Tên truyện: Theo Đuổi Không Bỏ Tác giả: Bộ Kinh Trần Tình trạng: Hoàn Editor: Pim Pim Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, HE, đoản văn, tình cảm Số chương: 7 Linh thảo luận góp ý các tác phẩm edit của @Pim Pim [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Edit Của Pim Pim Vì làm em nở nụ cười. Tag: Ngọt văn Nhân vật chính: Chương Tiểu Vũ, Tô Hằng
Chương 1 Bấm để xem Những tháng ngày bi thảm của Chương Tiểu Vũ bắt đầu vào một buổi sáng sớm lất phất mưa phùn. Rõ ràng là đã nghỉ phép rồi, thế nhưng chiếc điện thoại cá nhân vang lên ầm ĩ khi một thiên tài đang suy sụp. Vì nghe nói điện thoại di động có rất nhiều bức xạ đối với cơ thể con người, Trương Tiểu Phàm khi ngủ thường quen đặt điện thoại di động ở cuối giường. Cứ như vậy, đợi đến khi Chương Tiểu Vũ bò đến cuối giường với đôi mắt lim dim thì cơn buồn ngủ cũng đã hết rồi. "Vợ ơi, anh đã về." Chương Tiểu Vũ đầu còn đang mơ màng thì bị chữa "vợ" trên màn hình điện thoại làm cho hoảng sợ. Sau khi nhìn vào màn hình sáng bóng của chiếc điện thoại màu hồng, cô thấy có điều gì rất phiền muộn. Cô không biết dãy số của tin nhắn này. "Bệnh thần kinh." Sau khi Trương Tiểu Phàm đánh giá khách quan chủ nhân của dãy số xa lạ, cô đặt điện thoại di động cá nhân xuống, chậm rãi bò lại đầu giường. Gần đây cô bị thương nên được nghỉ phép có lương, cô phải nắm chặt thời gian bù lại giấc ngủ sau bao đêm ngủ ít. Sau khi nằm trở lại chiếc giường êm ái, Chương Tiểu Vũ thở dài thỏa mãn: "Ngủ một giấc vẫn là hạnh phúc nhất." Vốn điện thoại công việc đang yên lặng bỗng vang lên sau tiếng thở dài của Chương Tiểu Vũ. Chương Tiểu Vũ trong lòng căng thẳng, vội vàng nhảy xuống giường. Cầm lên chiếc điện thoại màu trắng trước bàn trang điểm, ấn nút trả lời, chậm đi ra phía ban công. "Ngày hôm qua, công ty đã tiếp nhận một công việc mới, người thuê đã chỉ định cô tiếp quản công việc này.'
Chương 2 Bấm để xem "Chương Tiểu Vũ, nữ, 25 tuổi.. Tốt nghiệp đại hoc T" cô khó hiểu mà đưa bản sơ yếu lý lịch cho người đàn ông đẹp trai trước mắt. Chương Tiểu Vũ nhướng mày nói: "Bạn gái của Tô Hằng, tổng giám đốc hiện tại của tập đoàn Thiên Vũ.' Người đàn ông hai tay ôm ngực, mỉm cười nhìn Chương Tiểu Vũ:" Có vấn đề gì không. " " Không, không có gì. "Họ là vệ sĩ tư nhân, nhất định phải nghe lời, bất kỳ yêu cầu nào của chủ đều phải nghe theo. " Vậy là được rồi. "Người đàn ông nói, và từ trên ghế sa lông màu nâu xám đứng lên, chậm rãi đi tới bên cạnh Chương Tiểu Vũ, cúi người xuống bên cạnh cô. Cánh tay dài mạnh mẽ đem Chương Tiểu Vũ ôm vào trong lòng. Chương Tiểu Vũ sửng sốt, giãy giụa trong vòng tay của người đàn ông, trách móc:" Tô Hằng, anh làm sao vậy? " Tô Hằng cho rằng Chương Tiểu Vũ là người con gái mạnh mẽ, anh muốn ôm eo cô không hề là chuyện nhỏ. Ai có thể biết trước, lời giải thích trong miệng còn chưa nói ra, Chương Tiểu Vũ đã nắm hai tay và đè lại anh trên sô pha. Sau một tiếng chửi rủa trầm thấp, Tô Hằng nghiến răng nghiến lợi ngồi trên ghế sô pha hét lên:" Chương Tiểu Vũ, Em dường như không biết thân phận của mình. " Ý anh là gì? Sau khi nghiêng đầu suy nghĩ vài giây, Trương Tiểu Phàm phát hiện cô vẫn không hiểu ý tứ của Tô Hằng. Do dự mà buông tay Tô Hằng, Chương Tiểu Vũ ngập ngừng nói:" Thân phận của em không phải là vệ sĩ riêng của anh sao? " " Shit! ", Tô Hằng nhân lúc Chương Tiểu Vũ không đề phòng liền bước nhanh đi đến bên cạnh cô nâng mặt và hôn thật sâu. "... " Trương Tiểu Phàm bị nụ hôn của Tô Hoành làm cho choáng váng, cô giật mình, nhưng lại quên mất phản kháng. Thật lâu sau, Tô Hoành mới miễn cưỡng buông ra Trương Tiểu Phàm môi. Sau khi đưa tay phải chạm vào môi của mình, nhẹ nhàng vuốt ve một lúc. Tô Hoành đưa tay lên vỗ về Trương Tiểu Phàm ngốc nghếch, giải thích:" Thân phận hiện tại của anh là bạn trai của em, nhớ kỹ nhé. "Dứt lời, không nhìn vẻ mặt của Chương Tiểu Vũ, anh ưu nhã xoay người, một bên đi tới phòng làm việc. Rất lâu sau khi Tô Hằng rời khỏi phòng khách, Chương Tiểu Vũ vẫn đứng ngẩn người tưởng niệm nụ hôn đầu đã mất. " Đồ khốn kiếp. " Hơn nửa ngày, cô cuối cùng cũng nhận ra mình đã bị ăn đậu hũ. Móc điện thoại màu trắng ra, định gọi cho Ngư Đầu để từ chối đẩy nhiệm này. Màn hình đen kịt đột nhiên sáng lên. Cô miễn cưỡng bấm nút trả lời, bên tai Chương Tiểu Phàm đột nhiên vang lên tiếng ngáp của Tô Hằng:" Phóng của em ở bên trái phòng ngủ của anh đi vào thay quần áo rồi theo anh đi làm. " Cũng không biết dũng khí đến từ đâu, Chương Tiểu Vũ ngạo nghễ nói vào điện thoại:" Tôi không thay đổi, tôi sẽ không nhận nhiệm vụ này. " " Em chắc chắn chứ? " " Tất nhiên. "Vốn dĩ cô còn đang bị thương, vừa vặn cô có thể trở về dưỡng thương. Cô không thiếu khoản tiền này. Một giây tiếp theo khi hai chữ khẳng định nói ra, Chương Tiểu Vũ phát hiện ra mình đã rơi vào trong lồng ngực nóng bỏng. " Nếu anh nhớ không lầm, công ty của em hình như có một quy định. " " Quy định gì? "Tim của Chương Tiểu Vũ đập loạn lên. Tô Hoành khóe miệng đột nhiên nở nụ cười, hắn nói: 'Lần này thuê em, anh trả năm trăm vạn NDT." (500 vạn NDT = 175.000.000 VND/ 1 vạn = 35 triệu) Năm trăm vạn NDT. Chương Tiểu Vũ cảm thấy thế giới của mình như muốn sụp đổ. Công ty vệ sĩ mà cô làm việc chỉ là một công ty tầm trung. Ngay cả người Ngư Đầu hơn cô rất nhiều lần cũng chỉ nhận được năm mươi vạn trong mỗi một nhiệm vụ, cao nhất, cao nhất cũng chỉ một trăm vạn. Nhiệm vụ mà cô nhận các ngày trong tuần chỉ mới chỉ có năm vạn. Lần này Tô Hằng chỉ định cô tiếp nhận nhiệm vụ này, nếu cô nhất định muốn từ bỏ giữa chừng thì phải bồi thường một khoản tiền rất lớn. Phải biết rằng, theo quy định của công ty của cô, nếu như đổi người giữa chừng thì phải bồi thường gấp ba lần cho chủ thuê thì mời có thể xong việc. Một nghìn năm trăm vạn, bán cô đi cũng không đủ trả. "Ha ha," Chương Tiểu Vũ cười khô khốc, vẻ mặt ủ rũ nói: "Anh nghe lầm rồi, vừa rồi em lỡ miệng thôi." Anh ra sức gật đầu, lặp lại: "Thật sự là lỡ miệng?" Tô Hằng dịu dàng ôm chiếc eo mềm mại của Chương Tiểu Vũ. Cúi đầu thở ra ấm áp bên tai cô, "Hử, anh vừa rồi không có nghe thấy cái gì cả." Anh tốt nhất không nghe thấy, cô nói nhỏ giọng như vậy, chắc chắn Tô Hằng sẽ không nghe thấy được. Trương Tiểu Phàm thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, cô không biết rằng người nào đó ôm cô từ phía sau đã bắt đầu hôn lên cổ cô rồi.
Chương 3 Bấm để xem Lúc ra ngoài, Chương Tiểu Vũ thành công trở thành tài xế của Tô Hằng. Người được gọi là vệ sĩ thực chất là người đi theo phải túc trực hai tư trên hai tư giờ với chủ. Chỉ phải canh ngoài cửa khi chủ đi tắm, phải đợi chủ về ăn cơm, kể cả khi chủ đi vệ sinh cũng phải canh cửa ngoài phòng vệ sinh.. Vì thế, khi Tô Hằng đề nghị cô sau này làm tài xế miễn phí cho anh, cô liền hiểu ý định của anh. Một số tiền khổng lồ đập trên người cô, lúc này Tô Hằng sợ sẽ rút sạch mọi sức lực của cô đi. Sau khi lái một đường thẳng, Chương Tiểu Vũ dừng lại ở một ngã ba. Trên ghế phụ, Tô Hoành đang nghiêm túc xem tài liệu, cảm giác được xe có sự khác thường, ngẩng đầu nói với Chương Tiểu Vũ mặt đỏ bừng: "Làm sao vậy? Hết xăng sao?" "Không phải." Khuôn mặt của Chương Tiểu Vũ đỏ lên, do dự một lúc lâu, lúc này cô mới lắp bắp nói: "Em không biết phải đi đâu." "Haha!" Tô Hằng đặt tập tài liệu trên tay xuống thưởng thức vẻ ngượng ngùng của Chương Tiểu Vũ, tốt bụng nhắc nhở: "Ở đây phải rẽ phải." Đến dưới lầu của công ty Tô Hằng, Chương Tiểu Vũ chần chừ không muốn đi lên. Lúc này, cô đang mặc đồng phục vệ sĩ của công ty, được may thống nhất trong toàn công ty để tiện xử lý các trường hợp khẩn cấp. Đôi bốt dài màu đen được trang trí bằng những đường kim mảnh màu đen ở mũi giày. Về phần quần áo trên người, từ trên xuống dưới, tất cả đều là màu đen. Cô nên nghe lời Tô Hoành nói vừa rồi quay vào nhà thay quần áo. "Vào đi." Nói xong, anh kéo tay trái Chương Tiểu Vũ thật lâu không động đậy, bước vào công ty. Đi được mấy bước, Tô Hoành rốt cuộc nhận ra có gì đó không ổn, quay đầu lại, phát hiện Chương Tiểu Vũ vẻ mặt đầy bất đắc dĩ. "Em có chuyện gì vậy?" Không phải nói là vệ sĩ phải đi theo chủ 24/24 giờ sao? Công ty của cô chẳng lẽ không có quy tắc này sao? "Em, em có thể không đi lên được không?" Quả nhiên bị anh đoán đúng. "Vậy em muốn bảo vệ anh ở đâu, tuy rằng ở công ty có nhiều người không tiện cho sát thủ đối với anh xuống tay, nhưng bởi vì số lượng nhiều nên càng dễ bị hỗ loạn, càng dễ bị người lạ đột nhập." "Cái này.." Trương Tiểu Phàm sau khi nhìn xuống quần áo của mình, cuối cùng hạ quyết tâm, đi theo Tô Hằng phía sau động tác hảo hán tử. Được Tô Hằng nắm taydọc đường đi, từ từ đi vào thang máy dành riêng cho anh, sau đó chậm rãi đi vào văn phòng của mình. "Đây là?" Trương Tiểu Phàm cầm một bộ quần áo nữ mà Tô Hoành đưa cho cô, không hiểu Tô Hằng muốn cái gì nữa. "Ở công ty, em phải làm thư ký cho anh, ở cùng một chỗ với anh." Cho nên, váy trên tay cô là trang phục thư ký? Dù là vệ sĩ chuyên nghiệp nhưng điều này không có nghĩa là cô phải phân chia mặc chiếc váy xinh đẹp thế này. Chiếc váy màu xanh da trời trên tay cô rõ ràng là một bộ quần áo bình thường bình thường, hoàn toàn không phải trang phục chuyên nghiệp. "Xoay người, đi thẳng quẹo trái. Có một gian phòng, vào thay đồ đi." "Ồ." Là một thư ký giả, Chương Tiểu Vũ chính là bày tỏ rất nhàm chán. Nhìn tình hình hiện tại, Tô Hằng ở đó bận rộn như vậy, nhưng cô lại ở đây ngáp mấy cái liền, cô cảm thấy cuộc sống này cũng quá dễ dàng đi. Khi Chương Tiểu Vũ đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, Cô đột nhiên nghe thấy Tô Hằng gọi cô, "Tiểu Vũ." "Hả?" Với giọng lười biếng, Chương Tiểu Vũ vẫn không chịu đứng dậy khỏi ghế sô pha mềm mại. "Lại đây." Tô Hoành trầm giọng nói, nhưng có vô hình trung làm cho người ta cảm thấy mê hoặc. Chương Tiểu Vũ còn chưa có hoàn toàn tỉnh lại, cứ như vậy thong thả đi về phía Tô Hằng. Sau đó.. Ừ, bị Tô Hằng kéo và ngồi trên đùi anh. "Bây giờ trời lạnh rồi, ở đây ngủ cho ấm hơn." Vừa nói vừa ôm Chương Tiểu vũ vào trong lồng ngực rực lửa của mình. Nhưng mà, Chương Tiểu Vũ bị Tô Hằng kinh động như vậy, làm gì còn buồn ngủ đâu? Sau khi xoay người thoát ra khỏi vòng tay của Tô Hằng, Chương Tiểu Vũ nhìn bầu trời bên ngoài, phát hiện đã gần trưa. Bụng quả thực có chút đói. Chương Tiểu Vũ nhìn Tô Hằng có chút đáng thương. "Cầm lấy cái này, xuống dưới lầu bảo nhân viên ở tầng dưới mua hai phần cơm trưa." "Vâng." Một vệ sĩ nào đó lại biến thân trở thành bảo mẫu nhỏ của Chủ tịch Tô Hằng, tay cầm thẻ vàng óng, liên tục đánh rắm bước lên tầng tám của công ty.
Chương 4 Bấm để xem Sau khi đem một phần cơm hộp đặt lên bàn làm việc của Tô Hằng, Chương Tiểu Vũ đưa cho anh thẻ vàng ở trong tay và dứt khoát nói: "Trả cho anh." Nhưng Tô Hằng đặt tài liệu trên tay xuống mà không ngẩng đầu lên, cầm lấy hộp cơm mở ra. Trong lúc Chương Tiểu Vũ đang hoang mang lười biếng nói: "Em cứ cầm trước đi." Như vậy không tốt sao? Chương Tiểu Vũ có phần muốn cự tuyệt, sau khi trong lòng ầm thầm tìm cách diễn đạt, cô nói: "Nhưng, nhưng mà.." "Sau này em mưa bữa trưa cho anh sẽ tiện hơn." Hóa ra là như vậy. Quả đúng là thương nhân, chuyện gì cũng đều tính toán cẩn thận. Chương Tiểu Vũ bĩu môi một cái, cầm phần cơm của mình đi đến ghế sô pha mà cô đã ngủ thật lâu trước đó. Vừa ngồi xuống sô pha, Chương Tiểu Vũ phát hiện ghế sô pha bên cạnh đã lún xuống một ít. Quay đầu nhìn lại, cô nhìn thấy ông chủ cao lớn với dáng vẻ tự nhiên. "Thì ra anh nhìn đẹp và ngon trai như vậy, có người không cần ăn. Chỉ cần xem mặt anh thôi là đã no bụng rồi." "Em.." Cô đâu có nhìn anh ta chứ, cô đang thắc mắc, tại sao Tô Hằng lại muốn ngồi bên cạnh cô có được không. Tất cả sự muốn ăn của cô đều mang đến đất nước Trảo Oa rồi. (Trảo Oa là một đất nước cổ đại ở Đông Nam Á, thuộc Indonesia. Trong thời nhà Đường, nó đã từng là một quốc gia phật giáo) Lý do này cũng không tiện nói, Chương Tiểu Vũ cúi đầu, yên lặng ăn cơm trưa trong tay. Cô ăn có chút không tập trung. Khi cô vừa đi mua cơm cho Tô Hằng, cô đã gặp một người. Cô đã hẹn hò với Tô Dự 2 năm ở đại học T. Nàng không ngờ rằng, Tô Hằng và Tô Dự hai người có chút quan hệ với nhau. Khi Chương Tiểu Vũ đang thất thần, Tô Hằng duỗi đũa tre ra và gắp một miếng thịt kho tàu ở trong hộp cơm của cô. "Anh- -" bởi vì miếng thịt kho này quá lớn, nên cô chỉ ăn được một nửa. Tô Hằng nhai miếng thịt vài lần với vẻ mặt mãn nguyện, rồi nuốt vào bụng. Khuôn mặt trắng nhỏ nhắn thiếu ăn đòn kia còn đánh ra một cái ngáp nói: "Em không có tâm tư ăn cơm, thì để anh ăn giúp." "Đâu có đâu." Cô nói xong liền bảo vệ hộp cơm của mình, bữa trưa trôi nhanh như một cơn gió. Lại bắt đầu làm việc chăm chỉ. Giọng nói của Tô Hằng nhẹ nhàng vang lên trong văn phòng rộng lớn, nhưng ở Chương Tiểu Vũ lại nghe ra anh ngấu nghiến, "Em vừa mới gặp được Tô Dự?" Miếng cơm ở trong họng cô còn mắc nghẹn, Chương Tiểu Vũ ho khan kịch liệt: "Khụ.. khụ.." Cô nghi ngờ Tô Hằng đây là muốn hại chết cô. Sau khi cầm lấy một chai nước khoáng trên bàn thủy tinh ngay trước ghế sô pha, Chương Tiểu Vũ ngẩng đầu lên và bắt đầu uống. Nhưng mà, người nào đó dường như không có ý định để Chương Tiểu Vũ tránh né chủ đề này trong im lặng, lạnh nhạt nói: "Sau nhiều năm như vậy, em vẫn nghĩ đến cậu ta sao?" "Phốc!" Một ngụm nước lạnh phun ra ngoài, Chương Tiểu Vũ trong lòng nghĩ muốn bóp chết Tô Hằng. Anh ta nghĩ cô nhìn thấy cái gì ở dưới lầu? Năm đó, Tô Dự lừa dối cô, mới ở dưới lầu cô nhìn thấy Tô Dự và một người con gái đang ôm tay trái của anh ta. Làm sao có thể nhớ đến anh ta chứ? Tô Hằng nhìn Chương Tiểu Vũ lâm vào trầm tư, trong lòng anh càng thêm bất an hơn. Bá đạo mà kéo lấy thân thể của Chương Tiểu Vũ, anh hôn lên đôi môi đỏ mọng của Chương Tiểu Vũ một cách mãnh liệt. Đã nhiêu năm như vậy, cô nhớ đến một Tô Dự mới hẹn hò được hai năm, thậm chí chưa từng nhận nụ hôn của cậu ta. Nhưng tại sao, tại sao cô không nhớ đến anh, người yêu đã từng cùng cô làm ước định cuộc đời? "Ưm.." Chương Tiểu Vũ mạnh mẽ thoát khỏi sự kiềm chế của Tô Hằng, nhảy ra xa ba bước, trên mặt lộ ra vẻ trách móc. Trước khi cô có thể nói chuyện với Tô Hằng, Tô hằng đã bắt đầu đánh đòn phủ đầu: "Anh không quan tâm em từng thích ai, dù sao, bây giờ em là người phụ nữ của anh!" Phụ nữ? Cô ấy dường như chỉ là một người bạn gái giả, không phải sao? Chương Tiểu Vũ trợn mắt sửa lại: "Anh không cần liên tục nhắc nhở em, trong lòng em vẫn luôn biết rằng em chỉ là bạn gái giả của anh!" "Ai là bạn gái giả? Giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên trong lòng Chương Tiểu Vũ. Cô quay đầu lại thì thấy Tô Dự đang đứng trước cánh cửa văn phòng rộng mở, đang nhìn cô với làn gió xuân. Chương Tiểu Vũ có chút luống cuống, cô luôn là người không quen hòa đồng với người khác. Hôm nay, người này vẫn là bạn trai cũ của cô. Nhưng Tô Dự hoàn toàn khác với Chương Tiểu Vũ. Nhìn thấy cô, anh không những không cảm thấy có chút khó xử, ngược lại còn rất tự nhiên tiến lại gần cô, quan tâm nói:" Tiểu Vũ, mấy năm rồi không gặp, em có khỏe không? Không hiểu sao khi nghe thấy ba chữ này, Chương Tiểu Vũ cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng. Điều gì cô ấy không thể buông bỏ? Người yêu mà cô từng cảm thấy dịu dàng như ngọc, và bây giờ, có thể đã trở thành chồng của người khác. Cô ấy ở đây một mình gác lại nỗi buồn quá khứ có ích gì? Một nụ cười trên mặt cô nở rộ, bình tĩnh trả lời: "Em rất tốt.'Tô Hằng một bên đứng dậy, đi đến bên người cô. Một tay đặt lên eo cô rồi mỉm cười nói:" Tất nhiên là người phụ nữ của anh, anh sẽ chăm sóc thật tốt rồi. " Chưa bao giờ cô cảm thấy Tô Hằng ôm mình mà điều này khiến cô an lòng đến vậy. Tô Dự nhướng mày nhìn Chương Tiểu Vũ đang im lặng. Dù sao Tô Dự là một người có kinh nghiệm yêu đương, làm sao có thể không nghi ngờ rằng cô và Tô Hằng đang diễn trò. Rốt cuộc, sự khác biệt của cô và Tô Hằng không mười vạn dặm thì cũng tám vạn dặm. Tuy nhiên, ngay cả khi cô đang diễn một vở kịch, cô chắc chắn phải làm đủ trò trước mặt Tô Dự. Sau khi dụi đầu vào ngực Tô Hằng, Chương Tiểu Vũ ngượng ngùng nói:" Hằng đối với em rất tốt, em rất hạnh phúc. Tô Dự, cảm ơn khi đó anh đã từ bỏ em. " " Không, anh không.. "Tô Dự muốn giải thích thêm điều gì đó, nhưng đột nhiên bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Tô Hằng, do dự vài lần, Tô Dự cuối cùng cũng chịu thua. " Em hạnh phúc là được rồi."
Chương 5 Bấm để xem "Phanh --" một tiếng trong màn đêm tối, đột nhiên thân mình nhỏ xinh của Chương Tiểu Vũ bị người gắt gao ôm trong lòng ngực. Lúc này, cô đang ngủ trong phòng, mà đây lại là phòng của Tô Hằng, hiện tại nói ra người ôm cô chính là Tô Hằng. Nhưng mà, vì cái gì mà Tô Hằng muốn ấn đầu cô, không cho cô ngẩng lên tới? Cứ như vậy thì cô sẽ không bảo vệ được cho anh. "Anh buông em ra." Vừa mới nói xong, bên tai Chương Tiểu Vũ, lần nữa âm thanh lại vang lên một tiếng thật lớn "Phanh". Tiếp theo, là tiếng kêu rên của Tô Hằng. Đại học nam ba Chương Tiểu Vũ sau khi bị người bạn gái sau đó của Tô Dự chỉnh cô đến mức thôi học, từ đó cô vẫn luôn làm công việc vệ sĩ. Mà thời gian trôi qua năm năm, cô làm vệ sĩ cũng trải qua ít nhất hàng trăm nhiệm vụ. Cho nên vừa rồi, một tiếng kêu rên của Tô Hằng, đã lọt vào trong tai của Chương Tiểu Vũ, vô cùng quen thuộc. Có một lần cô làm nhiệm vụ, trong lúc đấu súng cũng đã phát ra âm thanh như vậy. Trong bóng đêm, cô không thấy rõ mặt Tô Hằng, cũng không biết anh bị thương chỗ nào. Chỉ có thể dựa vào cảm giác sờ lên cánh tay Tô Hằng, cô lo sợ nói: "Anh có sao không?" Cô chạm phải một mảnh ướt nóng, bỗng nhiên khóe mắt Chương Tiểu Vũ ươn ướt. Rõ ràng cô mới là vệ sĩ của anh, gặp phải chuyện này, anh lại đỡ đạn giúp cô. Không biết nên nói cô là vệ sĩ may mắn nhất trên thế giới này, hay nói là, anh là ông chủ ngu ngốc nhất trên thế giới. "Đừng khóc, anh không có việc gì." Tô Hằng nói sau đó lau nước mắt trên má Chương Tiểu Vũ, vừa tránh thoát viên đạn lại đến một tiếng "Phanh", anh nắm tay Chương Tiểu Vũ đi xuống phía dưới ngầm giường. Chương Tiểu Vũ liền hiểu ý đồ của Tô Hằng. Anh muốn nằm dưới ngầm giường để trốn tay bắn súng. Chỉ là, dựa vào kinh nghiệm thực tiễn phong phú của cô. Có thể khẳng định, người vừa mới bắn, đứng ở chỗ, khoảng cách rất gần với biệt thự của cô và Tô Hằng. "Tô Hằng." Sau khi nằm dưới ngầm giường, Chương Tiểu Vũ do dự mà lôi kéo tay áo của Tô Hằng, nói ra điều mà mình lo lắng, "Chúng ta tránh ở dưới này cũng vô ích, chờ lát nữa bọn họ lại đây, chúng ta sẽ càng thêm bị động." "Anh biết." Anh biết mà còn làm như vậy? Hiện tại quan trọng nhất là nghĩ cách chạy thoát đi chứ! Nhưng mà người bên ngoài có súng, cô cùng Tô Hằng không có súng, chỉ sợ đi ra ngoài, cũng sẽ bị bắn chết đi? Nghĩ đến đây, trong lòng Chương Tiểu Vũ bỗng nhiên có chút khó chịu. Vốn dĩ công việc vệ sĩ của cô là liều mạng kiếm tiền, cho nên sống hay chết, cô không thể quá mức chấp nhất. Chính là Tô Hằng cùng cô không giống nhau, cô chỉ là một con kiến nho nhỏ, chết cũng không có người nào đau thương. Còn Tô Hằng, là giám đốc của tập đoàn Thiên Vũ, nếu anh ấy mà chết, sẽ khiến cho cổ phiếu sụt giảm và xảy ra một loạt vấn đề nghiêm trọng đi? "Tô Hằng," Chương Tiểu Vũ đưa người bò đến gần chỗ Tô Hằng, dặn dò nói: "Thật sự chúng ta trốn ở chỗ này không được đâu. Đợi lát nữa em ở phía trước mở đường cho anh, anh tìm đúng thời điểm thích hợp, chạy đi nhé!" Nhưng mà Tô Hằng lại kéo hai chân Chương Tiểu Vũ đang muốn bò ra ngoài lại, buồn cười nói: "Ở trong mắt em, anh là người hèn nhát như vậy sao?" "..." Bây giờ còn nói đến vấn đề hèn nhát hay không hèn nhát sao? Hiện tại vấn đề là bảo vệ tính mạng của mình chứ! Chương Tiểu Vũ đang muốn nói chuyện, Tô Hằng đột nhiên nói: "Cùng anh tới." Mãi cho đến đi khi vào một cái mật đạo rộng lớn, Chương Tiểu Vũ mới tỉnh ngộ. Hóa ra Tô Hằng đều đã chuẩn bị tốt đường lui cho mình. Sau khi giãy giụa tránh thoát khỏi cánh tay giam cầm của Tô Hằng, Chương Tiểu Vũ hỏi: "Chúng ta đi đâu bây giờ?" "Nhà em." "Cái gì?" Chưa đến hai tư giờ, Chương Tiểu Vũ đã trở về nhà của mình. Hình như, Tô Hằng đối nhà cô rất có hứng thú, sau khi tiến phòng bắt đầu đánh giá từ trên xuống dưới, từ trái sang phải. Bộ dáng này như kiểu đang tìm gian phu của Chương Tiểu Vũ. Thật lâu sau, Tô Hằng rốt cuộc cũng xem xong nhà Chương Tiểu Vũ. Anh đi đến phòng khách tiếp nhận cái ly trong tay Chương Tiểu Vũ, sau đó để sát vào môi uống một ngụm. Nhìn về phía Chương Tiểu Vũ nói: "Nhà em chỉ có một chiếc giường?" "Vâng." "Trừ bỏ anh, có bao giờ mang nam nhân khác về đây không?" Chuyện này, Chương Tiểu Vũ suy nghĩ một lúc, đột nhiên nghĩ đến, hình như vấn đề này là riêng tư đi? "Đây là chuyện riêng của em, em không thể nói cho anh." Khi nhìn thấy Tô Hằng nổi gân xanh ở trên trán, Chương Tiểu Vũ đành phải chạy nhanh biện giải nói: "Không có, trừ bỏ anh, không có nam nhân khác đến nơi này." "Anh không tin." "Này.." Thật đúng là lấy đá đập chân mình. Tô Hằng nhìn về phía Chương Tiểu Vũ lộ ra một vẻ mặt cao thâm khó đoán, để lại một câu "Đợi lát nữa anh phải tự mình kiểm tra, mới tin tưởng lời em nói" nói xong anh quay người đi vào phòng tắm. Chương Tiểu Vũ thấy Tô Hằng đi rồi, vào phòng tìm chăn đệm, giúp Tô Hằng trải sẵn ở trong phòng khách. Nếu ở nhà anh, cô chỉ ngủ dưới đất, như vậy ở trong nhà cô. Ừ, vì công bằng, Tô Hằng cũng nên ngủ dưới đất. Chính là, khi đem mọi thứ chuẩn bị tốt, Chương Tiểu Vũ tiến phòng ngủ tìm quần áo ngủ ở tủ. Khi quay người lại, vừa vặn thấy Tô Hằng đang nằm trên chiếc giường mềm mại của cô. Áp chế trong lòng lửa giận, Chương Tiểu Vũ chậm rãi đi đến bên Tô Hằng, nghiêm túc nói: "Chỗ anh ngủ ở ngoài trong phòng khách." "Không, chỗ anh ngủ hẳn là nơi này." Nói xong, Tô Hằng còn ngang ngược mà cúi đầu ngửi cái gối đầu màu hoa Hải Hải Đường. Chương Tiểu Vũ cảm thấy một luồng khí nóng xông thẳng đại não của mình, tức khắc cảm thấy xấu hổ mặt cô đỏ bừng, chạy nhanh đến phòng tắm.
Chương 6 Bấm để xem Trong phòng tắm hơi nước bay lượn lờ, Chương Tiểu Vũ nhéo trong tay túi hương màu đỏ thật lâu, ánh mắt bỗng thay đổi. Ký ức ùa về mười năm trước, Chương Tiểu Vũ chỉ cảm thấy trong lòng thực hoảng hốt. Cô rốt cuộc minh bạch chính mình đối với Tô Hằng phi lễ, vì cái gì luôn là thái độ đương nhiên. Cô nhớ khi ở đại học T, lúc vẫn còn là bạn gái Tô Dự, có một lần, khi Tô Dự nghiêng đầu muốn hôn cô, cô cuống quít quay mặt đi. Ậm ừ nói là chính mình còn không có chuẩn bị tốt, kỳ thật đó chỉ là một cái cớ thôi. Bởi vì cô muốn giữ lời hứa. Nên duyên vợ chồng, ân ái không rời. Mà cái túi trong tay là năm cô mười lăm tuổi, ngây thơ mà yêu say đắm. Cô đã từng, trộm một cây bút ở trong phòng Tô Hằng để làm vật đính ước. Vừa đen vừa ngắn lại thô nữa, còn bị một sợi tóc dài quấn vòng quanh. Tóc đen dài đó là của cô. Khóe mắt đột nhiên chảy xuống một giọt nước mắt, không biết là bởi vì cô vui vẻ, hay vẫn là vì mặt khác. Tô Hằng đã biến mất mười năm trong cuộc đời cô, mà hôm nay, anh lại cố ý đem túi hương này đặt ở phòng tắm làm cô thấy được, đây là có ý gì? Một lần nữa cô quấn lại túi hương, sau khi Chương Tiểu Vũ mặc tốt áo ngủ, lau nước mắt trên mặt, ra khỏi phòng tắm. Trong phòng ngủ, Tô Hằng đối diện với di động, nhìn đến xuất thần. Nghe được tiếng bước chân Chương Tiểu Vũ, quay đầu nhìn phía cô nở nụ cười ấm áp. Chương Tiểu Vũ làm như không thấy Tô Hằng cười, vẻ mặt bình tĩnh đi về phía giường lớn của mình. Nụ cười của Tô Hằng cương ở trên mặt, anh không tin cô không nhìn đến cái túi hương kia. Nhưng nếu Chương Tiểu Vũ nhìn thấy túi hương, hiện tại sao có thể bày ra biểu cảm bình tĩnh đến vậy? Chẳng lẽ, cô vẫn coi Tô Dự là chân ái. Một ngọn lửa giận nảy lên trong lòng anh, Tô Hằng đột nhiên từ trên giường đứng lên, kéo tay trái Chương Tiểu Vũ lại, vội vàng nói: "Em nhìn đến túi hương sao?" Áo tắm dài màu trắng, bởi vì bị động tác của Tô Hằng quá mạnh, bỗng nhiên từ bên hông anh rơi xuống. Không gian tĩnh lặng ---- Cả người Chương Tiểu Vũ đều cảm thấy không tốt. Bởi vì Tô Hằng đột ngột đến nhà cô, cho nên không mang bất cứ bộ quần áo nào, hơn nữa cô cũng chưa bao giờ mang con trai về nhà, thế nên trong nhà cô toàn bộ đều là đồ dùng dành cho nữ. Ngay cả sữa tắm, cũng không ngoại lệ. Cô cùng Tô Hằng buôn ba mệt nhọc cả đường đi, ra nhiều mồ hôi, cho nên phải đi tắm. Cùng Tô Hằng gần gũi tiếp xúc, Chương Tiểu Vũ mới phát hiện, trên người Tô Hằng, thế nhưng không ngửi đến mùi sữa tắm của cô. Chương Tiểu Vũ mặt đỏ chạy ra khỏi phòng ngủ. Sớm biết sẽ gặp được loại tình huống này, cô nên nhận mệnh mà ngủ dưới đất. Chính là Tô Hằng, lại không tính toán buông tha cho Chương Tiểu Vũ. Cầm áo tắm dài mặc lại lên người, sau đó Tô Hằng đi về phía phòng khách. Chương Tiểu Vũ nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần, vội vàng đem đầu không ngừng nghỉ mà đúc vào trong chăn. "Chương Tiểu Vũ!" Tô Hằng buồn cười lôi Chương Tiểu Vũ từ trong chăn ra, chẳng lẽ cô cho rằng, tránh né có thể phủ nhận sự thật là cô đã xem hết cả người anh sao? Huống chi, anh cũng sẽ không làm nàng mạt sát. Sau khi làm giả vờ đánh vài cái ngáp, Chương Tiểu Vũ nhập nhèm mắt nói: "Còn có chuyện gì không? Em rất mệt, muốn đi ngủ." Nhưng mà cô lại bị Tô Hằng giữ chặt cánh tay không bỏ, híp mắt nói: "Em còn không có trả lời vấn đề của anh." Là chuyện này sao. Chương Tiểu Vũ trong lòng nhẹ nhõm thở dài một cái, rồi sau đó da mặt dày nói dối: "Túi hương nào, em không có thấy." Sau khi Chương Tiểu Vũ nói dối, mặt Tô Hằng để sát vào mặt cô, âm hiểm mà cười một cái, uy hiếp nói: "Tốt nhất em hãy nghĩ kĩ trước khi trả lời anh, bằng không, anh không đảm bảo rằng sẽ ở chỗ này làm em." Trần trụi đe dọa. Nhưng Chương Tiểu Vũ là ai nha, võ thuật căn bản vượt qua cả yêu cầu của vệ sĩ, làm sao có thể sợ Tô Hằng ức hiếp? Nghĩ đến đây, lá gan của Chương Tiểu Vũ phình ra không ít, ngẩng mặt, nghiêm túc nói: "Em cũng không nói dối." "Em là nghĩ anh không đánh lại em có phải hay không?" Đúng là như vậy. "Nếu anh nới lỏng áo tắm dài, em còn dám mở mắt cùng anh đánh nhau không?" Không dám. Lòng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng mà mơn trớn cánh môi của Chương Tiểu Vũ. Tô Hằng mê hoặc nói: "Vậy em có muốn nói cho anh, em vẫn còn yêu anh?" Cô rõ ràng đã nhìn thấy túi hương, lại mạnh miệng không chịu thừa nhận, khẳng định là để ý năm đó mình không từ mà biệt. Như thế, có phải hay không biểu thị, cô trong lòng vẫn còn có anh? "Không." Chương Tiểu Vũ trả lời thật sự mau. "Ha hả.." Tô Hằng thấp giọng mà nở nụ cười, từ phía sau ôm chặt Chương Tiểu Vũ, đem đầu gác ở hõm vai của cô, vui sướng nói: "Tiểu Vũ, anh thật rất vui." Vui vẻ cái đầu anh! Chương Tiểu Vũ rất muốn nói những lời này, chính là, chính là khi nghe thấy Tô Hằng đang cười rất vui vẻ, cô lại không tự chủ được mà trầm luân theo. Một câu nói nhẫn tâm, cũng không thể nói thành lời. "Là anh quá ngu ngốc, nếu không phải trong lòng em có anh, thì làm sao có thể cùng Tô Dự yêu nhau hai năm, đến miệng đều không cho cậu ta hôn qua chứ. Nếu trong lòng em có anh, như thế nào mới ngày đầu tiênthấy anh, để mặc cho anh muốn làm gì thì làm, khẳng định là bởi vì bộ dáng hiện tại của anh, vẫn giống như trước kia đúng hay không?" Đúng, nhưng mà Tô Hằng, anh vì cái gì không nói cho cô biết, năm đó, anh vì cái gì đi không tạm biệt với cô chứ? Trong lòng Chương Tiểu Vũ cảm thấy rất đau lòng, nói không ra lời. Sau khi lau nước mắt hai ở bên má của Chương Tiểu Vũ, Tô Hằng dịu dàng nói: "Em đang trách anh là năm đó đi không từ giã sao?" "Nếu lúc trước đều quyết định từ bỏ em, hiện tại vì cái gì lại muốn tới quấy rầy cuộc sống của em?" Anh có biết rằng, cô sợ hãi nhất, chính là bị người bỏ rơi? Khi còn bé bị cha mẹ bỏ rơi, từ nhỏ ở với bà nội cùng nhau sinh hoạt, lúc sau yêu một người, lại bị chính mình người mình yêu ruồng bỏ, từ đó, cô lại không dễ dàng đi yêu người khác. Ngay cả sau này quyết định cùng Tô Dự hẹn hò, thật ra cũng bởi vì cô cảm thấy Tô Dự có một chút giống anh. "Tiểu Vũ, trước kia, em cũng biết anh tên là ' Tô Hằng '?" Chương Tiểu Vũ lắc lắc đầu. "Anh cũng không biết." Cái gì? Chương Tiểu Vũ trong mắt lộ ra nghi hoặc.
Chương 7 Bấm để xem Ngày hôm sau, lúc Chương Tiểu Vũ ở trong lòng ngực Tô Hằng thức dậy, cả người cô giống như bị xe nghiền nát vậy. Ở ngón áp út của tay trái đeo nhẫn mà đêm qua Tô Hằng đeo cho cô, trong lòng Chương Tiểu Vũ nghĩ, lúc này chính mình đã thật sự trở thành người phụ nữ của anh rồi. "Em suy nghĩ cái gì đấy?" Nghĩ đến chuyện vừa rồi mình mới suy nghĩ, trong lòng Chương Tiểu Vũ lại cảm thấy ngượng ngùng. Vội vàng cười cười để che lấp: "Em suy nghĩ, hôm nay anh có đi làm không." "Công việc vẫn phải làm chứ" "Nhưng mà," Chương Tiểu Vũ muốn ngăn cản, nhưng lại không biết tìm lấy cớ nào. Sau khi nhìn thấy Tô Hằng hiện ra một đôi con ngươi kiên định, cuối cùng lựa chọn tin tưởng Tô Hằng. Trên tầng 8 của tập đoàn Thiên Vũ, Chương Tiểu Vũ được Tô Dự che ở cửa thang máy, "Tiểu Vũ, anh có một việc, muốn cùng em giải thích." Dùng đầu ngón chân thôi cô cũng biết Tô Dự muốn giải thích chuyện gì. Chỉ là, những chuyện này, không lẽ giải thích rồi thì có thể làm như không có phát sinh qua sao? Huống chi, hiện tại, cô cũng không cần phải nghe Tô Dự giải thích cái gì cả. Chương Tiểu Vũ nhấc chân muốn đi, nhưng cô lại bị Tô Dự giữ chặt cánh tay, dụ hoặc nói: "Tiểu Vũ, em không muốn biết năm đó chuyện chúng ta chia tay, em có biết Tô Hằng là người có liên quan đến lớn nhất không? Chương Tiểu Vũ hơi sửng sốt một chút, nhưng khi phục hồi lại tinh thần, cô đã bị Tô Dự đưa tới sân thượng tầng cao nhất của tòa nhà. " Nói đến người anh trai tiện nghi này của anh, năm đó, chuyện anh ngoại tình, chính là một tay anh ta làm ra đấy. " " Anh trai tiện nghi ". Đột nhiên Chương Tiểu Vũ nhớ tới đêm qua Tô Hằng cùng cô nói. Thì ra, Tô Hằng vốn là một đứa con trai thất lạc ở bên ngoài nhiều năm của gia đình nhà họ Tô. Năm đó, ở tại ngõ hẹp cùng cô, chính là hổ lạc Bình Dương. Cho dù chuyện có là như thế này đi nữa, thì làm em trai của Tô Hằng, Tô Dự cũng không nên nói anh trai của mình như vậy. " Anh làm sao có thể nói anh minh như vậy được? " " Em bảo vệ anh ta sao? "Tô Dự cười tà ác, âm trầm nói:" Em cho rằng anh ta vì cái gì bị đưa ra nước ngoài tận mười năm chứ? Còn không phải là bởi vì mẹ của anh ta ở làm bậy bên ngoài rồi mới sinh ra đứa con hoang! " " Đủ rồi! " Chương Tiểu Vũ nhịn không được nên đã đánh Tô Dự một cái tát lên khuôn mặt đẹp trai ấy, đột nhiên trong lòng cô cảm thấy đau lòng Tô Hằng. Đêm qua anh chỉ cùng cô nói mình bị bắt phải xuất ngoại, đến nỗi như thế nào bị bắt, anh không có nói, cô cũng không hỏi. Không thể tưởng tượng được, thế nhưng, thế nhưng nguyên nhân lại là như vậy. " Vì cái gì mà em kích động đến như vậy? Hay là, em làm bạn gái giả của anh ta, làm nghiện rồi phải không? "Mặt Tô Dự đột nhiên dữ tợn đến khó coi, đẩy Chương Tiểu Vũ dựa đến lan can sân thượng, hung tợn nói:" Anh vì cái gì mà không thể nói? Năm đó hắn ta rõ ràng đang ở nước Mỹ, không biết vì sao lại muốn phá hư em với anh, nhân lúc anh không đề phòng phái người rót thuốc cho anh, làm anh cùng Vương viện xảy ra quan hệ, trong tình trạng anh không biết gì. Còn nặc danh mang ảnh chụp đó gửi đến trong tay của em, em cảm thấy, anh có thể không hận hắn ta tới tận xương tủy sao? " Vết sẹo ngày xưa bị bóc mở, lại tăng thêm không thể hiểu được một phần ủy khuất. Chương Tiểu Vũ trong đầu trống rỗng," Em không đáng, Em không đáng để anh phải vì em, mà cùng anh trai anh trở mặt thành thù. " " Không, em đáng giá. " Tô Dự giọng nói đột nhiên gian ôn nhu xuống dưới, Chương Tiểu Vũ một trận kinh hãi trong lòng, sau đó, liền nhìn thấy một bộ tây trang màu đen của Tô Hằng. " Buông cô ấy ra! " Tô Dự quay đầu, gắt gao nhìn Tô Hằng, nhẹ nhàng cười nói:" Tô Hằng, anh hao hết tâm tư mà đoạt công ty tôi, mà nay lại muốn cướp người phụ nữ của tôi, anh cảm thấy, trên đời này thực sự có chuyện thuận lợi như vậy sao? " " Cậu rốt cuộc muốn thế nào? Nếu cậu muốn công ty, tôi có thể đem nó còn cho cậu, chỉ cần cậu thả Tiểu Vũ ra. " " Thật đúng là si tình! Nhưng là, tôi lại không nghĩ muốn công ty. "Sau khi Tô Dự nói xong, liền ôm Chương Tiểu Vũ cùng nhau nhảy xuống sân thượng. Tô Hằng, tôi mắc phải bệnh nan y, muốn công ty có ích lợi gì? Bằng không đem theo Tiểu Vũ, cùng nhau xuống địa ngục. " Tiểu Vũ! " Tô Hằng hoảng sợ nhào tới chỗ lan can của sân thượng, hai mắt nhắm chặt thật lâu, không dám mở ra. Anh thật sự sợ, sợ vừa mở mắt, sẽ thấy Tiểu Vũ nằm ở dưới đó, thịt nát xương tan. " Tô Hằng. "Chương Tiểu Vũ đau lòng mà ôm lấy thân mình đang run rẩy của Tô Hằng, gương mặt dán ở phía sau lưng anh ôn nhu nói:" Tô Hằng, em không có chuyện gì, không tin anh xoay người lại nhìn xem. " Chính là lại ở lúc Chương Tiểu Vũ ôm lấy anh thân mình cứng còng thân mình, một tí cũng không dám nhúc nhích. Anh sợ đây chỉ là ảo giác, vừa nhúc nhích, Chương Tiểu Vũ giống màu trắng bọt biển sẽ biến mất không thấy. Không có biện pháp, Chương Tiểu Vũ chỉ có thể buông lỏng tay ôm Tô Hằng, đi đến trước mặt Tô Hằng, nhón chân hôn lên cánh môi Tô Hằng lẩm bẩm nói:" Em không nỡ rời xa anh." The end