Cổ Đại [Edit] Thỏ Con Và Tiên Nhân - Lý Nhất Chỉ

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi -Jenny-, 27 Tháng mười một 2020.

  1. -Jenny-

    Bài viết:
    405
    [​IMG]

    Thỏ Con Và Tiên Nhân

    Hán Việt: Thỏ tử hòa tiên nhân

    Tác giả: Lý Nhất Chỉ

    Tình trạng edit: Hoàn thành

    Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại, SE, Tình cảm, Nhẹ nhàng, Duyên trời tác hợp, Tương ái tương sát, Nữ chủ

    Editor: -Jenny-

    Converter: Khóa luận văn tốt nghiệp được 9 điểm

    Văn án

    Thỏ Tử Tinh là một con thỏ tinh.

    Thỏ Tử Tinh gặp tiên nhân vào thời điểm nó 299 tuổi.

    Tiên nhân biết thổi lá trúc.

    Lá trúc chỉ thổi cho một thỏ con "ngốc nghếch" nghe.

    Không dài không dài không dài, hai ba lần là xong, đúng, chính là như vậy!

    Tag: Duyên trời tác hợp, Tương ái tương sát, Trưởng thành

    Một câu tóm tắt: Chuyện xưa của một con thỏ tinh.

    Bình luận- góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm edit của jenny

    Đăng ký tài khoản đọc truyện miễn phí: tại đây
     
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng một 2021
  2. Đăng ký Binance
  3. -Jenny-

    Bài viết:
    405
    Chương 1: Ngộ tiên

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: -Jenny-

    Thỏ Tử Tinh là một con thỏ tinh.

    Thành thật sống qua ngày, Thỏ Tử Tinh đã 280 tuổi, ngay cả yêu tinh mạnh nhất trên ngọn núi này, đều cho rằng Thỏ Tử Tinh là yêu tinh hiếm có.

    Ngọn núi này có rất nhiều yêu tinh lai lịch không nhỏ, nghe nói đều ở lại bên cạnh tiên nhân.

    Ông nói, nếu Thỏ Tử Tinh đừng làm bậy, cần cù chăm chỉ tu luyện, không chừng qua mấy trăn năm có thể được tiên nhân nào đó thu làm thú cưỡi. Chẳng hạn như thỏ tinh ở Quảng Hàn Cung của Hằng Nga tiên tử.

    Nhưng Thỏ Tử Linh chỉ cảm thấy thỏ tinh kia hoàn toàn là do may mắn mà thôi, không cần tự mình tu luyện, mơ mơ màng màng liền đi theo người khác lên trời. Nó không phải thú cưỡi, mà là thú cưng.

    Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Thỏ Tử Tinh cảm thấy mục tiêu này hoàn toàn có thể xảy ra.

    Nếu thật sự thành công, nàng cũng có thể tạm được đứng trong hàng tiên của thỏ.

    Vì vậy Thỏ Tử Tinh bắt đầu cần cù chăm chỉ tu luyện, không sát sinh mà thay vào đó là nỗ lực làm việc tốt, chẳng hạn như đưa những đứa trẻ bị lạc trong núi về nhà.

    Có lẽ, do tích lũy được nhiều công đức, Thỏ Tử Tinh dần dần trở nên mạnh hơn.

    Trong trấn nhỏ dưới chân núi cũng từ đó đồn đãi rằn, trong núi có một Hoa tiên tử xinh đẹp, tâm địa lại tốt che chở cho cư dân trên mảnh đất này.

    Thỏ Tử Tinh biết Hoa tiên tử chính là đang nói nàng, dù sao yêu quản nhân loại cũng không phải chuyện gì xa lạ, nhưng tuyệt đối không nhiều, tất nhiên ngọn núi này cũng chỉ có nàng.

    Bất quá tại sao mọi người lại cho rằng nàng là Hoa tiên tử, Thỏ Tử Tinh không thể nào biết được, cũng không có há định so đo tính toán, thậm chí còn có chút vui vẻ.

    Vào ngày sinh nhật 299 tuổi của Thỏ Tử Tinh, Thỏ Tử Tinh lặng lẽ xuống núi đi chơi.

    Sinh nhật của Thỏ Tử Tinh là vào cuối năm. Khi đó cũng đang là mùa đông, thỉnh thoảng sẽ có tuyết rơi, Thỏ Tử Tinh liền dẫm lên tuyết một đường vui vẻ đi xuống núi.

    Dưới chân núi là một trấn nhỏ vô cùng náo nhiệt, trong trấn còn bán rất nhiều thứ.

    Thỏ Tử Tinh có đạo đức tiêu chuẩn của Thỏ Tử Tinh, thủ thuật che mắt gì đó, Thỏ Tử Tinh rất khinh thường. Nàng mang dược liệu quý giá trong núi ra để đổi lấy tiền, sau đó tự thưởng cho mình.

    Nàng mua cho mình dây buộc tóc thật đẹp, nến thử quế hoa đường còn mua cả tượng đất. Nói đến cùng, ở thế giới yêu quái sinh mệnh rất dài này, Thỏ Tử Tinh chẳng qua cũng chỉ một tiểu cô nương mà thôi.

    Quế hoa đường ăn đặc biệt ngon, Thỏ Tử Tinh một lần vung tay đã mua hết, người bán rong cười không khép miệng được, liên tiếp nịnh nói:

    "Cô nương thật sự là người vừa đẹp lại thiện tâm, nhất định có thể sống thọ đến 300 tuổi!"

    Thỏ Tử Tinh cảm thấy người bán hàng này tại sao có thể nói ra những lời này như vậy chứ.

    Đây không phải đang "nguyền rủa" thỏ sao.

    Nhưng hôm nay là sinh nhật Thỏ Tử Tinh, tâm tình đang tốt không so đo với gã.

    Thỏ Tử Tinh xách theo túi quế hoa đường thật lớn, một bước một bước tung tăng đi trở lại núi.

    Trên đường trở về Thỏ Tử Tinh gặp một con Sơn Kê Tinh, vì thế Thỏ Tử Tinh đem quế hoa đường chia một ít cho Sơn Kê Tinh.

    Sơn Kê Tinh chính là một con yêu quái rất thích bát quái, nó được Thỏ Tử Tinh tặng đường, liền thần bí nói với Thỏ Tử Tinh: "Này, ta nói cho ngươi biết bí mật này, nhưng ngươi không được nói với người khác."

    Đây chính là lời nói đầu quen thuộc của Sơn Kê Tinh. Nhưng trên thực tế không cần Thỏ Tử Tinh nói với người khác, Sơn Kê Tinh đã ồn ào kể lại cho toàn bộ đỉnh núi biết.

    Nhưng Thỏ Tử Tinh vẫn rất phối hợp gật gật đầu.

    Sơn Kê Tinh đè thấp giọng nói: "Trên ngọn núi này có tiên nhân mới đến."

    Thỏ Tử Tinh khiếp sợ: "Cái này không được nói lung tung!"

    Bọn họ chỉ là một tiểu yêu tinh nhỏ bé. Mơ ước lớn nhất cũng chỉ dám đem ánh mắt trông mong nhìn về vị trí thú cưỡi của tiên nhân, làm sao dám kêu ngạo.

    "Là thật."

    Tuy rằng bị nghi ngờ, nhưng Sơn Kê Tinh rõ ràng rất hưng phấn, đại khái những người bát quái đều nhiệt tình chia sẻ những chuyện không dám tinn cho người khác.

    "Ta nghe nói, còn là một tiên nhân có đạo hạnh không thấp, đại khái là phạm vào sai lầm nghiêm trọng, bị giáng chức xuống đây.."

    Thỏ Tử Tinh vẫn cứ không tin: "Ngươi nghe ai nói?"

    Sơn Kê Tinh nói: "Lúc Sơn Thần và tiên nhân nói chuyện phiếm, ta nghe lén được. Đáng tiếc không thấy được tiên nhân trông ra sao, nhưng nghe giọng nói thạt sự rất êm tai."

    Thỏ Tử Tinh cảm thấy Sơn Kê Tinh quả thực là không biết sống chết, đối với bọn tiểu yêu quái như họ mà nói, biết càng nhiều thì chết càng mau, huống chi còn liên quan đến cơ mật Tiên giới.

    Vì thế Thỏ Tử Tinh cảnh cáo nói: "Chuyện này không thể nói bậy, nói bậy sẽ hại chết yêu quái đó."

    Sơn Kê Tinh qua loa đáp ứng, cầm một túi quế hoa đường chạy đi.

    Sau khi Sơn Kê Tinh chạy, Thỏ Tử Tinh trong lòng có chút bồn chồn.

    Tiên nhân, đây là người tồn tại trong truyền thuyết, cả đời có bao nhiêu yêu quái có thể sờ được một góc áo của tiên nhân chứ.

    Nói thực ra, Thỏ Tử Tinh cũng muốn gặp tiên nhân.

    Vận may của Thỏ Tử Tinh thật sự rất tốt, đến tối đã gặp được tiên nhân.
     
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng một 2021
  4. -Jenny-

    Bài viết:
    405
    Chương 2: Cây sáo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: -Jenny-

    Thỏ Tử Tinh vốn định giống như ngày thường tới nơi yên tĩnh hấp thụ ánh trăng để tu luyện, nhưng lúc đi ngang qua rừng trúc lại nghe được tiếng sáo.

    Ai lại có nhã hứng, buổi tối không ngủ lại chạy tới đây thổi sáo? Thỏ Tử Tinh không nhớ trên đỉnh núi có yêu tinh nào lại có phẩm vị tao nhã như vậy.

    Vì thế Thỏ Tử Tinh liền quyết định đi xem.

    Sau đó Thỏ Tử Tinh kinh ngạc há to miệng.

    Trong rừng trúc, xuất hiện một thân ảnh đứng thẳng giữa khoảng đất trống, trên thân hắn mặc một thân trường bào màu trắng, tóc đen nhánh xỏa xuống như thác, ánh trăng mang theo ánh sáng chiếu xuống, cả người người hắn giống như phát ra một tầng ánh sáng mờ ảo.

    Dường như hắn nghe được tiếng động bên này, vì thế quay đầu nhìn qua, khóe môi tạo thành vòng cung: "Thỏ con."

    Gương mặt kia không biết phải hình dung ra sao? Thỏ Tử Tinh không tìm thấy từ thích hợp để miêu tả, chỉ đơn giản cảm thấy, vô cùng đẹp!

    Trong phút chốc, gương mặt Thỏ Tử Tinh có chút phiếm hồng.

    Thỏ Tử Tinh có chút xấu hổ từ từ bước tới: "Ta chính là.. Nghe thấy có người thổi, thổi sáo, nên mới lại đây xem thử.."

    Tiên nhân tính tình rất tốt cười, nói: "Là ta."

    Hắn giơ giơ đồ vật trong tay lên, sau đó nói: "Nhưng đây không phải cây sáo, mà là lá trúc."

    Thỏ Tử Tinh bất giác nhìn qua, cánh tay thon dài xinh đẹp của tiên nhân cầm trong tay phiến lá trúc.

    Ma xui quỷ khiến, Thỏ Tử Tinh mở miệng: "Có thể tặng nó cho ta không?"

    Tiên nhân đem phiến lá trúc đưa cho Thỏ Tử Tinh.

    Lúc Thỏ Tử Tinh về nhà hai chân nhẹ tênh bước đi, nàng giống như người uống rượu say ngồi ở trên giường hai má phiếm hồng, nhìn phiến lá trúc trong tay cười ngây ngô.

    Đến cuối cùng tiên nhân là người như thế nào, Thỏ Tử Tinh cũng không thể nói trước được.

    Nhưng nàng cảm thấy tiên nhân thật sự là một tiên nhân tốt.

    Tiên nhân sẽ cùng nàng chỉ ông lão hái thuốc bị lạc đường về nhà, sẽ ân cần giải cứu nai con bị sập bẫy của thợ săn, sau đó tri kỷ bỏ đó một cây nhân sâm.

    Tiên nhân vẫn thổi lá trúc, so với thổi sáo còn dễ nghe hơn.

    Khi Tiên nhân thổi lá trúc, Thỏ Tử Tinh liền ngồi một bên trên mặt đất, si ngốc chăm chú lắng nghe. Có thể ngây ngốc nhìn cả nửa ngày.

    Ngốc lâu rồi, ngay cả tu hành cũng quên mất.

    Tiên nhân thường thổi một khúc nhạc, Thỏ Tử Tinh cũng ngân nga theo khúc ngạc đó.

    Thỏ Tử Tinh thích nghe tiên nhân thổi lá trúc, tuy nhiên cũng không thích nghe tiên nhân thổi lá trúc.

    Bởi vì vào lúc đó, tiên nhân luôn có thói quen nhìn về một hướng xa xăm, trong ánh mắt là nổ ưu thương sâu thẳm.

    Thỏ Tử Tinh cảm thấy rất đau lòng.

    Thỏ Tử Tinh nhớ Sơn Kê Tinh đã từng nói qua, tiên nhân do phạm vào sai lầm gì đó, nên mới bị giáng chức xuống đây.

    Thỏ Tử Tinh cảm thấy mình không thể hiểu được, tiên nhân là một tiên nhân vô cùng tốt, một tiên nhân tốt như vậy có thể phạm phải sai lầm gì?

    Nhất định là có người hiểu lầm tiên nhân, tiên nhân chắc chắn đã chịu oan uổng.

    Tuy nhiên nếu là trừng phạt, vậy chắc là phải có kỳ hạn.

    Hiện tại, nàng nhất định phải cố gắng tu luyện, tranh thủ cơ hội có thể trở thànhthus cưỡi của tiên nhân, sau đó đi theo tiên nhân cùng nhau trở về Tiên giới.

    Thỏ Tử Tinh đã có mục tiêu bắt đầu nỗ lực luyện công, chỉ cần nghĩ đến một ngày không xa có thể theo kịp tiên nhân

    Vì thế Thỏ Tử Tinh càng thêm bận rộn, nhưng mỗi ngày nàng đều dành ra thời gian tới làm bạn cùng tiên nhân.

    Có một ngày, tiên nhân nhìn nàng ôn hòa nói: "Thỏ con, gần đây có phải ngươi rất vất vả lắm không? Trông tiều tụy hơn rất nhiều."

    Thỏ Tử Tinh trong lòng hưng phấn đến nghiêng trời lệch đất, nàng trở về đem quế hoa đường ra ăn, ngọt đến thẳng trong lòng.

    Có một ngày, Thỏ Tử Tinh dành ra chút thời gian đi một chuyến vào trấn.

    Lần này Thỏ Tử Tinh vào trấn không phải vì chơi, nàng đi mua lễ vật cho tiên nhân, chính là một cây sáo.

    Muốn mua được sáo tốt nhất phải lên tận trấn trên, Thỏ Tử Tinh cảm thấy tiên nhân thổi lá trúc đã dễ nghe như vậy, thổi sáo chắc hẳn sẽ rất hay.

    Thỏ Tử Tinh kêu chủ quán dùng hộp tốt nhất cẩn thận đặt cây sáo vào, sau đó mang theo cây sáo, vui đến mức đa phần là nhảy lên núi.

    Nhưng lúc Thỏ Tử Tinh sắp đi đến nhà trúc nhỏ của tiên nhân, lại thấy có hai tiên nhân đang đứng trước cửa.

    Một người là tiên nhân, một người khác là nữ tiên tử xinh đẹp.
     
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng một 2021
  5. -Jenny-

    Bài viết:
    405
    Chương 3: Hoa tiên tử

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: -Jenny-

    Nữ tiên tử thật sự rất đẹp, phải nói còn đẹp hơn cả những tiên tử trong sách Thỏ Tử Tinh đã mua ở trấn.

    Nữ tiên tử đang khóc, tiên nhân bên cạnh gương mặt chứa đầy sủng nịnh dỗ dành.

    Sau đó nữ tiên tử nín khóc mỉm cười, đưa cho tiên nhân một vật.

    Tiên nhân liền cầm vào trong tay.

    Mắt của Thỏ Tử Tinh rất tốt, lập tức nàng liền nhận ra đó là một cây sáo, hơn nữa đó tuyệt đối không phải là vật bình thường, mặt trên có một tầng ánh sáng nhàn nhạt, chắc hẳn là vật của tiên.

    Tiên nhân dùng cây sáo thổi một khúc.

    Đó chính là khúc nhạc Thỏ Tử Tinh vô cùng quen thuộc kia.

    Nữ tiên tử ở bên cạnh mỉm cười lắng nghe, sau đó bắt đầu điệu nhảy.

    Nữ tiên tử khiêu vũ thật sự rất đẹp, điệu nhảy mềm mại nhẹ nhàng, vạt áo phiêu phiêu, tà váy giống một đóa hoa đang nở rộ.

    Và theo động tác của nữ tiên tử, từng bông hoa trên mặt đất dần dần nở rộ.

    Hóa ra nữ tiên tử kia chính là Hoa tiên tử.

    Tiên nhân cùng Hoa tiên tử thật là xứng đôi.

    Thỏ Tử Tinh tránh ở một góc trong rừng trúc, một bên ngâm nga theo khúc nhạc, một bên là nước mắt giàn giụa.

    Thỏ Tử Tinh không bị phát hiện, nhưng lại xuất hiện một lão nông.

    Ông lão chắc là cư dân ở trấn dưới núi, vào núi hái thuốc sau đó lạc đường.

    Nói đến cũng rất kỳ lạ, từ khi Thỏ Tử Tinh thử giúp đưa người lạc đường trở về nhà. Không hiểu sao, người lạc đường cũng càng ngày càng nhiều.

    Lão nông nhìn hoa tươi đầy đất, kinh ngạc há to miệng: "Hoa tiên tử! Ngọn núi này thật sự có Hoa tiên tử!"

    Lão nông quỳ trên mặt đất, cảm động rơi nước mắt: ".. Cảm tạ Hoa tiên tử đối tốt với chúng tôi.."

    Tiên nhân đưa lão nông về nhà, Thỏ Tử Tinh giống như chạy trốn, chạy nhanh về ổ của mình.

    Cây sáo không đưa được, sau đó lại thấy cây sáo kia của Hoa tiên tử, Thỏ Tử Tinh cảm thấy cây sáo trong tay mình ngay cả một nhánh củi cũng không bằng.

    Nàng ta là Hoa tiên tử ưu nhã cao quý, còn nàng chỉ là một con thỏ hoang nhỏ bé, thấp kém.

    Lão nông trở lại trong thôn, kể lại cho người khác nghe câu chuyện sinh động như thật này.

    Lão nông là một người có tuổi, vì vậy mọi người đều nghe ông nói, một truyền mười mười truyền trăm, vì thế toàn bộ trấn nhỏ dưới chân núi đều biết.

    Bởi vì thật sự có rất nhiều người vào núi, gặp phải khó khăn đều được che chở bình an.

    Chẳng hạn như, lúc người dân khát khô cả họng vì hết nước, đột nhiên dưới chân lại phát hiện có rất nhiều trái cây, trẻ con đi lạc đột nhiên sẽ có một tiểu bạch thỏ dẫn xuống núi, người bệnh nặng hái thuốc người có thể được như ước, gặp được một cây thuốc quý.

    Vì thế người ở trấn góp tiền xây một tòa miếu thờ vị Hoa tiên tử, hương khói nghi ngút không ngừng.

    Thỏ Tử Tinh tâm trạng đã tốt hơn nhưng cũng chưa chủ động đi tìm tiên nhân. Vả lại Thỏ Tử Tinh cũng biết rằng, hiện tại tiên nhân đã có Hoa tiên tử, chưa chắc muốn nhìn thấy mình.

    Thỏ Tử Tinh cảm thấy, hiện tại chính là mình đang tương tư.

    Từ này là do Thỏ Tử Tinh học được trong sách, trong sách còn nói tương tư người khác là phải uống rượu mới thống khoái.

    Vì thế Thỏ Tử Tinh lại đi trấn trên, nàng tìm một tửu quán xa hoa, ném một thỏi bạc trên ghế lô, uống đến trời đất tối tăm.

    Hương vị của rượu không hề ngon chút nào, vừa cay lại nồng, uống vào trong cổ họng có cảm giác vừa nóng vừa rát.

    Nhưng Thỏ Tử Tinh một ly lại một ly, rất nhanh cảm thấy rượu này thật ngon, thật tốt.

    Nàng quên đi những chuyện đã làm người ta thương tâm kia, tiên nhân hay là Hoa tiên tử, tu luyện hay là thú cưỡi gì đó.. Tất cả đều không xem trong mắt.

    Lúc tiểu nhị tới gõ cửa lần nữa, nhưng không thấy hồi âm.

    Gã đẩy cửa đi vào, phía trước không thấy cô nương xinh đẹp kia chỉ thấy trên mặt đất nhặt được một con thỏ màu trắng béo tốt.

    Bạch thỏ béo say khướt bị nhốt ở sau bếp của tửu quán, tiểu nhị của tửu quán cân nhắc. Nếu ngày mai vẫn không có ai tới nhận con thỏ này, vậy thì cứ làm thịt nó.

    Cuối cùng Thỏ Tử Tinh vẫn không bị làm thịt.

    Tiên nhân đạp ánh trăng đến, không biết nên khóc hay cười đem Thỏ Tử Tinh mang về núi.
     
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng một 2021
  6. -Jenny-

    Bài viết:
    405
    Chương 4: Say sưa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: -Jenny-

    Thỏ Tử Tinh đã tỉnh rượu, nhưng nàng cảm thấy rất mất mặt, hơn nữa muốn hưởng thụ chút cảm giác nằm trong lòng tiên nhân, da mặt dày giả say rượu.

    Tiên nhân đi đến rừng trúc, đem Thỏ Tử Tinh đặt một bên trên tảng đá, tiện tay hái xuống một lá trúc, bắt đầu thổi.

    Thỏ Tử Tinh càng nghe càng say.

    Sau đó có tiếng bước chân đến gần, lông mao Thỏ Tử Tinh lập tức dựng lên.

    Là Hoa tiên tử.

    Giọng nói Hoa tiên tử cũng dịu dàng giống như con người cô ấy: "Này, có một con thỏ."

    "Sao nó không cử động? Ngất xỉu sao?"

    Trong giọng nói Hoa tiên tử mang theo sự quan tâm, muốn tiến lên xem xét con thỏ đang nằm.

    Giọng nói tiên nhân mang theo ý cười: "Là con thỏ tinh khai trí, đại khái là uống say."

    Hoa tiên tử có chút tiếc nuối thu tay lại. Nếu là thỏ con khai trí, tùy tiện sờ vào như vậy quả thực có chút không lễ phép.

    Con thỏ này mũm mĩm, xinh đẹp, chỉ cần nghĩ đến sờ vào, xúc cảm chắc chắn không tồi. Nữ tử luôn khó chống đỡ lại sự mê hoặc của bộ lông xù.

    Hoa tiên tử hờn dỗi nói với tiên nhân: "Sao lại thổi bằng lá trúc? Cây sáo ta đưa cho ngươi đâu?"

    Tiên nhân lắc đầu cười khẽ: ".. Thói quen."

    Sau đó hắn từ bên hông lấy ra cây sáo, một lần nữa thổi lên.

    Cây sáo là tiên sáo, chất lượng tự nhiên khác hẳn, âm thanh cũng trở nên vô cùng dễ nghe, linh hoạt kỳ ảo.

    Nhưng Thỏ Tử Tinh cảm thấy không vui.

    Nàng nhắm chặt mắt lại, nỗ lực không cho nước mắt chảy ra.

    Cây sáo là thổi cho Hoa tiên tử nghe, nhưng lá trúc là thổi cho thỏ con ngốc nghếch nghe.

    Thỏ Tử Tinh đột nhiên xoay người nhảy dựng lên, nhảy khỏi tảng đá, lau về phía chân núi nhanh như gió.

    Nàng một mạch chạy tới chân núi, sau đó nương theo cảm giác hơi say phá nát ngôi miếu Hoa tiên tử dưới chân núi.

    Dựa vào cái gì? Nàng nghĩ.

    Những việc đó đều là ta làm.

    Cô ta chỉ là nhảy một vũ điệu làm hoa nở rộ, đã lấy đi hết công lao của nàng đi.

    Cô ta được cung phụng hưởng thụ hương khói, ta thiếu chút nữa đã bị người khác thịt nhắm rượu.

    Thỏ Tử Tinh một bên phá, một bên ủy khuất khóc, giống như người bị phá miếu kia mới chính là nàng.

    Thỏ Tử Tinh phá miếu, tâm tình sảng khoái một ít, nhẹ nhàng thở ra trở về núi.

    Nhưng vốn dĩ bầu trời đêm yên tĩnh lại đột nhiên xảy ra dị tượng, mây đen cuồn cuộn, sấm sét đánh xuống, đánh thẳng xuống dưới chân Thỏ Tử Tinh.

    Thỏ Tử Tinh vẫn là một con thỏ chưa hiểu việc đời, nàng sợ tới mức cấm đầu chạy. Nhưng vẫn có một tia sấm đánh thẳng vào trên người nàng.

    Thỏ Tử Tinh hôn mê bất tỉnh.

    Lúc Thỏ Tử Tinh tỉnh lại, đang nằm trong động của Đại Yêu Tinh lợi hại nhất trong núi.

    Đại Yêu Tinh đổ ập xuống mắng: "Kêu ngươi tu luyện cho tốt đừng làm bậy, ngươi lại làm ngược, dám đi phá miếu tiên nữ dẫn tới thiên kiếp!"

    "Do ngày xưa ngươi tích nhiều công đức, nếu không thiếu chút nữa đã hồn phi phách tán!"

    "Lần này ngươi phải nhớ kỹ, sau này không thể lại phạm sai lầm nào nữa, nếu không ngay cả thần tiên cũng không thể cứu được ngươi!"

    Thỏ Tử Tinh ăn mắng, héo đầu héo não trở về ổ.

    Nàng có chút chột dạ, nhưng Hoa tiên tử và tiên nhân lại giống như hoàn toàn không biết việc đó, không hề tới hỏi tội.

    Đúng rồi, bọn họ đều là đại thần tiên trên trời, miếu thờ cung phụng có ngàn vạn cái, sao lại để ý đến một cái miếu nhỏ bị phá chứ?

    Thỏ Tử Tinh thất thần rất lâu, sau đó mới lên tinh thần tiếp tục tu luyện.

    Dù sao cũng phải sống sót trước.

    Dựa theo cách nói của Đại Yêu Tinh, công đức của nàng thật sự không là gì, nếu lại không nỗ lực tu hành, sợ đến lúc phạm phải sai lầm gì đó liền bị thiên lôi đánh chết.

    Thỏ Tử Tinh vẫn là sợ chết.

    Đặc biệt là bị thiên lôi đánh chết, đây đại khái cũng là cách chết mà yêu quái sợ nhất, ngũ lôi oanh đỉnh, da thịt gân mạch tấc tấc rèn luyện, tan thành mây khói. Loại thống khổ này ngẫm lại lông tơ của thỏ đã dựng thẳng.

    Vì thế Thỏ Tử Tinh thành thành thật thật tu luyện một tháng.

    Trong nháy mắt, mùa thu cũng qua, bắt đầu mùa đông.

    Nhưng tiên nhân và Hoa tiên tử vẫn ở tại trên núi.

    Thỏ Tử Tinh có đôi khi khổ sở nghĩ, vì sao tiên nhân và Hoa tiên tử không trở về trời?

    Kỳ thật tư tâm nàng cũng hy vọng tiên nhân có thể ở lại trên núi, cho dù là ở cùng với Hoa tiên tử.

    Thỏ Tử Tinh thường xuyên đi nhìn lén tiên nhân, nhưng mùa đông tới cây trúc không có lá cây, tiên nhân cũng không còn thổi lá trúc.

    Hắn có thói quen thổi bằng cây sáo của Hoa tiên tử.

    Đêm đến, Thỏ Tử Tinh lại òa khóc thật lớn.

    Năm nay Thỏ Tử Tinh đã 300 tuổi, nhưng so với 299 năm qua, số lần Thỏ Tử Tinh khóc còn nhiều hơn.

    Tác giả có lời muốn nói: Cây sáo là thổi cho Hoa tiên tử, nhưng lá trúc là thổi cho thỏ con ngốc nghếch nghe.
     
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng một 2021
  7. -Jenny-

    Bài viết:
    405
    Chương 5: Thật muốn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: -Jenny-

    Thỏ Tử Tinh cũng nghĩ tới, vì sao tiên nhân nhất định phải "ngốc" tại ngọn núi này.

    Nhưng Thỏ Tử Tinh không dám đi hỏi.

    Thỏ Tử Tinh sợ một khi đi hỏi, tiên nhân sẽ bay đi. Giống như giấc mộng, một khi bạn nghiên cứu kỹ nó, bạn sẽ quên tất cả và không có gì.

    Thỏ Tử Tinh vẫn thường xuyên nhìn lén tiên nhân.

    Thật khó chịu, trước khi Hoa tiên tử xuất hiện, nàng vốn không cần phải lén lút, có thể quang minh chính đại "ăn vạ" bên chân tiên nhân.

    Thỏ Tử Tinh am hiểu nhất chính là che giấu hơi thở, huống chi tiên nhân hạ phàm pháp lực vốn dĩ cũng đã bị suy giảm, bọn họ không có khả năng phát hiện Thỏ Tử Tinh đang trốn trong bụi cỏ gần đó.

    Lần này Hoa tiên tử thoạt nhìn có chút nôn nóng, giọng nói có chút khẩn trương.

    "Vì sao ngươi còn chưa động thủ? Nếu trong vòng 3 ngày không thể hoàn thành, ngươi sẽ chết!"

    Tiên nhân không nói gì.

    Hoa tiên tử lại nói: "Nàng ta chỉ là một con thỏ tinh mà thôi, nhưng ngươi là tiên nhân, trong các ngươi ai quan trọng hơn, trong lòng ngươi chẳng lẽ không rõ sao?"

    "Huống chi ngươi tới nơi này, không phải cũng chính vì cái này sao!"

    Thỏ Tử Tinh kinh ngạc, vậy mà có liên quan đến nàng.

    Vì thế Thỏ Tử Tinh càng cẩn thận nghe.

    Tiên nhân thở dài: ".. Ta không nghĩ, cũng không muốn."

    Hoa tiên tử gấp đến sắp khóc, giọng nói nghẹn ngào: "Vâng! Ngươi tốt nhất! Ngươi không nghĩ cũng không muốn, vậy ngươi có nghĩ tới, nếu không thể quay về, ngươi muốn ta phải làm sao?"

    "Ta cũng không muốn hại nàng ta.. Trên núi này, cũng chỉ có nàng có thể cứu ngươi!"

    ".. Ta biết ngươi động lòng trắc ẩn với nàng ta, vẫn luôn ở tìm kiếm thế thân khác. Nhưng ngươi cho rằng có bao nhiêu linh thú là thỏ lớn lên từ việc ăn linh chi bách thảo?"

    Thỏ Tử Tinh nghe đến đó, cảm thấy mình đã hiểu ra.

    Hóa ra tiên nhân ở trên núi không đi chính là vì nàng.

    Chẳng qua, chỉ để giết nàng.

    Thật đau.

    Trái tim thật sự rất đau.

    Tiên nhân ôm Hoa tiên tử đang khóc vào lòng, thấp giọng trấn an: ".. Ta sẽ không sao đâu, ta hứa."

    "Nhưng ta cũng không thể giết nàng ấy."

    Hoa tiên tử hai mắt đẫm lệ: ".. Ngươi muốn đi tìm bách văn quả?"

    Tiên nhân gật đầu.

    Hoa tiên tử không thể tin nổi, mở to hai mắt nhìn: "Ngươi điên rồi! Bách văn quả do cổ thần thú bảo hộ, ngươi sẽ mất mạng!"

    Tiên nhân im lặng không nói.

    Sau một lúc lâu, hắn nói: "Nếu ta không thể quay lại, ngươi hãy quên ta đi."

    Hoa tiên tử ngồi phịch dưới đất.

    Thỏ Tử Tinh lau nước mắt trở về ổ.

    Nàng chưa bao giờ biết, thì ra mình có giá trị như thế.

    Thật sự từ nhỏ nàng đã ăn linh chi tiên thảo, nhưng không phải cố ý, chỉ vì thứ đó đặc biệt ngon, trùng hợp trên đỉnh núi này lại có rất nhiều.

    Thỏ Tử Tinh không biết mình nên vui hay nên buồn.

    Tiên nhân đến đây để lấy mạng nàng.

    Nhưng hiện tại tiên nhân thà chết cũng không muốn giết nàng.

    Thỏ Tử Tinh ngồi trên ghế đẩu ở cửa, vừa khóc vừa cười giống như một kẻ điên.

    Sau đó Thỏ Tử Tinh đột nhiên nhớ ra.

    Thỏ Tử Tinh đã gặp bách văn quả ở chỗ của Đại Yêu Tinh.

    Quan hệ Đại Yêu Tinh với Thỏ Tử Tinh cũng không tệ. Trước đây Đại Yêu Tinh còn thường xuyên chỉ điểm Thỏ Tử Tinh tu luyện, có thể nói Thỏ Tử Tinh là một tay Đại Yêu Tinh dạy dỗ.

    Đại Yêu Tinh đã từng khoe bộ sưu tập của mình với Thỏ Tử Tinh. Đại yêu tinh là người có vô số kỳ trân dị bảo, trong đó có bách văn quả.

    Thỏ Tử Tinh lau nước mắt, đi tìm Đại Yêu Tinh.

    Nhưng Đại Yêu Tinh không ở nhà, Đại Yêu Tinh vốn đã rất bận, thường xuyên không có nhà, đi ra ngoài cũng phải hơn một tháng mới trở về.

    Hang động Đại Yêu Tinh không hạn chế Thỏ Tử Tinh, nàng có thể tự do đi lại trong đó.

    Thỏ Tử Tinh biết mình trộm đồ, như vậy sẽ vô cùng có lỗi với Đại Yêu Tinh.

    Nhưng không còn biện pháp nào? Thỏ Tử Tinh thích tiên nhân.

    Thời điểm Thỏ Tử Tinh vươn tay về phía bách văn quả, giọng nói của Đại Yêu Tinh vang lên, ông đã thiết lập truyền thuật âm trên một khối linh thạch ở cửa.

    "Ngươi đang làm gì!" Giọng nói của ông nghe có chút vội vàng: "Vậy mà ngươi lại dám trộm đồ!"

    Thỏ Tử Tinh một bên khóc một bên xin lỗi: "Xin lỗi.. Nhưng con thật sự rất cần nó."

    Giọng Đại Yêu Tinh dịu đi: "Ngươi muốn, không thành vấn đề.. Nhưng phải chờ ta trở về đưa cho ngươi."

    "Bách văn quả là tiên quả, trộm tiên quả là trọng tội! Ngươi sẽ.."

    Ngươi sẽ phải chịu thiên kiếp.

    Thỏ Tử Tinh trầm mặc, nói: ".. Khi nào người có thể trở về?"

    Đại Yêu Tinh suy nghĩ một lúc, nói: "Năm ngày."

    Lần này nơi ông đi rất xa, nếu hiện tại kiên trì xuất phát ngày đêm, không chắc thì năm ngày có thể trở về.

    Thỏ Tử Tinh lộ ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, nàng nói: "Đại Yêu Tinh, xin lỗi."

    "Cảm ơn người đã chăm sóc con, chắc là con không có cách nào báo đáp được người."

    "Nếu không, người đi luân hồi đạo bắt con, kiếp sau đem con nướng ăn"

    Câu nói đùa của Thỏ Tử Tinh không hề buồn cười chút nào. Hốc mắt Đại Yêu Tinh đỏ lên.

    Sau đó Thỏ Tử Tinh lại nói: "À.. Thiếu chút nữa con đã quên, bị thiên kiếp đánh chết là không có kiếp sau, người xem con hồ đồ rồi."

    Sau đó con thỏ không màng Đại Yêu Tinh gào thét phía sau, mang theo bách văn quả chạy.

    Mới vừa chạy ra cửa động Đại Yêu Tinh, thời tiết bên ngoài liền thay đổi.

    Vốn là mùa đông trong xanh đột nhiên mây đen âm u che kín, gió lạnh cũng thổi lên, thổi đến nỗi Thỏ Tử Tinh đứng không vững.

    Thỏ Tử Tinh biết thiên kiếp của mình đã tới.

    Nàng sợ không kịp, vì thế cắn răng một đường chạy như bay đến tiểu trúc của tiên nhân.

    Nhưng tiên nhân không có ở đây, Hoa tiên tử cũng không có, chỉ có cây sáo xinh đẹp kia còn ở lại trên bàn.

    Thỏ Tử Tinh chậm rãi ngồi xổm trên mặt đất, cả người run rẩy.

    Thật muốn nhìn tiên nhân lần cuối.

    Thỏ Tử Tinh khóc xong, đem bách vân quả trân trọng đặt trên bàn, nằm kề sát lại với cây sáo.

    Gió càng lúc càng lớn, bông tuyết thổi vào, thổi đến xương trên mặt cũng lạnh lẽo.

    Thỏ Tử Tinh đi rồi.
     
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng một 2021
  8. -Jenny-

    Bài viết:
    405
    Chương 6: Đi rồi (Hết)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: -Jenny-

    Thời điểm thiên lôi oanh đỉnh, Thỏ Tử Tinh lẻ loi một mình chịu đau đớn tan xương nát thịt, nàng mơ mơ hồ hồ nhớ đến âm thanh tiên nhân thổi lá trúc.

    Là âm thanh lá trúc, không phải tiếng sáo.

    Lá trúc là thổi cho thỏ con nghe.

    Thật muốn nghe lại một lần, Thỏ Tử Tinh muốn, nhưng nàng đã không thể sống đến mùa hè năm sau, chờ lá trúc mới ra.

    Sau đó Thỏ Tử Tinh nhớ tới, tháng sau là sinh nhật nàng.

    Cuối cùng Thỏ Tử Tinh cũng không chờ được tới 300 tuổi.

    * * *

    Mùa đông năm nay, lại là một mùa đông lạnh lẽo.

    Mọi người dưới chân núi phát hiện trên núi phát ra ánh sáng đủ loại màu sắc, trưởng lão già nhất trong thôn nói, đây là ánh sáng của tiên nhân.

    Thế là họ vội vàng bảo nhau, bất chấp xương gió lạnh, quỳ lạy trên nền tuyết.

    Một số người có thị lực tốt, mở to mắt dưới trời tuyết dày, họ nhìn thấy rõ ràng có vạt áo của hai tiên nhân phiêu phiêu bay lên trời.

    "Thật sự có tiên nhân!"

    "Tiên nhân phi thăng!"

    "Tiên nhân phù hộ thôn hàng chúng tôi năm sau được mùa!"

    Bọn họ đều là những thôn giản dị, đơn gian là chỉ là hy vọng tiên nhân có thể phù hộ bọn họ.

    Màu đông năm nay lạnh đến lạ thường.

    Sau trận tuyết đi qua, một người thợ săn lên núi.

    Trên nền tuyết trắng người thợ săn nhặt được một con thỏ đã chết.

    Con thỏ vừa giống bị lửa đốt, lại giống như bị sét đánh, lông trên người không còn nguyên vẹn, cháy xém từng mảng.

    "Thật kỳ lạ" người thợ săn nghĩ: "Làm sao một con thỏ bị cháy xém lại xuất hiện trong một ngày tuyết rơi như thế này."

    Sau đó người thợ săn ước lượng con thỏ, đem nó ném trở về tuyết.

    "Đáng tiếc cháy quá dữ, bằng không, đã có một món thịt ngon."

    Sau đó người thợ săn bước sâu trên tuyết và bỏ đi.

    Dân làng vẫn sống yên bình.

    Thỉnh thoảng vẫn sẽ báy lạy, tỏ lòng thành kính với Hoa tiên tử.

    Chỉ là, không bao giờ nhìn thấy một con thỏ trắng dẫn người lạc đường xuống núi.

    Tác giả có lời muốn nói: Cuối cùng ta cũng đã hoàn thành cái kết, tuy rằng đây là một bài viết tra văn. Có muốn xem HE không

    Editor: Hỡi thế gian tình là chi, mà đôi lứa hẹn thề sống chết.
     
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng một 2021
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...