Đam Mỹ [Edit] Tiền Nhiệm Khắp Nơi Đi - Tức Mặc Dao

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Tui là H2O, 21 Tháng chín 2021.

  1. Tui là H2O

    Bài viết:
    3
    Tiền Nhiệm Khắp Nơi Đi

    Tác giả: Tức Mặc Dao

    Editor: Tui là H2O

    Tình trạng bản gốc: Hoàn thành

    Tình trạng bản edit: Lê a lết~~

    Thể loại: Đam mỹ, Cổ đại, HE, Tình cảm, Tiên hiệp, Tu chân, Xuyên việt, Chủ thụ, Sảng văn, Kiếp trước kiếp này.

    [​IMG]

    Văn Án:​

     
    Mộng Ẩn Tình thích bài này.
    Last edited by a moderator: 23 Tháng chín 2021
  2. Đăng ký Binance
  3. Tui là H2O

    Bài viết:
    3
    Chương 1.1: Lịch kiếp trở về (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thiên giới, Trạch Bạch sơn mạch, tiên khí sương mù lượn lờ.

    Nơi này linh khí đầy đủ, rất ít người sống, sâu trong núi non có một sơn cốc lăng không mà đứng, phía dưới tinh vân lưu chuyển, tựa như muôn vàn ngân hà, đẹp không sao tả xiết, bởi vậy tên là Huyền Hà Cốc.

    Nghe nói có thượng cổ tôn thần ẩn cư tại đây, phạm vi ngàn dặm đều có pháp trận cấm chế, không ai có thể tới gần.

    Trong Huyền Hà Cốc, xuyên qua núi non trùng điệp với sương mù như ẩn như hiện, trong rừng ngẫu nhiên có tiếng chim hoặc côn trùng kêu vang. Rõ ràng là một cảnh tượng ôn hòa yên tĩnh, chợt một tiếng xé gió sắc bén, phá vỡ bức màn yên tĩnh này.

    Một cự ưng phóng lên cao, hai cánh của nó mở ra dài khoảng chừng bốn, năm mét, mỗi lần đập cánh lại mang theo từng đợt gió lớn, khiến lá cây ở hai bên sườn núi rớt rào rạt.. Nhìn kỹ lại, trên lưng cự ưng vậy mà chở một thiếu niên.

    Thiếu niên một thân bạch y, tóc đen xõa ở sau người, mắt sáng như sao môi tựa đan chu, giữa mày có một đạo kim ấn, khiến cho dung mạo nguyên bản tuấn mỹ nhiều thêm một tia cảm giác thần bí tôn quý.

    Nhưng mà giờ phút này hắn lại trợn trừng mắt, biểu tình không có nửa điểm khí độ siêu thoát của thần tiên, khóe môi hơi nhếch, lộ ra một tia cười lạnh khinh thường, đem ngón trỏ cùng ngón cái đặt trên môi.

    Một tiếng còi lảnh lót vang lên, hơn một trăm thanh tước theo tiếng mà động, từ trong rừng bay ra. Nhóm tiểu thanh tước vây quanh thiếu niên, bay qua bay lại một vòng liền bay vào trong cánh rừng.

    Tiếp theo.. Bên trong rừng một trận gà bay chó sủa.

    Sau một lát, cự ưng chậm rì rì hạ cánh xuống phía dưới, thiếu niên thả người nhảy khỏi cự ưng, đứng ở trên mặt đất, cự ưng lập tức thu lại cánh, ngẩng đầu ưỡn ngực đứng ở bên người thiếu niên, uy vũ hùng tráng, hệt như một thủ vệ tận chức tận trách.

    Rất nhanh từng con thanh tước bay trở về, mỗi tiểu thanh tước đều ngậm trong miệng một cây nấm đủ sắc thái.

    Đám nấm bị ném tới trước mặt thiếu niên, co thành một đoàn run bần bật, thanh tước ríu rít vây quanh chúng nó, đám nấm ở đằng kia liền hoảng loạn không thôi.

    Thiếu niên khoanh tay trước ngực, tựa như vương giả từ trên cao nhìn xuống đám nấm ở bên chân, cười lạnh một tiếng nói: "Cho các ngươi chạy, tiếp tục chạy, ta xem các ngươi có thể chạy đi đâu!"

    Nói rồi hắn móc ra một quyển sách, bìa quyển sách cũ kĩ, mép bìa cong lên, trang sách cũng đã ố vàng, còn dính một ít vết bẩn, có thể nhìn ra quyển sách được sử dụng tần suất rất cao. Mở ra trang thứ nhất, viết đầy một trăm cách làm nấm.

    Thiếu niên thần sắc chuyên chú, một bên đọc sách một bên thì thầm: "Gà hầm nấm, hôm nay liền ăn cái này đi."

    Lời vừa nói ra, nguyên bản đám nấm đã run bần bật hiện tại càng run lợi hại hơn, quả thực chẳng khác gì đang run rẩy trong gió.

    Thiếu niên không dao động, lẩm bẩm tự nói: "Là cắt miếng hay là trực tiếp hầm đây.. Cắt miếng hẳn là sẽ càng ngon miệng đi.."

    Đám nấm thiếu chút nữa bị dọa ngất, bắt đầu tán loạn khắp nơi, nhưng mà đám thanh tước trông coi bốn phía đã sớm bày trận địa sẵn sàng đón quân địch. Chúng sôi nổi mở cánh ra, nâng móng vuốt lên, một vuốt đem đám nấm kia đá trở về.

    Đám nấm lăn khắp nơi, đám thanh tước cũng biểu hiện thập phần có sức chiến đấu, không có một cây nấm nào có thể tránh được vòng vây của chúng nó. Mười lăm phút sau trận chiến đã tiến đến hồi kết, một tiểu thanh tước dẫn đầu ngậm một cây nấm có ý đồ chui vào trong lòng đất lôi ra, ném tới bên chân thiếu niên, lấy lòng cọ cọ lên mu bàn chân, một bộ dáng ngoan ngoãn cầu khen ngợi.

    Thiếu niên rũ mắt, tán dương nói: "Làm tốt lắm."

    Một câu này phảng phất như vinh quang lớn lao, tiểu thanh tước cao hứng đến nhảy dựng lên, hưng phấn giống như say rượu mà nhảy nhót.

    Đôi tay thiếu niên gấp quyển sách lại, liếc mắt một cái xem xét đám nấm trên mặt đất. Đám nấm tụ thành một đoàn, khắp thân tản ra hương vị tuyệt vọng bi thương.. Qua một hồi lâu, đám nấm tử khí trầm trầm kia thử thăm dò, run run rẩy rẩy xê dịch một chút..

    Đám thanh tước lập tức lên tinh thần, hung thần ác sát nhìn chằm chằm chúng nó, ai ngờ lần này đám nấm không có trốn, mà là run rẩy ở trên mặt đất bày một cái đồ án.

    Thiếu niên nhìn đồ án trên đất, loáng thoáng có thể nhìn ra chữ "Độc", biểu tình trên mặt rốt cuộc đọng lại một cái chớp mắt.

    Không phải đâu nhỉ? Hắn còn nhớ rõ thời điểm lần đầu tiên trêu cợt đám nấm này chúng nó chỉ biết chạy tán loạn, hiện tại mới có một chút thời gian thôi mà đã học được đánh vần rồi! Đây chính là dục vọng cầu sinh của nấm sao!

    Hắn rốt cuộc chấn kinh rồi.

    Chính mình vốn không tính thực sự ăn chúng nó, nhưng khí thế thì tuyệt đối không thể thua!

    Thiếu niên liếc nhìn, lành lạnh cười: "Không sao, ta bách độc bất xâm, một đám nấm độc mà thôi, không coi là cái gì cả."

    Vừa nghe lời này, đám nấm kia ngay tức khắc uể oải, dường như rốt cuộc cũng cùng đường, chấp nhận số mệnh..

    Đúng lúc này, thiếu niên đứng lên, sau đó -- xoay người đi mất.

    Đám nấm ngẩn người, nhóm thanh tước không biết làm sao, cự ưng chần chờ tại chỗ.

    Thiếu niên đi ra hồi lâu, chợt dừng lại, cúi đầu cười tự giễu: "Ngươi thật là con mẹ nó quá nhàm chán."

    Không sai, chính là nhàm chán.

    Nhàm chán đến mức muốn chọc cười cùng một đám nấm, Gia Cát Lượng mới bắt Mạnh Hoạch bảy lần, tốt xấu gì cũng thu hoạch được một viên mãnh tướng đúng không, mà chính mình thì sao?

    Chính mình bắt đám nấm ngốc này không dưới mười lần, nhưng rốt cuộc vẫn không thể ăn được một lần gà hầm nấm, nhưng lại bức đám nấm ngốc này tuyệt địa cầu sinh, ngay cả chữ Hán bác đại tinh thâm cũng học được..

    Không thú vị.

    Kiều Tuyên chậm rì rì đi ở trong núi rừng, về tới nhà tranh nhỏ nơi mình cư trú.

    Nhà tranh nhỏ ở ngay cái đáy ao sâu trong sơn cốc, trước phòng có sông nhỏ, nước sông thanh triệt thấy đáy, Kiều Tuyên ngồi xổm ở bờ sông nhìn xuống phía dưới.

    Lại nói tiếp, cách thời gian hắn thành công độ kiếp thành người đã được một năm.

    Hắn giơ tay nắm hai bên má của mình, kéo lên phía trên, trong nước liền phản chiếu một khuôn mặt miễn cưỡng vui cười.

    Sau một lúc lâu, Kiều Tuyên phun ra một hơi, ngả người ra phía sau, đôi tay gối lên sau đầu, hơi hơi thất thần.

    Muốn rõ vì sao hắn lại ở nơi này, phải kể từ một ngàn năm trước.

    Một ngàn năm trước, hắn vẫn còn là một con người bình thường trên địa cầu. Chủ nhật thời tiết không tồi, hắn cùng bạn trai mới của mình đang ở trong thời kì tình yêu cuồng nhiệt, hẹn hò cùng nhau ăn cơm, hết thảy đều rất tốt đẹp cho đến khi không khéo gặp phải một tên bạn trai khác của hắn.

    Không sai, hắn cùng lúc có rất nhiều bạn trai, việc này đối với hắn mà nói cũng không phải là vấn đề, thân là một phú nhị đại phong lưu tự hiểu lấy mình, hắn tự hào nhất chính là luôn xử lí tình cảm một cách thành thạo.. Một khi cảm thấy chán ghét, cũng có thể cùng mỗi tên bạn trai hảo tụ hảo tán.

    Chỉ là, thường đi ở bờ sông, nào có không ướt giày.

    Hắn không nghĩ tới chính là, lật xe một lần, liền thay đổi vận mệnh của hắn.

    Đương lúc hắn từ chỗ cao rơi xuống, cho rằng cả đời ngắn ngủi của mình liền phải kết thúc tại đây.. Hắn lại lần nữa mở mắt, từ một cái vỏ chui ra.

    Không sai, hắn xuyên thành một con chim.

    Đầu năm nay xuyên không một chút cũng không hiếm lạ, xuyên thành thứ gì cũng có, Kiều Tuyên rất nhanh liền thông suốt, tiếp nhận sự thật mình đã xuyên thành một con chim.

    Trời cao vẫn rất nhân từ đối với hắn, tuy rằng khiến hắn xuyên thành chim nhưng vẫn cho hắn hy vọng làm người!

    Bởi vì đây là thế giới tu tiên!

    Chỉ cần nỗ lực, tu thành hình người không phải mộng!

    Hắn đã sâu sắc khắc ghi sai lầm của chính mình, đời này không cầu thứ gì, chỉ muốn yên ổn làm người.

    Kiều Tuyên suốt nhiều năm nỗ lực tu luyện, không ngủ không nghỉ, rốt cuộc sắp sửa tu thành hình người, chỉ cần tưởng tượng đến việc sau này không cần dùng miệng mổ thức ăn, có tay có chân, có thể ăn có thể chơi, có thể nói, có thể chạy nhảy.. Hắn liền cao hứng mấy ngày mấy đêm không ngủ, sau đó -- thiên kiếp tới.

    Chín chín tám mươi mốt đạo thiên kiếp, ngay cả chín đạo thứ nhất hắn cũng không trụ qua nổi, tu vi cốt cách đều tẫn tán, lông đều bị đốt trọi. Thần hồn hốt hoảng, lung lay sắp đổ, ở trước mặt thiên uy mênh mông cuồn cuộn có vẻ như nhỏ bé đến không đáng kể..

    Hắn cũng chỉ là muốn làm người, tại sao lại khó như vậy? Hơn nữa hắn cũng chỉ đa tình một chút mà thôi, còn không đến mức bị tính là tội ác tày trời đi?

    Hắn thậm chí nghi ngờ, việc trời cao cho hắn một lần cơ hội chẳng lẽ kỳ thật chỉ là một trò đùa dai thôi sao?

    Biết trước như thế còn không bằng sớm một chút nhập luân hồi, không đến mức rơi vào kết cục hồn phi phách tán như hiện tại.

    Ngay thời điểm hắn hoàn toàn tuyệt vọng, sư phụ ra tay.

    Sư phụ dễ như trở bàn tay thay hắn chặn lại thiên kiếp, bảo vệ sợi hồn phách cuối cùng sắp tiêu tán của hắn. Sư phụ nói, hắn lục căn không tịnh nghiệt căn chưa trừ, độ không qua thiên kiếp, muốn đưa hắn đi lịch qua bảy thế tình kiếp, như thế mới có một đường sinh cơ.

    Một đường sinh cơ sao?

    Hỏi hắn có muốn sống không, hắn tất nhiên là muốn.

    Nấm còn sống tạm bợ, huống chi là hắn?

    Chỉ là khi đó hắn cũng không rõ bảy thế tình kiếp rốt cuộc là có ý tứ gì, nhưng sau khi biết hắn mới hiểu nguyên lai báo ứng chính là ở nơi này.

    Bảy thế giới này, hắn mỗi một đời đều chung tình với một người, nhưng kết cục mỗi lần đều là không được chết tử tế.

    Yêu mà biệt ly, cầu mà không được.

    Đem tất cả của mình đi yêu một người, lại không có được một lần trước sau vẹn toàn. Trở về sau khi đã chết bảy lần, hắn rốt cuộc rõ ra một đạo lí, hắn quả là người không thích hợp với yêu đương.

    Hắn đã từng coi tình cảm như một loại trò chơi, hưởng thụ cảm giác thích cùng bị thích. Hắn thật tình đối đãi với mỗi một người, nhưng một khi không thích cũng chính là thật sự không thích, hắn cảm thấy tình cảm có thể dễ dàng buông xuống, liền cho rằng người khác cũng có thể giống như mình. Tình cảm cùng lắm cũng chỉ là một loại khoái cảm do đại não phân bố, hắn hưởng thụ loại vui sướng này, lại không có cách nào tưởng tượng đến tình yêu một lòng một dạ đến chết cũng không phai mờ.

    Cho đến khi hắn tự mình trải qua hết thảy mới biết được tình yêu không phải đồ vật có thể tùy tiện vứt bỏ, cầu mà không được chết không toàn thây càng không phải loại tư vị tốt đẹp gì.

    Ít nhất đối với Kiều Tuyên hiện tại mà nói, hắn không bao giờ muốn nghĩ đến chuyện yêu đương nữa.

    Kiều Tuyên nghĩ, có lẽ đây chính là ý nghĩa của bảy thế tình kiếp đi.

    Sự tình căn bản chính là như vậy, nếu ngươi giảng đạo lý cho hắn, chỉ sợ giảng đến mười ngày mười đêm cũng không hữu dụng, nhưng ngươi khiến hắn bị thiên kiếp đánh tan hồn phách một lần, lại bảy, tám lần chết thảm, lúc đó hắn cũng chỉ dư lại một ý tưởng duy nhất -- cút con mẹ nó tình yêu.

    Yêu đương không được chết tử tế!

    Độc thân đảm bảo bình an!

    Trên đời này nhiều món ăn ngon nhiều loại chuyện thú vị như vậy, hà tất phải hãm mãi tại một vũng bùn làm gì?

    Tình cảm chính là sự tình phiền toái nhất trên thế giới này, mà Kiều Tuyên không thích nhất chính là phiền toái.

    Hắn nhìn thấu điểm này.

    Trở về tĩnh tâm tu luyện hai năm.

    Rốt cuộc thành công độ kiếp hóa hình.

    Theo lý thuyết, xem như thật vất vả tu thành chính quả, có thể hạnh phúc sinh sống đi?

    Nhưng sự tình lại không đơn giản như vậy..

    Tuy rằng dựa theo thời gian tính toán, hắn cũng có thể được coi như lão nhân thiên tuế, nhưng sư phụ lại nói hắn vừa mới hóa hình, tu vi không đủ, vẫn chỉ là một con chim non, không cho phép hắn đi ra ngoài, bắt hắn ở lại cốc dốc lòng tu luyện.

    Thời điểm làm chim còn không cảm thấy thế nào, một lòng chỉ muốn tu luyện làm người, thời gian cũng qua mau. Hiện tại rốt cuộc thành người, Kiều Tuyên làm sao còn có thể chịu được tịch mịch? Trong cốc tuy rằng non xanh nước biếc hoa thơm chim hót, là một địa phương linh khí đầy đủ tuyệt hảo để bế quan. Nhưng tu luyện chưa bao giờ là thứ Kiều Tuyên theo đuổi.
     
    Last edited by a moderator: 23 Tháng chín 2021
  4. Tui là H2O

    Bài viết:
    3
    Chương 1.2: Lịch kiếp trở về (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hắn một lòng hướng tới phồn hoa bên ngoài, cứ cho là không nói chuyện yêu đương thì cũng còn có rất nhiều thứ thú vị đang chờ hắn. Mà ở trong sơn cốc, bởi vì linh khí quá đầy đủ nên vạn vật đều có linh trí, ngay cả muốn ăn gà hầm nấm, gà thì có thể nói chuyện, nấm cũng biết chạy trốn -- như vậy thì hắn làm sao có thể hạ miệng được?

    Hắn còn chưa có phát rồ đến mức đó đâu.

    Một năm trôi qua, bởi vì quá mức nhàm chán, Kiều Tuyên một lần lại một lần đem chim thú ở nơi này đánh cho chim bay thú chạy. Nhưng mà như thế cũng có được cái gì đâu? Trong cốc ngoại trừ hắn và vị sư phụ một năm không cùng hắn nói quá mười câu kia thì cũng chỉ có hai tiểu linh phó từ đá hóa thành lúc nào cũng chỉ biết ngủ là ngủ.

    Kiều Tuyên chỉ có thể cả ngày ở trong rừng xưng bá, hù dọa một đám nấm ngốc, lại chỉ huy một đám chim chóc lúc lắc bày trận, lúc thèm ăn cũng chỉ có thể gặm cây cỏ cắn trái cây..

    Nhàm chán giống như đang ngồi tù khổ tu mỗi ngày như thế này, hắn ngay cả một ngày cũng không chịu nổi!

    Ngồi tù vẫn còn có bạn tù để trò chuyện tâm sự, còn có thể lên mạng lướt sóng chơi game..

    Thật xin lỗi, hắn quả nhiên vẫn thích hồng trần ba ngàn bên ngoài hơn.

    Kiều Tuyên thở dài, thu hồi lại suy nghĩ của mình, trở lại nhà tranh nhỏ.

    Bên trong phòng sạch sẽ ngăn nắp, ngoại trừ một cái giường đá thì không có gì khác, đả tọa tu tiên, ăn sương uống gió, thật sự là chỗ ở của tiên nhân không dính khói lửa phàm trần. Nhưng đáng tiếc, Kiều Tuyên lại không muốn làm tiên nhân không dính khói lửa phàm trần.

    Hắn thích hồng trần thế tục muôn màu muôn vẻ.

    Kiều Tuyên ngồi khoanh chân ngưng thần, móc ra một sợi kim vũ đặt ở đầu ngón tay vân vê.

    Vì để có thể đào tẩu, hắn đã khổ tâm tu luyện Đại Diễn Tạo Hóa Quyết, pháp quyết là do sư phụ truyền thụ cho hắn, muôn vàn biến hóa, vô cùng huyền diệu. Một năm trước Kiều Tuyên vừa mới tu luyện đến tầng thứ ba, phát hiện pháp quyết này có một điểm rất lợi hại, đó là có thể tu luyện ra một hóa thân khác của mình.

    Chỉ là thử mấy lần đều thất bại. Gần đây Kiều Tuyên cảm thấy bản thân hình như đã ngộ ra được gì đó, thành hay bại tất cả liền quyết định tại đây!

    Kim vũ này hắn phải tu luyện suốt ba tháng mới luyện ra được.

    Hắn nhắm mắt lại, trong miệng lẩm bẩm, duỗi tay vung lên, kim vũ kia liền bay về phía giữa không trung. Kim vũ bỗng dưng phát sáng tỏa ra một mảnh sắc vàng, ngay sau đó nhẹ nhàng hạ xuống đất, hóa thành một thiếu niên tuấn mỹ.

    Thiếu niên thần thái sáng láng, da trắng như ngọc, mỹ mạo tinh xảo.. Cùng Kiều Tuyên giống nhau như đúc, chỉ là không biết nói, nhìn qua giống ma nơ canh.

    Suy nghĩ của Kiều Tuyên vừa động, thần thức không hề trở ngại mà tiến vào hóa thân, theo suy nghĩ của hắn điều khiển, thiếu niên nhe răng cười, tức khắc trở nên tươi sáng có sức sống.

    Kiều Tuyên đứng lên, đi quanh thiếu niên một vòng mà đánh giá, cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười tươi vừa lòng.

    Có thể thành công giấu trời qua biển hay không liền phải xem hôm nay!

    Một năm trước, sau khi hắn thành công hóa hình, sư phụ liền bảo hắn bế quan tu luyện thật tốt, mỗi ba tháng Tinh Đồng Nguyệt Diệu sẽ đến xem một lần, sau đó báo cáo tiến độ tu luyện của hắn cho sư phụ.

    Chỉ cần hắn có thể giấu diếm được Tinh Đồng Nguyệt Diệu, lại thần không biết quỷ không hay mà đào tẩu..

    Kiều Tuyên hít sâu một hơi, dựng lỗ tai lên nghe ngóng, vèo một cái lắc mình trốn đến sau phòng, chỉ để lại hóa thân chờ ở kia.

    Một lát sau, có hai đứa trẻ dung mạo phấn điêu ngọc trác đi tới trước cửa nhà tranh.

    Hai đứa trẻ một đứa mặc hồng y, một đứa mặc bạch y, tay mang vòng vàng hai chân trần trụi.

    Đứa trẻ mặc hồng y tên là Tinh Đồng, vừa đi vừa ngáp, một bộ dáng lười biếng vừa mới tỉnh ngủ; mặc bạch y tên là Nguyệt Diệu, ít nói ít cười, bộ dáng nghiêm trang, trong tay còn bưng một cái khay làm bằng gỗ.

    Hai đứa trẻ bước chân vừa nhỏ vừa ngắn, dùng cánh tay mập thịt gõ gõ cửa.

    Kiều Tuyên trốn ở sau phòng, dù sao cũng là lần đầu tiên sử dụng hóa thân, có hơi khẩn trương. Hắn nhẹ nhàng lau trán, hết sức chăm chú thao túng hóa thân tiến lên mở cửa.

    Thiếu niên khách khí đón hai đứa trẻ vào, cười nói: "Nhanh như vậy lại qua ba tháng rồi."

    Tinh Đồng rũ mí mắt, mệt mỏi ngáp một cái. Thời gian ba tháng trôi qua cũng nhanh quá rồi đi, nếu không phải tôn chủ phân phó, hắn cũng lười đến, chỉ hận không thể tiếp tục hóa thành cục đá mà ngủ.

    Nguyệt Diệu ngẩng đầu, thanh âm bình tĩnh, cung kính hướng Kiều Tuyên nói: "Thiếu chủ đã làm xong bài tập rồi chứ?"

    Tuy chỉ là hai linh phó nhưng cũng là tâm phúc của sư phụ, Kiều Tuyên không dám khinh thường. Hắn vội vàng lấy bài tập ra, nhẹ nhàng đặt lên khay, nói: "Đây là tâm đắc ba tháng tu luyện của ta."

    Nguyệt Diệu gật gật đầu, đảo tầm mắt, banh khuôn mặt nhỏ nói: "Chúng ta đi trước, thiếu chủ vẫn phải cần cù tu luyện, không được chậm trễ."

    Kiều Tuyên dùng sức gật đầu.

    Hai đứa trẻ kia xoay người rời đi.

    Bước chân Nguyệt Diệu bình bình ổn ổn, Tinh Đồng thì lảo đảo lắc qua lắc lại. Đi rất xa rồi mà còn mơ hồ truyền đến âm thanh lẩm bẩm: Loại chuyện này lần sau một mình ngươi tới là được rồi, ta muốn ngủ.. Vẫn là làm cục đá thoải mái, làm người chẳng có gì tốt..

    Thẳng đến khi hai đứa trẻ kia hoàn toàn khuất bóng, thần kinh căng chặt của Kiều Tuyên rốt cuộc cũng thả lỏng.

    Hoàn mỹ! Thành công!

    Kiều Tuyên từ sau phòng tiến vào, hai thiếu niên đứng ở trong phòng, giống nhau như đúc, nhìn nhau cười.

    Đây cũng không phải là thuật con rối bình thường mà chính là kim vũ của bản thân luyện hóa thành, có thể chứa thần hồn của chính mình, cùng suy nghĩ với chính mình, tương đương với một bản thân thứ hai. Ngay cả Tinh Đồng Nguyệt Diệu cũng không phát hiện ra bất cứ điều gì khác thường.

    Bản thân hắn hiện tại chưa tu luyện được đến trình độ nhất tâm nhị dụng, còn cần chuyên tâm mới có thể sử dụng được hóa thân. Nghĩ đến sau này hắn càng ngày càng cường đại, thậm chí có thể phân ra một tia thần hồn thao túng hóa thân.

    Kiều Tuyên cong cong khoé miệng, xoay người lôi từ phía sau giường đá ra một cái rương. Mở ra liền có thể thấy bên trong tràn đầy từng quyển bài tập.

    Hắn đã chuẩn bị rất chu toàn, tu luyện thành công tầng thứ ba Đại Diễn Tạo Hóa Quyết, lại cố tình áp chế tu vi để không bị phát hiện. Tiếp theo chuẩn bị ước chừng bài tập trong ba năm, thời gian đó cũng đủ cho hắn ra bên ngoài lượn chơi vài vòng sau đó lặng lẽ quay trở về, lúc đó làm sao có ai biết hắn đã từng đi ra ngoài?

    Đã chuẩn bị ổn thỏa hết thảy. Chọn ngày không bằng chọn giờ, ngay lập tức xuất phát đi!

    Kiều Tuyên nheo mắt, tuy rằng trong Huyền Hà Cốc có cấm chế nhưng đó là cấm người từ bên ngoài tiến vào. Hắn muốn đi ra ngoài kì thật không khó, khó chính là làm thế nào để không bị sư phụ phát hiện. Hiện giờ có hóa thân, hắn cũng mới dám chạy ra ngoài.

    Vừa lúc sắc trời cũng tối sầm

    Kiều Tuyên giơ tay huýt sáo một tiếng, cự ưng màu xám ngay lập tức bay đến chở hắn đi ra bên ngoài.

    Đêm dài trăng lạnh, đừng nói đến động vật trong Huyền Hà Cốc, ngay cả cỏ cây cũng giống như đang ngủ. Cự ưng nhẹ nhàng đập cánh, lặng lẽ mang Kiều Tuyên tới biên giới của cốc.

    Kiều Tuyên nhìn kết giới sương trắng trước mắt, trầm tư một lát, sờ sờ đầu cự ưng, nói: "Ta thấy ngươi cũng không muốn đi ra ngoài, liền ở lại đi. Đúng rồi, chuyện ta đi ra ngoài ngươi không được phép nói cho người khác biết."

    Cự ưng liên tục gật đầu, tỏ vẻ ta đã biết ngươi cứ yên tâm!

    Kiều Tuyên mỉm cười gật đầu, hắn hít sâu một hơi, ngưng thần nín thở, bước chân vào bên trong sương trắng.

    Ngay tức khắc phía trước đã không còn đường. Kiều Tuyên từng bước đi về phía trước, chợt bắt đầu cấp tốc chạy thật nhanh, chạy ước chừng mười lăm phút. Đột nhiên sương trắng tản đi, hắn vội vàng làm một cái ngự phong quyết mới không đến nỗi ngã sấp mặt trên mặt đất, đương trường chết thảm.

    Thân mình bình ổn lại, vừa ngẩng đầu lên liền thấy ngân hà lưu chuyển trên không trung, sơn cốc ở trong mây như ẩn như hiện, tựa như treo phía trên ngân hà, danh xứng với thực.

    Nhìn xung quanh một lượt, hiện tại hắn đang ở trong một rừng cây rậm rạp.
     
  5. Tui là H2O

    Bài viết:
    3
    Chương 1.3: Lịch kiếp trở về (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kiều Tuyên đi về phía trước nửa ngày vẫn không nhìn thấy điểm cuối, đang có chút không kiên nhẫn thì dưới chân đột nhiên đạp trúng thứ gì đó. Cúi đầu xuống liền thấy đó là một thanh tiên kiếm ảm đạm không có chút ánh sáng! Hắn sử dụng một cái pháp quyết thổi bay đi tầng lá rụng dày trên mặt đất, trước mắt liền xuất hiện vài cỗ thi thể.

    Kiều Tuyên suy tư một chút liền rõ ràng vì sao lại thế này.

    Sư phụ ẩn cư ở Huyền Hà Cốc vạn năm chưa từng hiện thế, chưa có người nào có thể đi vào. Mấy cỗ thi thể này lúc còn sống hẳn là xông nhầm vào cấm chế, bởi vì không thể đi ra ngoài mà chết ở đây. Xem bộ dáng này hẳn là đã chết không biết bao nhiêu năm, ngay cả Tiên Khí cũng đều phủ bụi trần ảm đạm không ánh sáng.

    Kiều Tuyên lắc đầu, thở dài một cái liền rời đi. Chợt liếc mắt một cái, quay đầu lại xem xét thanh kiếm trên mặt đất.

    Tuy rằng hắn đã xuyên qua rất lâu nhưng ngoại trừ lúc đi lịch kiếp thì đây là lần đầu tiên xuất cốc.

    Nơi này là Tiên Giới, thần tiên khắp nơi cao thủ vô số, bản thân chỉ là một con chim vừa mới hóa hình. Vạn nhất vận khí không tốt, bị đại năng nào đó bắt đi làm sủng vật thì phải làm sao bây giờ..

    Ai mà chẳng biết động vật không có nhân quyền.

    Kiều Tuyên sờ sờ cằm, không được không được, vẫn là ngụy trang thành tu sĩ nhân loại đi, như vậy cũng có thể tránh được không ít phiền toái nguy hiểm.

    Chỉ là làm tu sĩ nhân loại nhưng ngay cả Linh Khí cũng không có thì còn ra thể thống gì nữa. Vừa vặn có thể dùng tiên kiếm trước mắt này.

    Kiều Tuyên quay người lại, đào một cái hố đem vài vị tiên nhân trước mắt an táng nghiêm túc, chắp tay trước ngực bái bái, thành khẩn nói: "Có thể tương ngộ tại đây chính là có duyên, hôm nay ta giúp các vị xuống mồ vi an liền lấy một thanh tiên kiếm làm thù lao, các vị tiên hữu hẳn là không có ý kiến gì đi?"

    Mặt đất xung quanh không hề có động tĩnh, hiển nhiên là đã sớm hồn phi phách tán.

    Kiều Tuyên xoay người cầm cây tiên kiếm vừa vướng ngã mình lên, cười hì hì nói: "Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là kiếm của ta."

    Tiên kiếm thoạt nhìn rất phổ thông, nói vậy mấy vị tiên nhân kia hẳn cũng không phải thần tiên lợi hại gì, nếu không cũng sẽ không chết ở chỗ này. Tuy không phải Tiên Khí lợi hại nhưng chắp vá một chút cũng đủ dùng rồi.

    Kiều Tuyên truyền linh lực của mình vào, tiên kiếm ảm đảm không chút ánh sáng ngay tức khắc phát ra một tiếng thanh minh. Ngay sau đó hắn lại dùng một cái pháp quyết giấu đi kim ấn ở mi tâm, xoay người một cái bạch y liền biến thành một thân đạo bào.

    Kiều Tuyên lộ ra thần sắc vừa lòng, từ giờ trở đi hắn chính là một kiếm tu!

    Có tiên kiếm liền thuận tiện hơn nhiều.

    Kiều Tuyên ngự kiếm bay lên, dùng mười mấy ngày công phu liền ra khỏi Trạch Bạch sơn mạch. Nhìn thiên địa rộng lớn bên ngoài, Kiều Tuyên kích động hít sâu một hơi.

    Chốn phồn hoa, hắn tới rồi!

    Chỉ là hắn nên bắt đầu từ đâu đây?

    Kiều Tuyên lấy ra một quyển sách nhỏ, chính là kế hoạch du lịch hắn đặc biệt làm. Hắn đương nhiên cũng muốn chơi một chút ở Thiên giới nhưng hắn vẫn thích nhân gian nhất. Rốt cuộc thì người sống ở Thiên giới không phải là sống mấy ngàn mấy vạn năm thanh tâm quả dục thì cũng là mấy tên suốt ngày vùi đầu vào công pháp cuồng tu luyện, phỏng chừng không có chuyện gì vui.. Nhưng nhân gian thì không giống, bảy thế tình kiếp tuy không phải loại kí ức tốt đẹp gì, nhưng bỏ đi những cái đó nhân gian đối với hắn vẫn vô cùng hấp dẫn!

    Kiều Tuyên không chút do dự đem phàm giới liệt vào trạm thứ nhất mình sẽ đến.

    Chỉ là Kiều Tuyên lại không có chút manh mối nào về việc làm thế nào từ Thiên giới xuống đến phàm giới. Hắn không chính thức phi thăng, cũng không kết giao bất cứ tiên hữu nào. Trong Huyền Hà Cốc chỉ có một đám động vật ngốc, sư phụ thoạt nhìn rất lợi hại thì lại vô cùng trầm mặc ít lời.. Hơn nữa có cho Kiều Tuyên mười lá gan hắn cũng không dám đi hỏi sư phụ làm cách nào để chạy xuống nhân gian chơi!

    Xem ra chỉ có thể dựa vào chính mình.

    Trước tìm được người rồi nói.

    Kiều Tuyên nhặt một khối đá nhòn nhọn lên, ném lên bầu trời. Cúi đầu nhìn liền thấy đỉnh nhọn của hòn đá chỉ về một bình nguyên trước mặt. Tốt, liền đi hướng này đi!

    Bay liên tục vài ngày, Kiều Tuyên mơ màng sắp ngủ bỗng nhiên lên tinh thần.

    Hắn cuối cùng cũng nhìn thấy người sống!

    Phía trước có một hàng tiên nhân ngự kiếm mà đi, mắt thấy đám người sắp bay xa. Kiều Tuyên không chút do dự bay nhanh hơn, ngự kiếm dựng lên trực tiếp chắn trước mặt hàng tiên nhân phía trước!

    Một hàng tiên nhân ăn mặc thống nhất trường bào màu trắng, đai lưng màu bạc, nhìn qua hẳn là người trong cùng một môn phái.

    Bọn họ không nghĩ tới đột nhiên bị ngăn lại, ngay tức khắc cảnh giác đề phòng nhìn Kiều Tuyên. Mười mấy tiên kiếm đồng thời xuất vỏ mà ra, chỉ ngay Kiều Tuyên, sát khí lạnh thấu xương!

    Biểu tình Kiều Tuyên cứng đờ, mồ hôi lạnh thiếu chút nữa rơi xuống. Không ổn không ổn, bởi vì nhìn thấy người sống nên quá kích động, không kịp nghĩ gì đã đã đi cản người, thiếu chút nữa đã quên đây là Tu Tiên giới. Bản thân hành sự mạo muội như vậy, sợ là khiến đám người này nảy sinh địch ý.

    Hắn vội vàng nhảy xuống khỏi tiên kiếm, thần sắc khiêm nhường, chắp tay giải thích: "Tại hạ vừa mới phi thăng Tiên giới, lẻ loi một mình ở nơi này, không biết làm thế nào cho phải.. Nhìn thấy người nên có chút kích động, cũng không có ác ý gì. Nếu có chỗ đường đột mong thứ lỗi."

    Nghe vậy địch ý của mọi người rốt cuộc giảm một chút. Bọn họ liếc nhau, một thanh niên tuấn tú cầm đầu đứng dậy, cảnh giác nhìn Kiều Tuyên nói: "Ngươi nói mình vừa phi thăng, ở nhân gian thuộc môn phái gì?"

    Trong lòng Kiều Tuyên nhanh chóng tính toán.

    Hắn nhớ tới kiếp thứ ba trong bảy thế tình kiếp, bản thân vừa lúc đầu thai vào một môn phái tu tiên ở phàm giới tên là Quy Nguyên Kiếm Tông. Quy Nguyên Kiếm Tông là tông môn tiếng tăm lừng lẫy ở phàm giới, nghe nói tổ sư sáng lập môn phái là Quy Nguyên tiên nhân, môn phái lịch sử xa xăm cũng là do có truyền thừa của tiên nhân! Nhưng thời điểm Kiều Tuyên đi lịch kiếp, người ở phàm giới có thể phi thăng thành tiên đã ít lại càng ít. Quy Nguyên Kiếm Tông đã lâu không có người phi thăng, cũng không biết Thiên giới còn có môn phái này hay không..

    Nhưng chuyện đó cũng không quan trọng, bản thân hắn tốt xấu gì cũng làm đệ tử Quy Nguyên Kiếm Tông mười mấy năm. Đối với Quy Nguyên Kiếm Tông cũng tính là hiểu biết, hiện tại mượn một ít thuật pháp kiếm tu, thân phận nửa thật nửa giả, thiên y vô phùng, tất nhiên sẽ không để người khác nhìn ra sơ hở!

    Kiều Tuyên cân nhắc trong lòng xong, mở miệng nói: "Tại hạ tại phàm giới là đệ tử của Quy Nguyên Kiếm Tông, hiện tại rời xa tông môn, trời xa đất lạ, muốn đến nhờ cậy tông môn. Không biết chư vị tiên hữu có biết cách nào để đi đến Quy Nguyên Kiếm Tông không?"

    Hắn vừa dứt lời, bỗng nhiên cảm thấy có chút không đúng.

    Ánh mắt tiên nhân kia nhìn hắn bỗng nhiên nóng rực, nhìn đến mức khiến Kiều Tuyên thiếu chút nữa muốn nổi da gà. Ngọa tào, hắn sẽ không xui xẻo như vậy đi, chẳng lẽ bản thân vừa đi ra khỏi cửa liền gặp phải đối thủ một mất một còn của Quy Nguyên Kiếm Tông ở Thiên giới?

    Loại sự tình có xác suất siêu nhỏ này cũng có thể gặp phải?

    Ngay tại lúc Kiều Tuyên đang thấp thỏm không thôi, thanh niên cầm đầu đột nhiên tiến lên, nghiêm túc nhìn hắn chằm chằm, biểu tình nghiêm nghị nói: "Lời đạo hữu nói là sự thật?"

    Biểu tình Kiều Tuyên đọng lại trên mặt, nhất thời cũng không biết nên thừa nhận hay là không thừa nhận.

    Không đợi hắn trả lời, thanh niên tiếp tục mở miệng: "Chúng ta chính là đệ tử Quy Nguyên Kiếm Tông."

    Kiều Tuyên: "..."
     
  6. Tui là H2O

    Bài viết:
    3
    Chương 2.1: Tiền nhiệm thứ nhất (1)

    Kiều Tuyên tưởng tượng ra chính là tình cảnh này: Bản thân nói ra một thân phận nửa thật nửa giả, lừa gạt đám kiếm tu này một chút, sau đó nhân cơ hội tìm hiểu tin tức của Thiên giới, tìm kiếm phương pháp để đi phàm giới..

    Về việc có thể đụng phải người của Quy Nguyên Kiếm Tông.. Nói đùa, Thiên giới lớn như vậy, nào có chuyện trùng hợp đến thế?

    Nói không chừng chờ hắn đi rồi, đều không gặp đến người của Quy Nguyên Kiếm Tông.

    Hoặc có lẽ Thiên giới đã sớm không có Quy Nguyên Kiếm Tông, rốt cuộc thì thời điểm hắn còn ở phàm giới, cũng chỉ thông qua các điển tịch trong truyền thuyết nghe nói đã từng có tiền bối phi thăng.. Nhiều năm như vậy, sống hay chết ai biết được..

    Nhưng có đôi khi, duyên phận chính là thứ tuyệt diệu như vậy.

    Nhóm người đầu tiên hắn gặp ở Thiên giới, vừa lúc chính là đệ tử của Quy Nguyên Kiếm Tông..

    Bản thân vất vả chạy từ Huyền Hà Cốc ra, chẳng lẽ lại thật sự muốn đi nhận tổ quy tông, tiếp tục khổ tâm tu luyện không biết ngày đêm?

    Vốn nên là đồng hương thấy đồng hương cảm động, nhưng Kiều Tuyên lại chỉ cảm thấy tâm tình chua xót phức tạp, hiện tại nói bản thân không phải người của Quy Nguyên Kiếm Tông còn kịp không?

    Thanh niên thấy Kiều Tuyên biểu tình hoảng hốt, bộ dáng thất hồn lạc phách còn tưởng rằng hắn quá mức kinh hỉ, cười vang nói: "Đây đúng là trùng hợp, ngươi có thể gặp được bọn ta cũng coi như vận khí không tồi.. Đúng rồi, ta gọi Ổ Tử Mặc, còn ngươi?"

    Kiều Tuyên hơi chần chừ, nhỏ giọng nói: "Ta, ta tên Kiều Tuyên, có thể gặp được chư vị sư huynh, thật sự vui mừng trong lòng.."

    Ổ Tử Mặc vừa nghe lời này, đột nhiên vỗ một cái vào bả vai Kiều Tuyên, kích động nói: "Đúng không, trong lòng ta cũng vui mừng, ngươi có thể gặp được chúng ta nhanh như vậy, cũng có thể coi là duyên phận! Nhớ trước đây ta phi thăng Thiên giới, vì có thể đến nhờ cậy tông môn không biết đã chịu bao nhiêu oan uổng, ăn không ít khổ.."

    Kiều Tuyên: "..."

    Vận khí kiểu này ta cho ngươi được không.

    Ổ Tử Mặc sau khi nói một lúc lâu, quay đầu lại nhìn, phát hiện ánh mắt của các sư huynh đệ đều nóng rực, ngo nghoe rục rịch. Hắn ho nhẹ một tiếng, nói: "Chú ý một chút, đừng dọa tiểu sư đệ của chúng ta."

    Các sư huynh đệ khác: "Rõ ràng là ngươi mới cần chú ý, không được khiến tiểu sư đệ sợ mới đúng!

    Quy Nguyên Kiếm Tông đã thật lâu không có đệ tử phi thăng, mọi người đều rất cao hứng. Nhưng cao hứng thì cao hứng, thân phận cũng vẫn phải xác nhận một chút.

    Ổ Tử Mặc hơi mỉm cười, nói với Kiều Tuyên:" Ngươi đã là đệ tử của Quy Nguyên Kiếm Tông, vậy thì hẳn là có lệnh bài thân phận đi. "

    Kiều Tuyên chớp chớp mắt, rất nhanh nghĩ ra lí do thoái thác:" Nói ra thật xấu hổ, thời điểm đệ tử độ kiếp, trừ bỏ linh kiếm bản mệnh, pháp bảo lệnh bài trên người đều bị thiên lôi đánh không còn một mảnh, một cái cũng không còn.. "

    Ổ Tử Mặc trầm tư một lát, nói:" Nếu thật sự là như vậy thì cũng không trách ngươi, tuy rằng bọn ta đều tin tưởng sư đệ ngươi nhưng vẫn phải xác nhận thân phận một chút. Như vậy đi.. Quy Nguyên Kiếm Tông là do lão tổ sáng lập, lão tổ truyền xuống Quy Nguyên Kiếm pháp chỉ có đệ tử Quy Nguyên Kiếm Tông chúng ta có thể tu luyện, sư đệ liệu có thể thể hiện cho bọn ta xem một lần? "

    Kiều Tuyên nghiêm mặt, mấu chốt tới. Bản thân nếu dám nói không, vậy chính là lừa gạt bọn họ, mười mấy tiên kiếm trong nháy mắt có thể đem hắn chọc thành cái sàng.. Hiện giờ cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, chỉ có thể tiếp tục sắm vai thân phận này.

    Kiều Tuyên hít sâu một hơi," bản mệnh linh kiếm "vừa cầm đến tay chưa được mười mấy ngày hóa thành một đạo kiếm hoa, một kiếm chém lên mặt đất!

    Một kiếm này nhìn như bình thường không có gì đặc biệt, nhưng trực tiếp cắt hòn đá cao hơn nửa người trước mắt thành hai nửa. Vết kiếm gọn gàng như gương, có thể thấy được kiếm khí vô cùng sắc bén.

    Ổ Tử Mặc đi qua, khom lưng sờ vết cắt, trên mặt vết cắt còn dư lại một sợi kiếm khí màu trắng, kiếm khí ở trong tay hắn chậm rãi tiêu tán. Ổ Tử Mặc mỉm cười gật đầu nói:" Đúng là Quy Nguyên Kiếm pháp. "

    Kiều Tuyên nghe được lời này, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng cũng lừa dối qua!

    Phải biết rằng hiện tại thân thể của hắn sớm đã không còn là thân thể ở kiếp đó, vẫn chưa tu luyện qua Quy Nguyên Kiếm pháp, thậm chí còn không phải nhân loại.. Cứ cho là nhớ rõ một ít chiêu thức nhưng không tu luyện qua chân khí Quy Nguyên Kiếm Tông thì theo lí thuyết kiếm này chém không ra. Hắn sở dĩ có thể làm được chuyện này là vì hắn tu luyện Đại Diễn Tạo Hóa Quyết.

    Không sai, đây mới là thứ khiến hắn có can đảm nguỵ trang thân phận kiếm tu!

    Sư phụ truyền thụ công pháp thực sự quá thần kì, thiên địa chi lực dùng vì mình, linh lực vô tướng vô hình, thiến biến vạn hóa đều tại suy nghĩ của chính mình. Tâm niệm Kiều Tuyên vừa động, linh lực bắt chước ra chân khí của Quy Nguyên Kiếm Tông, một kiếm này chém ra, thật sự không có chút sơ hở nào.

    Lúc trước còn có chút thấp thỏm bất an, rốt cuộc cũng chưa từng thực chiến qua, hiện tại chỉ dư lại bội phục.

    Hắn không lợi hại, nhưng công pháp thật sự lợi hại.

    Lúc này nguy cơ đã qua, Kiều Tuyên bình tĩnh lại, cảm thấy cũng không nôn nóng đến như vậy, có lẽ tạm thời đi theo bọn họ cũng không tồi..

    Chờ thăm dò rõ ràng tình huống, sau đó nửa đường chạy đi cũng chưa muộn..

    Nghĩ đến đây, Kiều Tuyên lộ ra một nụ cười thẹn thùng, hướng chư vị kiếm tu chắp tay thi lễ nói:" Có thể gặp được chư vị sư huynh, tiểu đệ rốt cuộc an lòng, sau này còn mong chư vị sư huynh chỉ giáo nhiều hơn. "

    Mọi người đều tin Kiều Tuyên, sôi nổi cười nói không có vấn đề.

    Nhìn các sư huynh đệ nhiệt tình như vậy, đáy lòng Kiều Tuyên thở dài. Có chút cảm khái, thế nhưng nhớ tới sự tình một đời kia. Xem ra tông môn hữu ái thật sự là truyền thống của Quy Nguyên Kiếm Tông.

    Một đời kia tình yêu không có gì tốt đẹp nhưng đối với đồng môn Kiều Tuyên vẫn có chút cảm tình. Nhớ tới bản thân đã chết, các sư huynh đệ hẳn là phải thương tâm, còn người kia..

    Người kia giết hắn, sau đó như thế nào? Thiên tài như vậy, nói không chừng đã sớm phi thăng rồi đi?

    Nghĩ đến đây, ý niệm không đi Quy Nguyên Kiếm Tông của hắn càng kiên định, may mắn đám người đi đường hôm nay không có người kia!

    Kiều Tuyên trầm tư một lát, cười hỏi Ổ Tử Mặc:" Các sư huynh đây là muốn đi đâu? Chúng ta khi nào thì trở về kiếm tông? "

    Ổ Tử Mặc cười xin lỗi:" Ta biết ngươi muốn trở về tông môn sớm một chút, nhưng bọn ta hiện tại có việc trên người, khả năng phải qua một đoạn thời gian mới có thể trở về. Nhưng không quan trọng, hẳn là cũng không chậm trễ quá lâu.. Trước tiên ngươi tạm thời đi theo chúng ta, sau đó ta sẽ tự mình dẫn ngươi trở về bái kiến tiền bối tông môn. "

    Vậy mà không quay về? Trong lòng Kiều Tuyên vui vẻ.

    Hắn nói:" Các sư huynh đi chuyến này là.. "

    Ổ Tử Mặc cười nói:" Hoa Lan đế quân bế quan ngàn năm, không lâu trước đây ngộ đạo xuất quan, rất nhiều tiên môn đều đến chúc mừng. Từ trước đến nay Quy Nguyên Kiếm Tông chúng ta cùng Vân Hải Thiên Cung giao hảo, đế quân xuất quan, Quy Nguyên Kiếm Tông đương nhiên là phái người đi chúc mừng. "

    " Không sai không sai, hơn nữa đế quân là một người hào phóng. Khó có dịp Vân Hải Thiên Cung mở cửa đón khách, sư đệ cùng chúng ta đi một chuyến. Đi ăn một chút tiên quả tiên nhưỡng lại trở về, đảm bảo không lỗ. "Một vị sư huynh khác hơi béo cười nói.

    Có đồ ăn ngon?

    Kiều Tuyên cười chân thành một chút, tựa hồ có chút ngượng ngùng:" Như vậy thật sự ổn sao.. "

    " Ổn ổn, có cái gì không ổn! "Một vị sư huynh khác nhanh chóng mở miệng, ngữ khí hâm mộ lại chua lòm:" Vân Hải Thiên Cung kỳ hoa dị quả ở khắp nơi, trân bảo vô số, ngay cả một miếng đất gạch đều đáng giá, một chút tiên quả tiên nhưỡng mà thôi, đế quân căn bản sẽ không để trong lòng.. "

    " Đúng vậy đúng vậy, không thể bỏ lỡ thịnh hội."
     
  7. Tui là H2O

    Bài viết:
    3
    Chương 2.2: Tiền nhiệm thứ nhất (2)

    Đám người mỗi người một miệng mà nói, Kiều Tuyên đối với Thiên giới hoàn toàn không biết gì cả ngoan ngoãn lắng nghe, vậy mà biết được không ít tin tức.

    Phàm nhân phi thăng thành tiên, ngay từ đầu chỉ là thân thể thiên tiên. Phía trên thiên tiên còn có thượng tiên, kim tiên, cấp bậc rõ ràng. Chỉ có một một số ít cường giả có khả năng đúc liền thần thể, đúc liền thần thể mới có thể xưng là thần. Thần quân ở tiên giới đã là tồn tại khó lường.

    Nhưng phía trên thần quân còn có thượng thần. Ở Thiên giới, thượng thần đều là nhân vật cấp đại lão.

    Nghe nói vị Hoa Lan đế quân này mười mấy vạn năm trước chính là thượng thần. Chẳng những là bá chủ một phương Thiên giới, hơn nữa giao hữu khắp nơi rất có uy vọng, nhìn dáng vẻ chính là một thổ hào hào phóng hào sảng.

    Đi mở rộng tầm mắt cũng không tồi, nhưng Kiều Tuyên quan tâm nhất vẫn là làm thế nào mới có thể đi phàm giới.

    Các sư huynh Quy Nguyên Kiếm Tông ở Thiên giới thoạt nhìn rất nhiệt tình. Hướng bọn họ hỏi thăm một chút hẳn là không thành vấn đề đi..

    Kiều Tuyên nghĩ đến đây, cười hỏi: "Ta muốn hỏi các vị sư huynh một chút. Sau khi phi thăng Thiên giới còn có thể trở về nhân gian sao?"

    Tiếng nói vừa dứt, tất cả mọi người đều trầm mặc.

    Một lát sau, một vị sư huynh thở dài: "Nói dễ hơn làm."

    Một vị sư huynh khác giải thích: "Nếu muốn trở về ít nhất cũng phải có tu vi thượng thần, mới có khả năng đánh vỡ không gian để xuống nhân gian. Ngươi đã tới Thiên giới, chuyện về nhà vẫn là đừng suy nghĩ nhiều."

    Kiều Tuyên ngẩn ra, không nghĩ tới muốn đi phàm giới lại khó khăn đến vậy. Hắn có chút không cam lòng: "Muốn tu thành thượng thần thực sự rất khó sao.."

    "Ngươi cảm thấy thế nào?" Ổ Tử Mặc lắc đầu cười khổ: "Ta phi thăng thiên giới đã ba ngàn năm, hiện tại cũng chỉ mới tới tu vi thượng tiên.. Thời điểm sư đệ ở phàm giới không có gặp qua tiền bối phi thăng đi?"

    Kiều Tuyên gật gật đầu, "Chưa bao giờ gặp qua."

    Chính vì như thế hắn mới cho rằng điển tích trong tông môn đều là gạt người, hoặc căn bản không có người phi thăng qua. Hoặc là tiền bối phi thăng đều đã chết, nếu không vì sao lại không trở lại nhìn một cái?

    Ổ Tử Mặc thở dài: "Đại đa số đệ tử tiên môn bình thường chúng ta đều không thể tu luyện thành thần.. Quy Nguyên Kiếm Tông chúng ta truyền thừa mấy vạn năm, ở Thiên giới cũng có uy tín môn phái. Nhưng tông môn ngoại trừ Quy Nguyên lão tổ, tu vi thượng thần chỉ có hai người.. Đối với thượng thần mà nói, một lần bế quan mất mấy trăm năm thậm chí là một ngàn năm cũng hết sức bình thường. Huống hồ cho dù có thời gian, tu vi thần trở lên đều siêu phàm, cũng không nhớ về phàm trần thế tục.."

    Thì ra là thế.

    Muốn trở về thì không có năng lực trở về, có năng lực lại không còn muốn trở về nữa.

    Ngay cả ở Thiên giới cường giả thượng thần cũng chỉ là số ít, làm sao có thể không có việc gì liền xuống thế gian đi bộ. Cho nên ở phàm giới mới ít khi nhìn thấy thần tiên.

    Tâm tình Kiều Tuyên không khỏi có chút trùng xuống, hắn cũng chỉ mới hóa hình một năm, luận về tu vi thực sự không ra sao. Hơn nữa muốn tu thành thượng thần cũng không phải chuyện nỗ lực liền có thể..

    Chẳng lẽ mình lại không đi được phàm giới?

    Ổ Tử Mặc vừa thấy bộ dáng Kiều Tuyên liền tưởng rằng hắn tưởng niệm thân nhân, khuyên nhủ: "Ta biết ngươi vừa mới phi thăng, không bỏ xuống được thân thích bạn bè ở phàm giới. Ta có thể lí giải tâm tình của ngươi, nhưng nếu đã phi thăng thành tiên, liền tu luyện thật tốt. Mệnh số thế nhân do trời định, những chuyện thế gian kia, nên buông thì buông đi.

    Kiều Tuyên thất vọng cực kì, chẳng lẽ hắn lại có thể tìm một thượng thần mang hắn đi? Sư phụ khẳng định có thể nhưng hắn trăm triệu lần cũng không dám đi tìm.

    Kiều Tuyên khẽ cắn môi:" Chẳng lẽ ngoại trừ cách này không còn biện pháp khác để đi nhân gian sao? "

    Ổ Tử Mặc nghiêm túc nghĩ nghĩ:" Đúng rồi.. Ta nghe nói, Hoa Lan đế quân Vân Hải Thiên Cung có một bảo vật gọi là Sơn Hải Đồ. Là Thần Khí đế quân dùng để quan sát tam giới, có thể đi đến bất luận chỗ nào ở tam giới. "

    Kiều Tuyên nghe vậy tinh thần rung lên:" Còn có Thần Khí như vậy? "

    Ổ Tử Mặc cười nói:" Đế quân là thượng thần đã sống mười mấy vạn năm, nội tình thâm hậu đến mức chúng ta không thể tưởng tượng, có một Thần Khí như vậy thì có gì lạ? Nhưng lấy tu vi đế quân nếu muốn đi phàm giới còn không phải chỉ cần nháy mắt một cái là được. Thần Khí này căn bản không được sử dụng."

    Kiều Tuyên lại ghi tạc trong lòng, rất có cảm giác liễu ám hoa minh. Công năng này Hoa Lan đế quân không cần nhưng hắn cần!

    Tu thành thượng thần là chuyện không thể trông cậy vào, nhưng mượn Sơn Hải Đồ vẫn còn có hi vọng.. Hơn nữa, bọn họ không phải vừa lúc muốn đi Vân Hải Thiên Cung chúc mừng sao?

    Quanh co lòng vòng..

    Vốn tưởng rằng xui xẻo lên uống nước lạnh cũng mắc kẽ răng, không ngờ là vận khí thay đổi!

    * * *

    Kiều Tuyên đồng hành cùng đệ tử Quy Nguyên Kiếm Tông, Ổ Tử Mặc lại là một máy nói, một đường này hắn biết không ít tin tức ở Thiên giới.

    Vứt bỏ thành phần các sư huynh tự biên tự diễn. Quy Nguyên Kiếm Tông hiện tại có ba vị thượng thần, hơn nữa truyền thừa phàm giới hưng thịnh, mấy vạn năm qua đệ tử phi thăng không ít. Ngày qua ngày ôm đồn lại, cũng có thể coi như thế lực một phương ở Thiên giới..

    Kiều Tuyên thầm nghĩ, thì ra các trưởng lão cùng lão cha một đời kia của hắn không có gạt người. Quy Nguyên Kiếm Tông của bọn họ thực sự là một đại phái tu tiên truyền thừa đã lâu!

    Chẳng những ở phàm giới là đại tông môn tu tiên, hơn nữa ở Thiên giới cũng rất có thế lực. Tính ra phi thăng cũng có chỗ dựa, so với một số ít tiểu môn phái tu tiên cùng với tán tu không biết mạnh hơn bao nhiêu. Chỉ tiếc mấy trăm năm gần đây, tông môn không có người phi thăng, cũng không có đệ tử xuất sắc tuyệt diễm.. Mới khiến hắn sinh ra một loại ảo giác, cho rằng những thứ kia chỉ là truyền thuyết quá khứ.

    Từ từ, muốn nói tuyệt diễm xuất sắc kinh tài. Kì thật là có một người, cũng chính là đối tượng tình kiếp một đời kia của hắn..

    Phải biết rằng người kia, chính là được tu tiên giới lúc đó xưng là thiên tài có hi vọng phi thăng nhất nghìn năm qua.. Nhưng y vì chặt đứt tơ tình, không vướng bận liền đạo lữ chính mình ân ái cũng có thể nói giết liền giết, thực sự lãnh tâm tuyệt tính.

    Nhưng người nọ một lòng thành tiên, trả giá rất nhiều, mà hắn chỉ là độ một cái kiếp, trở về trực tiếp chính là tiên.. Cho nên ra kết luận, nỗ lực tu luyện không bằng đầu thai thật tốt.

    Bản thân hắn ngoài đầu thai ra cũng không có sở trường gì khác. Đời trước là một phú nhị đại, đời này trực tiếp sinh ra tại Thiên giới.

    Thắng ở vạch xuất phát chính là như vậy! Hì hì!

    Người nọ ở phàm giới làm trung tâm, nhưng phi thăng Thiên giới, còn không phải chính là bắt đầu lại từ đầu! Chắc cũng chỉ xấp xỉ với mình. Nghĩ đến đây, Kiều Tuyên liền cảm thấy cũng không khó chấp nhận đến như vậy.

    Rốt cuộc cũng chỉ là lịch kiếp mà thôi. Kiều Tuyên vốn dĩ cũng không để ở trong lòng.

    Kiều Tuyên ngự kiếm theo đội ngũ đi trước, nhìn các sư huynh xung quanh.. Nói đi cũng phải nói lại, một đời kia trừ bỏ lúc tuyển đạo lữ bị mờ mắt những thứ khác đều xem như là kiếp tốt nhất trong bảy kiếp. Có một tông môn cường đại không nói, sư huynh đệ cùng các trưởng bối đều thực hữu ái. Thậm chí trước khi giết chết hắn, người kia vẫn là một đạo lữ hoàn mỹ, nếu bản thân mình không có chết.. Thật sự là nhân sinh người thắng, so sánh cùng mấy đời khác, đã xem như không tồi.

    Đúng lúc này Ổ Tử Mặc phía trước đột nhiên ngừng lại
     
  8. Tui là H2O

    Bài viết:
    3
    Chương 2.3: Tiền nhiệm thứ nhất (3)

    Kiều Tuyên thiếu chút nữa đụng phải Ổ Tử Mặc, hắn tò mò nhìn qua. Chỉ thấy tay phải Ổ Tử Mặc nhéo một phong thư, trên mặt lộ ra thần sắc kinh hỉ.

    Kiều Tuyên hỏi: "Sư huynh đây là gặp được chuyện gì vui sao?"

    Thanh âm Ổ Tử Mặc vui sướng, quay đầu lại cười nói với mọi người: "Kiếm quân cũng phải đi Vân Hải Thiên Cung, nói chúng ta chờ hắn ở ngoài Vân Hải Thiên Cung để cùng đi."

    Lời vừa nói ra, mọi người sôi nổi lộ ra biểu tình kích động, giống hệt một đám fans nghe nói thần tượng muốn tới, ngươi một lời ta một lời mà thảo luận lên rầm rầm.

    "Thật vậy sao? Kiếm Quân cũng tới sao? Không phải hắn không thích những tục sự như thế nà sao?"

    "Có lẽ là thay mặt lão tổ tới, nghe nói lão tổ cùng Hoa Lan đế quân giao tình không tồi. Lão tổ gần đây bế quan, kiếm quân đi thay cũng được."

    "Làm sao bây giờ? Ta đây là lần đầu tiên thấy kiếm quân, không biết có thể hướng hắn thỉnh giáo một chút chuyện tu hành hay không. Có lẽ chỉ cần hắn nói một câu là có thể khai giải chỗ ta đang bế tắc.."

    "Ngươi so với hắn phi thăng sớm hơn hai ngàn năm nhưng cũng thật chịu hạ mặt."

    "Sao lại không hạ mặt, Thiên giới cường giả vi tôn! Hắn phi thăng muộn lại như thế nào, mới có mấy trăm năm đã đạt đến tu vi thượng thần. Thiên phú như vậy dù ngươi có phi thăng sớm một vạn năm cũng vô dụng."

    "Ngươi nói đúng.."

    "Hơn nữa Thiên giới chúng ta ít nhất đã vạn năm không có tân thượng thần ra đời. Những lão giả hỏa đó nhìn đến kiếm quân sợ là đều phải nói một tiếng hậu sinh khả úy!"

    "Ta nếu có một nửa thiên phú của kiếm quân, cũng không đến mức.."

    "Đừng có nằm mộng, còn một nửa, ngươi so với ngón chân của hắn còn kém."

    "Chẳng lẽ ngươi liền so được?"

    "Đừng ồn đừng ồn, ta nghe nói đệ nhất mỹ nhân Thiên giới, Nhược Hoa thần nữ cũng thích kiếm quân của chúng ta.."

    "Thật vậy sao thật vậy sao? Nhược Hoa thần nữ thích kiếm quân? Nghe nói Nhược Hoa thần nữ không chỉ tư dung tuyệt thế, thân phận tôn quý, nàng còn là đồng tộc của Hoa Lan đế quân!"

    "Đương nhiên là sự thật, kiếm quân ưu tú như vậy, nữ thần tiên ngưỡng mộ hắn đếm không xuể, Nhược Hoa thần nữ thích hắn có gì hiếm lạ?"

    "Ta xem cũng chỉ có Nhược Hoa thần nữ xứng đôi với kiếm quân của chúng ta!"

    Oa ha? Kiều Tuyên nghe đến trợn tròn mắt, thần tiên từ đâu ra, quả thực à cầm trên tay kịch bản nam chính.

    Hơn nữa xem bộ dáng đám đệ tử sùng bái, hâm mộ ghen ghét, ngữ khí lại không có chút hận nào. Có thể thấy được vị kiếm quân này xác thực là một cao nhân, khiến cho bọn họ chịu phục từ đáy lòng. Hơn nữa mới tu luyện mấy trăm năm liền có tu vi thượng thần..

    Từ từ, mấy ngày trước Ổ Tử Mặc còn khuyên hắn không cần đua đòi, nói muốn tu thành thượng thần là không có khả năng, khiến hắn hết hi vọng buông tay.. Rõ ràng có người mấy trăm năm liền tu thành thượng thần! Ngươi đây nghĩ mình đang khinh thường ai hả!

    Kiều Tuyên không phục, đang muốn nói chuyện, chợt trong lòng lộp bộp một cái..

    Nói tới.. Nếu là nói mới mấy trăm năm, không phải là người kia đi..

    Kiều Tuyên trong lòng căng thẳng, càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng.

    Thời điểm người nọ còn ở dưới phàm giới, liền được xưng là đệ nhất thiên tài trong giới tu hành.. Phàm là tu sĩ ếch ngồi đáy giếng đều cảm thấy chỉ cần có thể phi thăng liền là thiên tài, liều mạng thổi phồng. Chờ hắn lên Thiên giới, sợ là cũng liền mờ nhạt trong biển người cho nên lúc đầu Kiều Tuyên vẫn chưa để ở trong lòng. Chỉ cảm thấy tu sĩ phàm giới không có kiến thức.

    Chỉ là hiện tại xem ra tình huống mình đoán trước có chút không giống nhau.

    Nếu thật sự là người kia, bản thân mình chỉ sợ phải cẩn thận hành xử.

    Kiều Tuyên đứng ở một bên sắm vai người đứng xem, còn đúng lúc biểu hiện ra một ít biểu tình sùng bái. Cùng nhóm đệ tử khác không có mảy may bất động.

    Diễn kịch sao, chuyện này hắn am hiểu nhất!

    Mỗi một tra nam đều là ảnh đế trời sinh, Kiều Tuyên cũng không ngoại lệ.

    Ổn định, hiện tại ai cũng không nhận ra ngươi, chỉ cần không hoảnh hốt thì vấn đề không lớn!

    Kiều Tuyên cười tủm tỉm phụ họa, mắt thấy đại gia thảo luận không sai biệt lắm, mọi người lại tiếp tục lên đường.

    Bọn họ bay cơ hồ một tháng, rốt cuộc đi vào một mảnh bình nguyên, trung tâm phía trước có một tòa Thiên Cung hoa mỹ. Sừng sững ở trong mây trâng, thường xuyên có tiên nhân bay qua, hiển nhiên đều là tới chúc mừng đế quân.

    Cùng so với một đường trống trải vắng lặng rốt cuộc cũng có điểm cảm giác Thiên giới phồn hoa.

    Ổ Tử Mặc đáp xuống mặt đất, cười nói: "Chúng ta liền ở chỗ này chờ."

    Mọi người sôi nổi gật đầu, lấy ra một cục đá to cỡ bàn tay ném lên mặt đất, liền xuất hiện một đám đồ vật giống liều bạt.

    Vậy mà còn mang theo trang bị cắm trại tập thể? Xem ra là thực sự chú trọng hình tượng môn phái! Thiên giới thoạt nhìn quả nhiên khí phái hơn nhiều!

    Ổ Tử Mặc chuẩn bị tốt, nhiệt tình mời Kiều Tuyên cùng ở.

    Kiều Tuyên suy tư một lát, thẹn thùng cười, gật gật đầu.

    Nhà bạt nhìn bên ngoài không lớn nhưng bên trong lại là một không gian vô cùng rộng rãi, hai người ở chung cũng không chen chúc. Ổ Tử Mặc hỏi Kiều Tuyên: "Ngươi tính đả tọa hay là đi ngủ?"

    Kiều Tuyên một chút cũng không khách khí: "Ngủ."

    Ổ Tử Mặc cười lắc đầu, xem ra vị tiểu sư đệ tính tình vừa mệt vừa lười, nhưng mỗi người tu hành đều có đạo bất đồng, hắn tự nhiên sẽ không xen vào việc của người khác. Chỉ giúp Kiều Tuyên chuẩn bị gối đầu đệm chăn, bản thân thì sang một bên đả tọa vận khí.

    Kiều Tuyên trong lòng cảm khái, những người này thật là quá nỗ lực, tu hành thật sự có mị lực đến vậy sao?

    Kiêu Tuyên đại khái không phải người tu tiên, đến nay cũng không hiểu lạc thú tu hành ở đâu. Cái thứ gọi là tu vi này, nếu không nghĩ đến chuyện xưng vương xưng bá thì cứ đủ dùng là được rồi.. Hắn trở mình, thoải mái dễ chịu ngủ.

    Một giấc ngủ dậy, Ổ Tử Mặc đã không còn ở nơi này.

    Kiều Tuyên ngáp một cái, chậm rì rì đi ra khỏi liều trại liền thấy chúng đệ tử vây quanh ở phía trước. Mà bên trong là một nam tử trường thân ngọc lập.

    Nam tử mặc một thân thuần trắng, éo buộc dây bạc, tóc dài bị ngọc trâm cài lên, một nửa xõa tung ở sau ngày. Dây cột tóc màu bạc dừng ở trên vai, dung mạo thanh lãnh tựa tiên, màu môi nhạt màu, mắt đen thâm thúy, khoé môi khẽ nhếch, tựa như thanh phong minh nguyệt.. Thật sự là trời quang trăng sáng, ôn nhã như ngọc, quân tử tuyệt thế vô song.

    Chẳng sợ đang ở Thiên giới, khí độ cũng không giảm nửa điểm.

    Vẫn là thiên chi kiêu tử vạn chúng chú mục.

    Kiều Tuyên thở dài, không thể không thừa nhận, thiên phú so với đầu thai vẫn là lợi hại hơn một tí xíu.

    Chẳng qua Thiên giới này không khỏi quá nhỏ, chưa gì đã gặp được người quen. Vì cái gì không thể để hắn đoán sai một lần?

    Việc đã đến nước này, chỉ coa thể đi một bước xem một bước. Bất luận như thế nào, Giang Duy Thanh hiện tại cũng không nhận ra được mình, chỉ cần trốn xa một chút là được.. Kiều Tuyên tận lực hạ thấp độ tồn tại của mình, đang chuẩn bị tìm một chỗ trốn đi. Vừa nhấc đầu, lại vừa lúc đối mặt với đôi mắt Ổ Tử Mặc.

    Chỉ trong nháy mắt, cảm giác không ổn thổi quét toàn thân.

    Quả nhiên, ngay sau đó liền thấy Ổ Tử Mặc hưng phấn chạy tới, không nói hai lời lôi kéo Kiều Tuyên chạy về phía Giang Duy Thanh ở bên kia, vừa đi vừa cao hứng nói: "Tiểu sư đệ, ngươi rốt cuộc cũng dậy, mau tới đây! Ta giới thiệu với ngươi một chút, đây là Thanh Hành kiếm quân."

    Nói xong lại quay sang nói với Giang Duy Thanh: "Kiếm quân, đây là tiểu sư đệ mới phi thăng của chúng ta, nửa đường gặp được, chúng ta có thể dẫn hắn cùng nhau trở về tông môn!"
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...