Hiện Đại [Edit] Ông Chủ Kiêu Ngạo Lại Làm Nũng Với Tôi - Mẫu Y

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Junes, 23 Tháng tám 2020.

  1. Junes

    Bài viết:
    1
    Tên truyện: Ông chủ kiêu ngạo lại làm nũng với tôi

    Tác giả: Mẫu y

    Editor: Junes

    Thể loại:

    Link thảo luận góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của Junes

    [​IMG]

    Văn án​

    Nghe nói Giang Vương xấu xa hung ác, sáu thân phủ nhận, bạo ngược điên cuồng, hắn là một đại ma vương hung ác.

    Chính người đàn ông này đã khiến giáo viên của trường đau đầu và gia đình anh ta ghét cay ghét đắng, anh ta bị bắt gặp hành động hung ác với một cô bé?

    Hai mắt đại quỷ đỏ bừng, vẻ mặt thống khổ cùng phẫn hận: "Em nói thích tôi. Tôi tức giận không biết dỗ tôi. Tôi thật sự không thể tin nổi những gì em nói."

    Kiến Nặc liếc anh một cái rồi quay lưng về phía anh.

    Cô gái xinh xắn thở dài giọng nói dứt khoát và êm tai: "Được.."
     
    kun09Chiên Min's thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng chín 2020
  2. Đăng ký Binance
  3. Junes

    Bài viết:
    1
    Chương 1​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trên đời này, luôn có một người khiến bạn có thể bỏ qua mọi khó khăn trong quá khứ.

    May mắn thay, cô đã gặp được người này.

    - - Giang Vương

    *

    Lúc chạng vạng, mặt trời lặn nhuộm đỏ nửa bầu trời, lúc này đã gần tháng chín, gió mát từ từ cuốn đi cái nóng mùa hè.

    Sau khi xoa bóp cổ bị đau, cuối cùng cô cũng đã hoàn thành bài tập hè của mình vào ngày trước khi bắt đầu học.

    Điều bất thường nhất của trường trung học cơ sở số 1 Nam Thành là có bài tập về nhà mùa hè sau khi kiểm tra đầu vào!

    Đây chỉ đơn giản là một điều tồi tệ và bi thảm.

    "Con gái, mẹ thấy có nhà vừa dọn đến ở tầng trên nhà mình, có đấy không? Cùng mẹ đi thăm hàng xóm mới nhé?"

    Tuy nói bà đang hỏi ý kiến con gái, nhưng bà đã đến và lôi cô ra khỏi phòng, kéo cô lên ghế trong phòng khách và la lên: "Mẹ đã nói với con rất lâu rồi, con cần phải hoạt động nhiều hơn. Một ngày nghỉ hè, con liền lên giường ngủ rồi ăn cơm. Con xem bây giờ trên người tăng thêm bao nhiêu thịt.."

    Chớp mắt, cô xoa xoa cái tai, thay giày nhìn đôi chân béo ục ịch, có phần không muốn ra ngoài gặp người. Nhưng cô không thể không không đi, cô thay quần áo rồi kéo mở cửa bước lên lầu.

    Nơi ở của nhà cô đã có từ lâu đời, được coi là phố cổ, người dọn đến đây cô đoán 80% đến là ông già, bà già hoặc cô bác.

    Cô bấm chuông, và sau vài giây, cánh cửa mở ra từ bên trong.

    Người mở cửa là một thiếu niên dáng người dong dỏng cao, ngoại hình cao trên 1m80, khả năng cao là có cơ bụng, theo kinh nghiệm thì một khuôn mặt có khung xương đẹp như vậy nhìn chung sẽ không quá tệ.

    Khi dời mắt lên, cô thấy mái tóc màu mực của người thanh niên hơi bù xù, phần tóc gãy trên trán dài hơn một chút, lộ ra một đôi mắt đen nhánh, đường nét khuôn mặt cương nghị, gương mặt sắc sảo, góc cạnh và có một làn da trắng.

    Đúng là một chàng đẹp trai hiếm có.

    Chỉ là, đôi mắt đen không đáy của thiếu niên, nhàn nhạt không kiên nhẫn, cả người toát ra hơi thở u ám cùng cuồng bạo.

    Toàn thân lộ ra ba chữ*: Không thể động vào.

    * Dịch sang tiếng Trung có có ba chữ thôi ấy mọi người

    Hai mắt chậm rãi mở to, từ kinh ngạc đến sửng sốt sau đó, sau đó cả khuôn mặt đều đỏ bừng.

    Sau khi định thần lại, cô vội cúi đầu và thu mình lại sau lưng mẹ như con thỏ con.

    Người này hóa ra là Giang Vương?

    Tại sao lại là Giang Vương?

    A!

    Đột nhiên cô muốn đập đầu vào tường.

    Cô cúi đầu liếc nhìn chiếc áo phông trắng nhăn nhúm và chiếc quần jean bó của mình.

    "Chào anh, chúng ta là hàng xóm ở dưới lầu, ghé qua thăm."

    Giang Vương liếc mắt nhìn người lén lút phía sau, nhíu mày, không nói gì, chỉ nhường bọn họ vào.

    Lúc này, một bà lão tốt bụng đi tới, niềm nở chào mời họ ngồi xuống, bưng trà rót nước.

    Thấy vậy, Giang Vương bước đến với vẻ mặt ủ rũ, cầm lấy chai nước trên tay bà nội, giúp bà làm mọi việc một cách ngăn nắp.

    Cô ngồi trên ghế sô pha trong hồi hộp, cúi đầu và ngẫm nghĩ tại sao mình không rửa mặt và chải đầu trước khi ra ngoài!

    Bây giờ chắc xấu lắm!

    Cô không thèm nghe mẹ mình nói gì với bà lão đó mà lén lút liếc nhìn cậu bé đối diện vài lần.

    Người thanh niên đứng bên cạnh, bất động, không lên tiếng, tạo cho người ta một cảm giác vô cùng lạnh lùng, ánh mắt của anh ta không ngừng ở trên người cô.

    Anh ta chắc chắn không biết cô và cũng không có ấn tượng gì về cô cả, vậy.. tại sao cô lại tự lo lắng như vậy!

    Ở bên cạnh, Giang Vương vô tình liếc nhìn cô gái cúi đầu, vành tai đỏ bừng, hơi nhíu mày, nhưng anh thật sự không mở miệng nói lời nào.

    Tuy nhiên, mẹ cô cùng bà lão tán gẫu cả tiếng đồng hồ, tưởng rằng còn chưa kịp chuẩn bị bữa tối đã muốn từ biệt.

    Sau khi song, cô theo sau mẹ, lặng lẽ liếc nhìn bóng lưng của cậu trước khi rời đi, sau đó quay đầu lại và vỗ nhẹ vào gò má ửng hồng của cô vì xấu hổ.

    Bà mẹ nhìn con gái một cái rồi vỗ nhẹ lên mặt một cái rồi dậm chân tại chỗ, cau mày: "Thằng bé học cùng trường với con à? Hình như tuổi con cũng không chênh lệch là mấy"
     
    Luni123, Hoaitrang0901, kun091 người nữa thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng chín 2020
  4. Junes

    Bài viết:
    1
    Chương 2​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô không ngờ mẹ cô lại đột nhiên nhắc tới Giang Vương.

    "Đúng vậy, chúng ta học cùng trường, nhưng không học cùng lớp."

    Đột nhiên mẹ Kiến nhắc nhở cô: "Nghe nói đứa nhỏ này học không tốt, danh tiếng cũng không tốt lắm. Hồi cấp 2 đã từng vào trại tạm giam sau khi gây gổ đánh nhau. Khi về nhà, hãy cẩn thận đừng đi quá gần nó".

    Hơn nữa đứa nhỏ này nhìn cũng ưa nhìn, lại ở cùng một nơi, sợ cô bé ngốc của mình bị người ta chọc tức.

    Cha mẹ trên đời đều giống nhau, không ai muốn để con mình giao du với những đứa trẻ gọi là hư.

    Thực ra đây cũng là bản chất của con người.

    Tuy nhiên, sau chốc lát, cô mím môi, chỉ vì trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái khi nghe mẹ cô nhận xét về Giang Vương như thế này.

    Trước đây cô không có ý kiến gì nhiều về những lời nhận xét này, giữa cái gọi là đứa trẻ ngoan và đứa trẻ hư có một khoảng cách, và cô chưa bao giờ nghĩ đến việc vượt qua khoảng cách đó và có bất kỳ mối quan hệ nào với những người đó.

    Nhưng cô không biết khi nào, khái niệm được cho trước đây đã thay đổi.

    "Mẹ à, sau này mẹ đừng nghe những lời vớ vẩn của mấy thím đó. Tất cả chỉ là tin đồn thôi. Có người tận mắt chứng kiến sao? Thật bất công khi đánh giá tính cách của một người như vậy. Mẹ đi dạy nhiều năm như vậy, mẹ nên nhận thức rõ hơn rằng những tin đồn này đã ảnh hưởng xấu đến một học sinh như thế nào".

    Bà nghe xong nhìn con gái mình một cách kỳ lạ.

    Bà hiểu rõ cô con gái này nhất, cô theo đạo Phật, cô không quan tâm đến chuyện của người khác, nói chung cô quá lười để phản bác lại lời nói của bà, phản ứng lần này không ngờ lại lớn như vậy.

    Bà cau mày, ngập ngừng hỏi: "Làm sao con biết cậu ta không phải là người như vậy?"

    Kiến Nặc thót tim khi nhìn thấy ánh mắt nhìn thẳng của mẹ mình, và giả vờ ngu ngốc: "Uh.. chỉ nghĩ vừa rồi anh ấy rất trầm lặng, cư xử tốt.. không giống người xấu."

    Mẹ Kiến nghĩ lại, cậu bé đó nhìn cũng hiếu thuận, ít nhất nó không quanh co, xem ra tin đồn không đáng tin lắm.

    Bà thường không thích nghĩ quá xấu về một đứa trẻ ở độ tuổi này, là một giáo viên, điều bà nên làm là dậy chúng.

    Nhưng một khi điều này xảy ra với con bà, bà không thể không phạm phải vấn đề chung của các bậc cha mẹ.

    Kiến Nặc thả lỏng lòng bàn tay đẫm mồ hôi, khẽ thở ra.

    * * *

    Hôm sau ngày tựu trường, bố mẹ Kiến đứa cô đến cổng trường, trên xe vẫn chở một hộp sữa và bánh mì to, cùng vài gói mì cay và bong bóng được cô bí mật nhét vào phía dưới bề mặt.

    Bởi vì trường học không gần nhà, phải mất một tuần huấn luyện quân sự mới bắt đầu nhập học, cô quyết định sống trong khuôn viên trường trong thời gian này, vì vậy có rất nhiều thứ phải mang theo.

    Sau khi dọn dẹp ký túc xá, bố và mẹ cô rời đi. Khi chuẩn bị đi, mẹ nắm lấy cô và dặn: "Ăn ba bữa đúng giờ, bớt ăn vặt, không ăn vặt lúc nửa đêm. Mẹ thấy con béo lên trong một kỳ nghỉ.."

    Nụ cười cô dần dần trở nên cứng nhắc sau khi nghe câu cuối cùng.

    Tại sao mẹ cô luôn nhấn mạnh điểm này?

    Ông bố vừa cười vừa kéo mẹ đi, sợ mẹ cô nói chuyện không xong nên ông vẫy tay chào con gái trước khi đi: "Nặc, con lo đi, bố mẹ về trước nhé".

    Kiến Nặc: "Tạm biệt bố mẹ!"

    Sau khi tiễn bố mẹ đi, cô lang thang trong khuôn viên trường mà không phải làm gì khác, xem ảnh đăng trong triển lãm của các anh chị đã trúng tuyển vào các trường đại học trọng điểm những năm trước.

    Chưa kể, những người ưa nhìn thì giống y hệt nhau, còn người xấu thì thực ra xấu với những nét riêng.

    Đúng lúc này, phía sau truyền đến tiếng bàn tán và cảm thán, Kiến Nặc quay đầu lại, theo tầm mắt của nhóm nữ sinh nhìn thấy một bóng lưng đẹp trai.

    Đây là.. Giang Vương?

    Anh ta thậm chí còn đến đây?

    "ahihi! Cậu đó cũng đẹp trai quá nhỉ? Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một người đẹp như vậy sau 16 năm sống!"

    "Tôi không thể tin rằng một người thật lại đẹp trai như vậy, không trang điểm?"

    "Đúng vậy, không biết còn tưởng rằng chính là em trai trong truyện tranh!"

    "..."

    Giữa những lời cảm thán, không biết là ai đột nhiên dội một gáo nước lạnh vào người: "Không biết sao? Đó là Giang Vương. Nhân vật chính của vụ bắt nạt bạn học hoành hành một năm trước! Chậc chậc, đẹp trai thì có ích gì, sớm muộn gì cũng trở thành cặn bã xã hội!"
     
    kun09 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng chín 2020
  5. Junes

    Bài viết:
    1
    Chương 3​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một đoạn bùng cháy như pháo nổ, các cô gái đang ngắm nhìn anh chàng đẹp trai thì ngoảnh lại, nhíu mày nhìn người vừa nói.

    Lúc này, những người còn lại đều lạnh lùng khịt mũi, vọng lại:

    "Đó là nói, anh ta và tôi học chung trường trung học cơ sở. Người bị Giang Vương đánh đến tàn tật vẫn đang nghỉ học."

    "Tôi cũng học cùng trường với họ. Sự việc này đúng là có thật. Vẻ ngoài của Giang Vương tỷ lệ thuận với sự tàn bạo của anh ta."

    "Tôi cũng nghe nói rằng anh ta đã ở trong trại giam vì sự việc này. Tôi không biết làm thế nào để được cứu ra.."

    "Loại người không thành thật này chỉ có các ngươi bề ngoài nữ nhân mới nhìn.."

    Trong chốc lát, những nhận xét tương tự lần lượt đến rồi đi, những cô gái đang đắm chìm trong sắc đẹp tất cả đều tỏ ra kinh hãi, thậm chí có người còn tỏ ra ghê tởm và khinh thường.

    Kiến Nặc đứng trong đám đông, hai tay cô ấy đã vô thức nắm chặt thành nắm đấm, cô nhìn chằm chằm vào bóng dáng cao lớn bằng đôi mắt của mình, có một chút khó chịu.

    Nhìn những người thì thào đó, những cô gái đó dường như phát hiện ra thế giới mới, cô không khỏi cảm thấy buồn cười.

    Bọn họ kết tội anh ấy chỉ bằng một câu nói.

    Nhưng ai thực sự tận mắt chứng kiến điều đó?

    Đúng lúc này, người thanh niên đột nhiên xoay người lại, đôi mắt đen không đáy, quét nhẹ qua, khiến cô không khỏi run lên.

    Đó là loại mắt nào?

    Cô dường như nhìn thấy một loại thờ ơ và im lặng không đáy bên trong.

    Cô luôn cảm thấy có một sự u ám không nên thuộc về thời đại này.

    Thiếu niên nhàn nhạt nhìn bọn họ, giọng điệu phù phiếm có chút khinh bỉ: "Các ngươi còn chưa nói xong sao? Các ngươi trong viện cũng muốn thưởng ngoạn phong cảnh* sao?"

    *thưởng ngoạn phong cảnh: Ngắm nghía để tìm cái thú vui

    Lời nói nhẹ nhàng bay ra tràn đầy kinh ngạc, các cô gái nhất thời còn đang thảo luận.. Im lặng.

    Bất kể như thế nào, hắn là một tên bắt nạt học đường, hắn là người có thể đánh bọn bọ đến cha mẹ không thể nhận ra, bọn họ không dám nói tiếp, thiếu niên trước mặt hiển nhiên không phải đang nói đùa.

    Nhìn gương mặt tuấn tú của chàng trai, mê mẩn một hồi.

    Giang Vương là người đẹp nhất mà cô nhìn thấy trong mười sáu năm qua, không phải là ai trong số họ, ngoài khuôn mặt đó ra, anh ta thực sự còn có thứ gì đó hấp dẫn hơn.

    Ánh mắt của cô quá nóng, Giang Vương phi khẽ cau mày, vô tình liếc mắt qua đây, nhịp tim cô đột nhiên tăng nhanh, máu trào dâng, hai má hơi ửng hồng.

    Tuy nhiên, cô là người duy nhất đam mê ở đây, nhưng cô không nhịn được đã quay đầu bỏ đi.

    * * *

    Sáng sớm hôm sau, tất cả học sinh năm nhất cấp ba của trường trung học số 1 Nam Thành phải tập trung trên sân chơi để nghe hiệu trưởng phát biểu khai giảng.

    "Học sinh, trên đường đại học trải đầy hoa~tràn ngập tiếng vỗ tay~"

    Nghe nói hiệu trưởng được trường mời rất nhiều tiền về, cũng không biết quê ở đâu, nói bằng tiếng phổ thông đặc sắc quê hương.

    Mỗi từ đều mang đến cho mọi người một cảm giác kỳ quái và ngay lập tức khiến toàn bộ sân chơi thích thú.

    Trong khi đó, cô đã ngủ một cách lười biếng và cô không thể điều chỉnh lại giấc ngủ của mình trong một thời gian ngắn.

    Khi cô ngước mắt lên, cô nhận thấy Giang Vương đang đứng chéo bên phải ở hàng cuối cùng, anh ta mặc một chiếc quần đen cùng với chiếc sơ mi trắng, mắt cá chân trắng và gầy, lúc này người con trai đang cúi đầu như thể đang nhắm mắt đánh một giấc.

    Ở hướng này, cô có thể nhìn thấy khuôn mặt nghiêng của anh, khuôn mặt trắng trẻo nhợt nhạt, còn có da thịt.

    Tay cô ngứa ngứa.. muốn véo.

    Khi cô đang say mê sắc đẹp mà không thể giải phóng được bản thân, lưng cô đột nhiên bị chọc chọc, cô quay đầu lại băn khoăn nhìn, chỉ nghe thấy người đó nói: "Bạn học, áo của bạn có vẻ như bị lộn ngược ra ngoài."

    Giọng nói của cô gái lanh lợi và ngọt ngào, giống như một con chim sẻ cành.

    Tuy nhiên, cô không thể quan tâm đến điều này nữa, người luôn bị điều khiển bằng giọng nói, cô nhìn xuống áo của mình, khuôn mặt của cô lập tức đen như tro tàn.

    A!

    Ngày đầu tiên đi học có thể đừng để cô xấu hổ vậy không?

    Để giữ cho mình một chút thể diện, cô khịt mũi hai cái, bắt buộc phải cứu nó: "Không sao, tôi có thể mặc chiếc áo này hai mặt."
     
    kun09 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng chín 2020
  6. Junes

    Bài viết:
    1
    Chương 4​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô gái bên cạnh cười khẽ: "Đừng cười, có lẽ chiếc áo này là loại có thể thực sự mặc được hai mặt."

    Vừa dứt lời, cô gái cười còn lợi hại hơn, ôm bụng cười như không thở được.

    Ở đây bên này có động tĩnh lớn, học sinh bên cạnh đều tò mò nhìn qua, cô có chút xấu hổ, cả người có chút choáng váng.

    Cô đang mặc một chiếc áo len sọc đen trắng.

    Thật ra, nếu không nhìn kỹ, cô sẽ không thể thấy được ưu nhược điểm.

    Ngay cả bản thân cô cũng không nhận ra.

    Chỉ cần cô không nói gì thì sẽ không ai nhận ra.. ừm đúng vậy

    Lời nhắc nhở của hai cô gái không hề có ý tốt.

    Những học sinh bên cạnh cô cũng nhận ra, chỉ vào áo của cô và che miệng cười khúc khích.

    Kiến Nặc xấu hổ mặt đỏ bừng, cô biết nụ cười của những người xung quanh không ác ý nhưng cô rất khó chịu.

    Lúc này, Nhiên Châu đang phát biểu với tư cách là đại diện học sinh, đột nhiên dừng lại, nhìn lướt qua đây rồi vội vàng chốt lại: "Bài phát biểu của tôi, lớp 416, Nhiên Châu." Sau khi dứt lời, cô gái cúi đầu chào chủ nhiệm.

    Sân khấu bước xuống và đi thẳng về phía này. Cô cau mày khi đi ngang qua cô gái cười nhiều nhất, cô đột nhiên nhắc nhở: "Cười sẽ làm người ta ngạt thở. Nếu cười đến chết đi sống lại, chính mình sẽ gặp nguy hiểm"

    Cô gái vừa định phản bác lại vừa ngước mắt lên.

    Nhìn thấy đó là nữ thần lạnh lùng Nhiên Châu, cô gái lúng túng lùi xuống vài bước.

    Nhiên Châu bước tới chỗ Kiến Nặc, liếc nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, sau đó liếc nhìn chiếc áo len trên người, lập tức biết chuyện gì đã xảy ra.

    Vì vậy, Nhiên Châu cau mày, chọc má da thịt của cô gái, ngây ngô nói: "Tôi thực muốn chiếm đoạt em."

    Nói xong, cô ấy cởi áo khoác ngoài. Đối diện với cô nói: "Mặc vào đi."

    Chỉ là giọng điệu không có chút lừa dối, nhưng chỉ khiến người nghe cảm giác được cưng chiều.

    Hơn nữa Nhiên châu cao hơn cô gái nhỏ hơn nửa cái đầu, bọn họ làm sao xứng đôi?

    Mấy cô gái thối bên cạnh lóe lên trái tim đỏ rực ngay lập tức:

    "Thơm quá!"

    "Đẩy thuyền cặp CP* này được không?"

    "Không được, trái tim bé bỏng của tôi không thể chịu đựng được nữa, cuối cùng tôi cũng được nhìn thấy phiên bản nữ thật rồi!"

    "..."

    *CP: Là couple đó mọi người

    Hai người họ đã biết nhau nhiều năm, từ lâu đã quen với những lời nhận xét này và cũng không coi trọng nó.

    Các cô gái vẫn ồn ào, nhưng hai người trong cuộc không nói gì đành lặng lẽ trở về chỗ của mình.

    Bọn họ không dám đến hỏi.

    Cô mặc áo chậm rãi, trong khoảng thời gian này cô liếc xéo bóng lưng đối diện vài lần, và hơi thở phào khi thấy anh ta không hề quay lại.

    Nhiên Châu nhìn bộ dạng không hề gì của cô, gõ lên đầu cô, xếp hàng phía sau cô nhắc nhở: "Người ta không thèm nhìn em đâu."

    Có người phồng má tức giận: "Một ngày nào đó sẽ nhìn em!"

    Nhiên Châu sờ sờ mũi, rất không để ý: "Ồ."

    Kiến Nặc: "..."

    Vừa dứt lời, hai người nhìn thấy Giang Vương quay đầu nhìn bọn họ, cô bắt gặp cặp mắt đen láy của anh, đột nhiên cảm thấy lo lắng.

    Tuy nhiên, cô nhận thấy đôi lông mày xinh đẹp của thiếu niên hơi nhăn lại, trong mắt hiện lên vẻ nóng nảy và cáu kỉnh.

    Cô nuốt nước bọt.

    Có lẽ.. cô hiểu ý anh.

    Cậu nghĩ cô quá ồn ào, ảnh hưởng đến giấc ngủ của cậu.. ừm chắc là như thế

    Anh chỉ nhìn cô hai lần, cô đã để lại ấn tượng nóng tính và ồn ào cho người cô thích.

    Có điều gì đau hơn thế này?

    Sau đó, một cô gái nào đó trông không thể yêu thương trở lại. Nhiên Châu nhìn lướt qua khuôn mặt da thịt đang cau có, cau mày tỏ vẻ chán ghét.

    * * *

    Hai tiếng sau, hiệu trưởng cuối cùng cũng phát biểu kết luận, sau đó là đến giờ huấn luyện quân sự, lúc này Nhiên Châu đã trở lại hàng đợi ban đầu và không quên để lại áo khoác trước khi rời đi.

    Theo quy định, mỗi giảng viên mang một lớp, giảng viên được phân công đứng lớp cô là một người đàn ông cao ráo, đẹp trai, nhìn mới ngoài đôi mươi, phán đoán ban đầu: Chưa lập gia đình.

    Các cô gái trong lớp rất nghiêm túc lắng nghe. Tuy nhiên, trong khi người hướng dẫn đang nói về những điều cần thiết để tiến lên phía trước, thì Kiến Nặc đã đi lang thang.
     
    kun09Vũ Thị Hoè thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng chín 2020
  7. Junes

    Bài viết:
    1
    Chương 5​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô lơ đễnh nhìn về phía trước, uể oải và thờ ơ, như một con búp bê gỗ không có linh hồn.

    "Cô gái thứ ba ở hàng thứ hai, tránh ra!"

    Giọng của người hướng dẫn dày đặc, người hướng dẫn hét lên, đợi một vài giây, anh ta phát hiện ra rằng.. cô gái không trả lời!

    Không khí trở nên xấu hổ.

    Lúc này, mọi người dường như nghe thấy tiếng đàn quạ bay ngang qua.

    Miễn cưỡng, cô gái bên cạnh nhẹ vỗ cô: "Bạn học, giáo viên hướng dẫn đang gọi cậu."

    Kiến Nặc nhanh chóng từ trên mặt đất đứng dậy, ngoan ngoãn đứng lên.

    Lông mày kiên quyết của người hướng dẫn hơi lạnh, anh ta nghiêm nghị hỏi: "Em có nghe hiểu tôi vừa nói gì không?"

    Bàn tay nhỏ bé của cô lo lắng nắm chặt góc áo, nuốt nước miếng một cái: "Báo cáo giáo viên! Hiểu!"

    "Vậy tại sao bạn lại bối rối?"! Người hướng dẫn cau mày nghiêm nghị hỏi.

    Sau khi thầy hướng dẫn nói, cô không biết nên đáp lại như thế nào, lúc này một bạn nam nào đó rống to: "Báo cáo giáo viên hướng dẫn! Bởi vì cậu ấy có một khuôn mặt bối rối!"

    Lời vừa dứt, liền vang lên một tràng cười.

    Huấn luyện viên cau mày, liếc nhìn cô gái nhỏ trước mặt, không khỏi cong môi lên.

    Cô có một khuôn mặt tròn tròn, chưa kể sau khi nghỉ hè lại càng tròn hơn, một đôi mắt mèo to và lông mi cũng dài khiến người ta cảm thấy khó hiểu và ngây thơ

    Cô là một cô gái dễ thương khiến người ta muốn xuýt xoa, người hướng dẫn chỉ cười một lúc rồi lại nghiêm mặt lại.

    Với vẻ mặt nghiêm túc, đối diện với đôi mắt to bối rối của cô gái nhỏ, anh ta ho khan: "Nếu em hiểu thì ra chứng minh với mọi người".

    Kiến Nặc cứng đờ một hồi, cô chậm rãi đi về phía trước, cô lén lút liếc mắt nhìn hướng dẫn viên.

    Tuy nhiên, người này hô khẩu hiệu rất nghiêm túc

    "Đứng tại chỗ chú ý!"

    "Tiến lên!"

    "Một, hai, một"

    Kiến Nặc có chút lúng túng, vừa đi vừa thấy có chút khóc than, nhìn vậy nhưng dù sao huấn luyện quân sự năm nhất trung học cũng rất cơ bản.

    Tuy nhiên, cô không biết ai đột nhiên cắt ngang:

    "Hai, hai, một! Một, một, hai! Hai một hai!"

    Đã vậy, cô càng đi càng khó chịu, tay chân từ từ trở nên lệch nhịp.

    Trượt thành công.

    Thấy vậy, đám nam sinh nghịch ngợm trong lớp lại phì cười.

    Kiến Nặc lại trở nên xấu hổ hơn.

    Cô hiện tại cũng không muốn nhìn lên, hôm này thật sự mất hết mặt mũi rồi.

    "Được rồi, sau này trở về nghe kỹ".

    Huấn luyện viên nhìn đến cô gái nhỏ mặt đỏ bừng xấu hổ, cũng không có làm cho cô xấu hổ hơn nữa

    Bên kia Giang Vương liếc mắt lại đây.

    Thấy cô gái nhỏ dễ đỏ mặt anh khẽ cau mày

    * * *

    Buổi huấn luyện quân sự buổi sáng cuối cùng cũng kết thúc, người hướng dẫn yêu cầu tất cả những học sinh không mặc đồng phục buổi chiều phải mặc vào.

    "Lát nữa muốn ăn gì?" Nhiên Châu không biết đã đi đến bên cạnh cô từ lúc nào, chọc một ngón tay vào cục thịt trên má cô.

    Kiến Nặc rút ngón tay hung ác của cô ấy ra: "Trưa nay tớ không đi ăn cơm"

    "Tại sao, cuối cùng nhận ra rằng mình đã béo, đã sẵn sàng để giảm cân?"

    "Châu Nhiên miệng cậu nói chuyện rất độc, đặc biệt là với tớ. Chà, tớ đã giảm được 10 ký trong kỳ nghỉ hè."

    Nhiên Châu nghi ngờ liếc nhìn cô một cái: "Sao đột nhiên lại lĩnh ngộ như vậy?"

    "Dành cho đàn ông?"

    Kiên Nặc ngượng ngùng gật đầu: "Ừ."

    Nhiên Châu đột nhiên chán ghét: "Trưa nay mà đói thì đừng đến tìm tớ."
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng chín 2020
  8. Junes

    Bài viết:
    1
    Chương 6​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Buổi trưa không ăn cũng không sao, Nhiên Châu sau khi nói chuyện liền tự mình đến căn tin.

    Cô nhìn Nhiên Châu đi rồi lặng lẽ bước vào lớp, lén lấy gói mì gói trong tủ ra, hít một hơi dài.

    Nếu cô ấy mà biết rằng cô đã giấu chuyện này, cô ấy sẽ giết cô như mẹ cô vậy.

    Kiến Nặc bưng mì đi phòng lấy nước sôi, sau đó một mình lẳng lặng ngồi xổm trong góc ăn.

    Không phải cô cố tình như vậy, bất quá là cô không mang đồ ăn vặt, nếu phòng học bị bốc mùi thì cô nhất định chết chắc.

    Cô nghĩ về món mì ăn liền trong kỳ nghỉ hè, nó có vị chua và nóng và bây giờ cô có thể ăn nó.

    Chà, cô cảm thấy những giọt nước mắt vui mừng của mình giờ trở nên mơ hồ.

    Tuy nhiên, khi cô đang ăn, điện thoại trong túi cô bất ngờ đổ chuông.

    Ai?

    Sao lại gọi vào lúc này?

    Cô cáu kỉnh bắt lấy nó và nhìn thấy mẹ của mình.

    Sau khi cuộc gọi được kết nối, giọng nói quen thuộc vang lên trong điện thoại:

    "Con gái, con ăn trưa chưa? Con ăn gì? Con ăn bao nhiêu bát rồi? Con ăn cơm có ngon không? Con quen sống ở trường chưa? Con có muốn ba mẹ đến không? Có dễ hòa đồng với bạn cùng lớp không? Có ai bắt nạt bạn không?"

    Sợ mì gói sẽ nguội nếu mẹ cô còn nói thêm nữa, cô đặt điện thoại lên đầu vai, hai tay cầm xô mì gói và ngắt lời mẹ cô một cách khó khăn.

    "Đã ăn, bữa cơm ở trường khác xa món mẹ nấu. Món chỉ có khoai, bún, bắp cải, cà tím, dưa leo, toàn là đồ chay, ờ.. thịt chỉ là chả, thức ăn chủ yếu là mì, trừ cơm.."

    Đang nói chuyện nghiêm túc, cô đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân đến gần đây.

    Sau khi nâng cằm, cô sợ hãi đến mức mở to mắt, giống như một con mèo con sợ hãi.

    Vài giây sau, cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc bước vào.

    Hai mắt đối diện nhau, cô như nghe thấy tiếng tim mình đập như tiếng ngựa hoang.

    Sau đó, khi đang căng thẳng và căng thẳng, cô đột nhiên nghe thấy người đó nói: "Bạn học, mì gói bị đổ rồi."

    Giọng cậu bé trầm và trầm, không hề có cảm xúc, nhưng thật sự là.. hay!

    Giang Vương cau mày liếc mắt nhìn người đang đỏ bừng mặt, cho rằng cô bị hắn làm cho sợ hãi, cũng mặc kệ cô, đi thẳng đến chỗ uống nước.

    "Mì ăn liền gì? Lại lén lút mua mì gói về ăn! Đã nói bao nhiêu lần rồi! Đều là dầu nhớt! Ăn nhiều quá sẽ chết!"

    Điện thoại di động của một người phụ nữ đột nhiên phát ra âm thanh chất vấn sắc bén, cô sợ tới mức suýt nữa không cầm chắc được, liền ném cái hộp trong tay.

    Phòng nước yên tĩnh, còn có tiếng vọng, tiếng mẹ vừa nhanh vừa lo lắng, xa xa còn có thể nghe thấy rõ ràng.

    Đương nhiên, Giang Vương cũng nghe rõ.

    Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy khóe môi thiếu niên hơi cong lên, trong nụ cười có chút tà ác, vui vẻ.

    Lúc này, cô không biết nên khóc hay nên cười.

    Giang Vương vừa rồi dường như phản bội cô, hắn như là cười nhạo cô.

    Nhìn bóng lưng xinh đẹp của người đó, Kiến Nặc nhếch miệng.

    Nhìn chằm chằm vào cái hộp không có trong tay, cô chìm trong suy nghĩ: Tại sao ngay từ đầu những kẻ bắt nạt ở trường không nhắc nhở cô? Có cố ý không? Anh có mục đích không?

    Trước khi cô có thể hiểu ra điều đó, sự tra tấn tâm hồn của mẹ cô đã đến trên điện thoại và hỏi: "Kiến Nặc đâu rồi! Mẹ hỏi con đấy! Con có nghe thấy không? Khi đi đã lén mang theo bao nhiêu thùng mì tôm rồi hả? A? Khi về mẹ sẽ giải quyết chuyện với con cho hết giận!"

    Cô bất lực quay miệng, anh thật sự hại cô rất nặng.

    "Mẹ, con biết rồi, con hứa sẽ là lần cuối cùng! Thật đấy! Mẹ phải tin con! Bye!"

    Nói xong cô liền cúp điện thoại.

    Nhìn cái xô chỉ còn lại ít mì và chút canh, cô không khỏi cong mắt.

    Giang Vương nói chuyện với cô!

    Anh ấy có nghĩ cô dễ thương và thích cô một chút không?

    * * *
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng chín 2020
  9. Junes

    Bài viết:
    1
    Chương 7​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi đi ăn vào buổi trưa ngày hôm sau, Kiên Nặc nói với Nhiên Châu về chuyện đó.

    Dưới ánh mắt lạnh lùng của nữ thần học đường, cô giật giật ống tay áo nói nhỏ: "Nhiên Châu! Trọng tâm bây giờ không phải là mì ăn liền sao? Ý tớ là Giang Vương, anh ấy.. anh ấy sẽ.. Có thích tớ một chút không?"

    Nhiên Châu lạnh lùng nhìn cô: "Đừng lấy chuyện này làm ví dụ."

    Sau đó cô hỏi: "Cậu có biết ba ảo tưởng lớn của mình không?"

    Cô chớp mắt: "..."

    "Đầu tiên, cậu đang giảm cân? ,

    Thứ hai, Giang Vương thích cậu sao?

    Thứ ba, cậu cười có thể ra cơ bụng sao?"

    Khuôn mặt của Kiến Nặc trở nên cứng đờ, chật vật: "Nhưng đây là lần đầu tiên anh ấy nói chuyện với tớ đi!"

    Nhiên Châu liếc nhìn cô: "Có lẽ anh ấy cũng cho rằng cậ ngây thơ không chịu nổi".

    Nhận ra điều gì trong câu trên, người đang trong thanh xuân ấp ủ của thiếu nữ lập tức dựng tóc gáy tức giận nói: "A! Tớ đã nói với cậu nhiều lần rồi! Tớ không ngốc!"

    So với sự tức giận bừng bừng của cô, giọng điệu của cô gái sau rõ ràng là lấy lệ: "Ồ."

    Kiến Nặc: "..."

    Hừ, hôm qua cô ấy rõ ràng đã nói rằng cô là cô bé đáng yêu của cô ấy!

    *

    Buổi trưa, cô nhìn thấy ba người bạn cùng phòng nằm trên bệ cửa sổ sau khi cô trở về ký túc xá.

    "Các cậu làm gì vậy?"

    Cô gái tên An Nam quay đầu lại cười cười: "Nào, ăn dưa đi, chuyện này siêu thú vị!"

    Vì bốn người bọn họ có chút hợp nhau, sau một đêm, cái đã cần chín đã không thể chín được nữa.

    Kiến Nặc ngây người một chút, sau đó chậm rãi đi tới.

    Cô không muốn di chuyển chút nào kể từ khi cô tăng 10 kg cân nặng.

    Cô luôn cảm thấy thở hổn hển khi mới bước hai bước.

    Cô kiễng chân nghiêng người xem xét thì không thấy gì, chỉ mơ hồ nhìn thấy vài bóng đen đang di chuyển trên tấm kính đối diện.

    Sau đó, cô nhớ rằng dường như mình bị cận thị.

    Lúc này, cô mới chú ý đến một chiếc kính có viền đen trên bệ cửa sổ, thủy tinh không bị vỡ nhưng bị khuyết một chân.

    "À, tớ dùng cặp kính này được không?"

    Cô gái bên cạnh xua tay: "Dùng đi, nó do người sống lúc trước để lại, mình đoán chắc là không ai cần đâu."

    Một cô gái khác phụ họa: "Đúng vậy."

    Cô cầm kính lên.

    Lau bụi trên kính, tay câm kính đặt trước mặt, bí mật quan sát tình hình phía đối diện.

    Thì ra đối diện là khu ký túc xá nam, bên đó là một khu ký túc xá, ba nam sinh quây quần bên cửa sổ, trước kính cầm một tờ giấy trắng, trên đó dường như có viết mấy chữ.

    Cô cau mày và nghiêng người về phía trước, cố gắng xác định những gì được viết.

    Dường như là:

    [ Bạn ở đối diện nhìn sang]

    Thấy vậy, khóe miệng cô nhếch lên. Những người này thực sự có thể chơi.

    "Bọn họ đang làm gì vậy?"

    "Chắc là nói chuyện với ký túc xá trong tòa nhà của chúng ta. Tớ không biết cụ thể. Ở đây ăn dưa bở đi."

    Đầu năm học vốn là buồn chán, nhưng chợt nghĩ đến chính mình.

    Cô đang chuẩn bị một bài luận trong khuôn viên trường, một nguồn cảm hứng lóe lên, và ngay lập tức bắt đầu những câu chuyện cười của mình.

    Đánh giá bằng sự nhạy bén của cô trong nhiều năm, đây thực sự là một tài liệu tiểu thuyết hay.

    Cô nằm trên tấm kính muốn tiếp tục quan sát, nhưng nghĩ lại, cô cảm thấy mình thật kỳ lạ.

    Nó quá tầm thường, nó không giống như những việc mà một em gái hoàng tộc có thể làm.

    Vì vậy, cô rút chiếc khẩu trang dự phòng trong túi ra, đeo nó lên, bịt chặt khuôn mặt và để tóc mái, chỉ để lại một đôi mắt to tròn trên gương mặt.

    Sau khi chuẩn bị xong, cô quay lại bệ cửa sổ và im lặng ngồi xổm.

    Lúc này, cô như nhìn thấy chữ trên tờ giấy đối diện lại thay đổi.

    Nó dường như nói rằng..

    * * *
     
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng chín 2020
  10. Junes

    Bài viết:
    1
    Chương 8​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nó được viết: [Thời gian trôi nhanh, bạn có thấy nó không? ]

    Nhìn thấy điều này, cô sửng sốt một chút, sau đó không khỏi phun ra một giây tiếp theo.

    "Hahahahaha!"

    "Không được, tôi cười chết mất! Không ngờ vẫn còn mấy thanh niên văn chương!"

    "Hahahaha~vẫn khá văn!"

    Cô cười ra nước mắt suýt nữa thì vài người bạn cùng phòng gần đó cũng bị lây nhiễm.

    *

    Đồng thời, phòng 306 khu kí túc nam đối diện.

    Dư Bắc Dương nhìn cảnh tượng ngoạn mục của tòa nhà ký túc xá nữ đối diện, không khỏi hít sâu một hơi.

    Hầu như cửa sổ phía đối diện nào cũng có vài cô gái đang ngồi ăn dưa, lúc nào khai giảng cũng như thế.

    Nhóm người này thực sự.. rất đói.

    Đột nhiên, một bóng người cực kỳ độc đáo lọt vào tầm mắt cậu, và cậu nhìn thấy cô gái đeo khẩu trang đen, che kín người, một tay cầm vật giống kính viễn vọng, cả đầu dính chặt vào kính.

    Trong một khoảnh khắc, cậu giật mình đến nỗi há hốc mồm.

    Tôi đã từng thấy những con khốn nạn, nhưng chưa bao giờ thấy những con khốn nạn như vậy. Điều này thật khó xử mà con người không thể làm được!

    "Anh Giang! Anh Giang! Nhìn cô gái đối diện, thật khốn nạn quá đi!"

    Anh vừa nói vừa điên cuồng gõ vào giường bên cạnh, thể hiện sự ngạc nhiên và nhiệt tình.

    Tuy nhiên, cậu bé trên giường đang ngồi bó gối trên giường và nghịch điện thoại, cau mày cáu kỉnh khi bị quấy rầy như vậy.

    Sau đó, Giang Vương nhìn anh chằm chằm nói: "Tôi thua rồi."

    Giọng nói của cậu bé đều đều, không có thăng trầm, nhưng Dư Bắc Dương lại cảm thấy sống lưng lạnh toát.

    Hắn cứng họng, hắng giọng, khó chịu nói tiếp: "A, em đã sống lâu như vậy, đây là lần đầu tiên em nhìn thấy một cô gái khốn nạn như vậy.."

    Giang Vương bĩu môi, phát cáu.

    Sau khi kết thúc trò chơi, anh nhìn một cách lạnh lùng trước khi đứng lên.

    Anh bước đến gần cậu, nhìn theo hướng ngón tay của cậu, và nhận ra 'người con gái khốn nạn như vậy' trong miệng cậu.

    Thực sự không phải mắt anh tốt, mà là người quá tinh mắt.

    Cô được quấn rất chặt, những người không biết sẽ nghĩ đây là một tay săn ảnh đáng trốn ở góc nào.

    Cô chỉ là.. rất tồi tệ và khốn nạn.

    Thị lực của anh rất tốt, cách hai tòa ký túc xá không xa nên có thể nhìn rõ biểu hiện của người đối diện.

    Cô gái đối diện nhìn rất nghiêm túc, tóc mái ngố hơi nheo mắt mèo, có vẻ vô cùng tập trung.

    Một đôi mắt như vậy rất đặc biệt, anh luôn cảm thấy một cảm giác quen thuộc không thể giải thích được, như thể anh đã nhìn thấy nó ở đâu đó.

    Anh hơi nhíu mày, nhưng anh vẫn không nhớ.

    "Cậu khá là nhàm chán."

    Dứt bỏ những lời này, anh quay lại giường chơi game.

    Dư Bắc Dương sờ sờ đầu, cảm thấy rất không đúng.

    Thời gian Giang Vương vừa xem còn lâu hơn những người khác!

    Tuy nhiên, anh không dám nói điều gì.

    Kiến Nặc chỉ muốn ăn bám, chuẩn bị ăn dưa âm thầm giảm bớt cảm giác tồn tại, không ngờ chuyện này lại càng gây chú ý.

    Cô cũng bị người khác coi thường và cô hạ thấp sự ưu ái của mình trước người cô thích mà không có lý do.

    Cô thật là một người phụ nữ khốn nạn..

    Đúng lúc này, một nam ký túc xá đối diện đột nhiên lấy ra một tờ giấy vệ sinh đặt ở trước kính, trên giấy vệ sinh dán hai quả táo.

    Lúc đầu cắt năm còn hơi gượng gạo, không biết những người này có ý gì.

    Một bạn trong ký túc xá phản ứng nhanh bằng những câu chửi thề: "Tại sao lũ con trai này ghê tởm quá vậy?"

    * * *
     
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng chín 2020
  11. Junes

    Bài viết:
    1
    Chương 9​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kiến Nặc lúng túng chớp mắt, nhưng không hiểu ý của người bạn cùng phòng.

    "Có chuyện gì vậy?"

    Bạn cùng phòng tràn ngập phẫn nộ chính trực, vẻ mặt của nam tử đối diện xấu xa như đang ăn cứt: "Cậu còn chưa hiểu sao, cái thứ kinh tởm mà đối diện cậu ta lại bày ra vậy?"

    Kiến Nặc sững người.

    Sau một vài giây, cô quay đầu lại và liếc nhìn một cách cẩn thận, như thể cô có thể nhìn thấy thứ gì đó.

    Lại nghĩ đến bộ mặt xấu xí của cô bạn cùng phòng, chắc cô cũng hiểu.

    "Có ý gì?"

    "Những người này thực sự rất kinh tởm."

    "Bạn biết lớp nào?"

    "Vài người đó trông giống như bọn côn đồ ở trường cấp ba. Người ta cho rằng họ đến đây để gửi tiền."

    "Tốt hơn hết là đừng gây chuyện với lũ lưu manh kia, tránh xa chúng ra."

    Kiến Nặc im lặng lắng nghe không nói lời nào, trong lòng chợt nghĩ đến Giang Vương.

    Cậu nhóc trông bướng bỉnh và lạnh lùng có thể coi là bad boy, nhưng lại không giống xã hội đen.

    Gia đình anh có gửi tiền cho anh khi anh đến đây không?

    Sau khi nghe bài giảng lúc mười giờ tối, họ mệt quá không nhấc ngón tay lên được.

    Ăn uống tắm rửa xong, cô nằm dài trên giường trong ký túc xá, lười biếng cởi quần áo ra.

    Huấn luyện quân sự chỉ đơn giản là luyện ngục trên trái đất!

    Có một người lính đẹp trai cô đang mong chờ, nhưng cô cũng phải có sức mạnh để xem.

    Thực sự là bất lực~

    Chỉ vài phút sau khi nằm xuống, tôi đột nhiên nghe thấy những tiếng còi chói tai.

    Tiếng kêu này ước tính sẽ là cái bóng tâm lý cho họ suốt đời.

    Thót tim, bọn họ liền lôi dép lê đứng ngay ngắn ngoài phòng ngủ.

    "Bây giờ hãy học cách dọn dẹp nhà cửa! Đầu tiên hãy lắng nghe người hướng dẫn một cách cẩn thận, sau đó tập trung ở tầng dưới trong ký túc xá với chăn bông của bạn trong một giờ!"

    Ah!

    Nghiên cứu và tổ chức ngôi nhà vào ban đêm?

    Sự thật đã chứng minh rằng huấn luyện quân sự thực sự vô nhân đạo.

    Đặc biệt là từ khi thay đổi hiệu trưởng năm nay, người ta nói rằng cuộc huấn luyện hoàn toàn được quân sự hóa, đó thực sự không phải là một sự khoe khoang.

    Vì vậy, họ bắt đầu đứng dậy và gấp chăn bông một cách bừa bộn.

    Cái chăn như đậu hũ thái miếng vuông vắn.

    Chiếc giường không thể vừa vặn, một nhóm người xếp chồng lên nhau trên hành lang.

    Chủ nhân của cái chăn cẩn thận cầm lấy lại cái chăn vừa được người hướng dẫn đưa lại cho hắn, dự định một tuần sẽ không đắp.

    Một giờ đã đến, tôi nhìn những khối đậu phụ của mình sau khi xếp song, có một chút xúc động.

    Cô có thể biết trước về tương lai của mình.

    Không, cô có không có tương lai.

    Một nhóm người bất đắc dĩ ôm cái gọi là khối đậu phụ của mình đi xuống lầu xếp hàng, cô nhìn sang chăn bông của những người khác xung quanh, bọn họ quả thật có những khối đậu phụ chỉ có trên TV.

    Chính tay cô ấy rất nhỏ, kích thước không đúng chút nào, số lượng không chính xác, đã gấp thành đậu hũ.

    Người hướng dẫn nhìn những chiếc mền mềm này một cách sắc bén, những cái khó chịu, những cái không có gì, đã bị đẩy xuống đất một cách bất thường.

    Khi đến lượt cô, người hướng dẫn trong mắt không khỏi lộ ra vẻ chán ghét, "Em chưa từng thấy đậu phụ ăn nhanh sao? Xếp của em là cái gì? Bã đậu phụ, đúng không?"

    Vừa nói chuyện, anh vừa lôi xuống đất không chút thương tiếc..

    Trong một thoáng, cô cảm thấy lòng tự trọng của mình bị bức bối.

    Không, bã đậu phụ như vậy không có lòng tự trọng.

    Khi ngước mắt lên, cô chỉ nhận ra một bóng dáng quen thuộc ở phía đối diện.

    Thiếu niên thản nhiên cầm chăn bông, đôi mắt đẹp khẽ rũ xuống, tựa hồ có chút buồn ngủ, ánh trăng chiếu vào mặt làm dịu đi vẻ lạnh lẽo ban ngày, đầu tóc rối bù, nhìn có chút lười biếng.. đáng yêu.

    Có lẽ trong mắt cô có một bộ lọc, và cô luôn cảm thấy anh hoàn toàn khác với những tên côn đồ nhỏ trong miệng bọn họ.

    Cũng có thể do anh ấy quá ưa nhìn.

    Khi cô đang sửng sốt, dường như cô thấy chăn bông của anh cũng bị người hướng dẫn lôi đi một cách ghê tởm.

    Uh.. ngăn xếp của anh trông quá không quan tâm.

    Trông vẫn chưa tốt bằng cô.

    "Bây giờ! Những người không đủ tiêu chuẩn hãy ra sân chơi và chạy năm vòng!"

    * * *
     
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng chín 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...