[Edit] Xuyên Thành Vai Ác Hắn Muội - Tuyết Mặc

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Capuchino, 30 Tháng sáu 2019.

  1. Capuchino

    Bài viết:
    1
    Xuyên thành vai ác hắn muội

    Hán Việt: Xuyên Thành phản phái tha muội

    Tác giả: Tuyết Mặc

    Tình trạng: Còn tiếp (chương 95)

    Nguồn: Xuyên thành vai ác hắn muội

    Converter: Hanmyyu

    Editer: Capuchino

    Thể loại: Nguyên sang, ngôn tình, hiện đại, HE, tình cảm, ngọt sủng, xuyên sách, 1V1​

    [​IMG]

    Văn án

    Thẩm Du ngoài ý muốn xuyên vào một quyển ngôn tình cẩu huyết, xuyên vào một cái bi ai nữ xứng cùng tên với cô. Nữ xứng này còn có cái ca ca trên danh nghĩa, lại chính là vai ác boss lớn nhất quyển tiểu thuyết này, luôn cùng nam chủ đấu tranh gay gắt, cuối cùng thân bại danh liệt, đây cũng là nguyên nhân khiến đại vai ác một bước liền hắc hóa. Mà trong cuốn tiểu thuyết này còn có một cái khác bạch liên hoa nữ xứng.

    Thẩm Du lau mồ hôi lạnh, may mà cô có mặt đúng lúc, đại vai ác lúc này còn chưa cùng với bạch liên hoa kia dây dưa quá sâu, cũng không hoàn toàn hắc hóa, vẫn còn có thể cứu giúp.

    Vì thế, cô bắt đầu cẩn trọng phá hư cảm tình của đại vai ác với nữ xứng bạch liên hoa kia.

    Ai ngờ cái này tiện nghi ca ca quá là biến thái, làm những động tác ái muội, đập phá phòng ở liền không nói, cư nhiên dám dùng dao nhỏ, mắt không chớp cắt vào chính mình tay!

    Ô ô, cô sợ wá!

    * * *

    Đại vai ác: "Bảo bảo, ngươi nói cho ta, ngươi có phải yêu thầm ta hay không?"

    Tiểu bạch thỏ: "Ta không phải, ta không có, chúng ta là huynh muội!"

    Đại vai ác: "Đừng nháo, ngươi chỉ là đứa mẹ ta nhặt từ đống rác."

    Tiểu bạch thỏ: .

    Một câu tóm tắt: Ta xem ngươi như ca ca, liều mạng cứu vớt ngươi, ngươi lại chỉ nghĩ X ta?

    Nam chủ xà tinh bệnh VS mè đen bao nữ chủ

    Ps: Nữ chủ thật sự là nhặt được! Cùng đại vai ác ca ca không có quan hệ huyết thống!

    1, Lão mặc có pha lê tâm, nếu không thích tác phẩm này, thỉnh trựng tiếp bỏ đi, bỏ văn cũng không cần nói lại với lão mặc, nếu chúng ta có duyên giang hồ tái kiến.

    2, Xin miễn tiến hành công kích nhân thân, xin miễn chỉ điểm giang sơn, bổn văn viết cho vui, thỉnh không cần tích cực quá mức.

    3, Nghĩ đến lại bổ sung sau

    Tag; Nữ xứng, Ngọt văn, xuyên thư, tản văn

    Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Thẩm du, Thẩm tiêu ┃ vai phụ: ┃ cái khác: Sảng văn

    Link thảo luận: Thảo luận góp ý các tác phẩm edit của Capuchino
     
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng bảy 2019
  2. Capuchino

    Bài viết:
    1
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thời tiết mùa hạ, mang theo chút oi bức.

    Thẩm Du có khóa học cả ngày hôm nay, vừa ra khỏi trường học, đều óc cô liền có chút uể oải, mệt mỏi, bắt một chiếc xe buýt, cả đường lay động, người xém chút nữa là lại ngủ quên trên xe. Khi đến trạm, tài xế nhắc nhở hai lần mới khiến cô tỉnh táo lại. Có lẽ do trạm này rất ít người lên xuống xe, nên tài xế liền đem cô nhớ kỹ.

    Thẩm Du vội vàng nói lời cảm tạ, chạy chậm xuống xe. Vừa cách xa khỏi máy lạnh điều hòa trong xe, không khí nóng bức liền ập vào trước mặt. Làn Da Thẩm Du nguyên bản đang khô thoáng lỗ chân lông, nháy mắt liền trở nên ẩm ướt.

    May mắn khu này là khu biệt thự, bên đường đều là bóng râm, đi tránh dưới tán cây, cô mới không đến nỗi một giây liền cháy nắng.

    Đi ngang qua một bụi hoa, Thẩm Du dừng lại bước chân, từng đóa hoa nhỏ màu tím nhạt phất phới đón gió, đẹp đến mức làm nhân tâm ngứa ngáy, Thẩm Du nhìn trộm chúng cũng lâu rồi, xác định xung quanh không có ai, quyết đinh hướng chúng nó vương ma chưởng.

    Một trận gió thổi tới, những bông hoa nhỏ lắc lư càng mạnh, Thẩm Du lén lút ngó ngàn ngó dọc, xác định không có ai, liền cúi xuống hướng về đóa hoa..

    Không chờ cô cẩn thận thưởng thức, một thanh âm to lớn vang dội từ xa truyền đến: "Ây! Tiểu cô nương, không được hái mấy cái hoa kia!"

    Thẩm Du bị dọa nhảy dựng, xoay đầu một cái, xa xa nơi đình canh gác, một bảo an đại thúc đang hướng về phía cô xua tay, cô xấu hổ thè lưỡi, ngắt một bông hoa duy nhất, nhanh như chớp chạy.

    Chạy được một đoạn đường ngắn, tốc độ của cô mới dần dần chậm lại, đưa bông hoa lên chóp mũi ngửi ngửi, chậm rì rì đi về hướng nhà của mình.

    Hoàng hôn dần buông xuống, thân ảnh của cô cũng bị kéo một đường thật dài.

    Cô nguyên bản cũng tên Thẩm Du, nhưng tuyệt đối cũng không phải Thẩm Du này, thật ra cô đã 27 tuổi, là diễn viên có chút danh tiếng, học múa cổ điển, sau lại bởi ngoại hình xuất sắc, được ứng tuyển vào diễn trong một kịch bản cổ trang, bởi vì hóa trang giai, nhân khí thực mau liền đi lên, sau lại liên tiếp tham gia vào mấy kịch bản lớn, dần dần có chút danh tiếng, tiền đồ vô hạn.

    Nhưng không chờ đến lúc cô nổi, đoàn phim đang trên đường chạy tới nơi quay ngoại cảnh, lao phải vòng bảo hộ, rơi xuống vách đá. Tuy rằng cuối cùng cô cũng không cảm nhận được thời khắc đau đớn, nhưng nghĩ lại độ cao của vách đá kia, kết cục không thể khác ngoài quăng ngã thành đống thịt vụn.

    Chờ đến khi cô tỉnh lại, luyền xuyên vào tiểu hài tử cùng tên với cô - Thẩm Du, hiện nay nàng chỉ mới có 20 tuổi, học viên năm hai Học Viện Điện Ảnh.

    Nhưng đây không phải vấn đề lớn, quan trọng nhất là, đây cư nhiên là một thế giới tiểu thuyết.

    Không sai, cô tuy rằng không chết, nhưng lại không thể nào hiểu được bỗng nhiên mình lại trở thành vai phụ nho nhỏ trong một cuốn sách!

    Bất quá điểm đáng an ủi nhất là, cô vẫn còn sống tốt.

    Thẩm Du sở dĩ biết tất cả mọi chuyện, là bởi vì vào thời điểm trước khi xuyên, cô đúng lúc lại có đọc qua quyển sách này, chính là dạng nghiêm túc xem đến hết cả quyển.

    Lúc ấy cô đã nhận kịch bản một bộ tình yêu đô thị cải biên từ một cuốn tiểu thuyết, người cô chọn để biểu diễn là nữ chính của bộ kịch này, nhưng bởi đây là lần đầu tiên cô chọn diễn thể loại hiện đại, cô lo lắng chính mình không hiểu hết về nhân vật này, liền kêu trợ lý Hàn Hiểu Băng đi mua cuốn tiểu thuyết này về để nghiên cứu.

    Cuốn tiểu thuyết tên [Ngươi chừng nào thì yêu ta], chính là thế giới cô xuyên vào hiện tại, tất cả nhân vật cùng truyện xưa giả thiết, đều giống nhau như đúc!

    Thẩm Du không có ý kiến gì với các tình tiết trong quyển sách này, cũng không ý kiến gì về việc chính mình xuyên phải một cái nhát gan yếu đuối đến hậm hực nữ xứng, thứ cô có ý kiến là ca ca có địa vị rất lớn của nhân vật này – là đại vai ác xà tinh bệnh* của cuốn tiểu thuyết này - Thẩm Tiêu

    [ (*) xà tinh bệnh: Là thuật ngữ trong giới trẻ Trung Quốc nghĩa là bệnh thần kinh. Đương nhiên người nói đến ở đây không bị bệnh thần kinh thật sự, mà bị đánh giá như vậy là do có nhiều hành vi kỳ lạ, có phần biến thái]

    Chính là cái người cùng bạch liên hoa nữ xứng dây dưa không rõ, cùng nam chính Tư Đồ Dật đấu tranh gay gắt, cuối cùng phải trở thành một cái bi kịch đại vai ác!

    Thẩm Du rất muốn vì chính mình châm nến.

    Tự ti Thẩm Du thật ra cũng không phải muội muội của Thẩm Tiêu, nàng là đứa bé năm xưa được mẹ Thẩm nhặt từ bãi rác.

    Cuộc sống ở Thẩm gia cũng có thể gọi là bạc tình, sau khi mẹ Thẩm mang cô nhặt về, cũng không quá để bụng nuôi dưỡng, chủ yếu là quản gia Lý thúc đem nàng chăm sóc, nàng cũng tự biết thân biết phận, tuy rằng người trong nhà đối với nàng đều rất khoan dung, tiền tiêu vặt hàng tháng cũng đều cho đầy đủ. Nhưng nàng vẫn luôn vô cùng tự ti, giảm cảm giác tồn tại xuống cực thấp, rõ ràng có tiền, nhưng lại nhìn có vẻ khó khăn túng thiếu, lúc đi học đều kiên trì muốn chính mình tự bắt xe buýt.

    Như vậy một cái tiểu đáng thương, lại có một ca ca vừa kiêu ngạo lại ương ngạnh, cả ngày bị bắt nạt còn không nói, cuối cùng còn bị liên lụy vào cái kết cục đầy thê thảm, thật sự quá thảm.

    Thẩm Du vừa nghĩ, một chân đá hòn đá nhỏ ven đường, khi vào đến sân nhà mình, phát hiện trước của có dừng một chiếc ô tô Toyota màu đen, là một chiếc xe chất lượng thường, vừa thấy liền biết không thuộc về thẩm gia.

    Bên cạnh chiếc xe Toyota có một người đàn ông trung niên đang đứng, đầu trọc mặt tròn, bụng so với người mang thai mười tháng còn muốn to hơn, thoạt nhìn vô cùng dầu mỡ.

    Thẩm Du vòng qua người hắn, hướng về phía căn nhà, đại thúc dầu mỡ kia thấy vậy vội kêu cô dừng lại, "Tiểu cô nương, đây là nhà của ngươi sao?"

    Thẩm Du nhìn hắn một cách đề phòng, hỏi: "Có việc gì sao?"

    Dầu mỡ đại thúc cười toét miệng, lộ ra hàm răng vàng khè: "Kia xin hỏi, Thẩm Tiêu có ở nhà sao?"

    Thẩm Du nhíu mày, hướng về phía căn nhà lùi vài bước, mới nói: "Vậy ngươi có thể đi được rồi, hắn đi công tác còn chưa có trở về!" Nói xong cũng không để ý hắn, không quay đầu lại, mở cửa, vào trong nhà.

    Trời nắng nóng gay gắt đã qua được một thời gian dài rồi, cô lúc này chính là vô cùng khát nước, vào nhà buông cặp sách liền chạy vào phòng bếp mở tủ lạnh, bên trong có các loại nước trái cây mới được ướp lạnh, cô liền chọn nước chanh.

    Đổ đầy một ly mới lấy trên tay rồi uống, vừa uống vừa nhìn qua cửa sổ phòng bếp xem bên ngoài nơi dầu mỡ đại thúc vẫn còn đang đứng.

    Thật ra lời cô mới nói lúc nãy cũng không phải sự thật, hôm nay là ngày Thẩm Tiêu trở về sau chuyến đi công tác, đêm nay sẽ về nhà ăn cơm, cũng chính là lần đầu tiên cô cung Thẩm Tiêu gặp mặt sau khi cô mới xuyên vào thân thể này.

    Cô đã đọc hết chính văn, liền biết bề ngoài Thẩm Tiêu tuy rằng dỗi thiên dỗi địa, nhưng bên trong đối đãi với người nhà rất khoan dung, sau nhiều lần cân nhắc kỹ lưỡng, cô cảm thấy chính mình nên dọn ra ngoài sống, rời xa Thẩm Tiêu, mới có thể tránh được kết cục của Thẩm gia trong chính văn đã nói tới. Cho nên cô quyết định chờ đến sau khi Thẩm Tiêu trở về, tìm cơ hội cùng hắn nói chuyện về việc cho cô chuyển nhà, hắn thường ngày cũng không để ý cái này muội muội, hẳn sẽ không làm khó cô.

    Thẩm Du thật nhanh uống hết ly nước trái cây, Lý thúc không biết vào bếp từ lúc nào, thấy cô ở đấy liền cười ha hả mà hỏi: "Tiểu thư đã đói bụng rồi sao? Cơm chiều đã được chuẩn bị gần xong rồi, chờ tiên sinh trở về thì có thể ăn."

    Lý thúc là quản gia kiêm bảo mẫu lâu năm ở Thẩm gia, năm nay 60 tuổi, dáng người khá mập, luôn một bộ dạng cười ha hả, là người rất có năng lực, lớn như việc sửa chữa đồ gia dụng, nhỏ như se chỉ luồn kim, đều vô cùng thuần thục, nấu cơm thì thật sự là tuyệt vời, Thẩm du từ lúc xuyên qua đến giờ, lượng cơm ăn liền nhiều hơn hẳn.

    Thẩm Du chỉ ra ngoài sân, hỏi Lý thúc: "Người kia là ai?"

    Lý thúc lắc đầu: "Chắc là tới đàm phán đi?"

    Hai người đang nói chuyện, bên ngoài sân lại có một chiếc xe đang đi vào, là một chiếc xe vừa xa hoa lại kiêu ngạo – Rolls Royce.

    Lý thúc vội vàng đẩy đẩy cô, nói: "Tiên sinh đã trở lại, chúng ta đi ra cửa nghênh tiếp một chút." Nói xong liền dẫn đầu đi ra ngoài.

    Thẩm Du bĩu môi, nghĩ mình rất lợi hại sao? Về đến nhà còn muốn có người ra nghênh đón! Tuy vậy cô vẫn ngoan ngoãn đi theo phía sau Lý thúc bước ra ngoài.

    Rolls royce chậm rãi đi vào trong sân, dừng lại, sau đó cửa xe được đẩy ra từ bên trong, một nam nhân thân hình thon dài từ bên trong xe bước ra, chờ hắn hoàn toàn đứng thẳng người lên, Thẩm Du không cẩn thận có chút dại ra.

    Trước kia, cho dù là Học Viện Vũ Đạo hay trong giới giải trí, những soái ca mà Thẩm Du gặp qua cũng không ít, nhưng có người có khuôn mặt soái nhưng dáng người lại không tốt, có người thân hình hòa nhà nhưng lại khó coi, cũng có người có cả hai dạng đều tốt, nhưng lại cực ít, nhưng người trước mắt được tác giả miêu tả là xà tinh bệnh - Đại vai ác Thẩm Du, lại là đại soái ca hàng thật giá thật, mặt soái, dáng người tốt, lại còn đặc biệt dễ nhìn!

    Cô không thể không ngừng cảm thán: Lớn lên nhìn nhân mô cẩu dạng*; nhưng theo tiêu chuẩn đại soái ca, thoạt nhìn cũng không giống với loại người xa tinh bệnh a!

    [ (*) nhân mô cẩu dạng: Là thành ngữ của Trung Quốc chỉ những người nhìn trông nghiêm túc, phong độ, quang minh chính đại (dùng cho cả nghĩ đen và nghĩ bóng) ]

    Trong sân, Thẩm Tiêu đứng dậy xuống xe, ánh mắt khinh phiêu phiêu mà lướt qua người cô, sau đó một tay chống lên nóc xe, cà lơ phất phơ mà nhìn về phía cửa xe.

    Mà người đàn ông trung niên dầu mỡ kia, sau khi thấy xe của Thẩm Tiêu đi vào, cũng đã đứng sẵn ngoài cửa xe chờ, đợi đến khi cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Tiêu, vội vàng cúi đầu khom lưng mà đi đến, cười lấy lòng nói: "Thẩm tổng, cuối cùng cũng nhìn thấy ngài."

    Ngón tay Thẩm Tiêu lơ đãng gõ gõ lên nóc xe, hừ nhẹ cười nói: "Lâm tổng, hôm nay tìm tới nơi này, là có việc gì sao?"

    Có lẽ là bởi mặt trời đã dần khuất, màu cam hồng dần bao phủ hết toàn bộ không gian xung quanh, khiến cho người xung quanh khu biệt thự này như mạ lên một tầng kim quang, nhìn qua rất mơ hồ.

    Lâm tổng trước sau không dám đứng thẳng, tựa như trời sinh thấp kém một bậc, hắn xoa xoa tay nói: "Thẩm tổng, ngài thật là quý nhân hay quên sự*, thằng con ngu ngốc của ta hôm qua mới thua ngài một miếng đất, ngài xem có thể hay không.."

    [ (*) Quý nhân hay quên sự: Quý nhân thường quên sự việc. Thường dùng để châm biếm, chế giễu người hay quên. Vì đây là câu thành ngữ của Trung Quốc nên mình để nguyên]

    Thẩm Tiêu nhíu mày, sau đó dùng bộ dạng như vừa bừng tỉnh đại ngộ, nói: "À, hóa ra là chuyện này."

    Nhìn thấy hắn nhớ tới, Lâm tổng vội vàng nói: "Đối với ngài mà nói miếng đất kia chỉ là một miếng đất nhỏ có tiền, nhưng đối với nhà chúng tôi mà nói là toàn bộ tài sản, còn mong Thẩm tổng giơ cao đánh khẽ, thu lại trận đánh cược." Nói xong lời cuối cùng, ông ta còn làm rơi mấy giọt nước mắt.

    Thẩm Tiêu cho tay vào túi, chậm rì rì đi về phía trước, đi vòng qua Lâm tổng một vòng, giọng buồn rầu mà nói: "Thu lại trận đánh cược? Như vậy buổi tối hôm qua của ta không phải là vô ích rồi sao?"

    Lâm tổng vội vàng tỏ rõ thái độ: "Chỉ cần không phải miếng đất kia, những yêu cầu khác của Thẩm tổng, nếu có thể làm, ta nhất định sẽ làm hết!"

    Thẩm Tiêu nghe xong, không nói nữa, lạnh lùng đánh gia ông ta, Lâm tổng dưới sự uy áp của ánh mắt hắn, không ngừng đổ mồ hôi lạnh, thật mau mồ hôi liền làm ướt toàn bộ áo sơ mi.

    Lúc sau liền thấy Thẩm Tiêu không chút để ý mà cúi đầu, nhìn xuống chân của chính mình, nói: "A, giày bẩn rồi."

    Nói một câu không đầu không đuôi, đem tầm mắt của mọi người hướng về phía chân hắn, màu đen giày da nhìn vô cùng bóng loáng, khi nào bị bẩn?

    Thẩm Du nhất thời không thể hiểu nổi ý tứ của hắn, nhưng Lâm tổng nháy mắt liền ngầm hiểu, vội quỳ một gối xuống, khom lưng uốn gối nói: "Thẩm tổng, thỉnh* nâng cao quý chân"

    [ (*) thỉnh: Mời một cách chân trọng]

    Thẩm Tiêu nháy mắt bị chọc cười, cười nhẹ vài tiếng, sau đó vô cùng kiêu ngạo nâng một chân lên, dẫm lên vai của đối phương, lại rút ra chiếc khăn từ chiếc túi trước ngực, thong thả ung dung lau trên mặt giày, tựa như đây không phải chỉ là đôi giày mà là một tác phẩm nghệ thuật xa hoa.

    Chờ đến khi hắn tỉ mỉ lau xong đôi giày, nhìn nhìn, hài lòng thu lại chân, đem khăn lụa tùy tiện ném lên mặt đất, nói: "Được rồi, ngươi trở về đi, hôm nay tâm tình ta khá tốt, tạm tha ngươi một lần."

    Lâm tổng nháy mắt vui mừng khôn xiết, ngẩng đầu lên, nói: "Cảm ơn cảm ơn, phi thường cảm tạ Thẩm tổng đã khoang dung độ lượng."

    Sau khi nói một đống lời cảm tạ, hắn mới cúi người rời đi.

    Thẩm Du xem một màn này từ đầu tới cuối, sớm đã trợn mắt há hốc hồm.

    Chỉ thấy lúc sau Thẩm Tiêu liền rút ra một hộp thuốc, lấy ra một cây, hút liền hai hơi, nói với tài xế: "Nói trợ lí Đỗ mau chóng thu lại miếng đất của Lâm gia, miễn cho mỗi ngày lão già kia lại đến làm phiền ta."

    Thẩm Du: .

    Vừa mới nãy không phải bảo tha cho hắn một lần sao? Giờ quay người lại liền lật lọng?

    Được rồi, cô thu lại câu nói vừa nãy, người này tuy lớn lên nhìn nhân mô cẩu dạng, lại là người tính khí thất thường xà tinh bệnh a!
     
    Tatsu, Khuynh Yến, YênYên5 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng bảy 2019
  3. Capuchino

    Bài viết:
    1
    Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cho đến khi Thẩm Tiêu dẫn đầu bước vào trong nhà, những người khác mới lục đục theo vào, Thẩm Du theo sau cùng, trộm đánh giá bóng dáng thon dài của hắn.

    Ban đầu cảm giác của cô đối với đại vai ác này còn chưa quá mức rõ ràng, dù sao cũng chưa từng thấy mặt, trong sách nói hắn cuồng vọng tự đại, kiêu ngạo khó thuần, nhưng đối với nhặt được muội muội vẫn rất hiền lành, cho nên trước đây cô liền không cảm thấy sợ hãi, thậm chí còn cảm thấy có thể thương lượng cùng hắn về việc chuyển nhà. Nhưng những việc vừa mới xảy ra bên ngoài kia, lại làm cho hiểu biết của cô đối với hắn nhiều hơn không ít, người này tuyệt đối tuyệt đối không dễ chọc!

    Trong sách miêu tả mối quan hệ của hai người chỉ là vài nét bút ít ỏi, nói Thẩm Tiêu đối với nàng hiền lành, nguyện ý cho nàng tiền tiêu vặt, cũng không nghiêm khắc quản lí, nhưng lại không nói rõ ràng về hình thức sống chung của hai người hằng ngày, cũng không viết về trạng thái khi ở nhà của Thẩm Tiêu. Dù sao mỗi lần Thẩm Tiêu xuất hiện, đều là dỗi thiên dỗi địa, kiêu ngạo ương ngạnh, bộ dáng dường như hận không thể đem tất cả mọi người đạp xuống dưới chân, làm vai ác, hắn chính là vô cùng chuyên nghiệp.

    Thẩm Du nghĩ, việc dọn ra ngoài ở, chắc là phải đợi lúc tâm tình hắn tốt rồi nói sau, có điều hắn là một người tâm tình không ổn định, khi nào mới là lúc tâm tình hắn tốt đây?

    Những ý niệm trong đầu cô hết cái này lại tiếp một cái khác, nhưng ngoài mặt Thẩm Du vẫn giả bộ ngoan ngoãn ôn thuần.

    Sau khi Thẩm Tiêu vào nhà, nhanh tay đem áo khoác của mình cởi ra, cởi hai nút tay áo xong liền tiện tay ném áo khoác lên bàn trà, sau đó thả lỏng người ngồi dựa trên sô pha, đôi chân dài vì bị khuất bên dưới không thoải mái, hắn liền dứt khoát nâng chân đặt lên bàn trà, quơ quơ bàn chân, quay đầu về hướng cô, nói: "Cả ngày đều một biểu cảm thuận theo, lại đây kêu ca."

    Thẩm Du: .

    Lý thúc đứng bên cạnh cô, thấy cô ngây người, liền đẩy nhẹ cô ý bảo cô qua đấy đi.

    Vì thế Thẩm Du tiến lên hai bước, ngoan ngoãn gọi: "Ca"

    Thẩm Tiêu hừ cười, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, nói: "Lại đây ngồi, gần nhất có chuyện gì không vui không? Nói ra đi cho ca ca vui vẻ chút nào."

    Thẩm Du: .

    Đây chính là nói tiếng người sao?

    Tuy rằng rất muốn cởi giày, lấy đế giày đập thẳng vào mặt hắn, nhưng cô vẫn hít thở sâu, nhịn xuống, đi đến bên cạnh hắn ngồi xuống.

    Khoảng cách của hai người rất gần, Thẩm Du chỉ cần nhẹ nhàng thở, vẫn có thể ngửi được mùi nước hoa Cologne trên người hắn, lạnh lẽo có chút thoải mái tao nhã.

    Thẩm Tiêu vẫn để chân như cũ, nghiêng mặt nhìn cô, ánh mắt sắc bén dừng lại trên người cô một luc lâu, sau đó nheo lại mắt đầy ghét bỏ nói: "Mắt kính của ngươi cũng phải nặng tới hai cân* đi, mũi đều muốn sụp xuống, còn kiểu tóc của ngươi nữa, mặt thì béo phì, có muốn đi chỉnh dung hay không? Yên tâm, ca cho ngươi tiền."

    [ (*) 1 cân = 10 lượng =500g]

    Thẩm Du: .

    Cô bỗng nhiên lại hiểu được vì sao nguyên chủ lại tự ti như vậy rồi, hóa ra là bị người này cả ngày ghét bỏ, cấp ghét bỏ ra tới!

    Nói đến cái này, Thẩm Du đối với thân thể hiện tại của mình cũng vô cùng bất đắc dĩ.

    Nguyên chủ bị cận thị độ cao, thấu kính dày đến hù chết người, nàng cũng không nghĩ đến việc đi trị mắt, liền cả ngày đeo một cái kính đen đã cũ, đem cả khuôn mặt che đi hơn nửa. Có lẽ vì nàng cảm thấy chính mình quá béo, nên mới chọn cái mắt kính to như vậy đi.

    Ngoài cận thị độ cao, nguyên chủ còn là cái tiểu mập mạp, ngày hôm qua Thẩm Du đã thử đi cân ở một tiệm thuốc ngay cạnh trường học, cao 1 mét 70, vậy mà nặng những 150 cân!

    Thẩm Du cảm thấy, giả thuyết của tác giả đối với nguyên chủ thật sự quá không hợp lý, với vẻ mặt dáng người điều kiện của nguyên chủ, làm thế nào để thi được vào khoa biểu diễn của Học Viện Điện Ảnh? Lão sư phỏng vấn bị cận thị sao?

    Làm một vũ công múa cổ điển chuyên nghiệp, bản thân Thẩm Du đối với thân thể yêu cầu vô cùng nghiêm khắc, về tỉ lệ lượng mỡ cơ bắp, các nơi cần tính mềm dẻo, cho dù đã tốt nghiệp nhiều năm, cô mỗi ngày đều luyện tập kiên trì trong một giờ, chính là để bảo trì thân thể ở trạng thái tốt nhất.

    Lúc vừa mới xuyên lại đây, lần đầu tiên nhìn thấy cơ thể này, Thẩm Du tí nữa đã bị dọa đến ngất xỉu, đến khi bình tĩnh lại, cô mới tự an ủi chính mình, béo cũng không sao, vẫn có thể cứu vãn được, mỗi người mập mạp đều có sức mạnh tiềm tàng, đến khi cô từ từ rèn luyện, vẫn có thể giảm cân xuốn được.

    Hiện giờ Thẩm Tiêu đối mặt ghét bỏ, cô không thể không cảm thấy vô cùng buồn bực.

    Vì thế nhỏ giọng kháng nghị: "Ta không cần đi chỉnh dung."

    Thẩm Tiêu cười lạnh một tiếng, không nói gì nữa.

    Lý thúc lo lắng hai người họ cứ thế này tán gẫu lúc sau sẽ trực tiếp đem Thẩm Du dọa khóc, không phải hắn phóng đại quá sự việc, loại sự việc đem người ta dọa đến mức khóc luôn, trước đây đã xảy ra nhiều lần rồi.

    Liền lên tiếng hỏi bon họ: "Tiên sinh tiểu thư, bữa tối đã chuẩn bị xong, bây giờ có ăn hay không?"

    Thẩm Tiêu không sao cả gật đầu, "Vậy ăn đi."

    Thẩm Du như được khoan hồng, vội vàng đứng dậy rời khỏi sô pha, hành động kia quá mức mạnh mẽ, làm Thẩm Tiêu nhướn mày.

    Hai anh em vốn dĩ đã không thân thiết, cũng không có đề tài chung nào, chỉ cần Thẩm Tiêu không chủ động trêu đùa cô, chính là tương đối không có gì để nói, chung sống hòa bình, lại có trù nghệ xuất thần nhập hóa của Lý thúc, thời gian dùng cơm ngắn ngủi, nhưng vẫn rất nhẹ nhàng hài hòa.

    Sau khi ăn xong, Thẩm Tiêu buông chén đũa, phân phó với Lý thúc: "Rửa quả anh đào để phòng khách, ta lên tắm rửa trước."

    Lý thúc ngay sau đó liếc nhìn Thẩm Du, sau mới gật đầu đối với Thẩm Tiêu nói: "Được."

    Đợi Thẩm Tiêu rời đi, Thẩm Du mới đứng dậy thu dọn bàn ăn với Lý Thúc, đây là việc cô thường xuyên làm trong nhiều ngày rồi, Lý thúc cũng mau có thói quen.

    Nhìn thấy cô không chút để ý mà bỏ chén đũa vào bồn rửa, Lý thúc đang rửa anh đào quay sang hỏi: "Mày nhăn đến mức có thể kẹp chết con ruồi, có tâm sự gì sao? Hay là ở trường bị bắt nạt?"

    Thẩm Du xua xua tay: "Không có chuyện gì?"

    Nhìn những quả anh đào mới mẻ kiều diễm ướt át trong bồn rửa, Thẩm Du liền cảm thấy thèm, muốn duỗi tay trộm một quả ăn, kết quả bị Lý thúc đẩy tay ra, nói: "Đừng động vào, mấy cái này đều là của tiên sinh, nếu biết ngươi ăn vụng, hắn sẽ tức giận."

    Thẩm Du: .

    Hắn có hay không nhỏ mọn như vậy, ăn một quả anh đào của hắn cũng không được?

    Sau khi Lý thúc đẩy tay cô ra, tiện tay đưa cô một quả táo: "Ngươi gặm cái này đi."

    Thẩm Du dương mắt nhìn rồi nhận táo, nghĩ thầm đãi ngộ khác biệt cũng quá rõ ràng đi!

    Thẩm Tiêu tắm rửa vẫn chưa có xuống dưới đây, ngoài cửa vang lên một tiếng chuông, Lý thúc bèn đưa anh đào cho cô, nhắc cô mang lên phòng khách để hắn đi mở cửa.

    Thẩm Du mang anh đào ra phòng khách, do dự một chút cuối cùng vẫn không có ăn vụng, cô hiện tại là một tiểu bạch thỏ yếu đuối, phải giữ nguyên hình tượng này không thể thay đổi.

    Lý thúc thực mau mang theo một người nam nhân tiến vào, tuổi so với Thẩm Tiêu khác biệt lắm, mang mắt kính nửa khung, lịch sự nho nhã, trên tay còn cầm theo một túi công văn.

    "Trợ lí Đỗ ngươi trước tiên ngồi đây đợi đã, tiên sinh còn đang tắm rửa, rất nhanh sẽ xuống dưới." Lý thúc nói.

    Thì ra là trợ lí của Thẩm Tiêu, chắc là tới bàn về công việc.

    Thẩm Du rất nhanh gặm hết quả táo, nghĩ rằng tiếp theo cô không phải làm việc gì, liền đứng dậy chuẩn bị đi về phòng, lại bị Lý thúc gọi lại, "Đợi lát nữa hẵng lên, mất công tí nữa lại phải xuống dưới lần nữa."

    Vì cái gì còn phải xuống dưới lần nữa? Chẳng lẽ cô lại còn chuyện gì phải làm nữa sao?

    Thẩm Du đang không hiểu ra sao, định hỏi lại rõ ràng, liền thấy Thẩm Tiêu mặc một bộ áo dài tắm mỏng le xuống dưới này, những sợi tóc rũ trên trán giờ được hất ra sau, lộ ra đường cong ngũ quan sắc bén, kiêu ngạo không ai bằng.

    Sau khi trợ lí Đỗ nhìn thấy hắn, liền mở bao công văn, nói: "Ông chủ, thư hiệp nghị về miếng đất kia tôi đã nghĩ tốt, thỉnh ngài xem trước một chút, xem có cần bổ sung thêm yêu cầu gì nữa hay không."

    Thẩm Tiêu xua xua tay, nói: "Ngươi đọc cho nghe ta là được, lười đến xem."

    Nói xong hắn chậm rì rì đi đến sô pha phía trước mặt ngồi xuống, sau đó lại một lần nữa vỗ vỗ vị trí bên cạnh, nói với Thẩm Du: "Lại đây."

    Thẩm Du lộ vẻ mặt phòng bị, cô mới phát hiện rằng, ở trước mặt xà tinh bệnh, cô một chút sức chiến đấu cũng không có, quá là yếu ớt!

    Không nóng giận không nóng giận, mình chỉ là một tiểu bạch thỏ đáng yêu!

    Xây dựng xong ý nghĩ trong lòng, cô thấy chết không sợ mà lần nữa ngồi vào bên cạnh người hắn, lần này mùi nước hoa Cologne trên người hắn đã không còn, chỉ còn mùi thương thoải mái thanh tâm của sữa tắm.

    Một bên bảo trợ lí Đỗ đọc văn kiện, Thẩm Tiêu liền lấy anh đào trên bàn trà, chọn lựa kĩ càng rồi lấy một quả, sau đó đưa tới bên miệng cô nói: "Tới, há mồm."

    Thẩm du: .

    Cái người xà tinh bệnh này lại muốn làm cái gì? Đút anh đào cho cô ăn sao?

    Đợi mãi không thấy cô phản ứng, Thẩm Tiêu không kiên nhẫn lấy anh đào gõ gõ vào môi cô, sắc mặt hơi trầm xuống nói, "Ăn."

    Thẩm Du cảm thấy không thể hiểu được, lại có phần sợ hãi, cuối cùng vẫn nghe lời, há miệng ăn xong quả anh đào.

    Nhìn thấy cô ngoan ngoãn nhai anh đào, ngẫu nhiên có vài giọt nước màu đỏ từ khóe miệng cô tràn ra, Thẩm Tiêu cuối cùng cũng hài lòng tươi cười, như đang nhìn một việc vô cùng vui vẻ, "Thật ngoan, tiếp tục."

    Sau đó, ngay trong hoàn cảnh trợ lí Đỗ đang đọc văn kiện, Thẩm Tiêu đem anh đào hết viên này đến viên khác đút cho cô ăn.

    Thẩm Du càng ăn càng cảm thấy sởn tóc gáy, vừa nãy lúc ở trong phòng bếp Lý thúc còn không cho cô ăn nói rằng Thẩm Tiêu sẽ tức giận, kết quả là, thứ này cuối cùng vẫn ở trong miệng cô, chỉ là người thao tác biến thành cái người xà tinh bệnh này thôi, chính là tại sao a? Đút cô ăn chơi vui sao? Vui ở điểm nào?

    Cô suy nghĩ một đống vấn đề đến thất thần, kết quả không cẩn thận, cắn luôn cả ngón tay cùng anh đào, hơn nữa lực đạo cũng không nhẹ.

    Thẩm Du: .

    Lý thúc: .

    Trợ lí Đỗ: .

    Thẩm Tiêu trong nháy mắt mắt liền trừng lớn, sau đó vui vẻ kêu lên: "A, vật nhỏ cuối cùng cũng biết cắn người rồi?"

    Thẩm Du: .

    Ngữ khí* này, như thế nào nghe giống như đang nói với thú cưng nhỏ?

    [ (*) Ngữ khí: Tư tưởng thái độ của người sử dụng bộc lộ qua cách nói, cách đọc]

    A a a a.. mẹ ơi, con muốn về nhà, ở đây có biến thái!
     
    Tatsu, Khuynh Yến, YênYên4 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng bảy 2019
  4. Capuchino

    Bài viết:
    1
    Chương 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thẩm Du thề, cô tuyệt đối không phải cố ý, cô chỉ là nhất thời thất thần, không cẩn thận liền vô tình cắn được, nhưng thấy vẻ mặt ngạc nhiên lẫn sung sướng của Thẩm Tiêu, tựa như liền có thể bị cô cắn thêm cái nữa. Nghĩ tới, đây cũng là xà tinh bệnh quá mức đi!

    Bên cạnh trợ lí Đỗ cũng chỉ dừng lại trong khoảng thời gian ngắn ngủi, xong lại tiếp tục đọc văn kiện, như đối với tất cả việc trước mắt đã tập thành thói quen. Lý thúc vội vàng khom lưng giúp mọi người rót trà, muốn mượn nước trà để rời đi sự chú ý của Thẩm Tiêu, quản ngại Thẩm Tiêu bị cắn ra hứng thú, lại chọn thêm một quả anh đào đưa đến bên miệng Thẩm Du, cười tủm tỉm nói: "Tới, tiếp tục."

    Ngón tay hắn thon dài hoàn mỹ, tư thế cầm anh đào, liền giống như chụp dấu điểm chỉ, phi thường đẹp mắt, đáng tiếc chủ nhân của đôi tay hoàn mỹ này lại là một cái xà tinh bệnh!

    Thẩm Du cảm thấy đau đầu, đây là muốn cô tiếp tục ăn hay tiếp tục cấn, không thể nói rã ràng được sao? Rốt cuộc muốn cô phối hợp như thế nào đây? Cuối cùng cô vẫn chọn ngoan ngoãn đem anh đào ăn vào trong miệng.

    Kết quả cô vẫn chọn sai, chỉ thấy Thẩm Tiêu nhíu mày, nói một cách bất mãn: "Tại sao không cắn?"

    Thật đúng là đang đợi cô cắn sao? Này là tật xấu gì! Thẩm Du chớp đôi mắt, làm bộ dáng vô tội, nói: "Ca, bụng của ta rất no, muốn nôn". Nói xong cô còn làm biểu tình nôn mửa, đương nhiên, đây là động tác cô ngẫu hứng diễn ra. Nhưng mà cô cũng vừa ăn xong cơm chiều, lại gặm một quả táo, còn bị ép ăn một chén anh đào, dạ dày của cô chính xác đã no đến muốn nổ tung!

    Thẩm Tiêu theo bản năng lùi ra sau một chút, thấp giọng uy hiếp: "Ngươi mà dám nôn, ta liền đem thứ ngươi vừa nôn ra, quấn salat nhét lại, ngươi có muốn thử hay không?"

    Thẩm Du sợ tới mức che lại miệng mình, lắc đầu liên tục, cái này cũng ghê tởm quá đi! Như thế thì sau này sao cô còn dán đối mặt với salat nữa!

    Thấy Thẩm Tiêu mất đi hứng thú tiếp tục đút cô ăn, đem anh đào trong tay ném về phía bàn trà, ghét bỏ nói: "Mất hứng, cút đi."

    Thẩm Du lại một lần nữa có thêm kiến thức về cái gì gọi là "trở mặt còn nhanh hơn lật sách", nhưng lại trộm thở phào nhẹ nhõm, nhanh nhẹn đứng dậy rời khỏi sô pha, sợ chỉ cần cô đi chậm, hắn sẽ lại nghĩ thêm biện pháp hành hạ người.

    Cô thật sự không nghĩ ra, trong sách nói nguyên chủ tự ti, ít nói từ nhỏ, ngày thường cũng không liên quan gì với Thẩm Tiêu, vậy vì cái gì Thẩm Tiêu lại nghĩ đút nàng ăn anh đào, hơn nữa động tác cũng vô cùng thành thạo, vừa nhìn đã biết đây không phải lần đầu tiên làm, nhưng là tại sao? Chẳng lẽ chỉ đơn thuần là hắn bị xà tinh bệnh thôi sao?

    Về phòng mình tắm rửa xong ra ngoài, cô mới phát hiện ra điện thoại mình đang đặt trên bàn cơm dưới lầu còn chưa lấy, cô rối rắm một hồi, mới quyết định xuống lầu lấy, không còn biện pháp nào, dưới lầu còn có cái người xà tinh bệnh kia, cô có chút sợ.

    Cẩn thận bước nhẹ chân trên cầu thang, Thẩm Du trộm nhìn xung quanh phòng khách, phát hiện Thẩm Tiêu đang nằm trên sô pha, cùng trợ lí Đỗ nói chuyện chính sự, đến ánh mắt cũng lười cho cô.

    Thẩm Du hít thở sâu, nhón chân, chạy chậm đến nhà ăn lấy điện thoại.

    Ở giữa nhà ăn và phòng khách có ngăn cách, đặt các loại cây xanh, vừa nhìn còn tưởng là hai không gian đội lập, nhưng đứng ở nhà ăn, vẫn có thể mơ hồ nghe thấy thanh âm nói chuyện ở phòng khách, thật ra Thẩm Du không có ý định nghe lén, nhưng vừa nghe thấy cái tên Bạch Mộ Tình, cô không tự chủ được lại nghe trộm.

    Bạch Mộ Tình trong tiểu thuyết là vai phụ quan trọng, từng là mối tình đầu bạch nguyệt quang của nam chủ Tư Đồ Dật, nhưng bởi đủ loại lý do nên chia tay, sau đó cô ta muốn cùng Tư Đồ Dật nối lại quan hệ lúc trước, quản ngại nam chủ Tư Đồ Dật đã thích nữ chủ Viên Duyệt, Bạch Mộ Tình cầu xin không được, liền vì yêu mà sinh hận, chuyển qua cùng đại vai ác Thẩm Tiêu ôm ấp, sau đó còn khuyến khích Thẩm Tiêu ra tay tàn ác hãm hại Tư Đồ Dật, thủ đoạn của Thẩm Tiêu xảo trá độc ác, nhưng Tư Đồ Dật có nam chủ quang hàm, cuối cùng vẫn chuyển bại thành thắng, tặng lại cho Thẩm Tiêu một đòn chí mạng.

    Nói cho cùng, là Thẩm Tiêu chủ động đi khiêu khích nam chính Tư Đồ Dật, hoàn toàn là bởi sự xúi dục của Bạch Mộ Tình, nữ nhân này chính xác là một tai họa, cuối cùng Thẩm Tiêu thất bại, vào thời điểm Tư Đồ Dật chất vấn Bạch Mộ Tình, cô ta còn phi thường vô tội mà nói, cô ta biến thành như vậy, hoàn toàn là do Tư Đồ Dật tạo thành, nếu như lúc trước hắn chịu nối lại quan hệ với cô ta, cũng liền không có xảy ra những sự việc sau đó.

    Rõ ràng là làm việc xấu đến cùng, cuối cùng lại giả bộ nhu nhược chỉ trích mọi người bức ép cô ta, quả thực chính là một đóa bạch liên hoa người thật việc thật!

    Cho nên khi nghe bọn họ nhắc đến cái tên Bạch Mộ Tình, Thẩm Du mới để ý như vậy.

    Hai người trong phòng khách, cũng không ngại mọi người có hóng chuyện, thanh âm khi nói cũng không nhỏ, vừa khiến Thẩm Du cẩn thận nghe hết.

    Trợ lí Đỗ nói: "Hiện tại anh tiếng của Bạch Mộ Tình cũng không nhỏ, mời cô ta tới đại ngôn sản phẩm*, thực sự là tốn không ít công sức."

    [ (*) đại ngôn sản phẩm: Là đại sứ thương hiệu]

    Thẩm Tiêu cười lạnh, nói một cách khinh thường: "Bây giờ làm gì có chuyện gì dùng tiền không giải quyết được? Nữ tinh thì sao? Không muốn liền đưa nhiều thêm là được!"

    Trợ lí Đỗ hỏi lại ngay sau đó: "Hẹn cô ta cuối tuần găp mặt, Thẩm tổng lúc đó có đi không?"

    Thẩm Tiêu nghe tới cũng không nhiều hứng thú, nhưng vẫn nói một câu: "Có ảnh chụp không? Ta muốn nhìn thử bộ dáng trước." giọng điệu kia, tựa như ra ngoài chợ chọn củ cải trắng vậy.

    Nghe đến đây, Thẩm Du không nhịn được nuốt nước miếng, từ cuộc đối thoại của bọn họ, cuối cùng cũng có thể suy đoán được tiên độ của nội dung cốt truyện, xem ra lúc này Thẩm Tiêu cùng Bạch Mộ Tình còn chưa thông đồng với nhau, cái đại vai ác xà tinh bệnh này cũng chưa có đi trêu trọc Tư Đồ Dật.

    Nhưng cũng nhanh thôi, hiện tại trong giới giải trí Bạch Mộ Tình vẫn đang nổi tiếng, cô ta được làm đại sứ thương hiệu cho công ty của Thẩm Tiêu, ngày sau khi hai người gặp mặt, rất nhanh liền thấy vừa mắt, do đó liền cấu kết với nhau làm chuyện xấu.

    Cho nên mới nói, lần hợp tác này, chính là bước ngoặt của cốt truyện.

    Thẩm Du nghĩ, toàn bộ chuyện này cũng không hề liên quan gì tới cô, việc quan trọng mà bây giờ cô phải làm là, nghĩ cách nào để dọn từ cái nhà này ra ngoài sống, nếu cứ cùng hắn sống như thế này, cho dù là người làm bằng sắt cũng hỏng mất, cô bây giờ còn trẻ, có thể sống lại cũng không dễ, mà nếu muốn quý trọng mạng sống của mình, rời xa cái người xà tinh bệnh này mới là đúng.

    Trong mấy ngày xuyên qua đây, giấc ngủ của Thẩm Du vẫn luôn tốt, nhưng buổi tối hôm nay, cô lại gặp phải một cơn ác mộng lớn, trong giấc mơ, Thẩm Du hóa thành một đại yêu quái đầu người mình rắn, vẫn luôn đuổi theo cô, còn lấy cái đuôi quét qua người cô một cái, cô hét lên trói tai hỏi hắn vì sao phải đuổi theo mình, Thẩm Tiêu cười khặc khặc quái dị, nói bởi vì hắn bị xà tinh bệnh.

    Ngày hôm sau Thẩm Du tỉnh lại, liền cảm thấy đau đầu muốn chết, không còn một chút tinh thần nào, nhưng vẫn gian nan mà bò dây kéo giãn gân cốt.

    Nguyên chủ tuy rằng bị cận thị độ cao, là người vô cùng mập mạp, nhưng những cái khác thì khá tốt, như cao 1 mét 70, làn da trắng trẻo, ngũ quan thanh tú, chỉ cần có thể gầy đi, trị liệu lai đôi mắt hoặc đeo kính sát tròng, chắc chắn cũng không kém.

    Thẩm Du xuất thân là vũ công, béo phì là thứ cô không thể nào chịu đựng nổi, cô định dùng khoảng thời gian hai tháng, làm cho thân thể cô gầy đến trình độ mình muốn.

    Bởi vì kế hoạch này, cô mới không nghĩ cứ tiếp tục ở lại Thẩm gia như thế này nữa, sợ Thẩm Tiêu nhìn ra manh mối.

    Lặng lẽ ở hơn một tiếng trong phòng luyện tập, trên người toát đầy mồ hôi, Thẩm Du mới đi tắm rửa, sau đó xuống lầu ăn sáng.

    Buổi sáng hôm nay có hai tiết học, cô còn phải đi sớm một chút mới bắt được xe buýt.

    Dưới lầu chỉ có một mình Lý thúc chuẩn bị bữa sáng, vào thời gian này, Thẩm Tiêu hẳn vẫn còn đang ngủ trên giường. Cô nghĩ lại cái giấc mộng về xà tinh bệnh tối hôm qua, cảm thấy chính mình bị Thẩm Tiêu dọa đến mức bị bóng ma tâm lý.

    Lý thúc thấy cô xuống lầu, liền vui cười hớn hở cùng cô chào hỏi, thực mau bưng tới bữa sáng cho cô, "Ăn nhiều một chút, ăn hết thì vẫn còn."

    Thẩm Du lắc đầu: "Ăn không hết quá nhiều, còn nữa ta cũng qua béo."

    Lý thúc sửng sốt, tưởng lời nói của Thẩm Tiêu tối qua, làm cô khó chịu đến bây giờ, vội vàng nói: "Ngươi cũng biết, tiêu sinh hay nói chuyện như vậy, lời hắn nói qua liền quên ngay, ngươi không cần chính mình khó chịu."

    Thẩm Du gật gật bưng ly sữa lên cái miệng nhỏ mà uống.

    Lý thúc ngừng lại, đánh giá lại cô một lúc, hỏi: "Ta thấy gần đây ngươi luôn có bộ dáng tâm sự nặng nề, là có chuyện gì phát sinh hay sao?"

    Nguyên chủ cơ hồ là do Lý thúc một tay chăm sóc, Lý thúc liền dễ dàng nhìn ra cảm xúc của nàng khác biệt, cũng là chuyện bình thường.

    Thẩm Du đang định lắc đầu phủ nhận, nhưng sau đó lại nghĩ đến, Lý thúc ở Thẩm gia trong nhiều năm như vậy, hiểu biết đối với nguyên chủ cũng Thẩm Tiêu chắc cũng nhiều, quan hệ cũng khá tốt, vậy chuyện cô muốn chuyển ra ngoài sống, có hay không có thể bắt đầu xuống tay từ chỗ Lý thúc.

    Thẩm Du tựa như có thể nhìn thấy ánh sáng của hy vọng, vội vàng tại đây tự nghĩ ra lời nói dối: "Các khóa học gần đây rất nặng nề, ta liền báo danh vào lớp phụ đạo, nhưng lại bắt xe buýt có điểm mệt, Lý thúc, ta muốn thuê một căn ở tại ngay gần trường học, ngươi cảm thấy ca ca có đồng ý hay không?"

    "Dọn ra ngoài ở" Lý thúc cảm thấy rất ngoài ý muốn, tiểu thư luôn là người nhát gan không có chủ ý, lần này cư nhiên muốn dọn ra ngoài ở! Xem ra đã trưởng thành thật rồi.

    Nghĩ nghĩ, Lý thúc nói với cô: "Nếu không ta có thể hỏi trước tiên sinh giúp ngươi việc này xem sao."

    Thẩm Du kích động vô cùng nói: "Cảm ơn Lý thúc!"

    Lý thúc xua xua tay: "Đừng cảm ơn vội, còn chưa biết tiên sinh có đồng ý hay không."

    "Vẫn là muốn cảm ơn ngươi trước." Thẩm Du cười lộ ra một hàm răng trắng, không cần đối mặt chính diện với xà tinh bệnh, thật sự quá tuyệt vời!

    Trong một bầu trời bài giảng, Thẩm Du theo trí nhớ tìm lại địa phương cố định mà cô hay ngồi, các bạn cùng lớp cũng không thích cô, cố ý vô tình mà xa lánh cô, cô cũng ngại đi lên chọc người khác.

    Nhưng cô không chủ động trêu trọc người khác, không có nghĩa là người khác không đi trêu trọc cô.

    "A, đây không phải là người béo đệ nhất khoa ta - Thẩm mập mạp sao, nửa tháng không thấy ngươi, ngươi như thế nào lại béo thêm." Một cái tiếng nói nhu nhu tinh tế bên cạnh vang lên.

    Thẩm Du ngẩng đầu lên xem, liền thấy một thiếu nữ trang điểm thời thượng đang đứng ở bên cạnh cô, nhìn vào ánh mắt cô ta, bên trong tràn ngập ghét bỏ không một chút che dấu.

    Thẩm Du nghĩ, bây giờ những người không nói tiếng người cũng đặc biệt nhiều, nhưng ngược lại lớn lên nhìn cũng không tồi.

    Lúc này lại có người khác đi tới, vỗ vỗ bả vai cô ta, nói: "Bạch Mộ Vũ, ngươi đến tìm cô ta nói chuyện để làm gì."

    Thẩm Du: .

    Nữ nhân này vậy mà lại là muội muội của Bạch Mộ Tình, một cái người đáng ghét thường xuyên bắt nạt nguyên chủ.
     
    Quả Cà Pháo thích bài này.
  5. Capuchino

    Bài viết:
    1
    Thông báo

    Do truyện Edit "Xuyên thành vai ác hắn muội" đã có người làm đến chương 75. Dựa theo quy định thì mình sẽ không dc edit truyện trùng. Cho nên mình sẽ không edit truyện này nữa.

    Nếu các bạn muốn đọc bản edit của truyện, các bạn có thể lên wattap của bạn Editor Tiểu Tịch Nguyệt edit "Xuyên thành em gái vai ác - Tuyết Mặc" để xem nhé.

    Cảm ơn vì đã đọc.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...