Tổng Tài Đại Nhân Quá Sủng Rồi! Tác giả: Quả Sung Có Hoa Edit: Cheni Meo Thể loại: Lãng mạn, tình yêu, đô thị, báo thù Số chương: 174 chương Link thảo luận góp ý: Văn án: Đây là bộ truyện đầu tay của mình dịch, có chỗ nào sơ sót mong cả nhà lượng thứ cho >. <
Chap 1+2: Cô chẳng qua chỉ là người phụ nữ tôi không cần. Bấm để xem "Tôi uống hết chỗ rượu này là có thể nói chuyện, phải không?" Khuôn mặt của Lâm Vãn Thanh điềm tĩnh yên lặng không gợn sóng, không thể nhìn thấy sự tức giận trong lòng của cô. Dường như người dàn ông đang ép cô uống chai rượu volka trước mắt không phải là vi hôn phu của mình. Trong tiếng la hét thất thanh của mọi người, cô ngẩng đầu nhắm mắt lại. Trong đầu loe lên hình ảnh người cha nhảy lầu tử tự, cùng người mẹ đang nằm trên giường với chiếc máy thở để duy trì sự sống. Cô không được ngã xuống! "CHOANG!" một chai rượu volka đã rỗng, Lâm Vãn Thanh ném chai rượu xuống đất, đi từng bước đến trước mặt vị hôn phu, má đỏ hồng hồng, đôi mắt nguội lạnh mở to. "Nói chuyện với tôi!" Cô nhìn thẳng vào người đàn ông, cơ thể cô tỏa ra khí thế nghiêm nhị, xung quanh bỗng chốc yên lặng. Một người phụ nữ lắc cái eo thon tiến lại gần, nắm lấy tay vị hôn phu của Lâm Vãn Thanh. Cô ta dựa cả nửa người lên cánh tay chắc khỏe của hắn, "Đây là vị hôn thê của anh ư? Xem ra cô ta cũng chỉ như thế, chẳng trách anh nói cô ta thật nhàm chán" Nghe những lời khiêu khích của cô ả, Lâm Vãn Thanh chỉ liếc nhìn cô ta một cái, rồi dồn hết sự chú ý của mình vào người vị hôn phu kia. "Bảo bối, em yên tâm, anh không có hứng thú với người phụ nữ này một chút nào!" hắn ta vừa nói vừa hướng đến Lâm Vãn Thanh, đôi mắt hắn lóe lên sau khi nhìn thấy chiếc váy bó sát trên người cô, "Lâm Vãn Thanh, cô có gì thì nói luôn ở đây, tôi rất bận." Ngay tức thì mọi người xung quanh hướng đến Lâm Vãn Than bằng ánh mắt xem kịch, những ngón tay cô siết chặt lại, cằm cô khẽ nâng lên để phớt lờ những ánh mắt đang xem trò vui. "Tôi muốn anh bơm vốn đầu tư vào Công ty gia đình tôi. Tôi sẽ cho anh nắm giữ 30% cổ phần." Đây là sự hy sinh lớn nhất của Lâm Vãn Thanh. Công ty của Lâm gia phải đối mặt với phá sản chỉ sau một đêm, cha mẹ tự sát. Lâm Vãn Thanh không biết chuyện gì đã xảy ra. Nhưng điều đầu tiên cô phải làm bây giờ là giữ lại công ty và sinh mệnh của mẹ cô. "Còn nữa, ngày hôn lễ của chúng ta, tôi đồng ý tổ chức sớm." "Chà!" Người đàn ông đột nhiên cười khẩy, như thể anh ta đang nghe một câu chuyện cười vui nhộn vậy. Hắn ta chỉ tay vào mặt Lâm Vãn Thanh cười rồi nói "Cô tưởng rằng mình vẫn là thiên kim tiểu thư nhà họ Lâm ư? Tỉnh lại đi! Trước đây không phải cô kiêu ngạo lắm sao, nhìn cũng không thèm nhìn tôi một cái, sao giờ lại yêu cầu tôi tổ chức hôn lễ sớm?" "Như vậy đi, nể tình quan hệ phu thê của chúng ta, tôi cho cô một cơ hội. Chỉ cần cô quỳ xuống dập đầu hoặc thoát y ở đây. Tôi sẽ đầu tư vốn vào công ty của cô, như thế nào?" Người phụ nữ bên cạnh hắn ta lập tức cười "Như vậy so với vũ nữ thoát y chân chính còn đáng xem hơn." Mọi người xung quanh đều cười ồ lên. Sự kiên nhẫn của Lâm Vãn Thanh đã đến cao điểm, cô hit một hơi thật sâu. Đi ra đằng sau của vị hôn phu, không khách khi đá vào mông của hắn ta. "TỦM!" một âm thanh lớn vang lên, vị hôn phu rơi xuống hồ bơi cùng người phụ nữ. "CỨU MẠNG! AAAA!" Vị hôn phu của Lâm Vãn Thanh không biết bơi, hắn ta vùng vẫy gào thét dưới nước. Hiện trường ngay lập tức trở nên hỗn loạn. "Nhìn anh như thế này, tôi thật sự rất vui vì lúc đó đã không cưới anh." Lâm Vãn Thanh khoanh tay nhìn chằm chằm người đàn ông và người phụ nữ đang vật lộn dưới hồ bơi. Cô quay người bước đi thì vị hôn phu hét lên: "Cô đứng lại đấy cho tôi! Lâm Vãn Thanh tôi nhất định sẽ khiến cô hối hận, đến bây giờ cô muốn cầu xin tôi cũng không kịp nữa rồi!" Hắn ta đã muốn tính kế Lâm Vãn Thanh từ lần dầu tiên gặp, chỉ tay vào cô: "Nhà họ Lâm các người sắp sụp đổ rồi, cô cho rằng mình vẫn còn là tiểu thư Lâm gia cao cao tại thượng ư? Cô quỳ xuống cầu xin tôi, tôi có thể giúp cô!" Lâm Vãn Thanh nhìn chằm chằm vào người đàn ông và cười khẩy, "Anh có thể nhìn xem, đến cuối cùng ai mới là người phải hối hận, ai mới là người phải quỳ xuống. Tôi hôm nay chính thức tuyên bố hôn lễ của tôi và anh xóa bỏ!" Nói xong, cô rời đi mà không ngoảnh lại. Dáng vẻ đem theo gió đi giường như đây chính là địa bàn của cô. So với hai người giống như đàn gà kia, cô đơn giản mà lại chói lóa. "Cô đứng lại đấy cho tôi!" vị hôn phu giận dữ quát to. Cho đến khi ra khỏi biệt thự, Lâm Vãn Thanh mới nhổ một ngụm khí từ ngực ra, cảm thấy viên đá đè trên lưng ngày càng nặng. Nếu công ty không được góp vốn đầu tư trước 2 giờ chiều ngày mai, thì tâm huyết cả đời của ba sẽ không còn nữa, còn viện phí của mẹ ở bệnh viện. "Còn cho tôi bao nhiêu khó khăn nữa mới kết thúc đây!", cởi đôi giày cao gót dưới chân ra. Cô nghĩ bây giờ bản thân mình thật nực cười. Lúc này trời bắt đầu mưa nhẹ, từng hạt mưa rơi rơi.. Lâm Vãn Thanh hít một hơi thật sâu, cảm thấy rằng mình sắp bị nghiền nát. Một chiếc xe Maybach lặng lẽ tiến gần. "Tiên sinh, tìm được cô ấy rồi." "À, mời cô ấy lên đây." "Tinh tinh!" sau âm thanh mở cửa xe, một vài tiếng bước chân lại gần, có một chiếc ô đặt trên đầu Lâm Vãn Thanh, "Tiểu thư, ở đây rất hẻo lánh, trời còn mưa nữa, tiên sinh chúng tôi mời cô lên xe." "Tiên sinh các người?" Lâm Vãn Thanh hướng mắt nhìn vào một chiếc Maybach màu đen cách đó không xa, không do dự đi qua bước vào trong xe. Một người đàn ông anh tuấn đang ngồi trên xe. Nửa khuôn mặt của anh ta chìm trong bóng đêm. Nhưng không thể ngăn được khuôn mặt góc cạnh đầy nam tính, môi anh ta ép chặt dưới sống mũi. Đôi mắt anh ta nhìn chằm chằm vào tôi, giường như có thể nhìn xuyên qua quần áo của cô vậy. Bộ đồ tây mà anh ta mặc cắt may tỉ mỉ đến từng đường chỉ. Chap 2: Bắt đầu từ ngày hôm nay cô là người phụ nữ của tôi. Lâm Vãn Thanh bối rối một lúc rồi ngập ngừng ngồi vào. Ngũ Tranh nhìn Lâm Vãn Thanh gần trong ngang tấc, trong lòng có một chút ấm áp. Nhưng có một chút không vui và phiền muộn không giải thích được, "Tùy tiện lên xe của một người đàn ông lạ?" "Có gì phải lo lắng chứ." Lâm Vãn Thanh cúi đầu mỉm cười không có nhiệt độ, "Có thể lái chiếc Maybach này, lẽ nào lại bắt cóc tôi? Hơn nữa tôi không còn một xu dính túi." Ngũ Tranh cau mày, xe bắt đầu lăn bánh. "Đi đâu?" Lâm Vãn Thanh: "Nhà của anh" "Cô có biết mình đang nói cái gì không?" "Tôi biết." Lâm Vãn Thanh nhìn Ngũ Tranh, "Tiên sinh bảo tôi lên xe, lẽ nào không phải nhìn trúng tôi ư? Tôi muốn giao dịch với tiên sinh." Khuôn mặt của Ngũ Tranh ngưng trệ lại, ngữ khí đè xuống: "Giao dịch gì?" "Tôi sẽ bán đêm đầu tiên của tôi cho anh, hoặc anh muốn mua tôi cũng được, tôi cần 500 vạn." Lâm Vãn Thanh không biết tại sao bản thân mình lại đưa ra giao dịch táo bạo này với người đàn ông xa lạ này. Nhưng cô đã nói ra rồi, "500 vạn này tôi sẽ dần dần trả lại anh." Ngũ Tranh: "Cô bán mình vì 500 vạn này?" "Vâng!" Người tài xế đã nhận ra tiên sinh nhà mình không vui, anh ta mím môi và nín thở. "Điều đó có nghĩa là, nếu như có bất kì ai đó suất hiện vào ngày hôm nay, cô cũng sẽ đề ra giao dịch này?" Lâm Vãn Thanh hoàn toàn không chú ý đến cảm xúc của Ngũ Tranh, cô không biết anh đang tức giận, chỉ cảm thấy xung quanh trở nên lạnh lẽo. Có điều tất cả những gì cô nhìn thấy đều không tốt như cô hy vọng. Cô cảm thấy người đàn ông này sẽ thỏa mãn được cô. Ngũ Tranh tỏa ra khí thế kinh người, anh ta nhìn chằm chằm vào Lâm Vãn Thanh một lúc. Giơ ngón tay ra hiệu cho tài xế lái xe: "Đi đến biệt thự ở vùng ngoại ô" Khi anh ta nói, trái tim của Lâm Vãn Thanh đập liên hồi, anh ta có thực sự đồng ý? Rốt cuộc 500 vạn không phải là con số nhỏ, mặc dù nhìn anh ta có rất nhiều tiền, nhưng ai lại nguyện ý đưa 500 vạn cho một người xa lạ? Nhưng Ngũ Tranh đã đưa "nó" chính là loại đưa tiền trước rồi "làm". Hắn ta trực tiếp mang Lâm Vãn Thanh vào biệt thự, kí một tấm séc đủ 500 vạn, anh ta thậm chí còn không chớp mắt một cái. "500 vạn, có thể bắt đầu được chưa?" Lo lắng quá? Lâm Vãn Thanh nhận được tờ séc. Cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng đôi tai vẫn trở nên ửng hồng. Cô cúi đầu và nói: "Tôi đi tắm trước" Ngũ Tranh mím chặt môi dõi theo bóng lưng của cô, nhìn cô đi vào nhà tắm. Tài xế kiêm trợ lý đi đến, cẩn thận bỏ xuống một xấp ảnh, "Tiên sinh, đã điều tra rõ ràng rồi. Kẻ đứng đằng sau đối phó với gia đình nhà họ Lâm chính là vị hôn phu của Lâm tiểu thư. Có thể bố mẹ của Lâm tiểu thư đã tự tử vì hắn ta." "Có gì trong bức ảnh này?" Ngũ Tranh liếc nhìn. Trợ lý đặt những bức ảnh xuống và sắp xếp ra "Tất cả đều là ảnh chụp qua lại giữa người đàn ông đó và kẻ đứng đằng sau, tôi đã cử người đi tìm người này," "Người này đã biến mất sau khi làm vụ việc này, đằng sau nhất định có một âm mưu sâu xa hơn, tiên sinh, bước tiếp theo chúng ta nên làm gì?" Ngũ Tranh liếc nhìn bức ảnh, bẻ từng khớp ngón tay "Thêm tiền vào công ty nhà họ Lâm, tôi muốn trở thành ông chủ của cô ta." Sau khi Lâm Vãn Thanh tắm xong bước ra ngoài, người trợ lý đã rời khỏi văn phòng. Ngũ Tranh tựa vào tường như một vị vua trầm lặng, nheo mắt lại và liếc nhìn Lâm Vãn Thanh đang đứng trước cửa phòng tắm. Hắn ta khẽ nâng cằm lên: "Đến đây!" Xoa xoa ngón tay út, nét mặt Lâm Vãn Thanh không nhìn ra chút nào căng thẳng. Bước đến bên giường đứng trước mặt Ngũ Tranh. Ngũ tranh nắm lấy tay cô, dùng lực kéo nhẹ cô vào vòng tay của mình. Cúi đầu nhìn vào trong mắt cô "Trước đây đã hầu hạ cho đàn ông chưa?" "Chưa từng" Lâm Vãn Thanh cau mày, vì hai từ "hầu hạ" mà cô cảm thấy không thoải mái. "Lần đầu tiên?" Đáy mắt của Ngũ Tranh trở nên mềm mại. "Tiên sinh quên rồi ư? Lúc ở trên xe tôi đã nói với ngài rồi, tôi muốn bán đêm đầu tiên và bản thân mình" Lâm Vãn Thanh nói khẽ, cô muốn che đậy tâm trạng kích động của mình. Ngũ Tranh buông tay, ra hiệu cho cô chủ động: "Đến làm cho tôi" Lâm Vãn Thanh bối rối trong giây lát, nhìn Ngũ Tranh không giống nói đùa. Lâm Vãn Tranh cẩn thận nhớ lại những chi tiết trên phim truyền hình. Mặc dù chưa ăn thịt heo, nhưng heo chạy cô từng nhìn thấy rồi. Mắt nhắm lại, tim dựng lên, cô ngồi lên trên đùi của Ngũ Tranh, vươn tay ôm cổ hắn ta. Cô ngồi xuống với lực rất mạnh, Ngũ Tranh hít một hơi thở lạnh, đưa tay ra vuốt ve eo thon, hơi thở của cô bị ngắt đoạn một lúc. Lâm Vãn Thanh không nhìn vào khuôn mặt cả Ngũ Tranh, cô đã buông xuôi trái tim mình. Trực tiếp hạ miệng xuống kề lên miệng của Ngũ Tranh. Trong phương diện đàn ông này, cô như một tờ giấy trắng, là loại giấy trắng một chút kinh nghiệm cũng không có. Co không biết nên làm như thế nào, mở to đôi mắt óng ánh nước nhìn Ngũ Tranh. Nhìn sâu vào đôi mắt trong veo của cô, Ngũ Tranh cảm thấy trái tim mình mềm mại như bông. Đưa tay ra véo cằm nhỏ của cô, kề sát trán thì thầm nói nhỏ: "Nhắm mắt lại, hôn môi không phải như vậy!" Giọng nói của anh khàn khàn, Lâm Vãn Thanh ngoan ngoãn nhắm mắt trong vô thức. Cô cảm thấy hơi thở ấm áp của anh phả lên mặt mình, như một con chuồn chuồn đang bay trong tim. Nhiệt độ trong phòng ngày càng tăng, Lâm Vãn Thanh cảm thấy tất cả không khí trong lồng ngực của mình bị Ngũ Tranh hút hết ra, đầu như muốn nổ tung. Giường như lúc cô sắp không thở được nữa Ngu Tranh mới buông tha đôi môi quyến rũ của cô. (Mọi người để lại bình luận lẫn chia sẻ bài viết giúp mình nhé, để mình có động lực để edit nhanh hơn )
Chap3: Bắt đầu từ ngày hôm nay cô là người tình bí mật của tôi. Bấm để xem "Hít thở, đồ ngốc." Lâm Vãn Thanh tỉnh dậy trong mộng. Phát hiện bản thân không biết từ bao giờ bị ấn xuống giường. Quần áo trên người cô đã bị đẩy lên tận ngực, tay của hắn lưu luyến trên vòng eo thon của cô. Cô thì thầm và kéo quần áo xuống. Ngũ Tranh chăm chú dán măt lên người cô. "Sao vậy, sợ rồi ư?" giọng nói khàn khàn gợi cảm như muốn lấy mạng. Lâm Vãn Thanh vô thức nói: "Ai sợ chứ?" "Rất tốt, không biết sợ là tốt!" Ngũ Tranh phủ người xuống lại gần, trên mặt cô rơi xuống một nụ hôn nóng bỏng. Miệng thì nói không sợ, nhưng thật ra tim cô đang đập liên hồi. Cô cố gắng hết sức để giữ vẻ ngoài bình tĩnh, nhìn thẳng vào mắt Ngũ Tranh. Cô đang nghĩ xem nên thân mật cùng anh như thế nào. "Thình thịch!" Ngũ Tranh nhìn vào hàng mi run rẩy của cô, trong tim một vùng mềm mại, nằm trên giường ôm lấy bờ vai mịn màng của cô, siết chặt vòng tay ôm cô vào lòng, tay xoa lên đầu cô "Đừng động, ngủ đi!" Lâm Vãn Thanh có một chút hoảng hốt, cô ngửi thấy trong mũi mình tràn ngập mùi hương gỗ. Vậy mà trong tim cảm thấy bình yên và ấm áp một cách kì lạ. Sợi dây thắt chặt trong tim cũng nới lỏng ra nhiều. "Anh rốt cuộc muốn cái gì?" giọng cô ồm ồm hỏi, Lâm Vãn Thanh cảm thấy Ngũ Tranh thật là một người kì lạ, bỏ ra 500 vạn chỉ muốn ôm cô ngủ. "Ngủ đi!" giọng nói Ngũ Tranh trầm ấm và nghiêm túc "Hay là cô muốn làm cái gì khác?" Lâm Vãn Thanh ngoan ngoãn ngậm chặt miệng lại, mắt cũng nhanh chóng ngắm lại. Mặc dù trong lòng dang có 1 vạn câu hỏi vì sao. Nhưng đôi mắt cô đang dần dần nhắm lại, một chút ý thức cuối cùng cô chỉ cảm thấy điều này là không thể. Cô từ trước đến giờ cực kỳ cảnh giác, vậy mà vì sao đối diện với Ngũ Tranh cô lại an tâm như vậy? Thức dậy vào sáng sớm hôm sau, Lâm Vãn Thanh mở mắt ra chính là thấy một gương mặt đẹp trai phóng đại. Ngũ quan anh tuấn của Ngũ Tranh như được chạm khắc ra. Lâm Vãn Thanh còn là lần đầu tiên nhìn thấy một người đàn ông đẹp như vậy. Cô không nhẫn nại đưa tay lên chạm vào chiếc mũi cao của hắn. Mắt của Ngũ Tranh vẫn đang nhắm nhưng lại bắt lấy tay cô chính xác, kéo xuống bờ môi đặt một nụ hôn lên. Đôi mắt quyến rũ của anh mở ra, đôi mắt sáng ngời nhìn Lâm Vãn Thanh: "Nhìn đẹp không?" Lâm Vãn Thanh bị bắt tại trận nhưng không hề có một chút xấu hổ nào. Chỉ có điều cô cảm thấy đầu ngón tay nóng một cách lạ thường, từ đầu ngón tay lan vào tận trong tim. Cô nhanh chóng rút tay về. Ngũ Tranh thức dậy, đặt một nụ hôn lên trán cô: "Thức dậy ăn cơm." Cho tới khi ngồi vào bàn ăn, Lâm Vãn Thanh vẫn còn sững sờ. Bị thái độ trân trọng của Ngũ Tranh làm mơ hồ, cô nghi ngờ ngồi xuống, điện thoại đột nhiên reo lên. "Alo." "Không hay rồi! Tiểu thư, vị hôn phu của cô mang theo người đến đuổi tất cả mọi người trong công ty ra bên ngoài." "Bộp!" đôi đũa rơi xuống bàn, Lâm Vãn Thanh dựa vào bàn, vẻ mặt cô dần dần nguội lạnh "Cô nói cái gì cơ?" "Hơn thế nữa, tiểu thư, không biết anh ta gọi ở đâu ra rất nhiều phòng viên, bây giờ họ đang đứng trước công ty, cô mau tới đi, sắp xảy ra chuyện lớn rồi!" Âm thanh trên điện thoại ngày càng lớn. Lâm Vãn Thanh đâu còn tâm trạng ăn cơm, với áo khoác mặc lên người, quay đầu rời đi, nhưng bị Ngũ Tranh ngăn lại "Để tôi cho người đưa cô đi, đừng lo lắng." Sau đó, anh im lặng nhìn trợ lý. Trợ lý liền hiểu ý của ông chủ, ngay lập tức đi về phía Lâm Vãn Thanh "Cô Lâm, tôi sẽ đưa cô đến công ty." Lâm Vãn Thanh khẳng định không từ chối, cô vội vàng gật đầu ra hiệu với Ngũ Tranh rồi chạy đi, người trợ lý vội vàng đuổi theo, Ngũ Tranh lại ngồi về bàn chậm rãi ăn xong bữa sáng. Sau đó mới đứng dậy đi ra ngoài. Ở lối vào doanh nghiệp Lâm gia, ở đây là bị bao vây đến mức một giọt nước cũng không thể lọt ra ngoài được. Vô số nhà báo, kí giả đều thò đầu vào. Không ngừng bao vây chính giữa, chính là vị hôn phu của Lâm Vãn Thanh. "Tôi và Lâm Vãn Thanh đã hủy bỏ hôn ước, thực ra cô ấy rất tốt, chỉ có điều chúng tôi quan điểm không hợp, đúng vậy, có thể là do cách giáo dục nhà cô ấy có chút vấn đề." "Đôi với doanh nghiệp Lâm gia, tôi sẽ đưa cho cô ấy giá mà cô ấy xứng đáng. Điều này cũng dựa trên mối quan hệ trước đây của chúng tôi, đôi với những thứ khác, thật khó để tôi đưa cho cô ấy bất cứ thứ gì.." Lâm Vãn Thanh ra khỏi xe, lạnh lùng liếc nhìn, bước về phía trước trong miệng cô phát ra âm thanh chế nhạo "Đúng vậy, có một số câu hỏi đã được trả lời rất tốt." Cô ngươc đầu lên nhìn vào máy quay, vị hôn phu của cô đang bị vây chặt lại. Đối diện với đám đông cô nở một nụ cười hoàn hảo nhưng lại có chút đành chịu "Việc hủy bỏ hôn ước của chúng tôi đã được sự chấp thuận từ hai bên, kì thực không có vấn đề gì lớn cả, tình cảm của chúng tôi cũng rất là ổn định, chủ yếu nguyên nhân là do phương diện thân thể. Tôi tương đối thích trẻ con hơn." "Wow!" các kí giả đều ngạc nhiên, hào hứng trước người đã tung tin này, cô Lâm Vãn Thanh "Lâm tiểu thư đây là ý gì? Cô nói vị hôn phu của cô bị vô sinh?"
Chap 4: Hủy bỏ hôn ước Bấm để xem "Xin hỏi vị hôn phu của cô rốt cuộc có vấn đề về phương diện nào, có thể giải thích chi tiết được không?" Bấm để xem Đối diện với những lời chế giễu của phóng viên, khuôn mặt của vị hôn phu Lâm Vãn Thanh đều tối sầm, trong lúc giải thích với phóng viên hắn ta lước nhìn Lâm Vãn Thanh. Lâm Vãn Thanh nhìn hắn ta nở nụ cười chế giễu, bước nhanh vào trong công ty. Cách đó không xa, Ngũ Tranh đều nhìn thấy hết mọi thứ. Tất nhiên những lời Lâm Vãn Thanh nói anh đều không bỏ lỡ, khóe miệng anh gợn lên một đường cong chăm chú nhìn Lâm Vãn Thanh bước vào công ty. "Đã tung tin tức ra chưa?" "Thưa ngài, tin tức đã được tung ra rồi, ngoài vị hôn phu của Lâm tiểu thư.. a không, vị hôn phu trước không biết, còn đâu tất cả mọi người đều đã biết." Người lái xe liếc nhìn tiên sinh nhà mình, nhanh chóng sửa. Ngũ Tranh lạnh nhạt đáp: "Cho người sắp xếp đi." Lâm Vãn Thanh, người không biết chuyện gì vội vã bước vào văn phòng tổng giám đốc: "Chuyện gì đang xảy ra vậy?" "Do công ty nợ một khoản tiền lớn, hội đồng quản trị vì giảm thiểu tổn thất nên đã quyết định bán công ty, tôi cũng là sáng sớm nay mới biết được tin tức này." Sắc mặt của tổng giám đốc không được tốt cho lắm: "Tiểu thư, vì công ty và cuộc sống sau này của cô, tôi khuyên cô nên nghe theo quyết định của hội đồng quản trị." "Người muốn mua công ty là ai?" Lâm Vãn Thanh cảm thấy cả người như mất đi sức lực, đầu đau như búa bổ. "Là tôi." Cánh cửa văn phòng được mở ra, vị hôn phu bước vào với khuôn mặt tối sầm, nhìn chằm chằm vào Lâm Vãn Thanh: "Tiện nhân! Cô dám tính kế tôi, cô tưởng làm như vậy có ích sao? Vốn dĩ tôi muốn cho cô giữ lại một chút mặt mũi, nhưng cô chính là rượu mời không uống muống uống rượu phạt!" Đôi đồng tử của Lâm Vãn Thanh chuyển động, không thể tin tưởng nhìn hắn ta, đột nhiên tỉnh ngộ ra, tại sao đột nhiên trong thời gian qua vị hôn nhu lại ân cần thay đổi thái độ, tại sao hắn ta muốn giải trừ hôn ước, "Là anh sao?" Lúc ba còn sống Lâ Vãn Thanh chưa bao giờ suy nghĩ chuyện của công ty, vì vậy cô không hiểu rõ nhiều thứ, có điều một tuần trước khi cha cô xảy ra chuyện, cô từng nghe cha cô nói có người đã vụng trụm đánh lén công ty Lâm thị. "Tất cả điều này đều do anh làm đúng hay không?" Sắc mặt của vị hôn phu trong nháy mắt xấu đi, có điều anh ta nhanh chóng lên tiếng: "Là tôi thì làm sao? Có trách thì trách Lâm gia nhà cô không biết tốt xấu là gì. Khiến cô gả sớm, cô lại không muốn." Trong tim Lâm Vãn Thanh dấy lên một ngọn lửa vô hình, lửa giận khiến cô mất đi một chút lý trí, tùy ý cầm cốc trà bên cạnh ném vào người hắn ta, nước trong ly đổ ra, vị hôn phu tránh không kịp. Trán bị ly đập trúng vỡ tan ra. "Ba tôi đối với anh tốt như vậy, anh có lương tâm sao?" "Ôi ya đầu của tôi!" Vị hôn phu đau đớn hét lên, ôm lấy trán hướng đầu xuống dưới, gằn giọng nói: "Bắt lấy cô ta cho tôi! Bắt lấy!" Mọi người đều bất động, nói cho cùng Lâm Vãn Thanh cũng là thiên kim của công ty. "Sau này tôi mới là ông chủ của công ty! Bắt lấy cô ta!" Vị hôn phu ôm trán đứng dậy, ngũ quan xoắn lại với nhau. Có người nảy sinh ra dục vọng, chung quy đây cũng là cơ hội tốt để nịnh bợ ông chủ sau này, cũng không quản ánh mắt của mọi người, 3 người quây Lâm Vãn Thanh ở trong. "Thật oai phong." Chính ngay tại lúc này, cánh cửa văn phòng được mở ra từ bên ngoài. Một vài đổng sự trong hội đồng quản trị của công ty đã tập trung quanh Ngũ Tranh. Trên người anh ta mặc một bộ tây trang chỉnh tề, mái tóc được cắt tỉ mỉ, đồng hồ lấp ló trên cổ tay. Bao gồm toàn thân là sự điềm tĩnh, trầm lặng bừng lên hơi thở quý tộc. "Công ty không phải họ Lâm?" "Tại sao anh lại đến đây!" Lâm Vãn Thanh kinh ngạc khi nhìn thấy Ngũ Tranh. Cho rằng anh ta đi theo mình, bước tới hạ thấp giọng nói: "Anh có thể hay không rời đi trước? Tôi còn có việc phải làm ở đây." Ngu Tranh im lặng nắm lấy tay cô kéo ra sau lưng mình chặn lại, "Tất cả cứ giao cho tôi." Giọng anh khàn khàn. Làm dịu xuống trái tim đang bùng lên dữ dội của Lâm Vãn Thanh. Khi nhìn thấy cảnh này, vị hôn phu cảm thấy khó chịu, theo anh ta nghĩ thì Lâm Vãn Thanh không phải là người phụ nữ mà anh ta cần, được một người đàn ông bảo vệ như vậy chính là đánh vào mặt hắn ta một cái. "Ha, nhanh như vậy đã tìm được một chỗ dựa khác rồi à Lâm Vãn Thanh? Không biết hắn ta có thể lấp đầy lỗ hổng của gia dình cô hay không? Tôi nói này cậu bé, người phụ nữ mà người khác không cần mà anh cũng muốn ư? Nếu muốn thì cũng phải đợi tôi chơi xong đã chứ?" Đôi mắt của Lâm Vãn Thanh trở nên lạnh lẽo, cô nắm chặt tay muốn bước qua nhưng bị Ngũ Tranh ngăn lại.