Tên truyện: Xuyên Thành Nam Thê Omega Nhà Hào Môn Tác giả: Hàn Môn Nha Đầu Tình trạng: Hoàn thành 87 chương Editor: Tt. Uhi (Editor chương 1: Wangg) Tình trạng edit: Đang tiến hành Thể loại: Đam mỹ, Sinh tử, Xuyên qua thời không, Điềm văn, Xuyên sách, Thụ truy công, Hào môn, Tổng tài, Hiện đại, ABO, HE 1x1 Văn án: Bấm để xem Tô Lăng xuyên qua thế giới của một cuốn tiểu thuyết đam mỹ thể loại ABO, trở thành một người qua đường không đáng nhắc. Nguyên chủ thích vai chính công, nhưng Tô Lăng xuyên qua chỉ một lòng với nhân vật Cố Lệ Hằng - người yêu vai pháo hôi thụ. Pháo hôi thụ vì cần chỗ dựa liền lấy oán báo ân, tìm cách kết hôn cùng Cố Lệ Hằng, sau khi kết hôn lại quấn lấy vai chính công tìm cách hãm hại vai chính thụ, khiến Cố Lệ Hằng hao tổn thanh danh còn suýt mất mạng. Sau khi xuyên qua, Tô Lăng quyết định xé nát kịch bản đi trước pháo hôi thụ một bước, bắt lấy Cố Lệ Hằng về hang ổ của mình. * * * Tô Lăng cả người mềm nhũn, sắc mặt ửng hồng té ngã trên người Cố Lệ Hằng. "Cố tổng, cho em tin tức tố của anh đi, khó chịu quá." Cố Lệ Hằng mặt không đổi sắc đưa cho cậu lọ thuốc ức chế của Omega. * * * Đối mặt trực tiếp không kết quả, Tô Lăng quyết định đổi chiến thuật. Cậu cố định mỗi tuần đều tặng hắn một đóa hoa hồng. "Cố tổng, em yêu anh, anh cưới em được không?" Cố Lệ Hằng: "Không thể." Tô Lăng: . * * * Truy chồng quá mệt mỏi, Tô Lăng quyết định thưởng cho mình nghỉ ngơi vài ngày. Nhưng người nào đó lại đang loạn cào cào, Tô Lăng không xuất hiện ngày thứ nhất. Cố Lệ Hằng: "..." Ngày thứ hai. Cố Lệ Hằng: "Nhìn xa xa bên cửa sổ. Jpg" Ngày thứ ba. Cố Lệ Hằng đứng trước cửa nhà Tô Lăng: "Cậu vì sao không tới?" Vai chính: Cố Lệ Hằng, Tô Lăng
Chương 1 (Editor: Wangg) Bấm để xem "Nhất định phải bảo vệ tốt cửa hàng của mẹ tôi." Là ai đang nói? Tô Lăng giật mình bừng tỉnh, ánh mắt chậm rãi đảo qua, xung quanh toàn một màu trắng, trong không khí còn nhàn nhạt mùi nước khử trùng. Đây rõ ràng là phòng bệnh, ngoài bản thân cậu ra thì xung quanh không có người nào khác. Một cơn gió bất chợt thổi sau lưng chợt thổi sau lưng, thật lạnh, Tô Lăng vội vàng ngồi dậy quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ. Bên ngoài ánh sáng mặt trời chiếu lên những phiến lá xanh mướt còn đọng vài giọt nước lóe lên chút dương quang, nhìn qua vô cùng đẹp mắt. Tại sao cậu lại ở đây? Không phải cậu đang trong phòng thí nghiệm sao? Thời gian hiện tại cũng không đúng, Tô Lăng nhớ rất rõ bản thân ở trong phòng thí nghiệm hai ngày liên tiếp, thời gian cuối cùng trong trí nhớ cậu phải là rạng sáng ngày kế tiếp. Chẳng lẽ trong thời gian làm thí nghiệm quá lâu khiến cơ thể không chịu được dẫn đến kiệt sức lâm vào hôn mê, sau đó được mọi người đưa tới bệnh viện? Tô Lăng nhìn sang bên cạnh bàn, trên đó không có di động hay bất kì đồ vật cá nhân nào của cậu, chỉ thấy một thiết bị y tế vô cùng xa lạ được đặt trên đầu giường. Một màn hình tinh thể siêu mỏng đang hiển thị số liệu mà cậu xem không hiểu. Tô Lăng cẩn thận đánh giá xung quanh một lần cuối, đôi mắt bỗng trợn to, góc bên phải phía dưới màn hình đang hiển thị ngày tháng. Ngày 22 tháng 5 năm XXXX. Cậu cả kinh, trong đầu bất chợt vang lên giọng nói suy yếu của người thanh niên lúc nãy, Tô Lăng có chút sợ Hãi muốn nhấc chăn lên chuẩn bị xuống giường, bỗng một trận lạnh lẽo dâng lên từ lòng bàn chân lan ra cả Người. Tầm mắt cậu rơi xuống cánh tay phải đang nhấc mép chăn, cả người lung lay như sắp ngã, giày cũng không Thèm mang vội vàng nhảy xuống giường muốn chạy ra ngoài. Đây không phải tay cậu! Tay cậu không có trắng nõn như này. Lao ra khỏi phòng bệnh, Tô Lăng dừng lại ở trước cửa chừng một giây, sau đó không chút do dự hướng bên Trái chạy tới, phía trước có chỗ ngoặt, nơi ánh sáng mặt trời chiếu lên hành lang từng vạt nắng vàng. Cậu muốn tới nơi đó, nơi có ánh nắng mặt trời. Cậu nhìn chằm chằm nơi phát ra ánh sáng mà tăng nhanh tốc độ, vừa qua ngã rẽ liền bắt gặp người đang Ngược hướng đi tới. Tô Lăng thầm than một tiếng, thân thể theo bản năng muốn lách sang bên phải tránh đụng với người nọ, Không nghĩ tới chân bởi vì theo quán tính, cả người vặn vẹo ngã về phía trước. Tô Lăng trong lòng hoảng hốt, theo bản năng duỗi tay bắt lấy người vừa mình suýt chút nữa đâm vào. Không đợi cậu duỗi tay, người nọ một tay bắt lấy tay, một tay ôm lấy eo, đem cậu vững vàng đỡ lấy trong lồng ngực. Chút ấm áp mới chạm được một chút liền biến mất, một giọng nam trầm ổn dễ nghe truyền đến: "Cẩn thận." "Ui.." Tô Lăng không có tâm tư thưởng thức, tay phải cẩn thận nắm lấy cổ tay trái mà hít khí, đau quá! Lúc này Tô Lăng mới chú ý tới cổ tay trái của mình đang quấn một tầng băng gạc, cậu nhanh chóng che lại tay sắc mặt càng ngày càng trắng. Đau đớn chân thật như vậy, chứng tỏ cậu không phải đang nằm mơ. Giọng nam trầm ổn lại một lần nữa vang lên: "Xin lỗi, tôi không chú ý." Tô Lăng lắc lắc đầu, cậu đang mang trên người bộ quần áo bệnh nhân màu trắng, ống tay áo dài che khuất nửa bàn tay, chính bản thân cậu cũng không phát hiện trên tay mình có vết thương: "Không cần xin lỗi, việc này không liên quan tới anh, do tôi quá vội." Cậu ngẩng đầu cười một cái, nhìn thấy diện mạo người trước mặt, hơi bất ngờ một chút mới tiếp tục nói: "Ngược lại tôi phải nói cảm ơn anh mới đúng, nếu không có anh tôi đã úp mặt trên nền gạch rồi." Người này cũng quá đẹp trai đi! Bên dưới mái tóc đen chính là đôi mày kiếm anh khí, đôi mắt đen thâm thúy, sống mũi cao thẳng, dáng người ít nhất phải một mét tám sáu trở lên, vừa đẹp trai lại có thân hình tốt. Thiếu niên sắc mặt tái nhợt khi cười lộ ra hai má lúm đồng tiền, thoạt nhìn mềm mại lại yếu ớt. Vẻ nghiêm túc trên khuôn mặt đối phương khẽ buông lỏng: "Không cần khách khí." Hắn quét mắt tới đôi chân trần của Tô Lăng: "Có cần tôi hỗ trợ chuyện gì không?" Tô Lăng nhìn ánh nắng đậu trên vai trái người đàn ông, miễn cưỡng cười cười: "Không cần." Cậu đọc qua không ít tiểu thuyết trọng sinh hoặc xuyên qua, nhưng chưa từng nghĩ loại chuyện này thực sự xuất hiện trên người mình. Nhưng tình huống hiện tại buộc cậu phải chấp nhận sự thật này. Tô Lăng phảng phất thấy được tiêu đề trên mấy mặt báo lá cải "một sinh viên năm 3 liên tục thức đêm trong phòng thí nghiệm, dẫn tới kiệt sức đột ngột mà chết." Trước mắt liền hiện lên vài chữ: "Thức đêm hại thân." Sau khi tiếp thu bản thân thực sự xuyên qua thế giới này, cậu nhẹ nhàng thở ra, cảm xúc căng cứng lúc nãy cũng được thả lỏng. Không có chuyện ban ngày ban mặt xuất hiện yêu ma quỷ quái như cậu nghĩ vài phút trước. Khi hoàn toàn thả lỏng, giác quan Tô Lăng lập tức nhạy bén, cậu nhăn mi rồi lại khịt khịt mũi, mắt nhìn khắp nơi tìm tòi, như không tìm ra đáp án đành phải quay về phía người nọ dò hỏi: "Anh có ngửi thấy một mùi vị rất khó ngửi không?" Tô Lăng rất mau hình dung nó bằng từ ngữ, "Rất giống mùi trứng thối". Cậu nhịn không được phỏng đoán, "Ai Không ăn lại đem trứng đến tận đây." Lúc nói chuyện, cậu mang theo biểu tình thập phần ghét bỏ, rất rõ ràng bản thân không thích mùi vị này. Người đối diện mí mắt khẽ nâng, vẻ mặt luôn trầm ổn cũng không nhịn được hiện ra biểu tình ngoài ý muốn. Hắn trầm mặt một lát, trong tay đột nhiên xuất hiện một miếng dán mỏng hình chữ nhật trong suốt đưa cho Tô Lăng: "Cậu có khả năng cần cái này." Tô Lăng khó hiểu mà chỉ vào miếng dán: "Đây là?" Thấy đối phương đang muốn trả lời, bỗng một âm thanh rất nhẹ truyền từ một vật màu đen được đặt trên cổ tay người đàn ông, nhìn qua rất giống "đồng hồ" được gọi ở chỗ cậu, người này đem miếng dán đặt trên tay cậu, Tô Lăng theo bản năng nắm lấy. Chỉ thấy người đàn ông ấn một nút ở phía cuối "đồng hồ", bỗng chốc nơi đó liền bật ra một chiếc tai nghe Nhỏ, đối phương đem tai nghe đeo lên, ở trên mặt "đồng hồ" nhấn xuống. Người đàn ông trầm mặc nghe một lát mới tiếp lời: "Mười lăm phút sau mở họp.". Sau đó ngỡ tai nghe xuống, thuần thục đem nó nhét trở lại đồng hồ. Tô Lăng nhìn một loạt động tác của người đối diện có chút tò mò, cái này là "đồng hồ" nhưng lại rất giống Một chiếc điện thoại. Người đàn ông cũng nhìn về phía cậu, chỉ vào chiếc nút màu đỏ được gắn phía sau cửa phòng bệnh hướng Dẫn: "Nếu muốn gặp bác sĩ cậu có thể nhấn cái nút này." Tô Lăng quay đầu lại nhìn, cười cảm tạ: "Tôi đã biết, cảm ơn anh." Người nọ hơi gật đầu, lướt qua cậu nhanh chóng rời đi. Tô Lăng cúi đầu đánh giá miếng dán trong tay, bỗng có tiếng bước chân truyền đến, cậu vừa ngẩng đầu liền Thấy bốn người đàn ông to lớn cả người mặc tây trang đen đi ra từ cửa phòng bệnh nơi người đàn ông vừa đứng đi tới phía cậu. Tầm mắt bốn người đều đồng loạt rơi xuống người cậu, thần sắc khác nhau mà đánh giá. Tô Lăng có chút không hiểu được, rồi lại bỗng nhiên tìm về ý thức, bốn người này chắc không phải nghi ngờ cậu có tâm tư gì kín đáo với người vừa rời khỏi đâu nhỉ? Cậu đối mặt với bốn người giống như bảo tiêu kia cười cười: "Tôi chỉ là tiện đường đi ngang qua." Vừa giải thích xong, cậu vội vàng xoay người chạy nhanh về phòng bệnh. Tô Lăng trong lòng có chút khẩn trương, không biết hiện tại cậu mang thân phận gì, có còn người thân hay không. Rất nhanh liền đến phòng bệnh, trước mặt Tô Lăng xuất hiện một người trang điểm tinh xảo dáng người nhỏ nhỏ đang đi tới, bên cạnh còn có một người mặc áo blouse trắng, có lẽ là bác sĩ. Người này vừa nhìn thấy cậu liền giận dữ trừng mắt một cái, sau đó bước nhanh đến, ngữ khí mang theo một chút bất đắc dĩ cùng một chút quan tâm: "Sao con lại có thể chạy loạn như vậy hả? Có biết người khác sẽ lo lắng hay không?" Phòng bệnh bên cạnh có người đi ra, thấp giọng mắng: "Thối muốn chết." Sau đó liền đóng cửa lại. Bởi vì một câu này, người phụ nữ liền đoạt lấy miếng dán trong suốt từ trên tay Tô Lăng, đưa lưng về phía bác sĩ đối mặt với cậu, biểu tình có chút dữ tợn, nhưng ngữ khí nghe tới lại rất ôn nhu: "Con nha, ra cửa cũng Không biết mang miếng dán chống mùi lên." Người này một bên nói, một bên lưu loát đem miếng dán mỏng dán sau gáy cậu. Tô Lăng bị sự thay đổi chóng mặt giống biểu hiện của bệnh nhân tính cách phân liệt trên mặt người phụ nữ làm cho sửng sốt, không kịp phản ứng, chỉ tại thời điểm miếng dán được dán lên mới khẽ rụt cổ. Sau khi dán xong, cậu duỗi tay sờ sờ, không có cảm giác không khỏe mới ngoan ngoãn chấp nhận không tháo xuống. Người phụ nữ thấy cậu sờ loạn liền lên tiếng cảnh cáo: "Đừng gỡ xuống, con bây giờ chỉ có thể dùng miếng Dán này." Bác sĩ ở một bên bổ sung: "Đúng vậy, tình huống của cậu hiện tại không ổn định, miếng dán ngăn cách mùi này đối với cậu cũng không có ảnh hưởng gì, mang tương đối tốt, bây giờ tôi sẽ làm kiểm tra cho cậu." Nghe bác sĩ nói thế, Tô Lăng thu hồi tay, ngoan ngoãn đi vào phòng bệnh. Toàn bộ quá trình cậu không nói Một lời, chỉ yên lặng quan sát xung quanh. Sau khi bác sĩ kiểm tra xong, thở dài: "Miệng vết thương trên tay thoa thuốc là được, tin tức tố bất thường tạm thời vẫn không có cách điều trị dứt điểm." Người phụ nữ ở bên cạnh cũng giả bộ thở dài theo, thương tiếc mà nhìn Tô Lăng: "Con đừng quá đau lòng, sẽ có biện pháp chữa khỏi." Nghe vậy Tô Lăng liền liếc nhìn người kia một cái, cảm thấy bà ta có thể làm diễn viên, nếu không thì chính là Nhân tài không được trọng dụng! Bác sĩ cảm thán: "Tô phu nhân thật là một người mẹ tốt." Người phụ nữ sắc mặt có chút bất đắc dĩ: "Mẹ kế không dễ làm, bác sĩ xem đứa nhỏ Tô Lăng này, ngày thường mỗi câu nói ra đều bất hòa với tôi, là do tôi không tốt." Nhận ra được một điểm quan trọng, trong mắt Tô Lăng hiện lên một tia kinh ngạc, nguyên chủ và cậu có tên giống nhau. Bác sĩ trấn an vị phu nhân hai câu: "Bệnh nhân có thể xuất viện, phải luôn giữ tâm tình vui vẻ." Người phụ nữ quay sang bác sĩ nói cảm ơn, sau đó đi làm thủ tục xuất viện, nhanh chóng mang Tô Lăng về nhà. Tô Lăng và người mẹ kế mới gặp cùng nhau ngồi ở ghế sau xe, mới đầu còn giả vờ quan tâm hỏi han cậu mấy Câu, nói mãi không thấy chút bieens đổi nào trên khuôn mặt cậu lập tức yên lặng không nói chuyện nữa. Tô Lăng cũng không mở miệng, chỉ là biểu tình có chút rối rắm mà nhìn chằm chằm ghế lái phía trước. Cậu phát hiện, từ khi dán miếng dán trong suốt phía sau gáy thì không còn có ngửi được mùi trứng thối kia nữa. Lúc bác sĩ làm kiểm tra, Tô Lăng liền phát giác không khí xung quanh thật tốt, cậu nghĩ phòng bệnh có thể ngăn cách mùi thối, nhưng khi xuất viện đi qua đoạn hành lang trước đó, cậu vẫn như cũ không có ngửi được mùi khó ngửi kia. Liên tưởng đến thái độ người mẹ kế bên cạnh, cùng với "miếng dán ngăn cách". Dựa theo tên gọi cùng Cách sử dụng của miếng dán này, cậu có một dự đoán vô cùng đáng sợ. Cái mùi trứng thối kia không phải từ trên người cậu phát phải không? Cái này chỉ là dự đoán mà thôi, phải mau chóng tìm ra nguyên nhân mới được. Người phụ nữ dẫn Tô Lăng đến một căn phòng, bên cạnh không có người khác nên bà cũng không muốn Ngụy trang thêm nữa. Bà đối với Tô Lăng cười lạnh một tiếng: "Cậu da mặt sao lại dày như vậy? Thối như thế cư nhiên còn dám Không mang miếng dán đã chạy loạn, mặt mũi Tô gia đều bị cậu ném hết rồi." "Cậu mau nghỉ ngơi cho tốt đi." Bà ta nói xong, đem Tô Lăng đẩy vào trong phòng, đóng cửa lại. Bất ngờ bị đẩy tới phía trước nên bước chân cậu có chút lảo đảo, vừa đứng vững lại thì cửa đã bị đóng chặt. Tô Lăng: "..." Chán ghét nhấc chân đá cửa một cái, sau đó cậu mới từ từ đánh giá căn phòng. Việc cấp bách chính là phải biết rõ ràng tình huống hiện tại. Căn phòng lấy màu trắng làm chủ đạo, đơn giản sạch sẽ nhưng thoạt nhìn rất lạnh, diện tích không tính là lớn, nhưng hữu dụng, lại có cả phòng tắm. Tô Lăng nhìn chằm chằm tủ quần áo làm bằng kính một hồi lâu, cuối cùng quyết định bước qua. Lần đầu tiên nhìn thấy người trong gương, trái tim cậu kinh hoàng. Này không phải cậu! Tuy rằng rất giống nhau, nhưng cậu nhận ra được đây không phải là chính mình, so với cậu thì thân thể này Thật nhỏ, có lẽ giống cậu lúc 18 tuổi. Trong gương thiếu niên có sắc mặt tái nhợt, tóc đen dài, tóc mái dài qua lông mày, che khuất đôi con ngươi màu nâu trong suốt, sắc mặt hơi kém, nhìn qua rất ốm yếu. Thiếu niên ngũ quan cùng Tô Lăng cơ hồ giống nhau, nhưng mà cậu thường xuyên ở trong phòng thí nghiệm, da vẻ có chút kém, hơn nữa cậu cũng không để tóc mái dài thế này, trông ngốc nghếch lại chậm chạp. Cậu giơ tay đem tóc mái hất ngược lên trên, trong gương thiếu niên cũng đồng dạng làm động tác. Tô Lăng khẽ thở dài, xem ra cậu thật sự đã xuyên vào một thân thể khác. Cũng may là họ tên cùng mặt mũi giống nhau, nhưng điều này lại khiến cậu nhịn không được mà hoài nghi, Đây thực ra là một thế giới khác của chính mình. Tô Lăng nhướng mày nhìn thiếu niên trong gương cười cười: "Tôi sẽ cố gắng chăm sóc tốt cửa hàng của mẹ cậu." Sau khi nói xong, cậu đến gần gương, nghiêng đầu xem sau gáy, do dự một chút mới đem miếng dán trong suốt gỡ xuống. Cậu khịt khịt cái mũi, chỉ trong chốc lát đã ngửi thấy mùi trứng thối nhàng nhạt. Thật sự là mùi từ trên người cậu phát ra! Sau khi dán lại, Tô Lăng đưa tay nhéo nhéo miếng dán trên gáy, biểu tình thập phần rối rắm. Quả nhiên người kia hoàn toàn biết được chuyện này, bằng không cũng sẽ không đưa cho cậu miếng dán Ngăn cách. Như vậy có thể tưởng tượng, lúc cậu dò hỏi người đàn ông có ngửi được mùi thối hay không lại còn kèm theo Vẻ mặt ghét bỏ, trong mắt đối phương cậu nhất định giống như một kẻ ngu xuẩn. Cũng may là không quen biết. Nghĩ thông suốt, Tô Lăng đi đến phòng tắm tẩy rửa một trận. Sau khi tắm xong liền bị cơn buồn ngủ đánh úp, cậu ngã xuống giường, rất nhanh liền ngủ thϊếp đi. "Bộp, bộp.." Tiếng đập cửa dồn dập mang theo chút không kiên nhẫn truyền vào lỗ tai. Tô Lăng chậm rãi mở mắt ra, nhìn màu trắng ngần trên trần nhà mà ngẩn người, qua một lát mới phản ứng lại, cậu hiện tại đang ở Tô gia. "Ở trong phòng có người gọi cũng không biết trả lời?" Lúc Tô Lăng đang định đứng dậy mở cửa thì cửa phòng đ ã bị đẩy ra, mẹ kế của nguyên chủ đi tới bên cạnh giường, cau mày trừng cậu. Mẹ kế dáng người có thể coi là dễ nhìn, nhưng tính tình lại hung dữ, hừ lạnh một tiếng nói: "Giả chết hả? Muốn chết cũng đừng có chết ở Tô gia." Nói xong, bà đem giấy và bút trong tay ném tới trên giường cậu: "Ký tên." Tô Lăng nhíu nhíu mi mắt, mặt không biểu tình mà nhìn người mẹ kế của nguyên chủ. Quấy rầy người khác ngủ không biết ngượng ngùng mà lại còn kiêu ngạo như vậy, thật biết cách làm người ta chán ghét. Nhưng đối phương là phụ nữ, lại là trưởng bối, cậu còn không hiểu rõ tình huống trong nhà, không thể xằng bậy được. Nhìn thấy đối phương trì độn không nhúc nhích, trong lòng Triệu Hàm có chút căng thẳng, bà chưa bao giờ Thấy Tô Lăng có loại biểu tình cùng hành động phản kháng như thế này. Từ trước đến giờ, bà chỉ quen với một Tô Lăng cẩn thận, vâng vâng dạ dạ mà thôi. "Làm sao?" Triệu Hàm rống lên, thanh âm so với trước đó còn muốn cao hơn "Tôi đây là vì muốn tốt mới xin hệ thống lựa chọn một người xứng đôi để hôn phối cho cậu, nếu không còn trông cậy vào có người nguyện ý cưới sao?" Đôi mắt Tô Lăng mở lớn, không nhịn được liền cười thành tiếng. Thật sự từ lâu cậu đã phát hiện ra chính mình thích đàn ông, không định sẽ kết hôn với phụ nữ, nhưng cũng tuyệt đối không nghĩ sẽ trở thành người bị gả đi. Thật không thể hiểu được! Nụ cười này ở trong mắt Triệu Hàm chính là trắng trợn cười nhạo, bà tức giận đến độ nhịn không được mà tiến lên một bước, một tay cầm lấy bút, một tay bắt lấy tay Tô Lăng, đem bút cường ngạnh nhét vào tay ép cậu ký tên. "..." Đau nhức từ tay truyền đến, thân thể Tô Lăng đột nhiên lảo đảo muốn ngã về phía trước, sau đó giả như vô tình vùng vẫy thoát ra mà đánh trúng mặt của người đối diện. Cây bút trên tay Triệu Hàm còn chưa đưa được tới tay Tô Lăng, đã bị đối phương đánh vào mặt, cả người lảo đảo về sau mấy bước, chân đi giày cao gót không đứng vững lập tức té ngã trên sàn nhà. Triệu Hàm đưa tay ôm một bên má, trên mặt tràn đầy vẻ sửng sốt. Bà từ trên mặt đất đứng lên, tay run run chỉ vào Tô Lăng: "Tạo phản, mày dám đánh tao? Mày cứ chờ đó." Nói xong liền xoay người đi ra ngoài, lúc bước tới cửa lại đột nhiên quay đầu hung tợn nói: "Nếu không ký tên, mày cũng đừng nghĩ rời khỏi phòng". "Rầm!" Cánh cửa bị đập mạnh phát ra tiếng vang vô cùng lớn.