Đam Mỹ [Edit] Suite Side Of Passion - Yuji

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Tịch Ngôn Trầm Thoại, 12 Tháng một 2025.

  1. [​IMG]

    Tác phẩm:

    SUITE SIDE OF PASSION (PT)

    Tác giả: Yuji

    Trans: TN Tram Thoai

    Thể loại: Boylove, hành độn

    Tình trạng chính văn: Đã end

    Tình trạng Edit: Đang cập nhật.

    Thoại mua raw Hàn về edit.​

    Văn án:

    "Nếu cái chết của Jeong Taeui được xác nhận. Hãy tiêu diệt Ilay Riegrow bằng mọi giá."

    "Nếu anh chết, hãy giết tôi."
     
    Tumdu, AGxiaoling, Suadaiduong8 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng một 2025
  2. Đăng ký Binance
  3. Mở đầu ác mộng của Ilay. (P1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ilay muốn khử Jae, để xem lần này cậu ta có may mắn thế không.

    Anh đang cầm một con dao nặng. Con dao tạo ra trọng lượng vừa phải mỗi khi anh vung nó, và cảm giác của bàn tay khi đâm xuyên qua một miếng thịt. Lưỡi dao vẫn sắc bén như mọi khi, mặc dù nó bị vấy máu, máu nóng chảy dọc theo các rãnh của lưỡi dao, làm vấy bẩn đôi găng tay vốn đã ướt một lần nữa.

    Nó như một trò đùa

    Không có gì đặc biệt tốt hay xấu. Giống như khởi động nhẹ và tập thể dục. Trừ khi đó là con mồi mà anh đang nhắm tới, anh không cảm thấy gì ngoài sự nhẹ nhàng của việc di chuyển cơ thể đơn giản.

    "Ở đâu.."

    Anh lẩm bẩm như ngâm nga. Người trốn phải ở đâu đó trong tòa nhà này. Con mồi ghê gớm đó. Không sao nếu cậu ta chết hoặc là có người khác chết thay cùng không sao. Trong mọi trường hợp, người đã dẫn dắt tình huống như thế này chưa nên bị bắt.

    "À.." Ilay cười. Trên đầu cầu thang, nơi không có ánh sáng và bóng tối đen kịt.

    "Tôi có một cái mùi thính, tôi có một giác quan rất tốt, nhưng tôi chưa bao giờ Có linh cảm xấu về con mồi." Anh thì thầm nói vs con mồi đang trốn chạy.

    (Ilay đang truy bắt con mồi mà mình lầm tưởng là Jae)

    Khoảnh khắc anh khẽ thì thầm, con mồi bắt đầu bỏ chạy. Trong bóng tối, để lại một dấu vết mờ nhạt, không khó để theo dõi. Không nói một lời nào. Tiếng bước chân vội vã đi xa có gì đó không được tự nhiên. Có lẽ con mồi bị thương ở đâu đó. Nhưng nó không thành vấn đề. Nó đủ để bắt con thú nhỏ chạy trốn vào bóng tối ngõ cụt và cắt cổ nó. Chà, tôi không biết. Khi tôi đâm nó, nó đã tránh, nhưng lần này lưỡi dao còn nguyên vẹn có thể bị gãy. Tuy nhiên, không khó để cắt cổ một người ngay cả với một lưỡi dao gãy.

    Lần này, Sự may mắn đáng kinh ngạc đó sẽ cho tôi thấy điều kỳ diệu gì nữa đây? Con mồi lần này sẽ chết? Chẳng phải nó sẽ chết sao? Không mất nhiều thời gian để đuổi kịp con mồi. Tôi ngưỡng mộ cách cậu ta di chuyển cơ thể nhẹ nhàng và né chệch hướng lưỡi dao mà tôi sử dụng.

    Phản xạ nhanh hơn là may mắn đã giữ cho cậu ta sống sót, ít nhất là bây giờ. Quả thật, dù sao con mồi cũng không chết dễ dàng như vậy. Một niềm vui lẫn lộn từ từ nở rộ. Chết hay không chết cũng không sao cả, nhưng nếu nhất quyết phải nói, thì thà tôi giết chết còn hơn. Tất nhiên, sẽ tốt hơn nếu không có một người có mối quan hệ không thể phá vỡ với cậu ta? --được rồi. Nhưng đồng thời nó cũng là vấn đề. (Nếu giết Jae mà Tae lại có mối quan hệ không thể phá vỡ vs Jae, nhớ câu nếu Tae chết thì tôi cũng sẽ chết của Jae không)

    Nếu tôi tự tay giết chết người này, chắc chắn em ấy sẽ oán hận tôi.

    Nhưng sự may mắn đáng kinh ngạc của người này sẽ đi tới đâu? Tôi cũng cảm thấy cái gì đó thôi thúc muốn thử nó.

    Đến ngõ cụt, tôi xoay con dao trong tay và chộp lấy nó. Rồi không chần chừ, tôi đâm mạnh con dao vào con mồi đang thở hồng hộc chạy trong bóng tối. Tuy nhiên, tiếng súng vang lên như thể có kẻ đang nhắm đúng thời điểm. Mùi thuốc súng nồng nặc.

    "Tránh xa cậu ấy ra.'

    Ilay biết hắn ta sẽ tới để tìm kiếm người này, đến rồi cũng tốt, người này hay người kia ai chết không quan trọng, việc hắn ta có súng không làm tôi bận tâm chút nào, thay vào đó những người cản đường này lại vo ve ầm ĩ như những con ốc sên tới muộn.

    Cơ thể bị bầm tím, trông như bị rạch khá sâu ở bụng nhưng tôi chỉ tặc lưỡi cho qua.

    Đó là cái giá phải trả cho vụ chơi mèo chuột, niềm vui ngắn ngủi, ngay khi định lấy con dao ra thì sẽ mất máu.

    Tốt, tối nay thật thú vị làm sao, bây giờ chỉ cần không nhìn thấy mấy người này trước mặt mình và em ấy nữa là đủ.

    Tôi không quan tâm 2 người kia nói gì, tôi đang suy nghĩ tới việc trở lại Berlin, tôi đã để em ấy ở lại đó và một mình tới (Frankfurt).

    Lau máu trên lưỡi dao, máu đặc quánh như caramel, bling bling dưới ánh đèn pin của mấy người vừa tới, trong ánh sáng mờ nhạt, Ilay lau lưỡi dao vào vạt áo, ngoảnh đầu nhìn lại vs cái nhìn vô nghĩa có những nạn nhân khác.

    Trước đó con mồi này không nói gì khi bị truy đuổi ra (Bị bịt mỏ) tôi nhìn thấy khuôn mặt bê bết máu và bụi, mắt chúng tôi chạm nhau, bàn tay lau máu của tôi dừng lại.

    Ilay đứng chết trân tại chỗ nhìn chằm chằm người đó, chớp mắt 1 2 lần hoài nghi cái nhìn mà một người đáng lẽ không nên ở đây.

    " Ta-.. "Ngay cả cái tên tôi định nói ra cũng cứng đờ ở đầu lưỡi, vừa nhìn thoáng qua, suýt chút nữa cái tên của người nào đó rất quen thuộc đã phát ra, nhưng nghĩ mãi không ra, đầu tôi nhất thời trống rỗng, chủ nhân của cái tên đó không nên ở đây.

    Không nên ở đây.

    Người đứng ở đó là người mà trước đó tôi đã cố giết bằng chính tay mình.

    Người đó nhìn chằm chằm tôi mà không hề chớp mắt lần nào, chỉ chớp mắt khi mồ hôi trộn lẫn vs máu vào mắt, khi nhìn thấy lông mi của mình cử động vì ướt, tôi nhận ra mắt mình không có lỗi.

    Đó có phải là cái người mà tôi đang cố giết chết không?

    (Ilay đang hụt hẫng, đang tự trách, đang hoài nghi, đang sợ hãi)

    Nếu lúc đó chỉ lệch tay một chút nữa thôi, nếu lúc đó tôi quyết định chặt đứt cuống họng của người này một cách nghiêm túc.

    Thì bây giờ tôi đã nhìn thấy một thi thể, một cái xác dưới ánh đèn pin đó, nơi mà con dao của tôi sẽ đâm vào cổ em.

    Tae từ từ đứng dậy, đẩy người đã bất tỉnh nhân sự qua một bên. Rahman hôn xong đèn rọi thẳng mặt Tae cái hắn ta thấy rồi lăn ra xỉu ngang, không biết là bị thương xỉu hay bị sốc xỉu.

    Loạng choạng đứng dậy tiến lại gần Ilay, Tae lau mặt bằng tay, lỡ chạm vào vết thương, một tiếng rên rỉ cùng tặc lưỡi thoát ra.

    Ilay chỉ đứng trơ mắt nhìn người tiến lại gần mình đứng trước mặt.

    Tae: Đến bệnh viện thôi.

    Ilay: . Gì?

    Tôi không thể nghe thấy những gì em ấy nói, chỉ nhìn vào đôi mắt còn sống, và đôi môi chuyển động khi nói.

    Tae:" Tôi thấy cả bên trong anh rồi kìa. "

    Theo ánh mắt đang đi xuống bụng của mình, tôi chỉ nhìn theo mắt của em, thấy bụng bị dao đâm rách toạc ra, ruột sắp quằn quại có ý chui lọt ra ngoài rồi.

    Thì sao chứ, dù sao điều này cũng tốt mà, vậy thì, em đã nghĩ gì?

    Em đã không thể nói gì và chạy trốn không suy nghĩ, em đã gọi tên tôi trong họng đó sao? Em đã hét lên rằng hãy dừng lại đi, khi bị lưỡi dao cắt qua miệng em đã hét lên là điều đó đúng không?

    Tae: Đi thôi.

    Ilay còn chưa tỉnh táo: Đi đâu?

    Ilay nắm lấy tay Tae, người đã đưa lưng vs mình một cách hoảng hốt, Tae định quay đầu lại đã nắm lấy tay anh rồi nhìn anh vs đôi mắt mở to. (Ý Ilay bị ngáo hay gì, ruột sắp phọt búng ra ngoài rồi còn hỏi đi đâu)

    " Bệnh viện! "

    ".. À.. Bệnh viện.. Tôi không cần đâu. "(Ilay còn mơ màng lắm)

    " Tôi cần! "

    Tae khẳng định mình cần vs khuôn mặt xanh lét, tôi nhìn em một lúc rồi ngoan ngoãn theo sau. Khi tôi đang đi theo xuống cầu thang đột nhiên em lại hét lên:" Đừng đi! Đừng đi bộ nữa! Cáng đâu! "Tôi phải dừng bước lần nữa.

    1477 11/5

    Tôi không rời mắt khỏi cái người đang run rẩy lẩm bẩm run rẩy kia" Ngoại trừ việc anh còn di chuyển thì tôi chả phân biệt được người vs thi thể. "(Ý là Ilay lòi ruột mà không có dấu hiệu đau đớn, như zombie á)

    Vẫn chưa chết, tôi còn sống. Cảm giác lạnh lẽo vẫn xâm chiếm lấy tôi, trái tim như đóng băng khi thấy em chạy tới chỗ người dân xin cáng rồi lại chạy thình thịch đến chỗ tôi.. Trái tim tôi mới chậm rãi đập, như sống lại.

    Ilay: Ah.. Chỉ cần nhìn vào em thật sự làm trái tim tôi ngừng đập. Nếu ở cùng vs em thì (tôi) không thể chết được. (Không rõ là tôi hay em nên bỏ ngoặc)

    Tae thận trọng nhìn xuống cơ thể tôi và cau mày nhìn quanh như tìm kiếm gì đó lẩm bẩm 'Có nên kiếm gì đó băng lại không nhỉ?'

    Tôi trả lời:" Thế này là ổn rồi."Và đáp lại tôi là cái nhìn hung dữ.

    Nhận thấy cái nhìn đó cuối cùng tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm và hít sâu một hơi.

    Nhưng! Tôi nhận ra. Điều thế này có thể xảy ra lần nữa, bất cứ khi nào, mà không phụ thuộc vào ý chí của con người, dù muốn hay không.

    Tính cách của em ấy, những người xung quanh em ấy và những linh hồn xấu xa đã quấn lấy em, có thể lặp lại điều tương tự bất cứ lúc nào.

    Đó là cái giá phải trả mà con người đã tự gây ra từ trước cho đến nay.

    (Này như đoạn Ilay giác ngộ ra mà khúc sau cao cả quá, ngoại trừ bản thân Ilay ra, còn những nguyên nhân khác có thể gây ra cái chết của Tae)

    1783 1/6/2023 4H4
     
  4. Nằm Dưới Thốn Lắm. (P2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    *

    Nếu nghĩ về nó, dấu hiệu đã ở đó được vài tháng rồi. Không, nếu chúng ta chỉ nhìn vào khả năng điều đó xảy ra, nhìn lại vài năm chúng ta có thể nhìn lại thậm chí sớm hơn thế. Từ lúc anh trai Tae bị mắc kẹt trên hòn đảo chết tiệt phía đông Châu Phi, đã có những dấu hiệu. Tuy nhiên, tôi đã cố gắng quay đầu và nhắm mắt làm lơ, nhưng cuối cùng, thực tế đã đến. (Cái cảnh Rah hôn Tae nhầm tưởng là Jae là Tae biết, Rah thích anh trai mình)

    Trong nhận thức của một người em trai.

    Jeong Tae-eui, người đang cắt gọn gàng đám cỏ mọc um tùm trong suốt mùa hè, đã trải qua sự kiểm tra nghiêm ngặt của Peter nhiều lần trong quá trình làm, tôi lại còn chào đón với một vị khách không mời vào ngày hôm đó.

    "Jae-Hyung?"

    Tôi giơ tay cầm lưỡi hái và lau mồ hôi trên sống mũi bằng cẳng tay, Jeong Tae-eui chớp mắt trước Jeong Jaeui, người đột nhiên xuất hiện ở góc sân. Đi theo Kyle, anh dẫn đường với nụ cười toe toét, Jeong Jae-eui nhìn lại Jeong Taeui đang gọi mình, đáp lại "Taeui.", Tae đã ném lưỡi hái vào một túi đất, bối rối đến gần anh trai và thay vì chào, thay bằng một cái ôm nhẹ, tôi nhận ra rằng anh trai thực sự ở đây.

    Tae thật sự rất nhớ anh trai.

    Vài giờ trước tại sân bay, Jae bất ngờ liên lạc vs Kyle, muốn đến làm khách vài ngày, Kyle rất vui vẻ đáp ứng nhưng không nói cho Tae biết như một điều bất ngờ.

    À, hóa ra Kyle trốn việc để chào đón vị khách, nên tôi không dám nhìn James phía sau đang cầm cặp sách vs ánh mắt ảm đạm.

    Tae bảo sẽ chỉ cho anh trai mình phòng ở, kêu Kyle đi thay đồ.. hay là đi làm việc vs James tiếp đi.

    J Tae vội vã chạy vào nhà mém tí vấp J Jae, khi đang nghĩ tới James thì ẻm đã quẳng ra sau đầu.

    Nhìn Jae như vừa bị đuổi ra, không có hành lý, nhìn giống bị đuổi hơn là lười đóng gói đồ đạc.

    Jae chỉ mang hộ chiếu, nhàn nhã lắc đầu, không bị đuổi.

    Kẻ có quyền lực ở Trung Đông đang ký hợp đồng với Jae, họ dùng mọi cách trong nhiều năm để lôi kéo Jae vào tổ chức của mình. Bây giờ, đã được một thời gian Jae vào (Riyadh) và không đời nào họ có thể đuổi anh ấy ra ngoài.

    Tae: Nhưng vụ gì đã xảy ra thế, mà sao anh không gọi em? Cái này phải là kỳ nghỉ không?

    Jae: Ừm, giống thế.

    Tae: Giống? Sao thế bộ anh xảy ra vấn đề trong kỳ nghỉ này hả?

    Jae: Anh đã xin nghỉ vài ngày, nhưng vẫn không nhận được phản hồi.

    Tae: Gì? Chắc sẽ ổn thôi.

    Jeong Jaeui bắt tay nhẹ và nói. Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc như thường lệ của anh trai, tôi đã nhẹ nhõm.

    Nhưng có gì đó mà tôi mơ hồ nhận ra khi anh trai không liên lạc. Có thì nói không thì thôi, Jae ấp úng khiến Tae bối rối, một khi anh trai đã suy nghĩ, chỉ có thể đợi anh ấy sắp xếp trong đầu xong thôi.

    Tôi sẽ tận hưởng khoảnh khắc ở bên anh trai, còn Kyle đã bước vào hớn hở vs cuốn sách rách nát ấn bản năm 1879.

    Tae nhận ra không cần quá lo lắng cho con cưng của ngôi sao may mắn làm gì, thà lo vụ trời sập còn hơn.

    *

    Vào buổi sáng, Ilay đã nửa đùa nửa thật với mục tiêu sống của mình, anh đã rời Berlin vì công việc ngắn hạn và anh có nói sẽ đi xa vài ngày. Đó thực sự là thời điểm giết người. Bằng cách nào đó, Ilay sẽ trở lại vào đúng ngày anh trai tôi đi. Tuy nhiên, J Tae rất biết ơn vì may mắn đã không đưa hai người gặp nhau, tôi quyết định tận hưởng phút giây vs anh trai một cách chill nhất.

    Nếu nghĩ về nó, lần cuối cùng anh em chúng tôi ở bên nhau dưới một mái nhà như vậy là khi nào? Còn Kyle mang theo những cuốn sách cũ để lúc anh ấy rảnh rỗi thảo luận với Jae, mặc dù đôi mắt phô trương của James đã hướng về Tae bé bỏng (Như nhà trẻ á má)

    Ilay, người đã gọi điện vào đêm khuya, khi nghe tin về Jae sẽ ở lại và một sự im lặng đáng lo ngại xảy ra.

    Ngay cả khi tôi và anh trai ngồi im re nhiều hơn nói chuyện vui vẻ, tôi vẫn vui vẻ, tâm trạng tốt. Vào một đêm yên bình cách đây vài ngày, Jeong Taeui, người đang lắng nghe tiếng côn trùng trong khi uống một ly bia ướp lạnh hoàn hảo bên cạnh Jeong Jaeui, đã có tâm trạng tốt đẹp, vô cùng hài lòng.

    Jae gọi tên Taeui và hỏi: Em có nghĩ cuộc sống có người yêu tốt hơn cuộc sống độc thân không?

    (Chắc Rahman đã làm gì để Jae phải suy nghĩ rồi chạy tới chỗ Tae nhờ cố vấn)

    11/5

    Sau khi nêu các tình huống có thể vì mục đích cho cuộc tỏ tình của Rahman.

    Đùa giỡn? (Câu trả lời của Rah là không phải)

    Tỏ tình vì chính trị. (Không phải)

    Lý do chiến lược. (Cũng không)

    Vậy muốn lấy tinh trùng? (Càng không) Tự nhiên Tae thấy cũng tội tội Rahman, để tỏ tình đầy dũng khí bị xem thành có mục đích gì đó, chắc hắn cay lắm.

    Tae nhìn Jae suy nghĩ nghiêm túc thở dài, như đó là vấn đề đáng lo ngại.

    Tại sao anh lại đến đây nói vs em điều đáng ngờ đó?

    Tae hỏi Jae tính sao?

    Jae khen Rahman không tệ..

    Nhìn Jae đang suy tư, tôi như biết đáp án đành vỗ vai anh an ủi.

    Tae: Thích thì thích, không thì thôi. Dù có xảy ra chuyện gì thì em vẫn đứng phía sau anh.

    J Jae ngẩng đầu mỉm cười nhìn J Tae, nhìn thấy nụ cười đó cùng cái gật đầu như vô hình.

    Nhưng..

    Tae: Nhưng, Hyung, cái đó, mối quan hệ.. Người chấp nhận nó luôn đau đớn vô cùng.

    (Hầu như 2 ae nhà này không nghĩ tới chuyện nằm trên)

    Ngay cả khi Tae đã dùng từ uyển chuyển thì người anh thông minh vẫn hiểu ra ý.

    Người anh trai kiên nhẫn và điềm tĩnh lại yếu đuối một cách đáng ngạc nhiên trước những cơn đau thể xác. Không biết phải vì từ nhỏ yếu ớt nên thường xuyên đi bệnh viện, hay là vì trong sinh hoạt hàng ngày rất ít trải qua đau đớn ngoài ý muốn. Trong mọi trường hợp, Jae ghét đau hơn J Tae.

    Quả nhiên, lúc này, tôi nhìn thấy trên mặt anh tỏ ra lo lắng.

    Jae: Đau không?

    Tae: Tất nhiên rồi. Nó không được sử dụng đúng mục đích, hướng vào vs đi ra ngược nhau, vs trên hết, nó có lẽ không phải là kích cỡ mà anh thường thấy trong wc hàng ngày đâu. (Khác cục shit khác bộ phận nào đó)

    Bằng cách nào đó, tôi cảm thấy rằng chiều hướng của câu chuyện đang trở nên hơi tục tĩu, nhưng Tae vẫn muốn nói ra, nhưng không biết cỡ của 'ai kia' thế nào, Hyung càng không thể biết được. (Tae nói đại chứ không bt Rah bé lớn thế nào, định nói đại mà thật tế cho Jae sợ mà đừng dại dâng cúc)

    Jae: À kích cỡ.. Vâng, Rahman, hmm. Có một chút quá lớn hơn người. Với lại, khi một người đàn ông trường thành bình thường thì cương sẽ to hơn bình thường..

    Chờ đã, anh, làm sao anh biết kích thước của thằng đó?

    Jeong Tae-eui mở to mắt, cảm giác như bị dội nước đá vào đầu, cồn vẫn chưa hết, Jae cau mày với vẻ mặt khó hiểu và tối sầm lại. Nếu anh ấy đang nhớ lại ký ức về một thứ gì đó mà anh ấy đã thấy trong quá khứ.

    Sau đó, trước khi Jeong Tae ui có thời gian để hỏi, anh ấy nhìn Jeong Tae-ui với một nếp nhăn hơi đậm hơn giữa hai lông mày.

    Jae: Taeui, em có sao không?

    "Huh?"

    Jae: Khi làm vs Rick.. Nhìn có vẻ không được tốt lắm.

    Giọng nói lo lắng của anh trai như đòn chí mạng vs Tae.

    Tae: Ừm.. Anh đã thấy 'cái đó' ở đâu vậy?

    Jae: Hồi đó, khi em nhập viện ở Frankfurt. (Cái đoạn lòi phèo của Ilay, Diaphonic)

    Tae: Oh, bệnh viện..

    Chỉ một lúc sau Tae mới xoa dịu được trái tim đập thình thịch của mình khi nhớ lại lúc tỉnh ở bệnh viện và cái đêm kinh hoàng mém bay sọ đó.

    1548 2/6
     
    LHMT28, lươnconcôđơnTaopagededuchuyen thích bài này.
  5. Taeui Tìm Việc. (Phần 3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trên thực tế, có rất nhiều cơ hội để khám tại bệnh viện ngay cả khi không có ý định khám. Bên cạnh đó, sẽ còn hơn thế nữa đối với một con người thiếu dây thần kinh xấu hổ như anh chàng đó. (Ilay)

    Mặc dù trong bệnh viện là nơi mọi người được đưa đến hàng giờ, không có gì lạ khi anh thay quần áo ở hành lang nơi mọi người đi qua.

    Nhưng, Tae đột nhiên mất hết năng lượng, tự nhiên tôi nhớ ra nơi anh trai mình đã nhìn thấy vùng kín của Rahman. Tôi không còn sức để uống nốt số bia còn lại chỉ vài ngụm, nên tôi ném nó vào thùng rác. (Tae còn từ bỏ bia thì biết mức độ ớn rồi)

    J Tae chạm mắt vs J Jae, người vẫn luôn nhìn em trai mình.

    Tae vội nói: Không sao, không có gì, em đang sống với người đàn ông đó rất tốt mà không có vấn đề gì, thật đó.

    Thấy sự lo lắng mờ nhạt trong mắt anh trai giảm đi một chút J Tae cười nhẹ.

    Ai lại có thể tin rằng tôi thân mật cùng người đàn ông tên Ilay Riegrow mà không gặp vấn đề gì, nhưng sự thật là vậy, ít nhất tôi nghĩ thế. (Cuối ps Tae đã bảo không tệ, sống vs Ilay không tệ)

    Mặc dù đã có rất nhiều vấn đề lớn xảy ra trong quá khứ và tôi không biết tương lai sẽ ra sao. Và sự 'thích nghi' mà tôi đã gây dựng cho đến nay, nói chung giờ ổn áp rồi.

    Điều đó không tốt sao.

    Jeong Taeui nhún vai, Jae im lặng nhìn em trai một lúc, cũng nở một nụ cười. Thấy anh trai gật đầu nói "vâng." Tae cảm thấy nhẹ nhõm.

    Tae: À, nhưng anh à, lúc đầu nó đau khủng khiếp. Vâng, em thực sự nghĩ rằng mình sẽ chết. Nó vẫn vậy trong một thời gian. Nên Hyung, anh nên suy nghĩ cẩn thận. Đối với phía chấp nhận, nó thực sự rất đau.

    Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình ôm lấy anh trai mà nói về chuyện này, nhưng thật sự cuộc đời không biết trước được điều gì. Xác nhận rằng ánh sáng tiêu cực đang dần cứng lại trên khuôn mặt của anh, Jeong Taeui thốt lên trong lòng.

    Ít nhất nếu tôi nói điều này, anh sẽ không bị nghiền nát. Sau đó, gánh nặng trên cơ thể sẽ ít hơn. Không, tôi thực sự không muốn tưởng tượng cảnh anh trai mình trèo lên người đàn ông đó, nhưng dù sao đi nữa. Như thể hiểu chính xác những gì Jeong Taeui đang cố nói, Jeong Jaeui từ từ gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc rồi kết thúc chủ đề, Sau khi bình tĩnh lại, Tae, người lại thèm bia, lôi một lon bia từ tủ lạnh rồi mở. Jae cũng nhận bia, hai anh em cụng bia và uống với nhau không nói một lời.

    1180

    Và quả nhiên, chiều hôm đó, Ilay trở lại. Anh ấy tặc lưỡi khi nghe tin Jeong Jaeui đã rời đi, nhưng khi anh ấy ngậm miệng lại, chắc chắn cũng có cùng suy nghĩ với Jeong Taeui. Jae được sinh ra dưới một ngôi sao may mắn đặc biệt. (Ai cũng biết Jae vs Ilay kỵ nhau vụ lụi nhầm đó, giờ cứ thấy 2 người đó chạm mặt là Tae không muốn rồi)

    "Ahaha.."

    Khi nghĩ về điều đó, mọi thứ ngay lập tức trở nên nhẹ nhõm, và Tae bật cười, tự nhủ rằng mình thực sự không cần phải lo lắng nhiều cho anh trai. Ilay đứng bên cạnh nhìn Tae, cái người đột nhiên phá lên cười, tôi cười một lúc lâu rồi vỗ vai Ilay nói không có gì.

    Cùng lúc đó, mấy vết máu khô từ bộ quần áo sẫm màu của anh bể vụn ra, đồng thời Tae cũng tắt cười và cử động.

    "Vl, đó không phải là máu của tôi." Tae nói, rồi lặng lẽ đẩy Ilay vào phòng tắm còn mình quay lại, không còn lo lắng về anh trai nữa. Tất cả những gì còn lại là lời chia buồn với một người không xấu số nào đó trên áo Ilay.

    Chris, người không may mắn như J Jae, đã chạy tới sau kỳ nghỉ. Từ sân bay (Tegel) ngay trong đêm, tới cùng lúc Ilay trở về và xông vào nhà Kyle ngay cùng đêm, cho nên tôi đã bị Ilay đưa ra khỏi nhà một hoặc hai ngày, tâm trí của tôi, về vụ của anh trai đã bị đá ra khỏi đầu. Sau đó, trong một hoặc hai tháng, khi Ilay, người đã sống ẩn không ra khỏi nhà như thể con đường sinh nhai đã bị cắt đứt, rồi lại rời đi vài ngày trước rồi anh nói mình sẽ đến xem việc làm, còn Tae đã lấy lại được sự yên tĩnh tẻ nhạt.

    Và bây giờ, tôi đang nằm trước khung cửa sân thượng, uống bia với cơn gió thổi từ khu vườn vào một đêm sôi nổi của tiếng côn trùng.

    1515 30/5/2023

    22H

    "Cách đây không lâu tôi đã gặp lũ muỗi rồi, nhưng nếu mà nằm đó như vậy với lưới diệt côn trùng mở thì chắc sẽ bị nó cắn thỏa thích."

    Kyle ôm đầu khóc thét, James sắp nổi bão.

    Kyle đã làm việc chăm chỉ để lôi kéo James vô công ty, Tae cười nhạo anh, khi thấy James, Tae luôn coi là tấm gương sáng cho sự chăm chỉ.

    Nhưng lại có một ông chủ ai cũng ước có năng lực đấy mà làm biếng.

    Kyle bào chữa: Ngay khi James làm việc, cuộc sống của anh dường như chảy thây ra.

    Là một con dân trẻ tuổi trong nhà này, Tae luôn giúp đỡ Peter, nhưng anh ấy cũng không phải người để ý gì nhiều, dù tôi có ăn chơi. (Tae phụ Peter làm việc dù có làm gì thì cũng không bị phàn nàn)

    Xong Kyle nhờ Tae làm chung với mình để James bớt việc, bớt cáu với ông chủ lại.

    Tae nhìn anh, Kyle cụp mắt xuống đáng thương lẩm bẩm 'Có vẻ em không hứng thú với nó.'

    Tae xua tay rồi cười: "Không, Không phải, haha tại tôi đang nghĩ anh cũng nói câu như vậy, có hơi.. khi 2 anh em các anh giống nhau ở khía cạnh này.'

    Tae nói chuyện vs Kyle một lúc thì thấy 2 anh em Kyle vs Ilay không giống gì, được cái về công việc thì tư duy giống nhau.

    Đó là câu Ilay đã bảo hôm trước khi anh đi làm.

    Ngay cả khi đang nói chuyện điện thoại dù là tiếng Hàn nhưng anh lại hiểu từ đó như một bóng ma, tôi không biết từ khi nào nhưng anh chàng đó chắc chắn đã bí mật học, còn hiểu khá tốt, ngay cả khi anh không biết đọc và viết, dù vậy khi Tae hỏi anh có thể hiểu bao nhiêu thì ILay chỉ cười nhẹ và không bao giờ trả lời-Ilay nói điều đó trước khi cúp điện thoại.

    (Ilay không nói đâu, để Tae có nói bậy vẫn hiểu rồi chọc ẻm chứ giờ bảo hiểu hết mất vui)

    (Cảnh Ilay dọn hành lý để đi làm)

    " Này, gì? Tốt, tôi chưa nghĩ tới nhưng nếu được, tôi sẽ tìm việc mình có thể làm được. "

    Ilay:" Ừm.. Hẳn em ở nhà rất chán, vậy, bây giờ em thấy thế nào về phụ giúp tôi làm việc?'

    1288 2/6 2: 22
     
    LHMT28lươnconcôđơn thích bài này.
  6. Miệng Em Có Vị Thịt Nướng. (Phần 4)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ilay nói vs bộ điệu không biết thật hay giỡn.

    "Là sao?"

    Ilay: "Vốn dĩ không phải việc gì tôi cũng tình cờ làm, nhưng có một tên đã chôm thông tin để lấy lại tiền. Công việc là thuyết phục và dỗ dành anh chàng này nôn ra những lời chuẩn mực."

    "Thuyết phục và dỗ dành.." (Nghe mà khó tin, dỗ kiểu ra máu)

    Tae nhìn anh vs đôi mắt nghi ngờ khi thấy anh lôi túi boston (Túi hành lý) xếp đồ đi và bỏ găng tay vô trước.

    J Tae ngay lập tức "Không, tôi từ chối." (thấy quăng găng tay vô là biết dỗ dành kiểu gì rồi)

    Tôi không muốn nhìn thấy cảnh Ilay thuyết phục thành công rồi dỗ dành mục tiêu ra để nói lời đúng đâu, mơ cũng không làm.

    J Tae nằm xuống sàn nhà nơi để tờ báo, rồi cười như hiểu gì đó.

    "Lần này anh đi thì tới lúc nào về?" Tôi đã quen với việc anh ấy đột ngột vát túi rời nhà.

    Ilay: "Sáng mai thì lên máy bay.. Chà, tôi đoán không mất nhiều thời gian đâu, gặp người giao việc trước, dù quá trình rườm rà nhưng tính chất công việc thì không mất nhiều thời gian."

    Tae: "À, cũng phải, công việc lần này có vẻ dễ. Chỉ cần kẻ kia nói ra lời thú tội là được rồi đúng không?"

    Ilay: "Tôi không nghĩ lần này sẽ khó khăn như vậy, thậm chí so vs mong đợi.. Thôi thì đôi khi còn tùy người nữa.. Ví dụ, nếu người đó như là Tae-i." (kiếm chuyện ghệ rồi)

    Ở đó, Ilay dừng nói một lúc. Tôi không biết một người như tôi là người như thế nào, nhưng thấy anh ấy ngừng nói, có vẻ như anh ấy không có ý tốt, nên Tae đã nhìn Ilay một cách nghi ngờ.

    Ilay nói mình "Được rồi, mang theo một đôi găng tay khác đề phòng trường hợp đó." anh nói, ngụ ý rằng anh không có ý gì cả! (Người giống ghệ mình khó xơi nên đem thêm cái găng tay hờ nữa)

    Tae quạu: "Một con người như tôi làm sao!"

    771 31/5 17H

    Ilay: "Nếu là một người như em thì ngay từ đầu sẽ không làm hành động như vậy-Nhưng nếu rơi vào hoàn cảnh nào đó thì trước khi bị thương em sẽ đáp trả hết."

    Anh cười nhìn Tae vì chắc chắn anh đã quen thuộc vs người này, ngay cả chính tôi cũng nghĩ mình sẽ làm thế, thà ăn miếng trả miếng, chống cự lại còn hơn là vùi tính mạng vào biển máu.

    Tae: "Nhưng mà.. Trong tình huống nào đó, tôi quyết định không phản kháng vì một số lý do.. Nếu.."

    Ilay "? Chắc sẽ thú vị lắm, sẽ mất chút thời gian mà một 2 đôi găng tay là đủ." (Ý Ilay tưởng là nếu lì quá thì 1 2 đôi găng tay nhuốm máu ok rồi)

    Tae: "Không, không đâu, anh đang hiểu lầm rồi. Tôi luôn chú ý an toàn. Nếu tôi biết người ta là người như thế nào, tôi sẽ không bao giờ giữ im đâu."

    Tae cắt lời anh ngay lập tức.. Tuy nhiên, sau khi nói ra, một số sự kiện trong quá khứ hiện hồn lên trong đầu nên tính thuyết phục kém đi. Nhưng Ilay, người đã quay lưng lại với tôi, đang gãi đầu một cách xấu hổ và đặt những vật dụng cần thiết vào túi của mình, đột nhiên như thể anh bị cấn cái gì trong lời nói của Tae nên quay lại.

    Ilay: "Aha, nếu em biết mình là người như nào, tôi tò mò, không biết tôi là người thế nào?"

    Ặc, giẫm lên cái qué gì rồi.

    Khoảnh khắc nhìn thấy nụ cười nhếch mép đó, Jeong Taeui suýt nữa cắn phải lưỡi.

    Tae: "Tiếp tục dọn đồ của anh đi, không có thời gian để dậy sớm vào sáng mai đâu." (NÉ liền)

    Ilay: "Đã đủ mọi thứ rồi."

    Cuối cùng, Ilay chỉ lấy hộ chiếu, rồi ném nó vào túi và đóng dây buộc lại.

    Tae: "Anh đang nói gì vậy, quần áo, bàn chải đánh răng, khăn tắm đồ đâu?"

    Ilay: "Có thể mua mà. Thay vào đó, dù sao thì tôi cũng sẽ không gặp em ít nhất vài ngày kể từ ngày mai, nên tôi nghĩ tối nay chúng ta nên nói chuyện chậm rãi thì tốt hơn."

    Anh đứng dậy khỏi sàn và ngồi cạnh Tae người đang cầm một lon bia. Bị ép giữa giường và Ilay đẩy eo một chút, như thể đang dựa nhẹ vào đùi Tae, còn tôi thì lèm bèm vs lon bia trong miệng.

    Không, anh không được biết mình là người như thế nào.

    Bây giờ nhìn đi, nếu tôi nói anh là người như thế nào thì tôi đã không rơi vào hoàn cảnh như thế này chỉ vì một thứ ngu xuẩn vô dụng.

    Anh ấy lại đột nhiên bắt đầu yêu cầu một cái gì đó như thế này.

    Ilay: "Em đã uống xong bia đó chưa?"

    Jeong Taeui liếm môi.

    U oán nhìn bàn tay trắng noãn đang giật lấy lon bia chưa kịp lấy ra khỏi miệng của mình rồi uống cạn lượng bia còn lại còn nhìn lại Jeong Taeui.

    Ilay: "Rồi, tôi là người như thế nào?"

    Jeong Tae-eui nghĩ rằng chủ đề này sẽ không suôn sẻ nên sau một lúc, tôi mới lầm bầm như một tiếng thở dài.

    Tae: "Anh hay thất thường. Đúng hơn là anh là một người thất thường. Không có biện pháp đối phó."

    Ilay là một con người khó đoán, không biết ý định đưa ra là tốt hay xấu, là một còn người khó nắm bắt. Người đàn ông tên llay Riegrow.

    Chúng tôi đã ở bên nhau rất lâu rồi, giống như Kyle đã chân thành bảo như trò đùa vs tôi là 'Chuyên gia Ilay.'Vì có lẽ J Tae đã hiểu anh hơn hầu hết mọi người. Và một góc khuất nào đó mà Ilay không biết, tôi cũng không biết và cũng không thể thoát ra được.

    Ví dụ, tại sao Ilay vẫn cố chấp giữ chặt tôi, và không biết sự ám ảnh đó khi nào kết thúc dù chỉ một giây. Đó là ngay sau 1 giây, hay sau khi tôi chết? Ngoài ra, không thể dự đoán nỗi ám ảnh sẽ kết thúc ở dạng nào. (Nếu Ilay vẫn ám ảnh về cái chết của Tae, thì nếu Tae chết thật thì anh sẽ thế nào? Ilay ám ảnh vụ đánh Tae nhập viện ở Dia và đầu suite)

    Nếu là tên này, chắc thực sự có thể giết và ăn thịt tối mất.

    (Tae ở giai đoạn này vẫn nghĩ Ilay có thể giết mình bất cứ lúc nào, còn Ilay ở Suite thật sự rất yêu Tae, ám ảnh cảnh Tae chết đi)

    Tae nghi ngờ liệu có điều gì là cấm kỵ đối với người đàn ông này hay không, mặc dù tôi đã đoán là "không" trong một thời gian dài mà không nghi ngờ gì, nhưng Tae nhìn llay, người vẫn đang nhìn chằm chằm vào tôi. (Cái nhìn đó, thật ra Ilay có điều cấm kỵ, đó là cảnh Tae thành hồn ma, khi đó Ilay biết Tae đã chết)

    Không thể nào, nhưng như thể anh đang nhìn vào đầu Jeong Taeui, đôi mắt đó có gì đó không hài lòng. Ilay, không, nếu anh chàng này có tâm trạng xấu, cơ thể tôi sẽ bị ảnh hưởng. (Ilay mà không vui là đè Tae làm tóe nước)

    Ilay: "Em nói thử xem, tôi là một con người như thế nào?"

    Jeong Taeui nhanh chóng dụi mắt llay, đôi mắt đó khi anh hỏi. May mắn là anh không hỏi nữa và có vẻ như đã cho qua..

    Ilay: ".. Tôi cũng muốn đáp lại những lời đó."

    "Cái gì? Tôi thất thường á?"

    Ilay: "Câu sau kìa."

    Ilay lẩm bẩm như nói cho chính anh 'Em cũng là một người không thể nắm bắt được, nên lạ là lúc thấy điều đó nhiều lần..'

    Rồi nắm lấy tôi kéo sang một bên, anh nhẹ nhàng dùng lực giữ lấy bàn tay đó, rồi trượt cơ thể mình tới Tae.

    Ilay: "Nhưng cũng tốt, hiện tại thì có một điều chắc chắn."

    Tiếng thở của anh tới gần, Tae lẩm bẩm 'nặng quá' khi bị nằm đè, cuộc nói chuyện bị đứt đoạn đôi chút.

    Môi tách ra anh nói "Có vị bia.. Em lén tôi ăn BBQ lúc nào thế."

    Tae ngước lên nhìn khuôn mặt của anh, người chỉ cách một khoảng nhỏ là chạm tới, trong lúc đó anh ấy đã liếm môi bóng loáng nước bọt. Hơi thở Ilay cười chạm vào môi tôi.

    Tae: "Sai rồi, là thịt bò nướng vị thịt nướng. Anh kiểm tra lại đi."

    Cuối cùng, tôi tự hỏi ai đã ăn một nắm đồ nhắm rượu còn sót lại, thì ra đó là em, tôi không có thời gian để nói.

    Dù tôi có nghĩ gì trong đầu, hay người đàn ông này nghĩ gì trong đầu, có lẽ đó là việc nhìn thấu chính xác bản chất của nhau, cả 2 đã quá rõ nhau.

    Với lại dù tôi có ăn thịt bò vị thịt nướng hay khoai tây chiên vị BBQ, cũng chả sao, nhưng lý do là..

    "Dù sao đi nữa, khi em tắm, cơ thể em cũng có mùi BBQ.."

    1618 21H 2/6/2023
     
  7. Xin Ilay về Hàn. (Phần 5)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc nói chuyện vs Kyle, tôi vô tình nói ra món thịt nướng, BBQ, nên Kyle quyết định tối mai sẽ nướng thịt ăn cùng mọi người, anh ấy đã lên kế hoạch mời bạn bè tới.

    Khi đang nói việc ăn BBQ thì Rita tới và đưa điện thoại cho tôi, đó là cuộc gọi thông báo về căn nhà ở Hàn Quốc, người bà con đã qua đời.

    Người đã trông nhà cho tôi và anh trai khi chúng tôi rời đi, lúc đó dì đã 80, và giờ đã qua đời. Anh trai gọi điện cho tôi, giọng anh ấy thông báo như vừa ngủ dậy, thậm chí không có vấn đề gì lớn.

    Và câu sau của Jae đã làm Tae bối rối, có vẻ anh ấy sẽ không trở lại HQ.

    "Ừm, có lẽ vậy, miễn là không có gì xảy ra, anh muốn ở đây mãi mãi."

    Khi nghe câu đó, trái tim J Tae chùng xuống mà không lý do.

    Tae hỏi thăm về Rahman, thì Jae bảo anh ta vẫn khỏe, đang ở cạnh anh, em hỏi có việc gì sao? (Câu này Thoại không ghi hết ra, cảm thấy nó rất tội Tae)

    Tae ngại nhắc tên Rahman, chợt nghe thấy anh trai dùng ngôn ngữ xa lạ nói chuyện vs anh ta.

    Tae: Không, không có gì, em chỉ hỏi thôi.

    Tae nhanh chóng ngâm miệng, không biết mình có nên ngạc nhiên về cuộc đối thoại thân mật đó không, đầu tôi rối rắm phức tạp, hay tôi nên hỏi tại sao họ lại gặp nhau vào đêm muộn thế này, nhưng rồi không đủ can đảm.

    Và Tae nhanh chóng trả lời, mình muốn tới HQ dọn nhà và bán nó 'Em thật sự muốn trở về.'

    Sau đó là cuộc đối thoại ngượng nghịu, không biết nên nói gì. (Lúc này Tae thật sự không biết nên đối mặt thế nào, và quyết định về HQ một mình, khúc này Tae không bao giờ ở cùng anh trai nữa, ngôi nhà cả 2 cùng ở)

    Kyle ngồi gần đó dù nghe không hiểu, nhưng thấy Tae thẫn thờ cầm điện thoại, anh lo lắng vẫn hỏi.

    Kyle: Sao vậy Taei? Có chuyện gì xảy ra sao?

    Ngồi trên chiếc ghế sofa cách xa hơn một chút và lắng nghe cuộc trò chuyện của họ.

    Jeong Taeui đặt điện thoại xuống rồi mỉm cười khi quay lại. "Không, không có gì đặc biệt cả. Tôi nghe nói rằng họ hàng đã qua đời, nhưng đó không phải là vấn đề lớn. Tôi chỉ nghĩ mình nên đến Hàn Quốc một thời gian."

    Kyle: Về Hàn Quốc? Nó thực sự không phải là vấn đề lớn sao?

    Tae: Vâng, thực sự, tôi muốn bán ngôi nhà nơi tôi sống với anh trai trước đây. Dù sao thì cả anh trai và tôi đều sẽ không quay lại đây một thời gian nữa.

    Kyle gật đầu với vẻ nhẹ nhõm "Được rồi, vậy anh sẽ chuẩn bị vé máy bay. Sẵn cho anh biết khi nào là ngày và múi giờ tốt. Rồi anh sẽ lo cho."

    "Vâng, cảm ơn, Còn giờ phải chờ sau khi lLay trở về đã."

    Kyle nhìn Tae một cách khó diễn đạt thành lời (Chờ Ilay về, Ilay dắt đi, hay cho Ilay người vừa cười vừa nói điều gì đó rất đáng tin cậy, nói:

    "Không biết đi một mình sẽ gặp thảm họa gì nếu không có anh chàng đó."

    Ánh mắt Kyle bao la như nhìn cậu bé đang trưởng thành, mạnh mẽ bất chấp gian khổ của thế giới. (Sao giống mẹ nhìn con thơ vc)

    Tae lúng túng gãi đầu mà không nhận ra tiếng chuông gọi ầm ỹ sau lưng. Thường thì cuộc gọi tới sau là cùng người nhưng Jae sẽ không phải là loại người gọi lại như thể bị quên điều gì đó.

    Chính xác như dự đoán, đó không phải anh trai nhưng đó lại là con hổ của Tae gọi tới.

    "Chào."

    [Em vừa nghe điện thoại từ trước đó à, ngay khi tín hiệu bị ngắt, em là người đã trả lời điện thoại.. Ai vừa gọi thế.] (Tra khảo logic, xác nhận 9 xác là Tae nghe máy chứ không phải ai khác, không cho cãi luôn, nếu Tae mún bảo là người khác nghe)

    [Hửm? ]

    "Không không, anh trai tôi vừa gọi đến. Khi nào thì anh về?"

    Tae nói tên người gọi là Ilay cho Kyle nghe, xong bên kia im re, tưởng bị cúp rồi.

    [Jeong Jae à. Lý do gì mà đột nhiên gọi? ] Giọng Ilay không hài lòng.

    Tae nói tất cả vì căn nhà ở HQ.

    [Đó không phải là ý tồi, nhưng tại sao J Jae lại không có ý về HQ? ]

    "Có vẻ là thế."

    [Hm..] Giọng anh có vẻ dễ chịu, bằng cách nào đó có thể đọc được suy nghĩ kia.

    Tae hỏi vs vẻ ủ rũ xấu hổ "Vậy khi nào thì anh về?'

    [À, đúng rồi, tôi gọi để thông báo công việc sẽ tốn thời gian hơn dự kiến, có thể tháng này chưa về được.]

    Tae hỏi khịa anh" Lý do? Có phải mục tiêu là 'loại người như tôi.'không? "(Bữa Ilay bảo tuýp người như Tae khó nắm bắt)

    [Không, vấn đề nằm ở thủ tục chứ không phải ở con người này kia, chậc, tháng tới anh về.]

    (Ê tự nhiên thấy đang ngọt nên quấc chữ anh á)

    Tae gãi đầu" Tháng sau.. "

    Dì (Dang) nói cuối tháng sau dì sẽ về quê (Hô bà nào qua đời rồi còn dì này là ai nữa thì Thoại chịu, không rõ)

    Nên sau khi llay tới Hàn Quốc thì cũng không vấn đề gì lắm. Nếu mọi thứ diễn ra như mong đợi. Tuy nhiên, tôi đã biết rằng không phải mọi thứ đều diễn ra như mong đợi.

    Với lại, gần deadline quá thì nhìn cũng không ổn lắm. (Ý là sát ngày Dì kia về quê quá thì không ổn, thà dư thời gian làm xong sớm)

    Tae:" Vậy thì, tốt hơn hết là tôi cứ đi trước thay vì đợi? "

    [Hửm? ]

    " À, tôi đang cố bán ngôi nhà mà tôi đã để lại ở Hàn Quốc. Người phụ trách hiện tại có việc, cho nên ta nghĩ phải đến tháng sau mới đi. "

    [Mình em? ]

    " Ừm. Chà, tôi không bận rộn lắm, bởi thế nên tôi sẽ đi. Lúc đầu á, tôi định nói chuyện trực tiếp với anh khi anh về, nhưng nếu anh về muộn.. "

    Không chạy trốn. Nếu không có anh thì tôi cũng sẽ không chạy trốn đâu. Tae ngờ nghệch nghĩ rồi buộc miệng nói ra.. Jeong Taeui luôn chuẩn bị kỹ lưỡng về vấn đề an ninh.

    [Là Hàn Quốc nên chắc cũng không xấu đâu, em cứ đi đi.]

    Câu trả lời thú vị ngoài dự đoán.

    " Ừm, vâng, tôi sẽ hoàn thành sớm rồi tranh thủ về "

    Jeong Taeui chuẩn bị trả lời một cách vui vẻ.

    [Tôi sẽ đến sau, em đi trước đi.]

    [Tôi sẽ đến đó ngay sau khi xong việc.]

    " Anh nói là anh sẽ hoàn thành vào tháng tới mà. Tôi không định đi lâu như vậy. "

    [Bán một ngôi nhà sẽ không dễ dàng như vậy. Chà, nếu bán được thì có thể sẽ bán trong một hoặc hai ngày.]

    Ô tôi hiểu rồi. Tae mới nhận ra vấn đề mình đã bỏ qua vừa chớp mắt một cách vô hồn. Vị trí của ngôi nhà không quá tệ, nên nó không phải là vấn đề kéo dài, nhưng không có gì đảm bảo rằng nó sẽ giải quyết nhanh chóng như vậy.

    [Sẽ hơi lâu đấy, nhưng em hãy đi trước và nghỉ ngơi đi. Tôi sẽ theo em sớm thôi.. Nếu là Hàn Quốc sẽ rất dễ tìm thấy em thôi.]

    " Anh đang ở chỗ nào? "

    [New York.]

    Tại sao đi Hàn Quốc từ New York lại thuận tiện lắm à? Oh, thường xuyên có các chuyến bay thẳng tới.

    Jeong Taeui trả lời," Vâng, vâng, "tuy còn khá hoang mang.

    " Ồ, vâng, địa chỉ? Tôi sẽ cho anh địa chỉ Hàn Quốc của tôi. "

    [Không sao đâu. Tôi có thể tìm thấy em trong chừng mực.]

    Tự nhiên Tae thấy mình ngu khi đưa ra câu đó. Ilay là một người đàn ông sợ rằng ngay cả khi tôi 'trốn' ở một xó nào ở vùng quê, kiểu gì cũng sẽ bị nhìn thấy.

    " Được rồi, hẹn gặp lại ở Seoul. "

    [Được rồi.]

    Nói xong, cú điện thoại bị ngắt.

    Kyle có lẽ không mong đợi điều đó ngay từ đầu, nhưng thằng em đã không phụ sự mong đợi của tôi và cúp máy không thương tiếc mà không hỏi một lời về nhà mình, nhìn chằm chằm vào người nhận cuộc gọi từ em trai mình một cách không hài lòng - Kyle mở miệng như thể đã đoán được điều gì." Khi nào em sẽ bay? "

    " Vâng.. Càng sớm càng tốt. Như llay đã nói, căn nhà chưa biết có thể mất bao lâu để bán. "

    Kyle" Được rồi. Hãy bàn với James.. Nhưng em hãy đi vào tối mai sau khi chúng ta cùng nhau ăn thịt nướng. "

    Lần này, tôi bỏ tay ra khỏi điện thoại và ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện với Kyle.

    " Vâng,"tôi cười. Kyle mỉm cười và gật đầu.

    1562 2/6/2023 21H
     
    anh1503LHMT28 thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...