Tiên Hiệp [Edit] Tịnh Đế Liên - Nhiễu Trúc Đình

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Phan Kim Tiên, 17 Tháng hai 2022.

  1. Phan Kim Tiên Hiệp sĩ mộng mơ

    Bài viết:
    2,080
    Tịnh Đế Liên

    [​IMG]


    Tác giả: Nhiễu Trúc Đình

    Thể loại: Truyện ngắn tiên hiệp, cổ đại, tình cảm, hành động.

    Nguồn: Yafu

    Số chương :3

    Tình trạng bản gốc: Hoàn thành

    Editor: Phan Kim Tiên

    Văn án

    Mấy chục vạn năm bên nhau không rời. Từ thuở khai thiên lập địa, Tịnh Đế Liên tu luyện thành tiên.

    "Tỷ tỷ! Ta không muốn rời xa tỷ!"

    "Đệ đệ tốt, ngươi đừng trốn tránh ta!"

    Sáu mươi vạn năm cùng nhau, sáu mươi vạn năm không chia lìa. Dù vật đổi sao dời, mãi mãi về bên nhau.​
     
  2. Đăng ký Binance
  3. Phan Kim Tiên Hiệp sĩ mộng mơ

    Bài viết:
    2,080
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nó là đóa sen Tịnh Đế Liên đầu tiên từ thuở khai thiên, sinh trưởng tại đỉnh Bất Chu Sơn.

    Mấy nghìn năm bế quan tu luyện, Tịnh Đế Liên đã sinh ra hai loại trí tuệ tâm linh. Với linh trí, chúng đã tự thảo luận về tên của mình. Thiên cơ bẩm sinh vốn không phân biệt nam nữ, chỉ tùy theo tự nhiên mà tạo ra hai đóa hoa sen, một nam một nữ, nam gọi là Hồng Liên, nữ gọi là Bạch Liên.

    Hồng Liên tính tình kiêu ngạo nên hay có nhiều tranh chấp với các linh hồn gần Bất Chu Sơn, may mắn thay Bạch Liên thường giúp đỡ hắn, nếu không chẳng biết đã bị bắt nạt bao nhiêu lần.

    Hồng Liên rất thích có một người chị như vậy. Bạch Liên tính tình nhẹ nhàng, ngoại trừ đứa em trai này, Bạch Liên hầu như không quan tâm đến bất cứ thứ gì. Vì lẽ đó, cả hai vô cùng thân thiết và nương tựa vào nhau.

    Vào một ngày, có kẻ là người bằng xương bằng thịt, tự xưng Hồng Quân. Hắn nhìn Hồng Liên và Bạch Liên, nhận ra hai linh khí trên trời với linh căn là lửa và băng vô cùng kỳ lạ, rất thích hợp để tu luyện. Hắn ta liền chỉ đường cho Hồng Liên và Bạch Liên luyện tập.

    Trước lúc rời khỏi, hắn dặn dò Hồng Liên rằng sau này nên biết kiềm chế cơn tức giận của mình. Hồng Liên quá đỗi khó hiểu. Tuy bản thân Hồng Liên mang Hỏa Linh Căn nhưng nơi này là đỉnh Bất Chu Sơn tuyết phủ quanh năm, cơn nóng giận vạn lần không có, cớ sao người này lại bảo nên kiềm chế cơn tức giận. Hồng Liên mười phần khó hiểu nhưng vẫn trả lời là vâng.

    Sau mấy chục vạn năm, Hồng Liên và Bạch Liên sớm đã tu luyện thành Kim Tiên. Thánh nhân phía dưới, chính là Đại La Kim Tiên. Đương kim thánh nhân đã có chín vị nên không cần thêm nữa. Kim Tiên vẫn là tối cao vì thế nên các linh hồn trên Bất Chu Sơn đã tôn Hồng Liên và Bạch Liên một tiếng tiên nhân.

    Vào một ngày như thường lệ, Hồng Liên tiếp tục tu luyện Hồng Liên Nghiệp Hỏa. Nó vốn là ngọn lửa tâm linh bẩm sinh của hắn. Càng không ngừng rèn luyện thì mới trở nên vô cùng lợi hại. Lúc này, Bạch Liên trông thấy thì dời bước sang nói chuyện:

    - Hồng Liên, hôm nay Yêu vương và Yêu hậu thành thân. Ta cần gửi quà chúc mừng. Đệ ở trong sơn động đừng ra ngoài gây sự đó có được không?

    Bạch Liên cố dặn dò đệ đệ. Cũng chỉ có mỗi hắn là làm nàng hao tâm tổn trí. Các vị tiên nhân khác, nàng còn chẳng nhớ nổi cái tên.

    - Hiểu rồi! Thế tỷ định đi bao lâu?

    Hồng Liên có chút không nỡ. Từ khi có linh trí, mấy chục vạn năm họ chưa từng tách ra bao giờ.

    - Khoảng vài tháng thôi, đệ hãy tự chăm sóc bản thân nhé! Ta sẽ sớm về nhanh mà! - Bạch Liên khẽ chạm vào má Hồng Liên.

    - Ây.

    Hồng Liên cảm thấy nhẹ nhõm phần nào. Bạch Liên dùng pháp thuật, chẳng mấy chốc cưỡi mây bay đi. Hồng Liên ngồi đếm thời gian, chờ đợi ngày Bạch Liên quay về.

    - Còn hơn mười ngày nữa là Bạch Liên sẽ về!

    Hồng Liên vui mừng khôn xiết, cố kiềm chế cảm xúc sung sướng. Hắn tiếp tục rèn luyện Hồng Liên Nghiệp Hỏa.

    Lúc này, các linh hồn ở Bất Chu Sơn đột nhiên náo loạn, chạy trốn ra ngoài. Hồng Liên kì thực khó hiểu bèn bắt ngay một con linh hồ hỏi rõ. Nó vốn một con hồ ly mấy ngàn năm trước chạy đến Bất Chu Sơn. Tu vi của nó xem như là thấp nhất nơi đây.

    - Hồ ly kia, các ngươi làm gì mà náo động thế? - Hồng Liên hỏi linh hồ.

    - Tiên nhân! Cầu xin người cứu lấy chúng tôi! Hãy cứu lấy chúng tôi! - Linh hồ sốt ruột khẩn cầu.

    - Nói đi! Rốt cuộc là chuyện gì? - Hồng Liên không mấy quan tâm linh hồ lắm.

    - Tiên nhân hẳn phải biết, Hỏa thần Chúc Dung và Thủy thần Cộng Công từng đại chiến thiên địa, đạp đổ Bất Chu Sơn. Lúc đó cả hai đều chết và tưởng rằng sẽ biến mất khỏi trời đất. Ai ngờ Hỏa thần Chúc Dung không cam tâm chết như thế. Máu trong người chảy ra sinh nhiều oán hận. Mấy tháng trước có một con hồ ly chín đuôi bị thương nặng, linh hồn oán hận của Chúc Dung đã nhân cơ hội chiếm đoạt thân xác nó. Chuyện này Bạch Liên tiên nhân cũng biết nhưng người lại bảo không cần quan tâm. Vì sự chống cự với linh hồn oán hận đó vô cùng yếu ớt, sớm muộn khó thoát khỏi cái chết. Không ngờ hắn chẳng chết mà giờ đang đại khai sát giới Bất Chu Sơn. Mới hơn một canh giờ mà linh thú Bất Chu Sơn chết hơn phân nữa! - Linh hồ khóc lóc kể.

    - Đúng là làm càn! Dám ở chỗ ta giết chóc à! Để ta đi xem con hồ ly chín đuôi đó thế nào!

    Hồng Liên mấy vạn năm nay chưa từng tức giận nhưng lần này cơn giận đã bộc phát. Hắn ném con hồ ly rồi dùng phép thuật hướng về Bất Chu Sơn, nơi có mùi máu tươi nặng nhất. Quả nhiên cáo chín đuôi vẫn đang ôm một con thỏ tuyết đang hấp hối trên tay. Hồng Liên đã nhận ra nó, một con thỏ tuyết ở chân núi Bất Chu Sơn. Nó đã tu luyện thành người, tâm tính vô cùng lương thiện.

    - Ngươi thật là to gan! Hồng Liên giận dữ nói.

    - Máu! Ta muốn nhiều máu! - Cử vĩ hồ như không còn lí trí.

    - Nhìn ngươi như thế thật đáng thương! Để ta giúp ngươi sớm siêu thoát khỏi cõi trần ai này!

    Hồng Liên sử dụng công pháp Hồng Liên Nghiệp Hỏa tấn công cửu vĩ hồ. Con cửu vĩ không hề né tránh, nó bị đốt và hiện nguyên hình. Cơ thể cháy đen không nhìn ra được cửu vĩ hồ. Cơn giận dữ dồn nén, thoát ra thành một khối linh hồn.

    - Hây, tuy rằng vạn vật đều có linh khí nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng cơn tức giận cũng có thể sinh ra trí tuệ tâm linh. Cũng được, ta sẽ đưa ngươi đi!

    Hồng Liên Nghiệp Hỏa tuy gây sát thương chết người cực lớn với linh thể. Tuy nhiên, không ngờ rằng linh hồn oán hận của cửu vĩ lại thuận thế bám theo Hồng Liên Nghiệp Hỏa, xâm thực cơ thể Hồng Liên.

    "Linh hồn oán hận này vốn đã bị mài mòn trong người cửu vĩ hồ. Nhưng nó cũng không lợi hại đến mức đó. Đây cũng chẳng phải vấn đề lớn. Tìm một ngày thanh tẩy nó là xong."

    Hồng Liên nghĩ thế nên không quan tâm lắm chuyện này.

    Vài ngày sau Bạch Liên trở về, Bất Chu Sơn đã khôi phục lại, chỉ là không còn náo nhiệt như trước kia. Nhưng Bạch Liên cũng không để ý mấy, ngoại trừ Hồng Liên, nàng cái gì cũng đều không quan tâm.

    - Lần này ra ngoài, tỷ có mang quà về cho ta không? - Hồng Liên hỏi.

    - Ta đi chúc mừng chứ phải đâu du ngoạn, lấy quà ở đâu cho đệ chứ! - Bạch Liên chỉ tay lên trán hắn.

    - Đây, cái quạt hồng ngọc này dù không phải pháp khí lợi hại gì, nhưng trông nó rất hợp với đệ đấy!

    Bạch Liên lấy trong tay áo ra một cây quạt đưa cho Hồng Liên. Hắn mở cây quạt ra xem, thật sự là rất hợp. Bạch Liên từ trước đến nay đều mặc y phục màu trắng, Hồng Liên thì thích y phục đỏ, trời sinh khuôn mặt lại trắng như ngọc.

    Trước kia, khi cả hai ra ngoài không biết bao nhiêu tiên tử thần hồn điên đảo, ngược lại là Bạch Liên, đối với nàng cái gì cũng đều nhàn nhạt, dù cho có nam tiên cố ý, trông thấy Bạch Liên như tuyệt thế giai nhân cũng không biết phải làm gì cho đúng. Vậy là chốn tiên giới liền lưu truyền Bất Chu Sơn có tuyệt sắc song sinh hoa.

    - Vây quạt này ta rất thích! - Hồng Liên vuốt ve cây quạt hồng ngọc. - Nó ở đâu vậy? - Hồng Liên khẽ hỏi.

    - Ta không nhớ rõ là vị tiên nhân nào tặng. - Bạch Liên đáp.

    - Nam tiên? Mắt Hồng Liên bỗng long lên.

    - Chắc là vậy. - Bạch Liên trả lời nhàn nhạt.

    - Cái quạt này thật xấu xa! - Nói đoạn, Hồng Liên dùng lửa đốt cháy nó đến nỗi chẳng sót lại chút gì.

    - Được rồi, lần sau ta sẽ làm cho đệ cây quạt khác.

    Bạch Liên không biết hắn buồn bực chuyện gì, cảm thấy Hồng Liên tính khí thật kì lạ. Trong lúc vô thức, cơn giận dữ bắt đầu sinh sôi, chỉ là Hồng Liên không biết rằng lệ khí đó quấy phá mình, Bạch Liên cũng không để tâm. Cho đến ngày hôm đó...
     
  4. Phan Kim Tiên Hiệp sĩ mộng mơ

    Bài viết:
    2,080
    Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hồng Liên hôm nay không tu luyện, đang nhìn Bạch Liên chế tạo cây quạt mới. Ngày đó Bạch Liên nói một câu, Hồng Liên liền đi tìm vật liệu tốt nhất để Bạch Liên luyện chế cây quạt cho hắn. Bạch Liên từ trước tới giờ luôn đáp ứng bất kì yêu cầu nào của hắn, chưa từng từ chối.

    Hồng Liên đang quan sát thì cảm giác có người tới trước động phủ, hắn cũng không để tâm lắm, cứ mãi chăm chú xem Bạch Liên luyện chế ra cây quạt. Hắn vô cùng cao hứng, cầm cây quạt hồng ngọc, hỏi Bạch Liên cái này là quạt gì bởi trông nó khác cây quạt trước kia. Nó như một pháp khí thực thụ, có linh trí, nếu đặt tên cho nó thì càng mang ánh hào quang và uy thế hơn.

    - Ta hi vọng đệ luôn khỏe mạnh, nên gọi Kỳ Liên đi.

    Bạch Liên thấy Hồng Liên vô cùng vui vẻ thì trong lòng cũng vui lây. Vậy nên chọn tên Kỳ Liên Phiến cho cây quạt.

    - Còn thừa chút nguyên liệu, thuận tiện ta giúp đệ luyện cây trâm cài tóc được không? - Bạch Liên hỏi.

    - Tất nhiên được! Cái trâm này theo ta cả vạn năm, cũng nên thay đổi chút. Tỷ cứ luyện lấy, ta đi xem trước cửa động, hình như có ai đứng đấy.

    Nói đoạn Hồng Liên cầm cây quạt đi ra ngoài. Bạch Liên khẽ cười, nàng tiếp tục luyện cây trâm.

    Trước cửa động phủ có một nam tiên cũng mặc y phục đỏ. Cảm giác có người ra, hắn tranh thủ sửa sang áo bào chỉn chu. Vừa trông thấy Hồng Liên thì hắn bỗng hụt hẫng vô cùng.

    - Trông đạo hữu có phải là Hồng Liên tiên nhân?

    Vị nam tiên áo đỏ chào hỏi trước, sợ lạnh nhạt Hồng Liên thì Bạch Liên sẽ không vui.

    - Ngươi hẳn là tiên nhân kia, đến động phủ ta làm gì?

    Hồng Liên tuyệt nhiên không khách khí. Trông thấy kẻ áo đỏ, trước đó vài ngày còn tặng cho tỷ tỷ cây quạt, Hồng Liên hiển nhiên sắc mặt không tốt.

    - Ta chính là Bắc Hải Thất thái tử Long Kinh Vân! - Long Kinh Vân vái chào rồi nói ra thân phận của mình.

    - À?

    Hồng Liên hơi kinh ngạc, nghĩ không ra người này lại có chút địa vị.

    - Thì ra là Long Thất Thái tử, không biết ngài đến đây có chuyện gì chăng?

    Kì thực lời này là chút khó nghe, ý tứ chính là không có chuyện gấp cũng phải nhanh đi, có việc thì mau nói.

    - Ta...ta...

    Thái độ Long Thất Thái tử cũng là bình thường, mặc dù mọi khi tính khí hắn khá tùy tiện nhưng đối diện Hồng Liên, hắn bỗng lắp bắp, sợ mất hình tượng.

    - Có việc gì xin mời nói, không nên quấy rầy chúng ta!

    Hồng Liên nói câu này khiến Bắc Hải thấy khá mất mặt.

    - Ngươi!

    Long Thất Thái tử tức đỏ mặt, nghĩ phát cáu nhưng lại sợ Bạch Liên không vui. Lúc này, từ trong mây hiện ra một vị thần tiên. Nhìn tiểu đệ mình bị người khi dễ, lúc đầu chỉ định xem náo nhiệt, Long Tam thái tử không thể không ra mặt giúp đệ đệ.

    - Hồng Liên đạo hữu thật vô lễ, đệ đệ ta bất quá có chút khẩn trương, ngươi không hiểu nên không xem Bắc Hải lọt vào mắt à?

    Không hổ danh ca ca, nói tới nói lui cũng so đệ đệ với khí thế như vậy.

    - A? Có sao? - Hồng Liên bỗng chau mày.

    - Hừ, ngươi mau gọi tỷ tỷ ra đi! Ta đường đường Long Tam thái tử, không thể nào bị kẻ khác khinh khi quá đáng.

    Long Tam thái tử nói lời quả thực rất khó nghe. Các tiên nhân đều biết, Hồng Liên và Bạch Liên là song sinh sen. Lần này, hắn buông lời miệt thị nói Hồng Liên tư chất ngu dốt, không bằng Bạch Liên, nói chuyện cùng hắn chẳng khác nào mất giá trị bản thân.

    - Thử nhìn xem là ai khinh thường ai!

    Hồng Liên vốn cao ngạo tất nhiên không thể nhịn.

    - Đúng lúc phải thử một chút pháp bảo Kỳ Liên Phiến mà tỷ tỷ vừa chế luyện cho ta!

    Kỳ Liên Phiến là dùng Hồng Liên Nghiệp Hỏa luyện thành, khống chế nó không có vấn đề gì cả, lại còn có thể phát quy uy lực của Hồng Liên Nghiệp Hỏa lên rất nhiều.

    Trong lúc nhất thời trời đất bỗng biến sắc, xem thực lực Hồng Liên đương nhiên hơn hẳn một bậc, chỉ là long tộc cơ thể to lớn, đánh nhau với người thì khá bất tiện. Hơn nữa, đáng nói là thái tử long tộc pháp khí rất nhiều, trên thân áo choàng, trên chân giày, trên trâm cài tóc và cả chiếc nhẫn trên tay, không chỗ nào mà không có pháp khí lợi hại.

    Thật may nhờ có có Hồng Liên Nghiệp Hỏa hộ thân, nếu không sợ là sẽ phải rơi vào chốn bất lợi. Trông thấy ca ca vì mình mà đánh nhau với người, đã thế còn gặp trở ngại, Long Thất Thái tử cũng quản không được nhiều như vậy, liền dùng Long Vương tiễn, hướng Hồng Liên đánh tới.

    Hồng Liên khó khăn lắm mới né tránh được, Long Tam thái tử liền đánh tới, nhìn thấy một chưởng kia muốn đánh tới trên thân, đầu dải lụa mềm hóa đi chưởng lực, sau đó bị thu hồi. Long Tam thái tử giương mắt nhìn lên, bất ngờ gặp ngay mỹ nhân, sắc mặt có chút tái nhợt, trông nàng xinh đẹp không hề yếu đuối.

    "Quả nhiên mỹ nhân tuyệt thế, trách sao đệ đệ ta tại Long cung thất hồn lạc phách." Long Thất Thái tử trong lòng nghĩ như vậy.

    - Chắc hẳn vị này là Bạch Liên tiên tử. Quả nhiên dung mạo xinh đẹp như hoa, long nữ đẹp nhất long cung ta so ra kém xa Bạch Liên tiên nhân người.

    Lời này tuy là lời thật nhưng Bạch Liên cảm giác nó giống sự châm chọc hơn.

    - Hai vị Long thái tử, chúng ta chưa từng giao thiệp, vì sao các vị lại tới động phủ ta, ức hiếp đệ ta?

    Bạch Liên có chút tức giận, vốn cũng không giao thiệp gì, họ ngang nhiên dám đến động phủ chèn ép đệ đệ, thật sự là khinh người quá đáng. Tính Bạch Liên dù tốt cách mấy cũng không thể tha thứ, huống chi Hồng Liên là người mà Bạch Liên quan tâm nhất.

    - Tại hạ cùng với ca ca cũng không có ý này, chỉ là cùng Hồng Liên đạo hữu luận bàn một chút.

    Lo sợ Bạch Liên tiên tử không để ý tới mình, Long Thất Thái tử hồi hộp đến nỗi toát cả mồ hôi.

    "Mình rõ ràng đến đây để cho nàng ấy hiểu rõ tâm ý, cớ sao lại cùng Hồng Liên đánh nhau? Hết lần này tới lần khác, đã thế ca ca còn suýt chút đả thương Hồng Liên rồi.

    - À! Ta ngược lại không biết chuyện đó! Nhưng hai người cùng một người đánh nhau cũng gọi là luận bàn sao? - Bạch Liên bình thường thanh nhã, không để tâm lời qua tiếng lại. Hôm nay, Long Thất Thái tử khiến mất hết mặt mũi, quả thực khá tức giận.

    - Cái này...

    Long Thất Thái tử bị nghẹn giọng, không nói nên lời.

    - Bạch Liên tiên tử nói thế không đúng! Rõ ràng Hồng Liên đạo hữu nói năng lỗ mãng, lại là người ra tay trước. Tại hạ vì giúp đệ đệ nên mới phải xen vào. - Long Tam thái tử nói hai ba câu, đem trách nhiệm đẩy đi chẳng sót lại gì.

    - Hồng Liên luôn hiểu chuyện, nếu không phải người chọc giận đệ ấy, lẽ nào đệ ấy xuất thủ à?

    Hai vị Long Thái tử nghe lời nói này thì kinh ngạc không ít. Chẳng lẽ những hành động Hồng Liên vừa làm đều là ảo giác của bọn họ sao?

    - Tỷ tỷ, sao sắc mặt tỷ tái nhợt thế?

    Hồng Liên rốt cuộc cũng nói một câu. Người khác mà nghe qua thì hiểu hắn thật sự là đệ đệ tốt, chẳng bao giờ than khổ trước mặt tỷ. Lúc nào cũng quan tâm sức khỏe tỷ tỷ, thật là vô cùng hiểu chuyện.

    - Không có gì, ta chẳng qua luyện khí luyện hơi nhanh, không sao cả! - Bạch Liên nhìn Hồng Liên rồi khẽ mỉm cười, muốn hắn biết nàng vẫn ổn.

    - Tỷ tỷ luôn cẩn thận, vì sao hôm nay luyện khí lại bị thương? - Hồng Liên lộ vẻ lo lắng.

    - Nếu ta luyện chậm thêm chút nữa, chẳng phải đệ đã bị người ta ức hiếp rồi sao!

    Bạch Liên không chỉ rõ đích danh, chỉ là bọn họ tự nghe mà hiểu. Lời trách mắng đó khiến huynh đệ Long tộc nhất là Long Thất thái tử mặt đỏ bừng bừng.

    - Bạch Liên tiên tử, sao người lại trách cứ chúng ta? - Long Tam thái tử sắc mặt trở nên khó coi.

    - Ta cũng không ý này! - Bạch Liên nói mà không thèm nhìn lấy bọn họ. - Hai vị Long thái tử, các người hôm nay tới là muốn tìm ta cùng Hồng Liên luận bàn đạo pháp sao?

    - Không, không phải, chỉ là...

    Long Thất thái tử lúc này càng có chút nói không nên lời.

    - Long Thất thái tử, có gì xin hãy nói thẳng. - Bạch Liên nói lạnh lùng với Long Thất Thái tử.

    Long Thất thái tử khẽ cắn môi, nhìn Bạch Liên. Rốt cuộc phải nói ra lời.

    - Hôm đó Yêu Vương Yêu Hậu đại hỷ, Kinh Vân đưa quà đi chúc mừng, trùng hợp gặp Bạch Liên tiên tử. Người nhìn thấy cây quạt hồng ngọc của Kinh Vân thì rất thích, ta liền đưa cho tiên tử xem. Lúc ấy, Kinh Vân hỏi tiên tử, nếu có thời gian rảnh, có thể đi thăm hỏi tiên tử được không. Tiên tử đồng ý, hôm nay liền đến quấy rầy người, chủ yếu là giao lưu một phen...

    - Ồ, hóa ra nó là cây quạt của ngài! Tỷ tỷ nhìn thấy nó rất thích hợp với ta nên đã tặng cho ta. Không may, hôm đó ta khống chế không tốt Hồng Liên Nghiệp Hỏa nên cây quạt bị cháy ra tro. Thật sự xin lỗi Long Thất thái tử vô cùng.

    Nghe Hồng Liên nói, sắc mặt Long Thất Thái tử tái nhợt gấp bội.

    "Thì ra hôm trước Bạch Liên tiên tử nhìn chằm chằm cây quạt không rời mắt là bởi cảm thấy nó hợp với Hồng Liên. Vậy mà lúc đó lại nghĩ Bạch Liên tiên tử chú ý đến mình. Ngẫm kĩ thật sự rất tự ái."

    - Không sao, bất quá là một cây quạt hồng thôi. Hồng Liên đạo hữu nếu thích, ta sẽ tặng cho người cái khác. - Long Thất thái tử miễn cưỡng cười, khách sáo nói một câu.

    - Ồ, thế thì không cần! Ngài nhìn xem, đây là Kỳ Liên Phiến tỷ tỷ vừa mới luyện chế cho ta. Chỉ là dùng chưa quen tay nếu không ta nhất định sẽ đánh bại hai vị Long thái tử rồi. - Hồng Liên khoe một cách đây là trần trụi.

    - Đệ đệ, ngươi cùng bọn họ khách sáo cái gì. Bạch Liên tiên tử, ta kính người là Kim Tiên, điều đó không có nghĩa là Long tộc ta sợ ngươi. Đệ đệ ta chính là Bắc Hải Thất thái tử, nguyện ý cưới ngươi một đóa bạch liên. Vinh hạnh lớn lao thế, ngươi rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt sao?

    Long Tam thái tử không thích nhìn đệ đệ mình dáng vẻ thất hồn lạc phách, nên mới dùng lời khó nghe như vậy.

    - Long Tam thái tử, long tộc ngươi chẳng tính ra năm vị Kim Tiên à, ngươi cảm thấy long tộc sẽ hi vọng nhìn thấy ngươi đắc tội hai vị Kim Tiên sao? Ta cùng tỷ tỷ là đệ nhất Tịnh Đế Liên từ thuở trời đất khai thiên, vốn Tiên Thiên Linh Căn, luận thân phận Long tộc cổ xưa còn gọi chúng ta một tiếng Tôn Giả, thánh nhân gặp chúng ta cũng là ngang hàng. Ngươi bất quá tuổi đời không đến vạn năm, dùng thân phận gì so đo với tỷ đệ ta? - Hồng Liên tự cho mình là người bề trên, quát lớn hai vị Long thái tử.

    - Các ngươi...

    Long Tam thái tử giận run người.

    - Tốt thôi, chúng ta so tài một lần, xem ai lợi hại hơn!

    Long Tam thái tử không tiếc hao phí xương máu của mình để gọi ra Kinh Long kiếm. Kinh Long kiếm chính là xương sống lưng của thần long cổ xưa biến thành, uy lực tất nhiên không cần phải nói.

    Kì thực từ vài ngày trước Hồng Liên cảm giác lệ khí trong người có chút bất ổn. Hắn cố gắng khống chế tâm trí mình, bây giờ lệ khí càng ngày càng nặng, Hồng Liên không thể phân ra một nửa tinh lực khống chế mình. Bị lệ khí làm choáng váng đầu óc, nếu không đã diệt được hai tên tiểu long đó rồi.

    Hồng Liên cùng Long Tam thái tử đấu cùng một chỗ, Bạch Liên muốn hỗ trợ nhưng bị sen đỏ quát lớn đành phải thôi. Nhìn Hồng Liên né một chiêu hiểm của Kinh Long kiếm. Né chiêu này lại tung chiêu khác. Hồng Liên đánh ra lửa cũng không áp chế nỗi lệ khí. Mỗi chiêu Long Tam thái tử đánh ra đều chỉ có thể ngăn cản, nếu không tất nhiên sẽ trọng thương.

    Bạch Liên không nghĩ Hồng Liên lợi hại đến như vậy.

    "Vừa rồi còn không cần mình giúp hắn hóa giải một chưởng kia. Chẳng lẽ Hồng Liên có chuyện gì, nhất định phải phân ra tâm trí mà ngăn chặn sao?"
     
  5. Phan Kim Tiên Hiệp sĩ mộng mơ

    Bài viết:
    2,080
    Chương 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc này, Long Đế mang theo Đông Nam Tây Bắc Tứ Hải Long Vương chạy tới, Bắc Hải Long Vương thấy con trai mình là tam nhi tử cầm Kinh Long kiếm thì vô cùng hoảng hốt ngăn lại.

    - Hồng Liên đạo hữu vì sao lại muốn ra tay đối đầu tiểu nhi của ta?

    Hồng Liên như muốn giết hắn, hai mắt đỏ hoe. Bất kể người đến là ai, hắn cứ cầm Kỳ Liên Phiến quạt tới. Bị Hồng Liên Nghiệp Hỏa dội vào mặt, Bắc Hải Long Vương vội vàng ngăn cản, nếu không Long Tam thái tử ắt phải bỏ mạng nơi đây.

    Bạch Liên cuối cùng nhìn ra Hồng Liên có vấn đề:

    - Hồng Liên, dừng tay!

    Hồng Liên thường ngày luôn nghe lời nhưng bây giờ hắn chẳng quan tâm lời nói đó. Bạch Liên vô cùng bối rối, nàng gọi to lên:

    - Hồng Liên, đệ không nghe tỷ nói sao?

    Hồng Liên sững mắt dừng lại sau đó vẫn tiếp tục đánh với Bắc Hải Long Vương.

    Bạch Liên lần này luống cuống vô cùng. Mấy chục vạn năm qua, Hồng Liên chưa bao giờ không nghe lời nàng trong bất kì hoàn cảnh nào. Tại sao hôm nay thành ra thế này?

    Bạch Liên xông lên phía trước, dùng Tiên Thiên Huyền Băng Hàn Khí ngăn chặn Hồng Liên Nghiệp Hỏa, Hồng Liên cuối cùng mới chịu dừng lại. Đôi mắt đỏ rực mờ dần đi.

    - Tỷ tỷ! Đi mau! Ta sẽ làm người bị thương đó! Đi mau!

    Hồng Liên có chút suy yếu, linh hỏa bẩm sinh đã tiêu hao rất nhiều linh lực, cơ thể suy kiệt là điều khó tránh khỏi.

    Long Đế tiến lên nói:

    - Lửa hận của Hồng Liên đạo hữu đã đi sâu vào trong thân thể, đuổi ra ngoài vốn không trở ngại, nhưng bây giờ lệ khí bắt đầu ăn mòn trí tuệ tâm linh Hồng Liên đạo hữu, cái này rất khó giải quyết.

    Bạch Liên ngăn chặn Hồng Liên Nghiệp Hỏa đã tổn hao mười phần linh lực, nàng cũng vừa luyện qua hai thứ pháp khí khiến bản thân bị tổn thương.

    - Làm thế nào để trục xuất lệ khí khỏi người đệ ấy?

    Long Đế nghe nàng hỏi thì có chút khó khăn:

    - Cái này... Nếu có tiên thiên băng linh bẩm sinh trợ giúp để hắn hóa giải lệ khí thì may còn cứu được! Chỉ là giờ không biết tìm tiên thiên băng linh nơi nào mà giúp hắn.

    - Ta là băng linh bẩm sinh đây! Nhưng phải làm sao để giúp hắn?

    Bạch Liên có chút mừng rỡ hỏi Long Đế. Tuy nhiên, ngài ấy lại lắc đầu.

    - Nuốt băng linh căn thì cũng không sao. Có điều nếu để hắn nuốt vào thì khi tỉnh lại hắn sẽ rất đau đớn.

    Bạch Liên nghe vậy thì rất lo lắng. Nàng hỏi:

    - Vậy dùng máu của ta được không?

    Long Đế gật đầu:

    - Người thử xem!

    Bạch Liên cắt cổ tay, nặn cho máu chảy ra. Hồng Liên uống xong thì quả nhiên lệ khí tiêu tán không ít.
    Chỉ là khi hắn mở to mắt trông thấy Bạch Liên, hoảng loạn chẳng biết nói như thế nào cho phải.

    - Tỷ tỷ...Tỷ tỷ... Tỷ tỷ... Đệ xin lỗi... Hồng Liên không cố ý... Không phải cố ý... Tỷ tỷ...

    Bạch Liên tiêu hao nhiều máu huyết đã nhanh chóng hiện nguyên hình.

    - Hồng Liên, đệ mau luyện hóa giải lệ khí...

    Đáng tiếc Hồng Liên hiện tại cái gì cũng đều không nghe thấy.

    - Tỷ tỷ, thật xin lỗi, thật xin lỗi, Hồng Liên không phải cố ý, thật xin lỗi, tỷ tỷ...

    Hồng Liên hoảng loạn nói xin lỗi chẳng khác gì người mất trí, hắn chạy đi một cách vô thức.

    Long Kinh Vân ngây người nhìn Bạch Liên nằm vật xuống đất, hắn lẩm bẩm nói:

    - Đều là lỗi của ta, nếu không phải ta, thì tiên tử sẽ không trở thành dạng này...

    Long Kinh Vân đột nhiên tỉnh ngộ, hắn nói với cha mình:

    - Phụ vương, con có thể chăm sóc cho Bạch Liên tiên tử được không?

    Bắc Hải Long Vương thoáng do dự. Long Đế liền mở lời thay:

    - Kinh Vân, ngươi mau chăm sóc tốt nàng ấy đi.

    Long Kinh Vân nghe vậy liền ôm lấy Bạch Liên bay về phía Long cung.

    - Ây... Lần này cũng không biết là phúc hay là họa... - Bắc Hải Long Vương thở dài. - Long Đế, đã vậy thôi tiểu vương xin cáo từ trước, con ta bị thương cần điều dưỡng một phen.

    Long Đế không nói gì, chỉ phất phất tay rồi quay đầu đi.

    Bạch Liên được đưa về long cung, phải dùng linh đan linh dược tốt nhất, luyện qua ba trăm mới tỉnh lại. Chỉ là nàng vẫn vô cùng yếu ớt.

    Bạch Liên lấy trong tay áo ra một cây trâm đỏ. Nàng đã luyện chế nó nhưng chưa kịp trao Hồng Liên thì hắn đã vội đi không phương không hướng. Bạch Liên vuốt ve cây trâm, nhớ lại trước kia cùng Hồng Liên quấn quýt bên nhau. Hồng Liên mỗi ngày đều vui vẻ hô hào tỷ tỷ, chỉ là bây giờ không còn nữa.

    Giọt nước mắt trong suốt lăn dài trên má Bạch Liên. Hiện tại nàng còn sống là tốt rồi. Điều đó cũng có nghĩa Hồng Liên vẫn bình an. Cả hai đều là Tịnh Đế Liên, nếu Hồng Liên chết, nàng ắt cũng sẽ chết. Long Kinh Vân lúc này đi vào, nhìn thấy dáng vẻ buồn bã của nàng, cất tiếng nói:

    - Người đã tỉnh.

    Bạch Liên cứ như nhìn không lấy Long Kinh Vân, nàng nhàn nhạt hỏi:

    - Ngươi tên gì?

    Long Kinh Vân mặt mũi vô cùng chua chát. Nàng thậm chí ngay cả tên của mình đều không nhớ được, bây giờ hỏi tới, là nghĩ nhớ kĩ mình, định báo thù sao?

    - Long Kinh Vân!

    Sen bạch vẫn thờ ơ như cũ.

    - Nếuu như Hồng Liên xảy ra chuyện gì, ta nhất định sẽ giết chết ngươi!

    Long Kinh Vân nghe thế càng thêm đắng chát.

    - Ha ha, ta biết. Nàng tốt nhất nên ăn linh đan này đi chứ cái dáng vẻ này cũng không có cách nào giết ta được đâu.

    Sống trong long cung đã qua sáu vạn năm, Bạch Liên dù là nghe được một chút tin tức của Hồng Liên, nàng cũng sẽ đi dò xét ngay. Sáu vạn năm qua, nhân gian, Minh giới, Quỷ giới, Bạch Liên đều tìm qua, chỉ là Hồng Liên giống như cố ý trốn tránh nàng.

    Hiện tại, Bạch Liên vẫn ở Long cung, bởi vì Long Kinh Vân đáp ứng mọi yêu cầu của nàng. Nếu có tin tức gì về Hồng Liên, hắn sẽ lập tức nói cho nàng hay. Lúc này nàng mới đồng ý lưu lại Long cung. Long Kinh Vân nhìn Bạch Liên dung nhan tuyệt thế, thầm cười nhạo mình.

    "Hại Bạch Liên cùng Hồng Liên tách rời, đã thế còn ròng rã chăm sóc nàng một vạn năm, thế mà lại coi ta chẳng ra gì. Ta chỉ là vọng tưởng có thể cùng nàng chung mái nhà, có phải ta điên rồi hay không?"

    - Bạch Liên tiên tử, ta có một chút tin tức về Hồng Liên đây.

    Long Kinh Vân khó khăn mở miệng. Bạch Liên thần sắc nhàn nhạt bỗng vỡ òa.

    - Hắn ở đâu?

    Long Kinh Vân không trả lời vấn đề của nàng, hắn nói:

    - Bạch Liên tiên tử, mấy vạn năm qua, nàng có bao giờ cảm thấy mến ta một chút nào không?

    Bạch Liên có chút ngoài ý muốn, nàng khẽ bảo:

    - Ta cảm kích ngươi sáu vạn năm qua chiếu cố ta, nhưng thật sự ta đối với ngươi cho tới tận bây giờ không có cảm giác gì.

    Long Kinh Vân lại cười nhạo mình.

    - Ta đúng là tự mình chuốc lấy cực khổ, biết rõ đáp án, đâu cần phải hỏi nàng.

    Bạch Liên không để ý đến câu nói này, chỉ là hỏi Hồng Liên ở đâu. Long Kinh Vân thay đổi khuôn mặt, hắn khẽ cười đáp:

    - Ta có một cách có thể để cho Hồng Liên chủ động xuất hiện.

    ...

    Bắc Hải Thất Thái tử ít ngày nữa sắp đại hôn, tin tức này truyền khắp tiên giới, không ít tiên nhân đến đây nhao nhao chúc mừng. Long tộc từ trước đến nay hào phóng, rộng rãi mời cả lục giới. Tuy cùng Long tộc không có quan hệ gì nhưng họ đều có thể tới tham gia. Nhiều tiên nhân hỏi ai có phúc khí, có thể gả cho Bắc Hải Thất thái tử, nhưng là ai cũng không biết, Bắc Hải Long Vương cũng không nói gì thêm, chỉ là thở dài.

    Sau một năm chuẩn bị biết bao sính lễ, cuối cùng một hôn lễ long trọng chính thức bắt đầu.

    Vô số tiên nhân biếu tặng lễ vật, Long cung lớn như thế nhưng cũng không thể chứa nổi quá nhiều quà mừng của các tiên nhân như vậy.

    Bạch Liên rốt cuộc cũng chịu trút bỏ bạch y vạn năm không đổi để khoác lên hồng y tân nương. Bạch Liên đang đánh cược, nếu như Hồng Liên không tới, như vậy nàng sẽ thành Bắc Hải Thất thái tử thái Tử Phi còn ngược lại nàng sẽ đoạn duyên với Long Kinh Vân. Xem như tất cả kết thúc.

    Long Kinh Vân mỉm cười nhìn Bạch Liên.

    "Nàng mặc hồng y, đây là vì hắn mà thay đổi hay là vì Hồng Liên, cho tới hôm nay cũng có đáp án rồi.

    Long Kinh Vân nắm tay Bạch Liên tay của nàng giống như người, chỉ là lạnh buốt và mềm mại. Bây giờ hắn thầm mong Hồng Liên không nên xuất hiện, hắn hy vọng tình cảm sáu vạn năm sẽ có hồi đáp. Khẩn cầu ánh mắt nàng, mong mỏi một ngày in sâu hình ảnh hắn.

    Tiếc rằng trời không toại lòng người, Hồng Liên đứng trước mặt hắn, có chút ma mị và cười lạnh lùng.

    - Trả tỷ tỷ lại cho ta!

    Giấc mộng của hắn rốt cuộc vẫn tan nát.

    Long Kinh Vân cay đắng cầm tay Bạch Liên ta thật chặt sau đó thì dần buông lỏng ra, hắn run rẩy nói:

    - Bạch Liên tiên tử, nàng cuối cùng vẫn không thuộc về ta.

    Hắn đường đường Long Thất thái tử tại Long cung. Thế mà trên đại điện, tận mắt nhìn người hắn yêu thương bị Hồng Liên ôm vào trong lòng.

    Hồng Liên nói:

    - Tỷ tỷ, thật xin lỗi, Hồng Liên không nên trốn tránh người.

    Bạch Liên đẩy Hồng Liên ra, nhìn thấy đôi mắt hắn biến thành màu đỏ rực, nàng liền điểm một cái vào giữa trán Hồng Liên. Vẫn là tính cách nàng như trước đây.

    - Hồng Liên, sáu vạn năm qua, nếu như ta không gả cho Kinh Vân thì có phải ngươi cũng sẽ mãi mãi không trở về?

    Hồng Liên bỗng giật mình:

    - Tỷ tỷ, không phải! Ta chỉ là... Ta chỉ là không biết nên đối mặt như thế nào với người...

    Hồng Liên cố gắng giải thích, hắn kỳ thực không biết nên làm thế nào mới tốt. Tỷ tỷ có tức giận hay không, có thể hận hắn hay không? Có còn để ý tới hắn nữa không? Sáu vạn năm dài đằng đẵng, Hồng Liên đều nghĩ làm sao để tỷ tỷ tha thứ cho mình. Hắn thật không thể chịu đựng nổi khi thấy tỷ tỷ dựa vào lòng người khác. Nghe tin Long Kinh Vân đại hôn, hắn đem cả tòa Bất Chu Sơn lật lên, chỗ đó đều không có tỷ tỷ. Long Kinh Vân muốn cưới tỷ tỷ... Tỷ tỷ thích Long Kinh Vân sao? Hồng Liên như người điên loạn, chạy tới Minh giới, giết chết vạn ác linh, mới chậm rãi tỉnh táo lại. Tỷ tỷ tìm hắn sáu vạn năm, chẳng lẽ chán ghét sao? Không, tỷ tỷ là của hắn, ai cũng không thể cướp đi!

    - Tỷ tỷ, người không muốn Hồng Liên đến sao?

    Hồng Liên bối rối kéo tay Bạch Liên. Nàng khẽ mỉm cười chạm lên gương mặt của hắn. Trái tim Hồng Liên như đều buông xuống. Còn may, hắn tới không muộn, tỷ tỷ vẫn là thuộc về hắn. Bạch Liên lật tay áo, lấy ra cây trâm đỏ. Dáu vạn năm qua, mỗi khi nhớ Hồng Liên, nàng đều lấy nó ra xem. Hôm nay, cuối cùng cũng giao tận tay Hồng Liên rồi.

    - Tỷ tỷ giúp ta cài nhé!

    Hồng Liên tỏ vẻ nũng nịu như ngày xưa. Bạch Liên bất đắc dĩ nhìn hắn:
    - Đợi khi về lại Bất Chu Sơn, ta sẽ cài giúp đệ.

    Hồng Liên nghe thế thì cười vui vẻ.

    - Bạch Liên tiên tử, chúc mừng nàng. Rốt cuộc sáu vạn năm cũng chờ được người.

    Long Kinh Vân mang gương mặt buồn bã, gượng ép, lên tiếng chúc mừng.

    - Sáu vạn năm, ta nợ ngươi cây quạt, hôm nay, ta xin trả lại cái này.

    Bạch Liên từ từ rút trong búi tóc ra cây Bàn Long Hồng Ngọc trâm.

    - Đây là do ta tự tay luyện chế, coi như trả ngươi cây quạt lửa nhé.

    Long Kinh Vân thừa hiểu, Bạch Liên đây là muốn kết thúc triệt để giữa duyên phận giữa bọn họ. Hắn không có tiếp nhận cây trâm.

    - Bạch Liên tiên tử, ta không nghĩ kết thúc đoạn nhân duyên này, cây trâm này ta có thể từ chối nhận được chăng?

    Bạch Liên lần đầu tiên chăm chú nhìn Long Kinh Vân.

    - Ngươi làm sao biết, đoạn nhân duyên này kết thúc, nó còn chưa bắt đầu cơ mà!

    Long Kinh Vân ngẩn người, hắn bỗng cười rồi đón nhận cây trâm hồng ngọc.

    - Bạch Liên tiên tử! Nếu như ta là một đóa Tịnh Đế Liên thì tốt biết bao.

    Lúc này, hắn chợt nghĩ thoáng hơn. Nếu vậy lại phải tiến vào hàng ngũ Đại La Kim Tiên. Coi như tiệc cưới này cũng có chút gì đó để xem.

    Đám tiên nhân bên dưới tiếp tục xem náo nhiệt. Hồng Liên nắm tay Bạch Liên bay về Bất Chu Sơn, những người còn lại vẫn nhao nhao chúc mừng Long Kinh Vân sắp gia nhập vào Đại La Kim Tiên. Họ chúc tụng cho vui rồi thì cứ ngự mây bay đi. Bắc Hải Long Vương nhìn xem tình cảnh này mà thấu hiểu cho con trai. Ngài ấy đành lắc đầu, thở dài.

    Long Kinh Vân mặt mày sa sầm, cầm hồng ngọc trâm, quay người tiến vào trong cung điện.

    Hồng Liên cùng Bạch Liên trở lại Bất Chu Sơn. Nàng bỗng kinh ngạc khi nhìn thấy sự bừa bộn trên mảnh Bất Chu Sơn, lại nhìn sang Hồng Liên. Hắn da mặt đỏ bừng, miệng lẩm bẩm:

    "Ai bảo tỷ tỷ cố ý hù dọa ta...

    Bạch Liên che miệng cười, nàng vô cùng vui vẻ. Hồng Liên mở to hai mắt, lần đầu tiên hắn thấy tỷ tỷ cười đến ngây ngô như vậy.

    Bạch Liên kéo hắn tiến vào trước động phủ, lấy ra lược ngọc, giúp sen đỏ chỉnh sửa tóc tai. Nàng chải tóc thật kĩ rồi đem trâm ngọc mang theo suốt sáu vạn năm cài lên tóc Hồng Liên. Nhìn khuôn mặt trắng, nhuận như ngọc của Hồng Liên. Nàng nhẹ nhàng hôn lên giữa trán hắn.

    Hồng Liên cười tinh ranh.

    - Tỷ tỷ, thế này chưa đủ đâu!

    Đang lúc nói chuyện thì hắn kéo Bạch Liên ngồi vào lòng mình. Bất giác đặt lên môi nàng một dấu ấn sâu đậm mà chưa kẻ nào trên thế gian này có thể chạm vào.

    Hoàn.

    Xem thêm Ngôn Tình - [Edit]Trầm Hương - Đạm Nhiên Như Tiên
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng hai 2022
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...