Ngôn Tình [Edit] Phật Hệ Kiều Khí Bao [Xuyên Thư] - Thư Thư Thư

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi jenykhuong, 17 Tháng mười 2019.

  1. jenykhuong Beta ơi..... Where are you?

    Bài viết:
    161
    Phật Hệ Kiều Khí Bao

    [​IMG]

    Tác giả: Thư Thư Thư

    Thể loại: Ngôn tình, Hiện đại, HE, Ngọt sủng, Xuyên thư, Nữ phụ, 1v1.

    Convert + Edit + Beta: Jeny Khương

    Lịch đăng: 1 chương/tuần.

    Văn án:

    [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Truyện Edit Của Jenykhuong

    Mục lục:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 1. Nơi quỷ quái gì đây?

    Chương 2. Xuyên vào một cuốn tiểu thuyết

    Chương 3. Phun tào

    Chương 4. Ai mới là người bị ghê tởm?

    Chương 5. Đây là lần đầu tiên

    Chương 6. Không coi ai ra gì

    Chương 7. "Tôi.. chọn cái thứ nhất."

    Chương 8. Khóc kêu hắn ba ba

    Chương 9. Tổng tài bá đạo và tiểu bạch hoa

    Chương 10. Tôi sẽ không thua

    Chương 11. Dọn ra ngoài

    Chương 12. Phải làm Phật hệ kiều khí bao

    Chương 13. Chúng ta giảm béo ha?

    Chương 14. Chu Trì

    Chương 15. Một giờ một ngàn

    Chương 16. Dày vò đau khổ

    Chương 17. Tiểu ca ca

    Chương 18. Cô ta là heo à?

    Chương 19. Không muốn dời mắt đi chỗ khác

    Chương 20. Tào Nghiên hắn là có nguyên tắc

    Chương 21. Lừa tiền đi?

    Chương 22. Người bạn của thiếu nữ

    Chương 23. Ấu trĩ - Hẹp hòi - Xấu xa

    Chương 24. Rốt cuộc vấn đề xảy ra ở chỗ nào?

    Chương 25. Khoe khoang tình cảm

    Chương 26. Chiếc áo hoodie

    Chương 27. Hắn tự nguyện

    Chương 28. Thật sự chán ghét Bối Hề Khê

    Chương 29. Trong lòng Tào Nghiên chỉ có cô gái kia

    Chương 30. Cạo trọc kéo biểu ngữ

    Chương 31. Hai căn phòng hiện giờ đã thông với nhau

    Chương 32. "Chú à, chú ngầu quá đi!"

    Chương 33. Cô ấy trốn hắn sao?

    Chương 34. "Tôi là chồng của cô ấy."

    Chương 35. Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi

    Chương 36. Hắn là nam, thẳng

    Chương 37. Cơ bụng số mười một

    Chương 38. Vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng

    Chương 39. Cô nam quả nữ ở chung một phòng

    Chương 40. Ngủ chung

    Chương 41. Có chút thinh thích

    Chương 42. Nghẹn chết!

    Chương 43. Hắn thích hương vị này

    Chương 44. Không phải giả vờ

    Chương 45. Andy

    Chương 46. Muốn đóng phim

    Chương 47. Yêu và được yêu

    Chương 48. Tôi không đồng ý

    Chương 49. Tiệc ăn mừng tân gia

    Chương 50. "Chị yêu em muốn chết~"

    Chương 51. Không đi sẽ hối hận

    Chương 52. Không chán ghét

    Chương 53. "Rất thích.."

    Chương 54. Mặt ấy mà, có đôi khi chính là để cho người ta vả

    Chương 55. Ngồi khóc lóc ở ven đường

    Chương 56. Dì cả ghé thăm

    Chương 57. Nam nhân đều là đại móng heo.

    Chương 58. Nước đường đỏ.

    Chương 59. Chị sẽ giết em!

    Chương 60. Tự tìm đường chết
     
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng mười hai 2021
  2. Đăng ký Binance
  3. jenykhuong Beta ơi..... Where are you?

    Bài viết:
    161
    Chương 1. Nơi quỷ quái gì đây?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mặt đất nổi sấm sét, "Ầm" một tiếng sau đó là một tia chớp lóe lên như xé rách bầu trời. Trước mắt là ánh sáng màu trắng sáng chói, đôi tai không nghe được gì, Hề Khê trượt người rơi vào hắc ám nồng đậm vô biên.

    * * *

    Ý thức tan rã như bột phấn, sau đó từng chút một tụ lại giữa ấn đường.

    Cảm giác trong mơ hồ hỗn độn có một tia sáng chiếu vào, Hề Khê nỗ lực mở mắt nhưng lại không thể.

    Sau khi ý thức hội tụ lại một ít, bên tai cô giống như nghe được tiếng cửa mở, có thanh âm nghẹn ngào của một người phụ nữ, muốn nói lại thôi, nhưng rốt cuộc chỉ là thốt lên hai chữ "Thiếu gia".

    Sau đó chính là tiếng đế giày gõ lên sàn nhà, trầm đục, từ xa lại gần, từng chút một, sau đó chậm rãi biến mất.

    Hề Khê hơi khép lại mắt, hàng mi run rẩy, khi tiếng bước chân dừng lại trước mặt mình, cô mới chậm rãi mở mắt ra.

    Khóe mắt đột nhiên bị ánh sáng đâm vào khiến Hề Khê không tự giác nhắm lại, mãi cho đến khi hoàn toàn có thể thích nghi mới mở mắt lần nữa. Thứ đập vào mắt đầu tiên chính là một đôi giày tây nam màu đen, gần ngay trước mặt cô.

    Ánh mắt từ giày da hướng lên trên, một đường từ quần tây lên tới thắt lưng, áo vest, áo sơ mi thẳng tới khuôn mặt của người nọ.

    Hề Khê một giây ngây ngốc. Hiện tại đứng trước mặt cô là một người nam nhân diện mạo anh tuấn, thân hình cao lớn, nhưng anh ta lại đang nhìn xuống cô bằng một ánh mắt nhuộm đẫm sự mỉa mai.

    Mà cả người cô đều đang nằm rạp dưới đất, dưới thân là sàn nhà màu nâu cứng rắn lạnh lẽo.

    Đây vẫn là lần đầu tiên Tào Nghiên nhìn thấy Bối Hề Khê xuất hiện một cách chật vật như vậy, nằm bò ngay dưới chân cầu thang, một chân không có dép còn đang đặt trên bậc thang cuối, bàn chân trắng nõn bóng loáng.

    Trong khoảng khắc Hề Khê ngẩng đầu nhìn lên, hắn cư nhiên còn cảm thấy cô ta có chút khờ khạo đáng yêu. Ánh mắt nhuộm đầy sự mờ mịt, hàng mi dày cong vút, ánh mắt sạch sẽ, chăm chú nhìn khiến Tào Nghiên hoảng hốt trong chớp mắt.

    Bất quá cũng chỉ là trong giây lát, nhanh đến mức ánh mắt khóe miệng mỉa mai của hắn còn chưa kịp biến mất, hắn nhìn nữ nhân nằm bò dưới đất cất tiếng, "Chào đón trọng đại đến thế, thật khách khí."

    Hề Khê vẫn là thực mờ mịt, nhất thời không kịp phản ứng lại, ước chừng có thể dùng một câu để chuẩn xác biểu đạt ra trạng thái hiện tại của cô:

    Tôi là ai? Đây là đâu? Tôi đang làm gì?

    Lại mạnh mẽ thêm một câu sẽ là:

    Không được, ma ma con muốn về nhà, oaaaa!

    Nhưng mà không chờ cô sắp xếp chỉnh sửa lại suy nghĩ, nam nhân đứng trước mặt đã không kiên nhẫn lên tiếng lần nữa.

    Anh ta xoay người đi ra ngoài, nói: "Nhanh lên, không cần chậm trễ thời gian của tôi."

    Đi đâu?

    Hề Khê theo bản năng muốn hỏi, nhưng trong họng giống như bị nhét một đám kẹo bông gòn, căn bản nói không nên lời.

    Cô còn chưa kịp phản ứng lại, một người phụ nữ mang tạp dề đã tiến tới nâng cô dậy, vỗ vỗ áo khoác trên người, nhặt lên chiếc túi xách Gucci rơi trên sàn nhà mang lên cánh tay cô, toàn bộ quá trình tuyệt nhiên không cùng Hề Khê nói câu nào.

    Người nam nhân kia vẫn cứ không để ý mà cất bước ra ngoài, Hề Khê đành phải mờ mịt mà theo sau. Đi đến huyền quan mới phát hiện một bên chân mình trống không, mà chân còn lại thì đang mang một chiếc dép bông hình con thỏ.

    Đi tới ngạch cửa Hề Khê dừng lại mở ra tủ giày, tiện tay lấy ra một đôi giày cao gót đính vụn kim cương màu xám tro. Mang xong liền vội vàng đi ra cửa truy nam nhân kia, đuổi kịp anh ta sau đó cách chừng ba bước chân đi theo.

    Hề Khê một bên đi, một bên xoay người nhìn bốn phía chung quanh, xác thật không phải nơi cô quen biết. Còn muốn nhìn một chút nữa nhưng đầu cô ngưng trệ thật sự lợi hại, cảm giác cũng giống như yết hầu, bị tắc bông một chút khí cũng không thể thấu qua.

    Mê mê hoặc hoặc đi theo nam nhân phía trước lên một chiếc xe Rolls-Royce màu đỏ, "một chút cũng không huyễn khốc", cô càng mờ mịt.

    Người nam nhân kia lái xe không nói chuyện, cô cũng liền thả lỏng một chút, một tay đặt trên túi xách, ngón tay chạm vào khóa túi, một bàn tay nâng lên chậm rãi day day ấn đường, hy vọng có thể mau chóng thoát khỏi loại trạng thái lờ mờ này.

    Cho đến khi xe đã dừng lại, giọng nói lười biếng thanh lãnh của người nọ bảo cô đi xuống, trạng thái lờ mờ đó cũng mới chỉ biến mất gần một nửa.

    Sau khi xuống xe, Hề Khê tiếp tục đi theo nam nhân kia, khi đang đi về phía trước anh ta đột nhiên lên tiếng: "Hôm nay đi theo phong cách ngoan ngoãn ngốc manh? Không thích hợp với cô, đừng giả vờ nữa."

    Hề Khê liếc nhìn sườn mặt của người nọ, trước khi hoàn toàn biết rõ ràng đây là chuyện gì, cô sẽ không tùy tiện trò chuyện cùng người khác, cô sợ gặp phải chuyện phiền toái không cần thiết. Cho nên khi bị nam nhân mỉa mai sau đó nhìn chằm chằm, hiện tại lại nói móc một hồi, cô cũng sẽ không nói gì.

    Cứ như vậy theo người kia đi vào một dãy nhà được sơn vàng mang phong cách châu Âu, bước qua cửa lớn, tiến vào đại sảnh, sau đó dẫm lên thang cuốn được trải thảm.

    Lúc này trong đầu Hề Khê ngốc ý đã tiêu tán hơn phân nửa, liếc mắt quét nhìn nơi mình tiến vào, cô cảm thấy giống khách sạn rồi lại không giống. Vẫn luôn theo nam nhân kia vào một căn phòng, cô mới ý thức được mình bị anh ta đưa tới vũ trường hội sở.

    Trong phòng đã có năm sáu người nam nhân, nhìn đến người nọ mở cửa đi vào, bọn họ lấy phương thức của từng người chào hỏi hắn, thực tùy ý không câu nệ.

    Có người kêu hắn thiếu gia, có người kêu hắn Nghiên ca, còn có người kêu hắn lão đại.

    Thoạt nhìn giống như hắn là.. lão đại của bang phái nào đó? Hoặc là con trai của lão đại bang phái?

    Hề Khê đứng ở cạnh cửa không tiến vào bên trong, cô nhìn người nam nhân kia, thầm nghĩ, bộ dạng anh tuấn thân sĩ, nhưng đôi khi trên người sẽ lại toát ra một chút phỉ khí giang hồ, vô hình có một loại phong phạm của đại ca.

    Cho nên.. sau khi bị sét đánh giữa ban ngày ban mặt, hiện giờ cô lại xuất hiện ở nơi quỷ quái gì đây? Những người này lại là ai, người nam nhân gọi là thiếu gia này lại mang cô tới đây làm gì?
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng ba 2020
  4. jenykhuong Beta ơi..... Where are you?

    Bài viết:
    161
    Chương 2. Xuyên vào một cuốn tiểu thuyết

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong phòng hiện tại chỉ có Hề Khê là nữ, điều này khiến cô hoảng loạn.

    Hề Khê càng muốn bình tĩnh trong lòng càng không yên ổn. Nam nhân kia không để ý đến cô mà tiến lên ngồi vào giữa sô pha, sau đó lại thấy một người đứng lên giơ tay như muốn chào hỏi mình, Hề Khê càng hoảng hốt, bất chấp tất cả vội vàng xoay người mở cửa đi ra ngoài thẳng đến toilet.

    Người giơ tay chào hỏi kia bị bỏ lại một bên, vẻ mặt xấu hổ, ngồi xuống bên cạnh Tào Nghiên than thở: "Chị dâu không thích nơi này nha."

    Tào Nghiên nhìn về phía hắn, "Chán sống?"

    Người kia mím môi, duỗi tay lấy rượu, tự rót một ly tạ tội.

    Cả nước trên dưới già trẻ lớn bé, chỉ cần có di động lên mạng, ai mà không biết Tào Nghiên bị Bối Hề Khê tính kế? Dám trước mặt Tào Nghiên gọi Bối Hề Khê là chị dâu, chính là đánh mặt của hắn, còn không phải là chán sống?

    Mà sau khi Hề Khê từ trong phòng chạy ra, liền ngồi lì bên trong toilet. Cô cầm trên tay một hộp phấn trang điểm, nhìn thấy trong gương nhỏ phản chiếu một khuôn mặt tinh xảo đến quá mức, phảng phất như khuôn mặt của cô đã trải qua một sự tính toán hoàn mỹ trăm phần trăm mà chỉnh sửa nhào nặn.

    Giống cô, lại không phải, người này là phối bản đỉnh cấp của cô. Hề Khê cũng xinh đẹp, nhưng còn chưa chưa đẹp đến mức hoàn mỹ như vậy.

    Mà từ khi nhìn đến gương mặt này, đoàn bông tắc trong đầu Hề Khê cũng chậm rãi tan bớt.

    Trong chiếc gương tròn phản chiếu ra một đôi mắt đào hoa tuyệt mỹ, đánh mắt hồng nhợt nhạt, xác thật không phải cô. Bộ dạng tương tự, tên cũng gần giống, trước tên cô thêm một cái họ, người này họ Bối, Bối Hề Khê.

    Mà sau khi đầu óc đã trở nên thông suốt, tiếp nhận xong toàn bộ kí ức của nguyên thân, ấn đường của Hề Khê cũng không tự giác mà giật lên, càng ngày càng đau.

    Nếu chỉ là đơn giản xuyên qua còn chưa nói, nhưng là sau khi tiếp thu ký ức của nguyên thân, Hề Khê phát hiện cô không những xuyên đến một người tương tự mình, mà còn là xuyên vào một cuốn tiểu thuyết.

    Những người cô nhìn thấy trong ký ức nguyên thân, đều là nhân vật xuất hiện trong cuốn tiểu thuyết kia.

    Hề Khê nhíu mày lại cẩn thận suy nghĩ, cảm giác rất tục khí, cô xuyên thành nữ phụ ác độc trong một cuốn tiểu thuyết, làm trời làm đất làm không khí cuối cùng làm chết chính mình.

    Hề Khê một tay che lại mặt, trong lòng có một trăm câu thô tục không nói nên lời.

    Bối Hề Khê, nữ phụ tâm cơ trong tổng tài văn 《tâm sủng》, đúng tiêu chuẩn nữ hai. Thời điểm Hề Khê xuyên qua, nữ phụ đang được xem là một vị minh tinh chạm tay là bỏng trong giới giải trí, là nữ diễn viên nổi tiếng rất nhiều gameshow tưởng mời đều mời không đến.

    Nhưng nữ phụ luôn là không đi con đường tầm thường, cô ta hồng không phải hồng bình thường, mà là hắc hồng (*), dùng mấy chữ tới hình dung là: Scandal bay đầy trời, antifan khắp nơi.

    Nhưng hắc hồng cũng là hồng, chỉ cần cô tham gia gameshow, sẽ không phải sầu lo thiếu đề tài và nhiệt độ, tiết mục tổ nguyện ý mời cô. Chẳng sợ bọn họ đều đối với cách làm người của nữ phụ thật không dám khen ngợi, nhưng vì nhiệt độ, cũng chịu đựng qua.

    Bối Hề Khê đại loại là mang thể chất chiêu hắc, cộng thêm công năng đi lên hot search, là khách quen trên đó, tùy tiện đăng Weibo đều có thể bị người hắc lên hàng đệ nhất.

    Mà tin nóng nhất gần đây chính là cô ta bò lên giường cháu thứ ba của Tào gia, Tào Nghiên, bị Tào lão gia ngăn lại trong phòng. Tào lão gia phẫn nộ đập Tào Nghiên một trận, sau đó hạ tử lệnh làm hắn phải cưới Bối Hề Khê.

    Bởi vì mối quan hệ giữa hai nhà không tồi, Bối Hề Khê ở trước mặt Tào lão gia vẫn luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, lời ngon tiếng ngọt càng không thiếu. Tào lão gia không có lên mạng, càng không tin mấy cái tin tức trên đó, hắn chỉ tin những gì mình nhìn thấy cảm nhận được.

    Hắn vốn dĩ rất thích Bối Hề Khê, trong lòng đã sớm có ý định. Nếu mọi chuyện đã như vậy, cũng không thể ngồi xem mặc kệ, cần thiết khiến Tào Nghiên phụ trách.

    Mà Tào Nghiên không sợ trời không sợ đất, lại sợ nhất lão gia nhà mình, cuối cùng chỉ phải bất đắc dĩ cùng Bối Hề Khê lãnh chứng.

    Mà hôm nay Tào Nghiên mang Bối Hề Khê tới hội sở, nói là đem nữ phụ giới thiệu cho bạn bè mình, kỳ thật mục đích chính là khiến cho cô ta ngột ngạt.

    Tào Nghiên làm trò ngay trước mặt Bối Hề Khê, anh ta cùng với đám anh em chọn mấy chục vị "công chúa" đến tiếp rượu. Cuối cùng mỗi người ôm hai, sau đó còn làm Bối Hề Khê đi chọn "ngưu lang", hơn nữa tất cả mọi người đều ồn ào nhốn nháo mà nhìn chằm chằm cô ta.

    Bối Hề Khê tức giận đến khuôn mặt trở nên trắng bệch, lập tức cầm lấy túi xách rời đi.

    Mặc dù tật xấu trên người Bối Hề Khê không ít, nhưng về mặt tình cảm lại rất chung tình. Dĩ nhiên cũng vì do quá chung tình nhưng không được Tào Nghiên đáp trả lại, nên lúc sau nữ phụ mới có thể làm ra những việc chà đạp chính mình lại ghê tởm người khác như vậy.

    Mà trong cốt truyện, nơi này cũng chính là nơi nam chính Tào Nghiên và nữ chính Ân Ninh gặp lại nhau. Nói gặp lại là bởi vì nam nữ chính lúc ở cao trung (*) đã từng có một tí xíu chuyện xưa.

    Nghĩ tới đó, Hề Khê dùng sức che lại mặt mình, ấn đường vẫn còn đang giật.

    Hề Khê cực kỳ buồn rầu, nghĩ thầm, xuyên thư thì xuyên thư đi, tại sao còn xui xẻo xuyên đến thời điểm sau khi nữ phụ đã cùng nam chính lãnh giấy kết hôn chứ? Nếu xuyên sớm một chút, cô đã có thể cự tuyệt kết hôn với nam chính rồi, sau đó cách anh ta và nữ chính thật xa, như vậy không phải tốt hơn sao?

    Đem tay che mặt buông xuống, Hề Khê mở to mắt thở dài một hơi, ánh mắt chuyển hướng về phía cánh cửa toilet màu rượu chát.

    Hề Khê nghĩ đi nghĩ lại, thôi, dù sao ly cái hôn cũng không tính là phiền toái, xem xem tình huống như thế nào chạy nhanh ly đi.

    Mặc kệ thế nào, cô cũng sẽ không đi làm nữ phụ ác độc trợ công cho người khác, cô tình nguyện làm một cái Phật hệ pháo hôi (*).

    * * *

    (*hắc hồng: Đỏ lên nhờ scandal)

    (*cao trung: Tương đương trung học phổ thông bên nước mình)

    (*pháo hôi: Pháo bị tịt ngòi, chỉ những nhân vật xuất hiện làm nền cho nhân vật chính)
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng ba 2020
  5. jenykhuong Beta ơi..... Where are you?

    Bài viết:
    161
    Chương 3. Phun tào

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hề Khê không biết mình trốn trong toilet ngây ngốc nhìn chằm chằm vào gương bao lâu, nhưng mãi cho đến khi đem hộp phấn trang điểm đóng lại, cô cũng chưa chải vuốt rõ ràng cốt truyện 《 tâm sủng 》 này.

    Tuy cuốn tiểu thuyết này cô mới được bạn cùng phòng giới thiệu không lâu, nhưng bởi vì tên của nữ phụ không khác tên cô là mấy, trong truyện lại cố tình mô tả tính cách của cô ta rất xấu xa vặn vẹo, cho nên cô chỉ lật xem một chút sau đó không đọc nữa.

    Đoạn đầu truyện là phần mà cô nhớ rõ ràng nhất, càng về sau ký ức về cốt truyện càng mơ hồ.

    Đương nhiên, một ít đoạn quan trọng hoặc nhân vật trọng yếu cô vẫn là còn nhớ đến. Bởi vì không chỉ là cô đã đọc qua mà bạn cùng phòng đôi khi cũng sẽ cùng cô phun tào (*).

    Phun tào nhiều nhất tất nhiên là nữ phụ Bối Hề Khê, người này ngay từ đầu cũng là vì nhìn thấy tên nữ phụ mới giới thiệu cho cô đọc.

    Trong tiểu thuyết, Bối Hề Khê quả thực không bình thường, không hiểu tại sao phải vì một người nam nhân luẩn quẩn trong lòng, đem một tay bài tốt đập nát nhừ. Sức mạnh vì một người nam nhân tìm đường chết, không người cản được, thật là ngốc nghếch đến cực điểm.

    Nếu không phải bởi vì bứt không ra cọng gân tên ái tình trong đầu, cô ta đã có thể sống dễ chịu hơn nữ chính không biết bao nhiêu lần.

    Nữ phụ đầu tiên bày mưu tính kế cùng nam chính lãnh chứng, dẫn tới sự chán ghét của hắn. Sau khi lãnh chứng, bởi vì vẫn luôn không được nam chính đáp lại tình cảm, tâm tính cô ta càng ngày càng vặn vẹo. Vì trả thù sự lạnh nhạt của nam chính đối với mình, nữ phụ lấy cách chà đạp bản thân, khiến cho nam chính đeo vô số nón xanh (*).

    Sau đó Bối Hề Khê biết đến sự tồn tại của nữ chính, cô ta lại bắt đầu lấy các loại thủ đoạn bỉ ổi hãm hại nữ chính, bao gồm bắt cóc cường bạo và những việc đại loại như vậy, có thể nói lòng dạ vừa đen tối vừa độc ác. Đương nhiên, mỗi lần như vậy nam chính đều sẽ xuất hiện đúng lúc giải cứu nữ chính.

    Nói trắng ra là, cô ta kỳ thật chính là một cái vai ác dùng để trợ công.

    Tác dụng của vai ác trợ công là gì? Chính là trong quá trình tìm đường chết, lần lượt bị nam chính và nữ chính thay phiên vả mặt, sau đó không ngừng trợ giúp gia tăng tình cảm của bọn họ.

    Hề Khê là đã quyết định sẽ an tĩnh làm một cái Phật hệ pháo hôi, nên sau khi đem hộp phấn trang điểm bỏ vào túi xách cô liền đem những tình tiết có liên quan đến nữ phụ bỏ qua một bên.

    Cài lại khóa túi, đeo lên vai, vừa mới đứng lên cô mới phát hiện chân mình đã tê rần.

    Chịu đựng cảm giác như bị châm chích rậm rạp dưới lòng bàn chân, Hề Khê đỡ vách tường ngăn cách hai buồng vệ sinh hoãn một hồi, sau đó mới mở cửa đi ra.

    Đi đến bồn rửa tay, dưới ánh đèn, Hề Khê một lần nữa cẩn thận nhìn xem khuôn mặt hiện tại của mình. Lúc này không phải để phân biệt tướng mạo, mà là do thói quen của cô, nhìn thấy gương liền nhịn không được đi xem xét lớp trang điểm.

    Cũng may nữ phụ makeup còn rất dụng tâm, tinh xảo không tỳ vết, cũng không cần bổ trang dặm lại phấn, Hề Khê rất là hài lòng.

    Vì thế cô rửa tay xong liền đi ra toilet, không tính toán tiếp tục ở lại trong này.

    Bởi vì đã biết mình đang ở nơi nào, thậm chí so những người ở thế giới này biết đến còn nhiều và sớm hơn, cho nên Hề Khê hiện tại đã hoàn toàn không còn hoảng loạn. Đương nhiên, còn bởi vì cô đã biết Tào Nghiên cũng không phải lão đại bang phái hay con trai, cháu trai của lão đại bang phái gì đó, cho nên việc trở lại trong phòng cũng không thấp thỏm như lúc nãy.

    Cô đỡ dây túi xách bị trượt xuống, giày cao gót dẫm sàn nhà cộp cộp vang dội. Vạt áo khoác dài rực đỏ quét qua đôi chân mảnh khảnh, phối hợp thanh âm của giày cao gót thật sự rất có tiết tấu.

    Tới trước cửa phòng, cô nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, vừa mới tiến vào một bước, không khí ồn ào bên trong liền có chút lạnh xuống.

    Khi Hề Khê đem một chân khác cũng bước vào, một người ngồi bên cạnh Tào Nghiên đứng dậy, cười nói: "Nữ chính tới, hiện tại có thể bắt đầu rồi chứ?"

    Nói xong liền đi đến cửa kéo Hề Khê vào, đem cô đưa đến ngồi bên cạnh Tào Nghiên, sau đó cùng cô nói: "Đại tiểu thư, ngài làm tụi này hóng dài cổ a."

    Hề Khê ngồi xuống cạnh Tào Nghiên, cô bản năng có một loại cảm xúc mâu thuẫn đối với nam nữ chính nên lẳng lặng dịch sang bên cạnh một chút, tận lực không cho chính mình đụng tới Tào Nghiên.

    Động tác nhỏ bé này của cô lại khiến cho Tào Nghiên chú ý, trong miệng hắn ngậm xì gà, không tự giác dùng khóe mắt liếc nhìn Hề Khê một cái, nghĩ thầm - nữ nhân này diễn còn nghiện rồi, thật cho mình là đáng yêu ngốc nghếch?

    Vô dụng, hắn Tào Nghiên sẽ không ăn bất luận bộ dáng gì của cô ta.

    * * *

    (*phun tào: Chỉ ra điểm vớ vẩn, không hợp lý mà cảm thán hoặc nghi vấn, yếu tố hài hước vui đùa chiếm đa số)

    (*nón xanh: Cắm sừng)
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng ba 2020
  6. jenykhuong Beta ơi..... Where are you?

    Bài viết:
    161
    Chương 4. Ai mới là người bị ghê tởm?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hề Khê không có tâm tư đi chú ý Tào Nghiên, cô hiện tại đang chuyên tâm suy nghĩ tìm cái cớ gì để rời khỏi đây. Cô cảm thấy mình luôn là chậm một bước, không xuyên qua trước khi lãnh chứng, cũng không có được ký ức của nguyên thân trước khi tới hội sở.

    Tới cũng đã tới, lại khiến cho bọn họ đợi cô lâu như vậy, hiện giờ muốn đi cũng nên tìm cái cớ nào vừa hợp lý lại có thể thành công rời đi, cũng thật không dễ dàng a.

    Không đợi cô nghĩ ra, Tào Nghiên đã lên tiếng: "Bắt đầu đi."

    Bắt đầu thì bắt đầu.

    Hề Khê lặng lẽ nghĩ, cô còn chưa gặp qua loại việc đời này đâu, xem như coi náo nhiệt cũng tốt.

    Nhưng nếu Tào Nghiên muốn xem cô tức giận đến mặt trắng bệch, vậy thực xin lỗi, cô khả năng phải làm hắn thất vọng rồi.

    Cùng cốt truyện Hề Khê biết đến cũng không khác mấy, Tào Nghiên nói bắt đầu, chính là bắt đầu chọn "công chúa" cùng nhau ca hát uống rượu nói chuyện phiếm.

    Các vị công chúa là do một người phụ nữ tóc ngắn trang điểm thật dày nặng mang đến, bọn họ đứng thành hàng, bên hông cài một cái nhãn tên. Trang dung mỗi người đều khác nhau, kiểu tóc phong cách ăn mặc cũng đều bất đồng, có thanh thuần có yêu dã có lãnh diễm có văn nghệ trí thức.

    Hề Khê ngồi ở trên sô pha, nắm túi xách đặt ở trên đùi, quan sát đánh giá những cô gái này, nghe những nam nhân trong phòng khoa tay múa chân, hỏi cái này hỏi kia. Dáng ngồi của cô thật sự đoan chính, một đôi mắt to thanh triệt linh động nhìn khắp nơi, sống sờ sờ một cái quần chúng cắn hạt dưa ngồi xem diễn.

    Chờ những người khác chọn xong, cuối cùng đến phiên Tào Nghiên, Hề Khê nghe được lời kịch quen thuộc, "Cô giúp tôi chọn."

    Trong tiểu thuyết đây là những lời nam chính nói với nữ phụ, hiện tại đổi thành cô.

    Cô không phải Bối Hề Khê, cô vốn dĩ chỉ là xem náo nhiệt nên đương nhiên sẽ không giống nữ phụ nghe xong câu này trở nên nổi giận.

    Cô nhìn về phía Tào Nghiên sau đó ngoan ngoãn "Ừ" một tiếng, đánh giá mấy cô gái đứng trước mặt mình, cực kỳ nghiêm túc chọn lựa hai người tương đối đẫy đà cho nam chính.

    Trong khi cô đang nghiêm túc chọn lựa, những người khác vốn đang chờ xem việc vui thấy vậy đồng loạt ngây ngốc, ngay cả Tào Nghiên cũng thế..

    Này.. Hoàn toàn không phải những gì bọn họ đã tưởng tượng a..

    Hề Khê cảm nhận được không khí trở nên vi diệu, cô cười cười nhìn Tào Nghiên, "Không thích sao?"

    Tào Nghiên nhìn về phía Hề Khê, trong một cái chớp mắt hắn thế nhưng cảm thấy dáng vẻ cô cười rộ lên thật đẹp. Trong lòng vô cớ bốc lên một ngọn lửa không biết tên, hắn đột nhiên đứng dậy đem xì gà diệt tắt trong gạt tàn thuốc, nhìn những cô "công chúa" không bị chọn phun ra một chữ: "Cút."

    Đương nhiên, hai người Hề Khê chọn thì ở lại.

    Chọn người xong, Hề Khê cảm thấy mình đã có thể thành công lui thân, chuẩn bị đứng lên nhường chỗ cho hai cô gái kia.

    Nhưng lúc cô vừa đứng dậy lại đột nhiên bị Tào Nghiên bắt lấy cổ tay, đem cô kéo trở về.

    Ánh mắt hắn đột nhiên trở nên mỉa mai, nhìn cô hỏi: "Không cùng chơi sao?"

    Hề Khê ngẫm lại, một bên rút ra cổ tay bị nắm, một bên nhỏ nhẹ nói: "Cái này, tôi vẫn là đi trước tốt hơn.. Được chứ? Chúc mọi người.. chơi vui vẻ ha?"

    Tào Nghiên không ghê tởm được cô là sẽ không hài lòng, cho nên căn bản cũng sẽ không đáp ứng, "Tiệc hôm nay là vì cô mới bày ra, không được đi."

    Nói xong búng tay một cái, "Tiếp tục!"

    Ý nghĩa là tiếp tục tiết mục chọn người, giọng nói của Tào Nghiên vừa rơi xuống không lâu, đã thấy một đám người xếp thành hàng đi vào.

    Hề Khê minh bạch, Tào Nghiên hiện tại không chỉnh được cô là sẽ không bỏ qua. Cô cũng là xúi quẩy, phải vì nguyên thân thừa nhận sự ác ý của vị đại ca này.

    Không thừa nhận cũng không còn cách nào khác a, ai bảo nguyên thân tính kế hắn làm chi?

    Hề Khê nghĩ nghĩ, thôi bỏ đi, xuyên cũng đã xuyên, thừa nhận liền thừa nhận đi, cũng không có gì ghê gớm.

    Chờ qua đêm nay, Tào Nghiên gặp lại nữ chính Ân Ninh, vậy thì không còn chuyện gì của cô nữa, cho nên cô chỉ cần nhịn được đêm nay.

    Hề Khê có năng lực tự thuyết phục rất mạnh, cũng có thể nói tâm tính rất tốt. Sau khi chỉnh đốn suy nghĩ xong, cô liền nhìn về một loạt soái ca đứng trước mặt mình.

    Nhìn một lúc, cô quay đầu nhìn về phía Tào Nghiên, thực khách khí hỏi một câu: "Tôi có thể chọn bốn người không?"

    Tào Nghiên lại ngẩn người - cô ta cư nhiên thật sự chọn, còn mẹ nó một hơi chọn bốn? Chơi mạt chược cũng mẹ nó chỉ cần gom đủ ba người thôi a?

    Hề Khê là nghiêm túc, đem Tào Nghiên không nói lời nào nghĩa là đồng ý, đứng dậy đi chọn "ngưu lang".

    Trong lúc lựa chọn cô liền phát hiện, tuy rằng vẫn cảm thấy rất mắc cỡ, bất quá cảm giác như đang tuyển phi tần này vẫn là phi thường không tồi. Những người nam nhân này dáng dấp đều không kém, khuôn mặt xinh đẹp, ăn mặc cũng đều là soái khí sạch sẽ. Đương nhiên bởi vì nơi đây là hội sở cao cấp, khí chất, cách nói năng cũng là không sai.

    Hề Khê chọn tới chọn lui, càng ngày càng vui vẻ, đôi môi từ lúc tới hội sở vẫn luôn nhắm chặt mãi cho đến lúc này mới có ý cười màu hồng phấn.

    Mà Tào Nghiên thì ngồi ở trên sô pha, mặt đã đen thành một cục than. Hôm nay hắn mở tiệc rõ ràng là để ghê tởm Bối Hề Khê, tại sao hiện tại lại có cảm giác chính mình mới là người bị ghê tởm?

    Hắn thấy ánh mắt Hề Khê quét qua khuôn mặt những nam nhân kia, khóe miệng rõ ràng cong lên ý cười, quả thực làm hắn muốn đem cô ta xách đi ra ngoài ấn đến góc tường đá mấy đá.

    Mà những người còn lại, vốn dĩ đều là chuẩn bị tốt tới xem Tào Nghiên chỉnh đại minh tinh Bối Hề Khê, không nghĩ tới, cốt truyện xoay ngược lại, đen mặt lại không phải Bối Hề Khê, mà là Tào Nghiên. Đại lão tỉ mỉ chuẩn bị bữa tiệc này, thật đúng là "tỉ mỉ" theo nghĩa đen a, Bối Hề Khê thoạt nhìn rất là thích thú.

    Mà sở dĩ nói chuẩn bị tỉ mỉ, là bởi vì đám bọn họ vốn dĩ cũng không có thường xuyên đến hội sở chơi, mà nếu có đến, cũng sẽ không tìm công chúa, bởi vì các cô gái nguyện ý đi theo bọn họ thật đúng là quá nhiều. Ngay cả minh tinh từ hạng thấp đến hạng cao, nếu bọn họ muốn cũng không phải việc gì khó, căn bản là không cần gọi công chúa tới cho đủ số. Hôm nay có loại chuyện này, tất cả đều là vì Bối Hề Khê mà chuẩn bị.

    Tưởng tượng là rất đắc ý, hiện thực lại rất vả mặt.

    Kỳ thật, anh em bọn họ cảm thấy, so với việc xem Bối Hề Khê bị chỉnh đến ghen tuông la lối khóc lóc, thì xem Tào Nghiên thất thủ đen mặt nhưng lại chỉ có thể nghẹn vui hơn nhiều.

    Dù sao, cả đám đều rất vui vẻ, miệng cười vẫn luôn không khép lại được.

    Nhưng chỉ là trong lén lút, tất cả đều ăn ý mà không cười ra tiếng.

    Thiếu gia dù sao cũng là lão đại của bọn họ, mặt mũi thể diện vẫn là phải cho.
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng ba 2020
  7. jenykhuong Beta ơi..... Where are you?

    Bài viết:
    161
    Chương 5. Đây là lần đầu tiên

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Xem qua trước mặt một loạt soái ca phong cách khác nhau, Hề Khê nhẹ cong khóe miệng thành một ý cười màu hồng phấn, cô đi đến trước mặt từng người nhỏ giọng hỏi.

    Bởi vì cách nhau có chút xa, Hề Khê lại cố tình hạ thấp thanh âm nên những người khác cũng không nghe rõ lắm cô nói gì với các "ngưu lang".

    Cho nên ở trong mắt những người khác, giữa cô và một loạt nam nhân kia có một loại ái muội kỳ dị.

    Dùng kỳ dị là bởi vì loại ái muội này cũng giống như ý cười trên môi cô, vựng nhiễm một màu hồng phấn nhợt nhạt, cũng sẽ làm người không hiểu sai.

    Chính là... Không khỏi cảm thấy cô ta đang rất sảng khoái?

    Đúng vậy, là sảng khoái.

    Hề Khê không có nghĩ nhiều đến thế, từ đầu tới đuôi cũng không có tâm tình đi thưởng thức mặt Tào Nghiên bị tức thành than đen, bởi vì những việc này cô một chút cũng không quan tâm.

    Sau một hồi chọn lựa, cuối cùng Hề Khê chọn ra bốn người, một người có nét trẻ con mang theo ấm áp, cười rộ lên phảng phất vầng thái dương sáng ngời, một người ưu nhã thân sĩ, một người diện mạo thiên hướng Âu Mỹ, còn có một người nhìn bĩ (*) đến tựa hồ chỉ cần cầm lên bình rượu là có thể cùng người khác làm một trận.

    Nhìn thấy Hề Khê đã chọn xong, vui vui vẻ vẻ đem bốn người nam nhân mang đến một góc trong sô pha ngồi xuống, hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của mình, Tào Nghiên đen mặt mà nghiến răng nghiến lợi - rất tốt, chủng loại còn rất đa dạng.

    Hắn cầm lên ly rượu trên bàn nhấp một ngụm, thu hồi ánh mắt nhìn về phía Hề Khê.

    Rượu chảy qua yết hầu, ý thức được đám anh em đang xem việc vui, Tào Nghiên vẫn là bình thản thân sĩ đem ly rượu để xuống, tiếp theo cầm lấy cái đệm gần đó hướng trên đầu Chu Trì, tên ngồi gần hắn nhất, ném qua.

    Tào Nghiên và những người trong phòng đều có suy nghĩ giống nhau, cảm thấy Hề Khê lựa chọn dựa theo ngoại hình, bốn người kia loại hình đều khác nhau. Trong lòng còn nghĩ thầm cô nàng còn rất biết chơi, cũng thật thoải mái cởi mở.

    Nhưng chỉ có bốn người được chọn kia mới biết, bọn họ căn bản không phải vì khuôn mặt dáng người hoặc là phong cách ăn mặc mà được Hề Khê chọn.

    Bởi vì lúc nãy, Hề Khê chỉ hỏi mấy cái vấn đề: Biết chơi game không? Level cao không? Chơi vị trí gì nha?

    Một đám bị hỏi: "...."

    Ở hội sở, khách nhân dạng gì cũng có, yêu cầu đối với công chúa ngưu lang cũng đa dạng, kiếm sự gây chuyện đều không hiếm thấy, nhưng bỏ ra nhiều tiền như vậy tới loại địa phương này, không vì vui vẻ uống rượu tìm kiếm kích thích, mà là vì tìm người cùng chơi game.. đây là lần đầu tiên.

    Hề Khê tỏ vẻ không sao cả, dù sao cũng không phải cô bỏ tiền ra, không đau lòng. Mà chút tiền ấy với Tào Nghiên mà nói, không đáng kể chút nào.

    Bốn người kia cùng Hề Khê ngồi xuống một góc sô pha, ánh mắt nhìn Hề Khê đều không tự giác hiện lên một chút ý cười.

    Không phải nụ cười vì công việc, mà là phát ra từ đáy lòng.

    Kỳ thật bọn họ đều nhận thức Hề Khê, chẳng qua chưa từng gặp người thật ngoài đời, hiện tại tiếp xúc mới biết, Bối Hề Khê và vị đại minh tinh scandal bay đầy trời trên mạng kia, căn bản là hai người a.

    Tuy rằng khuôn mặt hai người giống nhau.

    Hề Khê lấy di động từ trong túi xách ra, nhận diện bằng khuôn mặt, trượt màn hình khóa sau đó tiến vào màn hình chính.

    Di động là của nữ phụ Bối Hề Khê, cho dù là màn hình khóa hay là màn hình chính, avatar đều là hình ảnh của chính cô ta.

    Kỳ thật tính cách của Hề Khê có rất nhiều chỗ giống nữ phụ, tỷ như cả hai đều có chút tự luyến, cho nên cô cũng không cảm thấy kỳ quái việc di động của Bối Hề Khê toàn lấy hình của mình làm avatar.

    Người lớn lên xinh đẹp, ảnh chụp để đó không làm gì, chẳng phải là lãng phí?

    Hề Khê mở khóa di động, sau đó không do dự trực tiếp mở cửa hàng download app trò chơi.

    Móng tay kiểu Pháp điểm nhẹ trên màn hình, ngón tay trắng nõn thon dài, được bảo dưỡng đến non mịn bóng loáng.

    Di động của nữ phụ không có trò chơi, mà Hề Khê trước khi xuyên qua, phần lớn thời gian đều là đi học và đóng phim, rảnh rỗi thì cũng chỉ chơi game có sẵn trên điện thoại.

    Nếu như hỏi có gì tiếc nuối trước khi xuyên thư, Hề Khê sẽ không ngần ngại mà trả lời: Vương giả còn chưa chạm tới, ăn gà cũng chưa ăn qua (*).

    Đảng tay phế nói cho bạn biết, hứng thú nó đôi khi cũng không thể trở thành một người thầy tốt.

    Hề Khê cũng không trông cậy vào việc lâm thời chọn người còn có thể carry mình, đặc biệt còn là đặc thù nhân viên ở nơi thiêu tiền như hội sở. Nhưng là Tào Nghiên không cho cô đi, nếu vậy cô liền tự giác thản nhiên một chút thừa nhận ác ý của anh ta, lại nhân tiện cho bản thân giải trí một chút vẫn là tốt chán.

    Cũng không thể bắt cô nhận lấy ác ý của nam chính còn phải làm khổ chính mình nữa đi.

    Vậy thì không được, quá mệt.

    Sau khi đăng ký thành công tài khoản trò chơi, Hề Khê cảm thấy mỹ mãn mà lôi kéo bốn vị soái ca bắt đầu chơi game.

    Trong phòng hiện tại rất ồn ào, có nói chuyện phiếm, có ca hát, có uống rượu, có chơi các loại trò chơi.

    Mênh mông một đám người, đều là thích làm gì làm nấy, tới nơi này đều là vì tự do thả lỏng tìm kiếm kích thích, không cần thiết giả bộ nữa.

    Không khí bên phía Hề Khê cũng không thua kém, lúc ván đánh đến cao trào cô còn là người la lớn nhất. Thắng chính là "A" một tiếng, chết liền buông di động bĩu môi rầu rĩ, không vui.

    Khi nhân vật của mình lại chết một lần nữa, phía sau Hề Khê đột nhiên vang lên một tiếng cười.

    * * *

    (*) Bĩ: Vô lại, lưu manh.

    (*) Vương giả, ăn gà: Hai tựa game đang hot, Vương giả vinh diệu và Pubg.
     
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng tư 2020
  8. jenykhuong Beta ơi..... Where are you?

    Bài viết:
    161
    Chương 6. Không coi ai ra gì

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hề Khê căng thẳng quay đầu lại, thấy người cười là Chu Trì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

    Cô biết người này, Chu Trì, anh em tốt của Tào Nghiên.

    Tào Nghiên thường xuyên cùng đám anh em chí cốt của mình ra ngoài chơi, Chu Trì, Hồ Chính, Tạ Nhất Minh, Phan Đông Văn, Bối Hề Khê đều nhận thức bốn người này, chỉ là chưa từng tiếp xúc lần nào.

    Nguyên nhân cũng rất đơn giản, Bối Hề Khê không coi ai ra gì a. Người có thể làm cô ta coi trọng còn chưa đếm hết một bàn tay.

    Cho nên, bình thường nữ phụ đối xử với người khác không phải là không thích ngoảnh mặt làm ngơ, cũng là chanh chua độc miệng.

    Dù sao nữ phụ mỗi giây mỗi phút đều là tận lực tản ra khí thế xua đuổi người hoặc làm ra một ít việc khiến người khác chán ghét.

    Bởi vì chưa từng có tiếp xúc nên Hề Khê lại quay về tập trung nhìn màn hình trò chơi đang đếm ngược, không thèm đếm xỉa đến câu nói của người nọ.

    Chu Trì dừng cười, dựa lưng vào ghế sô pha phía sau Hề Khê, đột nhiên mở miệng tán thưởng: "Kỹ thuật cũng không tệ."

    "Anh nói thật chứ?" Hề Khê nghe được Chu Trì khen mình, cảm thấy là có thể bớt thời giờ trò chuyện với người này một chút, cô quay sang cười nói: "Anh quả là có mắt nhìn người."

    Thấy Hề Khê mỉm cười với mình, ánh mắt cô sáng ngời, khóe môi cong lên do được khen ngợi mà trở nên cao hứng, mang theo điểm hồn nhiên đắc ý, Chu Trì khựng lại một chút. Hắn cảm giác được ngón tay kẹp xì gà của mình hơi run lên, trong lòng bỗng dưng trống rỗng.

    Hắn vẫn luôn nghe người ta nói Bối Hề Khê ngang ngược ương ngạnh, kiêu ngạo không coi ai ra gì, EQ lại cực thấp. Ngoại trừ một khuôn mặt xinh đẹp, cũng chẳng còn gì cả.

    Nhưng lúc này đây, nữ nhân trước mắt căn bản là không giống những gì hắn được nghe.

    Hề Khê cũng không để ý đến sự ngẩn người của Chu Trì, cười nói xã giao xong cô quay đầu lại tiếp tục tiến vào ván chơi mới, ra trận giết địch.

    Chu Trì hoàn hồn, nhưng cũng không có ý định trở về chỗ cũ.

    Hắn ngậm xì gà trong miệng, rồi đột nhiên ra tay đoạt lấy di động của một người ngưu lang, đem người nọ đẩy ra thế chỗ ngồi xuống, đôi mắt sau lớp khói mỏng hơi híp lại.

    "Cậu gà quá, để tôi."

    "Yên tâm, chơi xong ván này sẽ trả lại di động cho cậu."

    Người tới nơi này chính là đại gia, mượn di động chơi game cũng không tính là chuyện gì lớn.

    Tầm mắt Hề Khê từ màn hình di động nâng lên, liếc nhìn Chu Trì một cái nghi hoặc: "Anh có được không đó?"

    Chu Trì bật cười: "Không thành vấn đề."

    Hỏi hắn được không là quá coi thường hắn rồi, đám anh em bọn họ cùng nhau quậy phá từ nhỏ đến lớn, tiểu học đã bắt đầu biết chơi game. Sau khi lớn lên thì trừ chơi xe ra, nhiều nhất vẫn là chơi game.

    Mà phiên bản máy tính còn khó gấp mấy lần di động, bọn họ thậm chí đã từng đi thi đấu, cũng không thua kém tuyển thủ chuyên nghiệp là bao.

    Nhưng bọn họ không phải vì tiền thưởng, bọn họ chỉ là chơi cho vui.

    Hề Khê cũng nghĩ tới chuyện này, nói: "Trong biệt thự của thiếu gia có phòng chơi game."

    Từ máy tính, CPU, màn hình đến tai nghe, con chuột, ghế dựa, tất cả mọi thứ đều đắt đến dọa người. Đương nhiên, cũng là thật sự đáng giá.

    Chu Trì lấy xì gà đưa tới gạt tàn thuốc, gõ nhẹ vài cái cho tàn tro rớt xuống, sau đó lại lần nữa ngậm trong miệng, hắn cầm điện thoại bắt đầu di chuyển, "Cô đã dọn vào đó?"

    Hề Khê gật gật đầu, nghĩ thầm sau này lại còn phải dọn đi ra ngoài, thật phiền phức mà.

    Chu Trì hỏi xong liền không tiếp tục đề tài giữa người này và Tào Nghiên nữa, nói giỡn, lão đại ngồi ngay kia, hắn muốn tìm chết hay sao mà còn đi nhiều chuyện?

    Không tán gẫu về việc riêng tư vậy thì nói về game vậy, cái này khẳng định không có vấn đề.

    Một bên chơi một bên tán gẫu, không có đề tài nào càng phù hợp hơn không khí hiện tại.

    Bọn họ trò chuyện rồi trò chuyện, không khí vô hình càng lúc càng hài hòa.

    Đại khái là bầu không khí như vậy hấp dẫn những người khác, lục tục, Hồ Chính lại đây đoạt di động của một người ngưu lang, sau đó Tạ Nhất Minh cùng Phan Đông Văn cũng tiến lại đoạt di động.

    Cuối cùng bốn người ngưu lang đều bị bọn họ chiếm chỗ, bốn người bắt đầu cùng Hề Khê chơi game.

    Phan Đông Văn cầm di động nói với Hề Khê: "Đại minh tinh, để tôi bảo vệ cô cho, bảo đảm không chết."

    Tạ Nhất Minh cười giễu cợt một tiếng quay sang nói với Hề Khê: "Đừng nghe tên này khoác lác, kỹ thuật của Bí Đao là gà nhất trong năm người a."

    Tạ Nhất Minh nói năm người, là bốn người bọn họ cộng thêm Tào Nghiên.

    Phan Đông Văn không phục: "Có ngon thì tới solo!"

    * * *

    Hề Khê một bên di chuyển ngón tay trên màn hình, một bên nghe bọn họ nói xấu lẫn nhau, khóe miệng hàm chứa ý cười, cảm thấy được bốn người lợi hại bảo hộ vẫn là khá tốt.

    Vừa rồi kỹ thuật của mấy vị ngưu lang kia cũng không tồi, nhưng so sánh với bốn người này, vậy thì thật là không đáng nhắc đến.

    Năm người bọn họ chơi đến khí thế ngất trời, nên mắng thì mắng, nên phun thì phun, nên bảo hộ đại minh tinh thì bảo hộ đại minh tinh, cả đám đều đắm chìm vào trò chơi nên cũng không phát hiện, không khí trong phòng đã sớm thay đổi.

    Phát hiện đầu tiên chính là Hồ Chính, bởi vì hắn chợt nhận ra trong phòng giống như không nghe thấy tiếng ca hát.

    Hồ Chính ngẩng đầu lên nói câu: "Shit, đã tới giờ rồi à? Nhanh như vậy.."

    Càng nói âm lượng càng giảm xuống, cho đến âm cuối đã không thể nghe được nữa, bởi vì sau khi hắn ngẩng đầu lên, liền phát hiện Tào Nghiên ngồi ở giữa sô pha đối diện, đang nhìn xem bọn họ chơi game. Mà bên cạnh thiếu gia là đám người bọn họ mời tới chơi cùng nhau, lúc này đang "ngoan ngoãn" ngồi thành một hàng, tiếp đó là mấy vị công chúa cũng theo sau ngồi thành một hàng khác.

    Hồ Chính dẫn đầu đem điện thoại ném xuống bàn, nhỏ giọng nói: "Đừng chơi nữa."

    Nhìn thấy Hồ Chính ném điện thoại xuống, lại còn nói như vậy, bốn người còn lại, bao gồm Hề Khê, lúc này mới phản ứng lại không khí trong phòng không thích hợp.

    Cả đám không hẹn cùng nhau quay đầu nhìn về nơi phát ra không khí quỷ dị, Tào Nghiên, sau đó một người tiếp một người đem di động trong tay ném xuống mặt bàn.

    Đầu tiên đứng lên là Chu Trì, anh ta tằng hắng một cái: "Tôi đi toilet."

    Hồ Chính theo sát sau đó: "Tôi nữa."

    Tạ Nhất Minh phản ứng còn tính nhanh nhạy: "Tôi cũng đi."

    Phan Đông Văn chậm nửa nhịp: "Tôi.. Tôi cũng vậy."

    Hề Khê suy nghĩ, cũng cầm lấy áo khoác đứng lên: "Tôi.. Tôi cũng đi chung.."

    Nói xong cả đám nối đuôi nhau, bình tĩnh bước từng bước ra khỏi phòng, chỉ còn lưu lại Tào Nghiên ngồi trên sô pha tức giận đến trắng mặt, hắn cảm giác chính mình giống như mắc chứng tắc nghẽn cơ tim.
     
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng tư 2020
  9. jenykhuong Beta ơi..... Where are you?

    Bài viết:
    161
    Chương 7. "Tôi.. chọn cái thứ nhất."

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hề Khê đem áo ngoài khoác lên cánh tay, trước khi đi theo thói quen đem túi xách mang trên vai.

    Cô đi theo Chu Trì, Hồ Chính, Tạ Nhất Minh và Phan Đông Văn ra ngoài, cánh cửa đen in hoa văn nửa trong suốt nặng nề chậm rãi khép lại, cô và bốn người kia đều yên lặng thở phào nhẹ nhõm.

    Năm người đi về phía toilet, đi xong sau đó ra tới, nhưng không có lập tức trở về.

    Trong phòng, từng tế bào trên người Tào Nghiên đều đang tản ra mấy chữ 'ta không vui', mà năm người bọn họ đã thành công chạy thoát ra ngoài, cũng không nghĩ hiện tại đi vào tiếp tục chọc thiếu gia không thoải mái.

    Hề Khê là người không muốn đi vào nhất, cô vốn dĩ đã tính toán đâu vào đấy, yên lặng ngồi chơi game, chờ tiệc kết thúc lập tức trở về ngủ.

    Chỉ là cô không nghĩ tới, Chu Trì bọn họ lại không thèm chơi cái khác, mà chạy tới cùng cô chơi game di động.

    Hơn nữa bọn họ còn tỏ vẻ mọi người đều là người một nhà, quan tâm chiếu cố bảo hộ cô hết mình.

    Tào Nghiên bỏ ra tiền bạc và thời gian, vốn dĩ mục đích chính là mang cô tới để ghê tởm, không cho cô thoải mái.

    Kết quả không ghê tởm đến cô còn chưa tính, bốn người anh em của mình còn nửa đường tạo phản, thân thiết ngồi chơi game với người hắn ghét, này không phải rõ ràng là không cho hắn mặt mũi?

    Mà liền tính Hề Khê không phải người Tào Nghiên ghét nhất, tiệc hắn làm chủ, không chơi cái nên chơi, lại tụm thành một đám chơi game di dộng..

    Cũng quá kỳ cục.

    Hề Khê ôm áo khoác cùng Chu Trì bốn người bọn họ đứng ở một góc cuối hành lang, cô cúi đầu nhìn chiếc váy ngắn mặc trên người, ánh mắt còn thoáng thấy mũi giày cao gót lóe lên vụn sáng bạc.

    Cô không nói chuyện, chờ Chu Trì bọn họ khi nào vào thì sẽ vào theo.

    Đợi một hồi chỉ nghe được Tạ Nhất Minh kêu mình: "Đại minh tinh."

    Hề Khê hoàn hồn ngẩng đầu lên, "Đi vào à?"

    Đi vào khẳng định là muốn đi vào, nhưng cả bọn đều tưởng trì hoãn một chút lại vào.

    Tạ Nhất Minh nhìn Hề Khê, nhỏ giọng thương lượng: "Cô vào trước đi, dỗ Nghiên ca tụi này cao hứng một chút, được chứ?"

    "Tôi?" Hề Khê giơ tay chỉ vào mình, hợp lý cự tuyệt, "Tôi là người anh ta ghét nhất trên đời, mấy người đừng đùa."

    Ai đi dỗ cũng không thể là cô a.

    Chu Trì bọn họ lại cảm thấy, cởi chuông còn cần người cột chuông.

    Sau đó bọn họ đưa cho Hề Khê hai lựa chọn, ý đồ làm cô tiếp thu đề nghị này.

    Cái thứ nhất, Hề Khê cự tuyệt không dỗ, vậy thì sau khi đi vào, bọn họ bốn cái sẽ đứng về phía Tào Nghiên, giúp Tào Nghiên chỉnh cô, chỉnh đến khi nào Tào Nghiên cao hứng mới thôi.

    Cái thứ hai chính là, Hề Khê đi vào lấy lòng dỗ Tào Nghiên cao hứng, vậy thì mọi người đều có thể chung sống hòa bình.

    Hề Khê nghĩ nghĩ, cảm thấy lựa chọn thứ nhất tương đối phù hợp hướng đi của cốt truyện, vì thế chậm rãi giơ lên ngón trỏ phải, "Tôi.. chọn cái thứ nhất."

    Chu Trì bốn người đồng thời trợn mắt nhìn cô..

    Cùng nhau chơi quá mấy ván, hiện tại chính là bạn bè. Hề Khê nguyện ý làm cho bọn họ chỉnh, bọn họ cũng không muốn xuống tay.

    Hai phút sau, Hề Khê bị bốn người ép tới trước cửa phòng.

    Cô còn giãy giụa thuyết phục bọn họ một chút, "Tôi thật sự không được mà, tôi.."

    Nói chưa hết câu, cửa phòng đã bị mở ra, không biết trong bốn người là ai làm, Hề Khê đã bị nhẹ nhàng đẩy vào.

    Hề Khê không cảm nhận được thân thể bị người xô đẩy nữa, xoay người lại thì nhìn thấy bốn người kia đang nhanh chóng khép cửa lại.

    Cô ôm áo khoác đứng ở cạnh cửa, nhìn một vòng liền thấy được Tào Nghiên ngồi ở trên sô pha, trong miệng đang cắn xì gà, ngồi bên cạnh là một cô gái mặc một cái áo yếm màu đen, váy lụa dài mỏng đang châm lửa cho anh ta.

    Mà ánh mắt của người nọ thì dừng ở trên người cô, cùng cô mắt đối mắt.

    Không khí trong phòng đã lại nóng lên một lần nữa, rất ồn ào, ánh đèn chiếu khắp nơi đến lóa mắt.

    Hề Khê muốn đi ra ngoài, một bên nhìn Tào Nghiên một bên yên lặng đưa tay tìm kiếm chốt cửa. Dùng sức kéo mới phát hiện cửa đã bị người từ bên ngoài giữ chặt, căn bản kéo không nhúc nhích.

    Phí công vô ích, Hề Khê từ bỏ, cô yên lặng thu hồi tay, đem áo khoác ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng hít một hơi, cất bước đi đến chỗ Tào Nghiên.

    Chờ cô đã đến nơi, cô gái châm thuốc đem chiếc bật lửa bằng vàng ròng đặt xuống bàn, rất tự giác mà đi chỗ khác chơi.

    Hiện tại trong phòng, khách nhân thiếu, nhóm công chúa cũng trở nên thảnh thơi không có việc gì để làm.

    Khi Hề Khê bị Chu Trì bọn họ đẩy vào phòng, trong đầu cô cũng vẫn luôn suy nghĩ làm thế nào mới có thể dỗ được Tào Nghiên, khiến tâm trạng của anh ta tốt lên.

    Sau đó, cô nghĩ tới một thứ.

    Bên tai là thứ âm nhạc đinh tai nhức óc, chung quanh tràn ngập sương khói.

    Hề Khê đứng ở trước mặt Tào Nghiên, hắn cũng không nhìn cô mà là trừu xì gà xem người khác khiêu vũ ca hát, lên đến đoạn cao trào còn đi theo nhẹ nhàng mà lắc lư đầu nhúc nhích thân mình.

    Hề Khê đứng một hồi, vẫn luôn không tìm được lời mở đầu gì hay ho, sau đó cô đơn giản cũng không cần cái quỷ gì lời mở đầu, tại sao cô cần phải nói năng uyển chuyển với người này chứ?

    Cho nên cô nhìn thẳng Tào Nghiên, nói thẳng: "Ngày mai, tôi đi theo anh ly hôn."

    Anh ta bày ra những trò này chỉnh cô, còn không phải là vì để phát tiết cơn giận đồng thời buộc cô ly hôn sao?

    Nữ phụ là không muốn, cho nên trước sau không đồng ý ly hôn, mặt dày tới gần nên bị nam chính không ngừng dày vò. Nhưng cô lại không phải Bối Hề Khê, cô rất muốn cùng người nam nhân trước mắt này phủi sạch tất cả mọi quan hệ, sau đó cô sẽ có thể tự do tự tại tận hưởng cuộc sống.
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng ba 2020
  10. jenykhuong Beta ơi..... Where are you?

    Bài viết:
    161
    Chương 8. Khóc kêu hắn ba ba

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đột nhiên nghe thấy Hề Khê nói như vậy, Tào Nghiên cắn xì gà ngẩng đầu nhìn cô, trên mặt nhìn không ra cảm xúc gì.

    Hề Khê cảm thấy việc này hẳn là hợp ý anh ta, cho nên lại thử hỏi một câu: "Tâm trạng anh tốt lên chút nào chưa?"

    Câu này không hỏi còn tốt, vừa hỏi suýt nữa đem Tào Nghiên tức chết.

    Hắn cúi đầu dùng ngón tay ấn huyệt thái dương, ngẩng đầu, sau đó đột nhiên dùng chân đạp đổ cái bàn trước mặt, bắt lấy cổ tay của Hề Khê kéo đến trước mặt mình, cắn xì gà hung ác nói: "Cô thử tiếp tục giỡn mặt tôi lần nữa xem?"

    Hề Khê đột nhiên bị kéo qua, thân mình thiếu chút nữa ngã vào người Tào Nghiên, cũng may kịp thời ổn định lại.

    Kết quả sau khi nghe xong những lời uy hiếp của anh ta, thân mình vừa thoáng ổn định lại theo quán tính mà nghiêng về phía trước. Hề Khê phản ứng theo bản năng lập tức duỗi tay tìm điểm tựa. Kết quả nhấn một cái, liền ấn tới chỗ không nên ấn nhất.

    Cảm thấy có gì đó mềm mại, cô theo bản năng mà bóp hai cái.

    Bị người nữ nhân trước mắt ấn nơi nhạy cảm, còn bị bóp hai cái, hai mắt Tào Nghiên như muốn phun ra lửa, giọng nói trầm thấp hung ác chậm chạp cắn ra ba chữ:

    "Bối! Hề! Khê!"

    Môi hắn không hề cử động, thanh âm như là phát ra từ đan điền, ẩn chứa sự tàn nhẫn đến muốn giết người.

    Hề Khê cảm thấy mình sắp tiêu đời rồi, cuống quít thu hồi bàn tay đang đặt ở nơi-mà-mọi-người-ai-cũng-biết, sau đó lại đem cánh tay bị Tào Nghiên nắm rút trở về.

    Không có thời gian để ý đến cổ tay đã bị Tào Nghiên siết đến phiếm hồng, Hề Khê yên lặng nâng tay lên ôm lấy đầu, lùi về sau hai bước.

    Cô có thể đồng cảm với Tào Nghiên, bị người mình ghét nhất sờ soạng nơi nhạy cảm, quả thật không thể nào tiếp thu được.

    Nếu như bị người mà mình vô cùng ghét sờ ngực, cô cũng muốn giết người.

    Nhưng suy nghĩ thì suy nghĩ, người là không thể giết.

    Hề Khê đứng trước mặt Tào Nghiên, ôm đầu hơi hơi cúi thấp xuống, bộ dáng bé ngoan làm sai chuyện, rồi lại đánh đòn phủ đầu một câu: "Là do anh kéo tôi, tôi đứng không vững bị té nên mới lỡ tay sờ đến.."

    Ánh mắt sắc bén của Tào Nghiên quét qua khuôn mặt cô, sợ tới mức cô lập tức nuốt xuống mấy chữ còn lại.

    Không đứng vững té ngã, vô tình chạm vào nơi đó hắn còn có thể lý giải, mẹ nó còn bóp hai cái là có ý gì?

    Tào Nghiên tức giận đến mức muốn phá hủy cả tòa hội sở, nhưng nhìn thấy dáng vẻ như cừu con run sợ bị ăn đánh của nữ nhân kia, hắn lại cảm thấy nếu làm như vậy có phải quá khi dễ người hay không?

    Đồng thời, nếu hắn làm lớn chuyện, không phải tất cả đều sẽ biết hắn bị Hề Khê sàm sỡ?

    Không được.

    Tào Nghiên đen mặt từ trên sô pha đứng lên, đem xì gà mới hút được vài hơi ném vào gạt tàn thuốc, tao nhã mà sửa lại cổ tay áo, sau đó đi tới cửa phòng.

    Cái gì kêu một giây trước còn tàn nhẫn đến muốn giết người, giây tiếp theo đã có thể ôn nhu mà sửa sang lại y phục, Hề Khê coi như là đã kiến thức tận mắt.

    Tào Nghiên mở cửa, vừa mở ra liền nhìn thấy bốn tên đồng bọn đang lén lút đứng ở bên ngoài.

    Bốn tên đồng bọn sửng sốt, sắc mặt Tào Nghiên càng thêm âm trầm đen tối, hắn gằn giọng nói một câu: "Còn đứng chết đó làm gì, đi vào!"

    Chu Trì bốn người không biết đã xảy ra chuyện gì, bất quá thiếu gia bảo bọn họ đi vào, vậy thì đi vào.

    Nghiêng người tránh Tào Nghiên tiến vào phòng, cả đám nhìn thấy Hề Khê đang ngồi trên sô pha hai tay che mặt, bèn tiến đến bên cạnh Hề Khê hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

    Hề Khê bụm mặt, sống không còn luyến tiếc: "Chờ chết đi."

    Chu Trì, Hồ Chính, Tạ Nhất Minh, Phan Đông Văn: "..."

    **

    Tào Nghiên sau khi rời khỏi phòng liền đi thẳng tới toilet, nơi bị Hề Khê chạm phải nổi lên một luồng tê dại như có như không.

    Đương nhiên, bởi vì chán ghét Bối Hề Khê, hắn cũng không hề hưng phấn.

    Tào Nghiên tất nhiên là nhận thấy Bối Hề Khê hôm nay quái quái, nhưng nếu là đã chán ghét một người nào đó, mặc kệ người đó làm cái gì, bạn đều có thể đem những hành động đó lý giải thành có mục đích.

    Trong mắt Tào Nghiên, hắn chỉ cho là Bối Hề Khê thay đổi kịch bản.

    Động cơ cũng rất đơn giản rõ ràng: Hấp dẫn sự chú ý của hắn.

    Hắn vẫn luôn cho rằng đầu óc cô ta căn bản là không có EQ, cái gì đều thể hiện ở trên mặt, bệnh công chúa, nói nổi khùng liền nổi khùng.

    Hiện tại xem ra..

    Là mời cố vấn tình cảm tới sao?

    Người cố vấn này còn rất lợi hại, thật sự dạy dỗ cô ta trở nên kiên nhẫn không nôn nóng?

    Bất quá..

    A, mời Nguyệt Lão, Cupid cũng đều vô dụng thôi.

    Từ toilet đi ra, Tào Nghiên vẫn còn khó chịu.

    Chưa đi được mấy bước, hắn đột nhiên bị một người đâm tiến vào trong lòng mình, khiến hắn hơi lảo đảo.

    Bởi vì tâm trạng vốn dĩ đã không tốt, hiện giờ lại bị người đụng phải, hắn mở miệng chính là một câu: "Bộ đi đường không có mắt à?"

    Người đụng hắn là một nữ sinh, mặc một cái váy dài thắt lại giữa eo, tạo cho người khác một loại cảm giác mộc mạc thuần tịnh, người này rõ ràng đã có chút say.

    Đụng người là vô tình, người nữ sinh kia sau khi đứng vững vội vàng khom lưng xin lỗi Tào Nghiên: "Thật xin lỗi, tôi không nhìn thấy có người đi ra."

    Tào Nghiên mặc kệ cô ta, ngay cả câu 'không có việc gì' đều lười nói, cất bước muốn đi.

    Kết quả vừa mới bước được một bước thì nghe được nữ sinh kia nói: "Tào Nghiên?"

    Nhận thức hắn?

    Tào Nghiên dừng lại bước chân, lùi về sau một bước, nhìn khuôn mặt của nữ sinh kia.

    Lục lọi ký ức trong đầu một hồi, nhớ ra rồi, xác thật quen biết, nữ học bá (*) lúc bọn họ còn học cao trung, khi ấy hắn tỏ tình với cô ta thì bị cự tuyệt.

    Gọi là cái gì Ninh? Tào Nghiên lại suy nghĩ nửa ngày mới nghi hoặc phun ra hai chữ: "Ân Ninh?"

    "Là tôi." Ân Ninh mỉm cười nhìn Tào Nghiên, "Không nghĩ tới ở chỗ này gặp được bạn học cũ."

    "Đúng là không nghĩ tới, chúc chơi vui vẻ." Tào Nghiên rõ ràng là không có tâm trạng cùng một cái gọi là 'bạn học cũ lâu năm không gặp' ở trước cửa toilet ôn chuyện xưa, hắn bỏ xuống một câu chúc liền đi mất, mặc kệ Ân Ninh đứng đó một mình.

    Hiện tại ngoại trừ việc muốn cho nữ nhân kia một bài học về tội cả gan sàm sỡ hắn, bắt cô ta khóc kêu hắn ba ba, Tào Nghiên tâm trạng gì cũng không có.

    * * *

    (*học bá: Học sinh giỏi)
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng ba 2020
  11. jenykhuong Beta ơi..... Where are you?

    Bài viết:
    161
    Chương 9. Tổng tài bá đạo và tiểu bạch hoa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hề Khê cũng không có làm được như lời của bốn người kia: Dỗ Tào Nghiên cao hứng, sau đó mọi người chung sống hòa bình.

    Oán hận chồng chất giữa Bối Hề Khê và Tào Nghiên không có khả năng dựa vào mấy câu nói là có thể hóa giải, bởi vì đó là đề cập đến thể diện, danh dự của một người nam nhân và cũng liên quan đến nhân sinh đại sự nửa đời người. Bị tính kế buộc cưới một người nữ nhân mà mình hoàn toàn không thích, đối với nam nhân mà nói, không phải đơn giản chỉ là bực bội một chút.

    Huống chi, Tào Nghiên từ nhỏ đến lớn vẫn luôn thói quen làm đại ca, so nam nhân bình thường còn muốn sĩ diện hơn.

    Vốn dĩ đêm nay sắc mặt của Tào Nghiên đã đủ khó coi, là dáng vẻ bị tức muốn chết.

    Ai ngờ vừa rồi Hề Khê tiến vào cầu hòa, không biết sao xui xẻo 'đụng chạm' anh ta một chút, phỏng chừng hiện tại càng thêm khó chịu.

    Khó chịu làm sao bây giờ? Tiếp tục nghĩ cách tra tấn cô vậy.

    Nếu bọn Chu Trì không dám ra tay? Thì cùng chung số phận vậy.

    Đương nhiên, chờ chết là không có khả năng chờ chết, Tào Nghiên có ngạo mạn đi nữa cũng không thể muốn làm gì thì làm nha.

    Cho nên, sau khi cả đám tiến vào phòng, chỉ im lặng được một lát liền bắt đầu xõa, chơi rất vui vẻ.

    Hề Khê không muốn ca hát cũng không muốn khiêu vũ, càng không muốn đụng tới bài bạc và uống rượu.

    Bây giờ Hề Khê đã nhận ra, mình chơi càng tự tại vui vẻ bao nhiêu, Tào Nghiên càng khó chịu bấy nhiêu.

    Nếu đã thế thì cô liền điệu thấp một chút vậy, dù sao chỉ cần đem đêm nay qua đi là được.

    Việc không cần thiết nhất hiện giờ là vẫn luôn chọc giận người nọ.

    Suy tính xong, Hề Khê cầm lên di dộng lúc nãy ném trên bàn, ngồi vào sô pha bắt đầu trượt điện thoại, tùy tiện nhìn xem Weibo.

    Cô vừa mới xuyên qua không bao lâu, tuy rằng bởi vì xem qua tiểu thuyết, tổng thể đã nắm giữ được tình hình của thế giới này, nhưng vẫn còn cần cô đích thân đi tiếp xúc hiểu biết, bằng không cô sẽ không thể dung nhập tốt hơn.

    Mặc kệ thế giới này là chân thật hay là giả dối, nếu đi xong tuyến thời gian của tiểu thuyết cô có thể trở về hay không, cuộc sống đều phải quá thật tốt.

    Hề Khê ngồi ở trên sô pha trượt di động một hồi, đem bầu không khí ầm ĩ trong phòng cách ly ra khỏi phạm vi thị giác và thính giác của mình.

    Chờ tới khi Hề Khê đã nghịch chán di động, lúc này cô mới thả một chút lực chú ý tới tình hình trong phòng, phát hiện Hồ Chính Tạ Nhất Minh mấy người đang lôi kéo đám huynh đệ mình gọi tới đánh đố.

    Cẩn thận nghe một chút, thế nhưng là có liên quan đến cô, nội dung cá cược chính là thiếu gia Tào Nghiên có thể nào sẽ kết hôn trước yêu sau, cuối cùng yêu cô đến mức muốn ngừng mà không được hay không.

    Này..

    Hề Khê cầm di động có chút ngốc - Tại sao phải đánh cuộc về cô?

    Cô khẽ nhíu mày hồi ức một chút cốt truyện, ở trong phòng này, bọn họ đúng là có đánh cuộc, nhưng hình như là về nữ chính Ân Ninh.

    Nội dung trong tiểu thuyết, Bối Hề Khê bị Tào Nghiên tức giận khí đến trắng mặt, cầm túi xách đi rồi, Tào Nghiên tình cờ gặp được nữ chính Ân Ninh, làm cho Chu Trì bọn họ nhớ tới khoảng thời gian khi còn là học sinh, thuận tiện bày ra trò cá cược này.

    Trò này lúc ở cao trung bọn họ đã từng làm qua, lúc đó là đánh cuộc xem Tào Nghiên có thể truy tới học bá Ân Ninh hay không.

    Đương nhiên, Tào Nghiên thất bại, tỏ tình bị Ân Ninh vô tình cự tuyệt.

    Chuyện này đối với Tào Nghiên, ngay lúc đó vẫn là học tra giáo bá (*), đương nhiên là rất mất mặt, cho nên sau đó Tào Nghiên không có lì lợm mặt dày đi dây dưa Ân Ninh.

    Cũng bởi vì chuyện này, học bá Ân Ninh ở trong lòng đám bạn của Tào Nghiên trở thành nữ nhân mà Tào Nghiên không chiếm được.

    Sau này khi cả hai gặp nhau, lịch sử lặp lại, Tào Nghiên bị đám anh em quậy ồn ào đến không còn cách nào, một lần nữa bắt đầu tấn công Ân Ninh.

    Đương nhiên, lần này không phải là ngây thơ tỏ tình như lúc cao trung. Khi đó, nam chính vẫn còn non chút.

    Sau khi gặp lại, Tào Nghiên và Ân Ninh đã không phải cầm kịch bản thanh xuân vườn trường nữa, mà là tổng tài bá đạo và tiểu bạch hoa mới vừa tiến vào xã hội, cường thủ hào đoạt (*). Tiểu bạch hoa vẫn như lúc ở cao trung, đối với loại người vô lý ngạo mạn, kiêu căng bá đạo, kẻ có tiền như Tào Nghiên là không có hảo cảm.

    Nhưng là, đồng dạng đánh cuộc, thua một lần, Tào Nghiên đương nhiên sẽ không thất bại lần thứ hai.

    Tiểu bạch hoa coi tiền tài như rác rưởi, thậm chí có điểm thù ghét người giàu, trong tiểu thuyết cô ta chỉ làm mỗi một việc: Vẫn luôn phản kháng, vẫn luôn nói những lời khó nghe, vẫn luôn không cho nam chính mặt mũi, không thèm để ý đến địa điểm hay trường hợp gì mà cứ tiếp tục khiến nam chính khó chịu, đối xử với người khác lại là dịu dàng chân thành thiện lương, không có nửa điểm vênh váo hung ác.

    Nữ chính vẫn luôn tươi mát thoát tục không làm ra vẻ, đồng thời còn giống như muốn tự sát, không ngừng để cho nữ phụ Bối Hề Khê hãm hại, sau đó được nam chính cứu, sau đó tiếp tục không cảm kích, tiếp tục được cứu, mãi cho đến khi nam chính bị lăn lộn đến gần chết, mạng sống ngàn cân treo sợi tóc, cô ta mới phát hiện, thì ra mình vẫn luôn yêu hắn.

    Trở lên, chính là toàn bộ nội dung chính của tiểu thuyết.

    Hề Khê cầm di động, biểu tình hơi ngây ngốc mà nhớ lại cốt truyện, vừa mới chải vuốt được đại khái, nam chính trong tiểu thuyết liền đẩy cửa bước vào.

    * * *

    (*học tra: Học sinh kém)

    (*giáo bá: Đại ca, đại tỷ trong trường, hay gây sự đánh nhau)

    (*cường thủ hào đoạt: Chiếm đoạt, cưỡng ép)
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng ba 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...