Đam mỹ - [Edit]Tuệ Tinh Mỹ Nhân - Dẫn Lộ Tinh Hán Việt: Tuệ Tinh Mỹ Nhân [Tinh tế] Tác giả: Dẫn Lộ Tinh Editor: BlueSkyler Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Tương lai, HE, Tình cảm, Khoa học viễn tưởng, Xuyên việt, Dị năng, Trọng sinh, Tinh tế, Cường cường, Chủ thụ, Sảng văn, Kim bài đề cử, 1v1 103 chương * * * Một giấc ngủ dậy, Thanh Trường Dạ đã xuyên đến ngàn năm sau. Cậu bị kiểm tra đo lường vì sở hữu thể chất cuốn hút hiếm gặp. Bề ngoài, ôn hòa ưu nhã, bên trong bản chất chính là hồ ly tinh. Thời đại vũ trụ to lớn, thời gian thay thế hoàn toàn tiền tệ lưu thông. Nó có thể mua được đồ ăn cùng tinh hạm. Một người mất đi thời gian sở hữu tương đương mất đi quyền sống, lập tức tử vong. Thanh Trường Dạ vì sống sót cũng như hưởng thụ vinh hoa phú quý, không thể không lừa thống lĩnh đế quốc, người đứng đầu tinh đạo, Trùng tộc, nhân ngư, thậm chí bản thân còn triệu hồi ra binh khí hình người trong tay, trộm đi thời gian. Cậu lợi dụng xong một người lại vứt bỏ một người, lưng đeo nợ tình ngày càng nhiều. Bất tri bất giác, Thanh Trường Dạ mới ý thức được cậu đã chọc phải quái vật khủng bố.. Vượt qua đỉnh trời cao, xuyên qua rừng rậm, tình yêu có thể vượt qua thời gian cùng không gian, tình yêu có thể bốp nát bóng tối. * tinh phân công X mỹ tra thụ, 1v1, HE * tinh phân công, công từ đầu tới đuôi một người, tô tô tô sảng sảng sảng * linh cảm đến từ bản điện ảnh《thời gian quy hoạch cục》, tên truyện dựa theo điện ảnh cùng tên, Sao Chổi Tức Tai Tinh, ý vì "Mang đến tai nạn mỹ nhân" * * * Tag: Dị năng tinh tế hiện đại hư cấu Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Thanh Trường Dạ, Trì Vọng ┃ vai phụ: ┃ cái khác: Ngụy khoa học viễn tưởng Bắt đầu edit từ ngày 09/08/2021 đến ngày.. Lịch đăng: Mỗi tuần một chương Thân ái >. <
Tinh tế mỹ nhân Chương 1. Vương 001 Bấm để xem Tác giả: Dẫn Lộ Tinh Editor: BlueSkyler Nơi tụ tập tất cả tài phú cùng quyền thế vũ trụ, nơi sâu nhất được bao quanh bởi tinh thần lực, đó là đế đô. Liên Bang vào tháng 7 tràn đầy hương thơm của quả mọng. Giữa đêm mùa hạ, chỉ cần mở rộng cửa sổ, ta đã có thể cảm nhận cái ấm áp của gió nam. Một thanh niên da trắng tóc đen không chút để ý kéo kéo tấm vải mỏng trên người. Nghe nói loại vải này có xuất sứ từ một loại lụa cổ trong lịch sử, là loại hàng hóa vừa xa xỉ lại quý hiếm. Đột nhiên, hắn nghe thấy động tĩnh bên ngoài. Giây tiếp theo, có ai đó nhẹ nhàng dùng mu bàn tay chạm vào gương mặt hắn. Phòng ngủ chỉ có một chiếc đèn nhỏ, Liên Bang Vương ở mép giường, nửa ngồi xổm xuống, cúi đầu ôn nhu nhìn chăm chú người mình yêu. "Hôm nay rất bận sao?" "Có một chút" vua là một nam nhân có thân hình cao lớn của tuổi trẻ, hắn thâm thúy giương đôi mắt màu lục nhìn vào khuôn mặt thanh niên: "Chỉ cần em có thể làm bạn với ta, bận bịu như thế nào cũng không khiến ta mệt mỏi nữa.." "Cùng ngài a.." Thanh Trường Dạ cong cong môi, hắn nâng tay lên, năm ngón tay gầy ốm tái nhợt nhưng tinh tế xuất hiện trong tầm mắt: "Tuy rằng em cũng rất muốn, nhưng em có lẽ sẽ không thể thấy được tuyết trong đế đô như thế nào." Vương trầm mặc đem năm ngón tay cậu kề sát gương mặt mình, sinh mệnh từ lòng bàn tay hắn chảy cuồn cuộn vào cậu. Thanh Trường Dạ cảm thấy ấm áp. Cậu có thể nhìn thấy bên cạnh Vương hiện lên một chuỗi số liệu trong suốt đang nhanh chóng giảm đi, thời gian đối phương chuyển qua cho cậu, ít nhất là 1000 năm thọ mệnh. "Như vậy vô dụng, Edwin," Thanh Trường Dạ lắc đầu: "Đừng lại lãng phí thời gian nữa, bệnh của em trị không hết đâu." "Từ khi tiến vào thời đại vũ trụ tới nay, thời gian có thể thay thế được tiền tệ lưu thông, nó có thể mua được đồ ăn cũng như sức mạnh quân đội, cũng có thể khiến cho cơ thể sắp chết khởi tử hoàn sinh" Năm ngón tay Edwin nhắm chặt bàn tay cậu, ngón tay nam nhân ấm áp khô ráo, đối lập với Thanh Trường Dạ lạnh băng: "Theo lý thuyết, chỉ cần chuyển đủ thời gian liền không cần trị thương cũng có thể trị hết bệnh tật, thời gian là sinh mệnh." Cảm xúc biến ảo không ngừng trong đôi mắt màu xanh lục của bậc đế vương, thấy Thanh Trường Dạ không nói gì, Edwin hơi hơi mỉm cười: "Bệnh củaTiểu Dạ thật hiếm thấy." "Đúng vậy." Thanh Trường Dạ rũ xuống mắt. Từ góc độ của Edwin, chỉ có thể nhìn thấy gương mặt nhàn nhạt sự cô đơn. Trong lòng một tiếng thở dài, hắn lên giường, từ phía sau đem người yêu ôm vào trong lồng ngực, dịu dàng thắm thiết lại không mất đi tính xâm lược. Hắn hôn trên lưng của Thanh Trường Dạ, cậu cũng phối hợp với động tác của quốc vương, đôi mắt không ngừng ngó quá chuỗi số liệu của bản thân đang hiện ra trước mắt. 11000 năm. Khi mới bước chân vào đế đô, thời gian của cậu chỉ có 680 năm. Mà hiện tại, con số khổng lồ bên cạnh nhắc nhở cậu mấy ngày nay ở sau lưng nam nhân này lừa gạt bao nhiêu thời gian. Không lâu trước đây, cậu vẫn là một con người bình thường sống ở Trái Đất. Một giấc ngủ dậy, cậu đã phát hiện mình xuyên qua đến ngàn năm sau, vũ trụ vào lúc này hoàn toàn thống nhất. Mọi người đem thời gian sử dụng thay thế tiền cùng sinh mệnh. Một người mất đi thời gian sở hữu liền tử vong. Vì sinh tồn, cậu không thể không bắt đầu dụ dỗ con mồi trong tay lừa gạt lấy thời gian, cho dù phải dùng tới thủ đoạn độc ác như thế nào. Điều đáng ăn mừng chính là, trời sinh cậu có thể thấy được thời gian cùng với thủ đoạn trộm cướp. Trong tình huống bình thường, thời gian bị mọi người dùng dị năng cất giữ ở chỗ sâu trong đại não của bản thân. Không ai có thể thấy thời gian của nhau có bao nhiêu, cũng không thể lấy đi thời gian mà không có sự cho phép của chủ nhân sở hữu, nhưng cậu lại có thể nhẹ nhàng làm được việc này. Edwin không phải là con mồi đầu tiên của cậu nhưng hắn lại là con mồi nguy hiểm nhất cũng như đáng giá mạo hiểm nhất. Từ trên người đối phương, cậu có thể kiếm được thời gian mà người thường cả đời đều khó có thể tưởng tượng. Nhưng lừa gạt Liên Bang Vương đồng dạng với việc sẽ dẫn đến không ít phiền toái trong tương lai. Người nam nhân này từ trong xương cốt đã có sự thô bạo cùng bá đạo. Phản ứng lúc trước của Edwin không thể nghi ngờ là đã nổi lên sự hoài nghi. Đối phương từ từ bày ra dục vọng khống chế biến thái, khiến Thanh Trường Dạ bắt đầu cảnh giác. Còn thiếu một chút nữa, chỉ cần kiếm đủ ngàn năm liền rời đi. "Bảo bối xinh đẹp của ta, em không chuyên tâm" Người nọ ở bên tai cậu nỉ non: "Suy nghĩ cái gì?" "Em suy nghĩ.." Cậu ngước mắt, cố tình ngụy trang gầy yếu khiến cho nhất cử nhất động của cậu đều mỹ mạo đến lạ thường: "Nếu có thể cùng ngài vĩnh viễn ở bên nhau thì tốt rồi." Nam nhân trầm mặc một lát, bỗng nhiên gắt gao ôm lấy eo của Thanh Trường Dạ. Đế đô Liên Bang sở hữu quyên thế vĩnh hằng. Vào giữa tháng 7, mưa to ở đầu đường hẻm nhỏ. Một thanh niên tay cần ô đen, tai treo máy truyền tin. Cậu an tĩnh mà nghe lời nói từ bên kia truyền tới. Cậu đứng cạnh cửa sổ của một tiệm cà phê nhỏ. Nếu nhìn một cách đơn thuần bộ dạng thanh niên giờ phút này, không ai sẽ tin tưởng cậu đang chạy trốn. Mấy giờ trước, ở trong vương cung Thanh Trường Dạ đã để lại một thi thể giống hết bản thân, thừa dịp thị nữ phát hiện ra thi thể giả dẫn đến lỗ hổng trong lúc hỗn loạn mà chạy thoát giống như kế hoạch. Vì ngày sau thoát thân, cậu từ lần đầu tiên gặp Edwin liền bắt đầu giả bệnh. Tuy không biết đối phương hiện tại đã phát hiện chân tướng hay chưa, nhưng ít ra ở cậu từ hoàng cung chạy ra đây, không có ai cản trở đường đi của cậu. "Cà phê của ngài." "Cảm ơn." Thanh Trường Dạ nhận lấy cà phê từ tay nữ nhân viên. Cậu vừa muốn rời đi liền nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi không cẩn thận đá chiếc giày cao gót vào người cậu, túi mua hàng rơi xuống đất. Ánh mắt cậu chợt tối đi. Có thể vào thời gian này xuất hiện ở trên phố, còn cầm theo nhiều đồ vật như vậy, quan trọng nhất chính là, biên giày của nàng cũng không có ít nhiều bùn hay vệt nước nào. "Cô không có sao chứ? Tiểu thư." Cậu đỡ lấy bả vai của đối phương. "Xin, xin lỗi!" Thấy rõ diện mạo của cậu, cô gái không tự chủ được mặt đỏ lên. "Không sao thì tốt" Thanh Trường Dạ từ trên mặt đất nhặt lên chiếc túi. Ngón tay bọn họ tiếp xúc ngắn ngủi trong nháy mắt nhưng cũng đủ thời gian để trộm đi thời gian của cô gái: "Đồ vật rơi kìa." "Cảm ơn cậu, chỉ là.." "Trong mắt cô giống như có ngôi sao vậy." cậu bỗng nhiên nói: "Cô gái giống như vậy, ngày mưa sẽ có người vì cô cầm ô che mưa." Nếu đoán không sai, cô gái trước mặt rất có thể là do Edwin phái đến điều tra. Đáng ăn mừng chính là cô ấy cũng không biết diện mạo của cậu như thế nào, bởi vì người tóc đen mắt đen phi thường hiếm thấy, Edwin hạ đạt mệnh lệnh đại khái là "Tìm kiếm người phương đông tóc đen mắt đen". Không đợi cô gái nói chuyện, Thanh Trường Dạ mỉm cười nói: "Xin lỗi, tôi đang có việc gấp, nhưng cô nếu không chê.." Cậu nhẹ nhàng đem cán dù đưa cho cô gái, ưu nhã nói: "Hy vọng nó có thể vì cô che mưa chắn gió." Cô gái hơi hơi hé miệng, thanh niên phương đông trước mặt lại nhìn nàng cười cười. Cô nhìn đến có chút ngốc. Hoài nghi lúc trước bất tri bất giác biến thành hảo cảm. Cô có chút khiển trách bản thân vì cái gì đem thanh niên coi như đào phạm. Câu hỏi tên tuổi đối phương bỗng chốc nghẹn trong cổ. Chờ cô phục hồi tinh thần lại, thân ảnh cao gầy của đối phương đã biến mất trong cơn mưa nặng hạt. "Ha ha! Vừa rồi cậu từ mỹ nữ tỷ tỷ lấy được bao nhiêu thời gian?" "600 năm." Thanh âm đồng bọn bên tai nghe hứng thú bừng bừng liên tục truyền đến. Cậu tuy rằng trộm thời gian nhưng lại không phải là một người biết chạy trốn. Cậu cùng hai người đáng tin lập thành một tiểu đội. Thanh Trường Dạ lười biếng mà uống ly cà phê, chuyện cây dù xử lý sau, bây giờ cậu tạm thời đi tìm một nơi để tránh mưa: "Người ở Đế đô thật giàu có." "Tỷ như Edwin vương vĩ đại? Đi lạc vào đường sơn dương. Bất quá hắn còn chưa tính đến người cậu, cậu xác định hắn không phát hiện thi thể kia là giả?" "Không xác định." ".. Không xác cậu còn nhàn nhã như vậy?" Bên kia chợt tạm dừng, vui sướng khi người gặp họa nói: "Kiến nghị cậu chạy mau đi~căn cứ hiểu biết của chúng ta hiểu, bề ngoài anh tuấn của Edwin cùng với nội tâm tàn bạo của hắn hoàn toàn tương phản, nếu bị bắt trở về ít nhất là đánh gãy chân của cậu, sau đó sẽ ở trên giường đại chiến ba ngày ba đêm đó." "Ngô." Ba ngày ba đêm là quá ít, bên kia đã xem nhẹ Edwin. "Đêm dài" thấy cậu vẫn luôn thất thần, bên kia bỗng nhiên đứng đắn khuyên bảo: "Nếu không vì trốn Edwin, cái thể chất mị hoặc cũng mang đến cho cậu không ít tai nạn đâu, không biết bí mật của cậu có bị hắn ta phát hiện hay không. Tóm lại, đế đô đối với cậu mà nói vô cùng, vô cùng không an toàn." "Đã biết, lão mama" Thanh Trường Dạ lên tiếng: "Qua mấy ngày nữa sẽ trở về xem cậu cùng lão baba." "Ai là mẹ cậu a, chê tôi dong dài cứ việc nói thẳng, tiểu tử thúi!" Cậu ta ấn nút kết thúc cuộc gọi. (20022005) Thanh Trường Dạ nghiêng đầu ngẩng nhìn ngoài cửa sổ, cung điện của đế đô tựa như chỗ ở của đấng thần linh, nói theo ý nghĩa thần thoại, vị quốc vương tuổi trẻ tuấn mỹ kia chính là thần linh của Liên Bang, mẹ đẻ Edwin là một nữ nhân xinh đẹp điên loạn. Đời trước, Liên Bang vương không thể sống đến cuối đời. Vào năm Edwin mười một tuổi, mẫu thân hắn giết chết Liên Bang người thống trị đời trước. Hắn từng bởi vì lí do này mà cùng mẫu thân bị lưu đày. Nhưng đến lúc hắn mười lăm tuổi lại trở thành người sống sót duy nhất trải qua chiến dịch diệt quốc, ngồi vững ở vị trí này cho đến nay. "Bệ hạ" Sâu trong cung điện Liên Bang, cận vệ trưởng đứng phía sau vị hoàng đế. Tầm mắt hắn bỗng rơi bên cạnh quan tài gỗ. Bên trong là bộ xương khô trắng được bao quanh bởi một khối đá quý cùng hoa hồng. Vào thời điểm phát hiện ra thi thể, bậc đế vương chỉ bình tĩnh mệnh lệnh bọn họ đốt cháy huyết nhục, chỉ để lại khung xương thon dài tinh xảo: "Bệ hạ! Có nên gõ chuông tang cho đại nhân không?" "Không cần." Edwin thu hồi ánh mắt, ngữ khí hắn bình tĩnh không gợn sóng, tựa như người hắn mất đi không phải là người yêu của chính mình. Ba giờ trước, thị nữ phát hiện thi thể bệnh chết ở trong tẩm cung Thanh Trường Dạ. Không khí lại một lần nữa lâm vào khủng hoảng. Theo như dự kiến ban đầu, tất cả mọi người trong cung điện đều xem thanh niên tóc đen mắt đen kia như Hoàng Hậu. Vương bọn họ lại chưa làm ra hành động nào quá khích, cũng không vì vậy mà trách tội bất luận kẻ nào. Trưởng cận vệ hướng ánh mắt về bộ xương khô, cho đến khi nghe thấy tiếng nói của Edwin. "Theo như truyền thống Liên Bang, quý tộc sau khi chết lấy đá quý cùng hoa khô bao trùm thi thể, ngụ ý đời sau vẫn được hưởng vinh hoa phú quý.. Ngươi cũng muốn cho thi thể của mình bị chúng nó bao trùm?" Không đợi cận vệ trưởng trả lời, Edwin nhàn nhạt nói: "Những đại thần đó sẽ vì chức vụ trọng yếu mà dùng những thứ đó mua lấy mệnh của ta?" "Cái này!" Sắc mặt trưởng cận vệ đột nhiên trở nên thống khổ. Bộ mặt hắn bắt đầu vặn vẹo, làn da cùng cơ bắp phân giải thành một đám tế bào như tán sa hướng bốn phía phiêu tán, không có huyết, nhưng cả người hắn đều đang không ngừng rã ra. Phân giải cùng tổ hợp, đây là dị năng của Edwin. "Ngươi không thiếu tiền, chức vụ lại quan trọng, đám lão già đó sẽ dùng ngươi như một con tốt, lấy danh hiệu quý tộc làm phần thưởng. Đúng là một biện pháp tốt. Bọn họ không tán thành ta. Muốn hạ bệ ta, nhưng ta lại không muốn.." Thân hình trưởng cận vệ dần dần mơ hồ thành một làn khói. Vương dùng dị năng đông cứng tổ chức não của đối phương, từ giữa rút ra thời gian sở hữu. "Cậu ấy từ chỗ ta lừa đi đồ vật, muốn tìm trở về không phải không thể nhưng lại gặp chút phiền toái," Edwin rũ mắt, lông mi thật dài bao trùm lấy sắc màu lục lộng lẫy: "Ngươi không phải thắc mắc vì sao ta không cho gõ tang ư?" Hắn nhìn trưởng cận vệ từng chút một hóa thành điểm nhỏ. "Bởi vì cậu ấy không chết, đây cũng không phải là xương cốt của cậu ấy" Vị vương anh tuấn cười rộ lên: "Xương cốt của Tiểu Dạ.. Rất dâm đãng."
Tinh tế mỹ nhân Chương 2. Nhân ngư 001 Bấm để xem Tác giả: Dẫn Lộ Tinh Editor: BlueSkyler Bên trong gia đình tinh hạm chồng chất những quân cờ đài tính toán siêu cấp. Nam nhân tóc bạc ngồi trước màn hình gõ gõ đánh đánh. Mười ngón tay như bay lượn trên bàn phím. Cùng với động tác của nam nhân, màn hình máy chủ trong suốt đồng thời hiện ra hình ảnh cùng tin tức văn bản. "Biển kìa A." Có người từ phía sau vỗ vào bờ vai của hắn, nam nhân lười nhác liếc mắt nhìn thanh niên bên cạnh. Thanh Trường Dạ tựa hồ mới tỉnh ngủ, so với ngày thường mang đến cảm giác sạch sẽ tinh khôi khiến bất kì ai cũng tiếc hận khi không thể lột sạch từ đầu đến chân cậu. Giờ phút này đối phương chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng mỏng. Vừa nhìn vào liền nhìn thấy xương quai xanh bên trong cổ áo. Nếu A nhớ không lầm, mấy ngày trước, cái áo này ở trong một sự kiện nào đó được tuyên bố là cái áo sơmi giá trị 500 năm thời gian, bị Thanh Trường Dạ lừa gạt nên có người dốc hết sức lực cho cậuđồ tốt nhất. Đương nhiên, cậu cũng đáng sử dụng những điều đó. Nam nhân khẽ cười: "Sớm nha, tiểu yêu tinh." "Cái này cũng gọi là khen sao?" "Đương nhiên" A dừng đôi bàn tay như đang khiêu vũ trên bàn phím: "Cậu gây họa quá nhiều. Lúc trước cho cậu tư liệu Liên Bang vương, tôi quả thật không nghĩ đến cậu có thể mê hoặc hắn đến thần hồn điên đảo như vậy. Tiểu tử thúi, hắn vì cậu mà vận dụng cả lực lượng quân bộ ở tinh hệ phụ cận để điều tra. Mẹ nó, hắn còn kiểm tra trạm kiểm soát, nếu không phải kỹ thuật tôi hơn một chút --" "Tôi tin tưởng cậu, A," Thanh Trường Dạ từ tủ lạnh nhỏ lấy đồ uống ra: "Có đồng đội như cậu, tôi không cần phải lo lắng." ".. Đừng dùng lời ngon tiếng ngọt với tôi, tôi không chịu nổi mỹ nhân kế." nam nhân tiếp tục nói: "Tôi giúp cậu đem thời gian kiếm được vào ngân hàng, cậu, tôi, Natasha mỗi người một phần." "Đúng rồi." Thanh Trường Dạ uống ực một ngụm đồ uống có ga: "Natasha ở đâu?" "Ở nơi này, bảo bối" Đột nhiên, một nữ nhân xuất hiện hôn một cái vài gương mặt cậu, tơ lụa màu đen bao lấy bộ ngực to lớn dán sát vào ngực Thanh Trường Dạ: "Tôi yêu cậu muốn chết, Tiểu Dạ, cậu biết cậu giỏi lắm không, chỉ mấy tháng ngắn ngủi đã có thể lừa đi nhiều thời gian như vậy." Mặt A không chút biểu tình: "Mới sáng tinh mơ đã cho tôi xem hình ảnh người lớn như vậy. Tôi chịu không nổi đâu." "Natasha," Thanh Trường Dạ cúi đầu cùng cô bốn mắt nhìn nhau, nữ nhân tóc vàng mắt xanh đẹp tựa thiên sứ: "Thiếu một chút ức hút." "..." Natasha cùng A là bạn của Thanh Trường Dạ, cùng cậu hợp tác cùng nhau đánh cắp thời gian. Natasha phụ trách thu thập tình báo, cô không chỉ có thể trực tiếp lấy đi bí mật quân sự, ngay cả thông tin nhan sắc các tiểu tình nhân của đại thần đều rõ như lòng bàn tay. Trừ bỏ mê luyến thuốc phiện, cô gái này chính là một nhân viên tình báo hoàn mỹ. Còn A chính là một hacker đứng đầu không có tên họ thật. Hắn phụ trách bày mưu tính kế, cũng như phụ trách thu thập tàn cục sau khi Thanh Trường Dạ làm xong nhiệm vụ, giống như sự việc hôm nay, nếu không có A sử dụng kĩ thật phản trinh sát, cậu đã sớm bị vương bắt trở về cung. Sau khi cậu tỉnh lại người đầu tiên cậu biết đó là A. Khi đó đối phương nhìn cậu cái gì cũng không hiểu, lại vô cùng tò mò với lai lịch của cậu. Chính vì hai lí do này mà dứt khoát nhặt Thanh Trường Dạ về tinh hạm. Sau đó, cùng với lí do đó mà A cũng nhân tiện nhặt về Natasha hai bàn tay trắng. Ngày thường ngại A dong dài nên cậu kêu hắn là lão mâm, so với nữ nhân mạnh mẽ có thể đánh chết nam nhân như Natasha nên gọi là lão baba. "Con trai ngoan" Từ bàn phím A bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn vào mắt cậu: "Lão mama hỏi cậu, Liên Bang vương có phát hiện ra bí mật của cậu không?" "A, cách nói của cậu quá tinh tế." Natasha cười khanh khách: "Cậu nên hỏi Tiểu Dạ, thoạt nhìn trên giường vương là một nam nhân dũng mãnh, cậu ấy ngủ cùng hắn có sướng không?" "Không biết nữa." Sau khi bị A nhặt về, vì để phòng ngừa những sự việc ngoài ý muốn. A cũng đã từng kiểm tra đo lường thân thể cậu. Cậu cũng là nhờ vào kiểm tra đo lường này mới biết được dị năng của bản thân chính là nhìn thấy thời gian cùng với khả năng trộm lấy nó. Mà điều Thanh Trường Dạ không biết được chính là, kết quả của kiểm tra đo lường cho thấy cậu sở hữu thể chất mị hoặc. Bề ngoài là một người bình thường, bên trong lại là thân thể của hồ ly tinh. Ban đầu cậu không biết điều này cho đến khi A kể cho cậu một ví dụ. Người có được mị cốt giống như một kho rượu ngon cực phẩm được cất giấu. Hương rượu không dễ dàng lộ ra bên ngoài, lại có thể khiến người đã từng uống qua rượu người cả đời không quên, tâm hồn mang theo mộng. Thể chất như vậy dễ mang đến cho cậu tài phú cùng ân sủng, nhưng đồng thời cũng mang đến không ít tai nạn. Nghe thấy cậu nói như vậy, sắc mặt A bỗng nhiên thay đổi. "Hiểu rồi lão mama" Natasha bật lửa lên, cô nàng quả thật là một mỹ nhân, khói sương tinh tế cùng cô phá lệ tạo nên một khung cảnh lung linh: "Như vậy không phải tốt sao, nam nhân đã nhấm nháp qua tư vị của Tiểu Dạ vĩnh viễn không thể quên được, nếu sau này cậu ấy bị bắt về cũng không chết đi được." "Rất nhiều chuyện so với chết càng đáng sợ hơn." A nhàn nhạt nói: "Trong lịch sử đã từng xuất hiện qua mị cốt. Không một ai có kết cục tốt, cũng không một người nào có cái chết bình thường cả." "Không sao đâu, A." Thanh Trường Dạ chuyển đề tài: "Vừa rồi tôi thấy cậu đang xem tư liệu của tinh hệ nhân ngư, có mục tiêu mới à?" "Đúng vậy" A gật gật đầu, nói đến loại sinh vật thần bí như nhân ngư này, mắt hắn sáng rực lên: "Tư liệu mới nhất cho thấy, trên lưng mỗi nhân ngư ít nhất sở hữu ngàn vạn năm thời gian. Nhân ngư sống càng lâu, thời gian có được càng nhiều, chúng nó sẽ không già đi.. Đúng là sinh linh không thể nào tưởng tượng được." "Nhân ngư?" Natasha tò mò nghiêng đầu: "Xinh đẹp không?" "Vô cùng xinh đẹp" A vô cùng nghiêm túc, hắn xoay người gõ bàn phím, đưa ra tư liệu vừa mới có được: "Giống như con này. Đây là nhân ngư duy nhất tồn tại sau khi trải qua vô vàn cuộc săn bắt." Trên đầu sinh linh trong ảnh chụp có một chùm ánh sáng bạc. Tròng mắt thủy hồng khiến diện mạo nó phá lệ mộng ảo, lông mi nó cong dài, hơi hơi nhếch lên một góc đẹp như cánh chim bồ câu trắng, cái mũi nhỏ mà cao thẳng, môi hồng nhuận như cánh hoa tường vi. Nó nhìn vào màn ảnh, mỗi một chỗ trên thân thể đều hết sức hoàn mỹ. Natasha sửng sốt: ".. Ngực phẳng?" "Đây là một nhân ngư giống đực." A nói: "Nhân ngư có giống cái cũng có giống đực. Điều đáng tiếc nuối chính là, sau khi bị bắt bắt chỉ còn tồn tại nhân ngư này, người cá khác không biết vì lí do gì màchết mất. Chúng nó giống như tình nguyện tự sát cũng không muốn bị nhân loại bắt lấy." ngón tay hắn hoạt động: "Vòng quanh bên ngoài tinh hệ nhân ngư hiện tại đều là trùng động, người thường khó có thể tìm được chính xác phương pháp tiến vào bên trong. Theo như những thế kỷ cổ ghi lại, nhân ngư tương đối dễ thấy, là sinh vật mỹ lệ nhu nhược. Ở phụ cận tinh hệ nhân ngư, nhân loại có thể thấy được nhân ngư. Các thiếu nữ trầm mê mỹ mạo nhân ngư cam nguyện bị chúng nó kéo vào trong nước. Cũng có tinh tặc chuyên môn bắt sống nhân ngư, vì giải sầu tịch mịch, đem nhân như về tinh hạm của bản thân. Thậm chí có người từng đem nhân ngư xem như tiểu sủng vật đưa cho nhân viên có chức vụ quan trọng trong Liên Bang để giải trí. Xem tư liệu trước mắt, lực công kích của nhân ngư vô cùng yếu, phi thường xinh đẹp, trên người chúng nó mang theo lượng thời gian vô vùng lớn" "Nhiều thật!" Thanh Trường Dạ cúi xuống chăm chú nhìn màn hình: "Cùng nhân ngư giống cái ngủ một giấc không chỉ có thể kiếm thời gian, diễm phúc cũng không ít." A nở nụ cười tà ác: "Cậu quyết định không tìm giống đực? Bạch bạch lãng phí thể chất của cậu?" "Không được." Thanh Trường Dạ liếc mắt nhìn hắn: "Lần đầu tiên cùng Edwin ở dưới, đối lập một chút, vẫn là nằm trên sướng hơn." Tuy rằng cảm giác đó không kém, sức lực cùng kỹ xảo của vương cũng khiến Thanh Trường Dạ trong nháy mắt phải suy xét đến việc thần phục nam nhân kia, nhưng màđau nhức cùng mệt mỏi lại khiến cậu cảm thấy không thoải mái. Cậu thích cảm giác khống chế tất cả, cậu có dục vọng khống chế rất mạnh, ở phương diện này, bệnh của cậu và Edwin có thể xem như kẻ tám lạng người nửa cân. "Giống đực cũng có thể nha" Natasha xen mồm: "Chúng nó vừa xinh đẹp lại yếu ớt, cậu chỉ cần đè nó xuống, không phải sẽ thỏa mãn ham muốn chinh phục của cậu? Tôi đã xem qua tư liệu vừa rồi A, có một vài tinh tặc chuyên môn chọn nhân ngư giống đực xuống tay." Thanh Trường Dạ sờ sờ cằm: "Nghe không tồi." "Thứ sáu tuần này có một con thuyền thợ săn tiền thưởng từ tinh hạm tới tinh hệ đó. Chúng ta chỉ cần dốc sức, có thể vừa lúc đuổi kịp, hạm trưởng tinh hạm này là một thợ săn bốn sao, tên của hắn là!" Natasha dán mắt vào màn hình: "Hắc! Tôi biết hạm trưởng này. Vài ngày trước đó, trong một hội sở ca vũ, trước mặt nhiều người mà cự tuyệt một vị tiểu thư quý tộc. Là một tiểu tử rất có mị lực." Đôi môi đỏ mỉm cười một cách ái muội: "Bất quá tôi tin tưởng Tiểu Dạ nhà ta càng có sức quyến rũ hơn. So với việc bản thân phải vất vả cực khổ xuống biển vớt cá, tôi kiến nghị cậu nên thu phục hắn, chờ hắn bắt được nhân ngư, lấy được thời gian của nhân ngư, sau đó cậu sẽ lừa đi thời gian của hắn." Cô gái thấy thanh niên tóc đen mắt đen khẽ cười cười, lâu ngày ở chung trường, cô biết giờ phút này đối phương cũng đồng ý kế hoạch của mình. Bọn họ nhất trí tán thành, lại gặp phải một vấn đề. "Chỉ là, có một vấn đề.." A muốn nói lại thôi. Mây đen giăng đầy đêm tối không sao trên bầu trời. Chiến hạm vận tải lui tới dừng lại ở một đầu mối giao thông then chốt. Thanh niên phương đông xinh đẹp dựa vào cửa quán rượu hút thuốc. Dàn nhạc kinh loại bên trong cùng nhau nổi điên ca gào ở trong bóng đêm vô cùng chói tai. Chủ xướng dàn nhạc đang dùng lực ném mái tóc giả đỏ quăn đi. Nửa đêm ánh mắt thanh niên mị mị giống nhau. Rất xa, cậu có thể nhìn thấy hạm trưởng thon dài bên cạnh mang theo cấp dưới từ trong quán rượu đi ra. A Luân · A Lạc là người đứng đầu thợ săng đầu mục, chuẩn bị đến tinh hệ nhân ngư. Vừa khéo, màu tóc của hạm trưởng A Luân và chủ xưởng giống nhau. Những người đó cách cậu ngày càng gần, trên người thợ săn tiền thưởng không thể nào tẩy sạch mùi máu tươi. Trong gió, Thanh Trường Dạ đạp lên trên cửa, ngăn trước người A Luân. Cậu như uống say nhưng đôi mắt lại mê ly thanh triệt. Bỗng nhiên cậu kéo cánh tay cơ bắp của đối phương lại. "Cậu hát dở thật." Vừa nói, Thanh Trường Dạ vừa đem hơi rượu của mình phả lên mặt của hạm trưởng. "Đại ca.." Thợ săn bên cạnh kiềm chế suy nghĩ muốn đánh cậu. A Luân lắc đầu ý bảo không cần để ý tới. Thanh Trường Dạ thấy bọn họ muốn rời đi, bỗng nhiên kề sát vào tai hạm trưởng. "Cậu không biết nghệ thuật là gì sao?" Giọng nói vừa phát ra, trên người cậu rơi ra một chủy thủ được khảm bằng đá mắt mắt mèo. Điều kỳ lạ là ở dưới ánh trăng lấp lánh tỏa sáng, tất cả mọi người đều kinh ngạc mà nhìn về phía thanh niên cao cầy như bước ra từ trong tranh. "Đại ca, thanh chủy thủ này là!" Thủy chủ đánh số 051, đúc bởi một thợ thủ công trứ danh tài nghệ từ thế kỉ trước. Ở chợ đen giá trị của chủy thủ này đã ở mức trên trời. Nghe nói đại công tử thuộc chính phủ Liên Bang có một thợ thủ công rèn chụt thủ. Nhân vật trong lời đồn kia lại là một hoa hoa công tử giống như bao cỏ này. Hạm trưởng A Luân trầm mặc mà đánh giá thanh niên uống say trước mặt đang phát điên. Đối phương nhặt chủy thủ nhặt lên, bỗng nhiên cười ha ha. "Anh muốn sao?" Đôi mắt hanh niên thẳng tắp nhìn phía về phía A Luân: "Nếu anh muốn mang nó đi, anh cũng phải mang tôi theo." Không có nam nhân nào hàng năm trên chiến trường có thể kháng cự với chủy thủ. A Luân cũng như vậy. Hơn hai mươi phút sau, Thanh Trường Dạ nằm trong tinh hạm nhóm thợ săn tiền thưởng nhìn ra mây đem ngoài cửa sổ. Cậu đem chủy thủ đưa cho A Luân. Hắn đáp ứng tạm thời mang cậu đi một đoạn đường. Chủy thủ là đồ thật, nhưng đương nhiên không phải của cậu. Mấy giờ trước cậu giả làm đệ tử nghèo ngây thơ từ chỗ đại công tử Liên Bang lừa đi chủy thủ. Hiện tại cậu giả thành đại công tử theo đuổi âm nhạc lại sợ phụ thân phản đối mà rời nhà trốn đi lừa gạt đám thợ săn tiền thưởng này. Ai đó cầm bình nước lạnh áp lên mặt cậu, ánh mắt cậu rơi vào con ngươi sắc đỏ. Cậu liền nghe thấy giọng nói của hạm trưởng A Luân: "Tỉnh rồi à, con ma men." Sau khi uống một ngụm nước lạnh, Thanh Trường Dạ giống như một diễn viên làm bộ uể oải cười cười không chút để ý. "Cảm ơn" Cậu nói: "Anh có thể mang tôi đi, còn không so đo việc tôi xem anh như chủ dàn nhạc, cảm ơn nhiều." "Bao nhiêu chỗ tốt cậu không ngồi?" "Anh xem" Cậu chỉ ra ngoài cửa sổ: "Chờ mây tan đi, bên ngoài sẽ xuất hiện ngôi sao. Tôi chỉ từng xem qua ngôi sao ở đây, còn ở vũ trụ thì chưa thấy giờ. Mỗi ngày, cha tôi đều bắt tôi phải gặp chủ tịch quốc hội này, ông lớn kia. Đối với ông ấy, âm nhạc cùng ngôi sao không đáng một đồng. Làm công tử bột tuy tốt nhưng tôi lại thích ca hát hơn." A Luân khịt mũi coi thường: "Ấu trĩ, hơn nữa còn ngạo mạn." "Đúng vậy" Thanh Trường Dạ gãi gãi tóc: "Cho nên tôi rất hâm mộ của các anh, đặc biệt là anh." "..." "Nhìn vào anh đã biết mình muốn có gì, hơn nữa sẽ luôn nỗ lực hướng đến nó." Hình như vì hòa hoãn bầu không khí, Thanh Trường Dạ nói giỡn: "Cũng giống như anh hát vậy." Sau khi trầm mặc một lúc lâu, A Luân bỗng nhiên nói: "Mẹ nó, căn bản cậu chưa từng nghe tôi hát." Con mồi cắn câu. Thanh Trường Dạ cười vẫy vẫy tay. Ban đầu A Luân đáp ứng mang cậu đi một đoạn đường. Sau khi đi được mấy ngày, tuy càng ngày càng gần đến tinh hệ của nhân ngư, cậu vẫn chưa từng thấy A Luân có ý định khiến cậu rời đi. May mắn thay, cho dù cậu nhìn thấy tình ý trong mắt đối phương càng ngày càng đậm. A Luân cũng không làm gì với cậu. Trong mắt A Luân, đại khái cậu chỉ là một kẻ đáng thương theo đuổi nghệ thuật. Không sao, chỉ cần đối phương tìm ra được nhân ngư, cậu sẽ đưa ra yêu cầu lên giường với hắn. Sau đó, từ trên giường dọa hắn bỏ chạy. Bây giờ cho hắn đơn phương một chút cũng không sao. Kế hoạch vô cùng xuất sắc, cứ quyết định như vậy đi. Lại là một ngày trời nắng, bọn họ cách tinh hệ nhân ngư càng gần. Từ bên sườn A Luân dò hỏi suy nghĩ của cậu đối với nhân ngư. Cậu liền nói rằng cậu vô cùng muốn thấy nhân ngư. Bỗng nhiên A Luân nói cho cậu biết rằng trên tinh hạm bọn họ có một nhân ngư còn sống. "Thật vậy chăng?" Thanh Trường Dạ hơi hơi trợn to mắt, biểu tình kinh ngạc mà vui sướng: "Tôi có thể xem không?" Hạm trưởng nhịn không được cười vỗ vỗ vai cậu, xoay người ý bảo Thanh Trường Dạ đuổi theo. Cậu đi ở sau lưng A Luân, vui sướng ban đầu dần biến thành nghi hoặc. Muốn vượt qua trùng động đến tinh hệ nhân ngư, điều họ cần là một nhân ngư có thể dẫn đường. Trước khihành động, A đã nói cho cậu biết tinh hạm của A Luân từng bắt được một nhân ngư còn sống. Câu nói mà Thanh Trường Dạ quan tâm nhất chính là câu nói ngập ngừng của A -- "Tuy rằng phần lớn nhân ngư đều được xem như là một sinh vậtmỹ lệ nhu nhược. Nhưng vào một thế kỷ nào đó, có người sống sót trên biển đã dùng một từ để hình dung người cá." Thanh Trường Dạ nhìn A Luân mở cửa phòng ra. Bên trong chợt truyền đến âm thanh tiếng nước ào ào. Phảng phất như sinh vật ngủ say trong vừa nhìn thấy cậu đến liền trở nên vui sướng. Ánh mặt trời từ bên ngoài nhựa cây pha lê trong suốt tiến vào bên trong tầng hầm. Tiếng nước càng ngày càng rõ ràng, nhớ tới từ mà người đã sống sót kia hình dung, bất giác Thanh Trường Dạ nở một nụ cười. "Hắn ta gọi chúng nó là' ác quỷ '."