Tiên Hiệp (Edit) Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Trong Tiểu Thuyết Tu Tiên - Tuế Nguyệt Luyện Tâm

Thảo luận trong 'Cần Sửa Bài' bắt đầu bởi Lamdu, 17 Tháng bảy 2025 lúc 3:06 PM.

  1. Lamdu

    Bài viết:
    0
    Tên truyện: Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Trong Tiểu Thuyết Tu Tiên

    Tác giả: Tuế Nguyệt Luyện Tâm

    Editer: Lamdu

    Thể loại: Nguyên sang, Không CP, Cổ đại, OE, Tình cảm, Tiên hiệp, Huyền huyễn, Tu chân, Xuyên việt, Thần tiên yêu quái, Tùy thân không gian, Xuyên thư, Nữ phụ, Pháo hôi, Nữ cường, Nghịch tập, Thị giác nữ chủ

    Văn án:

    Thẩm Thanh Nhất không ngờ rằng, có một ngày nàng sẽ xuyên không vào một cuốn tiểu thuyết tiên hiệp, trở thành một nữ phụ pháo hôi, hơn nữa còn là loại pháo hôi bị pháo hôi khác loại bỏ ngay từ đầu!

    Đối mặt với số phận pháo hôi ngay từ khi bắt đầu, Thẩm Thanh Nhất quyết định tránh xa nam nữ chính, tu luyện con đường tiên đạo của riêng mình và bước đi trên hành trình thành tiên của bản thân!

    Chỉ là, ban đầu nói là bình thường thôi, vậy tại sao ngươi lại một đường nghiền ép? Mọi người kinh ngạc đến ngây dại và khó hiểu.

    Thẩm Thanh Nhất mỉm cười, đường đều do chính mình đi ra mà!
     
  2. Đăng ký Binance
  3. Lamdu

    Bài viết:
    0
     
  4. Lamdu

    Bài viết:
    0
    Chương 1: Tiết tử

    Trong giấc mộng, ta vượt qua ngàn núi vạn sông, chiêm ngưỡng phồn hoa rực rỡ của thế gian.

    Khi tỉnh mộng, ta cầm Tru Thánh trong tay, đặt bút vẽ nên khát vọng trong lòng!

    Ta và gió nhẹ chỉ là lữ khách thoáng qua, cùng nửa thước Vô Trần mỉm cười trước chúng sinh.

    - - Thẩm Thanh Nhất
     
  5. Lamdu

    Bài viết:
    0
     
  6. Lamdu

    Bài viết:
    0
    Chương 2: Thân phận



    Thẩm Thanh Nhất nhìn những cánh hoa lê rơi trên mặt đất, lòng vẫn không khỏi có chút hoảng hốt.

    Đã đến thế giới này được vài ngày, nhưng nàng vẫn cảm thấy mọi thứ có chút không chân thật.

    Ai có thể ngờ rằng, có một ngày nàng lại biến thành nhân vật trong một cuốn tiểu thuyết.

    Hơn nữa, lại còn là một nữ phụ pháo hôi!

    Đúng vậy, Thẩm Thanh Nhất xuyên không vào cuốn tiểu thuyết mà kiếp trước nàng từng đọc, 《Tiên Lữ Đồng Hành》, trở thành một nữ phụ pháo hôi cùng tên – Thẩm Thanh Nhất.

    Qua mảnh vỡ linh hồn của nguyên chủ, nàng đã thấy được cuộc đời ngắn ngủi của cô ấy.

    Bây giờ, nàng trở về thời điểm nguyên chủ còn nhỏ.

    《Tiên Lữ Đồng Hành》 là một cuốn tiểu thuyết nàng từng đọc, kể về vạn vực Phù Sinh, nơi có vô số thế giới nhỏ, mỗi thế giới đều tu luyện và tôn sùng vũ lực.

    Nữ chính Phù Ngọc Dao là người xuyên không từ một thế gia tu chân ở mạt thế. Nam chính Sở Cảnh là thiên tài đệ tử của một đại tông môn. Hai người cùng nhau đánh quái thăng cấp, tiện thể yêu đương, cuối cùng trở thành cường giả trong Tu Tiên giới, được mọi người ca tụng.

    Lúc đọc, nàng cảm thấy rất không tệ, đặc biệt là những đoạn nam nữ chính vượt cấp khiêu chiến, chém giết kẻ cản đường, vả mặt liên tục.

    Khi đó, đọc thôi mà nàng đã thấy nhiệt huyết sôi trào.

    Nhưng nàng chưa từng nghĩ rằng, lại có một ngày mình sẽ trở thành một tiểu pháo hôi không đáng nhắc tên trong cuốn sách này!

    Thẩm Thanh Nhất, một người ở Trạch Địa Tông thậm chí không được tính là tạp dịch đệ tử.

    Nàng có thể ở lại Trạch Địa Tông cũng chỉ nhờ một ngoại môn đệ tử bố thí cho một chút lòng thương hại.

    Nhưng sự tồn tại của nàng, đối với một số người trong Trạch Địa Tông, chính là một sự vũ nhục, thậm chí không được xem là sỉ nhục.

    Nguyên nhân không gì khác, Lâm gia là thế gia lớn nhất dưới sự quản lý của Trạch Địa Tông. Hai vị lão tổ của Lâm gia đều là Kim Đan lão tổ, thuộc hàng mạnh nhất trong tông môn hiện tại.

    Ở Khốn Bắc Vực, Trạch Địa Tông là tông môn hàng đầu, hầu như không ai dám đụng đến, các tu sĩ tông môn khác cũng phải nể vài phần.

    Mà Lâm gia, trong Trạch Địa Tông, cũng là sự tồn tại không ai dám động vào!

    Tất cả những điều này là vốn liếng kiêu ngạo của Lâm gia.

    Nhưng sự kiêu ngạo này, vào sáu năm trước, đã bị người phá vỡ!

    Một nữ ma tu nghèo túng đã bắt cóc thiếu chủ thiên tài của Lâm gia trong một bí cảnh khi anh ta đi một mình, rồi lợi dụng ma công hợp hoan để thải dương bổ âm.

    Chuyện như vậy, trong Tu Tiên giới, cũng không phải hiếm lạ.

    Nhiều lắm thì người ta cảm thán nữ ma tu kia bản lĩnh cao, hoặc tiếc nuối cho thiếu chủ Lâm gia, người chưa kịp Trúc Cơ đã bị phá nguyên dương.

    Nhưng không ai ngờ rằng bí cảnh đó lại xảy ra biến cố lớn giữa chừng.

    Bí cảnh từ thời gian mở nửa năm ban đầu kéo dài thành hai năm.

    Hơn nữa, trong đó xuất hiện một đại điện truyền thừa thượng cổ.

    Những tu sĩ vào được đại điện và nhận truyền thừa hầu như đều được truyền tống đến một không gian an toàn để tiếp nhận truyền thừa.

    Thời gian tiếp nhận truyền thừa có dài có ngắn.

    Ngắn thì một ngày, dài thì gần hai năm.

    Trong khoảng thời gian đó, cơ thể tu sĩ tiếp nhận truyền thừa sẽ rơi vào trạng thái ngủ say, còn trận pháp trong đại điện sẽ cung cấp linh lực và sinh cơ liên tục để đảm bảo an toàn cho tu sĩ.

    Nữ ma tu đã thải bổ thiếu chủ Lâm gia chính là một trong những tu sĩ nhận được truyền thừa.

    Hơn nữa, cô ta ngủ say trong không gian đó hơn một năm.

    Và chính trong khoảng thời gian ấy, nữ ma tu bất ngờ mang thai, rồi sinh ra nguyên chủ.

    Vừa nhận truyền thừa, lại sinh con, cơ thể nữ ma tu vô cùng suy yếu.

    Đối với Thẩm Thanh Nhất – đứa con ngoài ý muốn này, cô ta vốn định giết ngay từ đầu, nhưng lại sợ cơ thể suy yếu không thể rời khỏi bí cảnh.

    Đột nhiên nảy ra ý tưởng, cô ta nghĩ đến thân phận của nam tu bị mình thải bổ.

    Thân phận của thiếu chủ Lâm gia đủ lớn, hơn nữa trong bí cảnh, người của Lâm gia tuyệt đối không ít.

    Muốn lợi dụng Lâm gia, nữ ma tu quyết định không lập tức giết Thẩm Thanh Nhất.

    Cô ta mang theo Thẩm Thanh Nhất tìm đến tu sĩ Lâm gia, muốn trao đổi.

    Rốt cuộc thì Lâm gia cũng là đại gia tộc có uy tín ở Bắc Vực, vô cùng coi trọng huyết mạch.
     
  7. Lamdu

    Bài viết:
    0
    Chương 3: Pháo hôi



    Dù sao, với tình cảnh khi đó của nữ ma tu Dư Nguyệt, trong tay cầm truyền thừa nhưng rất khó rời khỏi bí cảnh, nên nàng ta quyết định đánh cược một phen.

    Vì thế, Dư Nguyệt mang theo Thẩm Thanh Nhất tìm đến đội ngũ của Lâm gia.

    Lúc đó, thiếu chủ Lâm gia, Lâm Thịnh Ca, đã bị tổn hại căn cơ do bị thải bổ, lại thêm sau đó gặp nguy hiểm, chỉ còn thoi thóp nhờ đan dược giữ mạng.

    Dù đã trải qua hơn một năm tĩnh dưỡng, hắn vẫn suy yếu, phải dựa vào người trong tộc nâng đỡ.

    Trong bí cảnh, những đệ tử trong tộc từng cung kính với hắn, theo thời gian trôi qua và việc hắn trở thành gánh nặng, ngày càng trở nên bất mãn.

    Trong khoảng thời gian đó, Lâm Thịnh Ca chịu đựng những sỉ nhục mà hơn hai mươi năm qua hắn chưa từng trải qua. Cuộc đời hắn rơi vào đáy vực, trong lòng hắn cực kỳ căm hận kẻ đầu sỏ đã gây ra tình cảnh này.

    Vì vậy, khi nhìn thấy Dư Nguyệt và Thẩm Thanh Nhất, trong lòng Lâm Thịnh Ca chỉ có sát ý, không còn gì khác!

    Nhưng Dư Nguyệt cũng không ngốc. Nếu không phải cùng đường, cô ta cũng sẽ không đi nước cờ mạo hiểm này.

    Trước mặt vô số tu sĩ, cô ta công khai mọi chuyện, buộc Lâm gia phải nhận Thẩm Thanh Nhất.

    Lâm gia là một đại gia tộc đạo môn, luôn tỏ ra phong thái cao quý trước người ngoài.

    Tuy không phải lúc nào ngoài miệng đều nói đạo lý nhưng danh dự và thể diện là điều họ luôn rao giảng.

    Thêm vào đó, một số tu sĩ và thế lực không ưa Lâm gia ra sức thêm dầu vào lửa. Cuối cùng, dưới danh nghĩa "đại nghĩa" và "đứa trẻ vô tội", Lâm gia đành tha cho Thẩm Thanh Nhất. Nhưng Dư Nguyệt thì bị Tống gia, một gia tộc liên hôn với Lâm gia, truy sát.

    Thẩm Thanh Nhất, còn nhỏ tuổi, được đưa ra khỏi bí cảnh.

    Nhưng Lâm gia lại hoàn toàn bỏ mặc cô.

    Vì thể diện và sự khinh thường, Lâm gia tùy tiện vứt Thẩm Thanh Nhất cho một hộ nông dân ở vùng xa xôi, giao nàng cho một lão nông.

    Trong muôn vàn bất hạnh, điều may mắn duy nhất của Thẩm Thanh Nhất là lão nông này đối xử với nàng không tệ.

    Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang. Khi Thẩm Thanh Nhất ba tuổi, lão nông qua đời. Trước khi mất, ông giao nàng cho một người đệ đệ của mình.

    Người đệ đệ này không khéo chính là một ngoại môn đệ tử của Trạch Địa Tông.

    Cứ thế, qua bao lần xoay chuyển, Thẩm Thanh Nhất lại trở về Trạch Địa Tông.

    Lâm gia đương nhiên biết chuyện của cô, nhưng các trưởng bối chướng mắt, không thèm để tâm, coi như cô không tồn tại.

    Tuy nhiên, dù trưởng bối bỏ qua, một số tiểu bối của Lâm gia lại thường xuyên coi cô là cái gai trong mắt.

    Còn vị nhị gia của Thẩm gia kia cũng chẳng quan tâm nhiều đến cô.

    Chỉ vì nể chút mặt mũi của Thẩm gia đại gia, ông ta mới miễn cưỡng nhận Thẩm Thanh Nhất.

    Sau khi ném cô đến ngoài núi tạp dịch của Trạch Địa Tông, để lại một ít thức ăn và một con rối phù chăm sóc người một cách qua loa, ông ta tiếp tục ra ngoài rèn luyện.

    Thẩm Thanh Nhất, còn nhỏ tuổi, sống ở ngoại phong tạp dịch cùng một con rối phù, cô đơn quạnh quẽ.

    Thỉnh thoảng, nàng còn phải đối mặt với những người không ưa mình.

    Không ai dạy dỗ, khiến Thẩm Thanh Nhất vốn đã nhút nhát càng thêm sợ sệt và né tránh phiền phức.

    Dù nay đã chín tuổi, nàng vẫn không thể nói chuyện rõ ràng, nên người khác gọi cô là "tiểu người câm".

    Thân thế không tốt cùng tuổi thơ thê thảm khiến nàng cực kỳ mẫn cảm và tự ti.

    Vì thế, sau này, khi gặp Phong Lạc – đại sư huynh Trạch Địa Tông, người ôn nhuận như ngọc, khiêm tốn như quân tử – nàng hoàn toàn sa vào lưới tình.

    Thẩm Thanh Nhất lại thở dài.

    Cái gọi là nam phụ, tất cả đều dành cho nữ chính.

    Sự "ôn nhu" của Phong Lạc với nguyên chủ chẳng qua chỉ là chút đồng tình với hoàn cảnh của nàng.

    Nhưng chút đồng tình ấy lại là sự ấm áp mà Thẩm Thanh Nhất chưa từng trải qua.

    Kết cục đương nhiên không tốt đẹp gì.

    Phong Lạc thích nữ chính. Khi nữ chính ra ngoài rèn luyện gặp phải nguy hiểm, hắn vội vã rời tông môn để tìm nàng.

    Thẩm Thanh Nhất biết chuyện, lo sợ Phong Lạc gặp nguy hiểm, đầu óc nóng lên, cũng đi theo ra ngoài.

    Nữ chính và Phong Lạc cuối cùng đều bình an, nhưng Thẩm Thanh Nhất – một phàm nhân chưa từng tu luyện – thì không có may mắn như vậy.

    Trên con đường cách tông môn vài trăm dặm, nàng bị một con yêu thú cấp thấp giải quyết.

    Từ đó, pháo hôi này kết thúc cuộc đời mình.
     
  8. Lamdu

    Bài viết:
    0
    Chương 4: Phường thị

    Sau khi hoàn toàn dung hợp với linh hồn của thân thể này, mảnh ý thức còn sót lại của nguyên chủ dù đã biết rõ cuộc đời thê thảm của mình vẫn không mang hận ý. Tiểu cô nương bình phàm ấy chỉ có một chút lưu luyến đối với Phong Lạc.

    Ngoài cửa sổ, cỏ cây bị gió thổi xào xạc rung động.

    Trên bầu trời, vài đạo kiếm quang lướt qua.

    Hiện giờ đang là thời điểm diễn ra đại hội tông môn. Nguyên bản Thẩm Thanh Nhất, khi biết Phong Lạc trở về từ rèn luyện và sẽ tham gia tỷ thí lần này, đã hưng phấn muốn đi xem. Nhưng nàng lại đụng phải người của Lâm gia, bị nhục mạ một phen, rồi thương tâm chạy về nơi ở, khóc đến ngủ thiếp đi trên giường.

    Theo cốt truyện hiện tại, nữ chính lúc này vẫn còn ở hậu viện của một gia tộc tại thế tục, đấu tranh với đám lang sói hổ báo.

    Đến khi đại hội tuyển đồ ba năm một lần của Trạch Địa Tông bắt đầu, nữ chính sẽ bộc lộ thiên tư kinh người, nghịch thiên, xuất hiện trước mắt mọi người.

    Từ đó mở ra hành trình tu luyện của nàng.

    Sau khi ở thế giới này vài ngày, Thẩm Thanh Nhất biết rằng không thể trở về thế giới ban đầu được nữa, nàng liền gạt đi cảm giác uể oải và mất mát, cố gắng nhanh chóng thích nghi với thân phận hiện tại.

    Nếu đã đến Tu Tiên giới, nàng lại không thể thay đổi tình thế, chi bằng thuận theo tự nhiên.

    Tới cũng đã tới rồi, nàng đương nhiên muốn trải nghiệm. Huống chi Tu Tiên giới rộng lớn như vậy, nàng chỉ cần đi con đường tu tiên của riêng mình, tránh xa nam nữ chính, há chẳng phải còn vô số nơi để khám phá sao?

    Thẩm Thanh Nhất trở về căn nhà tranh đơn sơ.

    Hiện giờ nàng chỉ là một nữ oa chín tuổi, chưa từng học pháp thuật, thậm chí không biết thân thể này có linh căn hay không.

    Nếu không có linh căn, muốn tu tiên, ngao du Tu Tiên giới, thậm chí muốn thoát khỏi số phận pháo hôi, há chẳng phải khó hơn lên trời?

    Vì vậy, việc cấp bách nhất hiện nay là kiểm tra linh căn, xác định xem thân thể này có thiên phú tu luyện hay không.

    Nhưng trong Trạch Địa Tông..

    Đại hội tuyển đồ của Trạch Địa Tông diễn ra ba năm một lần, mà năm trước vừa tổ chức.

    Muốn vào Trạch Địa Tông, trở thành đệ tử chính thức, nàng phải đợi thêm hai năm.

    Hơn nữa, trong Tu Tiên giới, nếu qua mười tuổi mà chưa kiểm tra linh căn, phải nộp một viên hạ phẩm linh thạch làm phí kiểm tra.

    Phàm nhân dùng ngân lượng, người có bản lĩnh dùng linh châu, gia đình có bối cảnh thì có linh thạch.

    Nhưng với nguyên chủ, lục soát cả người, e rằng không có nổi mười lượng bạc, huống chi là một viên hạ phẩm linh thạch.

    Nguyên chủ sống thê thảm, giờ đây nàng kế thừa phần "di sản" này.

    Xa xa, tiếng chuông du dương vẫn vang lên từng hồi.

    Thẩm Thanh Nhất không còn hứng thú xem đại hội tỷ thí kia nữa.

    Nàng lấy vài lượng bạc trong phòng, men theo con đường nhỏ ngoằn ngoèo, hướng đến phường thị gần Trạch Địa Tông nhất.

    Muốn thay đổi, phải tìm cách.

    Dù Trạch Địa Tông đối với nguyên chủ không phải nơi tốt đẹp, nhưng không thể phủ nhận, với đa số người, nó là một chốn lý tưởng.

    Chỉ riêng vài phường thị dưới sự quản lý của Trạch Địa Tông, mức độ an toàn đã khá tốt.

    Với tu sĩ, đường đến phường thị chỉ mất nửa khắc, nhưng với phàm nhân như Thẩm Thanh Nhất, lại xa xôi, mất đến hai tiếng rưỡi.

    Khi đến phường thị, Thẩm Thanh Nhất mệt đến thở hổn hển.

    Bước vào phường thị, nàng thở phào, cuối cùng cũng tới.

    Phường thị đông đúc tu sĩ, ngoài phần lớn là thương nhân, nhiều nhất là đệ tử Trạch Địa Tông, xen lẫn vài tu sĩ khác và không ít phàm nhân.

    Trong phường thị có đệ tử Giới Luật Đường của Trạch Địa Tông, quản lý quy củ chung.

    "Bùa chú tốt nhất! Chỉ cần ba viên hạ phẩm linh thạch! Ba viên thôi!"

    "Kho trạch điểu vũ! Bảo bối luyện khí tuyệt hảo!"

    "Pháp y phòng ngự! Chặn được một kích của luyện khí trung kỳ!"

    Tiếng rao quanh nàng khiến Thẩm Thanh Nhất thoáng hoảng hốt.

    Cảnh sắc trong Trạch Địa Tông rất đẹp, dù nàng ở trên núi hoang, vẫn thấy được vài phần mỹ lệ qua màn mây mù lượn lờ.

    Phường thị này, ngoài vài thứ đặc trưng của Tu Tiên giới, lại có phần giống những con phố ở cổ trấn mà nàng từng thấy.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...