Xuyên Không [Edit] Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ - Mtl

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Kishita Hatsu, 6 Tháng bảy 2020.

  1. Kishita Hatsu

    Bài viết:
    1
    [​IMG]

    Tên: Xuyên sách trở thành nữ phụ

    Tác giả: MTL

    Link thảo luận: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm edit của kishita hatsu

    Thể loại: Xuyên không, nữ phụ, bách hợp, HE

    Văn án: Nằm ở trên giường, Phạm Ánh Linh nghiêm túc tự hỏi: Xuyên tới một vị sẽ vì Bạch Liên Hoa từ hôn, sẽ vì Bạch Liên Hoa vung tiền như rác, sẽ vì Bạch Liên Hoa mà cùng nữ chính đánh nhau, cuối cùng lại hại chết mẫu thân, kết quả ngay cả bản thân cũng bị chết oan chết uổng. Vậy cô nên làm cái gì bây giờ?
     
    Milkmilk, Slyvia, Blog Radio3 người khác thích bài này.
    Last edited by a moderator: 30 Tháng tám 2020
  2. Đăng ký Binance
  3. Kishita Hatsu

    Bài viết:
    1
    Chương 1: Thiên tài

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người đăng: Kishita Hatsu

    "Lần này Phạm Ánh Linh lại đứng đầu nữa rồi, xem ra học bổng quốc gia năm nay lại về tay con nhỏ đó." Trong thư viện, một sinh viên ghen tị nói.

    "Tao nghe nói mấy ngày trước con đó còn đạt được giải nhất trong cuộc thi toán toàn quốc đấy."

    "Thế đã là gì, lúc trước sinh viên các ngành thi đấu, con nhỏ đó lại tiếp tục đoạt được giải nhất kìa."

    "Tao còn nghe được, con đó còn rành cả máy tính, đoạt Giải Turing*, tiền thưởng kinh người."

    * Giải thưởng Turing là giải thưởng thường niên của Hiệp hội Khoa học Máy tính Association for Computing Machinery cho các cá nhân hoặc một tập thể với những đóng góp quan trọng cho cộng đồng khoa học máy tính.

    "Nghe đồn là con đó còn xin ba hạng mục phát minh độc quyền."

    "Sao lại có thiên tài như vậy trời."

    "Có gì đặc biệt đâu, chỉ là một con mọt sách mà thôi. Tao thấy, đưa cho nó một trái trứng gà, sợ là nó cũng không biết lột vỏ như thế nào ấy. Người như thế chỉ có đi thi vài cuộc thi mà thôi. Ra ngoài xã hội mới biết thế nào là lợi hại."

    "Tao lại không nghĩ như vậy, tao nghe nói con đó còn biết nấu cơm, hơn nữa, tay nghề cũng không tệ."

    "Không thể nào! Nó còn biết nấu cơm? Không phải là nó dùng tất cả thời gian vào việc học sao?"

    "Không có. Tao nghe bạn bè của Phạm Ánh Linh nói, con đó rất thích đọc tiểu thuyết, còn tốn không ít thời gian vào việc đó."

    "Tốn nhiều thời gian đọc tiểu thuyết vậy mà thành tích vẫn tốt thế kia, đúng là khó tưởng tượng nổi."

    "Sao lại có thiên tài như vậy hả trời! Người như thế nên bị thiên lôi đánh ra bã mới đúng!"

    "Đúng vậy, đúng vậy, người như vậy ở lại trên thế giới này sẽ ảnh hưởng đến sự hài hòa của xã hội. Nên cho sét đánh tan xác đê!"

    * * *

    Phạm Ánh Linh nằm ở trên giường, yên lặng nhìn trần nhà, một giây trước cô còn đang ở trong ký túc xá, tập trung tinh thần đọc một quyển tiểu thuyết, một giây sau, cô đã bị một tia sét đưa đến nơi này.

    Trong đầu có nhiều thêm một đoạn ký ức, nó đã nói cho Phạm Ánh Linh biết, cô, xuyên qua rồi.

    Có câu nói: "Họa từ trên trời rơi xuống"! Phạm Ánh Linh sống chết cũng không rõ bản thân đắc tội vị thần tiên nào, sao lại bị sét bổ đến đây.

    "Tiểu thư, tiểu thư, người tỉnh rồi sao?" Một nha hoàn đi tới hỏi.

    "Tiểu Tầm, ra ngoài đi, để cho ta yên tĩnh một chút."

    "Tiểu thư, hôm nay đấu thú tràng có một con Tam Nhãn Lang Vương xuất chiến, người có muốn đi xem không?"

    "Đi ra ngoài!" Gương mặt Phạm Ánh Linh trầm xuống, lạnh lùng quát một tiếng.

    Tiểu Tầm đánh giá Phạm Ánh Linh vài lần mới xám xịt đi ra ngoài.

    "..."

    "Không ngờ ngay cả tiểu Tầm cũng bị đá ra ngoài, bình thường tiểu thư coi trọng ả nha hoàn này nhất mà."

    "Xem ra lần này tiểu thư bị Trang Yên Yên chọc giận rồi, ngay cả đấu thú tràng yêu thích cũng không đi."

    "Lần đầu tiểu thư dụng tâm với một người như thế, vậy mà kết quả lại bị cự tuyệt không chút lưu tình, thật sự rất đáng thương."

    "Ta nói nha, thiên hạ nơi nào mà không có hoa, với lại hình như vị tiểu thư Trang Yên Yên kia rất khó lấy lòng nha, tiểu thư tốt nhất nên buông tha nàng ta thì hơn."

    "Không phải chỉ là có diện mạo xinh đẹp một chút thôi sao? Trang Yên Yên kia có gì đặc biệt đâu."

    * * *

    Hít nhẹ một hơi, những lời mà hai hạ nhân kia nói, cô nghe vào tai không sót một chữ.

    Sau khi xuyên qua đây, Phạm Ánh Linh đã dung hợp linh hồn lực của nguyên chủ, nhĩ lực lập tức tăng lên vài phần, thế cho nên chuyện hai gã sai vặt nói cô đều nghe được rõ ràng.

    Đưa tay đỡ trán, Phạm Ánh Linh có chút bi thương phát hiện, bản thân không chỉ xuyên qua, mà còn xuyên vào trong quyển tiểu thuyết mà mình đang xem.

    Quyển tiểu thuyết này kể về quá trình một tiểu thụ Bạch Liên Hoa quật khởi, tiểu thụ* Bạch Liên Hoa xuất thân bình thường, tướng mạo xuất chúng, trời sinh lương thiện, hấp dẫn một đám nữ nhân vì nàng vượt núi lửa, xuống biển sâu.

    *Đầu tiên chắc chắn gia nhập Đam Mỹ phải hiểu hai chữ "Công, thụ" nghĩa là gì. Nói đơn giản dễ hiểu thì:

    – Công = seme: Chủ động làm việc, ở trên. – Còn làm việc gì, ở trên đâu thì nhìn hai chữ "seme" là tự hiểu. Không hiểu nữa thì ráng chịu.

    – Thụ = uke: Chịu, thụ động. – Giống như đã nói ở trên, thấy hai chữ "uke" thì tự biết.

    Tương tự Bách hợp cũng thế nhé.

    Tuy nhiên những nữ nhân bị nàng ta hấp dẫn có hai loại: Điều kiện ưu tú thì được thu vào hậu cung, điều kiện không đủ ưu tú thì trở thành pháo hôi*.

    * Pháo hôi: Vật hi sinh

    Và phi thường bất hạnh chính là, người mà Phạm Ánh Linh xuyên vào, trong truyện vốn là một cô gái không học vấn, không nghề nghiệp, tham hoa háo sắc, không có chí tiến thủ, chỉ biết dựa vào âm đức của tổ tiên mà làm một nhị thế tổ xằng bậy. Người như thế mà còn không phải là pháo hôi thì quả thực có lỗi với độc giả!
     
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng bảy 2020
  4. Kishita Hatsu

    Bài viết:
    1
    Chương 2: Đồ bị trả lại

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người đăng: Kishita hatsu

    "Tiểu thư." Tiểu Tầm ngoan ngoãn đi đến, gọi một tiếng.

    Phạm Ánh Linh híp mắt, ánh mắt sâu thẳm liếc nhìn tiểu Tầm, không kiên nhẫn nói: "Không phải ta đã nói ngươi đi ra ngoài rồi sao?"

    Nàng rũ mắt xuống, dựa theo trong nguyên tác thì phụ thân của 'Phạm Ánh Linh' đã chết sớm, còn người mẫu thân Dược Oánh là một vị luyện đan sư, thường xuyên bế quan luyện đan. Tuy bà yêu thương Phạm Ánh Linh, nhưng thời gian Dược Oánh có thể chiếu cố nữ nhi này quá ít. Mỗi lần nguyên chủ gây họa, cuối cùng Dược Oánh sẽ đi ra thu thập cục diện rối rắm cho nguyên chủ.

    Tiểu Tầm lộ ra biểu tình xấu hổ, thật cẩn thận nói: "Lời tiểu thư nói, nô tỳ đương nhiên không dám trái lời, chỉ là, tiểu thư Trang Yên Yên đã đến đây ạ."

    Phạm Ánh Linh quan sát tiểu Tầm, lạnh nhạt hỏi: "Nàng ta đến? Nàng ta đến làm gì?"

    Cười lạnh trong lòng, tuy rằng tiểu Tầm biểu hiện rất cung kính, nhưng nàng rất rõ nha hoàn này đối với mình cũng không như mặt ngoài, bởi vì ả chính là gián điệp do đại bá Phạm Hàng giấu bên cạnh Phạm Ánh Linh.

    Theo ký ức, khi còn bé thì 'Phạm Ánh Linh' vẫn còn rất ngoan ngoãn, thiên phú luyện đan cũng không tồi, nhưng từ khi nàng bắt đầu hiểu chuyện, ả nha hoàn tiểu Tầm này liền giấu giấu diếm diếm mang về đủ loại đồ chơi cho Phạm Ánh Linh, dù sao lúc đó còn nhỏ tuổi, suy nghĩ không chín chắn, Phạm Ánh Linh rất nhanh liền trầm mê chơi bời, cứ thế hoang phí rất nhiều thời gian.

    Tuy có chút kính sợ với mẫu thân Dược Oánh, nhưng dưới sự dung túng yểm trợ của đại bá Phạm Hàng. Sinh hoạt phóng túng của Phạm Ánh Linh quả thật như cá gặp nước.

    Khi Dược Oánh phát hiện Phạm Ánh Linh có chút mê muội mất ý chí, cũng có quản giáo nghiêm khắc vài lần, vậy mà nữ nhi vẫn như ăn chơi như trước, dần dà bà chỉ có thể mặc kệ.

    Tiểu Tầm liếc mắt nhìn Phạm Ánh Linh một cái rồi nhanh chóng cúi đầu nói: "Tiểu thư Trang Yên Yên tới trả lại Bích Thủy Kiếm, nói rằng không có công không nhận lộc."

    "Nàng ta đâu rồi?" Phạm Ánh Linh hỏi.

    "Đã đi rồi ạ." Tiểu Tầm nhanh chóng trả lời.

    "Vậy kiếm đâu?" Phạm Ánh Linh chớp mắt hỏi.

    Trong lòng thì vô cùng xem thường, dựa theo trong truyện đặt ra, Trang Yên Yên là một người không ăn khói lửa nhân gian, một mỹ nữ phẩm hạnh cao quý, không có đạo lý sẽ thu đồ vật của tiểu thư phong lưu phế vật này.

    Đối với chuyện này Phạm Ánh Linh chỉ cười nhạt, phải biết là, thiên phú của bản thân Trang Yên Yên có hạn, có thể thuận lợi đủ đường như vậy là bởi vì có một đám hộ hoa sứ giả liều lĩnh hết thảy vì nàng ta. Người này tuy rằng không thu Bích Thủy Kiếm của Phạm Ánh Linh, nhưng đồ vật của những người khác, nàng ta thế mà thu không ít.

    Nàng cảm thấy lý do Trang Yên Yên không thu lễ vật của Phạm Ánh Linh chính là: Thứ nhất, đó là giả vờ.

    Thứ hai, đó là chướng mắt.

    Vì mua thanh Bích Thủy Kiếm này mà Phạm Ánh Linh đã tốn năm trăm nguyên thạch, nhưng trên thực tế là nguyên chủ đã bị lừa, thanh kiếm này nhiều nhất chỉ đáng giá năm mươi nguyên thạch.

    Phạm Ánh Linh cảm thấy, nếu trực tiếp lấy năm trăm nguyên thạch ra đưa cho Trang Yên Yên, có lẽ nàng ta sẽ vui vẻ nhận lấy hơn ấy.

    Đáy lòng tiểu Tầm run lên, đưa mắt nhìn Phạm Ánh Linh một cái rồi do dự nói: ".. Ở chỗ nô tỳ ạ."

    Tính cách nguyên chủ hơi bất thường, đồ vật đã đưa ra, thà ném đi chứ không lấy về, cho nên tiểu Tầm liền tự chủ trương giấu thanh kiếm kia đi, nghĩ là dù sao Trang Yên Yên cũng không nhận, mà tiểu thư rất sĩ diện chắc chắn sẽ không đề cập tới, vậy là ả có thể mang đi bán rồi.

    "Ở chỗ ngươi? Ngươi muốn làm gì? Muốn chiếm làm của riêng sao?" Ngữ khí Phạm Ánh Linh có chút không tốt.

    Tiểu Tầm lập tức quỳ xuống, run run nói: "Tiểu thư, nô tỳ làm sao dám, nô tỳ là sợ người nhìn thấy thanh kiếm kia lòng sẽ khó chịu."

    Nàng nhẹ "xùy" một tiếng, "Khó chịu? Ta sao phải khó chịu? Mang thanh kiếm kia lại đây!"

    Tiểu Tầm liền 'vâng dạ' gật đầu rồi rời đi.

    Phạm Ánh Linh hít sâu một hơi, dựa theo nguyên văn, nguyên chủ sẽ bởi vì Trang Yên Yên trả lại thanh Bích Thủy Kiếm mà giận dữ, rồi cãi nhau với hộ hoa sứ giả của nàng ta là nhị thế tổ Trần Uyên Nhiên, tiếp đó hai người bắt đầu sống mái với nhau. Sau đó nguyên chủ và Trần Uyên Nhiên đều bị thương không nhẹ, mẫu thân nàng cũng bởi vì vậy mà xảy ra hiềm khích với Trần gia.
     
    huyenkailu thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng bảy 2020
  5. Kishita Hatsu

    Bài viết:
    1
    Chương 3: Quyết định trả lại

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người đăng: Kishita hatsu

    "Vẻ ngoài của thanh kiếm cũng đẹp đấy chứ." Phạm Ánh Linh cầm trong tay, vuốt ve viên bảo thạch nặm trên thân kiếm.

    Mỗi một khối bảo thạch trên Bích Thủy Kiếm đều có phẩm chất rất tốt. Nếu có thể mang được thứ này về địa cầu thì nàng liền phát tài rồi.

    "Tiểu thư, người tính xử lý thanh kiếm này như thế nào?" Tiểu Tầm tò mò hỏi.

    "Còn xử lý như thế nào nữa, trả lại cho cửa hàng thôi!" Phạm Ánh Linh thản nhiên nói.

    Tiểu Tầm nhíu mày, kinh ngạc hỏi: "Trả lại?"

    Phạm Ánh Linh cười như không cười nhìn ả.

    Phải biết, vì thanh kiếm này mà nguyên chủ đã táng gia bại sản. Mà nàng cũng không muốn vừa mới xuyên qua liền biến thành người nghèo. Phạm Ánh Linh có giữ lại biên lai của thanh kiếm này, trong vòng 15 ngày có thể trả lại, còn có thể lấy lại chín phần nguyên thạch. Nên vẫn giữ thanh kiếm này thì thật không xong.

    "Không phải là người muốn tặng thanh kiếm kia cho tiểu thư Trang Yên Yên sao?" Tiểu Tầm không thể hiểu.

    Nàng không để ý gật đầu nói: "Đúng vậy, nhưng không phải là người ta không nhận sao?"

    "Tiểu thư, người đừng nản chí, chỉ cần người thành tâm thành ý đưa thanh kiếm này cho tiểu thư Trang Yên Yên, nô tỳ tin tưởng Trang tiểu thư nhất định sẽ tiếp thu tâm ý của người!" Tiểu Tầm hết lòng khuyên nhủ.

    Phạm Ánh Linh âm thầm liếc mắt xem thường, thầm nghĩ, ta cần gì mà phải cố sống cố chết đi cầu một người sẽ gián tiếp hại chết mình nhận lễ vật? Bộ nàng thừa tiền quá nên điên chắc? Huống chi Trang Yên Yên cũng không hợp khẩu vị của nàng.

    Phạm Ánh Linh ngắm nhìn thanh kiếm, "Nơi nào mà không có hoa, không phải là diện mạo Trang Yên Yên chỉ xinh đẹp một chút thôi sao, nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi, nhiều thời gian và tinh lực phí phạm trên người nàng ta như thế, ta có thể chơi đùa thêm mấy cô nương rồi."

    Cười nhạt không thôi, dựa theo ký ức, trước khi gặp được Trang Yên Yên thì nguyên chủ cũng là một hoa hoa tiểu thư thích trêu hoa ghẹo nguyệt, chỉ là sau khi gặp Trang Yên Yên mới sống thanh tâm quả dục.

    Tiểu Tầm nhìn Phạm Ánh Linh, sắc mặt không khỏi có chút cổ quái.

    "Nhưng mà không phải trước đây tiểu thư đã từng nói, sông có ba ngàn dòng cũng chỉ múc một gáo, người chỉ nhận định một mình tiểu thư Trang Yên Yên thôi sao?"

    Phạm Ánh Linh lạnh lùng nhìn ả.

    Bị nàng nhìn như vậy, trong lòng tiểu Tầm liền nao nao: "Tiểu thư, người làm sao vậy?"

    "Không sao cả, chỉ là ngươi không cảm thấy ngươi nói rất nhiều sao? Ta muốn làm gì, cần giải thích với một hạ nhân như ngươi? Ngươi là thứ gì, dám quản cả ta?" Phạm Ánh Linh hừ lạnh một tiếng.

    Khuôn mặt tiểu Tầm tràn đầy xấu hổ: "Thực xin lỗi tiểu thư, là nô tỳ không theo quy củ."

    Trong con ngươi tiểu Tầm hiện lên một tia cừu hận, nàng đương nhiên sẽ không có bỏ qua một màn này. Dựa theo ký ức, nguyên chủ đối với tiểu Tầm cũng coi như hào phóng, có đồ vật cũng không thiếu nha hoàn này, chỉ là ả ta chân ngoài dài hơn chân trong còn chưa tính, còn nghĩ nguyên chủ là con ngốc, quả thật là đáng chết.

    Phạm Ánh Linh lạnh lùng liếc mắt nhìn tiểu Tầm, "Đi ra ngoài đi, chỗ này của ta không cần ngươi hầu hạ nữa."

    Sắc mặt tiểu Tầm đổi đổi, lui ra ngoài.

    Nàng nhìn bóng dáng tiểu Tầm, trong mắt hiện lên vài phần sát khí, biết đối phương không có ý tốt, Phạm Ánh Linh hận không thể nhanh chóng giải quyết nha hoàn này.

    Nhưng nàng vừa mới đến, nếu vội vã đuổi tâm phúc đi, như vậy sẽ khó tránh làm cho người khác nhìn ra manh mối. Phạm Ánh Linh quyết định tạm thời nhịn một chút.

    "Tiểu Tầm, lại bị tiểu thư đuổi ra ngoài hả?" Triệu Nhị nhìn tiểu Tầm, trên mặt xuất hiện vài phần biểu tình vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙ khi có người gặp họa.

    Tiểu Tầm cắn chặt răng, ả mặc dù là người của Phạm Hàng, nhưng mặt ngoài đối tượng nguyện trung thành là Phạm Ánh Linh, hiện giờ thái độ của tiểu thư đối với ả lạnh nhạt như vậy, cho nên thái độ của hạ nhân khác với ả cũng khinh thị hơn vài phần.

    "Tâm tình của tiểu thư không tốt lắm." Tiểu Tầm cắn răng nói.

    Triệu Nhị cười lạnh, "Tiểu thư đã kêu người tìm tiểu Man về rồi đó."

    Sắc mặt của tiểu Tầm biến đổi, tiểu Man là người mà mẫu thân tiểu thư lưu lại, lúc trước vẫn luôn chiếu cố Phạm Ánh Linh, nhưng nha hoàn đó làm người chất phát khô khan, tiểu thư rất không thích, nên lúc trước đã bị đuổi đi, hiện nay lại gọi về, xem ra Phạm Ánh Linh đã thật sự thay đổi.

    "Tiểu Tầm, ngươi rốt cuộc đã làm chuyện gì?" Triệu Nhị tò mò hỏi.

    Tiểu Tầm xấu hổ nói: "Ta cái gì cũng không làm.."

    Trong khoảng thời gian này, ả vẫn luôn chơi bời cùng Phạm Ánh Linh, cũng tận tình lấy lòng, tiểu thư rõ ràng vẫn rất vừa lòng về ả, chuyện duy nhất không vừa lòng, có khả năng chính là không theo đuổi được Trang Yên Yên.

    Tiểu Tầm cắn môi, nếu ả mất đi tín nhiệm của Phạm Ánh Linh, như vậy trước mặt Phạm Hàng mà nói, ả cũng mất đi giá trị.
     
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng bảy 2020
  6. Kishita Hatsu

    Bài viết:
    1
    Chương 4: Trả kiếm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người đăng: Kishita hatsu

    "Tiểu thư." Tiểu Man bước vào cửa, cung kính gọi.

    "Ngươi đã đến rồi. Nếu đến rồi thì theo ta ra ngoài một chuyến." Phạm Ánh Linh liếc mắt nhìn nha hoàn mới tới một cái, thản nhiên nói.

    "Vâng, tiểu thư." Tiểu Man rõ ràng lưu loát trả lời.

    Nàng nhướn mày, đánh giá vài lần, tướng mạo tiểu Man rất bình thường, làm người có chút chất phác, nhưng mà rất nghe lời, thực lực cũng coi như không tồi.

    Tiểu Tầm thấy Phạm Ánh Linh và tiểu Man đi ra, lập tức tiến lên đón. Thấy ả cứ dai dẳng làm phiền, trong mắt nàng liền hiện lên một tia chán ghét.

    "Tiểu thư, người đi đâu vậy?" Tiểu Tầm đuổi theo hỏi.

    "Sao? Ta đi đâu còn cần phải báo cáo cho ngươi à?" Phạm Ánh Linh nhẹ nhàng nói.

    Sắc mặt tiểu Tầm hơi đổi, cúi đầu nói: "Nô tỳ chỉ là lo lắng cho an toàn của tiểu thư mà thôi."

    Nghe xong câu này, nàng liền cảm thấy buồn cười hỏi ả: "Lo lắng cho an toàn của ta? Nếu ta gặp được nguy hiểm thì ngươi giúp được cái gì?"

    Dựa theo ký ức của nguyên chủ, trước kia nguyên chủ và người khác đánh nhau, tiểu Tầm chỉ biết quơ quơ mấy chiêu, sau đó liền trốn qua một bên xem náo nhiệt, cũng phục thần kinh nguyên chủ đủ thô, mới luôn không có phát hiện.

    Tiểu Man thản nhiên phiêu mắt nhìn tiểu Tầm, kính cẩn đi theo tiểu thư ra ngoài.

    Vài hạ nhân thấy một màn này, ánh mắt nhìn tiểu Tầm mang theo sự trào phúng, hoặc thương hại, hay vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙ khi người gặp họa.

    "Tiểu thư, bây giờ chúng ta đi đâu ạ?"

    "Đi tới cửa hàng binh khí của Hồ gia, trả lại thanh kiếm này." Phạm Ánh Linh đưa mắt đánh giá xung quanh.

    Tiểu Man không khỏi có chút ngoài ý muốn nhìn nàng, "Trả lại? Chuyện này thật sự không giống phong cách của người!"

    Phạm Ánh Linh không để bụng cười cười, nói: "Bởi vì nghèo mà!" Người nghèo chí ngắn nha!

    "Phạm tiểu thư, người đã tới, không biết người cần gì?" Chưởng quầy cửa hàng binh khí Hồ gia nhìn thấy Phạm Ánh Linh, lập tức tiến lên đón.

    Nàng cũng không nói nhiều, lấy Bích Thủy Kiếm ra, đưa cho chưởng quầy, "Ta tới để trả lại thanh kiếm này."

    Sắc mặt Chưởng quầy biến đổi, hỏi: "Sao vậy Phạm tiểu thư, người không hài lòng với thanh kiếm này sao?"

    Phạm Ánh Linh cười nói: "Đưa ra ngoài không được, cho nên tính trả lại."

    "Phạm tiểu thư, người cần phải suy nghĩ kỹ nha, phẩm chất của thanh kiếm này chính là trăm dặm mới tìm được một, trả lại thanh này, còn phải bị khấu trừ nguyên thạch, lần tới nếu muốn mua, sẽ không chỉ có giá như lần trước đâu." Chưởng quầy hảo tâm nhắc nhở Phạm Ánh Linh.

    Nàng cười cười, "Vẫn nên trả lại đi, lúc trước ta cảm thấy thanh kiếm này không tồi, hiện tại không biết vì sao, lại cảm thấy nó không quá thuận mắt."

    Chưởng quầy xấu hổ cười, "Vậy được rồi."

    "Ơ, đây không phải là Phạm tiểu thư sao?" Trần Uyên Nhiên phe phẩy cây quạt đi tới, bên cạnh còn có Trang Yên Yên đi theo.

    Phạm Ánh Linh nheo mắt lại, dựa theo nguyên văn, nguyên chủ bởi vì Trang Yên Yên trả lại kiếm mà giận dữ, cùng hộ hoa sứ giả là nhị thế tổ Trần Uyên Nhiên sống mái với nhau, không nghĩ tới, mình không chủ động đi tìm hai người kia, lại vẫn cùng hai người kia gặp gỡ.

    "Là Trần tiểu thư à." Phạm Ánh Linh thản nhiên nói.

    Trang Yên Yên nhìn thấy Phạm Ánh Linh, trong mắt hiện lên một tia thản nhiên chán ghét, thân hình hướng về phía sau Trần Uyên Nhiên né tránh.

    Nhìn thấy thần sắc hiện lên trong mắt Trang Yên Yên, trong lòng Phạm Ánh Linh âm thầm cười lạnh.

    Trang Yên Yên người này, cùng lúc hưởng thụ mọi thứ nguyên chủ đối với mình, cùng lúc lại chán ghét nguyên chủ là nhị thế tổ. Làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ!

    Trang Yên Yên thấy Phạm Ánh Linh chuyển đôi mắt đang nhìn ả ta dời đi nơi khác, trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác khác thường.

    "Phạm tiểu thư, ngươi tới đây làm gì vậy? Lại muốn mua kiếm hả? Không đúng nha! Ta nghe nói gần đây ngươi rất thiếu tiền mà, ngươi còn tiền mua kiếm sao?" Trần Uyên Nhiên có chút xem thường nói.

    "Không phải, Phạm tiểu thư đây là tới trả kiếm." Chưởng quầy trả lời.

    Trần Uyên Nhiên nở nụ cười, "Không thể nào, Phạm tiểu thư, ngươi đã nghèo đến mức phải đập nồi, bán sắt luôn rồi sao?"

    "Đúng vậy! Ta đã nghèo đến nước này, Trần tiểu thư, ngươi có phải là đang nghĩ tới giúp ta một chút đúng không?" Phạm Ánh Linh thản nhiên nói.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...