[Edit] Nguyệt Lão Hiển Linh - Sơn Thanh Nguyệt Bất Minh

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi AnTuHa, 25 Tháng tư 2021.

  1. AnTuHa

    Bài viết:
    63
    Nguyệt Lão hiển linh

    [​IMG]

    Tác giả: Sơn Thanh Nguyệt Bất Minh

    Editor: An Tư Hạ

    Thể loại: Hiện đại, 1x1, đam mỹ, huyền huyễn, ngắn, điềm văn, không ngược..

    Số chương: 7 (Đã hoàn) (26/04/2021)

    Văn án:

    Triệu Dương thầm mến Trầm Nhất ba năm nhưng thực sự không biết theo đuổi.

    Chỉ có thể khóc la cầu Nguyệt Lão hiển linh, sau đó Nguyệt Lão thực sự hiển linh.

    Nguyệt Lão: "Với tư cách là Nguyệt Lão ta trân trọng tuyên bố hai con yêu nhau."

    Triệu Dương: "Tôi ít đọc sách, ông đừng có gạt tôi."

    Trầm Nhất x Triệu Dương.


    Mục lục

    Chương 1. Nguyệt Lão thực sự hiển linh.


    Chương 2. Trầm Nhất: Nam nam không được ôm nhau.

    Chương 3. Cầm thú.

    Chương 4. Lại gặp Nguyệt Lão.

    Chương 5. Chuyển đến ký túc xá của em.

    Chương 6. Sống chung.


    Chương 7. Nguyện tất cả mọi người có được tình yêu.

    Các bạn góp ý vào đây nhé: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm Edit của An Tư Hạ
     
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng tư 2021
  2. AnTuHa

    Bài viết:
    63
    Chương 1. Nguyệt Lão thực sự hiển linh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đại học H vẫn luôn nổi tiếng trên thế giới về chất lượng giảng dạy và thành quả nghiên cứu xuất sắc. Có rất nhiều học sinh siêng năng chăm chỉ, thắp đèn thức đêm chỉ vì mong muốn trở thành một sinh viên của trường.

    Đại học H có rất nhiều nhân tài, các loại nhân vật nhiều vô số kể. Trong đó có hai đại giáo thảo được công nhận nam Trầm Nhất, bắc Triệu Dương.

    Trầm Nhất cao 1m81. Làn da trắng nõn, dịu dàng bên trong nụ cười ngây thơ, toàn bộ điểm đều là A, là bạch mã học trưởng trong lòng các cô gái.

    Triệu Dương cao 1m83. Làn da màu lúa mì và gương mặt luôn tràn đầy sức sống, là một chàng trai ánh mặt trời thích thể thao.

    Hai người thoạt nhìn hoàn toàn không liên quan tới nhau nhưng toàn bộ người trong đại học H đều biết họ.. Không! Hợp!

    Triệu Dương ngồi dưới sân khấu trong khán phòng thở dài nhìn Trầm Nhất đang nói trên sân khấu.

    Lý Văn thấy Triệu Dương buồn bực không vui liền thì thầm: "Ghen?"

    Triệu Dương sửng sốt.

    Lý Văn thấy vậy chậc chậc: "Đến nỗi vậy sao? Nhìn dáng vẻ không tiền đồ của mày kìa. Mày xem mày đi, một trận bóng rổ tốt đẹp thì không đấu, cứ nhất quyết chạy tới đây. Cũng đã học ba năm đại học rồi, có cần phân đua cao thấp với Trầm Nhất mãi vậy không."

    Triệu Dương vừa nghe cũng biết Lý Văn hiểu lầm, anh chỉ liếc nhìn hắn không giải thích.

    Lý Văn tiếp tục nói: "Tao thật sự không hiểu nổi mày, mày và Trầm Nhất không cùng loại hình, người ta dịu dàng ấm áp như một vương tử. Mày nhìn lại mày, không phải là cao lớn thô kệch nhưng cũng là loại hình ánh mặt trời sáng sủa, mày so với người ta làm gì. Ba năm nay mày đối với Trầm Nhất như gà chọi vậy, người ta đi đâu mày đi đó, nếu không phải thấy vẻ mặt mày biết mày ghét cậu ta, tao còn tưởng mày thích cậu ta.."

    Lý Văn lẩm bẩm, Triệu Dương mặc kệ hắn ngẩng đầu nhìn bóng dáng trên sân khấu.

    Áo sơ mi trắng đơn giản sạch sẽ làm Trầm Nhất càng thêm không dính bụi trần. Móng tay cắt vừa vặn, cổ tay trắng noãn sáng bóng, đôi mắt sạch sẽ dịu dàng làm Triệu Dương cảm thấy tim mình lại đập nhanh thêm.

    Anh nhìn chằm chằm Trầm Nhất, hoàn toàn không nghe thấy âm thanh nào khác, đến khi Lý Văn đánh lên vai anh mới phản ứng lại.

    "Kết thúc rồi, nghĩ gì vậy?" Lý Văn kéo người nhắc nhở.

    Triệu Dương hắng giọng không nói gì.

    Đúng lúc bạn gái Lý Văn tới tìm hắn đi ăn, Triệu Dương giơ tay ra hiệu về ký túc xá trước, chỉ kêu Lý Văn lúc về nhớ mang cơm cho anh là được.

    Về ký túc xá, Triệu Văn nằm trên giường nhớ lại Trầm Nhất mình vừa thấy, bản thân thật đáng xấu hổ vì đã cứng lên.

    Triệu Văn ủ rủ cầm gối úp lên mặt, vô cùng khinh bỉ bản thân.

    Tất cả mọi người trong đại học H đều cho rằng Trầm Nhất và Triệu Dương không hợp là vì Triệu Dương không ưa cái dáng vẻ kiêu ngạo quý công tử kia của Trầm Nhất. Nên mỗi lần thấy Trầm Nhất đều như muốn ăn người ta vậy, thậm chí ngay cả Trầm Nhất cũng cho là vậy.

    Nhưng có ai biết rằng Triệu Dương thích Trầm Nhất. Hơn nữa còn là thích từ lúc nhìn thấy Trầm Nhất bước xuống xe ngay ngày đầu tiên nhập học.

    (Hạ: Đúng là muốn ăn nhưng 'ăn' kia >_<)

    Khi đó Triệu Dương mới vừa ném hành lý vào ký túc xá liền ra ngoài kiếm ăn, khi đi dạo xung quanh thì gặp Trầm Nhất ngay cửa trường học. Trầm Nhất mới vừa xuống xe đang nói chuyện với người bên cạnh. Ánh nắng mặt trời ánh lên cả người Trầm Nhất như phủ lên vầng sáng nhàn nhạt, cũng vì nụ cười của cậu ra ba phần xuất trần và không rành thế sự.

    Chỉ liếc qua Triệu Dương đã biết mình xong đời.

    Triệu Dương là một thẳng nam điển hình, trước Trầm Nhất, đừng nói là đàn ông ngay cả con gái anh cũng chưa từng thích.

    Cho nên lúc đối mặt với Trầm Nhất thì không biết làm gì, anh không biết cách theo đuổi nên dựa theo những gì trên mạng nói. Trên mạng nói cách để làm một người thích mình là cố gắng xuất hiện trong cuộc sống của đối phương nhiều nhất có thể, Triệu Dương tin, kết quả thành tình cảnh như hôm nay.

    Nghĩ đến đó Triệu Dương liền thở dài.

    Sau đó cằm điện thoại hôn lên màn hình, Trầm Nhất trong hình mặc một cái áo khoác kaki, dáng vẻ lạnh lùng nhưng đầu mũi và mắt đều bị gió thổi qua nên hơi hồng, tăng thêm vẻ mỏng manh và đáng yêu.

    Triệu Dương ý dâm với Trầm Nhất xinh đẹp một hồi cũng nhắm mắt ngủ trưa.

    Chờ tới khi thiếp đi anh nhìn thấy khói đỏ bay ra từ trong búp bê Nguyệt Lão trên bàn của mình ở trong mơ, sau đó dần ngưng tụ lại thành thân ảnh màu đỏ.

    "Quỷ!" Triệu Dương thốt ra mấy câu chửi trong tác phẩm kinh điển quốc gia, một đường ngã nhào muốn chạy ra khỏi ký túc xá.

    "Câm miệng cho lão tử! Lão tử vất vả hạ phàm một chuyến không phải tới nghe ngươi la hét gào rú." Người đàn ông toàn thân đồ đỏ tức giận nói.


    Triệu Dương dùng sức kéo cửa nhưng làm thế nào cũng không mở ra được, muốn mở miệng kêu cứu nhưng phát hiện bản thân không phát ra được âm thanh gì.

    Anh hít một hơi thật sâu rồi tự nhủ đừng sợ, mình thử thương lượng với con quỷ đó biết đâu có thể còn sống để gặp Trầm Nhất..


    "Quỷ? Lão tử là Nguyệt Lão!" Nguyệt Lão đánh lên đầu Triệu Dương, cố gắng làm người này tỉnh táo lại.

    Lúc này Triệu Dương mới thử quay đầu nhìn.

    Người đang ngồi bắt chéo chân trên ghế mình một thân cổ phục đỏ, trong miệng nhai kẹo cao su, vừa ăn vừa nhìn anh nói: "Nếu không phải tên nhóc cậu thành tâm, lão tử mới không hạ phạm chịu ủy khuất như này."

    "Thành tâm?"

    Tuy Triệu Dương thấy giấc mộng này rất kỳ quái nhưng vẫn vô thức lập lại. Kết quả phát hiện bản thân đã có thể nói chuyện. Vì vậy vội vàng hỏi: "Thành tâm gì?"


    Nguyệt Lão ghét bỏ nhìn anh: "Không phải ngươi ngày ngày nói muốn cùng một chỗ với Trầm Nhất trước mặt ta sao. Hôm nay lão tử tới để thông báo cho ngươi biết nguyện vọng của ngươi sắp thành hiện thực."

    Nói xong Nguyệt Lão lấy ra hai con búp bê công tử từ trong ống tay áo (gốc là Q 版公仔: Figure), không biết từ nơi nào lấy ra sợi chỉ trói hai búp bê công tử lại cùng một chỗ xong mới ngẩng đầu lên nói: "Được rồi, hai người ở bên nhau."


    Triệu Dương cau mày, vẻ mặt không tin nói: "Ông là hàng fake đi, tôi coi tv thấy Nguyệt Lão không giống như ông."

    "Ôi, ta nói tên tiểu tử ngươi bị gì vậy! Lão tử thiên tân vạn khổ hạ phàm là để cho ngươi chất vấn lão tử sao! Ngươi có tin lão tử lập tức cắt đứt tơ nhân duyên của ngươi không hả!"

    Nguyệt Lão thấy có người chất vấn mình lập tức xắn tay áo chỉ vào mũi Triệu Dương chửi.

    Tuy Triệu Dương cảm thấy đối phương hoàn toàn không đáng tin nhưng rốt cuộc vẫn muốn nên duyên với Trầm Nhất nên lập tức nói: "Xin lỗi, xin lỗi. Ngài Nguyệt Lão, ngài người lớn không chấp người nhỏ, nghìn vạn lần đừng để trong lòng."

    Nguyệt Lão ngồi lại trên ghế lầm bầm hừ hừ: "Ta cho ngươi biết, đám tiểu hài tử chết tiệt các ngươi mỗi một người đều không biết cảm ơn."

    Lão tử thắt tơ hồng cho các ngươi đó là tận tụy!

    Kết quả các ngươi thì sao? Cả đám đều đi bái cái gì Cupid, tin bài Tarot.

    Tiểu hài tử mông trần cầm tên không biết xấu hổ biết cái gì! Nó có hiểu biết bằng ta không! Ta đã sắp hơn 5000 tuổi rồi! Hơn nữa dù nó hiểu, nó quản các ngươi sao! Chỉ có ta quản các ngươi! Các ngươi còn không biết cảm ơn, cả đám xứng đáng độc thân..

    "Phanh" một tiếng cửa mở, đánh thức Triệu Dương từ trong giấc mơ.

    Lý Văn mang cơm trở về, sau khi đặt trên bàn thì phóng vào toilet.

    Triệu Dương ngẩng đầu, ký túc xá vẫn bình thường, búp bê Nguyệt Lão vẫn còn lặng lẽ ở trên bàn.

    "Ai" Triệu Dương xuống giường mở hộp cơm chuẩn bị ăn, trong đầu vẫn nghĩ nếu giấc mơ đó là thật thì tốt quá rồi.

    Lúc này Lý Văn đi ra từ toilet nghi ngờ nhìn Triệu Dương: "Không phải mày đi ăn với Trầm Nhất sao? Sao lại ăn ở đây."

    Tay cầm đũa của Triệu Dương dừng lại, buồn cười nói: "Đừng làm rộn, ai nói tao đi ăn với Trầm Nhất."

    "Cái gì ai nói, chính mày nói a. Lúc tao và bạn gái tao đang ăn thì mày gọi tới nói khỏi mang cơm cho mày, mày muốn ra ngoài với Trầm Nhất mà." Lý Văn nghiêm túc nói.

    Triệu Dương xua tay tỏ ý không tin trò chơi khăm này của Lý Văn, Lý Văn thấy người này kỳ quái dầu muối không ăn cũng mặc kệ, chỉ nói: "Chờ Trầm Nhất tới tao coi mày giả vờ kiểu gì. Mẹ nó, chừa chút cho tao! Tối nay tao còn ăn nữa chứ!"

    Hai người đang chửi nhau đột nhiên tiếng gõ cửa trật tự truyền tới.

    "Cốc cốc cốc"

    "Ai đó, cửa không khóa, vào đi!" Miệng Triệu Dương nhét đầy cơm nên chỉ có Lý Văn có thể hô.

    Cửa mở ra, Lý Văn đưa lưng về phía Triệu Dương cho anh một cùi chỏ.

    "Chết con rồi con trai. Bạn trai con tới." Lý Văn hả hê nói.

    Triệu Dương nuốt cơm trong miệng xuống đang định chửi Lý Văn đã cảm thấy có người tới gần, vừa quay đầu thì thấy gương mặt vô cùng tinh xảo của Trầm Nhất cách anh không tới một mét.

    Triệu Dương hóa đá, ngay cả đôi đũa trong tay rơi xuống lúc nào cũng không biết.

    "Sao ở ký túc xá vẫn ăn thành dạng này, anh là heo sao?" Trầm Nhất vừa nói vừa lấy khăn tay từ trong túi lau miệng cho anh.

    Mùi thơm nhàn nhạt phả vào mặt, Triệu Dương lập tức hoàn hồn.

    Sợ mình làm dơ khăn tay của đối phương nên anh vội vàng giơ tay lau miệng, sau đó nhìn dáng vẻ cau mày Trầm Nhất liền nhanh chóng rút tờ giấy ra lau tay, mới lên tiếng: "Cảm ơn, xin lỗi vì đã làm dơ khăn của cậu, không thì tôi giặt sạch cho cậu rồi trả lại đi."

    Trầm Nhất nhìn chằm chằm anh, như anh đã nói gì đó kỳ quái.

    "Anh không định đi ăn với em à?"

    "..."

    Triệu Dương còn chưa phản ứng kịp.

    "Không phải anh nói đợi em ăn cơm trưa sao?" Trầm Nhất có vẻ hơi buồn bực, lông mày xinh đẹp khẽ nhếch.

    "Tôi tôi tôi.." Triệu Dương muốn hỏi Trầm Nhất rốt cuộc mình nói khi nào lại sợ hỏi ra Trầm Nhất nói nhớ lộn, không phải mình thua thiệt sao.

    "Rốt cuộc anh bị làm sao vậy, kỳ kỳ quái quái." Trầm Nhất sờ sờ trán Triệu Dương lại sờ sờ trán mình, vẫn cảm thấy lo lắng.

    Vì vậy ôm mặt Triệu Dương, trán để lên trán anh: "Không có nóng nha.. sao mặt lại đỏ như vậy?"

    Hô hấp hai người giao nhau, mùi hương của Trầm Nhất làm tim Triệu Dương đập như sấm, nhiệt độ cơ thể lập tức tăng lên, anh dùng sức kẹp chặt chân.

    "Rốt cuộc Triệu Dương anh làm sao vậy, anh còn như vậy em sẽ tức giận!" Trầm Nhất thấy người ngây ngốc, hơi bực mình.

    "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, anh nhất thời không nhớ, em đợi anh chút chúng ta lập tức đi." Triệu Dương vô thức giật nảy người, kết quả Trầm Nhất vừa nhìn xuống đã thấy chiếc lều nhỏ dưới thân anh.

    Triệu Dương nhanh chóng lấy tay che sau đó ngồi xuống, anh ngẩng đầu nhìn Trầm Nhất mặt mỏng đang đỏ mặt liền cười ngây ngô.

    Trong đầu Triệu Dương thoáng qua suy nghĩ, anh cảm thấy Nguyệt Lão hàng fake kia có thể là thực sự hiển linh.

    Tác giả có lời muốn nói:

    Nguyệt Lão: Hãy tôn trọng ta!

    * * *

    Thấy chèn nhiều quá cũng phiền nên thôi ghi ở đây >-<

    Hạ: Mày tao cho thân thiết (-_-) ~~

    Hạ: Nghĩ Nguyệt Lão thường ở cổ đại nên ta ngươi lão tử >-<


    1. Giáo thảo: Kiểu như hotboy
    2. Gà chọi: Ghét nhau
    3. Thiên tân vạn khổ: Trăm cay nghìn đắng.
     
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng tư 2021
  3. AnTuHa

    Bài viết:
    63
    Chương 2. Trầm Nhất: Nam nam không được ôm nhau.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trầm Nhất và Triệu Dương ngồi trong phòng ăn, Trầm Nhất vẫn cảm thấy kỳ quái.

    Trên đường đến đây không biết Triệu Dương suy nghĩ gì mà không nắm tay cậu.

    Hơn nữa chỉ cần cậu vừa nhìn Triệu Dương, Triệu Dương liền cười ngây ngô với cậu như một con chó ngốc vậy.

    Triệu Dương kêu Trầm Nhất chờ ở đây còn mình đi xếp hàng mua cơm. Hôm nay mấy dì ở căn tin không có tay run, mỗi phần đều cho phân lượng đầy đủ.

    Triệu Dương quay đầu nhìn Trầm Nhất ngồi ở đó, vẫn cảm thấy không chân thật.

    Anh bưng đồ ăn tới rồi cẩn thận sắp xếp các món ăn sau đó mới cầm đũa định ăn. Kết quả lúc ngẩng đầu lại thấy Trầm Nhất mím môi không nói gì, vội hỏi: "Sao vậy? Sao mất hứng?"

    Trầm Nhất không nói gì nhưng Triệu Dương men theo ánh mắt của đối phương thấy đôi đũa.

    Triệu Dương giơ tay lên tát mình.

    Đầu heo, Trầm Nhất thường ăn bằng bộ đồ ăn của riêng mình, Triệu Dương vui vẻ quá nên quên mất.

    "Xin lỗi anh quên mất. Bộ đồ ăn của em đâu? Anh lấy cho em."

    Triệu Dương cẩn thận hỏi nhưng Trầm Nhất đột nhiên đứng dậy.

    Triệu Dương luống cuống, lúc người đi ngang qua thì bắt lấy cổ tay Trầm Nhất, vội vàng nói: "Nhất Nhất, em đừng giận anh sai rồi!"

    Nói xong Triệu Dương hối hận, lúc nãy tình thế gấp gáp nên anh lỡ hô biệt danh mình thường ý dâm với Trầm Nhất, chắc chắn lúc này Trầm Nhất càng tức giận hơn.

    "Anh làm gì vậy, đứng dậy qua bên kia đi, em muốn ngồi ở đây." Trầm Nhất thấy người đối diện đang vẻ mặt ảo não, mím môi nhẹ giọng nói.

    Triệu Dương sửng sốt vội vàng lui qua một bên, trước khi Trầm Nhất ngồi xuống còn lấy tay lau lau ghế.

    Trầm Nhất mới cảm thấy tâm trạng tốt hơn, sau khi ngồi xuống thì vươn bàn tay mảnh khảnh nói với Triệu Dương: "Đưa cặp của anh cho em."

    Triệu Dương không chút do dự đưa cặp của mình cho Trầm Nhất.

    Chờ Trầm Nhất lấy ra một bộ đồ ăn từ trong cặp, Triệu Dương mới phản ứng lại được.

    "Em muốn đem bộ đồ ăn đi nhưng anh không chịu. Nói muốn để ở chỗ anh để mỗi ngày em đều có thể đi ăn với anh, sao hôm nay lại ngớ ngẩn vậy."

    Trầm Nhất mỗi ngày ăn cơm với anh, hẳn là như vậy không sai.

    Cao*! Anh thực sự gặp may rồi!

    *: Không biết là gì

    Triệu Dương vội vàng mở hộp đồ ăn ra, sau khi đưa đũa cho đối phương thì cất hộp vào trong cặp mình.

    Trầm Nhất nhìn anh, hơi nâng cằm hừ nhẹ.

    Triệu Dương cảm thấy tim mình như run lên khi nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn đáng yêu của đối phương, ngay cả đầu ngón tay cũng hơi tê dại.

    "Nhất Nhất, anh lấy ớt ra cho em." Triệu Dương vui vẻ cười hắc hắc, vội vàng ân cần.

    Trầm Nhất nhìn Triệu Dương lấy khăn giấy lau đũa sau đó mới gắp đồ ăn cho cậu thì bật cười, hắng giọng nói: "Được rồi, anh ăn cơm đi."

    "Không sao, không sao, anh lấy giúp em." Đầu Triệu Dương cũng không nâng, tới khi lấy ra hết những món Thẩm Nhất không thích ăn Triệu Dương mới bắt đầu ăn cơm của mình.

    "Nhất nhất, cái này ăn ngon nè em ăn thử đi." Triệu Dương cảm thấy đồ ăn trong căn tin hôm nay vô cùng ngon, vì thế cũng gắp cho Trầm Nhất một miếng.

    Vừa định bỏ vào chén của Trầm Nhất nhưng không biết ma xui quỷ khiến sao mới vừa nhìn mặt Trầm Nhất đã đưa tới bên miệng người ta.

    Triệu Dương thấp thỏm nhìn Trầm Nhất.

    Vẫn là bỏ vào chén đi..

    Triệu Dương vừa muốn di chuyển thì đồ ăn trên đũa đã bị Trầm Nhất ngậm vào miệng, răng trắng tin, môi lưỡi đỏ hồng..

    Triệu Dương vô thức nuốt nước miếng.

    Anh ngây ngốc thu đũa về ngậm vào miệng.

    "Làm gì vậy.." Trầm Nhất lại đỏ mặt.

    "..."

    Lúc này Triệu Dương mới phản ứng lại nhận thấy hành vi của mình có bao nhiêu biến thái liền vội vàng đặt đũa xuống.

    Trầm Nhất trừng anh, Triệu Dương ngượng ngùng gãi đầu.

    Sau đó hai người nói chuyện phiếm ngược lại làm Triệu Dương cảm thấy hai người thật sự đang yêu đương.

    Hai người cơm nước xong, Triệu Dương bưng mâm đồ ăn đặt tới xe thu về, sau đó về chỗ ngồi tìm Trầm Nhất.

    Lúc trở về Trầm Nhất còn tựa lưng vào ghế cười ngọt ngào với anh. Đợi tới khi anh cầm lấy cặp chuẩn bị đi thì Trầm Nhất lại ngẩn người trực tiếp một mình rời đi.

    Triệu Dương ngốc liền chạy theo: "Làm sao vậy? Sao mất hứng rồi?"

    Trầm Nhất không để ý tới anh, một mình đi về ký túc xá.

    Triệu Dương chạm cũng không dám chạm, động cũng không dám động, chỉ có thể liên tục nói "Nhất Nhất, em để ý đến anh đi."

    Hai người đều là nhân vật nổi tiếng trong trường đương nhiên có rất nhiều người biết.

    Dọc theo đường đi Triệu Dương cũng không biết mình đã nghe bao nhiêu lời châm chọc.

    "U, Triệu Dương lại chọc Trầm Nhất của chúng ta tức giận, lần này Trầm Nhất không thể bỏ qua nha!"

    "Trầm Nhất trở về nhất định phải thu thập cậu ta cho tốt a!"

    "Triệu Dương cậu 'không thiếu nợ không mắc nợ *a!"

    Lúc này Triệu Dương mới hiểu được họ thật sự là một đôi, hơn nữa còn là loại toàn trường đều biết. Chỉ là tình huống hiện tại anh không biết nên khóc hay cười, chỉ có thể xua xua tay đuổi đám người đang xem náo nhiệt không chê phiền qua một bên.

    Trầm Nhất tức giận tới cửa ký túc xá, mở cửa muốn đi vào thì bị Triệu Dương chặn lại: "Nhất Nhất, em làm sao vậy? Anh làm sai cái gì sao?

    Trầm Nhất né qua một bên muốn đi vào từ phía bên cạnh, anh một bước dài đi tới đó, tóm lại Trầm Nhất đi đâu anh đi đó.

    Điều này làm Trầm Nhất tức giận, cậu nghiến răng nói với Triệu Dương:" Anh không tránh qua em sẽ không bao giờ để ý tới anh nữa! "

    Triệu Dương thấy đối phương thật sự tức giận thì vội vàng tránh ra, vừa muốn đi theo đối phương vào phòng đã bị Trầm Nhất nhốt ngoài cửa.

    Hiện tại đầy đầu Triệu Dương đều là xong rồi xong rồi, Nhất Nhất muốn chia tay, Nguyệt Lão hàng fake kia quả nhiên không đáng tin!

    Triệu Dương đứng ở cửa cách một hồi liền gõ một cái, sau đó liều mạng nhắn WeChat với Trầm Nhất.

    Qua hồi lâu Trầm Nhất rốt cuộc mở cửa, đôi mắt đẹp hơi lóe, giọng nói hơi run:" Sao anh còn chưa đi. "

    Triệu Dương cảm thấy tim mình cũng run theo thanh âm của đối phương.

    Triệu Dương ôm chặt eo Trầm Nhất, sau đó dùng chân đóng cửa lại, trán để lên trán nhẹ giọng dỗ:" Sao anh có thể đi được, Nhất Nhất nhà chúng ta còn đang ủy khuất mà. "

    Tốc độ kiêu ngạo người này cũng quá nhanh rồi, mới đây đã kêu Nhất Nhất nhà chúng ta.

    Trầm Nhất rũ mắt nhẹ giọng nói:" Nếu anh không thích ở bên em thì nói cho em biết. "

    Triệu Dương thấy mắt Trầm Nhất đỏ lên, tim thắt lại vội nói:" Làm sao vậy chứ, anh thích em ba năm, em không biết anh có bao nhiêu thích em. "

    " Vậy mới vừa rồi ăn xong tại sao anh không hôn em. "Trầm Nhất càng nghĩ càng tức giận, quay đầu muốn hất tay đối phương ra.

    Triệu Dương sửng sốt, lúc này mới nhớ tới mình từng có suy nghĩ biến thái muốn mỗi lần ăn xong đều phải hôn Trầm Nhất một cái.

    Vì vậy vội vàng kéo người về nhỏ nhẹ dỗ:" Xin lỗi, xin lỗi, nãy anh quên. Hiện tại anh muốn hôn hôn em được không. "

    Triệu Dương cảm thấy cổ họng mình căng lên, lòng bàn tay nắm tay Trầm Nhất cũng đổ mồ hôi, Trầm Nhất nhìn anh gật đầu nói:" Có thể, chỉ là chỉ được hôn một cái. "

    Trầm Nhất vừa dứt lời Triệu Dương đã bu lại, anh nhìn chằm chằm môi Trầm Nhất vô thức nuốt nước miếng.

    Hơi thở ấm áp phả lên mặt Trầm Nhất, thấy người chậm chạp không động Trầm Nhất nhíu mày nghi hoặc:" Anh.. "

    Nụ hôn nóng bỏng xông tới nhanh đến mức Trầm Nhất chỉ cảm thấy như có gì đó rơi lên môi mình rồi nhanh chóng biến mất.

    Trầm Nhất ngẩng đầu thấy Triệu Dương quay lưng với mình, tư thế nắm tay thành công, trong miệng còn lẩm bẩm:" Yes! Yes! "

    Sau đó đặt tay lên miệng mình rồi cười khúc khích.

    " Anh làm gì vậy! "Trầm Nhất xấu hổ đỏ mặt.

    Triệu Dương xoay qua, trên mặt chỉ còn hàm răng trắng:" Anh vui vẻ a! "

    Nói xong nắm tay để Trầm Nhất ngồi xuống bên cạnh bàn đọc sách.

    Triệu Dương đi rửa sạch bộ đồ ăn, sau khi cất xong thì nằm bên kia bàn cười ngây ngô nhìn Trầm Nhất.

    Trầm Nhất bị đối phương nhìn tới đỏ tai:" Anh đừng nhìn nữa! "

    Trong lòng Triệu Dương vô cùng sung sướng nói tiếp:" Anh nhìn bạn trai anh thì sao. "

    Trầm Nhất xoay người không quan tâm anh, Triệu Dương cũng di chuyển, hai người chơi anh xem em, em không cho anh xem cũng không thấy ấu trĩ.

    " Anh còn như vậy em sẽ tức giận. "Trầm Nhất vỗ quyển sách lên bàn, nói mà không có chút lực uy hiếp nào.

    Triệu Dương phát hiện mình thực sự ngày càng kỳ (). Sao anh lại thích xem Trầm Nhất nũng nịu với anh như thế này.

    " Đừng giận, đừng giận, anh đi mua trà sữa cho em. "Triệu Dương thấy vậy vội vàng lấy lòng.

    Trầm Nhất gật đầu giơ tay ra hiệu cho đối phương nhanh đi, Triệu Dương vui vẻ cầm điện thoại di động tới cửa hàng bán trà sữa.

    " Ai, Triệu Dương lại tới mua trà sữa cho Trầm Nhất nhà cậu à! "Chủ tiệm quen thuộc hô.

    " Đúng vậy. "

    " Như cũ đúng không? Sao Trầm Nhất không tới cùng cậu? "

    " Như cũ. Em ấy đang đọc sách ở ký túc xá.. "

    Chờ Triệu Dương trở về Trầm Nhất đã thiếp đi trên bàn.

    Áo sơ mi trắng hơi nhích lên lộ ra vòng eo nhỏ nhắn và săn chắc. Vai rộng eo thon, làn da trắng nõn, hai chân thẳng tắp hơi khó chịu co lại dưới bàn.

    Triệu Dương may mắn thời gian trở về của mình đúng lúc không sớm không trễ, anh rón rén đặt trà sữa xuống cầm điện thoại chụp lén mấy bức ảnh Trầm Nhất đang ngủ mới chuẩn bị ôm người đặt lên giường nghỉ ngơi.

    Ký túc xá của Trầm Nhất chỉ có một mình cậu nhưng xung quanh giường có tấm rèm màu xanh nhạt.

    Triệu Dương giơ tay vén màn lại thấy được một giường dâu tây đỏ nhỏ và thỏ Bugs ôm cà rốt.

    Triệu Dương dừng chút sau đó bật cười.

    Trên đời này sau có cậu bé đáng yêu như vậy chứ, hoàn toàn khác người đàn ông vừa thúi vừa cứng như anh, Trầm Nhất ngọt ngào và mềm mại như chocolate dâu tây làm anh không có chút lực kháng cự.

    Bởi vì tư thế ngủ không thoải mái, trên mặt Trầm Nhất bị măng sét đè ra vết hồng làm gò má đối phương mềm mại hơn.

    Triệu Dương cúi đầu nghĩ nghĩ tiến lên hai bước nhanh chóng hôn trộm lên mặt Trầm Nhất.

    Vừa ngọt vừa mềm, quả nhiên là như vậy!

    Triệu Dương kích động quay cuồng tại chỗ một cách lặng lẽ, qua hồi lâu mới bình tĩnh lại được, sau đó một tay ôm Trầm Nhất vào lòng.

    Trầm Nhất mơ mơ màng màng cọ cọ ngực anh như mèo con nũng nịu.

    Tim Triệu Dương run rẩy, lúc thả người lên giường thì Trầm Nhất hơi mơ mơ màng màng tỉnh giấc mang theo giọng mũi nói:" Nam nam không được ôm.. "

    " Ừ, lần sau anh sẽ chú ý."Triệu Dương dịu dàng nói, giơ tay lấy con thỏ Bugs kia đưa cho cậu.

    Trầm Nhất nhắm mắt ôm thỏ Bugs cọ cọ sau đó ngủ tiếp.

    * * *

    Măng sét: Nút tay áo
     
  4. AnTuHa

    Bài viết:
    63
    Chương 3. Cầm thú!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Triệu Dương ngồi bên giường Trầm Nhất một buổi chiều, đến giờ anh vẫn còn cảm thấy khó tin.

    Mọi thứ hôm nay như ảo giác của anh vậy.

    Anh và Trầm Nhất ở bên nhau hơn nữa gần như tất cả mọi người đều biết.

    Điều này làm Triệu Dương cảm thấy vừa hoảng sợ vừa kích động, sợ đây chỉ là giấc mơ của mình, sau khi Trầm Nhất ngủ thiếp đi còn tát mình một cái.

    "A.."

    Đau, là thật, không phải mơ, anh thật sự gặp được Nguyệt Lão fake, gặp vận may.

    "Ầm ầm.."

    Khí trời oi bức, đang là mùa mưa nên không tránh khỏi thường xuyên có những trận mưa lớn.


    Một tiếng sấm lớn trên bầu trời, Trầm Nhất đột nhiên giật mình tỉnh giấc.

    "Triệu Dương.." Thanh âm mềm mại của Trầm Nhất vang lên, cậu híp mắt tìm người.


    Triệu Dương bỏ điện thoại đang chụp ảnh xuống vội vàng tới bên cạnh cậu: "Anh đây."

    "Sét đánh.." Trầm Nhất nhẹ giọng nói.


    "Ừ, bên ngoài trời mưa." Triệu Dương xoa tóc Trầm Nhất.

    Trầm Nhất như mèo con được sờ tới thoải mái, trong cổ họng còn phát ra tiếng ngáy thoải mái.

    "Em đã ngủ rất lâu."

    "Đúng vậy, có đói không?"

    "Đói, anh đến đây." Trầm Nhất vươn tay kêu người lên giường.

    Triệu Dương vô thức muốn giơ tay ngửi xem tay mình thúi không thúi, sợ mình làm dơ giường Trầm Nhất.

    (Hạ: Đừng hỏi tui vì sao đã sờ đầu còn sợ sờ dơ giường >-<~~)

    Trầm Nhất thấy người cọ tới cọ lui liền ôm eo đối phương kéo tới, Triệu Dương không đứng vững ngã xuống giường.

    Triệu Dương ngây ngốc nhìn, cả người cứng ngắc. Trầm Nhất nằm trên ngực mình, chống cằm, híp mắt cười vuốt ve mặt anh.

    Triệu Dương chậm rãi ôm Trầm Nhất, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, sau đó cũng cùng Trầm Nhất tạo ra đủ loại biểu cảm buồn cười.


    Trầm Nhất bị anh chọc cho cười không ngừng, véo miệng Triệu Dương: "Con vịt nhỏ kêu thế nào?"

    Triệu Dương áp giọng nói: "Cạc cạc cạc cạc cạc.."

    Trầm Nhất bóp má Triệu Dương nói: "Con gà con."

    "Chíp chíp chíp chíp.."


    "Còn thỏ Bugs."

    "What's Up Doc?" Triệu Dương nghiêm túc nói.


    "Ha ha ha ha.." Trầm Nhất cười cười bỏ tay khỏi lỗ tai Triệu Dương.

    "Con thỏ chết tiệt này!" Triệu Dương cố ý học theo lời thoại trong phim hoạt hình.

    Trầm Nhất tiến lên hôn Triệu Dương một cái nói: "Sao anh lại lợi hại như vậy a."

    Mặt Triệu Dương trong chớp mắt đỏ lên, anh khụ khụ sau đó xoay người hôn môi Trầm Nhất nói: "Sao em lại đáng yêu như vậy chứ."


    Trầm Nhất nhẹ nhàng nói bên tai anh: "Anh thấy em đáng yêu? Anh không thấy em rất kỳ quái sao? Con trai mà thích màu hồng, thích gấu bông còn thường.. thực ra em không muốn khóc, chính là em không khống chế được.."

    "Anh thích em như vậy, anh thấy em rất đáng yêu.." Triệu Dương vội nói.

    Trầm Nhất mím môi sau đó bật cười.

    "Ầm ầm.." Sấm sét chém xuống, trong chớp mắt bầu trời sáng như ban ngày.


    Trầm Nhất từ trên người Triệu Dương bò xuống giường, lấy mì gói ra.

    "Không có thứ khác, tối ăn này đi." Trầm Nhất nhìn anh nói.

    Triệu Dương vội vàng ngồi dậy mang giày nói: "Em chờ anh chút anh tới căn tin mua đồ ăn cho em, em muốn ăn gì?"


    Trầm Nhất lại kéo Triệu Dương không cho anh đi: "Cái này là được rồi. Bên ngoài còn mưa lớn như vậy anh đi sẽ bị bệnh."

    Dứt lời mở mì gói ra, Triệu Dương nhanh chóng đi nấu nước.

    Trầm Nhất vừa uống trà sữa Triệu Dương mua hồi chiều vừa nhìn anh đi qua đi lại trong phòng.

    "Em thực sự không ăn cơm sao?"

    Trầm Nhất lắc đầu.

    "Đừng uống trà sữa đó nữa, đều lạnh" Triệu Dương vội vàng nói.

    "Vậy anh uống." Trầm Nhất đưa trà sữa tới bên môi Triệu Dương.

    Triệu Dương biết Trầm Nhất thích uống trà sữa này là vì có lần Trầm Nhất đi học muộn. Trong lớp chỉ còn chỗ trống là bên cạnh anh và một chỗ gần thùng rác, khi đó anh đã nhắm mắt cầu mong Trầm Nhất ngồi bên cạnh anh, anh như nguyện.

    Nhưng trong suốt lớp học Trầm Nhất chưa từng nhìn anh một lần, luôn uống trà sữa.

    Thậm chí ngay cả khi để lên bàn cũng sẽ đặc biệt chú ý tới khoảng cách giữa ly trà sữa của mình đồ uống của Triệu Dương..

    Nhưng hôm nay Trầm Nhất lại đưa trà sữa cho anh uống..

    Trầm Nhất thấy Triệu Dương ngây ngốc thì buồn cười: "Sao vậy?"

    "Cho anh uống?" Triệu Dương hỏi lại.

    "Ừm.. Đúng vậy."


    Trầm Nhất gật đầu, tiếp tục nói: "Không phải anh không muốn em uống sao?"

    Trong lòng Triệu Dương vô cùng vui vẻ, nghe đi, anh không cho Trầm Nhất uống trà sữa em ấy thích nhất, em ấy liền không uống.

    Mọi người nói xem em ấy thích anh cỡ nào a.


    Triệu Dương hắng giọng nỗ lực khép miệng: "Đây chính là hôn môi gián tiếp.."

    Trầm Nhất bật cười: "Sao trước kia em không thấy anh ngây thơ như vậy."

    Triệu Dương đột nhiên nhớ tới lễ chào cờ khi nhìn thấy Trầm Nhất lúc trưa, sặc trà sữa tới ho khan.

    Ấp úng giải thích cũng không ra nguyên nhân.

    Trầm Nhất cười cười cố ý khó xử anh.

    Sau khi hai người đơn giản ăn chút gì đó tuy Triệu Dương không muốn nhưng cũng tới lúc phải về ký túc xá.

    Trầm Nhất mím môi không nói gì tiễn người ra cửa.

    Triệu Dương đang đi đột nhiên quay đầu lại nói: "Anh ở lại với em đi. Tiếng sấm giờ lớn quá lỡ dọa em thì sao?"

    Trầm Nhất nghe xong, trên mặt mới hơi vui vẻ trở lại, cậu cố ý nói: "Vậy anh ngủ ở đâu?"

    "Trên mặt đất, trên ghế đều được." Triệu Dương vội vàng đóng cánh cửa mới được mở ra.

    Trầm Nhất nâng cằm suy nghĩ hai giây mới trả lời miễn cưỡng: "Vậy được rồi, anh vất vả."

    Xoay người liền bật cười.

    Triệu Dương vội vàng đi theo phía sau: "Vậy anh về ký túc xá lấy mấy thứ nha."

    "Lấy gì? Không phải trước đó đã mua thêm một bộ sao?"

    Trầm Nhất cúi đầu tìm thấy trong tủ giày một đôi dép lê in hình cà rốt đưa cho Triệu Dương.

    Triệu Dương vươn tay nhận, lúc này mới nhìn rõ dưới chân Trầm Nhất mang in hình thỏ Bugs ôm cà rốt.

    Chờ anh vào nhà vệ sinh đập vào mắt đều là đồ dùng cho cặp đôi. Khăn mặt cà rốt màu vàng, khăn tắm thỏ con màu xám tro, còn có bàn chải đánh răng đôi màu hồng.

    Triệu Dương bị những gì xảy ra vào hôm nay làm chấn kinh tới mất khả năng phản ứng.

    * * *Xem chi tiết trên Weibo..

    Triệu Dương sửng sốt lập tức hốt hoảng đưa lưng về phía Trầm Nhất: "Sao vậy, là tiếng sấm lớn quá dọa tới em sao?"

    Vừa nói vừa nhân cơ hội đối phương không chú ý nhéo mạnh bản thân, sợ chọc Trầm Nhất chán ghét.

    Trầm Nhất không nói gì giơ tay cởi nút áo sơ mi trắng bị thấm ướt.

    "Triệu Dương, anh đang làm gì vậy?" Trầm Nhất hơi nghiêng mặt tựa lên vai Triệu Dương, tay đặt lên chỗ đang lộ ra.


    Cả người Triệu Dương cứng ngắc hít một hơi khí lạnh, dưới sự vỗ về chơi đùa lúc nặng lúc nhẹ của Trầm Nhất thậm chí không kiên trì được hai phút.

    "Xin lỗi, xin lỗi.." Triệu Dương kéo tay Trầm Nhất đặt dưới vòi hoa sen.

    Vật thể trắng trắng sềnh sệch chảy theo dòng nước, Triệu Dương cứng ngắc không dám nhìn chỗ khác.

    "Triệu Dương~" hơi thở mập mờ nhẹ nhàng tiến tới bên tai Triệu Dương, trên người truyền tới hương vị ngọt ngào..

    Cao (), Triệu Dương, mày quả thật là cầm thú.

    Triệu Dương xoay người ngậm môi Trầm Nhất, hôn hôn liếm liếm qua lại một hồi lại nghĩ bước tiếp theo nên làm gì bây giờ?

    Lúc này Trầm Nhất vươn đầu lưỡi mềm mại nhẹ nhàng liếm môi anh, thăm dò vào trong miệng anh.

    Cơ hồ là trong nháy mắt Triệu Dương ôm người lấy lại quyền chủ động, đầu lưỡi mềm mại linh hoạt quấn quýt cùng nhau, phát ra tiếng nước.

    Không biết là tình dục hay nhiệt độ phòng tắm quá cao, Triệu Dương cảm thấy toàn thân vô cùng nóng. Anh ôm Trầm Nhất đỏ mắt mới vừa định nói chuyện đã thấy Trầm Nhất nghiêng đầu nhìn mắt anh nói: "Còn muốn em giúp đỡ sao?"


    "..."

    .. Chi tiết trên Weibo..

    "Ưm.." Hai tay Trầm Nhất nắm lấy tóc anh bắt đầu dùng sức.

    Trầm Nhất kiên nhẫn dạy Triệu Dương, liếm nhẹ, ngậm, mút vào..

    Triệu Dương là học sinh giỏi từng bước đưa Trầm Nhất lên đỉnh.

    Lúc tách ra Triệu Dương cảm thấy miệng mình đã đau, đối với biểu hiện lúc nãy của mình quả thực thảm không nỡ nhìn.

    Anh nhổ thứ trong miệng ra lại súc miệng mới nói với Trầm Nhất.

    "Cái kia.."

    "Anh không sao chứ?" Trầm Nhất lấy khăn mặt đưa cho anh lau miệng.

    Mặt Triệu Dương đỏ lên cười hắc hắc: "Không sao, không sao."


    Hai người tắm xong Trầm Nhất chui vào phía sau tấm rèm che giường, từ trong khe hở đưa đầu ra nhìn Triệu Dương đang trải nệm dưới đất.

    "Triệu Dương~" Trầm Nhất nghiêng đầu nhìn cậu.

    "Anh đây." Triệu Dương lập tức đáp lại.


    "Anh lại đây." Trầm Nhất ngoắc ngón tay.

    Triệu Dương lập tức đi tới bên giường.

    Thực ra chỉ cần ngủ chung một phòng với Trầm Nhất đối với Triệu Dương trước hôm nay đều là giấc mơ huống chi là nằm trên giường Trầm Nhất ôm cậu ngủ chứ?


    Mùi hương ngọt ngào quanh quẩn xung quanh, Trầm Nhất tựa lên vai Triệu Dương ngủ rất say.

    Tóc chui vào cổ áo anh làm toàn thân anh ngứa ngáy.

    Triệu Dương hít sâu một hơi liền mạnh mẽ kẹp chặt chân mình.

    Cầm thú a! Cầm thú!
     
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng tư 2021
  5. AnTuHa

    Bài viết:
    63
    Chương 4: Lại gặp Nguyệt Lão.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Triệu Dương nhìn Trầm Nhất cả đêm gần như không ngủ. Mãi tới sáng sớm Trầm Nhất nhéo mũi anh gọi anh rời giường anh còn chưa kịp phản ứng.

    Trầm Nhất bị tứ chi đối phương cuốn lấy không thể động đậy chỉ đành hỏi bên tai đối phương: "Triệu Dương, hôm nay có trận đấu bóng rổ anh không đi sao?"

    Trận bóng rổ? Trận bóng rổ gì? Chờ đã, trận bóng rổ? Trận bóng rổ!

    Triệu Dương gần như là lập tức bật người ngồi dậy, còn Trầm Nhất được anh ôm chặt trong lòng.

    Hai người nhìn nhau, trong chớp mắt Triệu Dương tỉnh táo lại.

    "Trầm Nhất?" Triệu Dương cẩn thận hỏi, sau đó im lặng nhìn hoàn cảnh xung quanh.

    "Ừm?" Trong lòng Trầm Nhất vẫn còn ôm con thỏ Bugs kia, hơi nghi hoặc ngước nhìn anh.

    "Cái kia, cái kia, cái kia.." Tay chân Triệu Dương lại loạn, anh trực tiếp đè Trầm Nhất xuống giường lấy con gấu bông ngăn giữa hai người ra.

    Tứ chi quấn quýt, làn da hơi nóng.

    "Anh không biết em có hiểu không, nói chung anh muốn hôn em! Hiện tại! Lập tức! Lập tức! Muốn hôn em! Em chờ anh đã, anh đi đánh răng! Anh tới ngay!"

    Triệu Dương nói xong hỏa tốc chạy tới toilet.

    Khoảnh khắc môi răng giao nhau trong lòng Triệu Dương là vô số lần cảm ơn Nguyệt Lão fake kia.

    Lông mi dài đen tuyền của Trầm Nhất rung động như nốt nhạc. Cậu cười cười cọ cọ đầu mũi Triệu Dương, dịu dàng nói: "Sao vậy?"

    "Chỉ là anh cảm thấy không chân thật." Triệu Dương ôm chặt đối phương, tiếng tim đập thình thịch gần như muốn thủng màng nhĩ.

    Trầm Nhất đặt cằm lên vai đối phương, mặc Triệu Dương ôm cậu không buông.

    "Tuy rất sát phong cảnh nhưng anh có còn nhớ trận đấu bóng rổ không? Lý Văn đã gọi hơn 30 cuộc rồi đó."

    * * *

    Triệu Dương và Trầm Nhất nắm tay đến sân bóng rổ đã là 5 phút trước khi trận đấu bắt đầu. Khán giả trên khán đài thấy hai người tới đều phát ra tiếng hoan hô, Lý Văn vẫy tay kêu người nhanh thay quần áo tới.

    Buổi sáng không có thời gian, Triệu Dương mặc áo 3 lỗ tới, còn Trầm Nhất mặc t - shirt màu trắng rộng rãi và quần jean ống rộng tới.

    Chỉ là không ai biết trong túi áo t - shirt của Trầm Nhất có cất một mô hình thỏ Bugs.

    Triệu Dương đưa Trầm Nhất ngồi trên hàng ghế đầu liền ra sân, lúc ném bóng vào rổ còn có thời gian gửi nụ hôn gió cho Trầm Nhất.

    Trầm Nhất cười cười bắt lấy không khí rồi bỏ vào túi nhỏ trước ngực.

    Cậu vỗ vỗ ngực với Triệu Dương, biểu thị đã bỏ vào.

    Triệu Dương lập tức ôm ngực như muốn ngã xuống, sau đó bị Lý Văn đánh sau đầu.

    "Huynh đệ! Tỉnh táo lại!"

    Lý Văn đánh người xong thì rời đi, Triệu Dương lảo đảo thiếu chút nữa ngã sấp xuống, sau khi phản ứng kịp thì ra ngón giữa với Lý Văn.

    Nhìn lại thấy Trầm Nhất híp mắt cười vui vẻ.

    Triệu Dương gãi đầu, lần này bị đánh cũng đáng.

    Lúc nghỉ ngơi giữa trận Trầm Nhất đưa cho Triệu Dương và Lý Văn mỗi người một chai nước, Triệu Dương ghét bỏ nhìn Lý Văn: "Trả nước lại đây. Dám đánh cha mày, cho mày cũng lãng phí."

    "Con trai, không lãng phí. Nước này là Trầm Nhất cho tao, không phải mày, gà cay." Lý Văn và Trầm Nhất chào hỏi nhau xong thì quay qua xem thường Triệu Dương.

    Gà cay: Chế giễu

    Triệu Dương nhấc chân đá đối phương, Lý Văn một bước trốn phía sau Trầm Nhất, khiêu khích nói: "Trầm Nhất a, cậu xem tính tình Triệu Dương kìa, một lời không hợp đã nổi giận. Sau này cậu ta sẽ không đối với cậu như vậy chứ?"

    "Ngọa tào Lý Văn, con trai rác rưởi mày dám nói với cha mày như vậy?" Triệu Dương lập tức xông lên.

    "Phi, tao muốn nhận cha cũng phải là Trầm Nhất, mày quá lắm chỉ làm mẹ~~mẹ mẹ mẹ mẹ~"

    Trong chớp mắt ba người trầm mặc quỷ dị.

    Triệu Dương và Trầm Nhất đều kinh ngạc trước chiến thuật đả thương kẻ thù 1000, tự tổn hại bản thân 800.

    Triệu Dương nắm tay Trầm Nhất muốn kéo người về phía sau chợt nghe Trầm Nhất nhướng mày nói: "Con trai?"

    Lý Văn: ".. Cẩu nam nam."

    Sau khi kết thúc nghỉ ngơi giữa trận, hai người cùng con trai vừa mới nhận ngược lại nhất trí bắt đầu gọi đối phương là con trai.

    Trầm Nhất thấy Triệu Dương nhảy lên thật cao giơ tay nhận lấy quả bóng từ Lý Văn truyền tới.

    Áo thi đấu màu đỏ hơi nhếch lên, mồ hôi từ ngực chảy xuống cơ bụng rắn chắc và tuyến nhân ngư. Dưới ánh mặt trời phản xạ lấp lánh sau đó theo động tác của anh, châm giẫm xuống đất phát ra âm thanh.

    Bingo~banh ba điểm.

    "A! Triệu Dương! Quá ghê! Triệu Dương!" Khán giả tại hiện trường hoan hô

    Triệu Dương rũ mái tóc ngắn ướt đẫm mồ hôi, quay qua vẫy tới với Trầm Nhất để lộ tám chiếc răng ngay ngắn.

    "Hai người là muốn tất cả chó độc thân ở đây tự thiêu sao?"

    Sau khi trận đấu kết thúc, Lý Văn ghét bỏ nhìn Triệu Dương và Trầm Nhất, xách cặp về ký túc xá trước.

    Trầm Nhất lấy khăn tay ý bảo Triệu Dương lau mồ hôi trước. Triệu Dương cười ngây ngô đưa mặt cho Trầm Nhất lau.

    Trầm Nhất cười cười giơ tay lau mặt cho đối phương. Mùi dâu tây ngọt ngòa chui vào mũi Triệu Dương, Triệu Dương nhìn chằm chằm khăn tay đột nhiên thấy quả dâu tây được thêu trên ở mặt trong chiếc khăn tay.

    Triệu Dương híp mắt lén vui vẻ, sao Trầm Nhất lại đáng yêu như vậy chứ.

    Buổi chiều còn có môn tự chọn cho nên sau khi cơm nước xong Triệu Dương đưa Trầm Nhất về ký túc xá, đợi đối phương ngủ thì về ký túc xá lấy sách.

    "U, sao bỏ được trở về vậy." Lý Văn thò đầu từ trên giường chế nhạo nói.

    "Biến" Triệu Dương cười híp mắt giơ ngón giữa với đối phương.

    Lý Văn không thèm để ý ngửa đầu cảm thán: "Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi/ Tòng thử quân vương bất tảo triều~"

    (Không biết nói sao nhưng giống Đắc Kỷ và Trụ Vương ấy)

    "Đừng có nói tao không, lúc mày và bạn gái mày quấn nhau tao có ghét bỏ không? Hả? Không phải tao còn có tâm từ ái của người cha bao dung cả hai sao. Không có việc gì liền đưa cho phòng cho bọn mày gì đó, tìm đâu ra người cha tốt như tao!"

    Triệu Dương ngồi trên bàn vừa cầm con gấu bông Nguyệt Lão lật qua lật lại xem, vừa xem thường Lý Văn.

    Lý Văn hừ hừ cười khẩy: "Tao phi, đó là mày đưa phòng cho tao? Con trai hiếu kính cha là chuyện đương nhiên. Huống chi hôm qua mày ngủ ở phòng Trầm Nhất đúng không?"

    Nói đến phần sau Lý Văn lập tức ngồi dậy, dáng vẻ mày muốn nói về chuyện này tao sẵn sàng nói tiếp.

    Triệu Dương liếc đối phương ý bảo đối phương câm miệng. Anh không thích cùng người khác nói về Trầm Nhất, điều này làm anh cảm thấy đó là không tôn trọng Trầm Nhất.

    Triệu Dương đặt gấu bông Nguyệt Lão ở trên giường sau đó tranh thủ vọt vào tắm.

    "Tao ngủ trước, lát nhớ gọi tao." Triệu Dương bò lên giường nói với Lý Văn đang chơi game, sau đó ngẩn người nhìn con gấu bông.

    Gấu bông Nguyệt Lão được tặng vào lễ mừng năm mới hai năm trước lúc Triệu Dương cùng cha mẹ đi dâng hương bốc thăm giải xâm.

    Lúc đó anh cũng không cảm thấy gì, trở về đi học thì tình cờ phát hiện nó ở trong vali nên lấy ra đặt trên bàn.

    Lúc đó còn bị Lý Văn chê cười, sau đó anh cũng không để ý, lần đặt trên bàn chính là 3 năm.

    Nếu không phải nói có cái gì đặc thù thì chính là lúc anh nhớ Trầm Nhất sẽ nói hai ba câu với gấu bông, có lần uống nhiều cắm ba điếu thuốc trước mặt gấu bông Nguyệt Lão khóc lóc cầu ông thắt tơ cho anh và Trầm Nhất.

    Nhớ tới chuyện mình từng làm, Triệu Dương ớn lạnh, vừa may mắn vừa cảm kích nghĩ nghĩ lại ngủ thiếp đi.

    "Ta vất vả hạ phàm! Những đứa nhóc tụi bây có hiểu lễ nghĩa không hả!" Nguyệt Lão mặc áo khoác da màu đỏ đi ra, một thân Punk dọa Triệu Dương xém chút nữa ngã xuống từ trên giường.

    "Cái kia.. trên đó cũng nhảy Disco?" Mặt Triệu Dương không dám tin.

    "? Có liên quan gì tới ngươi sao?" Nguyệt Lão chéo chân mặt ghét bỏ nhìn Triệu Dương.

    Triệu Dương vừa định nói tiếp lại thấy Nguyệt Lão lấy ra hai con búp bê bị tơ hồng trói lại trước đó nói: "Được rồi bớt nói nhảm, ta tháo tơ hồng này giúp ngươi."

    Triệu Dương thấy trên tay đối phương chợt xuất hiện con dao liền bị dọa sợ tới vội vàng nói: "Không được! Sao ông lại làm vậy!"

    Nguyệt Lão sửng sốt: "Không phải ngươi muốn cắt tơ nhân duyên sao?"

    "Không có a!"

    "Thật không? Không muốn chia tay? Tuy suy nghĩ chia tay này của ngươi tới nhanh nhưng ta là Nguyệt Lão cái gì mà chưa thấy. Ngươi không cần lo lắng, nhiều lắm chỉ là chút tác dụng phụ nhưng ngươi muốn chia thì vẫn có thể chia.."

    "Tôi không muốn chia!" Triệu Dương bắt lấy hai con búp bê bị trói hô lên với Nguyệt Lão.

    Nguyệt Lão nhìn đối phương một hồi sau mới giơ tay lên nói: "Không có chuyện gì thì gọi ta tới làm gì!"

    Triệu Dương bị dọa tới chưa kịp hoàn hồn: "Lẽ nào ông thường thắt tơ cho họ rồi xử lý chia tay?"

    Nguyệt Lão hơi ngập ngừng sau đó hắng giọng: "Nguyệt Lão làm thành như vậy có phải rất mất mặt không?"

    Triệu Dương: ".. Tôi muốn hỏi ông, vì sao tôi và Trầm Nhất như yêu nhau đã lâu, hơn nữa người chung quanh đều biết, này không hợp lý."

    "Bởi vì ta đã thắt tơ hồng cho các ngươi, không phải là mọc ra hiểu không?" Nguyệt Lão giải thích.

    Triệu Dương lắc đầu.

    "Nói đơn giản là âm dương trong thế giới này chính là luân thường đạo lý. Nam tử và nam tử, nữ tử và nữ tử là không thể sinh ra tơ hồng. Cũng chính là không như các ngươi nghĩ, BGM () cùng nhau các ngươi vừa gặp đã yêu.

    Đây là điều mà phía trên chúng ta không suy xét tới lúc ra luật pháp, thất sách thất sách, chỉ là ngươi yên tâm ta đã xin sửa đổi rồi.

    Nói chung ta nghĩ ngươi sớm muộn gì cũng muốn chia tay nên trói tương đối qua loa. Ngày đó ngươi cũng không phải không thấy được, ta quấn hai ngươi tương đối chặt có thể sẽ làm ngươi nhảy qua một phần lớn nội dung.

    Nguyệt Lão híp một con mắt.

    Triệu Dương ha hả hai tiếng cười lạnh:" Thoáng một phần lớn rốt cuộc là bao nhiêu! "

    Nguyệt Lão tự biết đuối lý nên không nhìn anh, ánh mắt trôi đi:" Con nít con nôi, có thể bao nhiêu chỉ chút thôi. "

    Triệu Dương cảm thấy cả người vô lực căn bản không có biện pháp nói đạo lý với Nguyệt Lão fake này.

    " Ai nha! Chỉ là cắt bớt quá trình bắt đầu yêu đương, tìm hiểu lẫn nhau thôi! "Nguyệt Lão thấy đối phương không tin tưởng vội vàng mất kiên nhẫn khoát tay.

    " Vậy tại sao tất cả mọi người đều bỏ qua duy chỉ có tôi nhớ rõ? "

    " Ngươi phải nhớ rõ nha ta còn chờ ngươi tới tìm ta chia tay. "Nguyệt Lão cây ngay không sợ chết đứng nói với Triệu Dương.

    Triệu Dương:" Sao ông lại cố chấp cho là tôi sẽ chia tay vậy, không phải ông là Nguyệt Lão sao? "

    " Ta là a, nhưng ngươi thực sự không muốn chia tay sao? Ta cho ngươi biết các cặp đôi ta từng nhận qua trước đây, lúc bắt đầu có rất nhiều như ngươi vậy, một bên thích đối phương rất lâu muốn ở bên đối phương.


    Nhưng họ lâu lắm ba năm năm năm, ngắn thì ba năm tháng thậm chí mấy ngày sau là đã chia tay, lý do chia tay không cùng mà hợp. Cái gì đối phương thay đổi, đối phương không phải là dáng vẻ trong tưởng tượng, sách sách sách.

    Còn có người trách ta thắt tơ hồng quá chặt, bỏ qua quá trình yêu đương lúc ban đầu mới tạo ra kết quả như hiện tại. Thật là, không yêu thì không yêu, trốn trách trách nhiệm hoàn toàn là hạng nhất.

    Triệu Dương chống trán nhớ tới Trầm Nhất, Trầm Nhất thực sự không giống dáng vẻ trong tưởng tượng của anh nhưng Trầm Nhất thực sự rất đáng yêu! Có phải anh không cứu được hay không?

    "Không phải ngươi không cứu được mà là ngươi còn chưa tới lúc chia tay." Nguyệt Lão ghét bỏ nhìn anh.

    "Ông là Nguyệt Lão sao lại nói như vậy! Không đúng, sao ông có thể nghe được suy nghĩ của tôi!" Triệu Dương lúc này mới phản ứng kịp vội hỏi.

    Nguyệt Lão hừ: "Như ngươi nói. Ta là Nguyệt Lão! Cái gì mà ta chưa thấy qua."

    "Sách, còn chuyện gì không? Không có ta đi đây." Nguyệt Lão nhìn thời gian rồi nói.

    Triệu Dương hơi do dự nhìn Nguyệt Lão: "Một chuyện cuối cùng.. Trầm Nhất thích tôi là vì tơ hồng sao.."


    Triệu Dương vừa dứt lời, Nguyệt Lão nhìn anh như bùn nhão không trét nổi tường (vô dụng), thở dài: "Thiếu niên, không cần nghĩ linh tinh, tình yêu không thuần túy là một loại. Hiện tại cậu ta thích ngươi chính là thích ngươi, đừng nghĩ vì sao..

    Nguyệt Lão còn chưa nói xong đã bị cắt ngang, Triệu Dương cau mày nghi hoặc:" Ông đang nói gì vậy? Tôi là muốn hỏi tơ hồng có chắc không? Đừng mới quay đầu cái đã đứt, có cần thắt thêm mấy vòng cho chắc ăn không? "

    Triệu Dương lo lắng, Nguyệt Lão cảm thấy trán mình đau.

    Ông một cái tát đánh người nằm trên giường:" Thằng nhóc đáng chết, tốt nhất là ngươi đừng chia tay, ngươi mà chia tay ta lập tức cho ngươi sống cô đơn cả quãng đời còn lại!"

    Tác giả có lời muốn nói:

    Triệu Dương: Thắt chặc giùm, tơ đủ chắc không.
     
  6. AnTuHa

    Bài viết:
    63
    Chương 5. Chuyển đến ký túc xá của em.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Chúng ta ngồi ở đây đi." Triệu Dương nắm tay Trầm Nhất ngồi xuống chỗ trống trong phòng học.

    Sau đó lấy trà sữa mới mua từ trong túi ra, cấm ống hút rồi đưa cho Trầm Nhất.

    Trầm Nhất cười nhận lấy trà sữa lại nhìn Triệu Dương mở tập cho hai người đặt hai bên.

    "Được rồi đừng lấy, em có thể tự lấy." Trầm Nhất nhéo nhéo ngón tay Triệu Dương.

    Triệu Dương trở tay đặt tay cậu vào tay mình. Tay Trầm Nhất trắng nõn thon dài, trước bàn tay chơi bóng rổ và vận động lâu năm của Triệu Dương càng lộ vẻ tinh xảo mịn màng.

    "Không sao. Dù sao đều cần làm, anh thô kệch để anh tới làm." Triệu Dương cười cười nhìn Trầm Nhất.

    Trầm Nhất rủ mắt cười cười nhéo nhéo lòng bàn tay Triệu Dương.

    Triệu Dương nhìn Trầm Nhất cười cười trong lòng hơi ngứa.

    Anh xoay người nhìn quanh, vẫn còn một lúc trước khi tới giờ đi học nên trong phòng học không có nhiều người, mỗi người đều đang tự làm chuyện của mình.

    Triệu Dương quay qua muốn hôn Trầm Nhất kết quả lại bị Trầm Nhất dùng ly trà sữa chặn miệng.

    "Sắp vào học rồi." Trầm Nhất nhìn người trước mắt liền cười nhắc nhở.

    "Anh muốn hôn nhẹ em." Triệu Dương lại tiến tới như lúc nãy.

    Không đợi Trầm Nhất nói gì cửa truyền tới tiếng ho khan.

    "Triệu Dương ngồi phía sau, không nên ngồi cùng chỗ với Trầm Nhất"

    Xét thấy thành tính xuất sắc của Trầm Nhất và tướng mạo cùng thái độ làm người thích, có thể nói cậu chính là hương bột bột* của toàn bộ giáo viên trong trường họ.

    Thầy khóa Mao Khái * đương nhiên cùng là.

    Vừa vào cửa đã thấy Triệu Dương chướng mắt, mỗi ngày chơi đùa bỏ tiết, nếu làm hư Trầm Nhất thì sao bây giờ.

    "Thầy, vì sao?" Triệu Dương không muốn chia ly với Trầm Nhất nên ai oán hỏi.

    "Cậu ngồi bên cạnh Trầm Nhất sẽ ảnh hưởng việc học của em ấy." Thầy giáo ngay cả ngẩng đầu cũng không ngẩng.

    "Thành tích của em cũng rất tốt a! Em cũng không không có rớt môn!" Triệu Dương nỗ lực giãy dụa chút.

    "Tốt của em và tốt của Trầm Nhất có thể giống nhau sao?" Thầy giáo chuẩn bị xong PPT (PowerPoint) nhìn Triệu Dương trả lời.

    Triệu Dương cảm thấy có một ngụm máu kẹt trong cổ họng.

    Trầm Nhất tốt đương nhiên anh biết. Nhưng là! Mao Khái học cái gì! Thầy nói cho em biết đi! Môn này rất quan trọng sao! Ngay cả thi cũng là thi đề mở!

    Đương nhiên lời này anh không dám nói, chỉ có thể dưới sự trấn an của Trầm Nhất xách cặp ngồi phía sau.

    Lý Văn vốn đang nhắn tin với bạn gái lại thấy Triệu Dương không cam tâm tình nguyện đi xuống, cố ý nói: "U, sao vậy? Sao như oán phụ bị chồng bỏ vậy?"

    "Câm đi." Thiếu chút nữa Triệu Dương lấy cặp đập lên đầu Lý Văn.

    Lý Văn nghiêng đầu tránh né, chậc chậc: "Thế giới ngày càng tệ, cha mày mà mày cũng dám đánh."

    Triệu Dương lờ đối phương đi, Lý Văn thấy anh nhìn chằm chằm Trầm Nhất, xoa vai người ta: "Đến mức vậy sao? Bọn mày chỉ là xa nhau một tiết."

    "Không đến mức, vậy mày đừng nhắn tin với bạn gái mày nữa." Triệu Dương ngay cả đầu cũng không quay trả lời.

    Lý Văn thấy đối phương đầy đầu là người yêu nói: "Mày nói xem mày tách ra không được sao mày không dọn tới ở với Trầm Nhất đi. Không phải ký túc xá của cậu ấy chỉ có mình cậu ấy sao.."

    Triệu Dương dừng lại nhìn qua Lý Văn, đột nhiên nói: "Con trai, không uổng công cha thương con."

    Lý Văn: ".. Mẹ mày."

    Tiếng chuông tan học vừa vang lên, Triệu Dương một bước vọt tới bên cạnh Trầm Nhất. Các bạn học khác thấy vậy đều buồn cười, thầy Mao Khái cũng buồn cười chỉ là ông cũng không để ý Triệu Dương, vẫy vẫy tay với Trầm Nhất.

    Triệu Dương cất tập sách vào cặp cho Trầm Nhất xong thì đi theo cách xa cậu một khoảng.

    "Trầm Nhất, bảo nghiên của em chuẩn bị tới đâu rồi?"

    "Dạ đang tiến hành thuận lợi." Trầm Nhất trả lời.

    "Tốt, không biết đến lúc đó ai may mắn cướp được sinh viên xuất sắc như em."

    Trầm Nhất lắc đầu cười nói: "Thầy, thầy nói quá rồi."

    "Đừng khiêm tốn. Chỉ là ở chung với tên nhóc Triệu Dương kia em phải chú ý, đừng chậm trễ học tập. Tên nhóc kia một lòng một dạ đều ở trên người em.

    Lúc học chỉ tách nhau ra một hồi, hai mắt của cậu ta cũng có thể bốc hỏa, nhìn chằm chằm lưng em như muốn chọc ra hai cái lỗ.

    Bây giờ không chừng còn mắng chửi thầy ở phía sau đâu." Thấy Mao Khái cũng không tị hiềm cười trêu ghẹo.

    Trầm Nhất ngượng ngùng lắc đầu.

    Chờ người đi Trầm Nhất đứng tại chỗ đứng chờ Triệu Dương tới.

    Triệu Dương chạy chậm hai bước đến trước mặt đối phương rồi nắm lấy tay cậu.

    Trầm Nhất quơ quơ tay cậu: "Hôm nay bị thầy phê bình rồi bạn học tiểu Triệu."

    "Nhưng bạn trai anh được khen ngợi, anh cũng chung vinh dự a."

    Trầm Nhất nhéo tay anh cười anh da mặt dày.

    Triệu Dương nắm tay người đi trên đường tránh một số vũng nước.

    Hôm qua mưa quá lớn nên có cục gạch vì đã lâu rồi chưa sửa đã bắt đầu lắc lư.

    Điều này làm cho những ai đi ngang qua sau đó 'phốc' một tiếng, bùn bắn tung tóe lên quần áo.

    Đường ngắn đi tới phòng ngủ chính là một con đường nhỏ.

    Trầm Nhất đang đi thì đối phương ngừng lại liền hỏi: "Sao vậy?"

    Triệu Dương nhíu mày sau đó kéo cặp đeo trước ngực, vỗ vỗ vai.

    "Qua đây, anh cõng em đi."

    Trầm Nhất sửng sốt: "Không sao, em có thể.."

    "Vậy lỡ giày của em bẩn thì sao đây? Quần áo và giày của anh có thể chống bẩn, em lên đi anh cõng em." Triệu Dương cúi người nghiêng đầu cười.

    Hôm nay Trầm Nhất mang đôi giày thể thao trắng có vẽ hình thỏ Bugs, hunter x hunter, dâu tây và nhà, cậu rất quý nó.

    "Người khác sẽ thấy.." Trầm Nhất nhìn trái nhìn phải hơi do dự.

    Triệu Dương đột nhiên lui về phía sau ôm lấy chân đối phương. Căn bản không cho người ta cơ hội phản ứng liền trực tiếp đứng dậy cười nói: "Đi thôi~"

    Trầm Nhất đột nhiên bị ôm lấy theo quán tính vô thức ôm lấy cổ đối phương.

    Trầm Nhất giấu mặt vào người đối phương cười cười.

    Hôm nay khí trời thật tốt a.

    Hai người trở về phòng ngủ, Trầm Nhất bắt đầu làm bài tập. Triệu Dương nhìn Trầm Nhất cúi đầu nghiêm túc học không biết mở miệng thế nào.

    Sợ nói ra quá đường đột nhưng anh muốn thời khắc ở bên Trầm Nhất. Không liên quan gì mấy thứ khác anh chính là muốn nhìn Trầm Nhất từng giây từng phút.

    Triệu Dương không biết người khác lúc yêu đương sẽ thế nào nhưng anh rất thích Trầm Nhất, Muốn ôm, muốn hôn, muốn biến Trầm Nhất thành vật trang sức đặt trong túi, từng giây từng phút không chia xa.

    Triệu Dương cắn răng, vừa định mở miệng liền thấy Trầm Nhất xoay người nhìn anh, nói: "Anh đi tới đi lui hoài làm em chóng mặt."

    Triệu Dương không trả lời từ phía sau ôm lấy eo Trầm Nhất. Hai chân tách ra chen lên ghế với người ta, sau đó đặt đầu lên vai Trầm Nhất rồi nghiêng đầu nói: "Nhất Nhất.."

    Trầm Nhất cúi đầu đánh lên tay Triệu Dương để anh đừng ôm chặt như vậy, nghe đối phương kêu thì trả lời: "Ừ?"

    "Anh qua ở chung ký túc xá với em được không?"

    "Hử?" Trầm Nhất ngẩng đầu bình tĩnh nhìn anh.

    "Được không? Được không?" Triệu Dương như con chó ngốc đang làm nũng vậy, điên cuồng ngoắc đuôi hy vọng Trầm Nhất gật đầu đồng ý.

    Trầm Nhất bị dáng vẻ đối phương liều mạng chui vào lòng chọc cho bật cười, qua hồi lâu mới ôm cổ Triệu Dương đang không muốn dừng lại.

    "Đừng cho là em không biết anh đang nghĩ gì." Trầm Nhất bóp mặt đối phương.

    Triệu Dương chỉ cúi xuống không ngừng hôn môi Trầm Nhất, phát ra tiếng vang.

    Trầm Nhất ngửa đầu cười ra tiếng, nghiêng người đỡ mặt Triệu Dương: "Được rồi, anh là Husky sao?"

    "Em mắng anh là chó ngốc?" Triệu Dương khiếp sợ ngẩng đầu.

    Trầm Nhất xoa mặt Triệu Dương rồi nói: "Đúng vậy, anh là sao?"

    "Anh là! Gâu gâu.." Triệu Dương vô cùng cốt khí và tôn nghiêm trả lời.

    "Được không? Ừm? Nhất Nhất? Được không? Ừm?" Chậm chạp không đợi được câu trả lời, Triệu Dương trực tiếp ôm đối phương để đối phương ngồi lên chân mình.

    Trầm Nhất rũ mắt vân vê áo Triệu Dương, một hồi sau mới trả lời: "Trước không nói việc này, em muốn bảo nghiên. Còn anh? Chuẩn bị làm sao?"

    "Đương nhiên là thi lên Thạc Sĩ!" Triệu Dương ngay cả nghĩ cũng không nghĩ liền thốt ra.

    "Thật? Anh nghĩ rồi?" Trầm Nhất kinh ngạc nhìn anh.

    Triệu Dương vùi mặt ở cổ Trầm Nhất, nói như chuyện đương nhiên: "Chắc chắn rồi, em bảo nghiên, anh đương nhiên phải thi lên Thạc Sĩ a, đây là chuyện không cần suy nghĩ."

    "A~Vậy anh dọn tới xác thực có thể trợ giúp học tập.."

    Trầm Nhất còn chưa nói xong Triệu Dương chợt ngước đầu, đôi mắt lấp lóe trực tiếp bế Trầm Nhất lên giường.

    "Nhất Nhất, em đồng ý? Nhất Nhất, anh yêu em, sao anh lại yêu em như vậy a, em không biết anh thích em như thế nào!"

    Triệu Dương là người không có suy nghĩ tinh tế, không phải vậy thì cũng sẽ không theo đuổi đối phương ba năm lại đuổi tới toàn trường đều cho là anh ghét Trầm Nhất.

    Anh thích trắng ra lại uyển chuyển, không ở bên nhau lại đột nhiên thông báo sợ sẽ dọa người chạy mất.

    Sau khi ở chung một chỗ mỗi ngày đều yêu em, từng giây từng phút cẩn thận chăm sóc.

    Thích đến không biết làm gì giờ chỉ muốn dính lên người Trầm Nhất, còn muốn tiêu tiền cho người ta, nói chung chính là vụng về nỗ lực nghĩ hết cách để Trầm Nhất vui.

    Lý Văn gọi đó chính là: "A, cậu nói Triệu Dương hả, cậu ta thẳng nam hơn tôi rất nhiều. Các cậu có thể gọi cậu ta là gay trong thẳng nam."

    Tác giả có lời muốn nói: Lý Văn: Gay trong thẳng nam, các cậu hiểu không.

    Hương bột bột: Người được yêu quý nhất.

    Khóa Mao Khái mình không biết edit làm sao nhưng đây là một môn lý luận chính trị như môn 'Tư tưởng Hồ Chí Minh', họ học về 'Tư tưởng Mao Trạch Đông'.

    Bảo nghiên: Đại khái là sinh viên xuất sắc được khuyến nghị theo học chương trình thạc sĩ mà không cần kiểm tra.
     
  7. AnTuHa

    Bài viết:
    63
    Chương 6. Sống chung.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày hôm sau sau khi Trầm Nhất đồng ý chuyện này với Triệu Dương, Triệu Dương đã dọn hơn phân nửa đồ mình tới.

    Lý Văn đang ngủ ngon đã bị đánh thức bởi tiếng chuyển nhà của đối phương.

    Mơ mơ màng màng nhô đầu từ trên giường ra, thấy Triệu Dương vui vẻ xách bao lớn bao nhỏ: "Lợi hại, huynh đệ. Lúc này chúng ta đều được như mong muốn a."

    Triệu Dương vội vàng không rảnh để ý đối phương, vẫy vẫy tay kêu cậu ta ngủ tiếp.

    Triệu Dương tạm biệt Lý Văn đã tỉnh dậy và đang chơi game sau đó lập tức đi tới chỗ Trầm Nhất.

    Chờ Triệu Dương xách cái vali cuối cùng đứng trước cửa ký túc xá Trầm Nhất, hít một hơi thật sâu..

    "Sao không vào." Trầm Nhất nghiêng đầu cười lộ ra răng nanh, tay vươn ra muốn xách đồ giùm Triệu Dương.

    Triệu Dương vội vàng lui về phía sau hai bước.

    Đôi tay Trầm Nhất vô cùng mềm vừa trắng vừa mịn như khối đậu hủ non vậy. Lúc thường nắm tay Triệu Dương cũng không dám dùng sức sợ nắm quá làm đối phương đau. Hiện tại đương nhiên càng không thể nào để Trầm Nhất làm những chuyện này.

    Vì vậy Triệu Dương nghiêng người đi qua Trầm Nhất, vừa đi vừa nói: "Không sao để anh làm, em ngồi trên giường chơi đi, không phải hôm qua em chưa xem xong thỏ Bugs à?"

    Trầm Nhất vừa nghe xong hơi ngượng ngùng đỏ mặt, cậu hắng giọng định nói gì đó.

    Triệu Dương trực tiếp đặt ba lô xuống, nâng đùi Trầm Nhất như ôm đứa nhỏ vậy bế đối phương lên.

    Trầm Nhất vô thức kêu lên sau đó bụm miệng.

    Triệu Dương cười cười đặt người lên giường, cởi đôi dép lê hoạt hình ra cho đối phương. Nhìn bàn chân trắng hồng trước mắt liền cắn một cái.

    Trầm Nhất nín thở không dám lên tiếng, gương mặt đỏ lên.

    "Triệu Dương.. anh.. anh là biến thái sao.."

    Triệu Dương: ".. Anh không có."

    "Em không phải là con gái."

    "Anh biết.."

    "Nam nam không được ôm!"

    "Anh biết.. Nhất Nhất, thỏ Bugs bắt đầu.." Triệu Dương quay máy tính về phía Trầm Nhất vẻ mặt nghiêm túc.

    "Vậy em xem phim, anh cần gì thì gọi em." Trầm Nhất vừa nhìn màn hình vừa trả lời.

    Triệu Dương cười cười khom lưng hôn lên trán Trầm Nhất: "Ừ, em xem phim đi."

    Lúc Triệu Dương dọn đồ, lúc bắt đầu còn có thời gian nói chuyện phiếm với cậu, lúc sau dần không còn thanh âm. Chờ Triệu Dương làm xong mới vén màn che giường nhìn, quả nhiên là đã ngủ.

    Gương mặt Trầm Nhất vừa trắng vừa nhỏ, làn da trên mặt tốt hơn trên tay, mềm mịn như bóp một cái là chảy nước. Lúc thường không cười thoạt nhìn dịu dàng, lúc cười lộ ra răng nanh nhỏ vô cùng dễ thương. Hiện tại vì tư thế ngủ không thoải mái nên gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng còn hơi ngáy.

    Triệu Dương chỉnh tư thế ngủ của đối phương xong liền cầm quần áo đi tắm.

    Lúc tắm Triệu Dương trái lo phải nghĩ lưỡng lự nhìn đồ vật trong tay, cuối cùng vẫn cắn răng rửa sạch cho mình.

    Chờ anh bước ra với chiếc khăn tắm, Trầm Nhất đã tỉnh ngồi ngơ ngác ngây người bên giường.

    "Tỉnh à." Triệu Dương ngồi xổm hôn gương mặt mềm mại của đối phương.

    Kết quả đầu mũi Trầm Nhất vừa nhăn, âm thanh run rẩy: "Anh đi đâu?"

    Triệu Dương sửng sốt vội nói: "Anh đi tắm. Sao vậy? Sợ?"

    Khóe mắt Trầm Nhất đỏ lên, thấp giọng ủy khuất nói: "Em mở mắt ra lại không thấy anh, xung quanh không có tiếng động gì."

    Triệu Dương vội vàng ngồi bên giường ôm người vào lòng trấn an: "Không sao không sao, xin lỗi, lần sau anh sẽ nói cho em biết."

    Lúc này Trầm Nhất mới chôn mặt cọ cọ lòng ngực Triệu Dương, cúi đầu ứng tiếp.

    Bởi vì chuyện này nên buổi tối trước khi ngủ Trầm Nhất không có hứng thú gì, Triệu Dương nói với cậu mấy câu cậu cũng trả lời câu được câu không.

    Triệu Dương cho rằng cậu còn tức giận kết quả sau khi hỏi ra Trầm Nhất lại mím môi nói là bởi vì cảm thấy quá mất mặt.

    Lúc Trầm Nhất còn nhỏ, chị Trầm Nhất nói giỡn với cậu lúc cậu mới tỉnh hôm nay thỏ Bugs trong phim bị thợ săn bắt lại.

    Chỉ một câu nói này bé Trầm Nhất khóc suốt một ngày một đêm, dù sau đó chị gái chân tay luống cuống chứng minh xin thề với cậu cũng không được.

    Sau đó chị gái không dám nói gì với cậu khi cậu mới tỉnh ngủ nữa, bởi vì đủ loại dấu hiệu cho thấy cho thấy lúc cậu mới tỉnh ngủ vô cùng khác người.

    Triệu Dương nghe đối phương giải thích thì phá lên cười, chân dài duỗi ra vòng Trầm Nhất lại.

    "Không sao, anh không cảm thấy vậy." Thậm chí còn rất thích.

    Triệu Dương cười híp mắt nắm lỗ tai Trầm Nhất.

    Lỗ tai Trầm Nhất vô cùng mềm, sờ một cái là có thể nắm trọn như cả người cậu vậy.

    Trầm Nhất chui ra từ trong lòng anh, không có chút lực uy hiếp trừng Triệu Dương, hừ một tiếng.

    * * *Mọi người biết đi đâu xem rồi đó..
     
  8. AnTuHa

    Bài viết:
    63
    Chương 7. Nguyện tất cả mọi người có được tình yêu.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ lúc Triệu Dương và Trầm Nhất ở cùng nhau, ngoại trừ tách ra lúc đi học thời gian còn lại hai người đều ở chung một chỗ.

    Thời gian lâu dài, Triệu Dương cố gắng thuyết phục Trầm Nhất cùng anh về gặp cha mẹ, Trầm Nhất đỏ tai nhưng vẫn do dự lắc đầu.

    Lý do là sợ quá đường đột nhưng Triệu Dương biết Trầm Nhất là sợ cha mẹ anh không thích cậu.

    Triệu Dương vì trấn an Trầm Nhất, miệng lưỡi gần một năm, gọi cho cha mẹ mấy lần.

    Cuối cùng dù Triệu Dương gấp gáp vẫn là Trầm Nhất do dự, hai nhà gặp mặt ngay buổi lễ tốt nghiệp của hai người.

    "Khụ.." Cha Trầm Nhất hắng giọng cố gắng đánh vỡ tình cảnh xấu hổ hai nhà ngồi trong phòng ăn ngơ ngác nhìn nhau.

    Triệu Dương ngồi đối diện Trầm Nhất và người nhà cậu, vô cùng khẩn trương. Thấy vậy lập tức rót nước cho cha Trầm, ân cần nói: "Chú, có phải cổ họng khó chịu đúng không? Có cần cháu kêu phục vụ thêm nước ấm tới?"

    Trầm Nhất vừa thấy đối phương chân chó, lén lút cười trộm. Cha Trầm Nhất lắc đầu giơ tay lên cười nói: "Không sao, không sao, tiểu Triệu cháu ngồi đi, không cần khẩn trương."

    Bên này còn chưa nói xong, cha Triệu Dương cũng khụ một tiếng.

    Trầm Nhất ngây người, mới vừa đứng dậy đã bị Triệu Dương ấn xuống.

    "Cha, uống nhiều nước thấm giọng. Lúc thường mẹ con thường nói với cha, sao cha không nghe."

    Cha Triệu vốn thấy Triệu Dương săn sóc Trầm Nhất còn vui vẻ con trai mình thật biết yêu thương đối phương. Kết quả còn chưa kịp vui mừng ông đã bị màn này làm tức giận.

    "Chú, chú nếm thử món ăn này đi, là món ăn chiêu bài của nhà hàng này. Rất ngon." Trầm Nhất vội vàng ra hoài giải, cũng ở dưới bàn lén đá Triệu Dương.

    Cha Triệu ngước mắt nhìn Trầm Nhất đang cười híp mắt nhìn mình, đôi mắt lấp lánh chớp a chớp, tâm lý thích thứ dễ thương thỏa mãn đáng xấu hổ.

    Cha Triệu có hai đứa con trai. Triệu Dương lão nhị, lão đại tên Triệu Húc, hai đứa con trai lớn lên một đứa so một đứa càng cường tráng, một đứa đàn ông hơn một đứa.

    Mỗi lần thấy hai đứa con này cha Triệu đều cảm thấy vô cùng đau đớn, sau đó ôm vợ khóc lớn một hồi, ủy khuất muốn bù đắp vì không có một đứa nhỏ đáng yêu.

    Nhưng Trầm Nhất vừa xuất hiện liền làm cha Triệu hài lòng với Triệu Dương thêm ba phần.

    Tên nhóc này vẫn có ích. Hắc hắc.

    Hai nhà đang trò chuyện đột nhiên giọng nữ trong veo truyền vào.

    "Hi, chào anh. Anh có thể cho tôi WeChat chứ?"

    "..."

    Sau đó Triệu Dương nhìn thấy Triệu Húc một thân tây trang giày da sắc mặt nhàn nhạt đẩy cửa đi vào: "Xin lỗi, cháu đến trễ."

    Triệu Húc vừa dứt lời còn chưa kịp ngồi xuống đã thấy một cô gái đẩy cửa ra.

    "Nhất Nhất, chị tìm em rất lâu a. Xin lỗi, chú dì, cháu đến muộn."

    Cô gái có mái tóc xoăn gợn sóng màu đen, váy trắng, nụ cười cởi mở thoải mái sau đó cô cười với Triệu Húc đang nhíu mày: "Chào anh, chúng ta lại gặp mặt a~"

    Triệu Húc cúi đầu nhìn xuống không trả lời, chỉ hớp một ngụm trà.

    Hai nhà nhìn nhau không biết xảy ra chuyện gì, Trầm Nhất bất đắc dĩ kéo người tới giới thiệu với mọi người: "Trầm Giai, chị của cháu."

    Triệu Dương vội vàng đứng lên cụng ly với đối phương: "Chào chị."

    Triệu Dương nhìn Trầm Giai cười cười như không có ý tốt, tay nắm ly hơi lui về phía sau, dáng vẻ muốn nói gì lại bị Trầm Nhất nắm cổ tay.

    Trầm Giai vốn muốn làm khó Triệu Dương, vừa nhìn dáng vẻ thỏ trắng của Trầm Nhất chỉ đành dừng tay thuận theo: "Tốt, chị thì chị."

    "Nè, tên nhóc cậu tốt nhất nên đối với Nhất Nhất nhà chúng tôi thật tốt." Trầm Giai vẫn không yên lòng nói thêm, còn Triệu Dương đang đắm chìm trong ngọt ngào khi Trầm Nhất bảo hộ mình.

    Triệu Dương bị Trầm Giai và cha Trầm rót không ít rượu, còn mẹ Trầm thì không ngừng hỏi Triệu Húc bên kia.

    Còn Trầm Nhất..

    "Ai u, Nhất Nhất của chúng ta thật đáng yêu." Mẹ Triệu sờ mặt Trầm Nhất cười nói.

    "Nhất Nhất a, tên nhóc Triệu Dương kia mà chọc giận con, con liền nói cho cha.. nói cho chú!" Cha Triệu nói được một nửa rốt cuộc vẫn lo hù Trầm Nhất nên nuốt trở vào.

    Trầm Nhất nghe hiểu ý tứ của hai vị phụ huynh, cậu nắm tay cha Triệu và mẹ Triệu cười nói chắc chắn với họ: "Chú, dì, Triệu Dương sẽ không bắt nạt con, anh ấy đối với con rất tốt.."

    "Đó là nó phải làm! Nó da dày thịt béo nên làm nhiều, sau này hai đứa cùng làm, việc nào nặng nhọc đưa cho nó." Cha Triệu trầm giọng nói.

    Trầm Nhất mím môi bật cười, nhẹ nhàng nói: "Chú, con cũng sẽ đối tốt với Triệu Dương."

    "Tốt, là đứa bé ngoan.."

    Hai nhà trò chuyện vô cùng sôi nổi, mạch nước ngầm dưới bàn cũng bắt đầu khởi động.

    Trầm Giai câu giày cao gót từng chút lơ đãng đụng chân Triệu Húc.

    Triệu Húc không đổi sắc vẫn lễ độ khách khí nói chuyện với mẹ Trầm nhẹ nhàng lui chân về phía sau.

    Trầm Giai mỉm cười nhìn đối phương, lúc rót rượu cho Triệu Dương càng hăng hái hơn ba phần.

    Triệu Dương uống nhiều, say khướt nhào vào lòng Trầm Nhất.

    Trầm Nhất ôm người vào lòng, Triệu Dương đỏ mặt cười hắc hắc với cậu như con chó ngốc vậy.

    "Nhất Nhất, Nhất Nhất, anh rất thích em a!"

    Trầm Nhất dùng lực cố định đối phương ở trong lòng, sắc mặt không đổi nhưng lỗ tai đỏ như máu.

    Triệu Dương dùng sức dán Trầm Nhất, liều mạng chui vào lòng người ta.

    Trầm Nhất đối mặt với ánh mắt của những người khác hơi ngượng ngùng nhẹ giọng trấn an, Triệu Dương lại ngao ô cắn một cái lên mũi Trầm Nhất.

    Anh liếm liếm làn da mềm mại của đối phương, say khướt nói: "Nhất Nhất, em thật ngọt a. Hắc hắc."

    Trầm Nhất không chịu nỗi che miệng đối phương, cha mẹ hai bên không đành lòng nhìn thẳng khoát khoát tay kêu bọn họ nhanh chóng về chỗ ở nghỉ ngơi.

    Triệu Húc giúp ném Triệu Dương vào xe, Trầm Nhất gật đầu cảm ơn sau đó lái xe rời đi.

    Lúc lăn bánh vô tình từ trong kính chiếu hậu thấy Trầm Giai cười híp mắt đứng trước người Triệu Húc, ngón tay vẽ hoa trước ngực người ta, còn chân mang giày cao gót cũng nhẹ nhàng đụng lên chân người ta mới xoay người rời đi.

    Trầm Nhất nhức đầu, lấy tính cách của chị gái mình sợ là Triệu Húc chạy không thoát.

    Triệu Dương nằm sau xe, Nhất Nhất, Nhất Nhất, thích em.. kêu lộn xộn.

    Cha mẹ hai bên cười nói vui vẻ hẹn xong lần sau cùng ra ngoài chơi.

    Ngoài cửa sổ xe người xe dần đông, hết thảy đều là sắp xếp tốt nhất.

    * * *

    Lúc Trầm Nhất còn nhỏ thì gặp phải người kỳ quái.

    "Hắc, cậu bé đáng yêu, con có nghĩ qua sau này lớn lên sẽ ở với ai sao?" Nguyệt Lão nằm trên giường dâu tây cười hỏi.

    "Con.. con cũng không biết."

    "Sách, thỏ ngốc. Như vậy đi, con muốn ở bên người như thế nào?"

    ".. Ừm.. Anh ấy không cần vô cùng xuất sắc, cũng không cần vô cùng hoàn mỹ, anh ấy có thể hơi ngốc nghếch hơi ngây ngô không cần linh hoạt.

    Nhưng anh ấy phải yêu con, tôn trọng con, làm bạn với con. Có thể tiếp nhận sở thích, tính cách kỳ quái và nước mắt không thể khống chế được của con.

    Anh ấy sẽ không cảm thấy khó hiểu và chán ghét, anh ấy sẽ xuyên thấu qua mọi thứ nhìn thấy nội tâm của con, thích linh hồn của con."

    Nguyệt Lão an tĩnh nghe xong sau đó ôm thỏ Bugs trên giường cười nói: "Với tư cách là Nguyệt Lão ta trân trọng tuyên bố, nguyện vọng của con sẽ trở thành hiện thực."

    Nguyện tất cả mọi người có được tình yêu.

    Toàn văn hoàn

    Cảm ơn mọi người đã xem!
     
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng tư 2021
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...