Đam Mỹ [Edit] Xuyên Thư Chi Nghịch Chuyển Nhân Sinh - Diệp Ức Lạc

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Hải Dương Xanh Thẩm, 27 Tháng ba 2021.

  1. [​IMG] Tên truyện: Xuyên Thư Chi Nghịch Chuyển Nhân Sinh

    Tác giả: Diệp Ức Lạc.

    Edit: Hải Dương Xanh Thẩm

    Thể loại: Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Cổ đại, HE, Tình cảm, Huyền huyễn, Tùy thân không gian, Xuyên thư, Chủ công, Thăng cấp lưu, Sảng văn, Pháo hôi, Liên Thành 4 sao, Nghịch tập, 1v1

    Độ dài: Còn tiếp.

    Văn án:

    Lớn tuổi thừa nam Sở Diệp đang xem tiểu thuyết khi ngoài ý muốn xuyên vào một thế giới Lấy Hồn sủng xưng vương xưng bá

    Sau khi xuyên qua Sở Diệp phát hiện bản thân biến thành một tên pháo hôi nhỏ bé không đáng để nhắc đến mà cái này pháo hôi bởi vì mơ ước sắc đẹp của nữ chủ hạ dược cho nữ chủ rồi bị một kiếm chém chết.

    Dựa theo quỹ đạo trong sách không bao lâu nữa hắn sẽ chết.

    Sở Diệp nhanh chóng quyết định, lựa chọn con đường hoàn toàn bất đồng với pháo hôi trong sách.

    Link thảo luận góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm convert của Hải Dương Xanh Thẩm
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng năm 2021
  2. Chương 1: Xuyên Thành Pháo Hôi.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Long Nhai Thôn.

    "Diệp ca, đã trở lại a!"

    "Diệp ca, mua chút cái gì a!"

    "Diệp ca, Bạch Lan Quả trong đất của ngươi muốn chính rồi, trái cây ngươi trồng lớn lên thật không sai đâu."

    Nhìn đến Sở Diệp, người trong thôn sôi nổi ngừng lại việc trong tay hướng tới Sở Diệp chào hỏi.

    "Ân, đã trở lại." Sở Diệp cười cười, hàm hồ tiếp đón với mọi người hai câu, liền rời đi.

    Sau khi Sở Diệp rời khỏi, mấy người trong thôn dân liền ríu rít nghị luận.

    "Diệp thiếu, thật là lợi hại, nguyên bản còn tưởng là một người không lao động tay chân, ngũ cốc cũng không phân biệt được đại thiếu gia, không nghờ tới chăm sóc đồng ruộng còn rất có một bộ."

    "Bạch Lan Quả của Diệp thiếu lớn lên xác thật không tồi, phỏng chừng có thể bán mười mấy đồng vàng đó."

    "Diệp thiếu trồng Bạch Lan Quả cũng lớn lên quá nhanh, có phải có bí phương gì hay không?"

    "Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa (1), tốt xấu là Sở gia ra tới thiếu gia, có chút biện pháp cũng là bình thường."

    "Không biết là biện pháp gì, nếu ta có thể đem ruộng trồng giống như Diệp thiếu giống nhau tốt thì tốt rồi."

    "Được rồi, đừng nhớ thương, biện pháp kiếm cơm như vậy ai lại có thể nói cho ngươi?"

    "Sinh ra ở đại gia tộc chính là tốt a! So với chúng ta chỉ là anh nông dân khổ cực chỉ biết trồng trọt chính là khá hơn nhiều, nếu thức tỉnh được thiên phú Hồn Sủng Sư lại khế ước được Hồn Thú lợi hại, vậy có thể trở thành nhân thượng nhân rồi (2). "

    Một đồng vàng có thể đổi thành 10 đồng bạc, một đồng bạc có thể đổi 10 tiền đồng, người ở Long Nhai Thôn phần lớn đều nghèo khổ, trong thôn gia đình thu nhập không tồi một năm cũng chỉ kiếm được hơn 10 đồng vàng, Bạch Lan Quả của Sở Diệp mới trồng hơn một tháng, thu hoạch cũng chỉ trong mấy ngày nay, trong thôn có không ít người nhìn xem mà thèm, người trong thôn tuy rằng đỏ mắt, nhưng nghĩ đến dòng họ của Sở Diệp, cũng không ai dám đánh oai chủ ý.

    Long Nhai Thôn là thôn xóm thuộc về Sở gia, một trong tam đại thế gia ở Võ Lăng Thành quản lý, thôn này rất nhiều người dân lấy gieo trồng Bạch Lan Quả, Bạc Diệp Thảo, Sinh Cốt Hoa giao dịch với cửa hàng của Sở gia mà sống, giống Long Nhai Thôn như vậy cùng Sở gia hợp tác có hơn một trăm thôn xóm.

    Sở gia vì tăng mạnh quản chế đối với thôn xóm dưới chướng, sẽ đem đệ tử của gia tộc an bài đến các thôn xóm đi quản lý, Long Nhai Thôn vị trí xa xôi, thôn dân lại phần lớn nghèo khổ, không có nhiều ít nước luộc để vớt, quản sự trước sau khi rời khỏi đã 6 năm rồi không có ai nguyện ý tới.

    Bởi vì gia gia của Sở Diệp qua đời, kiểm tra thiên phú Hồn Sủng Sư của hắn lại là Hạ phẩm, bị nhận định không có giá trị bồi dưỡng, đã bị tống cổ tới nơi này.

    Sở Diệp ở Sở gia tuy không được ưa thích, nhưng lại treo Sở gia tên tuổi, ở trong mắt thôn dân đã là một nhân vật không thể đắc tội.

    Thời điểm Sở Diệp vừa tới, người trong thôn lo lắng Sở Diệp lấy tên tuổi đại thiếu gia của Sở gia, ở trong thôn tác oai tác phúc, ấn tượng đối với cậu cũng không tốt.

    Sau khi Sở Diệp lại đây, tìm người trong thôn tu bổ nhà cửa của Sở gia ở trong thôn, lại mướn người cày tám mẫu linh điền trên danh nghĩa, không những không có ỷ thế hiếp người, lại còn cấp người trong thôn thêm chút tiền thu vào, thời gian lâu rồi, người trong thôn cũng không sợ Sở Diệp, gặp cũng có thể hàn huyên vài câu.

    Sở Diệp về tới sân, đóng cửa lại, thở ra một hơi.

    Trước khi hồi thôn, Sở Diệp ở cửa thôn gặp vương bà mối, đối phương tưởng làm mai cho hắn một tiểu nha đầu mười hai tuổi, đem hắn cấp dọa chết khiếp.

    Sở Diệp sờ vòng cổ trên cổ, cười khổ một chút, hắn cũng không phải người của thế giới này, hắn đến từ hiện đại, 31 tuổi vẫn là quang côn, thân thể này của hắn chưa đến 15 tuổi lại đã có người cho hắn làm mai mối, cư nhiên nói cho hắn vẫn là mười hai tuổi tiểu cô nương, Sở Diệp không cấm cảm thán tạo hóa trêu người.

    Tuy rằng biết thế giới này mọi người phổ biến kết hôn sớm, nhưng hắn vẫn có chút không thể tiếp thu được.

    Sở Diệp là ở hai tháng trước đi đến thế giới này, tới phía trước, Sở Diệp đang xem một quyển tiểu thuyết, bên trong có một người pháo hôi cùng hắn cùng tên, hắn liền nhiều lưu ý vài lần, không nghĩ tới một giấc ngủ dậy, liền xuyên qua đến trên người vị pháo hôi này.

    Trong sách miêu tả người pháo hôi này cũng không nhiều, cũng may là Sở Diệp tiếp thu nguyên chủ ký ức, đối nguyên chủ người này còn tính hiểu biết.

    Nguyên chủ nguyên bản xuất thân tôn quý, có một gia gia rất lợi hại, cha mẹ thực lực cũng không tồi, đáng tiếc 5 năm trước, thời điểm cha mẹ nguyên chủ ở bên ngoài rèn luyện, bị hồn thú cấp giết, sau này địa vị của nguyên chủ ở Sở gia liền xuống dốc không phanh.

    Năm tháng trước, gia gia của nguyên chủ vì cấp nguyên chủ tìm kiếm cơ duyên, một đi không quay lại, nguyên chủ liền hoàn toàn tứ cố vô thân (3).

    Sở gia tuy rằng là đại gia tộc, nhưng vì bảo đảm gia tộc cường đại, tài nguyên muốn ưu tiên các vị trưởng lão trong gia tộc, cùng với một ít đệ tử có tư chất tốt.

    Ba tháng trước kiểm tra rà tư chất linh hồn lực của nguyên chủ chỉ có Hạ phẩm, tư chất hữu hạn như vậy, mặc dù trở thành Hồn Sủng Sư cũng không có nhiều ít bồi dưỡng giá trị, gia tộc liền từ bỏ.

    Tư chất không tốt giống như nguyên chủ ở Sở gia cũng không ít, Sở gia cũng không muốn dưỡng lãng phí, liền đuổi một đám đi ra ngoài vì gia tộc làm cống hiến.

    Vận khí tốt một chút, có thể phân phối đến cửa hàng của Sở gia làm quản sự, khác không nói, nước luộc vẫn là thực sung túc, vận khí không tốt, bị phân phối đến thâm sơn cùng cốc, tự sinh tự diệt.

    Sở Diệp thuộc về tương đối xui xẻo, bị phân phối tới một nơi xa xôi mà không ai nguyện ý tới, đó là Long Nhai Thôn.

    Nguyên chủ đối an bài của gia tộc rất là bất mãn, nguyên chủ từ nhỏ đến lớn đã ở một nơi phồn hoa như Võ Lăng Thành, nơi nào bỏ đuợc, vì thế quyết định đem mẫu thân lưu lại gia truyền chi bảo đưa cho Sở Tư Thần l, đệ tử thiên tài của gia tộc, muốn dùng vật này mong được đối phương che chở.

    Thời điểm Sở Diệp xuyên qua lại đây lập tức liền thay đổi tính toán, nguyên chủ không nghĩ đi Long Nhai Thôn, Sở Diệp nhưng thật ra rất muốn đi.

    Tuy rằng thừa kế ký ức của nguyên chủ nhưng tính cách của hắn với nguyên chủ thì một trời một vực, Sở Diệp lo lắng khi ở Sở gia, thời gian lâu rồi sẽ bị người nhìn ra manh mối.

    Sở Diệp cũng không muốn đem vòng cổ giao ra đi, bởi vì Sở Diệp phát hiện vòng cổ trên người nguyên chủ, cùng hắn ở hiện thế có được vòng cổ thập phần tương tự.

    Cái vòng cổ ở hiện thế của Sở Diệp, cũng là mẫu thân lưu lại gia truyền chi bảo.

    Mẫu thân của Sở Diệp ở hiện thế mất sớm, vòng cổ mẫu thân để lại là niệm tưởng duy nhất của hắn.

    Ở dị giới nhìn thấy được một cái vòng cổ không khác nhau là mấy làm Sở Diệp rất là hoài nghi, hắn xuyên đến thế giới trong một quyển sách có phải hay không cùng vòng cổ có quan hệ.

    Vòng cổ của Sở Diệp có một viên hồng bảo thạch, hiện tại cái vòng cổ này cũng có, nghe nói, chiếc vòng cổ này phía trên được khảm hồng bảo thạch chính là Xích Huyết Ngọc, giá trị của vòng cổ chủ yếu điều tập trung vào trên khối ngọc này, một ít Hồn Sủng nếu hấp thu Xích Huyết Ngọc, có thể tăng lên huyết mạch của linh sủng.

    Xích Huyết Ngọc trên vòng cổ của Sở Diệp đã bị cắt quá nên không lớn, đại khái giá trị được tới ba bốn trăm đồng vàng.

    Trong sách diễn tả về Sở Diệp ít ỏi chỉ có một chương, trong sách có viết thiên tài Sở gia Sở Tư Thần ở bên ngoài rèn luyện kết bạn với nữ chủ Lâm Mộng Dung, đem đối phương mang về Võ Lăng Thành, Lâm Mộng Dung tư dung tuyệt thế, vừa đến Võ Lăng Thành, liền làm say mê một đám công tử Võ Lăng Thành năm mê ba đạ (4). Sở Diệp cũng là một trong số đó.

    Sở Diệp vừa thấy Lâm Mộng Dung liền thương nhớ ngày đêm, không thể quên được, kết quả bị mấy đứa bạn tốt xấu tính trào phúng, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, ý nghĩ kỳ lạ.

    Sở Diệp bị mấy cái bạn tốt một kích thích, nghĩ mượn Sở Tư Thần quan hệ, gần quan được ban lộc, trộm cấp nữ chủ tặng dược thôi tình, kết quả nữ chủ huệ chất lan tâm (5), kiến thức rộng rãi, một chút liền xuyên qua mưu kế bất nhập lưu của Sở Diệp, Sở Diệp bị Sở Tư Thần đánh gãy ba điều chân, trục xuất Sở gia, lúc sau người này liền offline.

    Từ tình tiết trong sách để phán đoán, Sở Diệp hoài nghi nguyên chủ đem vòng cổ đưa ra lúc sau, được cơ hội lưu tại gia tộc, ước chừng ở một năm sau nữ chủ được Sở Tư Thần đưa tới Sở gia.

    Sở Diệp là gay, cho nên hắn thực xác định mặc dù nữ chủ mạo nếu thiên tiên, hắn cũng là sẽ không luẩn quẩn trong lòng cấp nữ chủ đưa dược thôi tình, bất quá hắn cũng không rõ ràng lắm cốt truyện ở trong sách đối thế giới này rốt cuộc có bao nhiêu đại ảnh hưởng, sau khi phát hiện tình cảnh của chính mình Sở Diệp trước tiên quyết định rời xa Sở gia nơi thị phi này

    1: Ý nói là đồ vứt đi vẫn còn chỗ tận dụng được.

    2: Một người có thượng trí, thượng đức và thượng hạnh.

    3: _ (Nghĩa đen) ngoái nhìn bốn phía không có người thân.

    - (Nghĩa bóng) đơn độc, không có ai là người thân thích.

    4: Năm mê ba đạ: Không biết nghĩa là gì, ai biết thì nói cho mình biết với nhé.

    5: Huệ chất lan tâm"– dùng khen tặng một người con gái có phẩm chất thanh cao như loài hoa Huệ và tâm hồn hiền dịu như loài hoa Lan.
     
    Đường Lam Nguyệt, AmiLeeGill thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng ba 2021
  3. Chương 2: Hồn Sủng Thế Giới

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sở Diệp nhắm mắt lại, khởi động mặt trang sức trên tay.

    Sau khi tới thế giới này, Sở Diệp rất hoài nghi chiếc vòng cổ ở trên người hắn, có phải hay không nội có càn khôn, vì thế hắn liền lấy máu nhỏ vào trên chiếc dây chuyền, kết quả thật sự làm hắn phát hiện được, bên trong vòng cổ có một cái không gian, bên trong không gian còn có một gian nhà tranh, một hồ nước suối và một cái la bàn.

    Khi phát hiện không gian trong vòng cổ còn có một hồ linh tuyền, Sở Diệp hoảng sợ, cả người điều lạnh.

    Trong sách nữ chủ cũng có một cái vòng cổ, bên trong giống nhau có một cái linh tuyền, lai lịch vòng cổ trong sách cũng không có giới thiệu qua.

    Sở Diệp thập phần hoài nghi, sau khi nguyên chủ đem vòng cổ đưa cho Sở Tư Thần, đối phương vì làm cho nữ chủ vui vẻ liền đem vòng cổ đưa cho nữ chủ, thành bàn tay vàng của nữ chủ, có suy đoán như vậy làm Sở Diệp da đầu tê dại.

    Ở thế giới này Không gian đạo cụ tồn tại là thập phần trân quý, túi không gian bình thường bên trong chỉ có một mét vuông, có giá gần 600 đồng vàng.

    Sở gia tuy rằng giàu có, nhưng toàn bộ gia tộc cũng chỉ có gia chủ Sở Hùng có một cái nhẫn không gian, nghe nói nhẫn không gian của Sở Hùng khoảng chừng có một trăm mét vuông, có giá gần tám vạn đồng vàng.

    Không gian đạo cụ có kích thước không gian càng lớn, có giá càng cao, cái không gian này của Sở Diệp bên trong có tới mấy trăm mét vuông, nội bộ còn tồn tại linh tuyền, giá trị không thể đo lường.

    Sở gia rất nhiều người đều biết Sở Diệp có một cái vòng cổ như thế này, bất quá những người đó ngay cả nguyên chủ cũng đều cảm thấy giá trị lớn nhất của vòng cổ là Xích Huyết Ngọc, căn bản không hề biết vòng cổ mới là thứ trân quý nhất.

    Sở Diệp đối với phát hiện của mình thập phần hưng phấn, sau khi tới Long Nhai Thôn, liền lấy nước suối trong hồ tưới vào ruộng thử nghiệm.

    Sở Diệp phát hiện những mẫu ruộng được tưới quá nước suối, thu hoạch so với những đất ruộng bình thường là hơn gấp hai, nếu gia tăng phân lượng nước suối thực vật trong ruộng sẽ lớn lên càng tốt, nhưng mà nước suối cũng có giới hạn Sở Diệp cũng không muốn thực vật trồng trong ruộng bị chú ý, liền không làm như vậy.

    Sở Diệp uống hết một ly nước Linh Tuyền, nước Linh Tuyền thanh mát ngon miệng, có hiệu quả đề cao thể chất, hàng năm nguyên chủ cũng chỉ biết chọi gà cưỡi ngựa, không để tâm đến việc tu luyện, tố chất thân thể bình thường thật, sau khi phát hiện linh tuyền có tác dụng này Sở Diệp liền lấy nước Linh Tuyền thay thế cho nước uống hằng ngày, uống hơn một tháng nước Linh Tuyền thân thể của hắn mới chuyển biến tốt đẹp hơn.

    Sở Diệp lấy la bàn từ trong vòng cổ ra thử hoạt động một chút.

    La bàn được Sở Diệp tìm thấy ở bên trong không gian vòng cổ, trong trí nhớ của nguyên chủ cũng không có ấn tượng gì với loại pháp khí này, cho nên Sở Diệp chỉ có thể tự mình tìm hiểu.

    Qua hơn một tháng tác dụng của la bàn, hắn cụ thể đã tìm hiểu rõ ràng.

    Đây là một cái la bàn dùng để tìm kiếm linh thú, Hồn thú ở khu vực xung quanh la bàn sẽ phát ra màu sắc và đặc điểm khác nhau, có cái la bàn này khi nào vào núi thì có thể dễ dàng tránh đi các địa bàn của dã thú một cách hiệu quả.

    Sở Diệp phát hiện được trên la bàn có ba dấu chấm trong lòng không ngăn được hưng phấn.

    Trên La bàn ba địa điểm được hiển thị ở lĩnh núi phía đông, ở bên trong lĩnh núi phía đông của Long Nhai Thôn có một đàn Ngân Sí Ong rất lớn, lấy một con ong chúa cấp Chiến Tướng cầm đầu.

    Đàn Ngân Sí Ong này là bá chủ ở trong núi, một đám mênh mông cuồn cuộn đi thải mật không ai dám chọc, toàn bộ lĩnh núi phía đông, không hề có một con Hồn Thú vì tất cả đều là địa bàn của chúng.

    Ong đàn hung hãn, mỗi khi thôn dân vào núi đều vòng quanh đi, sợ gặp phải thì có chạy cũng không kịp.

    Trên la bàn có ba địa điểm tương đối xông ra, dấu chấm lớn nhất đại biểu cho lão ong chúa, cái dấu chấm đó so với dấu chấm bình thường thì lớn hơn gấp mấy lần, nhưng màu sắc lại ảm đạm việc này cũng đại biểu cho việc Hồn Thú tuổi thọ đã tới cuối.

    Còn về hai dấu chấm khác tuy nhỏ nhưng màu sắc thì sáng ngời, cũng có nghĩa đây là hai con ong chúa mới sinh.

    Sau khi con Ngân Sí Ong vương chết, trong tộc đàn sẽ sinh ra một con ong chúa mới nhưng mà bây giờ dấu chấm đại biểu tân vương lại có đến hai cái.

    Một núi không dung hai hổ, đối ong đàn mà nói cũng là như thế, một khi lão ong chúa chết đi, tân ong chúa sẽ tranh đấu với nhau một trận, người thắng sẽ trở thành thủ lĩnh của tộc đàn, thống lĩnh đàn ong, người thua sẽ phải rời khỏi tộc đàn, tự sinh tự diệt.

    Lén vào bên trong lãnh địa của đàn Ngân Sí Ong, bắt lấy tân Ngân sí ông vương, đối với chuyện này Sở Diệp nghĩ cũng không dám nghĩ, bất quá đối với con Ngân sí Ong bại trận kia hắn có thể suy xét một chút.

    Ngân sí Ong bình thường phẩm tướng đều là Hạ Phẩm, nhưng Ngân Sí Ong vương phẩm chất kém đến mấy cũng là Trung phẩm.

    Hồn Thú được chia thành Hạ phẩm, Trung phẩm, Thượng phẩm, Cực phẩm, trong mỗi phẩm tướng được chia nhỏ ra thành Hạ hạ phẩm, Hạ trung phẩm, Hạ thượng phẩm, Trung hạ phẩm, Trung trung phẩm, Trung thượng phẩm, Thượng hạ phẩm, Thượng trung phẩm, Thượng thượng phẩm, Cực hạ phẩm, Cực trung phẩm, Cực thượng phẩm.

    Lão tổ của Sở gia có nuôi một con Đạp Vân Báo Thượng Hạ Phẩm cũng là tượng trưng của Sở gia.

    Mấy năm nay Sở gia luôn cố gắng hết sức tìm phối ngẫu cho Đạp Vân Báo, để có thể sinh được càng nhiều tiểu báo tử phẩm chất tốt, để cho những người trong gia tộc khế ước, Thượng phẩm Hồn Thú khả ngộ bất khả cầu, có thể là do bạn lữ của Đạp Vân Báo có huyết mạch không cao, nhiều năm qua gia tộc được đến Đạp Vân Báo ấu tể, phẩm tướng tốt nhất cũng chỉ có Trung thượng phẩm.

    Khoảng thời gian trước, ấu tể Đạp Vân Báo được sinh ra có hai con, một con Trung thượng phẩm và một con Trung hạ phẩm, hai con tiểu báo tử điêù bị đông đảo các đệ tử trong gia tộc nhìn chằm chằm như hổ rình mồi.

    Nguyên chủ đối với ấu tể Đạp Vân Báo cũng thèm khẩn, nhưng người thì nhiều cháo lại ít, tư chất nguyên chủ lại kém, căn bản là không tới phiên nguyên chủ.

    Dựa theo trong sách ghi lại, Sở Tư Thần có một con ấu tể Đạp Vân Báo phẩm chất không tồi, Sở Diệp cảm thấy con báo tể Trung Thượng Phẩm của Sở gia chắc là thuộc về hắn.

    Trong sách Sở Tư Thần là nam xứng, so với nguyên chủ chỉ là pháo hôi không được miêu tả nhiều là hoàn toàn không giống nhau, đối phương là nữ chủ lam nhan tri kỷ quan trọng chi nhất, nam xứng có thể ở bên cạnh nữ chủ lưu lại tên họ, điều kiện vẫn là không tồi.

    Trong sách ghi lại Sở Tư Thần là một người phong tư độ lượng rộng rãi, khí độ bất phàm, nghĩ đến Sở Tư Thần, Sở Diệp liền có chút ghen ghét.

    Sở Diệp lắc lắc đầu, đem Sở Tư Thần vứt ra khỏi đầu, quyết định trước tiên suy xét sự tình trước mắt.

    Khế ước Hồn Thú là có nguy hiểm, nếu linh hồn lực của khế ước giả không đủ hồn hậu, tố chất thân thể không tốt, rất dễ dàng bị Hồn Thú phản phệ, bình thường Hồn Thú đầu tiên Hồn Sủng Sư lựa chọn khế ước đều là ấu tể vừa mới sinh ra.

    Hồn thú thành niên đều đã có suy nghĩ của chính mình, đa số không muốn bị con người thu phục, trong quá trình khế ước, khế ước giả bị ý tưởng của Hồn thú đánh trả biến thành ngu ngốc, thậm chí chết đi cũng có không ít.

    Ấu tể mới sinh thì không giống nhau, lối suy nghĩ của ấu tể tương đối đơn giản, muốn khế ước cũng tương đối giản đơn, hơn nữa bồi dưỡng khế ước thú từ nhỏ thì quan hệ với khế ước giả sẽ bền chắt hơn rất nhiều.

    Sở Diệp nhìn la bàn, cảm thấy cơ hội của bản thân đã tới, Vương cấp Hồn Thú theo đàn khả ngộ bất khả cầu rất được mọi người hoan nghênh vì khế ước một con tương đương như khế ước được cả một đám.

    Hồn Sủng Vương tuy tốt, nhưng muốn khế ước chúng không phải là một chuyện dễ dàng.

    Sau khi Tân Ngân sí Ong vương đánh với nhau một hồi, hẳn là sẽ bị thương, trong khi Hồn thú bị thương tâm trí tương đối bạc nhược càng dễ dàng khế ước.

    Khế ước Hồn thú bị thương cũng sẽ có một số nguy hiểm, một khi hồn thú thương thế không có chuyển biến tốt Hồn Sủng Sư cũng sẽ bị liên lụy

    Hồn Sủng Sư kỳ thật là một nghề rất tốn kém, một con ấu tể Hồn thú Hạ Phẩm hơi tốt một chút đến mấy trăm đồng vàng, càng không cần phải nói đến Hồn Thú trung phẩm, Đạp Vân Báo Trung Hạ Phẩm của Sở gia đều có người nguyện ý ra giá hơn vạn đồng vàng để mua.

    Nguyên chủ là đại thiếu gia, thời điểm Sở Diệp rời đi Sở gia, đem những đồ vật có thể bán điều bán lấy tiền mặt, trên đường tiêu phí không ít, khi đến Long Nhai Thôn, toàn thân trên dưới cộng lại cũng chỉ còn 150 đồng vàng.

    150 cái đồng vàng, cũng đủ gia đình bình thường ở nơi này có một cuộc sống tốt, nhưng nếu dùng để mua ấu tể Hồn Thú chỉ có thể mua được một con ấu tể Hạ trung phẩm.

    Hồn Sủng đầu tiên của Hồn Sủng Sư, rất lớn trình độ sẽ mang lại ảnh hưởng đến tương lai của Hồn Sủng Sư sau này, ấu tể Hạ phẩm có thành tựu hữu hạn nhưng Sở Diệp cũng không nghĩ được nhiều như vậy.

    Sở Diệp tính toán một lúc lâu, cảm thấy cơ hội khó có được bỏ lỡ sẽ rất đáng tiếc, liền quyết định đi vào chỗ của đàn Ong nhìn xem sao.

    Nơi này là một nơi lấy Hồn Sủng Sư xưng vương xưng bá, người thường địa vị cực kỳ thấp hèn, chỉ có trở thành Hồn Sủng Sư mới có thể trở thành nhân thượng nhân.

    Tình cờ xuyên qua đến nơi đây, Sở Diệp cũng không muốn sống một cuộc sống bừa bãi vô danh, giống như nguyên chủ trở thành một người không có tên họ pháo hôi.

    Thiên phú của Hồn Sủng Sư cùng linh hồn lực có quan hệ, linh hồn lực của nguyên chủ là Hạ phẩm, tiền đồ hữu hạn, nhưng mà Sở Diệp cảm thấy thiên phú của hắn có lẽ đã thay đổi, bất quá hắn sợ người nhìn ra manh mối nên Sở Diệp cũng không có đi làm thí nghiệm thêm lần nữa.
     
    Đường Lam NguyệtAmiLee thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng ba 2021
  4. Chương 3: Ong chúa chi tranh.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thời điểm Sở Diệp đến Long Nhai Thôn, trên người còn có 150 đồng vàng, sửa chữa phòng ốc, mua sắm đồ dùng sinh hoạt, linh dược hạt giống, linh tinh vụn vặt tiêu gần hai mươi đồng vàng.

    Vừa mới đi ra ngoài một chuyến, Sở Diệp hoa 30 đồng vàng mua khế ước quyển trục (1), hai mươi đồng vàng mua võng bắt trùng, 30 đồng vàng mua hai viên Hồn Tinh mộc hệ, mười đồng vàng mua một ít mật Thảo Tinh Ong, mười đồng vàng mua một ít Phục Linh Dịch, trên người chỉ còn lại có 30 đồng vàng.

    Sở Diệp lắc lắc đầu, đem trong đầu những suy nghĩ lung tung rối loạn quăng đi ra ngoài, chuyện sau này để sau này chậm rãi tính, việc khẩn cấp bây giờ là phải vào núi, tìm cơ hội lại gần con ong chúa thua trận kia, nếu mọi chuyện được thuận lợi, hắn có thể có được một con Hồn Sủng rồi.

    Nghĩ đến Hồn Sủng, Sở Diệp liếm liếm môi, lộ ra vài phần chờ mong. Tình cờ đến được thế giới thần bí này Sở Diệp không muốn chỉ làm một người bình thường.

    Sở Diệp đeo một cái balo rồi đi vào trong núi, cái balo trên người hắn chỉ dùng để che dấu, đại bộ phận đồ vật đã chuẩn bị từ trước điều để ở trong không gian.

    "Diệp thiếu, vào núi a!"

    Sở Diệp gật gật đầu, nói: "Đúng vậy!"

    Thôn dân nhìn Sở Diệp, nói: "Chẳng lẽ Diệp thiếu là muốn vào núi tìm kiếm Hồn Sủng?"

    "Đúng vậy."

    Thôn dân có chút cảm thán nói: "Chuyện này cũng không dễ a."

    Sở Diệp cười cười, nói: "Thử một lần cũng không sao."

    "Cũng đúng."

    Sau khi Sở Diệp đi vào bên ngoài lãnh địa của Ngân Sí Ong, Ngân Tuyết Mật do Ngân Sí Ong đàn ủ giá trị xa xỉ, có một số thôn dân mạo hiểm thâm nhập vào địa bàn của chúng để cướp tổ ong, Ngân sí Ong hung hãn thực có không ít thôn dân đã chết vì độc của nó.

    Đồng vàng tuy tốt nhưng tánh mạng càng quan trọng hơn, người chết ngày một nhiều nên thôn dân dần dần cũng không dám tới gần nơi này.

    Có lẽ là đang trong thời kỳ mấu chốt củ mới thay đổi nên đàn Ong có chút bạo động, cho nên Sở Diệp cũng không dám lại gần quá.

    Sở Diệp lấy la bàn trên người ra, tìm một chỗ chờ đợi.

    Sở Diệp đợi hơn một ngày, trên la bàn dấu chấm đại biểu lão ong chúa tồn tại ánh sáng càng ngày càng ảm đạm, rồi từ từ tắt đi.

    Lão ong chúa Chết trong nháy mắt, hai dấu chấm màu xanh lục đột nhiên sáng bừng lên.

    Lão ong chua sau khi qua đời lưu lại Hồn Tinh, tân ong chúa có thể hấp thu Hồn Tinh đó, nhanh chóng trưởng thành, Hồn Tinh chỉ có một, tân ong chúa lại có tới hai con, đương nhiên là không đủ chia rồi.

    Đàn Ong giống như cảm ứng được lão Ong chúa đã chết liền xao động lên.

    Tiếng vỗ cánh của đàn ong ầm ầm vang lên, vô số Ngân Sí Ong ở không trung bay múa, giống như là đang đưa hồn vậy.

    Sở Diệp Ngồi yên núp trong bụi cỏ không dám ngôi đầu lên nhìn.

    Lão thủ lĩnh của Đàn Ong đã chết cũng là thời điểm xao động nhất của đàn ong nếu lúc này hơi thở của hắn bị tiết lộ ra ngoài, sẽ bị đàn Ong bao quanh công kích kịch liệt.

    Trước lúc đến đay vì tránh cho những việc ngoài ý muốn, Sở Diệp mua Vô Vị Phấn của một người thợ săn trong thôn, hắn rắc vào người khoản chừng hai bịch thuốc, bằng không bây giờ chỉ sợ dữ nhiều lành ít.

    Sở Diệp nhìn vào trên la bàn, hai chấm màu xanh lục đan xen vào nhau, màu sắc lập lèo không ngừng.

    Không ít đàn ong bay về đại bản doanh ở phía đông, Sở Diệp thầm nghĩ: Những đàn ong này bay qua đó không biết có phải là muốn xem diễn hay không đây.

    La bàn thượng quang mang lúc sáng lúc tối, tia sáng léo đến bay nhanh, Sở Diệp không khỏi suy đoán trận chiến này chắc là rất kịch liệt.

    Vị trí của Sở Diệp đến đại bản doanh của đàn Ngân Sí Ong cũng được một khoảng cách.

    Ong đàn đều tụ tập bay đến đại bản doanh, toàn bộ rừng cây im ắng, cho người ta một loại cảm giác rất hoang vắng.

    Sở Diệp nhìn về ngọn núi phía đông.

    Ở trên ngọn núi phía đông, tụ tập vài nhóm ong đàn rất lớn, từ xa nhìn vào trên bầu trời giống như có một đám mây màu bạc vậy.

    Sở Diệp nhìn đám mây trên không trung không khỏi cảm thán, Ngân Sí Ong ở trong núi thật là có không ít a!

    Khó trách đàn Ngân Sí Ong này có thể làm chủ cả một khu vực người bình thường càng không dám chọc chúng.

    Ước chừng khoảng 4 tiếng sau, trên la bàn có một điểm màu xanh lục lung lay từ đại bản doanh bay đi ra ngoài, theo Sở Diệp phán đoán thắng bại hẳn là đã có kết quả.

    "Ong ong ong" Sở Diệp nghe được tiếng ong ong ở phía xa, tiếng kêu ong ong càng lúc càng lớn, kèm theo vài phần vui mừng.

    Sở Diệp âm thầm đoán ong đàn chắc là đang ăn mừng tân vương mới, chỉ ong chúa chiến thắng trong rừng kia không biết uy phong đến cở nào.

    Đám mây trên không trung bên trong không ngừng tan ra, vô số Ngân Sí Ong trên dưới bay múa, cảnh tượng rất là hoành tráng.

    Người thắng vạn người vây xem, người thua không một con ong hỏi thăm, Sở Diệp vì tiểu ong chúa thua cuộc thương xót một phen liền hướng đến quang điểm đang bay đuổi theo đi.

    1. Thời xưa, sách vở thường cuốn lại thành trục, nên gọi là "quyển trục" 卷軸.
     
    AmiLee thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng ba 2021
  5. Chương 4: Tiểu Ngân.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Theo sự chỉ dẫn của la bàn, Sở Diệp ở trong rừng chạy thật nhanh.

    Hơn một tiếng sau rốt cuộc Sở Diệp cũng thấy được một con Ngân Sí Ong vương đang lung lay bay đi, như sắp té xuống vậy.

    Con Ngân Sí Ong nhỏ này tổng cộng có bốn phiến cánh, trong đó có một phiến cách cụp xuống, chất là bị thương.

    Nhìn thấy tiểu ong chúa, Sở Diệp không khỏi thở nhẹ nhõm một hơi, lúc chưa thấy Sở Diệp còn có chút lo lắng tiểu ong chúa trong lúc chiến đấu sẽ chết đi, hoặc bị thương nặng khó trị, như vậy thì mọi thứ hắn chuẩn bị từ trước liền vô nghĩa, bây giờ nhìn sơ qua, tiểu ong chúa trạng thái tuy có chút không xong, nhưng tình trạng vẫn ổn.

    Tiểu ong chúa nhìn thấy được Sở Diệp, lập tức chưng ra bộ mặt hung ác, chiến đấu bị thua trong lòng tiểu ong chúa luôn nghẹn một đoàn hỏa, bây giờ lại bị người chặng trước mắt, càng là giận sôi máu.

    "Y y.." Tiểu ong chúa hướng về phía Sở Diệp thị uy kêu lên.

    Sở Diệp lấy ra một cái võng bắt ong, hướng về tiểu ong chúa quăng ra đi.

    Tuy rằng trạng thái của tiểu ong chúa không tốt, nhưng Sở Diệp cũng không dám xem thường nó, ở trong thôn đã có một đứa trẻ bị độc kim của ngân sí ong đâm trúng, bị thương nặng đã chết.

    Dù là một con ong chúa bại trận nhưng nó vẫn là ong chúa a, so với những con Ngân Sí Ong bình thường, độc trong kim châm của nó cao hơn gấp mấy lần.

    Chiếc võng này rốt cuộc là dùng một số tiền lớn để mua nên chất lượng cũng tốt, tiểu ong chúa ở bên trong võng bay múa tứ tung, oa oa gọi bậy.

    Sở Diệp mở ra khế ước quyển trục, lấy linh hồn làm vật dẫn, điều động hồn lực trong cơ thể, nếm thử khế ước.

    Một vầng sáng màu bạc bao phủ trên người của tiểu ong chúa, tiểu ong chúa đầu tiên là tức giận trừng lớn mắt tiếp sau đó là mê mang, nhưng rất nhanh thanh tỉnh lại đây, vầng sáng màu bạc cũng dần dần biến mất.

    Sở Diệp nhìn vầng sáng biết mất, biết lần đầu tiên khế ước của mình lấy thất bại kết thúc.

    Sở Diệp nhăn mày nhưng cũng không thất vọng, lần đầu tiên khế ước thất bại cũng nằm trong dự kiến của hắn.

    Số lần khế ước của Hồn Sủng Sư điều có liên quan đến hồn lực trong thân thể họ.

    Hồn lực càng nhiều, đại biểu tư chất của Hồn Sủng Sư càng tốt, Hồn Sủng Sư có tư chất Hạ Phẩm, lần đầu tiên nếm thử khế ước không sai biệt lấm là 1-3 lần, Trung phẩm tư chất có thể nếm thử 4-6 lần, Thượng phẩm tư chất có thể nếm thử 7-9 lần, Cực phẩm tư chất có thể nếm thử 10 lần.

    Lần thứ hai Sở Diệp kích hoạt khế ước quyển trục thử khế ước thêm một lần nữa, lần này tiểu ong chúa cũng chỉ hoảng hốt một chút rất nhanh liền bình tĩnh lại.

    Sở Diệp liên tiếp khế ước bốn lần nhưng đều thất bại trong lòng không khỏi lo lắng.

    Hồn Thú vương so với Hồn Thú bình thường thì ý chí kiên định hơn, nhưng con tiểu ong chúa này ý chí lại đặc biệt kiên định hơn rất nhiều.

    Sở Diệp từ trong không gian lấy ra một đĩa mật ong, đưa cho tiểu ong chúa.

    Đĩa mật hoa mà Sở Diệp lấy ra, là mật của Thảo Tinh Hoa, loại mật ong này có hương vị thơm ngọt, có rất nhiều linh khí, đối với linh thú đã trưởng thành có rất nhiều chỗ tốt, cực kỳ được hoan nghênh, Sở Diệp dùng hết mười đồng vàng để mua chúng nhưng chỉ được một lọ nhỏ.

    Nhìn chằm chằm vào mật hoa trước mắt, bên trong đôi mắt của tiểu ong chúa lộ ra một chút khát vọng, bất quá nó lại rất quật cường không ăn đồ ăn xin.

    Sở Diệp cười khổ một chút, nghĩ thầm: Hắn tựa hồ đụng phải một khối xương cứng a! Tâm trí của Hồn Sủng kiên định là một chuyện tốt, nhưng đặt ở trong giai đoạn khế ước, kết quả thì hoàn toàn ngược lại.

    Nhìn thẳng vào tiểu ong chúa Sở Diệp chậm rãi lên tiếng: "Tiểu ong chúa a ta biết ngươi không thích bị người quản chế, nhưng ngọn núi này chỉ có một ong đàn, ngươi thua rồi cũng không tìm thấy được ong đàn khác để cư trú, trạng thái của ngươi hiện tại rất khó để sống sót, nếu ngươi không muốn như vậy mà chết đi, khao khát được cường đại lên, để tương lai đoạt lại quyền khống chế ong đàn, liền cùng ta ký kết khế ước đi, ta bảo đảm sẽ dùng hết khả năng của mình để bồi dưỡng ngươi, biến ngươi trở nên cường đại hơn so với con ong chúa tiền nhiệm kia.

    Tiểu ong chúa nhìn chằm chằm Sở Diệp một hồi lâu, mới đem đĩa mật ong nho trước mắt uống một hơi cạn sạch.

    Sở Diệp triển khai khế ước quyển trục, bắt đầu khế ước lần thứ năm, rất nhanh tiểu ong chúa ở bên trong võng lưới đã không thấy, cùng lúc đó, trong thức hải của Sở Diệp, xuất hiện một con tiểu ong mật màu bạc.

    Tuy đã sớm biết sau khi khế ước Hồn Sủng xông, bên trong thức hải sẽ tự động có một không gian để cất chứa Hồn Sủng, nhưng hắn vẫn cảm thấy rất là thần kỳ.

    Sở Diệp nhìn ánh sáng trên khế ước quyển trục hoàn toàn biến mất không khỏi nhíu mày, quyển trục hắn mua là Trung phẩm so với Hạ Phẩm quý hơn gấp ba, lão bản còn nói có thể khế ước được đến sáu lần, gian thương a! Rõ ràng chỉ sử dụng được có năm lần ánh sáng liền mất hết không thể dùng được nữa, cũng may mắn là ở lần thứ năm hắn đã thành công.

    Sau khi hoàn thành Khế ước Sở Diệp rõ ràng cảm nhận được, hắn cùng với tiểu ong chúa chi gian thành lập liên hệ thật sâu.

    Từ hôm nay trở đi, hắn chính thức trở thành một vị Hồn Sủng Sư, nghĩ đến đây, trong mắt Sở Diệp nở rộ ra quang mang sáng chói.

    " Để ta đặc cho ngươi một cái tên, về sau ngươi kêu là Tiểu Ngân đi."

    Tiểu ong chúa bị thương lại được ăn một lọ mật ong nên chỉ hàm hồ ứng một tiếng, liền chìm vào giấc ngủ.
     
    AmiLee thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng ba 2021
  6. Chương 5: Kim Sí Ong.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sở Diệp không dám ở lâu trong rừng, sau khi khế ước thành công liền nhanh chóng xuống núi.

    "Diệp thiếu đã về rồi a."

    Việc Sở Diệp vào núi để tìm kiếm Hồn Thú đã được truyền khắp thôn. Thấy hai tay Sở Diệp trống trơn, người trong thôn suy đoán chắc hắn không tìm được Hồn Thú thích hợp để khế ước, sợ xúc phạm rủi ro của Sở Diệp nên họ cũng không dám hỏi nhiều.

    Sở Diệp muốn xem xét trạng thái của Tiểu Ngân, cũng không nói chuyện nhiều với người trong thôn, vội vã về nhà.

    "Diệp thiếu mới vừa về tới phải không?" Một người trong thôn hỏi.

    "Đã trở lại, quần áo trên người Diệp thiếu điều bẩn hết chơn, chắc là ở trong núi chịu không ít khổ."

    "Gần đây đàn Ngân Sí Ong trên núi không biết đang phát điên cái gì, công kích khắp nơi, lão Hà nhà ta cũng không dám vào núi, Diệp thiếu bình an trở về liền tốt rồi, mấy ngày nay không thích hợp để vào núi đâu."

    "Ong đàn nổi điên? Chẳng lẽ Ngân Sí Ong lại tưởng khuếch trương lãnh địa?"

    "Chắc là không phải vì chuyện đó đâu."

    Cấp bật Ong chúa quá cao, người trong thôn không dám tới gần ong đàn, đương nhiên cũng không biết được, lão ong chúa ở trong núi xưng bá nhiều năm đã chết, tân ong chúa vừa mới ra đời.

    * * *

    Sở Diệp về tới nhà đóng cửa lại, lấy ra Phục Linh Dịch, đỗ vào trong chén, rồi mới triệu hoán Tiểu Ngân ra ngoài.

    Tiểu Ngân ở trên miệng chén bay một vòng, rồi mới bay vào bên trong chén, phao tắm lên.

    Phục Linh Dịch có thể chữa trị thương thế của linh sủng cùng Hồn Sủng Sư, Sở Diệp đoán trước được, sau khi tranh đấu vị trí ong chúa trong đàn tiểu ong chúa tất có thương tổn, nên trước đó đã chuẩn bị một ít.

    Chén linh dĩnh mà Tiểu Ngân đang ngâm linh dịch bên trong nhanh chóng biến mất.

    Sở Diệp nhìn thân thể nhỏ xíu của Tiểu Ngân, không biết rốt cuộc nó đã đem cả chén Phục Linh Dịch hấp thu đến nơi nào rồi.

    Tiểu Ngân Nguyên bản có một cái cánh bị thương không nhẹ, sau khi hấp thu Phục Linh Dịch, trên cánh quang hoa lưu chuyển, đã phục hồi không ít.

    Tiểu Ngân hướng tới Sở Diệp ê ê a a kêu la: Còn muốn, còn muốn..

    Sở Diệp nhìn Tiểu Ngân đang làm nũng, bất đắc dĩ cười khổ một chút, nói: "Tiểu tổ tông của ta a! Ngươi biết Phục Linh Dịch có bao nhiêu quý hay không a!"

    Sở Diệp cười khổ, trong lòng không khỏi nghĩ thầm: Tựa hồ những đồ vật có liên quan đến Hồn Sủng đều mắc đến thái quá, phải biết rằng hắn mua đồ dùng sinh hoạt không ít, mua hạt giống cho tám mẫu đất, sửa nhà, mới dùng đến có hai mươi đồng vàng, nhưng vì khế ước lần này hoa ước chừng một trăm đồng vàng.

    Nghèo khổ nhân gia ăn mặc cần kiệm mười mấy năm, cũng rất khó tích cóp được một trăm đồng vàng, cũng khó trách đối với người nghèo, trong nhà có một vị Hồn Sủng Sư là một việc thiên nan vạn nan.

    Tiểu Ngân có chút bực mình nhìn Sở Diệp, cánh quạt phần phật.

    Sở Diệp lấy ra một viên Hồn Tinh Mộc hệ đưa cho nó.

    Tiểu Ngân nhìn đến tinh hạch, liền không làm ầm ĩ, tràn đầy hưng phấn bổ nhào vào phía trên Hồn Tinh.

    Hồn Tinh thượng quang mang chợt lóe chợt lóe, Sở Diệp liền biết Tiểu Ngân đang hấp thu lực lượng bên trong hồn tình.

    Kỳ thật, Hồn tinh của lão ong chúa mới là tốt nhất, năng lượng chung một mạch nếu Tiểu Ngân hấp thu được thì hiệu xuất càng cao.

    Bất quá, viên Hồn Tinh kia bây giờ đã thuộc về tân ong chúa, muốn cướp lấy cũng không phải chuyện dễ dàng gì, vì viên Hồn Tinh đó bây giờ đã được mấy con ong bảo vệ mà chưa kể mấy con ong đó, vẫn là thuộc hạ của con ong chúa củ.

    Tiểu Ngân đem năng lượng bên trong viên Hồn Tinh hấp thu đến sáu phần, mới lưu luyến để Sở Diệp đem Hồn Tinh thu lên.

    Hấp thu Phục Linh Dịch cùng Hồn Tinh, Tiểu Ngân trong hoạt bát hơn rất nhiều, nó còn cùng Sở Diệp oán giận, nguyên bản nó mới là tân ong vương, thực lực của nó so với cái tên gia hỏa kia mạnh hơn nhiều, đáng tiếc những tên trong tộc đàn không có kiến thức, cảm thấy trên người nó có lóm đốm, không thích hợp để làm vương. Cả đám vô liêm sỉ cảm thấy nó là quái thai, không duy trì ủng hộ nó, ngược lại còn đánh lén nữa.

    Sở Diệp không khỏi kinh hãi, nhìn chằm chằm vào Tiểu Ngân quan sát, quả nhiên làm hắn phát hiện được trên cánh của nó có một ít dấu chấm màu vàng.

    Sở Diệp nhớ trong sách có ghi lại sự tồn tại của Kim Sí Ong, Kim Sí Ong phẩm tướng so với Ngân Sí Ong cao hơn rất nhiều, Kim Sí Ong vương đa số điều là Hồn Thú Thượng Phẩm, chẳng lẽ Tiểu Ngân có huyết mạch của Kim Sí Ong, nếu đúng là như vậy, hắn có thể chú trọng hơn việc tăng lên huyết mạch của Tiểu Ngân, cứ như vậy một ngày nào đó Tiểu Ngân sẽ có hi vọng tiến hóa thành Kim Sí Ong.

    Hồn Thú Thượng Phẩm cùng Hồn Thú Trung phẩm chênh lệch rất lớn, một khi Tiểu Ngân tiến hóa thành Kim Sí Ong, vậy thì tiền đồ không thể hạn lượng.

    Sở Diệp miên man suy nghĩ một hồi, liền không khỏi cười khổ, muốn tăng lên huyết mạch là một chuyện hết sức khó khăn, tác dụng của Xích Huyết Ngọc để tăng huyết mạch cũng không cao, cũng chỉ có giá trị được mấy trăm đồng vàng, nếu muốn đem huyết mạch của Tiểu Ngân bồi dưỡng đến thượng phẩm, không có mấy chục vạn đồng vàng thì không làm được.

    Dây chuyền Không gian nhưng thật ra đáng giá thực, đáng tiếc, thứ này không thể cho hấp thu ánh sáng, một khi thấy được, hắn sợ ly ngài chết không quá xa, không có tiền, không có thực lực, tất cả mọi thứ vẫn là nên từ từ tới a!
     
    AmiLee thích bài này.
  7. Chương 6: Bạch Linh Quả Chính.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sở Diệp đang giao lưu với Tiểu Ngân, thì vang lên tiếng đập cửa.

    Sở Diệp thu Tiểu Ngân vào rồi mới mở cửa ra.

    "Thôn trưởng a! Có việc gì sao?"

    "Diệp thiếu, Bạch Linh Quả trong ruộng của ngươi đã chín, có phải hay không nên thu thập, vạn nhất trời mưa, sản lượng sợ là muốn giảm xuống a!" Thôn trưởng nhắc nhở.

    Sở Diệp vội vàng gật đầu, nói: "Muốn, muốn, còn muốn làm phiền thôn trưởng tìm hai người đáng tin cậy cho ta, tiền công một ngày 15 tiền đồng."

    Sở Diệp thầm nghĩ: Trong thời gian tiền vẫn luôn ra không vào, bây giờ rốt cuộc tiền cũng muốn quây lại a! Sở Diệp tính toán nếu bán hết Bạch Linh Quả, đại khái cũng được 10 đồng vàng, tuy 10 đồng vàng có chút ít, nhưng có còn hơn không, bây giờ hắn nhưng nghèo đâu.

    Thôn trưởng vội vàng nói: "Được, được."

    Người trong thôn ra ngoài làm, tiền công một ngày cũng chỉ có 10 tiền tiền, bây giờ Sở Diệp ra giá 15 đồng tiền một ngày, đối với thôn dân mà nói giá này đã là rất cao

    Sở Diệp tổng cộng loại 8 mẫu Bạch Linh Quả, một trái Bạch Linh Quả giá đại khái 1 cái tiền đồng tả hữu, tam mẫu đất thu hoạch 1132 cái Bạch Linh Quả.

    Sở Diệp chừa lại 132 trái, số trái cây còn lại thì nhờ thôn dân mang đến cửa hàng trên trấn trên để bán.

    Quản sự của cửa hàng chắc cũng cố kỵ với thân phận của Sở Diệp, nên không có ép giá.

    Bạch Linh Quả của Sở Diệp trồng phẩm chất cao hơn Bạch Linh Quả của người khác trồng một chút, nên cửa hàng ra giá một trái 12 đồng tiền, 1000 trái tổng cộng là 12 đồng vàng.

    Những thôn dân cùng Sở Diệp lại đây, thấy Sở Diệp có "Cự Khoản" 12 đồng vàng, một đám hâm mộ không thôi.

    Sở Diệp dùng bốn đồng vàng mua linh gạo, lại hoa ba đồng vàng mua Bách Hoa Mật, hoa ba đồng vàng nữa mua thịt linh thú, đồng vàng mới tới tay liền hoa sắp hết, mấy người thôn dân thấy cách sài tiền của Sở Diệp, trong lòng không khỏi cảm thán, dù sao cũng là đại thiếu gia sài tiền cũng quá nhanh.

    Sở Diệp nhìn ánh mắt của những người này, trong lòng có chút bất đắc dĩ, cũng biết rõ mấy người họ đang suy nghĩ gì.

    Hắn tuy muốn tiết kiệm, nhưng chuyện này thật sự tiết kiệm không được.

    Phẩm chất của Tiểu Ngân không bình thường, mỗi ngày ăn ngon uống tốt, chưa đến hai ngài từ Sĩ cấp nhất giai thăng cấp thành Sĩ cấp nhị giai.

    Sau khi Tiểu Ngân tiến giai, Sở Diệp thường xuyên có cảm giác đói khát, đồ ăn bình thường sau khi ăn cũng không có chút hiệu quả, Sở Diệp đoán bởi vì Tiểu Ngân trưởng thành quá nhanh thể chất của hắn theo không kịp.

    Ling gạo với thịt Linh Thú Sở Diệp mua để bổ sung khí huyết cho bản thân, còn về Bách Hoa Mật là đồ ăn của Tiểu Ngân.

    Thảo Tinh Hoa Mật lúc trước Sở Diệp mua đã bị Tiểu Ngân ăn hết một nửa, nó rất là thích, hương vị của Bách Hoa Mật không ngon bằng Thảo Tinh Hoa Mật, giá lại không đắt, chỉ tới một phần trăm của Thảo Tinh Hoa, không biết Tiểu Ngân có thích hay không, Sở Diệp âm thầm có chút chột dạ.

    Sở Diệp ở trấn trên vung tiền như rác rất nhanh đã truyền ra ở trong thôn.

    "Mua linh gạo a! Thật là, kia đến tốn bao nhiêu tiền a! Gạo bình thường không thể ăn được sao?"

    "Ăn linh gạo để trợ giúp tu luyện Hồn Lực, Diệp thiếu nhất định là muốn trở thành Hồn Sủng Sư.

    " Nghe nói muốn trở thành Hồn Sủng Sư rất là phí tiền a! "

    " Đương nhiên rồi, trước kia Trần gia mua một quyển khế ước quyển trục tốn hết 10 đồng vàng, muốn khế ước một con Man Ngưu nhỏ để cày ruộng, kết quả là thật bại, lãng phí 10 đồng vàng một cách vô lý, không những thế còn bị thương, đành phải dùng thêm 10 đồng tiền xem thương, lãng phí tiền a! "

    Trần gia lão gia tử là một người Hồn Sủng Sư, may mắn khế ước được một con Hoàng Ngưu Hạ hạ phẩm, tuy rằng Hoàng Ngưu phẩm chất thấp kém, nhưng có thể khế ước được cũng đã rất lợi hại rồi.

    Mấy năm nay, lão gia tử dựa vào khế ước với Hoàng Ngưu giúp thôn dân cày ruộng, giao hàng, cuộc sống so với những gia đình bình thường khác giàu có hơn rất nhiều.

    " Diệp thiếu sài tiền nhiều nhưng cũng có thể kiếm tiền a! "

    " Nói cũng đúng! Trước mắt Sinh Cốt Hoa mà hắn trồng cũng có thể thu rồi."

    Sinh Cốt Hoa yếu ớt, có đôi khi đang lớn lên rất tốt nhưng ông trời chỉ cần nắng gắt vài hôm cũng có thể chết đi, trồng có tính mạo hiểm cực lớn, người trong thôn tuy cũng có trồng nhưng trồng cũng không nhiều.

    Kỳ thật Sinh Cốt Hoa do Sở Diệp trồng không lâu đã có dấu hiệu khô héo, Sở Diệp thừa dịp trời tối, lấy nước Linh Tuyền tưới, Sinh Cốt Hoa mới có thể sống tới bây giờ
     
    AmiLeeGill thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 31 Tháng ba 2021
  8. Chương 7. Tiêu Tiền Như Nước Chảy

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vừa về đến nhà Sở Diệp liền đem Tiểu Ngân thả ra, đổ Bách Hoa Mật cho nó uống, Tiểu Ngân uống một hớp liền ghét bỏ ra mặt.

    "Uống không ngon, uống không ngon."

    Sở Diệp bất đắc dĩ nhìn Tiểu Ngân, thầm nghĩ: Quả nhiên từ nghèo thành giàu dễ từ giàu về nghèo khó a! Trước khi khế ước, vì muốn thu phục Tiểu Ngân, hắn mới chọn Thảo Tinh Hoa Mật, nhưng việc này cũng đem khẩu vị của tiểu gia hỏa dưỡng điêu.

    "Tổ tông a! Chúng ta mau không có tiền, ngươi biết không?"

    Tiểu Ngân đang trong thời kỳ trưởng thành, sau khi thương thế khôi phục, trạng thái xu về hướng ổn định.

    15 đồng vàng một miến Hồn Tinh vừa vặn có thể ăn 15 ngày, Tiểu Ngân mỗi ngày còn muốn ăn mật ong, dựa theo Tiểu Ngân ăn uống, mặc dù ăn chính là Bách Hoa Mật tương đối tiện nghi, một tháng cũng cần 10 đồng vàng, như vậy tính ra, Tiểu Ngân một tháng liền phải tiêu phí hết 40 đồng vàng.

    Đó là chưa kể đến tiền chi tiêu của hắn, sài một tháng 40 đồng vàng, miệng ăn núi lở, bây nhiêu đồng vàng trên người hắn nhưng không đủ sài đến một tháng.

    Sở Diệp lắc đầu, thầm nghĩ: Không trách thế giới này Hồn Sủng Sư địa vị lại cao thượng như vậy a! Sài tiền như nước chảy, gia đình bình thường làm sao có thể gánh nổi.

    Tiểu Ngân tràn đầy bực bội nhìn Sở Diệp, hét lên: "Muốn ăn, muốn ăn."

    Tiểu Ngân nghiêng đầu, nó cảm giác được rõ ràng, mật Thảo Tinh Hoa hương vị càng tốt, linh khí càng nhiều, ăn mật ong đó, nó mới có thể Nhanh chóng lớn lên.

    Sở Diệp nhìn Tiểu Ngân, bất đắc dĩ nói: "Ong cố a! Ngươi biết nuôi ngươi phí biết bao nhiêu tiền không, tiền nuôi một mình ngươi đủ để nuôi thêm năm người như ta."

    Tiểu Ngân tràn đầy buồn bực quạt cánh, tỏ vẻ kháng nghị.

    Sở Diệp thở dài, nói: "Ngươi nên nghĩ cách kiếm tiền, chỉ cần có nhiều tiền hơn, ngươi muốn ăn cái gì cũng được, muốn hấp thu bao nhiêu Hồn Tinh cũng có, có tiền, đừng nói mật Thảo Tinh Hoa, chính là mật Tiên cũng có."

    Tiểu Ngân chớp đôi mắt, nhìn Sở Diệp, có chút kích động hỏi: "Như thế nào kiếm tiền?"

    Sở Diệp cong cong khóe miệng, thầm nghĩ: Là một đứa siên năng! Này liền quá tốt. "Đầu tiên, muốn giải quyết vấn đề cung cấp mật ong."

    Mật ong chúa từ trước đến nay điều do ong đàn nuôi dưỡng, một con ong chúa không có cấp dưới, sống như vậy cũng quá thảm.

    "Trước tiên chúng ta nên thu nạp một ít đàn ong."

    Ong chúa trời sinh tương khắc, Tiểu Ngân nếu ở quá gần, tất nhiên sẽ khiến con tân ong chúa trong rừng chú ý.

    Tân ong chúa là chính thống, nếu suất lĩnh đại quân đến, Tiểu Ngân hiển nhiên không phải là đối thủ.

    Nhưng mà, ly nơi ở của đàn ong chúa kia xa một chút, liền không có vấn đề gì, tân ong chúa mới làm lãnh đạo không được bao lâu, thực lực cũng không cao, phỏng chừng đối với việc khống chế ong đàn cũng không tốt, Ngân Sí Ong trong núi nhiều như vậy, lạc đường vài đàn ong, cũng sẽ không khiến cho ong đàn chú ý.

    Có ong đàn là có thể ủ mật ong, kể từ đó, chẳng những có thể tiết kiệm được tiền đồ ăn của Tiểu Ngân, nếu mật ong nhiều mà nói, còn có thể bán đi kiếm một ít tiền.

    Tiểu Ngân thân thể đã khôi phục, trước mắt là một cơ hội không tồi, Tiểu Ngân gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

    Trấn an Tiểu Ngân xong xuôi, Sở Diệp đem linh gạo vừa mới mua đổ vào nồi, cho nước Linh Tuyền vào rồi bắt đầu nấu.

    Không bao lâu mùi hương của linh gạo nồng đậm phất ra tới.

    Sở Diệp bới một chén linh gạo ăn thử một ngụm, tức khắc bị hương vị của linh gạo chinh phục.

    Sở Diệp đem linh thú thịt vừa mới mua nấu không ít. Linh thú thịt hương vị tươi ngon, ăn vào bụng cả người ấm áp, thoải mái không nói nên lời.

    Sở Diệp ăn một muỗn cơm một muỗn đồ ăn, âm thầm cảm thán, tuy rằng linh gạo, linh thú giá cả hơi đắt một chút, nhưng cũng là tiền nào của nấy a!

    Cơm nước xong, Sở Diệp đem Tiểu Ngân thả đi ra ngoài, làm nó đi tìm ong đàn lạc đơn, còn bản thân thì đi tìm Vương thợ mộc ở trong thôn, đặc mua 30 cái thùng nuôi ong.

    Sở Diệp đưa tiền không ít, trong ngày Vương thợ mộc liền làm ra năm cái thùng nuôi ong, đưa cho Sở Diệp.

    Lúc chạng vạng Tiểu Ngân liền về tới nhà, phía sau con bay theo một đám Ngân Sí Ong.

    Sở Diệp nói với Tiểu Ngân để đám ong đàn bay vào bên trong thùng nuôi ong, rậm rạp Ngân Sí Ong rất nhanh đem năm thùng nuôi ong lấp đầy.

    Sở Diệp nhìn Tiểu Ngân, cười cười, nói: "Ngươi rất lợi hại a! Nhanh như vậy liền thu nạp không ít ong đàn."

    Tiểu Ngân hơi đắc ý nói: "Đó là đương nhiên, tên kia bị thương nhưng không nhẹ đâu."

    Nhắc đến con tân ong chúa trên núi, Tiểu Ngân liền vui sướng khi người gặp họa.

    Viên tinh hạch của con ong chúa đời trước tuy rằng phẩm chất cao, cũng ở một trình độ nhất định giúp khôi phục thương thế, nhưng cũng không thể so với Phục Linh Dịch chuyên để trị thương, con tân ong chúa đó bây giờ giờ có lẽ vẫn còn bị thương kìa.
     
    AmiLeeÁnh Phượng Thiên thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng tư 2021
  9. Chương 8: Ngân Sí Ong Đàn.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng sớm hôm sau, thôn trưởng hấp tấp tìm tới cửa.

    Sở Diệp mở cửa, nhìn đến khuôn mặt thôn trưởng lo lắng sốt ruột, có chút nghi hoặc, "Thôn trưởng, xảy ra chuyện gì sao?"

    Thôn trưởng nhìn Sở Diệp, có chút rối rắm nói: "Diệp thiếu, ngươi có bị làm sao hay không?"

    Sở Diệp lắc lắc đầu, nói: "Không có việc gì a!"

    "Ngày hôm qua có người nhìn thấy, một đám Ngân Sí Ong bay đến nhà ngươi." Thôn trưởng thật cẩn thận nói.

    Sở Diệp cười cười, thẳng thắn nói: "Không có việc gì, ta khế ước một con Ngân Sí Ong, ngày hôm qua nó mang theo một đám tiểu đệ tới đầu nhập vào ta."

    Sở Diệp thầm nghĩ: Hắn muốn ủ thật nhiều mật ong, tất nhiên muốn phóng Ngân Sí Ong đi ra ngoài thải mật, ong bay tới bay lui, tất nhiên sẽ khiến người chú ý, nếu giấu không được, đơn giản còn không bằng thẳng thắn nói cho thôn dân biết.

    Thôn trưởng có chút kinh ngạc nhìn Sở Diệp, "Diệp thiếu ngươi khế ước một con Ngân Sí Ong?"

    Thôn trưởng cũng nghe thôn dân nói qua về chuyện Sở Diệp vào núi tìm kiếm Hồn Sủng, nguyên bản tưởng rằng thất bại, không nghĩ tới là đã thành công.

    Sở Diệp gật gật đầu, nói: "Đúng vậy."

    Thôn trưởng có chút bội phục, nói: "Nguyên lai Diệp thiếu đã là Hồn Sủng Sư, lợi hại lợi hại."

    Thôn trưởng thầm nghĩ: Sở Diệp tuy chỉ khế ước một con Ngân Sí Ong, nhưng nếu khế ước thành công, cũng coi như là vào hàng ngũ Hồn Sủng Sư, nhưng khế ước chính là Ngân Sí Ong, tiền đồ chắc hữu hạn.

    Sở Diệp cười cười, nói: "Quá lời."

    Thôn trưởng lo lắng sốt ruột nói: "Sở thiếu, trong núi có một con Ngân Sí Ong vương, con Ngân Sí Ong của ngươi sợ sẽ bị ong chúa triệu hoán về."

    Huyết mạch Vương cấp đối với huyết mạch bình thường có tự nhiên khắc chế, thôn trưởng cho rằng Sở Diệp chỉ khế ước một con Ngân Sí Ong thường, căn bản không nghĩ đến Sở Diệp khế ước với một con Ngân Sí Ong Vương.

    Sở Diệp nói một cách không quan tâm: "Sẽ không, con Ngân Sí Ong vương ở trong núi sâu, ta không tới gần đó, khoảng cách xa như vậy, con ong chúa kia cũng không quản được đến ta nơi này."

    Thôn trưởng gật gật đầu, "Diệp thiếu có tính toán của bản thân liền tốt."

    Thôn trưởng tới lần này để hỏi rõ tình huống, xông liền rời đi.

    Thực mau chuyện Sở Diệp khế ước một con Ngân Sí Ong, liền truyền khắp nơi ở trong thôn, biết trong thôn có thêm một vị Hồn Sủng Sư, không ít người trong thôn điều cảm thấy hiếm lạ.

    "Diệp thiếu khế ước một con Ngân Sí Ong hả! Vậy về sau cũng là Hồn Sủng Sư rồi!"

    "Sao lại đi khế ước một con Ngân Sí Ong vậy! Con Ngân Sí Ong nhỏ như vậy, có thể làm được gì a! Còn không bằng khế ước một con Man Ngưu, vừa có thể cày ruộng, vừa có thể kéo xe." Người ở Long Nhai Thôn, ít khi cùng người bên ngoài giao lưu, kiến thức cũng không nhiều, trong ấn tượng của mọi người, khế ước thú lợi hại thì phải giống như lão hổ, báo có thân hình lớn, đem đi ra ngoài vừa có mặt mũi vừa có thể săn mồi.

    "Chắc là tư chất của Diệp thiếu không tốt, chỉ có thể khế ước Hồn Sủng loại nhỏ."

    Sở Diệp bị điều hành đến Long Nhai Thôn, nhất định là tư chất không tốt nên bị Sở gia lưu đày đến đây, về chuyện này mọi người trong thôn điều hiểu rõ nhưng không nói ra, thôn dân cảm thấy Hồn Lực Sở Diệp quá thấp cho nên chỉ có thể khế ước một con Ngân Sí Ong, nhưng không ai ngờ tới Sở Diệp khế ước chính là một con phẩm chất trung phẩm Ngân Sí Ong Vương.

    "Diệp thiếu tựa hồ muốn dưỡng mật ong, nếu thật sự có thể dưỡng ra, vậy thì lời to rồi."

    "Đúng vậy, trên thị trường giá cả mật ong, cũng không phải cao bình thường a!"

    Có Ngân Sí Ong đàn rồi, nhưng nuôi dưỡng chúng như thế nào lại là một vấn đề khác, ở trong thôn hiện giờ có không ít thực vật do người trong thôn trồng đã lục tục nở hoa, Sở Diệp dẫn theo Ngân Sí Ong đàn do Tiểu Ngân lừa dối lại đây, ở trong thôn thải mật.

    Trong khoảng thời gian này, quan hệ của Sở Diệp cùng với người trong thôn cũng không tồi, tuy rằng có rất nhiều thôn dân còn sợ hãi Ngân Sí Ong, nhưng cũng không có ngăn trở hành động thải mật của chúng.

    Nguyên một đàn Ngân Sí Ong hành động lên, một đám mênh mông cuồn cuộn, thanh thế rất là đồ sộ.

    Kiến thức qua uy phong của đàn Ngân Sí Ong, đối với việc Sở Diệp khế ước với một con Ngân Sí Ong mọi người điều có cái nhìn khác hơn.

    Nguyên bản thôn dân cảm thấy khế ước Ngân Sí Ong không có triển vọng, bây giờ lại cảm thấy khế ước với Ngân Sí Ong cũng rất tốt.
     
    AmiLee thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng tư 2021
  10. Chương 9: Buôn Bán Mật Ong.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhoáng lên thời gian đã qua mười năm ngày, trong ruộng Sinh Cốt Hoa, Bạc Diệp Thảo đều bị Sở Diệp bán đi, Tổng cộng được 25 đồng vàng

    Trong khoảng thời gian này, Tiểu Ngân vẫn luôn bay ra ngoài cố gắng tìm kiếm đàn Ngân Sí Ong lạc bầy, lục tục mua chuột được tám đàn Ngân Sí Ong loại nhỏ.

    Nhà của Sở Diệp đang ở, có hai gian phòng khách.

    Vì Trước sau gì cũng không có khách ở lại, Sở Diệp liền đem hai gian phòng khách đổi thành buồng ong.

    Ba mươi thùng nuôi ong mà Sở Diệp mua sẵn lúc trước đã dùng hết, đành phải đặt thêm hai mươi cái nữa.

    Sau khi mua chuộc được tám đàn Ngân Sí Ong, Sở Diệp liền kêu Tiêủ Ngân ngừng việc thu nạp ong đàn.

    Trong núi còn có một con Ngân Sí Ong vương chính thức, một hoặc hai đàn ong ngẫu nhiên lạc đường phỏng chừng nó cũng không thèm để ý, nhưng mà lạc đường quá nhiều quá thường xuyên, tất nhiên sẽ khiến nó chú ý.

    Cấp bật của Tiểu Ngân vẫn còn thấp, ong đàn nếu quá nhiều sẽ dễ dàng mất khống chế, hiện tại tám đàn Ngân Sí Ong chắc đã là cực hạn của Tiểu Ngân.

    Thu nhận ong đàn cũng cần phải nuôi dưỡng, trong núi loay hoay cũng chỉ lớn có bấy nhiêu, nếu thu nhận quá nhiều ong đàn, không tránh khỏi sẽ đụng phải, theo tình huống trước mắt, vẫn là điệu thấp phát triển cho chất chắn.

    Ong không cần nhiều chỉ cần chất lượng, cùng với việc không ngừng mở rộng quy mô ong đàn, không bằng bồi dưỡng ong đàn đang có trên tay thật tốt.

    Sở Diệp vào buồng ong, đổ nước Linh Tuyền vào bồn.

    Nước Linh Tuyền có rất nhiều linh khí, uống nước Linh Tuyền Ngân Sí Ong có thể lớn lên càng khỏe mạnh, phẩm chất mật ong được ủ ra cũng càng cao.

    Sở Diệp nhìn Tiểu Ngân đang ôm Hồn Tinh không ngừng hấp thu, âm thầm thở dài.

    Trong khoảng thời gian này, Tiểu Ngân ăn uống càng lúc càng lớn, theo tính toán lúc đầu của Sở Diệp, 15 đồng vàng một viên Hồn Tinh, đủ để cho nó ăn mười năm ngày, hiện tại xem ra, chỉ đủ nó ăn 12 ngày, cũng may ong đàn đã bắt đầu ủ mật, đồ ăn thường ngày của Tiểu Ngân đã không cần mua, kế tiếp, mật ong sản xuất ra nhiều, hẳn có thể dựa bán mật ong kiếm một ít tiền.

    Sở Diệp tính toán, một tháng trong nhà tiêu dùng khoảng chừng hơn bốn mươi đồng vàng, còn tám mẫu đất thu hoạch bán ra được hơn 20 đồng vàng, tiền thu vào và tiền chi ra trên lệt hơn phân nửa

    Trên thực tế, tiền trong nhà chi ra phần lớn điều mua Hồn Tinh cho Tiểu Ngân.

    Chỉ cần ngừng việc mua Hồn Tinh cho Tiểu Ngân, thì có thể tiết kiệm được một số tiền, nhưng mà việc này cũng đồng nghĩa cấp bật của Tiểu Ngân sẽ không được tăng lên.

    Tiểu Ngân đang trong thời kì phát triển, nếu bây giờ Không thể cung cấp đủ Hồn Tinh cho Tiểu Ngân, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến sự trưởng thành của Tiểu Ngân trong tương lai, vì muốn tiết kiệm đồng vàng, mà hủy hoại tiền đồ sau này, đương nhiên là không thể làm như vậy được.

    Trong lúc Sở Diệp đang suy nghĩ sự tình, tiếng đập cửa vang lên.

    "Trần thúc, sao ngươi lại tới đây?" Sở Diệp hỏi.

    Trần Nam cười nói: "Chuyện là, nhà ta chuẩn bị lấy xe bò vận lương thực lên trấn trên để bán, nghe nói Diệp thiếu muốn lên trấn trên bán mật ong, mua vật tư.."

    Sở Diệp gật đầu, nói: "Ta đang chuẩn bị đồ, Trần thúc, ngươi chờ ta một lát.

    Sở Diệp lấy năm vại mật ong từ trong buồng ong ra, chuẩn bị đi lên trấn trên để hỏi giá.

    Đàn ong mà Tiểu Ngân dẫn về, số lượng sản xuất mật ong đã ổn định, nếu mật ong có thể bán với giá cao vậy thì vấn đề tiền thu cũng đã được giải quyết.

    Khi Sở Diệp tới cửa thôn, ở đó đã có vài người đứng chờ, từ thôn đến trấn trên cũng có một khoảng cách, thôn dân có ai muốn đi ra ngoài, cơ bản đều sẽ thuê Hoàng Ngưu của Trần gia.

    Sở Diệp đem theo năm vại mật ong lớn lên xe, khiến cho không ít người chú ý

    Bình đựng mật ong của Sở Diệp nặng đến mười cân, năm bình thật sự rất nhiều.

    " Sở thiếu, mật ong thu nhiều như vậy! "Người trong thôn kinh ngạc cảm thán lên tiếng.

    Sở Diệp gật đầu, trả lời:" Đúng vậy! "

    Thôn dân có chút hâm mộ nói:" chắc là sẽ bán được rất nhiều tiền ha. "

    Sở Diệp lắc đầu, nói:" Không biết nữa. "

    Sở Diệp ôm Ngân Tuyết Mật đi vào bên trong cửa hàng, quản sự cửa hàng liền lấy Ngân Tuyết Mật ra kiểm tra.

    " Diệp thiếu, phẩm chất mật ong rất tốt, một vại có thể đổi 15 đồng bạc. "

    Sở Diệp nghĩ nghĩ, đối với giá cả còn tính vừa lòng, lên tiếng." Được."

    Lúc trước Sở Diệp có mua mật Thảo Tinh Hoa, nghe nói là được ủ từ một đàn Thảo Tinh Ong Sĩ giai cấp sáu, cấp bảy, giá cả rất là cao.

    Sau lại mua Bách Hoa Mật chất lượng hơi kém một chút, nhưng nghe nói cũng là do một đám ong Sĩ giai cấp bốn, cấp năm ủ ra.

    Tiểu Ngân chỉ có Nhị giai, trong đàn ong Nhất giai đều có rất ít, đa số điều là ong bình thường, mật ong được ủ ra đương nhiên cũng kém hơn, Sở Diệp cảm thấy nếu không có nước Linh Tuyền, giá cả có lẽ còn phải thấp hơn phân nửa.
     
    AmiLee thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng tư 2021
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...