Trọng Sinh [Edit] Phản Đòn Tái Sinh: Người Vợ Trẻ Không Được Yêu Thương Đủ - Tiêu Tiêu

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Lương Linh, 5 Tháng ba 2022.

  1. Lương Linh

    Bài viết:
    3
    Phản Đòn Tái Sinh: Người vợ trẻ không được yêu thương đủ

    [​IMG]

    Tác giả: Tiêu Tiêu

    Editor: Lương Linh

    Thể loại: Trọng sinh, ngôn tình, hiện đại

    Bản gốc: 重生逆袭:鲜嫩小妻爱不够

    Văn án:​

     
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng ba 2022
  2. Lương Linh

    Bài viết:
    3
    Chương 1: Tái sinh trở lại mười bốn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Thanh Thanh, mình nghe nói từ mẹ viện trưởng rằng có người sẽ nhận cậu làm con nuôi? Có đúng không?"

    "Cậu sẽ bỏ mình sao? Thanh Thanh, nếu cậu bỏ rơi tớ, tớ thật sự chỉ có một mình trong cô nhi viện này."

    "Thanh Thanh, chúng ta là bạn thân của nhau. Cậu nói muốn cùng mình học hết trung học cơ sở và trung học phổ thông, cậu còn nhớ không?"

    "Thanh Thanh, sau khi cậu được nhận làm con nuôi, chú Trương có thể cắt tài trợ cho cậu khiến cậu không học được?"

    Một tiếng kêu thê lương truyền đến từ ngoài cửa, xen lẫn sự miễn cưỡng và sợ hãi dày đặc, nó chỉ đơn giản làm người nghe buồn và rơi nước mắt. Nhưng mà Diệp Thanh trong phòng thờ ơ. Cô cầm một chiếc gương nhỏ trong tay, cẩn thận nhìn lại bản thân, lông mày và đôi mắt vẫn như cũ, nhưng đã tẩy đi lớp trang điểm đậm, tô điểm thêm chút xanh tươi.

    Cô tự nhiên nhớ rằng đây chính là hình dạng của mình khi mười bốn tuổi.

    Cô thực sự được tái sinh, khi cô mười bốn tuổi, trước khi nhà họ Tô nhận nuôi Bạch Thiều Lệ!

    Không phải, thực tế hà họ Tô vốn thích cô, Diệp Thanh. Cô là người xuất sắc cả về tính cách và học hành, lại siêng năng ngoan ngoãn, nhà họ Tô vốn thích cô, nhưng lúc đó không chịu nổi Bạch Thiều Lệ vừa nhu mì vừa khóc, trong lòng một hồi mềm nhũn nên cô đã cho cô ấy cơ hội nhận con nuôi. Ai có thể ngờ rằng khoảnh khắc mềm lòng này lại thực sự là khởi đầu cho cơn ác mộng của cô.

    Sau khi Bạch Thiều Lệ được nhà họ Tô nhận nuôi, không biết tại sao cô lại gặp rắc rối với Tô Mộ Lam, đại tiểu thư của nhà họ Tô, luôn bí mật tấn công cô liên tục. Nhưng trong tối ngoài mặt sáng, cô ta giả làm chị gái tốt nhất của cô, dụ dỗ lừa dối cô để có cơ hội được thăng chức và tăng lương, lừa tiền, còn tham gia vào chuyện tình cảm của chính cô, và cuối cùng là khoét sâu trái tim cô.. Đáng tiếc là cho đến khi chết cô cũng không biết chân tướng mọi chuyện, là vì cô được nhận nuôi ảnh hưởng đến Tô Mộc Lan hay không biết cô có ân oán gì với Tô gia. Nghĩ đến giờ phút này cô ta lại tỏ ra kiêu căng, làm bộ làm tịch, ha ha, hảo tỷ muội, mới mười bốn tuổi đã có nhiều mưu mô như vậy rồi! Đời này, cô sẽ không bao giờ ngốc như vậy nữa! Bạch Thiều Lệ! Chương Diệu Văn! Và kẻ chủ mưu đằng sau hậu trường, Tô Mộ Lam! Hết thảy sẽ không bỏ qua cho các người! Trong mắt Diệp Thanh lóe lên một tia lạnh lẽo, cô đập mạnh chiếc gương nhỏ trong tay xuống bàn.

    "Thanh Thanh, mở cửa đi."

    Bạch Thiều Lệ còn đang khóc ở bên ngoài, Diệp Thanh đợi chút nữa sau đó mở cửa, nhìn thấy nàng cùng hoa lê đái vũ, cô cảm thấy thương hại. Thành thật mà nói, Bạch Thiều Lệ thực sự rất ưa nhìn, người đẹp mê hồn, dáng người cao, cũng mười bốn tuổi, nhưng trông còn trưởng thành hơn nhiều so với Diệp Thanh. Việc này phải nói đến Diệp Thanh ngu ngốc đem mang sữa và thịt của mình đưa cho viện trưởng để cho Bạch Thiều Lệ. Dù sao trong cô nhi viện, Bạch Thiều Lệ là bạn tốt của cô, cô đã đối xử với cô ta tốt hết mức có thể. Nhưng là một người bạn mà lại lấy phổi của cô, câu dẫn bạn trai cô, rồi khiến cô phải tự sát. Sự tức giận lạnh như băng trong mắt Diệp Thanh khó có thể kìm nén, cô âm thầm siết chặt lòng bàn tay, tự đâm vào mình một cái đau điếng.

    "Mới sáng sớm, có chuyện gì sao?"

    Diệp Thanh ngáp một cái, giả bộ vừa mới ngủ dậy, nhưng giọng nói có chút cứng rắn. Đáng tiếc lúc này Bạch Thiều Lệ quá lo lắng, không để ý đến sự kỳ lạ của Diệp Thanh. Cô chỉ giả vờ như Diệp Thanh không nghe thấy mình vừa nói gì, tiến lên một bước ôm chặt lấy cánh tay Diệp Thanh, mắt đỏ hoe nói:

    "Thanh Thanh, cậu thật sự muốn đi cùng người khác rời khỏi cô nhi viện sao? Không cần mình nữa sao?"

    Diệp Thanh chống cự trước sự đụng chạm thân mật của cô, thậm chí còn cảm thấy có chút chán ghét. Cô nhướng mày để che giấu cảm xúc thật của mình

    "Nghe nói có người muốn nhận một đứa trẻ làm bạn đồng hành cho đứa con gái duy nhất trong gia đình. Tớ cũng không biết làm thế nào."

    Diệp Thanh thờ ơ nói. Tất nhiên, cô con gái duy nhất quý giá này sau đó đã chỉ thị cho Bạch Thiều Lệ giết cô, là con cả của gia đình họ Tô, Tô Mộ Lam.

    "Vậy thì nếu người ta thích cậu, cậu có đi không?" Bạch Thiều Lệ rụt rè nhìn Diệp Thanh, lại khóc với vẻ mặt bất đắc dĩ, "Thanh Thanh, tớ không thể rời xa cậu, nếu cậu rời đi, tớ không biết phải làm gì? Nếu Bác Trương cắt học phí của mình, mình sẽ không thể hoàn thành cuốn sách đó?"

    Diệp Thanh là người xuất sắc cả về học lực và học thuật, lại được học bổng của trường và tài trợ của Trương gia nên cô đã luôn đưa số tài trợ này cho Bạch Thiều Lệ. Kiếp trước Diệp Thanh cũng tính đến chuyện này nên cho Bạch Thiều Lệ cơ hội nhận nuôi, để cô không lo cơm ăn áo mặc.

    Diệp Thanh cau mày, dùng vẻ mặt lạnh lùng đẩy Bạch Thiều Lệ ra, trầm giọng nói: "Còn tám người nữa chưa xem qua, có thể họ không nhận tôi."

    Điều này có sẵn sàng để được thông qua không? Bạch Thiều Lệ mặt tái mét. "Thanh Thanh, cậu không đi được không? Có thể để bọn họ nhận nuôi những đứa trẻ khác được không?"

    Bạch Thiển lại kéo quần áo của Diệp Thanh, chua xót cầu xin, "Dù sao cậu cũng có học bổng của trường, có thể học miễn phí đến cấp ba.."

    "Vậy học xong cấp ba thì phải làm sao? Mình không học đại học sao? Tiền học đại học lấy ở đâu ra?" Diệp Thanh lạnh lùng cắt ngang lời của Bạch Thiều Lệ.

    Những đứa trẻ của cô nhi viện rất may mắn có thể được cấp vốn để học hết cấp hai. Diệp Thanh, cô ấy thực sự muốn vào đại học?

    Bạch Thiều Lệ nhìn Diệp Thanh không tin, sửng sốt nói: "Thanh Thanh, cậu.."

    "Đừng nói nữa, không phải muốn có nhà sao? Không muốn được ba mẹ cưng chiều? Không muốn giống như những bạn học khác, ba mẹ sẽ đến sao? Tôi cuối cùng có cơ hội, tôi nhất định sẽ đi. Tôi còn muốn ăn mặc đẹp một chút để cho bọn họ xem trước đây." Diệp Thanh cũng lười nói nhảm với cô ta, vì vậy cô cúi gằm mặt, quay người rời đi.

    Bạch Thiển kinh nghi nhìn Diệp Thanh, có chút khó hiểu. Mọi lần chỉ cần nàng khóc, Diệp Thanh nhất định sẽ mềm lòng, nhưng là hôm nay xảy ra chuyện gì! Không được, nhất định phải để cho Diệp Thanh chủ động cho mình cơ hội này, vì sao từ nhỏ đến lớn cô ta đều là người đầu tiên gặp được chuyện tốt!

    "Ôi.." Bạch Thiều Lệ gấp gáp nhanh chóng che bụng dưới của mình "Thanh Thanh, bụng mình đau quá.."

    Diệp Thanh khóe miệng khẽ nhếch một cái không dễ nhận ra, quả nhiên, Bạch Thiều Lệ vẫn là Bạch Thiều Lệ trước đây, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần cô gặp được chuyện tốt, nàng ta sẽ làm mọi cách để lừa gạt cô.

    Việc cô ta làm chỉ là dùng thuốc đau bụng kinh, nhờ cô pha nước gừng đường nâu cho cô ta rồi gài bẫy, để rồi cô bỏ lỡ cơ hội chọn con của Tô gia, còn cô ta nhân thời cơ đứng ra thay cô.

    "Lệ Lệ, cậu sao vậy? Là sắp đến kỳ kinh sao?" Diệp Thanh tiến lên đỡ Bạch Thiều Lệ, quan tâm hỏi. Tôi diễn xuất không tốt sao? Sau đó tôi sẽ chơi với cô!

    Bạch Thiều Lệ thấy cô thực sự tỏ ra quan tâm mình, trong lòng không khỏi cảm thấy tự hào, haha, Diệp Thanh vẫn là đứa ngốc như vậy
     
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng ba 2022
  3. Lương Linh

    Bài viết:
    3
    Chương 2: Hôn phu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô cau mày thật chặt trên mặt, tựa hồ rất đau: "Ừ, lại đau bụng, chẳng lẽ tối hôm qua ăn phải đồ hỏng.."

    "Để mình đưa cậu đi khám." Diệp Thanh nắm chặt cổ tay cô lo lắng nói. Bạch Thiều Lệ ánh mắt có chút né tránh, cô không thể rời đi khỏi cô nhi viện, lỡ người nhận nuôi tới thì sao?

    "Không, không cần đâu, chúng ta không có tiền! Cậu đi nấu cho mình nước đường nâu được không?" Bạch Thiển vắt ra vài giọt nước mắt, đáng thương nhìn Diệp Thanh.

    Hừ, quả nhiên là như thế. Diệp Thanh trong lòng cười khổ, nhưng trên mặt lại bình tĩnh nói: "Nhưng cậu uống nhiều nước đường nâu như vậy mà vẫn còn đau bụng. Chắc phải đi khám thôi. Giáo viên cũng nói đau bụng kinh không phải chuyện nhỏ, nó có thể ảnh hưởng đến việc sinh con sau này".

    "Nhưng.." Bạch Thiều Lệ nhất thời không nghĩ ra được cái cớ, mặt đỏ bừng lo lắng.

    "Đừng lo lắng, tớ vẫn còn tiền, hơn nữa vẫn để dành tiền thưởng từ cuộc thi lần trước." Diệp Thanh kéo cô ra, ra vẻ mặt lo lắng.

    "Chờ đã, không được, Thanh Thanh, việc nhận con nuôi.." Bạch Thiều Lệ sợ Diệp Thanh đột ngột kéo mình đến bệnh viện, cho nên chỉ có thể cắn răng kiên trì mở miệng nói.

    "Ừ ha, hay là như vậy đi, tớ đi nói với viện trưởng, nhờ bà ấy đi cùng cậu đến bệnh viện trước, sau đó tôi sẽ đi gặp người tốt bụng đã nhận nuôi." Diệp Thanh bỗng nhiên tỉnh ngộ nói.

    Diệp Thanh này sao hôm nay không chuyên nghiệp như vậy! Bạch Thiển tức giận đến mức suýt chút nữa cắn chặt hàm răng, nhưng cô vẫn nở nụ cười miễn cưỡng nói: "Quên đi, Thanh Thanh, đừng làm phiền viện trưởng. Bà ấy đã lo lắng cho chúng ta rất nhiều rồi."

    Diệp Thanh trong lòng cười nhạo, nhưng cô vẫn tỏ ra ngây thơ nói: "Vậy cậu nghỉ ngơi cho tốt, tớ tới đó trước, lúc trở về sẽ nấu nước đường đỏ cho cậu."

    Nụ cười của Bạch Thiều Lệ cứng đờ trên mặt, cô không ngờ Diệp Thanh lại nói ra những lời này, cô giả bộ như thế này, tệ nhất thì Diệp Thanh sẽ ở lại chăm sóc cô. Cho dù không được nhận làm con nuôi, cô cũng phải đi theo Diệp Thanh đến cùng!

    "Không sao, mình không có việc gì. Tớ sẽ đi theo cậu xem. Tớ đọc được tin tức rằng nhiều kẻ biến thái sẽ nhận nuôi những cô gái vô tội." Bạch Thiều Lệ đột ngột nói.

    Ha hả, còn có tên biến thái nào đáng sợ hơn cậu? Ngay cả những chị em tốt cùng nhau lớn lên cũng dám làm hại? Diệp Thanh lười nhác không thèm để ý đến sự quấy nhiễu của cô ta nữa, người Tô gia không sai biệt lắm chắc cũng đã đến rồi.

    Cô lắc đầu nói: "Tớ xin lỗi, Lệ Lệ, viện trưởng nói rằng gia đình kia chỉ muốn đến gặp tớ chứ chưa muốn chọn con". Nói xong cô không lưu luyến quay người bước ra khỏi cửa. Bạch Thiều Lệ hung ác nhìn bóng lưng rời đi của Diệp Thanh, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn. Diệp Thanh, ngươi dựa vào cái gì! Tại sao những điều tốt đẹp từ khi còn nhỏ đến lớn lại đến với ngươi trước tiên! Viện trưởng ưu ái ngươi, Trương gia cũng ưu ái ngươi. Ngay cả việc nhận con nuôi cũng yêu cầu ngươi đến trước! Muốn thoát ra khỏi cô nhi viện? Không dễ như thế đâu!

    Diệp Thanh đi đến tận phòng viện trưởng theo trí nhớ của cô, sau bao nhiêu năm, dù lớn lên ở đây nhưng trí nhớ của cô vẫn sẽ có chút phai nhạt, cô vừa đi vừa quan sát thì vô tình đụng phải ai đó.

    "Ôi.." Diệp Thanh đau đến hít một ngụm khí, không nhịn được vươn tay xoa trán. Người này là ai, cái này quá rắn chắc đi! "Thực xin lỗi, tôi đụng vào anh phải không?"

    Đó là một thiếu niên mới lớn đang cầm trên tay một tập tài liệu, nhưng khi cô đụng phải anh ta đã ngã xuống đất. Diệp Thanh vội vàng ngồi xổm xuống thu dọn đồ đạc dưới đất cho anh, cô vô tình nhìn lướt qua, lại phát hiện đây là hồ sơ của chính mình.

    "Thực xin lỗi, tôi quá hấp tấp."

    Diệp Thanh đóng tập tài liệu trong tay lại, đưa cho chàng trai trước mặt. Anh đưa tay ra đón, ngón tay thon dài với những khớp nối rõ ràng, tạo cảm giác tay của một nghệ sĩ dương cầm. Với một cái đụng chạm như vậy, hai người sẽ phải đối mặt với nhau, Diệp Thanh chỉ cần liếc mắt một cái đã bị dọa cho sợ hãi. Anh này đẹp trai quá! Lông mày dài như kiếm, đôi mắt sâu có mực, sống mũi cao thẳng tắp, đường môi cũng thẳng tắp, đường nét khuôn mặt tựa như điêu khắc, cả người thanh tao lạnh lùng, khí chất ngời ngời. Có thể nói là hoàn mỹ. Chỉ là người này trông như có một chút quen thuộc? Anh ta cầm hồ sơ của cô trên tay là đang làm gì vậy?

    "Không sao đâu."

    Quý Diệp Lâm đáp nhẹ nhàng, kiềm chế tâm tình tốt. Giọng nói này.. giọng nói này là.. Quý Diệp Lâm! Vị hôn phu của Tô Mộ Lam! Người thừa kế duy nhất của Quý gia, người giàu nhất thành phố! Đây chính là Quý Diệp Lâm khi anh ấy còn nhỏ! Không nói đến dáng vẻ này, cô còn không nhớ sai giọng nói này! Khi Tô Mộ Lam đang phẫu thuật hấp hối, Quý Diệp Lâm không ngừng thì thầm ngoài cửa cầu nguyện cho sự an toàn của cô và hứa khi Tô Mộ Lam tỉnh dậy sẽ tổ chức đám cưới với cô. Lúc đó Diệp Thanh sắp chết vô cùng đau đớn, lời cầu khẩn của hắn đã chém mấy nhát dao vào tim Diệp Thanh, khiến cô bị đâm thành tro trong đau đớn. Tại sao lại dùng mạng sống của mình để đổi lấy hạnh phúc của Tô Mộc Lan? Dựa vào cái gì! Có phải vì Tô Mộc Lan là quả táo trong lòng bàn tay của Tô gia và là con dâu tương lai của nhà họ Quý? Cô ta có thể làm bậy, mua chuộc tội giết người? Tô Mộ Lam chỉ thị Bạch Thiều Lệ, Tô gia và Quý Diệp Lâm có biết chuyện đó hay không?

    Quý Diệp Lâm không biết sóng gió nổi lên trong lòng Diệp Thanh, nên bình tĩnh quay đi, không thèm nhìn Diệp Thanh. Diệp Thanh nhìn bóng lưng cao gầy của hắn, nhìn chằm chằm sau lưng hắn như muốn xuyên thủng một cái lỗ. Dù bọn họ có biết hay không thì cô cũng phải vào nhà họ Tô! Diệp Thanh thu lại cảm xúc, điều chỉnh lại vẻ mặt, gõ cửa phòng làm việc của viện trưởng.

    "Vào đi."

    Giọng mẹ viện trưởng hơi khàn khàn. Diệp Thanh đẩy cửa vào, liền nhìn thấy bà đang cầm trên tay một tấm ảnh, cẩn thận vuốt ve. Cô nhớ rằng Bạch Thiều Lệ đã được Tô gia nhận nuôi, Diệp Thanh vẫn ở lại cô nhi viện cho đến khi cô học xong cấp ba. Cuối cùng, trước sự kiên quyết của mẹ trưởng khoa, cô đã thi vào đại học và gia nhập Tập đoàn Quý thị. Bạch Thiều Lệ cũng vào Quý thị nhờ mối quan hệ của Tô Mộ Lam, cô ta đã gây ra đủ mọi rắc rối nhưng lại cầu xin Diệp Thanh nhận lỗi hộ mình. Còn có viện trưởng bị ung thư nhưng lại không đi chữa vì cho cô ăn học nên bệnh chết.. Đời này cô chắc chắn sẽ không bao giờ để chuyện này xảy ra nữa!

    "Thanh Thanh, con đến rồi."

    Khi mẹ viện trưởng nhìn thấy cô đến, bà đặt bức ảnh trên tay xuống, vẫy tay với cô. Diệp Thanh ngoan ngoãn đi tới, kìm lại nỗi đau nhức nhối trong lòng, ánh mắt rơi trên mái tóc hơi bạc trắng của mẹ viện trưởng. Căn bệnh ung thư của viện trưởng bây giờ chỉ đang trong thời kỳ ủ bệnh, cô phải lấy tiền càng sớm càng tốt và chữa khỏi bệnh cho bà!

    "Thanh Thanh, đây là tấm ảnh con chụp khi con mới đến cô nhi viện. Con xem đi."

    Mẹ viện trưởng ra hiệu cho Diệp Thanh đến xem ảnh.
     
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng ba 2022
  4. Lương Linh

    Bài viết:
    3
    Chương 3: Thân phận thật

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ánh mắt của Diệp Thanh miễn cưỡng di chuyển từ khuôn mặt của mẹ viện trưởng đến bức ảnh trên máy tính để bàn. Đó là cô hồi ba bốn tuổi khi mới đến cô nhi viện, sau mười năm, người trong bức ảnh đó đã hoàn toàn khác với dáng vẻ hiện tại của cô.

    "Thanh Thanh, con có biết tại sao nhà họ Tô muốn nhận con làm con nuôi không?" Mẹ viện trưởng đột nhiên nhìn cô hỏi.

    "Không phải là muốn tìm bạn chơi cho con gái họ sao?" Diệp Thanh đến gần mẹ viện trưởng, nép vào lòng bà, vẻ mặt vô tội.

    "Không." Mẹ viện trưởng cười lắc đầu, lấy trong tủ ra một tập tài liệu rồi mở ra.

    "Con xem, đây là giấy đăng ký của con khi nhập viện. Con nhập viện cách đây mười năm vào tháng sáu. Lúc đó, có người nhặt và đưa đến đây. Nhưng mà, ta cũng không phải nói đến việc này." Mẹ viện trưởng xoa xoa đầu Diệp Thanh, thở dài nói: "Nếu là một gia đình bình thường, ta sẽ không cho nhận nuôi một cách dễ dàng, nhưng lần này, có thể là ba mẹ ruột của con."

    Ba mẹ ruột? Diệp Thanh chỉ cảm thấy đầu óc nổ tung một tiếng. Kiếp trước, cô mềm lòng trước những giọt nước mắt của Bạch Thiều Lệ nên quyết tâm để Bạch Thiều Lệ đến gặp người nhà họ Tô thay mình, sau này nhà họ Tô cũng nhận nuôi Bạch Thiều Lệ nhưng mẹ viện trưởng không hề nói cho cô biết về chuyện này.

    "Đúng vậy. Tô gia là muốn nhận con nuôi. Nhưng thực ra, họ đang tìm con gái ruột của mình đã mất tích mười năm trước. Sau một vòng điều tra, chỉ có con là thích hợp nhất" Mẹ viện trưởng thấy cô kinh ngạc không thôi, liền từ từ giải thích: "Thật ra, ta không muốn nói với con chuyện này. Sợ con không vui. Nhưng sau khi nghĩ lại, ta nghĩ tốt hơn là nên nói cho con biết. Con là một cô bé ngoan. Ta cũng mong rằng con có thể nhận ra ba mẹ mình.."

    Sau khi mẹ viện trưởng nói xong, bà rơi nước mắt. Diệp Thanh trong lòng bàng hoàng chua xót, phỏng chừng là Bạch Thiều Lệ làm giả hồ sơ của mình ở kiếp trước để nhận dạng người thân, sau khi có kết quả xác định, cô không phải con gái ruột của nhà họ Tô, mẹ viện trưởng thực sự không chắc chắn về điều này, vì vậy đã im lặng. Nếu, nếu cô thực sự là con gái của nhà họ Tô, thì Tô Mộ Lam là ai? Ở kiếp trước, hình như cô từng nghe nói bà Tô chỉ sinh một con, sẽ không bao giờ có thể sinh thêm con nữa. Lẽ nào nguyên nhân thực sự khiến Tô Mộ Lam giết cô ở kiếp trước là.. Cô ta biết thân phận của cô và sợ cô quay lại cướp đi mọi thứ của mình. Toàn bộ hết thảy sự việc mới làm cho Bạch Thiều Lệ sát hại chính mình.

    Diệp Thanh càng nghĩ càng cảm thấy ly kỳ, hận ý trong lòng càng ngày càng mạnh! Nếu tất cả điều này là sự thật.. Điều đó có nghĩa la Quý Diệp Lâm thực sự là hôn phu của cô? Trong đầu Diệp Thanh, vẻ kinh ngạc vừa mới hết đột nhiên hiện lên, cô yên lặng nắm chặt lòng bàn tay!

    "Quên đi, con đừng nghĩ nhiều nữa, ta sẽ đưa con đi xem bọn họ trước." Mẹ viện trưởng cảm thấy bất đắc dĩ khi nhìn vẻ mặt cô thay đổi liên tục, bà nắm tay Diệp Thanh, đem tấm ảnh bỏ vào túi.

    Diệp Thanh không nói nhiều, ngoan ngoãn đi theo mẹ viện trưởng vào phòng tiếp tân dành riêng cho việc nhận con nuôi. Người nhà Tô gia đã đợi sẵn ở đó, có cả Quý Diệp Lâm người mà cô tình cờ gặp lúc nãy, cũng ở đó.

    "Thanh Thanh, mau chào hỏi đi"

    Mẹ viện trưởng sờ sờ đầu, nhẹ giọng nhắc nhở. Diệp Thanh ngẩng đầu, chậm rãi nhìn về phía hai vợ chồng Tô gia đang mong chờ, kiếp trước cô không có giao tiếp quá nhiều với hai vợ chồng nhà họ Tô, nhưng cô cũng nghe từ Bạch Thiều Lệ nói rằng họ rất hiền lành và nhiệt tình. Đối với Tô Mộ Lam hết mực chiều chuộng, cũng đối xử rất tốt với Bạch Thiều Lệ.

    "Chào chú, dì ạ" Diệp Thanh ngoan ngoãn gọi một tiếng, ngẩng đầu nhìn thẳng vào vợ chồng Tô gia.

    "Uyển Uyển, nhìn xem, đứa nhỏ này bộ dạng trông thật giống với bà hồi còn trẻ!" Ba Tô khi nhìn thấy Diệp Thanh, vô cùng phấn khích mà nắm chặt tay mẹ Tô.

    Mẹ Tô ánh mắt cũng ở trên mặt Diệp Thanh, nhìn hết lần này tới lần khác, nước mắt lưng tròng: "Thật giống, thật sự rất thật giống, Thế Huân, lần này chúng ta sẽ không phạm sai lầm nữa.."

    Trong ba người chỉ có Quý Diệp Lâm bình tĩnh hơn, đưa tập tài liệu trong tay cho ba Tô, giọng bình thản nói: "Chú, đây là hồ sơ của Diệp Thanh, chú có thể xem qua."

    Cả hai lật giở tập tài liệu với những ngón tay run rẩy, Diệp Thanh chưa kịp phản ứng thì mẹ Tô đã gào khóc. "Diệp Thanh, Thanh Thanh, Thanh Thanh của ta!" Mẹ Tô chạy tới, ôm Diệp Thanh vào lòng mà khóc, lại nhẹ nhàng sờ đầu Diệp Thanh "Thực xin lỗi, xin lỗi con, ba mẹ thật vô dụng, làm cho con đau khổ nhiều như vậy."

    Khi Diệp Thanh mất tích, em trai và em dâu của ba Tô bị tai nạn xe khi họ đang tìm kiếm cô, cả hai đều qua đời. Ba Tô vô cùng đau buồn, vừa lo liệu tang sự vừa nhận nuôi Tô Mộ Lam làm con thừa tự, liên tục chịu nhiều đả kích khiến tinh thần mệt mỏi. Sau khi ổn định, Tô gia tìm kiếm tiếp nhưng không có tin tức gì, suốt mấy năm nay đã đi tìm khắp nơi, điều tra tất cả các vụ án buôn người, ai ngờ rằng cô lại ở cô nhi viện trong thành phố này!

    Diệp Thanh có chút sững sờ, ngơ ngác nhìn Tô mẫu thân khóc không nhịn được, cũng không biết nên phản ứng như thế nào. Ngược lại, ba Tô đã bình tĩnh lại trước, kéo người mẹ đang gào khóc ra, nhẹ giọng an ủi: "Uyển Uyển, đừng làm đứa nhỏ sợ hãi, chúng ta vẫn cần phải thẩm định."

    "Còn cần phải thẩm định gì nữa? Nó chính là con gái tôi, nó là Thanh Thanh.." Mẹ Tô đẩy ba Tô ra, ôm chặt Diệp Thanh vào lòng, gần như choáng váng "Bộ dạng nó giống hệt tôi hồi còn trẻ, quả thực là giống nhau như đúc.. giống nhau như đúc a.."

    "Nhân tiện, anh Tô, tôi vẫn còn ảnh của Thanh Thanh khi mới nhập viện. Anh có còn ảnh của con gái mình trước khi nó mất tích không? Anh có thể đem ra so sánh." Mẹ viện trưởng đột nhiên lấy ra bức ảnh từ trong túi. Bức ảnh được đưa cho ba Tô.

    "Đúng, là Thanh Thanh. Không phải lúc đầu Thanh Thanh trông như thế sao?" Mẹ Tô vội vàng nói với đôi đồng tử mở to.

    "Uyển Uyển, bình tĩnh nào." Ba Tô ôm lấy bà và nhẹ nhàng an ủi một lần nữa.

    Vì sợ vợ quá buồn nên ông đã sai người đem ảnh và đồ đạc của Tô Mộ Thanh về nhà cũ cất đi, sau mười năm trí nhớ của ông cũng bị mơ hồ, thực sự không thể xác định được bức ảnh này có giống như khi Tô Mộ Thanh biến mất. Ba Tô định cử người đến ngôi nhà cũ để lấy ảnh, nhưng Quý Diệp Lâm đứng ở một bên, bước tới và lấy ra một chiếc đồng hồ treo trên cổ anh.

    "Tôi có một bức ảnh của Thanh Thanh ở đây." Giọng anh lạnh lùng, nhưng có một hương vị sạch sẽ chỉ có ở những chàng trai trẻ. Anh mở chiếc đồng hồ bỏ túi, bên trong có một bức ảnh, cô gái trong bức ảnh được tạc bằng ngọc bích màu hồng phấn, nụ cười ngây ngô, nét mặt giống hệt bức ảnh trên tay trưởng khoa!

    "Cô ấy là Thanh Thanh" Quý Diệp Lâm liếc nhìn Diệp Thanh, giọng khẳng định.

    Chứng cứ chắc chắn, ngay cả ba Tô lúc này cũng có chút kích động. Ánh mắt ấm áp, lưu luyến hỏi: "Thanh Thanh, ta là ba con, đây là mẹ con, con cùng chúng ta về nhà đi? Đây là.."

    Ngón tay ông run lên vì xúc động, muốn giới thiệu Quý Diệp Lâm với Diệp Thanh.
     
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng ba 2022
  5. Lương Linh

    Bài viết:
    3
    Chương 4: Cô nhi viện bị cháy

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tôi là Quý Diệp Lâm. Khi còn nhỏ, tôi là do ba cô nuôi dưỡng." Quý Diệp Lâm bình tĩnh tiếp thu lời nói của ba Tô, ánh mắt trong sáng và dịu dàng đáp xuống khuôn mặt của Diệp Thanh. Diệp Thanh cưỡi tàu lượn siêu tốc trong lòng đầy thăng trầm, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên mặt mẹ trưởng khoa đang nhìn về phía nàng như có điều muốn nói.

    Mẹ viện trưởng lâm vào trầm tư, lẩm bẩm: "Tôi nhớ ra rồi, cái đồng hồ bỏ túi này.. con đợi đã.."

    Diệp Thanh và những người khác còn chưa kịp phản ứng thì viện trưởng đã nhanh chóng rời khỏi phòng tiếp tân. Chỉ trong vài giây, bà thở dốc chạy trở về với chiếc đồng hồ quả quýt trên tay.

    "Mọi người nhìn xem, đây là lúc ban đầu Thanh Thanh mang theo. Tôi nghĩ nó giá trị nên liền giữ bảo quản lại."

    Diệp Thanh liếc nhìn, đúng là với chiếc đồng hồ trên tay Quý Diệp Lâm như đúc. Cô nhớ lại! Ở kiếp trước, sau khi Bạch Thiều Lệ được nhận nuôi, đã trở lại cô nhi viện, mò mẫm tìm kiếm hồi lâu trong phòng của mẹ viện trưởng, về sau lại thấy Tô Mộc Lam cầm trên tay chiếc đồng hồ này. Hóa ra chính chiếc đồng hồ này đã tiết lộ lai lịch của cô, khiến Tô Mộc Lam muốn giết cô!

    "Đúng vậy, chiếc đồng hồ này là tín vật đính hôn của tôi với Thanh Thanh. Nó là một cặp với tôi, có hình của tôi bên trong!" Quý Diệp Lâm đi qua cầm lấy chiếc đồng hồ bỏ túi, mở nó ra.

    Diệp Thanh tò mò liếc nhìn, hóa ra là một tấm ảnh cũ khá cũ, đường nét có thể mơ hồ nhìn ra, chính là bộ dáng của Quý Diệp Thanh.

    "Hay quá, Thanh Thanh! Mẹ đưa con về nhé? Chúng ta cùng nhà đi!" Mẹ Tô phấn khích đến mức lại khóc.

    Diệp Thanh sững sờ nhìn Quý Diệp Lâm, lông mày vốn lạnh lùng giờ đây nhướng lên một tia vui mừng.

    "Cái này, con còn trẻ như vậy, mấy người đã đính hôn cho con rồi sao?" Diệp Thanh cảm thấy có chút khó hiểu mà ngây người nhìn ba Tô và mẹ Tô.

    "Đây, đây không phải do chúng ta, là ông nội của con!" Mẹ Tô nhanh chóng phân trần, liên tục xua tay nói: "Nếu con không thích, chúng ta sẽ đến nhà họ Quý hủy hôn."

    Đôi mắt tươi cười vốn có của Quý Diệp Thanh lập tức chìm xuống, môi mím chặt mấp máy, giọng nói bình tĩnh: "Dì Tô, như thế có phải là người không tốt không? Thanh Thanh mất tích mười năm qua. Người nhà Quý gia chúng ta cũng đã tiêu tốn bao nhiêu sức người và sức của, bây giờ tìm được Thanh Thanh, liền hủy hôn. Đây không phải là qua cầu rút ván sao? Hơn nữa khi Thanh Thanh còn nhỏ, chính tay tôi mang cõng!"

    Diệp Thanh: "..."

    Trông anh chỉ lớn hơn cô bốn năm tuổi, có thể cõng cô sao? Diệp Thanh còn chưa kịp hỏi, Quý Diệp Lâm đã kéo cô đến và đeo chiếc đồng hồ bỏ túi trong tay vào cổ cô.

    "Cô gái nhỏ, đừng để mất nó một lần nữa, đây là vật gia truyền của nhà họ Quý" Giọng Quý Diệp Lâm trong trẻo và uy nghiêm, giống như đang chơi đàn Cello.

    Diệp Thanh: "..."

    "Viện trưởng, không ổn rồi! Nhà bếp bị cháy!" Một giọng nói vội vàng cắt ngang cuộc trò chuyện của họ.

    "Cái gì!" Mẹ viện trưởng nhất thời lo lắng đến phát run cả người.

    Trong nháy mắt Diệp Thanh trầm xuống. Nhà bếp đang yên ổn, tại sao lại cháy? Cô đột nhiên nghĩ đến một khả năng, toàn thân chợt ớn lạnh. Đó là Bạch Thiều Lệ làm! Để tránh cho mình được nhận nuôi, cô ta thật đúng là cái gì cũng đều dám làm! Lại có thể phóng hỏa ở cô nhi viện!

    "Đang yên đang lành, làm sao lại có hỏa hoạn! Ở đây không an toàn! Thanh Thanh, chúng ta lập tức đưa con về nhà" Mẹ Tô ôm lấy Diệp Thanh.

    Mẹ viện trưởng đã hồi phục chạy nhanh về phía nhà bếp bốc khói. Diệp Thanh lo lắng cau mày, đẩy mẹ cô ra, vội vàng nói:

    "Không được, con muốn giúp viện trưởng dập lửa!" Họ chưa kịp phản ứng thì Diệp Thanh đã lao ra ngoài.

    "Tôi đi theo Thanh Thanh" Quý Diệp Lâm phản ứng trước, chạy như bay theo sau.

    Nhà bếp của cô nhi viện ban đầu xây dựng trái phép, vì phòng hoàn toàn không đủ chỗ, để có thể chứa thêm hai đứa trẻ, một ngôi nhà thiếc phải được mở rộng làm bếp ở sân sau. Một số tình nguyện viên đã dập lửa nhưng ngọn lửa vẫn còn rất lớn.

    Quý Diệp Lâm người cao chân dài, rất nhanh đuổi kịp, nắm lấy cổ tay Diệp Thanh, trầm giọng nói: "Đừng đi, nguy hiểm."

    "Không được, nhiều thêm một phần sức lực, nếu không dập lửa, phòng bếp nhỏ sẽ bị cháy mất!" Diệp Thanh lo lắng đến mức muốn thoát khỏi Quý Diệp Lâm, nhưng cô làm sao có thể chống lại sức lực của anh. Vùng vẫy nhiều lần nhưng không thể thoát ra, trong lúc cấp bách Diệp Thanh chỉ có thể bắt lấy cánh tay của anh mà cắn mạnh. Quý Diệp Lâm không ngờ cô lại ra tay như thế này, anh cau mày chịu đau, nhưng vẫn không buông tay.

    "Quý Diệp Lâm, thả tôi ra!" Diệp Thanh tức giận trừng mắt nhìn anh, hổn hển nói.

    "Không buông, rất nguy hiểm!" Lông mày Quý Diệp Lâm vẫn nhíu chặt, giọng nói ẩn chứa cảm giác tức giận cùng uy nghiêm.

    "Tôi muốn đi dập lửa!" Diệp Thanh vội vàng giậm chân.

    "Không cần dập nữa, đốt liền đốt, ta sẽ làm một cái khác." Quý Diệp Lâm kéo cô lại, ôm chặt vào lòng, nghiêm giọng nói: "Tôi sẽ xây một cô nhi viện khác cho chúng ta, cái này, nó quá hỏng rồi."

    Diệp Thanh ngẩng đầu không tin, nhìn Quý Diệp Lâm đang nói bậy bạ, kinh ngạc nói: "Cho chúng ta.."

    "Cho bọn họ, bây giờ cô có thể về nhà với ba của mình. Nếu cô không quen ở Tô gia, có thể đến nhà tôi." Quý Diệp Lâm xoa xoa đầu cô, nói với giọng bình tĩnh.

    "Cái gì?"

    Diệp Thanh tưởng chừng cằm thiếu chút nữa rớt xuống, kiếp trước Tô Mộc Lam theo đuổi Quý Diệp Lâm rất lâu, cô cũng chưa từng nhìn thấy Quý Diệp Lâm sống chung với cô ta trước khi kết hôn. Đây có thật là Quý Diệp Lâm không?

    "Đã là thời đại nào rồi? Nhà mấy người còn định nuôi con dâu từ bé sao?" Diệp Thanh ngơ ngác nhìn anh, nghi hoặc.

    Gương mặt bình tĩnh của Quý Diệp Lâm bỗng chốc đỏ ửng, như thể.. giống như mắc cỡ vậy?

    "Cô hiểu lầm rồi, tôi chỉ là.." Quý Diệp Lâm khẽ mấp máy môi, giọng nói có chút ngượng ngùng.

    "Thanh Thanh!"

    Đúng lúc này, một giọng nói khó chịu đột nhiên ngắt lời hai người họ. Diệp Thanh theo tiếng nói, nhìn thấy Bạch Thiều Lệ đang khập khiễng đi tới, nước mắt lưng tròng.

    "Thanh Thanh, sao cậu không đi dập lửa? Có phải cậu sợ không?" Bạch Thiều Lệ bề ngoài có vẻ quan tâm, nhưng lại ngấm ngầm chế nhạo Diệp Thanh vì sợ mà không dập lửa. Nếu như là Diệp Thanh ở kiếp trước sẽ không nghe được thâm ý trong lời nói, nhưng Diệp Thanh hiện tại lại khác.

    Cô khẽ câu môi, lãnh đạm nhìn cô: "Vậy sao cậu không đi dập lửa, là sợ sao?"

    Khuôn mặt đẫm nước mắt của Bạch Thiều Lệ tái nhợt, cô ta kinh ngạc liếc nhìn Diệp Thanh, giọng nói so với bình thường càng mềm mại ba phần, ủy khuất nói:

    "Tớ đi dập lửa mà.. đây không phải là bị thương sao nên bị viện trưởng đuổi ra"
     
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng ba 2022
  6. Lương Linh

    Bài viết:
    3
    Chương 5: Cố ý bôi nhọ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong lúc nói chuyện, cô khập khiễng tiến lên ôm chặt cánh tay Diệp Thanh, giống như cầu xin:

    "Thanh Thanh, không phải cậu vừa nói muốn đưa tớ đi khám bệnh sao? Bây giờ.. đưa tớ đến đó được không?"

    Lúc này Quý Diệp Lâm đã buông ra sự khống chế với Diệp Thanh, nhưng Diệp Thanh cũng không tiến lên giúp cô, ngược lại lo lắng nói: "Lệ Lệ, sao cậu không đợi một lát? Tôi đi giúp viện trưởng dập ngọn lửa trước, rồi sẽ đưa cậu đến bệnh viện"

    "Đừng đi, rất nguy hiểm"

    Quý Diệp Lâm siết chặt cổ tay cô một lần nữa sau khi nghe rằng cô vẫn chưa từ bỏ ý định dập lửa. Bạch Thiều Lệ kinh ngạc nhìn Quý Diệp Lâm và vòng tay đang siết chặt lấy Diệp Thanh, nét mặt thay đổi. Lần này Diệp Thanh không giãy thoát khỏi anh, thay vào đó cô nắm lấy cổ tay anh và kéo đi, nói:

    "Nếu anh lo lắng, cứ đi theo tôi, như vậy sẽ không có nguy hiểm."

    Ngọn lửa vẫn còn rất lớn, vì vậy Diệp Thanh và Quý Diệp Lâm nhanh chóng tham gia vào đội chữa cháy, để Bạch Thiều Lệ kiêu ngạo sang một bên. Bạch Thiều Lệ tức giận nghiến răng, nhưng lại gặp được vợ chồng Tô gia đang ráo riết đi tìm Diệp Thanh. Cô từ nhỏ đã rất nhanh mắt, liếc qua liền biết đây là gia đình đến nhận Diệp Thanh làm con nuôi. Cô nhíu mày, khi ba mẹ Tô đến thì ngã xuống trước mặt họ.

    "Ôi, cô bé, xin lỗi, con không sao chứ?"

    Mẹ Tô vội đỡ cô dậy, vẻ quan tâm. Bạch Thiều Lệ gắt gao cau mày thật chặt, nước mắt không kìm được mà rụt rè đáp: "Không sao.. cháu không sao.."

    "Đau như thế này, làm sao có thể không sao?"

    Mẹ Tô trong lòng nhói đau khi nghĩ đến con gái lớn lên ở nơi như vậy, bà tỏ ra có chút đau lòng với Bạch Thiều Lệ. Bạch Thiều Lệ chậm rãi đứng dậy cùng với mẹ Tô, đột nhiên lại bị vấp ngã rồi ngã xuống đất, đau đớn xé ra tiếng, thở dốc. "Cô bé, làm sao vậy? Đều là lỗi của dì.." Mẹ Tô tự trách.

    "Đó không phải lỗi của dì. Cháu vừa bị thương ở chân khi dập lửa. Muốn nhờ người bạn thân nhất là Thanh Thanh đưa đi xem chân, nhưng cậu ấy.."

    Bạch Thiều Lệ nói với vẻ bất bình, cố nặn ra một nụ cười và nói: "Không quan trọng, cậu ấy luôn làm như vậy, cháu sẽ đợi cậu ấy"

    "Thanh Thanh? Có phải là Diệp Thanh không? Nó đi đâu rồi?" Mẹ Tô mặc kệ nàng cố ý hay vô ý bôi nhọ Diệp Thanh, trực tiếp hỏi.

    "Cậu ấy.. cậu ấy hình như đã đi qua dập lửa với một người con trai" Bạch Thiều Lệ nghĩ rằng lời nói của mình có tác dụng, rụt rè chỉ về hướng đối diện để đánh lừa họ. Ba Tô và mẹ Tô đứng dậy, vội vã chạy đến chỗ cô chỉ, đồng thời ra lệnh cho người lái xe đi sau đưa Bạch Thiều Lệ đến bệnh viện. Cô nhi viện này không chính quy, vì vậy nó thậm chí không có phòng chữa bệnh!

    Bạch Thiển nhanh chóng bác bỏ, xua tay nói: "Bác gái không cần phiền toái, không sao đâu, lát nữa cháu lau rượu thuốc."

    Thái độ của cô chắc chắn, người lái xe đương nhiên không làm cô ấy khó xử. Bạch Thiều Lệ nhìn bóng dáng ba mẹ Tô rời đi, trong lòng gợi lên một tia chế nhạo, cô muốn xem bọn họ nhận Diệp Thanh như thế nào khi nhìn thấy những điều đó!

    Đúng vậy, nơi cô chỉ đến cho vợ chồng nhà họ Tô chính là phòng của Diệp Thanh. Bên trong, cô đã làm lộn xộn phòng Diệp Thanh, đem bài thi kiểm tra thay đổi tên, cô muốn xem bọn họ nhìn tờ giấy đó, làm sao tin được Diệp Thanh là một học sinh xuất sắc! Diệp Thanh và Quý Diệp Lâm đều đang bận dập lửa, họ không thể nghĩ rằng Bạch Thiều Lệ lại có âm mưu như vậy? Sau một lúc, ngọn lửa từ từ được dập tắt, nhưng căn bếp nhỏ đã cháy thành một khối than, bên ngoài khói đen vẫn tiếp tục bốc lên. Diệp Thanh vừa giận vừa hận trong lòng, Bạch Thiều Lệ này thật là đáng ghét! Nếu hôm nay không có một vài tình nguyện viên ở đây, chỉ nhờ có bọn trẻ mồ côi và mẹ viện trưởng làm sao có thể dập tắt được đám cháy lớn như vậy! Loại người bỏ qua sự thoải mái của mọi người vì lợi ích của mình, cô không thể giữ cô ta trong cô nhi viện được nữa!

    "Em kiệt sức rồi sao?"

    Quý Diệp Lâm thấy mặt cô dính một tầng đen, lấy khăn tay từ trong áo sơ mi ra lau mặt cho cô, nhưng sau khi làm như vậy, anh không những không lau sạch mà còn đen hơn. Trên mặt Quý Diệp Lâm hiện lên một tia bối rối, anh thấp giọng nói: "Thanh Thanh, đi rửa mặt trước đi."

    Diệp Thanh nhìn khuôn mặt của Quý Diệp Lâm, chàng trai có khuôn mặt ngọc bích vốn dĩ đẹp trai, trong sạch, nhưng bây giờ anh đã trở thành Bao Công. Cô nén cười trong lòng, gật đầu nói: "Em đi rửa mặt."

    Cô dẫn Quý Diệp Lâm về phòng của mình. Cô và Bạch Thiều Lệ là hai con cả trong trại trẻ mồ côi, đều sống trên gác xép, mẹ viện trưởng thậm chí còn làm hai tủ cho họ. Trước khi cả hai lên gác mái, họ đã nghe thấy tiếng than khóc của mẹ Tô từ phòng của họ.

    "Thật có lỗi với đứa nhỏ, thật có lỗi, nhìn nơi nó ở.. Đồ ăn này.."

    Ngay khi Diệp Thanh vừa mở cửa bước vào, cô đã thấy mẹ Tô đang khóc cạn nước mắt, gần như ngất đi trong vòng tay của ba Tô. Căn phòng bây giờ đã hoàn toàn thay đổi. Đồ ăn thừa ở trên bàn, quần áo chưa giặt ở trên giường, còn có tờ giấy kiểm tra Diệp Thanh viết văng khắp sàn. Đúng thật là thất bại! Chậc chậc, cô vẫn đánh giá thấp Bạch Thiều Lệ. Nếu người ta thật sự chỉ là nhận nuôi đứa nhỏ, xem ra cảnh tượng như vậy nhất định sẽ cảm thấy cô là đứa trẻ không thích ngăn nắp, lười biếng, ngốc nghếch, làm sao có thể xứng với đức tính tốt mẹ viện trưởng nói? Nhưng cô ta ngàn vạn tính lại không tính đến, Diệp Thanh thật ra là con gái ruột của Tô gia, đằng này làm cho vợ chồng nhà họ Tô càng cảm thấy tội lỗi và buồn bã hơn.

    Nhìn thấy Diệp Thanh và Quý Diệp Lâm đều mặt đen trở lại, mẹ Tô đang nức nở ngừng khóc, vẻ mặt thay đổi mấy lần rồi gầm lên: "Quý Diệp Lâm, không phải con bảo đi ngăn nó sao? Tại sao lại cùng nó đi dập lửa!"

    Quý Diệp Lâm có chút xấu hổ, Diệp Thanh tiến lên nói: "Mẹ, đừng trách anh ấy, là con cố ý đi dập lửa."

    Mẹ Tô nghe thế liền hết tức giận, uất ức, bà vồ tới, ôm chặt lấy Diệp Thanh nói: "Con gái, con gái ngoan, chúng ta không thể ở đây lâu hơn nữa! Về nhà ngay lập tức, chúng ta về nhà ngay."

    Diệp Thanh lắc đầu, kiên quyết nói: "Không vội, con phải tìm ra người phóng hỏa rồi mới cùng mẹ về nhà."

    "Cái gì?"

    Ba Tô sửng sốt: "Con nói hỏa này là do người nào đó cố ý sắp đặt?"

    "Đúng vậy, nhà bếp luôn là nơi an toàn, viện trưởng luôn cẩn thận. Không thể vô cớ bắt lửa" Diệp Thanh nói một cách chắc chắn.
     
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng ba 2022
  7. Lương Linh

    Bài viết:
    3
    Chương 6: Sát nhân đốt phá

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Vậy thì chuyện này cũng nên giao cho cảnh sát điều tra. Con là đứa nhỏ, làm sao điều tra được?"

    Mẹ Tô lập tức phản đối.

    "Con sẽ không cùng người trở về cho đến khi tìm được kẻ phóng hỏa" Diệp Thanh cũng rất kiên quyết.

    "Chú, dì, để cô ấy điều tra đi" Quý Diệp Lâm, đứng bên cạnh, đột nhiên nói.

    "Quý Diệp Lâm, có thể dựa vào anh sao? Tôi không muốn nhìn thấy anh ở đây!" Mẹ Tô trợn anh một cái hung ác, "Trời không tối, anh mau đi rửa mặt đi!"

    Quý Diệp Lâm và Diệp Thanh nhìn nhau, không nhịn được cười. Một lúc sau Quý Diệp Lâm và Diệp Thanh mới đi rửa mặt, Diệp Thanh tuy gầy nhưng trông cô vẫn rất ưa nhìn, làn da trắng, nét mặt xinh đẹp, mang một cảm giác rất yên bình. Quý Diệp Lâm nhìn cô lau mặt, rồi ném chiếc khăn trên tay cô cho anh. Anh cầm lấy khăn của Diệp Thanh, lòng bàn tay vốn dĩ đang lạnh lẽo bỗng chốc trở nên nóng bỏng. Anh lấy khăn lau mặt như thường lệ để che đi vẻ khó xử. Diệp Thanh tìm được mẹ viện trưởng, sau đó gọi tất cả những đứa trẻ trong cô nhi viện đến, cô liếc nhìn Bạch Thiều Lệ vẫn đang tập tễnh bước tới, hỏi:

    "Lệ Lệ, vừa rồi tôi rời khỏi phòng, sao cậu lại làm loạn phòng vậy?"

    Bạch Thiều Lệ nghe vậy, trong lòng dâng lên một tia kinh ngạc, nghĩ rằng phương pháp của mình đã có hiệu quả, vợ chồng Tô gia, nhìn thấy căn phòng bừa bộn của Diệp Thanh, nhất định sẽ không muốn nhận cô làm con nuôi nữa.

    Cô nhìn Diệp Thanh vẻ mặt đau khổ, rụt rè nói: "Thanh Thanh, cậu nói cái gì? Tớ không có làm loạn phòng của cậu."

    "Hừ, không phải sao?"

    Diệp Thanh chế nhạo, từ trong túi lấy ra một tờ giấy kiểm tra bốn mươi điểm, lắc qua trước mặt Bạch Thiều Lệ, lạnh lùng hỏi: "Cậu chưa vào phòng tôi thì tại sao bài kiểm tra của cậu lại để bàn của tôi?"

    Bạch Thiều Lệ cầm lấy tờ giấy kiểm tra trong tay Diệp Thanh liếc nhìn, trong mắt không có hoảng sợ mà càng nói càng thêm lãnh khốc: "Thanh Thanh, đây là giấy kiểm tra của cậu, cậu đang nói cái gì vậy?" Trông cô ấy như hoa lê gặp mưa, lại tàn tạ khiến người xót xa ngay lập tức.

    Mẹ Tô cũng cầm lấy tờ giấy kiểm tra, nhìn lướt qua, cau mày nói nhỏ: "Thanh Thanh, đây là giấy kiểm tra của con, con không phải tên Diệp Thanh sao?"

    Diệp Thanh gật đầu trả lời: "Con tên là Diệp Thanh, nhưng đây không phải là giấy kiểm tra của con, nét chữ của con không phải như thế này, người có thể đưa cho viện trưởng xem."

    Mẹ Tô không biết ý của cô là gì, thật ra thì bà cũng không quan tâm con bé được bao nhiêu điểm trong kỳ thi, nhà họ Tô có rất nhiều tiền, thậm chí cô không biết một chữ cũng có thể để hưởng vinh hoa phú quý cả đời. Điều bà quan tâm là Diệp Thanh chính là con gái ruột của bà. Nhưng mẹ Tô không nói nhiều mà trực tiếp đưa tờ giấy kiểm tra cho mẹ viện trưởng.

    Viện trưởng quét tờ giấy liếc nhìn Bạch Thiều Lệ, giọng điệu lạnh lùng: "Bạch Thiều Lệ, tại sao trên giấy của con lại viết tên của Diệp Thanh? Khi nào Diệp Thanh vượt qua kiểm tra lại chỉ được 40 điểm?"

    Bất ngờ nước mắt của Bạch Thiều Lệ chảy dài, cô thực sự khập khiễng tiến lên vài bước, với một hơi thở quỳ xuống trước mặt mẹ viện trưởng.

    "Mẹ viện trưởng, con biết mẹ luôn không thích con và thích Thanh Thanh. Từ nhỏ con chưa từng tranh giành với Thanh Thanh, nhưng mẹ làm sao có thể làm được điều này? Mẹ lấy điểm của con giả vờ điểm của Thanh Thanh? Bọn họ ngu ngốc sao? Cho dù sau này bọn họ nhận nuôi Thanh Thanh, bọn họ cũng không trách người sao?"

    Diệp Thanh suýt chút nữa bật cười, cô ta thật sự có thể nói trái ngược đúng sai như vậy, thật sự là đánh giá thấp cô rồi. Nhìn vào thì có vẻ như mẹ viện trưởng đã bất công cô ta và bà cố tình lừa vợ chồng Tô gia để họ nhận Diệp Thanh làm con nuôi. Nếu có người khác đến nhận con nuôi, chắc chắn sẽ hoặc là họ sẽ bỏ đi và không bao giờ quay lại, hoặc họ sẽ nhận Bạch Thiều Lệ ngay lập tức. Bàn tính này thực sự tốt.

    Mẹ viện trưởng không ngờ cô lại nói ra lời như vậy, mặt đỏ bừng tức giận, ánh mắt có chút hung hăng: "Bạch Thiều Lệ, con sao vậy? Từ nhỏ đến giờ, Thanh Thanh cái gì cũng trước tiên nghĩ đến con, đây rõ ràng là giấy của con, tại sao lại nói là của Thanh Thanh? Thành tích Thanh Thanh ai cũng rõ ràng, con xem giấy khen trong phòng của nó cũng là giả sao?"

    Bạch Thiều Lệ rất thông minh, cô tránh không tranh luận trực tiếp với viện trưởng mà vùi đầu xuống thấp hơn, vẻ mặt run rẩy, liên tục cầu xin: "Mẹ viện trưởng, nếu mẹ nói là của con thì là của con.. xin đừng đánh con.. con sẽ không tranh với Thanh Thanh.."

    Nếu điều này bị người ngoài nhìn thấy chắc hẳn sẽ không nghĩ một đứa nhỏ lại nói dối? Hẳn là ngày thường viện trưởng đối xử thô bạo với cô, bọn trẻ mới sợ. Diệp Thanh bước tới nắm lấy tay mẹ viện trưởng, nói an ủi: "Mẹ viện trưởng, đừng nóng giận."

    "Làm sao không tức giận, cô ta nói vậy là có ý gì, tôi đánh cô ấy khi nào?" Mẹ viện trưởng rơi nước mắt.

    "Bạch Thiều Lệ, cậu nói tờ giấy này là của cậu, đúng không?" Diệp Thanh nhìn Bạch Thiều Lệ đang quỳ trên mặt đất diễn kịch.

    Bạch Thiều Lệ rụt rè ngẩng đầu, mặt đầy nước mắt: "Không phải của cậu, là mẹ viện trưởng nói là của tôi."

    Chậc chậc chậc, thật sự bị thuyết phục, nếu là nghịch thiên này, sẽ khiến người ta trở mặt chết đi sống lại.

    "Còn tờ giấy này thì sao? Nó là của cậu hay của tôi?" Diệp Thanh lấy ra một tờ giấy khác từ trong túi, lắc qua trước mặt cô. Đây là tờ giấy gốc của Diệp Thanh, giống với tờ giấy vừa rồi, là tờ giấy kiểm tra năm thứ ba trung học cơ sở, cũng có tên của Diệp Thanh, nhưng khác ở chỗ đây là tờ giấy có chín mươi sáu điểm.

    Bạch Thiều Lệ ánh mắt lóe lên, do dự liếc nhìn vợ chồng Tô gia, sau đó là Quý Diệp Lâm, cuối cùng thấp giọng nói: "Thanh Thanh cùng mẹ viện trưởng nói là thuộc về ai, thì là của người đó, tôi nói ra cũng vô dụng."

    "Con hôm nay xảy ra chuyện gì! Đây rõ ràng là giấy kiểm của Thanh Thanh, con đang nói bậy cái gì vậy! Mẹ viện trưởng tức giận đến mức suýt ngất đi.

    Diệp Thanh cười tức giận, liếc nhìn Bạch Thiều Lệ nói:" Tôi đổi giấy kiểm tra của cậu, cho nên cậu mới tức giận, ghét bỏ tôi, không muốn tôi đi làm con nuôi? Đây là nguyên nhân khiến cậu phóng hỏa phòng bếp? "

    Vẻ mặt của Bạch Thiều Lệ đột nhiên tái nhợt, cô lảo đảo ngã về phía sau một bước, vội vàng phủ nhận" Tôi không có! "

    Diệp Thanh không để ý tới, vẫn lạnh lùng nhìn cô ta, giọng nói hung hăng:" Không phải nói tôi đổi giấy kiểm tra của cậu sao? Không phải hận tôi sao? "

    Bạch Thiều Lệ không ngờ rằng Diệp Thanh lại hỏi mình như vậy, cô sững sờ một lúc mới định thần lại được, nước mắt chảy dài trên má, vẻ mặt vẫn còn đau khổ, cô khóc không ngừng:" Không, tớ không ghét cậu, chúng ta cùng nhau lớn lên, cùng nhau sống, tớ làm sao có thể ghét cậu.. Cậu có thể được người tốt bụng nhận nuôi, tớ đã là vui mừng rồi.."
     
  8. Lương Linh

    Bài viết:
    3
    Chương 7: Nhân cơ hội trốn thoát

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ồ, vậy sao?" Diệp Thanh đáy mắt lộ ra một chút hàn quang, tiếp tục hỏi: "Cậu vui mừng vậy thì tại sao lúc sáng lại kéo tôi? Tại sao lại ám chỉ nếu tôi rời đi, cậu có thể bị Trương gia cắt tài trợ, không có sách để đọc? Ngụ ý rằng tôi sẽ cho cậu cơ hội này?"

    Bạch Thiều Lệ không ngờ Diệp Thanh có thể nhìn thấu những gì cô đang suy nghĩ, liên tục xua tay nói: "Không, tôi không có.."

    "Tại sao cậu lại sợ Trương gia cắt học phí của mình? Không phải là vì Trương gia chỉ muốn giúp đỡ tôi, vì tôi có thể giúp Trương Minh Huệ làm bài tập, là tôi có học bổng. Nếu tôi đi làm con nuôi sẽ không đến nhà Trương Minh Huệ để dạy thêm nữa, cậu sợ rằng nếu tôi rời đi, cậu sẽ không thể học được, vì vậy cậu muốn tôi cho cậu cơ hội nhận con nuôi, phải không?" Diệp Thanh ánh mắt nhìn chằm chằm trên mặt Bạch Thiều Lệ, giọng nói cao lên vài phần.

    Bạch Thiều Lệ tái mặt lại lắc đầu và nói: "Không, tôi không.."

    Mẹ viện trưởng tức giận đến mức ngón tay run lên, bà chỉ vào Bạch Thiều Lệ, giọng nói run run: "Bạch Thiều Lệ, con, Thanh Thanh đối với con, vậy mà con lại ích kỷ như vậy, con thế nhưng.."

    Vợ chồng Tô gia và Quý Diệp Lâm theo dõi toàn bộ quá trình mà không nói một lời, Bạch Thiều Lệ có chút hoảng hốt. Cô vốn tưởng rằng như vậy, người nhà họ Tô nhất định sẽ cảm thấy viện trưởng lừa dối mình, nên tức giận rời đi, hoặc là giúp và nhận nuôi cô, nhưng họ không nói một lời.

    "Con không có.. Mẹ viện trưởng, con biết mẹ thích Thanh Thanh, nhưng mẹ không thể đối xử với con như thế này.." Bạch Thiển đột nhiên nhào tới, ôm chặt đùi mẹ viện trưởng, lớn tiếng khóc: "Từ nhỏ đến lớn, có cái gì ăn ngon, cơ hội tốt người đều cho Thanh Thanh, không phải cho đến bây giờ con cũng chưa từng nói cái gì? Con làm sao có thể phá hư!"

    "Thanh Thanh có cái gì ngon, ta đều cho con, con còn có thể nói cái gì? Con.." Mẹ viện trưởng suýt nữa ngất đi vì tức giận, sao có thể nuôi một con sói mắt trắng như vậy!

    "Cậu không phá hoại sao? Cậu đã làm hỏng phòng của tôi, thay đổi bài kiểm tra của tôi, đặt quần áo bẩn lên giường của tôi, làm ra vẻ lộn xộn như vậy, không phải là phá hoại sao? Tôi chịu đựng được tất cả những điều này, nhưng Bạch Thiều Lệ, cậu không nên, không nên đốt bếp!" Diệp Thanh nắm lấy Bạch Thiều Lệ đang ôm mẹ viện trưởng, nghiêm khắc hỏi: "Nếu hôm nay không có người tình nguyện, lửa không dập được, sẽ lan ra thiêu cháy cả cô nhi viện, tuổi còn nhỏ sao có thể hung ác như vậy?"

    Bạch Thiều Lệ không ngờ Diệp Thanh lại có mặt hung dữ như vậy, bị cô làm cho hoảng sợ, nhìn Diệp Thanh không tin, giả bộ run rẩy: "Tôi không phải.. Không phải tôi.."

    "Được rồi, không phải cậu đúng không? Vậy thì nói cho tôi biết, cậu đã làm gì và ở cùng ai khi phòng bếp cháy vừa rồi?" Diệp Thanh ấn mạnh, không cho cô có cơ hội chạy thoát.

    "Tôi.." Bạch Thiều Lệ không nói nên lời.

    "Tôi nhìn thấy cô ấy vào phòng bếp!" Một cậu bé đột nhiên nói, rụt rè nhìn Bạch Thiều Lệ, "Sau khi cô ấy vào bếp, nhà bếp đã cháy rụi ngay sau đó." "Thằng khốn nạn, đừng nói nhảm!" Bạch Thiều Lệ không ngờ có người nhìn thấy, cô hung hăng trừng mắt nhìn đứa nhỏ.

    "Tôi không nói nhảm. Chị để cái này ở sân sau. Tôi đã nhặt lên." Đứa nhỏ lấy trong túi ra một chiếc bật lửa, lon ton đi về phía trước, đưa cho Diệp Thanh. Chiếc bật lửa này được mẹ viện trưởng tặng cho Bạch Thiều Lệ, vì Diệp Thanh và Bạch Thiều Lệ đã lớn hơn, cần giúp làm bữa sáng, ở cô nhi viện đôi khi sử dụng củi để nấu ăn nhằm tiết kiệm tiền. Bạch Thiển sắc mặt tái nhợt, Diệp Thanh đập bật lửa trên mặt cô, lạnh giọng nói:

    "Còn nói gì nữa! Mẹ viện trưởng, gọi cảnh sát!"

    Cô ta chưa tròn mười bốn tuổi, nên sẽ bị giam giữ nhiều nhất là mười lăm ngày, vì vậy có thể dạy cho cô ta một bài học. Khi gọi cảnh sát, khuôn mặt vốn đã tái nhợt của Bạch Thiều Lệ hoàn toàn không còn chút máu, bất ngờ đứng dậy và đẩy mạnhDiệp Thanh. Diệp Thanh không kịp chuẩn bị đã bị cô đẩy ngã xuống đất, cát thô cào vào mặt cô lập tức.

    "Thanh Thanh, Thanh Thanh.." Mọi người phản ứng lại đây, tiến lên giúp đỡ Diệp Thanh. Khi Diệp Thanh đứng lên khỏi mặt đất, Bạch Thiều Lệ đã chạy ra sân sau.

    "Cô ấy.. Cô ấy không bị đau chân sao?" Mẹ Tô kinh ngạc nhìn dáng vẻ Bạch Thiều Lệ đang leo qua tường.

    "Là giả bộ." Diệp Thanh thở hổn hển, "Hồi nhỏ chỉ nghĩ cậu ấy ích kỷ một chút, không ngờ lại hung ác như vậy. Mẹ viện trưởng, nếu cậu ấy quay lại, mẹ phải giáo dục thật tốt."

    Mẹ viện trưởng gần như choáng váng, lấy tay vỗ vào ngực và nói, "Ta thực sự muốn phát điên với cô ta.. Bạch Thiều Lệ này.."

    "Đừng nóng giận, viện trưởng, chúng ta hãy làm thủ tục cho Thanh Thanh trước đi. Cô nhi viện này quá nhỏ để ở. Chúng tôi sẽ chuyển mọi người đến một nơi trong tương lai, việc quản lý tài sản và lương thực sẽ do Tô gia lo.." Ba Tô thở dài nói.

    "Sau đó, tiền cho những đứa trẻ này đi học sẽ do Quý gia của chúng tôi trả cho trường học." Quý Diệp Lâm cũng nói thêm.

    Mẹ viện trưởng vui mừng khôn xiết nắm lấy tay Diệp Thanh, không biết nói gì hơn, chỉ biết nói lời cảm ơn ba Tô và Quý Diệp Lâm với đôi mắt ướt đẫm: "Cảm ơn mọi người, cảm ơn mọi người rất nhiều.."

    Thủ tục diễn ra nhanh chóng, Quý Diệp Lâm cùng Diệp Thanh thu dọn đồ đạc trong phòng. Diệp Thanh trước tiên thu dọn sách vở và bài tập về nhà, sau đó mới thu dọn quần áo. Nhưng cô vừa mới gấp một bộ quần áo thì Quý Diệp Lâm đã lấy nó ra khỏi tay cô, trầm giọng nói: "Không cần cái này."

    Diệp Thanh trừng mắt nhìn anh không nói nên lời, nhưng anh lại liếc mắt một cái xem như không có chuyện gì xảy ra. Diệp Thanh đóng gói thêm một kiện, nhưng Quý Diệp Lâm lại duỗi tay ra, nói: "Cũng không cần cái này."

    Diệp Thanh tức giận trừng mắt nhìn hắn lần nữa, sau đó thẫn thờ nhặt một thứ khác. Quả nhiên, tay Quý Diệp Lâm lại duỗi ra, nhưng khi ánh mắt chạm vào quần áo trên tay Diệp Thanh, anh lại co rút như bị điện giật.

    "Tôi ra ngoài đợi em."

    Anh xấu hổ nói một câu rồi bỏ trốn. Khóe môi Diệp Thanh khẽ nhếch lên, cô chậm rãi gấp chiếc quần lót màu hồng trong tay mặt không chút thay đổi, cất vào cặp. Cô thực sự không thể ngờ rằng Quý Diệp Lâm vẫn còn là một cậu bé ngây thơ. Diệp Thanh rất ít đồ đạc, một lúc sau thu dọn hành lý xong, đẩy ra cửa, Quý Diệp Lâm thấy cô đi ra liền chủ động giúp cô xách cặp, đi tới nói nhỏ:

    "Đưa cho tôi."
     
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng ba 2022
  9. Lương Linh

    Bài viết:
    3
    Chương 8: Ghen tuông phi thường

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dáng người cao gầy của anh rơi vào trong mắt Diệp Thanh, anh vẫn còn cảm thấy có chút xấu hổ.

    Hahahaha.. anh ấy không nên như vậy, vẫn còn mắc cỡ sao? Sau khi ba Tô và mẹ Tô hoàn thành thủ tục, họ đợi Diệp Thanh ở cửa, trên đường đi, họ còn hỏi Diệp Thanh xem cô đói hay khát, chỉ ước mình có thể ôm cả trái tim cô trước mặt Diệp Thanh. Một lúc sau, chiếc ô tô sang trọng dừng lại chắc chắn trong khu vườn của một biệt thự sang trọng.

    Mẹ Tô cẩn thận kéo Diệp Thanh xuống, giọng nói vẫn có chút hưng phấn: "Thanh Thanh, chúng ta về rồi." Diệp Thanh đi theo mẹ Tô vào đại sảnh của biệt thự, vòng qua toàn bộ biệt thự. Hồ bơi, sân vườn, hội trường, phòng ăn, hầm, phòng thu, phòng làm việc và phòng ngủ của cô ấy.

    "Mẹ đã luôn giữ căn phòng này cho con, và mẹ biết con sẽ trở lại! Nhìn này.." Mẹ Tô vui vẻ đưa cô đi vòng quanh và giới thiệu với cô, "Đây là tủ quần áo mẹ mua cho con, nhìn kìa, Thanh Thanh là cô gái lớn rồi.. Đây là tủ quần áo đặt riêng cho con, mẹ con tự tay dọn dẹp hàng ngày nên không còn tro bụi.."

    Diệp Thanh nhìn căn phòng trong suốt sáng sủa tràn ngập không khí nữ sinh này, trong lòng cũng có chút rơi lệ. Thì ra cô không phải trẻ mồ côi, cô cũng hết lòng vì người mẹ tốt của mình. Kiếp trước mình thật ngốc nghếch biết bao, khi từ bỏ cơ hội cho Bạch Thiều Lệ ích kỷ và độc ác, để rồi bỏ lỡ cơ hội gặp gỡ nhà họ Tô..

    "Mẹ.. mẹ về rồi à?"

    Một giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào đột nhiên vang lên ngoài cửa. Vẻ mặt cảm động ban đầu của Diệp Thanh đột nhiên đông cứng lại. Tô Mộc Lam! Tô Mộc Lam! Chắc chắn rồi, một đôi tay trắng nõn và mảnh mai nhẹ nhàng đẩy cánh cửa bị che khuất, và một cô gái trong chiếc váy hồng làm bằng tay kiễng chân bước vào.

    "Mẹ, buổi chiều chúng ta không đồng ý đi thủy cung sao? Cái này.."

    Nhìn thấy Diệp Thanh, một chút kinh ngạc thoáng hiện trên khuôn mặt quả trứng ngỗng đỏ bừng của Tô Mộc Lam. Mẹ Tô vội vàng bước tới kéo Tô Mộc Lam, tới chỗ Diệp Thanh, cười rạng rỡ giới thiệu: "Lam Lam, đây là chị gái của con, Tô Mạt Thanh. Cuối cùng chúng ta cũng nhận được chị gái con về rồi. Chị gái con đã ở bên ngoài suốt mấy năm nay rồi. Nó đã chịu nhiều thiệt thòi, phải đối xử tốt với chị gái của mình.."

    Một tia bối rối thoáng qua trên mặt Tô Mộc Lam, một lúc lâu sau, cô ấy nói với Diệp Thanh, "Chị"

    Mối hận trong lòng Diệp Thanh cuộn trào, không khỏi siết chặt lòng bàn tay. Sau khi cân nhắc hồi lâu, cô kìm nén sự tức giận và thù hận trong lòng. Cô hơi ngẩng đầu lên, liếc nhìn cô ấy với nụ cười nửa miệng, cất giọng trong trẻo: "Xin chào, tôi là Tô Mạt Thanh, sau này xin hãy quan tâm đến tôi."

    Vẻ mặt Tô Mộc Lam càng thêm cứng đờ, trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ chán ghét, cô không muốn tiếp lời Diệp Thanh. "Mẹ ơi, con đói rồi, chúng ta đi ăn cơm nhé?" Cô ôm lấy cánh tay Mẹ Tô và nói một cách ấp úng.

    Mẹ Tô sờ sờ đầu, âu yếm nói: "Được rồi, chúng ta đi chơi lâu như vậy, con không biết nhờ dì lấy đồ ăn ngon sao? Chờ đã.."

    "Một mình ăn cơm thật cô đơn, con muốn ăn cùng ba mẹ." Tô Mộc Lam cười ngọt ngào.

    Cảnh mẫu thân hiếu thuận như vậy, Diệp Thanh trong lòng thầm mắng, ai biết Tô Mộc Lam cao quý ngọt ngào này thật ra lại là một nữ nhân có dã tâm độc ác?

    "Thanh Thanh, đi thôi, ăn cơm đi." Mẹ Tô ôm Tô Mộc Lam bằng tay trái và Diệp Thanh bên phải, quan tâm nói: "Thanh Thanh, con có gì ăn không? Chỉ cần nói với mẹ con muốn ăn gì đi."

    Diệp Thanh giọng nói lãnh đạm: "Chỉ cần ăn no là được."

    Mẹ Tô nghe cô nói xong, khuôn mặt lại cứng đờ, ướt át: "Tất cả đều là lỗi của mẹ, sau này con sẽ không khổ nữa."

    Diệp Thanh cười nhẹ, kiên quyết nói: "Mẹ, mẹ đừng trách, mẹ viện trưởng cũng rất tốt với con, con cũng không chịu nhiều thiệt thòi, hồi còn học tiểu học, chú Trương, bọn họ bảo lãnh cho con học xong. Và con đã đi học trung học cơ sở, được học bổng của trường, đã tốt hơn nhiều so với những đứa trẻ mồ côi khác."

    Những lời này như đâm mấy nhát dao vào tim mẹ Tô. Người phụ nữ lớn nhất của gia đình họ Tô, người được cho là được ăn mặc đẹp, được giảm bớt nhu cầu học bổng để đi học.

    "Con ngoan, con ngoan." Mẹ Tô buông tay Tô Mộc Lam ra, ôm chặt Diệp Thanh, nước mắt không kìm được chảy dài,

    "Là mẹ có lỗi khi không tìm được con. Đúng vậy, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, mẹ sẽ không cho con đi.."

    Diệp Thanh không ngờ mẹ lại dễ khóc như vậy, chỉ có thể đi theo mà ở trong lòng bà an ủi: "Mẹ, mẹ đừng khóc, đừng khóc, mẹ không sao chứ?"

    Tô Mộc Lam được mẹ Tô thả ra, cô đứng sững tại chỗ với vẻ mặt oán hận, dùng ánh mắt lạnh lùng và oán hận nhìn Diệp Thanh, ước gì có thể dùng ánh mắt bóp chết Diệp Thanh. Trong nhiều năm qua, cô và dì của mình đã cố gắng bằng mọi cách để ngăn cản mẹ Tô và ba Tô lấy lại con gái ruột của họ, nhưng họ vẫn không thể ngăn cản được, và ba mẹ Tô đã tìm thấy Tô Mạt Thanh chết tiệt! Tô Mộc Lam ôm chặt lòng bàn tay với sự căm hận, sau đó cô buộc phải kìm nén sự tức giận và ghen tị trong lòng. Cô biết mình không phải do cha Tô và mẹ Tô sinh ra mà chỉ là cháu gái của họ, cha mẹ đều mất, họ đã mất nên cô được nhận nuôi và lớn lên như con gái ruột của nhà họ Tô. Nhưng bây giờ con gái ruột của họ đã trở lại, liệu họ có còn đối tốt với mình không? Có phải tất cả những thứ của cô ấy sẽ được trao cho một cô gái hoang dã không biết lớn lên ở trại trẻ mồ côi không? Tô Mộc Lam càng nghĩ tới đây, càng cảm thấy kinh hãi, ánh mắt nhìn Diệp Thanh càng thêm nghiêm nghị và tàn nhẫn.

    "Ngay khi chị trở về thì đã làm cho mẹ tôi khóc. Tôi ghét chị!" Tô Mộc Lan rống to một tiếng, sau đó quay người bỏ chạy. Diệp Thanh và mẹ Tô nhất thời không phản ứng được.

    "Này, đứa nhỏ này.." Mẹ Tô gạt nước mắt thở dài, "Thanh Thanh, Lam Lam bị bệnh tim bẩm sinh, sức khỏe không tốt. Mẹ phải để cho con bé một chút thời gian."

    Diệp Thanh ngoan ngoãn gật đầu: "Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con có thể chăm sóc nhiều đứa trẻ như vậy cô nhi viện, huống chi Lam Lam, con nếu có hai em gái và em trai, con cũng có thể chăm sóc chúng."

    Điều này lại làm cho mẹ Tô nhíu mày, bà ta do dự một lúc rồi mới hạ giọng: "Thanh Thanh, đừng nói nhảm, từ khi mẹ sinh ra con, thân thể đã bị tổn thương không thể tái tạo, Lam Lam cũng là một cuộc sống khó khăn. Nó thực ra là con gái của chú hai và dì của con, năm đó sau khi con bị lạc, chú hai và dì đã đi tìm con nhưng bị tai nạn xe cộ, cả hai đều bỏ đi, chỉ còn lại Lam Lam."

    Hóa ra là vậy, đó là lý do tại sao Tô Mộ Lam lấy tên họ và trở thành hoa hậu lớn nhất của nhà họ Tô, lấy đi mọi thứ của cô, kể cả hợp đồng hôn nhân với nhà Quý.

    Vẻ mặt Diệp Thanh vẫn bình tĩnh, cô gật đầu có lý nói: "Con biết rồi, mẹ đừng lo lắng."
     
  10. Lương Linh

    Bài viết:
    3
    Chương 9: Hai cô gái

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Thật sự rất tốt." Mẹ Tô hài lòng kéo Diệp Thanh xuống lầu.

    Người hầu đã đặt bộ đồ ăn và đũa lên bàn, hôm nay cha Tô rất vui, tự tay nấu vài món, thấy Diệp Thanh đi xuống có chút ngượng ngùng nói: "Thanh Thanh, cha đã đích thân làm mấy món rồi. Hãy thử nó."

    Cha Tô mở ghế đẩu, để Diệp Thanh ngồi xuống, sau đó đứng dậy gắp cho cô một ít cá.

    "Mà này, Lam Lam đâu?" Cha Tô thản nhiên hỏi.

    "Vẫn là ở trên lầu, có lẽ là Thanh Thanh trở về, có chút khó xử." Mẹ Tô thở dài, "Dì Trương, dì lên lầu kêu nhị tiểu thư xuống ăn cơm. Nhân tiện nói cho mọi người biết, từ hôm nay trở đi, Thanh Thanh sẽ là tiểu thư Tô gia của chúng ta"

    "Được rồi, thưa cô." Dì Trương gật đầu rồi lên lầu gọi Tô Mộc Lam.

    Vừa rồi Tô Mộc Lam hét lớn như vậy liền chạy nhanh vào phòng, càng nghĩ càng tức giận, không nhịn được khóc. Tại sao điều này lại xảy ra? Ngôi nhà tốt đẹp của cô đã bị phá hỏng bởi cô gái hoang dã đó. Từ nay, cha mẹ cô không thuộc về một mình cô! Đúng lúc đang thắc mắc thì có tiếng gõ cửa.

    "Là ai?" Tô Mộc Lam cố ý khóc lóc nói, nhưng trong lòng cũng có chút vui sướng, hẳn là mẫu thân không lo được cho nàng, liền chạy tới dỗ dành nàng.

    "Nhị tiểu thư, phu nhân bảo cô xuống ăn cơm." Là giọng dì Trương.

    Cô thứ hai, cô thứ hai, không phải họ luôn gọi mình là cô cả sao? Tô Mộc Lam tức giận, từ trên giường đứng lên, tiện tay mở cửa, tức giận trừng mắt nhìn Trương Mặc: "Ngươi gọi ta cái gì? Vừa rồi ngươi gọi ta là cái gì?"

    "Nhị tiểu thư" Trương Mặc thành thật lặp lại.

    "Ai kêu cô gọi tôi là Nhị tiểu thư! Đó không phải là ta!" Tô Mộc Lam tức giận đến mức cầm mấy bông hoa trong bình bên cạnh đập vào đầu Trương Mặc.

    Dì Trương cầm lấy đồ bị ném vào người cô, giọng nói vẫn cứng ngắc: "Là lệnh của phu nhân. Từ nay về sau, Thanh Thanh là đại tiểu thư, còn cô là nhị tiểu thư."

    Cô nói xong, đang định xoay người rời đi thì từ dưới lầu truyền đến tiếng xe hơi dừng lại. Sau một lúc, những người hầu đồng thanh, "Quý thiếu gia"

    "Anh Quý!" Tô Mộc Lam lỗ tai cũng sắc bén, đôi mắt vốn là tức giận của cô đột nhiên sáng lên. Cô nhanh chóng chỉnh lại trang phục và đầu tóc, bước vội xuống nhà. Làm sao cô có thể quên được mình vẫn còn có anh Quý, Tô Mạt Thanh là do cha mẹ cô sinh ra, điều này không thể thay đổi, nhưng anh Quý đã cùng cô lớn lên! Nhà họ Quý so với nhà họ Tô giàu có hơn nhiều, chỉ cần cô có thể gả cho anh Quý, cho dù sau này nhà họ Tô cũng không để lại cho cô một xu, cô cũng không sợ! Tô Mộ Lam nghĩ đến điều này, tốc độ dưới chân trở nên nhanh hơn. Khi cô đi xuống tầng một, Quý Diệp Lâm tình cờ đi vào qua cửa, trên tay cầm một chiếc hộp gấm tinh xảo.

    "Anh Quý!" Tô Mộ Lam chạy đến, ôm eo Quý Diệp Lâm.

    Quý Diệp Lâm lùi lại không chút dấu vết, mở ra khoảng cách với Tô Mộc Lam. Anh đang định nói, nhưng Tô Mộc Lam đã kiễng chân lên, trực tiếp cầm lấy hộp gấm trên tay anh, cười nói:

    "Anh Quý, cái này cho em sao? Anh Quý, anh thật tốt với em."

    "Mộ Lam.." Quý Diệp Lâm nhíu mày thật chặt, nhưng vẫn không nhanh bằng Tô Mộc Lam, cô đã mở hộp lấy ra bên trong. Đó là một chiếc váy trắng tinh, Quý Diệp Lâm tùy chỉnh cá nhân tùy theo kiểu dáng và họa tiết. Không ngờ Quý Diệp Lâm lại chu đáo như vậy, Tô Mộc Lam vui mừng khôn xiết, vừa ngượng ngùng vừa ngọt ngào, cô mở váy ra so sánh thân thể.

    "Anh Quý, em thích cái váy này lắm, cảm ơn anh. Anh thật tốt với em." Tô Mộ Lam cảm ơn với một nụ cười ngọt ngào. Vẻ mặt vốn đã bình tĩnh của Quý Diệp Lâm lại càng thêm xấu hổ, anh dời mắt, tiến lên một bước, lấy lại chiếc váy từ tay Tô Mộc Lam, gấp lại rồi cất vào hộp.

    "Mộ Lam, thực xin lỗi, bộ váy này là của Thanh Thanh, quà của cô còn ở chỗ tài xế."

    Vừa dứt lời, một người đàn ông trung niên liền đi vào phía sau, trên tay cầm một chiếc hộp được đóng gói tương tự. Sắc mặt Tô Mộc Lam đột nhiên trở nên trắng xanh, trở nên vừa buồn vừa thất vọng, càng thêm phẫn uất và ghen tị. Tại sao món quà của Tô Mạt Thanh, Quý Diệp Lâm lại tự mình lấy mà của cô phải do tài xế mang đến?

    Tô Mộc Lam nhận lấy chiếc hộp Quý Diệp Thanh đưa từ tài xế, nở một nụ cười xa xăm: "Thực xin lỗi, chị, em.. Em tưởng.."

    "Không thành vấn đề, tôi có thể gửi cho cô nếu như cô thích."

    Diệp Thanh nhìn nàng dùng ánh mắt ghen tị mà gương mặt bình tĩnh, trong lòng có chút mừng rỡ, nhưng còn lâu mới đủ! Trong kiếp trước, trái tim cô bị khoét và chết vì đổ máu, liệu rằng Tô Mộc Lam có thể bù đắp nó bằng một bữa ăn hay không? Nhất định phải khiến cô ta nếm trải nỗi đau và trả lại những gì thuộc về cô từng chút một!

    "Anh Quý đưa cho em cái này.." Tô Mộc Lam cắn chặt môi.

    "Anh Quý, anh đến một mình là đủ rồi. Anh mang quà gì đây? Anh là ân nhân đã giúp gia đình chúng ta đoàn tụ. Đáng ra chúng ta phải tới cửa cảm ơn anh."

    Diệp Thanh nhìn thấy Tô Mộc Lam đã gần như cứng ngắc, vì vậy cô từ từ đứng dậy, nhẹ nhàng ôn hòa nhìn Quý Diệp Lâm, giọng điệu rất tự nhiên,

    "Ăn cơm chưa? Cùng nhau ngồi xuống ăn đi."

    Diệp Thanh nhận món quà từ Quý Diệp Lâm và muốn mở ghế đẩu cho anh, nhưng Tô Mộc Lam, người đang có khuôn mặt cứng đờ một giây trước, phản ứng nhanh và kéo một chiếc khác đến trước mặt Quý Diệp Lâm đáng thương nói, "Anh Quý, ngồi đây, em vẫn còn một số câu hỏi muốn hỏi anh."

    Quý Diệp Lâm hờ hững liếc nhìn Diệp Thanh, thấy cô không có chút không vui, cũng không dễ dàng lại làm cho Tô Mộc Lam xấu hổ, đành phải ngồi vào ghế đẩu mà Tô Mộc Lam mở ra. Lông mày của Tô Mộ Lam có chút vui mừng, cô phục vụ Quý Diệp Lâm một cách trìu mến.

    "Anh Quý, ăn thử đi. Đây là con cua lông hồ Dương Thành tươi ngon nhất. Ba đặc biệt đặt hàng giao cho. Con thích màu vàng của cua nhất."

    Vẻ ưu việt trên mặt Tô Mộc Lam khó có thể che giấu. Tuy nhiên, Quý Diệp Lâm đã khéo léo bẻ con cua hấp ra, dùng đũa lấy phần thịt cua ra và cho vào bát trước mặt Diệp Thanh.

    "Thanh Thanh, thử món này, tôi không thích cua." Quý Diệp Lâm hơi gợi lên một nụ cười lẩm cẩm.

    (Editor: Úi trùi ui, vả cho không còn gì)

    Tô Mộ Lam nhìn Quý Diệp Lâm không tin nổi, bí mật nắm chặt tay, cảm thấy vừa đau vừa tức.

    "Cảm ơn anh Quý." Diệp Thanh không hề kiêu căng, dùng đũa gắp càng cua, cho vào miệng. Thực lòng mà nói, kiếp trước cho đến khi chết, cô chỉ là một công dân bình thường, thật sự không có tiền tiêu xài tốt, cho nên con cua lông ở hồ Dương Thành, cô ăn không khác gì con cua bình thường
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...