Trọng Sinh [edit] Trọng Sinh Chi Y Phẩm Đích Nữ - Tiểu Yêu Trọng Sinh

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Nhất Độ Quân Hoa, 21 Tháng sáu 2020.

  1. Nhất Độ Quân Hoa

    Bài viết:
    0
    [​IMG]

    Tên truyện: Trọng Sinh Chi Y Phẩm Đích Nữ

    Tên gốc: 重生之医品嫡女

    Tác giả: Tiểu Yêu Trọng Sinh

    Convert: Quick Translator

    Editor: Nhất Độ Quân Hoa

    Số chương: 310 chương

    Tình trạng: Đang edit

    Lịch ra: 5 chương/tuần

    Thể loại: Nguyên sang, ngôn tình, cổ đại, HE, tình cảm, báo thù, trọng sinh, hào môn thế gia, cẩu huyết, ngược tra, vả mặt, cung đình hầu tước

    Link thảo luận: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các tác phẩm edit của Nhất Độ Quân Hoa

    Văn án:

    Nàng vốn là vị tiểu thư được sủng ái hơn người của tướng phủ, là cháu gái trân bảo của Định Quốc Công, thân phận quý nữ không ai sánh bằng.

    Kiếp trước nàng vì yêu mà nỗ lực giúp một hoàng tử không quyền không thế như hắn lên ngôi vị hoàng đế, hắn lại cùng biểu tỷ của nàng cấu kết phế đi hậu vị của nàng, hại cả nhà phủ Quốc Công.

    Khi nàng dung nhan đã bị hủy, giam vào lãnh cũng lạnh lẽo, biểu tỷ đầu đội mũ phượng cười nói: "Ta không phải con gái của cố nhân cha ngươi, mà chính là con gái của ông ta, là đích nữ của tướng phủ, Tô Tâm Ly, chính ngươi đã cướp đi mọi thứ thuộc về ta, nay ta bất quá chỉ đòi lại những thứ thuộc về mình mà thôi"

    Mở mắt ra, Tô Tâm Ly đã thấy bản thân sống lại vào năm 13 tuổi. Khi đó, Phương di nương vẫn là chỉ là thị thiếp, mà Tô Diệu Tuyết chỉ là dưỡng nữ tướng phủ, còn Nhan Tư Minh cũng chỉ là hoàng tử không quyền không thế.

    Nàng thề, đời này nàng thà phụ người trong thiên hạ cũng sẽ không để thiên hạ phụ nàng.

    Di nương ác độc, hai mặt ư? Ta sẽ từ từ tiễn ngươi về Tây Thiên!

    Biểu tỷ giả nhân giả nghĩa ư? Ta sẽ từ từ lột bỏ bộ mặt Bạch Liên Hoa của ngươi!

    Nam nhân cặn bã muốn lấy lòng ta? Đời này ngươi có bao nhiêu tính toán thì cũng cùng với ngôi vị vô duyên

    Này, nam nhân cặn bã liều chết muốn lấy lòng ta? Di nương, tỷ tỷ quỳ xuống xin tha thứ?

    Tha thứ? Đó là cái gì?

    Nàng chỉ biết nhân từ với địch là tàn nhẫn với chính mình.

    Sống lại, thiếu ta trả ta, hại ta ta trả lại gấp bội.
     
    Last edited by a moderator: 25 Tháng sáu 2020
  2. Đăng ký Binance
  3. Nhất Độ Quân Hoa

    Bài viết:
    0
    Chương 1: Sau khi sống lại

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Mười một, mười hai, mười ba, mười bốn.."

    Trong lãnh cung u mịch, ngoại trừ lãnh lẽo tận thấu xương, còn có một mùi hôi thối nồng nặc.

    Gần đến cuối năm, thế nhưng so với bất cứ nơi nào, lãnh cung càng lạnh lẽo, quạnh quẽ, không chút nhân khí.

    Tô Tâm Ly nằm trên mặt đất lạnh lẽo, trên người chỉ khoác một áo lụa mỏng không đủ ấm, nhìn trong gương, trên gương mặt đó, đâu còn là tuyệt đại nhan sắc, hào hoa phong nhã như ngày xưa mà là vô số các vết thương vẫn đang còn rỉ máu.

    "Hảo muội muội, tỷ tỷ đến thăm muội."

    Hảo tỷ tỷ của nàng - Tô Diệu Tuyết, vừa nói, vừa được cung nữ đỡ tiến vào. Khi nhìn Tô Tâm Ly vừa bẩn, vừa thối nằm trên mặt đất thì trong mắt hiện lên một tia ghen ghét cùng hung ác, nhưng khi nhìn đến khuôn mặt đầy vết thương của nàng thì lại bộc lộ một niềm vui sướng "dung nhan nghiêng nước nghiêng thành, rốt cuộc cũng bị ta hủy"

    Tô Tâm Ly nghe thấy tiếng của Tô Diệu Tuyết thì hai tròng mắt mở to mắng:

    "Tiện nhân"

    Tô Tâm Ly nhìn Tô Diệu Tuyết mặc phượng bào, không nghĩ đến nhanh như thế ả đã thay nàng trở thành hoàng hậu, nàng yếu ớt mở miệng:

    "Ta muốn gặp hoàng thượng, ta bị oan."

    Trước đó 1 tháng, Mai phi mang thai năm tháng và Lệ tần mang thai ba tháng, trong một đêm đều đồng thời truyền đến tin hai người sinh non. Đương kim hoàng thượng Nhan Tư Minh giận dữ, sai người tra rõ lục cung. Vậy mà tại cung Khôn Ly của nàng, tìm thấy thuốc làm sinh non, mà đại cung nữ của nàng trước mặt mọi người chẳng những khai ra chính ả phụng mệnh nàng bỏ thuốc vào nước trà của Mai phi và Lệ tần, còn vu cáo hãm hại nói nàng và Cố Nam Y có tư tình.

    Nhan Tư Minh giận giữ, hạ chỉ biếm nàng vào lãnh cung.

    Từ khi bị biếm vào lãnh cung, ngoại trừ cung nữ mỗi ngày bức ép nàng uống thuốc thì cũng chỉ có Tô Diệu Tuyết thỉnh thoảng đến xem nàng vài lần. Đương nhiên ả tới không phải để thăm nàng mà đến để hành hạ nàng.

    Mặt của nàng, là chính ả tự tay hủy, vết roi trên người nàng cũng là chính tay ả ban tặng. Mà trong lãnh cung này, khắp nơi đều là gương đồng thượng đẳng chỉ để nàng lúc nào cũng có thể thấy gương mặt xấu xí của mình.

    "Tô Tâm Ly, cho tới bây giờ ngươi vẫn chưa rõ sao? Thiết kế Mai phi, Lệ tần sinh non, vu hãm ngươi và Cố Nam Y, tất cả mọi chuyện đều là chủ ý của Hoàng thượng!"

    "Không thể nào"

    Trừ trước đến nay, nàng đối với Nhan Tư Minh toàn tâm toàn ý, không nghe lời khuyên bảo của ai, cầu xin ông ngoại và Cố đại ca trợ giúp hắn từ một hoàng tử không quyền thế leo lên ngôi vị Cửu Ngũ Chí Tôn.

    Tô Diệu Tuyết cười to:

    "Hôm nay ta nói cho ngươi biết những chuyện này là để ngươi chết một cách minh bạch. Bởi vì ta và hoàng thượng là thật tâm yêu nhau. Nếu như ngươi không phải là đích nữ, không có Định Quốc Công Giúp đỡ, hoàng thượng làm sao có thể lấy một nữ nhân với danh tiếng hư hỏng như ngươi làm vợ. Hiện tại, một nhà Đinh Quốc Công đã bị diệt trừ, chỉ còn Cố tướng quân là hoàng thượng vẫn nghi kị. Ta bất quá chỉ đưa ra chủ ý dùng ngươi để bắt Cố Nam Y, hoàng thượng vừa nghe liền lập tức đồng ý. Chẳng những có thể diệt trừ Cố Nam Y đang giữ trọng binh, làm cho nữ nhân mà hắn thích tiêu thất trước mặt hắn, mà ta còn có thể trả thù các ngươi, một mũi tên trúng ba con nhạn, đương nhiên là phải dùng rồi."

    Tô Diệu Tuyết cười đắc ý: "Lại nói, Cố tướng quân đối với muội muội thực là si tình, lúc biết chuyện của muội muội, đã ngày đêm thúc ngựa từ biên quan chạy về, để tỏ lòng trung thành, không những tự chọc mù hai mắt mà còn tự mình móc tim ra ngoài, nhưng lại không nghĩ đây chính là mối băn khoăn của hoàng thượng a."

    "Ngươi đến nói chuyện này là có ý gì?"

    Tô Tâm Ly từ dưới đất gắng gượng ngồi dậy, tâm giống như là một khối hư không, hai mắt phát ra nồng đậm hận ý.

    "Thế này mà ngươi đã không chịu nổi à? Tỷ Tỷ ta còn chưa nói hết. Tiểu hoàng tử nghe nói Cố tướng quân đã trở lại, liền vui mừng chạy đến Dưỡng Tâm điện tìm hắn, nó vốn là muốn Đại tướng quân cứu mẫu thân vô dụng của nó ra khỏi lãnh cung, nhưng mà, thật đáng tiếc, nó đến đúng lúc nhìn thấy một màn huyết cảnh kia, liền mắng hoàng thượng là hôn quân, hoàng thượng giận dữ, cho người đánh mười đại bản, tiểu hoàng thịt da thịt mềm mại, lại có ông trời phù hộ, chỉ phát sốt hai ngày liền khỏi à. Thật đáng tiếc!"

    Tô Diệu Tuyết cười khanh khách làm Tô Tâm Ly trong lòng không khỏi run sợ, nhưng lời nói tiếp theo của ả đã trực tiếp đưa nàng rơi thẳng xuống địa ngục.

    "Tiểu hoàng tử muốn đến lãnh cung thăm ngươi, nhưng mà, chẳng biết chó hoang ở đâu ra chạy đến cắn chết tiểu hoàng tử rồi."

    Tô Tâm Ly nghe vậy, toàn thân giống như bị rút đi tất cả sức lực, tê liệt nằm trên mặt đất. Lúc nãy nàng còn hừng hực lửa thù, hiện tại nàng có nỗi tuyệt vọng.

    "Lúc bổn cung đến thì vừa đúng lúc thấy cánh tay phải của tiểu hoàng tử bị còn chó cắn đứt, gương mặt trắng nộn của tiểu hoàng tử cũng bị cắn, khắp nơi đều là máu. Mà con chó kia chính là đang gặm cánh tay của tiểu hoàng tử."

    Tô Tâm Ly nằm trên mặt đất, nếu không phải thấy nước mắt nàng chảy xuống thì tưởng là nàng đã chết rồi.

    "Súc sinh chính là súc sinh a, tiểu hoàng tử là một đứa trẻ phấn điêu mày ngọc, sao nó lại có thể làm thế chứ!"

    "Tại sao? Dục nhi chỉ là một đứa nhỏ. Tại sao ngươi lại ra tay ác độc như thế? Nó cũng xem như là ngoại sanh (cháu ngoại) của ngươi mà."

    Tất cả đều là lỗi của nàng, nếu như nàng không giúp Phương di nương lên làm chính thất, Tô Diệu Tuyết cũng không vì thế mà có thể gả cho Nhan Tư Minh, thì sẽ không xảy ra mọi chuyện như hôm nay?

    "Dục nhi a, hắn chính là ngoại sanh của ta, muội muội ngươi còn không biết sao, ta không phải là con cái của cố nhân của phụ thân ngươi, ta chính là con gái của ông ấy. Trước khi mẫu thân ngươi gả cho phụ thân, ông ấy và mẹ ta sống bên nhau thật hạnh phúc, nếu không phải do mẫu thân ngươi bày kế, người của phủ Định Quốc Công trợ giúp con đường làm quan của ông ấy, ông ấy sẽ không ở bên cạnh mẫu thân ngươi, từ trước đến nay, người ông ấy yêu chính là mẫu thân của ta."

    Diệu Tuyết vuốt bụng mình, nói: "Còn có, mẫu thân cùng ca ca ngươi không phải do loạn thần tặc tử sát hại mà do mẫu thân ta thuê người giết chết đấy. Lại nói, Định Quốc Công phủ cấu kết với giặc, tất cả chứng cứ đều là một tay hoàng thượng an bài. Định Quốc Công và Cố tướng quân đều bị giệt trừ thì ta làm lại nào lại vẫn để muội muội tiếp tục ngồi trên hậu vị được nữa!"

    Tô Diệu Tuyết đắc ý cười, trong lòng sinh ra một loại chiến thắng. Lập tức nhận lấy tiếng "hừ" lạnh và cái trừng mắt đầy hận ý của Tô Tâm Ly.

    "Tô Tâm Ly, ngươi biết không? Ta nhiều lần hận không thể lập tức giết chết ngươi, lột da, rút gân ngươi, uống máu ngươi. Nhưng ta lại làm như rất thích, rất tôn trọng ngươi. Nhiều lần ta tưởng như ta không nhẫn được, nhưng không phải bây giờ ta là người chiến thắng hay sao. Mà ngươi, ngươi và mẫu thân ngươi đều là những kẻ đáng khinh, có điều ngươi vẫn may mắn hơn mẫu thân ngươi, đến chết cũng không biết vì sao mình chết."

    Nói xong, Tô Diệu Tuyết cười lớn

    "Tô Diệu Tuyết, ta liều mạng với ngươi."

    Có lẽ là do kích thích quá lớn, Tô Tâm Ly không biết với thân thể đã bị hạ độc này, còn có sức lực đứng lên hướng về Tô Diệu Tuyết đánh tới.

    "Tiện nhân!"

    Một đạo tia sáng hiện lên, hai tay Tô Tâm Ly hướng Tô Diệu Tuyết đánh tới bị chặt đứt, cùng lúc đó, Tô Diệu Tuyết đá một cước về phía ngực Tô Tâm Ly làm nàng không ngừng lùi về phía sau, va vào gương đồng. Tô Tâm Ly ngã xuống đất, những mảnh vỡ của gương đồng trát vào người nàng.

    Trong chớp mắt, Tô Tâm Ly nhìn thanh kiếm đâm thẳng vào ngực nàng, nơi hai tay bị chặt bỏ máu chảy không ngừng, tâm giống như gương đồng kia, vỡ vụn.

    Tô Tâm Ly trừng lớn hai mắt, lại có máu từ mắt chảy ra, nhìn giống như ác quỷ, không cam lòng nhìn đôi nam nữ đang ôm nhau ngọt ngào kia. Nếu có kiếp sau, Tô Tâm Ly nàng nhất định không vào cung, dù lên trời hay xuống địa ngục, làm người hay làm quỷ, nàng nhất định nợ máu trả bằng máu những người đã hại nàng, hại gia đình nàng.

    Tô Tâm Ly tỉnh lại vì lạnh, mở mắt ra, nàng gắng gượng thoát ra khỏi bao bố làm cản trở tầm mắt nàng. Bầu trời đêm mênh mông treo một vòng lãnh nguyệt, bất quá trăng không phải rất tròn, mà dường như bị mây đen ngăn trở, chẳng hề sáng. Bầu không khí âm u lạnh lẽo, bao phủ một mùi hôi thối không khỏi khiến người ta muốn nôn.

    Tô Tâm Ly dịch chuyển cơ thể không mấy thoải mái, ngón tay nàng chạm vào thứ bên cạnh giống như lỗ mũi của ai đó, nhưng mà nàng lại không cảm nhận được khí tức hay độ ấm của nó. Nàng cảm thấy có điều gì đó không thích hợp ở đây. Nàng mạnh mẽ ngồi dậy, phát hiện cạnh nàng là một bắp chân đã thối rửa, trong lòng thoáng chốc lộp bộp, nàng nhanh chóng đứng lên, rút tay mình về. Nương theo ánh trăng, Tô Tâm Ly phát hiện xung quanh nàng, tứ phía đều là xác chết, một số đã thối rửa không thể nhìn ra nguyên hình. Nàng nghĩ có lẽ trước đó trời đã mưa nên những thi thể này bị phù thũng hơn nữa da họ đều trắng bệch, nhìn thập phần dọa người.

    "Nàng bây giờ đã biến thành quỷ rồi sao?" Tô Tâm Ly liếc nhìn cánh rừng yên tĩnh, nghĩ, "Còn là một cô hồn dã quỹ sao?"

    Nàng nhìn cái bóng kéo dài của mình trên mặt đất, lại càng hoảng sợ, muốn dùng tay che miệng, tay chưa kịp đưa lên nàng bỗng nhiên ý thức được, vươn cánh tay còn lại lên, "Tay của nàng không phải đã bị Nhan Tư Minh chém đứt rồi sao?"

    Tâm Ly đưa cả hai tay trước, cẩn thận nhìn, lại cúi đầu xuống liếc nhìn, hình dáng nàng thoạt nhìn thật nhỏ, tựa như mười mấy tuổi. Chuyện gì thế này?

    "Đại ca, đêm khuya thế này, nữ nhân kia tỉnh lại, cũng sẽ kinh hách mà ngất đi. Chúng ta hiện tại trở về, sáng mai lại đến đây coi chừng."

    Là thanh âm của nam nhân, lại có chút run sợ, nói có chút run run.

    Tô Tâm Ly ngẩng đầu, theo nơi phát ra âm thanh nhìn lại, thấy hai gã đàn ông đang hướng bên này đi tới.

    "Vạn nhất nữ hài kia tỉnh lại bỏ chạy thì sao? Chúng ta đã thu tiền của cố chủ, nếu xảy ra sai lầm, hai huynh đệ chúng ta tựu mất mạng."

    Cố chủ? Tô Tâm Ly nhìn tay chân và thân thể còn chưa nảy nở. Bổng nhiên nàng nhớ đến năm nàng mười ba tuổi..

    Một năm kia, vừa lúc đại thọ ba mươi tuổi của phụ thân, vì để thể hiện hiếu tâm (lòng hiếu thảo), nàng đi Lạc Diệp tự (chùa lạc Diệp) thắp hương, trên đường đi gặp kẻ xấu, lúc tỉnh lại, nàng đã ở bãi tha ma, bởi vì là nửa đêm, lại thấy nhiều xác chết thối rửa xung quanh, bị dọa sợ ngất đi, lần bất tỉnh này cũng một ngày một đêm, cũng bởi vậy nàng bỏ lỡ đại thọ của Tô Bác Nhiên.

    Thân là Tô gia dưỡng nữ, Tô Diệu Tuyết thay thế thân phận nàng, tại đại thọ xuất ra danh tiếng. Mà nàng, bởi vì sự việc kia mà bị kinh hãi quá độ, một thời gian dài đều ốm không dậy nổi. Lúc ở bãi tha ma, nàng được người của tướng phủ đến cứu, lúc đó nàng còn chưa đến tuổi cập kê, danh tiếng của nàng liền từ đó bị hủy.

    Trong khoảng thời gian đó, Phương di nương dùng mọi cách để chăm sóc, che chở, yêu thương nàng, Tô Diệu Tuyết lại ngày đêm chăm sóc, một tấc cũng không rời nàng. Nên ba năm hiếu thuận mẫu thân mất qua đi, nàng ngay lập tức thuyết phục ngoại công, thỉnh phụ thân lập Phương di nương làm chính thê, đem Tô Diệu Tuyết nuôi dưỡng dưới danh nghĩa Phương di nương. Bây giờ nghĩ lại, tất cả, căn bản là hai mẹ con các nàng khéo bày kế.

    Trước đó nàng đi Lạc Diệp tự, không phải là do Phương di nương và Tô Diệu Tuyết xúi giục sao?

    Tô Tâm Ly nhìn những thi thể thối rửa trên mặt đất, sắc mặt băng lãnh, không có một tia sợ hãi, ta đã chết một lần, há có thể còn sợ các ngươi?

    Một bên khác, hai huynh đệ kia ở bên cạnh bãi tha ma đốt một đống lửa, ánh lửa bập bùng chiếu sáng. Một người trong hai huynh đệ đó, chỉ Tô Tâm Ly đang đứng giữa đống xác chết, hai mắt trợn to, một bộ dáng hoảng sợ, giọng nói lắp bắp, "Đại.. Đại ca.. ca, huynh.. xem, quỷ, quỷ.. aaaaa!"
     
    Ưu Đàm Thanh Ti thích bài này.
    Last edited by a moderator: 25 Tháng sáu 2020
  4. Nhất Độ Quân Hoa

    Bài viết:
    0
    Chương 2: Từ bãi tha ma sống lại

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bị nước mưa tẩy qua, sắc mặt Tô Tâm Ly nhìn càng trắng bệch, chỉ có đôi môi là có điểm huyết sắc, tóc đã được chải chuốt chỉnh tề giờ lại rũ xuống lăng loạn (lộn xộn, ngổn ngang) trên vai với cây trâm vàng trên tóc mai, đôi mắt sắc bén băng lãnh tuyệt mỹ không có chút nhân khí. Qua ánh lửa chiếu sáng, chính là một nữ quỷ dung nhan khuynh thành.

    Tô Tâm Ly thấy mình bị phát hiện cũng không tránh, không hốt hoảng chạy đi. Nàng tùy ý sờ búi tóc tựa như đang chỉnh lý lại dung mạo mình, tay chạm vào cây trâm trên tóc, tiếp đó mặt lạnh như băng lại mỉm cười hướng về hai người đàn ông mà đi qua.

    "Nữ quỷ này thật xinh đẹp."

    Nam tử mới đầu còn sợ hãi lắp bắp nói giờ lại dùng sức nuốt nước bọt.

    "Tiểu nương tử, theo chúng ta hưởng lạc đi"

    Người đàn ông khác thân hình tương đối cao lớn cũng tràn đầy kinh diễm, hai tay chà xát, một đôi mắt lão luyện bình tĩnh nhìn Tô Tâm Ly, hận không thể ngay lập tức nhào vào người nàng.

    Trong đêm tối, Tô Tâm Ly lạnh lùng nhìn hai gã nam nhân đang đến gần, nhàn nhạt mỉm cười, trên gương mặt tuyệt mĩ không có một tia cảm xúc.

    Nam nhân thân hình cao lớn đến trước mặt nàng, cười hắc hắc hai tiếng, tay hướng mặt Tô Tâm Ly đưa tới. Tô Tâm Ly thần tốc giữ cánh tay người đàn ông lại, dùng sức đá một cước vào ngực hắn, người đàn ông liên tiếp lui về phía sau, ngã nhào vào đống lửa, miệng phun ra búng máu, tóc và áo quần hắn nháy mắt bị lửa đốt, hắn luống cuống đứng lên, tay chân bị lửa làm phỏng, gào khóc kêu đau, nằm trên mặt đất lăn qua lăn lại mắng chửi

    "Tiểu mỹ nhân điêu ngoa, gia thích."

    Một người đàn ông khác nhìn đồng bọn của mình lăn lộn trên mặt đất cũng không có tiến lên giúp đỡ, mà tà mị nhìn Tô Tâm Ly, hèn mọn cười hai tiếng, giang hai tay ra hướng phía Tô Tâm Ly nhào tới.

    Bị sắc đẹp làm mê mẩn đầu óc, hắn chỉ nhìn thấy mỹ nhân, nào có tâm tư nhìn thấy đồng bọn bị giáo huấn. Tô Tâm Ly nhìn nam nhân đang nhào tới không né, không tránh, trên mặt nở nụ cười thản nhiên nhưng dưới ánh lửa ấm áp lại như đang ngưng kết thành băng, nàng rút cây trâm trên đầu, nắm chặt rồi lao vào ngực hắn. Mắt thấy mỹ nhân lập tức nhào vào ngực, gã nở nụ cười hưng phấn lộ ra hai hàm răng vàng khè, nhìn càng phát ra hèn mọn.

    Một khắc khi bị gã nam nhân đụng ngã đè lên người, Tô Tâm Ly cầm cây trâm trong tay, chuẩn xác nhanh chóng cắm vào động mạch cổ của gã. Thoáng chốc, máu bắn gắp nơi. Gã nam nhân con ngươi trừng lớn, đến chết, trên mặt vẫn là nụ cười thô bỉ.

    Tô Tâm Ly không thèm để ý chút nào đem gã đang đè trên người mình đẩy ra, đứng lên, trên tay nàng, trên mặt nàng còn có trên y phục nàng, khắp nơi đều là máu, cây trâm cũng không ngừng có giọt máu nhỏ trên mặt đất, đêm tối vô cùng tĩnh lặng.

    "Hiện tại đến phiên ngươi!"

    Tô Tâm Ly khuôn mặt đầy máu, tóc rối tung, ánh mắt sắc bén, lạnh như băng làm cho lòng người run rẩy, tay giơ cây trâm đang nhỏ giọt máu lên, giống như là ác ma từ địa ngục đến lấy mạng.

    Thân hình nam nhân cao lớn mới vừa dập tắt hết lửa trên người, đã cạn kiệt sức lực, có nơi bị thương nghiêm trọng còn đang rỉ máu, cả cơ thể hắn căn bản là đau không thể động đậy. Hắn ngơ ngác nhìn vết thương trên cổ đồng bọn vẫn còn đang chảy máu, sợ run cả người, nhìn Tô Tâm Ly ánh mắt tràn đầy kinh hãi.

    "Cô nương tha mạng, chúng tôi chỉ là phụng mệnh làm việc."

    Hắn nhìn Tô Tâm Ly đến gần, sợ hãi không ngừng dập đầu.

    "Ai sai ngươi làm việc này?"

    Đáp án này không làm Tô Tâm Ly cảm thấy có chút nào bất ngờ, mi tâm cũng không khiêu lên.

    Nàng đi Lạc Diệp Tự dâng hương, ngoại trừ nha hoàn thiếp thân Thu Hòa, còn có thị vệ đi theo, nàng đoán hai người này là cao thủ, nàng nhớ người bắt cóc nàng là một nhóm hắc y nhân, bọn họ võ công cao cường, sở dĩ lúc tỉnh lại nàng không cùng bọn họ trực tiếp cứng đối cứng, hiển nhiên, hai người này và những kẻ đã bắt cóc kia là không cùng một nhóm.

    "Tôi cũng không biết, xế chiều hôm nay, có hai hắc y nhân đưa cho chúng tôi một bao tải to, chúng tôi dựa theo lời nói của cố chủ, đem bao tải ném vào bãi tha ma, trước đêm mai, phải luôn ở chỗ này canh chừng, sau khi sự việc thành công, chúng tôi có thể có năm mươi lượng vàng."

    "Cố chủ là nam hay nữ?"

    "Là nam"

    Người nọ thấy Tô Tâm Ly không có động tĩnh, len lén ngẩng đầu nhìn nàng một cái, ánh mắt âm ngoan, từ trong túi áo lặng lẽ lấy vật gì đó, giơ lên, Tô Tâm Ly nhìn ống trúc trong lòng bàn tay hắn, bên ngoài là một sợi dây dài nhỏ, không khỏi cả kinh, bước nhanh xông lên phía trước định đá rơi đồ vặt trên tay hắn, nhưng vẫn là chậm một bước.

    Chỉ nghe được một âm thanh cực kỳ bén nhọn trong màn đêm yên tĩnh, đêm đen đột nhiên sáng lên, Tô Tâm Ly cũng không có tâm thưởng thức, cũng không ngẩng đầu lên nhìn, nắm chặt cây trâm di chuyển vào giữa, nhắm ngay cổ của gã nam nhân. Còn chưa kịp xuất thủ, hắn đã nhanh chóng lùi về phía sau, dưới bầu trời đêm sáng rực, tay phải của hắn đột nhiên nhiều hơn một thanh dao sắc bén, hướng Tô Tâm Ly đánh tới.

    Tô Tâm Ly cả kinh, nhanh chóng nhảy lên, mũi chân dùng sức hướng về phía cằm của hắn đánh tới, thân thể hắn ngửa ra sau, ngã trên mặt đất, thanh dao trong tay thẳng tắp ở giữa không trung bay một vòng, hướng chính ngực hắn cắm xuống, chỉ nghe được tiếng thét chói tai, máu tươi bắn tứ phía.

    Trong bầu không khí âm u lạnh lẽo, ngoại trừ mùi thịt thối rửa, còn có mùi máu tươi nồng nặc, làm cho người ta muốn nôn.

    Phóng tín hiệu pháo hoa, nguyên lai cũng vì muốn lấy mạng của nàng, muốn dùng nó để gây sự chú ý của nàng, có lẽ nếu nàng phản ứng hơi trì độn một chút, hiện tại nằm trên mặt đất không phải chính là nàng hay sao.

    Nhân từ với địch nhân, cho dù chỉ là một tia do dự nào, chính là bất phụ trách nhâm (không chịu trách nhiệm) đối với tính mạng mình. Tô Tâm Ly ão não liếc nhìn cái ánh sáng từ pháo hoa trên trời đêm, nếu như nàng tực tiếp động thủ, hắn cũng không có cơ hội phóng tín hiệu này.

    Tô Tâm Ly nắm chặt cây trâm trong tay, mâu sắc một tia băng lãnh, thần sắc chết lặng, ngồi chổm hổm dưới đất rất cẩn thận không biết đang tìm cái gì.

    Trời mưa cách đây không lâu, đường nhỏ hẻo lánh lầy lội, lúc hai gã kia đi đến nhất định sẽ lưu lại vết chân.

    Lúc Tô Tâm Ly phát hiện dấu chân, nàng xé vài miếng vải trên váy treo trên bụi cây ở hướng khác, sau đó chạy theo hướng ngược lại với nơi có vết chân và nơi treo mảnh vải.

    Chắc chắn tiếp theo sẽ có người đuổi tới bắt nàng, chúng và hai gã nam nhân này nhất định cùng một phe, bọn họ tám chín phần mười sẽ theo đường kia tới, nếu như nàng đi theo vết chân, rất có thể là tự chui đầu vào lưới.

    Váy bị Tô Tâm Ly xé đi một mảng lớn, ngắn rất nhiều, hiện tại chạy cũng rất dễ dàng.

    Trong bụi bỏ rừng rậm, Tô Tâm Ly cố gắng chạy thật nhanh, gió đêm thổi lướt qua bên tai, mang theo cái lạnh đầu xuân, trán Tô Tâm Ly rịn ra một tầng dày đặc mồ hôi.

    Chạy ước chừng nửa canh giờ, Tô Tâm Ly mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy kèm theo tiếng nước suối leng keng là trận trận tiếng xé gió vang tới, còn có tiếng bước chân mất trật tự lại nhẹ nhàng càng ngày càng tiến lại gần.
     
    Last edited by a moderator: 25 Tháng sáu 2020
  5. Nhất Độ Quân Hoa

    Bài viết:
    0
    Chương 3: Tử y nam nhân

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc Trình Thanh còn sống, thường mang nàng và ca ca đến nhà ngoại công, Trình gia dương thịnh âm suy, ngoại công và các cữu cữu đặc biệt ưu ái nàng, bởi vì lo lắng nàng bị khi dễ, nên luân phiên dạy nàng một ít công phu phòng thân, thân thủ của nàng, đối phó với hai người kia tạm được, nhưng gặp gỡ cao thủ, cũng chỉ có thể thúc chủ chịu trói.

    Tô Bác Nhiên không thích nữ hài vũ đao lộng thượng, từ khi mẫu thân và ca ca qua đời, hơn nữa từ bãi tha ma bị kinh hách, lá gan của nàng tựu thay đổi trở nên nhỏ hơn, trước khi gả cho Nhan Tư Minh, nàng hầu như đóng cửa không ra khỏi phòng, cho nên Phương di nương và Tô Diệu Tuyết điều không biết chuyện nàng biết võ công.

    Không hổ là Phương di nương, làm việc thủ đoạn độc ác, rất cẩn thận, ngoại trừ hai gã nam nhân kia, cư nhiên còn có hậu chiêu.

    Bốn phía tuy rằng cỏ dại mọc thành bụi thuận tiện cho việc giấu người, nhưng nếu người đến tìm có đuốc lửa, nàng căn bản không có khả năng trốn thoát, ngược lại là tự tìm đường chết.

    Nàng biết bơi, so với nấp trong rừng tốt hơn, nếu như nước sông sâu, nàng lặn xuống trốn, tuyệt đối là lựa chọn tốt.

    Chân Tô Tâm Ly đã bị rách, mặt còn có cánh tay đều bị nhánh cây đâm vào, chảy máu, đau rát, nhưng Tô Tâm Ly hoàn toàn không quan tâm, chỉ không ngừng theo hướng tiếng dòng nước chảy mà chạy.

    Qua ước chừng nửa khắc, nàng rốt cuộc thấy một con sông nhỏ dài ước chừng mấy trượng, nước sông rất trong suốt, mông lung dưới ánh trăng, có thể nhìn thấy đáy, hơn nữa nước sông rất cạn, cũng chỉ đủ ngang thắt lưng, coi như là ẩn vào, cũng có thể thấy rõ.

    Ban đêm yên tĩnh, tiếng bước chân thùng thùng phá lệ rõ ràng, ngay cả giọng nói cũng truyền đến bên tai nàng.

    Tô Tâm Ly bỗng nhiên cả kinh, quay đầu lại, ba hắc y nhân tay cầm đuốc hướng bên này tới gần, bọn họ chắc đã phát hiện ra hai gã kia, trong đêm tối lộ ra đôi mắt hung mãnh (hung dữ và mạnh mẽ), bước nhanh về phía nàng.

    Sau lưng bọn họ, càng ngày càng nhiều hắc y nhân xuất hiện.

    Bọn họ thân hình mạnh mẽ, vừa nhìn ngay là biết cao thủ, khác với hai gã nam nhân đã chết kia.

    Mí mắt Tô Tâm Ly hơi trầm xuống, đáy mắt thâm trầm lo sợ không yên, Phương di nương để đối phó nàng, thật là hạ huyết bản, cư nhiên mời nhiều cao thủ như vậy.

    Lẽ nào nàng hôm nay thật sự bỏ mạng tại đây?

    Nếu ông trời cho nàng sống lại, vì sao không cho nàng nhiều thời gian hơn?

    Nàng còn chưa kịp thay đổi vận mạng, nàng còn chưa báo thù, cứ như vậy chết ở đây, nàng không cam lòng!

    Trong không khí, phảng phất hương thơm cây cỏ, Tô Tâm Ly mạnh mẽ quay đầu lại, lúc nhìn thấy cảnh sắc cách đó không xa, đột nhiên ánh mắt thay đổi, híp lại.

    Bên bờ phía Bắc con sông nhỏ, là một đồng cỏ lớn, một đống lửa phát ra ánh sáng từ trong rừng cây, vây quanh là ba nam tử, trong đó hai người ngồi bên phải đều có bảo kiếm.

    Bên cây cổ thụ cạnh đống lửa, là một tuấn mã thân hình cường tráng cao lớn toàn thân trắng như tuyết đang lẳng lặng gặm cỏ quang đó, mà bên cạnh nó, còn có một cỗ xe ngựa trông rất phú quý.

    Mắt nhìn người phía sau càng ngày càng đến gần, Tô Tâm Ly hít sâu, chạy thẳng đến hướng cỗ xe ngựa.

    Một bóng đen chợt xẹt qua, cắt ngang bầu trời đêm, hướng phía nàng đánh tới, người còn chưa thấy rõ đã mang theo một trận kình phong bén nhọn.

    "Người nào?"

    Tô Tâm Ly vừa chạy, vừa nhìn về phía sau, còn chưa kịp phản ứng, mãi đến lúc nàng cảm thấy có gì đó không đúng, thì bỗng nhiên xoay người, ngân kiếm sắc bén đã hướng phía nàng đánh tới.

    Tô Tâm Ly cả kinh, khó khăn tránh được, còn chưa kịp phản ứng, vai trái đã trúng một chưởng của nam nhân này.

    Tô Tâm Ly ngực đau xót, liên tục lùi về phía sau, ngã trên mặt đất, chỉ cảm thấy khí huyết toàn thân dâng lên, người mềm nhũn, tê liệt ngã xuống, máu từ khóe miệng chậm rãi chảy xuống.

    "Người ở bên kia, lục soát nhanh."

    Tô Tâm Ly mắt tối sầm, muốn ngất đi, nhưng nghe được thanh âm, mạnh mẽ chống hai tay dính đầy máu trên bãi cỏ ngồi dậy.

    Tầm mắt của nàng có chút mơ hồ, nàng cố sức mở mắt, nhìn tử y nam tử đang ngồi dựa lưng vào cây đại thụ, trong tay còn đang cầm một ly rượu. Người nam nhân này hình như là chủ tử của hai người kia.

    Tô Tâm Ly giật giật môi, phun ra một búng máu, nhưng nàng không có đưa tay lau đi, lúc này, nàng cũng chỉ có thử xem, tử y nam nhân này, hiện tại là hy vọng duy nhất của nàng.

    Tô Tâm Ly nhìn tử y nam nhân, bình tĩnh nói: "Công tử, ân cứu mạng hôm nay, tiểu nữ tử nhất định sẽ vĩnh viễn ghi nhớ, ngày khác nhất định sẽ báo đáp."

    Tô Tâm Ly xiêm y (áo quần) rách rưới, sợi tóc mất trật tự, gương mặt dính đầy máu, mặt tái nhợt đã bị huyết sắc nhuộm đỏ, nhìn thập phần đáng sợ, cả người chật vật không chịu nổi, thế nhưng cặp mắt kia lại sáng ngời dị thường, vừa oán hận lại không cam lòng, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng quyết tuyệt, thật giống như tuyết trên núi Thanh Phong suốt năm không đổi, lộ ra hàn ý lạnh thấu xương.

    Tề Lỗi đứng bên cạnh nàng cũng không khỏi run lên, quay đầu nhìn tử y nam tử như đang ngồi phẩm rượu kia.

    "Đỡ cô nương ấy lên xe ngựa."

    Thanh âm của nam nhân thanh nhã lãng phong, không nhanh không chậm, ưu nhã thong dong.

    Tô Tâm Ly sắc mặt bình tĩnh, chật vật đứng lên, khóe miệng nhếch lên một nụ cười châm biếm khó làm người khác phát hiện.

    Nàng tựa hồ cược thắng.

    Tề Lỗi ngẩn người, nhìn Tô Tâm Ly, lại nhìn tử y nam nhân, thần sắc tựa hồ có chút ngoài ý muốn, đỡ Tô Tâm Ly lên xe ngựa.

    Tô Tâm Ly còn chưa có ngồi lên xe ngựa, người phía sau đuổi theo nàng đã đến.

    "Các ngươi là ai? Thức thời thì mau đưa nữ nhân kia giao cho chúng ta, ta sẽ tha mạng cho các ngươi!"

    Hắc y nhân chĩa trường kiếm trong tay về phía Tề Lỗi đang đỡ Tô Tâm Ly, khẩu khí càn rỡ.

    "Các ngươi là ai? Thức thời thì nhanh cút cho ta, quấy rối nhã hứng công tử chúng ta phẩm rượu, giết không tha!"

    Tề Vân giơ lên bảo kiếm trong tay, nhếch miệng nói, có chút mạn bất kinh tâm (thờ ơ), nhíu mày, hoàn toàn không để những người đó vào mắt, trái lại xuất khẩu khiêu khích.

    "Muốn chết!"

    Hắc y nhân bị chọc tức giận, cắn răng nói, rút trường kiếm trong tay ra, hướng Tề Vân đánh tới.

    Tề Vân vẫn là bộ dạng khinh thường, linh hoạt tránh né công kích, "Nên là ta."

    Vừa nói, trường kiếm trong tay đã ra khỏi, trong chớp mắt, giữa không trung, một đạo ngân quang hiện lên, máu bắn tung tóe, yết hầu của hắc y nhân bị cắt đứt, té trên mặt đất, mắt trợn thật to, trong mắt lộ vẻ không thể tin.

    Tô Tâm Ly đã lên xe ngựa, đang ngồi ở cửa xe, nhìn hắc y nhân nằm trên mặt đất, không khỏi cả kinh.

    Phương di nương phái tới những hắc y nhân này đều dễ dàng hạ gục hơn năm mươi hộ vệ của tướng phủ, mỗi người thân thủ đều rất tốt, thế mà hiện tại, cư nhiên chỉ một chiêu đã mất mạng.

    "Lão tứ!"

    Mấy gã hắc y nhân còn lại chạy tới, vừa vặn thấy nam tử áo đen bị mất mạng, nhất tề hướng về phía Tề Vân đánh tới.

    "Cái này, ngươi ăn đi."

    Chú ý của Tô Tâm Ly đều đặt vào trận đánh của Tề Vân với mấy gã hắc y nhân, căn bản không chú ý tới Tề Lỗi, chờ phản ứng kịp, trong miệng đã cảm thấy đắng đắng, một viên dược hoàn theo họng trợt vào bụng.

    Cái gì vậy? Tô Tâm Ly lấy ngón tay của mình móc vào họng, muốn ói ra nhưng đã không còn kịp rồi.

    Hắc y nhân trước khinh địch cho nên mới một chiêu đã mất mạng, giờ còn tám hắc y nhân đã có vết xe đổ kia, nên thập phần cẩn thận, ra chiêu tàn nhẫn, bất quá hai người Tề Lỗi và Tề Vân phối hợp ăn ý, một chút cũng không rơi xuống thế hạ phong.

    Tô Tâm Ly ánh mắt lóe lóe tia an tâm, đi vào trong xe ngựa nghỉ ngơi, vừa mới nhắm mắt, mành xe bỗng nhiên bị xốc lên, Tô Tâm Ly nhìn thấy quần và giày đen của kẻ định tiến vào, cả kinh, nhanh nhẹn đưa tay lên rút cây trâm trên đầu xuống, chưa kịp làm gì, hắc y nhân đã hét lên một tiếng, ngã lăn xuống đất.

    Trên cổ hắn, cắm một miếng sứ nhỏ, nhưng lại không chảy máu.

    Tô Tâm Ly nhìn về hướng tử y nam nhân, ly rượu trong tay hắn chẳng biết lúc nào đã biến mất. Nàng lần đầu tiên thấy có người dùng chén sứ giết người mà không thấy máu.
     
  6. Nhất Độ Quân Hoa

    Bài viết:
    0
    Chương 4: Ngọc bội thiếp thân

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Có lẽ là do tử y nam nhân dùng ly rượu giết người còn không thấy máu, quá mức bí hiểm, nên mấy gã hắc y nhân bắt đầu rối loạn, xoay người chạy trốn

    "Không thể để bọn họ chạy thoát!"

    Thanh âm của Tô Tâm Ly băng lãnh, nàng còn chưa nói xong, tử y nam nhân và Tề Vân, Tề Lỗi đã phi thân lên, ngân quang giữa không trung xẹt qua, nhanh như chớp, một trên hắc y nhân đã ngã xuống.

    Một người thân hình nhỏ nhắn khinh công tựa hồ không tệ, tránh được công kích của Tề Vân, dần dần biến mất khỏi tầm mắt của Tô Tâm Ly.

    Tề Vân, Tề Lỗi không chút do dự, nhanh chóng đuổi theo có thể thấy rõ hắc y nhân kia không chết, họ sẽ không buông tha. Hai người này là tùy tùng của tử y nam nhân, không có khả năng chỉ vì một câu nói của nàng mà đưa toàn bộ đám hắc y nhân này vào chỗ chết. Nàng muốn nhổ cỏ tận gốc chính là vì không muốn sự việc đêm nay bị lộ ra, đời trước chính việc này đã phá hủy danh tiếng của nàng, cũng không muốn để Phương di nương biết nàng sẽ xuất hiện ở thọ yến của phụ thân, phá hỏng kế hoạch của Tô Diệu Tuyết. Tử y nam nhân này?

    Nững hắc y nhân này là hướng nàng mà tới, là những sát thủ mà Phương di nương đã mua, tử y nam nhân cùng bọn họ không có khả năng là có thâm cừu đại hận, lẽ nào hắn cũng giống như mình, không muốn bị lộ hành tung?

    Mâu quang lóe lên, Tô Tâm Ly vịn cửa xe, từ trên xe ngựa nhảy xuống, nàng sờ sờ vai trái, cũng không có đau đớn như lúc nãy, hơn nữa cơ thể cũng không có suy yếu như lúc nãy nữa. Xem ra, viên dược hoàn lúc nãy nhét vào miệng nàng, chắc là thứ trị thương tốt.

    "Đa tạ ân cứu mạng của công tử."

    Một thân cẩm bào màu đỏ tía, ngang hông treo một khối ngọc bội màu ngọc bích không giống các công tử quý tộc trong kinh thành dùng trang sức để nói lên sự phú quý của mình, gương mặt tuấn mỹ như được thợ thủ công tỉ mỉ điêu khắc mang vẻ mặt ung dung thư thái, cười yếu ớt, tay trái hắn cầm bầu rượu, ngón tay thon dài trắng nõn, mỹ không sao tả được.

    Thấy Tô Tâm Ly đến gần, cũng chỉ là thản nhiên ngẩng đầu nhìn một cái, thần sắc không chút thay đổi.

    Lúc nãy bị trúng một chưởng có chút hoa mắt, giờ Tô Tâm Ly mới phát giác ra bốn phía thập phần chỉnh tề, nơi tử y nam nhân đang ngồi, phía dưới lót một tấm đệm sạch sẽ, ngay cả phần lưng đang dựa vào cây đại thụ cũng dùng một đoạn gấm màu lam phủ lên.

    Tô Tâm Ly trong lòng thở dài, thật mà một mỹ nam nhân, cho dù tại nơi hoang dã thế này, cũng không ảnh hưởng chút nào đến khí chất tôn quý, cao nhã của hắn, mà còn làm cho nơi sơn dã này thêm phần lịch sự tao nhã.

    Rõ ràng là một nam nhân vô cùng giàu có lại thích sạch sẽ, không nghỉ ngơi ở khách điếm mà lại đến vùng hoang dã cỏ mọc thành bụi này, cái này, nhất định là có chuyện bí ẩn.

    Nhìn tướng mạo hắn, chắc là người Lưu Ly quốc, hắn khí chất thanh quý so với Nhan Tư Minh và những hoàng tử khác chỉ có hơn chứ không có kém thua, tất nhiên không phải là con nhà bình thường, những nhà giàu phú quý trong kinh thành, nàng đều gặp qua, nhưng lại không có bất kì một trí nhớ nào về hắn.

    Tô Tâm Ly khóe mắt liếc nhìn bộ váy đã bị xé ngắn rách tả tơi, bên trên còn có vết máu, nàng dừng lại cước bộ, cách đống lửa, phúc phúc thân (cúi chào) tử y nam nhân đối diện.

    "Cô nương dự định lấy gì báo đáp?"

    Tô Tâm Ly cho rằng tử y nam nhân sẽ không nói đến việc nhỏ này, không nghĩ đến hắn lại thẳng thắn hướng nàng đòi hồi báo, tâm thần thả lỏng, ngẩng đầu nhìn tử y nam tử, đôi mắt trong suốt như suối, không có chút nào sợ hãi, khóe miệng trái lại nở nụ cười thản nhiên, nói: "Vậy thì công tử cấp (cho) cơ hội mới được."

    Vừa nãy hắn cứu nàng, cũng không biểu thị hắn sẽ bỏ qua cho nàng.

    Tử y nam nhân đem bầu rượu trong tay đưa cho Tô Tâm Ly, mỉm cười: "Cô nương trên người mùi máu tươi quá nặng."

    Giọng điệu hoàn toàn là một câu trần thuật, thần sắc vân đạm phong khinh, cũng không nhìn ra chút nào ghét bỏ, Tô Tâm Ly nhận lấy bình rượu.

    Trong không khí, phiêu tán nồng nặc mùi hương của hoa mai, là rượu hoa mai thượng đẳng, mơ hồ xen lẫn mùi hoa lan.

    Tô Tâm Ly xoay người, cúi thấp người, đem máu trên tay mà mặt rửa sạch sẽ, thuận tiện uống một hớp làm nhuận cổ họng.

    Nhìn rượu hoa mai đã bị nhuộm đỏ trên mặt đất, Tô Tâm Ly có chút minh bạch vì sao lúc nãy xuất hiện, đã bị người nọ dùng kiếm đả thương nàng. Người nàng đầy vết máu, cả khuôn mặt đều không thấy rõ, cho dù là ai nhìn vào, đều tưởng là một kẻ nguy hiểm.

    "Lau khô mặt đi."

    Tô Tâm Ly nhận lấy khăn mà tử y nam nhân đưa cho nàng, một mùi hương hoa lan nhàn nhạt xông vào mũi, nguyên lai là mùi hương trên người tử y nam nhân này.

    Tô Tâm Ly lau khô mặt và tay, không thể không nói, dùng rượu hoa mai thượng đẳng rửa mặt quả thực so với nước tốt hơn rất nhiều, chính là trên y phục còn dính chút máu, nhưng trên người đã không còn mùi máu tươi, như có như không mùi hoa mai quanh quẩn. Tô Tâm Ly cảm giác mình sắp say rượu rồi, thần kinh căng thẳng không tự chủ buông lỏng đi rất nhiều.

    Tô Tâm Ly cầm khăn tay, suy nghĩ một chút, một người thích sạch sẽ lại không quen mùi máu tươi như hắn làm sao lại đưa khăn tay của hắn cho nàng dùng?

    Tô Tâm Ly quay đầu, ngồi xuống bên cạnh tử y nam nhân, lúc nàng cúi đầu, đã bỏ lỡ ánh mắt kinh diễm và thưởng thức còn có chút hoảng hốt của tử y nam nhân.

    "Người hầu của ta có chút lỗ mãng, mong cô nương thứ lỗi, Tề Lỗi, cấp cô nương nước trà cùng điểm tâm."

    Tử y nam nhân cười nhàn nhạt, Tô Tâm Ly quay đầu mới phát giác hai nam tử đuổi theo hắc y nhân kia đã trở về từ lúc nào không biết. Hai người kia lớn lên giống nhau như đúc, chắc là một đôi song bào thai, chỉ là tên kia gọi là Tề Vân ở gò má bên trái có một vết sẹo dài.

    Tề Vân đi tới, khóe miệng cười cười, nhìn thập phần vô lại, hợp với vết sẹo trên mặt kia tuyệt không lộ vẻ xấu xí, trái lại có vẻ tiêu sái và lỗi lạc, ngồi xuống bên cạnh tử y nam tử.

    Thấy qua mặt của Tô Tâm Ly, đầu tiên là hơi ngẩn người, sau đó quét mắt qua y phục trên người nàng, cười ra tiếng, "Là một tiểu mỹ nhân."

    Tề Vân hì hì cười cười, Tô Tâm Ly cũng không có bỏ qua cặp mắt lóe lên nồng đậm sát ý của hắn.

    "Tiểu mỹ nhân, nửa đêm canh ba, ngươi không ở nhà hảo hảo ngây ngô, chạy đến nơi đây làm gì, lại bị nhiều người như vậy truy sát?"

    "Di nương trong nhà không muốn ta cản trở con đường thành danh của con gái bà, liền thiết kế hại ta."

    Tô Tâm Ly thần tình nhàn nhạt, cũng không có ý muốn giấu diếm.

    "Chuyện đêm nay, ta tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài."

    Tô Tâm Ly dáng người thẳng tắp, ánh mắt kiên định nhìn về phía tử y nam tử.

    "Họa hổ họa bì nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm, nếu như ngươi qua cầu rút ván, không chỉ không cảm ơn công tử chúng ta cứu mạng ngươi, sau đó diệt người diệt khẩu, chúng ta chẳng phải là tiền mất tật mang hay sao?"

    Con ngươi đen tuyền lưu chuyển, bọn họ quả nhiên sợ người khác biết hành tung, Tô Tâm Ly trong mắt lóe lên một tia quyết tuyệt, cố sức gỡ ngọc bội trên cổ xuống đưa cho tử y nam nhân, "Đây là ngọc bội thiếp thân của ta."

    Cùng một khối ngọc mà có hai màu trắng tím bất đồng, Tô Tâm Ly tháo ngọc bội vô vùng diễm lệ xuống, dưới ánh lửa, ngọc sắc lưu động, trong suốt long lanh, ở giữa khảm một con phượng hoàng giang cánh bay lượn, nhìn rất sống động.

    Tử y nam nhân mâu quan lóe lên, con ngươi đen như mực không chút quan tâm bắt đầu chuyển động, ngẩng đầu nhìn Tô Tâm Ly, đáy mắt thoáng qua một tia vô cùng kinh ngạc, nhưng là vẫn bị Tô Tâm Ly bắt được.
     
  7. Nhất Độ Quân Hoa

    Bài viết:
    0
    Chương 5: Vân thị

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lẽ nào hắn nhận thức khối ngọc bội này? Không có khả năng a, đây là lễ vật lúc nàng tròn một tuổi mẫu thân đã đưa cho nàng, cho đến bây giờ nàng vẫn đeo, chẳng bao giờ rời khỏi nó.

    "Ngọc bội kia là của ngươi?"

    Tô Tâm Ly không hiểu vì sao hắn lại hỏi thế, nhưng vẫn gật đầu một cái.

    "Huyết ngọc hiếm thấy, khối huyết ngọc này xúc cảm hay màu sắc đều là thượng thừa, phượng hoàng chạm trổ tinh tế, trông rất sống động, thế gian hiếm thấy, cô nương tại sao lại đưa cho ta?"

    "Công tử không phải lo lắng ta qua cầu rút ván sao?"

    Tri nhân tri diện bất tri tâm, bọn họ đêm nay là lần gặp đầu tiên, nàng không cho rằng đây là lỗi của họ, nàng đời trước cũng vì dễ dàng tin người mới rơi vào kết quả bi thảm.

    Người nói chính là người hầu của tử y nam nhân, lời hắn nói chính là suy nghĩ trong lòng hắn, bọn họ căn bản cũng không dễ dàng thả nàng đi.

    Cách tiệc sinh thần của Tô Bác Nhiên cũng chỉ còn vài canh giờ, nàng còn có rất nhiều chuyện cần phải làm, bây giờ nàng không có thời gian ở chỗ này cùng bọn họ dây dưa.

    Nàng nhất định phải về trước khi tiệc sinh thần của Tô Bác Nhiên kết thúc, cấp Phương di nương và Tô Diệu Tuyết một đại lễ.

    Dùng khối ngọc bội này, đổi chính là cái mạng của nàng, đáng giá.

    Nàng tình nguyện dữ hổ mưu bì (không thể hy vọng đối phương đồng ý vì việc đó có liên quan đến sự sống còn của đối phương), cũng tuyệt đối không bỏ qua Phương di nương và Tô Diệu Tuyết.

    Tử y nam nhân liếc nhìn cây trâm vàng trên tóc Tô Tâm Ly, con ngươi trong trẻo mà lạnh lùng, dường như có thể thấy rõ tất cả mọi việc, nhìn mặt Tô Tâm Ly nói: "Cô nương vì sao không đưa cho ta kim trâm (cây trâm bằng vàng) hay vòng ngọc của cô nương?"

    Tô Tâm Ly tươi cười, đôi mắt trong trẻo, dường như có thể thấy rõ lòng người: "Hai thứ đồ này vừa rồi có dính máu, công tử chướng mắt."

    So với ngọc bội, nàng càng muốn dùng vòng ngọc, có điều lúc giết hai nam nhân ở bãi tha ma kia, vòng ngọc của nàng đã dính vào rất nhiều máu, về phần cây trâm này, càng không cần phải nói, đó chính là vũ khí giết người của nàng. Đưa thứ dính đầy máu như vậy cho một nam nhân ưa sạch sẽ, ghét mùi máu tươi như vậy, nàng lo lắng sẽ lộng xao thành chuyết (biến khéo thành vụng).

    "Ngươi trái lại rất cẩn thận, ngọc bội kia, ta tạm thời thay ngươi bảo quản."

    Tử y nam nhân cười ôn nhu mà dịu dàng.

    "Ta còn có một thỉnh cầu, mong công tử có thể cho ta mượn xe ngựa của ngài dùng một chút."

    Tử y nam nhân chính là muốn nhận báo đáp sau này của nàng, nên giải quyết khốn cảnh trước mắt của nàng, hỗ trợ nàng cũng là chuyện đương nhiên, hắn cũng không có lý do cự tuyệt.

    Tử y nam nhân cười cười, "Tề Lỗi, ngươi đưa cô nương về nhà."

    Tô Tâm Ly nghe tử y nam nhân muốn đưa nàng về nhà, đang muốn cự tuyệt, tử y nam nhân không nhanh không chậm ở miệng nói, "Nhân đa chủy tạp (bí mật khó giữ nếu nhiều người biết), cô nương cũng không hy vọng chuyện đêm nay sẽ bị quá nhiều người biết. Có Tề Lỗi đưa ngươi về, sẽ bảo hộ cô nương bình an."

    Tô tâm Ly sửng sốt, nhìn tử y nam nhân. Hắn đang nhìn miếng ngọc bội của nàng, không ngẩng đầu. Tô Tâm Ly mày giãn ra, nở nụ cười, lần thứ hai hướng hắn phúc phúc thân, "Vậy, đa tạ công tử."

    Sự tình đêm nay, quả thực càng ít người biết càng tốt, hơn nửa, đây lại là vùng hoang sơn, nàng muốn tìm xe ngựa nhất định rất khó, trên người nàng lại không có bạc, chỉ có thể dùng vòng ngọc hay kim trâm cầm cố, lúc đó lại bại lộ thân phận, Phương di nương khẳng định lại mượn cơ hội này hại nàng. Hơn nữa, sau hai nhóm người kia, cũng có thể có thể nhóm người thứ ba, có Tề Lỗi cao thủ như vậy, Phương di nương muốn giết nàng, cũng sẽ rất khó.

    "Tại hạ Lan Dực Thư, cô nương phương danh?"

    Tô Tâm Ly đi theo sau Tề Lỗi, xoay người rời đi, nghe được thanh âm của lan Dực Thư, quay người lại, "Tô Tâm Ly"

    Nàng để Tề Lỗi hộ tống nàng về nhà, muốn biết thân phận của nàng cũng không khó, mà Lan Dực Thư lại có ngọc bội thiếp thân của nàng, che che giấu giấu, sẽ chỉ làm nhân tâm sinh ác cảm, chi bằng thản nhiên nói ra.

    Tô Tâm Ly ngồi lên xe ngựa rời đi, Lan Dực Thư dựa người vào cây đại thụ, gương mặt mỹ ngọc giương lên một nụ cười ý vị thâm trường, "Tề Vân, ngươi qua đi một chuyến đến bãi tha ma kia."

    Lúc nàng ngồi gần hắn, trên người nàng ngoại trừ nồng nặc hương hoa mai và mùi máu tươi nhàn nhạt, còn có mùi thịt thối rửa của xác chết.

    Sau khi Tô Tâm Ly rời khỏi, cũng không có trực tiếp quay về tướng phủ, mà đến phủ Định Quốc Công.

    Lan Dực Thư dùng là xe ngựa thượng đẳng, nên đi rất nhanh, trời tờ mờ nàng đã đến được Định Quốc Công phủ.

    Tô Tâm Ly xuống xe ngựa, cũng không có từ đại môn đi vào mà là đi cửa sau, dưới sự trợ giúp của Tề Lỗi, lẻn vào phòng Vân thị, chính là phòng của ngoại tổ mẫu (bà ngoại) - Vân Tiên Nhi, của nàng.

    Ba năm trước, lúc mẫu thân và ca ca nàng gặp nan, ngoại tổ phụ (ông ngoại) của Tô Tâm Ly bi thương quá độ, đương kim hoàng thượng nhớ ông tuổi tác đã cao, đưa ông từ biên cương về, bất quá ông cũng không phải ở nhà nhàn rỗi mà đảm nhiệm chức vụ tướng quân tại vùng ngoại ô phía tây kinh thành, thường thường ở quân doanh thao luyện quân đội.

    Tô Tâm Ly lẻn vào phòng của Vân thị. Lúc này Trình Bằng đã đi, Vân thị đã rời giường, đang ngồi bên gương đồng để nha hoàn thiếp thân chải đầu.

    "Ai?" "

    Vân thị trước khi gả cho Trình Bằng, là một nữ đại vương của sơn trại, thân thủ tuy không thể hơn Trình Bằng nhưng theo tuổi tác, vẫn là một ngọc đao vi lão, thập phần nhạy bén, rất nhanh nhận thức được có người.

    " Ngoại tổ mẩu, là con. "

    Tô Tâm Ly thấy trong phòng chỉ có Vân thị và nha hoàn Vân bích bên người, liền đẩy cửa đi vào.

    " Ly nhi. "

    Vân thị thấy là Tô Tâm Ly, lấy làm kinh hãi, khi nhìn đến Tô Tâm Ly sắc mặt tái nhợt, bộ dáng chật vật, trong mắt chỉ chứa nồng nàn sự yêu thương.

    " Đây là có chuyện gì xảy ra? "

    Vân thị trầm mặt, gương mặt liền hiện lên vẻ nghiêm nghị

    " Ngoại tổ mẫu "

    Tô Tâm Ly đứng ở cửa, dùng sức chớp mắt, sau đó hai mắt mở thật to, nhìn chằm chằm Vân thị đứng phía trước, phảng phất chỉ cần nháy mắt một cái, hình ảnh này sẽ như gương đồng kia, nỡ nát thành những mảnh nhỏ rồi biến mất, mũi ê ẩm muốn khóc, lại cắn môi cố gắng không để rơi lệ.

    Tô Tâm Ly viền mắt hồng hồng, thần sắc có chút hoảng hốt, đi đến trước mặt Vân thị, chân thật thấy Vân thị đứng trước mặt nàng, thì hít mũi một cái, đột nhiên cười ra tiếng, lao vào ngực Vân thị ôm chầm lấy.

    Ngoại tổ mẫu nàng không có chết, ngoại tổ phụ nàng cũng hoàn toàn không có xảy ra việc gì, Đinh Quốc Công phủ vẫn còn, hết thảy đều là thật, mà không phải mà mộng.

    Tô Tâm Ly một hồi muốn khóc, một hồi lại cười, Vân thị có chút khó hiểu

    " Ly nhi, tiểu tâm can của ta, đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Có ai khi dễ ngươi có đúng hay không? Là phụ thân vô liêm sỉ và di nương kia của ngươi có phải không? Nói cho ngoại tổ mẫu biết, ta mặc kệ có phải là phủ thừa tướng kia hay không, dám để cho ngoại tôn của ta ủy khuất, ta làm cho bọn chúng đẹp mặt. "

    Di nương trong miệng Vân thị chỉ kia chính là Phương di nương - Phương Tĩnh Di.

    Trình Bằng chỉ thú một chính thê là Vân thị, không có thú thiếp.

    Vân thị sinh ra hai người con trai và một nữ nhi, hai đứa con trai của nàng cưới thê cũng đều sinh ra nhi tử, Trình gia trên dưới đều yêu thương Tô Tâm Ly hết mực.

    " Phu nhân, để ta sai người kêu lão gia trở về. "

    Vân Bích không có hài tử, nhìn bộ dáng này của Tô Tâm Ly, cũng không khỏi đau lòng, thay nàng bất bình.

    " Vân di, con không sao. "

    Tô Tâm Ly ngẩng đầu cười, kéo Vân Bích đang muốn ra cửa.

    " Đều không có chuyện gì. "

    Ngoại tổ mẫu, con thực sự không có việc gì, không nên làm kinh động hạ nhân trong phủ."

    Định Quốc Công phủ nhiều người như vậy, khó bảo toàn là không có cơ sở ngầm của Phương di nương, nàng cần phải tại tiệc sinh thần của Tô Bác Nhiên làm cho các nàng trở tay không kịp, đương nhiên bây giờ không thể để các nàng biết nàng đã trốn thoát được.

    Trình Bằng tuy chỉ thú một chính thê là Vân thị, không có thiếp, thế nhưng những việc ngấm ngầm xấu xa trong đại gia tộc này, thân là phu nhân Định Quốc Công phủ, Vân thị đương nhiên biết một chút.

    "Vân Bích, ngươi phân phó hạ nhân chuẩn bị nước nóng và đồ ăn sáng, ngươi tự mình đến Tuyết mai viên tự tay đem đến cho Ly nhi một bộ y phục."

    "Vân di, phải là kiểu dáng mới nhất, màu sắc thanh nhã nhưng phải thanh cao một chút, lại thêm một vài bộ trang sức nữa nhé."

    Nàng muốn cho những người đó biết, Cháu gái phủ Định Quốc Công và dưỡng nữ phủ Thừa tướng là khác nhau như thế nào.
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...