đến một nửa, cô giống như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, trợn to mắt, âm lượng cũng thoáng cái vọt lên, "Tô Lương?"

    Hệ thống không ra ma không ra quỷ trước mặt này đương nhiên sẽ không ngu ngốc đến mức xác nhận lại tên của cô một lần nữa, như vậy khả năng duy nhất chỉ có thể là..

    Cô cư nhiên xuyên thành vai phụ trùng tên trùng họ với chính mình đó!
     
    Thobaymau25, Lynyaner and Ayuxinh like this.
    Last edited: Aug 22, 2021
  4. Audrey Yu Meow

    Messages:
    1
    Chương 3 _ Đồ đệ tương lai là vai ác

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Bingo!"

    Một tia sét giữa trời quang thuận thế đánh xuống, đập thẳng về phía Tô Lương.

    "Ta muốn đổi vai!"

    Một giây đồng hồ sau, Tô Lương liền quyết đoán giơ tay lên nói.

    Bộ da này dù có xinh đẹp đến đâu nàng cũng trăm triệu không dám muốn a!

    Suy cho cùng..

    "Nàng ấy chính là nhân vật duy nhất chết trong cả quyển sách này a!" Tô Lương luống cuống vươn tay ra, nghĩ muốn túm lấy làn váy màu lụa trắng giữa không trung của "Nữ quỷ".

    Trong <<Minh chủ nhất tiếu>>, tất cả các tình tiết đều triển khai vì một bước ngoặt. Đó là mười năm trước, Thiếu trang chủ Vân Thủy Sơn Trang Bách Lý Khanh Ngôn cùng đứa trẻ bị thất lạc của Ma giáo là Mạc Nhiêu bị đánh tráo với nhau, mà người làm chuyện đó chính là Tô Lương.

    Nói về số phận của Tô Lương, ở thế kỉ 21, Tô Lương có thể dùng bốn chữ đơn giản nhất thô bạo nhất để khái quát, "ahihi! *"

    Tô Lương trong truyện là muội muội của Ma giáo giáo chủ phu nhân Tô Khanh. Khi Ma giáo bị mấy đại danh môn chính phái bao vây tiêu trừ, Tô Khanh lâm bồn, sinh hạ một nữ nhi tên là Mạc Nhiêu. Bởi vì không ngừng bị truy sát, Tô Khanh đem nữ nhi phó thác cho Tô lương năm ấy mới được tám tuổi, rồi tự mình dẫn dắt truy binh rời đi cuối cùng vì vừa sinh xong sức khỏe còn yếu không chống đỡ nổi mà chết.

    Sau đó, Tô Lương mang theo Mạc Nhiêu vẫn còn trong tã lót đặt chân tại một hộ nông gia, lại trùng hợp lúc này gặp được phu nhân Vân Thủy Sơn Trang Mộ Hàn lâm bồn, vì để giúp Mạc Nhiêu có thể cả đời bình an hỉ nhạc, Tô Lương thừa dịp lúc Mộ Hàn ngất đi, mang hai đứa trẻ đánh tráo.

    Về sau, Mạc Nhiêu trở thành Thiếu trang chủ của Vân Thủy Sơn Trang -- Bách Lý Khanh Ngôn, mà Bách Lý Khanh Ngôn chân chính được Tô Lương thu làm đồ đệ, nuôi ở bên người, đặt tên là Ly Khâm, nghĩa là "rời xa người thân".

    Nhắc đến Tô Lương.. Đối với Ly Khâm cũng đích xác là không tốt lắm, mặc dù thu hắn làm đồ đệ, lại chưa từng dụng tâm dạy hắn đến một nửa chiêu thức nào. Mà Ly Khâm tự mình học trộm võ công, cũng bị Tô Lương phế đi không còn một mảnh. Thậm chí từ đầu đến cuối, khi thay thế phẩm Ly Khâm này không có tác dụng gì ngược lại còn là tai họa ngầm, Tô Lương còn muốn giết hắn. Nhưng cuối cùng.. Quay lại lại chết trong tay Ly Khâm.

    Đúng vậy, Tô Lương chính là chết ở trong tay Ly Khâm.

    Phía dưới là một đoạn trích ngắn của <<Minh chủ nhất tiếu>>.

    ↓↓↓

    [Ly Khâm cười nhẹ, trong nụ cười có một chút trào phúng, "Ly Khâm là do có người đặt cho ta, Ly Khâm Ly Khâm.. nghĩa là rời bỏ người thân. Năm đó, khi Bách Lý phu nhân sinh, chính là người nọ mang ta cùng Mạc Nhiêu đổi cho nhau.. Ta vẫn luôn cho rằng chính mình không cha không mẹ, thẳng đến sau này, ta trong lúc vô tình nghe được người đó cùng bằng hữu nói chuyện, mới biết được hết thảy."

    Mạc Nhiêu nghe Ly Khâm một lần lại một cái "người nọ", "có người", trong lòng có chút bất an, không khỏi mở miệng, "Ngươi nói chính là.. Tô Lương? Nàng ở đâu?"

    Ly Khâm dừng một chút, nụ cười lúc ẩn lúc hiện, hắn chậm rãi chuyển hướng sang Mạc Nhiêu, ánh nhìn về phía đôi mắt của nàng càng nhiều thêm tia lệ khí, hơn nữa khi hắn giương môi lên, cả người đều trở nên thêm tà mị, "Tô Lương? Nàng.. Đã chết."]

    Ngay khi nhìn đến đoạn này trong nguyên tác, Tô lương thiếu chút nữa đem điện thoại đánh vỡ trên mặt đất đi, vai phụ trùng tên với chính mình liền như vậy treo? Cả đời vì người khác mà sống, cuối cùng còn chết ở trong tay chính đồ đệ của mình.

    Mà hiện tại, nàng thế như phải thay Tô Lương vị này lặp lại cả đời khổ sở xiêu vẹo khi còn sống này của nàng?

    Nga, ba ba ma ma trên thiên đường, thỉnh mang nàng rời khỏi cái thế giới hố cha này đi!

    "Nhân vật đã trói định, không thể đổi."

    "Nữ quỷ" nhướng mày, đôi tay giang ra bày tỏ sự bất lực.

    Tô Lương nổi giận, "Ta đây không chơi!"

    Nếu là bởi vì hoàn thành nhiệm vụ đẩy mạnh cốt truyện mà bị đồ nhi vai ác bạch nhãn lang phát rồ kia xử lý, vậy nàng liền thật sự đi đến thiên đường gặp ba mẹ!

    Nói đùa, mạng nhỏ mới là quan trọng nhất!

    "Nữ quỷ" mắt phượng đảo qua, lạnh lùng nhìn về phía Tô Lương đang khóc lóc om sòm, trong ánh mắt mang theo một tia mỉa mai cùng sắc bén, "Ngươi nếu như không hoàn thành nhiệm vụ, ngay lập tức sẽ bị khấu trừ điểm tích lũy. Một khi điểm tích lũy bị âm điểm, thân thể ngươi ở thế giới này liền sẽ.."

    Nàng hừ lạnh một tiếng, "Tan thành tro bụi."

    Tô Lương trong lòng lộp bộp một tiếng, giá trị điểm tích lũy chưa đạt tiêu chuẩn không thể trở về hiện thực, mà điểm tích lũy xuống mức âm thì thân thể ở thế giới này liền sẽ chết, như vậy chẳng phải là..

    "Liều mạng?"

    "Ngươi biết được là tốt."

    Sau một lúc lâu đắm chìm trong nhận thức khiếp sợ này, Tô Lương mới đen mặt nghẹn ra bốn chữ, "Tang.. Điên rồi.."

    "Nữ quỷ" chắp tay như không có chuyện gì, tựa hồ còn xem như đây là khích lệ.

    Miễn cưỡng tiếp nhận tình cảnh tánh mạng giờ phút này tại đây của chính mình, ánh mắt Tô Lương bắt đầu đánh giá bạch y tóc bạc, hệ thống hố cha số hiệu 001 giả dạng nữ quỷ, ".. Ngươi gọi là 001?"

    "Đó là số thứ tự của ta. Có tổng cộng 300 hệ thống xuyên thư, ta đứng đầu tiên." Nhắc đến vị trí của mình, 001 kiêu ngạo ngẩng cao đầu, không chút nào che giấu vẻ khoe khoang.

    "Ngươi vẫn muốn bay qua bay lại như vậy? Giống như quỷ vậy sao?"

    Tô Lương tò mò kéo làn váy trắng như tuyết của 001.

    001 nhíu mày, một phen rút làn váy lụa của mình ra, khuôn mặt ghét bỏ, "Cái gì gọi là giống như quỷ hả? Đây là siêu năng lực của hệ thống chúng tôi! Nhân loại ngu xuẩn!"

    Bị gọi là "nhân loại ngu xuẩn", Tô Lương căm giận mím môi.

    "Về phần tên của ta.. A, đó bất quá cũng chỉ là cái danh hiệu, tùy ngươi gọi thế nào cũng được." 001 chẳng hề để ý phất phất tay.

    Tô Lương ánh mắt sáng ngời, có chút không có ý tốt nhìn 001 liếc mắt một cái, suy nghĩ một lát liền thật sự lấy một cái tên, "Vậy gọi ngươi là Xuẩn Nhất."

    Ai kêu nàng vừa mới mắng mình là ngu ngốc làm gì!

    "A, a tây** đi! Ngươi, ngươi một cái sinh vật cấp thấp mà cũng dám mắng bổn hệ thống ngu ngốc?"

    Một trận âm phong thổi qua, Xuẩn trong nháy mắt bay tới trước mắt Tô Lương, một đôi móng vuốt lạnh lẽo trực tiếp nhắm trên cổ nàng bóp.

    "Khụ khụ.. Vừa nãy không phải.. Khụ khụ, không phải nói.. Tên chỉ là một cái danh hiệu sao!"

    * * *

    Đỉnh núi, một mảnh tuyết trắng xóa.

    Gió bắc trên núi lạnh thấu xương, vù vù thổi qua cành cây, cùng tuyết trên sườn núi làm thành một khúc ca bi tráng.

    Dưới chân núi, một đoàn người ngựa lớn nhỏ đang thận trọng phá vỡ trận pháp, lặng yên không một tiếng động hướng trên đỉnh núi mà đi.

    Tại một khoảng sân hẻo lánh nhất trên đỉnh núi, Tô Lương từ bên trong phòng mở cửa ra. Nàng quấn mình trong chiếc áo choàng màu đỏ nhạt, mái tóc dài được buộc hờ hững phía sau đầu, cổ áo lông cáo trắng muốt mềm mại khiến khuôn mặt của nàng càng thêm hồng nhuận, nhưng nét mặt lại không có bất cứ biểu cảm dư thừa nào. Nàng thận trọng bước ra khỏi phòng, đập vào mắt nàng là một mảnh hồng mai cùng tuyết trắng.

    Nàng nắm thật chặt áo chào trên người, theo như lời của Xuẩn Nhất, nơi cô đang ở bây giờ chính là Ma giáo -- Tùy Tâm Môn. Tùy Tâm Môn nằm trên đỉnh núi, tự nhiên là vùng đất hằng năm băng thiên tuyết địa.

    "A Lương.." Một tiếng kêu mềm nhẹ từ cuối rừng mai truyền tới.

    Tô Lương chớp chớp mắt, quay đầu xoay người nhìn người đang tới.

    Cách đó không xa, một nữ tử mặc áo choàng màu tím nhạt, bụng phồng lên, mà dáng người lại một chút cũng không hiện lên vẻ mập mạp. Ba ngàn tóc đen được vấn thành búi tóc xinh đẹp, bộ diêu phượng hoàng Vu Phi lắc lư rực rỡ trên tóc. Bức tranh đẹp như vậy, duy nhất sát phong cảnh là tay trái nàng đang xách theo một bọc hành lý đơn sơ.

    Nữ tử vội vàng tiến lại gần.

    Mà Tô Lương cũng nhìn rõ ràng khuôn mặt của nàng, làn da như mỡ đọng lại, nga mi nhàn nhạt, đôi mắt như nước trong veo, trên mặt đều là vẻ cô độc. Chỉ cần thêm một chút phấn hoa, đã có khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành.

    Tô Lương sững sờ nhìn nữ tử dung nhan xinh đẹp kia, nhất thời có chút kinh ngạc.

    "Này, này là ai a?" Tô Lương lặng lẽ quay đầu, hướng bạch y tóc bạc vừa hỏi vừa nói.

    "Tô Khanh."

    Tô Lương ánh mắt khẽ nhúc nhích, Tô Khanh.. Vậy đó là tỷ tỷ của nàng, Ma giáo giáo chủ phu nhân.

    Ai, từ từ.

    Tô Lương đột nhiên phản ứng lại cái gì, vội vàng nhìn chằm chằm Xuẩn Nhất, "Ngươi còn không mau trốn đi?"

    Xuẩn lạnh lùng nhìn lại nàng, "Nói ngươi ngốc ngươi còn không phục, trong trò chơi chỉ có ngươi có thể nhìn thấy ta! Ngốc!"

    ".. Nga."

    "A Lương.." Tô Khanh đã muốn chạy đến trước mặt nàng, mặt mày có chút lo âu.

    Tô Lương trầm ngâm một lát, có chút do dự mở miệng, "Tỷ tỷ."

    Tô Khanh chậm rãi cúi người xuống, dắt tay nàng, "A Lương, mau đi cùng tỷ tỷ."

    Hả?

    Vốn định tham Tùy Tâm Môn một chút, Tô Lương liền như vậy bị túm trở về phòng.

    - -

    Trong phòng, lãnh hương lưu luyến, chuông gió leng keng.

    Tô Lương ngốc ngốc đứng ở một bên, khoanh tay trước ngực, tầm mắt vẫn luôn khóa trên người đang vì nàng mà thu thập hành lý, Tô Khanh.

    Tô Khanh thần sắc vội vàng, thu dọn đơn giản quần áo và vật dụng trong phòng rồi mới quay người sang.

    Vừa thấy Tô Khanh xoay người, Tô Lương đang run chân nhướng chân mày nhanh chóng buong hai tay đang khoanh trước ngực xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn cứng đờ, lờ mờ hỏi, "Tỷ tỷ, tỷ đây là đang làm gì vậy?"

    Tô Khanh sắc mặt cứng đờ, có chút do dự mở miệng, "A Lương.. Tỳ Tâm Môn sắp xảy ra đại sự, muội có nguyện ý theo tỷ tỷ cùng xuống núi không?"

    "Xuống núi?" Tô Lương hơi giật mình, nghĩ nghĩ cặn kẽ, lúc này mới phản ứng lại.

    Nếu nàng đoán không lầm, theo như lời Tô Khanh, Tùy Tâm Môn sắp xảy ra chuyện lớn, hẳn chính là chuyện bị các giáo phái chính đạo bao vây tiêu trừ.

    Trong nguyên tác, những chuyện xảy ra ở mười lăm năm trước chỉ được đề cập một chút. Tô Lương chỉ biết, trong cuộc bao vây tiêu trừu này, sỡ dĩ người của Tùy Tâm Môn bị tan rã, đó là bởi vì Tô Khanh phản bội.

    Hoàn toàn là do Tô Khanh âm thầm hướng người đứng đầu chính phái Mộ Ly mật báo, môn chủ Tùy Tâm Môn Mạc Vân Thương mới thua hết đường lui.

    Như vậy, Tô Khanh vì sao phản bội?

    Nàng không biết.

    Trong truyện cũng không có nhắc tới, nàng cũng đoán không ra.

    "A Lương? A Lương!" Tô Khanh vỗ vỗ bả vai Tô Lương, gọi nàng hồi thần.

    Tô Lương lấy lại tinh thần, hé môi, nhưng lời đã đến miệng lại nuốt "tốt" trở vào, chỉ là nhẹ nhàng gật gật đầu.

    Tô Khanh vui mừng cười, xoay người bước ra ngoài cửa.

    Chú thích:

    *Nguyên bản: 哔了狗了 (Tất cẩu) là một câu nói cửa miệng dùng khi gặp phải một chuyện cực kì đen đủi, đặc biệt khiến bạn điên tiết, nó không có ý nghĩa nhất định. Có thể hiểu là rất chán nản, ahihi. Nhưng mà mình thấy để hán việt thì hơi khó hiểu nên để hẳn vậy luôn để mn dễ hiểu cảm xúc nhân vật hơn (^^)

    **Nguyên văn: 阿西吧! Đây là tiếng Hàn, nhưng nó được viết bằng tiếng Trung với cách phát âm tương tự, thể hiện cảm giác không hài lòng, thường chỉ khi bạn bí mật trút bỏ nó, và sẽ không nói với cấp trên hoặc người lớn tuổi, dễ hiểu hơn là ý tương tự WTF (^^)
     
    Thobaymau25 and Lynyaner like this.
    Last edited by a moderator: Sep 5, 2021
  5. Audrey Yu Meow

    Messages:
    1
    Chương 4_ Hộ sinh (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tô Lương đang định cùng theo ra ngoài, Xuẩn Nhất đứng một bên lại đột nhiên lên tiếng, "Tô Nương, nhiệm vụ mới bắt đầu.."

    "Chờ đã, ta tên Tô.. Lương, Lương Lương."

    "Tô Nương."

    ".. Lương."

    "Nương."

    Nương cái gì mà nương? Ai là mẹ ngươi?

    Tô Lương đỡ trán, gặp phải một hệ thống không phân biệt l, n cũng chỉ có thể nhận.

    "Mẹ nó ngươi rốt cuộc có còn muốn nghe nhiệm vụ hay không?" Xuẩn Nhất thẹn quá thành giận, giơ tay vung lên, âm phong vèo vèo liền hướng Tô Lương quét tới.

    Tô Lương vội vàng né tránh, cổ đều đông lạnh đến co rúm lên, "Nghe nghe nghe!"

    "Nhiệm vụ một, hộ sinh."

    "..."

    Tô Lương ngây ngốc sững sờ một hồi.

    "Hộ sinh? Ta là xuyên vào một cái hệ thống y học sao.."

    Xuẩn Nhất thở dài thật sâu, vô lực hướng Tô Lương liếc mắt một cái, "Hộ sinh ý là vì giúp Tô Khanh thuận lợi sinh hạ Mạc Nhiêu, bảo đảm nữ chủ an toàn sinh ra. Não ngươi có thể lại thẳng hơn một chút nữa không?"

    ".. Nga."

    Không hiểu danh từ chuyên nghiệp thì đừng dùng bừa bộn chứ. Tô Lương âm thầm oán thầm.

    - -

    Trên núi, tuyết trắng tan sớm.

    Tô Lương đỡ Tô Khanh "bụng lớn", thật cẩn thận đỡ nàng đi trên con đường dốc xuống núi. Nàng nhìn hết xung quanh một phen, Tùy Tâm Môn một cái Ma giáo lớn như vậy, con đường này lại không có người gác sao?

    Nhìn bộ dáng Tô Khanh, dường như rất quen thuộc con đường này..

    Đang lúc thần sắc chấn động, Tô Khanh lại đột nhiên dừng bước chân, như là nghe thấy được cái gì dị động, quay đầu nhìn hướng đỉnh núi xa xa liếc mắt một cái.

    Tô Lương chớp chớp mắt, cũng dừng bước chân, dựng lỗ tai lên.

    Phương hướng Tùy Tâm Môn.. Tựa hồ truyền đến tiếng động của đao kiếm.

    Chẳng lẽ là, mấy đại môn phái đã muốn công đến đỉnh núi?

    Tô Lương ý vị thâm trường đưa mắt hướng về phía Xuẩn Nhất ngân phát đang trôi lơ lửng ở sau lưng.

    Lần này các nàng nhưng thật ra tâm ý tương thông.

    Xuẩn Nhất nhún vai, gật đầu.

    "A Lương ngươi nghe xem, Tùy Tâm Môn có phải hay không.." Tô Khanh bắt lấy tay Tô Lương nắm chặt, biểu tình thập phần vi diệu, loáng thoáng lộ ra tia khoái ý rồi lại mang theo một chút không đành lòng.

    Tô Lương lấy lại bình tĩnh, xoay mặt nhìn về phía Tô Khanh đang một bên biểu tình khó lường, hơi hơi nhăn mày, nói thật, nàng thật sự có chút xem không hiểu Tô Khanh.

    Xem bộ dáng này của nàng, rõ ràng là đối với Tùy Tâm Môn, đối với Mạc Vân Thương là có hận ý, nhưng mà, trong truyện gốc Tô Khanh không phải là Thánh nữ của Ma giáo sao? Vì cái gì sẽ đối với giáo phái của mình, phu quân của chính mình mang lòng oán hận? Thậm chí.. Tự tay hủy hoại bọn họ? Huống chi, lúc này nàng còn hoài thai hài tử của Mạc Vân Thương.

    Quả thật là, độc nhất là phụ nhân tâm. Tô Lương trong lòng thở dài, quên đi, tất cả cũng không có liên quan với mình. Mọi thứ nàng phải làm bất quá là sớm ngày hoàn thành nhiệm vụ, mau chóng trở về thế giới hiện thực. Tất cả nhân vật trong sách chung quy.. cũng chỉ là npc thôi.

    "Tỷ tỷ, nếu hết thảy đã thành kết cục đã định, vậy thì không cần suy nghĩ nhiều nữa." Tô Lương hơi hơi ngẩng đầu, thanh âm còn mang theo một trẻ con của nữ hài.

    Tô Khanh lấy lại tinh thần, kinh ngạc cúi đầu nhìn Tô Lương liếc mắt một cái. Tính cách Tô Lương nàng cũng biết, từ nhỏ đã tính tình lạnh nhạt, hỉ nộ cũng không hiện lộ ra ngoài, nhưng..

    Đối mặt với đôi mắt không chút gợn sóng kia, Tô Khanh cảm thấy muội muội nhà mình tựa hồ có chỗ nào đó thay đổi.

    ".. Ân."

    - -

    Ngoài Phong thành.

    Bầu trời trong xanh, ánh ban mai nhàn nhạt, ánh mặt trời dần dần ló dạng, đem quán trà nhỏ phong trần bao phủ trong một mảnh hồng sắc.

    Một nữ tử khuôn mặt thanh tú, trên người là mặc một bộ áo vải thô đi vào quán trà, một tay nắm một tiểu nữ hài tám tuổi, một tay hơi hơi đỡ ở sau thắt lưng, bụng phồng lên phá lên dẫn người chú ý.

    Một lớn một nhỏ, họ chính là Tô Khanh và Tô Lương đã dịch dung.

    Từ dưới chân núi Tùy Tâm Môn, đi thẳng hướng đông, gần nhất đó là Phong Thành.

    Chính đạo các phái đều từ hướng Tây công phá Tùy Tâm Môn, bởi vaajy Tô Khanh liền mang theo Tô Lương hướng phía Phong thành lên đường.

    Tô Lương đỡ Tô Khanh, thật cẩn thận ngồi xuống bàn bên cạnh.

    Tô Khanh nhìn Tô Lương dáng vẻ khẩn trương, không khỏi ôn tồn trấn an, "Lương nhi, không có việc gì. Đứa bé vẫn ổn.."

    Tô Lương nghiêm mặt lên tiếng, "Ân."

    Nhưng mà, tầm mắt vẫn như cũ không rời khỏi trên bụng của Tô Khanh.

    Tô lương khóc không ra nước mắt: Có thể không khẩn trương sao! Nơi này chính là nữ chủ, là nữ chủ a! Nàng nếu có một chút không ổn, chính mình làm sao hoàn thành nhiệm vụ đây, lấy cái gì mà tích điểm a, trực tiếp tan thành mây khói luôn có được không?

    "Này, ta nói ngươi nghỉ ngơi xong chưa? Nghỉ ngơi xong rồi thì chúng ta mau chóng đi.."

    Cách đó không xa, truyền đến một giọng nam thô lỗ.

    Tô Lương nghe thấy nhìn qua, chỉ thấy hai nam tử ăn mặc nông phu, ngồi ở một góc bàn khác.

    Mà lúc này, là nam nhân nhìn có vẻ hơi lớn tuổi đó đang thúc giục đồng bạn của mình, "Hôm qua a, mấy đại môn phái tấn công Tùy Tâm Môn. Gần đây a, Phong thành nhất định không an bình.. Chúng ta vẫn nên cố gắng đừng đi ra ngoài nhiều."

    "Này.. Bao vây tiêu trừ Tùy Tâm Môn thì có liên quan gì đến chúng ta?" Nam nhân trẻ tuổi hơn buông chén trà trong tay, nghi hoặc hỏi.

    "Ngươi còn không nghe nói a! Hôm qua, tuy là các phái bao vây tiêu trừ Ma giáo, nhưng nghe nói, Mạc Vân Thương mang theo mấy tâm phúc, đã thoát khỏi vòng vây trốn thoát rồi!"

    "Cái gì?" Nam tử trẻ tuổi kêu lên.

    "Bang!" Chén trà trong tay Tô Khanh thẳng tắp rơi xuống trên bàn, vết trà đậm từng chút thấm vào mặt bàn.

    Cuộc trò chuyện với nhau ở bàn nọ vẫn còn tiếp tục.

    "Nghĩ đến, Mộ đại minh chủ của chúng ta nhất định là đang thừa thắng xông lên, chuẩn bị đem dư nghiệt còn lại của Ma giáo một lưới bắt hết. Phong thành cách Tùy Tâm Môn cũng không xa, sợ là.."

    "Xác thật là như thế. Vậy chúng ta vẫn nên sớm trở về đi.."

    Hai người có chút vội vã rời khỏi quán trà, tựa hồ như ở lại lâu thêm một khắc, bọn họ liền sẽ bị cuốn vào phong vân giang hồ.

    Tô Lương nhìn bốn phía bàn ghế trống trơn, muốn nói lại thôi, "Tỷ tỷ.."

    Tô Khanh sắc mặt có chút trắng xanh, trong miệng vẫn lẩm bẩm tự nói, "Hắn chạy thoát.. Hắn chạy thoát được!"

    Tô lương chớp chớp mắt, âm thầm suy nghĩ, vậy là Tô Khanh phản bội Tùy Tâm Môn, phản bội Mạc Vân Thương. Cho nên nghe được tin tức Mạc Vân Thương chạy thoát được, hẳn là thất vọng còn có hoảng sợ đi..

    Nghĩ vậy, Tô Lương lại khẩn trương nhìn về phía bụng của Tô Khanh, "Tỷ tỷ.. Tỷ không cần nghĩ quá nhiều. Như vậy đối với hài tử trong bụng.. Không tốt đâu."

    Tô Khanh rũ mắt xuống, đôi tay mềm nhẹ xoa lên bụng của mình, mặt mày ưu tư dần dần nhạt đi, "Hài tử..", Tô Khanh hơi hơi gợi lên khóe ôi, phảng phất đã cảm nhận được tiểu sinh mệnh trong bụng kia đáp lại, ý cười ôn nhu.

    Thấy Tô Khanh cảm xúc bình ổn trở lại, Tô Lương chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.

    Hai người thả lỏng thần kinh căng thẳng, bên ngoài quán trà lại đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa.

    "Hưu!"

    Bên ngoài quán trà, vó ngựa làm tro bụi bay tứ tung, thân ảnh những người phía trước đều ẩn trong đó.

    Tô Lương nhìn lướt qua một lượt, ước chừng có mấy chục người, hơn nữa dựa vào nhĩ lực cùng một chút võ công của nguyên chủ, nàng theo bản năng nhận thấy được, mấy chục người này, mỗi người đều là cao thủ võ lâm..

    Xoa xoa huyệt thái dương, trong đầu nàng giờ đây chỉ còn lại một câu, một làn sóng "zombie" đột kích..

    Tô Khanh cũng hơi hơi nghiêng người qua, ngay khi nhìn thấy khuôn mặt của người cầm đầu, cả người lập tức cứng đờ

    Tô Lương không bỏ qua biểu tình của Tô Khanh, nhận thấy dị động của nàng, không khỏi nghi hoặc.

    Một trận gió lạnh phất qua bên tai, Xuẩn Nhất lặng lẽ bay đến bên người nàng, "Đó là Mộ Ly."

    Mộ Ly? Tô Lương nhướng mày.

    Lúc này, Mộ Ly hẳn là Minh chủ võ lâm, mà ở trong truyện gốc, Tô Khanh chính là hướng hắn mật báo phản bội Tùy Tâm Môn. Nhớ lại nguyên văn, Tô Lương tổng liền cảm thấy giữa hai người này có chút gì đó không thể nói rõ..

    Tô Khanh phản bội Tùy Tâm Môn, phản bội Mạc Vân Thương, không tiếc trong lúc mười tháng mang thai, đem chính mình đặt trong tình cảnh nguy hiểm như thế.. Vậy đến cuối cùng là vì cái gì?

    Hơn nữa, trong nguyên thư, con trai Mộ Ly chính là nam chính Mộ Hồi Thâm, Mạc Nhiêu lấy thân phận Đại tiểu thư Vân Thủy Sơn Trang gả cho Mộ hồi Thâm là lúc thân phận bị vạch trần, Mộ Ly che chở nàng không nói, thậm chí Mộ Hồi Thâm bỏ lại tất cả muốn cùng Mạc Nhiêu tiêu sái giang hồ, Mộ Ly lại không có nửa phần ý muốn can thiệp.

    Phải biết rằng, Mộ Ly làm minh chủ tiền nhiệm, hành động vẫn là đủ để nhấc lên sóng gió giang hồ. Mà mặc kệ Mộ Hồi Thâm cùng Mạc Nhiêu song túc song phi, đã hẳn là giới hạn lớn nhất mà hắn có thể chấp nhận. Như vậy, hắn là vì cái gì?

    Tô Lương đang xuất thần, nhóm người ngoài cửa đã chậm rãi đi vào.

    Người nam nhân đi đầu, thân hình thon dài, một thân trang phục vân cẩm màu đen, bên hông buộc đai lưng có hoa văn bạc vân màu xanh da trời quanh eo. Tóc dài buộc lên, không dùng kim quan, khuôn mặt lại nổi bật như ngọc quan. Mà một đôi con ngươi lại sâu thẳm giống như một cái giếng cổ đầm sâu, làm cho người ta không tự chủ được có thể bị hãm sâu vào..

    Tô Lương chớp chớp mắt, trong lúc nhất thời thế nhưng nhìn ngây người.

    Đây nhất định là Mộ Ly..

    Khó trách Mộ Hồi Thâm lại đẹp trai như vậy.. Di truyền a! Có thể thấy được gen quan trọng cỡ nào..

    Tô Lương lặng lẽ liếc liếc mắt nhìn Tô Khanh một cái, quả nhiên, Tô Khanh nhìn về phía Mộ Ly ánh mắt tựa oán tựa ai, tâm ý thật sự là rõ như ban ngày..

    Trong lòng lộp bộp một tiếng, nàng nhẹ nhàng kéo ống tay áo dưới bàn của Tô Khanh, nhỏ giọng nói, "Tỷ tỷ, chúng ta rời đi trước đi."

    Tô Khanh dời mắt, chậm rãi đứng lên, đỡ bụng có chút hoảng hốt, thân thể hơi lảo đảo.

    Tô Lương vội vàng đỡ lấy cánh tay Tô Khanh, hai người hướng bên ngoài quán trà mà đi.

    Mộ Ly nhìn thoáng qua hai người bọn họ, thần sắc sửng sốt, lại lập tức liền khôi phục như lúc ban đầu, nhìn qua thập phần thản nhiên.

    Một khắc cùng Mộ Ly lướt qua kia, Tô Lương rõ ràng cảm nhận được Tô Khanh hoi dùng sức bắt lấy cánh tay mình, nàng tuy vẫn duy trì dáng vẻ mặt không đổi sắc, nhưng nội tâm cũng đã đau muốn rít gào ra tới.

    "Chờ đã!"

    Ngay khi Tô Khanh cùng Tô Lương sắp bước ra khỏi quán trà, trong đám người đột nhiên truyền đến một giọng nam nhân.

    Tô Khanh bước chân dừng lại, theo bản năng xoay người. Tô Lương cứng đờ, lặng lẽ di chuyển chắn trước người Tô Khanh.

    Đám người kia cũng đều dừng bước, ngay cả Mộ Ly cũng quay đầu nhìn nam tử đã lên tiếng.

    "Minh chủ.. Các nàng có chút kỳ lạ.." Nam tử mở miệng ngăn trở đi tới bên người Mộ Ly, hướng Mộ Ly chắp tay.

    Mộ Ly nhìn về phía Tô Khanh, ánh mắt cũng không gợn sóng, "Nga?"

    "Trên mặt các nàng có dấu vết dịch dung.. Có thể là dư nghiệt của Ma giáo hay không?"

    "Dư nghiệt Ma giáo?" Đám người xì xào bàn tán, tất cả mọi người từ trên xuống dưới đánh giá Tô Khanh cùng Tô Lương một lượt, tầm mắt giống như một lưỡi dao sắc bén treo lơ lửng, đi lên đi xuống.
     
    Thobaymau25 and Lynyaner like this.
Trả lời qua Facebook
Loading...