Ngôn Tình [edit] Chú, Chú Đã Động Lòng Rồi! - Ý Mạt Mạt

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Mèo Đau Mắt, 27 Tháng năm 2021.

  1. Mèo Đau Mắt

    Bài viết:
    0
    Chú, chú đã động lòng rồi!

    [​IMG]

    Tác giả: Ý Mạt Mạt

    Thể loại: Ngôn tình, Hiện đại, Sủng

    Link thảo luận góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Góp ý cho Mèo Đau Mắt

    Giới thiệu truyện: Cuốn sách mới "Bổn cung nằm trong vòng giải trí màu đỏ" món quà sinh nhật năm mười tám của Lộc Tinh Tri là vị hôn phu vừa tuấn tú lại giàu có. Kể từ đó, cô thoát khỏi cuộc sống của một đứa trẻ mồ côi, trở thành một bạch phú mĩ, tiến lên đỉnh cao của cuộc sống. Đã sống một cuộc sống sung sướng, được chiều chuộng và cực kì hạnh phúc. "Chú, chú thích tôi phải không?" Hoắc Cận Thần: "Ta tưởng ta biểu hiện rất rõ ràng rồi." Lộc Tinh Tri: "..."

    Có vẻ như rất rõ ràng. "Tri Tri, thứ em muốn ta đều có thể cho em nhưng em không được phép rời khỏi ta." Lộc Tinh Tri hung hăng gật đầu, chú của cô ấy vừa giàu có, tuấn tú vừa đối xử tốt với cô ấy, trừ phi cô ấy có ý định hãm hại mới muốn rời đi. Tài năng piano của cô đã tỏa sáng rực rỡ nhất trên sân khấu quốc tế. Anh là người làm mưa làm gió, che trời lật mây nhưng lại dành hết sự ngọt ngào cho cô.. (ngọt sủng)​
     
    Last edited by a moderator: 29 Tháng năm 2021
  2. Đăng ký Binance
  3. Mèo Đau Mắt

    Bài viết:
    0
    Chương 1: Hôn ước của chúng tôi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày 7 tháng 7 âm lịch, vào mùa mưa, những cơn mưa xối xả.

    Bốn giờ chiều, trời quang mây tạnh, mặt trời đã khuất từ lâu lặng lẽ ló ra, trên bầu trời xuất hiện cầu vồng.

    Khi Lộc Tinh Tri về nhà vào buổi chiều, nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen đậu ngoài sân có nhãn hiệu mà cô không nhận ra.

    Thoát ra hơi thở sặc mùi tiền, không nên đụng vào.​

    Vì vậy, Lộc Tinh Tri đi vòng quanh xe rất cẩn thận, nhìn thấy cửa ghế lái mở ra, một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen đi ra.

    Anh ta khoảng ba mươi tuổi, cao một mét tám, đường nét khuôn mặt tròn trịa, ngoại hình điển trai, một bộ ưu tú tinh anh.

    Tuy nhiên, sau khi xuống xe, anh ta cung kính mở cửa ghế sau.

    Lộc Tinh Tri vừa mở cửa sân, liền nhìn thấy rõ ràng người đàn ông từ băng ghế sau bước xuống, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

    Rất cao và tuấn tú. Đó là cảm nhận trực tiếp rõ ràng nhất của cô.

    Lông mày giống như một thanh kiếm được rút ra khỏi vỏ, cực kỳ sắc bén. Đôi mắt dài và hẹp ấy lại có con ngươi sâu hơn người thường, giống như viên ngọc lưu ly màu đen tốt nhất, sáng lấp lánh.

    Đôi môi đỏ như cánh hoa đó, lại có thể giống như viên chân trâu, rất gợi cảm.

    Khóe môi hơi cong lên, cũng khiến khí chất của anh trở nên ôn nhu hơn.

    Đây là một người đàn ông cao quý, tao nhã đến tận xương tủy, toàn thân đều tinh xảo.

    Ánh sáng mặt trời chiếu vào anh ta và tạo ra một vầng hào quang. Như thần mặt trời bước ra khỏi ánh sáng.

    Đang nói thầm trong lòng, người đàn ông như vậy sao có thể xuất hiện ở đây, lại nhìn thấy anh ta đang đi về phía mình.

    Dừng lại ở trước mặt cô, như đang xác nhận thân phận, chậm rãi nói: "Lộc Tinh Tri?"

    "Anh là?" Lộc Tinh Tri còn có chút sững sờ, nhìn chằm chằm mặt của hắn hơn mười giây, rất chắc chắn chưa từng thấy qua nam nhân này.

    "Lần đầu tiên gặp mặt, tôi là Hoắc Cận Thần." Giọng nói của anh ta như đàn cổ tấu ra 1 khúc nhạc, có dư vị trầm tĩnh và phong nhã.

    Thực sự là đặc ân của ông trời nha, ngay cả giọng nói của anh ta cũng rất hay.

    Lộc Tinh Tri không nói mà chỉ nhìn anh, nhưng Hoắc Cận Thần hiểu được cô muốn biểu đạt điều gì từ đôi mắt đó.

    "Vị hôn phu của em." Đây cũng chính là mục đích của Hoắc Cận Thần.

    Lộc Tinh Tri nhíu mày, sau đó lại duỗi ra, nhẹ giọng nói: "Vậy anh tới đây để từ hôn?"

    Hoắc Cận Thần khẽ cong môi: "Không sai, tôi tới đây là thực hiện hợp đồng hôn nhân."

    "Tại sao?"

    Hoắc Cận Thần có chút kinh ngạc, lần đầu tiên nói lời này với một cô gái, trong mắt cô không có gì ngạc nhiên, chỉ có nghi ngờ và khó hiểu.

    Anh lại bình tĩnh nhìn cô, chiều cao của cô như chạm tới ngực anh. Trên đầu kẹp một quả bóng nhỏ dễ thương, để lộ vầng trán nhẵn bóng và khuôn mặt trắng trẻo.

    Cô diện áo phông trắng họa tiết hoạt hình cùng quần jeans xắn gấu, để lộ cổ chân thon gợi cảm.

    Đôi mắt đen nhuộm một chút ánh sáng, chúng tỏa sáng giống như những dải ngân hà trên bầu trời đêm. Ở khóe mắt cũng có một nốt ruồi khiến cho đôi mắt trong sáng và thuần khiết, có phần quyến rũ hơn.

    Hoắc Cận Thần chưa từng trải qua tình cảm, cũng chưa từng có người thích hắn, trước khi tới hắn chỉ là coi như trách nhiệm.

    Anh không quan tâm vị hôn thê chưa từng gặp mặt này là đẹp hay xấu.

    Nhìn thấy Lộc Tinh Tri bây giờ, anh cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, ít nhất, trông cô rất dễ chịu, thoải mái.

    "Em có chắc muốn nói chuyện với tôi ở đây không?"

    Lộc Tinh Tri sau đó mới nhận ra rằng họ vẫn đang đứng trong sân.

    Sau đó anh ta nói: "Vào nhà nói đi!"
     
    Last edited by a moderator: 27 Tháng năm 2021
  4. Mèo Đau Mắt

    Bài viết:
    0
    Chương 2: Chú, chú già rồi đó!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi mở cửa nhà để tiếp đãi Hoắc Cận Thần và người lái xe, Lộc Tinh Tri rất hối hận.

    Thật là vẻ đẹp mê hoặc người ta nha! Cô không quen người ta, vậy mà lại đưa họ vào nhà?

    Nhưng là, bây giờ đuổi người đi cũng không phải là điều không tốt.

    "Các anh ngồi đi, tôi đi lấy nước cho các anh." Lộc Tinh Tri nhìn Hoắc Cận Thần đứng trong phòng này, cô cảm thấy có chút không thoải mái.

    Cả Hoắc Cận Thần và tài xế của anh ta đều không phù hợp trong ngôi nhà đơn sơ của cô.

    "Cô Lộc, không cần phiền phức như vậy. Ngài ấy có nước uống riêng trong xe rồi." Là trợ lý của Hoắc Cận Thần, Ngụy Dương vẫn hiểu rõ thói quen sinh hoạt của anh.

    "A! Vậy được rồi!" Lộc Tinh Tri tỏ vẻ hiểu biết, là đang đề phòng với cô.

    Tuy nhiên, cô không quan tâm.

    "Ngụy Dương, ngươi đi ra ngoài trước đi." Hoắc Kiến Hoa trầm giọng nói.

    Ngụy Dương sau khi đi ra ngoài, nhìn Lộc Tinh Tri, mặt mày ôn nhuận, khí chất như ngọc, "Vậy làm phiền rồi."

    "Hả?" Lục Hành Chi có chút mờ mịt.

    Hoắc Cận Thần tao nhã ngồi xuống ghế sô pha cũ, "Tôi có chút khát."


    Lộc Tinh Tri sững sờ một hồi mới phản ứng lại, "Tôi đi rót nước cho anh."

    Khi Lộc Tinh Tri đang pha trà cho Hoắc Cận Thần, bên ngoài trời đột nhiên đổ mưa lớn, cô liếc mắt một cái, mỗi năm đón sinh nhật của cô trơi đều đổ mưa.

    Trưa nay trời vẫn nắng, cô đã rất vui, ai biết trời lại mưa chứ.

    Hôm nay vừa vặn là sinh nhật thứ mười tám của cô, đây là sinh nhật lần thứ ba của cô ấy kể từ khi gia đình cô ấy qua đời.

    Cô đã tốt nghiệp năm thứ 3 cấp 3. Mặc dù được nhận vào Đại học Đế quốc với điểm số đứng đầu, cô còn nhận được học bổng 100.000 tệ.

    Nhưng là, cô vẫn dự định xin nghỉ ngơi một năm.

    Cô phải đem chiếc đàn piano về, nó là di vật do cha cô để lại.

    Cha cô nói rằng cô ấy là một nghệ sĩ dương cầm bẩm sinh.

    Năm mười hai tuổi, cô đã từng chơi một bản nhạc theo ý muốn.

    Không may..

    Hoắc Cận Thần lấy ra tín vật của mình, Lộc Tinh Tri đã hoàn toàn tin lời anh ta.

    Bởi vì chính cô cũng có một mảnh ghép tương tự, và, trên hợp đồng hôn nhân, có chữ ký của ông ngoại.

    Hoắc Cận Thần nhấp một ngụm trà, "Tôi sẽ giới thiệu sơ qua về bản thân một lần nữa. Tôi năm nay 27 tuổi, không có tiền sử yêu đương, không có tật xấu, có công ty."

    Lộc Tinh Tri: "..."

    Có cảm giác mật ngọt khi nói chuyện cùng người thân thiết là sao nhỉ?

    "Ba ngày trước ông tôi nhận được bức thư. Địa chỉ mà ông anh gửi là ở nhà cũ. Lúc đó, ông tôi đang điều trị bệnh ở nước ngoài. Nếu không có lần về nhà cũ này, chắc cũng không nhận ra. Xin lỗi, tôi đến muộn."

    "Em không cần nói xin lỗi, tôi vừa mới nghe ông tôi nhắc tới. Người đều đã ở đây rồi, hợp đồng hôn nhân của chúng ta trực tiếp hủy bỏ đi!" Hoắc Cận Thần chú định
    chỉ có thể cùng cô trở thành hai thế giới khác nhau.


    "Nguyên nhân?"

    Lộc Tinh Tri hai tay cầm cốc nước, cẩn thận tìm một cái cớ thích hợp: "Chú, chú hơn cháu chín tuổi! Ba tuổi một thế hệ, khoảng cách giữa chúng ta là cả một con sông."

    Chú?

    Khi Hoắc Cận Thần nghe thấy cái tên này, khóe miệng khẽ co giật.

    Mặc dù anh không nghĩ mình già lắm, nhưng quả thực anh có lớn hơn Lộc Tinh Tri một ít.

    Gọi một tiếng "chú" cũng là không sai.

    Mới mười tám tuổi.

    Có chút hơi nhỏ.
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng năm 2021
  5. Mèo Đau Mắt

    Bài viết:
    0
    Chương 3: Điều kiện của tôi phù hợp với em

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ông nội nhờ tôi đưa em về để chúng tôi có thể bù đắp cho em." Nhưng là hy vọng của ông, anh vẫn phải thỏa mãn nguyện vọng của người lớn tuổi.

    "Nếu là như vậy, cứ như bình thường đi, đưa cho tôi một khoản tiền là được rồi." Lộc Tinh Tri nói một cách nghiêm túc.

    "Tôi là một doanh nhân uy tín. Nếu đã là đáp ứng hợp đồng rồi thì chúng ta phải thực hiện hôn ước. Tôi rất làm vinh hạnh." Hoắc Cận Thần cầm cốc nước hơi ngả người ra sau, tư thế có chút lười biếng.

    Lộc Tinh Tri nhìn đôi bàn tay của mình, chắc chắn là một đôi bàn tay đẹp, khung xương hiện ra rất rõ ràng, các ngón tay cũng gần như có thể bao phủ toàn bộ ly nước.

    Nghe anh nói chuyện, mới thu lại ánh nhìn: "Nhưng mà, không phải các người đều thích liên hôn kinh doanh hay sao? Như vậy chẳng phải càng có lợi hơn sao?"

    "Gia đình của chúng tôi không cần duy trì bằng hôn nhân, vì vậy những gì em nói đều không cần thiết. Hơn nữa," Hoắc Cận Thần dừng lại, nhìn Lộc Tinh Tri.

    "Nếu tôi lại đi tìm một người vợ khác, tôi sẽ phải tiêu nhiều tiền hơn. Đó cũng không phải là một điều tốt." Hoắc Cận Thần phân tích những lợi và hại cho cô nghe.

    Lộc Tinh Tri: "..."

    Nghe có vẻ có lý.

    "Chú thật sự không cần ủy khuất khi kết hôn với tôi."

    "Không sao."

    "Chú Hoắc, tôi là một tên lưu manh, tham lam tiền bạc, ham danh lợi, yêu phù phiếm. Chú là người ưu tú, trang nhã lại không nên lấy một người vợ như vậy."
    Hào môn thị phi nhiều, Lộc Tinh Tri thích tiền là không sai, càng khiến bản thân đáng ghét và phiền phức hơn.

    "Tham tài háo sắc, yêu mến hư vinh." Hoắc Cận Thần nở một nụ cười nhẹ: " Tôi nghĩ lấy điều kiện của tôi, phải biết là rất phù hợp của em."


    Lộc Tinh Tri gần như hoang mang, người đàn ông này thoạt nhìn cũng rất tốt, lại cười nhẹ, thật là ngây ngẩn cả người!

    Nhưng ngàn vạn cũng đừng cười với cô ấy, lỡ cô ấy không nhịn được, cô sẽ thật sự ỷ lại vào anh.

    Đây đích thị là hiện thân của người đàn ông hoàn hảo trong mắt phái đẹp, vừa giàu có vừa đẹp trai.

    Tuy nhiên,
    làm người tự bản thân cũng phải hiểu lấy.


    "Tôi không thích chú, và chú cũng không thích tôi, hà cớ phải như vậy? Hơn nữa, tôi chưa đủ tuổi kết hôn. Tôi cũng không muốn kết hôn với chú." Lộc Tinh Tri bày tỏ ý định không mong muốn của mình.

    Nhìn thời gian, đã là năm giờ chiều. Bên ngoài trời lại mưa, người này vẫn chưa chuẩn bị đi sao?

    Cô vẫn chưa nấu bữa tối đâu!

    Hoắc Cận Thần liếc cô một cái, từ trong mắt cô nhìn ra rất rõ ràng cô thật sự không có chút suy nghĩ nào về anh.

    Trên thực tế, anh ấy không nguyện ý miễn cưỡng người khác.

    "Lộc Tinh Tri, vì đây là nguyện vọng của em, tôi tôn trọng." Hoắc Kiến Hoa đã đứng lên, nhìn thấy đôi mắt đẹp của Lộc Tinh Tri đột nhiên sáng ngời, có chút ý cười.

    Lần đầu tiên có một người phụ nữ muốn anh ra đi một cách nhanh chóng như vậy.

    "Được rồi, bên ngoài trời đang mưa. Chú lái xe phải cẩn thận. Tôi sẽ tháo ô và đưa chú lên xe." Lộc Tinh Tri vừa nói vừa cầm một chiếc ô, mở ra, che chắn cho Hoắc Cận Thần.

    Hoắc Kiến Hoa vốn dĩ muốn từ chối.

    Nhưng không thể giải thích được, anh không nói gì, chủ động cầm lấy chiếc ô trong tay: "Tôi cầm ô có lẽ sẽ tốt hơn! Chiều cao của em chắc không thể che được đầu của tôi đi."

    Lục Hành Chi: "..."

    Chiều cao sáu bảy của cô ấy không phải là quá lùn nha!

    Thấy cô phồng má có chút oán hận, Hoắc Cận Thần hơi nhếch môi.

    Trên thực tế, anh đã gặp Lộc Tinh Tri trước khi đến.
     
    Táo Ngọt, Thanh Thanh TâmNinlice thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng năm 2021
  6. Mèo Đau Mắt

    Bài viết:
    0
    Chương 4: Eo của con gái đều mềm mại như vậy sao?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi đó, anh vừa đang ăn trưa xong, lại chuẩn bị lên xe đến nhà cô. Chỉ là liếc mắt nhìn cô một cái, tuy không nhìn nhưng đôi mắt linh động của anh rất rõ ràng.

    Thật buồn cười, không ngờ một cô gái nhỏ mà lại ăn nói lớn như vậy.

    Duyên phân thực sự rất huyền diệu.

    "Đi thôi!" Hoắc Cận Thần nhẹ giọng nói sau khi thu hồi suy nghĩ của bản thân.

    Mưa to như thế này rất dễ khiến quần áo người ta bị ướt dù có mang theo ô.

    Lộc Tinh Tri co người lại, Hoắc Cận Thần bình tĩnh hạ ô xuống, tiến lại gần cô hơn. Hai người ở rất gần, dưới một chiếc ô như vậy, lại phảng phất có chút mùi ái muội.

    Lộc Tinh Tri cảm giác khác cũng không có, nhưng Hoắc Cận Thần vẫn là một người đàn ông.

    Khi nhìn thấy Hoắc Cận Thần bước ra, Ngụy Dương xuống xe, tiến chậm về phía anh ta.

    "Ngài Hoắc, vừa nãy có một ông chú nói rằng dòng sông phía trước đã dâng cao và đã phủ kín cây cầu. Hiện tại chúng ta không thể đi được, mưa to như thế này cũng không phù hợp để lái xe."

    Hoắc Cận Thần không nói gì, mà là quay nhìn Lộc Tinh Tri.

    Mà khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Lộc Tinh Tri lại có chút cứng ngắc, đây là cái sự việc gì?

    Sau khi hít một hơi thật sâu, cố cố nặn ra một nụ cười, "Đã vậy thì anh cứ vào trong nhà nghỉ ngơi đi, đợi đến khi mưa ngớt, nước sông hạ xuống rồi đi!"

    "Được rồi!" Hoắc Cận Thần nhìn bộ dạng bất đắc dĩ mà đau khổ của Lộc Tinh Tri, không những tâm trạng chán nản vừa mới xóa sạch, ngược lại càng cảm thấy vui vẻ.

    Hai người dưới ô cùng quay lại vào nhà, có lẽ do trời đang mưa to, mặt đất lại quá trơn, Lộc Tinh Tri không cẩn thận ngã về phía sau.

    Vốn tưởng rằng cô sẽ bị té ngã, trên eo đột nhiên xuất hiện một bàn tay to lớn đỡ lấy cô.

    Tuy nhiên, bởi vì lực quá mạnh, Lộc Tinh Tri không may đụng trúng ngực của anh.

    Chưa hết kinh ngạc, cô xoa mũi rồi nhìn về Hoắc Cận Thần.

    Khoảng cách giữa hai người khá gần, có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.

    "Cảm ơn!" Lục Hành Chi khẽ cảm ơn, cẩn thận lùi lại.

    Nhịp tim hơi nhanh, không biết là do ở gần người đàn ông này, hay là lúc nãy do cô suýt ngã, mà lại cảm thấy có chút khẩn trương.

    Suy nghĩ của Hoắc Cận Thần đơn giản hơn rất nhiều, đây là lần đầu tiên anh tiếp xúc với một cô gái như vậy, eo cô rất nhỏ, không chịu được một cái nắm chặt tay, tay cảm thấy cũng không tệ, lại thả lỏng lực ôm đi nhiều.

    Vòng eo của mọi cô gái đều như thế này sao?

    "Vậy thì.. Vào đi!" Lộc Tinh Tri sắc mặt có chút nóng lên, vừa rồi không biết Hoắc Cận Thần là cố ý hay vô ý, cảm giác trên thắt lưng cô anh lại nhéo một chút đi.

    Nhưng là, nhìn dáng vẻ điềm tĩnh và ưu nhã của Hoắc Cận Thần, Lộc Tinh Tri cảm thấy chính cô có lòng tiêu nhân, người như anh làm sao có thể chiếm tiện nghi của cô được.

    "Cơn mưa này trong chốc lát có lẽ không thể ngừng được, nếu hai người không thấy phiền, vậy thì ở lại đây ăn tối ở đi!" Lộc Tinh Tri không phải thực sự muốn mời đám người Hoắc Cận Thần, nhưng anh lại thấy rất có lỗi khi một mình ăn tối lại để những người khác đã xem.

    "Không đáng ngại." Hoắc Cận Thần nói ra ba chữ.

    Lộc Tinh Tri: "..."

    Anh cũng không biết ngại ngùng một chút nào đi.

    Bên trong căn phòng thực sự đối với ở bên ngoài thoải mái hơn chút nào, lại hơi ngột ngạt.

    Lộc Tinh Tri không lắp điều hòa trong nhà, cũng chỉ có chiếc quạt này.

    Sau khi bật quạt, cô bật TV trong phòng khách và đặt chiếc điều khiển bên cạnh Hoắc Cận Thần. Cô đi thẳng vào nhà bếp.

    Rất nhanh, các loại rau đều được rửa sạch, cắt nhỏ và chuẩn bị đem đi nấu chín.

    Từ khi sống với ông, cô đã được dạy cách nấu ăn.
     
    Táo Ngọt, NinliceThanh Thanh Tâm thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng năm 2021
  7. Mèo Đau Mắt

    Bài viết:
    0
    Chương 5: Vẫn chưa tới tuổi trưởng thành

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đến nay, cô đã có thể làm ra một bữa ăn ngon rồi.

    Trong khoảng thời gian này, Ngụy Dương đã đến để giúp cô, nhưng lại bị cô từ chối.

    Khi cô đang nấu ăn, một mùi hương thơm bay vào phòng khách, Hoắc Cận Thần vốn dĩ không cảm thấy đói, nhưng trong bụng lại có chút trống rỗng.

    "Bây giờ có thể ăn cơm được rồi, các anh qua đây ngồi đi!"

    Hoắc Cận Thần nhìn mấy món ăn trên bàn này, cũng không lập tức bưng bát lên, mí mắt rũ xuống, không biết đang suy nghĩ gì.

    "Ngài Hoắc, đồ ăn của tôi nấu không ngon sao?" Lộc Tinh Tri cảm thấy rất khó chịu, nếu chú không thích thì đừng ăn.

    Cô cũng không phải có ý định nấu cho bọn họ ăn, cô ấy vốn dĩ muốn cho chính bản thân làm một bữa ăn thật ngon.


    "Không phải." Hoắc Cận Thần cầm đôi đũa lên, ăn một miếng cá vược, nói: "Mùi vị không tệ."

    Thật ra đó cũng không phải là lời khách sáo, quả thực nó rất ngon.

    Những gì anh nghĩ là Lộc Tinh Tri mới chỉ mười mấy tuổi, hơn nữa tất cả các thành viên trong gia đình cô đều đã qua đời.

    Cô ấy đã phải tự chăm sóc bản thân mình, cô ấy để được như hôm nay có lẽ đã phải nỗ lực rất nhiều.

    Thật không dễ dàng cho một cô gái nhỏ này.

    Ăn cơm xong, bên ngoài trời mưa vẫn chưa tạnh.

    Lộc Tinh Tri có chút tức giận, tại sao cơn mưa vẫn chưa ngừng chứ!

    Bầu không khí hơi căng cứng.

    "Còn học cấp ba sao?" Hoắc Cận Thần hỏi.

    Hắn đối với Lộc Tinh Tri cái gì cũng không biết, hắn chỉ là dựa vào địa chỉ mà đến đây để tìm cô.

    Để người của hắn đi điều tra thông tin của Lộc Tinh Tri, nhưng là vẫn chưa được thấy gửi cho anh ta.

    "Năm nay vừa mới tốt nghiệp." Lộc Tinh Tri cầm cốc lên uống một ngụm nước.

    "Em đã thi ở trường đại học nào?"

    "Kinh Đại."

    "Thành tích không tệ."

    "Cũng ổn!"

    "Lộc Tinh Tri, em có thể cùng tôi đến kinh đô. Tôi tình cờ cũng ở đó, hơn nữa em có thể ở lại trong nhà của tôi."

    Hoắc Cận Thần cảm thấy có lẽ trước tiên đưa Lộc Tinh Tri về kinh đô, về phần những việc khác, có thể tùy tiện đi.

    "Không cần đâu, tôi chuẩn bị nghỉ học một năm."

    "Tại sao?"

    "Tôi sẽ dùng khoảng thời gian này có thể kiếm thêm chút tiền."

    "Lộc Tinh Tri.." Hoắc Cận Thần chưa kịp nói hết câu, điện thoại di động của anh đã vang lên.

    Lấy ra xem chính là ông của anh gọi điện đến.

    Nhìn thoáng qua Lộc Tinh Tri, Hoắc Cận Thần đi ra ngoài trả lời cuộc gọi.

    Vừa kết nối được điện thoại, đầu dây bên kia liền nói lớn, "Cận Thần, con đã gặp được Tiểu Tri Tri chưa?"

    "Tiểu Tri Tri?" Hoắc Cận Thần khóe miệng giật giật, cái này gọi thật thành thục nha. "Con đã gặp rồi, nhưng là người ta không muốn gả cho con." Tuy rằng điều này có chút khó chấp nhận, nhưng dù sao đó cũng là sự thật.

    Hoắc Cận Thần cũng không ngờ rằng lần đầu tiên chủ động hỏi cưới một người, lại bị từ chối.

    Lần đầu tiên, anh cũng có chút nghi ngờ về bản thân.

    "Con phải chăng căn bản không có nói lời tốt đẹp gì, Con phải chăng đang coi thường Tiểu Tri nhà quê sao? Ta nói cho con biết, đứa cháu dâu Tiểu Tri này, ta nhất định phải nhận. Ta mặc kệ con dùng biện pháp gì, nhất định phải đem cháu dâu ta về đây."

    "Ông nội, người ta không có hứng thú với cháu trai của ông." Hoắc Cận Thần ấn huyệt thái dương, "Vẫn là bỏ đi! Hơn nữa người ta còn nhỏ, còn đang học! Hơn nữa còn chưa đến tuổi trưởng thành."

    "Bỏ đi cái gì, nếu không phải em trai của con quá hoa tâm, ta cũng sẽ không cho con cơ hội. Đường đường là chủ tịch một tập đoàn lớn như vậy, vậy mà lại không nhìn cho rõ." Hoắc Khải Nguyên chán ghét nói.

    Hoắc Cận Thần: "..."

    Anh có phải nói lời cảm ơn không?

    "Nếu không thể cưới Tiểu Tri về, ngươi cũng đừng quay lại gặp ta."
     
  8. Mèo Đau Mắt

    Bài viết:
    0
    Chương 6: Vậy cứ như hẹn ước mà làm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thấy Hoắc Cận Thần không nói gì, Hoắc Khải Nguyên lại bắt đầu thủ đoạn mới nhất mà mình mới học được, bắt đầu khóc: "Đời tôi sao lại khổ quá! Về già lại bị ung thư dạ dày, trước chết còn muốn thoải mái nhìn thấy cháu trai đem một đứa cháu dâu về nhà. Thế nào lại cũng không thể hoàn thành tâm nguyện!"

    "Ông ơi!" Hoắc Cận Thần cảm thấy cực kì đau đầu khi nghe những lời ông cụ nói, an ủi: "Con sẽ thử lại xem sao."

    "Nhất định phải đưa Tiểu Tri Tri trở về. Tuổi còn nhỏ thì sao chứ? Dù sao thì con cũng đã độc thân được hai mươi bảy năm rồi, độc thân thêm khoảng hai năm nữa có là gì." Hoắc Khải Nguyên tràn đầy tức giận, không giống một ông già ốm yếu chút nào.

    Hoắc Cận Thần: "..."

    Lúc đầu cũng không biết là ai không thích anh ấy tuổi còn trẻ mà lại không tìm nổi được lấy người bạn gái?

    Ông nội đã cúp điện thoại, Hoắc Cận Thần đứng bên ngoài một lúc mới đi vào.

    Nhìn Lộc Tinh Tri đang ngồi trên sô pha xem TV, trực tiếp lên tiếng nói: "Lộc Tinh Tri, vừa rồi ông tôi nói, nếu như không thể đưa em trở về, ta cũng không cần về nữa."

    "A? Chúng ta không phải đã nói rõ rồi sao?" Lộc Tinh Tri không ngờ Hoắc Cận Thần ra ngoài nghe điện thoại, mọi chuyện lại thay đổi.

    "Nếu như em đơn phương hủy hợp đồng hôn nhân, chúng ta chỉ có thể bù đắp tổn thất tinh thần cho em." Hoắc Cận Thần đổi một tư thế ngồi rất thoải mái, uể oải nhàn nhã nói.

    "Phí tổn thất tinh thần gì?" Lộc Tinh Tri kêu lên.

    "Em có biết tập đoàn Đế Thịnh không?" Hoắc Cận Thần hỏi.

    "Biết một ít." Lộc Tinh Tri gật đầu.

    "Này là do tôi một tay tạo dựng lên."

    Lộc Tinh Tri hơi kinh ngạc, Hoắc Cận Thần mới 27 tuổi, tuổi còn trẻ như vậy đã sở hữu một tập đoàn lớn như vậy.

    Nếu cô ấy kết hôn với Hoắc Cận Thần, chẳng phải cô ấy đã chiếm được đại tiện nghi rồi sao?

    Không đợi Lộc Tinh Tri lên tiếng, Hoắc Cận Thần nói tiếp: "Từ nhỏ tôi đã biết bản thân có một vị hôn thê, cho nên cho tới bây giờ vẫn là độc thân. Tôi đã từ chối rất nhiều người phụ nữ ưu tú chỉ để chờ em. Nếu tôi kết hôn sớm có lẽ bây giờ cũng đã có con rồi."

    Lộc Tinh Tri: "..."

    Nói như vậy giống như đều là lỗi của cô ấy.

    "Còn em, bây giờ muốn hủy hợp đồng hôn nhân với tôi sao? Em nghĩ có thích hợp không? Đương nhiên, nếu phải làm như vậy, em chỉ có thể bồi thường cho tôi những tổn thất bao năm qua cả về tinh thần lẫn tài chính. Đúng rồi, Đế Thịnh hiện giờ mang đi bán chắc cũng không quá mười tỷ."

    Khi Hoắc Cận Thần nói điều này, sắc mặt của anh cũng rất nghiêm túc, hơn nữa hoàn toàn không cảm thấy có lỗi khi vừa mới lừa được Lộc Tinh Tri. Câu sau cũng không quên nhấn mạnh.

    Lộc Tinh Tri nuốt nước bọt, tính toán một chút chắc chắn cô sẽ mất cả đời mới có thể kiếm được nhiều tiền như vậy.

    Nhẹ nhàng nói: "Tôi không có tiền."

    "Vậy thì tốt hơn vẫn là nên thuận theo hôn ước đi!" Hoắc Cận Thần nói đơn giản.

    "Không có lựa chọn nào khác sao?"

    "Hay là, em còn muốn bồi thường tôi."

    Lộc Tinh Tri nghĩ một chút, lễ trưởng thành ngày hôm nay có vẻ hơi chua, hay là để bản thân được gả đi, sau đó sống một cuộc sống trong sự giàu có.

    Hoặc là phải gánh những món nợ khổng lồ, rồi nghèo khổ suốt đời.

    Với sự đối lập mạnh mẽ như vậy, Lộc Tinh Tri nghĩ vẫn là nên chọn cái đầu tiên!

    Tuy rằng cuối cùng vẫn là có chút bất đắc dĩ.

    "Lộc Tinh Tri, em yên tâm, tôi không có bất kỳ ý gì về em. Lấy em cũng là ý của ông nội. Sau khi kết hôn, chúng ta sẽ cũng không can thiệp vào chuyện của nhau. Tất nhiên, em sẽ được hưởng tất cả như vợ tôi."
     
    Táo Ngọt, NinliceThanh Thanh Tâm thích bài này.
  9. Mèo Đau Mắt

    Bài viết:
    0
    Chương 7: Sinh nhật vui vẻ, Lễ thất tịch vui vẻ!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Anh đối với loại tình cảm này luôn là thờ ơ và lạnh nhạt, ngoài việc chắc chắn rằng anh không thích đàn ông, nhưng anh cũng không hề có bất kỳ suy nghĩ nào khác đối với phụ nữ.

    "Nói cách khác, hôn, lên giường, tiếp xúc thân mật. Những thứ này đều không cần, chúng ta là làm giả thành một đôi vợ chồng?" Nếu vậy, Lộc Tinh Tri thật sự có thể làm được.

    "Ngoại trừ tình cảm, tôi có thể thỏa mãn tất cả những gì em muốn." Hợp đồng hôn nhân này, kỳ thực không bên nào cần phải tuân thủ.

    Chỉ là ông nội già đi, lại mắc bệnh ung thư dạ dày, không biết..

    Vì vậy, anh đã cố gắng hết sức để đáp ứng yêu cầu của ông nội.

    "Ai cần đến cảm xúc của chú chứ, tự luyến, tôi cũng không thích đàn ông lớn tuổi." Lộc Tinh Tri thì thào.

    Mặc dù nói vậy, nhưng Lộc Tinh Tri cảm thấy điều này khá là hợp lý.

    Một người đàn ông như Hoắc Cận Thần không thể nào không tìm được lựa chọn tốt hơn, vậy mà anh lại lựa chọn một đứa trẻ mồ côi như cô ấy. Quả thực có chút ủy khuất với anh ta đi.

    Trên khuôn mặt hoàn hảo của Hoắc Cận Thần trong giây lát xuất hiện điểm khác thường.

    Tự luyến? Đàn ông lớn tuổi? Anh?

    "Tôi xem như được bao nuôi sao?" Lộc Tinh Tri nhìn Hoắc Cận Thần, "Vậy chú từ nay về sau sẽ là Kim chủ ba ba của ta."

    Hoắc Cận Thần: "..."

    Kim chủ ba ba?

    Quên đi, vấn đề này cuối cùng cũng đã được giải quyết.

    Lộc Tinh Tri nhìn thời gian, đã là chín giờ tối, nhưng mưa không dứt.

    Cô lại nhìn về phía Hoắc Cận Thần, hôm nay anh chắc cũng chưa thể rời đi được rồi!

    Cô còn mua một chiếc bánh nhỏ, đợi sau khi họ rời đi cô định bỏ ra ăn.

    Quả nhiên, mười giờ tối, mưa bên ngoài đã nhỏ hơn một chút, nhưng nước trên cầu vẫn chưa rút xuống.

    Lộc Tinh Tri không muốn cùng bọn họ ngồi trong phòng khách nữa: "Ngài Hoắc, nhà tôi còn trống hai phòng. Nếu chú không phiền thì tối nay chú tạm thời ở lại đây đi!"

    Hoắc Cận Thần nhìn thời gian, sau đó nhìn ra bên ngoài, mấy giây sau mới nói: "Vậy làm phiền em rồi."

    Trên thực tế, anh ta không thói quen ở trong nhà của người khác.

    Tuy nhiên, nhìn trời mưa, dường như không có phương án nào khác.

    "Thưa ngài, vậy tôi sẽ mang hành lí lại đây cho ngài." Nghe được lời anh vừa nói, Ngụy Dương liền đi ra ngoài.

    Sau khi Hoắc Cận Thần xuống máy bay, anh ta trực tiếp đến đây, chưa kịp đem hành lý về khách sạn.

    Lúc Lộc Tinh Tri sắp xếp phòng cho đám người Hoắc Cận Thần, sau khi tắm rửa xong, đã mười một giờ rưỡi.

    Lộc Tinh Tri cuối cùng cũng có thời gian của bản thân, lấy chiếc bánh nhỏ mua được trong tủ lạnh ra, trở về phòng của mình.

    Mà lúc này, trên tay Hoắc Cận Thần cũng đang cầm một chiếc túi xách tinh xảo.

    Khi anh vừa mở vali, anh chợt nhớ ra rằng đây là món quà dành cho Lộc Tinh Tri lúc ở kinh đô.

    Mặc dù đây là yêu cầu của ông, nhưng đó cũng là một buổi gặp mặt!

    Ngay khi anh bước đến cửa phòng Lộc Tinh Tri định gõ cửa, thì nghe thấy một giai điệu chúc mừng sinh nhật dường như phát ra từ bênên trong.

    "Mừng ngày sinh nhật của tôi, mừng ngày sinh nhật của tôi, chúc tôi.."

    Sau khi lắng nghe cẩn thận, anh khẳng định mình không nghe lầm.

    Anh lưỡng lự một lúc, phân vân không biết có nên gõ cửa không.

    Nghe thấy tiếng gõ cửa, Lộc Tinh Tri vừa định cầm thìa lên ăn bánh.

    Vừa mở cửa đã thấy Hoắc Cận Thần đứng bên ngoài, trên tay cầm một chiếc túi xách tinh xảo.

    "Có chuyện gì với chú sao?"

    "Quà sinh nhật cho em." Hoắc Cận Thần nâng cổ tay lên kiểm tra thời gian, "Còn hai phút nữa, sinh nhật vui vẻ! Nhân tiện, lễ thất tịch vui vẻ!"

    "Hả?" Lộc Tinh Tri có chút bối rối, ngây người nói: "Cám ơn!"

    "Không trả lời lại tôi câu nào sao?" Hoắc Cận Thần nói.

    "Gì?"
     
    Táo Ngọt, NinliceThanh Thanh Tâm thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng năm 2021
  10. Mèo Đau Mắt

    Bài viết:
    0
    Chương 8: Có phải là khẩu thị tâm phi hay không?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Thất tịch vui vẻ."

    "À, thất tịch vui vẻ." Lộc Tinh Tri từ đầu tới cuối đều tỏ ra bộ mặt ngốc nghếch.

    Hoắc Cận Thần đột nhiên vươn tay bóp nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hai lần.

    Thu hồi tay, mất tự nhiên ho khan một tiếng, "Đã khuya, em nghỉ ngơi đi! Ngủ ngon!"

    "Ờ!" Lộc Tinh Tri lơ đãng gật đầu. Khi cô chuẩn bị quay lại, chân lại một lần nữa đứng không vững.

    Cô nhắm mắt lại, chuẩn bị ngã xuống sàn, nhưng lại rơi vào một vòng tay vững chắc.

    Hoắc Cận Thần ôm lấy Lộc Tinh Tri, bởi vì vừa mới tắm, mùi hương phảng phất vương trên ghế sô pha cùng hương thơm trên cơ thể cô lại giống nhau. Đều rất dễ chịu!

    Cảm nhận được sự dịu dàng khác biệt từ bàn tay phải, mới nhận ra nơi anh đã chạm vào. Nhịp tim đột nhiên có chút loạn, nhướng mày hạ mắt, giễu cợt: "Đây là cố ý?"

    "Tôi không có!" Lộc Tinh Tri đỏ mặt giống như ánh ban mai, liền đẩy anh ra, đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn. Tóc cô không hiểu sao lại vướng vào cúc áo sơ mi đen của anh.

    Thật là vừa xấu hổ vừa cẩu huyết đi.

    "Này.. Đây là thủ đoạn gì vậy? Vậy vừa rồi có phải là khẩu thị tâm phi* không?" Cho dù Hoắc Cận Thần nói ra loại gạ gẫm này cũng rất quý phái tao nhã.

    Anh nhẹ nhàng tháo tóc của Lộc Tinh Tri ra, ngón tay của anh quấn một vòng rồi lại bỏ nó xuống, chơi như vậy một lúc.

    Những ngón tay của anh trắng nõn và mảnh mai, giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo.

    Khuôn mặt của Lộc Tinh Tri đỏ bừng, ngược lại khiến cho mái tóc của cô lại bị hạ cấp không bằng ngón tay của anh.

    Cảm giác này thực sự rất tệ.

    Cũng không trách tại sao anh lại nghĩ cô cố tình như vậy.

    Mặt như quỷ mị, bất phàm, hoàn mỹ không có một chút khuyết điểm, như vậy thì cũng thôi đi, lại còn có tiền, không biết có bao nhiêu nữ nhân muốn ôm lấy anh ta nữa!

    Tuy cô cũng là người có nhan sắc, nhưng với vẻ đẹp và chiều cao của Hoắc Cận Thần, cô đương nhiên không dám trèo cao.

    Này chính là một loài hoa có độc, đẹp thì chắc chắn là đẹp rồi, nhưng chỉ cần hái nó đi, cũng chính là khiến bản thân tự đầu độc mà chết.

    Hoắc Cận Thần buông xuống mái tóc của cô, không một chút che đậy nhìn cô.

    Mái tóc như rong biển ngẫu nhiên buông xuống ngang lưng, khuôn mặt xinh đẹp lấm tấm chút hồng, đôi mắt nai như sương mù, và nốt ruồi ở đuôi mắt khiến cô trở nên đáng thương hơn một chút.

    Hơn nữa vóc dáng cô lại nhỏ nhắn, rất dễ khiến người ta nảy sinh mong muốn được che chở cô, lại có cảm giác muốn bắt nạt cô ấy.

    Cô gái nhỏ này thực sự rất xinh đẹp, nhưng lại quá gầy.

    Đây là kết luận của anh rút ra khi nắm tay cô ấy hai lần.

    Tuy nhiên, cảm xúc trên khuôn mặt khá tốt, eo cô cũng không tệ.

    Những nơi khác còn khá bí ẩn.

    Sau khi Lộc Tinh Tri trở về phòng, phải một lúc sau cô mới lấy lại được sự tỉnh táo.

    Nhìn chiếc túi xách, đây là quà sinh nhật của Hoắc Cận Thần vừa mới tặng cô.

    Bởi sự tò mò, cô chậm rãi mở ra.

    Một chiếc kẹp tóc màu pha lê hồng hiện ra trong mắt của Lộc Tinh Tri.

    Kẹp tóc có hình một con nai. Hoắc Cận Thần đã chọn chiếc kẹp tóc pha lê này khi nghĩ đến tên của Lộc Tinh Tri.

    Cô kẹp chiếc kẹp tóc lên rồi chụp ảnh trong bản thân mình gương.
    Lộc Tinh Tri nở một nụ cười ngọt ngào, quả thực rất đẹp mắt.

    Trời mưa suốt đêm, cuối cùng sáng sớm hôm sau cũng đã tạnh.

    Khi Lộc Tinh Tri thức dậy mở cửa, Hoắc Cận Thần đã ngồi sẵn trong phòng khách.

    Mở mắt ra, liền nhìn thấy một người đàn ông tuyệt đẹp như vậy, đây thực sự là bài kiểm tra thị lực của cô ấy nha!

    *khẩu thị tâm phi: Suy nghĩ cùng hành động không ăn khớp; miệng nói 1 đằng, suy nghĩ lại không giống như vậy..
     
    Táo Ngọt, NinliceThanh Thanh Tâm thích bài này.
  11. Mèo Đau Mắt

    Bài viết:
    0
    Chương 9: Cái quần này sao lại ngắn như vậy!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nước còn đọng trên cầu cũng đã trôi hết xuống, Hoắc Cận Thần và Lộc Tinh Tri chào hỏi nhau một hai câu liền rời đi.

    Sau khi bọn họ đi, Lộc Tinh Tri cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

    Người như Hoắc Cận Thần ở trong nhà của cô, cho dù anh ta cư xử tùy tiện thế nào, cũng đều không thích hợp với nơi này.

    Áp lực đối với cô ấy là quá lớn.

    Chỉ là, trước khi rời đi, Hoắc Cận Thần nói với cô rằng đã giúp cô thu xếp mọi thứ để cho cô đi học ở Bắc Kinh.

    Lộc Tinh Tri hối hận rồi.

    Buổi chiều, Lộc Tinh Tri đến cửa hàng nhạc cụ tốt nhất ở thành phố L. Mấy năm trước, ở đây chính là nơi đã bán đi cây đàn piano của cô.

    Hoắc Cận Thần đã lo liệu xong mọi thủ tục nhập học, nên số tiền cô ấy có trong người vừa đủ chỉ có thể mua lại cây đàn piano.

    Sau khi thanh toán tiền và trở về nhà, Lộc Tinh Tri lau cây đàn một cách cẩn thận.

    Ngồi trước cây đàn, mắt cô đỏ hoe.

    Cố gắng kiềm chế không rơi nước mắt.

    Cây đàn piano này lần trước cô ấy đã mang đi bán, bây giờ cuối cùng nó cũng đã về tay của cô.

    Hồi đó, bố cô đã ngồi trước cây đàn piano này và dạy cô ấy chơi bản nhạc đầu tiên.

    Dùng một tấm vải trắng che cây đàn lại, Lộc Tinh Tri thở dài.

    Bây giờ cô ấy thực sự rất cùng cực, chỉ còn lại bản thân cô ấy.

    - -

    Năm ngày trôi qua rất nhanh, Lộc Tinh Tri thật ra cũng không có gì nhiều để chuẩn bị, chỉ thu dọn một chút.

    Khi Hoắc Cận Thần lại xuất hiện trước mặt Lộc Tinh Tri, cô vẫn không khỏi lộ ra ánh mắt kinh ngạc.

    Không giống như lần trước, hôm nay anh ấy ăn mặc giản dị hơn, áo phông màu xanh đậm, quần đùi màu be còn đeo thêm chiếc kính râm màu đen. Rõ ràng bộ quần áo đơn giản như vậy, nhưng khi anh mặc vào lại toát lên vẻ người có tiền.

    "Ngài Hoắc, ngài không nhất thiết phải tới đây." Lộc Tinh Tri nhấc va li ra cửa, khóa cửa lại.

    "Để thể hiện tấm chân tình của tôi." Hoắc Cận Thần tháo kính xuống, đi về phía Lộc Tinh Tri, hôm nay cô vẫn mặc một chiếc áo phông rộng và một chiếc quần bò ngắn, lộ ra một đôi chân dài trắng nõn.

    Ánh mắt của Hoắc Cận Thần rơi vào trên đùi cô, chiếc quần đùi có vẻ hơi ngắn và rất chướng mắt.

    "Còn có hành lý nào khác không?" Nhìn thấy cô ấy, anh xách va li lên, đưa cho Ngụy Dương, tự nhiên nắm lấy tay cô ấy.

    "Ừ." Lộc Tinh Tri ngu ngốc gật đầu, nhưng ánh mắt lại nhìn về cái nắm tay của Hoắc Cận Thần với cô, có chút sững sờ.

    "Làm sao vậy?" Thấy Lộc Tinh Tri không nhúc nhích, Hoắc Cận Thần nhìn lại cô.

    "Tôi không phải là trẻ con, tôi có thể tự đi được." Lộc Tinh Tri nhìn anh và nói một cách nghiêm túc.

    Dáng vẻ nghiêm túc của cô làm Hoắc Cận Thần thích thú, cô khẽ cong môi, nhưng không có buông ra: "Đi thôi!"

    Bản thân Hoắc Cận Thần thực sự cũng có chút ngạc nhiên, anh ấy chưa bao giờ thân mật với con gái, khi anh tiếp xúc với Lộc Tinh Tri đó cũng chỉ là một hành vi trong tiềm thức.

    Đôi mày thanh tú của Lộc Tinh Tri khẽ cau lại, đôi môi hồng mọng mím chặt, không dám nói lời nào.

    Ngồi ở ghế sau cùng Hoắc Cận Thần, thần kinh cô căng thẳng, cơ thể cứng đờ.

    Vốn dĩ, Hoắc Cận Thần đã cho cô cảm giác bị áp bức, cô thậm chí không dám thoải mái ngồi cùng nhau như thế này.

    "Em có sợ tôi sao?"

    Đột nhiên một giọng nói vang lên, Lộc Tinh Tri nhận ra rằng Hoắc Cận Thần đang nói chuyện với cô.

    "Không." Lộc Tinh Tri không sợ hãi, mà là một phản ứng theo bản năng.

    Cô chỉ không biết làm thế nào để hòa hợp với một người như vậy.
     
    Thanh Thanh Tâm, Táo NgọtNinlice thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng năm 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...