Ngôn Tình [Edit] Tâm sủng - Trùng sinh sủng em đến tận xương - Lý tưởng hoa

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Vương Quốc, 17 Tháng hai 2020.

  1. Vương Quốc Sống hết mình vì đam mê và tự do!

    Bài viết:
    1
    [​IMG]

    Tên truyện: TÂM SỦNG- TRÙNG SINH SỦNG EM TẬN XƯƠNG

    Tác giả: Lý Tưởng Hoa

    Editor: Tô Nguyệt, Vương Quốc

    Văn án:

    Tác giả: Lý Tưởng Hoa

    Tô đường cảm thấy chính mình đặc nông cạn, bởi vì nàng gặp một cái vô điều kiện dung túng nàng tuyệt thế hảo nam nhân.

    Bằng hữu đều khuyên nàng muốn tiểu tâm tiểu tâm lại tiểu tâm, không cần trúng hắn viên đạn bọc đường.

    Nàng nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu, vẫn là chỉ nghĩ ngượng ngùng nói: Ân! Tiếp tục, đừng có ngừng~~

    Chỉ là, vị này soái ca, chúng ta có phải hay không đời trước gặp qua?

    Ps. Ngôn tình hiện đại sủng, song trọng sinh, 3S
     
    Last edited by a moderator: 8 Tháng hai 2022
  2. Tô Nguyệt

    Bài viết:
    6
    Chương 1: Kẻ Có Tiền

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit: Tô Nguyệt

    Trong một phòng tổng thống vô cùng xa hoa, một người đàn ông trung niên cung kính khom lưng: "Mạc thiếu! Người ngài muốn tìm ở Vân Thành!"

    Trên ghế sô pha màu trắng gạo, một nam nhân cao lớn, tuấn lãng khẽ nhíu mày: "Vân Thành?"

    "Đúng vậy."

    Đôi mắt thâm thúy của người nam nhân nhìn ra ngoài cửa sổ "An bài một chút ta tự mình qua!"

    Gương mặt người đàn ông trung niên hiện lên vẻ khó xử: "Mạc thiếu! Này.."

    "Ân?"

    Đôi mắt lạnh lẽo lướt tới khiến cho người đàn ông lập tức đổ mồ hôi lạnh, nhưng ông lại không dám nhiều lời: "Tốt! Tôi lập tức an bài!"

    * * *

    Vân Thành, một địa phương bốn mùa rõ ràng, nhiệt độ chênh lệch trong ngày lớn. Vừa bước vào tháng chín, lập thu vừa qua.

    Hôm nay cuối thu mát mẻ, mây trắng trôi lơ lửng trên không trung, làm người ta không khỏi vui vẻ, thoải mái.

    Tô Đường đứng ở trung tâm mua sắm. Bên cạnh cô có một nhóm người mặc áo hàng hiệu đi qua, biểu tình phần lớn là kiêu căng ngạo mạn. Thỉnh thoảng sẽ có người quay lại đánh giá Tô Đường, trong mắt hiện lên nồng đượm khinh thường.

    Tô Đường cuối đầu nhìn mình trong một chiếc áo ngắn tay, một chiếc quần jean cùng với một đôi giày vải.

    Có lẽ trong mắt những người đó họ đều cảm thấy cô đơn giản và keo kiệt đi?

    Tô Đường ưỡn ngực, ngẩng đầu, có cái gì a! Nàng mới không để ý những người nhu thế đâu! Đối với người vừa từ mấy năm sau trở về như nàng, giờ phút này nhìn những người ăn mặc như thế nàng rất muốn cười.

    Bỗng nhiên, một loạt chiếc ô tô màu đen dừng lại trên đường, hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.

    Ánh mắt của Tô Đường tập trung nhìn về phía đó. Cô muốn nhìn xem ai sẽ bước xuống từ những chiếc xe đó. Bỗng bả vai của nàng bị người phía sau mạnh mẽ chụp lấy: "Hắc! Tô Đường!"

    Tô Đường giật nảy mình. Cô quay đầu, nhìn thấy người đến là Hàn Kha thì nghiến răng nghiến lợi "Cậu tưởng hù chết tớ hả? Có biết hay không như thế có thể dẫn đến chết người!"

    Hàn Kha mặt mày xinh xắn. Hôm nay cô diện bộ áo màu xanh lục, trông rất cao gầy: "Ai nha! Tớ không phải là do thấy cậu nhìn đến phát ngốc luôn rồi sao! Đừng trách tớ a!"

    Tô Đường liếc cô nàng một cái: "Hừ! Sớm muộn gì cũng mắc bệnh tim vì mấy trò đùa của cậu!"

    "Hì hì! Sao lại có thể a! Cậu cũng không phải là người bình thường. Ai! Cậu nhìn đi đâu? Soái ca a!"

    Tô Đường nhân cơ hội đó bào thù, chụp bả vai của Hàn Kha, bĩu môi nhìn về phía cô nàng: "Tự mình nhìn đi"

    Hàn Kha "wow" một tiếng, đôi mắt sáng lên "Một hàng siêu xe! Tuyệt đối là kẻ có tiền a". Sau đó cô nàng cũng gia nhập vào hàng ngũ xem náo nhiệt.

    Tô Đường nhìn chằm chằm mấy chiếc xe "Đó là đương nhiên. Bất quá người trong xe sao bây giờ còn chưa xuống?"

    Hàn Kha cũng có chút không rõ, cô nhịn không được mà suy đoán: "Có phải tại đây quá đông người không?"

    "Có lẽ vậy. Nhanh! Đưa cậu vào trong khu mua sắm mua đồ. Đỡ cho cậu phải nhọc lòng suy nghĩ!"

    Tô Đường lôi kéo Hàn Kha vào khu thương mại. Hàn kha đặc biệt phối hợp nhưng miệng cũng không nhàn rỗi: "Được a! Cuối cùng thì mẫu hậu của tớ cũng đã chi ngân sách cho tớ. Tớ bây giờ là người có tiền. Đợi lát nữa xong việc sẽ đưa cậu đi ăn kem."

    Tô Đường cho nàng ta một cái liếc mắt: "Chỉ một que kem liền bắt tớ phải làm lao động cho cậu. Như thế thì quá tiện nghi cho cậu rồi!"

    "Đâu có! Chúng ta trước đi ăn cơm rồi sau đó mới ăn kem. Như vậy đã đủ thành ý rồi chứ?"

    "Hừ!"

    Hai người lên tầng hai, tìm được một cửa hàng được bài trí rất đẹp. Người nhân viên hướng dẫn nhớ rõ Hàn Kha, mỉm cười cùng cô nàng chào hỏi.

    Tô Đường trực tiếp ngồi ở quầy bar cạnh ghế sô pha nhìn khắp nơi xung quanh. Quần áo nơi này không tệ đâu! Bất quá đối với nàng lại có một chút khiếm khuyết. Kiểu dáng có chút già, đặc biệt là màu sắc và hoa văn của chiếc váy kia, quả thật không dám nhìn thẳng.

    Lúc này Hàn Kha dựa theo lời người nhân viên chọn được một bộ váy màu hồng nhạt. Cô nàng liên tục khoa tay múa chân: "Thế nào? Cậu nói xem nếu tớ mặc bộ này thì có vừa mắt không?"

    Tô Đường nghiêm túc đánh giá. Váy này cũng không thực tế lắm. Có chút lấn màu da, nhưng màu sắc rõ ràng hơn hẳn chiếc váy hoa lúc trước nhiều. Phía sau lưng may rất tinh tế, quả thực rất thời thượng.

    Tô Đường vừa lòng gật đầu: "Đẹp! Chạy vào thử cho tớ xem thế nào."

    "Tuân mệnh!" Hàn Kha kích động chạy vào phòng thử đồ.

    Tô Đường lấy di dộng ra nhìn thời gian. 10 giờ 43 phút. Cô nhìn chằm chằm chiếc điện thoại cảm ứng màu đen, thở dài. Cách mạng còn chưa thành công, nàng còn phải tích cực đi kiếm tiền mới được a!

    Mấy ngày trước, nàng mở mắt đã trở về lại thời đại học. Đồng thời căn phòng 50 mét vuông cũng đã không còn, trong túi lại không có tiền, cảm giác thật khó chịu a!

    Bất quá nghĩ lại nàng đã không còn phải chịu áp lực từ cuộc sống. Không cần phải mỗi ngày thức dậy phải nghĩ xem mình còn thiếu ngân hàng bao nhiêu tiên nữa.

    "Hoan nghênh đã đến!" Âm thanh của cô nhân viên khiến Tô Đường chú ý.

    Một đôi nam nữ với dung mạo xuất sắc bước vào. Nữ ngoại hình thon thả, yêu kiều. Nam lạnh nhạt cao quý.

    Đại não của Tô Đường hoạt động cực kì nhiều. Hai người họ vừa mới bước vào nàng đã đưa ra nhận xét bước đầu. Nữ nhân kia tính tình kiêu căng, không phải loại người thích hợp để ở chung. Còn người nam này điển hình của tổng tài bá đạo a!

    Thật không nghĩ tới ở thành thị nhỏ như Vân Thành này lại còn có thể bắt gặp được cặp nam nữ như thế. Này không khoa học a. Họ từ nơi khác tới?

    Người nam nhân kia chậm rãi đi đến chiếc ghế sô pha bên này, nhàn nhạt liếc qua Tô Đường rồi ngồi xuống ở một bên khác của sô pha. Tô Đường lập tức ngửi được mùi vị tươi mát dễ ngửi của nước hoa, thông qua không khí mà tràn vào chóp mũi của nàng. Dễ ngửi!

    "Đường Đường xem tớ đẹp.." Hàn Kha khó có thể tin được, cô nàng trừng lớn đôi mắt hạnh. Nàng thật không thể ngờ đến, mới vừa bước ra khỏi phòng thay đồ lại gặp được một hình ảnh như thế.

    Cho dù cách cả một khoảng cách nhưng Tô Đường vẫn có thể thấy rõ được đôi mắt lấp lánh của cô nàng.

    Tô Đường mất mặt đứng dậy, bước nhanh đến chỗ của Hàn Kha, chớp mắt nói nhỏ: "Bình tĩnh! Bảo trì phong độ!"

    "Ân! Hảo!" Hàn Kha nói chuyện nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào người nam nhân trên sô pha. "Soái thật đấy!"

    "Cậu mau mua nhanh xong chúng ta liền đi!" Tuy rằng Tô Đường tán thành với lời khen của cô nàng nhưng không thể để người ta khinh thường được. Được biệt là người nam nhân đó lại có cô bạn gái cao ngạo như thế.

    Người bạn gái kiêu ngạo kia cũng thật không để người ta nhắc lâu, cô ta ngạo nghễ ôm cánh tay của mình rồi chỉ vào Hàn Kha: "Tiểu thư! Ta muốn bộ đồ cô đang mặc kia!"
     
    AmiLee, huyenkailuDiemhuynh thích bài này.
    Last edited by a moderator: 31 Tháng ba 2020
  3. Tô Nguyệt

    Bài viết:
    6
    Chương 2: Quan hệ giữa hai người

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit: Tô Nguyệt

    Thật đúng là một chuyện kinh động mọi người.

    Tô Đường cùng Hàn Kha nhìn chằm chằm về phía người phụ nữ kia. Ngay cả người đàn ông đang ngồi trên sô pha cũng nhìn về phía nàng ta.

    Trong tiệm, hai người nhân viên hướng dẫn cũng lộ ra vẻ mặt khó xử.

    Người phụ nữ thấy hai người không có thêm động tác nào thì híp đôi mắt lại: "Cái váy này ta muốn! Ngươi còn không nhanh thay ra cho ta!"

    Hàn Kha ủy khuất cực kì. Đây là lần đầu tiên nàng gặp phải người thiếu lễ phép như vậy. "Váy này là ta nhìn trúng trước. Hơn nữa ta muốn mua nó, dựa vào cái gì phải đưa cho ngươi"

    "Hàn Kha! Không cần phải chú ý nàng ta. Nếu cậu muốn nó thì chúng ta lập tức đi trả tiền" Tô Đường trấn an vỗ vỗ cánh tay Hàn Kha khiến nàng không cần kích động, cùng loại người này dây dưa chỉ thiệt thòi.

    Sau đó hai người không còn chú ý đến sắc mặt của nữ nhân kia thế nào mà lập tức đi tính tiền. "Lập tức tính tiền. Chúng tôi muốn bộ váy này."

    Nhân viên khó xử nhìn hai người, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên làm như thế nào.

    Nam nhân nhíu mày lại, tầm mắt quét qua Tô Đường cùng Hàn Kha, sau đó nhìn về phía người phụ nữ kia nhấp môi.

    Người phụ nữ kia không nghĩ đến lại có thể gặp được hai người keo kiệt như vậy, nàng nhìn về phía nhân viên: "Ngươi thất thần cái gì! Không phải nói này chỉ có một bộ sao?"

    Ý tứ như thế không cần nói. Ai sáng suốt vừa nhìn liền biết ai là người có tiền. Nhân viên cân nhắc một chút sau đó đi đến trước mặt của hai người Tô Đường, vẻ mặt xin lỗi: "Mỹ nữ. Thực xin lỗi. Vị mỹ nữ kia là khách hàng quen của chúng tôi, các cô xem.. Bằng không tôi giúp cô chọn một bộ khác đẹp hơn nữa, hơn nữa cho các cô ưu đãi.." Sau đó ghé sát vào nhỏ giọng "Chúng tôi buôn bán cũng không dễ dàng.."

    Hàn Kha cùng Tô Đường liếc nhau, vốn dĩ chiếc váy nàng nàng thật sự rất thích nhưng vừa vặn gặp được người như vậy thật đúng là mất hứng. Đặc biệt nghe người nhân viên nói vậy nàng cũng ngượng ngùng khi làm họ khó xử.

    Hàn Kha có chút lưỡng lự: "Tô Đường. Cậu nói tớ.."

    Tô Đường đánh gãy lời nói của cô nàng: "Cậu không phải rất thích sao. Nếu thích thì mau trả tiền. Cho dù là nhường cho nữ nhân kia thì cô ta cũng sẽ không cảm kích"

    Trước kia vào kì nghỉ hè nàng cũng đã từng làm nhân viên bán hàng như thế này cho nên khi người nhân viên đó nói những lời này nàng cũng thật sự chết lặng.

    Sao nàng có thể không nhìn ra cô ta nhìn nàng và Hàn Kha giống như hai người không có tiền, lúc này nếu như mua được bộ váy này thì về sau cũng sẽ không mặc nó. Cho nên nàng thờ ơ, chỉ chú ý xem có phải hay không Hàn Kha thật thích bộ váy này.

    "Kia.." Hàn Kha còn chưa nói xong, nữ nhân bên kia lại cất giọng "Lưỡng lự cái gì. Mau nhanh cởi ra! Ta không thể rộng lượng đối với các người."

    Hàn Kha vừa nghe thấy lời nàng nói, lập tức vành mắt đều đỏ. Nàng vừa định nói chuyện thì lại bị Tô Đường đè lại cánh tay.

    Tô Đường hung hăng mà trừng về hướng của nàng ta, trực tiếp cười lạnh một tiếng đáp lễ nàng: "Chịu không nổi thì đừng mua. Cách xa như vậy ta còn có thể nghe được mùi hôi từ nách. Như vậy còn có mặt mũi mà ghét bỏ người khác"

    Hàn Kha không nghĩ tới Tô Đường có thể nói chuyện độc như thế, nếu không phải đây là trường hợp không đúng, nàng thiếu chút nữa nín khóc mà cười.

    Người phụ nữ kia thiếu chút nữa bị bức điên, nàng ta khàn cả giọng chỉ vào Tô Đường: "Ngươi! Ngươi nói ai! Ngươi có biết ta là ai?"

    "Nói ai ai biết. Ta quản ngươi là ai!" Tô Đường không nghĩ muốn liên quan đến loại người này, rõ ràng việc này có thể giải quyết trong hòa bình thế nhưng nàng ta lại có thể vũ nhục người khác như vậy. Quả thực là khinh người quá đáng!

    Nàng tiếp theo nhìn về phía nhân viên: "Cô mau xem xem bao nhiêu tiền, chúng tôi tính xong tiền liền đi, nơi này không khí quá khó ngửi"

    Nữ nhân viên nhấp nhấp môi, không quá tình nguyện thở nhẹ "559 tệ"

    Hàn Kha cũng không nghĩ rằng sẽ so đo gây sự, chỉ chạy nhanh thay bộ váy này rồi tính tiền rời đi.

    Tô Đường sợ Hàn Kha không mang nhiều tiền như vậy, theo bản năng sờ túi của mình, đến lúc này mới ý thức được trong bóp nàng bây giờ cũng chỉ có hơn một trăm đồng. Quá bi thảm! Hơn nữa trong bóp cũng không có thẻ tín dụng..

    Khóe mắt Tô Đường lóe như quang, thế nhưng phát hiện nam nhân kia nhìn mình không chớp mắt, trong mắt mang theo suy tư. Tình huống này là như thế nào?

    Nàng không thèm để ý trừng mắt đối với nam nhân kia, ánh mắt mang theo khinh thường, trong lòng chửi thầm, bạn gái hắn ngang ngược kiêu ngạo như vậy thế nhưng hắn cũng không có động tĩnh, xem ra đúng thực là kẻ ăn cơm mềm. Lớn lên có lợi ích gì?

    May mắn Hàn Kha mang theo sáu trăm, không đến mức làm các nàng phải cưỡi trên lưng cọp khó xuống.

    Nữ nhân kia khinh bỉ các nàng, biểu tình như nhìn con kiến: "Người phục vụ! Ta ra giá gấp đôi"

    Nhân viên sửng sốt, sắc mặt lập tức biến đổi: "Nữ nữ. Các ngươi xem?"

    Này chính xác là ỷ mình giàu có. Hai người các nàng mỗi người còn có vài trăm đâu.

    Nam nhân bị Tô Đường cho là ăn cơm mềm lúc này lên tiếng: "Sở Dạng! Ngươi đủ chưa?"

    Tô Đường nghĩ thầm, thanh âm nam nhân này trầm thấp dễ nghe. Đáng tiếc!

    Sở Dạng tiến đến trước mặt nam nhân, mặt đầy ủy khuất: "Ta thực thích bộ váy kia a" Đâu còn cái hình dáng như lúc vừa rồi

    Tô Đường cùng Hàn Kha hai mặt nhìn nhau, nữ nhân này chẳng lẽ lúc trước không chú ý đến nam nhân ngồi trên sô pha kia? Không có khả năng đi?

    Cuối cùng Hàn Kha mua được chiếc váy đó, cảm thấy mỹ mãn kéo cánh tay Tô Đường đi ra khỏi cửa hàng.

    Nữ nhân kia sắc mặt khó coi, nhưng khi nhìn đến ánh mắt lạnh lẽo của nam nhân nàng một câu cũng không dám nói.

    Thẳng đến khi hai người Tô Đường đi xa, nam nhân mới chậm rãi đứng dậy, nhàn nhạt: "Làm không tồi. Đi thôi"

    "Vâng" Nữ nhân nào còn có vẻ kiêu ngạo như vừa rồi, vẻ mặt thuận theo, vội vàng đi sau nam nhân, yên lặng rời đi.

    Trong cửa hàng, hai nhân viên mở rộng tầm mắt, không rõ được hai người rốt cuộc đang làm gì. Chờ hai người đi ra khỏi cửa, hoàn toàn không nhìn thấy thân ảnh đối phương mới xoay người kinh hô: "Ngươi có rõ chuyện gì đã xảy ra?"

    Một người khác vẻ mặt mê mang: "Không quá minh bạch. Chẳng lẽ cố ý diễn kịch?"

    "Cái gì a! Thực có bệnh! Còn tưởng rằng đụng phải tên ngốc có tiền!"

    * * *

    Tô Đường cùng Hàn Kha cũng không biết rằng sẽ xảy ra chuyện như vậy sau khi hai nàng đi.

    Hàn Kha thần khí sảng khoái một đường mắng nữ nhân kia không nói lý. Đồng thời còn bát quái quan hệ giữa nam nhân và nữ nhân kia.

    Vì thế, các nàng tìm một tiệm cơm, gọi ba món ăn, một canh, vừa ăn vừa nói về đôi nam nữ kì quái kia.

    Chờ khi Tô Đường cùng Hàn Kha chia tay, trên đường về nàng còn cân nhắc lại đôi nam nữ gặp được hôm nay.

    Nàng tinh tế ngẫm nghĩ, luôn có một cảm giác quái dị. Nếu nói nữ nhân kia để ý đến nam nhân kia thì giải thích thế nào về người đàn bà chanh chua lúc trước?
     
    AmiLee, huyenkailuDiemhuynh thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng ba 2020
  4. Tô Nguyệt

    Bài viết:
    6
    Chương 3: Có đáng không

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit: Tô Nguyệt

    Nhưng đến khi Tô Đường nhìn thấy tô thịt sườn hầm do ba mình làm thì mọi chuyện đều bị cô vứt lại ở sau đầu.

    "Ba. Hôm nay là ngày gì mà người lại chuẩn bị thức ăn phong phú như vậy?" Tô Đường chỉ cần duỗi tay là có thể cầm được khối thịt đầy hương sắc, nhưng lại bị ngăn lại: "Trước rửa tay đi"

    "Vâng ạ" Tô Đường cười ha hả đi toilet rửa tay rồi trở về ghế ngồi chờ cơm

    Thịt mềm vừa phải, không ngán, Tô Đường ăn xong một miếng liền không nhịn được giơ ngón cái: "Ba, tay nghề của người thật quá tuyệt! Ăn rất ngon"

    Ba Tô thấy nàng ăn vẻ mặt hưởng thụ liền cười thoải mái: "Ăn ngon thì liền ăn nhiều thêm mấy khối. Con mấy ngày nữa là khai giảng rồi nên lần này ta làm cho nhiều món ngon để tẩm bổ"

    "Nguyên lai là như thế này a! Ba, người nấu ăn ngon như vậy, con không nỡ đi học nữa đâu"

    "Đừng dùng trò này nữa. Chờ ngày con nghỉ trở về ta sẽ làm cho con thêm nhiều món ăn. Đảm bảo con ăn đủ"

    Kì nghỉ hè này qua đi, chỉ cần học thêm một tháng liền có thể nghỉ quốc khánh.

    Tô Đường đảo mắt, trong lòng thầm tính toán:

    "Ba. Người nấu ăn ngon như vậy nhưng chỉ làm cho người trong nhà thật đúng là lãng phí tài nghệ a. Người xem, sau này đừng lái taxi nữa, người cùng mẹ song kiếm hợp bích, một người làm hậu đường, một người đầu bếp, thuê thêm mấy người phục vụ, mở một quán ăn thật lớn"

    "Con cho rằng ba không nghĩ tới?

    Tô Đường buông đũa, ngẩng đầu hỏi:" Ba nghĩ tới sao lại không làm a ". Ba của cô kiếp trước vẫn luôn làm tài xế taxi.

    Ba Tô nhếch miệng cười:" Đâu có đơn giản như con nghĩ. Làm buôn bán sẽ có lời có lãi, giai đoạn đầu cần rất nhiều tiền. Chúng ta biết lấy tiền từ đâu? Đừng nói gây dựng sự nghiệp. Bây giờ mỗi tháng chúng ta chỉ có một khoảng nhỏ, cho con đi học đại học còn không đủ. "

    Tô Đường trầm mặc lắng nghe, những lời này nếu như là trước đây, cô sẽ không đủ kiên nhẫn nhưng bất quá hiện tại cô lại rất thích nghe.

    Xem ra cô nên nghĩ cách kiếm tiền, không thể để ba mẹ vì cô mà phải làm lụng vất vả. Cô phải khiến họ nhân lúc tuổi còn trẻ mà làm những điều mình thích. Đây mới chính là mục tiêu hàng đầu của cô

    " Ba ba! Ba cứ yên tâm đi, con đã trưởng thành, người chỉ cần cho con một năm, sau một năm này, con sẽ có thể tự lo tiền học phí "

    Ba Tô xoa tóc cô, cảm thấy buồn cười:" Nha đầu ngốc! Nhiệm vụ của con là học cho thật tốt, những chuyện khác tạm thời không cần phải quan tâm, ta cùng mẹ con sẽ cố gắng làm thêm ít năm nữa.. Con tranh thủ thi lấy bằng thạc sĩ, không, tốt nhất là tiến sĩ. Đến đó, con muốn gì chúng ta cũng có thể cho con. "

    Nghe được nguyện vọng của ba, Tô Đường có cảm giác khóc không ra nước mắt.

    Thực sự ba nghĩ rằng chỉ cần muốn thi được thạc sĩ là có thể được sao? Còn không nhìn xem như thế nào mới có thể đậu?

    Chờ đến khi mẹ Tô tan tầm trở về, Tô Đường đã cùng với ba Tô hứa hẹn sẽ học tập thật tốt nhưng cũng sẽ tích cực rèn luyện bản thân. Có thể nói rằng ba Tô có tâm nguyện gì thì Tô Đường cũng sẽ hứa nỗ lực thực hiện nguyện vọng đó cho ba Tô..

    NHưng đáng tiếc rằng mẹ Tô không những không cảm kích mà còn giáo huấn cho Tô Đường một trận.

    " Nhà của chúng ta không phải là nghèo đến mức không có gì để ăn, còn phải cần con ra ngoài làm việc kiếm tiền? Mẹ nói cho con biết, phải học tập cho thật tốt, đừng nghĩ đến những việc không cần thiết. Chờ đến khi con tốt nghiệp, muốn ra ngoài làm việc gì cũng được "

    Một trận mắng người này của mẹ Tô thành công làm Tô Đường choáng váng.

    Dù sao thì cô cũng phải vào thành phố học đại học, đến lúc đó cô muốn làm gì thì cũng chỉ có trời mới biết.

    Tô Đường rất hài lòng về tính toán của mình. Cứ như vậy, mấy hôm sau đem một tâm trạng phấn khởi cùng Hàn Kha ngồi xe khách từ quê lên tỉnh thành.

    Khuôn viên trường đại học trồng đầy cây xanh, bóng cây trải dài đến sân thể thao, chung quanh có mấy băng ghế đá. Tất cả những thứ này làm Tô Đường cảm thán vạn lần.

    Từ sau khi cô tốt nghiệp, có bao nhiêu lâu rồi cô không nhàn nhã tản bộ trong sân trường?

    Hàn Kha nhìn thấy Tô Đường không có vẻ gì gọi là vội vàng liền bất mãn" Đường Đường, đem đồ vật về kí túc xá xong chúng ta lại tiếp tục tham quan được không? Tớ nặng muốn chết rồi này "

    Tô Đường bây giờ mới đem lực chú ý đến túi hành lí trong tay Hàn Kha, xấu hổ cười" Tớ không phải là nhất thời kích động sao? Đi, chúng ta đến kí túc xá "

    Đến ký túc xá, hai người tạm biệt nhau. Tô Đường cùng Hàn Kha không ở cùng một ký túc xá, Hàn Kha ở lầu 1, Tô Đường phải ở lầu 2

    Những tiểu bằng hữu ở kí túc xá vẫn rất nhiệt tình như trong tưởng tượng của cô. Vừa thấy mặt liền cho Tô Đường một cái ôm.

    " Lão tứ a! Nhớ cậu muốn chết! "

    " Lão đại! Nhẹ thôi, nhẹ thôi! "Tô Đường tìm mọi cách để trốn thoát khỏi vòng ôm.

    Lúc này lão nhị cũng đi đến" Lão tứ! Có nhớ chúng ta không a? "

    " Nóng quá! Chết tớ mất! "Tô Đường cũng rất kích động nhưng cô cũng không muốn nói chuyện trong lúc ôm người khác thế này.

    Lão đại cố ý cười" Nóng cái gì! Tớ đây là đang sưởi ấm cho cậu, làm cậu ấm áp "

    Lão tam Lê Tình Tình một bên thẹn thùng cười, lão đại thật sự sẽ ép lão tam đến chết mất.

    Phòng 306 kí túc xá nữ đêm đó bạo động, ở bên ngoài trường học ăn uống đến khuya, uống rất nhiều bia. Đến khi kết thúc ai cũng không còn có thể giữ được tỉnh táo.

    Tô Đường trong mấy năm công tác cũng luyện được tửu lượng không tồi, cô cùng với lão tam được xem như là thanh tỉnh, một người đỡ một người trở về kí túc xá.

    Khi Tô Đường lại một lần nữa nằm trên giường của kí túc xá đã là rất khuya. Nghe được tiếng ngáy nho nhỏ của lão đại, nhìn ra cảnh đem bên ngoài, cảm thấy mọi thứ thực đẹp.

    Mặc kệ vì lý do gì ông trời muốn cho cô trọng sinh, tóm lại cô rất cảm kích.

    Vài ngày sau, Tô Đường liền hừng hực khí thế với kế hoạch làm giàu.

    Làm giáo viên? Phát đơn tuyên truyền? Làm nhân viên đẩy mạnh tiêu thụ? Hay là buôn bán? Ở ký túc xá bán đồ ăn vặt. Đến mùa đông sẽ bán đồ dùng giữ ấm cũng không tồi.

    Đến khi Hàn Kha nói cho Tô Đường một tin tức: Nghe nói tổng tài Mạc Trạch Ngôn của tập đoàn Thiên Trạch được mời đến trường các cô mở buổi tọa đàm.

    Tô Đường nhìn chằm chằm Hàn Kha trong bộ đồ lông xù. Người này cô giống như đã từng nghe thấy.

    Nhưng vì cái gì không nghĩ ra đã nghe thấy ở đâu?

    Hàn Kha lưu loát phổ cập kiến thức cho cô: Mạc Trạch Ngôn không chỉ là tiến sĩ khoa kinh tế mà còn là người đứng đầu của tập đoàn Thiên Trạch, trong thời kì kinh tế khủng hoảng anh ta đã kéo tập đoàn Thiên Trạch tránh khỏi nguy cơ phá sản.

    Khi tin tức Mạc Trạch Ngôn đến trường học được tuyên bố đã khiến cho cả nam nữ sinh trong trường sôi trào.

    Nam sinh giống như tiêm máu gà, nữ sinh giống như được sống lại.

    Đồ trang điểm trong các cửa hàng trang điểm trong chốc lát đều được bán sạch.

    Ngay cả trong kí túc xá, nữ hán tử như lão đại cũng sôi nổi nghị luận, cô bắt lấy tay Tô Đường" Lão tứ! Tớ giúp cậu trang điểm "

    Tô Đường thật muốn ngửa mặt lên trời mà thở dài" Vì một người nam nhân, như vậy có đáng không?"

    Tuy nhiên đến ngày tọa đàm hôm đó, cô cũng cẩn thận chải tóc, thoa một lớp son hồng nhạt.

    Tuy chỉ trang điểm đơn giản như vậy nhưng cũng suýt trễ.
     
    AmiLeehuyenkailu thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng ba 2020
  5. Tô Nguyệt

    Bài viết:
    6
    Chương 4: Người tính không bằng trời tính

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi Tô Đường tiến vào hội trường, bốn phía đã không còn chỗ trống.

    Mọi người trong kí túc xá ngồi phân tán khắp nơi.

    May mắn Hàn Kha vẫn còn giữ lại cho cô một chỗ trống ngay chính giữa hội trường.

    Tô Đường vui vẻ nói lời cảm ơn đối với Hàn Kha, đổi lại nhận được một câu nói của cô ấy: Nếu như thật lòng muốn cảm ơn tớ thì mời tớ một chầu BBQ nướng.

    Thật không thể nào bỏ được bản tính tham ăn.

    Tô Đường vui vẻ đồng ý, dù sao thì hai cô cũng sẽ cùng nhau ăn.

    Trong lúc hội trường đang náo nhiệt, lại bởi vì sự xuất hiện của một người mà bỗng chốc im lặng.

    Khi Tô Đường nhìn đến trên giảng đường, nơi đó có một người đàn ông anh tuấn tiêu sái đang đứng, quanh người toát ra vẻ lạnh nhạt cao quý, không nghi ngờ gì là một cao phú soái. Khi mọi người nhiệt liệt vỗ tay, Tô Đường và Hàn Kha vẫn còn đang ngây người.

    Ta thiên!

    Tên này cư nhiên là Mạc Trạch Ngôn!

    Nói ra ai sẽ tin? Bạn gái của hắn lại là một người như thế!

    Trong lúc hai người vẫn còn chưa thoát ra khỏi khủng hoảng, người trên bục giảng đã bắt đầu tự giới thiệu.

    Tô Đường ngậm lại một miệng kinh ngạc, quay sang hỏi Hàn Kha

    "Cậu còn tự xưng là chúa bát quái đâu. Tớ xem cậu về sau làm như thế nào. Mạc Trạch Ngôn là người như vậy thế nhưng cậu lại không biết?"

    Người này nếu nhớ hai người các cô tưng cùng bạn gái hắn chỉ vì một cái váy mà nháo đến túi bụi, chuyện như vậy cũng đủ dìm chết các cô

    Hàn Kha cũng trộm cúi đầu, cố gắng không làm người phía trên chú ý đến

    Trong lòng là vạn phần ủy khuất không thể nói ra "Tớ nào biết anh ta trông như thế? Cậu không biết rằng người này có bao nhiêu là thần bí! Cũng không biết trường chúng ta làm thế nào có thể mời được. Bất quá, không được chụp ảnh, nếu không sẽ phải nộp điện thoại lên"

    Tô Đường chỉ có thể yên lặng mà cầu nguyện, người này ngàn vạn lần đừng nhận ra các cô!

    Sớm biết như thế đã ngồi ở hàng ghế trống xung quanh chỗ lão tam, như thế vẫn tốt hơn là ngồi ngay dưới mắt của hắn.

    Có lẽ Tô Đường cầu nguyện quá thành tâm, Mạc Trạch Ngôn vẫn chuyên tâm giảng giải, đôi lúc sẽ trả lời một số vấn đề của các bạn học, cũng không có nhận ra các cô

    Sau khi tan học, lãnh đạo trường học cười xán lạn, vây quanh Mạc Trạch Ngôn nhiệt tình nói chuyện, trông như hạc lạc giữa bầy gà.

    Tô Đường và Hàn Kha cúi đầu đi cùng các bạn học ra khỏi hội trường.

    Hai người tức khắc đều có cảm giác sống sót sau tai nạn, may mắn hôm nay đã biết Mạc Trạch Ngôn là người phương nào

    "Lúc tọa đàm, chúng ta đã ngồi cách rất xa, hẳn là vấn đề không lớn"

    Tô Đường "Người có thân phận và địa vị như anh ta, chắc hẳn sẽ không nhớ đến những kẻ vô danh tiểu tốt như chúng ta"

    Tô Đường tâm lớn kéo Hàn Kha đến nhà ăn của trường học ăn cơm, sau khi ăn xong còn đề nghị dạo xung quanh hồ, mỹ danh là tiêu hóa sau bữa ăn.

    Hàn Kha muốn trở về ngủ trưa, không có nghĩa khí từ chối phụng bồi.

    Tô Đường không sao cả vẫy vẫy tay, cô có thể đi một mình.

    Kết quả, người tính không bằng trời tính!

    Nguyên bản người nào đó đáng lẽ ra phải cùng với lãnh đạo trường học hàn thuyên dùng bữa ở một khách sạn lớn nào đó, giờ phút này lại đang ngăn Tô Đường lại bên hồ!

    Mạc Trạch Ngôn lãnh đạm mà xa cách giờ phút này đang nhìn người đang cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân mình --Tô Đường

    "Vị bạn học này, xin hỏi office building đi hướng nào?"

    Tô Đường nghẹn thanh, nín thở trả lời, nỗ lực giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.

    "Đi thẳng quẹo trái sau lại tiếp tục quẹo trái"

    Trong lòng lại kêu rên, đúng thật là làm bậy không thể sống!

    Cùng Hàn Kha trở về có một cuộc hẹn lãng mạn với Chu Công, thế nào cũng tốt hơn khoe khoang đi dạo hồ trong lúc nắng nóng như thế này!

    Này đã xảy ra chuyện gì?

    Mạc Trạch Ngôn căn bản không vội đi, hắn nhìn chằm chằm đỉnh đầu Tô Đường, ánh mắt hơi loé.

    "Bạn học có thể hay không dẫn tôi đến đó? Cảm ơn!"

    Tô Đường lặng lẽ nhìn xung quanh bốn phía, mới đến giữa trưa thế nhưng người đã đi đâu hết rồi?

    Cô đành phải bất đắc dĩ gục đầu xuống, nhận mệnh làm người dẫn đường, trong lòng lại cảm thấy kì quái, người này thế nhưng không đi ăn cơm, chạy đến bên hồ để làm gì!

    Xong rồi!

    Hương vị tươi mát theo gió truyền đến, đảo quanh chóp mũi, cô còn cảm thấy mùi hương này khá tốt, như thế nào lại xuất hiện trên người này?

    Trong lúc trí tưởng tượng đang bay xa, người bên cạnh lại lên tiếng

    "Chúng ta có hay không đã gặp qua?"

    "Không có đi"

    Tô Đường không nhịn được phun trào, ai nói nam thần cao lãnh không dễ tiếp cận? Mị lực thần bí đâu?

    Mạc Trạch Ngôn không tiếp tục đi, hắn đứng tại chỗ, ngữ khí chắc chắn "Tôi sẽ không nhớ lầm"

    Tô Đường hạ quyết tâm, dù sao cũng không có chuyện gì ghê gớm.

    Sự tình ngày hôm đó, nếu như không phải bạn gái hắn nói chuyện quá khó nghe, cô cũng sẽ không đưa ra lời mấy công kích như thế

    Tô Đường bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía hắn "Xác thật là có! Chúng ta từng gặp ở Vân Thành"

    Việc còn lại không nói, hắn cũng nên tự nhớ đến đi!

    Dù sao sự tình phát sinh cách đây cũng chưa lâu!

    Mạc Trạch Ngôn hơi nhếch khoé miệng, nếu như là người quen thuộc với hắn, nhất định có thể đoán ra, tâm tình lúc này của hắn là sung sướng

    "Ừ. Tôi nhớ"

    Vì cái gì cô lại cảm thấy người này lớn lên thật đẹp trai a!

    Lúc trước ở cửa hàng, cô không có nhìn kĩ mặt hắn.

    Hôm nay ở hội trường, trừ bỏ kinh ngạc lúc mới gặp, cô lại càng không dám hướng tầm mắt lên nhìn.

    Giờ phút này, hai người cách nhau một khoảng cách gần như thế, ngũ quan của hắn bày ra trước mắt, thậm chí dưới ánh mặt trời, cô còn có thể nhìn rõ được hàng lông mi dài. Trong mắt mang theo ý cười, bên trên là cái mũi cao, đôi môi no đủ, ngay cả mép tóc cũng rất đẹp.

    Trách không được làm những nữ sinh đó điên cuồng!

    Tô Đường cảm thấy đối mặt với hắn như thế, có chỗ nào không đúng

    Này không phải phong cách của cô!

    "Anh còn muốn đến office building không?"

    "Đi! Cô dẫn tôi đến đó đi! Cảm ơn!"

    Tô Đường gắt gao nhấp môi, cố gắng che dấu cảm xúc

    "Không cần khách khí"

    Hai người chậm rãi đi về phía trước, mỗi người đều có suy nghĩ riêng.

    Đến khi đưa Mạc Trạch Ngôn đến nơi hắn muốn, Tô Đường khách khí nói gặp lại, vội bước nhanh rời đi.

    Mạc Trạch Ngôn cũng không có di chuyển, hắn yên lặng nhìn theo bóng lưng rời đi của Tô Đường, trong mắt mang theo một mảnh phức tạp cùng đau đớn.

    Ngay sau đó, như nghĩ đến việc gì, lại tự giễu cười "Em thật đúng là đã hoàn toàn quên mất tôi.."

    Ai có thể nghĩ được rằng, hắn hai lần lấy trạng thái bất đồng xuất hiện trước mặt cô, muốn dao động cảm xúc của cô, kết quả, trong mắt cô lại không có một tia quen thuộc hay dao động nào. Xem hắn cùng với người xa lạ giống nhau như đúc!

    Mặc dù một khắc lúc nãy khi cô nhìn hắn chăm chú, trong mắt cũng chỉ đối với tướng mạo hắn hiện lên tia kinh diễm, rốt cuộc không có tình cảm nồng đậm cùng với tín nhiệm..

    Bất quá, lại lần nữa nhìn thấy nụ cười rực rỡ của cô, đối với hắn như thế đã là rất vui!

    Một lúc sau, không biết từ nơi nào xuất hiện một nam nhân cường tráng, cung kính đứng thẳng phía sau Mạc Trạch Ngôn.

    Mạc Trạch Ngôn thu liễm nụ cười nhạt, nhướng mày "Như thế nào?"

    "Đã nói chuyện"

    "Ừ"

    Tô Đường tuy rằng đối với cách hành xử của Mạc Trạch Ngôn cảm thấy kì quái nhưng cô cũng không quá mức để ý.

    Hai người khác nhau một trời một vực, hắn lại là người đã có bạn gái "lợi hại" như thế, cô vẫn là nên đi đường vòng mỗi khi gặp nhau.
     
    AmiLeehuyenkailu thích bài này.
  6. Tô Nguyệt

    Bài viết:
    6
    Chương 5.1 Tự chị chơi đi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tô Đường lợi dụng thời gian cuối tuần, bắt đầu tìm việc làm thêm.

    Khi lão tam Lê Tình biết được cô muốn tìm công việc, liền nhiệt tình giới thiệu cho cô vài công việc phù hợp.

    Nhưng Tô Đường lại cẩn thận phân tích ưu điểm và nhược điểm của chính mình, tính cách của cô không thuộc về loại lạc quan rộng rãi, tính cách hướng ngoại, lại thích kích thích cùng với thay đổi, nên nhìn chung mà nói, rất không thích hợp để làm nghề gia sư, từng bước lại từng bước dạy học sinh học bù, vẫn là không nên hủy hoại con đường học tập của con người ta đi.

    Nên cô trực tiếo cự tuyệt lời đề nghị của lão tam, ngược lại cùng Trương Giai Giai ở phòng bên cạnh kí túc xá cùng đi bán giày.

    Nếu như bán tốt, lợi nhuận thu được cũng rất khả quan!

    Nói không chừng còn có được thêm tiền hoa hồng, sau đó là thăng chức, nghĩ như thế, ý chí chiến đấu của Tô Đường liền sôi sục.

    Sau khi đóng tiền học cùng các khoản tiền nhỏ khác, trong tay Tô Đường còn một ngàn, tuy rằng sinh hoạt phí của tháng sau mẹ sẽ cho cô. Nhưng không phải cô đã thề son sắc rằng sẽ tự lo tiền học phí sao, cho nên cô phải cố gắng nỗ lực hơn nữa!

    Lại nói, nếu như đã biết trước thị trường cổ phiếu, muốn tham gia vào đầu tư, thì cô vẫn cần phải có tiền vốn.

    Bởi vì đã từng có kinh nghiệm, việc đối nhân xử thế đối với cô liền tính là tương đối lão luyện, thế nên rất nhanh cô liền được cửa hàng trưởng khen ngợi.

    Hôm nay là chủ nhật, số lượng người đi dạo phố khá đông, nên trong tiệm rất bận rộn.

    Tô Đường vừa tiếp xong một nữ khách hàng, đang định nghỉ ngơi, lại có thêm vài khách hàng đi vào.

    "Hoan nghênh đã ghé thăm!" Thanh âm chào hỏi thanh thúy của Tô Đường vang lên.

    "Tô Đường?" Cô gái có khuôn mặt trái xoan trong số đó hưng phấn hô lên. Tô Đường cũng đồng thời thấy rõ đối phương là ai.

    "A! Đường Thấm Du! Chị cùng với bạn học đi dạo phố?" Cô không nóng không lạnh chào hỏi.

    Trong lòng không ngừng mắng xui xẻo!

    Lần này, nhất định sẽ bị cáo trạng! Ba mẹ sẽ biết việc cuối tuần cô đi làm thêm!

    Nhưng làm cũng đã làm, có gì đáng sợ!

    Việc cô đi làm thêm, nếu nói ra cũng chỗ lợi.

    Lại nói, Đường Thấm Du là con gái của cậu cô. Từ nhỏ, quan hệ của hai người cũng không xem là tốt. Cô cùng chị ấy học cùng một trường tiểu học, sơ trung, sau khi lên cao trung thì mới không còn học chung.

    Người nào cũng so sánh bọn họ. Suy nghĩ kĩ, Tô Đường cảm thấy Đường Thấm Du thông minh hơn cô. Nhưng trên đời này, không ai biết được hai chữ may rủi.

    Tuy thông minh hơn, nhưng khi thi đại học, Đường Thấm Du lại phát huy không tốt, rớt xuống một trường đại học hạng hai, còn cô lại phát huy siêu xuất sắc một phát liền được 221 điểm.

    Trước khi cô trọng sinh, Đường Thấm Du đang cùng bạn trai nói chuyện yêu đương.

    Đường Thấm Du nhìn chằm chằm Tô Đường không chớp mắt, sau lại đánh giá cô từ trên xuống dưới, mới dịu dàng cười: "Tô Đường! Chị lúc đầu cũng chưa dám nhận. Em làm gì ở đây?"

    Thời điểm nói chuyện, đôi mắt kia không kiềm được phát ra một tia đắc ý cùng khinh thường.

    Tô Đường thật sự không thích cái tính này của chị ta, có việc gì liền nói thẳng ra.

    Còn không phải do thấy cô ở đây làm công nên cảm thấy mất mặt sao?

    "Em làm ở đây!"

    Đường Thấm Du kéo tay Tô Đường, vẻ mặt quan tâm: "Tô Đường! Có phải cô chú không đưa đủ phí sinh hoạt cho em không? Nếu không thế này! Chị có tiền, hay là chị cho em mượn dùng?"

    Nói xong Đường Thấm Du liền mở khóa kéo của ví tiền, bị Tô Đường ngăn lại: "Không cần đâu! Em cùng với bạn đi trải nghiệm cuộc sống, để khi về còn viết báo cáo đưa cho giáo sư! Chị đừng làm loạn ở đây! Đi tham quan xung quanh đi!"

    Tô Đường mặt không đổi sắc nói dối.

    Đường Thấm Du nghi hoặc: "Phải không? Trường các em thật đúng là.."

    Nhưng tưởng tượng đến trường học của mình cùng trường của Tô Đường không bằng, sắc mặt Đường Thấm Du liền đen lại.

    Tô Đường nói vài câu đem người đuổi đi, sau đó lập tức lấy cớ đi toilet, gọi điện cho ba cô. Chiếm trước cô hội để ăn ngay nói thật, tránh cho người kia thêm mắm thêm muối, làm cha mẹ khó chịu.
     
    AmiLeehuyenkailu thích bài này.
  7. Tô Nguyệt

    Bài viết:
    6
    Chương 5.2 Tự chị chơi đi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ba Tô sau khi nghe Tô Đường giải thích, nhất thời được khai sáng, dựa vào lý lẽ cùng lời giải thích của Tô Đường liền vỗ ngực đảm bảo, sẽ giải thích rõ ràng với mẹ Tô.

    Tô Đường cúp điện thoại, bước chân nhanh nhẹn, lại không cẩn thận đụng phải người khác.

    "A! Thật xin lỗi! Thật xin lỗi!"

    Tô Đường gấp giọng xin lỗi!

    "Không có việc gì!" Âm thanh này! Cùng với hơi thở và mùi hương quen thuộc, khiến Tô Đường không kìm được mà lập tức ngẩng đầu.

    Người mà cô đụng phải chính là Mạc Trạch Ngôn! Người này thật đúng là âm hồn không tan! Nơi nào cũng có thể gặp.

    Mạc Trạch Ngôn có vẻ rất thích bộ dáng ngây ngốc của cô, hắn cong cong môi: "Sao lại không cẩn thận như vậy?"

    "A! Thật ngại! Giáo sư Mạc, tôi không nhìn thấy thầy!" Tô Đường khách khí giải thích.

    "Không sao! Cô đây là?"

    Mạc Trạch Ngôn chỉ bộ đồ màu đen cô đang mặc, ánh mắt sáng quắc nhìn cô dò hỏi.

    "Tôi làm ở đây" Tô Đường không cho Mạc Trạch Ngôn cơ hội nói tiếp: "Giáo sư Mạc, tôi đi trước! Gặp lại sau!"

    Mạc Trạch Ngôn buồn cười nhìn bộ dáng chạy trối chết của cô, ý cười hiện lên nơi đáy mắt.

    * * *

    Tuy rằng Tô Đường đã chuẩn bị tâm lí sẵn sàng, nhưng vẫn không thể thoát khỏi lời răn dạy của mẹ Tô từ trong điện thoại.

    "Tô Đường! Đứa nhỏ này! Càng lớn càng không nghe lời! Mẹ và ba con không phải đã nói rõ sao, con chỉ cần học tập thật tốt, những việc khác không cần phải để ý.

    Con như thế nào lại không nghe, bằng mặt lại không bằng lòng, lén lút đi làm thêm? Muốn mẹ tức chết phải không! Nếu không phải con bé Thấm Du vô tình gặp được có phải con vẫn muốn gạt mẹ không? Con nói con.."

    Tô Đường thành thật nghe, trong miệng tùy ý đáp, trong tay lại đang cầm bút viết viết lên tờ giấy trắng.

    Đến khi mẹ Tô đã phát tiết đủ, mới cúp điện thoại.

    Lão nhị Bạch Tĩnh bày tỏ đồng tình với Tô Đường, tiến đến trước mặt cô, "Hay là cậu nghe lời mẹ cậu, ngoan ngoãn ở lại trường chăm chỉ học tập?"

    "Cũng được. Dù sao cũng sắp đến quốc khánh, đến lúc đó tớ cũng phải về nhà! Có làm hay không nữa cũng vậy!"

    Bạch Tĩnh không nghĩ rằng Tô Đường lại đáp ứng nhanh như vậy, có chút không tin nhìn cô: "Cậu nói thật hay giả? Chẳng phải mấy ngày trước cậu vẫn còn rất hăng hái sao?"

    Không phải là do bị mẹ mắng đến phiền rồi bỏ cuộc đi?

    Tô Đường cười tủm tỉm, kéo cánh tay Bạch Tĩnh, cho cô ấy xem thành quả mới vừa xong -- một cái logo nhãn hiệu hình tròn vô cùng đáng yêu.

    "Thế nào?"

    Bạch Tĩnh mờ mịt nhìn, gật gật đầu: "Không tệ! Nhưng đây là gì?"

    "Tớ vẽ chơi!" Tô Đường thuận miệng trả lời

    Gần đây, nhờ bán giày, Tô Đường liền nảy ra một ý tưởng, nhưng bởi vì vẫn chưa phải thời cơ tốt, hơn nữa bởi vì chưa có vốn, nên tạm thời không muốn nói với người khác.

    Kỳ thật mở một cửa hàng kinh doanh cũng được, giá của một đôi giày rất cao, đặc biệt là loại giày cao cấp dành cho trẻ em.

    Cách không xa nơi cô làm thêm chính là một cửa hàng chuyên bán giày trẻ em.

    Tuy rằng khách không đông đến mức tấp nập, nhưng cũng vẫn có rất nhiều người đến mua giày cho con mình. Hơn nữa bán cũng rất mau, không có mặc cả nhiều. Tiêu tiền vì con của chính mình, ai cũng sẵn sàng mua.

    Trẻ con lại không ngừng lớn lên, mỗi khi giao mùa, liền phải mua một đôi giày mới, điểm này so với bán giày dành cho người lớn chính là không thể so sánh được.

    Tô Đường đang có một ý tưởng, thiết kế một nhãn hiệu giày cho trẻ em của riêng bản thân mình, sau đó đi đăng kí nhãn hiệu, tìm một số nhà máy sản xuất và gia công, sau đó tiến hành tiêu thụ..
     
    AmiLeehuyenkailu thích bài này.
  8. Tô Nguyệt

    Bài viết:
    6
    Chương 6.1 Bạn trai

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tô Đường bị ý tưởng của mình làm sục sôi ý chí, tuy rằng đây mới chỉ là ý tưởng, mới vừa hình thành nên hình thức vẫn chưa hoàn thiện, hơn nữa vẫn chưa bảo đảm rằng sẽ thành công, cũng sẽ gặp nhiều khó khăn!

    Có lẽ cô sẽ thất bại thảm hại!

    Nhưng cô đã có cơ hội được trọng sinh thế nên còn việc gì là không có khả năng?

    Vì vậy, Tô Đường nỗ lực từng bước một hoàn thiện ý tưởng của mình.

    Mấy ngày trước khi nghỉ Quốc Khánh, cô lại nảy ra thêm một ý tưởng mới.

    Đó là Hoa Hạ có mười hai con giáp, mỗi năm khác nhau thì con giáp cũng khác nhau.

    Cô có thể dựa vào nguyên hình của mười hai con giáp mà sáng tạo ra một con giáp mới mang dáng vẻ của một đứa trẻ!

    Thị trường bây giờ thậm chí là mấy năm sau nữa cũng chưa có.

    Ít nhất là cô vẫn chưa nhìn thấy, hoặc là do kiến thức cô hạn hẹp, hay là không chú ý đến, nhưng nói tóm lại đây không phải là một sáng kiến tốt sao?

    Như vậy, cô có thể gọi tên nhãn hiệu là mười hai con giáp!

    Nghĩ như vậy, tinh thần Tô Đường liền chấn động, cô bắt đầu hỏi thăm những thủ tục cần thiết để đăng ký nhãn hiệu.

    Nhưng đáng tiếc là, trên danh nghĩa cá nhân của Tô Đường. Nơi đăng kí nhãn hiệu yêu cầu, nếu cô muốn đăng ký nhãn hiệu, chỉ có thể nhờ người quen có giấy phép buôn bán hộ công thương hoặc công ty, đến giúp đăng ký.

    Tô Đường suy nghĩ một vòng cũng không tìm được người thích hợp, tạm thời chỉ có thể tạm quên đi việc này.

    Cứ như vậy, Tô Đường nghênh đón mười một ngày nghỉ quốc khánh.

    Ba Tô đến trạm xe khách đón cô, đồng thời cũng cùng cô đưa Hàn Kha về nhà.

    Thời điểm chỉ còn lại hai cha con cô, Tô Đường mới nghịch ngợm mà le lưỡi: "Khiến ba vất vả rồi!"

    Ba Tô lắc đầu cười bất đắc dĩ: "Có thể vì công chúa nhà ta cống hiến chút sức lực thì không vất vả!"

    Cha con hai người trò chuyện vui vẻ trở về nhà, thẳng đến khi mẹ Tô trở về, bầu không khí trong nhà lập tức biến đổi.

    Mẹ Tô khó có dịp cùng cô trò chuyện về việc hôm trước: "Con gái! Ba mẹ biết con bây giờ đã hiểu chuyện, cũng có một số ý tưởng. Con muốn đi làm thêm kiếm tiền là chuyện tốt! Ba mẹ vốn dĩ nên vui mừng! Thế nhưng con cũng suy nghĩ cho ba mẹ một chút được không? Con chính là không nghe thấy mợ đã nói mẹ thế nào, nói rằng chúng ta không xứng đáng làm ba mẹ, ngay cả học phí và tiền sinh hoạt cũng không cho!

    Bà ngoại con ngày đó cũng hỏi mẹ, nói nếu nhà chúng ta thiếu tiền thì nói với bà, bà vẫn còn tiền! Con gái à, con nói xem chuyện gì đang xảy ra.."

    Nghe mẹ Tô lải nhải, giờ phút này Tô Đường mới chân chính cảm nhận được họ hàng thân thích chân chính là như thế nào, thật đúng là rất có ý tứ..

    Vốn dĩ cô thi đậu đại học với số điểm 211, có lẽ ở trước mặt một nhà của mợ, cô liền cao hơn Đường Thấm Du mấy bậc.

    Cho nên khi gặp được nhau ngày lễ Tết, mợ liền không mềm không cứng nói vài câu.

    Hiện tại Đường Thấm Du nhìn thấy cô bán giày, lập tức diễn đạt nhà cô thành ra thế này thế kia!

    "Mẹ! Con biết rồi! Về sau mẹ yên tâm! Con nhất định sẽ sống tốt, sẽ không để mẹ và ba vì con mà lo lắng.."

    Mẹ Tô ôn nhu vỗ nhẹ lưng Tô Đường: "Mẹ biết con là đứa trẻ ngoan! Nhưng miệng thế gian đáng sợ, mẹ cũng không có cách nào.. Sinh nhật bà ngoại con, bọn họ chắc chắn sẽ lại nhắc đến, đến lúc đó con cũng đừng để ý.."

    Tô Đường cười nói dạ, nhưng trong lòng lại có suy tính khác.

    Ai làm cho ba mẹ không thoải mái, cô cũng khiến họ không dễ chịu.

    Cô thầm nghĩ trong lòng, hiện tại Đường Thấm Du có điểm yếu nào để cô phản kích hay không.

    Ai! Vừa nghĩ đến liền có, cô thật sự muốn ngửa mặt lên trời cười to, sống lại thật đúng là bàn ông trời đã cho cô mà!

    * * *
     
    AmiLeehuyenkailu thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...