Hán việt: Trọng sinh chi tinh tế đệ nhất đế hậu Tác giả: Băng Đường Liên Tử Cảnh Nguồn: Wikidich Tình trạng: Hoàn thành Số chương: 404 chương Editor: Mafuyu Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Tương lai, HE, Tình cảm, Khoa học viễn tưởng, Ngọt sủng, Trọng sinh, Cẩu huyết, Nhiều CP, Ngược tra, Liên Thành 3 sao Link thảo luận góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Dịch Của Mafuyu Văn án: Bấm để xem Gia đình không quan tâm, chồng lạnh nhạt và cuộc sống chán nản, buồn tẻ! Nam Kính nhát gan cuối cùng đã chọn lấy hết can đảm để nói lời ly hôn. Tuy nhiên, ngay trước ngày ly hôn, anh đã bị giết bởi tình nhân của chồng mình, Sidya, người nổi tiếng trong đế chế! Sau khi được sống lại một lần, Nam Kính đã từ hôn và chạy trốn khỏi nhà vào đêm trước ngày kết hôn. Một tai nạn ngoài ý muốn khiến anh gặp phải người đàn ông đẹp trai, bá đạo từ đó cuộc sống bình yên mà anh mong đợi đã trở nên náo loạn.. Nam Kính: "Anh là ai? Tại sao ngay cả tiểu tiện nhân Sidya cũng sợ anh?" Lantis: "Bảo bối, em chỉ cần biết rằng tôi là chồng của em." Sau một khoảng thời gian.. Nam Kính: "Lão tử muốn rời nhà trốn đi, đồ bạo quân!" Lantis: "Chỉ là tập thể dục hơi quá sức thôi, bảo bối à, em sao có thể nói anh là bạo quân?" Nam Kính đập mạnh cái gối, tức giận nói:"Đi tập thể dục hơi quá sức em gái anh, lão tử đau thắt lưng, lão tử không bồi! ☆, [Note: Đẳng cấp, cấp độ, danh từ riêng] Bấm để xem Đẳng cấp gien đi truyền: F, E, D, C, B, A, S, SS, SSS, X Trong số đó, F và E đại diện cho mức độ yếu nhất của gen, C và B là những gen như vậy, A và S là những gen xuất sắc, và SS và SSS là những gen thiên tài. Còn đối với X, nó thể hiện mức độ gen không thể đoán trước được. Đẳng cấp Tinh Thần Lực: F, E, D, C, B, A, S, SS, SSS Giống như đẳng cấp gien di truyền, có 9 cấp độ Tuy nhiên, mỗi cấp độ tinh thần lực lại được chia thành sơ cấp, trung cấp, cao cấp và đỉnh phong, có thể có được thông qua luyện tập, nhưng di truyền quyết định mức độ cao nhất của tinh thần lực Đẳng cấp Ý Thức Nguyên: Trong tình trạng phân chia chưa rõ, Ngân Hà Đế Quốc đối với Ý Thức Nguyên đã nghiên cứu quá ít nên chỉ chia được thành sơ cấp, trung cấp và cao cấp. Cách phân chia Trí Năng Số 1: Cấp độ 1, Cấp độ 2, Cấp độ 3, Cấp độ 4, Cấp độ 5, Cấp độ 6, Cấp độ 7, Cấp độ 8, Cấp độ 9 và Cấp độ S trở lên. Trong đó cứ một cấp độ lại có ba cấp độ được chia thành sơ cấp, trung cấp và cao cấp Đẳng cấp võ cổ truyền: Cấp 1, cấp 2, cấp 3, cấp 4, cấp 5, cấp 6, cấp 7, cấp 8, cấp 9, cấp 10, cấp 11, cấp 12 Về cơ bản cũng giống như phân chia ý thức nguyên, phương thức phân chia này đã được chính thức công nhận, trong đó chỉ có cấp gen S mới có thể đạt tới cấp mười trở lên, cho nên còn được gọi là siêu cấp thần. Đẳng cấp vật liệu, đẳng cấp linh kiện, đẳng cấp cơ giáp: Cấp 1, Cấp 2, Cấp 3, Cấp 4, Cấp 5, Cấp 6, Cấp 7, Cấp 8, Cấp 9, Cấp 10, Cấp 11, Cấp 12 Ba cấp cuối cùng cũng trở thành cấp siêu thần, nhưng khác biệt là đến nay siêu cấp thần hầu như chưa từng xuất hiện và chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Trọng sinh đế hậu đệ nhất tinh cầu Quyển thứ nhất: Trường quân đội Sifar Phần mở đầu: [ Cái chết] Bấm để xem Anh có thể lựa chọn không chủ động hủy hôn ước với anh ấy, nhưng bởi vì hai người không có con, một khi gia đình Hoài An đến tòa kiện ly hôn, anh hiện tại chẳng những không chiếm được tài sản mà anh ấy có thể làm danh tiếng và mặt mũi của gia đình anh cũng phải mất hết. Hoài An đã ở bên tôi trước khi kết hôn với anh, anh không muốn làm tiểu tam chứ? Âm thanh cao ngạo lại mang theo phần khinh bỉ đi rất lâu mới từ lỗ tai truyền đến trong đại não, Nam Kính sững sờ ngồi trên ghế ngơ ngác nhìn thiếu niên đáng yêu như thiên sứ đối diện mình, cố gắng để cho lời nói của hắn tiêu hóa hết trong đầu. Điều đó có nghĩa là gì? Không hề có dấu hiệu nào, cư nhiên lại có người gọi hắn ra, hơn nữa vừa mở miệng liền lấy ra một bản thỏa thuận ly hôn để hắn cùng chồng mình ly hôn! Hơn nữa người này còn tự xưng là tình nhân của chồng! Nam Kính và người chồng Mục Hoài An tuy rằng sau khi kết hôn đã sớm không còn ăn ý cùng ngọt ngào như khi yêu đương, thậm chí Mục Hoài An đối với anh càng thêm lãnh đạm, nhưng Nam Kính vốn nhu nhược, yên tĩnh suy nghĩ nhiều lần, vẫn là ở trong ánh mắt thúc ép của người nhà cùng ánh mắt khinh thường nhà chồng với ý đồ cầu được ở một nơi sinh tồn, được ngày nào hay ngày đó. Thế nhưng, người trước mắt này đến tột cùng là từ đâu nhảy ra? Sidya, con trai út của gia tộc Faranda, một trong ba đại thế gia của Tinh Cầu Solo của Đế quốc Ngân Hà, không chỉ là thợ chế tạo robot nổi tiếng, mà còn là diễn viên cực kỳ có danh tiếng của đế quốc! Mà bây giờ, một nhân vật như vậy chỉ có thể nhìn thấy trên màn hình ánh sáng, cư nhiên xuất hiện trước mắt mình! "Xin lỗi, tôi sẽ không vì lời nói phiến diện của người khác mà hoài nghi chồng mình." Nam Kính nhanh chóng tỉnh táo lại, cầm lấy ly cà phê trên bàn rồi uống hai ngụm, "Quan hệ giữa tôi và chồng rất tốt, cậu không cần gây xích mích để ly gián chúng tôi đâu." Sidya á lạnh lùng hừ cười một tiếng, "thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ." Hắn vừa dứt lời, từ trong túi xách hàng hiệu lấy ra một xấp ảnh cùng một cái quang não đặt ở trên bàn, tiện tay đẩy tới trước mặt Nam Kính. Mắt Nam Kính đảo qua, liền nhìn thấy hai người đàn ông đang hôn nhau trong ảnh -- người chồng anh tuấn, còn có thiếu niên đáng yêu trước mắt. Vẻ mặt của bọn họ rất nhập tâm, lập tức làm đau lòng trái tim của Nam Kính. Bàn tay run rẩy xem qua từng tấm ảnh, mỗi một tấm càng ngọt ngào hơn, từng tấm một càng lúc càng khó coi, sau khi nhìn một phần ba, Nam Kinh khi nhìn thấy thân thể hai người trần trụi dây dưa cùng một chỗ, đã không còn dũng khí lật xem ảnh chụp phía sau nữa. "Không, không có khả năng. Anh ấy không thể làm điều đó." Mặc dù nhìn thấy cái gọi là chứng cớ, nhưng Nam Kính vẫn không tin người đàn ông chính trực thiện lương kia sẽ làm ra loại chuyện này. "Không tin cũng không sao cả, cậu có thể nghe những gì quang não ghi lại." Sidya nở nụ cười có chút tàn nhẫn nói: "Ta tin tưởng chờ khi ngươi xem xong, liền sẽ biết." Sidya đã nhìn đủ gương mặt của Nam Kính khiến hắn chán ghét, vẫn như cũ hung hăng, vênh váo và kiêu ngạo mà ngửa cằm lên, đeo kính râm đứng lên, nói: "Ngươi có thể chậm rãi đi tìm Mục Hoài An thân yêu của ta kiểm chứng, về phần ngươi --" Hắn hơi hơi nhếch khóe miệng, "Nếu ngày mai ngươi còn không cho ta kết quả, ta đành phải tự mình động thủ." Sau khi Sidya rời đi, cả người Nam Kính lạnh như băng ngồi trên ghế thật lâu, cho đến khi [1] thiết bị đầu cuối của hắn vang lên. [1] Thiết bị đầu cuối: Thiết bị truyền thông ở hai đầu dây liên kết mối giao thông, giúp cho các trạm thông nối hoàn thành nhiệm vụ định trước. Bởi vì thiết lập tự động kết nối, sau khi tích tích hai tiếng, một người đàn ông đẹp trai xuất hiện trên màn hình thiết bị đầu cuối. "Em làm sao còn chưa về nhà?" Mục Hoài An lộ vẻ không thoải mái, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn. Lúc Nam Kính sững sờ, thời gian đã bất tri bất giác trôi nhanh, bầu trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen, nhìn không ra màu sắc ban đầu. Nam Kính im lặng. Cậu không cần xem những video kia cũng đã có thể đoán được bên trong là cái gì -- đơn giản là thứ có thể làm cho mình hoàn toàn hết hy vọng. Đối với Mục Hoài An, cậu tự hỏi mình không thẹn với tâm, nhưng thái độ của Mục Hoài An đối với cậu ít nhiều có thể nhìn ra được sự không hài lòng của anh đối với mình, hơn nữa.. "Tối hôm qua anh ở đâu?" Nam Kính lấy dũng khí hỏi. Nói thật, Mục Hoài An sau khi kết hôn thường xuyên vắng nhà, mà lời giải thích của hắn thường là quân bộ có việc phải làm. Bởi vì là chuyện trong công việc, Nam Kính cũng không hỏi nhiều nữa, càng không cản trở. Thế nhưng Sidya nói một phen, còn có dấu hôn trần trụi trên cổ, đều làm cho hắn không thể không tiến hành hoài nghi. Mục Hoài An nghe được Nam Kính đang hỏi hành tung của hắn, càng thêm không vui, "Làm vợ của tôi, em hiện tại hẳn là phải ở Mục phủ chứ không phải ở bên ngoài lung tung, em muốn bị người khác nói không được dạy dỗ sao?". Thật là đủ rồi! Nam Kính như muốn bùng nổ, cậu nhẫn nhịn nhiều lần như thế để đổi lại cái gì? Người nhà Mục Hoài An cho tới bây giờ đều không coi cậu như người nhà! Từng tấm ảnh đặt ở trước màn hình, Nam Kính nghiến răng nghiến lợi, trong lòng lạnh đến run rẩy, "Anh nhìn kỹ xem, người này, anh có quen biết không!" Mục Hoài An khi nhìn thấy ảnh chụp, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi một chút, hắn không nghĩ tới Sidya lại lớn mật như vậy, dám làm hỏng chuyện của hắn! Nhưng nếu đã bại lộ, Mục Hoài An cũng dứt khoát thừa nhận. "Cậu ta thực sự đã có quan hệ với tôi, nhưng cũng chỉ trước khi chúng ta kết hôn." Nam Kính cười lạnh: "Một người yêu trước khi kết hôn, lại cầm những chứng cứ này đến tìm tôi để tôi và anh ly hôn, anh cảm thấy tôi sẽ tin tưởng sao?" Đừng đối xử với tôi như một kẻ ngốc! Mục Hoài An nhất thời bị Nam Kính không giống như trước kia yếu đuối ẩn nhẫn cường thế chấn động một chút, hắn cau mày hỏi: "Vậy em muốn thế nào?" Tôi muốn gì? Tôi muốn gì? Nam Kính tuy rằng trong lòng có phán xét, nhưng Mục Hoài An gián tiếp thừa nhận cùng với thái độ không hề hối hận, khiến cậu hoàn toàn lạnh lòng. Cậu đã chịu đựng khi cậu bỏ học trường quân sự vì kết hôn. Bị Mục phu nhân châm chọc khiêu khích trước mặt người nhà, cậu nhịn xuống. Nhưng cho dù là một người nhu nhược đến đâu, đáy lòng cũng sẽ có điểm giới hạn, một khi lướt qua, ngay cả thỏ cũng sẽ nhảy lên cắn người! Nam Kính hít sâu vài hơi, đem thân thể cứng ngắc chậm rãi thả lỏng, từ trong khẽ răng thốt ra hai chữ -- "Ly hôn." Sau khi nói xong, cậu quyết đoán đóng thiết bị đầu cuối, không để ý đến vẻ mặt khiếp sợ của đối phương. Nam Kính thở dài, ngồi thêm một thời gian dài ở quán cà phê. Trước kia cậu thật tiếc nuối khi hai người kết hôn lâu như vậy cũng không có con, hiện tại lại âm thầm ở trong lòng may mắn -- cũng may không có hài tử, nếu không cũng không biết nên đối mặt như thế nào. Hiện tại, cậu phải suy nghĩ thật kỹ nên tranh thủ lợi ích lớn nhất cho mình như thế nào, cùng với nên đối mặt với người Nam gia coi cậu là công cụ đổi lấy lợi ích và địa vị như thế nào. Thời gian trôi qua từng phút từng phút, Nam Kính cuối cùng cũng đứng lên, rời khỏi quán cà phê. Bầu trời bên ngoài đã tối đen một mảnh, đèn đường tựa hồ cũng ảm đạm hơn rất nhiều. Đột nhiên, từ một con hẻm nhỏ chạy ra vài người, một người bịt mắt cậu, một người ôm lấy thắt lưng cậu, trực tiếp kéo cậu vào hẻm nhỏ ven đường. "Lắc rắc.." Nam Kính giãy dụa, nhưng mà mũi và miệng của cậu đều bị bịt kín lại, không thở nổi. Khó chịu.. Thật khó chịu.. Phổi sắp nổ tung. Sắp chết chưa? Phải chết như thế này sao? Tâm trí bay bổng đi xa, Nam Kính trong giây phút cuối cùng, nghe được âm thanh của Sidya cùng một người khác -- "Như vậy không phải là kết thúc rồi sao? Đế quốc chỉ cần một thiên tài là đủ rồi, tiềm lực của hắn có lợi hại hơn nữa, hiện tại cũng là một cỗ thi thể rồi. Hơn nữa, Mục Hoài An hoàn toàn là của ngươi." "Ha ha, dám tranh giành với ta? Đây là kết đề." Lạnh như băng từ trong xương tủy mà kéo đến, Nam Kính hoàn toàn lâm vào trong bóng tối.
Trọng sinh đế hậu đệ nhất tinh cầu Chương 1: Quay về đêm trước khi kết hôn Bấm để xem Đây là một gian phòng nhìn qua tương đối xa hoa, đồ nội thất bên trong đều là thủ công tinh khiết, trên vách tường in hoa văn xinh đẹp, trên mặt đất trải thảm nhung dài, chỉ riêng một gian phòng này cũng đủ để mở một buổi vũ hội. Đi tới phòng tắm, cậu ngẩng đầu nhìn gương to lớn bằng phẳng trước mặt, bên trong phản chiếu một bóng dáng xinh đẹp đến mức khiến người ta không thể dời mắt. Người này có mái tóc phiêu dật, giống như thác nước ở sau lưng chảy xuống, có mấy sợi tóc rơi vào trước ngực, che đi hai má, làm cho khuông mặt bớt đi phần sắc sảo. Đúng vậy, đây là gương mặt xinh đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt -- làn da trắng nõn, sống mũi cao thẳng, lông mày như núi xa, đôi môi mỏng hồng nhuận. Điều khiến người ta nhìn qua không quên nhất chính là đôi mắt xán lạn như sao. Phía dưới khóe mắt bên trái có một nốt lệ chí đẫm lệ, góp phần cho gương mặt xinh đẹp này thêm nhu hòa, lại làm cho cả người thêm vài phần khí chất quyến rũ. Cảm giác quen thuộc xa lạ ngập tràn vào trong lòng. Nam Kính nhìn vào gương một hồi lâu, mới dám xác định người bên trong thật sự là mình. Thế nhưng, Nam Kính lại nhìn quần áo trên người mình -- áo ngủ bằng vải cotton màu trắng tinh khiết, bên cạnh in những đương hoa văn tối màu bạc. Lại nhìn tóc mình -- hắn nhớ rõ ràng sau khi kết hôn cũng đã không để tóc dài nữa! Cho dù hiện tại kỹ thuật y học hầu như có thể khắc phục tất cả vấn đề nan giải, nhưng cũng không có loại thuốc nào có thể làm cho tóc đến vai chỉ sau một đêm dài đến thắt lưng! Chuyện gì đang xảy ra vậy? Không phải cậu đã bị Sidya giết chết rồi sao? Hơn nữa, căn phòng này, cậu nhớ rõ là biệt thự riêng gần trường học của Mục Hoài An, từ sau khi kết hôn anh ta không bao giờ tới đây nữa! Tất cả các loại suy đoán trong lúc nhất thời dồn dập dâng lên trong lòng, cảm giác quái dị tự nhiên sinh ra, nhưng lại không hình dung ra nổi. Vào lúc này, Nam Kính nghe thấy cửa vang lên, tim cậu nhảy dựng lên, nắm chặt áo ngủ có chút lỏng lẻo trên ngực, từ phòng tắm đi ra, liền thấy được một màn khiến cậu cảm thấy không thể lý giải nổi. Nam Kính nhìn thấy Mục Hoài An nhiều năm trước! "Kính, thân thể không thoải mái chỗ nào sao? Em làm sao vậy?" Mục Hoài An mang vẻ mặt thân thiết đi tới, làm Nam Kính đang sững sờ đứng im tại chỗ ôm vào trong ngực, đặt lên sofa dài trong phòng. Nam Kính không cự tuyệt, bởi vì cậu đã bị hình ảnh quỷ dị cùng phong cảnh này chấn động đến sắp hồn phi thất lạc! Cậu nhớ bộ quần áo này của Mục Hoài An! Đồng phục quân phục màu trắng tinh khiết, không có một chút dấu nếp gấp nào, vòng eo vừa khít, cho dù là một người xấu xí mặc vào cũng có thể lập tức tôn lên khí chất tuyệt hảo -- đây là trang phục thống nhất chỉ có sinh viên trường quân đôi Sifar Khoa chỉ huy của trường quân đội Tây Pháp Nhĩ mới có tư cách mặc! Thế nhưng, Mục Hoài An rõ ràng đã tốt nghiệp từ trường quân đội Tây Pháp Nhĩ rất nhiều năm trước, làm sao có thể mặc lại bộ đồng phục này? Phát hiện tâm trạng của Nam Kính không yên lòng, Mục Hoài An cố gắng ngăn chặn sự bất mãn bị xem nhẹ triệt để, trên mặt lộ ra biểu tình thân thiết, đem ngữ khí rất nhu hòa: Kính, vài ngày nữa chúng ta sẽ kết hôn, còn có chuyện gì em không thể nói cho anh biết sao?" Kết hôn? Trong vài ngày nữa? Mấy chữ này đối với Nam Kính mà nói không thua gì một trận nổ lớn mang đến chấn động! Đúng rồi, Nam Kính cuối cùng cũng nhớ ra -- các loại cảm giác bất hòa cộng thêm cùng một chỗ, rõ ràng chỉ về cùng một phương hướng -- đây rõ ràng là một cảnh rất nhiều năm trước!
Trọng sinh đế hậu đệ nhất tinh cầu Chương 2: Trọng sinh về hai ngày trước khi kết hôn Bấm để xem Hai tay của Nam Kính lập tức nắm lấy cổ áo Mục Hoài An, trợn tròn mắt hỏi: "Bây giờ là năm nào vậy?" Mục Hoài An bị kéo cổ áo có chút không vui, cổ áo hắn vừa ủi xong nhất định sẽ xuất hiện một nếp gấp, nhưng Mục Hoài An cũng không biểu hiện ra ngoài, hắn ra vẻ lơ đãng kéo hai tay Nam Kính xuống, cười nói: "Làm sao vậy bảo bối, hiện tại chính là Ngân Hà Đế Quốc lịch 1240 ngày 18 tháng 9 năm 1240, qua hai ngày nữa chính là ngày đại hôn của chúng ta, cao hứng đến mơ hồ rồi sao?" Đi mẹ cái cao hứng mơ hồ! Lão tử hiện tại không biết có bao nhiêu tỉnh táo! Tuy rằng trái tim Nam Kính hiện tại đều sắp kích động nhảy ra cổ họng, nhưng cậu vẫn biểu hiện ra bộ dáng bình tĩnh. Nam Kính chưa bao giờ phủ nhận mình từng thích Mục Hoài An - tại trước khi được trọng sinh kết hôn. Là một trưởng tử không được sủng ái trong một gia đình bình thường, Nam Kính không thể tránh khỏi ngay lập tức chìm đắm dưới sự theo đuổi ngọt ngào của Mục Hoài An có tiền, có tướng mạo, đẹp trai, lại có năng lực cường đại. Cậu tin tưởng không chỉ mình mà rất ít người được Mục Hoài An theo đuổi mà không rơi vào tay giặc. Thế nhưng, sau khi Nam Kính và Mục Hoài An kết hôn, hai người bằng mặt không bằng lòng sinh hoạt hàng ngày đã dần dần tiêu tan tình yêu của mình, mà kiếp trước ở cuối đời Nam Kính biết được sự phản bội của Mục Hoài An, liền hoàn toàn loại bỏ người này ra khỏi trái tim mình. Đó là hạt cát mãi không thể trôi trong đôi mắt của Nam Kính, bất kể vì lý do gì, phản bội vẫn là phản bội. Huống chi sự phản bội đó đã khiến cậu mất mạng, vĩnh viễn không thể tha thứ! Nam Kính nhìn Mục Hoài An trước mắt làm bộ giả vờ giả vịt, trong lòng không khỏi cười lạnh -- Mục Hoài An à Mục Hoài An, anh cho rằng mọi chuyện cho tới bây giờ tôi vẫn là Nam Kính ngốc nghếch không biết gì bị anh coi là kẻ ngốc đùa bỡn sao? Tuy rằng vẫn không hiểu rõ Mục Hoài An lúc trước vì sao lại tìm đến mình, nhưng trong lòng Nam Kính vô cùng thông suốt -- nhất định không phải bởi vì tình yêu, trong đó tuyệt đối là có âm mưu. Về phần âm mưu là cái gì.. Nam Kính hiện tại hoàn toàn không muốn hao phí tinh lực nghĩ đến những chuyện lộn xộn kia, cậu lúc này còn rất nhiều việc cần phải làm. Còn 2 ngày nữa là kết hôn? Kết hôn, phải không? Nam Kính nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười ngọt ngào lại mê người: "Đúng vậy, có thể gả cho anh, đó chính là ước mơ lớn nhất của em." Mục Hoài an tâm hài lòng nhìn Nam Kính bị mình mê hoặc, nụ cười càng thêm sâu sắc: "Em biết không, bởi vì anh ở trường còn chưa tốt nghiệp, cho nên để cho quá nhiều người biết anh đã kết hôn cũng không thích hợp." Thật đúng là cùng kiếp trước giống nhau như đúc a. Nam Kính ở trong lòng không khỏi trào phúng nở nụ cười, nhưng mà trong trào phúng buồn cười đến cực điểm này lại mang theo bao nhiêu cay đắng cùng khổ sở, những điều cũng chỉ có mình cậu rõ ràng. "Vì vậy, chúng ta chỉ mời gia đình anh cùng gia đình em, được không?" Mục Hoài An dùng ngữ khí trưng cầu hỏi. Trong lòng Nam Kính vô cùng rõ ràng -- kiếp trước ngốc nghếch cho rằng chỉ cần hai người ở cùng một chỗ, hôn lễ căn bản không quan trọng, nhưng lúc này đột nhiên bừng tỉnh, thì ra Mục Hoài An ngay từ đầu đã không muốn để cho quá nhiều người biết đến sự tồn tại của mình, càng sau khi kết hôn ngay cả ra ngoài cũng không được. Tại sao Mục Hoài An lại làm như vậy? Tôi - thực sự muốn biết. Nam Kính cười tủm tỉm nói: "Đương nhiên, chồng chưa cưới yêu quý của em, em sẽ cho anh một đám cưới.. không thể nào quên."