Ngôn Tình [Edit] Tiền Duyên Như Mộng, Hẹn Ước Chung Thân - Pháo Xuân

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi RuanMingyu, 3 Tháng tám 2021.

  1. RuanMingyu

    Bài viết:
    84
    Tên truyện: Tiền duyên như mộng, hẹn ước chung thân - 前情如梦, 赴约无期

    Tác giả: Pháo Xuân - 春雷炮


    [​IMG]

    Converter: RuanMingyu

    Thể loại: Cổ đại, ngôn tình, ngược tâm, thanh mai trúc mã

    Tổng số chương: 27

    Link thảo luận: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của RuanMingyu

    Văn án

    Người đời đều hay Tứ vương gia Tiêu Quân Hách sống không hòa hợp với thê tử kết tóc, hắn tự tay ép nàng phát điên. Sau này, nàng đã tự sát ngay trước mắt hắn. Người đời ai cũng biết từ sau khi Trang Tịnh Nhàn tự kết liễu sinh mạng, chàng thiếu niên tiêu sái Tiêu Quân Hách cũng trở nên điên loạn. Sau khi cả hai trùng sinh, hắn trở thành người dè dặt cẩn thận, muốn giữ nàng bên cạnh mình, còn nàng thì kiên quyết muốn gả cho người khác..
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng mười hai 2021
  2. Đăng ký Binance
  3. RuanMingyu

    Bài viết:
    84
    Chương 1: Hòa li

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc Trang Tịnh Nhàn trở về từ sân luyện võ, Tiêu Quân Hách đã hạ triều.

    Hắn mặc một thân triều phục, dung mạo mạnh mẽ nam tính.

    Hắn lạnh lùng quét mắt về phía Trang Tịnh Nhàn, cầm bút lông trong tay đưa cho nàng.

    "Kí rồi." Hắn lạnh lùng nói.

    Trang Tịnh Nhàn đi tới, không để ý tới giọt mồ hôi rơi lăn từ trán xuống, nàng nhìn về phía đồ vật đặt trên bàn trà.

    Một bức hưu thư.

    Vốn dĩ vật này bản thân Tiêu Quân Hách quyết định là được, thế nhưng hắn và Trang Tịnh Nhàn là do Hoàng Đế đích thân ban hôn.

    Chỉ cần Trang Tịnh Nhàn không đồng ý, cả đời này hắn cũng không thể bỏ nữ nhân này.

    Trang Tịnh Nhàn nhận lấy bút lông, chấm mực như thể chuẩn bị viết.

    Nhưng nàng không làm vậy, nàng đột nhiên ngẩng đầu hỏi hắn: "Trang Thư Duy ra khỏi đại lao từ lúc nào?"

    Tiêu Quân Hách nhấc mí mắt, đột nhiên đứng dậy, nắm lấy cằm của nàng.

    Trang Tịnh Nhàn là nữ tướng, chút đau đớn này không nhằm nhò gì. Nhưng người trước mắt là nam nhân nàng đã ái mộ nhiều năm.

    Trái tim nàng như bị sâu bọ lúc nhúc cắn.

    "Đúng." Hắn nhìn chằm chằm vào mắt nàng, cắn răng nói: "Biết rồi còn không thức thời mà cút đi!"

    Trang Thư Duy, là do nhị phu nhân Trang Hầu gia sinh ra.

    Là muội muội Trang Tịnh Nhàn.

    Hai người là thanh mai trúc mã, sau này còn có hôn ước với Tiêu Quân Hách.

    Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra cả hai sẽ thành hôn.

    Nhưng Trang Thư Duy tâm địa ác độc, năm đó đẩy mẫu thân nàng vào hồ nước, đầu đụng vào núi giả.

    Đến bây giờ vẫn đang hôn mê chưa tỉnh lại.

    Trang Thư Duy ác độc như vậy, vốn nên bị đẩy vào đại lao.

    Nhưng mà phụ thân của nàng lại ép nàng nói dối hết lần này đến lần khác để bảo vệ Trang Thư Duy.

    Nói Trang Thư Duy phải gả cho tứ Vương gia Tiêu Quân Hách đương triều, nàng ta sẽ là tứ Vương Phi tương lai.

    Tiêu Quân Hách sau này cũng là người có khả năng làm Hoàng Đế nhất, muốn nàng lấy đại cục làm trọng!

    Nhưng mà, Trang Thư Duy khiến mẫu thân của nàng bị thương.

    Mẫu thân của nàng có khả năng sẽ không bao giờ tỉnh lại, nàng dựa vào cái gì phải đồng ý với phụ thân?

    Lấy đại cục làm trọng?

    Đây là chuyện cười buồn cười nhất nàng từng nghe qua.

    Nàng là nữ tướng quân tiếng tăm lừng lẫy nhất đế triều, nàng tự tay đưa Trang Thư Duy vào đại lao.

    Cũng đích thân xin Hoàng Đế muốn thành hôn với Tiêu Quân Hách.

    Hoàng Đế khen thưởng nàng vũ dũng, tứ hoàng tứ cưới nữ tướng quân là chuyện không thể thích hợp hơn.

    Kỳ thực trên phố đều truyền rằng nữ hào kiệt Trang gia từ nhỏ đã thích Tiêu Quân Hách.

    Nhưng Tiêu Quân Hách lại cực kỳ hận nàng.

    Hận nàng vì nhốt nữ nhân hắn yêu nhất vào đại lao.

    Hận nàng vì cầu xin Hoàng Đế mối hôn sự này.

    Ngày thành hôn ấy, hắn đã nói, chờ ngày Trang Thư Duy ra khỏi đại lao, hắn sẽ phế nàng.

    Hôm nay, Trang Thư Duy ra ngoài.

    Tiêu Quân Hách cuối cùng cũng đưa cho nàng một bức hưu thư.

    Trang Tịnh Nhàn gác bút lông lại ở trên bàn trà, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào mắt hắn.

    Nàng cười nói: "Ta cút đi để tác thành cho các ngươi?"

    Nàng vỗ tay Tiêu Quân Hách, mỗi một chữ nói ra đều có khí phách: "Ta không làm đấy."

    Ánh mắt Tiêu Quân Hách trở nên đen kịt, bên trong như ẩn giấu một màn đen to lớn.

    Hắn đột nhiên kéo vạt áo Trang Tịnh Nhàn, Trang Tịnh Nhàn bị hắn ấn xuống bàn trà.

    Xương sườn nàng bị đập một cách tàn nhẫn trên tấm gỗ chắc chắn, nàng đau đớn hít vào một ngụm khí lạnh.

    Đuôi mắt Tiêu Quân Hách ép chặt, lạnh lùng nói: "Ta cho ngươi một cơ hội, viết!"

    Trang Tịnh Nhàn cười khẩy, giọng nói run lẩy bẩy.

    "Ta cứ không viết, ngươi làm khó dễ được ta sao?"

    Trong tay nàng cầm binh quyền, Tiêu Quân Hách có tức điên cũng không giết được nàng.

    Tiêu Quân Hách thấy nàng thái độ ngoan cố, buông lỏng tay ra.

    Trang Tịnh Nhàn chậm rãi đứng dậy, mỗi một cử động đều đau như là bị người khác chọc một dao vào người.

    Nàng gãy xương mất.

    "Văn Sơ!" Hắn quát.

    Thị vệ Văn Sơ đi vào.

    Hắn lạnh lùng cong khóe miệng, hạ lệnh: "Tới Trang gia, giết Quản Tư Hiền."
     
    Hongnguyen42, AyuxinhDương2301 thích bài này.
  4. RuanMingyu

    Bài viết:
    84
    Chương 2: Sự xuất hiện của nàng ta

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Quản Tư Hiền chính là mẫu thân của Trang Tịnh Nhàn.

    Bà bị Trang Thư Duy đẩy vào trong hồ nước, khi được cứu lên thì đã quá muộn, vết thương trí mạng nhất lại nằm ở phần đầu.

    Hôn mê ba năm, chưa từng tỉnh lại lần nào.

    Tiêu Quân Hách dùng mẫu thân của nàng để uy hiếp nàng.

    Trái tim Trang Tịnh Nhàn đập mạnh một nhịp, nhưng mà cũng chỉ một lát, nàng liền vịn ghế ngồi xuống.

    "Vậy chúc vương gia thuận lợi."

    Ánh mắt Tiêu Quân Hách có chút sững sờ, sau đó lại phủ đầy vẻ lạnh lẽo.

    Hắn nhìn Trang Tịnh Nhàn bằng ánh mắt nặng nề, bỗng nhiên nở nụ cười mỉa mai.

    "Trang Tịnh Nhàn, người sống trên đời này, chỉ duy có ngươi là kẻ độc ác nhất, vì tư lợi của bản thân mà không để ý đến sự sống chết của mẫu thân mình."

    Hắn dẫn theo Văn Sơ đẩy cửa đi.

    Về phía Trang Tịnh Nhàn cuối cùng cũng đưa tay run run ôm ngực, nàng ho mạnh mấy tiếng, ho ra cả máu.

    Nàng cong người, cười lớn.

    Kỳ thực nàng sao có thể không sợ Tiêu Quân Hách giết mẫu thân nàng chứ?

    Người nàng yêu nhất chính là mẫu thân của nàng.

    Nhưng mà Tiêu Quân Hách sẽ không làm như vậy.

    Nếu như hắn là kẻ đến phụ nhân vô tội cũng hạ thủ được, vậy nàng căn bản không thể yêu hắn.

    Nàng giương mắt nhìn hưu thư trên bàn.

    Thực ra khoảnh khắc vừa nãy hắn đưa cho nàng bút lông, nàng đã muốn viết tên mình lên.

    Buông tha hắn cũng là buông tha chính mình.

    Nhưng mà nàng thật sự không cam lòng, dựa vào cái gì Trang Thư Duy làm ra chuyện như vậy, chỉ phải ngồi đại lao mấy năm, sau khi ra ngoài nàng ta lại có thể vui vẻ sung sướng như vậy.

    Mỗi lần đến thăm mẫu thân, Trang Tịnh Nhàn đều hận Trang Thư Duy hận muốn phát điên.

    Nàng không muốn buông tha Trang Thư Duy.

    Trang Tịnh Nhàn đi tìm Sở Tư Quyết để hắn xem vết thương cho mình.

    Sở Tư Quyết là quân y đi theo quân đội, y thuật cao siêu, cũng là bạn thời niên thiếu của nàng.

    Quả thực nàng bị gãy mất ba cái xương sườn, Sở Tư Quyết hỏi nguyên do.

    Nàng chỉ nói mình luyện võ nên bị thương.

    Sau khi nữ đồ đệ của Sở Tư Quyết thoa thuốc cho nàng, nàng liền tới Trang Hầu gia phủ.

    Nô bộc ở cửa ngăn cản nàng, không cho nàng tiến vào.

    Nơi đây rõ ràng là nhà nàng, thế nhưng nàng lại như người ngoài.

    Sau khi được thông báo có người đi ra.

    Là Trang Thư Duy.

    Nàng ta xem ra còn gầy hơn so với trước đây khiến đôi mắt nàng ta trông to hơn.

    Sắc mặt của nàng ta không tốt lắm, thế nhưng vẫn không dấu được vẻ đẹp yêu kiều ấy.

    Trang Thư Duy nhìn thấy Trang Tịnh Nhàn liền cười châm chọc.

    Trang Tịnh Nhàn nheo mắt, hận bản thân ngày hôm nay không mang kiếm đến.

    Trang Tịnh Nhàn bước lên bậc cấp, nàng cao hơn so với Trang Thư Duy một chút, vì thế nàng cúi đầu nhìn nàng ta.

    "Ra rồi sao?" Giọng Trang Tịnh Nhàn rất lạnh lùng: "Mùi vị trong đại lao như thế nào?"

    Thế nhưng Trang Thư Duy cũng không sợ, nàng ta ngước đầu, nói: "Cũng rất tốt, Quân Hách sau này sẽ càng thương ta."

    Trang Thư Duy quan sát Trang Tịnh Nhàn, bỗng nhiên cười hỏi: "Nghe nói ngươi cầu xin Hoàng thượng muốn kết hôn với Quân Hách, nhưng mà Quân Hách yêu ngươi sao?"

    Trang Tịnh Nhàn cúi người, vỗ mặt Trang Thư Duy, cười khẽ: "Đương nhiên."

    Trang Thư Duy cúi đầu nở nụ cười, ghé sát vào lỗ tai Trang Tịnh Nhàn, nhỏ giọng nói: "Ngươi lừa gạt ai vậy? Ngươi biết Quân Hách cảm thấy ngươi như thế nào không? Chàng cảm thấy ngươi không biết liêm sỉ, vì muốn gả cho chàng mà vu hại ta hại mẫu thân của ngươi. Trang Tịnh Nhàn, ngươi thật là một kẻ đáng thương, ngươi thích Quân Hách nhiều năm như vậy nhưng thứ nhận được chỉ có sự thù hận của chàng."

    "Ngươi tốt nhất biết điều một chút đi, chủ động rời bỏ Quân Hách, nhường lại vị trí cho ta."

    Trang Tịnh Nhàn cười khẩy: "Ngươi cứ nằm mơ đi."

    Trang Thư Duy đứng thẳng người, che miệng cười nói: "Bây giờ ta ở Hầu gia phủ, không phải trong đại lao, cách mẫu thân ngươi gần lắm, nếu ngươi không chịu buông tha vị trí tứ Vương phi, ta sẽ thật sự giết mẫu thân ngươi."

    Trang Thư Duy thành công khiến Trang Tịnh Nhàn tức giận.

    Nàng xách vạt áo Trang Thư Duy lên, giơ nắm đấm định đánh nàng ta!

    Trang Thư Duy bỗng nhiên trưng ra vẻ mặt sợ hãi.

    Sau đó là một tiếng quát quát khiến tay Trang Tịnh Nhàn dừng lại.

    Nàng bị người nào đó dùng sức đẩy ra, ngã nhào xuống bậc thang.

    Nàng chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy Tiêu Quân Hách đang ôm Trang Thư Duy trong lồng ngực.

    Gương mặt hắn tuấn tú, phong thái hiên ngang, lạnh lùng kinh người.

    Ánh mắt đó dường như hận không thể giết nàng.
     
    Ayuxinh thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng tám 2021
  5. RuanMingyu

    Bài viết:
    84
    Chương 3: Cơn thịnh nộ của hắn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trang Tịnh Nhàn nhìn Tiêu Quân Hách, cảm thấy bản thân trở nên thật nực cười.

    Nàng thích hắn nhiều năm như vậy, thích hắn như điên như dại, nhưng thật buồn cười.

    Nàng đứng dậy, lướt qua hai người tiến vào Trang gia.

    Nô bộc cản nàng nhưng lại không cản nổi.

    Trang Tịnh Nhàn tập võ từ nhỏ, người bình thường không đánh lại nàng.

    Viện tự nơi Quản Tư Hiền ở cách chính viện khá xa.

    Thế nhưng điều kiện cũng không quá tệ, bởi vì Trang Tịnh Nhàn là trọng thần triều đình, rất được thánh thượng quý mến.

    Nàng lại là Vương phi của Tiêu Quân Hách, mặc dù không được sủng ái, nhưng cũng không có mấy kẻ không có mắt dám đắc tội với nàng.

    Trang Hầu gia tức nàng muốn chết, nhưng vẫn sắp xếp người hầu hạ cho Quản Tư Hiền tốt một chút.

    Trang Tịnh Nhàn ngồi ở bên người mẫu thân, nhìn gương mặt yên bình của bà.

    Sự yếu mềm trong trái tim nàng như sụp đổ, nàng rất đau lòng, cũng rất bất lực.

    Quản Tư Hiền cứ ngủ như vậy, trông vô cùng đáng thương.

    Bởi vì đại phu nói khả năng cả đời này bà đều không hồi tỉnh.

    Cửa bị đẩy ra.

    Trang Hầu gia đi vào.

    "Tịnh Nhàn." Trong giọng nói ông ta khi gọi tên con gái có rất ít sự nhẹ nhàng gần gũi.

    Lúc trước khi đặt tên là hi vọng nàng ngày sau trở thành cô nương yên tĩnh văn nhã, nhưng mà nàng từ nhỏ đã không giống con gái.

    Trang Tịnh Nhàn chưa quay đầu lại.

    Trang Hầu gia ngược lại cũng không tức giận, nói thẳng ra ý đồ của bản thân.

    "Tịnh Nhàn, tứ Vương gia hắn không yêu con, chi bằng con hòa li với hắn đi."

    Trang Tịnh Nhàn cười khẩy quay đầu lại, nhìn phụ thân mình như thể đang nhìn một trò cười.

    "Người cũng muốn con nhường vị trí cho Trang Thư Duy sao?"

    Đúng đấy, nàng đã quên, người phụ thân thương yêu nhất chính là Trang Thư Duy.

    Thậm chí vì Trang Thư Duy, đến sự sống chết của mẫu thân nàng cũng không để ý.

    "Thư Duy cũng đã chịu sự trừng phạt nên có, nếu con còn không tha thứ thì ra thể thống gì!"

    Trang Hầu gia có suy nghĩ của riêng mình, Tiêu Quân Hách không yêu Trang Tịnh Nhàn, ngày sau nếu muốn cầu cạnh Tiêu Quân Hách, sợ là rất khó.

    Thế nhưng nếu như Trang Thư Duy được gả đi thì sẽ không giống vậy.

    Trang Tịnh Nhàn không nói gì cả.

    Trang Hầu gia làm mặt lạnh: "Tịnh Nhàn, vi phụ không phải tới để thương lượng với con."

    Trang Tịnh Nhàn kéo góc chăn cho mẫu thân, sau đó mới đứng dậy, đứng mặt đối mặt với Trang Hầu gia.

    "Muốn con hòa li với Tiêu Quân Hách sao, có thể được."

    Nàng rõ ràng nhìn thấy tia sáng trong mắt phụ thân.

    Nàng nở nụ cười, đến gần Trang Hầu gia: "Như vậy đi, người nhấn con gái Trang Thư Duy mà người yêu thương nhất vào trong hồ nước ngay trước mặt con. Đúng rồi, phần đầu người thích đập vào chỗ nào cũng được, chỉ cần người bảo đảm nàng ta cả đời bất tỉnh, con liền hòa li với Tiêu Quân Hách."

    Trang Hầu gia tức không chịu được, chỉ vào mũi Trang Tịnh Nhàn mắng nàng ác độc.

    Trang Tịnh Nhàn đã sớm dự liệu được phụ thân sẽ phản ứng như thế, gọi người chuyển Quản Tư Hiền qua y quán Sở Tư Quyết mở để chăm sóc.

    Dù sao, Trang Thư Duy ở Trang gia, nàng ta thâm độc như vậy, có thể tổn thương mẫu thân một lần thì sẽ có lần thứ hai.

    Nàng không thể mạo hiểm như vậy.

    Nhưng mà sao nàng lại tức như vậy nhỉ.

    Trang Tịnh Nhàn luôn luôn là người có giận phải xả ngay, liền nhân lúc Trang Thư Duy dẫn theo tỳ nữ mua son trên đường phố, bắt nàng ta đi.

    Trang Thư Duy bị Trang Tịnh Nhàn lôi vào một gian phòng trống.

    Bốn phía vô cùng yên tĩnh, Trang Thư Duy sợ hãi.

    Bởi vì ở đây không ai có thể tới cứu nàng ta.

    Trang Tịnh Nhàn lấy dao cứa lên mặt nàng ta, nhìn đáy mắt nàng ta đầy vẻ hoảng sợ liền cười.

    Thấy có vẻ đủ rồi, Trang Tịnh Nhàn mới buông tay, mặt nàng ta đã bị cứa nát.

    Trang Thư Duy rít lên một tiếng, đau đớn cuộn người lại.

    Nhưng như thế vẫn chưa xong, nàng ta bị Trang Tịnh Nhàn nhấn trên đất, bị đập một cách thô bạo, mãi đến tận khi nàng ta không ngóc đầu dậy đươc nữa Trang Tịnh Nhàn mới hả giận.

    Trang Tịnh Nhàn phủi tay rời đi.

    Nàng trở lại phòng mình bên trong phủ Vương gia.

    Nàng tắm một trận đã đời thoải mái, sau đó ngủ ở trên giường.

    Đột nhiên, cửa bị người đá văng từ bên ngoài.

    Tiêu Quân Hách nhanh chóng đi vào, kéo nàng từ trên giường xuống, nàng cảm thấy cánh tay của chính mình dường như sắp tách rời, đau đớn bội phần.

    Trang Tịnh Nhàn đoán được đã xảy ra chuyện gì, nhịn đau cười nói: "Làm sao, cục cưng của ngươi kể khổ với ngươi rồi đấy à?"
     
    Ayuxinh thích bài này.
  6. RuanMingyu

    Bài viết:
    84
    Chương 4: Cứa nát mặt nàng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trang Tịnh Nhàn dễ dàng khiến cơn giận trong lòng Tiêu Quân Hách cuộn trào.

    Hắn ngay lập tức kéo nàng ra khỏi Vương phủ, sau đó cầm dây thừng trói hai tay của nàng lại còn bản thân thì lên ngựa.

    Dường như trong nháy mắt Trang Tịnh Nhàn ý thức được hắn muốn làm gì, nhưng khi nàng muốn phản ứng lại thì đã quá muộn.

    Ngựa của Tiêu Quân Hách từ trước đến giờ đều là ngựa tốt trong vạn con mới chọn được một. Tốc độ chạy của chúng cực kì nhanh.

    Hắn nắm dây thừng trong tay, Trang Tịnh Nhàn bị tốc độ của ngựa làm xoay người, cả người ngã xuống đất, sau đó bị kéo lê đi.

    Nơi Tiêu Quân Hách dẫn nàng tới chính là Trang Hầu gia phủ.

    Cả người nàng máu thịt be bét, chỉ có gương mặt miễn cưỡng vẫn còn nhìn được.

    Tiêu Quân Hách kéo nàng vào cửa.

    Trong cơ mê man, Trang Tịnh Nhàn nhìn thấy Trang Thư Duy cuốn đầy băng gạc trên mặt.

    Trang Thư Duy nhìn thấy Trang Tịnh Nhàn thì nôn khan, tựa hồ rất sợ bộ dạng bây giờ của Trang Tịnh Nhàn.

    Sau một khắc, Tiêu Quân Hách ấn gáy Trang Tịnh Nhàn ép nàng quỳ xuống.

    Trang Tịnh Nhàn cố nuốt ngụm máu tanh trào lên trong cổ họng.

    Nếu là người bình thường, sợ là chưa đến Hầu gia phủ đã bị ngựa kéo chết rồi.

    Nàng muốn đứng lên liền bị Tiêu Quân Hách đè đầu xuống.

    Hắn nghiêng đầu nói với Trang Thư Duy: "Thư Duy, lại đây."

    Trang Thư Duy đi thật chậm, trong mắt chứa đầy sự sợ hãi.

    Tiêu Quân Hách nắm chặt tay nàng ta, lôi dao găm trong tay áo đặt vào tay Trang Thư Duy.

    Trang Tịnh Nhàn đã hiểu rõ tình cảnh này.

    Tiêu Quân Hách nắm tay Trang Thư Duy, cầm dao khắc lên mặt Trang Tịnh Nhàn, một vết chém nằm ngang bên mặt trái của nàng xuất hiện.

    Máu chảy xuống.

    Trang Thư Duy hét lên, nhào vào lồng ngực Tiêu Quân Hách, run lập cập nói không nên làm như vậy với Trang Tịnh Nhàn.

    Trang Tịnh Nhàn đau đớn đến mức trước mắt đều trở nên mơ hồ.

    Trong khoảnh khắc ấy nàng gần như muốn chết.

    Nàng cúi đầu trên đất, gằn giọng cười.

    Sau đó nàng chậm rãi bò dậy, thân thể lảo đảo.

    "Tiêu Quân Hách!" Đây là lần đầu tiên nàng gọi thẳng tên của hắn: "Ngươi có gan đấy."

    Trang Thư Duy tính là gì chứ.

    Mặt Tiêu Quân Hách đỏ như máu.

    Trang Tịnh Nhàn chạm vào vết thương trên mặt, liếc mắt nhìn vũng máu kia.

    Nàng chưa bao giờ cảm thấy có một ngày nổi thống khổ của nàng lại nực cười đến như thế.

    Nàng đem lòng yêu người đàn ông này mười mấy năm, nàng yêu đến mức khiến bản thân trở nên thấp hèn, yêu đến mức cho dù là đơn phương cũng đủ rồi.

    Tiêu Quân Hách lại cho rằng nàng vì trả thù Trang Thư Duy mới gả cho hắn, nhưng mà hắn không biết, nàng đã yêu hắn lâu lắm rồi.

    Quên đi thôi.

    Trang Tịnh Nhàn nghĩ quên đi thôi.

    Sự tương tư đơn phương của nàng từ giờ trở đi hoàn toàn kết thúc.

    Nàng không nhìn hai người đó nữa, xoay người đi ra ngoài.

    Hầu gia phủ rất lớn, Trang Tịnh Nhàn kéo lê thân thể tàn tạ một lúc lâu mới ra được ngoài.

    Gia đinh tỳ nữ nhìn thấy nàng đều né tránh.

    Nàng đến một chiếc xe ngựa có thể đi đường cũng không có.

    Trời rất nóng, hơi nóng đều ập lên mặt nàng, làm cho vết thương khắp người nàng đều đau đớn khủng khiếp.

    Nhưng mà Trang Tịnh Nhàn không đau buồn vì chuyện này.

    Năm đó mẫu thân vừa bị tổn thương đầu lại đuối nước, bây giờ vẫn mê man chưa tỉnh.

    Trang Tịnh Nhàn không tưởng tượng được sự tuyệt vọng lúc đó khi không có người tới cứu của mẫu thân, càng không tưởng tượng nổi bà cứ nằm mãi như vậy, rốt cuộc khó chịu đến nhường nào.

    Ngoại trừ nàng cùng Trang Hầu gia và tỳ nữ bên cạnh Trang Thư Duy, không ai biết chân tướng của sự việc.

    Nàng chưa bao giờ quên hình ảnh Trang Thư Duy hoảng hốt giải thích, nói không phải nàng ta cố ý.

    Là Quản Tư Hiền và nàng ta giằng co với nhau, Quản Tư Hiền muốn đẩy nàng ta xuống nước, là Quản Tư Hiền không cẩn thận tự mình rơi xuống nước.

    Hầu như tất cả mọi người đều tin lời Trang Thư Duy.

    Bởi vì ở trong ấn tượng của tất cả mọi người, nhị tiểu thư Hầu gia phủ có tri thức lại hiểu lễ nghĩa, thông tuệ thiện lương.

    Khác hoàn toàn với đại tiểu thư từ nhỏ đã không thích đọc sách, không thích làm đẹp mà chỉ thích đao thương côn bổng.

    Trang Tịnh Nhàn mấy năm gần đây qua mới được người đời tán dương, lúc nàng còn nhỏ, tất cả mọi người đều nói nàng vô dụng.

    Một đứa con gái lại chơi đồ chơi con trai, còn lăn lộn với con trai, chính là khác người! Không thể cứu chữa!

    Trang Tịnh Nhàn không động đậy, nàng ngồi nghỉ ngơi trước một cửa hàng.

    Buổi tối, côn đồ cắc ké chạy loạn trên đường.

    Bọn họ nhìn thấy Trang Tịnh Nhàn, huýt sáo trêu đùa, nhưng mà dáng vẻ của nàng quá đáng sợ, cũng không ai dám tới gần, sợ gặp xúi quẩy.

    Trang Tịnh Nhàn giương mắt nhìn, đột nhiên cảm giác thấy mấy tên tiểu lưu manh khiến người chán ghét xem ra nhìn rất quen mắt.

    Sau đó nàng đột nhiên phản ứng lại.

    Dáng vẻ đó thật giống nàng ngày xưa.

    Thật giống với dáng vẻ khiến người khác ghét bỏ khi nàng theo đuổi Tiêu Quân Hách.
     
    Ayuxinh thích bài này.
  7. RuanMingyu

    Bài viết:
    84
    Chương 5: Báo thù

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nàng đặc biệt có cảm tình với người học võ.

    Mà Tiêu Quân Hách trời sinh anh tuấn, võ công lại vô cùng cao cường.

    Nàng vĩnh viễn cũng không quên được năm đó hoàng gia thi săn bắn, nàng may mắn có cơ hội đến xem.

    Tiêu Quân Hách cưỡi con ngựa lớn, dẫn theo một con con hổ cướp được lá cờ.

    Dáng vẻ mặc sức tùy tiện của hắn khiến trái tim nàng rung động.

    Sau này nàng mới biết, hắn tên là Tiêu Quân Hách, lại tiếp đó, Trang gia cùng Tiêu gia ước định việc kết hôn cho Tiêu Quân Hách cùng Trang Thư Duy.

    Nàng không ưa gì Trang Thư Duy, dĩ nhiên là vì có hứng thú với Tiêu Quân Hách.

    Không nghĩ rằng cuối cùng bản thân lại ngã dưới tay hắn.

    Vết thương có chút đau, nàng chạm vào mới nhận ra không biết từ khi nào nước mắt mình đã tuôn rơi.

    Nàng chậm rãi đứng dậy đi về phía trước.

    Nàng đi tới chỗ Sở Tư Quyết.

    Dáng vẻ của nàng thành công dọa Sở Tư Quyết sợ chết khiếp.

    Sở Tư Quyết bắt đầu tìm đồ để xử lý vết thương cho nàng.

    Trên người nàng có rất nhiều vết thương, Sở Tư Quyết gọi nữ đồ đệ đến bôi thuốc.

    Trong lúc đó nàng không nói lời nào.

    Sở Tư Quyết sợ trên mặt nàng để lại sẹo, cho nên hắn đích thân chữa trị mặt cho nàng.

    Kỳ thực vết thương do bị dao cứa trên mặt xem ra còn lâu mới đáng sợ bằng vết thương trên người, nhưng nàng lại kéo tay áo Sở Tư Quyết kêu đau.

    Không biết là bởi vì vết thương đau, hay là đau lòng vì kẻ làm ra vết thương đó.

    Sở Tư Quyết run tay cắn chặt răng.

    Nhìn dáng vẻ của hắn, Trang Tịnh Nhàn cúi đầu nở nụ cười.

    Nàng hỏi: "Mẫu thân ta thế nào rồi?"

    Thực ra vẫn như thường ngày, nàng hỏi hay không hỏi dường như cũng chẳng khác gì nhau.

    Nhưng nàng vẫn muốn hỏi một chút, nhỡ đâu mẫu thân đã tỉnh rồi?

    Sở Tư Quyết lắc đầu một cái.

    Trang Tịnh Nhàn hít một hơi sâu, nhìn người bạn đã quen với mình từ nhỏ.

    Nàng thật sự đã quen biết hắn rất nhiều năm rồi.

    Sở Tư Quyết là con nhà thư hương môn đệ.

    Thế nhưng mẹ của hắn qua đời từ rất sớm, cha của hắn cũng có vài tiểu thiếp.

    Hình như con cái xuất thân từ thư hương môn đệ luôn có khí chất rất yên tĩnh điềm đạm.

    Hắn trông cũng rất tuấn tú, khi đó thật sự có rất nhiều tiểu cô nương thích hắn.

    Nhưng mà lúc đó Trang Tịnh Nhàn lại không thích hắn.

    Nàng cảm thấy con trai nên tập võ, như vậy mới có khí phách nam nhi.

    Mà Sở Tư Quyết cũng không thích nàng, hai người bọn họ đều phát ngấy nhau.

    Sau này nàng mới biết, mỗi khi mẫu thân của nàng dẫn nàng ra ngoài chơi, trong mắt thiếu niên kia lại tràn ngập sự ngưỡng mộ.

    Sau đó, phụ thân Trang Tịnh Nhàn ái thiếp diệt thê, khiến cho Sở Tư Quyết động lòng trìu mến với nàng.

    Có lẽ là do cùng chung hoàn cảnh nên thương xót lẫn nhau.

    Nhớ tới rất lâu trước đây, khi đó, Trang Tịnh Nhàn còn chưa từng gặp Tiêu Quân Hách.

    Khi nàng cùng một vài thiếu niên lén trộm xuống nước bắt cá với nhau bị Sở Tư Quyết gặp được.

    Khi đó quan hệ giữa nàng và Sở Tư Quyết vẫn chưa tốt đẹp, vốn dĩ mẫu thân bởi vì nàng không giống con gái nên cả ngày tức giận với nàng.

    Nàng sợ Sở Tư Quyết cáo trạng liền dẫn người chặn hắn ở nơi vắng vẻ.

    Nàng uy hiếp Sở Tư Quyết rằng nếu như hắn dám nói chuyện này cho mẫu thân nàng, nàng liền cho hắn biết thế nào là lễ độ.

    Kỳ thực khi đó xương cốt chàng thiếu niên đã trưởng thành dẻo dai, cao hơn nàng nhiều.

    Dáng vẻ uy hiếp một cách nghiêm túc của tiểu cô nương xem ra rất buồn cười.

    Nàng bị Sở Tư Quyết kéo vào người, còn bị Sở Tư Quyết búng trán.

    Hắn nói: "Tính tình muội hung hăng càn quấy như vậy, sau này ai dám cưới muội?"

    Nghĩ tới đây, Trang Tịnh Nhàn nhìn Sở Tư Quyết cười.

    Sở Tư Quyết dường như đã nhìn thấu cuộc đời sau này của nàng.

    Quả thực không ai dám lấy nàng.

    Mà phu quân nàng, Tiêu Quân Hách lại cực kỳ hận nàng.

    Chờ cho hắn xử lý xong vết thương, nàng nói: "Huynh có thể hỏi thăm giúp ta một người này không?"

    Sở Tư Quyết đồng ý.

    Rất nhanh trên phố liền có tin đồn rằng nhị tiểu thư Trang gia Trang Thư Duy còn chưa xuất giá, lúc còn nhỏ tuổi đã qua lại với nam nhân, từ lâu đã không còn sạch sẽ rồi.
     
    Ayuxinh thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng tám 2021
  8. RuanMingyu

    Bài viết:
    84
    Chương 6: Tuyệt vọng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trang Thư Duy xông vào Vương phủ.

    Nàng ta tới tìm Trang Tịnh Nhàn, cơ thể gầy gò mỏng manh có hơi lảo đảo.

    Lúc Trang Thư Duy đến, Trang Tịnh Nhàn vừa ăn xong điểm tâm sáng.

    Trang Thư Duy kéo cánh tay Trang Tịnh Nhàn, nàng ta ngước đầu nhìn Trang Tịnh Nhàn, tức giận đến mức mặt mày đều đỏ lên.

    "Trang Tịnh Nhàn ngươi điên rồi sao!"

    Nàng ta chỉ có mâu thuẫn với mỗi Trang Tịnh Nhàn, Trang Tịnh Nhàn là một kẻ điên, việc này do ai làm nàng ta cũng không khó nghĩ.

    Trang Tịnh Nhàn không kiên nhẫn đẩy tay nàng ta ra, vạt áo bị nàng ta níu chặt được buông lỏng. Nhìn dáng vẻ tức đến nổ phổi của Trang Thư Duy, Trang Tịnh Nhàn liền cười khoan khoái.

    Trang Thư Duy đáng bị như vậy lắm.

    "Người đâu, lôi kẻ này ra ngoài!" Trang Tịnh Nhàn hạ lệnh.

    Nàng cũng không muốn dây dưa thêm với Trang Thư Duy.

    Nhìn thấy nàng ta, nàng liền cảm thấy một cơn uất hận dâng trào trong lồng ngực.

    Trang Thư Duy là con gái của nhị phu nhân, nhị phu nhân mất sớm, không ai che chở cho Trang Thư Duy.

    Năm đó chuyện nhị phu nhân vào nhà vô cùng ồn ào, không vui vẻ gì.

    Vì lẽ đó Quản Tư Hiền vốn là người xa cách với Trang Thư Duy nhất lại nuôi dưỡng Trang Thư Duy như con gái ruột thịt.

    Cô bé ấy đã mất mẫu thân từ sớm, tuổi còn nhỏ, ánh mắt nhát gan sợ sệt khiến lòng người đau xót.

    Tất cả những thứ Trang Tịnh Nhàn nắm trong tay, Trang Thư Duy đều phải có được.

    Quản Tư Hiền bảo Trang Tịnh Nhàn nhường nhịn Trang Thư Duy một chút.

    Trang Tịnh Nhàn cũng nghe theo.

    Sau đó, nàng nhìn thấy Trang Thư Duy lén thả vật gì đó vào trong chén trà của mẫu thân.

    Nàng mới biết tiểu cô nương bề ngoài nhìn có vẻ nhát gan lại có tâm địa độc ác.

    Sau khi đại phụ kiểm tra ly trà, là loại thuốc khiến người uống thượng thổ hạ tả.

    Nhưng mà lúc đó Quản Tư Hiền biết rồi nhưng vẫn nói Trang Tịnh Nhàn không được để lộ ra.

    Một người như bà, nếu Trang Thư Duy nói Quản Tư Hiền nảy sinh tranh chấp với nàng ta, nàng một chữ cũng không tin.

    Thị vệ trong phủ đi vào kéo Trang Thư Duy ra ngoài.

    Trang Thư Duy cắn chặt môi, sắc mặt tái nhợt khó coi.

    Nàng ta thở hổn hển, khi vừa bị kéo tới cửa liền hô to: "Trang Tịnh Nhàn, các ngươi thực sự đáng đời! Mẫu thân ngươi càng đáng đời!"

    Nụ cười của nàng ta khiến người khác cảm thấy vô cùng nhức mắt.

    Trang Tịnh Nhàn rút kiếm ra, đi về phía Trang Thư Duy.

    Khi Trang Tịnh Nhàn áp sát, Trang Thư Duy hoàn toàn biến sắc.

    Nàng ta lớn tiếng kêu cứu, cũng muốn chạy trốn, nhưng lại không vùng khỏi sự trói buộc của thị vệ hai bên được.

    Trang Tịnh Nhàn vung tay, Trang Thư Duy tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.

    Một tiếng "keng" vang lên.

    Kiếm trong tay Trang Tịnh Nhàn bị ném trên mặt đất.

    Nàng nắm cổ tay, đau đớn đễn nỗi sắc mặt trở nên trắng bệch.

    Tiêu Quân Hách giẫm vào cổ tay của nàng, hắn khiến cổ tay nàng gãy mất.

    Bọn thị vệ tiếp nhận ánh mắt Tiêu Quân Hách, thả Trang Thư Duy ra.

    Trang Thư Duy khóc lóc nhào vào lồng ngực hắn.

    Trang Tịnh Nhàn nhìn chằm chằm Tiêu Quân Hách, mắt nàng đỏ ngầu.

    "Ngươi nhất định phải bảo vệ nàng ta sao?"

    Trang Tịnh Nhàn bỗng nhiên cực kỳ tuyệt vọng.

    Nàng nhìn Trang Thư Duy khóc nức nở trong lòng Tiêu Quân Hách, nàng nắm cổ tay lùi lại phía sau, khóe mắt tràn đầy nỗi chua xót.

    Bàn tay bị thương của Trang Tịnh Nhàn rủ xuống, nàng ngồi xổm người nhặt kiếm lên, vòng qua mọi người bước ra khỏi Vương phủ.

    Nàng đi rất lâu, lâu đến mức cơn đau của nàng cũng trở nên tê dại mất cảm giác.

    Nàng cuối cùng cũng ngừng lại, ngồi lên một chếc ghế đặt bên ngoài tửu quán.

    Cả người Trang Tịnh Nhàn đều ướt đẫm, trời nóng như vậy nhưng nàng lại cảm thấy cực kỳ lạnh.

    Nàng nhìn xa xa, nhìn những người trên đường, hoặc là có người bên cạnh, hoặc là đi một mình.

    Chỉ có nàng chật vật như một con chó mất chủ.

    Trang Tịnh Nhàn tự cười nhạo bản thân, sờ tay vào trong túi, lấy ra một ít thuốc lá bỏ vào miệng nhai.

    Nàng quanh năm chinh chiến, thường xuyên bị thương.

    Có lúc dược thảo khan hiếm, vết thương không nặng sẽ nhai một ít thuốc lá, nhịn đau một chút rồi sẽ qua.

    Vật này có thể khiến cảm giác đau đớn biến mất nhưng cũng không phải vật gì tốt.

    Nàng chán ghét Trang Thư Duy vo cùng, chán ghét nội tâm thâm hiểm của Trang Thư Duy, chán ghét việc Trang Thư Duy ra tay với Quản Tư Hiền thương yêu nàng nhất.

    Vậy Tiêu Quân Hách tại sao lại thích Trang Thư Duy?

    Cái ghế bên cạnh bị di chuyển, Trang Tịnh Nhàn nhìn thấy một góc áo choàng màu đen.
     
    Ayuxinh thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng tám 2021
  9. RuanMingyu

    Bài viết:
    84
    Chương 7: Uy hiếp

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nàng ngẩng đầu lên, đối đầu với ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Quân Hách.

    Trang Tịnh Nhàn hỏi hắn: "Ngươi có nghe được lời đồn đại chưa?"

    Cổ họng nàng có chút nghẹn ngào.

    "Nghe thấy rồi." Tiêu Quân Hách rất bình tĩnh, hoàn toàn khác với dáng vẻ mà Trang Tịnh Nhàn dự đoán.

    Dáng vẻ của hắn suýt chút nữa khiến nàng hiểu lầm rằng hắn che chở cho Trang Thư Duy như vậy là vì không biết chuyện gì xảy ra.

    Cái dáng vẻ đó thực sự khiến Trang Tịnh Nhìn thấy nhức mắt.

    Vết thương nơi cổ tay đau đớn vô cùng, nàng hít một hơi thật sâu.

    Nàng cuối cùng đã hiểu được vị trí của Trang Thư Duy ở trong lòng Tiêu Quân Hách.

    Hắn yêu nàng ta từ tận đáy lòng, dù cho nàng ta phạm phải hàng ngàn tội ác, hắn cũng không để ý.

    Trang Tịnh Nhàn ra sức nén nỗi chua xót dâng lên trong lòng.

    Nàng đột nhiên đứng lên, nhanh chóng né tránh ánh mắt hắn.

    Nàng không dám nhìn Tiêu Quân Hách nữa, nam nhân mà nàng ái mộ nhiều năm, càng ngày càng biến nàng thành trò cười.

    Trang Tịnh Nhàn hoàn toàn thua, thua Trang Thư Duy, cũng thua chính bản thân nàng.

    Bàn tay còn lành lặn của nàng nắm chặt nắm đấm, chỉ là, e rằng nàng không thể làm như Tiêu Quân Hách mong muốn - để Trang Thư Duy được xuất giá nguyên vẹn.

    Trang Tịnh Nhàn nhấc chân muốn chạy, Tiêu Quân Hách nhìn theo bóng lưng của nàng, hắn cất giọng lạnh lùng.

    "Nếu nói nổi danh, Trang đại tiểu thư ngươi càng nổi danh hơn." Hắn cười khẽ.

    Trang Tịnh Nhàn cứng đờ người.

    "Những lời đồn xấu xí về Thư Duy không sánh được một phần mười ngươi."

    Lời Tiêu Quân Hách xé đôi trái tim Trang Tịnh Nhàn, nàng chỉ cảm thấy dòng máu tích tụ trong lồng ngực điên cuồng dâng trào.

    Hắn chỉ hận không thể giết chết nàng ngay và luôn.

    Trong một khắc Trang Tịnh Nhàn gần như cũng không thể duy trì bình tĩnh.

    Nàng không nhấc nổi chân.

    Nam nhân bước tới sau nàng sau đó hắn đưa tay giữ chặt gáy nàng.

    Ngón tay đeo kén bạc của hắn sượt qua da nàng, hắn cúi đầu, tiến sát bên tai Trang Tịnh Nhàn.

    Âm thanh trầm thấp chết người: "Ta tìm được kẻ truyền tin đồn ra ngoài rồi."

    Hắn nheo mắt: "Trong trạng thái tỉnh táo hắn ta bị cạo từng mảnh thịt trên người, cho đến khi chết đi."

    Con ngươi Trang Tịnh Nhàn mở to.

    Tiêu Quân Hách buông cổ nàng ra, lấy khăn lau tay, hắn cụp mắt nhìn nàng, cười nói: "Tên tình nhân kia của ngươi trước đây chữa bệnh làm chết nhi tử nhà Viên Thượng thư."

    Trang Tịnh Nhàn nghe hiểu, hắn đang dùng Sở Tư Quyết để uy hiếp nàng.

    Nếu như nàng không ngoan ngoãn, e rằng kết cục Sở Tư Quyết cũng không khá hơn bao nhiêu, nhẹ thì bị bỏ ngục, nặng thậm chí mất mạng.

    Trang Tịnh Nhàn ngơ ngác nhìn nam nhân trước mắt, nàng không hiểu, rốt cuộc là cái gì đã khiến hắn biến thành như vậy.

    Sau đó dường như nàng hiểu ra rồi.

    Tiêu Quân Hách trước khi cưới nàng không phải như vậy.

    Là nàng bức hắn ra nông nỗi này.

    Tiêu Quân Hách thấy sắc mặt Trang Tịnh Nhàn tái nhợt, hắn liền cười châm chọc: "Lúc trước ta sai người đi giết Quản Tư Hiền, cũng không thấy ngươi lo lắng như vậy."

    Hắn bĩu môi: "Nếu không muốn để cho hắn có mệnh hề gì, tốt nhất ngươi nên sống như một người đã chết đi."

    Khóe môi Trang Tịnh Nhàn giật giật, không nói nên lời.

    Nàng hiểu rõ con người Tiêu Quân Hách, hắn sẽ không động đến Quản Tư Hiền.

    Nhưng mà Sở Tư Quyết thì không giống như vậy.

    Hắn trước đây còn kết thù với Sở Tư Quyết.

    Đến bây giờ trừ bọn họ ra không có ai biết nguyên do là gì.

    Tiêu Quân Hách xoay người rời đi, Trang Tịnh Nhàn ngã trên ghế.

    Nàng nhờ Sở Tư Quyết hỏi thăm người kia tên là Cốc Ức, trông rất ưa nhìn.

    Trang Thư Duy không biết sao lại sống cùng với hắn, có lẽ là vì thích diện mạo của hắn.

    Thế nhưng sau khi Trang Thư Duy biết mình có thể gả cho Tiêu Quân Hách liền bỏ rơi hắn.

    Cốc Ức tức giận không thôi, tìm tới Hầu gia phủ.

    Hắn đứng ở ngoài cửa, tuyên bố muốn Trang Thư Duy thân bại danh liệt.
     
    Ayuxinh thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng tám 2021
  10. RuanMingyu

    Bài viết:
    84
    Chương 8: Ra đi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chính Quản Tư Hiền đã dẫn Cốc Ức vào Trang Hầu gia phủ.

    Quản Tư Hiền sợ việc này bị nhiều người biết, chuyện hôn sự của Trang Thư Duy cùng Tứ Vương gia sợ sẽ bị hủy bỏ, hơn nữa sau này sẽ không ai thèm lấy nàng ta.

    Bà liền tự quyết định cho Cốc Ức một số tiền lớn để bịt miệng hắn.

    Từ đầu đến cuối, Trang Hầu gia không hề biết có xảy ra chuyện như vậy.

    Khi đó Trang Tịnh Nhàn đã chứng kiến toàn bộ sự việc.

    Cốc Ức lộ ra vẻ dữ tợn, xấu xa dưới gương mặt trắng trẻo, tuấn tú đó. Quản Tư Hiền đã phải hạ mình đến mức thấp nhất mới xử lý thỏa đáng được chuyện này.

    Trang Tịnh Nhàn ngẩng đầu lên nghĩ ngợi một chút.

    Tiêu Quân Hách cảnh cáo nàng như vậy nghĩa là nếu như nàng lại có ý đồ gì không tốt với Trang Thư Duy, sợ là Sở Tư Quyết cũng sẽ cùng một kết cục với Cốc Ức.

    Trang Tịnh Nhàn cười thầm.

    Cười vì Tiêu Quân Hách thất bại trong việc uy hiếp nàng.

    Hiện tại nàng không muốn gì hết, nàng chỉ muốn lấy mạng Trang Thư Duy.

    Trang Tịnh Nhàn đưa ra quyết định.

    Nàng đứng dậy, đi tới Hầu gia phủ.

    Vẫn phải ở bên ngoài đợi thông báo.

    Sau khi Trang Tịnh Nhàn đi vào liền trông thấy trong tay Trang Hầu gia cầm một nhánh cây mây.

    Nhìn thấy Trang Tịnh Nhàn, ông ta liền vung lên đánh nàng.

    Trang Tịnh Nhàn giơ tay nắm chặt nhánh cây mây quật xuống nhanh như chớp, lòng bàn tay nàng tê rần.

    "Trang Tịnh Nhàn, ngươi điên rồi sao?" Trang Hầu gia nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi biết người khác nhìn ta bằng ánh mắt như thế nào không!"

    Kỳ thực nghe Trang Hầu gia nói như vậy, Trang Tịnh Nhàn lại cảm thấy thoải mái.

    Phụ thân của nàng quả có cưng chiều Trang Thư Duy một chút, nhưng mà ông ta còn yêu bản thân mình hơn, lại càng yêu thanh danh của mình.

    Chẳng qua chỉ là một kẻ ích kỷ mà thôi.

    Có điều người ích kỉ giải quyết mọi chuyện công bằng nhất, chỉ cần cho ông ta thứ ông ta muốn là được.

    "Ngươi vẫn còn dám đến đây! Ta đánh chết ngươi!" Trang Hầu gia lộ vẻ mặt dữ tợn.

    Trang Tịnh Nhàn đoạt lấy cây mây, đánh rách vạt áo Trang Hầu gia.

    Trang Hầu gia lúc này mới tỉnh táo lại một chút.

    Nữ nhi này được Hoàng Đế coi trọng vô cùng, vừa nãy do ông ta tức giận đầu óc không tỉnh táo nên mới..

    "Tịnh Nhàn.." ông ta mới vừa mở miệng liền bị Trang Tịnh Nhàn ngắt lời.

    "Con sẽ hòa li với Tứ Vương gia."

    Nghe thấy lời đó của Trang Tịnh Nhàn, Trang Hầu gia sửng sốt.

    Sau đó, trên mặt ông ta không che giấu được nét mừng rỡ.

    "Thật ư?"

    Trang Tịnh Nhàn gật đầu.

    "Thế nhưng con có một điều kiện."

    Sắc mặt Trang Hầu gia lại khó coi.

    Biểu cảm của ông ta phong phú đa dạng như đang đeo mặt nạ đổi mặt vậy.

    "Con nói đi." Ông cắn chặt răng, chỉ sợ Trang Tịnh Nhàn đang đùa ông, hoặc là bắt ông hứa một điều kiện không thực hiện được.

    "Con muốn năm trăm lượng hoàng kim." Trang Tịnh Nhàn cười: "Cả cung tên trong kho của người cũng cho con."

    Số tiền này nàng phải cho Sở Tư Quyết để sau này chạy chữa cho mẫu thân.

    Tuy rằng nàng không thiếu tiền, nhưng mà nàng cũng phải để Trang Hầu gia bỏ ra chút gì đó.

    Còn về cây cung này cũng có tác dụng của riêng nó.

    Trang Hầu gia không nói nên lời, cây cung này là tiên hoàng ban tặng, là một cây cung tốt hiếm có.

    Năm trăm lượng hoàng kim, Trang Tịnh Nhàn ra cái giá cũng cao thật đấy!

    Thế nhưng ông ta không thiếu tiền, thứ ông ta muốn chính là quyền thế, dù sao Tiêu Quân Hách là ứng cử viên phù hợp nhất cho ngôi vị Hoàng Đế, không ai có thể so bì được với hắn.

    Vì lẽ đó, ông ta đồng ý một cách rất thoải mái.

    Lúc Trang Tịnh Nhàn rời khỏi Hầu gia phủ, nàng tự mình gọi vội một chiếc xe ngựa, xếp hoàng kim và cây cung tốt lên xe.

    Nàng còn nhớ trước khi rời đi, Trang Hầu gia cảnh cáo nàng, yêu cầu nàng nói được là làm được.

    Trang Thư Duy trở lại Tứ Vương gia phủ, lấy ra bức hưu thư Tiêu Quân Hách tự tay viết trong phòng mình ra.

    Nàng nhẫn nại mài mực, sau đó viết tên của mình lên bức hưu thư.

    Có cái này, Hoàng Đế sẽ biết, lần hòa li này là hai người cùng muốn.

    Tiêu Quân Hách cuối cùng cũng tự do rồi.

    Trang Tịnh Nhàn thu dọn tất cả đồ đạc của bản thân rồi rời khỏi Tứ Vương phủ.
     
    Ayuxinh thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng tám 2021
  11. RuanMingyu

    Bài viết:
    84
    Chương 9: Nàng đã không còn ở đó nữa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc Tiêu Quân Hách trở lại, Trang Tịnh Nhàn đã không còn đó nữa.

    Hắn nhìn hưu thư đã viết tên nàng trên bàn, ánh mắt bỗng trở nên trầm lặng.

    Hắn nên cho Trang Tịnh Nhàn một khoản bồi thường.

    Trang Tịnh Nhàn đưa số hoàng kim đó cho Sở Tư Quyết.

    Sở Tư Quyết nhìn thấy nhiều hoàng kim như vậy, hắn hơi yên lặng.

    "Tịnh Nhàn, muội nói thật cho ta nghe, muội muốn làm gì?" Trang Tịnh Nhàn từ trước đến giờ tính tình kiêu căng khó thuần.

    Lần này nàng lại làm vậy khiến hắn bất an.

    Trang Tịnh Nhàn cười an ủi hắn.

    "Huynh cũng biết ta không nói trước được bao giờ sẽ mang binh đi đánh giặc, ta đã hòa li với Tiêu Quân Hách, ta không có chỗ để cất mấy đồ này."

    Sở Tư Quyết run lên, nói: "Muội.."

    Trang Tịnh Nhàn biết được ý của hắn, nói: "Là thật, hắn viết hưu thư cho ta."

    Sở Tư Quyết mím môi, nói: "Muội có thể mua nhà mà."

    Hắn chăm chú nhìn nàng, không bỏ qua bất kì biểu cảm nào trên mặt nàng.

    Trang Tịnh Nhàn lắc đầu: "Mua nhà còn phải thuê gia đinh, ta chẳng muốn quản lý mấy chuyện nhà cửa đấy, ta vẫn luôn tin tưởng huynh nhất. Hơn nữa ta cũng không thể để cho mẫu thân ta chữa bệnh không phí ở chỗ huynh được."

    Trang Tịnh Nhàn lần đầu cảm thấy có một người hiểu rõ mình đến vậy không phải một chuyện tốt.

    Để đối phó với Sở Tư Quyết là một chuyện rất khó khăn.

    "Muội đừng làm chuyện điên rồ." Sở Tư Quyết nói: "Vì một nam nhân không đáng đâu."

    "Huynh yên tâm, Tiêu Quân Hách không đáng để ta vì hắn làm gì điên rồ."

    Trang Tịnh Nhàn cười với Sở Tư Quyết.

    "Vậy ta đi đây." Nàng nói.

    Sở Tư Quyết mím môi, khẽ nhíu mày.

    Hắn nắm lấy cổ tay Trang Tịnh Nhàn, cơn đau ập đến khiến mặt nàng trắng bệch.

    Cảm giác có gì đó không đúng.

    Sở Tư Quyết vội kéo tay áo nàng lên, sau khi trông thấy cổ tay nàng, mặt hắn biến sắc.

    Ánh mắt hắn có chút phiền muộn, hỏi: "Cái này cũng là khi luyện võ bị thương sao?"

    Vì sao Trang Tịnh Nhàn được gọi là nữ tướng hàng đầu trong triều?

    Chính bởi vì võ công của nàng cao cường, có rất ít người có thể gây tổn thương cho nàng, ngoại trừ Tiêu Quân Hách.

    Lần trước hắn đã cảm thấy nàng đang nói dối, lần này nàng còn không kịp nghĩ ra lời nào để biện minh.

    Trang Tịnh Nhàn cúi đầu nhìn tay mình, muốn rút ra nhưng không làm gì được.

    "Đã sắp khỏi rồi."

    Đừng nói là gãy cổ tay, đến gãy cả cánh tay nàng vẫn tự lo liệu cho mình được.

    Sở Tư Quyết cắn chặt rang nhìn bóng lưng Trang Tịnh Nhàn rời đi.

    Trang Tịnh Nhàn cầm cung lại chuẩn bị thêm một mũi tên.

    Nàng leo lên mái hiên lạc viện đối diện với Hầu gia phủ.

    Chờ đến khi Trang Thư Duy đi ra khỏi nhà, Trang Tịnh Nhàn đứng lên.

    Cung đã lên dây, hai ngón tay nàng kéo dây về phía sau.

    Dây cung được kéo thật căng nhưng Trang Thư Duy vẫn không hề nhận ra.

    Khóe miệng Trang Tịnh Nhàn chậm rãi nhếch lên.

    Nàng nhìn Trang Thư Duy, lạnh lùng nói: "Đi chết đi."

    Tên bắn lén về phía Trang Thư Duy, mang theo tiếng "vút" xé gió chí mạng.

    Một bóng người màu đen lao tới còn nhanh hơn, đẩy Trang Thư Duy sang bên cạnh còn mũi tên xuyên vào bả vai của hắn.

    Hắn khẽ rên rỉ rồi quay đầu lại.

    Cặp mặt nham hiểm đối diện với Trang Tịnh Nhàn.

    Trang Tịnh Nhàn buông cây cung xuống, bao đựng tên trống rỗng bị gió thổi phát ra âm thanh.

    Tài bắn cung của nàng nổi tiếng là chuẩn xác.

    Nàng tự tin dùng một mũi tên có thể giết chết Trang Thư Duy.

    Nhưng mà nàng hoàn toàn không ngờ rằng Tiêu Quân Hách sẽ xuất hiện ở đây để bảo vệ Trang Thư Duy.

    Trang Tịnh Nhàn tự cười giễu cợt bản thân, cũng phải thôi, Trang Thư Duy là cả mạng sống của Tiêu Quân Hách.

    Hắn sao có thể không che chở cho nàng ta mọi lúc mọi nơi.

    Dù sao, nàng cũng không phải lần đầu tiên động thủ với Trang Thư Duy.

    Tiêu Quân Hách đã sớm có phòng bị.

    Nàng bị hộ vệ mà Tiêu Quân Hách dẫn theo bao vây xung quanh.

    Nàng đứng trên mái hiên, áo bào trên người bị gió thổi phần phật.

    Tiếng gió gào bốn phía, một mũi tên xé gió lao tới.

    Trang Tịnh Nhàn nhận ra nhưng lại không tránh né.

    Mũi tên cắm vào ngực nàng, Trang Tịnh Nhàn rơi xuống từ trên mái hiên.

    Nàng tựa hồ nghe thấy tiếng la hoảng hốt thất thanh từ xung quanh, lại như nghe nhầm.

    Nàng nhắm chặt mắt lại.

    Khi Trang Tịnh Nhàn mở mắt đã là năm ngày sau.

    Nàng vẫn đang sốt, nơi lồng ngực khẽ nhói đau.

    Nàng bùa hộ mệnh mà Sở Tư Quyết cho nàng đeo trước ngực đã vỡ vụn thành hai nửa.

    Nếu không phải nhờ vật này đỡ cho nàng, sợ là nàng đã chết lâu rồi.

    Nàng cảm giác có một người đang đứng bên giường, ngoái đầu lại nhìn thấy Tiêu Quân Hách.

    Mũi tên này nàng không cần nghĩ cũng biết nhất định là Tiêu Quân Hách sai người bắn.

    Ai bảo nàng không nghe lời hắn, nổi ý định muốn giết Trang Thư Duy.

    "Ta không chết." Giọng Trang Tịnh Nhàn khàn khàn: "Vương gia có phải rất thất vọng không?"

    "Đúng vậy!" Hắn nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lùng như muốn xé nát nàng: "Ta đã nói với ngươi nếu còn dám động vào Trang Thư Duy, kết cục của ngươi sẽ như nào hay chưa?"

    Mắt Trang Tịnh Nhàn nhìn về vị trí hắn bị trúng tên, nàng có chút hoảng hốt.

    Nàng nghe thấy mình nói: "Muốn giết muốn chém, ngươi muốn làm gì ta cũng được."

    Nếu như lúc đó động tác của Tiêu Quân Hách chậm lại một chút, hắn sẽ chết.

    Mũi tên nàng bắn dùng toàn bộ công lực, đủ để xuyên qua tim, khiến người khác mất mạng.

    Hắn liều lĩnh cả mạng sống của mình để đi cứu người trong tim hắn.

    Trang Tịnh Nhàn nhắm mắt lại, nàng không hiểu Tiêu Quân Hách, người như hắn thích ai mà chẳng được, tại sao cứ phải là Trang Thư Duy.

    Dáng vẻ không quan tâm của nàng khiến Tiêu Quân Hách tức giận.

    Hắn phẩy tay áo bỏ đi, đóng cửa lại.

    Tiêu Quân Hách rời đi, cả người Trang Tịnh Nhàn đều được thả lỏng, nàng mơ hồ nhắm hai mắt lại.

    Nhưng mà, nàng đau quá.

    Sở Tư Quyết đẩy cửa đi vào.

    Thấy vẻ mặt Tiêu Quân Hách, hắn liền biết Trang Tịnh Nhàn tỉnh rồi.

    Sắc mặt hắn rất khó coi.

    Thế nhưng Sở Tư Quyết cuối cùng vẫn nén cơn giận lại, hắn gọi tên nàng: "Tịnh Nhàn!"

    Đây là lần đầu tiên Sở Tư Quyết cắn răng nói chuyện với nàng.

    Trang Tịnh Nhàn cảm thấy thật mới mẻ.

    Nàng mở mắt ra cười với hắn.

    Nụ cười ấy như lưỡi dao đâm vào mắt Sở Tư Quyết.

    "Muội là đồ lừa đảo!" Ngữ khí của hắn rất nặng, đôi mắt thể hiện sự bực tức, nhưng mà hắn còn đau lòng, thương xót cho nàng hơn.

    Hắn biết nàng hận Trang Thư Duy cỡ nào.

    Nhìn tình cảnh của Quản Tư Hiền đến hắn cũng cảm thấy thật đáng thương.

    "Xin lỗi." Trang Tịnh Nhàn cụp mắt. "Ta muốn xin lỗi huynh."

    Sở Tư Quyết nắm chặt nắm đấm.

    "Muội đang tự chà đạp chính bản thân mình đấy!"

    Hắn khiến Trang Tịnh Nhàn có chút sửng sốt.

    Sau đó nàng ngước mắt nhìn Sở Tư Quyết, nhẹ nhàng nói: "Nhưng mà ngoại trừ ta ra sẽ không có ai che chở mẫu thân ta cả."

    Ngoại trừ nàng ra còn có ai có thể báo thù cho Quản Tư Hiền đây?

    Đáy mắt Sở Tư Quyết dường như xuất hiện vết nứt, trái tim của hắn giống như bị một bàn tay lớn xiết chặt, bóp mạnh khiến hắn đau đớn vô cùng.

    Hắn tiến gần về phía Trang Tịnh Nhàn, mu bàn tay sợ nhẹ lên trán nàng.

    Sau đó nhỏ giọng nói: "Xin lỗi."

    Trang Tịnh Nhàn hơi buồn ngủ.

    Thực ra vốn dĩ nàng có thể thành công, chỉ thiếu một chút nữa thôi.

    Nàng nghĩ Tiêu Quân Hách sẽ không bỏ qua cho nàng.

    Hẳn là hiện tại Tiêu Quân Hách đang hận nàng muốn chết.

    Trang Tịnh Nhàn nghĩ như vậy nhưng lại không cảm thấy sợ.

    Dù sao hắn cũng hận nàng nhiều thứ, lần này chẳng thấm vào đâu cả.

    Không biết là có phải do bị trúng tên, Trang Tịnh Nhàn luôn cảm giác trái tim nàng như bị cắt mất một nửa.

    Sau đó, từ chỗ Sở Tư Quyết nàng biết được một tin.

    Trên cây cung kia có bôi một thứ đồ nguy hiểm đến tính mạng, nàng mặc dù không thể chết như mong muốn của Tiêu Quân Hách, thế nhưng sợ là nàng không thể tập võ được nữa.

    Tiêu Quân Hách đã đi một nước cờ hay.

    Bản lĩnh của Trang Tịnh Nhàn rốt cuộc vẫn còn rất nông cạn.
     
    tuetam128Ayuxinh thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng tám 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...