Xuyên Không [Edit] Sủng Thê Vạn Vạn Tuế: Yêu Nghiệt Tà Quân Nghịch Thiên Phi - Y Nỉ Yêu Nhiêu

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Phong Hà, 29 Tháng mười 2020.

  1. Phong Hà

    Bài viết:
    157
    Tên truyện: Sủng thê vạn vạn tuế: Yêu nghiệt tà quân nghịch thiên phi

    Tác giả: Y Nỉ Yêu Nhiêu

    Editor: Phong Hà

    Thể loại: Xuyên không, Ngôn tình, Cổ đại, Nữ cường, Dị giới

    Tình trạng bản gốc: Hoàn thành

    Văn án:

    [​IMG]

    Phượng gia đích nữ trời sinh phế vật, bị ép gả cho ngốc tử xung hỉ.

    Đến khi nàng - đệ nhất sát thủ thế kỷ 21 xuyên qua, thiên địa gió nổi mây phun. Nàng lãnh tâm lãnh tình nhưng lại đối với hắn buông bỏ đề phòng.

    Vốn tưởng là cừu non nhưng không ngờ đó chỉ là ngụy trang của của lão sói xám!

    Link thảo luận: [Thảo luận - Góp ý] - Các Truyện Edit Của Phong Hà
     
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng một 2025 lúc 3:23 PM
  2. Đăng ký Binance
  3. Phong Hà

    Bài viết:
    157
    Chương 1: Bị đón về phủ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vân Thiên đại lục, kinh đô Thiên Khải.

    Trời vừa mới mưa, con đường nhỏ ở ngoại ô kinh đô đã lầy lội không chịu nổi.

    Một chiếc xe ngựa đơn giản chạy trên lớp bùn lầy lội này hướng về phía bắc.

    Trong xe ngựa, ẩn ẩn truyền đến hai giọng nữ tức giận bất bình.

    "Thật sự là quá lắm rồi, sáu năm trước bọn họ đuổi tiểu thư ra khỏi Phượng gia, hiện tại đã xảy ra chuyện thì mới nghĩ đến người."

    "Hơn nữa, theo tin tức Phong Nguyệt Lâu dò xét được, sở dĩ họ đón tiểu thư trở về là để thay thế một tiểu thư khác của Phượng gia gả cho một ngốc tử xung hỉ!"

    "Chúng ta không nên trở về. Phượng gia đối xử với người như thế, tiểu thư cần gì phải quan tâm sống chết của họ?"

    "Đám người Phượng gia này thật đáng giết!"

    Kẻ xướng người họa này là hai nữ tử thanh tú.

    Hai người này đều mặc trang phục nha hoàn, trên đầu chải búi tóc đơn giản.

    Các nàng ngồi một trái một phải, trên mặt đều tràn đầy phẫn hận.

    Hai người còn muốn nói thêm gì đó nhưng nữ tử vẫn luôn dựa vào một bên ngủ rốt cục đã mở mắt ra.

    Nữ tử một thân bạch y, tóc đen tuỳ ý buông xuống, chỉ dùng một cây trâm đơn giản vén lên.

    Nàng tựa vào xe ngựa, lông mày như núi xanh, sóng mắt lưu chuyển, khuôn mặt tuyệt sắc dần hiện ra vài phần trêu tức. "Bình tĩnh, chẳng phải chỉ trở về Phượng phủ thôi sao? Hơn nữa cả ngày ở Phong Nguyệt Lâu có gì thú vị? Cho các ngươi thay đổi hoàn cảnh một chút, có gì không thể?"

    "Thế nhưng mà chúng nô tì thay tiểu thư thấy không đáng! Ở bên ngoài, đám người kia nói tiểu thư là người quái dị, phế vật.." Tử Lan lầu bầu.

    Người quái dị, phế vật?

    Nếu tiểu thư nhà nàng là người quái dị phế vật vậy thì trên đời này không có ai là thiên tài mỹ nữ rồi.

    "Bọn họ thích nói thế nào thì nói, dù sao miệng trên người bọn họ, dù nói toạc miệng, ta cũng không thiếu miếng thịt nào."

    Phượng Sở Ca tuỳ ý kéo một sợi tóc, lười biếng nói.

    Tử Lan cùng Bích La nghe thấy khoé miệng co lại.

    Từ khi nào tiểu thư các nàng trở nên ôn nhu như vậy?

    Trước đây chỉ cần có kẻ dám vu oan tiểu thư như vậy, có lần nào cô ấy không để cho đối phương chết một cách có tiết tấu?

    Thấy Phượng Sở Ca không nói nữa, hai nha hoàn cũng yên tĩnh trở lại.

    Phượng Sở Ca dựa dựa người nhìn xuyên qua màn kiệu ngắm phong cảnh bên ngoài, mắt nhẹ nhàng nheo lại.

    Sáu năm rồi..

    Nàng xuyên đến Vân Thiên đại lục này đã được sáu năm rồi.

    Sáu năm trước, Phượng Sở Ca mười tuổi, bởi vì trong cơ thể không có một tia linh lực nên đã trở thành sỉ nhục của toàn bộ Phượng gia, bị Phượng gia trục xuất khỏi gia môn, tự sinh tự diệt.

    Mà bây giờ, bởi vì Phượng gia đắc tội một đại gia tộc khác là Vân gia, Vân gia tạo áp lực với Phượng gia, yêu cầu họ gả con gái cho ngốc tử bệnh tình nguy kịch của Vân gia xung hỉ. Lúc này, Phượng gia mới nhớ đến Phượng Sở Ca.

    Nghĩ đến những điều này, Phượng Sở Ca không khỏi liếm liếm môi.

    Thật đúng là bi ai..

    Ai có thể nghĩ đến, đường đường là đích nữ Phượng gia, vậy mà lại luân lạc đến mức này.

    Hơn nữa, càng châm chọc hơn là đích nữ thực sự của Phượng gia Phượng Sở Ca đã chết ở vùng núi hoang vu từ năm mười tuổi, khi vừa bị trục xuất ra khỏi gia môn rồi. Bây giờ trong thân thể này là linh hồn của một sát thủ đệ nhất thế kỷ hai mươi mốt.

    Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước.

    Đột nhiên, Lục Trúc đang lái xe ở phía trước giật mạnh dây cương, xe ngựa không hề phòng bị, bỗng nhiên dừng lại.

    "Xảy ra chuyện gì?" Tử Lan đâm vào xe ngựa, đau đến lên tiếng kinh hô.

    "Tiểu thư, nơi này có một tiểu hài tử."

    "Phượng Sở Ca nhấc màn kiệu nhìn lại. Quả thật trên mặt đất phía trước có một bóng dáng nho nhỏ đang nằm.

    Thật nguy hiểm, đứa bé này chỉ cách con ngựa mấy tấc, nếu con ngựa bước thêm một bước, đoán chừng sẽ giẫm lên người cậu bé.
     
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng một 2025 lúc 4:01 PM
  4. Phong Hà

    Bài viết:
    157
    Chương 2: Nàng ta muốn chết đấy..

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phượng Sở Ca xuống xe ngựa xem hài tử trên mặt đất.

    Hắn gắt gao nhắm chặt mắt, khuôn mặt nho nhỏ trắng bệch. Lông mi thật dài có chút rũ xuống che khuất ánh mắt.

    Nhìn qua rõ ràng là một hài tử năm sáu tuổi nhưng trên người lại mặc một kiện trang phục người lớn: Lưu kim trường bào màu đen rộng thùng thình.

    Trang phục rộng thùng thình càng làm cho hắn lộ vẻ gầy yếu bất lực.

    "Tiểu thư, đứa nhỏ này.." Lục Trúc nhìn thế nào cũng thấy đứa bé này có chút quỷ dị.

    Rõ ràng khi đang lái xe, nàng không nhìn thấy ai ở phía trước. Nhưng trong nháy mắt, đứa trẻ này lại xuất hiện ở đây.

    Phượng Sở Ca bước lên một bước, dò xét được khi tức hắn mỏng như tơ. Nàng duỗi tay bế đứa bé lên, lấy ra một viên đan dược trong tay áo cho hắn ăn vào, rồi nói: "Cứu người trước đã, chuyện khác nói sau."

    Gần chạng vạng tối, xe ngựa đã về tới Phượng gia.

    Phượng gia không hổ là một trong tứ đại gia tộc của Thiên Khải quốc, bên trong đình đài thuỷ tạ, xung quanh là hòn non bộ, khắp nơi toàn những vật có giá trị liên thành.

    Sau khi vào phủ, có nha hoàn đến nghênh đón.

    Phượng Sở Ca đi sau lưng nàng, một đường quanh quanh co co, cuối cùng cũng đến một viện tử ở phía nam.

    Đây là một sân nhỏ cũ nát, trong nội viện đầy cỏ dại, trong phòng do lâu ngày không có người ở nên khắp nơi treo đầy mạng nhện.

    "Chúng ta ở nơi này?" Tử Lan nhìn hoàn cảnh bốn phía, nhíu mày hỏi.

    Nha hoàn dẫn đường nhìn Phượng Sở Ca bọn họ, cười lạnh: "Trong phủ nhiều người, làm sao còn dư phòng trống cho những người không liên quan? Các ngươi có thể ở chỗ này đã không tồi rồi."

    Tử Lan cùng Bích La nghe xong, tức giận đến muốn nổ phổi.

    Rõ ràng là bọn họ muốn tiểu thư trở về, nhưng bây giờ lại đối với các nàng như vậy! Thật sự là khinh người quá đáng rồi!

    "Tiểu thư ta dù gì cũng là đích nữ Phượng gia, ngươi chỉ là một đứa nô tài cũng dám có thái độ như vậy?"

    Nha hoàn không ngờ đối phương còn dám lên mặt với nàng, lập tức tức giận.

    "Chẳng qua chỉ là kẻ bị đuổi khỏi gia tộc mà thôi, hùng hổ cái gì? Thật sự nghĩ mình là tiểu thư của Phượng gia? Nếu không phải vì nhị tiểu thư không muốn gả tới Vân gia, ngươi nghĩ ngươi sẽ có cơ hội quay lại? Chỉ là kẻ vô dụng thôi, nếu là ta, ta đã đâm đầu vào cột chết cho rồi, sao còn mặt mũi sống làm gì. Hừ! Dù sao sống cũng chỉ xấu hổ, chẳng thà chết quách cho xong!"

    Nha hoàn nói, mặt đầy khinh bỉ.

    Phượng Sở Ca đứng một bên, trong tay ôm đứa trẻ vừa cứu về.

    Nàng vươn tay thăm dò khí tức của đứa trẻ. Tốt lắm, vừa cho uống đan dược xong, cơ thể cậu cuối cùng cũng không còn lạnh băng như trước nữa.

    Nghe lời của nha hoàn, nàng mỉm cười, nhẹ nhàng nói, "Tử Lan, nghe thấy không? Nàng ta.. muốn chết đấy."

    Tử Lan nghe lời Phượng Sở Ca nói, ánh mắt sáng lên. Nàng rất nhanh nhẹn, chỉ thoáng cái đã chế ngự được đối phương.

    "Ngươi.. ngươi làm gì?" Nha hoàn vừa phản ứng lại thì phát hiện toàn thân mình bị Tử Lan khống chế, cánh tay cũng bị nàng ấy bắt từ phía sau.

    "Ngươi không phải muốn lao đầu chết sao? Ta giúp ngươi nhé." Tử Lan chớp mắt, đưa tay, mạnh mẽ đẩy nha hoàn về phía cột.

    "Bốp!"

    Một tiếng động lớn vang lên.

    Tử Lan đã đạt đến cảnh giới Đại Linh Sư. Và ngay cú đánh vừa rồi, nàng đã dùng năm phần lực.

    Nha hoàn hầu như không kịp thốt lên tiếng nào, đã trực tiếp tắt thở.

    Không khí tràn ngập một chút mùi máu tanh.

    Phượng Sở Ca nhìn người nằm dưới đất, liếc qua Tử Lan, "Lần sau nhớ nhẹ tay chút, ngươi xem, cây cột gần như bị ngươi đánh hỏng rồi, phá hoại tài sản công cộng là không đạo đức đâu."
     
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng một 2025 lúc 4:00 PM
  5. Phong Hà

    Bài viết:
    157
    Chương 3: Có người? Vậy thì đuổi ra!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ba thị nữ phía sau đều co rúm lại.

    Thì ra trong mắt tiểu thư, mạng của nha hoàn kia còn không đáng giá bằng cây cột này!

    "Tiểu thư, bây giờ chúng ta ở đâu? Không phải thật sự phải ở cái nơi rách nát này chứ?"

    Phượng Sở Ca nhẹ nhàng nhướng mày, "Theo ta---"

    Quanh co vòng vèo khúc chiết một hồi, rốt cuộc họ đến một nơi.

    Trước mắt là lầu các bốn phía có nước bao quanh, khung cảnh rất thanh nhã.

    Phượng Sở Ca chỉ vào ba chữ "Lâm Thủy Các" : "Ở đây đi."

    "Thế nhưng bên trong có người rồi.."

    "Có người? Vậy thì đuổi ra ngoài! Đồ Phượng Sở Ca ta muốn, không ai giành được!" Nàng nói câu này, đáy mắt hiện lên chút hàn ý.

    Lâm Thủy Các này là khi mẫu thân của Phượng Sở Ca, công chúa Kiến Đức, gả vào Phượng phủ, hoàng đế đã lệnh người đặc biệt xây dựng tặng cho mẫu thân nàng. Nhưng sau khi công chúa Kiến Đức qua đời, Lâm Thủy Các bị nhị phu nhân chiếm đoạt.

    Lúc đó, Phượng Sở Ca mới bảy tuổi.

    Sau khi công chúa Kiến Đức qua đời, phụ thân Phượng Triều Dương đối với hành động của nhị phu nhân, chỉ nhắm mắt làm ngơ.

    Chính vì vậy, từ sau bảy tuổi, nàng luôn bị nhị phu nhân và con gái bà ta bắt nạt.

    Cho đến khi lên mười, bị đuổi khỏi Phượng phủ một cách triệt để..

    Phượng Sở Ca đứng tại chỗ, những ký ức trong đầu lần lượt kéo về.

    Ngay khi nàng xuyên không vào thân thể này, Phượng Sở Ca đã thề, nhất định phải giành lại tất cả những gì thuộc về thân thể này!

    Nàng nhẹ nhàng nhếch môi, "Chúng ta vào thôi."

    Trong Lâm Thủy Các, Phượng Thanh Uyển và Phượng Thiển Tuyết đang chơi cờ.

    "Tỷ tỷ đừng lo lắng nữa, phụ thân đã nói, sẽ đón phế vật kia về để gả cho thằng ngốc của Vân gia. Hôm nay chắc cũng sắp về tới nhà rồi nhỉ." Hoàng y nữ tử rực rỡ cười nói.

    Bên cạnh, lam y nữ tử nghe vậy, khẽ cười, nụ cười ấy càng khiến khuôn mặt tinh xảo của nàng thêm phần cuốn hút không thể rời mắt. Nàng mím môi, khẽ cười nói: "Phế vật đó, đến thời điểm then chốt cũng có thể phát huy chút tác dụng.."

    Hai người đang nói chuyện thì thì một tỳ nữ vội vã đi vào.

    "Nhị tiểu thư, tam tiểu thư, bên ngoài.. bên ngoài cái đồ vô dụng kia tới rồi." Dưới ảnh hưởng của Phượng Thanh Uyển và Phượng Thiển Tuyết, tỳ nữ đã thốt lên hai chữ "phế vật".

    Hai người đang chơi cờ nghe thấy, nhìn nhau, cùng cười.

    "Mới nhắc tới nàng ta thì nàng ta liền trở về? Thế mà nàng cũng thật dám đến đây tìm chúng ta? Chúng ta ra ngoài xem."

    Khi Phượng Sở Ca rời khỏi Phượng gia, đã bị nhị phu nhân và con gái bà ta bắt nạt suốt ba năm.

    Trong ba năm đó, nàng bị hành hạ đến mức không còn hình người, thêm vào tuổi còn nhỏ, lúc đó không thể nhìn rõ dung mạo thật sự của nàng.

    Bên ngoài đều đồn rằng Phượng Sở Ca xấu xí vô cùng. Vì vậy, khi Phượng Thanh Uyển và Phượng Thiển Tuyết nhìn thấy thiếu nữ tuyệt sắc đứng bên ngoài, lập tức bất ngờ.

    Người ta đều đồn, Phượng gia có hai điều đặc biệt.

    Một là tam tiểu thư Phượng Thanh Uyển thiên tài xinh đẹp, còn hai là phế vật xấu xí Phượng Sở Ca.

    Vốn tự nhận mình xinh đẹp nhưng khi nhìn thấy dung mại của Phượng Sở Ca, ánh mắt Phượng Thanh Uyển tràn đầy ghen tỵ!

    Rõ ràng, dung mạo của Phượng Sở Ca không hề thua kém nàng!

    Phượng Thiển Tuyết là người đầu tiên định thần lại. Nàng đánh giá Phượng Sở Ca. Không ngờ, sáu năm không gặp, Phượng Sở Ca lại có thể lột xác đến mức này!

    Ánh mắt thoáng qua chút ghen tỵ. Ngay sau đó, Phượng Thiển Tuyết liền cười.

    Đẹp thì sao chứ? Cuối cùng vẫn chỉ là một phế vật!

    Ở đại lục Vân Thiên này, những người không có linh lực không thể tu luyện, mãi mãi chỉ có thể bị người ta khinh thường!
     
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng một 2025 lúc 4:24 PM
  6. Phong Hà

    Bài viết:
    157
    Chương 4: Các Ngươi Có Thể Cút Rồi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ồ, phế vật, nhiều năm không gặp, ngươi cũng có chút dáng vẻ con người rồi đấy.." Phượng Thiển Tuyết cười lạnh. "Tuy nhiên.. chỉ dựa vào vẻ ngoài thì không đủ, người không thể tu luyện thì mãi mãi cũng chỉ là đồ bỏ đi."

    "Xem ra ngươi có hiểu biết rất sâu sắc về 'phế vật'. Có lẽ, ngươi chính là loại này rồi." Phượng Sở Ca cười nhạt đáp.

    Phượng Thiển Tuyết không ngờ Phượng Sở Ca lại dám đáp trả.

    Trong ký ức của nàng, Phượng Sở Ca trước đây nhát gan như chuột, bao giờ dám đối đầu với các nàng!

    "Phế vật, ngươi dám nói ta không phải người?"

    "Ngươi nói là gì thì là đó." Phượng Sở Ca ngẩng đầu lên, nhìn vào trong các lầu, mặt không biểu cảm tiếp tục nói: "Hai người các ngươi đã giúp ta trông coi Lâm Thủy Các nhiều năm qua, giờ ta đã trở về, không cần phiền các ngươi nữa, dọn dẹp đồ đạc rồi đi nhanh đi."

    "Ngươi nói cái gì?" Nghe Phượng Sở Ca nói, Phượng Thiển Tuyết ngớ người, rồi nhận ra rằng Phượng Sở Ca đang đuổi các nàng đi, liền hét lên.

    "Thật đúng là 'phế vật', ngay cả lời người nói cũng không hiểu. Ta nói.. các ngươi, có thể cút rồi!" Phượng Sở Ca kéo dài giọng, giọng nói đầy ý lạnh lùng.

    Phượng Thiển Tuyết và Phượng Thanh Uyển đứng tại chỗ, nhìn nhau không tin nổi.

    Đồ vô dụng này, dám nói chuyện với các nàng như vậy?

    Thật là ngang ngược!

    "Phượng Sở Ca, ngươi nghĩ ngươi là ai? Có gì mà phải khiến chúng ta đi.."

    Phượng Thiển Tuyết cười lạnh.

    Chỉ là chưa kịp nói hết, Phượng Sở Ca đã nheo mắt lại, đôi môi đỏ khẽ mở: "Đuổi đi!"

    Tử Lan, Bích La, Lục Trúc sớm đã không ưa gì hai người này.

    Thêm vào đó, những tin tức điều tra về Phượng phủ từ Phong Nguyệt Lâu càng khiến bọn họ muốn đánh chết hai người này.

    Nghe lệnh của Phượng Sở Ca, ba người lập tức lao lên phía trước.

    Trong số họ, Tử Lan là Đại Linh Sư, Bích La và Lục Trúc dù không bằng Tử Lan, nhưng cũng đã đạt tới Linh Sư.

    Tại Vân Thiên đại lục, linh lực vi tôn.

    Người tu luyện dựa theo linh lực chia thành: Linh Giả, Linh Sĩ, Linh Sư, Linh Tông, Linh Tướng, Linh Tôn, Linh Quân, Linh Thánh. Trong đó, mỗi cấp bậc lại chia thành sơ cấp, trung cấp, cao cấp, và cuối cùng là đại cảnh địa.

    Phượng Thiển Tuyết là thiên tài của Phượng gia, hiện chỉ mới mười tám tuổi đã đạt tới cảnh giới Đại Linh Sĩ.

    Ngày thường, nàng luôn tự hào về tài năng tu luyện của mình, nhưng lúc này, khi nhìn thấy khí thế của Tử Lan, mắt Phượng Thiển Tuyết co rút mạnh.

    Tử Lan bọn họ không thèm quan tâm đến suy nghĩ của Phượng Thanh Uyển và Phượng Thiển Tuyết, chỉ xông lên đối đầu với họ.

    Chỉ là Đại Linh Sĩ và Linh Sĩ trung cấp như Phượng Thiển Tuyết và Phượng Thanh Uyển sao có thể là đối thủ của bọn họ. Chỉ trong chốc lát đã bị đánh cho tứ tán, mọi hình tượng đều mất sạch.

    Tên nha hoàn đứng bên rất có mắt nhìn, thấy tình hình không ổn, liền lén chạy ra ngoài..

    Phượng Sở Ca nhìn thấy nha hoàn chạy ra ngoài báo tin nhưng không ngăn cản.

    Người càng đông.. càng náo nhiệt mà..

    Nhân lúc họ đánh nhau, Phượng Sở Ca nhanh chóng vào Lâm Thủy Các, tìm một phòng trống yên tĩnh, đặt đứa trẻ nằm xuống giường..

    Sau khi mọi việc hoàn tất, nàng quay người, rời khỏi nơi đây.

    Phượng Sở Ca không nhìn thấy ngay sau khi nàng quay đi, đứa trẻ nằm trên giường bỗng mở mắt.

    Đôi mắt trên khuôn mặt trắng gần như trong suốt kia, trong khoảnh khắc ấy, thoáng qua một tia sáng màu tím..
     
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng một 2025 lúc 4:39 PM
  7. Phong Hà

    Bài viết:
    157
    Chương 5: Đánh Người Chuyên Đánh Vào Mặt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi Phượng Sở Ca bước ra ngoài, tình hình cuộc chiến đã trở nên vô cùng căng thẳng.

    Tử Lan bọn họ quả thật là không ra tay thì thôi, đã ra tay thì nhất định sẽ đánh cho đối phương kêu cha gọi mẹ.

    Lúc này, Phượng Thanh Uyển và Phượng Thiển Tuyết đâu còn giữ được dáng vẻ xinh đẹp như trước?

    Y phục của cả hai đã bị xé rách, tóc tai cũng xõa tung trên đầu, trông vô cùng nhếch nhác.

    Tử Lan bọn họ không vội giết đối phương, chỉ như mèo vờn chuột, chậm rãi trêu đùa các nàng.

    Phượng Sở Ca dựa vào một bên, nhìn Phượng Thanh Uyển và Phượng Thiển Tuyết, cong môi, cười..

    Phượng Thanh Uyển, Phượng Thiển Tuyết, đây mới chỉ là bắt đầu thôi!

    Trước kia, các người đã ức hiếp thân thể này nhiều hơn thế rất nhiều!

    * * *

    Từ xa, bỗng truyền đến những bước chân gấp gáp.

    Tiếng bước chân có phần ồn ào, lộn xộn. Rất hiển nhiên không chỉ có một người đến.

    Phượng Sở Ca đứng thẳng người, trong mắt lộ ra chút chế nhạo, nhìn về hướng phát ra âm thanh.

    Rất nhanh, vài bóng người xuất hiện trong tầm mắt, dẫn đầu là một nam một nữ.

    Người đàn ông trung niên mặc trường bào màu xanh, trên khuôn mặt chữ điền có vài phần nghiêm khắc.

    Người phụ nữ trung niên bên cạnh mặc y phục hào hoa, tuy tuổi đã cao nhưng vẫn không che giấu được nét đẹp thời trẻ.

    Nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn ở đây, Phượng Triều Dương và nhị phu nhân đều bất ngờ.

    "Dừng tay! Tất cả dừng tay cho ta! Đây là đang làm gì vậy?" Thấy dáng vẻ thảm hại của hai con gái, Phượng Triều Dương giận dữ hét lên.

    Chỉ là, đám người Tử Lan chỉ nghe lệnh của Phượng Sở Ca.

    Cuộc chiến trước mắt càng lúc càng kịch liệt.

    Phượng Thanh Uyển và Phượng Thiển Tuyết càng lúc càng nhếch nhác..

    Phượng Triều Dương cuối cùng cũng nhớ lại lời của nha hoàn báo cáo trước đó, ánh mắt quét quanh một lượt, cuối cùng rơi vào nữ tử áo trắng đang đứng xem trò vui.

    "Phượng Sở Ca! Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Vừa trở về đã sinh ra lắm chuyện như vậy! Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi không muốn trở về, thì cút ra ngoài cho ta!"

    Phượng Triều Dương tức đến mức râu dựng đứng, hai tay run rẩy chỉ vào Phượng Sở Ca, đủ thấy sự phẫn nộ của ông ta.

    Phượng Sở Ca khẽ rũ mắt khi nghe thấy lời ông ta nói, cuối cùng ngẩng lên.

    "Phượng gia chủ.. ngài nói rất đúng, ta thật sự không muốn trở về."

    Đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào mắt Phượng Triều Dương.

    Trong mắt, lạnh lùng bốn bề, khiến Phượng Triều Dương giật mình!

    Vừa rồi không nhìn kỹ Phượng Sở Ca, giờ mới thấy dung mạo của nàng, trong lòng chấn động!

    Không thể ngờ tới đồ vô dụng xấu xí năm nào, lại trở nên tuyệt sắc nhường này!

    Nếu biết trước nàng sẽ trưởng thành như vậy, ông tuyệt đối sẽ không hứa với Phượng Thanh Uyển và Phượng Thiển Tuyết gả Phượng Sở Ca cho thằng ngốc kia. Có gương mặt này, dù là phế vật, giá trị cũng không chỉ là gả cho tên ngốc sắp chết của Vân gia!

    Phượng Sở Ca không biết suy nghĩ của Phượng Triều Dương, nhưng nhìn ánh mắt thường xuyên lóe lên ý đồ không tốt của ông ta, liền biết ông ta không có ý tốt.

    Cuộc chiến bên cạnh vẫn tiếp tục, Phượng Sở Ca nhoẻn cười, khẽ nói: "Dừng!"

    Tử Lan bọn họ còn muốn tiếp tục đánh nhưng nghe lệnh của Phượng Sở Ca đành dừng tay.

    "Cha! Người phải làm chủ cho chúng con! Cái phế vật này dám đối xử với chúng con như vậy! Còn muốn đuổi chúng con ra khỏi Lâm Thủy Các! Cha mẹ nhất định phải dạy dỗ cái đồ vô dụng này thật tốt."

    Phượng Thanh Uyển khóc lóc đi lên. Vì trận chiến vừa rồi, mặt nàng chỗ đỏ chỗ sưng.

    Đúng vậy, Tử Lan bọn họ cố tình làm thế!

    Trước đó Phượng Sở Ca đã ra lệnh, không được đánh chết đánh tàn. Vì vậy, Tử Lan bọn họ chỉ đánh vào mặt Phượng Thanh Uyển và Phượng Thiển Tuyết.

    Người ta nói đánh người đừng đánh vào mặt, nhưng các nàng thì lại không!
     
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng một 2025 lúc 4:56 PM
  8. Phong Hà

    Bài viết:
    157
    Chương 6: Giành Lại Tất Cả

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Quả thật các nàng nhìn hai tỷ muội kia không thuận mắt.

    Hừ! Trước đây dám tung tin đồn bên ngoài rằng tiểu thư của nhà mình là quái vật xấu xí, vậy thì các nàng sẽ khiến họ trở thành quái vật xấu xí thực sự!

    Phượng Thanh Uyển và Phượng Thiển Tuyết khóc lóc nhào vào nhị phu nhân.

    Nhị phu nhân nhìn hai đứa con gái bảo bối của mình bị hành hạ thành ra thế này, đau lòng không chịu nổi.

    "Lão gia, ông nhất định phải làm chủ cho chúng.. Nàng ta vừa trở về đã biến phủ của chúng ta thành thế này, sau này còn ra thể thống gì?"

    Vừa nói, nhị phu nhân vừa nhìn Phượng Sở Ca một cách hằn học.

    Trong mắt nhị phu nhân, Phượng Sở Ca như một cái xương cá mắc trong cổ họng, lúc nào cũng muốn nhổ ra.

    Bởi vì Phượng Sở Ca là con gái do công chúa Kiến Đức sinh ra, cũng là đích nữ chân chính. Sự tồn tại của Phượng Sở Ca luôn nhắc nhở nhị phu nhân rằng bà chỉ là một thiếp thất, và những đứa con bà sinh ra chỉ là con thứ mà thôi.

    Năm đó, công chúa Kiến Đức được hoàng đế ban hôn gả cho Phượng Triều Dương. Cũng chính vì vậy, sau khi công chúa qua đời, Phượng Triều Dương không thể không nâng nhị phu nhân lên làm chính thất.

    Dù trong phủ chỉ có nhị phu nhân là nữ chủ nhân, nhưng bà ta mãi mãi chỉ là thiếp..

    Càng nghĩ, nhị phu nhân càng hận Phượng Sở Ca thấu xương.

    Nhiều năm qua, nhị phu nhân luôn tìm cách hãm hại Phượng Sở Ca, nhưng không ngờ hết lần này đến lần khác đều để nàng thoát.

    Nhìn hai đứa con của mình thành ra thế này, nhị phu nhân nước mắt giàn dụa, "Lão gia.. ông nhìn xem, nếu trên khuôn mặt như hoa như ngọc của Thanh Uyển mà để lại vết nào không thể xóa đi thì làm sao đây? Bây giờ, Tam Vương gia đang có hứng thú với Thanh Uyển, nếu vì lý do gì mà bị trì hoãn thì biết làm sao đây?"

    Sắc mặt Phượng Triều Dương trở nên lạnh lùng.

    "Phượng Sở Ca, hoặc trở về viện của ngươi, hoặc là cút ra khỏi Phượng phủ của ta!" Phượng Triều Dương chỉ vào viện hoang phế trước đó đã lệnh nha hoàn dẫn nàng tới!

    "Phượng gia chủ, bây giờ ta không phải đang ở viện của mình sao?" Phượng Sở Ca khoanh tay trước ngực, dựa vào cây cột bên cạnh thản nhiên nói.

    "Viện của ngươi? Ngươi quên rồi sao, sáu năm trước, ngươi đã bị đuổi khỏi Phượng gia của ta!"

    "Không cần Phượng gia chủ nhắc nhở, chỉ là.." viện này là mẫu thân ta để lại cho ta, để các ngươi dùng cũng đã đủ lâu rồi, giờ là lúc phải trả lại. "

    Lời vừa dứt, sắc mặt nhị phu nhân và mọi người đều thay đổi. Phượng Triều Dương cũng không ngờ người từng nhát gan yếu đuối dù bị bắt nạt cũng không dám lên tiếng, giờ lại trở nên táo bạo đến vậy!

    " Phượng Sở Ca, ngươi quả thật đã có bản lĩnh rồi! Dám nghịch ý ta! "Phượng Triều Dương tức giận đến mức râu dựng ngược.

    " Ta không hề nghịch ý Phượng gia chủ, ta chỉ đơn giản là giành lại những gì thuộc về mình mà thôi. Như lời Phượng gia chủ vừa nói, ta đã bị đuổi khỏi Phượng gia, đã không còn là người của Phượng gia, các ngươi cũng không cần giữ lại đồ của ta nữa. "

    Phượng Sở Ca nói, xoay người nhìn lên căn lầu, nở nụ cười nhẹ:" Căn lầu này là mẫu thân ta để lại cho ta. Ngoài ra, những sính lễ mà mẫu thân ta mang theo khi xưa, các ngươi cũng chuẩn bị sẵn sàng, lát nữa ta sẽ mang đi.. "

    Phượng Sở Ca vừa nói, tầm nhìn bỗng dừng lại ở tay nhị phu nhân.

    Chiếc vòng tay bằng ngọc trong suốt kia chẳng phải là của công chúa Kiến Đức đem theo từ hoàng cung sao?

    Đôi mắt Phượng Sở Ca lóe sáng, đột nhiên nhảy lên phía trước.

    " Á!"Một tiếng thét kinh hãi vang lên.

    Nhị phu nhân không dám tin nhìn vào tay mình.

    Vừa rồi bà chỉ cảm thấy tay đau nhói, sau đó phát hiện chiếc vòng yêu thích nhất của mình đã biến mất..

    Và chiếc vòng đó, hiện giờ, đang được Phượng Sở Ca nghịch ngợm trong tay..
     
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng một 2025 lúc 5:10 PM
  9. Phong Hà

    Bài viết:
    157
    Chương 7: Hỗn Chiến

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tốc độ của nàng rất nhanh, gần như không ai nhận ra nàng đã hành động như thế nào.

    Ngoại trừ Tử Lan, Bích La, Lục Trúc, ai ai cũng trợn mắt kinh ngạc.

    Tốc độ như vậy là điều mà một kẻ vô dụng có thể có sao?

    Nhị phu nhân không chú ý đến những điều khác, chỉ chăm chăm nhìn chiếc vòng tay trong tay của Phượng Sở Ca, lòng đau xót không thôi.

    Đúng vào lúc này, Phượng Sở Ca như phát hiện ra điều gì đó, khẽ "ồ" lên, rồi lại bay người tới trước, trực tiếp rút ra một cây trâm cài tóc từ trên đầu nhị phu nhân. "Cây trâm này, hình như cũng là sính lễ của mẫu thân."

    Cây trâm được rút ra, tóc mất đi sự trói buộc, xõa xuống.

    Nhị phu nhân đứng nhìn Phượng Sở Ca, hận không thể giết chết nàng!

    Phượng Sở Ca lại như không để ý, chỉ lắc lắc những món đồ trong tay: "Cảm ơn phu nhân đã giúp ta giữ gìn những thứ này trong những năm qua.. Yên tâm, lát nữa ta sẽ kiểm điểm từng món, lấy hết những gì thuộc về ta, không làm phiền phu nhân và hai vị tiểu thư phải giữ giúp nữa. À, về những món mà các ngươi làm mất hoặc làm hỏng, yên tâm, ta sẽ làm một danh sách, các ngươi cứ bồi thường đầy đủ là được."

    Những lời này khiến ba mẹ con họ nghe mà chỉ muốn ói máu.

    Phượng Triều Dương dò xét kỹ Phượng Sở Ca, sau khi xác định không thể cảm nhận được chút sức mạnh của nàng nào mới dẹp bỏ ý định của mình.

    Khoảnh khắc vừa rồi, Phượng Triều Dương nghĩ rằng, Phượng Sở Ca đã có thể tu luyện linh lực trở lại.

    Nhưng.. ông vẫn không cảm nhận được chút nào sức mạnh của nàng.

    Không cảm nhận được sức mạnh của đối phương chỉ có hai khả năng.

    Một là Phượng Sở Ca thực sự không thể tu tập linh lực. Hai là, sức mạnh của Phượng Sở Ca vượt xa ông.

    Hiện tại, Phượng Triều Dương đã là Trung cấp Linh Tông.

    Ông tin chắc dù thế nào đi nữa, sức mạnh của Phượng Sở Ca cũng không thể vượt qua Trung cấp Linh Tông.

    Như vậy, ông đã hoàn toàn yên tâm.

    "Phượng Sở Ca ta nhìn rõ rồi, hôm nay ngươi đến đây chỉ để quấy rối thôi!"

    "Sao ta lại quấy rối chứ? Phượng gia thật sự đánh giá ta cao quá rồi. Đã nói rồi, hôm nay bản cô nương đến là để lấy lại những gì thuộc về mình!"

    Phượng Sở Ca chẳng buồn để mắt đến Phượng Triều Dương, dáng vẻ thản nhiên của nàng một lần nữa kích thích mạnh mẽ ông.

    Phượng Triều Dương ông thực sự không thể chịu nổi nữa.

    "Phượng Sở Ca, ngươi đúng là đồ vô dụng phản nghịch. Hôm nay ta sẽ trừ khử ngươi để trừ hại cho dân!" Nói xong, quanh thân Phượng Triều Dương bỗng nổi lên một luồng khí thế mạnh mẽ.

    Thấy Phượng Triều Dương định ra tay, Tử Lan bọn họ lập tức tiến lên.

    Dù biết với sức mạnh của tiểu thư đối phó với Phượng Triều Dương không có gì phải lo ngại. Nhưng hiện tại, sức mạnh của tiểu thư chưa nên lộ ra quá dễ dàng.

    Lộ ra rồi thì không còn thú vị nữa.

    Ba người cùng xông lên công kích..

    Trong lúc họ đang giao chiến, Phượng Sở Ca vươn tay, từ ngón tay truyền ra một lượng linh lực theo hướng khí thế của Tử Lan mà trộn vào.

    "Bùm!" Một tiếng nổ mạnh vang lên, khí thế của Tử Lan va chạm thẳng với Phượng Triều Dương, ngay lập tức bùng nổ ra ánh lửa vô tận. Phượng Triều Dương cũng bị đánh lùi hai bước..

    Bên này đang chiến đấu, bên kia, Phượng Sở Ca thản nhiên xem diễn.

    Đột nhiên, nàng cảm nhận được động tĩnh phía sau..

    Người phía sau gần như dồn hết tám phần lực lượng tấn công nàng.

    Khóe môi cong lên lạnh lùng, ngay khi người đó sắp đánh tới nàng, quanh thân Phượng Sở Ca bỗng dưng xuất hiện một chiếc khiên bảo vệ.

    "Ầm!"

    "Á!"

    Phượng Thanh Uyển từ phía sau tấn công tới. Lúc này, toàn bộ công kích đều bị phản lại.

    Chiếc khiên bảo vệ hình vòng cung lại hòa tan sức mạnh mà nàng ta phát tán ra.

    Hướng đi rất chính xác, toàn bộ sức mạnh đó không lệch một chút nào, đánh thẳng vào mặt Phượng Thanh Uyển..
     
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng một 2025 lúc 5:22 PM
  10. Phong Hà

    Bài viết:
    157
    Chương 8: Tứ Tiểu Thư Khí Phách

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiếng kêu thét vang lên giữa không trung.

    Cũng chính vào lúc này, trong không khí bắt đầu phảng phất mùi máu tanh.

    Phượng Thanh Uyển chỉ cảm thấy khuôn mặt đau đớn không chịu nổi, đưa tay lên lau thì phát hiện đầy máu tươi, nàng hoảng sợ hét lên-

    "Á! Mặt của ta!"

    Nghe tiếng của nàng, nhị phu nhân và Phượng Triều Dương đều quay lại nhìn.

    Và chỉ một cái nhìn này khiến họ không khỏi hít vào một hơi lạnh.

    Toàn bộ khuôn mặt Phượng Thanh Uyển như bị nổ tung, máu me be bét, gần như không thể nhận ra ngũ quan của nàng.

    Máu tươi không ngừng chảy xuống.

    Nhìn thấy máu, Phượng Thanh Uyển cuối cùng không chịu nổi, cả người liền ngất đi.

    "Phượng Sở Ca, ngươi thật là quá đáng, hôm nay ta phải liều mạng với ngươi!"

    Nhị phu nhân thực sự không thể chịu nổi khi thấy con gái mình bị một phế vật làm cho ra nông nỗi này, liền giơ tay định xông tới.

    Bà ta không có thực lực cao, chỉ ở cấp Đại Linh Giả.

    Nhưng trong mắt bà, với thực lực này cũng đủ để giết một phế vật.

    Bà nhảy lên, lao vào Phượng Sở Ca..

    Những năm qua, thân thể nhị phu nhân đã phát tướng.

    Bà loạng choạng di chuyển thân hình nặng nề của mình, lao thẳng đến Phượng Sở Ca.

    Ngay khi bà gần chạm vào, nàng chỉ khẽ dịch chuyển bước chân.

    Thân hình chỉ khẽ lóe lên, đã rời khỏi vị trí ban đầu.

    Nhị phu nhân vồ hụt, đồng thời sau lưng bà truyền đến một cảm giác áp bức mạnh mẽ khiến bà phải thay đổi tư thế.

    Như vậy-

    Nhị phu nhân cứ thế lao người xuống, mặt hướng về đất ngã mạnh xuống. Cho đến khi "bụp" một tiếng, nhị phu nhân nằm bẹp trên mặt đất trong tư thế ngã sấp mặt.

    "Ôi, cái eo của ta.." Bà đau đớn xoa xoa eo mình, miệng không ngừng rên rỉ.

    Tình huống lúc này thực sự quá hỗn loạn.

    Phượng Triều Dương cuối cùng cũng dừng tay, đỡ nhị phu nhân và Phượng Thiển Tuyết đã sợ đứng ngây ra một bên.

    "Còn đứng đấy làm gì, mau đưa phu nhân và các tiểu thư về phòng đi!" Phượng Triều Dương liếc nhìn đám hạ nhân không xa, quát lớn.

    Tình huống hôm nay thực sự quá đặc biệt, đám hạ nhân cũng không dám chậm trễ, lập tức tiến lên đỡ những người nằm dưới đất lên.

    Khi đỡ nhị phu nhân dậy, vài tên tỳ nữ nhịn cười đến nỗi mặt đỏ lên.

    Nhị phu nhân thường ngày luôn ra vẻ bề trên, vì bị rút trâm cài và ngã xuống đất, tóc tai rối bù.

    Và vừa nãy ngã xuống đất, bà lại vấp vào răng của mình.

    Trên mặt đất, những chiếc răng rơi rụng lăn lóc chẳng phải là của nhị phu nhân sao?

    Đám hạ nhân càng không dám đưa bà trở lại Lâm Thủy Các.

    Vừa rồi khí thế của Phượng Sở Ca như vậy, trong lòng mọi người thầm nghĩ, Lâm Thủy Các hôm nay sẽ đổi chủ rồi.

    Tuy nhiên, phải công nhận hôm nay Tứ Tiểu Thư năm xưa thực sự rất khí phách!

    Đám hạ nhân lúng túng không biết đưa nhị phu nhân và mọi người đi đâu. Phượng Triều Dương nheo mắt, nhìn Lâm Thủy Các sau đó lắc đầu.

    Nghĩ đến lúc đánh nhau với Tử Lan vừa rồi, thấy được sức mạnh mạnh mẽ kia, Phượng Triều Dương mới hiểu, hôm nay Phượng Sở Ca hống hách như vậy là do nàng có sự hỗ trợ của cao thủ bên cạnh!

    Có cao thủ bên cạnh, ông cũng không thể xung đột trực tiếp với Phượng Sở Ca, nếu không chịu thiệt chỉ có mình.

    Ông quyết định tạm thời cho đám hạ nhân đưa nhị phu nhân và ba mẹ con về lại viện của mình.

    Cuối cùng thì ba mẹ con nhị phu nhân cũng bị đưa đi.

    Phượng Triều Dương lạnh lùng nhìn Phượng Sở Ca-

    "Phượng Sở Ca, ngươi đợi đấy.. Chuyện hôm nay, sau này ta nhất định sẽ tính sổ với ngươi."
     
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng một 2025 lúc 5:32 PM
  11. Phong Hà

    Bài viết:
    157
    Chương 9: Bột Ngứa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phượng Triều Dương giận dữ rời đi--

    Dù Phượng Triều Dương là gia chủ của Phượng gia, nhưng thực lực của ông không phải là cao nhất trong gia tộc.

    Phượng gia trở thành một trong tứ đại gia tộc của Thiên Khải là nhờ có thế lực bí ẩn phía sau chống đỡ.

    Không chỉ Phượng gia như vậy, mà ba gia tộc khác là Vân gia, Thủy gia, Dung gia cũng đều thế.

    Gia tộc cạnh tranh chính là nhờ vào thế lực hậu thuẫn của mình.

    Tuy nhiên, chuyện xấu gia đình thế này, Phượng Triều Dương không dám mặt dày mày dạn đi tìm thế lực sau lưng.

    Hơn nữa, ông không thể để Phượng Sở Ca chết. Hiện tại giữ nàng lại, ít nhất cũng có một lợi ích, đó là thay thế hai con gái khác của ông gả cho tên ngốc bệnh hoạn của Vân gia.

    * * *

    Sau khi đám người đó rời đi, không còn một nha hoàn, nô tài nào dám nán lại.

    Tứ tiểu thư vừa mới trở về đã khiến cả Phượng phủ náo loạn. Ai biết nàng còn có thể làm ra chuyện gì nữa.

    Vì vậy.. muốn bảo vệ mạng sống thì tránh xa Lâm Thủy Các.

    Khắp bốn phía yên tĩnh không một tiếng động. Tử Lan và những người khác nghĩ lại những cảnh vừa rồi, không nhịn được cười "hahaha".

    "Haha.. tiểu thư, vừa nãy sắc mặt của Phượng Triều Dương thật là thú vị."

    "Còn mặt của Phượng Thanh Uyển coi như xong. Hừ, ai bảo cô ta dám đánh lén tiểu thư của chúng ta!" Bích La nói theo.

    Lúc này, Lục Trúc vốn luôn im lặng bỗng nhiên trầm ngâm, nàng mấp máy môi như muốn nói gì đó..

    "Lục Trúc, ngươi muốn nói gì?" Tử Lan phát hiện ra sự khác thường của Lục Trúc bèn hỏi.

    Lục Trúc lúc này mới nhẹ nhàng mở miệng: "Vừa rồi ta đã tát Phượng Thiển Tuyết vài cái, tiện thể rắc lên mặt nàng ta chút bột ngứa.."

    Bột ngứa..

    Bột ngứa..

    Bên cạnh, Tử Lan, Bích La, thậm chí là Phượng Sở Ca đều khẽ giật giật khóe môi.

    Không ngờ, thường ngày Lục Trúc nhìn không hiện sơn lộ thủy, giờ lại có chiêu này!

    Bột ngứa vừa lên, không nói cái khác, chỉ riêng mặt Phượng Thiển Tuyết, trong thời gian ngắn chắc chắn sẽ để lại sẹo.

    "Haha! Lục Trúc, ngươi thật là có tài đấy, không ngờ bình thường trông ngươi hiền lành, hóa ra lại trầm mặc mà bạo dạn, chiêu này hay lắm." Tử Lan vỗ vai Lục Trúc, nói.

    Lục Trúc hơi rũ mắt: "Ai bảo nàng ta làm hại tiểu thư của chúng ta? Làm hại tiểu thư của chúng ta, ta nhất định không để cô ta sống yên ổn được!"

    Phượng Sở Ca nhìn ba người trước mặt, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên vài đường cong ấm áp.

    Sáu năm trước, khi nàng xuyên không vào, nàng được một người bí ẩn nhận nuôi.

    Ban đầu, nàng thực sự không thể tu luyện linh lực, nhưng người đó là một luyện dược sư, không chỉ phát hiện nàng bị độc từ khi còn trong bụng mẹ làm tắc nghẽn kinh mạch mà còn giúp nàng giải độc, sau đó nhận nàng làm con gái nuôi.

    Cho đến bây giờ, Phượng Sở Ca vẫn không biết người bí ẩn đó rốt cuộc là ai.

    Và trong suốt thời gian này, chính là ba người này luôn phục vụ nàng, cùng nàng tu luyện, cùng nàng trưởng thành.

    Ba người này đối với nàng mà nói, không phải thân nhân mà hơn cả thân nhân.

    "Ồ, tiểu thư, đứa trẻ trước đó đâu rồi?" Lục Trúc đột nhiên nhớ đến đứa trẻ kỳ quái đó.

    "Ta đã đưa nó vào phòng trong. Đứa trẻ đó khí tức yếu ớt, không biết khi nào mới tỉnh lại."

    "Thuốc của tiểu thư không có tác dụng sao?"

    Phượng Sở Ca lắc đầu. Những loại thuốc đó thật sự không có tác dụng lớn.

    Thấy Phượng Sở Ca lắc đầu, mấy người bên cạnh đều im lặng.

    Ngay cả một luyện dược sư trung cấp cũng không thể cứu được. Có lẽ đứa trẻ đó thực sự đã bệnh đến trạng thái vô phương cứu chữa rồi..
     
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng một 2025 lúc 5:42 PM
Trả lời qua Facebook
Đang tải...