[Edit] Trời sinh người thắng - Tích Ngã Vãn Hĩ

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Phược Thiên Yên Nhã, 10 Tháng mười 2018.

  1. Tên truyện: Trời sinh người thắng

    Tác giả: Tích Ngã Vãn Hĩ

    Editor: @Phược Thiên Yên Nhã

    Thể loại: Nhanh xuyên, hệ thống, sảng văn, nữ chủ, không cp, HE..

    Văn án:​

    Tích phân Tấn Giang: 1, 263, 018, 368

    Hệ thống thời không 9526 buộc định một ký chủ mất trí nhớ, không ngờ lại là một vị đại lão.

    Nữ chủ lấy tâm thái Phật hệ xuyên qua chư thiên thế giới hoàn thành nhiệm vụ, t tiểu tâm không đồng nhất cuối cùng đều hỗn thành tồn tại đại ma vương / đại Boss, tùy tùy tiện tiện xưng bá cổ kim, nữ tôn tinh tế, phản kịch bản mau xuyên.

    PS:

    1. Tô sảng văn, ngược ai cũng không ngược nữ chủ.

    Tag: Truyền kỳ mau xuyên sảng văn nghịch tập

    Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Tiêu hàm ┃ vai phụ: Hệ thống ┃ cái khác: .

    Link thảo luận góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Dịch Của Phược Thiên Yên Nhã
     
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng chín 2020
  2. Chương đệm: Trên trời rơi xuống một hệ thống

    Tới giờ Tiễn Xuyến Tử cũng không biết rằng loại đồ vật như Hệ Thống đã phổ biến đến vậy, ngủ một giấc cũng có thể gặp được. Cô đâu có khí chất của nhân vật chính để thứ này có thể buộc định. Hơn nữa giống như bị bắt phải buộc định.

    "Chẳng lẽ.. mình đã chết? Ngủ rồi bất ngờ chết?" Tiễn Xuyến Tử không khỏi nghi ngờ.

    "Chết chết cái Đ*! Chết thì làm việc thế nào được! Ông đây vất vả lắm mới tìm được một đồng bọn phù hợp với yêu cầu hợp tác." Hệ Thống nào đó tức đến hộc máu.

    Tiễn Xuyến Tử rất khó hiểu. Loại người qua đường Giáp như mình thế quái nào lại được con hàng trí tuệ này nhìn trúng? Cô rất bình thường, thật sự rất bình thường, ngay cả tên cũng là người qua đường Giáp.

    Tiễn Xuyến Tử tên là Tiễn Thiển. Nghe nói khi sinh ra Ngũ Hành thiếu Thủy, ba Tiễn lười nên trực tiếp đổi họ rồi đặt cạnh xem như tên, vậy nên cô tên Tiễn Thiển. Nghe rất giống "Nợ Tiền" hoặc "Tiền Tiền"! Bởi vì cái tên hố cha này mà cả những người quen biết hay không không quen biết, thoạt tiên khi nghe thấy tên cô đều có một phản ứng là: "Nhà cậu thật yêu tiền!"

    Bởi vậy, từ nhỏ đến lớn biệt hiệu của cô vô cùng thống nhất, luôn là "Tiễn Xuyến Tử". Cô nghi ngờ người xung quanh có phải đã lén lút nhất trí tên này hay không.

    Ngoại trừ gia đình êm ấm, ba mẹ đằm thắm, nhân sinh trôi chảy, việc học và công việc dễ dàng thuận lợi, đời sống khá giả.. Được rồi, so với khá giả thì tốt hơn chút. Dù sao cũng phải nói Tiễn Xuyến Tử hoàn toàn không bất mãn gì với cuộc sống, ngoại trừ.. cô là một phụ nữ ba mươi tuổi có hơn.

    "Chuyện đó rõ ràng vì tao không muốn đồ tạm bợ." Nhận thấy khinh bỉ từ Hệ Thống không quen biết, Tiễn Xuyến Tử tranh luận lí lẽ: "Lại nói, nếu mày ghét như thế sao không tìm một thiếu nữ hơn hai mươi tuổi mà buộc định."

    Hệ Thống nào đó nói lời chính nghĩa: "Dù sao cô nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, thêm việc thì thêm đường, tích điểm đổi đồ cưới tốt để lấy chồng."

    Tiễn Thiển khinh bỉ ý kiến của nó: "Nói láo, tao không hề có ý tìm việc mới! Rõ ràng tao đang ngủ, ai muốn.. Khoan khoan! Mày nói đồ cưới? Có thể kiếm tiền? Một tháng bao nhiêu tiền? Ít hơn một vạn tao cũng không làm!"

    "Không có tiền đồ!" Hệ Thống nào đó ghét bỏ nói: "Thứ chúng ta kiếm là điểm tích lũy! Hiểu điểm tích lũy không? Như đám tiền rách ở thế giới cấp thấp này của các cô, một chút điểm tích lũy có thể đổi được một đống lớn. Điểm tích lũy của một nhiệm vụ mà đổi thành tiền giấy thì có thể lấy ra đè chết người."

    "Hả? Tiền giấy không đáng tiền thì cái gì đáng giá? Hoàng kim ư?" Tiễn Xuyến Tử cảm thấy tam quan mình đã được đổi mới: "Còn nữa, cái gì gọi là thế giới cấp thấp?"

    "Điểm tích lũy có tác dụng khá lớn, có thể đổi tiền của bất kỳ thế giới nào thuộc trong Cục Quản Lý. Đương nhiên thứ đáng giá nhất là tiền ở thế giới tinh tế chúng tôi, nhưng tỉ giá quy đổi tương đối thấp." Hệ Thống kiên nhẫn giải thích. Đầu năm nay lừa được một tiểu Bạch vừa ý đến làm việc thật không dễ.

    "Thế giới của tôi chính là chỗ Cục Quản Lý Thế Giới, thuộc về thế giới siêu cấp. Nói đơn giản, đích thật có tồn tại hàng nghìn thế giới, vị diện cao cấp thông qua kỹ thuật phù hợp có thể quản lý vị diện cấp thấp. Vì trình độ Vật lý học của thế giới các cô tương đối thấp nên tôi giải thích như vậy. Căn cứ vào trình độ phát triển lượng tử vật lý học của các cô, qua một nghìn năm nữa có thể chứng minh được hình thái vật chất của ý thức và công thức diễn sinh (biến hợp chất đơn giản thành hợp chất phức tạp), chính là.." Thân trên Hệ Thống quân trong nháy mắt hóa Đường Tăng.

    "Dừng dừng dừng!" Tiễn Xuyến Tử đau trứng. "Hoàn toàn không nghe hiểu! Có thể nói đơn giản một chút không?"

    "Nói một cách đơn giản, không gian cũng diễn sinh, trục thời gian có thể sát nhập khiến thời gian đảo ngược. Chẳng qua điều kiện để thế giới các cô đối chứng điều này hơi ngặt nghèo." Vẻ mặt Hệ Thống cao lãnh.

    "Được rồi, mày khỏi cần giải thích, giới thiệu bản thân và công việc là được, coi như tao nhận mệnh!" Bạn học Tiễn Thiển đời này sợ nhất lải nhải lập tức đầu hàng.

    "Xin chào đồng bọn nhỏ, tôi là Hệ Thống tự động quản lý số 7788 của Cục Quản Lý Thế Giới, hai ta đã buộc định, từ hôm nay trở đi tôi chính là Hệ Thống phục vụ của cô, giúp cô xuyên qua thế giới làm nhiệm vụ. Tôi sẽ cố gắng làm việc vì lợi ích của cô." Hệ Thống quân một đường bán manh.

    Nhưng mà Hệ Thống quân bán manh không hề có đất dụng võ, Tiễn Thiển vẫn khóc đến có khang có điều: "Thần linh ơi! Xuyên qua thế giới! Đ*! Bà đây không đi! Bà đây có ba có mẹ có bè bạn, xuyên qua thế giới khác gì đã chết. Tôi còn chưa phụng dưỡng ba mẹ, còn chưa tìm được chồng vừa mắt. Không đi đâu, không đi~"

    "Cô có phải ngốc hay không Tiễn Xuyến Tử! Đã nói với cô rằng trục thời gian có thể sát nhập, cô khóc cái m* gì, chỉnh thời gian đi và về là được, nhiều nhất là phí một, hai giờ xuyên qua giao diện là đủ." 7788 bị ồn đến phát bực.

    "A, vậy hả, vậy không tệ lắm. Nhưng nhiều thế giới như vậy ở đâu ra?" Tiễn Thiển tò mò vô hạn.

    Nhân viên chuyên nghiệp 7788 nghiêm túc giải thích: "Có hai loại là diễn sinh tự do và diễn sinh ý thức, đa phần đều là diễn sinh ý thức. Ví dụ như tiểu thuyết phim ảnh.. đều là diễn sinh thế giới, ví như thế giới cô sống, cô gọi là Địa Cầu đúng không, chính là thế giới khác diễn sinh thành. Theo điểm diễn sinh đến mặt, trục thời gian cũng hợp nhất trước sau."

    "Thần thánh ơi?" Tiễn Thiển cảm thấy tam quan lại được đổi mới một lần. "Vậy mà thế giới này lại là diễn sinh từ tiểu thuyết, vậy nhất định sẽ có nam chính và nữ chính đúng không? Là ai vậy?"

    7788 trầm mặc một giây, nói ra hai cái tên, không ngờ đều là người thiên triều. Một người là nữ minh tinh, người kia là Tổng giám đốc bá đạo của tập đoàn lớn. Tiễn Thiển lập tức bừng tỉnh, thì ra tình cảm của mình là diễn sinh của truyện Tổng giám đốc bá đạo giới giải trí.

    "Vậy nói một chút về công việc của chúng ta đi, xuyên qua thế giới để làm gì, có những việc gì cần chú ý. Còn nữa, thất bại thì thế nào? Sẽ không giống trên sách viết là linh hồn tan thành tro bụi chứ?" Phát hiện mình là sản phẩm diễn sinh, Tiễn Thiển bình tĩnh tiếp nhận sự thật này.

    "Nơi xuyên đến cần có yêu cầu của cô, làm chuyện cô nên làm, Cục Quản Lý sẽ đưa ra nhiệm vụ. Tôi phụ trách nhận nhiệm vụ, cô phụ trách làm nhiệm vụ, đơn giản vậy thôi. Về phần thất bại ư? Vốn không có khả năng. Nhiệm vụ của chúng tôi đều là thứ đơn giản nhất, chưa hề xảy ra thất bại lần nào. Nhưng mà, ngộ nhỡ vận may cô không tốt rồi thất bại, đương nhiên phải ngoan ngoãn nhận hình phạt của Cục Quản Lý. Cái gì mà linh hồn tan thành tro bụi, chúng tôi là đơn vị chính quy, không phải tổ chức khủng bố, lấy mạng cô làm gì, có đổi được điểm tích lũy đâu." 7788 không thèm để ý giải thích.

    "Ồ, vậy thì tao yên tâm. Bình thường nhiệm vụ sẽ thế nào? Nếu là vị diện chủ diễn sinh ý thức thì phần lớn đều có nam nữ chính đi, để tao làm nữ chính hả?" Tiễn Thiển quăng ra một hy vọng.

    "Ha ha, cô suy nghĩ quá nhiều.."

    "Vậy thì.. nữ phụ phản công?"

    "Cô cảm thấy mình có bản lĩnh đó sao?"

    "Giúp người khác thực hiện nguyện vọng?"

    "Công việc vĩ đại như thế không đến phiên cô." 7788 cười lạnh.

    "Rốt cuộc mày muốn tao làm gì!"

    "Diễn viên quần chúng mà thôi. Trình độ của cô rất hợp với nhân vật phụ."

    Thì ra là đóng vai phụ! Vẻ mặt Tiễn Thiển sống không còn gì luyến tiếc..

    (còn tiếp)
     
    naharu, hvi9867, ms.chill5 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng mười 2018
  3. Chương 1: Đại gia, ta là một người qua đường (1)

    7788 nhét một quyển sách vào đầu Tiễn Thiển. Tiễn Thiển mở ra nhìn, phát hiện là một quyển tiểu thuyết xuyên không.

    Trước khi xuyên không, nữ chính Lưu Sương là lãnh đạo của một công ti, xuyên qua thành nữ nhi Bạch Lưu Sương của Hộ Bộ thượng thư Đại Tần. Theo lý thuyết, từ giai cấp bình dân xuyên thành quan nhị đại* hẳn nên đắc ý vừa lòng, cuộc sống thoải mái, chỉ tiếc nàng là thứ nữ.

    *Quan nhị đại: Chỉ cậu ấm cô chiêu, con của quan chức cấp cao.

    Ông ngoại Bạch Lưu Sương chỉ là quan thất phẩm chủ bộ Quang Lộc Tự, đối nhân xử thế bình thường, thứ duy nhất đáng khen là sinh được một người nữ nhi như hoa như ngọc. Nhưng mà quan chủ bộ thất phẩm nhỏ bé nhất định không bảo vệ được cô nương xinh đẹp như vậy.

    Khi mẫu thân Bạch Lưu Sương vừa trưởng thành, một lần dâng hương vô ý đụng phải Bạch phụ thân. Bạch phụ thân xuất thân từ thế gia đại tộc, ngay hôm ấy liền sai quản gia đến báo cho gia đình chủ bộ đưa nữ nhi đến Bạch phủ làm thiếp. Một nhà chủ bộ không dám ngăn cản, chỉ có thể khóc sướt mướt nhìn nữ nhi bị đưa lên kiệu nhỏ vào Bạch gia.

    Khi Lưu Sương xuyên đến, mẫu thân Bạch Lưu Sương đã sớm bị đương gia chủ mẫu xuất thân là đích nữ Vũ Định Hầu giày vò đến chết.

    Phụ thân không thương, mẫu thân chết sớm, đích mẫu cường thế, gia thế bên ngoại nhỏ, Bạch Lưu Sương sống vô cùng chật vật, mắt thấy đã cập kê, việc hôn sự không người thu xếp. Chính vì cô nương này nghĩ quẩn mà lao đầu xuống hồ nên Lưu Sương mới xuyên đến.

    Lưu Sương vừa đến, nhân sinh Bạch Lưu Sương theo đó mở ra. Nữ giả nam trang ra ngoài làm ăn, hấp dẫn một đoàn mỹ nam ái mộ nàng, sau đó lại khiến Lục hoàng tử đương triều chú ý. Trải qua vô số lần chia chia hợp hợp, nữ phụ hãm hại, đố kỵ ghen ghét, cuối cùng thuận lợi lấy thân phận thứ nữ gả cho Lục hoàng tử làm Vương phi.

    Chuyện này không khoa học! Sau khi xem hết giới thiệu về thế giới, Tiễn Thiển đã có suy nghĩ như vậy. Một người bản lĩnh bình thường, xuyên không đến cổ đại đột nhiên cái gì cũng biết, làm ăn buôn bán thuận buồm xuôi gió, thuận miệng đọc thơ cổ, ngay cả cách điều chế thuốc nổ cũng biết! Quả thực là trong nháy mắt hóa toàn năng!

    "Không có kiến thức!" 7788 rất khinh bỉ Tiễn Thiển: "Nhưng năng lực của nữ chính khoa học hay không khoa học cũng chẳng liên quan tới cô. Cô làm tốt vai quần chúng là được."

    "Rốt cuộc tao diễn ai?" Tiễn Thiển có chút không rõ, cầm quyển sách lắc lắc. Cô cảm thấy đất diễn của nữ phụ nào cũng nặng ký, ai cũng không thể là nhân vật quần chúng được.

    "Đây, chính nó. Lời thoại này rất quan trọng, là mấu chốt để thúc đẩy thế giới chủ tuyến phát triển, nhất định phải nhớ rõ." 7788 chỉ điểm giang sơn.

    Tiễn Thiển vừa thấy, quả thực.. rất quan trọng! Lần đầu tiên nam nữ chính gặp mặt, muốn bao nhiêuquan trọng có bấy nhiêu!

    Nam chính Lục hoàng tử Yến Hành cải trang du ngoạn, ăn cơm ở tửu lâu quên mang tiền, trong lúc xấu hổ vừa đúng gặp được nữ chính Bạch Lưu Sương giả nam bàn chuyện làm ăn. Bạch Lưu Sương ra tay giúp đỡ, hai người mới gặp như đã quen thân, gian tình.. A không.. cảm tình phát triển nhanh chóng.

    Tiễn Thiển vừa chứng kiến thời khắc gian tình bốn phía mang tính chất lịch sử quan trọng, vừa đảm nhiệm nhân vật quan trọng không thể thiếu - tiểu nhị qua đường. Hơn nữa còn có hai lời thoại quan trọng.

    Câu thứ nhất: "Đại gia, nhìn ngài ăn mặc sang trọng như vậy, sao có thể ăn cơm không trả tiền chứ. Thật là không thể nhìn người qua tướng mạo được."

    Câu thứ hai: "Muốn trốn nợ cũng không dễ như vậy."

    Tiễn Thiển :(°△°) Nhiệm vụ vĩ đại mà quang vinh như này cứ giao cho tôi!

    "Làm người qua đường cũng rất dễ có tiền đồ." Hệ Thống an ủi Tiễn Thiển.

    "Nếu rất có tiền đồ thì tiểu nhị nguyên gốc đâu? Chuyện này tùy tiện tìm một NPC là được, sao tao lại phải đi?" Tiễn Thiển hoàn toàn không tin.

    "Thế giới này độ tự do tương đối cao, ngoại trừ tuyến nhân vật quan trọng, ý thức của những người khác không chịu ảnh hưởng nhiều, cơ bản tự do hành động là chính. Vì tiểu nhị NPC chạy đường nguyên gốc đã tới tiệm thuốc Đông y học nghề, không thể đi làm tiểu nhị. Cục Quản Lý chúng tôi không chắc NPC thay thế có nói được lời thoại thúc đẩy chủ tuyến phát triển không. Ngược lại, một tiểu nhị thông minh lanh lợi mới có thể nói được lời thoại châm chọc nam chính." 7788 giải thích.

    "A.. Được rồi. Tao làm một người qua đường, khi nam nữ chính đều ở đó thì nói ra lời thoại. Như vậy là hoàn thành nhiệm vụ đúng không?" Tiễn Thiển do dự nói.

    "Nói dễ là dễ, rất đơn giản đúng không? Hoàn toàn không có khả năng thất bại. Chạy đường một lần kiếm được 50 điểm tích lũy, tiền lương vẫn rất cao." Vẻ mặt 7788 cực kỳ tin tưởng. "Bây giờ đi thôi, đừng lèo nhèo nữa. Tôi đã tìm cho cô một túc thể tốt. Nhớ phải tiếp nhận ký ức trước, nếu không sẽ lộ tẩy. Có gì cứ hỏi tôi, tôi luôn ở đây."

    Hệ Thống nhà mình đã nói đến mức này, Tiễn Thiển đành phải buồn bực gật đầu. Một hồi hoa mắt váng đầu, bạn học Tiễn Xuyến Tử đổi bản đồ, chính thức bước vào hành trình nhiệm vụ đầu tiên.

    Mở mắt ra, bốn phía đều là màu đen mịt mờ. Tiễn Thiển không biết đang ở đâu, đưa tay kiểm tra, phát hiện trên người cô có chăn mềm, thì ra nguyên chủ cũng đang ngủ. Tiễn Thiển thoải mái nghĩ, một khi đã như vậy thì cứ dựa theo lời 7788 dặn, trước tiên tiếp nhận ký ức.

    Một lát sau, Tiễn Thiển mở mắt ra, vẻ mặt ngây ngốc bắt đầu kêu gào Hệ Thống: "7788, chuyện gì thế này? Có phải nhầm lẫn ở đâu không, hình như tao là một cô thôn nữ."

    "Không sai, không sai. Trước mắt túc thể thích hợp nhất chỉ có cô ấy. Chúng tôi không phải chọn bừa người, trong thế giới diễn sinh mọi người đều là cơ thể sống thực sự. Cục Quản Lý không thể tùy tiện xâm chiếm cuộc sống người khác, trừ khi là nhiệm vụ nghịch tập với giá trị lớn, nếu không chúng tôi đều phải tìm túc thể sắp chết hoặc đã chết."

    "Thế nhưng cô nương này không bệnh không tai, sao cô ấy có thể chết được." Tiễn Thiển vẫn không hiểu đầu đuôi thế nào.

    "Thật sự không sai đâu Tiễn Xuyến Tử. Cô không tới thì sáng mai cô nương này sẽ thắt cổ tự tử. Tôi đã tra thời gian khi cô ấy đi, tránh cho cô vừa vào đã bị treo cổ, đỡ khó chịu." 7788 giơ chân giải thích, sao Hệ Thống vĩ đại có thể mắc sai lầm được.

    "Ra vậy." Tiễn Thiển cảm thán một câu.

    Túc thể của cô là một tiểu cô nương mười ba tuổi, họ Trương, không có tên, phụ mẫu đều gọi nàng là Ngũ Nương. Phụ thân Ngũ Nương là một thư sinh không có tiền đồ, ngay cả thi tú tài cũng không đỗ, đành phải mở lớp dạy chữ trong thôn, lừa gạt ít tiền. Mẫu thân Ngũ Nương là một thôn phụ đứng đắn, đối nhân xử thế ôn hòa.

    Đừng thấy Trương Ngũ Nương gọi là Ngũ Nương mà hiểu lầm, thật ra nàng là con gái một. Chính xác là Trương thị sinh năm đứa con nhưng chỉ Ngũ Nương còn sống. Vì nhà không nuôi sống được con nhỏ nên trong thôn đã có khá nhiều tin đồn, nói Trương thị khắc ruột thịt. Nhưng phụ thân Ngũ Nương vai không thể khiêng, tay không thể nâng, toàn bộ một nhà đều nhờ vào một tay Trương thị lo toan, bởi vậy cuộc sống trôi qua coi như êm đềm.

    Trương Ngũ Nương là một cô thôn nữ bình thường, tướng mạo bình thường, tính cách dịu dàng, từng theo phụ thân học vài quyển sách trong nhà, đương nhiên học vấn không cao. Nghiêm túc mà nói, trình độ của phụ thân Ngũ Nương cũng chỉ là đồ bao cỏ (vô dụng, bất tài).

    Nhưng cô nương biết chữ tính cách dịu hiền này rất được chào đón trong thôn nhỏ, cho nên từ khi Ngũ Nương mười tuổi đã bắt đầu có người đến làm mai. Năm mười hai tuổi, Trương thị đã đính hôn cho nàng với đứa cháu của phú hộ Tôn gia làng bên. Nói là phú hộ Tôn gia nhưng trong nhà chỉ có hơn hai mẫu ruộng mà thôi, vẫn là nông dân đứng đắn.

    (còn tiếp)
     
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng mười 2018
  4. Chương 2: Đại gia, ta là một người qua đường (2)

    Sau khi đính hôn, tiểu cô nương tính tình dịu hiền Ngũ Nương bắt đầu nghiêm túc chuẩn bị gả đi. Mỗi ngày, ngoại trừ giúp mẫu thân mình chăm lo việc đồng áng thì đều ngồi nhà may đồ cưới.

    Từ trí nhớ của Trương Ngũ Nương, Tiễn Thiển biết nàng rất chờ mong hôn sự với Tôn gia. Thiếu nữ nào chẳng mơ mộng, thêm nữa điều kiện Tôn gia không tồi, đứa cháu trai lại cao lớn khỏe mạnh, đặt trong thôn xem như một thiếu niên tuấn mỹ khó thấy. Nếu không phải Ngũ Nương là nữ nhi của thư nhân, cộng thêm tính tình tốt, thì mối hôn sự này nhất định sẽ không rơi trên đầu nàng.

    Đáng tiếc, cuộc sống hạnh phúc của Ngũ Nương không được lâu. Vừa đính hôn một năm, phụ thân thư sinh của Trương Ngũ Nương bệnh không dậy nổi, kéo dài hai tháng rồi mất, để cô nhi quả mẫu ở lại. Thoáng một cái, lời đồn Trương thị khắc người thân càng vang xa.

    Lúc đầu Tôn gia cảm thấy làm thông gia với người có học rất hãnh diện, kết quả là không đợi thành thân, Trương thư sinh đã chết trước, lại thêm Trương thị có tiếng khắc người thân, với hôn sự này Tôn gia muốn bao nhiêu ghét bỏ liền có bấy nhiêu. Cãi lộn hồi lâu, cuối cùng lui hôn.

    Đáng thương cho tiểu cô nương Trương Ngũ Nương, đầu tiên thì phụ thân qua đời, tâm trạng chưa khôi phục đã bị lui hôn. Trương Ngũ Nương dù hiểu chuyện cũng chỉ là một bé gái mười ba tuổi, nhất thời nghĩ quẩn liền treo cổ tự tử. Sau đó Tiễn Thiển đến.

    "Gia đình này thật đáng thương." Tiễn Thiển cảm thán. "Đúng rồi 7788, sau khi Trương Ngũ Nương chết thì mẹ cô ấy thế nào?"

    "Đợi tôi tra chút." 7788 xem lại sách: "Trương Ngũ Nương thắt cổ, người trong thôn nói Trương thị khắc chết một nhà, nhất định là yêu ma nhập vào, dùng hình đánh chết."

    "A! Nói như thế Trương Ngũ Nương còn gián tiếp hại mẹ cô ấy." Lập tức Tiễn Thiển trợn tròn mắt.

    "Dù sao cô cũng thay cô ấy sống cả một đời, cô tính một chút xem có nên hiếu kính tốt Trương thị không, coi như Cục Quản Lý chúng ta bồi thường cho thân thể con gái bà ấy bị chiếm."

    "Có đạo lý. Này, không đúng. Mày lừa tao 7788, tao không phải đến làm người qua đường sao? Làm gì có người qua đường nào là nữ! Trương Ngũ Nương dù đáng thương cũng không phải đàn ông, không thể làm người qua đường được." Tiễn Thiển đột nhiên nhận ra.

    "Cái đó.. không còn cách nào. Xung quanh kinh thành chỉ có cô bé này, tuy Giang Nam cũng có một túc thể nam phù hợp nhưng núi cao, nước xa, cô muốn tới cũng phải mất nửa năm. Chẳng may giữa đường cô bị cường đạo giết chết, lúc đó hai ta có thể đi nhận phạt được rồi. Đến cũng đã đến rồi, biện pháp thì tự cô phải tự nghĩ chứ." 7788 buông tay.

    Đ*! Hố người! 7788 quả nhiên không đáng tin cậy!

    "Lời cô thầm mắng tôi, tôi có thể nghe thấy. Hai ta đã buộc định." 7788 khinh bỉ Tiễn Thiển.

    (⊙o⊙) Thế mà có công năng lớn như vậy! Được thôi, tao không mắng mày, ai bảo mày là đồng bọn nhỏ của tao.

    "Tiễn Thiển, cô nên rời giường làm việc đi. Hiện giờ Trương thị đang bị đả kích từ cái chết của chồng, việc nhà gần đây đều do một tay Trương Ngũ Nương lo toan. Cô tranh thủ dậy làm cơm sáng, thuận tiện nghĩ cách mau chóng đến kinh thành. Giờ cách thời điểm nam nữ chính gặp mặt còn một năm, trong vòng một năm cô nhất định phải đến Trạng Nguyên Lâu làm nhân vật qua đường." 7788 không yên lòng dặn dò.

    Tiễn Thiển nhìn thoáng qua cửa sổ, quả thực sắc trời có chút trắng xám. Vì vậy Tiễn Thiển đành mang vẻ mặt xui xẻo đứng lên nhận lệnh, dựa theo trí nhớ mặc quần áo và chải tóc theo cách của Trương Ngũ Nương.

    Cuối thu, trời có chút lạnh, Tiễn Thiển quyết định đi đun ít nước nóng rửa mặt. Lần theo ký ức đến phòng bếp, nhìn bếp lò được đắp từ bùn đất, Tiễn Thiển không thể không thừa nhận, mình là một người vô dụng.

    Hơn ba mươi năm cuộc đời, một cái bát Tiễn Thiển cũng chưa rửa qua. Giờ muốn cô dùng loại bếp thô sơ để nấu nước, quả thực độ khó quá cao.

    "7788, tao.. tao không biết nhóm lửa." Tiễn Thiển có phần chột dạ báo cáo với Hệ Thống nhà mình.

    "Ầy! Tôi không có tay, không thể tới giúp. Lại nói, tôi cũng không biết, cô nghĩ cách đi." Vẻ mặt 7788 bất đắc dĩ. "Chẳng qua chuyện này lại nhắc tôi, mỗi lần cô đến thế giới khác hãy cố gắng học thêm chút kiến thức và kĩ năng, nhỡ có chuyện gì cũng không rơi vào thế bị động."

    "Vâng. Đại gia ngài nói rất đúng!" Tiễn Thiển nghiêm túc nghe lời dạy bảo. "Nhưng vấn đề hiện tại là làm sao nhóm lửa."

    "Làm sao giờ? Cô tìm xem ký ức Trương Ngũ Nương rồi học theo xem. Nếu không tôi cũng chẳng còn cách nào."

    Vậy là Tiễn Thiển tìm nửa ngày trong phòng bếp, tìm được thứ giống như đá lửa trong trí nhớ, rồi túm một nắm rơm, chuẩn bị nhóm lửa.

    Nhìn Trương Ngũ Nương làm việc này rất dễ dàng, thật sự làm mới biết không đơn giản. Tiễn Thiển cắm cúi nửa ngày cũng không nhóm được lửa.

    Lúc này phía sau cô truyền đến tiếng nói: "Ngũ Nương, con làm gì vậy?"

    Tiễn Thiển giật nảy mình, quay đầu thấy Trương thị mặt mày tiều tụy đứng sau lưng cô.

    "Mẹ, con muốn đun chút nước nóng rửa mặt, nhưng không nhóm được lửa." Tiễn Thiển có chút chột dạ xoa xoa hòn đá lửa trong tay.

    "Đứa nhỏ này, sao lại ngồi giữa nhà châm lửa chứ, cách bếp xa như vậy, cầm đến nơi chẳng phải cháy tay sao." Trương thị vừa lấy hòn đá lửa bước đến cạnh bếp, vừa càm ràm: "Lại nói, rửa mặt sao phải đun nước nóng. Sắp đến mùa đông rồi, phải tiết kiệm củi một chút. Mẹ không phải sớm đã nhắc con.. Ai da."

    Trương thị vốn định dạy bảo nữ nhi yếu ớt không được lãng phí, quay đầu thấy Tiễn Thiển đứng giữa gian nhà, dường như có phần luống cuống túm góc áo. Nhớ đến nữ nhi vừa mất phụ thân, hôm qua còn bị lui hôn, thở dài im lặng không nói, tay chân nhanh nhẹn bắt đầu châm lửa đun nước. Tiễn Thiển không chớp mắt nhìn chằm chằm động tác của bà.

    Không lâu sau, một chậu nước rửa mắt bốc hơi nóng đặt trước mặt Tiễn Thiển. Tiễn Thiển nghĩ thầm, người mẹ này vẫn rất thương con, sau này phải báo hiếu bà thật tốt.

    Cuộc sống thôn nữ của Tiễn Thiển bắt đầu từ một chậu nước nóng, Trương thị thấy dáng vẻ tay chân vụng về của nữ nhi, còn tưởng cô bị việc từ hôn đả kích quá mức nên không quan tâm tới việc gì, càng thêm đau lòng.

    Mà Tiễn Thiển trải qua việc buổi sáng và việc đồng đả kích, đã có tư thế vò mẻ không sợ sứt. Không quan tâm, cô nghĩ, dù sao cuối cùng bà đây cũng phải làm tiểu nhị qua đường, tinh thông việc nhà nông cũng không giúp ích nhiều.

    Ăn xong nửa cái bánh bột ngô cộng với chút nước canh làm bữa trưa, Tiễn Thiển lấy cớ ra ngoài dạo một vòng. Lúc đầu Trương thị không muốn cho cô ra ngoài, sợ cô không chịu được lời đàm tiếu của người ngoài. Trong thôn nhỏ này, một cô nương bị lui hôn cũng giống như bị vứt bỏ, căn bản không còn thanh danh. Nhưng Tiễn Thiển khăng khăng muốn ra ngoài, Trương thị cũng không cố sức ngăn cản, chỉ là dùng ánh mắt sầu lo nhìn cô.

    "7788, đây là chuyện gì? Sao mẹ tao lại dễ dàng đồng ý vậy?"

    "Có lẽ nghĩ cô bị kích động nên phát điên, muốn ra ngoài nghe mắng." 7788 có chút cười trên nỗi đau người khác.

    "Nói nhảm! Tao không ra ngoài thì làm sao có cớ đi kinh thành!"
     
  5. Chương 3: Đại gia, ta là một người qua đường (3)

    Ra khỏi nhà Tiễn Thiển mới phát hiện cô còn rất ngây thơ. Thế này sao gọi là vài câu đàm tiếu được. Ánh mắt người trong thôn nhìn Trương Ngũ Nương giống như dịch bệnh, mấy bà thím nàng dâu không hề cố kỵ mà mắng thẳng mặt Tiễn Thiển, gì mà sa cơ thất thế, rồi đồ sao chổi mới khó nghe cỡ nào. Trên đường, mấy đứa bé gây rối đều ném đá vào lưng Tiễn Thiển, quả thực chính là bộ dáng chuột chạy qua đường.

    Đây cũng chưa tính là chuyện nghiêm trọng nhất. Nam nhân ven đường nhìn Trương Ngũ Nương như chó thấy bánh bao thịt, mấy tên vô lại miệng không sạch sẽ cất lời trêu chọc. Tiễn Thiển nghĩ, cứ như vậy thì Trương Ngũ Nương không không thắt cổ cũng xảy ra việc lớn. Trương thị và nàng ấy, hai người cô nhi quả mẫu không có bất cứ năng lực tự vệ nào. Trước kia vì Trương Ngũ Nương chưa bị lui hôn, người trong thôn ít nhiều cũng cố kỵ quan hệ thông gia với Tôn gia.

    Mà bây giờ, một nhà Trương thị, mẫu thân thì tuổi trẻ góa chồng, cộng thêm tiểu cô nương Trương Ngũ Nương chưa kịp lấy chồng, quả thực là bánh bao thịt. Sớm hay muộn đám lưu manh cũng nhanh chóng tìm tới cửa.

    Tiễn Thiển lượn nhanh ở ngoài một vòng rồi chạy về nhà. Là một người trưởng thành trong xã hội hiện đại, cô chưa từng gặp qua tình cảnh người người hô đánh này.

    "Đó là cô kém hiểu biết!" 7788 không có lòng thông cảm một chút nào.

    Sau khi về nhà, vẻ mặt Tiễn Thiển nghiêm túc, trầm mặc không nói. Trương thị thấy bộ dạng này của cô, cũng chỉ thở dài một tiếng, im lặng không nói. Hài cốt trượng phu chưa lạnh, nữ nhi vô tội bị từ hôn, Trương thị không nhịn được bắt đầu nghi ngờ có phải bà thực sự có mệnh khắc người thân hay không. Bà muốn đi theo trượng phu nhưng lại lo nữ nhi tuổi nhỏ không người nâng đỡ, nếu không có bà không biết sẽ thế nào.

    Trương thị dù sao cũng chỉ là một thôn phụ, mặc dù hàng năm đều lo toan việc nhà, tính tình tôi luyện có vài phần quyết đoán, song kiến thức bà có hạn, trong thời gian ngắn không biết làm sao cho phải.

    Đợi khi Tiễn Thiển phô bày tâm trạng đủ rồi, Trương thị đã tự trách đến bắt đầu rơi nước mắt.

    "Mẹ." Tiễn Thiển hít sâu một hơi, bắt đầu diễn kịch. "Mẹ, chúng ta dọn nhà đi, không thể ở lại trong thôn."

    "Cái gì?" Trương thị nghe vậy có chút sững sờ.

    "Đúng vậy. Con đã nghĩ kĩ rồi, chúng ta dọn nhà đi." Vẻ mặt Tiễn Thiển kiên định.

    Trương thị cười khổ: "Đứa nhỏ ngốc, có thể chuyển đi đâu được đây. Hai mẹ con mình dựa vào mấy phần ruộng sống qua ngày, không làm ruộng, không có thu hoạch, chẳng lẽ muốn chết đói sao? Nghe lời mẹ, chờ qua khoảng thời gian này, lời đàm tiếu sẽ hết, lúc đó mẹ sẽ cho con một mối hôn sự thật tốt, cho con gả ra ngoài nở mày nở mặt."

    Nói đến đây, Trương thị lau nước mắt, ngữ khí kiên định nói với Tiễn Thiển: "Yên tâm đi, có mẹ ở đây, mẹ sẽ chăm sóc con, nữ nhi ngoan không phải sợ."

    Tiễn Thiển :(⊙o⊙), rất cảm động! Nhất định phải hiếu kính tốt người mẹ được hời này! Nhưng mẹ từ chối chuyển nhà đến kinh thành thì con trở thành tiểu nhị kiểu gì đây.

    Sửa lại suy nghĩ một chút, Tiễn Thiển bắt đầu cố gắng thuyết phục lần hai: "Mẹ, không phải con khờ khạo. Con nghĩ rồi, sau khi cha đi, nhà ta đã không có nam nhân bên ngoài. Cô nhi quả phụ, ai cũng có thể trèo lên đầu chúng ta. Dù có ruộng đồng nhưng mẹ vất vả một năm, thu vào tay không biết còn mấy phần."

    "Nhà chúng ta không có sức lao động, vốn không làm hết việc đồng, thu hoạch không có bao nhiêu, sau khi nộp thuế hàng năm còn không đến vài hạt thóc. Hơn nữa khi cha còn sống, đám lão Lý ở đầu thôn phía đông rõ ràng đã muốn chiếm thu hoạch của nhà ta, giờ cha đã mất, họ sẽ càng làm tệ hơn."

    "Lại nói, mẹ à, hôm nay con ra ngoài một chút, tình cảnh bên ngoài đã thấy rõ. Giữa ban ngày mà mấy tên lưu manh còn buông lời thô tục, nếu để thêm thời gian, bọn chúng sẽ tìm tới cửa, một thôn phụ như mẹ không chỉ phải bảo vệ mình mà còn phải bảo vệ con nữa."

    Trương thị nghe Tiễn Thiển nói, lập tức ngẩn người. Bà biết lời nữ nhi rất có đạo lý, thậm chí có một số việc đã thành hiện thực. Trượng phu bà vừa qua đời, thu hoạch năm nay đã bị thôn trưởng ăn mất một phần. Nhưng đó là nể mặt thông gia của Trương gia người đông thế mạnh nên không làm quá. Giờ nữ nhi bị lui hôn, tầng chắn cuối cùng đã không còn, tình cảnh năm tới càng thêm gian nan.

    Mà nữ nhi năm nay mười ba tuổi, sắp thành một đại cô nương. Kỳ thật trong lòng Trương thị vô cùng rõ ràng, hiện giờ muốn có thanh danh trong thôn, muốn cho Ngũ Nương một mối hôn sự tốt là việc si tâm vọng tưởng. Hơn nữa, ngộ nhỡ có lưu manh tìm đến cửa trêu chọc, hoặc là có ác bá trong thôn ép mua Ngũ Nương làm thiếp, nên làm gì bây giờ, bà thật sự có thể bảo vệ được con sao?

    Trương thị im lặng, Tiễn Thiển cũng để im cho bà suy nghĩ rõ ràng. Tiễn Thiển cảm thấy người mẹ được hời Trương thị này rất yêu thương nữ nhi, bà sẽ đưa ra quyết định chính xác! Với việc này Tiễn Thiển có lòng tin mười phần!

    Cảm thấy đã thuyết phục được mẫu thân, tâm tình bạn học Tiễn Xuyến Tử vô cùng tốt. Cô chạy đến sau nhà bẻ một cành liễu, định dùng nó làm sạch răng sau cơm tối. Tuy rằng thứ này ở thời đại này rất bất tiện nhưng cô phải cố gắng giữ vệ sinh. Cô thôn nữ Tiễn Thiển cố làm mình vui trong khổ cực.

    Quả nhiên, Trương thị ngây ngốc suốt đêm, ngay cả cơm tối cũng không ăn được bao nhiêu. Sáng hôm sau giúp Tiễn Thiển rửa mặt xong thì kéo cô ngồi vào bàn, ý muốn nói chuyện lâu dài.

    "Ngũ Nương.." Trương thị dường như có chút do dự. "Những điều con nói hôm qua, mẹ đã suy nghĩ một đêm. Mẹ cảm thấy con nói rất có lý."

    Tiễn Thiển nghe vậy hai mắt sáng lên. Ngao! Cuối cùng mẹ già cũng muốn vào thành, thật kích động!

    Trương thị sờ đầu Tiễn Thiển, thở dài: "Nhưng nếu dựa vào cậu con sống qua ngày, chỉ sợ về sau con phải chịu khổ, mợ con.."

    Cái gì? Bà đây phải vào thành! Vào thành! Ai nói muốn đến nhà cậu ở sâu trong núi lớn? Cậu cũng rất khó nuôi sống mình được không! Vẻ mặt Tiễn Thiển đầy vạch đen.

    "Mẹ, mẹ nghe con nói, con không tới nhà cậu được." Tiễn Thiển cất lời khuyên nhủ: "Nhà cậu vốn đã khó khăn, thêm hai miệng ăn chúng ta thì cả gia đình thật sự phải chờ chết."

    "Điều con nói mẹ biết. Thế nhưng hiện giờ chúng ta cũng không có thân thích nào nương nhờ được." Sắc mặt Trương thị có chút khó xử.

    "Cha từng nói, nhà ta cách kinh thành không xa lắm, khoảng hơn một trăm dặm, đi ba, bốn ngày đường là đến. Chúng ta tới kinh thành đi." Vẻ mặt Tiễn Thiển nghiêm túc.

    Trương thị nghe vậy, cười: "Đứa nhỏ ngốc này, chúng ta ở kinh thành không thân không quen, sống thế nào được. Chẳng lẽ muốn mẹ ăn xin nuôi con sao? Không được! Vẫn là nghe mẹ đi, dựa vào cậu con sống qua ngày. Mẹ sẽ cố gắng làm việc, cuộc sống coi như ổn."

    "Cha từng nói với con, sớm muộn sẽ mang con dọn vào kinh sống. Cha nói, chỉ cần chịu làm, vào trong thành luôn có thể tìm việc. Chỉ cần chịu làm thì không ai chết đói." Trong nháy mắt Tiễn Thiển mở ra hình thức lừa đảo. Dù sao vị phụ thân hời kia đã chết, nói rồi hay chưa Trương thị cũng không biết.

    "Con nghĩ rồi, mẹ may vá không tồi, mặc dù thêu hoa không so được với những người giàu có nhưng muốn có một công việc may vá cũng có thể. Mà cha từng nói, trong kinh không giống nơi này, cô nương trong nhà cũng có thể ra ngoài, con cũng có thể tìm một việc để nuôi sống. Thực sự không được, con có thể làm nha hoàn."

    "Con.. Vậy sao được." Trương thị nghe vậy kinh hãi: "Dù mẹ vất vả cũng không bán con đi hầu hạ người ta."

    "Nhưng mẹ à, sao có thể dựa vào nhà cậu được. Nhà cậu đã khó khăn, chẳng lẽ con lại liên lụy cả nhà cậu sao? Lại nói, mợ vẫn luôn mang bệnh, giờ chúng ta có tiếng là khắc người thân, chỉ sợ cũng khó mở miệng nhờ vả. Vào kinh, coi như ăn xin thì vẫn có miếng ăn, đâu bị chết đói? Miễn còn sống là có cách." Tiễn Thiển giả bộ thở dài.

    "Con.. Ai! Con nghĩ kỹ chưa?" Trương thị lo lắng nhìn Tiễn Thiển: "Thôi, con đã lớn rồi! Hai phía đều là đường cùng, đã như vậy mẹ sẽ nghe lời con, ít nhất hai mẹ con cùng chung một chỗ, chết cũng chết cùng một chỗ."

    Tiễn Thiển nghe vậy thở phào một hơi lớn! Ai nha, cuối cùng cũng sắp đến gần Trạng Nguyên Lâu.

    (còn tiếp)
     
  6. Chương 4: Đại gia, ta là một người qua đường (4)

    Mặc dù Trương thị đồng ý với Tiễn Thiển sẽ lên kinh, nhưng vẫn mang dáng vẻ sầu lo. Hai mẹ con bỏ ra một buổi sáng để kiểm tra tài sản. Bởi vì vừa tổ chức tang lễ, lại thêm lương thực thu hoạch bị tham ô một chút nên khi Trương thị mang toàn bộ gia sản ra còn không đến một trăm văn tiền. Song, những thứ này không bao gồm đồ cưới Trương thị chuẩn bị cho Trương Ngũ Nương.

    Lại nói, phu thê Trương thư sinh rất yêu thương nữ nhi, từ khi Trương Ngũ Nương sinh ra đến giờ, hai phu thê bắt đầu cất một văn tiền, một văn tiền tích góp làm đồ cưới cho nữ nhi. Lúc Trương thư sinh còn sống là thư sinh biết chữ duy nhất trong mấy làng gần đây, tiền học phí hàng năm thu được không ít. Nhưng phu thê hai người rất tiết kiệm, gần như đều tích góp lại làm đồ cưới cho nữ nhi.

    Trương thư sinh vẫn cảm thấy nhà mình người ít thế yếu, chỉ lo nữ nhi gả chồng bị ức hiếp nên muốn mua thật nhiều đồ cưới thật, để sau này Trương Ngũ Nương gả chồng có phân lượng một chút.

    Năm ngoái sau khi đính hôn với Tôn gia, Trương thư sinh lấy tiền tích góp nhiều năm thu gom, lại bán sạch gia sản, lên trấn đổi thành hai lượng bạc, rồi đánh thêm một cái vòng tay bằng bạc nhỏ xinh, định làm đồ cưới cho nữ nhi. Tiếc là đồ cưới liều mạng mua sắm này, Trương Ngũ Nương đã không cần dùng.

    Tiễn Thiển thấy đồ cưới này trong thôn đã có thể nói là khoản tiền lớn, trong lòng nhất thời nắm chắc, ít nhất đến kinh thành sẽ không lưu lạc đầu đường, chí ít có tiền để thuê một phòng ở.

    Trương thị vốn không muốn đụng đến đồ cưới của nữ nhi, đây dù sao cũng là bà và trượng phu liều mạng tích góp để bảo đảm cho tương lai nữ nhi. Nhưng không chịu được Tiễn Thiển cứng đầu lải nhải, cuối cùng đồng ý sau khi đến kinh sẽ dùng đồ cưới của nữ nhi để thuê phòng.

    Hai người thảo luận một hồi, quyết định đến nhà Lý chính* nói một tiếng, sau đó đến quan nha làm giấy thông hành. Dọc đường đều nghe tiếng phàn nàn và mắng chửi, Tiễn Thiển và Trương thị đến trước cửa nhà Lý chính, tiếc là không ai mời họ vào trong. Lý chính mang vẻ mặt ghét bỏ đứng ngoài cửa nói chuyện với họ.

    *Lý chính không phải tên riêng mà là người trưởng quản một Lý, thuộc đơn vị chính trị thời xưa.

    Nghe thấy hai người muốn tới kinh thành nương nhờ họ hàng (đây là lý do Tiễn Thiển và Trương thị bàn trước ở nhà), Lý chính lộ ra nụ cười châm chọc, có lẽ là cảm thấy họ hàng ở kinh thành sẽ không thu nhận và giúp đỡ hai mẹ con Trương thị.

    Trương thị muốn nhờ Lý chính mang bà tới quan nha xử lý giấy thông hành, hắn lạnh lùng từ chối: "Trương thị, bà không cần phải đi qua đi lại làm gì, ngoan ngoãn ở nhà, có việc gì bà con có thể qua giúp một hai. Đến kinh thành cũng không dễ như bà nghĩ."

    Lời nói tuy đẹp đẽ nhưng trong lòng Trương thị biết rõ Lý chính chê bà phiền phức, không muốn vì chuyện Trương gia mà chạy đến nha môn một chuyến. Vì vậy Trương thị lộ ra gương mặt tươi cười: "Bác cả à, ngài biết đấy, tình cảnh hai mẹ con chúng ta thực sự rất khó khăn, bất đắc dĩ phải đi nương nhờ họ hàng ở kinh thành."

    "Ngoài ra." Trương thị dừng một chút. "Chúng ta đi rồi, ruộng đồng trong nhà không ai để ý tới, phiền ngài trông nom một phần. Xa nhà, thu hoạch trong ruộng nhiều hay ít cũng không giúp được gì cho chúng ta."

    Lời này chính ý là cho không Lý chính ruộng đồng của Trương gia. Quả nhiên, nghe lời này, trên mặt Lý chính hiện vẻ tươi cười: "Trương thị bà đúng là người hiểu chuyện. Đã như vậy, ta sẽ cùng bà đi một chuyến."

    Trương thị gật đầu, nói: "Làm phiền ngài."

    Tiễn Thiển lén xoay người sang chỗ khác bĩu môi. Mang ruộng đồng cho tên Lý chính mặt tái là ý Tiễn Thiển và Trương thị đã thương lượng trước ở nhà. Trương gia không người, ruộng đồng không người trông nom sớm muộn sẽ bị chiếm, không bằng tặng không cho Lý chính một cái nhân tình, để hắn vui vẻ xử lý giấy thông hành. Di chuyển ở đây không phải chuyện dễ dàng, quản lý hộ tịch còn nghiêm hơn nhiều so với hiện đại.

    Quả nhiên, có chỗ tốt là ruộng đồng Trương gia, vừa rạng sáng ngày thứ hai Lý chính đã dẫn Trương thị vào trấn, nhanh chóng xử lý xong giấy thông hành, giống như sợ mẹ con Trương thị đổi ý, hận không thể để họ mau mau dọn đi.

    Làm xong giấy thông hành, Trương thị mang Tiễn Thiển bắt đầu thu dọn đồ đạc chuyển nhà. Thật ra cũng không có gì thu dọn, chỉ là túm mấy con gà nuôi trong nhà lên trấn bán được hai mươi văn tiền, rồi thu dọn y phục của hai người một chút, cộng lại cũng chỉ vài thứ.

    Thu dọn đến quần áo trước kia của Trương thư sinh, Trương thị có chút khó xử. Quần áo nam nhân hiện đã vô dụng, nhưng có vài bộ y phục vẫn chưa bị rách, đem tặng người lại không nỡ. Đang lúc bà muốn đổi kiểu dáng khác thì Tiễn Thiển ngăn lại.

    Trương thị không hiểu rõ ý Tiễn Thiển: "Mẹ biết đây là y phục cha con từng mặc, con có chút không nỡ. Nhưng y phục trắng này sớm muộn sẽ bị mốc hỏng, có thể dùng thì sửa một chút, không nên lãng phí."

    "Không phải, mẹ." Tiễn Thiển lắc đầu: "Con muốn bàn bạc với mẹ việc này, mẹ là một phụ nhân, mang theo một nữ hài tử mười mấy tuổi như con đi đường luôn không an toàn, không bằng mẹ để con đóng vai thành nam hài tử đi. Hơn một trăm dặm cũng phải mất ba, bốn ngày đi đường, trừ khi chúng ta thuê xe."

    Trương thị suy nghĩ một chút rồi đồng ý. Mang theo một nam hài tử thành niên rõ ràng an toàn hơn một đại cô nương mười mấy tuổi. Trương Ngũ Nương chỉ có mười ba tuổi, vì là nữ tử nhà nông nên có vẻ hơi đen gầy, mặc quần áo nam tử vào quả thật có chút giống nam hài tử khoảng mười hai tuổi.

    Đã quyết định biến trang phục của nữ nhi thành nam hài tử, Trương thị cũng không nhiều lời dông dài, suốt đêm vội vàng sửa lại quần áo trưởng phu cho nhỏ đi. Hơn nữa còn bỏ ra mấy ngày bán lương thực tồn trữ trong nhà, mua cho nữ nhi một đôi giày mới thật dày, bà thì đi giày cũ trượng phu để lại, hơi lớn một chút, nhưng vẫn chưa rách.

    Sau năm ngày, trời còn chưa sáng, Trương thị đã mang Tiễn Thiển lên đường vào kinh. Khép lại chiếc cổng tre hỏng nhà mình, nước mắt Trương thị không kìm được rơi xuống. Bà biết rõ, lần này đi sẽ không thể trở về ngôi nhà nhỏ từng chung sống với trượng phu. Quay đầu nhìn nữ nhi mặc đồ nam áo xanh nón nhỏ, ánh mắt Trương thị dần trở nên kiên định.

    Còn nữ nhi ở đây, bà còn nữ nhi..

    Tiễn Thiển nhìn bà, cảm thấy nữ nhân này thật không tầm thường. Trương Ngũ Nương chỉ cần có một phần tính cách giống bà cũng không tùy tiện treo cổ. Sau khi Trương Ngũ Nương chết, Trương thị bị người trong thôn dùng hình đánh chết, sợ là cũng vì trượng phu và nữ nhi đều qua đời, bà không còn gì lưu luyến cũng không muốn phản kháng.

    Nếu Trương Ngũ Nương còn sống, Trương thị vì nữ nhi, chắc chắn không dễ buông bỏ như vậy.

    Trong tay Tiễn Thiển cầm một bọc lương khô nhỏ, một đường đi theo mẫu thân nhà mình, đón tia nắng ban mai, rời khỏi thôn nhỏ Trương Ngũ Nương sống cả đời. Không ai tiễn họ, hai mẹ con đi trên con đường hẹp có phần bi tráng.

    Trương thị sợ nữ nhi chịu khổ, vừa đi vừa nhẹ giọng an ủi Tiễn Thiển: "Bé ngoan, tất cả rồi sẽ tốt. Tới trấn trên, mẹ sẽ mua cho con mấy viên đường."

    "Không cần đâu mẹ. Về sau còn nhiều việc cần đến tiền, con không ăn đường.."

    (còn tiếp)
     
  7. Chương 5: Đại gia, ta là một người qua đường (5)

    Lục hoàng tử Yến Hành lạnh nhạt nhìn thị vệ đang giao đấu với thích khách, gương mắt tuấn mỹ lộ vẻ lạnh lùng. Trình độ ám sát này chưa đủ tạo thành uy hiếp cho hắn, nhưng nó ám chỉ hành tung của hắn đã bị lộ.

    Không có chiếu chỉ thì người trong hoàng thất không được tự tiện ra vào kinh thành, đây là quy định tổ tiên đặt ra. Lần này hắn đến Tuyên Thành không hề xin chiếu, Tuyên Thành cách kinh thành không xa, chỉ cần hắn cáo ốm vài ngày là có thể che giấu. Mà bây giờ, hành tung của hắn đã bị lộ, ý là trong kinh đã có người biết hắn chưa có chiếu mà tự ý rời khỏi, nhất định phải nhanh chóng trở về! Quan trọng là, hắn không tìm được nhược điểm của người đã phái thích khách đến.

    Sau khi xử lý sạch đám thích khách, thị vệ vây quanh bên người Yến Hành. Trên mặt thống lĩnh thị vệ có phần lo lắng: "Chủ tử, hành tung đã bị lộ."

    "Ừm." Yến Hành nhẹ nhàng gật đầu, gương mặt không lộ cảm xúc: "Ngươi mang thị vệ tiếp tục bảo vệ xe ngựa, theo hướng định trước mà về kinh, ngầm để lại một nhóm người theo ta thúc ngựa về trước."

    "Vâng!" Thống lĩnh thị vệ ôm quyền, lập tức đi sắp xếp người. Một lát sau, vài người mặc quần áo bình thường, bước chân nhẹ nhàng dắt ngựa đến cạnh Yến Hành.

    Yến Hành lên ngựa nhanh chóng rời đi, để lại thống lĩnh thị vệ mang theo người tiếp tục bảo vệ xe ngựa tiến về phía trước.

    Ròng rã hai ngày đêm gấp rút phi ngựa, cuối cùng nhóm người Yến Hành cũng đến được ngoại ô kinh thành, chỉ còn năm mươi dặm là vào đến kinh. Thấy sắc trời đã tối, đầu lĩnh ám vệ Ám Nhất không khỏi nôn nóng.

    "Chủ tử." Ám Nhất đánh ngựa bắt kịp Yến Hành: "Không thể đi tiếp, sắc trời đã tối, đường phía trước cũng không tốt. Đi đường ban đêm sợ rằng sẽ sinh nguy hiểm."

    "Gần đến kinh thành rồi, nhiều nhất chỉ mất hai canh giờ thúc ngựa lao nhanh." Yến Hành vẫn không giảm bớt tốc độ.

    "Nhưng thưa chủ tử, khi chúng ta đi, đoạn đường phía trước hơi lún, không biết đã sửa hay chưa. Không rõ đường mà tùy tiện đi chỉ sợ không ổn." Ám Nhất tiếp tục thuyết phục: "Hơn nữa giờ này cửa cung đã khóa, Hoàng thượng sẽ không triệu kiến, chúng ta lên đường vào sáng sớm cũng không khác là bao."

    "Chủ tử, mặt khác, cho dù Hoàng thượng biết tin thì cùng lắm chỉ khiển trách, nếu mò mẫm đi đường nguy hiểm thì mất nhiều hơn được." Ngữ khí Ám Nhất có chút khẩn khoản.

    "Ừ." Yến Hành nhàn nhạt đồng ý một tiếng. "Bảo Ám Nhất tới phía trước thăm dò, nếu không có vấn đề thì hạ trại tại chỗ."

    Ám Nhất tuân mệnh, gọi người đi dò đường. Yến Hành giảm bớt tốc độ, vừa đi vừa chờ hồi báo.

    Không lâu sau, Ám Thất trở về: "Chủ tử, phía trước có miếu sơn thần bỏ hoang, thích hợp hạ trại, nhưng đã có người ở bên trong, ngài xem.."

    Vừa nói đến đây, Ám Tam cười: "Việc này có gì khó. Bất kể đó là ai, đuổi ra là được." Tính tình Ám Tam vốn tùy tiện, ngoại trừ lời chủ tử dặn dò thì không để bất cứ chuyện gì vào đầu, nói ra lời này cũng là bình thường.

    Vừa nghe xong, Ám Nhất liền đập mạnh một cái vào sau đầu Ám Tam, vừa đánh vừa mắng: "Được cái đầu ngươi! Đưa ra chủ ý tối tăm, suốt ngày chỉ biết gây chuyện, não ngươi chắc chỉ bằng hạt vừng to."

    Người xung quanh cười ầm lên, ngay như Yến Hành cũng thoáng ý cười. Ám Tam không dám phản bác, xoa đầu ngây ngô cười, giải thích: "Chẳng phải do ta sợ hoàn cảnh không tốt sẽ quấy nhiễu chủ tử sao!"

    Ám Nhất không để ý tới hắn, quay đầu hỏi Ám Thất: "Ngươi thăm dò người bên trong chưa? Có vấn đề không?"

    Ám Thất gật đầu: "Nhìn qua là hai mẹ con, một phụ nhân mang theo một đứa bé choai choai, cách ăn mặc giống thôn dân ở quanh đây. Ta lên cây quan sát một hồi cũng không thấy hành động bất ổn nào."

    Ám Nhất nghe vậy quay đầu nhìn Yến Hành: "Chủ tử, ngài định thế nào?"

    Yến Hành gật đầu: "Vào miếu hạ trại. Các ngươi chú ý một chút, nếu đối phương là bách tính bình thường thì đừng quấy nhiễu."

    Chúng ám vệ gật đầu nói phải, theo Yến Hành xuất phát đến miếu hoang.

    * * *

    Tiễn Thiển theo Trương thị đi liên tục hai ngày, trong lòng có chút cảm thán, quả nhiên thời cổ đại muốn đi ra ngoài không dễ, nhà nghèo chỉ có thể dựa vào hai đùi. Mặc dù Tiễn Thiển được ba mẹ nuông chiều hơn ba mươi năm nhưng không phải loại người yếu ớt, cộng thêm cơ thể cô thôn nữ Trương Ngũ Nương coi như rắn chắc khỏe mạnh, trạng thái dọc đường khá tốt.

    Ngược lại, Trương thị vì thương nữ nhi, vác trên lưng một đống hành lý, gương mặt lộ chút mệt mỏi.

    Lúc trông thấy một sơn miếu bỏ hoang trên đường, hai mẹ con đều rất vui vẻ. Đêm đầu tiên, Trương thị mang Tiễn Thiển tá túc ở một nhà trọ trấn trên, bỏ hai đồng tiền cũng chỉ có thể nghỉ lại trong kho củi. Mắt thấy hôm nay chưa có chỗ qua đêm, trước không có thôn, sau không nhà trọ, Trương thị còn tưởng phải ngủ ngoài trời. Đang lúc nóng vội thì thấy một ngôi miếu hoang, quả nhiên trời không tuyệt đường người.

    "Dù sao có mái che cũng tốt." Trương thị có phần an ủi nghĩ.

    Tiết trời cuối thu có chút lạnh. Tất nhiên cửa miếu đổ nát không có tác dụng che mưa chắn gió, Tiễn Thiển bàn với Trương thị muốn ra ngoài nhặt ít củi sưởi ấm. Trương thị sợ cô xảy ra chuyện nên kiên quyết không cho. Ngay lúc đang tranh cãi thì ngoài cửa truyền đến tiếng vó ngựa, dường như có không ít người đi về phía ngôi miếu hoang này. Trương thị có phần căng thẳng, đưa tay túm Tiễn Thiển, cảnh giác nhìn về phía cửa miếu.

    Không lâu sau, vài người vây quanh một công tử mặc cẩm y cùng bước vào. Tiễn Thiển nhìn thoáng qua gương mặt người ở chính giữa, không khỏi hít một hơi lạnh. Oa~Soái ca cực phẩm! Chẳng lẽ cổ đại thực sự là nơi mỹ nam đầy đường? Gien của người hiện đại nhất định đã bị thoái hóa, đầy đường chỉ có đầu trọc bụng phệ thôi!

    Ám Nhất đi phía trước, thấy mẹ con Trương thị đều ngơ ngác nhìn chủ tử nhà hắn thì không khỏi có chút buồn cười. Quả nhiên chủ tử mình có gương mặt đi đến đâu thắng đến đó.

    Cảm thấy Ám Nhất nhìn về phía mình, Tiễn Thiển nhanh chóng bình tĩnh lại, có phần cảnh giác theo dõi hắn. Nhìn bộ dạng xù lông của Tiễn Thiển, Ám Nhất dừng chân, trong lòng càng thấy buồn cười, thầm nghĩ tiểu cô nương này còn có tính cảnh giác rất mạnh.

    Không sai! Tiểu cô nương! Vừa vào cửa Ám Nhất đã âm thầm đánh giá mẹ con Trương thị một phen. Trang phục của Tiễn Thiển mặc dù có thể giấu được người bình thường nhưng không giấu được con mắt người trong nghề. Vừa vào, nhóm Yến Hành đã phát hiện, đúng thực trong miếu là một đôi mẹ con. Trong nháy mắt âm thầm phân tích hai người.

    Hai mẹ con, nữ nhi không lớn hơn mười lăm tuổi, từ hô hấp và bước chân có thể thấy chưa trải qua huấn luyện, chỉ là người bình thường. Còn vì sao nữ nhi muốn giả nam trang, Ám Nhất không quan tâm. Hắn đã xác định được hai người này không có tính uy hiếp.

    Phân tích xong, nụ cười của Ám Nhất càng thêm ôn hòa.

    Tiễn Thiển cũng không chú ý tới biểu cảm của Ám Nhất, cô còn đang trò chuyện náo nhiệt với 7788: "7788, mau nhìn soái ca đi! Quả nhiên ở cổ đại soái ca đầy đường! Có thấy dáng người rất đẹp không!"

    7788 khinh bỉ: "Ở đâu ra soái ca đầy đất, kia là nam chính đó! Tướng mạo này chỉ được coi là trung bình trong nhóm nam chính mà thôi, không ngờ kiến thức cô hạn hẹp đến thế. Trong những nhiệm vụ tiếp theo của chúng ta, cô có thể thấy rất nhiều nam chính, đừng có mỗi lần thấy đều ngạc nhiên."

    "..."

    Nghe 7788 nói, lập tức Tiễn Thiển thất vọng. Nam chính là tài sản riêng của nữ chính, vai quần chúng như cô không nên nhìn chằm chằm vào tài sản riêng của người ra, sẽ không may.
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...