Xuyên Không [Edit] Ta Nằm Không Cũng Trúng Đạn - Vượng Tài Thị Chích Miêu

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Vava1810, 31 Tháng mười 2024.

  1. Vava1810

    Bài viết:
    2
    [​IMG]

    Ta nằm không cũng trúng đạn

    Tác giả: Vượng Tài Thị Chích Miêu

    Editor: Vava1810

    Số chương: 2022

    Lịch edit: 30 - 40 chương/tuần​

    Góp ý qua lại về các truyện tớ đã và đang sửa ở đây nhé: Link

    Giới thiệu:

    Mỗi thế giới bên cạnh nam nữ chính còn có các nhân vật phụ để làm nổi bật nhân vật chính. Tiền Thiển vốn nghĩ rằng những nhân vật phụ cũng khá quan trọng trong cốt truyện, cho đến khi gặp hệ thống 7788 đến từ Cục Quản lý Thế giới, cô mới biết còn một loại nhân vật còn phụ hơn cả nhân vật phụ - nhân vật quần chúng, nhân vật làm nền.

    Nhập vai nhân vật quần chúng để xúc tiến tình cảm của nam nữ chủ thôi hẳn rất dễ hoàn thành, sau đó mỹ mãn thu hoạch điểm thưởng, đổi điểm làm giàu.. ấy thế mà xảy ra đủ thứ cắc cớ.

    Giới thiệu của người sửa:

    Nhân vật quần chúng bị kịch bản xô đẩy trở thành nữ chính.

    Tác giả viết mỗi thế giới kỹ lưỡng, có những lúc xoay ngòi bút đặc tả theo góc nhìn của nhân vật quần chúng rất dễ thương và hài hước. Mình thấy các nhân vật phông nền giống hệt mình ngồi chồm hỗm hóng hớt nam nữ chính chạy qua chạy lại vậy haha.. Đọc bộ này, mình đặc biệt thích các vai phông nền. Giá trị ở chỗ khi ta làm nền, ta biết nhiệm vụ của mình là nâng đỡ người khác. Tổng thể, bộ truyện mang màu sắc yêu đời và yêu con người nên mình chọn cái bìa ngọt ngào tương ứng với cảm nhận của mình về không khí bộ truyện <3 <3 <3

    Làm nền cũng là cả một nghệ thuật đó *boni 52*

    Mục lục:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    1. Đại gia, ta chỉ là tên chạy vặt (Chương 1- chương 41)

    2. Tổng giám đốc, tôi thật sự chỉ đi ngang qua (Chương 42 - chương 81)

    3. Sư thúc tổ, ta không muốn làm nhân vật phản diện (Chương 82 - chương 126)

    4. Nam chính à, tôi chỉ làm quần chúng ăn vặt (Chương 127 - chương 182)

    5. Thế tử, xin đừng quấy rầy ta dưỡng thương (Chương 183 - chương 264)

    6. Tổng thanh tra, phiền ngài mau kết hôn (Chương 265 - chương 308)

    7. Công tử, bản vương vội đến biên quan (Chương 309 - chương 386)

    8. Kiểm tra (Chương 387 - chương 388)

    9. Ảnh đế, ta không muốn làm ảnh hậu (Chương 389 - chương 464)

    10. Quốc sư, nhân duyên trời định của ngươi là nữ chủ (Chương 465 - Chương 542)

    11. Du khách (Chương 542 - Chương 543)

    12. Đám nhân vật chính, chúng ta không cùng đường (Chương 544 - Chương 624)

    13. Nữ hiệp, ta chỉ dốc sức hỗ trợ (Chương 625 - Chương 715)

    14. Học sinh giỏi, xin nhìn hoa khôi lớp một chút (Chương 716 - Chương 779)

    15. Thánh kỵ sĩ, đây không tiếp kẻ gây sự (Chương 780 - Chương 867)

    16. Du khách (Chương 868 - Chương 869)

    17. Đại thần, tôi không muốn vướng víu (Chương 870 - Chương 974)

    18. Hộ pháp, ta là đồng bọn của ngài (Chương 975 - Chương 1060)

    19. Một du khách khác (Chương 1061 - Chương 1062)

    20. Ông chủ, tôi không giải quyết hậu quả (Chương 1063 - Chương 1151)

    21. Một du khách khác (Chương 1152 - Chương 1153)

    22. Hoàng thượng, thỉnh ngài mau chóng hồi cung (Chương 1154 - Chương 1233)

    23. Đầu bếp nổi tiếng, tôi có dự định khác (Chương 1234 - Chương 1304)

    24. Tướng quân, ta giúp ngài nuôi gia đình (Chương 1305 - Chương 1400)

    25. Xin lỗi, ta mới là bá đạo tổng tài (Chương 1401 - Chương 1500)
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng sáu 2025
  2. Vava1810

    Bài viết:
    2
    Chương đệm: Dẫn nhập

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiền Xuyến Tử trước giờ không biết hệ thống đã trở nên phổ biến, ngủ một giấc là gặp được, người chẳng có chút khí chất nào cũng bị trói buộc được, thậm chí còn như bị cưỡng chế.

    "Chẳng lẽ.. mình đã chết? Ngủ rồi bất ngờ chết?" Tiền Xuyến Tử không khỏi nghi ngờ.

    "Chết chết cái đầu cô! Chết thì làm việc thế nào được! Ta phải vất vả lắm mới tìm được một đối tác phù hợp với yêu cầu." Hệ thống nào đó tức đến hộc máu.

    Tiền Xuyến Tử rất khó hiểu. Loại người tẻ nhạt như mình thế quái nào lại được con hàng trí tuệ này nhìn trúng? Cô rất bình thường, thật sự rất bình thường, ngay cả tên cũng là cái tên tầm thường.

    Tiền Xuyến Tử tên là Tiền Thiển. Nghe nói khi sinh ra ngũ Hành khuyết thủy, cha Tiền lười nên trực tiếp đảo họ rồi đặt cạnh xem như tên, vậy nên cô tên Tiền Thiển. Nghe rất giống "Nợ Tiền" hoặc "Tiền Tiền"! Bởi vì cái tên khó đỡ này mà người quen biết hay không, thoạt tiên khi nghe thấy tên cô đều có một phản ứng là: "Nhà cô thật yêu tiền!"

    Bởi vậy, từ nhỏ đến lớn biệt hiệu của cô vô cùng thống nhất, luôn là "Tiền Xuyến Tử*". Cô nghi ngờ người xung quanh có phải đã lén lút nhất trí tên này hay không.

    [Tiền Xuyến Tử: Dây xâu tiền]

    Ngoại trừ gia đình êm ấm, ba mẹ yêu thương, cuộc sống suôn sẻ, việc học và công việc dễ dàng thuận lợi, đời sống khá giả.. Được rồi, so với khá giả thì tốt hơn chút. Dù sao cũng phải nói Tiền Thiển hoàn toàn không bất mãn gì với cuộc sống, ngoại trừ.. cô là một phụ nữ độc thân ngoài ba mươi.

    "Chuyện đó rõ ràng là vì ta không muốn tạm bợ." Nhận thấy sự khinh bỉ từ hệ thống không quen biết, Tiền Thiển cố gắng nói lí: "Lại nói, nếu mi ghét như thế sao không tìm ai ngoài hai mươi mà trói buộc."

    Hệ thống nào đó nói lời chính nghĩa: "Dù sao cô cũng nhàn rỗi, thêm việc thì thêm thu nhập, kiếm nhiều điểm tích lũy mua đồ cưới tốt để lấy chồng."

    Tiền Thiển khinh bỉ ý kiến của nó: "Bậy nào, ta không hề có ý tìm việc mới! Rõ ràng ta đang ngủ, ai muốn.. Khoan khoan! Mi nói đồ cưới? Có thể kiếm tiền? Một tháng bao nhiêu? Ít hơn mười nghìn ta không thèm!"

    "Không có chí tiến thủ!" Hệ thống nào đó ghét bỏ nói: "Thứ chúng ta kiếm là điểm tích lũy! Hiểu điểm tích lũy là gì không? Như đám tiền rách ở thế giới cấp thấp này của các cô, một chút điểm tích lũy có thể đổi được một đống lớn. Điểm tích lũy của một nhiệm vụ mà đổi thành tiền giấy thì có thể lấy ra đè chết người."

    "Hả? Tiền giấy không đáng tiền thì cái gì đáng giá? Vàng à?" Tiền Xuyến Tử cảm thấy tam quan mình đã được đổi mới: "Còn nữa, cái gì gọi là thế giới cấp thấp?"

    "Điểm tích lũy có tác dụng khá lớn, có thể đổi tiền của bất kỳ thế giới nào thuộc Cục quản lý. Đương nhiên thứ đáng giá nhất là tiền ở thế giới tinh tế chỗ ta, nhưng tỉ giá quy đổi tương đối thấp." Hệ thống kiên nhẫn giải thích. Mới ra Tết, lừa được một tên ngốc vừa ý đến làm việc thật không dễ.

    "Thế giới của ta chính là chỗ Cục quản lý Thế giới, thuộc về thế giới siêu cấp. Nói đơn giản, có hàng nghìn thế giới tồn tại, thế giới cao cấp dùng kỹ thuật phù hợp có thể quản lý thế giới cấp thấp. Vì trình độ vật lý ở thế giới các cô tương đối thấp nên ta giải thích như vậy. Căn cứ vào trình độ phát triển vật lý lượng tử ở thế giới này, sau một nghìn năm nữa có thể chứng minh được hình thái vật chất của ý thức và công thức diễn sinh, chính là.." Hệ thống trong nháy mắt hóa Đường Tăng.

    "Dừng dừng dừng!" Tiền Xuyến Tử nhức nhức cái đầu. "Nghe hoàn toàn không hiểu! Nói đơn giản xem nào?"

    "Nói một cách đơn giản, không gian có thể diễn sinh, trục thời gian có thể sáp nhập khiến thời gian đảo ngược. Chẳng qua điều kiện để thế giới các cô kiểm chứng điều này hơi ngặt nghèo." Hệ thống ra vẻ thượng đẳng.

    [Diễn sinh: Sản sinh tự nhiên ra một thứ mới, dựa trên thứ có sẵn. Giải thích nôm na thì từ thế giới bản gốc sinh ra những thế giới khác có ý chí riêng. Tại thời điểm một thế giới mới được sản sinh ra, trục thời gian giữa thế giới mẹ và thế giới con có điểm giao nhau, từ điểm này có thể di chuyển qua không gian và thời gian giữa các thế giới khác vào các thời điểm khác. Ví dụ: Địa Cầu là một thế giới, một quyển tiểu thuyết lấy bối cảnh Địa Cầu có thể diễn sinh trở thành một thế giới con của Địa Cầu.]

    "Được rồi, mi khỏi cần giải thích, giới thiệu bản thân và công việc là được, coi như ta nhận lời!" Tiền Thiển đời này sợ nhất lải nhải, lập tức đầu hàng.

    "Xin chào đối tác, ta là hệ thống tự động quản lý số 7788 của Cục quản lý Thế giới, hai ta đã trói buộc, từ hôm nay trở đi ta chính là hệ thống của cô, giúp cô xuyên qua các thế giới làm nhiệm vụ. Ta sẽ cố gắng làm việc vì lợi ích của cô." Hệ thống một đường nhún nhường.

    Nhưng hệ thống nhún mình cũng vô dụng, Tiền Thiển khóc lóc: "Trời đất ơi! Sang thế giới khác gì chứ! Ta không đi! Ta còn cha mẹ còn bè bạn, đi sang thế giới khác chẳng phải là nghẻo à? Ta còn chưa phụng dưỡng cha mẹ, còn chưa tìm được chồng vừa mắt. Không đi, không đi.."

    "Cô có phải ngốc hay không Tiền Xuyến Tử! Đã nói với cô rằng trục thời gian có thể nghịch đảo, cô khóc cái gì, chỉnh thời gian đi và về là được, nhiều nhất là phí một, hai giờ di chuyển là cùng." 7788 bị ồn đến phát bực.

    "Ồ, vậy hả, vậy thì được. Nhưng sao nhiều thế giới như vậy?" Tiền Thiển tò mò vô hạn.

    Nhân viên chuyên nghiệp 7788 nghiêm túc giải thích: "Có hai loại là diễn sinh tự do và diễn sinh ý thức, đa phần đều là diễn sinh ý thức. Ví dụ như tiểu thuyết phim ảnh.. đều là thế giới diễn sinh, ví như thế giới cô sống, cô gọi là Địa Cầu đúng không, chính là thế giới khác diễn sinh thành. Tại thời điểm diễn sinh, trục thời gian sẽ có điểm chung."

    "Trời đất ơi?" Tiền Thiển cảm thấy tam quan lại được đổi mới một lần. "Vậy mà thế giới này lại là diễn sinh từ tiểu thuyết, vậy nhất định sẽ có nam chính và nữ chính đúng không? Là ai vậy?"

    7788 trầm mặc một giây, nói ra hai cái tên, không ngờ đều là người thiên triều. Một người là nữ minh tinh, người kia là Tổng giám đốc bá đạo của tập đoàn lớn. Tiền Thiển lập tức bừng tỉnh, cảm thấy mình là diễn sinh của truyện Tổng giám đốc bá đạo giới giải trí.

    "Vậy nói một chút về công việc của chúng ta đi, sang thế giới khác để làm gì, có những việc gì cần chú ý. Còn nữa, thất bại thì sao? Sẽ không giống trên sách viết là linh hồn tan thành tro bụi chứ?" Phát hiện mình chỉ là sản phẩm diễn sinh, Tiền Thiển bình tĩnh tiếp nhận sự thật này.

    "Thế giới cô đến cần cô làm chuyện cô nên làm, Cục quản lý sẽ đưa ra nhiệm vụ. Tôi phụ trách nhận nhiệm vụ, cô phụ trách làm nhiệm vụ, đơn giản vậy thôi. Về phần thất bại? Vốn không có khả năng. Nhiệm vụ của chúng tôi đều là thứ đơn giản nhất, chưa hề xảy ra thất bại lần nào. Nhưng mà, ngộ nhỡ vận may cô không tốt rồi thất bại, đương nhiên phải ngoan ngoãn nhận hình phạt của Cục quản lý. Cái gì mà linh hồn tan thành tro bụi, chúng tôi là đơn vị chính quy, không phải tổ chức khủng bố, lấy mạng cô làm gì, có đổi được điểm tích lũy đâu." 7788 không thèm để ý giải thích.

    "Ồ, vậy thì ta yên tâm. Bình thường nhiệm vụ sẽ thế nào? Nếu các thế giới chủ yếu đều là thế giới diễn sinh có ý thức thì phần lớn đều có nam nữ chủ đi, ta đến làm nữ chính hả?" Tiền Thiển quăng ra một hy vọng.

    "Ha ha, cô nghĩ nhiều rồi.."

    "Vậy thì.. nữ phụ phản công?"

    "Cô cảm thấy mình có bản lĩnh đó sao?"

    "Giúp người khác hoàn thành tâm nguyện, di nguyện gì đó?"

    "Công việc vĩ đại như thế không đến phiên cô." 7788 cười lạnh.

    "Rốt cuộc mi muốn gì ở ta?"

    "Diễn viên quần chúng mà thôi. Trình độ của cô rất hợp với nhân vật làm nền."

    Thì ra là đóng vai quần chúng! Vẻ mặt Tiền Thiển sống không còn gì luyến tiếc..
     
  3. Vava1810

    Bài viết:
    2
    Chương 1: Đại gia, ta chỉ là tên chạy vặt 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    7788 nhét một quyển sách vào đầu Tiền Thiển. Tiền Thiển mở ra nhìn, phát hiện là một quyển tiểu thuyết xuyên không. Trước khi xuyên không, nữ chính Lưu Sương là lãnh đạo của một công ty, xuyên qua thành con gái Bạch Lưu Sương của thượng thư hộ bộ Đại Tần. Theo lý thuyết, từ giai cấp bình dân xuyên thành con quan hẳn nên đắc ý vừa lòng, cuộc sống thoải mái, chỉ tiếc cô ta là con vợ lẽ.

    Ông ngoại Bạch Lưu Sương chỉ là quan thất phẩm chủ bộ Quang Lộc Tự, đối nhân xử thế bình thường, thứ duy nhất đáng khen là sinh được một người con gái như hoa như ngọc. Nhưng mà quan chủ bộ thất phẩm nhỏ bé nhất định không bảo vệ được cô con gái xinh đẹp như vậy.

    Khi mẹ Bạch Lưu Sương vừa trưởng thành, một lần dâng hương vô ý đụng phải cha Bạch. Cha Bạch xuất thân từ thế gia đại tộc, ngay hôm ấy liền sai quản gia đến báo cho gia đình chủ bộ đưa con gái đến Bạch phủ làm thiếp. Một nhà chủ bộ không dám ngăn cản, chỉ có thể khóc sướt mướt nhìn con gái bị đưa lên kiệu nhỏ vào Bạch gia.

    Khi Lưu Sương đến, mẹ ruột của Bạch Lưu Sương đã sớm bị mẹ cả xuất thân là đích nữ của Vũ Định Hầu giày vò đến chết. Cha không thương, mẹ chết sớm, mẹ cả cường thế, thế lực nhà ngoại nhỏ bé, Bạch Lưu Sương sống vô cùng chật vật, mắt thấy đã tuổi cài trâm, việc hôn sự không người thu xếp. Chính vì cô nương này nghĩ quẩn mà lao đầu xuống hồ nên Lưu Sương mới xuyên đến.

    Lưu Sương vừa đến, cuộc đời Bạch Lưu Sương sang trang. Nữ giả nam ra ngoài làm ăn, hấp dẫn một đoàn mỹ nam ái mộ cô ta, sau đó lại khiến Lục Hoàng tử đương triều chú ý. Trải qua vô số lần chia chia hợp hợp, nữ phụ hãm hại, đố kỵ ghen ghét, cuối cùng dù thân phận con thiếp vẫn có thể gả cho Lục Hoàng tử làm Vương phi.

    Chuyện này không khoa học! Sau khi xem hết giới thiệu về thế giới, Tiền Thiển đã có suy nghĩ như vậy. Một người bình thường, xuyên không đến cổ đại đột nhiên cái gì cũng biết, làm ăn buôn bán thuận buồm xuôi gió, thuận miệng đọc thơ cổ, ngay cả cách điều chế thuốc nổ cũng biết! Quả thực là trong nháy mắt hóa toàn năng!

    "Thiếu hiểu biết." 7788 rất khinh bỉ Tiền Thiển: "Năng lực của nữ chính khoa học hay không khoa học cũng chẳng liên quan tới cô. Cô làm tốt vai quần chúng là được."

    "Rốt cuộc ta diễn ai?" Tiền Thiển hơi không rõ, cầm quyển sách lắc lắc. Cô cảm thấy đất diễn của nữ phụ nào cũng nặng ký, chẳng ai giống nhân vật quần chúng cả.

    "Đây, chính nó. Lời thoại này rất quan trọng, là mấu chốt để thúc đẩy thế giới chủ tuyến phát triển, nhất định phải nhớ rõ." 7788 chỉ điểm giang sơn.

    Tiền Thiển vừa thấy, quả thực.. rất quan trọng! Lần đầu tiên nam nữ chính gặp mặt, muốn quan trọng bao nhiêu thì có bấy nhiêu!

    Nam chính Lục Hoàng tử Yến Hành cải trang du ngoạn, ăn cơm ở quán rượu quên mang tiền, trong lúc xấu hổ vừa đúng gặp được nữ chính Bạch Lưu Sương giả nam bàn chuyện làm ăn. Bạch Lưu Sương ra tay giúp đỡ, hai người mới gặp như đã quen thân, gian tình.. A không.. cảm tình phát triển nhanh chóng.

    Tiền Thiển vừa chứng kiến thời khắc gian tình bắn bốn phía mang tính chất lịch sử quan trọng, vừa đảm nhiệm nhân vật quan trọng không thể thiếu - tên bưng bê của quán rượu. Hơn nữa còn có hai lời thoại quan trọng.

    Câu thứ nhất: "Đại gia, nhìn ngài ăn mặc sang trọng như vậy, sao có thể ăn cơm không trả tiền chứ. Thật không thể nhìn người qua tướng mạo được."

    Câu thứ hai: "Muốn trốn nợ cũng không dễ như vậy."

    Tiền Thiển :(°△°) Nhiệm vụ vĩ đại lại quang vinh như này mà giao cho cô!

    "Làm người qua đường cũng rất có tương lai." Hệ thống an ủi Tiền Thiển.

    "Nếu rất có tương lai thì tên bưng bê trong nguyên tác đâu? Chuyện này tùy tiện tìm một NPC là được, sao ta lại phải đi?" Tiền Thiển hoàn toàn không tin.

    "Thế giới này độ tự do tương đối cao, ngoại trừ tuyến nhân vật quan trọng, ý thức của những người khác không chịu ảnh hưởng nhiều, cơ bản tự do hành động là chính. Vì tên bưng bê NPC nguyên tác đã tới tiệm thuốc Đông y học nghề, không thể đi làm, Cục quản lý chúng tôi không chắc NPC thay thế có nói được lời thoại thúc đẩy chủ tuyến phát triển không. Ngược lại, một tên bưng bê thông minh lanh lợi mới có thể nói được lời thoại châm chọc nam chính." 7788 giải thích.

    "À.. Hiểu rồi. Ta làm tên bưng bê thông minh đó, khi nam nữ chính đều ở đấy thì nói ra lời thoại. Như vậy là hoàn thành nhiệm vụ đúng không?" Tiền Thiển do dự tổng kết. "Nói dễ là dễ, rất đơn giản đúng không? Hoàn toàn không có khả năng thất bại. Chạy vặt một lần kiếm được 50 điểm tích lũy, tiền lương rất cao." Vẻ mặt 7788 cực kỳ tin tưởng. "Bây giờ đi thôi, đừng lèo nhèo nữa, ta đã tìm cho cô một thân xác tốt. Nhớ phải tiếp nhận ký ức trước, nếu không sẽ lộ tẩy. Có gì cứ hỏi ta, ta luôn ở đây."

    Hệ thống nhà mình đã nói đến mức này, Tiền Thiển đành phải buồn bực gật đầu. Một hồi hoa mắt váng đầu, bạn học Tiền Xuyến Tử đổi nghề, chính thức bước vào hành trình nhiệm vụ đầu tiên.

    Mở mắt ra, bốn phía đều là màu đen mịt mờ. Tiền Thiển không biết đang ở đâu, đưa tay kiểm tra, phát hiện trên người cô có chăn mềm, thì ra nguyên chủ cũng đang ngủ. Tiền Thiển thoải mái nghĩ, một khi đã như vậy thì cứ dựa theo lời 7788 dặn, trước tiên tiếp nhận ký ức. Một lát sau, Tiền Thiển mở mắt ra, vẻ mặt ngây ngốc bắt đầu kêu gào hệ thống: "7788, sao lại thế này? Có nhầm ở đâu không, hình như ta là gái quê."

    "Không sai, không sai. Trước mắt thân xác thích hợp nhất chỉ có cô ấy. Chúng ta không chọn bừa người, trong thế giới diễn sinh mọi người đều là cơ thể sống thực sự. Cục quản lý không thể tùy tiện xâm chiếm cuộc sống người khác, trừ khi là nhiệm vụ đổi mệnh có giá trị lớn, nếu không chúng ta đều phải tìm thể xác sắp chết hoặc đã chết."

    "Nhưng cô gái này không bệnh không tai, sao lại chết được?" Tiền Thiển vẫn không hiểu đầu đuôi thế nào.

    "Thật sự không sai đâu Tiền Xuyến Tử. Cô không tới thì sáng mai cô gái này sẽ thắt cổ tự tử. Tôi đã tra thời gian khi cô ấy đi, tránh cho cô vừa vào đã bị treo cổ, đỡ khó chịu." 7788 giơ chân giải thích, sao hệ thống vĩ đại có thể mắc sai lầm được.

    "Ra vậy." Tiền Thiển cảm thán một câu.

    Thân thể của cô là một cô gái nhỏ mười ba tuổi, họ Trương, không có tên, cha mẹ đều gọi cô gái nhỏ này là Ngũ Nương. Cha Ngũ Nương là một thư sinh kém cỏi, ngay cả thi tú tài cũng không đỗ, đành phải mở lớp dạy chữ trong thôn, lừa gạt ít tiền. Mẹ Ngũ Nương là một phụ nữ nông thôn đứng đắn, đối nhân xử thế ôn hòa. Đừng thấy Trương Ngũ Nương tên là Ngũ Nương mà hiểu lầm, thật ra cô là con gái một. Chính xác là Trương thị sinh năm đứa con nhưng chỉ Ngũ Nương còn sống. Vì nhà không nuôi sống được con nhỏ nên trong thôn đã có khá nhiều tin đồn, nói Trương thị khắc thân. Nhưng cha Ngũ Nương vai không thể khiêng, tay không thể nâng, toàn bộ một nhà đều nhờ vào một tay Trương thị lo toan, bởi vậy cuộc sống trôi qua coi như êm đềm.

    Trương Ngũ Nương là một cô gái quê bình thường, tướng mạo bình thường, tính cách dịu dàng, từng theo cha học vài quyển sách trong nhà, đương nhiên học vấn không cao. Nghiêm túc mà nói, trình độ của cha Ngũ Nương cũng chỉ là đồ bỏ đi. Nhưng cô gái nhỏ biết chữ, tính cách dịu hiền này rất được chào đón trong thôn nhỏ, cho nên từ khi Ngũ Nương mười tuổi đã bắt đầu có người đến làm mai. Năm mười hai tuổi, Trương thị đã đính hôn cho cô gái nhỏ với cháu của phú hộ Tôn gia làng bên. Nói là phú hộ Tôn gia nhưng trong nhà chỉ có hơn hai mẫu ruộng mà thôi, vẫn là nông dân đứng đắn.
     
  4. Vava1810

    Bài viết:
    2
    Chương 2: Đại gia, ta chỉ là tên chạy vặt 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi đính hôn, cô gái nhỏ tính tình dịu hiền Ngũ Nương bắt đầu nghiêm túc chuẩn bị gả đi. Mỗi ngày ngoại trừ giúp mẹ mình chăm lo việc đồng áng thì đều ngồi nhà may đồ cưới. Từ trí nhớ của Trương Ngũ Nương, Tiền Thiển biết cô ấy rất chờ mong hôn sự với nhà họ Tôn. Thiếu nữ nào chẳng mơ mộng, thêm nữa điều kiện Tôn gia không tồi, đứa cháu trai lại cao lớn khỏe mạnh, đặt trong thôn xem như một thiếu niên anh tuấn khó thấy. Nếu không phải Ngũ Nương là con của thư sinh, cộng thêm tính tình tốt, thì mối hôn sự này nhất định sẽ không rơi trên đầu cô. Đáng tiếc, cuộc sống hạnh phúc của Ngũ Nương không được lâu. Vừa đính hôn một năm, người cha thư sinh của Trương Ngũ Nương bệnh không dậy nổi, kéo dài hai tháng rồi mất, để cô nhi quả mẫu ở lại. Thoáng một cái, lời đồn Trương thị khắc thân càng vang xa.

    Lúc đầu, nhà họ Tôn cảm thấy làm thông gia với người có học rất hãnh diện, kết quả là còn chưa thành thân, thư sinh Trương đã chết trước, lại thêm Trương thị có tiếng khắc thân, với hôn sự này, nhà họ Tôn muốn bao nhiêu ghét bỏ liền có bấy nhiêu. Cãi lộn hồi lâu, cuối cùng lui hôn.

    Đáng thương cho cô gái nhỏ Trương Ngũ Nương, đầu tiên là cha qua đời, tâm trạng chưa khôi phục đã bị lui hôn. Trương Ngũ Nương dù hiểu chuyện cũng chỉ là một bé gái mười ba tuổi, nhất thời nghĩ quẩn liền treo cổ tự tử. Sau đó Tiền Thiển đến.

    "Gia đình này thật đáng thương." Tiền Thiển cảm thán. "Đúng rồi 7788, sau khi Trương Ngũ Nương chết thì mẹ cô ấy thế nào?"

    "Đợi tôi tra chút." 7788 xem lại sách: "Trương Ngũ Nương thắt cổ, người trong thôn nói Trương thị khắc chết một nhà, nhất định là yêu ma nhập vào, dùng hình đánh chết."

    "A! Nói như thế Trương Ngũ Nương còn gián tiếp hại mẹ cô ấy." Lập tức Tiền Thiển trợn tròn mắt.

    "Dù sao cô cũng thay cô ấy sống cả một đời, cô tính một chút xem có nên hiếu kính tốt mẹ Trương không, coi như Cục quản lý chúng ta bồi thường cho thân thể con gái bà ấy bị chiếm."

    "Có đạo lý. Này, không đúng. Mi lừa ta 7788, ta không phải tới làm nhân vật quần chúng sao? Làm gì có chuyện nhân vật quần chúng bưng bê thời xưa là nữ! Trương Ngũ Nương dù đáng thương cũng không phải đàn ông, không thể làm một tên bưng bê trong quán rượu được." Tiền Thiển đột nhiên nhận ra.

    "Cái đó.. không còn cách nào. Xung quanh kinh thành chỉ có cô bé này, tuy Giang Nam cũng có một thân xác nam phù hợp nhưng núi cao, nước xa, cô muốn tới cũng phải mất nửa năm. Chẳng may giữa đường cô bị cướp giết chết, lúc đó hai ta có thể đi nhận phạt được rồi. Đến cũng đã đến rồi, biện pháp thì tự cô phải nghĩ chứ." 7788 buông tay.

    Mi! Lừa ta! 7788 quả nhiên không đáng tin cậy!

    "Lời cô thầm mắng ta, ta có thể nghe thấy. Hai ta đã trói định." 7788 khinh bỉ Tiền Thiển.

    (⊙o⊙) Thế mà có công năng lớn như vậy! Được thôi, ta không mắng mi, ai bảo mi là đồng bọn của ta.

    "Tiền Thiển, cô nên rời giường làm việc đi. Hiện giờ mẹ Trương đang bị đả kích từ cái chết của chồng, việc nhà gần đây đều do một tay Trương Ngũ Nương lo toan. Cô tranh thủ dạy làm cơm sáng, thuận tiện nghĩ cách mau chóng đến kinh thành. Giờ cách thời điểm nam nữ chính gặp mặt còn một năm, trong vòng một năm cô nhất định phải đến Trạng Nguyên Lâu làm tên bưng bê." 7788 không yên lòng dặn dò.

    Tiền Thiển nhìn thoáng qua cửa sổ, quả thực sắc trời có chút trắng xám. Vì vậy Tiền Thiển đành mang vẻ mặt xui xẻo đứng lên nhận lệnh, dựa theo trí nhớ mặc quần áo và chải tóc theo cách của Trương Ngũ Nương.

    Cuối thu, trời có chút lạnh, Tiền Thiển quyết định đi đun ít nước nóng rửa mặt. Lần theo ký ức đến phòng bếp, nhìn bếp lò được đắp từ bùn đất, Tiền Thiển không thể không thừa nhận, mình là một người vô dụng. Hơn ba mươi năm cuộc đời, một cái bát Tiền Thiển cũng chưa rửa qua. Giờ muốn cô dùng loại bếp thô sơ để nấu nước, quả thực độ khó quá cao.

    "7788, ta.. ta không biết nhóm lửa." Tiền Thiển có phần chột dạ báo cáo với hệ thống nhà mình.

    "Ầy! Ta không có tay, không thể tới giúp. Lại nói, ta cũng không biết, cô nghĩ cách đi." Vẻ mặt 7788 bất đắc dĩ. "Chẳng qua chuyện này lại nhắc ta, mỗi lần cô đến thế giới khác hãy cố gắng học thêm chút kiến thức và kĩ năng, nhỡ có chuyện gì cũng không rơi vào thế bị động."

    "Vâng. Đại gia ngài nói rất đúng!" Tiền Thiển nghiêm túc nghe lời dạy bảo. "Nhưng vấn đề hiện tại là làm sao nhóm lửa."

    "Làm sao giờ? Cô tìm xem ký ức Trương Ngũ Nương rồi học theo xem. Nếu không ta cũng chẳng còn cách nào."

    Vậy là Tiền Thiển tìm nửa ngày trong phòng bếp, tìm được thứ giống như đá lửa trong trí nhớ, rồi túm một nắm rơm, chuẩn bị nhóm lửa. Nhìn Trương Ngũ Nương làm việc này rất dễ dàng, thật sự làm mới biết không đơn giản. Tiền Thiển cắm cúi nửa ngày cũng không nhóm được lửa.

    Lúc này phía sau cô truyền đến tiếng nói: "Ngũ Nương, con làm gì vậy?"

    Tiền Thiển giật nảy mình, quay đầu thấy mẹ Trương mặt mày tiều tụy đứng sau lưng cô.

    "Mẹ, con muốn đun chút nước nóng rửa mặt, nhưng không nhóm được lửa." Tiền Thiển có chút chột dạ xoa xoa hòn đá lửa trong tay.

    "Con bé này, sao lại ngồi giữa nhà châm lửa chứ, cách bếp xa như vậy, cầm đến nơi chẳng phải cháy tay sao." Mẹ Trương vừa cầm đá lửa bước đến cạnh bếp, vừa càm ràm: "Lại nói, rửa mặt sao phải đun nước nóng. Sắp đến mùa đông rồi, phải tiết kiệm củi một chút. Không phải mẹ đã nhắc con từ sớm sao.. Ai da."

    Mẹ Trương vốn định dạy bảo con gái yếu ớt không được lãng phí, quay đầu thấy Tiền Thiển đứng giữa gian nhà, dường như có phần luống cuống túm góc áo. Nhớ đến con gái vừa mất cha, hôm qua còn bị lui hôn, thở dài im lặng không nói, tay chân nhanh nhẹn bắt đầu châm lửa đun nước. Tiền Thiển không chớp mắt nhìn chằm chằm động tác của bà. Không lâu sau, một chậu nước rửa mắt bốc hơi nóng đặt trước mặt Tiền Thiển. Tiền Thiển nghĩ thầm, người mẹ này vẫn rất thương con, sau này phải báo hiếu bà thật tốt.

    Cuộc sống ở nông thôn của Tiền Thiển bắt đầu từ một chậu nước nóng, mẹ Trương thấy dáng vẻ tay chân vụng về của con gái, còn tưởng cô bị việc từ hôn đả kích quá mức nên không quan tâm tới việc gì, càng thêm đau lòng.

    Mà Tiền Thiển trải qua việc buổi sáng và việc đồng áng đả kích, đã có tư thế vò mẻ không sợ sứt. Không quan tâm, cô nghĩ, dù sao cuối cùng chị đây cũng phải làm tên bưng bê qua đường, tinh thông việc nhà nông cũng không giúp ích nhiều. Ăn xong nửa cái bánh bột ngô cộng với chút nước canh làm bữa trưa, Tiền Thiển lấy cớ ra ngoài dạo một vòng. Lúc đầu mẹ Trương không muốn cho cô ra ngoài, sợ cô không chịu được lời đàm tiếu của người ngoài. Trong thôn nhỏ này, một cô nương bị lui hôn cũng giống như bị vứt bỏ, vốn không còn thanh danh. Nhưng Tiền Thiển khăng khăng muốn ra ngoài, mẹ Trương cũng không cố sức ngăn cản, chỉ là dùng ánh mắt sầu lo nhìn cô.

    "7788, đây là chuyện gì? Sao mẹ nguyên chủ lại đồng ý dễ dàng như vậy?"

    "Có lẽ nghĩ cô bị kích động nên phát điên, muốn ra ngoài nghe mắng." 7788 có chút cười trên nỗi đau người khác.

    "Nói nhảm! Ta không ra ngoài thì làm sao có cớ đi kinh thành!"
     
  5. Vava1810

    Bài viết:
    2
    Chương 3: Đại gia, ta chỉ là tên chạy vặt 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ra khỏi nhà Tiền Thiển mới phát hiện cô còn rất ngây thơ. Thế này sao gọi là vài câu đàm tiếu được. Ánh mắt người trong thôn nhìn Trương Ngũ Nương giống như dịch bệnh, mấy bà thím và dâu trong thôn không hề cố kỵ mà mắng thẳng mặt Tiền Thiển, gì mà sa cơ thất thế, rồi đồ sao chổi mới khó nghe cỡ nào. Trên đường, mấy đứa bé gây rối đều ném đá vào lưng Tiền Thiển, quả thực cô chính là bộ dáng chuột chạy qua đường. Đây còn chưa tính là chuyện nghiêm trọng nhất. Nam giới ven đường nhìn Trương Ngũ Nương như chó thấy bánh bao thịt, mấy tên vô lại miệng không sạch sẽ buông lời trêu chọc. Tiền Thiển nghĩ, cứ như vậy thì Trương Ngũ Nương không thắt cổ cũng xảy ra việc lớn. Mẹ Trương và cô ấy, hai người cô nhi quả mẫu không có bất cứ năng lực tự vệ nào. Trước kia vì Trương Ngũ Nương chưa bị lui hôn, người trong thôn ít nhiều cũng cố kỵ quan hệ thông gia với nhà họ Tôn. Mà bây giờ, một nhà họ Trương, mẹ thì tuổi trẻ góa chồng, cộng thêm cô gái nhỏ Trương Ngũ Nương chưa kịp lấy chồng, quả thực là bánh bao thịt. Sớm hay muộn, đám lưu manh cũng nhanh chóng tìm tới cửa.

    Tiền Thiển lượn nhanh ở ngoài một vòng rồi chạy về nhà. Là một người trưởng thành trong xã hội hiện đại, cô chưa từng gặp qua tình cảnh người người hô đánh này.

    "Đó là cô kém hiểu biết!" 7788 không có lòng thông cảm một chút nào.

    Sau khi về nhà, vẻ mặt Tiền Thiển nghiêm túc, trầm mặc không nói. Mẹ Trương thấy bộ dạng này của cô, cũng chỉ thở dài một tiếng, im lặng không nói. Hài cốt chồng mình còn chưa lạnh, con gái vô tội bị từ hôn, mẹ Trương không nhịn được bắt đầu nghi ngờ có phải bà thực sự có mệnh khắc người thân hay không. Bà muốn đi theo chồng nhưng lại lo con gái tuổi nhỏ không người nâng đỡ, nếu không có bà không biết sẽ thế nào.

    Mẹ Trương dù sao cũng chỉ là một người nông dân, mặc dù hàng năm đều lo toan việc nhà, tính tình tôi luyện có vài phần quyết đoán, song kiến thức của bà có hạn, trong thời gian ngắn không biết làm sao cho phải.

    Đợi khi Tiền Thiển phô bày tâm trạng đủ rồi, mẹ Trương đã tự trách đến bắt đầu rơi nước mắt.

    "Nương." Tiền Thiển hít sâu một hơi, bắt đầu diễn kịch. "Nương, chúng ta dọn nhà đi, không thể ở lại trong thôn."

    "Cái gì?" Mẹ Trương nghe vậy có chút sững sờ.

    "Đúng vậy. Con đã nghĩ kĩ rồi, chúng ta dọn nhà đi." Vẻ mặt Tiền Thiển kiên định.

    Mẹ Trương cười khổ: "Con bé ngốc, có thể chuyển đi đâu được đây. Hai chúng ta dựa vào mấy phần ruộng sống qua ngày, không làm ruộng, không có thu hoạch, chẳng lẽ muốn chết đói sao? Nghe lời nương, chờ qua khoảng thời gian này, lời đàm tiếu sẽ hết, lúc đó nương sẽ cho con một mối hôn sự thật tốt, để con gả ra ngoài nở mày nở mặt."

    Nói đến đây, mẹ Trương lau nước mắt, ngữ khí kiên định nói với Tiền Thiển: "Yên tâm đi, có nương ở đây, nương sẽ chăm sóc con, nữ nhi ngoan không phải sợ."

    Tiền Thiển :(⊙o⊙) Rất cảm động! Nhất định phải hiếu kính tốt người mẹ được hờ này! Nhưng mẹ từ chối chuyển nhà đến kinh thành thì con trở thành người bưng bê kiểu gì đây. Sửa lại suy nghĩ một chút, Tiền Thiển bắt đầu cố gắng thuyết phục lần hai: "Nương, không phải con khờ khạo. Con nghĩ rồi, sau khi cha đi, nhà ta đã không có nam nhân chống lưng. Cô nhi quả phụ, ai cũng có thể trèo lên đầu chúng ta. Dù có ruộng đồng nhưng nương vất vả một năm, thu vào tay không biết còn mấy phần."

    "Nhà chúng ta không có sức lao động, vốn không làm hết việc đồng, thu hoạch không có bao nhiêu, sau khi nộp thuế hàng năm còn không đến vài hạt thóc. Hơn nữa khi cha còn sống, đám lão Lý ở đầu thôn phía đông rõ ràng đã muốn chiếm thu hoạch của nhà ta, giờ cha đã mất, họ sẽ càng làm tệ hơn."

    "Lại nói, nương à, hôm nay con ra ngoài một chút, tình cảnh bên ngoài đã thấy rõ. Giữa ban ngày mà mấy tên lưu manh còn buông lời thô tục, nếu thêm thời gian nữa, bọn chúng sẽ tìm tới cửa, một thôn phụ như người không chỉ phải bảo vệ mình mà còn phải bảo vệ nữ nhi nữa."

    Mẹ Trương nghe Tiền Thiển nói, lập tức ngẩn người. Bà biết lời nữ nhi rất đúng, thậm chí có một số việc đã thành hiện thực. Trượng phu bà vừa qua đời, thu hoạch năm nay đã bị thôn trưởng ăn mất một phần. Nhưng đó là nể mặt thông gia của nhà họ Trương người đông thế mạnh nên không làm quá. Giờ nữ nhi bị lui hôn, tầng chắn cuối cùng đã không còn, tình cảnh năm tới càng thêm gian nan.

    Mà nữ nhi năm nay mười ba tuổi, sắp đến lễ cài trâm trưởng thành. Kỳ thật trong lòng mẹ Trương vô cùng rõ ràng, hiện giờ muốn có thanh danh trong thôn, muốn cho Ngũ Nương một mối hôn sự tốt là việc si tâm vọng tưởng. Hơn nữa, ngộ nhỡ có lưu manh tìm đến cửa trêu chọc, hoặc là có ác bá trong thôn ép mua Ngũ Nương làm thiếp, nên làm gì bây giờ, bà thật sự có thể bảo vệ được nữ nhi sao?

    Mẹ Trương im lặng, Tiền Thiển cũng để im cho bà suy nghĩ rõ ràng. Tiền Thiển cảm thấy người mẹ hờ này rất yêu thương con gái, bà sẽ đưa ra quyết định chính xác! Với việc này Tiền Thiển có lòng tin mười phần! Cảm thấy đã thuyết phục được mẫu thân, tâm tình bạn học Tiền Xuyến Tử vô cùng tốt. Cô chạy đến sau nhà bẻ một cành liễu, định dùng nó làm sạch răng sau cơm tối. Tuy rằng thứ này ở thời đại này rất bất tiện nhưng cô phải cố gắng giữ vệ sinh. Cô thôn nữ Tiền Thiển cố làm mình vui trong khổ cực.

    Quả nhiên, mẹ Trương ngẩn người suy nghĩ suốt đêm, ngay cả cơm tối cũng không ăn được bao nhiêu. Sáng hôm sau giúp Tiền Thiển rửa mặt xong thì kéo cô ngồi vào bàn, ý muốn nói chuyện lâu dài.

    "Ngũ Nương.." Mẹ Trương dường như có chút do dự. "Những điều con nói hôm qua, nương đã suy nghĩ một đêm. Nương cảm thấy con nói rất có lý."

    Tiền Thiển nghe vậy hai mắt sáng lên. Ha! Cuối cùng mẹ già cũng muốn vào thành, thật kích động!

    Mẹ Trương sờ đầu Tiền Thiển, thở dài: "Nhưng nếu dựa vào thúc con sống qua ngày, chỉ sợ về sau con phải chịu khổ, thẩm con.."

    Cái gì? Chị đây phải vào thành! Vào thành! Ai nói muốn đến nhà cậu ở sâu trong núi lớn? Cậu cũng rất khó nuôi sống mình đó! Vẻ mặt Tiền Thiển đầy vạch đen.

    "Nương, nương nghe con nói, con không tới nhà thúc được." Tiền Thiển cất lời khuyên nhủ: "Nhà thúc vốn đã khó khăn, thêm hai miệng ăn chúng ta thì cả nhà thật sự phải chờ chết."

    "Điều con nói nương biết. Nhưng hiện giờ chúng ta cũng không có thân thích nào trông cậy được." Sắc mặt mẹ Trương có chút khó xử.

    "Cha từng nói, nhà ta cách kinh thành không xa lắm, khoảng hơn một trăm dặm, đi ba, bốn ngày đường là đến. Chúng ta tới kinh thành đi." Vẻ mặt Tiền Thiển nghiêm túc.

    Mẹ Trương nghe vậy, cười: "Con bé ngốc này, chúng ta ở kinh thành không thân không quen, sống thế nào được. Chẳng lẽ muốn mẹ ăn xin nuôi con sao? Không được! Vẫn là nghe mẹ đi, dựa vào thúc con sống qua ngày. Mẹ sẽ cố gắng làm việc, cuộc sống coi như ổn."

    "Cha từng nói với nữ nhi, sớm muộn sẽ đưa nữ nhi dọn vào kinh sống. Cha nói, chỉ cần chịu làm, vào trong thành luôn có thể tìm việc. Chỉ cần chịu làm thì không ai chết đói." Trong nháy mắt Tiền Thiển mở ra hình thức lừa đảo. Dù sao người cha hờ kia đã chết, nói rồi hay chưa mẹ Trương cũng không biết.

    "Nữ nhi nghĩ rồi, nương may vá không tồi, mặc dù thêu hoa không so được với những người giàu có nhưng muốn có một công việc may vá cũng có thể. Mà cha từng nói, trong kinh không giống nơi này, cô nương trong nhà cũng có thể ra ngoài, nữ nhi cũng có thể tìm một việc để nuôi sống. Thực sự không được, nữ nhi có thể làm nha hoàn."

    "Con.. vậy sao được." Mẹ Trương nghe vậy kinh hãi: "Dù nương vất vả cũng không bán con đi hầu hạ người ta."

    "Nhưng nương à, sao có thể dựa vào nhà thúc được. Nhà thúc đã khó khăn, chẳng lẽ chúng ta lại liên lụy cả nhà thúc thẩm sao? Lại nói, thẩm vẫn luôn mang bệnh, giờ chúng ta có tiếng là khắc thân, chỉ sợ cũng khó mở miệng nhờ vả. Vào kinh, coi như ăn xin thì vẫn có miếng ăn, đâu bị chết đói? Miễn còn sống là có cách." Tiền Thiển giả bộ thở dài.

    "Con.. Ai! Con nghĩ kỹ chưa?" Mẹ Trương lo lắng nhìn Tiền Thiển: "Thôi, con đã lớn rồi! Hai phía đều là đường cùng, đã như vậy nương sẽ nghe lời con, ít nhất hai chúng ta cùng chung một chỗ, chết cũng chết cùng một chỗ."

    Tiền Thiển nghe vậy thở phào một hơi lớn! Ai nha, cuối cùng cũng sắp đến gần Trạng Nguyên Lâu.
     
  6. Vava1810

    Bài viết:
    2
    Chương 4: Đại gia, ta chỉ là tên chạy vặt 4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mặc dù mẹ Trương đồng ý với Tiền Thiển sẽ lên kinh, nhưng vẫn mang dáng vẻ sầu lo. Hai mẹ con bỏ ra một buổi sáng để kiểm tra tài sản. Bởi vì vừa tổ chức tang lễ, lại thêm lương thực thu hoạch bị tham ô nên khi mẹ Trương mang toàn bộ gia sản ra cũng chỉ còn không đến một trăm văn tiền. Song, những thứ này không bao gồm đồ cưới mẹ Trương chuẩn bị cho Trương Ngũ Nương.

    Lại nói, vợ chồng Trương thư sinh rất yêu thương con gái, từ khi Trương Ngũ Nương sinh ra đến giờ, hai vợ chồng bắt đầu cất một văn tiền, một văn tiền tích góp làm đồ cưới cho con gái. Lúc cha Trương còn sống là thư sinh biết chữ duy nhất trong mấy làng gần đây, tiền học phí hàng năm thu được không ít. Nhưng vợ chồng hai người rất tiết kiệm, gần như đều tích góp lại làm đồ cưới cho con gái. Cha Trương luôn biết nhà mình người ít thế yếu, chỉ lo con gái gả chồng bị ức hiếp nên muốn mua thật nhiều đồ cưới, để sau này Trương Ngũ Nương gả chồng có phân lượng một chút. Năm ngoái sau khi đính hôn với nhà họ Tôn, cha Trương lấy tiền tích góp nhiều năm thu gom, lại bán sạch gia sản, lên trấn đổi thành hai lượng bạc, rồi đánh thêm một cái vòng tay bằng bạc nhỏ xinh, định làm đồ cưới cho con gái. Tiếc là đồ cưới liều mạng mua sắm này, Trương Ngũ Nương đã không cần dùng.

    Tiền Thiển thấy đồ cưới này trong thôn đã có thể nói là khoản tiền lớn, trong lòng nhất thời nắm chắc, ít nhất đến kinh thành sẽ không lưu lạc đầu đường, chí ít có tiền để thuê một phòng ở. Mẹ Trương vốn không muốn đụng đến đồ cưới của con gái, đây dù sao cũng là tiền bà và trượng phu liều mạng tích góp để bảo đảm cho tương lai nữ nhi. Nhưng không chịu được Tiền Thiển cứng đầu lải nhải, cuối cùng đồng ý sau khi đến kinh sẽ dùng đồ cưới của nữ nhi để thuê phòng.

    Hai người thảo luận một hồi, quyết định đến nhà Lý chính* nói một tiếng, sau đó đến quan nha làm giấy thông hành. Dọc đường đều nghe tiếng phàn nàn và mắng chửi, Tiền Thiển và mẹ Trương đến trước cửa nhà Lý chính, tiếc là không ai mời họ vào trong. Lý chính mang vẻ mặt ghét bỏ đứng ngoài cửa nói chuyện với họ.

    Nghe thấy hai người muốn tới kinh thành nương nhờ họ hàng (đây là lý do Tiền Thiển và mẹ Trương bàn trước ở nhà), Lý chính lộ ra nụ cười châm chọc, có lẽ là cảm thấy họ hàng ở kinh thành sẽ không thu nhận và giúp đỡ hai mẹ con họ.

    Mẹ Trương muốn nhờ Lý chính mang bà tới quan nha xử lý giấy thông hành, hắn lạnh lùng từ chối: "Mẹ Trương, bà không cần phải đi qua đi lại làm gì, ngoan ngoãn ở nhà, có việc gì bà con có thể qua giúp một hai. Đến kinh thành không dễ như bà nghĩ đâu."

    Lời nói tuy đẹp đẽ nhưng trong lòng Mẹ Trương biết rõ Lý chính chê bà phiền phức, không muốn vì chuyện nhà bọn họ mà chạy đến nha môn một chuyến. Vì vậy mẹ Trương lộ ra gương mặt tươi cười: "Bác Lý à, bác biết đấy, tình cảnh nhà chúng ta thực sự rất khó khăn, bất đắc dĩ phải đi nương nhờ họ hàng ở kinh thành."

    "Ngoài ra." Mẹ Trương dừng một chút. "Chúng ta đi rồi, ruộng đồng trong nhà không ai để ý tới, phiền bác trông nom một phần. Xa nhà, thu hoạch trong ruộng nhiều hay ít cũng không giúp được gì cho chúng ta."

    Lời này chính ý là cho không Lý chính ruộng đồng của nhà họ Trương. Quả nhiên, nghe lời này, trên mặt Lý chính hiện vẻ tươi cười: "Trương thị bà đúng là người hiểu chuyện. Đã như vậy, ta sẽ đi một chuyến với bà."

    Mẹ Trương gật đầu, nói: "Làm phiền bác."

    Tiền Thiển lén xoay người sang chỗ khác bĩu môi. Mang ruộng đồng cho tên Lý chính là ý Tiền Thiển và mẹ Trương đã thương lượng trước ở nhà. Nhà họ Trương không còn ai, ruộng đồng không người trông nom sớm muộn sẽ bị chiếm, không bằng tặng không cho Lý chính một cái nhân tình, để hắn vui vẻ xử lý giấy thông hành. Di chuyển ở đây không phải chuyện dễ dàng, quản lý hộ tịch còn nghiêm hơn nhiều so với hiện đại. Quả nhiên, có chỗ tốt là ruộng đồng nhà họ Trương, vừa rạng sáng ngày thứ hai, Lý chính đã dẫn mẹ Trương vào trấn, nhanh chóng xử lý xong giấy thông hành, giống như sợ mẹ con nhà họ đổi ý, hận không thể để họ mau mau dọn đi.

    Làm xong giấy thông hành, mẹ Trương mang Tiền Thiển bắt đầu thu dọn đồ đạc chuyển nhà. Thật ra cũng không có gì thu dọn, chỉ là túm mấy con gà nuôi trong nhà lên trấn bán được hai mươi văn tiền, rồi thu dọn y phục của hai người một chút, cộng lại cũng chỉ vài thứ.

    Thu dọn đến quần áo trước kia của trượng phu, mẹ Trương có chút khó xử. Quần áo nam nhân hiện đã vô dụng, nhưng có vài bộ y phục vẫn chưa bị rách, đem tặng người lại không nỡ. Đang lúc bà muốn đổi kiểu dáng khác thì Tiền Thiển ngăn lại.

    Mẹ Trương không hiểu rõ ý Tiền Thiển: "Mẹ biết đây là y phục cha con từng mặc, con có chút không nỡ. Nhưng y phục trắng này sớm muộn sẽ bị mốc hỏng, có thể dùng thì sửa một chút, không nên lãng phí."

    "Không phải, mẹ." Tiền Thiển lắc đầu: "Con muốn bàn bạc với mẹ việc này, mẹ là một phụ nhân, mang theo một bé gái mười mấy tuổi như con đi đường luôn không an toàn, không bằng mẹ để con giả thành bé nam. Hơn một trăm dặm cũng phải mất ba, bốn ngày đi đường, trừ khi chúng ta thuê xe."

    Mẹ Trương suy nghĩ một chút rồi đồng ý. Mang theo một đứa bé nam thành niên rõ ràng an toàn hơn một cô nương mười mấy tuổi. Trương Ngũ Nương chỉ có mười ba tuổi, vì là nữ tử nhà nông nên có vẻ hơi đen gầy, mặc quần áo nam tử vào quả thật có chút giống bé nam khoảng mười hai tuổi.

    Đã quyết định biến trang phục của nữ nhi thành đồ nam, mẹ Trương cũng không nhiều lời, suốt đêm vội vàng sửa lại quần áo trượng phu cho nhỏ đi. Hơn nữa còn bỏ ra mấy ngày bán lương thực tồn trữ trong nhà, mua cho nữ nhi một đôi giày mới thật dày, bà thì đi giày cũ trượng phu để lại, hơi lớn một chút, nhưng vẫn chưa rách.

    Sau năm ngày, trời còn chưa sáng, mẹ Trương đã mang Tiền Thiển lên đường vào kinh. Khép lại chiếc cổng tre hỏng nhà mình, nước mắt mẹ Trương không kìm được rơi xuống. Bà biết rõ, lần này đi sẽ không thể trở về ngôi nhà nhỏ từng chung sống với trượng phu. Quay đầu nhìn con gái mặc đồ nam áo xanh nón nhỏ, ánh mắt mẹ Trương dần trở nên kiên định.

    Còn nữ nhi ở đây, bà còn con..

    Tiền Thiển nhìn bà, cảm thấy người phụ nữ này thật không tầm thường. Trương Ngũ Nương chỉ cần có một phần tính cách giống bà cũng không tùy tiện treo cổ. Sau khi Trương Ngũ Nương chết, mẹ Trương bị người trong thôn dùng hình đánh chết, sợ là cũng vì trượng phu và con gái đều qua đời, bà không còn gì lưu luyến cũng không muốn phản kháng. Nếu Trương Ngũ Nương còn sống, mẹ Trương vì con, chắc chắn không dễ buông bỏ như vậy.

    Trong tay Tiền Thiển cầm một bọc lương khô nhỏ, một đường đi theo mẹ mình, đón tia nắng ban mai, rời khỏi thôn nhỏ Trương Ngũ Nương sống cả đời. Không ai tiễn họ, hai mẹ con đi trên con đường nhỏ có phần bi tráng.

    Mẹ Trương sợ con gái chịu khổ, vừa đi vừa nhẹ giọng an ủi Tiền Thiển: "Con ngoan, tất cả rồi sẽ tốt. Tới trấn trên, nương sẽ mua cho con mấy viên đường."

    "Không cần đâu nương. Về sau còn nhiều việc cần đến tiền, con không ăn đường.."
     
  7. Vava1810

    Bài viết:
    2
    Chương 5: Đại gia, ta chỉ là tên chạy vặt 5

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lục Hoàng tử Yến Hành lạnh nhạt nhìn thị vệ đang giao đấu với thích khách, gương mặt anh tuấn lộ vẻ lạnh lùng. Trình độ ám sát này chưa đủ tạo thành uy hiếp cho hắn, nhưng nó ám chỉ hành tung của hắn đã bị lộ. Không có chiếu chỉ thì người trong hoàng thất không được tự tiện ra vào kinh thành, đây là quy định tổ tiên đặt ra. Lần này hắn đến Tuyên Thành không hề xin chiếu, Tuyên Thành cách kinh thành không xa, chỉ cần hắn cáo ốm vài ngày là có thể che giấu. Mà bây giờ, hành tung của hắn đã bị lộ, ý là trong kinh đã có người biết hắn chưa có chiếu chỉ mà tự ý rời khỏi, nhất định phải nhanh chóng trở về! Quan trọng là, hắn không tìm được nhược điểm của người đã phái thích khách đến.

    Sau khi xử lý sạch đám thích khách, thị vệ vây quanh bên người Yến Hành. Trên mặt thống lĩnh thị vệ có phần lo lắng: "Chủ tử, hành tung đã bị lộ."

    "Ừm." Yến Hành nhẹ nhàng gật đầu, gương mặt không lộ cảm xúc: "Ngươi mang thị vệ tiếp tục bảo vệ xe ngựa, theo hướng định trước mà về kinh, ngầm để lại một nhóm người theo ta thúc ngựa về trước."

    "Vâng!" Thống lĩnh thị vệ ôm quyền, lập tức đi sắp xếp người. Một lát sau, vài người mặc quần áo bình thường, bước chân nhẹ nhàng dắt ngựa đến cạnh Yến Hành.

    Yến Hành lên ngựa nhanh chóng rời đi, để lại thống lĩnh thị vệ mang theo người tiếp tục bảo vệ xe ngựa tiến về phía trước.

    Ròng rã hai ngày đêm gấp rút phi ngựa, cuối cùng nhóm người Yến Hành cũng đến được ngoại ô kinh thành, chỉ còn năm mươi dặm là vào đến kinh. Thấy sắc trời đã tối, đầu lĩnh ám vệ Ám Nhất không khỏi nôn nóng.

    "Chủ tử." Ám Nhất đánh ngựa bắt kịp Yến Hành: "Không thể đi tiếp, sắc trời đã tối, đường phía trước cũng không tốt. Đi đường ban đêm sợ rằng sẽ xảy ra nguy hiểm."

    "Gần đến kinh thành rồi, nhiều nhất chỉ mất hai canh giờ thúc ngựa lao nhanh." Yến Hành vẫn không giảm bớt tốc độ.

    "Nhưng thưa chủ tử, khi chúng ta đi, đoạn đường phía trước hơi lún, không biết đã sửa hay chưa. Không rõ đường mà tùy tiện đi chỉ sợ không ổn." Ám Nhất tiếp tục thuyết phục: "Hơn nữa giờ này cửa cung đã khóa, Hoàng thượng sẽ không triệu kiến, chúng ta lên đường vào sáng sớm cũng không khác là bao. Chủ tử, mặt khác, cho dù Hoàng thượng biết tin thì cùng lắm chỉ khiển trách, nếu mò mẫm đi đường nguy hiểm thì mất nhiều hơn được." Ngữ khí Ám Nhất có chút khẩn khoản.

    "Ừ." Yến Hành nhàn nhạt đồng ý một tiếng. "Bảo Ám Thất tới phía trước thăm dò, nếu không có vấn đề thì hạ trại tại chỗ."

    Ám Nhất tuân mệnh, gọi người đi dò đường. Yến Hành giảm bớt tốc độ, vừa đi vừa chờ hồi báo.

    Không lâu sau, Ám Thất trở về: "Chủ tử, phía trước có miếu sơn thần bỏ hoang, thích hợp hạ trại, nhưng đã có người ở bên trong, ngài xem.."

    Vừa nói đến đây, Ám Tam cười: "Việc này có gì khó. Bất kể đó là ai, đuổi ra là được." Tính tình Ám Tam vốn tùy tiện, ngoại trừ lời chủ tử dặn dò thì không để bất cứ chuyện gì vào đầu, nói ra lời này cũng là bình thường.

    Vừa nghe xong, Ám Nhất liền đập mạnh một cái vào sau đầu Ám Tam, vừa đánh vừa mắng: "Được cái đầu ngươi! Đưa ra chủ ý tối tăm, suốt ngày chỉ biết gây chuyện, não ngươi chắc chỉ bằng hạt vừng to."

    Người xung quanh cười ầm lên, ngay cả Yến Hành cũng thoáng ý cười. Ám Tam không dám phản bác, xoa đầu ngây ngô cười, giải thích: "Chẳng phải do ta sợ hoàn cảnh không tốt sẽ quấy nhiễu chủ tử sao!"

    Ám Nhất không để ý tới hắn, quay đầu hỏi Ám Thất: "Ngươi thăm dò người bên trong chưa? Có vấn đề không?"

    Ám Thất gật đầu: "Nhìn qua là hai mẹ con, một phụ nhân mang theo một đứa bé choai choai, cách ăn mặc giống thôn dân ở quanh đây. Ta lên cây quan sát một hồi cũng không thấy hành động bất ổn nào."

    Ám Nhất nghe vậy quay đầu nhìn Yến Hành: "Chủ tử, ngài định thế nào?"

    Yến Hành gật đầu: "Vào miếu hạ trại. Các ngươi chú ý một chút, nếu đối phương là bách tính bình thường thì đừng quấy nhiễu."

    Chúng ám vệ gật đầu nói phải, theo Yến Hành xuất phát đến miếu hoang.

    * * *

    Tiền Thiển theo mẹ Trương đi liên tục hai ngày, trong lòng có chút cảm thán, quả nhiên thời cổ đại muốn đi ra ngoài không dễ, nhà nghèo chỉ có thể dựa vào hai đùi. Mặc dù Tiền Thiển được cha mẹ nuông chiều hơn ba mươi năm nhưng không phải loại người yếu ớt, cộng thêm cơ thể Trương Ngũ Nương coi như rắn chắc khỏe mạnh, trạng thái dọc đường khá tốt. Ngược lại, mẹ Trương vì thương con, vác trên lưng một đống hành lý, gương mặt lộ chút mệt mỏi. Lúc trông thấy một sơn miếu bỏ hoang trên đường, hai mẹ con đều rất vui vẻ.

    Đêm đầu tiên, mẹ Trương và Tiền Thiển tá túc ở một nhà trọ trấn trên, bỏ hai đồng tiền cũng chỉ có thể nghỉ lại trong kho củi. Mắt thấy hôm nay chưa có chỗ qua đêm, trước không có thôn, sau không nhà trọ, Mẹ Trương còn tưởng phải ngủ ngoài trời. Đang lúc nóng vội thì thấy một ngôi miếu hoang, quả nhiên trời không tuyệt đường người.

    "Dù sao có mái che cũng tốt." Mẹ Trương có phần an ủi nghĩ.

    Tiết trời cuối thu có chút lạnh, tất nhiên cửa miếu đổ nát không có tác dụng che mưa chắn gió, Tiền Thiển bàn với mẹ Trương muốn ra ngoài nhặt ít củi sưởi ấm. Mẹ Trương sợ cô xảy ra chuyện nên kiên quyết không cho. Ngay lúc đang tranh cãi thì ngoài cửa truyền đến tiếng vó ngựa, dường như có không ít người đi về phía ngôi miếu hoang này. Mẹ Trương có phần căng thẳng, đưa tay túm Tiền Thiển, cảnh giác nhìn về phía cửa miếu.

    Không lâu sau, vài người vây quanh một công tử mặc cẩm y cùng bước vào. Tiền Thiển nhìn thoáng qua gương mặt người ở chính giữa, không khỏi hít một hơi lạnh. Oa~Trai đẹp cực phẩm! Chẳng lẽ cổ đại thực sự là nơi trai đẹp đầy đường? Gen của người hiện đại nhất định đã bị thoái hóa, đầy đường chỉ có đầu trọc bụng phệ thôi!

    Ám Nhất đi phía trước, thấy mẹ con nhà kia đều ngơ ngác nhìn chủ tử nhà y thì không khỏi có chút buồn cười. Quả nhiên chủ tử mình có gương mặt đi đến đâu thắng đến đó.

    Cảm thấy Ám Nhất nhìn về phía mình, Tiền Thiển nhanh chóng bình tĩnh lại, có phần cảnh giác nhìn y. Nhìn bộ dạng xù lông của Tiền Thiển khiến Ám Nhất dừng chân, trong lòng càng thấy buồn cười, thầm nghĩ tiểu cô nương này còn có tính cảnh giác rất mạnh.

    Không sai! Tiểu cô nương! Vừa vào cửa, Ám Nhất đã âm thầm đánh giá hai mẹ con Trương thị một phen. Trang phục của Tiền Thiển mặc dù có thể giấu được người bình thường nhưng không giấu được con mắt người trong nghề. Vừa vào, nhóm Yến Hành đã phát hiện, đúng thực trong miếu là một đôi mẹ con. Trong nháy mắt âm thầm phân tích hai người.

    Hai mẹ con, đứa con không lớn hơn mười lăm tuổi, từ hô hấp và bước chân có thể thấy chưa trải qua huấn luyện, chỉ là người bình thường. Còn vì sao đứa bé gái này muốn giả nam, Ám Nhất không quan tâm. Y đã xác định được hai người này không có tính uy hiếp. Phân tích xong, nụ cười của Ám Nhất càng thêm ôn hòa.

    Tiền Thiển cũng không chú ý tới biểu cảm của Ám Nhất, cô còn đang trò chuyện náo nhiệt với 7788: "7788, mau nhìn anh đẹp trai kia đi! Quả nhiên ở cổ đại trai đẹp đầy đường! Có thấy dáng người rất đẹp không!"

    7788 khinh bỉ: "Ở đâu ra trai đẹp đầy đường, kia là nam chính đó! Tướng mạo này chỉ được coi là trung bình trong nhóm nam chính mà thôi, không ngờ kiến thức cô hạn hẹp đến thế. Trong những nhiệm vụ tiếp theo của chúng ta, cô có thể thấy rất nhiều nam chính, đừng có lần nào cũng thấy ngạc nhiên."

    "..."

    Nghe 7788 nói, lập tức Tiền Thiển thất vọng. Nam chính là tài sản riêng của nữ chính, vai quần chúng như cô không nên nhìn chằm chằm vào tài sản riêng của người ta, sẽ không may.
     
  8. Vava1810

    Bài viết:
    2
    Chương 6: Đại gia, ta chỉ là tên chạy vặt 6

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ám Nhất phát hiện, hai mẫu nữ này đúng thực không phải dạng bình thường. Nữ hài kia đầu tiên nhìn chằm chằm chủ tử nhà y. Chuyện này cũng bình thường, sau đó lại cảnh giác nhìn y chằm chằm, kế tiếp vẻ mặt suy sụp, mí mắt cụp xuống, ai cũng không nhìn, bộ dáng không liên quan đến mình. Người mẫu thân kia, lúc đầu cũng nhìn chằm chằm chủ tử y. Chuyện này đã nói gương mặt chủ tử đánh đâu thắng đó mà, sau đó nắm chặt nữ hài không buông, vẻ mặt bảo vệ nữ hài trừng mắt nhìn bọn họ. Ám Nhất không khỏi sờ mặt, có chút hoài nghi, chẳng lẽ nhóm huynh đệ họ có dáng vẻ rất dọa người sao? Quay đầu nhìn thoáng qua chủ tử nhà mình, thấy hắn vẫn một mặt thờ ơ, Ám Nhất quyết định đi lên nói một tiếng, ai bảo năm nào cấp bậc y cũng đứng nhất, tướng mạo lại ôn hòa chứ.

    Tiền Thiển thấy ông bác đi trước đoàn người cười đến hiền hòa, chậm rãi đi tới, không khỏi có phần cảnh giác. Cô không tin bên người nam chính lại có người bình thường, đừng thấy ông chú này cười hì hì giống chủ tiệm cơm, ai biết y có phải kẻ giết người không chớp mắt không!

    Chừng nào chưa trở thành người bưng bê, Tiền Thiển cảm thấy tốt nhất đừng tùy tiện đắc tội người khác, nhất là người bên cạnh nam chính, tránh cho nửa đường đứt gánh. Vì an toàn của bản thân và người mẹ hờ, Tiền Thiển dứt khoát quyết định.. vứt hết tiết tháo mà trưng ra gương mặt tươi cười.

    Ám Nhất thấy sự căng thẳng khó che giấu trong mắt hai mẫu nữ, quyết định không đến quá gần, miễn cho hù chết hai người. Nhưng y không nghĩ tới là, tiểu cô nương đối diện lại chủ động nhe răng cười với y, lớn giọng hô: "Chào đại thúc!" Giọng nói này thật sự kinh thiên động địa, khiến bụi trên xà nhà rơi xuống ầm ầm.

    Tiền Thiển: Σ (°△°

    ) Quá căng thẳng, không khống chế âm lượng tốt.

    Ám Nhất :(⊙o⊙) Cô nương, ta thật sự không điếc.

    7788 :(ToT) Tiễn Xuyến Tử, cô định phát triển sóng âm công kích hả!

    Ám Nhất không phòng bị tí nữa bị dọa giật mình, mặt đầy vạch đen, rồi rất nhanh trở lại bình thường, hiền lành nói với Tiền Thiển: "Vị huynh đệ này thật hoạt bát."

    Trương thị nghe vậy căng thẳng nuốt nước bọt, dùng sức túm Tiền Thiển ra sau, hận không thể giấu cô sau lưng. Ám Nhất thấy hành động này của Trương thị liền biết bà sợ, chủ động giải thích: "Đã quấy rầy vị đại tẩu này rồi. Trên đường đi chúng ta thấy sơn miếu này nên rẽ vào, không biết đại tẩu đã ở đây, thật sự có lỗi. Chúng ta không có ác ý, chỉ muốn nghỉ một đêm ở đây, mong đại tẩu tạo cơ hội."

    Trương thị không nói một lời, mắt nhìn chằm chằm Ám Nhất, sau đó gật đầu. Ám Nhất bị bà nhìn chằm chằm, mặt không biến sắc, vẫn là bộ dáng khí định thần nhàn cười tủm tỉm. Trong lòng Tiền Thiển bật lên ngón tay cái, quả là lão cáo già lợi hại.

    Sau khi Ám Nhất giải thích, Trương thị nhìn thoáng qua vị công tử quần áo sang trọng kia, trong lòng thoáng thả lòng. Bà dắt Tiền Thiển đến một góc, muốn cách những nam nhân này xa một chút. Tiền Thiển thấy bà căng thẳng, ngoan ngoãn đi theo bà đến góc tường. Cô thấy đám người vừa vào dọn dẹp quanh chỗ Yến Hành, tiếp đó kiếm củi châm lửa, bận rộn một hồi.

    Tiền Thiển ngẩng đầu nhìn mẹ Trương, nhỏ giọng xin: "Nương, nhân lúc trời chưa tối hẳn, ta cũng ra ngoài nhặt ít củi châm lửa đi. Ngôi miếu hoang này không có cửa, nhất định vào ban đêm sẽ rất lạnh."

    Trương thị vừa nghe liền đổi sắc mặt, túm lấy Tiền Thiển, quát lớn: "Không được đi! Đừng chơi đùa lung tung! Bên ngoài nhiều nguy hiểm, ở đây với nương! Nương sẽ ôm con cả đêm, không lạnh."

    Mặc dù giọng của Tiền Thiển và Trương thị rất nhỏ nhưng không giấu được tai ám vệ. Ám Nhất vốn không muốn xen vào việc của người khác, nhưng dù sao cũng là người tá túc dưới mái hiên, lại thêm có hứng thú với một lớn một nhỏ ngồi ở góc tường, vậy là y phủi tay đứng lên.

    Quay đầu nhìn thoáng qua mẹ con Trương thị, Ám Nhất đến cạnh Yến Hành nhẹ nói mấy câu, Yến Hành gật đầu. Y ngầm quay người sai phái một thiếu niên vài câu, người kia quay bước ra ngoài, không lâu sau ôm một bó nhánh cây khô về. Chỉ thấy Ám Nhất lật bao quần áo mình một chút, nhặt ít đồ rồi đón lấy nhánh cây khô từ thiếu niên, tiếp đó bước đến chỗ Tiền Thiển. Trương thị thấy y tới, lại có chút căng thẳng, dùng sức kéo Tiền Thiển vào ngực. Tiền Thiển có phần dở khóc dở cười, mẹ Trương thật là một người mẹ tốt rất thương con, nhưng có chút thần hồn nát thần tính.

    Ám Nhất thấy hành động này của mẹ Trương, bắt đầu có chút buồn cười. Bước từ trại huấn luyện ám vệ ra, y vẫn luôn làm ám vệ. Lúc trước y đi theo ngoại tổ Lục hoàng tử, sau đó bị đưa cho Lục hoàng tử làm thống lĩnh ám vệ, đã hơn bốn mươi tuổi, chưa hề nghĩ đến việc lấy vợ sinh con. Vậy nên Ám Nhất không hiểu được hành động giống như gà mái mẹ của mẹ Trương với Tiền Thiển.

    "Đại tẩu, chớ khẩn trương, ta không có ác ý." Ám Nhất cố gắng trưng ra vẻ mặt ôn hòa nói với mẹ Trương: "Có thể tối nay sẽ rất lạnh, ta thấy mẫu tử hai người ăn mặc đơn bạc, không có chút lửa sưởi ấm sợ tối nay sẽ có phần chật vật."

    Y thả nhánh cây khô trên tay xuống, vừa thu dọn, vừa nói: "Ta đã sai tên tiểu tử dưới quyền nhặt nhiều củi một chút, mang cho hai người đốt lửa sưởi."

    "Vị đại gia này, sao ta dám làm phiền ngài chứ." Trương thị nghe Ám Nhất giải thích, lập tức cảm thấy có chút xấu hổ.

    "Đại thúc, ngài thực sự là người tốt! Ta vừa cùng mẹ thảo luận, muốn đi ra ngoài nhặt ít củi nhưng mẹ ta không cho." Thấy lát nữa không phải chịu lạnh, Tiền Thiển lập tức vô cùng vui vẻ, nhếch miệng cười với Ám Nhất.

    "Mẹ ngươi nói không sai. Trời đã tối, tiểu hài tử nhà ai cũng không nên chạy loạn ra ngoài." Ám Nhất lấy ra một cái đánh lửa cực kì tinh xảo, sắp bó củi rồi nhóm lửa.

    "Vậy mới nói đại thúc là người tốt đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi!" Tiền Thiển nhìn bó củi, ra sức vỗ mông ngựa Ám Nhất.

    Sau khi nghe xong, Ám Nhất nghiêm túc nhìn Tiền Thiển một chút, thản nhiên nói: "Tiểu huynh đệ còn biết câu" Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi "à."

    Nghe vậy, trong lòng Tiền Thiển lộp bộp một tiếng, đây là nghi ngờ? Quả nhiên người bên cạnh nam chính đều rất cẩn thận, tinh tế. Bất kể thế nào, cô phải giải thích tốt một chút, tuyệt đối không thể đắc tội nhân vật chính.

    "Đúng vậy đại thúc. Ta biết chữ, cha ta là người đọc sách, từng mở lớp dạy học trong thôn." Tiền Thiển mang vẻ mặt trung thực nói.

    "Ồ?" Ám Nhất nghe xong càng thêm vài phần hứng thú. Sắp lập đông rồi, đây không phải thời tiết tốt để xuất hành, gia quyến thư sinh sao không yên ổn ở trong nhà mà lại xuất hiện ở ngôi miếu đổ nát này, thế nào cũng thấy kỳ quái. Y lại nhìn sống lưng Tiền Thiển thẳng tắp, ánh mắt sáng ngời, dáng vẻ này, khí chất này nhìn sao cũng không giống trẻ con sống trong thôn.

    Ám Nhất khơi lửa, cầm một nhánh cây khô trong tay, gẩy gẩy đống lửa, thuận thế ngồi xuống, bộ dáng giống như thuận miệng gợi chuyện, hỏi: "Tiểu huynh đệ, xưng hô thế nào?"

    Trong lòng Tiền Thiển hiểu rõ, đây là một đại thúc gian xảo, không thăm dò được nội tình hai mẹ con cô sẽ không bỏ qua. Giờ y ngồi đây, chưa chắc không có ý giám thị xung quanh. Gần như trong nháy mắt, Tiền Thiển quyết định nói thật. Lừa bịp nam chính nhất định không có kết cục tốt, huống chi cô còn là nữ giả nam, thân thế và bối cảnh không nên quá đơn giản. Cô chỉ là diễn viên quần chúng, ngoại trừ lần ngoài ý muốn gặp nam chính ở miếu hoang này, lần gặp tiếp theo chính là bê đồ ăn cho hắn mà thôi, tội gì phải che che lấp lấp khiến đám người này nghĩ cô có ý đồ khác. Ngộ ngỡ vị đại thúc này suy nghĩ quá nhiều, vì phòng rắc rối xảy ra mà một đao làm thịt mình, vậy thì hay rồi.
     
  9. Vava1810

    Bài viết:
    2
    Chương 7: Đại gia, ta chỉ là tên chạy vặt 7

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiền Thiển tới gần đống lửa, ngồi cạnh Ám Nhất, thành thật nói: "Ta họ Trương, đại thúc ngài có thể gọi ta là Tiểu Ngũ Tử. Ta và nương lên kinh thành, đã đi được hai ngày."

    "Ồ." Ám Nhất gật đầu, dáng vẻ quan tâm: "Năm nay trời giá rét, hiện giờ đã rất lạnh, lên đường vào thời tiết này chắc chắn dọc đường chịu không ít vất vả."

    "Ừm." Tiền Thiển gật đầu, tiếp tục nói: "Ta và mẹ ta cũng không còn cách nào, tháng 8 cha ta lâm bệnh rồi mất, trong nhà chỉ còn hai người, cô nhi quả mẫu không chỗ nương tựa, ai ai cũng có thể ức hiếp chúng ta. Mùa thu hoạch năm nay trong nhà ta thu không đủ chi, thấy sắp tới mùa đông, ở trong thôn cũng chỉ đợi chết nên bất đắc dĩ ra ngoài."

    "Thì ra là vậy." Gương mặt Ám Nhất lộ ra vẻ đồng tình, tiếp tục dò la từ lời Tiền Thiển: "Ngươi tên Tiểu Ngũ Tử, vậy trong nhà chắc hẳn có huynh đệ hay tỷ muội khác đúng không? Sao lại không thể dựa vào ai? Họ mặc cho các ngươi bị ức hiếp hả?"

    "Không phải." Tiền Thiển lắc đầu, nhìn thoáng qua mẹ Trương. Mẹ Trương vẫn cúi đầu nghe Tiền Thiển và Ám Nhất nói chuyện phiếm, không hề cất tiếng.

    "Đại thúc ngài đoán đúng, ta thực sự xếp thứ năm trong nhà nên mới gọi là Tiểu Ngũ Tử. Nhưng.." Thanh âm Tiền Thiển nhỏ xuống: "Chỉ một mình ta còn sống.."

    "Chính vì thế nên khi cha ta qua đời, người trong thôn đều nói mẹ ta khắc thân, ức hiếp mẹ ta, cầm đá ném bà.. Nhưng," Tiền Thiển ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời nhìn Ám Nhất: "Bọn họ đều nói bừa! Mẹ ta không hề khắc thân! Mẹ ta là mẫu thân tốt nhất thiên hạ!"

    Nói đến đây, Ám Nhất liền hiểu ra. Một người quả phụ thanh danh không tốt mang theo một tiểu cô nương mười mấy tuổi, nghĩ cũng biết sinh hoạt trong thôn nhất định khó khăn, bảo sao muốn dẫn hài tử rời đi. Nghĩ tới đây, Ám Nhất có chút đồng tình nhìn Trương thị, thấy bà thần sắc bĩnh tĩnh, không có lấy một phần nhu nhược, càng thêm coi trọng. Người như bà, khó trách có thể nuôi được con gái có loại khí chất khác xa thôn nữ này. Dù Trương thị bị cuộc sống mài mòn đến mười phần tiều tụy nhưng vẫn nhìn ra vài phần tú lệ. Phơi gió phơi nắng khiến gương mặt bà có phần rám vàng, trong ánh lửa lại nổi bật lên, không lộ vẻ nghèo túng, thêm vào đó ánh mắt hiền hòa kiên định khiến Ám Nhất cảm thấy thôn phụ này có vài phần tư sắc.

    "Vậy các ngươi tính thế nào?" Ám Nhất phục hồi tinh thần, tiếp tục nói chuyện phiếm cùng Tiền Thiển.

    "Chúng ta định đến kinh thành kiếm ăn." Tiền Thiển tiếp tục nói: "Cha ta lúc sinh thời từng nói, trong thành không giống thôn chúng ta, chỉ cần chịu làm chịu khổ là có thể tìm được việc. Ta không sợ chịu khổ, chỉ cần tìm được công việc, ta có thể nuôi sống nương ta, dù sao.. dù sao.. chúng ta cũng không sống được trong thôn."

    Ám Nhất chưa phản ứng, Trương thị đã đột nhiên ngẩng đầu, quát Tiền Thiển: "Không được nói bậy! Con chỉ là tiểu hài tử trong nhà, tìm việc cái gì, nương có thể nuôi con!"

    Tiền Thiển nhìn thoáng qua mẫu thân hờ của mình, quyết định không tranh luận cùng bà, chỉ là vui vẻ nhìn về phía Ám Nhất: "Nương ta đúng thực rất tài giỏi, bà thêu thùa khá tốt, mà nấu ăn cũng ngon."

    Ám Nhất gật đầu: "Có mẫu thân như vậy coi như tiểu tử ngươi may mắn. Nhưng kiếm ăn ở kinh thành cũng không dễ như cha ngươi nói đâu."

    "Ta biết, đại thúc." Tiền Thiển gật đầu: "Ta đã nghĩ qua, tài thêu thùa của mẹ ta không tệ, có thể nhận việc may vá làm ở nhà. Ta định ra ngoài tìm việc để làm, nếu không được ta còn có thể lao động chân tay nặng nhọc, loại công việc này không đến mức không tìm được."

    Trương thị nghe Tiền Thiển nói, càng nghe càng gấp, nhưng bà chưa kịp mở miệng quát Tiền Thiển thì Ám Nhất đã phì một tiếng không nhịn được bật cười.

    Ám Nhất nhìn tiểu nha đầu gầy yếu trước mắt mang vẻ mặt nghiêm túc nói muốn lao động chân tay nặng, thật sự quá hài hước: "Ngay bản thân ngươi đã nhỏ bé còn bày đặt lao động nặng nhọc, không khéo lại bị ép khô."

    Tiền Thiển chỉ dùng cách nói khác mà thôi, cô đâu thể nói cho Ám Nhất biết mình là tiểu nhị tương lai của Trạng Nguyên Lâu, định lấy việc rửa chén đĩa và tìm nam chính thu tiền là sứ mệnh cả đời được.

    "Đứa nhỏ này, nương đã nói có thể nuôi con, không được nói nhăng nói cuội!" Trương thị trừng mắt nhìn Tiền Thiển.

    Tiền Thiển không lên tiếng, cười đùa tí tửng với mẹ Trương.

    Ở phía xa, Yến Hành nghe Ám Nhất nói chuyện phiếm cùng đôi mẫu nữ kia, cảm thấy rất có hứng thú. Thấy mẫu nữ Trương thị tình cảm tốt như vậy, không biết sao, Yến Hành có chút ghen tị. Mọi người đều nói gia đình đế vương vô tình, Quý phi sinh ra Yến Hành từ nhỏ đã được giáo dưỡng tỉ mỉ, trong ấn tượng của hắn, mẫu phi mình vĩnh viễn chỉ có dáng vẻ xinh đẹp, ưu nhã. Yến Hành được Quý phi mang theo tự mình nuôi dưỡng dạy bảo, không đến ba tuổi đã bị ép bắt đầu học tập thi thư kỵ xạ. Trong trí nhớ Yến Hành, hắn từng muốn lười biếng, từng quậy phá, từng phạm sai lầm của trẻ con. Nhưng xưa nay Quý phi nương nương chưa từng quát hắn, vẫn cười xinh đẹp như cũ, quay người lại sai những ma ma tàn nhẫn phạt hắn.

    Nhìn Tiền Thiển cười đùa tí tửng chơi xấu thân mẫu mình, lại nhìn Trương thị mạnh mẽ quát lớn nữ nhi, nói gần nói xa đều là đau lòng và bảo vệ con mình. Yến Hành thừa nhận, mình có chút ghen ghét. Hắn cảm thấy tiểu nha đầu đen thui này có số mệnh thật tốt, có thân mẫu vì nàng mà đau lòng.

    Lúc này, một ám vệ trẻ tuổi lấy trong bao quần áo ra một chiếc bình sành, cầm túi nước đổ vào bình, chuẩn bị đun cho chủ tử ít nước nóng. Ám Nhất cảm thấy mình không hỏi được nhiều, liền đứng dậy bước đến bên người chủ tử, cúi đầu xin: "Công tử, nếu không để Tiểu Lục Tử đi săn thêm đồ ăn làm cơm?"

    Yến Hành nửa ngày không trả lời, Ám Nhất ngẩng đầu lên, phát hiện chủ tử nhà mình đang chăm chú nhìn hai mẫu nữ trong góc tường, hiểu lầm Yến Hành đang lo lắng, vậy là thêm một câu: "Công tử thật có tấm lòng bao la."

    "Ừm." Yến Hành nghe vậy nhàn nhạt cất tiếng, không tiện nhìn tiếp hai mẫu nữ.

    Ám Nhất tiếp tục hỏi: "Công tử, có để Tiểu Lục Tử đi săn không?"

    Yến Hành đến cửa miếu nhìn sắc trời một chút, căn dặn một câu: "Đi đi, đừng đi quá xa, trời sắp tối đen rồi."

    Ám Nhất đáp một tiếng rồi sai người đi săn. Yến Hành đứng ở cửa miếu trong chốc lát, không biết nghĩ cái gì rồi quay lại ngồi cạnh đống lửa. Chẳng biết là vô tình hay cố ý, vị trí của hắn vừa lúc đối diện Tiền Thiển, nhấc mắt lên là có thể trông thấy hai mẫu nữ trong góc.

    Thời gian không lâu, Tiểu Lục Tử ra ngoài săn đã mang hai con thỏ vào. Những người khác vừa thấy, bận rộn xử lý, chuẩn bị nướng thỏ.

    Ám Nhất đến bên người Yến Hành, thấp giọng hỏi thăm: "Công tử, hay ngài đổi chỗ ngồi xa một chút, ở đây khói lớn, sợ ám vào ngài."

    Yến Hành lắc đầu: "Không cần. Các ngươi làm việc đi, ta xem."

    Ám Nhất biết Yến Hành thật ra cũng không phải người không chịu được khổ, chỉ tùy tiện khuyên một câu, Yến Hành không nghe thì bỏ đi.
     
  10. Vava1810

    Bài viết:
    2
    Chương 8: Đại gia, ta chỉ là tên chạy vặt 8

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dù sao Yến Hành cũng là hoàng tử, di chuyển đơn giản nhưng thuộc hạ chuẩn bị rất đầy đủ. Không lâu sau, trước mặt Yến Hành đã bày năm, sáu món ăn, nước trong hũ cũng được đun lên. Ám vệ nấu nước lấy một bình trà nhỏ từ bao quần áo trông không to lắm, bắt đầu pha trà cho Yến Hành.

    Tiền Thiển tấm tắc kỳ lạ, ám vệ thực sự là người thích hợp khi ra ngoài, có thể so với túi thần của Doraemon, vừa có thể giết người cướp của, vừa có thể nấu cơm pha trà. Mang ám vệ ra ngoài, cam đoan có trà, có điểm tâm, còn có thời gian hạnh phúc ăn thịt nướng. Đãi ngộ của nam chính quả nhiên đặc biệt! Tiền Thiển hơi ghen tị nhìn bọn họ vài lần, sau đó rời mắt.

    Trương thị thấy phía đối diện bắt đầu ăn cơm tối, cũng mở gói đồ, lấy bánh bánh bột ngô tự làm ở nhà chia làm hai nửa, đưa nửa to hơn cho Tiền Thiển. Lương khô để qua hai ngày đã bắt đầu hơi khô cứng, Trương thị giương mắt thấy phía đối diện phô trương, cảm thấy thật có chút áy náy với nữ nhi. Tới bây giờ bà vẫn không mua được những điểm tâm nhìn rất đẹp mắt kia cho nữ nhi nếm thử. Trương thị cúi xuống xoa đầu Tiền Thiển, mang theo vài phần an ủi, nói: "Hài tử ngoan, ăn nhanh đi. Chờ khi đến kinh thành, nương sẽ mua cho con đồ chơi làm bằng đường ăn. Nương sẽ cố gắng làm việc, sau này mua điểm tâm cho ngươi."

    Tiền Thiển cười, cô ngẩng đầu nhìn mẹ Trương, nghiêm túc nói: "Nương, ta không thích ăn điểm tâm, cũng không thích ăn đồ chơi làm bằng đường. Ta cảm thấy bánh bột ngô nhà mình ăn rất ngon."

    Trong lòng Trương thị có chút chua xót nhìn nữ nhi, cảm thấy vì nữ nhi nhà mình hiểu chuyện nên mới nói vậy, không khỏi có phần tự trách. Bà không biết rằng, Tiền Thiển thật sự không nhớ thương mấy món điểm tâm kia.

    Trước hết, Tiền Thiển được nuông chiều lớn lên trong gia đình giàu có, xã hội hiện đại, thường xuyên thấy những món ăn đắt đỏ tinh xảo, không đến mức có kiến thức hạn hẹp về thứ này. Tiếp nữa, từ khi xuyên qua, dù nhà họ Trương gia nghèo nhưng mẹ Trương chưa bao giờ để cô bị đói, luôn cố gắng mua đồ ăn cho cô. Cuối cùng, coi như vì điều kiện có hạn, những ngày gần đây Tiền Thiển đích thực thiếu đồ ăn, nhưng cô chỉ thèm chút thịt. Nhất là thịt bò. Tiếc là pháp lệnh nhà nông không cho phép tùy ý giết trâu bò. Ở thời đại này, thịt bò có thể so với canh tổ yến ở xã hội hiện đại, là đồ xa xỉ, chỉ có quý tộc mới được ăn. Tiền Thiển vừa gặm bánh bột ngô vừa hung tợn nghĩ, chờ sau này trở về cô sẽ lập tức tìm một nhà hàng ba sao, ăn bò bít tết cả một tuần!

    Yến Hành trầm mặc ngồi trước đống lửa, bàn tay thon dài vê một khối điểm tâm, người bên cạnh thấy thế lập tức dâng chén trà lên. Mắt hắn nhìn thoáng qua hai mẹ con đối diện trong góc, chỉ thấy tiểu nha đầu xấu xí kia đang vùi đầu gặm một khối lương khô đen sì, bộ dáng ăn rất ngon. Đột nhiên hắn cảm thấy như mình cũng đói bụng, đám điểm tâm thô kệch trước mắt cũng ngon hơn bình thường.

    Yến Hành cúi đầu cười khẽ, đưa điểm tâm vào miệng, nhắm mắt lại. Quả nhiên! Nhìn người khác ăn thứ gì đó cũng có tác dụng khai vị.

    Thỏ nướng xong phát ra hương vị thơm ngon, Ám Nhất xé đùi thỏ, đặt trên giấy dầu, bày trước mặt Yến Hành. Yến Hành nhìn thịt thỏ trước mặt, lại nhìn điểm tâm, gật đầu ra hiệu với Ám Nhất. Ám Nhất ngầm hiểu, cầm giấy dầu gói đùi thỏ và mấy khối điểm tâm, mang đến góc tường cho hai mẫu nữ Trương thị.

    Tiền Thiển sớm đã ngửi thấy mùi thịt. Lâu rồi không ăn thịt khiến cô có chút thèm, lại không dám ngẩng đầu, sợ người ta thấy dáng vẻ thèm nhỏ dãi của mình. Vậy là cô nhắm mắt lại, cắn một miếng bánh bột ngô thật to trong tay, tưởng tượng thứ cầm trong tay chính là năm phần thịt cừu tiêu chuẩn, tốt nhất có thêm tương Hắc Tùng Lộ. Cô im lặng nghĩ, ghét nhất là đường pha tương đen.

    Phương pháp thắng tinh thần của Tiền Thiển dường như không có tác dụng gì, cô cảm thấy hình như mùi thịt xung quanh càng thêm nồng đậm. Ai da! Thật sự là rất thèm! Không biết 7788 có phục vụ bữa ăn hay không.

    "Không có. Tiền Xuyến Tử, cô đừng có ý nghĩ hão huyền. Ta đây là hệ thống trí năng cao cấp, không làm loại việc mất mặt như đầu sai thế!" 7788 thầm oán giận: "Nhưng cô có thể mở to mắt mà nhìn, thịt nướng và điểm tâm đang đến gần."

    Cái gì? Có thịt? Tiền Thiển ngẩng đầu một chút, quả nhiên thấy trong tay Ám Nhất bưng một bọc giấy dầu đi đến, cười đến ôn hòa: "Tiểu Ngũ Tử, đây là phần công tử chúng ta thưởng, mau đến nếm thử đi. Con thỏ này là đại thúc ta tự tay nướng, ngươi ăn xem tay nghề mẫu thân ngươi tốt hay tay nghề đại thúc tốt hơn."

    Trương thị đứng dậy, xua tay khách khí nói: "Vị đại gia này, việc này sao có thể chứ. Các ngài nhiều người như vậy, chúng ta không thể chiếm đồ ăn của mấy ngài, mấy ngài vẫn nên giữ lại ăn đi, ta và nhi tử ta có lương khô làm từ nhà, đủ dùng rồi."

    Ám Nhất không đáp lời ngay mà mở bọc giấy dầu trước mặt Tiền Thiển ra, quay đầu nói với Trương thị: "Trương đại tẩu không cần khách khí, đây là thịt thỏ rừng săn được, thứ này có đủ. Chúng ta đều mang theo lương khô, những thứ này là điểm tâm công tử thưởng, hãy để tiểu hài tử nếm thử đồ tươi đi. Tiểu Ngũ Tử còn nhỏ, đường đến kinh thành còn rất xa, phải ăn no mới có sức lực."

    "Cái này.." Trương thị cảm thấy tình thế có chút khó xử. Một bên bà thấy tùy tiện cầm đồ của người ta là không tốt, nhất là dạng đồ ăn đắt tiền thế này, một bên lại thương con, muốn nhận để con nếm thử đồ tươi.

    Bên này Trương thị không biết thế nào cho phải, Tiền Thiển lại biết. Vị đối diện kia là hoàng tử, hắn không thèm khát mấy khối điểm tâm này, chỉ thuận tay cho ân tình mà thôi. Dù vậy, đối với ý tốt của Yến Hành và Ám Nhất, Tiền Thiển vẫn vô cùng cảm kích.

    Tiền Thiển đưa tay nhận bọc giấy dầu, cẩn thận khom người chào Ám Nhất, nghiêm túc cảm ơn: "Đại thúc, bèo nước gặp nhau, ngài giúp đỡ mẫu tử chúng ta thế này thật sự rất cảm tạ. Nếu công tử và ngài có ý tốt, chúng ta cũng không từ chối. Phiền ngài bày tỏ lòng biết ơn của chúng ta với công tử, ta không thể qua đó nói lời cảm tạ, tránh va phải quý nhân."

    Ám Nhất thấy Tiền Thiển không lấy cớ đến trước mặt chủ tử nhà hắn nói lời cảm tạ, thật sự vô cùng hài lòng với Tiền Thiển thức thời. Trong lòng hắn thầm khen Tiền Thiển thông minh, cảm thấy tiểu cô nương này có dáng vẻ tiến được lui được, nếu được đại gia tộc giáo dưỡng, hơi dạy bảo một chút, nhất định có tiền đồ.

    Tiền Thiển không biết suy nghĩ của Ám Nhất, coi như biết thì cô cũng không quan tâm. Dù sao, bạn học Tiền Xuyến Tử chỉ có một nguyện vọng là đến rửa chén đĩa tại Trạng Nguyên Lâu, những thứ khác đều là mây bay gió thoảng.

    Trương thị thấy Tiền Thiển nhận bọc giấy dầu thì không nói thêm gì, chỉ là hướng về phía Ám Nhất âm thầm cảm tạ.

    Tiền Thiển đặt bọc giấy dầu xuống, quay người lấy lương khô hai mẹ con mang theo, mở ra đưa trước mặt Ám Nhất, nói: "Đại thúc, ngươi có muốn nếm thử bánh bột ngô mẹ ta làm không, dù đen sì không dễ nhìn nhưng ăn rất ngon."
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...