Ngôn Tình [Edit] Thư Sinh Hư Hỏng Cách Vách - Hoa Lý Tầm Hoan

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Thanh Đình, 23 Tháng tư 2020.

  1. Thanh Đình

    Bài viết:
    6
    THƯ SINH HƯ HỎNG CÁCH VÁCH

    Tác giả: Hoa Lý Tầm Hoan

    Editor: Thanh Đình

    [​IMG]

    Sát vách có một thư sinh nghèo, bề ngoài nhã nhặn lịch sự thế nhưng bên trong đầu óc đậu hủ.

    Quả phụ A Tảo nghĩ, hắn nhìn mình bằng ánh mắt khi dễ, vậy nàng phải gả qua đó gây tai họa cho cả nhà hắn!

    Thế nhưng, sau khi thành thân, A Tảo mới phát hiện, nhà người ta không hẳn là ác lang..

    Link Thảo Luận, Góp Ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Edit Của Thanh Đình
     
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng tư 2020
  2. Thanh Đình

    Bài viết:
    6
    TIẾT TỬ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trời âm u, đêm đen như mực, mưa gió chợt nổi lên, tiếng sấm sét khiến người ta cảm thấy điếc tai.

    Trong thiên lao của đại lý tự, A Tảo lẳng lặng ngồi dựa vào góc tường, đôi tay ôm lấy bờ vai mình, thẩn thờ nghe âm thanh dông tố ù ù vang dội ở bên ngoài.

    Thiên lao vốn là nơi ẩm ướt, lạnh lẽo, bấy giờ thời tiết đang vào mùa đông giá rét. Tuy A Tảo chỉ mặc quần áo tù nhân mỏng manh nhưng nàng lại không cảm thấy rét buốt -- Nàng đã chết lặng.

    Bên ngoài, thanh âm cai ngục uống rượu tán dóc xen lẫn tiếng sấm ầm ầm, nhẹ nhàng như có như không vọng lại.

    "Cái gì mà thân phong nhất phẩm nữ quan, một khi bị thất sủng chẳng phải cũng bị đá vào thiên lao đó sao? Xì xì.."

    "Lão ca nói tới Thịnh Vũ Âm ấy à? Ôi, huynh đừng nói, dáng vẻ tiểu nương tử không tệ, nhan sắc cũng rất mê người.. Huynh nói xem, trước kia tiên hoàng cưng chiều nàng ấy như vậy, có phải đã cùng nàng.. Hê hê.. Nhưng nàng vậy mà dám cả gan ám hại tiên hoàng.. Còn nữa, ta nghe người ở bên trên nói, người vừa mới kế vị cũng có mờ ám với nàng ấy.."

    "Ngươi muốn chết à? Nói chuyện về con quỷ nhỏ này thì thôi, các chủ tử há có thể là người để cho ngươi bịa đặt? Coi chừng cái mạng nhỏ nhà ngươi đấy! Nhưng con nhỏ kia.. Thật là không tệ, nhìn cái làn da trắng nõn nà.."

    "Đúng vậy, còn có bộ ngực đầy đặn, vòng eo nhỏ nhắn.. chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta cứng lên rồi.."

    Tiếng cười hèn mọn đột nhiên bị vật gì đó cắt đứt, một giọng nói lạnh như băng vang lên: "Kéo xuống đánh chết."

    Sau đó, có tiếng bước chân mơ hồ đến gần.

    Không bao lâu, cửa nhà lao liền mở ra.

    A Tảo khẽ ngẩng đầu, đập vào mắt là bộ long bào màu vàng.

    "Chúc mừng hoàng thượng, muốn gì được nấy." Nàng nghiêng đầu nhìn đối phương, không hề có ý định hành lễ, khóe môi cong lên cười châm chọc.

    Đế vương tuấn mỹ trẻ tuổi giống như bị ánh mắt của nàng chọc giận, gã đi tới tới trước mặt nàng ngồi xổm xuống, vươn tay nắm lấy cằm của nàng: "Thịnh Vũ Âm! Rốt cuộc thái tử đã cho nàng lợi ích gì, để cho nàng cam tâm tình nguyện vì hắn ta? Bảy năm! Tròn bảy năm trời, nàng vì báo thù cho hắn ta mà tìm đủ mọi cách, không từ thủ đoạn, thậm chí còn nhẫn tâm giết hại phụ hoàng và mẫu hậu – người vẫn luôn tín nhiệm nàng.. Nàng có biết cái này là chuyện phản nghịch hay không?

    Cằm bị gã bóp đau, A Tảo híp mắt, nở nụ cười:" Bớt giả nhân giả nghĩa đi.. Nếu không phải.. Ta.. Làm.. Thì sao có ngươi của ngày hôm nay.. "

    Là ai phát hiện mục đích của nàng nhưng không ngăn cản, ngược lại còn âm thầm giúp đỡ?

    Là ai giả vờ như không thấy nàng hạ độc mạn tính với hoàng thượng, hoàng hậu, thậm chí còn che chở cho nàng?

    Gã là hoàng tử do một cung nữ thấp hèn sinh ra, làm sao lợi dụng mưu kế của nàng diệt trừ phe đối lập, đoạt được ngôi vị hoàng đế?

    Gã thật sự nghĩ rằng mình làm việc chu đáo, chặt chẽ không hề có kẽ hở sao? Chẳng qua là vì nàng lười vạch trần gã -- Tóm lại, đều có cùng một mục đích, nàng không ngại có thêm một người giúp đỡ. Nhưng gã không nên.. không nên lên được vị trí kia, liền lập tức trở mặt không chút lưu tình giết anh trai và chị dâu của nàng, còn mưu tính giá họa cho người khác!"

    "Thịnh Vũ Âm!" Yến Thừa chợt dựa sát vào nàng, trong mắt lóe lên một chút si dại: "Trẫm cho rằng trẫm và nàng là tâm linh tương thông, nhưng nàng lại tàn nhẫn thiết kế cho trẫm giết chết huynh đệ tốt nhất của mình!"

    Bởi vì Tạ Vân – huynh đệ tốt của gã không chút lưu tình giết cả nhà anh trai nàng, bao gồm cả đứa cháu nhỏ còn quấn tã!

    Nhớ lại cái đêm máu chảy thành sông kia, trái tim đã chết lặng từ lâu của nàng lại đau nhức dữ dội. Nhưng nàng kiên quyết không biểu hiện ra ngoài, chỉ bình tĩnh nhìn Yến Thừa, sau đó cúi đầu bật cười.

    "Tâm linh tương thông? Ai cho ngươi những ảo tưởng này thế?" Cho tới bây giờ, nàng luôn xem gã là đối tượng hợp tác để đạt mục tiêu chung, đâu có bất kỳ ám hiệu gì với gã? Có lẽ vì nàng có túi da xinh đẹp nên bản thân gã nổi lên ham muốn mà thôi.

    Dưới ánh nến lờ mờ, cô gái cúi đầu cười, mặc dù sắc mặt trắng bệch, bộ dạng vô cùng chật vật nhưng vẫn không che giấu được khuôn mặt xinh đẹp kinh người.

    Yến Thừa chăm chú nhìn vào gương mặt hoàn mỹ như hoa như ngọc, bụng ngón tay cảm nhận làn da trắng mịn mềm mại của nàng, gã lại cảm thấy lòng ngực nóng lên, không cách nào kiềm chế xúc động muốn có được nàng.

    Đưa tay kéo A Tảo vào lòng, gã thì thầm bên tai nàng: "Trẫm cho nàng hai lựa chọn: Một là, trở thành nữ nhân của trẫm. Tuy rằng trẫm không có cách nào để nàng làm hoàng hậu, nhưng trẫm có thể cho nàng muôn ngàn sủng ái và vinh quang. Hai là.. Đầu rơi xuống đất, chôn cùng phụ hoàng, mẫu hậu của trẫm."

    Thèm nhỏ dãi nàng bấy lâu, cuối cùng gã cũng nói ra khỏi miệng. Hôm nay, trong mắt người đời nàng chính là 'nghịch tặc' mưu hại hoàng thượng, âm mưu làm phản, người ra lệnh bắt nàng, cho người định tội nàng chính là gã. Trong tình huống hiện tại, gã có thể cho nàng vinh quang gì chứ?

    Đơn giản chính là để nàng giấu họ giấu tên, không danh không phận đi theo gã mà thôi.

    Gã đàn ông này, một mặt thì luyến tiếc thân thể nàng, một mặt lại kiêng kị năng lực của nàng. Vì vậy, gã trăm phương ngàn kế chặt đứt mọi đường lui của nàng, hi vọng có thể bắt nàng ỷ lại vào gã, trở thành một cô gái bình thường. Quả nhiên là..

    Nực cười vô cùng.

    Chưa nói tới việc nàng không thích gã, cho dù có thích, nàng cũng sẽ không khuất nhục sống tạm bợ như vậy. Trên thế giới này, tất cả những người nàng quan tâm đều đã chết -- Từ lâu, giữa sống hoặc chết đối với nàng cũng chẳng khác gì mấy.

    Sư phụ nhặt nàng về, cẩn thận nuôi dưỡng nàng, dạy nàng đọc sách, học võ đã chết.

    Vợ chồng thái tử nhặt nàng từ trong đám dân chạy nạn, đối đãi với nàng như em gái ruột cũng đã chết.

    Tiểu hoàng tôn từ nhỏ được nàng che chở, luôn ngọt ngào gọi nàng là 'Tảo Tảo' cũng đã chết.

    Sư huynh, sư tỷ luôn quan tâm đến nàng cũng đã chết.

    Người anh trai thất lạc với nàng nhiều năm, chưa từng buông tha việc tìm kiếm nàng, lúc tìm được nàng thì coi nàng như châu như bảo.. Một nhà đều bị giết..

    Đều đã chết.

    Chỉ một mình nàng còn sống.

    Nhớ đến cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc ngày xưa, đáy mắt A Tảo đỏ ngầu, giống như sắp chảy máu nhưng nàng cố gắng nhịn xuống, chỉ khẽ thở dài bên tai Yến Thừa: "Lúc ngươi ra lệnh giết cả nhà của anh trai ta, ta và ngươi đã trở thành kẻ thù không chết không ngừng."

    Sắc mặt Yến Thừa lập tức thay đổi, chợt ngẩng đầu lên nhìn nàng, con ngươi đen tối mù mịt: "Nàng.. biết hết sao?"

    "Nếu không biết, hà cớ gì ta phải thiết kế giết chết Tạ Vân?" A Tảo nở nụ cười, cặp mắt đào hoa xinh đẹp lộ rõ sự thấu hiểu xen lẫn hận ý đỏ thẫm: "Bệ hạ, cảm giác chính tay giết chết huynh đệ tốt của mình.. như thế nào?"

    Yến Thừa liền nổi giận, hất nàng té xuống đất: "Thịnh Vũ Âm!"

    Trong mắt A Tảo tràn ngập hả hê nhìn gã.

    Nàng ẩn núp suốt bảy năm, vắt óc tìm kế báo thù cho cả nhà thái tử và sư phụ, lại thiết kế để Yến Thừa tự tay giết Tạ Vân huynh đệ tốt của gã. An ủi vong linh cả nhà huynh trưởng dưới suối vàng, chỉ tiếc không thể giết chết Yến Thừa, nhưng cũng coi như hoàn hảo.

    Bây giờ.. nàng có chết cũng không sao?

    Lồng ngực Yến Thừa phập phồng dữ dội, nhìn chăm chú A Tảo, mọi bực tức và ham muốn trong lòng cuồn cuộn dâng lên. Một lát sau, gã cười lạnh: "Nàng một lòng muốn chết, nhưng trẫm làm sao có thể buông tha nàng dễ dàng như vậy?"

    Gã thích nàng nhiều năm như thế, che chở nàng nhiều năm, cuối cùng nhận được cái gì?

    Là nàng không chút nương tay tính kế gã, là nàng không chút do dự phản bội gã!

    Đã như vậy, gã còn thương tiếc nàng làm cái gì!

    Suy nghĩ một chút, Yến Thừa sải bước tiến lên, xốc A Tảo lên, mặc kệ nơi này là địa lao dơ bẩn âm u lạnh lẽo, trực tiếp đặt A Tảo lên cỏ tranh, hung hăng cắn lên cái cố trắng noãn của nàng, bàn tay to bắt đầu xé quần áo nàng.

    "Nàng là người của trẫm, cho dù chết.. cũng là ma của trẫm!"

    Thái giám thân tín ở sau lưng thấy vậy liền vội vàng gọi đám người hầu lui ra ngoài, trong tù chỉ còn lại hai người đang dây dưa với nhau.

    A Tảo không hề giãy dụa, đáy mắt toát ra ý cười sáng rực.

    "Đây chính là ngươi cho ta cơ hội à nha.."

    Tiếng nói mềm mại, ngữ điệu vui sướng, nỉ non triền miên giống như lời thì thầm giữa tình nhân với nhau, nhưng lại ẩn chứa sát khí mãnh liệt khiến lòng người run rẩy.

    Bỗng nhiên Yến Thừa cảm thấy không ổn, vừa định ngẩng đầu thì cảm thấy gáy đau nhức dữ dội, giơ tay sờ gáy theo bản năng, máu tươi hiện ra trước mắt.

    "Thịnh Vũ.. Âm!" Hai tròng mắt gã sung huyết, không dám tin bản thân sẽ chết dưới trâm cài tóc của mình. Trong cơn giân dữ, gã dùng hết sức lực còn lại đánh một chưởng vào lồng ngực A Tảo.

    "Cho dù chết.. Trẫm cũng muốn nàng chôn cùng!" Tiếng rống giận không cam lòng mà phẫn hận chôn vùi trong tiếng sấm ầm ầm.

    "Chủ tử từng nói, thân thể của con gái là để dành cho người mình thương, không thể để người khác tùy tiện chà đạp.." Sắc mặt A Tảo trắng bệch, tay ôm ngực, nhìn ánh đuốc yếu ớt cách đó không xa. Đôi mắt đẹp chuyển động, sáng đến kinh người: "Đời này, A Tảo không gặp được người mình thương, kiếp sau.. Kiếp sau sẽ gặp được.."

    Trong mê man, có bóng người lờ mờ chậm rãi vươn tay về phía nàng.

    Sư phụ, chủ tử, thái tử, tiểu hoàng tôn, huynh trưởng, đại tẩu, sư huynh, sư tỷ..

    A Tảo cười, hai mắt nhắm nghiền.

    Mơ hồ chỉ nghe tiếng sấm rung động, trời cao rống giận, tiếng mưa rơi róc rách giống như tiếng khóc của mặt đất.

    * * *

    A Tảo bị tiếng khóc đánh thức.

    Tiếng khóc thê lương mang theo tuyệt vọng và không cam lòng, liên tiếp kêu gào bên tay mình.

    "A Tảo? A Tảo! Mau tỉnh lại.."

    Có người dựa sát vào tai nàng, tha thiết gọi tên nàng.

    Thanh âm dịu dàng thanh tao lịch sự, mặc dù lúc này mang theo lo lắng và kinh sợ nhưng vẫn khiến A Tảo rơi nước mắt.

    Là chủ tử của nàng, giọng nói của thái tử phi Tần thị.

    "Chủ tử.." Cả người nàng đều đau nhức, ý thức nặng trĩu khiến người ta mơ hồ nhưng A Tảo vẫn cố hết sức mở mắt ra.

    "A Tảo! Ta biết muội sẽ không có việc gì mà!" Trước mắt nàng là một cô gái cả người nhếch nhác, búi tóc ngày trước luôn đoan trang ưu nhã lúc này vô cùng lộn xộn, áo quần rách nát, trên người trên mặt nàng ấy đều là vết thương nhưng ánh mắt sáng đến bức người, phẩng phất như ánh mặt trời hoàng hôn tỏa khắp nơi.

    Trong tuyệt vọng lại mang theo hi vọng.

    A Tảo kinh ngạc nhìn nàng ấy, đầu óc vô cùng hỗn loạn.

    Không phải nàng.. đã chết ở trong thiên lao rồi sao? Làm sao có thể gặp chủ tử được nữa?

    "A Tảo! Mau dẫn Thừa Nhi đi.." Thái tử phi Tần thị rơi nước mắt. Một bên nhét bé trai đang hôn mê vào lòng A Tảo, một túm A Tảo chạy đến giếng nước cạn ở góc sân: "Cấm vệ quân sắp tới đây rồi! A Tảo! Mau đưa Thừa Nhi đi! Giúp ta nuôi dưỡng thằng bé thật tốt.."

    Cảnh tượng này thật quen thuộc.

    Đối với tình huống hiện tại, A Tảo rất kinh sợ, thoáng chốc liền nhớ ra đây là nơi nào.

    Hậu hoa viên của đông cung.. Là đông cung của bả năm trước!

    Thái tử mưu phản, chứng cứ vô cùng xác thực. Hoàng thượng ra lệnh biếm cả nhà làm dân thường, lập tức đuổi ra khỏi kinh thành, cả đời không được quay về.

    Khi đó, chính là đạo thánh chỉ này khiến cho cuộc sống hạnh phúc của nàng tan thành bọt nước.

    Thái tử không chịu nổi oan khuất nhục nhã đã tự sát trong phòng sách, cấm vệ quân được hoàng đế lén căn dặn, nhổ cỏ tận gốc. Thái tử phi Tần thị trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc đã giao tiểu hoàng tôn (cháu trái của vua) cho nàng. Sau đó, nàng ấy ôm thi thể đứa bé được thân tín đưa tới tự sát theo thái tử. Nàng mang theo tiểu hoàng tôn thật vào đường hầm bí mật chạy trốn ra ngoài, nhưng kế đó..

    Người bạn chí cốt mà nàng tin tưởng nhất bán đứng nàng.

    Tiểu hoàng tôn trúng tên bỏ mình, bởi vì trái tim nàng hơi lệch về bên phải nên tránh được một kiếp. Kể từ đó, nàng rơi vào biển máu phục thù, vạn kiếp bất phục.

    Nhìn tình hình hiện tại.. Rõ ràng chính là khoảnh khắc thái tử phi giao tiểu hoàng tôn cho nàng trước khi chết!

    Vứt bỏ tất cả những thắc mắc khó hiểu, A Tảo đè nén kích động và kinh hỉ xuống, nắm chặt cổ tay thái tử phi, mong chờ nói: "Chủ tử! Đi cùng đi! A Tảo đưa người đi cùng!"

    Thái tử phi sờ sờ đầu của nàng, quay đầu liếc mắt nhìn phòng sách một cái, ngậm nước mắt mà cười: "Không.. A Tảo, chàng ở đâu thì ta ở đó, ta đã hứa với chàng."

    "Không!" A Tảo cực kỳ hoảng sợ, vội chỉ vào tiểu hoàng tôn đang hôn mê, cầu xin: "Chủ tử -- Thừa Nhi cần người! Người theo A Tảo đi mà! A Tảo xin người đó! Thừa Nhi còn nhỏ, không thể lại mất mẫu thân!"

    "A Tảo!" Mặc dù trên mặt thái tử phi đẫm nước mắt nhưng nét mặt nàng ấy vô cùng kiên định: "Ta không thể đi.. cũng không đi được, muội hiểu mà. Đáp ứng ta, hãy nuôi dạy Thừa Nhi lớn lên thật tốt, về sau.. đừng quay lại kinh thành."

    Trái tim A Tảo đau đến nỗi muốn bùng nổ, nhưng nàng biết thời gian không còn nhiều, tiếng bước chân của cấm vệ quân càng ngày càng gần.

    Đột nhiên thái tử phi nhớ tới chuyện gì đó, nhanh chóng lấy một vật từ bên hông nhét vào trong ngực nàng: "Còn có cái này.. Muội giữ lấy! Ta không biết thứ này là cái gì, chỉ biết nó rất quân trọng.. Điện hạ chưa kịp nói cho ta biết, chàng liền.. Muội, muội nhớ giữ cho kĩ! A Tảo, con ta nhờ cậy vào muội!"

    ".. Dạ." Cả người A Tảo run lên, cuối cùng cắn răng gật đầu: "Chủ tử.. yên tâm, A Tảo nhất định sẽ bảo vệ tiểu chủ tử thật tốt, để cho cậu ấy khỏe mạnh trưởng thành, cưới vợ sinh con, cả đời hạnh phúc."

    Ánh mắt thái tử phi bỗng nhiên toát ra hào quang, nàng cười cảm kích với A Tảo, thật sâu liếc nhìn đứa bé trong ngực A Tảo, sau đó ôm thi thể đứa bé khá giống tiểu hoàng tôn, quả quyết mà kiên quyết xoay người chạy về phía địa ngục lửa đằng sau lưng.

    Ở nơi đó, có phu quân nàng yêu nhất.

    "Chủ tử.." A Tảo gao gắt che miệng, nuốt tiếng khóc đau khổ vào lòng. Sau đó, nàng ôm tiểu hoàng tôn, kiên quyết nhảy vào miệng giếng.

    Lần này, nàng sẽ dùng mọi phương pháp để bảo vệ tiểu hoàng tôn, để cậu ấy bình an trưởng thành, vui vẻ sống hạnh phúc.

    Không ai có thể ngăn cản nàng, dù là cái chết!
     
  3. Thanh Đình

    Bài viết:
    6
    CHƯƠNG 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Hồ ly tinh không biết xấu hổ! Thứ đồ đ* một ngày không có đàn ông thì không sống nổi! Dám dụ dỗ hán tử nhà bà! Mi không được chết tử tế đâu! Chồng chết thì yên phận làm chim cút ở trong nhà đi, vì cớ gì không chịu ở yên? Không có đàn ông ngày đêm 'chơi đùa' liền ngứa à? Nếu 'đói khát' chịu không nổi thì lên trên trấn, đến hẻm 'bán hoa' treo bảng hành nghề đi! Có khách rồi thì đừng có về thôn của ta làm loạn, gây tai họa cho người trong sạch nữa.."

    Bên ngoài tiểu viện Thanh Thạch đơn giản mộc mạc, một thôn phụ trung niên cao to vạm vỡ, sắc mặt giận dữ, tay chỉ vào cánh cửa gỗ màu nâu chửi văng nước bọt.

    Vóc dáng bà ta to mập ục ịch, mặt tròn như cái bánh nướng, đôi mắt hung ác lập lòe, vẻ mặt nhăn nhó dữ tợn, rõ ràng đang vô cùng tức giận.

    Tiểu viện Thanh Thạch xây ở đầu thôn dưới chân núi, xung quanh chỉ có một, hai gia đình gần nhau. Nơi này coi như là vùng hẻo lánh. Tuy nhiên lúc này đã giữa trưa, người dân trong thôn làm ruộng phía trước thôn tốp ba tốp năm về nhà ăn cơm, vừa khéo có thể đi ngang qua chỗ này. Chợt nghe tiếng chửi vừa lớn vừa bẩn, mọi người không nhịn được lại gần xem náo nhiệt.

    "Ơ, mẹ Xuyên Tử, thím làm sao thế? Cơn tức lớn như vậy, rất dọa người!"

    "Đúng, đúng, đây chẳng phải là nhà của Thịnh quả phụ vừa mới tới thôn của chúng ta hay sao? Nàng ấy làm gì chọc giận thím à?"

    "Hay là cha của Xuyên Tử nhà thím thấy người ta xinh đẹp nên nhìn trộm, nhìn vài lần bị thím bắt gặp? Ôi, nhìn dung mạo của tiểu nương tử người ta kìa, miễn là đàn ông nhìn thấy liền không nhịn được nhìn thêm vài lần, thím cũng đừng quá để bụng.."

    "Phải phải.."

    Mọi người đều biết người phụ nữ béo này, vừa thấy thái độ của bà ta, trong lòng liền hiểu rõ.

    Mẹ Xuyên Tử nổi danh là cọp cái ở thôn Thanh Sơn, thái độ làm người hung dữ, hay ghen tỵ, nhưng lại gả cho tên quỷ đói háo sắc -- Cha Xuyên Tử thích trêu hoa ghẹo nguyệt. Thường ngày hay trêu ghẹo các tiểu cô nương, đại cô nương xinh đẹp ở đầu thôn, con người lại chẳng đàng hoàng. Hai người này sống chung với nhau, hai ngày thì cãi trận nhỏ, ba ngày cãi trận lớn. Mọi người đều đã quen với chuyện này, cũng vui vẻ đến xem náo nhiệt. Vì vậy, nhóm người liền tranh nhau nói.

    "Ả ta chính là loại lẳng lơ!" Lời của mọi người nói càng khiến mẹ Xuyên Tử tức giận, vẫy vẫy khăn tay trong tay hét lớn: "Ỷ vào có chút nhan sắc thì đi dụ dỗ chồng người khác! Mọi người nhìn đi, đây chính là chứng cứ!"

    "Ớ, cái này là gì thế?" Nhìn mẹ Xuyên Tử giận đến đỏ mặt tía tai, mọi người không nhịn được sửng sốt: "Không lẽ là của Thịnh nương tử?"

    "Còn không phải hay sao?" Mẹ Xuyên Tử vừa đấm ngực vừa gào thét: "Nếu không phải lúc bà đây sửa soạn lại quần áo vô tình phát hiện thứ này, thì bây giờ ta vẫn bị đôi gian phu d*m phụ này lừa gạt đấy! Ta nói sao mấy ngày nay tên quỷ chết tiệt kia luôn chạy ra bên ngoài, hóa ra là 'câu được' cái thứ bẩn thỉu không biết xấu hổ này!"

    Bà ta nói xong, nhận thấy ánh mắt của mọi người có gì đó không bình thường.

    "Không thể nào! Hán tử nhà thím có bộ dạng như thế kia, Thịnh nương tử xinh đẹp cỡ nào, làm sao có thể nhìn trúng gã được.." Có hán tử nhịn không được lên tiếng châm chọc.

    "Hừ! Tống Cẩu Đản ngươi tưởng trong đầu ngươi nghĩ cái gì bà đây không biết à? Lòng dạ nhà ngươi cũng dơ bẩn giống tên quỷ chết tiệt nhà ta thôi, giở giọng ghen tỵ hử?" Miệng lưỡi mẹ Xuyên Tử đúng là sắc bén như lưỡi dao: "Hừ! Từ sau khi cái thứ lẳng lơ này đến, không biết bao nhiêu hán tử trong thôn mất hồn mất vía vì ả. Đũng quần các ngươi che giấu suy nghĩ gì, bà đây đều biết rõ nhé!"

    Nhóm phụ nữ đứng chung quanh nghe mấy lời này, sắc mặt đều có chút lúng túng.

    Lời của mẹ Xuyên Tử cũng không sai, từ khi tiểu quả phụ họ Thịnh dẫn con trai và em gái đến thôn Thanh Sơn, các hán tử trong thôn giống như trúng tà. Người đã có gia đình thì không để ý gì tới vợ con, người chưa lập gia đình thì không quan tâm tới mẹ già và tỷ muội. Mỗi ngày quanh quẩn trước cửa nhà nàng ta, chỉ mong có thể nhìn nàng một cái. Nếu không phải bên cạnh nàng có một muội muội to khỏe, dữ dằn, âm thầm che chở cho cô nhi quả phụ các nàng, e rằng đã có vài tên gan to bằng trời vọt vào cưỡng bức rồi.

    Chẳng qua là lúc đầu thấy nàng an phận, tuy diện mạo xinh đẹp nhưng nàng rất ít đi ra ngoài, cũng chẳng dụ dỗ cười nói với các hán tử ở xung quanh. Mặc dù nhóm phụ nhân trong thôn không cam lòng nhưng không bắt được thóp của nàng, đành phải mắng sau lưng nàng là đồ yêu tinh, về nhà cột chặt dây lưng quần của trượng phu nhà mình, chỉ thế thôi.

    Nhưng hôm nay, mẹ Xuyên Tử nói nàng 'câu được' cha Xuyên Tử! Vậy kế tiếp, chẳng phải là đàn ông của bọn họ hay sao?

    "Mẹ Xuyên Tử, thím xác định khăn tay này của Thịnh nương tử?" Người phụ nữ trẻ tuổi, lại khôn khéo đảo tròng mắt hỏi.

    "Nếu bà đây không xác định thì tới chỗ này làm cái gì? Các ngươi nhìn chất lượng của chiếc khăn tay này đi, thôn chúng ta ngoại trừ kẻ lẳng lơ xài tiền bẩn thỉu nào đó, ai có thể mua khăn vải bông chất lượng tốt như vầy?" Mẹ Xuyên Tử căm hận vẫy cái khăn tay, giọng điệu vừa chua vừa giận.

    "Nếu khăn tay này thực sự thuộc về Thịnh nương tử, chúng ta nhất định phải truy xét chuyện này tới cùng! Thôn Thanh Sơn của chúng ta đều là người đứng đắn, nhất định không thể để cho loại phụ nữ không an phận này phá hoại sự yên bình của thôn.." Người phụ nữ trẻ kia cười lạnh.

    "Mẹ Bảo Nữu, chúng ta chưa biết rõ đầu đuôi sự việc đã định tội người ta, như vậy không tốt lắm đâu!" Trong đám người có kẻ lên tiếng phản bác.

    "Đúng vậy, có ai không biết xưa nay ngươi luôn tự xưng là đóa hoa của thôn Thanh Sơn! Chẳng lẽ ngươi nhìn thấy bộ dạng người ta xinh đẹp hơn mình nên sinh lòng đố kị?"

    "Nói rất đúng.." Các hán tử nhao nhao phụ họa.

    "Ta khinh! Đám sắc quỷ bị mỡ heo làm ngu đầu óc.." Mẹ Bảo Nữu lập tức giận đỏ mặt, dẫn dắt nhóm phụ nhân cãi cọ um sùm với đám hán tử thương hương tiếc ngọc.

    Trong lúc nhất thời, người gây gỗ thì cứ gây gỗ, người đứng xem náo nhiệt thì cứ xem náo nhiệt, bên ngoài tiểu viện vô cùng tạp nham. Song, bên trong tiểu viện vẫn yên lặng như nước, không biết người trong nhà không nghe thấy hay là không dám bước ra, một chút âm thanh cũng chẳng có.

    Tống Cận lẳng lặng đứng trước cửa viện nhà mình nhìn một màn khôi hài ở bên ngoài. Môi mỏng khẽ mím, đáy mắt tràn đầy không kiên nhẫn.

    Lại là tiểu quả phụ nhà bên gây chuyện!

    Đây là lần thứ mấy rồi?

    Hắn xuyên đến nơi này được sáu ngày, lại mất ngủ bốn lần vì nàng --

    Lần đầu tiên, có hán tử nửa đêm trèo tường vào nhà nàng, Kỳ lão bà dẫn mọi người đến tới 'bắt kẻ thông d*m', làm ầm ĩ suốt đêm gà chó không yên, khiến cho hắn – người vừa đến thời không xa lạ này đang buồn bực, hận không thể chết một lần thử xem có trở về hiện đại được hay không?

    Lần thứ hai, không biết đứa bé nhà nàng mắc bệnh hay bị làm sao, gào khóc cả một đêm! Vất vả lắm hắn mới tiếp nhận thân phận mới, chuẩn bị ngủ một giấc thật ngon, nào ngờ vẫn là một đêm không nhắm mắt.

    Lần thứ ba, có mấy gã đàn ông leo lên nóc nhà nàng, kết quả vô ý đạp hụt chân tẽ gãy chân. Sau đó, người nhà bọn họ ào ào chạy tới đòi nói pháp luật.. Khỏi cần phải nói, lại một đêm hắn không được ngủ.

    Lần thứ tư, không có dã nam nhân trèo tường, không có trẻ con gào khóc, nhưng chẳng biết nàng ta bị làm sao nữa! Tiếng nói đè nặng giống như đau khổ, vừa giống âm thầm chịu đựng kêu không ngừng.. Hắn ở bên này tường nghe được, vừa bực bội vừa buồn nôn, không thể làm gì khác hơn là ngồi dậy ra ngoài sân đánh quyền suốt đêm. Chớ đừng nói tới những chuyện rối ren giữa ban ngày!

    Người đời đều nói trước cửa nhà quả phụ lắm thị phi, đúng là có chút đạo lý! Đặc biệt là người nào đó ở sát vách, nghe nói người vừa xinh đẹp lại phóng đãng..

    Nghĩ tới việc mình thường xuyên không được ngủ ngon giấc, Tống Cận xoa xoa thái dương, hắn cảm thấy đầu sắp nổ tung rồi!

    Hắn là người một khi mất ngủ thì tính tình rất cáu kỉnh. Lúc trước còn ở nhà, mỗi lần hắn mất ngủ thì thằng em họ tính cách vô cùng bướng bỉnh cũng chẳng dám sớ rớ đến gần, vì sợ ăn đòn. Bây giờ, hắn xuyên tới thời đại xa lạ này nên không thể làm gì -- cái vị quả phụ trẻ bế theo con nhỏ ở bên kia.. Tuy rằng rất phiền chán, nhưng hắn đâu thể tiến lên đánh cho nàng một trận?

    Bây giờ hắn chỉ muốn lập tức dọn nhà! Nhưng.. Tống gia nghèo túng ghê gớm, đừng nói đổi phòng ở, ngay cả cơm cũng sắp không có mà ăn..

    Vì vậy đây là lần đầu tiên, Tống Cận căm hận thính giác của mình nhạy bén hơn người bình thường - Người nhà họ Tống chẳng có ai buồn bực như hắn! Nhà của tiểu quả phụ cách nhà bọn họ một bức tường đá, trừ khi có tiếng động thật lớn bằng không họ sẽ không nghe rõ. Dù có nghe nhưng vẫn nằm trong phạm vi có thể chấp nhận, không giống hắn có thể nghe cực kì rõ ràng.

    Đang buồn bực gần chết, đột nhiên hắn cảm giác đôi chân bị đâm vào: ".. Ca ca?"

    Tống Cận cúi đầu liền nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn vàng vọt.

    ".. Sao muội lại ra đây?" Nhìn thấy bé, sắc mặt của hắn hơi thả lỏng một chút, đưa tay sờ sờ đầu bé: "Thân thể có dễ chịu hơn không?"

    Tiểu cô nương mím môi, thấy hắn không khó chịu đẩy mình ra như thường ngày, hai mắt bé sáng lên, đưa tay ôm cặp đùi của Tống Cận, nở nụ cười ngượng ngùng: "Dạ."

    Dáng dấp bé ước chừng sáu bảy tuổi, diện mạo rất thanh tú, vóc người nho nhỏ, trên người chẳng có mấy lạng thịt nên nhìn đầu có vẻ rất lớn. Hơn nữa tóc khô lưa thưa, mặc quần áo đầy mụn vá, cũ nát đến mức gần như không còn nhìn ra màu sắc lúc đầu. Càng nhìn càng giống dân chạy nạn.

    Tống Cận thầm thở dài. Xuyên qua thì thôi, xuyên qua nghèo nàn lạc hậu cũng thôi.. nhưng tại sao lại xuyên đến cái nhà 'cực phẩm' này chứ?

    Ông nội và cha mất sớm, trong nhà còn lại bà nội ngang ngược và độc đoán, người mẹ nhút nhát yếu hèn, chú hai thì què quặc, chú nhỏ thì mất tích, hai bà thím tính cách chẳng dễ sống chung, còn có một em gái và hai cô em họ..

    Âm thịnh dương suy đến mức tận cùng, 'hắn' còn là cây độc đinh khỏe mạnh duy nhất trong nhà, một thư sinh thanh cao nghèo hèn, yếu ớt. Vai không thể gánh, tay không thể xách, cả ngày chỉ biết đọc mấy câu thơ không đứng đắn, khoác lác vài câu 'chờ sau này ta làm quan sẽ..'Kế đó, 'hắn' thoải mái cầm tiền của mấy người phụ nữ trong nhà làm việc vất vả mới có được đi ra ngoài ăn nhậu chơi bời.

    Tất cả mọi người đều là 'cực phẩm', thảo nào cho tới bây giờ cuộc sống của cả nhà vẫn cơm ăn không no bụng, áo quần rách rưới.

    Chỉ tội nghiệp cho tiểu nha đầu mới sáu tuổi này.

    Đứa bé này là em gái của thân xác này, bởi vì bà nội Trần thị có tư tưởng trọng nam khinh nữ và mẹ Lâm thị mềm yếu dễ bắt nạt. Trong nhà này, bé không hề có cảm giác tồn tại, còn nhỏ đã bị ép làm việc nhà đến mệt mỏi, cuộc sống ngày thường vô cùng cực khổ.

    Có lẽ không được người lớn quan tâm, đứa bé này mới trở thành người duy nhất không bị nuôi thành kẻ vặn vẹo -- Tính cách con bé cần cù, thật thà, ngoan ngoãn, lòng dạ lương thiện rộng rãi. Mặc dù bé hơi nhát gan, nhưng so với hai con bé kia thì tốt hơn nhiều.

    Nhìn đôi mắt trong veo của bé, trái tim Tống Cận có chút mềm mại. Đôi mắt này cực kì giống cháu gái ngoại kiếp trước của hắn.

    "Vào nhà thôi, con bị cảm vừa khỏe lại, đừng chạy lung tung." Nắm bàn tay nhỏ bé của em gái, thiếu niên mười tám 'đội túi da' Tống gia chủ bất đắc dĩ chấp nhận sự thật, xoay người chuẩn bị vào nhà.

    Không ngờ tới ngay lúc này, phía sau truyền đến tiếng thét chói tai.

    Tống Cận quay đầu nhìn lại theo bản năng liền nhìn thấy cửa lớn nhà kế bên mở ra, trước cửa gỗ màu nâu, một thiếu nữ xinh đẹp mặt như đóa phù dung chớm nở, eo nhỏ ngực to bình tĩnh thu hồi thùng gỗ. Nét mặt lạnh lùng nhìn phụ nhân béo bị nước tạt ướt sũng.

    "Nếu còn dám chạy tới trước cửa nhà ta giở thói ngang ngược, ta sẽ đi dụ dỗ đàn ông nhà bà, kêu gã bỏ bà luôn."
     
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng tư 2020
  4. Thanh Đình

    Bài viết:
    6
    CHƯƠNG 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhóm người vây xem ở bên ngoài kể cả người phụ nữ béo đều bị A Tảo phản kích bất ngờ dọa giật mình. Chỉ có Tống Cận hơi nhíu mày, đáy mắt lóe lên kinh diễm.

    Hèn gì bọn đàn ông trong thôn sức đầu mẻ trán nghĩ cách âu yếm, tiểu quả phụ này đúng


    Đẹp!

    2482Dáng vẻ của nàng ước chừng khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, da trắng như tuyết, tóc đen như mực, đôi môi đỏ thắm, khuôn mặt trái xoan, mắt như hoa đào, trên người mặc áo vải thô, tuy hành động lỗ mãng thiếu lễ độ, vẻ mặt lạnh lùng không chút ý cười nhưng vẫn giống bức họa thủy mặc khiến người ta liếc mắt liền thấy rung động.

    Lại thêm thân hình ngực to, eo nhỏ, mông vểnh, khí chất trong trẻo, lạnh lùng pha chút mềm mại đáng yêu.. Ở hiện đại, Tống Cận chưa từng thấy người đẹp nào trời sinh quyến rũ như nàng.

    Nhưng kinh diễm chỉ trong chớp mắt, Tống Cận nhanh chóng thu hồi tầm mắt.

    Đúng lúc này, mẹ Xuyên Tử đã lấy lại tinh thần, giận điên người, bà ta hung hăng xắn ống tay áo, nhào về phía tiểu quả phụ.

    "Giỏi cho con tiện nhân không biết xấu hổ, dám lấy nước tạt bà! Hôm nay, bà không xé nát khuôn mặt đi*m thúi của mày, bà theo họ mày!

    Mọi người đứng chung quanh cũng hoàn hồn, liền thấy tình cảnh trước mắt, phần lớn nhóm phụ nhân đều mang vẻ mặt chờ xem kịch vui. Thân thể mẹ Xuyên Tử khỏe mạnh, từ trước tới giờ lại đanh đá hung dữ, trong thôn có rất nhiều phụ nữ từng cấu véo với bà ta nhưng không có mấy người thắng được. Thịnh quả phụ này đã dụ dỗ chồng người ta còn dám lớn lối như vậy, để nàng bị dạy dỗ một chút cũng đáng!

    Các hán tử đứng ở chung quanh đều lộ vẻ mặt không đành lòng, nhưng ngại nam nữ khác biệt, hơn nữa cũng không biết rõ chân tướng sự việc, cuối cùng chẳng có ai dám tiến lên ngăn cản bà thím đánh đá không biết xấu hổ kia. Chỉ đứng bên ngoài vội khuyên bà ta đừng xúc động, nhưng chính những lời này càng khiến mẹ Xuyên Tử tức giận hơn.

    Quả nhiên là hồ ly tinh không biết xấu hổ! Thế mà vẫn còn có người che chở!

    Nhìn gương mặt như hoa như ngọc của tiểu quả phụ sắp 'nở hoa', đột nhiên có bóng người cao to vạm vỡ từ trong tiểu viện vọt ra như cơn gió, túm chặt cánh tay mẹ Xuyên Tử vặn một cái, đè bà ta xuống đất.

    " Thứ nhất, bộ dạng người đàn ông nhà ngươi như trái bí đỏ, có cho ta cũng chẳng thèm. Thế nên, ngươi nói ta với gã có mờ ám rõ ràng là nói xấu, coi thường ta. Thứ hai, khăn trong tay ngươi đúng là của ta, nhưng đó là tã lót của con ta, trên đó còn có thêu chữ 'nước tiểu'. Hai ngày trước giặt phơi trong sân tự nhiên biến mất, ta còn tưởng chó hoang tha đi. Thứ ba, ngươi ở trước cửa nhà ta tranh cãi hơn nửa tiếng làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của con ta. Bé mắc bệnh một thời gian dài, mấy ngày nay mới khỏe một chút, nếu bởi vì ngươi mà xảy ra vấn đề.. "A Tảo cúi đầu nhìn mẹ Xuyên Tử, nhàn nhạt hỏi:" Ngươi lấy cái gì để bồi thường? "

    Tất cả mọi người đều sửng sốt.

    Không phải bởi vì thiếu nữ to xác mạnh mẽ đè mẹ Xuyên Tử ngã xuống đất -- Vì mọi người đã sớm biết nàng ấy mạnh mẽ như thế nào. Bọn họ kinh ngạc là vì phản ứng của A Tảo.

    Đây là lần đầu tiên nàng đứng ra đáp lời khi có người quấy rầy đến mình, hơn nữa, thái độ hết sức cứng rắn.

    Các nàng đến thôn Thanh Sơn đã hơn một tháng, lúc trước cũng từng xảy ra những chuyện tương tự, thậm chí người nhà của mấy kẻ leo tường, trèo nóc nhà nhà nàng té gãy chân, xông vào nhà nàng gây sự ầm ĩ suốt một đêm, nàng chỉ cho người đi mời lí chính tới giải quyết, bản thân thì trốn trong phòng dỗ con, không nói một câu.

    Mọi người vốn nghĩ rằng tiểu quả phụ này là người nhút nhát, nên mấy hán tử háo sắc trong thôn mới càn quấy như vậy, lời đồn nàng chỉ biết giả bộ yếu ớt dụ dỗ hán tử càng ngày càng lan xa..

    Không ai ngờ, người ta cũng không phải dễ bắt nạt. Nghe cách nói chuyện kiểu thép gai liền biết tiểu quả phụ này không phải dạng vừa.

    Vì sao lúc trước nàng không làm gì hết?

    " Mày thúi lắm! Mày là con đ*** ngàn người cưỡi -- ưm ưm -- "Mẹ Xuyên Tử chưa từng bị bẽ mặt như thế, bây giờ chịu thiệt dưới tay người ta, tức giận đến muốn giết người. Bà không biết con nha đầu chết tiệt trên người mình ăn cái gì lớn, sức lực thật là mạnh, khiến bà không thể nhúc nhích nên đành mở miệng chửi bậy như kẻ điên. Đáng tiếc giây kế tiếp miệng bị chặn lại, trừ tiếng rì rầm, bà ta chả nói được lời thô tục nào.

    " Thịnh nương tử, cũng không phải ta nói ngươi cái gì. Có chuyện hiểu lầm thì mọi người cùng nhau giải thích rõ là được rồi, ngươi đâu cần hở một tí là xách nước tạt người! "Mẹ Bảo Nữu thấy vậy thầm hận, lập tức đảo tròng mắt:" Tuy rằng mẹ Xuyên Tử hành động quá mức nóng nảy, nói chuyện không được êm tai nhưng nếu không phải ngươi làm chuyện sai trái, làm sao mẹ Xuyên Tử có thể bịa chuyện không căn cứ.. "

    Lời này vừa nói xong, mấy phụ nhân ghét A Tảo liền nhỏ giọng nghị luận. 2482

    " Ta nói, nhìn cái bộ dạng của nàng ta đúng là không an phận. Đi đường thì lắc mông qua lắc mông lại, chỉ sợ hán tử không nhớ thương.. "

    " Đúng đúng, đừng nói dáng vẻ giống hồ ly tinh, nhìn đôi mắt như câu hồn của nàng ta kìa, nói nàng ta không có ý xấu ai mà tin? "

    " Không chỉ như vậy, ta còn thấy nửa đêm nửa hôm có đàn ông xa lạ ra vào nhà nàng ta đó! Hơn nữa, ta không biết chữ, ai biết chữ thêu trên khăn có phải 'nước tiểu' hay không.. "

    " Các người nói đủ chưa? Thịnh nương tử đã giải thích rõ ràng rồi còn gì. Chuyện này là do cha Xuyên Tử nổi lòng háo sắc trộm tã lót của con người ta, mắc chứng gì mấy người còn không chịu bỏ qua? "Người đàn ông có lòng với A Tảo thấy vậy, vội vàng nói giúp.

    " Xí! Rõ ràng cái gì mà rõ ràng? Nàng ta nói cái gì thì là cái đó hử? "

    " Được rồi, đừng có ồn ào nữa, có chuyện gì thì từ từ nói.. "Đương nhiên, không phải tất cả mọi người ở đây đều có lòng háo sắc và chán ghét A Tảo, chẳng qua là vì lúc trước bọn họ chưa hiểu rõ con người A Tảo, tự nhiên sẽ thiên vị cho người trong thôn hơn. Nhưng bây giờ thấy thái độ A Tảo kiên cường giải thích mọi chuyện, trong lòng có chút cân nhắc nặng nhẹ, khuyên đám người trong thôn.

    Mấy phụ nhân đang nổi nóng không chịu bỏ qua, một mực lớn giọng cãi nhau ầm ĩ.

    Bản thân A Tảo cũng rất mệt mỏi, lúc này còn bị mấy bà thím làm cho nhức đầu, gần như không nhịn được muốn phát cáu. Nhưng nghĩ tới việc mình và Bình An phải sống ở nơi này, nàng đành nén giận nói:" Nếu các ngươi đã không tin, vậy chúng ta đi gặp lý chính, lý chính biết chữ chứ? "

    Sau màn cung biến ở Đông Cung ngày ấy, tiểu hoàng tôn đổi tên mụ thành Bình An, nên bệnh nhẹ bệnh nặng không dứt. Trong lòng nàng lo lắng sợ hãi, sợ mình không chú ý sẽ mất bé lần nữa, cho nên nàng một lòng ở bên cạnh Bình An, hầu như ngày đêm ở bên giường coi chừng không rời nửa bước. Nàng hoàn toàn không có tinh thần, thể lực, cũng không có lòng dạ quan tâm những việc vụn vặt..

    Không ngờ bởi vì như thế mà người khác cho rằng nàng là quả hồng mềm, ba ngày hai hôm lại tới gây sự.

    Nàng biết diện mạo của mình không tệ, trước kia ở kinh thành chưa từng gặp qua tình huống này, nhiều lắm chỉ là bị người ta nhìn thêm vài lần. Nào ngờ tới nơi thôn sơn hẻo lánh lại chọc nhiều thị phi như thế..

    Sớm biết nàng đã che giấu diện mạo thật cho rồi.

    A Tảo càng nghĩ càng cảm thấy bực dọc, lại sợ Bình An tỉnh dậy không thấy mình sẽ khóc, liền nói:" Tống lí chính xưa nay làm việc chính trực, nhân hậu, các ngươi không tin ta cũng nên tin tưởng ông ấy chứ? "

    " Cái này.. "Mẹ Bảo Nữu thấy nàng nói năng xác thực, dường như không chút e ngại, liền do dự. Nếu chân tướng sự việc giống như lời nàng nói, đi tìm lí chính chẳng phải đã giúp nàng rồi sao?

    Ả không muốn giúp nàng, chẳng cần con tiện nhân kia không dụ dỗ, đàn ông cũng sẽ mất hồn. Nhớ lại câu nói bông đùa của chồng ả ngày đó 'Thịnh quả phụ đẹp hơn ngươi gấp nghìn lần', ả liền hận không thể cào nát mặt của nàng.

    " Thịnh quả phụ nói đúng. Tìm bá phụ của ta, nhờ ông ấy nhìn thử, bằng không các ngươi muốn cãi nhau đến chừng nào? "Hán tử lúc trước nói chuyện giúp A Tảo nói.

    Người này tên Tống Tráng, là cháu của lí chính. Y cũng có ý với A Tảo nhưng khác với mấy kẻ xấu xa chỉ muốn chơi đùa không muốn phụ trách. Y vừa gặp đã yêu A Tảo, thật lòng muốn cưới nàng làm vợ. Nếu không phải mẹ y sống chết không đồng ý, e rằng y đã mời bà mai tới cửa hỏi cưới nàng từ lâu.

    A Tảo rất ít đi ra ngoài nên không biết y là ai, lúc này thấy có người nói chuyện đàng hoàng, nàng liền gật đầu, xoay người nói với A Tiểu:" Ngươi ở trong phòng coi chừng Bình An, ta đi theo bọn họ một chút sẽ về. "

    Thiếu nữ tên A Tiểu nhưng khổ người chả nhỏ nhắn tẹo nào gật đầu, kế đó liền buông mẹ Xuyên Tử đứng dậy. Nhưng lúc này, một cục đá to bằng nắm tay từ trong đám đông bay ra, bay thẳng về ót của A Tảo.

    Đám đông đang tranh cãi ầm ĩ, A Tảo lại đưa lưng về phía mọi người đang nói chuyện với A Tiểu, không chú ý đến phía sau. Nhóm thôn dân đang ngươi một câu, ta một câu không ai nhìn thấy một màn này.

    Ngoại trừ Tống Cận.

    Bản năng của người tập võ khiến hắn không kịp suy nghĩ đã xông lên, kéo A Tảo. A Tảo sợ hết hồn né tranh theo bản năng, kết quả không cẩn thận đá trúng chân hắn, ngã sang bên cạnh..

    Tống Cận phản ứng theo bản năng ôm nàng vào lòng.

    Thoáng chốc, cả hiện trường không một tiếng động.

    Thân thể mềm mại, trắng nõn khiến Tống Cận mất hồn trong nháy mắt, nhưng giây tiếp theo..

    " Chát! "Một cái tát tai vang dội in lên mặt hắn.

    Tống Cận hoàn hồn, cúi đầu nhìn gương mặt tiểu quả phụ đỏ bừng vì tức giận.

    " Nếu không nhờ ta kéo ngươi kịp lúc, giờ phút này đầu ngươi nở hoa rồi. "Hắn nhanh chóng buông người trong ngực ra, chỉ vào cục đá đập mạnh để lại dấu vết trên cửa, lạnh lùng nói.

    A Tảo sừng sờ nhìn cục đá, mới biết mình nghĩ oan cho người ta, vừa định nói xin lỗi lại nghe thư sinh tuấn tú ở sát vách hờ hững nói:" Là con gái thì nên yên phận một chút mới tốt, đỡ mang tới phiền phức cho người nhà cũng không ảnh hưởng đến nghỉ ngơi của người ở chung quanh."

    A Tảo rõ ràng nhận thấy được sự khinh bỉ và không vui trong mắt hắn.
     
    Last edited by a moderator: 24 Tháng tư 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...