Đam Mỹ [Edit] Tất Cả Boss Cố Chấp Đều Là Bạn Trai Của Tôi - Tiểu Bạch Liên Nhất Bách Quân

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Bồ Câu Cute, 9 Tháng hai 2025.

  1. Bồ Câu Cute

    Bài viết:
    0
    Tất Cả Boss Cố Chấp Đều Là Bạn Trai Của Tôi

    Tác giả: Tiểu Bạch Liên Nhất Bách Quân.

    Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Chủ thụ, Vô hạn lưu, Ngọt ngào, Xuyên nhanh, Xuyên sách, 1v1, HE.

    Editor: Nấm Học Edit

    Số chương: 220 chương

    [​IMG]

    Giới thiệu:

    Tên gốc: 《Tất Cả Boss Hắc Hóa Đều Là Bạn Trai Của Tôi》

    [Tôi đã có thể chịu đựng bóng tối, nếu như tôi chưa từng thấy mặt trời.]

    Tô Kính Ngôn là NPC trong n cuốn tiểu thuyết kinh dị, mỗi vai diễn của cậu đều là nhân vật được vạn người mê, nhận được sự sủng ái của vạn người.

    Giống như vầng trăng sáng giữa nhân gian, như đứa con cưng của Thượng đế, tất cả mọi người đều muốn dâng trái tim mình để đổi lấy nụ cười của cậu.

    Người xuyên việt yêu cậu, người trọng sinh yêu cậu, người luân hồi yêu cậu, ngay cả Satan ẩn mình trong bóng tối cũng yêu cậu.

    Người khác chính là địa ngục, còn em, là nhân gian của tôi.

    Tô Kính Ngôn là một nhân vật được vạn người mê, và cậu rất hài lòng với bạn trai của mình. Nhưng kỳ lạ là, cả thế giới đều nói với cậu: "Chạy đi! Bạn trai của cậu rất nguy hiểm! Hắn là ma quỷ! Hắn sẽ giết cậu!"

    Tô Kính Ngôn quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang mỉm cười ấm áp với mình, sau đó nhẹ nhàng đáp: "Ừ." Cậu mới là ma quỷ ý.

    "..."

    Chết tiệt, tôi nói thật mà.

    Ngay giây sau, người đó chết.

    Đêm khuya thanh vắng.

    Người đàn ông chăm chú nhìn Tô Kính Ngôn đang say giấc.

    Con dao trong tay hắn lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

    Không biết người đàn ông đã đứng đó bao lâu, hắn cất con dao đi, quay lại ôm chặt lấy chàng thanh niên.

    Đừng bao giờ nảy sinh ý định rời xa tôi, nếu không tôi sẽ ghen ghét đến mức giết chết em.

    Bé yêu, ngoan nào.

    Truyện này còn có tên khác: 《Biến Tiểu Thuyết Kinh Dị Thành Truyện Tình Yêu Ngọt Ngào》

    《Chồng Tôi Không Thể Nào Muốn Giết Tôi! 》

    1.1v1, tình cảm cực kỳ ngọt ngào, công và thụ ở mỗi thế giới đều không có ký ức, nhưng sẽ yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên.

    2. Công có tính chiếm hữu cực mạnh, bệnh kiều. Thụ dễ thương, luôn yêu công từ cái nhìn đầu tiên. Cả hai đều yêu vẻ ngoài của đối phương, thụ dễ đỏ mặt khi bị công ve vãn (lưu ý, có thể một số người không thích kiểu thụ này).

    3. Không bàn luận tiêu cực, không xếp hạng.

    4. Vô hạn lưu không theo quy tắc, chủ yếu là để yêu đương.

    5. Mọi bình luận đều sẽ được đáp lại, yêu các bạn, nhớ theo dõi tác giả nhé.

    Nhân vật chính: Tô Kính Ngôn (kính như tâm bình, ngôn chi bất du)

    Nhân vật phụ: Lục Nghi Sâm (nghi thủy vũ vu, tây tẫn nam sâm)

    Tóm tắt: Người khác chính là địa ngục, còn em, là nhân gian của tôi.

    Ý nghĩa: Cứu rỗi lẫn nhau, là duy nhất của nhau, không điên cuồng không thể sống, tất cả vì tình yêu.

    * * *

    Follow page để nhận được thông báo sớm nhất về truyện: Nấm Học Edit
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng hai 2025
  2. Bồ Câu Cute

    Bài viết:
    0
    TG1: VƯỜN TRƯỜNG CẤM KỴ - CHƯƠNG 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Anh ơi, anh ơi, anh có nghe em nói không?" Cô gái với gò má ửng hồng đứng ngượng ngùng, hai tay đặt sau lưng, lo lắng cào nhẹ vào móng tay của mình, ánh mắt đầy mong đợi nhìn về phía chàng trai đang có chút đờ đẫn trước mặt.

    Ngoại hình của chàng trai này rất nổi bật, không để kiểu tóc cầu kỳ mà rất gọn gàng, đôi mắt ánh lên vẻ sáng trong tựa như có ánh sao, dù đang thất thần, vẫn toát lên vẻ thanh khiết và rạng rỡ.

    Đặc biệt, dưới mắt phải của chàng trai còn có một nốt ruồi nhỏ, làm tăng thêm sự quyến rũ cho đôi mắt vốn đã trong trẻo.

    Tô Kính Ngôn bị cô gái gọi mấy lần mới chợt tỉnh khỏi cơn mơ màng. Tâm trí cậu vẫn còn hơi mơ hồ, trong khoảnh khắc vừa rồi, cậu cảm thấy tim mình như ngừng đập vài giây, đầu óc trống rỗng, khiến cậu có cảm giác như vừa tỉnh giấc từ một giấc mơ.

    "À? Xin lỗi, lúc nãy anh hơi lơ đãng, em nói lại một lần nữa đi."

    Cô gái cười tít mắt, không hề tức giận vì sự lơ đãng của cậu: "Em nói là cuối tuần này là sinh nhật em, anh có thể tham dự tiệc sinh nhật của em không?"

    Nói xong, cô gái lại cúi đầu xuống, vẻ mặt e thẹn.

    Tô Kính Ngôn là phó chủ tịch của Câu lạc bộ Hội họa Xanh Olive của trường. Trước đây, Xanh Olive từng là một câu lạc bộ khá ít người tham gia, thậm chí những học sinh đã vào câu lạc bộ cũng lần lượt rời đi chỉ sau một học kỳ.

    Nhưng kể từ khi "bảo bối thu hút" Tô Kính Ngôn gia nhập Xanh Olive vào năm lớp 10, không chỉ các bạn nữ mà cả nhiều bạn nam trong trường cũng cố gắng hết sức để được vào câu lạc bộ này. Đến năm lớp 12, Xanh Olive đã trở thành câu lạc bộ nổi tiếng nhất trường.

    Tuy nhiên, Tô Kính Ngôn không thích xã giao. Nếu không phải vì các anh chị khóa trên liên tục thuyết phục, cậu đã không nhận làm phó chủ tịch, thậm chí chẳng muốn đảm nhận bất kỳ chức vụ nào, chỉ muốn yên ổn "nghỉ hưu" vào năm lớp 11.

    Nhưng sự hiện diện của cậu trong Xanh Olive giống như một linh vật đặc biệt. Cậu làm phó chủ tịch từ năm lớp 10 đến năm lớp 12, trong khi chủ tịch đã thay đổi đến ba lần.

    Cô gái trước mặt cậu tên là Tống Khả Ngâm, là chủ tịch mới của Xanh Olive, vừa nhậm chức vào năm lớp 10.

    Tô Kính Ngôn không muốn làm mất mặt cô ấy, vì cô ấy là đàn em khóa dưới cùng khối chuyên ngành với cậu, lại cùng trong một câu lạc bộ, nên cuối cùng gật đầu đồng ý. "Cũng được."

    Tống Khả Ngâm vui mừng khôn xiết, suýt nhảy cẫng lên, hào hứng nói: "Cứ quyết định như thế nhé, tạm biệt anh!"

    Nói xong, cô ấy vội vã rời đi, sợ Tô Kính Ngôn đổi ý, nháy nhót rời đi, nhìn từ xa cũng có thể thấy cô gái này đang rất vui.

    Tô Kính Ngôn cầm sách vở trên tay, đứng yên tại chỗ, gõ nhẹ vào đầu mình, cảm thấy như mình đã quên mất điều gì đó rất quan trọng.

    Nhưng cậu không nghĩ nhiều, tiếp tục bước về phía tòa nhà giảng đường.

    Bên cạnh, từ góc tường vang lên tiếng lá cây bị giẫm nát.

    Một lúc sau, có người thò đầu ra, móng tay cào vào tường, ánh mắt âm trầm nhìn theo hướng Tô Kính Ngôn rời đi.

    Không biết người này đã đứng ở đó bao lâu, cũng không biết đã nghe được bao nhiêu cuộc trò chuyện vừa rồi.

    Chàng trai đó khẽ cười lạnh lùng.

    Có người lại không ngoan rồi.

    Hừ.

    Những thứ không thuộc về mày, mày không nên có bất kỳ ảo tưởng nào.
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng hai 2025
  3. Bồ Câu Cute

    Bài viết:
    0
    TG1: VƯỜN TRƯỜNG CẤM KỴ - CHƯƠNG 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chàng trai bước ra từ góc tường, theo sát bước chân của Tô Kính Ngôn rời đi, vẫn giữ vẻ mặt thỏa mãn nhưng đầy ám ảnh và điên cuồng, ánh mắt không rời khỏi lưng Tô Kính Ngôn.

    Đàn anh của em.

    Hôm nay anh vẫn đẹp như mọi ngày.

    Mà bức tường nơi góc tường vừa bị chàng trai nắm chặt đã xuất hiện năm lỗ nhỏ, không biết hắn đã dùng bao nhiêu lực.

    Một cơn gió nhẹ thổi qua, những chiếc lá trên mặt đất bay lên.

    Vừa bước vào tòa nhà giảng đường, Tô Kính Ngôn lập tức nhận được vô số ánh mắt chú ý, những ánh mắt sáng lấp lánh khiến cậu khựng lại, cảm giác khó tả.

    Thật kỳ lạ.

    Tô Kính Ngôn tự nhủ trong lòng.

    Rõ ràng ngày thường cũng vậy, sao hôm nay lại cảm thấy có chút kỳ quặc, nhưng cụ thể là kỳ quặc ở đâu thì cậu lại không thể diễn tả được.

    "Anh Kính Ngôn, đây là bánh ngọt em tự làm, tặng cho anh!" Một cô gái chạy đến, trên tay cầm một hộp quà tinh xảo, đưa trước mặt Tô Kính Ngôn.

    Tô Kính Ngôn khựng lại, cảm thấy vô cùng bối rối.

    Có lẽ vì đã có người dẫn đầu, những người xung quanh cũng lần lượt bước ra.

    "Đàn anh, đây là cơm hộp em tự làm cho anh!"

    "Anh Kính Ngôn, em thích anh, đây là thư tình em viết!"

    "Đàn anh Tô, anh có thể nhận bùa hộ mạng em tự đan cho anh không?"

    * * *

    Tô Kính Ngôn cảm thấy ngột ngạt trước cảnh tượng này, gần như là bỏ chạy, vừa nói "xin lỗi" vừa bước đi không chút do dự.

    Nhưng Tô Kính Ngôn không để ý rằng, có một người đang đứng lặng ở cửa, nhìn cảnh tượng này.

    Biểu cảm của người đó không giấu nổi sự căm ghét và tức giận.

    Chết tiệt! Sao đám người bẩn thỉu này lại dám mơ ước đàn anh của hắn!

    Không muốn để họ nhìn thấy!

    Anh ấy là của riêng hắn.

    Nếu anh ấy chỉ nhìn mình hắn thôi thì tốt biết mấy.

    Nghĩ đến đây, chàng trai khẽ nheo mắt, không biết nghĩ gì, bất chợt phát ra một tiếng cười lạnh lùng.

    Đúng vậy, chỉ cần thuộc về mình hắn là đủ!

    Như vậy sẽ không nhiều người muốn cướp anh ấy khỏi hắn như vậy!

    Cảnh tượng anh ấy thể hiện một mặt yếu đuối trước mặt hắn, chắc chắn cũng rất đẹp.

    Cuối cùng cũng chạy về đến lớp học, Tô Kính Ngôn lại một lần nữa khựng lại, đón nhận ánh mắt chú ý của các bạn cùng lớp, trong mắt ai nấy đều ánh lên sự ngưỡng mộ.

    Nhưng có lẽ vì cậu từng nói không muốn ai lại gần mình quá, cũng không muốn nhận quà, nên các bạn trong lớp chỉ dùng ánh mắt nồng nhiệt nhìn cậu, không có hành động quá đà nào khác.

    Tô Kính Ngôn thuận lợi ngồi xuống chỗ của mình.

    Chỗ ngồi của cậu không có đống quà chất cao như trong tiểu thuyết, bởi vì là "bảo vật" của lớp, trong mắt họ, không ai xứng đáng với Tô Kính Ngôn.

    Quà cáp gì đó, đương nhiên là phải xử lý hết.

    Tiếng chuông vào lớp vang lên, cô giáo chủ nhiệm Tào bước vào với cái bụng to vì ăn quá nhiều.

    Cô ấy liếc nhìn bảng đen, đôi mắt bị lớp mỡ che khuất, nhíu mày.

    Trước khi cô ấy kịp nổi giận, ba học sinh dưới lớp đã đứng dậy, đồng thanh nói: "Xin lỗi cô, hôm nay là chúng em trực nhật."

    Nói xong, ba người họ nhìn nhau, phía sau còn có vài người định đứng lên nhận lỗi, nhưng lại ngượng ngùng ngồi xuống.

    Tô Kính Ngôn thấy vậy, lông mày giật giật, thầm tính lại ngày trực nhật của mình.

    Rồi cúi đầu xuống, cảm thấy vô cùng xấu hổ.

    Hôm nay thực ra là cậu trực nhật.

    Cô Tào thấy tình hình này, lập tức hiểu ra.

    Cô ấy cũng rất yêu quý Tô Kính Ngôn, dù với người khác cô là "Diệt Tuyệt Sư Thái", nhưng lại không nỡ trách mắng Tô Kính Ngôn một chút nào.

    Không biết tại sao, chỉ cần nhìn thấy Tô Kính Ngôn, tâm trạng của cô ấy lập tức trở nên tốt hơn, dù trong lòng có bực bội đến đâu cũng lập tức vui vẻ trở lại.

    Tô Kính Ngôn định đứng dậy nhận lỗi.

    Cô Tào giả vờ ho hai tiếng: "Thôi được, hôm nay tạm thời tha cho các em."

    Nói xong, cả lớp thở phào nhẹ nhõm.

    Sau đó, cô ấy lại nói: "Nhưng nếu lần sau còn dám tái phạm, các em biết hậu quả rồi đấy."

    Cả lớp xấu hổ cúi đầu.

    Diệt Tuyệt Sư Thái quả không hổ danh.

    Chỗ ngồi của Tô Kính Ngôn gần cửa sổ, là một trong hai dãy không có bạn cùng bàn.

    Không hiểu vì lý do gì, vốn đang cúi đầu đọc sách, cậu bỗng ngẩng lên, rồi không kiềm được nhìn ra ngoài cửa sổ.

    Phía dưới tòa nhà giảng đường là một bồn hoa nhỏ được thiết kế đặc biệt, xa hơn một chút là sân vận động. Vì lớp học của họ ở tầng bốn, trừ khi cậu thò đầu ra ngoài cửa sổ, còn không thì chỉ có thể nhìn thấy sân vận động ở phía xa.

    Vì là tiết đầu tiên buổi sáng, không có lớp thể dục nào được xếp vào giờ này, sân vận động gần như không có bóng người.

    Nhưng cũng có ngoại lệ.

    Vừa ngẩng đầu lên, Tô Kính Ngôn liền nhận thấy có một người đang đứng ở giữa sân vận động, hướng về phía tòa nhà giảng đường, đứng im như một bức tượng, không biết đang nhìn gì, giống như một đóa hướng dương, luôn hướng về phía mặt trời.

    Khoảng cách quá xa, Tô Kính Ngôn không thể nhìn rõ khuôn mặt người đó, nhưng có lẽ vì nghĩ đến hình ảnh hoa hướng dương, cậu cảm thấy có chút đáng yêu, mắt cười thành vòng cung, khóe miệng cũng nhếch lên.

    Lục Nghi Sâm đứng nguyên tại chỗ, đắm đuối nhìn về phía tòa nhà giảng đường, dù bằng mắt thường không thể nhìn rõ thứ gì ở khoảng cách xa như vậy, nhưng hắn lại là ngoại lệ, không chỉ nhìn rõ mà còn rất chăm chú.

    Khoảnh khắc Tô Kính Ngôn ngẩng đầu lên, biểu cảm của hắn từ băng giá lập tức chuyển thành núi lửa phun trào, đôi mắt vốn đang lim dim bỗng mở to, toàn thân tỏa ra sự phấn khích.

    Đàn anh nhìn hắn rồi!

    Hì hì.
     
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng hai 2025
  4. Bồ Câu Cute

    Bài viết:
    0
    TG1: VƯỜN TRƯỜNG CẤM KỴ - CHƯƠNG 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dáng vẻ đàn anh cười rộ lên thật sự rất đẹp!

    Đặc biệt là nốt ruồi phía dưới khóe mắt kia, khiến người ta muốn liếm một cái.

    Nghĩ đến đây, đầu lưỡi của Lục Nghi Sâm chạm nhẹ vào răng cửa trên, bắt đầu di chuyển.

    "Này! Ai đứng đó! Không đi học à!"

    Đột nhiên, một thầy giáo từ xa nhận ra có một bóng người đứng trên sân thể dục, vừa hét lớn vừa bước lại gần.

    Lục Nghi Sâm quay đầu lại, nhìn về phía người đàn ông, đôi mắt híp lại một cách nguy hiểm.

    Thật là mất hứng.

    Chết tiệt.

    Người đàn ông chạy vào sân thể dục, lập tức sững lại, bối rối gãi đầu.

    Trước mắt ông ấy là sân thể dục trống trơn, chỉ có một màu xanh bất tận, làm gì có ai.

    Cho dù có chạy đi nữa, cũng không thể nào nhanh đến thế được.

    Chẳng lẽ mình nhìn nhầm?

    Người đàn ông bực bội quay lại, cũng không quá để tâm đến chuyện này.

    Xem ra là già thật rồi, nhìn cũng mờ mắt.

    Vừa khi người đàn ông đi khỏi, người đứng giữa sân thể dục lại xuất hiện, tiếp tục si mê nhìn về phía tòa nhà giảng đường.

    Ngay sau đó, hắn cầm chiếc máy ảnh trên cổ, điều chỉnh tiêu cự và độ phơi sáng.

    "Tách" một tiếng, chụp một bức ảnh.

    Không biết có phải do ánh đèn flash hay không, Tô Kính Ngôn lại ngẩng đầu lên, nhìn ra ngoài cửa sổ.

    Lúc này cậu mới nhận ra người đứng giữa sân thể dục đã biến mất từ lúc nào.

    Không hiểu sao có chút mất mát.

    Cậu thở dài, tiếp tục tập trung vào việc học.

    * * *

    Ánh nắng xuyên qua kẽ lá, chiếu xuống mặt đất tạo thành những đốm sáng lấp lánh.

    Khu rừng nhỏ trong trường không một bóng người, vắng lặng đến lạ thường.

    Bình thường đã ít người lui tới, huống chi bây giờ lại là giờ ăn trưa?

    "Meo Meo, Meo Meo!" Tô Kính Ngôn cẩn thận gọi to, liên tục nhìn quanh, tìm kiếm thứ gì đó.

    Meo Meo là một con mèo hoang mà Tô Kính Ngôn vô tình phát hiện trong khu rừng nhỏ của trường, toàn thân phủ một lớp lông màu cam, nhưng không béo ú như những con mèo cam thông thường, ngược lại, rất gầy và nhanh nhẹn. Tô Kính Ngôn đã tra cứu, đây là một con mèo hoang màu vàng.

    "Meo Meo! Meo Meo!" Tô Kính Ngôn vừa đi vừa gọi, tay ôm một hộp cơm, tiếp tục tìm kiếm bóng dáng của Meo meo.

    Hầu như mỗi buổi trưa, Tô Kính Ngôn đều lén lút trốn những fans cuồng đó, lặng lẽ đến đây, mang theo cơm ôm Meo meo cùng ăn.

    Khu rừng nhỏ vừa yên tĩnh, vừa không có người, không khí trong lành, lại còn được vuốt ve mèo, thật sự rất thoải mái.

    Kỳ lạ là, bình thường chỉ cần gọi vài tiếng, Meo Meo sẽ lập tức chạy ra, nhảy vào lòng cậu.

    Nhưng hôm nay cậu đã gọi hơn mười tiếng mà vẫn không thấy bóng dáng của nó.

    Chuyện gì vậy?

    Tô Kính Ngôn vừa đi vừa gọi.

    Hửm?

    Có người.

    Tô Kính Ngôn nhanh chóng nhận ra phía trước có một cậu trai mặc đồng phục đang ngồi xổm, lưng quay lại phía cậu, tay không ngừng cử động, nhưng từ vị trí của cậu không thể nhìn rõ cậu trai này đang làm gì.

    Đây là lần đầu tiên Tô Kính Ngôn nhìn thấy có người khác xuất hiện trong khu rừng nhỏ này.

    Vừa khi Tô Kính Ngôn xuất hiện, chưa kịp đi vài bước, cậu trai đã dừng lại, ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm vào Tô Kính Ngôn, rồi nhanh chóng cúi xuống, giống như một đứa trẻ bị bắt gặp khi đang làm chuyện xấu.

    Tô Kính Ngôn vừa nhìn rõ khuôn mặt của hắn, liền đứng sững lại.

    Cậu trai này có làn da rất trắng, trắng đến mức không có chút máu nào, thậm chí môi cũng không có chút hồng hào, toàn bộ khuôn mặt trông rất bệnh hoạn. Đôi mắt anh ta hơi sụp xuống, mang một vẻ mệt mỏi bẩm sinh, ánh mắt trông rất vô hồn, nhưng lông mày lại rất đậm, sống mũi cao, mang một khuôn mặt lạnh lùng và đầy sát khí.

    Tô Kính Ngôn cảm thấy có thứ gì đó gõ nhẹ vào trái tim mình, giống như bị kiến cắn, không đau nhưng lại tê tê, cảm giác khó tả, khiến cậu không tự chủ đưa tay lên ôm lấy ngực trái.

    "Chào, chào em?" Không biết xuất phát từ tâm lý gì, Tô Kính Ngôn hơi căng thẳng chào hỏi cậu trai trước mặt.

    Đây là lần đầu tiên cậu chủ động bắt chuyện với người khác.

    Vừa nói xong, cậu liền dùng đôi mắt long lanh như mắt nai nhìn chằm chằm vào cậu trai kia.

    Cậu trai có chút bất ngờ, đứng dậy, mở miệng.

    Tô Kính Ngôn lúc này mới nhận ra phía sau hắn có một con mèo, mắt cậu sáng lên, chạy đến.

    Là Meo Meo.

    Lục Nghi Sâm cúi đầu, nhìn người hắn yêu thích.

    Tại sao anh ấy luôn chỉ nhìn thấy những thứ khác ngoài hắn!

    Đáng ghét!

    Hừ.

    Cũng ngay lúc Tô Kính Ngôn ôm lấy Meo Meo, cậu nhanh chóng nhận ra chân sau của Meo Meo có vẻ đang co giật, toàn thân lấm lem.

    Tô Kính Ngôn lật qua lật lại, kiểm tra cơ thể của Meo Meo, không phát hiện vết thương nào, thở phào nhẹ nhõm.

    Rồi cậu ôm Meo Meo đứng dậy, nở một nụ cười rạng rỡ nhìn cậu trai, đôi mắt mở to, sáng lấp lánh như biển sao, "Có phải em đã giúp Meo Meo không?"

    Cậu trai không nói gì.

    Tô Kính Ngôn tiếp tục, "Meo Meo bình thường chỉ thân với mình anh thôi! Nó là một con mèo hoang rất hung dữ, không ngờ ngoài anh ra còn có người khác chăm sóc nó!"

    Cậu trai vẫn im lặng.

    Tô Kính Ngôn thấy hắn trầm mặc, nghĩ rằng mình đã làm hỏng cuộc trò chuyện, có chút hối hận, mím môi, định tìm chủ đề khác để tiếp tục.

    "À, anh là Tô Kính Ngôn, em tên gì?"

    Cậu trai dường như cuối cùng cũng phản ứng lại, ngẩng đầu lên, toàn thân run rẩy không ngừng, hắn kìm nén giọng nói đầy phấn khích, nói, "Em là Lục Nghi Sâm."
     
  5. Bồ Câu Cute

    Bài viết:
    0
    TG1: VƯỜN TRƯỜNG CẤM KỴ - CHƯƠNG 4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Lục Nghi Sâm." Tô Kính Ngôn vừa ôm Meo Meo vừa lặp lại cái tên này, đôi mắt cũng chuyển động theo, khóe mắt cười càng cong hơn.

    Cái tên này nghe quen quá, hình như cậu đã từng nghe ở đâu đó rồi.

    Tô Kính Ngôn nghe thấy cái tên này, tim đập nhanh hơn, gò má cũng hơi ửng đỏ.

    Ngón tay của chàng trai nắm chặt thành nắm đấm, gằn giữ cảm xúc sắp mất kiểm soát của mình.

    Hắn cảm thấy trong lòng mình có một con thú không ngừng gầm gừ, điên cuồng hét lên "chiếm lấy anh ấy đi! Chiếm lấy anh ấy đi!"

    Cảm xúc quỷ ám này quấn lấy trái tim hắn, hắn đang dùng ý chí cực mạnh của mình để kìm nén ham muốn lấy con dao trong túi ra, đâm thủng da thịt của đàn anh, để đàn anh mãi mãi ngủ yên trong vòng tay mình.

    Ham muốn bệnh hoạn này.

    Khi nghe thấy tên mình được thốt ra từ miệng của đàn anh, cả người Lục Nghi Sâm run lên, giống như đang làm chuyện xấu xa thì nghe thấy tiếng gọi của người mình yêu, sau đó toàn thân thoải mái một cách kỳ lạ.

    Tên của hắn được phát ra từ miệng của đàn anh cũng thật dễ nghe.

    Khà khà khà.

    Tô Kính Ngôn tiếp tục nói, "Tên của em hay quá! Là chữ Nghi bộ thủy và chữ Sâm bộ vương phải không?"

    Nói xong, cậu đầy mong đợi nhìn chàng trai trước mặt.

    Không hiểu sao, dù hai chữ này đều là chữ hiếm ít dùng, nhưng nghe cái tên này, trong lòng cậu lại cảm thấy chắc chắn là hai chữ này.

    Lục Nghi Sâm khựng lại, ngẩng đầu lên, thở gấp, cắn răng, da đầu hơi tê dại, mới từ từ lên tiếng, "Đúng vậy.."

    Đẹp quá!

    Đàn anh đẹp quá!

    Khặc khặc khặc!

    Tô Kính Ngôn cười càng tươi hơn: "Nghi thủy vũ vu, tây tẫn nam sâm, người đặt tên này chắc chắn là mong em biết thời thế xử sự, vui chơi tự tại, coi em là báu vật của mình."

    Lục Nghi Sâm nhe răng cười, nụ cười này rất méo mó, thậm chí có chút đáng sợ, không biết có phải thẩm mỹ của Tô Kính Ngôn có vấn đề không, cậu không những không thấy sợ, mà còn cảm thấy Lục Nghi Sâm cười như vậy rất đáng yêu.

    "Đây là lần đầu tiên có người khen tên em hay." Giọng của Lục Nghi Sâm rất khàn, âm lượng cũng rất nhỏ, một nửa mắt bị tóc mái che đi, khiến người ta không nhìn rõ thần sắc của hắn, giọng nói nghe không chút gợn sóng.

    Báu vật.

    Vui quá đi.

    Không hiểu sao, nhìn thấy chàng trai như vậy, Tô Kính Ngôn một tay ôm Meo Meo, hộp cơm đặt trên bụng Meo Meo, tay kia không do dự liền phủi tóc mái trước mặt chàng trai.

    Đừng nói đến Lục Nghi Sâm bị chạm vào lúc đó run lên như sắp phát điên, Tô Kính Ngôn vừa phủi lên, cũng lập tức dừng lại.

    Rõ ràng bình thường cậu rất nhút nhát, không biết cách thân thiết với người khác, sao bây giờ lại làm ra một loạt chuyện mà bình thường cậu nghĩ cũng không dám?

    Thậm chí còn cảm thấy đương nhiên, giống như đã làm qua vô số lần.

    Chưa đợi Tô Kính Ngôn vuốt thêm vài cái, chàng trai như cuối cùng cũng phản ứng lại, ngẩng đầu lên, giống như cây xấu hổ bị người chạm vào liền khép lá lại, hắn thở gấp, sau đó không nói gì, giống như chạy trốn, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của Tô Kính Ngôn.

    Để lại Tô Kính Ngôn một mình giơ tay, lúng túng giữa không trung.

    Sau khi chàng trai bỏ chạy, Tô Kính Ngôn mới phát hiện ra mình hình như đã làm chuyện gì đó ngốc nghếch, mặt bừng đỏ, giống như tôm hùm bị luộc chín, mặt đỏ như lửa đốt.

    Đôi mắt nai ngơ ngác càng thêm ướt át, trông rất đáng yêu.

    Tô Kính Ngôn cẩn thận đặt Meo Meo xuống, sau đó ngồi xuống hòn đá nhỏ bên cạnh, lại đặt Meo Meo lên đùi mình, vừa vuốt lông nó vừa nói, "Hình như tôi đã làm chuyện gì đó rất ngốc nghếch."

    Chàng trai vừa đi, toàn thân Meo Meo bắt đầu run rẩy, giống như bị ép tắm vào mùa đông, run như cầy sấy.

    Nó cúi đầu vào lòng Tô Kính Ngôn, cố gắng chui vào, muốn được an ủi.

    Tô Kính Ngôn lập tức ân cần vuốt lông nó, đầy thương xoa xoa cằm Meo Meo.

    Chàng trai lúc này đang ở nơi tối tăm kín đáo, núp sau cây, đầy mãn nguyện nhìn cảnh tượng trước mắt, khóe miệng nở rộng, cười không thành tiếng.

    Ánh mắt đóng chặt vào người học trưởng.

    Khuôn mặt ửng hồng trông rất quyến rũ, khiến người ta muốn nuốt chửng, từ từ thưởng thức.

    Đàn anh yêu quý của em.

    Hì hì hì.

    Sao mà đáng yêu thế!

    Một lúc sau, ánh mắt hắn dời đến cục lông đang co rúm trong lòng Tô Kính Ngôn, rồi nguy hiểm nheo mắt lại, mang chút dò xét.

    Ngón tay nắm chặt, phát ra tiếng kêu răng rắc.

    Chậc.

    Hôm nay tạm thời tha cho mày!

    Ngay sau đó, hắn lấy con dao giấu trong tay áo đồng phục, nắm chặt trong lòng bàn tay.

    Lưỡi dao này rất sắc, chỉ cần hơi dùng lực, có thể dễ dàng đâm chết sinh mạng mong manh trên thế gian này, khiến chúng chảy hết máu, cuối cùng tử vong.

    Dù là người, cũng không ngoại lệ.

    Lục Nghi Sâm dùng mũi dao từ từ rạch lên vỏ cây già, sau đó nở nụ cười rùng rợn.

    Nếu đàn anh đến muộn hơn một chút, nó đã trở thành xác chết rồi!

    Hì hì hì.

    Đàn anh.

    Là của tao!

    Tô Kính Ngôn bên kia hoàn toàn không biết gì, chuyên tâm cho mèo hoàng trong lòng ăn, mình ăn một miếng, lại cho bé cưng trong lòng ăn một miếng.

    Không biết cho ăn bao lâu, Tô Kính Ngôn mới buông Meo Meo ra, sau đó như thường lệ in lên đỉnh đầu nó một nụ hôn lớn, cười nói, "Meo Meo anh đi đây."

    Khi nụ hôn của Tô Kính Ngôn in lên đỉnh đầu Meo Meo, trong không khí hình như có thứ gì đó đông cứng lại, sau đó xương cốt không ngừng phát ra tiếng kêu răng rắc.

    A.
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng hai 2025
  6. Bồ Câu Cute

    Bài viết:
    0
    TG1: VƯỜN TRƯỜNG CẤM KỴ - CHƯƠNG 5

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thời tiết mùa thu đúng là thay đổi thất thường.

    Buổi trưa trời còn nắng ráo, đến chiều đã chuyển sang mưa tầm tã.

    May mắn thay, Tô Kính Ngôn đã chuẩn bị sẵn, dù thời tiết thế nào cậu cũng luôn mang theo một chiếc ô gấp trong cặp sách để phòng hờ.

    Vừa bước ra khỏi lớp học, cậu đã nghe thấy tiếng than thở về thời tiết từ đám đông bên ngoài.

    "Lại mưa rồi, vừa nãy trời còn nắng mà!"

    "Chết rồi, tôi không mang ô!"

    "Thời tiết này thay đổi thất thường quá!"

    "Kính Ngôn, cậu có mang ô không? Tôi cho cậu mượn nhé." Vừa mới bước chân ra khỏi lớp, chưa kịp lấy ô từ trong cặp, đã có người vội vàng tiến đến đưa ô cho cậu, như thể đã chuẩn bị sẵn từ trước, chỉ chờ cơ hội này.

    Những học sinh khác đang chờ Tô Kính Ngôn tan học để được ngắm nhìn cậu từ xa thấy vậy, không khỏi tức giận.

    Những người không có ô hận mình đã không mang theo, mất đi cơ hội được giúp đỡ cậu. Những người có ô cũng hối hận vì mình đã chậm chân, để người khác chiếm mất cơ hội.

    "Không cần đâu! Không cần đâu!" Tô Kính Ngôn vội vàng lắc đầu, thấy người kia quá nhiệt tình, cậu hơi hoảng hốt, sợ người ta không tin, liền vội vàng cởi cặp ra, lấy ô của mình ra. "Tôi có mang ô rồi, cậu dùng đi."

    Người kia thở dài, cảm thấy vô cùng tiếc nuối, nhưng không nản lòng, ánh mắt vẫn sáng rỡ.

    Bởi vì!

    Cuối cùng cậu ta cũng được nói chuyện với thần tượng của mình! Vui quá đi!

    Tô Kính Ngôn thở dài.

    May mắn thay, mọi người đều rất có trật tự, có lẽ cũng vì trường học cấm sử dụng thiết bị điện tử, nên cho đến giờ cậu vẫn chưa từng thấy ai chụp lén mình.

    Mọi người thậm chí còn rất tự giác giữ khoảng cách an toàn với cậu, dù thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn, nhưng những ánh mắt ấy đều rất thiện chí, không ai vượt quá giới hạn, tạo cho cậu một không gian thoải mái.

    Nhà của Tô Kính Ngôn khá xa, đường đi cũng dài, không giống như những học sinh khác đi xe buýt hoặc đạp xe đến trường.

    Cậu thích đi bộ.

    Nhưng Tô Kính Ngôn không để ý rằng, có một con thú hoang đang lặng lẽ theo sau cậu, giương nanh múa vuốt, phô ra vẻ hung dữ của mình, chỉ cần cậu quay đầu lại, sẽ nhận ra bóng dáng âm u đó.

    Tô Kính Ngôn vừa đi vừa thưởng thức chiếc bánh chà bông vừa mua ở cổng trường, ông chủ còn vui vẻ đưa thêm cho cậu một cái nữa.

    Cậu thích nhất là lúc đi học và tan trường, vừa ăn vặt vừa thong thả đi bộ một mình.

    Nghĩ đến đây, Tô Kính Ngôn thỏa mãn hé miệng, cắn một miếng lớn.

    Lục Nghi Sâm không cầm ô, lặng lẽ đi theo sau lưng Tô Kính Ngôn, những hạt mưa không thương tiếc nện lên đầu hắn, làm ướt sũng mái tóc và quần áo của hắn, khiến hắn trông chật vật như con gà rớt vào nồi canh.

    Nhưng hắn dường như không cảm nhận được cái lạnh, từng bước từng bước đi theo sau Tô Kính Ngôn, lặng lẽ, ánh mắt từ đầu đến cuối đều mang sự si mê bệnh hoạn.

    Bàn chân của Lục Nghi Sâm giẫm lên vũng nước, nhưng không phát ra bất kỳ tiếng động nào, dường như chủ nhân của đôi chân này không muốn người phía trước phát hiện ra mình, rất cẩn thận.

    Đàn anh đáng yêu quá!

    Hì hì.

    Tô Kính Ngôn đột nhiên dừng lại, đứng yên tại chỗ, không biết có phải do linh cảm không, cậu đột nhiên quay đầu nhìn lại phía sau.

    Nhưng phía sau cậu chẳng có gì cả.

    Bởi vì con đường về nhà cậu vốn đã khá vắng vẻ, là một con hẻm nhỏ, hầu như mỗi lần về nhà, cậu đều ít khi gặp người.

    Và không gian chật hẹp, kín đáo như thế này rất dễ gợi lên những liên tưởng không tốt.

    Tô Kính Ngôn tiếp tục bước đi.

    Vì trời mưa, lại thêm đang là mùa thu, dù thời gian còn sớm nhưng bầu trời đã tối sầm lại, có vẻ như sắp vào đêm.

    "Pong." Có tiếng gì đó như một chai thủy tinh bị vỡ rơi xuống đất.

    Tô Kính Ngôn giật mình, toàn thân run lên.

    Ngay lập tức, từ góc quẹo xuất hiện một gã đàn ông say rượu.

    Gã đàn ông mặt đầy tàn nhang, nhiều vết rỗ, mũi tẹt, môi dày, cả người ướt sũng vì mưa, bụng to như một bà bầu sáu tháng, lắc lư theo từng bước đi. Trong tay gã cầm cổ chai bia vỡ, trông rất nguy hiểm.

    Tô Kính Ngôn nhíu mày, dựa vào tường, từng bước từng bước tiến lên, hạ thấp chiếc ô xuống một chút, che bớt khuôn mặt mình, định giả vờ như không nhìn thấy.

    Cậu lặng lẽ bước đi, ngay khi sắp sửa lướt qua người đàn ông, Tô Kính Ngôn đột nhiên cảm thấy chóng mặt, bị một lực đẩy mạnh vào tường, túi đồ ăn vặt và chiếc ô trong tay cũng rơi xuống đất.

    Chưa kịp phản kháng, đã có thứ gì đó từ góc tối lao ra, như một con thú hoang sổ ra từ trong lồng sắt, có kẻ xâm phạm lãnh thổ của nó, khiến nó nổi giận, giương nanh múa vuốt, đẩy gã đàn ông đang đè lên Tô Kính Ngôn ra xa.

    Một đấm hạ gục người đàn ông xuống đất, sau đó như bị điên, nhảy lên người gã, nhắm thẳng vào đầu mà đấm, từng quyền từng quyền hung hăng nện xuống, tất cả đều nhắm vào chỗ hiểm.

    Cả người Lục Nghi Sâm run rẩy, hai mắt như muốn lồi ra ngoài, gân xanh trên cánh tay nổi lên, biểu cảm vô cùng đáng sợ, như một con quỷ từ địa ngục trỗi dậy, ánh mắt không giấu nổi sát khí.

    Gã đàn ông không ngừng giãy giụa, rồi cầm cổ chai bia vỡ đập thẳng vào đầu Lục Nghê Thành.

    Tô Kính Ngôn đứng phía sau, tận mắt chứng kiến người đàn ông cầm cổ chai bia "pong" một cái đập vào thái dương của Lục Nghi Sâm, phát ra tiếng vang lớn, máu từ đầu hắn chảy xuống cổ.

    Nhưng Lục Nghi Sâm dường như không hề cảm thấy đau đớn, từng quyền đấm không ngừng vào đầu gã đàn ông, thậm chí còn dùng tay siết cổ gã, khiến gã gần như ngạt thở.
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng hai 2025
  7. Bồ Câu Cute

    Bài viết:
    0
    TG1: VƯỜN TRƯỜNG CẤM KỴ - CHƯƠNG 6

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đôi tay bẩn thỉu của mày cũng dám chạm vào đàn anh của tao?

    Chết đi! Chết đi!

    Sao mày dám!

    Người đàn ông bị đánh bầm dập, một chiếc răng bị đánh văng ra, toàn thân gần như ngất đi, hoàn toàn mất khả năng phản kháng, đầu óc quay cuồng, để mặc cho cậu trai tiếp tục tấn công một cách điên cuồng.

    Tô Kính Ngôn lao tới, mắt đỏ ngầu, kéo tay Lục Nghi Sâm, gào lên: "Đừng đánh nữa, Lục Nghi Sâm, đừng đánh nữa! Nếu đánh chết ông ta em sẽ phải ngồi tù, không đáng đâu!"

    Trên tay Lục Nghi Sâm vì phản lực khi đánh mà cũng đầy những vết thương lớn nhỏ, máu chảy đầy tay, trông cực kì kinh dị.

    Tô Kính Ngôn lao tới kéo tay hắn, nắm đấm vung ra mạnh mẽ ban nãy vì sợ làm tổn thương Tô Kính Ngôn mà đành dừng lại giữa không trung.

    Không biết cậu đã dùng bao nhiêu sức lực mới có thể dừng lại được như vậy.

    Tô Kính Ngôn lúc này mới nhận ra đôi mắt của cậu trai đầy những tia máu, thậm chí toàn thân đang run rẩy, không biết là vì tức giận hay sợ hãi.

    Ánh mắt ấy khiến Tô Kính Ngôn cảm thấy nghẹn lòng, hoàn toàn không để ý đến việc người Lục Nghi Sâm đầy nước mưa và máu, ướt sũng, trông giống như một con chuột chui rúc ở cống rãnh, trực tiếp ôm lấy eo hắn từ phía sau, khóc lóc van xin: "Chúng ta đi thôi, đừng quan tâm đến ông ta nữa!"

    Lục Nghi Sâm đờ ra một chỗ, đôi mắt vô hồn, mà gã đàn ông bên dưới hắn cũng đã ngất đi từ lâu.

    Hắn ngồi trên người gã đàn ông, không chút biểu cảm, vốn dĩ đã tái nhợt không còn chút máu nào, trông giống như một xác chết biết đi, không chút sinh khí.

    Nếu không phải vì đôi mắt hắn đảo qua hướng Tô Kính Ngôn hai lần, thì trông hắn chẳng khác gì một con quỷ dữ đến đòi mạng.

    Hắn thầm cười khẽ trong lòng, một tiếng cười vui sướng đến điên cuồng.

    Đàn anh.

    Anh ấy ôm mình!

    Vui quá.

    Tô Kính Ngôn đỡ Lục Nghi Sâm dậy, kiểm tra hơi thở của gã đàn ông, xác định gã chưa chết, không chút do dự liền vả một cái vào khuôn mặt đã bị đánh sưng như đầu heo.

    Cái tát này là thay cho Lục Nghi Sâm.

    Mắt Tô Kính Ngôn cũng đỏ lên, có thể thấy cậu cũng tức giận không kém.

    Cậu nhặt chiếc ô vừa rồi bị rơi xuống đất vì hoảng sợ, nắm lấy tay cậu trai, không chút do dự liền kéo hắn đi về phía cuối con hẻm.

    Lục Nghi Sâm thèm khát nhìn góc nghiêng của Tô Kính Ngôn, ngửi mùi hương đặc trưng chỉ thuộc về đàn anh, trong lòng những ham muốn điên cuồng cùng những yếu tố tội lỗi lại một lần nữa trỗi dậy.

    "Chiếm lấy anh ấy! Chiếm lấy anh ấy! Giết anh ấy làm thành tiêu bản, anh ây sẽ mãi mãi thuộc về một mình mày!"

    Câm miệng!

    Lục Nghi Sâm chớp mắt.

    Đàn anh mà trong mắt chỉ có mình mình mới là đẹp nhất.

    Tô Kính Ngôn nhận ra sự bất thường của cậu trai, tưởng rằng vết thương trên đầu hắn rất nghiêm trọng, lập tức lo lắng nói: "Nhà anh ở gần đây, em cố gắng chịu đựng thêm một chút, anh sẽ đưa em đi băng bó vết thương ngay!"

    Đôi mắt vô hồn, thiếu sức sống của Lục Nghi Sâm vẫn đăm đăm nhìn chằm chằm vào người mình yêu.

    Vui quá đi!

    Hóa ra đàn anh cũng có thể quan tâm đến mình như vậy!

    Nếu có thể mãi mãi như thế này thì tốt biết mấy!

    Đàn anh, anh có biết đưa một kẻ có ý đồ xấu với anh về nhà nguy hiểm đến mức nào không.

    Chậc.

    Em nhất định sẽ nhịn được mà không giết anh mất!

    Con hẻm vắng vẻ không người qua lại một lần nữa trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng mưa rơi tí tách không ngừng đập xuống mặt đất.

    Gã đàn ông vốn đã ngất đi bị một đám sương đen bao phủ.

    Trong cơn mê man, gã mở mắt.

    Còn chưa kịp phản ứng, đã có thứ gì đó vô hình đột nhiên siết chặt lấy cổ gã, kéo cả người gã lên khỏi mặt đất, đè chặt vào tường.

    Gã đàn ông lè lưỡi vì không thở được, biểu cảm vô cùng dữ tợn, méo mó đến cực điểm, hai chân không ngừng đạp loạn xạ, hai tay không ngừng cố gắng giật ra thứ đang siết chặt cổ mình, nhưng kết quả chỉ là vô ích.

    Gã giãy giụa một hồi, nhưng kết quả vẫn không thể thay đổi, sau một hồi giãy giụa điên cuồng, con hẻm một lần nữa trở nên yên tĩnh.

    Chỉ còn tiếng mưa rơi lộp độp.

    Cùng với chiếc bánh chà bông bị vứt trên mặt đất cũng bị một trận gió lạ thổi tới, chưa kịp rơi xuống đất, ngay lập tức đã biến mất không còn dấu vết, như thể chưa từng tồn tại.

    Còn xác chết.

    A.

    Tất nhiên là phải cho lũ mèo chó tội nghiệp không có gì ăn, tạo phúc cho mọi người.

    Thật tốt.

    * * *

    "Đau không?" Mắt Tô Kính Ngôn đỏ hoe, nhìn cục máu đông trên đầu cậu trai, trong lòng chấn động.

    Vết thương của Lục Nghi Sâm nghiêm trọng hơn cậu tưởng tượng.

    "Đi! Chúng ta đến bệnh viện! Nếu có mảnh vỡ thủy tinh còn sót lại trên đầu em thì sao?" Tô Kính Ngôn đặt hộp cứu thương xuống.

    Đây là hộp cứu thương thường dùng ở nhà cậu.

    Lục Nghi Sâm ngẩng đầu, đăm đăm nhìn vào mắt cậu, nhìn thấy sự quan tâm không giấu nổi của Tô Kính Ngôn dành cho mình, dục vọng biến thái của bản thân lập tức được thỏa mãn.

    Đôi mắt của đàn anh đẹp quá! A.

    Nhìn thấy đàn anh giống như sắp khóc, hắn mới dùng giọng khàn khàn, kìm nén bản tính máu lạnh của mình, nói: "Không cần đâu, chỉ là vết thương trông có vẻ đáng sợ thôi, không nghiêm trọng lắm, không cần đến bệnh viện."

    Nói xong, đôi mắt tối tăm khó hiểu của hắn lóe lên, cúi xuống, đảo mắt nhìn xung quanh, "Không bằng đàn anh tiếp tục giúp em băng bó đi."

    Tô Kính Ngôn còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn cậu trai đang ngồi khép nép trên ghế sofa nhà mình, người ướt sũng, thậm chí vẫn còn run rẩy, cậu không thể nói ra lời nào để phản bác.

    Trong lòng chua xót.

    Đành tiếp tục lóng ngóng cẩn thận xử lý vết thương trên đầu cậu trai.

    Khoảng cách giữa hai người rất gần, Lục Nghi Sâm thậm chí có thể cảm nhận rõ hơi thở của đàn anh phả lên vết thương của mình.

    Khiến da đầu hắn tê dại, cả người càng thêm hưng phấn đến đáng sợ.
     
  8. Bồ Câu Cute

    Bài viết:
    0
    TG1: VƯỜN TRƯỜNG CẤM KỴ - CHƯƠNG 7

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ánh sáng màu quang huy chiếu lên người hai người, mang theo một chút ám muội khó tả.

    Tô Kính Ngôn không nghĩ nhiều, chỉ lòng đầy xót xa xử lý vết thương trên người Lục Nghi Sâm.

    Nếu không phải vì cậu, sao Lục Nghi Sâm lại trở nên như thế này?

    Sự tự trách trong lòng càng thêm sâu sắc.

    Nhưng cậu lại quên hỏi, tại sao đúng lúc đó, Lục Nghi Sâm lại xuất hiện ở đó, và có thể nhanh chóng lao ra bảo vệ cậu.

    Thực ra chỉ cần Tô Kính Ngôn hơi động não một chút, cậu sẽ cảm thấy sợ hãi, lưng lạnh toát, nhưng cậu đã không làm vậy.

    Nhìn bộ quần áo ướt sũng của chàng trai, Tô Kính Ngôn nhíu mày.

    "Em đợi một chút, để anh đi lấy quần áo của anh cho em mặc! Em hãy đắp tạm cái chăn này, đừng để bị cảm!"

    Nói xong, Tô Kính Ngôn vội vã chạy về phòng mình.

    Lục Nghi Sâm lặng lẽ ngẩng đầu trong bóng tối, thèm khát nhìn theo bóng lưng Tô Kính Ngôn đang chạy đi, sau đó cố chấp ngửi mùi hương còn sót lại trên tấm chăn.

    Là mùi hương cơ thể của đàn anh.

    Thật thơm ngon.

    A.

    Hắn liếc nhìn toàn bộ đồ đạc trong phòng, ghế sofa, bàn ghế, tranh treo tường, tủ sách, tất cả mọi thứ..

    Ước gì có thể như máy ảnh, ghi lại tất cả những hình ảnh này và giấu chúng vào trong lòng.

    Những thứ này..

    Đều là những thứ đàn anh đã chạm vào..

    Trước khi hắn kịp làm gì, Tô Kính Ngôn đã vội vã chạy ra, trên tay cầm ba bộ quần áo, một chiếc áo lót màu xám, và một bộ đồng phục của chính Tô Kính Ngôn.

    Lục Nghi Sâm đang mặc đồng phục, nhưng giờ đã đầy máu, chắc giặt cũng khó, nên cậu mới nghĩ đến việc lấy đồng phục của mình cho Lục Nghi Sâm, vì cậu đang học năm cuối cấp ba, nên có vài bộ đồng phục.

    "Em đi thay đồ đi!" Tô Kính Ngôn đưa quần áo cho Lục Nghi Sâm, rồi chỉ về phía nhà tắm, "Nhà tắm ở đằng kia, em đi thẳng là thấy."

    Đôi mắt đen của Lục Nghi Sâm lóe lên, não bộ lại một lần nữa kích thích đến mức da đầu tê dại, cơ mặt hơi co giật.

    Nơi đàn anh tắm rửa..

    Hì hì.

    Lục Nghi Sâm mở cửa phòng tắm, không vội cởi quần áo, mà thong thả quan sát xung quanh.

    Hắn sờ vào thành bồn tắm, đôi mắt lại lấp lánh.

    Đàn anh..

    Hàng ngày đều nằm ở đây tắm sao?

    Hắn ngẩng đầu, nhìn lên trần nhà tắm, khóe miệng nhếch lên, không biết từ trong túi lấy ra thứ gì, nheo mắt, dường như đang tìm một góc độ thích hợp.

    Cuối cùng, hắn dán thứ gì đó lên bức tường đối diện bồn tắm, nhìn kỹ lại thì chẳng có gì cả.

    Chậc.

    Lục Nghi Sâm từ từ cởi từng lớp quần áo trước gương.

    Hắn nhìn mình trong gương, nhíu mày đầy ghê tởm.

    Chàng trai trong gương có vô số vết bầm tím đỏ sẫm, tím sẫm, có vết sọc, cũng có những mảng đã thành hình.

    Những vết này không giống như bị đánh, cũng không đáng sợ như vết cạo gió, màu sắc không đậm không nhạt, nhưng lan khắp người, khiến người ta khó lòng phớt lờ.

    Nếu có sinh viên y khoa nhìn thấy cảnh này, chắc sẽ kinh hãi đến mức mềm nhũn chân.

    Bởi vì những vết này rõ ràng là vết tử thi! Chỉ xuất hiện sau khi con người chết đi.

    Lục Nghi Sâm nheo mắt, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng lướt qua những vết bầm trên người.

    Kỳ lạ thay, ngay lập tức, những vết đỏ đó biến mất không dấu vết, như chưa từng tồn tại.

    Hắn không mở nước nóng, mà trần truồng nằm thẳng vào bồn tắm.

    Lục Nghi Sâm nhắm mắt, dáng vẻ như đang trầm tư.

    Cảnh tượng này trông càng đáng sợ hơn, giống như một xác chết lạnh lẽo bị giết chết, rồi chết trong bồn tắm.

    Đàn anh cũng nằm như thế này mà tắm sao.

    Lục Nghi Sâm cầm lọ sữa tắm để bên cạnh, bóp ra một ít kem trắng, đưa lên mũi ngửi.

    Ha.

    Là mùi hương của đàn anh.

    Lục Nghi Sâm mắt mơ màng, toàn thân co giật một cái, rồi cuối cùng cũng buông thả.

    Mùi này..

    Thật là thơm.

    Tô Kính Ngôn ngồi trên ghế sofa, vẫn còn hơi hoảng hốt, tâm trí lơ đãng, sợ hãi vô cùng.

    Nếu không có Lục Nghi Sâm, lúc đó cậu sẽ gặp chuyện gì, cậu thực sự không dám tưởng tượng.

    Nghĩ đến đây, toàn thân cậu run lên một cái.

    Cậu mới nhận ra quần áo mình cũng ướt sũng.

    Tô Kính Ngôn gõ nhẹ vào đầu mình, rồi đi về phòng.

    Người trong nhà tắm khẽ dừng lại, tai hơi động đậy, nheo mắt, không biết đang nghĩ gì.

    Lục Nghi Sâm ngẩng khuôn mặt chán đời lên, nở một nụ cười như chú hề trong rạp xiếc, toàn thân bắt đầu co giật.

    Đàn anh..

    Cũng đang thay quần áo..

    Tủ quần áo của Tô Kính Ngôn không quá nhiều, nhưng cũng không ít, màu sắc chủ yếu là những tông cơ bản, đen, trắng, xám, nâu, và những màu tối khác.

    Cậu không thích mặc những bộ quần áo quá màu mè, nhưng tỷ lệ cơ thể cậu thực sự rất đẹp, dù mặc gì đi nữa, quần áo trên người cậu luôn toát lên một khí chất thoát tục.

    Và nỗi ám ảnh duy nhất của Tô Kính Ngôn trong việc phối đồ, có lẽ là giày, cậu đặc biệt thích sưu tập những đôi giày phiên bản giới hạn của các thương hiệu khác nhau, cùng với giày bốt, giày vải, giày da.

    Cậu từ từ cởi bỏ bộ quần áo ướt sũng, không biết có phải vì trong nhà có thêm người hay không, luôn có cảm giác như có ai đó đang theo dõi mình.

    Bố mẹ cậu đều ở nước ngoài, nhà cậu gần như quanh năm chỉ có một mình, vì vậy, trong thẻ của cậu có rất nhiều tiền, muốn tiêu sao cũng được.

    Hì hì hì.

    Lưng đàn anh đẹp quá!

    Tô Kính Ngôn tiếp tục cởi chiếc quần jean, rồi ngồi trên giường bắt đầu cởi, chân trần, toàn thân trần truồng đứng trước tủ quần áo chọn đồ.
     
  9. Bồ Câu Cute

    Bài viết:
    0
    TG1: VƯỜN TRƯỜNG CẤM KỴ - CHƯƠNG 8

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Quả nhiên vẫn thích màu trắng.

    Tô Kính Ngôn lựa chọn mãi, cuối cùng cũng lấy ra một chiếc áo sơ mi trắng, sau đó khoác lên người một chiếc áo len màu kaki, lặng lẽ mặc chiếc quần jean xanh nhạt lên người.

    Đàn anh quả nhiên đẹp trai từ đầu đến chân, chỗ nào cũng đẹp một cách kỳ lạ!

    Muốn giấu đi quá.

    Chỉ cần thuộc về mình em thôi là được.

    Khặc khặc khặc.

    Tô Kính Ngôn thay quần áo xong bước ra ngoài, mới phát hiện Lục Nghi Sâm đã ở trong phòng tắm rất lâu mà vẫn chưa ra, không khỏi cảm thấy nghi ngờ.

    Đi đến cửa phòng tắm, lớn tiếng gọi một tiếng: "Lục Nghi Sâm!"

    Chàng trai bên trong run lên, động tác trên tay nhanh hơn, biểu cảm cũng mang theo một chút điên cuồng.

    Đúng! Không sai!

    Cứ gọi em như vậy đi!

    Đàn anh của em.

    Tô Kính Ngôn thấy người bên trong không phản ứng, trong lòng trùng xuống, dùng tay gõ cửa phòng tắm, lo lắng gọi: "Lục Nghi Sâm, em có ở trong đó không?"

    Người bên trong vẫn không phản ứng.

    Tô Kính Ngôn hoảng hốt, bắt đầu nghĩ xem chìa khóa dự phòng của phòng tắm để ở đâu.

    Trước khi cậu kịp nghĩ ra, người bên trong cuối cùng cũng lên tiếng: "Em đây."

    Giọng nói trầm khàn, mang theo một loại mùi hormone đặc biệt thuộc về phái nam.

    Tô Kính Ngôn gương mặt ửng đỏ.

    Nghe sao mà cảm giác có chút gợi cảm vậy.

    Lục Nghi Sâm mặc quần áo của Tô Kính Ngôn từ trong phòng tắm bước ra, Tô Kính Ngôn nhìn chiếc quần đồng phục ngắn củn của hắn, lơ đễnh một lúc.

    Lúc này cậu mới chợt nhận ra, Lục Nghi Sâm lại cao hơn mình nhiều như vậy.

    Quần áo mặc trên người Lục Nghi Sâm có một cảm giác không khỏe không nói nên lời, nhưng người trong cuộc dường như lại rất vui vẻ.

    Tô Kính Ngôn nhìn thời gian hiển thị trên tường, tim đập nhanh, thốt lên: "Đã 7 rưỡi tối rồi! Bây giờ nếu em không về, bố mẹ sẽ lo lắng đấy."

    Mắt Lục Nghi Sâm lóe lên.

    Anh cứ muốn em đi như vậy sao?

    Đàn anh của em.

    Lục Nghi Sâm dừng lại suy nghĩ ba giây, làm ra vẻ mặt tội nghiệp, nói nhỏ: "Em.. em không có bố mẹ.."

    Tô Kính Ngôn lập tức nhận ra mình vừa nói sai lời, một tay gãi móng tay kia, rất bối rối.

    "Anh không cố ý nhắc đến chuyện đau lòng của em." Giọng Tô Kính Ngôn rất nhỏ, cúi đầu, trông có chút hối hận.

    Trong mắt Lục Nghi Sâm lóe lên một tia máu tham kỳ quái.

    Hai kẻ đáng chết đó, đã chết rồi..

    Sao phải đau lòng?

    Khặc khặc khặc.

    Tô Kính Ngôn thấy đối phương vẫn không nói gì, lầm tưởng hắn đang buồn, không biết an ủi thế nào, liền nói: "Vậy hôm nay em ở lại nhà anh đi, anh đi nấu cơm đây."

    Rồi nhanh chóng chạy vào bếp.

    Lục Nghi Sâm nhìn bóng lưng cậu rời đi, liếm liếm đầu răng.

    Đàn anh..

    Đáng yêu quá.

    Nhất định em sẽ nhịn không giết anh!

    Hì hì hì.

    -

    "Tôi vốn có thể chịu đựng bóng tối, nếu như tôi chưa từng thấy mặt trời.

    Nhưng mặt trời đã khiến hoang mạc của tôi, trở thành hoang mạc mới."

    * * *Emily Dickinson

    -

    "À, phòng khách ở đây." Tô Kính Ngôn chỉ một căn phòng, "Hôm nay em ngủ ở đây nhé."

    Nói xong, đôi mắt trong veo như nai con lấp lánh, nốt ruồi ở khóe mắt cũng cong lên.

    Lục Nghi Sâm liếm môi, cảm thấy khô miệng.

    Tô Kính Ngôn không để ý đến sự khác thường của hắn, tự mình quay về phòng.

    Rồi nằm vật ra giường, tư thế chữ đại.

    Không biết nghĩ đến chuyện gì vui, hai bàn chân không mang tất đạp loạn xạ trên không, rồi vùi đầu vào gối, dùng mặt cọ xát gối, trông rất đáng yêu.

    Không biết nghịch bao lâu, Tô Kính Ngôn mới chậm rãi chui vào chăn, định đi ngủ.

    Trước khi ngủ, Tô Kính Ngôn không khỏi nghĩ, may mà hôm nay bài tập không nhiều, làm xong ở trường rồi, không thì chắc chắn toi.

    Đêm khuya tĩnh lặng.

    Tất cả các phòng đều tắt đèn, tối đen như mực, chỉ có ánh trăng mờ mờ chiếu qua cửa sổ, lờ mờ nhìn thấy cảnh vật xung quanh.

    Một bóng đen từ từ đi qua phòng khách, như một làn khói động tác rất nhanh nhẹn, nhanh chóng mở cửa phòng Tô Kính Ngôn, rồi đóng lại.

    Tô Kính Ngôn ngủ rất say, đầu vùi trong chăn, chỉ lộ ra nửa cái đầu.

    Chăn tạo thành hình con nhộng, không biết ngủ như vậy có thở được không.

    Lục Nghi Sâm đắm chìm hít một hơi thật sâu mùi trong phòng.

    Phòng của đàn anh..

    Cũng thơm như anh vậy.

    Đồng tử hắn đột nhiên co lại như mèo bị kích thích, biến thành hình dọc.

    Lục Nghi Sâm nhẹ nhàng đi đến đầu giường Tô Kính Ngôn, quay lưng về phía cửa sổ.

    Tay hắn từ từ đặt lên chăn.

    Vị trí này..

    Là cổ của Tô Kính Ngôn.

    Chỉ cần tay hắn hơi dùng lực, bóp xuống.

    Người trong chăn sẽ lập tức ngừng thở, trở thành một con rối để hắn sai khiến.

    Sẽ không còn có quá nhiều người muốn cướp đi đàn anh yêu quý nhất của hắn nữa!

    Hai người bọn họ có thể mãi mãi ở bên nhau.

    Những điều kiện này nghĩ thôi đã rất hấp dẫn rồi phải không?

    Tô Kính Ngôn trong chăn không biết có phải không thoải mái, cảm nhận được có gì đó đè lên người, tư thế nằm ngửa dần dần lật người, đối diện với Lục Nghi Sâm, ngay cả cái đầu nhỏ cũng thò ra khỏi chăn.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...