Ngôn Tình [Edit] Mỹ Nhân Và Mã Nô - Mộc Yêu Nhiêu

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi THAI YEN NHI, 4 Tháng mười 2020.

  1. THAI YEN NHI

    Bài viết:
    70
    Tên truyện: Mỹ Nhân và Mã Nô

    Tác giả: Mộc Yêu Nhiêu

    Thể loại: Nguyên sang - ngôn tình - giả tưởng lịch sử - tình yêu

    Editor: TYN

    Số chương: 119 chương

    Lịch đăng: hằng ngày đăng một chương

    Nguồn truyện edit: dembuon.vn, truyenyy.com

    Link Thảo luận - góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm edit của TYN

    Văn án:

    [​IMG]

    Vì mới edit nên có gì sai sót, mong mọi người bỏ qua

    Truyện nói về Ngọc Kiều, cô nằm mơ về chuyện 15 tuổi đến 20 tuổi. Gia đình cô bị người ta hại đến

    Mức tán gia bại sản, cha phải ngồi tù và còn bị tiểu thiếp của cha lấy hết tài sản còn lại..
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng mười hai 2020
  2. Đăng ký Binance
  3. THAI YEN NHI

    Bài viết:
    70
    CHƯƠNG 1:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giữa tháng tám. Mùa hè nóng nực và cây cối rợp bóng mát, mát nhất là khu rừng là ở sâu trong rừng toàn rợp bóng câ

    Người tiều phu trẻ mang đống củi mình đã chặt ra khỏi rừng và nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp mặc áo đỏ cưỡi một con ngựa trắng trong rừng. Con ngựa trắng và quần áo đỏ đẹp đến kinh ngạc

    Tiều phu nhìn theo đến ngây người, và nghĩ rằng: "Nếu tôi có một nương tử xinh đẹp như thế thì giảm 10 năm tuổi thọ cũng không sao."

    Người tiều phu già bên cạnh vỗ nhẹ vào đầu anh ta, và tặng 1 gáo nước lạnh cho anh ta, "Đừng có biến thành cóc ghẻ ăn thịt thiên nga. Đó là thiên kim tiểu thư ngọc gia, ngươi không với tới được đâu."

    Người tiều phu trẻ tuổi giật mình và giật mình: "Ngọc gia! Có phải chính là người giàu nhất ở Hoài Châu không?"

    "Đúng vậy! Nên ngươi hãy tỉnh đi, đừng có mơ đến tiểu thư Ngọc gia nữa"

    Ngọc gia là người giàu nhất ở Hoài Châu. Ngọc lão gia là một người tốt luôn thích làm việc thiện, giúp đỡ các bá tính nghèo khổ, Ngọc gia cũng nổi tiếng ở Hoài Châu. Ngọc gia không có con trai, chỉ có một đứa con gái, tên là Ngọc Kiều. Ngọc Kiều được sinh ra với vẻ ngoài xinh đẹp và mang đầy khí chất như phụ thân của mình. Cô yêu thích nhất là màu đỏ, nên thường xuyên mặc những trang phục đỏ

    Ngọc Kiều và những bằng hữu của cô đã hẹn gặp nhau ở giữa rừng, cô cưỡi ngựa để đến. Sau khi vào rừng con ngựa bỗng nhiên nổi điên, chạy loạn khắp nơi, và không ai có thể ngăn cản, và cô bị rớt xuống ngựa, cô hôn mê.

    Sau khi hôn mê, Ngọc kiều mơ một giấc mơ lạ.

    Giấc mơ quá dài đến nỗi cô dường như không xác định được là mơ hay là thực.

    Trong giấc mơ, cô vẫn là con gái duy nhất của gia Ngọc gia. Giấc mơ dường như tiếp tục những gì đã xảy ra sau khi cô ngã ngựa.

    Trong giấc mơ, cô ngã ngựa và cận vệ đã đỡ được cô. Cô không bị thương, cũng không bị hôn mê.

    Sau khi hồi phủ cô tìm những mã phu và đánh họ. Lý do là hai con ngựa mà cô yêu quý nhất bị hạ độc. Là mã phu của những con ngựa, không thể không thoát tội

    Sau khi quất mã phu, giấc mơ tiếp tục. Nhưng thời gian là lúc nàng 15 đến 19 tuổi.

    Trong giấc mơ, nàng 16 tuổi, Ngọc gia bị kẻ khác hãm hại, tài sản của Ngọc gia bị kẻ tham lấy hết, phụ thân nàng bị ngồi tù.

    Vì quá nôn nóng để cứu phụ thân, nàng bị tổng tinh Hoài Châu lấy mất sự trong sạch, lừa về làm tiểu thiếp của hắn.

    Nàng hồn nhiên tin rằng hắn sẽ cứu phụ thân mình, đâu biết rằng hắn không cứu và phụ thân nàng mất trong cảnh tù đày, vì vậy, khi mẫu thân nàng biết tin đã khóc đến 2 con mắt bị màu, sau thời gian mẫu thân cũng ra đi. Và nàng đã sống với sự sỉ nhục để tìm ra tên đã hại nhà mình

    Sau đó, một vị Hoài Nam vương đã đến Hoài Châu. Tổng binh Hoài Châu vì muốn bảo vệ quyền lực của mình đả đem Ngọc Kiều cho Hoài Nam vương.

    Để sống, cũng như để trả thù cho phụ thân, nàng nghe theo. Ban đầu nghĩ đến quyền lực của Hoài Nam vương, nàng có thể giải được nỗi oan của gia đình mình, nhưng khi đến chỗ của Hoài Nam vương cô bất ngờ sau đó nỗi sợ dâng lên.

    Nàng không ngờ rằng Hoài Nam vương lại là một mã phu trong Ngọc phủ!

    Lại là một manu đã bị cô đánh đòn và bắt nạt!

    Trong giấc mơ, những hình ảnh sau khi trở thành thiếp của tổng binh Hoài Châu gần như biến mất trong nháy mắt, nhưng hình ảnh với Hoài Nam vương rất rõ ràng, khiến nàng, một người đả có phu quân đỏ mặt tim đập và phẫn nộ như nàng còn lá 1 tiểu cô nương.

    Trong giấc mơ, cô và Hoài Nam vương thân hình lõa thể quấn lấy nhau!

    Vào lúc đó, cô dường như cảm thấy nhiệt độ nóng bỏng truyền từ cơ thể hắn, cũng như tiếng thở gấp và không khí nóng thổi vào tai nàng..

    Vị Hoài Namvương trong giấc mơ của mình rất mạnh mẽ. Hắn chưa thành thân, và không có tiểu thiếp nào nên hắn rất mãnh liệt trong phương diện đó. Ngày càng có nhiều cảnh xxx trong giấc mơ và hầu như những hình ảnh của Hoài Nam vương đều rất khó coi.

    Giấc mơ này dường như không bao giờ kết thúc.

    Nàng ở một năm trong phủ Hoài Nam vương. Hoài Nam vương lạnh như một tảng băng, nhưng vào ban đêm, hắn giống như một ngọn lửa, và nóng đến mức phải hòa tan với nàng mới bỏ qua.

    Vì vậy, năm nay hắn đã thay đổi cách để hành hạ nàng.

    Ngọc Kiều suy nghĩ một lúc, và lý do tại sao Hoài Nam vương làm như vậy với nàng, trong giấc mơ này là hoàn toàn trả thù! Rốt cuộc, nàng nổi cáu và làm hắn xấu hổ. Làm sao hắn không thể không nhớ được hận thù, và nếu là nàng, nàng cũng sẽ trả thù.

    Mãn phu đó được Ngọc Kiều mua khi hắn mười bốn tuổi, khi nàng vào chợ đen ở Hoài Châu do nhầm lẫn

    Vào thời điểm đó, nàng tình cờ thấy cuộc đấu giá nô lệ. Trong số rất nhiều nô lệ, Nngọc Kiều chú ý đến người cao nhất trong số những nô lệ chỉ trong nháy mắt, không phải vì cơ thể mạnh mẽ của hắn, mà vì đôi mắt ảm đạm và nhút nhát của hắn so với những nô lệ khác, hắn có đôi mắt có tính xâm lược.

    Đôi mắt này không giống như một nô lệ đơn giản.

    Vì đôi mắt này, Ngọc Kiều đã chi hai trăm lượng để mua hắn. Vào thời điểm đó, người đàn ôngcó dáng dấp nhỏ bé nói với cô rằng, người hầu mà mua dứt khoảng hai mươi ngàn lượng, và hai trăm lượng thì cũng chỉ để chào giá thôi. (đoạn này mình chém thôi, chớ mình không biết giá ca)

    Nhưng Ngọc Kiều không quan tâm, cô chỉ cảm thấy rằng nô lệ đáng giá hai trăm lượng.

    Mặc dù cảm thấy đáng giá, nhưng lúc đó nhất thời cảm thấy hứng khởi, và cùng lúc đó người hầu nuôi ngựa đã bị nàng đuổi ra khỏi phủ vì mắc lỗi, nên cần người hầu mới.

    Nhưng chỉ chưa đầy một năm sau khi hắn cho ăn, hai con ngựa của nàng đã bị hạ độc cùng một lúc.

    Cho dù kẻ hạ độc là ai, mã phu cũng không thể thoát tội

    Ngọc Kiều rất yêu quý 2 con ngựa đó, và bây giờ chúng đã chết. Nàng làm sao có thể không buồn và phẫn nộ đây?

    Vì vậy, trong giấc mơ của mình, nàng đã trói mãn phu dưới ánh mặt trời thiêu đốt, trút tất cả sự tức giận của mình lên cơ thể hắn, và dùng roi quất lên người anh ta.

    Sau đó, bắt được người hạ độc, là người đã lai tạo ngựa. Nhưng mà, có một thực tế là mã phu không quản lý tốt con ngựa, vì vậy Ngọc Kiều đã gây rắc rối cho mã phu kể từ đó.

    Sau khi Ngọc gia bị hãm hại, những người hầu gia đinh bị bán hết, và Ngọc Kiều quên mất hắn thậm chí không còn nhớ tên, cho đến khi nàng bị tổng binh Hoài Châu giao cho Hoài Nam vương.

    Ngọc Kiều đã dành một năm ngắn ngủi trong phủ Hoài Nam.
     
    Last edited by a moderator: 5 Tháng mười 2020
  4. THAI YEN NHI

    Bài viết:
    70
    CHƯƠNG 2:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mùa hè nóng như lửa đốt, làm cho mọi người trở nên khó chịu, cáu gắt hơn cũng may sau khi màn đêm buông xuống, không khí dịu mát hơn.

    Trong thời tiết như vậy, các cửa sổ của phủ đều mở ra, để trong phủ được mát mẻ. Ngọc Kiều, ngồi bên cửa sổ trong bộ váy đỏ rực, cô cầm thìa và khuấy bát tổ yến một lúc với tâm trạng không yên.

    Nàng đang đợi tin tức từ trưa đến tố

    Gia đinh trong phủ bắt được người hầu đã nhân giống ngựa trong một sòng bạc ở Hoài Châu. Sau khi bắt hắn tới, vì mang tâm trạng lo sợ nên hắn thừa nhận mình chính là người hạ độc.

    Hắn ban đầu làm việc trong một trang trại ngựa và hắn ta được đưa vào Ngọc phủ để chăm sóc ngựa. Vì Ngọc Kiều thấy anh ta đánh đập và la mắng con ngựa, nên đuổi hắn.

    Khi hắn nuôi ngựa, hắn đã tham tiền từ chi phí nuôi ngựa. Sau đó hắn bị đuổi ra khỏi phủ, vì không có tiền đánh bạc, nên hắn giở thói ăn cắp nhưng không thể thành vì trong canh giữ nghiêm ngặt. Cuối cùng, hắn sinh ra oán niệm và biết nơi thức ăn con ngựa được mua từ đâu. Khi hắn đến Ngọc phủ, hắn hạ độc trong thức ăn.

    Sau khi nghe điều này, Ngọc Kiều đã rất lo lắng.

    Điều này xác nhận rằng những gì xảy ra trong giấc mơ đó sẽ thực sự xảy ra.

    Tang Tang đốt hương để để xua muỗi. Mắt nhìn vào tiểu thư ngồi bên cửa sổ, ngập ngừng và nói, "Tiểu thư, mã phu trong sân đã bị trói cả buổi chiều. Nếu trói như thế nữa hắn sẽ chết."

    Tang Tang biết tiểu thư của mình, tiểu thư chỉ trừng phạt hắn chớ không muốn giết hắn.

    Ngọc Kiều khuấy đảo bát tổ yến, chợt nghĩ đến mã phu vẫn bị trói ở hậu viện.

    Bây giờ điều đọng lại trong tâm trí nàng là hình ảnh hắn trở thành Hoài Nam vương, và xác nàng bị vứt bỏ nơi hoang vu. Nghĩ đến đó nàng toát mồ hơi lạnh, vội nó: "Cởi trói cho hắn và đem thuốc trị thương qua."

    Mặc dù Ngọc Kiều rất kiêu ngạo, nhưng lúc đó nàng mới 15 tuổi, không có ý sát tâm nên sẽ không giết hắn

    "Nô tỳ biết là người có trái tim thiện lương, nô tỳ đi ngay bây giờ." Tang Tang mỉm cười, sợ rằng tên mã phu không chịu được nên vội chạy đi, vừa chạy vừa cầu nguyện cho hắn.

    Nhìn Tang Tang rời đi, trái tim Ngọc Kiều đập thật nhanh.

    Mặc dù không biết tại sao nàng lại nằm mơ như vậy nhưng cũng không cần xác nhận, Ngọc Kiều gần như có thể xác nhận những gì đã xảy ra trong giấc mơ chính là tương lai của mình.

    Nghĩ đến đó lòng cô rối loạn, sợ hãi, nàng đổ mồ hôi lạnh làm cho cơ thể nàng khó chịu, nên sai người chuẩn bị nước tắm.

    Ngâm mình trong bồn tắm phủ đầy cánh hoa, tâm trí cô tràn ngập hình ảnh nàng và mã phu trong bồn tắm, và má nàng nóng như lửa đốt.

    Nàng nhắm mắt lại và cả người chìm xuống nước, hy vọng sẽ bình tĩnh lại, và ngừng nghĩ về những hình ảnh hoang đường.

    Nhưng khi đắm mình trong nước, hình ảnh thậm chí còn rõ ràng hơn!

    Hắn ngã xuống vainàng, hơi thở gấp gáp và nóng như lửa không ngừng bao quanh tai cô với giọng nó trầm thấp mang tính dục vọng: "Cơ thể của nàng được làm từ gì, rất thơm, rất mềm.."

    Tuy hằng ngày Ngọc Kiều táo bạo hơn những cô nương khác nhưng như thế này nàng không chịu đựng được.

    Mặc dù Ngọc Kiều rất dũng cảm, nhưng nàng là hoàng hoa khuê nữ làm sao có thể tiếp xúc qua những chuyện đó, đến sách nàng còn chưa xem! Một hình ảnh dâm mĩ đầy kích thích như vậy hỏi sao nàng chịu đựng được;

    Mặc dù Ngọc Kiều không biết người đàn ông và phụ nữ thân mật như thế nào, nhưng bây giờ khi nhìn thấy những hình ảnh ướt át thế thì nàng đã biết

    Nàng ngồi dậy với những giọt nước nhỏ lăn trên má, Ngọc Kiều thở hổn hển và chạm vào má nóng như lửa, lẩm bẩm với chính mình: "Không sao đâu, chắc do mình bị quỷ ám thôi, bị quỷ ám thôi".

    Nàng thật sự nghĩ rằng mình bị quỷ ám, nên ban đêm cô đặt tượng Phật xung quanh mình

    Cô thậm chí còn đeo một chuỗi hạt và lấy bùa bình an để phù hộ mình.

    Ngọc Kiều được phụ mẫu bao bọc đã 10 năm, phụ mẫu nàng không cho nàng tiếp xúc những sóng gió. Bây giờ nàng lại mơ thấy những điều kì quái, nàng rất sợ hãi.

    Nàng sợ rằng cha mẹ sẽ rời bỏ nàng, nàng sợ rằng mình sẽ bị hoen ố, rằng nàng sẽ chết, và nàng sẽ bị bỏ nơi hoang vu mà không có ai thu thập xác cô..

    Nghĩ đến đây, Ngọc Kiều rùng mình. Nàng quyết sẽ không để chuyện đó xảy ra.

    Ngọc Kiều ngồi dậy khỏi giường và nghĩ cách gia đình mình không bị hãm hại. Lúc này, nàng chỉ mới 16 tuổi, vẫn còn đủ thời gian cô đảo ngược.

    Và bây giờ, điều quan trọng nhất là.. mã phu mà nàng ấy vô tình quất hôm nay sẽ là một Hoài Nam vương đầy tôn quý!

    Ngay cả khi hắn thoát tội, nhưng hắn vẫn tìm cách trả thù gia đình mình và làm nhục mình trong giấc mơ. Nghĩ đến đây, Ngọc Kiều cảm thấy run rẩy cả người.

    Mặc dù gia đình nàng là người giàu nhất thành, nhưng nàng cũng không đủ can đảm bàn chuyện hoàng gia với gia đình mình dù gì gia đình cô chỉ là một thương nhân.

    Nhưng bây giờ đánh hắn thì cũng đánh rồi, không biết nên làm gì tiếp theo?

    Nếu không, hay là nàng giết người giết khẩu

    Ngay khi nghĩ đến điều này, Ngọc Kiều lắc đầu dữ dội. Mặc dù nàng kiêu ngạo hay vô lý nhưng cũng không không có can đảm giết người, và nếu không thành công, hắn sẽ trả thù nàng, làm cho nàng chết không có chỗ chôn!

    Nghĩ đến giấc mơ cơ thể cô bị những lũ quạ ăn, thi thể ở nơi hoang vu không một bóng ngưởi lui tới, nghĩ đến đó, cảm giác rùng rợn từ trong lòng lan đến tứ chi, nàng hoảng loạn.
     
    Last edited by a moderator: 5 Tháng mười 2020
  5. THAI YEN NHI

    Bài viết:
    70
    CHƯƠNG 2.2:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nàng lo sợ, bất an, lo trái nghĩ phải làm sao mới thoát khỏi thảm cảnh ở trong mơ.

    Bây giờ chỉ còn cách là giao hảo với hắn trước khi trở thành Hoài Nam vương để bảo toàn tính mạng của mình và gia đình cũng có thể làm chỗ dựa cho Ngọc gia

    Ngọc Kiều không phải loại người đầu hàng trước số phận, nàng là một người dứt duy nghĩ gì sẽ làm đó. Sau khi thoát được ngõ cụt, trong lòng nàng cảm thấy thoải mái hơn 1 chút, và ngay lập tức đến thăm vết thương của mã phu để giảm bớt sự thù hận của hắn.

    Nàng rời khỏi giường, mặc y phục, buộc mái tóc dài bằng dải tóc rồi đi tới chỗ ở của mã phu.

    Trời đã khuya, trừ hạ nhân đang tuần tra thì tất cả đều đã ngủ say. Ngọc kiều ban đầu muốn đánh thức Tang Tang, đang ở trong phòng canh ở phòng bên cạnh, nhưng nàng cảm thấy rằng nàng đi xem vết thương của một tên hầu vào đêm khuya có chút không hợp được hay. Nếu phụ thân mà biết này chắc sẽ trách phạt.

    Nhưng nàng sợ khi một mình đi kiểm ta. Trước đây nàng sẽ không sợ một tên mã phu, nhưng đó chỉ là trước đây, bây giờ cứ nhớ lại giấc mơ thì nàng sẽ nghĩ đến hắn trong giấc mơ hành hạ nàng, làm cho nàng cảm thấy sợ hãi khi thấy hắn.

    Nghĩ vậy, nàng quay trở lại phòng và lấy dao găm mà nàng thường hay thu thập. Sau khi lấy con dao găm và đi ra ngoài, nàng nhận ra rằng tên mã phu đó đã bị nàng đánh sắp chết. Làm sao còn sức lực hại nàng? Không chừng nàng có thể hạ gục hắn bằng 1 tay.

    Ngọc Kiều mang theo một chiếc đèn lồng để tránh những hạ nhân đang tuần tra và đi bộ đến chuồng ngựa ở sân sau.

    Ngọc Kiều biết nơi ở của mã phu. Người quản sự đã từng nhắc với nàng, tên mã phu này không muốn ở chung phòng với quản sự mà muốn sống trong chuồng ngựa này.

    Đây không phải vấn đề gì lớn nên nàng để quản sự quyết định.

    Sau đó chuồng ngựa được mã phu làm sạch và không có mùi khó chịu.

    Bây giờ khi nàng trở lại chuồng ngựa 1 lần nữa, Ngọc Kiều nghĩ đến 2 con ngựa mà mình yêu quý, mũi có chút cay.

    Nàng hít một hơi thật sâu, cố gắng loại bỏ những cảm xúc chán nản, buồn bã, và cẩn thận bước đến túp lều bên cạnh chuồng ngựa. Nàng càng đi vào trong chuồng ngựa, tim của nàng đập nhanh, nàng cho rằng còn có thể nghe tiếng tim đập.

    Bùm bùm bùm..

    Đi tới ngoài cửa, Ngọc Kiều có thể ngửi thấy thoang thoảng mùi máu

    Nếu tên mã phu này mà chết có thể chứng minh rằng hắn là Hoài Nam vương giả, cũng như giấc mơ cũng là giả?

    Nhưng điều đó.. không có nghĩa là nàng thật sự đã giết hắn?

    Hôm nay, nàng thậm chí còn không nhớ rằng mình đã đánh roi mã nô đó. Nếu được coi là giết người thì nàng bị oan quá đi!

    Ngay cả khi khế ước bán thân của hắn nằm trong tay nàng, cũng tương đương với cuộc sống và cái chết của hắn phụ thuộc vào nàng, nhưng nàng không có ý muốn giết người!

    Khi nàng lo lắng, nàng không thể quan tâm đến bất cứ điều gì. Nàng giơ tay trực tiếp gõ cửa, nhưng khi bàn tay chạm vào cánh cửa, cánh cửa phát ra một tiếng kêu và mở ra một khoảng trống.

    Trái tim của Ngọc Kiều như muốn thoát ra ngoài. Sau khi do dự, nàng nhấc chiếc đèn lồng lên và đẩy cánh cửa cũ ra. Cánh cửa đã mở một nửa, và một mùi máu mạnh mẽ ngay lập tức xông vào mũi, khiến cô bịt mũi.

    Chỉ sau một thoáng do dự, nàng nhấc chân và bước vàophòng. Ngọc Kiều chưa bao giờ hạ mình xuống nơi này, và đây là lần đầu tiên nàng hoang đường tới đây.

    Ánh sáng của đèn lồng không sáng lắm, chỉ nhìn thấy những thứ ở gần đèn. Mặc dù vậy, Ngọc Kiều có thể thấy được lờ mờ bóng người đang nằm trên giường.

    Bước 1 bước tới, nàng ngập ngừng hét lên "Này?"

    Nhưng người trên giường không phản ứng gì cả, nghĩ rằng giọng mình nhỏ, sau đó nàng tăng giọng và lại hét lên: "Này, ngươi.. ngươi ổn chứ?"

    Thực sự sẽ không chết?

    Với sự hoảng loạn trong lòng, Ngọc Kiều vội vã đi

    Về phía trước với một chiếc đèn lồng, và thấy một chiếc giường vỡ được xây dựng bởi một tấm cửa bị mòn, và hắn nằm trên giường với đôi mắt nhắm nghiền.

    Khi nàng tới gần quan sát thì thấy mặt hắn đỏ 1 cách bất thường, và đôi mắt nàng nhìn sang vết thương. Mặc dù máu đã ngừng chảy, nhưng khi nhìn thấy vẫn ghê người!

    Thấy vậy, ngọc Kiều cũng ngạc nhiên, và nàng không quan tâm mùi máu nồng. Nàng đưa tay ra và vươn tay ra dưới mũi. Sau khi cảm thấy hơi thở nhẹ, nàng nhẹ lòng.

    Trong khi thở phào nhẹ nhõm, Ngọc Kiều liếc qua thấy Kim sang dược. Ngọc Kiều hơi nhíu mày và đặt chiếc đèn lồng xuống đất, nhặt cái lọ và mở nó ra, thấy thuốc vẫn còn và nhìn lại vết thương chưa được bôi thuốc.

    Có thể là khi thuốc được giao, hắn bị hôn mê trước khi thuốc được đưa?

    Nhìn quần áo của mã nô, Ngọc Kiều ngập ngừng và ngồi xổm xuống cởi y phục hắn.

    Nàng mới nắm lấy vạt áo, hắn đột nhiên mở mắt ra, một hàn ý lạnh thấu xương mà nàng đã thấy nhiều lần trong giấc mơ phát ra từ mắt hắn.

    Nhưng khi nhìn thấy rõ ràng là ai, cơn ớn lạnh biến mất ngay lập tức. Một ánh mắt ngạc nhiên và dấu vết tia ánh nhìn mang một chút dục vọng không dễ phát hiện, hắn vô thức nói: "Nếu tiểu thư muốn nô, cứ nói thẳng".

    Giọng nói trầm và khàn. Nàng không biết tiếng khàn này là do không uống nước trong một ngày, hoặc

    Một số lý do khác.

    Ngọc Kiều bất ngờ ngước lên, và nàng bắt gặp một đôi mắt đen mà cảm thấy rực lửa.

    Nghĩ đến giấc mơ, Hoài Nam vương cũng nhìn mình như vậy, nhịp tim của ngọc Kiều đột nhiên đập nhanh, cảm thấy mình gần như bị lửa thiêu rụi khắp cơ thể, và thậm chí hơi thở của nàng cũng không thoải mái. Nàng dường như đang cắn lưỡi, "Không phải.. ta không, ta không.."

    Đôi mắt của mã nô khẽ nheo lại, và ngay cả trong bóng tối này, tối đến mức cũng không thấy đế, Ngọc Kiều lúng túng và sửa lời nói ngay lập tức: "Muốn.."
     
    Last edited by a moderator: 5 Tháng mười 2020
  6. THAI YEN NHI

    Bài viết:
    70
    CHƯƠNG 3:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Muốn." Vừa nói xong, Ngọc Kiều gần như muốn cắn lưỡi!

    Không chỉ có mình Ngọc Kiều choáng váng mà cả người đàn ông nằm trên giường cũng chìm trong bàng hoàng.

    Ngọc Kiều đứng thẳng dậy, nhìn hắn giận dữ: "To gan!"

    Đối mặt với một lời tán tỉnh như vậy, Ngọc Kiều đột nhiên quên mất người đàn ông trước mặt này sẽ tôn quý như thế nào trong tương lai.

    "Sao ngươi dám đùa giỡn chủ nhân của mình!" Làm sao có ai dám đùa giỡn nàng, ?

    Hắn là người đầu tiên!

    Và còn nực cười hơn nữa, chính hắn là người làm ra chuyện cầm thú với nàng trong giấc, chớ đâu phải là nàng!

    Mã nô nhíu mày, nhưng không có cảm giác lo sợ, giọng hắn ta có vẻ trầm: "Tiểu thư ghé thăm vào đêm khuya, còn cởi y phục nô tài, nếu không muốn nô tài, thì người có ý gì?"

    Khi hắn nói, hắn chống đỡ tấm ván giường để ngồi dậy, nhưng hắn vừa di chuyển thì chạm đến vết thương, làm cho vết thương nặng hơn.

    Ngọc kiều nhìn vết thương của hắn cảm thấy có chút tội lỗi.

    Mặc dù nàng không trực tiếp đánh người, nhưng nàng chính là người sai đánh hắn vì nghĩ hắn chính là người hạ độc.

    Rốt cuộc, nàng đã giữ hai con ngựa trong năm năm. Từ con ngựa con cho đến bây giờ, tình cảm của nàng đối với chúng tự nhiên sâu đậm.

    Nhưng giờ nàng cảm thấy đau khổ nhưng mà phải chịu đựng!

    Khi nhìn thấy hắn chuẩn bị rời khỏi giường, hắn ngồi dậy làm cho máu trên vết thương rỉ ra nhiều hơn, thấy vậy Ngọc Kiều bình tĩnh lại và hét lên: "Mau nằm xuống!"

    Mã nô dừng lại một lúc. Thay vì tiếp tục, hắn ngồi dựa vào tường. Gục đầu, có một sự bối rối trong mắt hắn.

    Ngọc Kiều bí mật véo vào mu bàn tay để nàng có thể bình tĩnh lại. Nếu không nàng sẽ giống như một nha hoàn, hoảng đến mức khônggiống chính mình.

    * * * Nhưng kết thúc của giấc mơ đó thật đáng sợ!

    Nàng chưa bao giờ chú ý người đàn ông này thậm chí còn không biết tên hắn trước đây, vì vậy tôi chưa bao giờ nghĩ rằng hắn sẽ là vương gia và là người quyết định nửa cuộc đời còn lại của nàng là sống hay chết không có chỗ chôn. Bây giờ Ngọc Kiều cuối cùng cũng hiểu tại sao mình lại chọn hắn ta ở chợ đen khi chỉ nhìn 1 ánh mắt. Với 1 ánh mắt đầy bức người này sao chỉ có thể là 1 nô tài?

    "Ta không đến đây vì ngươi, mà là ta nhớ đến 2 con ngựa của ta, vì vậy ta chỉ vô thức đến đây, khi tới ta sợ ngươi sẽ tự sát nên muốn xem ngươi còn sống hay chết."

    "Tiểu thư yên tâm, nếu ta chết cũng sẽ không để tiểu thư mang danh giết người." vì hắn đã không uống nước 1 ngày nên giọng có hơi khàn.

    Ngọc Kiều sững sờ một lúc. Sao nghe hắn nói thế này có gì kì quái?

    Không có thời gian nhàn rỗi để suy nghĩ về những gì hắn nói. Âm thầm thở 1 hơi, để khiến mình tự tin hơn, Ngọc Kiều hỏi với giọng cứng rắn: "Ngựa của ta được ngươi nuôi dưỡng nên khi chúng có vấn đề ngươi cũng phải chịu trách nhiệm?"

    Mã nô cúi đầu và nhắm mắt lại, nên Ngọc kiềukhông thể thấy rõ biểu cảm của hắn, nàng cũng không thể phân biệt được vẻ mặt của hắn, nhưng vẫn thấy hắn gật đầu, "Đó hoàn toàn là lỗi của nô tài."

    Khi nghe nhắn xin lỗi, lòng của nàng kêu 1 tiếng "lộp bộp", điều này sẽ khiến hắn sau này có thể trở thành 1 Hoài Nam vương trong tương lai.

    Tuy nhiên, nàng hơi bối rối trước thái độ không

    Ngần ngại thừa nhận sai lầm của hắn.

    Theo những gì nàng mơ trong giấc mơ và lời kể của Tang Tang, mã nô thậm chí còn không thừa nhận lỗi trước khi hắn bị mình đánh đòn. Nếu hắn có thể thừa nhận sai lầm của mình mà không do dự vào

    Thời điểm đó, liệu nàng có ra tay nặng nề như vậy?

    Tuy nhiên, thái độ thừa nhận sai lầm sau khi bị đánh bây giờ có lẽ bị đánh nên sợ, cũng có thể hắn đang cố tình để làm mềm lòng nàng.

    "Những con ngựa dưới sự chăm sóc của nô đã khiến tiểu thư suýt bị thương, nên bị phạt cũng đáng."

    Hắn tự nguyện chịu phạt vì suýt làm nàng bị thương?

    Tại sao hắn càng nói nàng càng mơ hồ?

    Tâm trí Ngọc Kiều có chút bối rối. Nhưng vì hắn nói vậy, nàng cũng nghe theo hắn nói, không quan tâm ý tứ lời nói đó.

    Nàng ho 1 tiếng, và nói: "Ta luôn thưởng phạt phân minh, vì ngươi không chăm sóc tốt, nên con ngựa đã chết, ta suýt nữa bị thương, và việc đánh ngươi là hợp lý, nhưng mà do ta không tra rõ nguyên nhân mà đã đánh ngươi thì là ta sai nên 2 việc này huề nhau. Sau này ta sẽ không làm khó ngươi. Đối với những vết thương trên cơ thể ngươi, ta sẽ sai lang trung khám cho."

    Tôi không biết người này có thực sự trong lòng có giống lời mà hắn nói không, vì vậy ta chỉ có thể từng bước và cố gắng loại bỏ sự oán giận với Ngọc gia và nàng. Từng bước là chiến lược tốt nhất cho kế hoạch.

    Mục tiêu cũng đã đạt được. Ngọc Kiều nhấc chiếc đèn lồng lên và quay đi, nhưng đột nhiên nhớ ra là hắn chưa uống thuốc. Nàng định đi.

    Hình ảnh vết thương chảy máu xuất hiện trong tâm trí nàng, không hiểu sao Ngọc Kiều cảm thấy khó chịu trong lòng.

    Sau khi suy nghĩ một lúc, Ngọc Kiều quay lại và đặt chiếc đèn lồng trở lại.

    Nàng nâng cằm và nói: "Ta không muốn trở thành kẻ giết người nên ta sẽ nhìn ngươi uống thuốc rồi mới đi."

    Hắn nhìn nàng chằm chằm.

    Bộ quần áo màu xám xanh trên cơ thể mã nô đã bị vấy bẩn bởi máu của hắn. Đoán hắn đã bị phơi nắng 1 ngày nên đôi môi của hắn bị nứt nẻ và bong tróc, và khuôn mặt của anh hắc hồng làm cho nàng không nhận ra 1 khuôn mặt tuấn tú như trong giấc mơ, với dáng người cao ráo và đẹp trai trong chiếc áo choàng đen sang trọng cưỡi trên lưng ngựa. Cho nên hiện tại bộ dáng này lớn lên chắc không kém, có điều bây giờ nhìn hắn có chút ốm yếu.

    CHƯƠNG 3.2

    Ngọc Kiều nhìn hắn chăm chú, làm cho mã nô bối rối trước hành vi kì quặc của chủ tử mình.

    Mặc dù rất bối rối, nhưng hắn vẫn lấy lọ kim sang dược. Sau khi mở ra, hắn đặt lọ thuốc bên cạnh rồi cởi y phục đã dính vào da thịt.

    Khi Ngọc kiều thấy hắn cởi y phục đã dính vào vết thương tay không chậm và dừng lại lúc nào. Chỉ nhìn vào nàng đã cảm thấy kinh hoàng.

    Khi cởi y phục ngoài, sau đó là hắn ở trần. Ngọc Kiều, hoảng loạn khi thấy phần trên ở trần, cảm thấy khuôn mặt mình vô thức bị đốt cháy, mím môi và vô thức hướng ánh mắt sang nơi khác.

    Có một cơn gió thổi vào từ bên ngoài cánh cửa, nhưng Ngọc Kiều vẫn cảm thấy rất nóng, nóng đến nỗi nàng thậm chí còn đổ mồ hôi lưng.

    Mùi máu được trộn lẫn với một mùi thuốc nhẹ, làm cho Ngọc Kiều cảm thấy khó chịu. Một bên là ảnh hưởng của những giấc mơ, một bên là mùi hăng, thực sự không chịu nổi, nên nàng véo mũi và nói: "Ngươi tự dùng thuốc đi, ta đi trước."

    Nói xong, nàng quay người bỏ đi mà không lấy đèn lồng.

    Ngay khi Ngọc Kiều quay người rời đi, tay đang tha thuốc của mã nô dừng lại một chút. Ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm bóng lưng nàng.

    Mãi đến khi hình bóng nàng biến mất trong màn đêm, hắn mới dời mắt đi và nhắm mắt lại, hắn tham lam hít một hơi.

    Là một con mồi sống sót 1 cách tuyệt vọng trên khu săn bắn được giới quý tộc săn lùng, có thể thấy rõ mùi hương kiêu ngạo trong mùi máu phong phú.

    Hương thơm thuộc về của 1 cô nương.

    Mới vừa rồi hắn thực sự ngất xỉu, nhưng khoảnh khắc ai đó chạm vào hắn, hắn tỉnh dậy ngay lập tức.

    Bởi vì nàng không lấy đèn lồng, nàng vô tình va vào cái cây làm cho trán nàng bầm một mảng. Khi trở về phòng nàng nằm xuống, nhưng nàng không ngủ được, nàng lăn qua lăn lại, vì chỉ khi nhắm mắt lại, nàng sẽ thấy hình ảnh thấy chính mình khi chết sẽ bị phơi thây nơi hoang vu.

    Vào sáng sớm Tang Tang và các nha hoàn vào phòng để hầu hạ Ngọc Kiều, họ bị bất ngờ bởi mảnh màu xanh và tím trên đỉnh trán của ngọc Kiều.

    Tang Tang kêu lên: "Có chuyện gì với tiểu thư vậy?"

    Ngọc Kiều vẫy tay, "đừng có làm ầm lên, hôm qua không cẩn thận, ngủ rớt xuống va trúng đầu thôi."

    Nàng giơ tay lên và chạm vào trán, đụng trúng làm cho cô kêu "Tê. Tối qua cô lo lắng về tương lai nên không chú ý vết thương, không ngờ nó lại nặng như vậy.

    Tang Tang nhìn màu tím xanh phía trên trán tiểu thư, và thấy đau cho tiểu thư.

    Lo lắng nói:" Da tiểu thư rất trắng nên chắc sẽ thấy rõ lắm với lại vết thương này chắc mấy ngày mới hết, trước tiên tiểu thư đi rửa mặt đi, rồi nô tỳ lấy thuốc mỡ bôi. "

    Sau đó, Tang tang đi đến tủ quần áo, mở ngăn kéo và lấy ra một cái lọ nhỏ.

    Sau khi Ngọc Kiều tắm rửa, Tang Tang mở cái lọ nhỏ, và một mùi thơm sảng khoái tỏa ra.

    Ngọc Kiều liếc nhìn cái lọ nhỏ và hỏi:" Đây là cái gì? "

    Tang Tang bôi thuốc lên và trả lời:" Là mộc phù dung được lão gia mua cách đây không lâu, nghe nói mộc phù dung này rất quý. Nô tỳ nghe nói nó có thể trị được sẹo và tan máu bầm, hiệu quả nó rất cao. "

    Ngọc kiều nghe, nhìn lọ thuốc một cách chu đáo. Nếu có thể trị sẹo, hay đợi vài ngày làm món quà tậng cho mã nô, để hắn xóa những vết roi đó, khi tương lai hắn trở thành Hoài Nam vương, nhìn thấy những vết sẹo do roi đánh để lại nhớ đến cảnh làm nô đầy nhục nhã. Thì đối với Ngọc gia là hận.

    Nghĩ về điều này, Ngọc Kiều nói:" Ngươi hãy lấy nhiều hơn cho ta.

    "Vâng, nô tỳ sẽ sai người đến kho lấy." Tang Tang bôi thuốc xong rồi chải tóc cho nàng.

    "Tiểu thư, lão gia vừa cho người thông báo lão gia sẽ quay về vào 3 ngày nữa."

    Nghe những lời đó, Ngọc Kiều hạ mắt xuống và nhớ lại thời gian trong giấc mơ. Thời gian phụ thân trở về phù hợp với thời gian trong giấc mơ. Những chuyện xảy ra trong giấc mơ ngày càng trở thành sự thật làm cho nàng cảm thấy lo lắng.

    Sau khi phụ thân trở lại, nàng phải tìm cách nhắc nhở người rắng có ai đó muốn hãm hại.

    Nha hoàn mặc cho Ngọc Kiều là một bộ y phục đỏ nhạt kết hợp mái tóc được búi với trâm cài mã não tua rua làm cho nàng xinh đẹp và đầy sức sống

    Sau khi mặc y phục, Tang Tang nói: "Tiểu thư, đại sư đã đến, khi nào mình mới niệm kinh siêu độ?"

    Đạp Liệt và Trục Tuyết là hai con ngựa mà bị người ta hạ độc.

    Ngọc Kiều thở dài. Sau khi suy nghĩ một lúc, nàng nói: "Sau hỏa táng xong rồi đặt Đạp Liệt và Trục Tuyết sau núi, rồi siêu độ chúng."

    Tang Tang hỏi: "Còn người hạ độc phải giải quyết như thế nào?"

    Khuôn mặt Ngọc Kiều buồn tẻ. "Đánh anh ta và đưa hắn đến nha môn, nói rằng hắn đầu độc con ngựa và suýt giết chết ta."

    Hôm qua nàng suýt ngã ngựa, rất nhiều người nhìn thấy, nàng cũng không phải nói dối. Người này rất độc ác nếu để bên ngoài, có thể làm những điều xấu xa hơn, tốt nhất là giam hắn.

    Sau một lúc lâu, nàng tiếp tục nói: "Ngươi hãy mời lang trung đến xem mã nô, ta không muốn thấy hắn chết."
     
    Last edited by a moderator: 5 Tháng mười 2020
  7. THAI YEN NHI

    Bài viết:
    70
    CHƯƠNG 4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi trở về phòng, Ngọc Kiều hỏi Tang Tang: "Đại phu đã xem qua mã phu chưa?"

    Tiểu thư bỗng nhiên hỏi một tên mã nô, Tang Tang sững sốt một chút rồi trả lời: "Đại phu đã tới xem và nói rằng cơ thể của tên mã nô rất khỏe mạnh, và vết thương chỉ là ngoài da không ảnh hưởng đến xương cốt. Chỉ cần nghỉ ngơi trong vòng 7, 8 ngày là được và không được chạm vào nước. Nhưng mà tiểu thư, nô tỳ thấy rất kỳ lạ."

    Ngọc Kiều cầm chiếc cốc khững lại một chút rồi đặt chiếc cốc xuống. Nàng hỏi, "Có gì lạ?"

    Tang Tang cau mày và nói: "Người bình thường phải nằm xuống ít nhất một tháng khi bị thương nặng như vậy, nhưng tên mã nô này chỉ cần nằm trong vòng bảy hoặc tám ngày. Khi hôm qua bị đánh cũng không nghe thấy hắn rên, đầu lông mày một chút cũng không nhíu lại".

    Lúc đang nói suy nghĩ của mình nàng vừa nó vừa rót nước cho tiểu thư.

    Ngọc Kiều nhớ lại gì đó, nhưng không phải lúc nàng đánh người, mà là trong giấc mơ, vì vậy nàng không nhận thấy quá nhiều chi tiết. Nhưng theo lời Tang Tang kể, nàng nhớ rằng đêm qua thấy hắn cởi y phục và bôi thuốc cũng không thấy hắn nhăn mặt.

    Có phải hắn không biết đau?

    Sau khi suy nghĩ một lúc, Ngọc Kiều nói: "Khi ta mua hắn, ta nghe người bán nói rằng trước đó hắn ở bãi săn. Đã khoảng 20 lần hắn thoát khỏi cuộc săn bắn. Chắc hắn phải chịu nhiều thương tích. Vết thương như thế này đối với hắn cũng chả là gì"

    Nàng uống một ngụm trà và tiếp tục: "Bãi săn mà hắn thoát ra ấy là lấy người sống làm mối. Có 20 cuộc săn bắn. Mỗi lần chỉ có một người sống sót, và hắn là người duy nhất sống sót."

    Về lai của mã nô nàng vẫn còn biết rõ.

    Một số nhà quyền quý coi nô lệ là cỏ, chỉ để cho vui, nên họ đã nuôi một nhóm nô lệ và đưa họ vào nơi săn bắn để săn bắn. Mã nô này từng là một con mồi bị nhốt trong khu săn bắn để quý tộc săn bắn. Sau đó, khu vực săn bắn đã bị đóng cửa, và hắn ta được gửi đến chợ đen để bán đấu giá cùng với những nô lệ từ những nơi khác nhau. (ác wa =_=)

    Nói về điều đó, Ngọc Kiều lại nghĩ đến một Hoài Nam vương có cuộc sống như thế nào.

    Bởi vì Ngọc Kiều không phải là một theo quy cũ, nên sở thích và nỗi sợ hãi của nàng khác với những người khác. Nàng không cảm thấy sợ hãi khi biết nguồn gốc của mã nô, nhưng nàng cảm thấy hơi thú vị, nhưng giờ nàng biết rằng tên mã nô say này sẽ thành Hoài Nam vương nên nàng mới hoảng loạn.

    Tang Tang rùng mình khi nghe thấy lấy một con người sống làm mồi. "Tiểu thư, vậy tên mã nô đó rất nguy hiểm, người biết vậy sao còn mua hắn?"

    Ngọc Kiều không trả lời, nàng vuốt chiếc cốc dọc theo mép cốc. Sau đó, nàng chán nản và nói: "Lúc đó chắc ta bị lừa đá."

    Nếu không phải vì điều đó, nàng sẽ gặp lại rắc rối. Ý nghĩ về việc hắn ta trả thù mình trong giấc mơ đột nhiên xuất hiện, nàng xấu hổ và khó chịu.

    "Tiểu thư.." Tang Tang bất lực gọi chủ tử của mình không có nửa phần giống một tiểu thư khuê các khác. Tang Tang nghĩ đến tên mã nô thì ảm đạm, với một chút sợ hãi trong lòng, nàng đề nghị: "Tại sao chúng ta không bán hắn hay đuổi hắn ra khỏi phủ?"

    Tâm trạng Ngọc Kiều chậm lại, và cô lặng lẽ nghe lời khuyên của Tang Tang. Nếu làm theo lời của nha hoàn mình há chẳng phải tự tìm chỗ chết, còn chết thảm hơn trong giấc mơ.

    Mặc dù đêm qua đã nói rõ ràng, ai biết hắn nghĩ gì trong lòng. Vì vậy, trước khi những ân oán đã được loại bỏ hoàn toàn, và không có chỗ cho tình ngiã, làm sao nàng dễ dàng tiễn người đi.

    Nhưng làm thế nào để có tình nghĩa đây?

    Nàng suy nghĩ một lúc và nói "Hắn thoát ra từ bãi săn, thân thủ hắn chắc cũng không tệ hay là để hắn làm hộ vệ ta."

    Mặc dù nàng đặt cạnh hắn bên cạnh thì ngày nào cũng phải cảnh giác, nhưng điều này cũng có thể được ân cần với hắn theo thời gian, để hắn nhận ân sủng của nàng, rồi sau này trở thành ngọn núi sau lưng hỗ trợ nàng.

    Tang Tang không biết tính toán trong lòng Ngọc Kiều, sợ hãi và nói: "Tiểu thư, người đang nói giỡn phải không, hắn nguy hiểm như vậy sao lại để hắn làm hộ vệ?"

    Ngọc Kiều lắc đầu rất nghiêm túc: "Ta không đùa đâu."

    Sau khi suy nghĩ một lúc, nàng nói: "Ngươi hãy nói nhà bếp nếu cho hắn đồ ăn bổ dưỡng nhưng đừng để cho hắn biết."

    Tang Tang nhìn tiểu thư của mình với một ánh mắt lo lắng. Tiểu thư trước đây đối với hạ nhân rất bình thường, nhưng trong hai ngày qua, không biết tại sao, nhưng tiểu thư rất quan tâm đến mã nô.

    Có phải vì bị thương ở đầu hôm qua, nên đầu bị hỏng rồi?

    Trong nhiều ngày, Ngọc Kiều yêu cầu Tang Tang báo cáo về tình hình của mã nô, nhưng từ khi nàng thăm hắn vào buổi tối thì nàng không có đi gặp hắn nữa.

    Thứ nhất là đi tìm như vậy thì quá đường đột, và nghĩ đến giấc mơ thì khi gặp mã nô nàng thấy khó chịu nên nàng cần thêm thời gian.

    Vào ngày thứ ba phụ mẫu nàng từ Cẩm Châu quay về.

    Cách đây một thời gian Ngọc phu cảm thấy không khỏe nên Ngọc Lão gia đã đưa phu nhân đến Cẩn Châu trị bệnh. Vì phải đi đường thủy, mà Ngọc Kiều không đi thuyền được nên phải ở lại phủ.

    Không chỉ cha và mẹ của Ngọc Kiều trở lại, mà còn có vị hôn phu của nàng, Thẩm Hoành Kính.

    Thẩm Hoành Kính là biểu huynh của nàng. Hôn ước này được định ra từ nhỏ và nàng cũng thích biểu huynh của mình nên cũng không có ý kiến gì về hôn ước.

    Nghe nói giữa trưa moi ngời sẽ đến, vì vậy Tang Tang đã thay y phục cho chủ tử vào sáng sớm. Hôm nay bộ dáng cô dịu dàng, thước tha tương phản bộ dáng năng động thường ngày.

    Tang Tang nhận thấy sự khác lạ của chủ tử: "Chẳng phải tiểu thư biết Thẩm thiếu gia sẽ quay về cùng với lão gia, mừng rỡ một đêm không ngủ, nhưng hôm nay soa tiểu thư chau mày, ủ rũ vậy?"

    Ngọc Kiều cảm thấy bất lực nằm xuống bàn, cảm thấy rất phức tạp.

    Trong giấc mơ, nàng không chỉ nhìn thấy tương lai của gia đình mình và tên mã nô, mà còn nhìn thấy tương lai của mình và biểu huynh.

    Thẩm Hoành Kính là một người đọc sách. Hầu hết ngưởi đọc sách thường rất kiêu ngạo, vì vậy từ nhỏ, Ngọc Kiều đã ở bên hắn, nhưng hắn luôn lạnh lùng với nàng. Trước đây nàng không cảm thấy gì, nhưng khi nàng trở thành người ngoài cuộc và xem nó, nàng thực sự cảm thấy không xứng đáng.

    Hơn nữa, sau khi trở về Cẩm Châu, Thẩm Hoành Kính đến để thảo luận về việc giải trừ hôn ước.

    Trong giấc mơ, Thẩm Hoành Kính đã có người trong lòng. Đối với người khác trong lòng này, hằn chán ghét cô, chán ghét sự kiêu ngạo và không có hiền lương thục đức, mặc kệ thanh danh danh của nàng mà giải trừ hôn ước.

    Nàng thực sự thích Thẩm hoành Kính, nhưng nghĩ đến trái tim của mình bị hắn giẫm đạp và xem thường thì nàng thấy không thoải mái.

    Nghĩ về điều này, nàng không muốn gặp hắn chút nào.

    Mặc dù không muốn gặp nhưng hắn đến cùng cha mẹ nàng vào giữa trưa gặp nàng.

    Không thể phủ nhận rằng Thẩm Hoành Kính có một làn da đẹp. Một chiếc áo choàng trắng, gọn gàng và ngăn nắp, toát lên khí chất của một văn nhân.

    Ngọc Kiều trực tiếp phớt lờ Thẩm Hoành Kính, khi hắn bước vào. Nàng kêu 1 tiếng "Phụ thân" rồi tiến tới ôm cánh tay mẫu thân, nói: "Sao 2 người đi lâu thế, con thật nhớ nếu mai mà 2 người không quay về con sẽ đến Cẩm Châu."

    Trước kia Ngọc phu nhân cũng là một mỹ nhân, sau khi thành hôn với Ngọc lão gia lại không có thiếp, được ăn mặc rất tốt, cho nên nhìn Ngọc phu nhân rất trẻ tuổi

    Khuôn mặt Ngọc phu nhân cười vì những lời ngọt ngào của con gái. Véo khuôn mặt của con gái mình, sủng nịch nói: "Ta thấy không ai quản con nên con rất sống tự tại." "Làm sao có thể, con ở trong phủ rất an phận".

    Ngọc lão gia nghe vậy, Liếc nhìn nàng với vẻ hoài nghi: "Nếu con có thể bình yên, sẽ xuất hiện cơn mưa màu đỏ."

    Vợ chồng Ngọc gia chưa bao dùng tam tòng tứ đức trói buộc nữ nhi duy nhất của mình. Cũng không ép buộc nàng học quy tắc của nữ tử, vì cảm thấy nàng sống hoạt bát thế này tốt hơn.

    Một gia đình ba người nói chuyện cười đùa từ ngoài sân đến sảnh chính. Thẩm Hoành Kính đi thao họ đứng nãy giờ, cảm thấy hơi khó chịu.

    Trước đây, khi hắn đến Hoài Châu, biểu muội đầu tiên sẽ chạy đến chỗ hắn. Lần này, nàng cũng không nhìn hắn, khiến hắn hơi bất ngờ.

    Bước vào sảnh chính, Ngọc phu nhân nhớ đến Hoành Kính và nhắc Ngọc Kiều, "Biểu huyng con cũng đang ở đây."

    Ngọc Kiều nghe thấy điều này, rồi quay sang nhìn Thẩm Hoành Kính, ý cười phai nhạt và lòng cũng có chút phức tạp: "Chào biểu huynh."

    Trong quá khứ Ngọc Kiều cũng đã chào hắn nhiều lần, nhưng ngược lại hôm nay, âm thanh này có vẻ rất xa lạ.

    Về vấn đề này, 2 vợ chồng Ngọc gia có phần ngạc nhiên.

    Mặc dù trong lòng hắn thấy lạ, nhưng hắn không quan tâm quá nhiều. "Ừm" một tiếng rồi xoay người lấy hộp gấm trên tay gã sai vặt.

    Hoành Kính trong tay cầm 1 thổ cẩm.

    Hắn bước tới đưa cho Ngọc Kiều: "Đây là món quà ta chuẩn bị cho muội."

    Ngọc Kiều liếc xuống nhìn chiếc hộp. Trong giấc mơ, có một cảnh như vậy, và bên trong chiếc hộp là một chiếc vòng tay bằng ngọc màu trắng.

    Ngọc Kiều mỉm cười và nhận lấy.

    "Ngọc Kiều đa tạ biểu huynh" Ngọc phu nhân cười nói: "Quà này Hoành Kính đặc biệt chọn cho con đó."

    Ngọc Kiều thầm hy vọng rằng bên trong không phải là vòng ngọc, chính liền mở ra, nàng thất vọng.

    Nó thực sự là một vòng tay ngọc trắng.

    Trong giấc mơ, Ngọc Kiều rất vui vì món quà này trong một thời gian dài, nhưng giờ nàng không thấy vui một chút nào.

    "Ta cũng đã chuẩn bị một món quà cho nhị thúc, muội có muốn cùng đi với ta không?"

    Ngọc Kiều có một người thúc là cùng cha khác mẹ với phụ thân nàng. Phủ của nhị thúc bên cạnh phủ của nàng, chỉ cách nhau 1 bức tường.

    Ngọc Kiều nhìn xuống chiếc vòng tay ngọc trắng trong hộp thổ cẩm một lúc, không lộ ra cảm xúc. Nàng ngẩng đầu lên và nói: "Đương nhiên."

    Ngọc Kiều ở lại nói chuyện với cha mẹ một lúc, thấy mẫu thân mệt mỏi nên liền không tiếp túc quấn lấy, nàng cùng Hoành Kính rời khỏi. Vì Hoành Kính từng ở trong phủ khi đến Hoài Châu nên không cần sắp xếp phòng.

    Nếu như trong quá khứ, Ngọc kiều chắc chắn có điều để nói, nhưng bây giờ chỉ lặng lẽ đi cạnh nhau.

    Thẩm Hoành Kính chắc đang muốn gặp người nên không nhận thấy biến đổi của nàng.

    Đi đến sở cư xích ngọc tiểu uyển. Tuy ngăn cách cái hồ nhưng đôi mắt sắc bén vẫn nhận ra người đứng ở sân ngoài. Chẳng phải tên mã nô đó nên nghỉ dưỡng 7, 8 ngày sao?

    Dường như nhận ra gì đó, hắn quay người lại nhìn về phía Ngọc kiều.

    Chỉ nhìn thoáng qua, thậm chí không thể nhìn rõ biểu cảm, nhưng Ngọc kiều vẫn cảm thấy một cảm giác áp bức không thể giải thích được đến từ phía đối diện. Một cảm giác tê dại xuất hiện khiến nàng không thể giải thích được.

    Với một cái liếc mắt, mã nô cúi đầu về phía Ngọc Kiều.

    "Biểu muội, biểu muội?"

    Thẩm Hoành Kính gọi nàng hai lần, Ngọc Kiều hồi phục lại, ánh mắt có chút tan rã nhìn hắn. "Gì thế, biểu huynh?" Thẩm Hoành Kính nói: "Sau nửa canh giờ ta sẽ tìm muội đến bái phỏng nhị thúc".

    Bây giờ nàng chỉ nghĩ đến tại sao tên mã nô lại ở trước phòng nàng. Nàng không để ý những gì Thẩm Hoành Kính nói nên nàng chỉ gật đầu có lệ.

    Và nói "Được thôi." Tách khỏi Thẩm Hoành Kính, Ngọc Kiều dẫn Tang Tang đi chầm chậm về phía sân của mình.

    Nàng hạ giọng và hỏi Tang Tang: "Ngươi có hắn hãy chăm sóc vết thương của mình hay không?"

    Tang Tang bối rối trả lời: "Nô tỳ cũng đã nói nhưng không biết sao hắn lại ở đây". Tuy khoảng cách ngắn nhưng nàng đi rất chậm.

    Ngọc Kiều ban đầu muốn chuẩn bị tinh thần cũng như cho thời gian hắn trị vết thương. Và để bản thân chấp nhận giấc mơ ngu ngốc đó, rằng sau này tên mã nô đó trở thành một vương gia tương lai. Điều quan trọng nhất là thay đổi thái độ của bản thân đối với mã nô này.

    Nàng hít một hơi để bình tĩnh lại.

    Khi đến nơi, hắn hành lễ với nàng: "Nô tài gặp qua tiểu thư."

    Sau khi biết người xưng nô tài này với mình, sẽ là một vương gia đầy quyền lực trong tương lai nàng cảm thấy một cơn ớn lạnh đi ngang qua.

    Ngọc Kiều chưa bao giờ chú ý đến giọng nói hắn trước đây, nhưng bây giờ lắng nghe cẩn thận, nàng cảm thấy rất thấp. Và giọng điệu thậm chí không có một tia hèn mọn. Hắn là người đầu tiên làm cho Ngọc Kiều cảm thấy có thể đem từ 'nô' nói thành từ 'ta'.

    "Sao ngươi ở đây?" Yu Jiao liếc hắn, cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một chút, thầm nghĩ rằng không thể để lộ sự hèn nhát trước mặt hắn.

    "Tiểu thư bảo nô tài sau khi lành vết thương sẽ làm hộ vệ, nay vết thương đã lành nên nô tài đến đây."

    Ngọc Kiều giật mình. Trong một vài ngày, vết thương của hắn sao có thể lành nhanh vậy?

    Hay là hắn nghĩ nàng có thể trừng phạt hắn, nên chịu đựng mang vết thương đến đây?

    Ngọc Kiều nghĩ có thể khả năng này nên nói: "Cái chết của Trục Tuyết và Đạp Liệt thực sự là trách nhiệm của ngươi, nhưng vì ngươi đã chịu phạt, ta sẽ không truy cứu nữa nên ngươi hãy quay về nghỉ ngơi 5 ngày rồi hãy đến đây."

    Manu vẫn cúi đầu và bình tĩnh nói: "Vết thương của ta đã khỏi." Ngọc Kiều không phải là người giỏi thương lượng. Mặc dù nàng sợ hắn, nhưng nàng từ nhỏ tới giờ là một tiểu thư, không có ai dám làm trái ý nảng với phong cách cứng rắn nên không cho phép từ chối: "Ta đã nói 5 ngày sau thì 5 ngày sau ngươi hãy quay lại."

    Cuối cùng, sau khi đi ngang qua hắn, nàng dường như nghĩ đến gì đó. Nàng dừng lại, quay lại nhìn hắn. "

    " Ngươi có tên trước khi đến Ngọc Phủ phải không? "

    Ngọc Kiều đã hỏi tên của hắn qua Tang Tang nhưng Tang Tang nói không biết. Sau đó Tang Tang đi hỏi người khác, cũng nói không rõ.

    Mã nô này dường như chỉ có một mình từ khi khi hắn vào phủ đến bây giờ. Ngoại trừ con ngựa không thấy hắn ở cùng ai. Có lẽ hắn cũng nói qua tên cho người quản sự. Nhưng sau một năm trôi qua, quản sự đó cũng gọi là mã nô nên cũng quên mất tên hắn.

    Hắn nhíu mày lại:" 87. "

    Ngọc Kiều sững sờ," 87? "

    Giọng nói của hắn vẫn trầm và mượt mà." Là số của nô tài trong khu săn bắn. "

    " Tên trước khi vào khu săn bắn là gì? "Hắn lắc đầu." Nô tài không nhớ. "

    Ngọc Kiều ngẩn người. Chẳng lẽ hắn không nhớ rõ sự tình, hay hắn gặp biến cố nào đó nên mất trí nhớ?

    Các vương gia đều được thừa hưởng từ phụ thân của mình. Vài ngày trước, Ngọc Kiều đã sai người điều tra xem ở trong triều có vị vương gia họ Hoài Nam không, nhưng lại nhận được là không có, nàng hoài nghi làm sao tên mã nô này trở thành vương gia.

    Điều duy nhất nàng biết bây giờ là 2 năm nữa hắn sẽ trở thành Hoài Nam vương, đất phong là Hoài Châu.

    Sau một hồi im lặng, Ngọc Kiều suy nghĩ:" Vậy thì ta sẽ đặt tên cho ngươi.. "

    Ngọc Kiều không biết nên đặt tên gì cho hắn. Sau khi suy nghĩ, nàng nhớ hạ nhân trong phủ không phải tên Phúc Đông thì cũng là Phúc Toàn, hay là đặt tên là Phúc Vượng.

    Tuy nhiên, cái tên Phúc Vượng này cùng với hắn một chút cũng không hợp. Rốt cuộc, sau này hắn cũng là một vương gia. Đặt tên như vậy không tránh khỏi tương lai hắn nghĩ mình cố ý hạ nhục hắn, thế thì thảm rồi.

    " Tang Tang, ngươi nghĩ nên đặt tên gì cho hắn. "Không thể nghĩ ra một cái tên hay, nên đem nhiệm vụ này vứt sang cho Tang Tang.

    Tang Tang đột nhiên được gọi tên làm vẻ mặt nàng ngu ngốc. Sau một lúc, nàng thì thầm nói một cái tên," Nếu không thì liền gọi là phúc? "

    Ngọc Kiều: .

    Sao tên lại giống một con chó vậy? Không bằng để nàng tự đặt

    Đôi mắt của Ngọc Kiều rơi vào mã nô. Nàng nhớ lại liệu nàng nghe tên hắn trong giấc mơ chưa, nhưng khi nghĩ lại, khuôn mặt tuyệt đẹp của nàng lập tức chuyển sang màu đỏ.

    Những giấc mơ sâu sắc nhất liên quan tới hắn chính là những hình ảnh xấu hổ đó.

    Dường như một lần trong giấc mơ đáng xấu hổ đó, hắn đã làm nàng hô cái gì, mơ hồ âm giang, nhưng càng nghĩ về nó, khuôn mặt của nàng càng đỏ hơn, và thậm chí hơi khó thở. Vì vậy, nàng không dám tiếp tục nghĩ về nó.

    " Ta sẽ gọi ngươi là Bùi Cương. "Sau khi lấy từ đồng âm và tìm kiếm một họ dễ nghe thế là thành tên.

    Sau khi kết thúc việc đặt tên, Ngọc Kiều không nói gì nhiều vì cảm thấy nóng khắp người, vì vậy nàng quay lại và rời đi. Đi rất nhanh, dường như có ai đuổi theo.

    Khi hắn nghe thấy từ" Bùi Cương ", hắn hơi sững sờ.

    Sau một lúc lâu, khóe môi khẽ nhếch lên, và thì thầm tên" Bùi Cương".

    Các góc môi dường như được nâng lên dường như rất hài lòng với cái tên.
     
    Last edited by a moderator: 5 Tháng mười 2020
  8. THAI YEN NHI

    Bài viết:
    70
    CHƯƠNG 5

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngọc Kiều nhìn hắn chăm chú, làm cho mã nô bối rối trước hành vi kì quặc của chủ tử mình.

    Mặc dù rất bối rối, nhưng hắn vẫn lấy lọ kim sang dược. Sau khi mở ra, hắn đặt lọ thuốc bên cạnh rồi cởi y phục đã dính vào da thịt.

    Khi Ngọc kiều thấy hắn cởi y phục đã dính vào vết thương tay không chậm và dừng lại lúc nào. Chỉ nhìn vào nàng đã cảm thấy kinh hoàng.

    Khi cởi y phục ngoài, sau đó là hắn ở trần. Ngọc Kiều, hoảng loạn khi thấy phần trên ở trần, cảm thấy khuôn mặt mình vô thức bị đốt cháy, mím môi và vô thức hướng ánh mắt sang nơi khác.

    Có một cơn gió thổi vào từ bên ngoài cánh cửa, nhưng Ngọc Kiều vẫn cảm thấy rất nóng, nóng đến nỗi nàng thậm chí còn đổ mồ hôi lưng.

    Mùi máu được trộn lẫn với một mùi thuốc nhẹ, làm cho Ngọc Kiều cảm thấy khó chịu. Một bên là ảnh hưởng của những giấc mơ, một bên là mùi hăng, thực sự không chịu nổi, nên nàng véo mũi và nói: "Ngươi tự dùng thuốc đi, ta đi trước."

    Nói xong, nàng quay người bỏ đi mà không lấy đèn lồng.

    Ngay khi Ngọc Kiều quay người rời đi, tay đang tha thuốc của mã nô dừng lại một chút. Ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm bóng lưng nàng.

    Mãi đến khi hình bóng nàng biến mất trong màn đêm, hắn mới dời mắt đi và nhắm mắt lại, hắn tham lam hít một hơi.

    Là một con mồi sống sót 1 cách tuyệt vọng trên khu săn bắn được giới quý tộc săn lùng, có thể thấy rõ mùi hương kiêu ngạo trong mùi máu phong phú.

    Hương thơm thuộc về của 1 cô nương.

    Mới vừa rồi hắn thực sự ngất xỉu, nhưng khoảnh khắc ai đó chạm vào hắn, hắn tỉnh dậy ngay lập tức.

    Bởi vì nàng không lấy đèn lồng, nàng vô tình va vào cái cây làm cho trán nàng bầm một mảng. Khi trở về phòng nàng nằm xuống, nhưng nàng không ngủ được, nàng lăn qua lăn lại, vì chỉ khi nhắm mắt lại, nàng sẽ thấy hình ảnh thấy chính mình khi chết sẽ bị phơi thây nơi hoang vu.

    Vào sáng sớm Tang Tang và các nha hoàn vào phòng để hầu hạ Ngọc Kiều, họ bị bất ngờ bởi mảnh màu xanh và tím trên đỉnh trán của ngọc Kiều.

    Tang Tang kêu lên: "Có chuyện gì với tiểu thư vậy?"

    Ngọc Kiều vẫy tay, "đừng có làm ầm lên, hôm qua không cẩn thận, ngủ rớt xuống va trúng đầu thôi."

    Nàng giơ tay lên và chạm vào trán, đụng trúng làm cho cô kêu "Tê. Tối qua cô lo lắng về tương lai nên không chú ý vết thương, không ngờ nó lại nặng như vậy.

    Tang Tang nhìn màu tím xanh phía trên trán tiểu thư, và thấy đau cho tiểu thư.

    Lo lắng nói:" Da tiểu thư rất trắng nên chắc sẽ thấy rõ lắm với lại vết thương này chắc mấy ngày mới hết, trước tiên tiểu thư đi rửa mặt đi, rồi nô tỳ lấy thuốc mỡ bôi. "

    Sau đó, Tang tang đi đến tủ quần áo, mở ngăn kéo và lấy ra một cái lọ nhỏ.

    Sau khi Ngọc Kiều tắm rửa, Tang Tang mở cái lọ nhỏ, và một mùi thơm sảng khoái tỏa ra.

    Ngọc Kiều liếc nhìn cái lọ nhỏ và hỏi:" Đây là cái gì? "

    Tang Tang bôi thuốc lên và trả lời:" Là mộc phù dung được lão gia mua cách đây không lâu, nghe nói mộc phù dung này rất quý. Nô tỳ nghe nói nó có thể trị được sẹo và tan máu bầm, hiệu quả nó rất cao. "

    Ngọc kiều nghe, nhìn lọ thuốc một cách chu đáo. Nếu có thể trị sẹo, hay đợi vài ngày làm món quà tậng cho mã nô, để hắn xóa những vết roi đó, khi tương lai hắn trở thành Hoài Nam vương, nhìn thấy những vết sẹo do roi đánh để lại nhớ đến cảnh làm nô đầy nhục nhã. Thì đối với Ngọc gia là hận.

    Nghĩ về điều này, Ngọc Kiều nói:" Ngươi hãy lấy nhiều hơn cho ta.

    "Vâng, nô tỳ sẽ sai người đến kho lấy." Tang Tang bôi thuốc xong rồi chải tóc cho nàng.

    "Tiểu thư, lão gia vừa cho người thông báo lão gia sẽ quay về vào 3 ngày nữa."

    Nghe những lời đó, Ngọc Kiều hạ mắt xuống và nhớ lại thời gian trong giấc mơ. Thời gian phụ thân trở về phù hợp với thời gian trong giấc mơ. Những chuyện xảy ra trong giấc mơ ngày càng trở thành sự thật làm cho nàng cảm thấy lo lắng.

    Sau khi phụ thân trở lại, nàng phải tìm cách nhắc nhở người rắng có ai đó muốn hãm hại.

    Nha hoàn mặc cho Ngọc Kiều là một bộ y phục đỏ nhạt kết hợp mái tóc được búi với trâm cài mã não tua rua làm cho nàng xinh đẹp và đầy sức sống

    Sau khi mặc y phục, Tang Tang nói: "Tiểu thư, đại sư đã đến, khi nào mình mới niệm kinh siêu độ?"

    Đạp Liệt và Trục Tuyết là hai con ngựa mà bị người ta hạ độc.

    Ngọc Kiều thở dài. Sau khi suy nghĩ một lúc, nàng nói: "Sau hỏa táng xong rồi đặt Đạp Liệt và Trục Tuyết sau núi, rồi siêu độ chúng."

    Tang Tang hỏi: "Còn người hạ độc phải giải quyết như thế nào?"

    Khuôn mặt Ngọc Kiều buồn tẻ. "Đánh anh ta và đưa hắn đến nha môn, nói rằng hắn đầu độc con ngựa và suýt giết chết ta."

    Hôm qua nàng suýt ngã ngựa, rất nhiều người nhìn thấy, nàng cũng không phải nói dối. Người này rất độc ác nếu để bên ngoài, có thể làm những điều xấu xa hơn, tốt nhất là giam hắn.

    Sau một lúc lâu, nàng tiếp tục nói: "Ngươi hãy mời lang trung đến xem mã nô, ta không muốn thấy hắn chết."
     
    Last edited by a moderator: 5 Tháng mười 2020
  9. THAI YEN NHI

    Bài viết:
    70
    CHƯƠNG 6

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi trở về phòng, Ngọc Kiều hỏi Tang Tang: "Đại phu đã xem qua mã phu chưa?"

    Tiểu thư bỗng nhiên hỏi một tên mã nô, Tang Tang sững sốt một chút rồi trả lời: "Đại phu đã tới xem và nói rằng cơ thể của tên mã nô rất khỏe mạnh, và vết thương chỉ là ngoài da không ảnh hưởng đến xương cốt. Chỉ cần nghỉ ngơi trong vòng 7, 8 ngày là được và không được chạm vào nước. Nhưng mà tiểu thư, nô tỳ thấy rất kỳ lạ."

    Ngọc Kiều cầm chiếc cốc khững lại một chút rồi đặt chiếc cốc xuống. Nàng hỏi, "Có gì lạ?"

    Tang Tang cau mày và nói: "Người bình thường phải nằm xuống ít nhất một tháng khi bị thương nặng như vậy, nhưng tên mã nô này chỉ cần nằm trong vòng bảy hoặc tám ngày. Khi hôm qua bị đánh cũng không nghe thấy hắn rên, đầu lông mày một chút cũng không nhíu lại".

    Lúc đang nói suy nghĩ của mình nàng vừa nó vừa rót nước cho tiểu thư.

    Ngọc Kiều nhớ lại gì đó, nhưng không phải lúc nàng đánh người, mà là trong giấc mơ, vì vậy nàng không nhận thấy quá nhiều chi tiết. Nhưng theo lời Tang Tang kể, nàng nhớ rằng đêm qua thấy hắn cởi y phục và bôi thuốc cũng không thấy hắn nhăn mặt.

    Có phải hắn không biết đau?

    Sau khi suy nghĩ một lúc, Ngọc Kiều nói: "Khi ta mua hắn, ta nghe người bán nói rằng trước đó hắn ở bãi săn. Đã khoảng 20 lần hắn thoát khỏi cuộc săn bắn. Chắc hắn phải chịu nhiều thương tích. Vết thương như thế này đối với hắn cũng chả là gì"

    Nàng uống một ngụm trà và tiếp tục: "Bãi săn mà hắn thoát ra ấy là lấy người sống làm mối. Có 20 cuộc săn bắn. Mỗi lần chỉ có một người sống sót, và hắn là người duy nhất sống sót."

    Về lai của mã nô nàng vẫn còn biết rõ.

    Một số nhà quyền quý coi nô lệ là cỏ, chỉ để cho vui, nên họ đã nuôi một nhóm nô lệ và đưa họ vào nơi săn bắn để săn bắn. Mã nô này từng là một con mồi bị nhốt trong khu săn bắn để quý tộc săn bắn. Sau đó, khu vực săn bắn đã bị đóng cửa, và hắn ta được gửi đến chợ đen để bán đấu giá cùng với những nô lệ từ những nơi khác nhau. (ác wa =_=)

    Nói về điều đó, Ngọc Kiều lại nghĩ đến một Hoài Nam vương có cuộc sống như thế nào.

    Bởi vì Ngọc Kiều không phải là một theo quy cũ, nên sở thích và nỗi sợ hãi của nàng khác với những người khác. Nàng không cảm thấy sợ hãi khi biết nguồn gốc của mã nô, nhưng nàng cảm thấy hơi thú vị, nhưng giờ nàng biết rằng tên mã nô say này sẽ thành Hoài Nam vương nên nàng mới hoảng loạn.

    Tang Tang rùng mình khi nghe thấy lấy một con người sống làm mồi. "Tiểu thư, vậy tên mã nô đó rất nguy hiểm, người biết vậy sao còn mua hắn?"

    Ngọc Kiều không trả lời, nàng vuốt chiếc cốc dọc theo mép cốc. Sau đó, nàng chán nản và nói: "Lúc đó chắc ta bị lừa đá."

    Nếu không phải vì điều đó, nàng sẽ gặp lại rắc rối. Ý nghĩ về việc hắn ta trả thù mình trong giấc mơ đột nhiên xuất hiện, nàng xấu hổ và khó chịu.

    "Tiểu thư.." Tang Tang bất lực gọi chủ tử của mình không có nửa phần giống một tiểu thư khuê các khác. Tang Tang nghĩ đến tên mã nô thì ảm đạm, với một chút sợ hãi trong lòng, nàng đề nghị: "Tại sao chúng ta không bán hắn hay đuổi hắn ra khỏi phủ?"

    Tâm trạng Ngọc Kiều chậm lại, và cô lặng lẽ nghe lời khuyên của Tang Tang. Nếu làm theo lời của nha hoàn mình há chẳng phải tự tìm chỗ chết, còn chết thảm hơn trong giấc mơ.

    Mặc dù đêm qua đã nói rõ ràng, ai biết hắn nghĩ gì trong lòng. Vì vậy, trước khi những ân oán đã được loại bỏ hoàn toàn, và không có chỗ cho tình ngiã, làm sao nàng dễ dàng tiễn người đi.

    Nhưng làm thế nào để có tình nghĩa đây?

    Nàng suy nghĩ một lúc và nói "Hắn thoát ra từ bãi săn, thân thủ hắn chắc cũng không tệ hay là để hắn làm hộ vệ ta."

    Mặc dù nàng đặt cạnh hắn bên cạnh thì ngày nào cũng phải cảnh giác, nhưng điều này cũng có thể được ân cần với hắn theo thời gian, để hắn nhận ân sủng của nàng, rồi sau này trở thành ngọn núi sau lưng hỗ trợ nàng.

    Tang Tang không biết tính toán trong lòng Ngọc Kiều, sợ hãi và nói: "Tiểu thư, người đang nói giỡn phải không, hắn nguy hiểm như vậy sao lại để hắn làm hộ vệ?"

    Ngọc Kiều lắc đầu rất nghiêm túc: "Ta không đùa đâu."

    Sau khi suy nghĩ một lúc, nàng nói: "Ngươi hãy nói nhà bếp nếu cho hắn đồ ăn bổ dưỡng nhưng đừng để cho hắn biết."

    Tang Tang nhìn tiểu thư của mình với một ánh mắt lo lắng. Tiểu thư trước đây đối với hạ nhân rất bình thường, nhưng trong hai ngày qua, không biết tại sao, nhưng tiểu thư rất quan tâm đến mã nô.

    Có phải vì bị thương ở đầu hôm qua, nên đầu bị hỏng rồi?

    Trong nhiều ngày, Ngọc Kiều yêu cầu Tang Tang báo cáo về tình hình của mã nô, nhưng từ khi nàng thăm hắn vào buổi tối thì nàng không có đi gặp hắn nữa.

    Thứ nhất là đi tìm như vậy thì quá đường đột, và nghĩ đến giấc mơ thì khi gặp mã nô nàng thấy khó chịu nên nàng cần thêm thời gian.

    Vào ngày thứ ba phụ mẫu nàng từ Cẩm Châu quay về.

    Cách đây một thời gian Ngọc phu cảm thấy không khỏe nên Ngọc Lão gia đã đưa phu nhân đến Cẩn Châu trị bệnh. Vì phải đi đường thủy, mà Ngọc Kiều không đi thuyền được nên phải ở lại phủ.

    Không chỉ cha và mẹ của Ngọc Kiều trở lại, mà còn có vị hôn phu của nàng, Thẩm Hoành Kính.

    Thẩm Hoành Kính là biểu huynh của nàng. Hôn ước này được định ra từ nhỏ và nàng cũng thích biểu huynh của mình nên cũng không có ý kiến gì về hôn ước.

    Nghe nói giữa trưa moi ngời sẽ đến, vì vậy Tang Tang đã thay y phục cho chủ tử vào sáng sớm. Hôm nay bộ dáng cô dịu dàng, thước tha tương phản bộ dáng năng động thường ngày.

    Tang Tang nhận thấy sự khác lạ của chủ tử: "Chẳng phải tiểu thư biết Thẩm thiếu gia sẽ quay về cùng với lão gia, mừng rỡ một đêm không ngủ, nhưng hôm nay soa tiểu thư chau mày, ủ rũ vậy?"

    Ngọc Kiều cảm thấy bất lực nằm xuống bàn, cảm thấy rất phức tạp.

    Trong giấc mơ, nàng không chỉ nhìn thấy tương lai của gia đình mình và tên mã nô, mà còn nhìn thấy tương lai của mình và biểu huynh.

    Thẩm Hoành Kính là một người đọc sách. Hầu hết ngưởi đọc sách thường rất kiêu ngạo, vì vậy từ nhỏ, Ngọc Kiều đã ở bên hắn, nhưng hắn luôn lạnh lùng với nàng. Trước đây nàng không cảm thấy gì, nhưng khi nàng trở thành người ngoài cuộc và xem nó, nàng thực sự cảm thấy không xứng đáng.

    Hơn nữa, sau khi trở về Cẩm Châu, Thẩm Hoành Kính đến để thảo luận về việc giải trừ hôn ước.

    Trong giấc mơ, Thẩm Hoành Kính đã có người trong lòng. Đối với người khác trong lòng này, hằn chán ghét cô, chán ghét sự kiêu ngạo và không có hiền lương thục đức, mặc kệ thanh danh danh của nàng mà giải trừ hôn ước.

    Nàng thực sự thích Thẩm hoành Kính, nhưng nghĩ đến trái tim của mình bị hắn giẫm đạp và xem thường thì nàng thấy không thoải mái.

    Nghĩ về điều này, nàng không muốn gặp hắn chút nào.

    Mặc dù không muốn gặp nhưng hắn đến cùng cha mẹ nàng vào giữa trưa gặp nàng.

    Không thể phủ nhận rằng Thẩm Hoành Kính có một làn da đẹp. Một chiếc áo choàng trắng, gọn gàng và ngăn nắp, toát lên khí chất của một văn nhân.

    Ngọc Kiều trực tiếp phớt lờ Thẩm Hoành Kính, khi hắn bước vào. Nàng kêu 1 tiếng "Phụ thân" rồi tiến tới ôm cánh tay mẫu thân, nói: "Sao 2 người đi lâu thế, con thật nhớ nếu mai mà 2 người không quay về con sẽ đến Cẩm Châu."

    Trước kia Ngọc phu nhân cũng là một mỹ nhân, sau khi thành hôn với Ngọc lão gia lại không có thiếp, được ăn mặc rất tốt, cho nên nhìn Ngọc phu nhân rất trẻ tuổi

    Khuôn mặt Ngọc phu nhân cười vì những lời ngọt ngào của con gái. Véo khuôn mặt của con gái mình, sủng nịch nói: "Ta thấy không ai quản con nên con rất sống tự tại." "Làm sao có thể, con ở trong phủ rất an phận".

    Ngọc lão gia nghe vậy, Liếc nhìn nàng với vẻ hoài nghi: "Nếu con có thể bình yên, sẽ xuất hiện cơn mưa màu đỏ."

    Vợ chồng Ngọc gia chưa bao dùng tam tòng tứ đức trói buộc nữ nhi duy nhất của mình. Cũng không ép buộc nàng học quy tắc của nữ tử, vì cảm thấy nàng sống hoạt bát thế này tốt hơn.

    Một gia đình ba người nói chuyện cười đùa từ ngoài sân đến sảnh chính. Thẩm Hoành Kính đi thao họ đứng nãy giờ, cảm thấy hơi khó chịu.

    Trước đây, khi hắn đến Hoài Châu, biểu muội đầu tiên sẽ chạy đến chỗ hắn. Lần này, nàng cũng không nhìn hắn, khiến hắn hơi bất ngờ.

    Bước vào sảnh chính, Ngọc phu nhân nhớ đến Hoành Kính và nhắc Ngọc Kiều, "Biểu huyng con cũng đang ở đây."

    Ngọc Kiều nghe thấy điều này, rồi quay sang nhìn Thẩm Hoành Kính, ý cười phai nhạt và lòng cũng có chút phức tạp: "Chào biểu huynh."

    Trong quá khứ Ngọc Kiều cũng đã chào hắn nhiều lần, nhưng ngược lại hôm nay, âm thanh này có vẻ rất xa lạ.

    Về vấn đề này, 2 vợ chồng Ngọc gia có phần ngạc nhiên.

    Mặc dù trong lòng hắn thấy lạ, nhưng hắn không quan tâm quá nhiều. "Ừm" một tiếng rồi xoay người lấy hộp gấm trên tay gã sai vặt.
     
    Last edited by a moderator: 5 Tháng mười 2020
  10. THAI YEN NHI

    Bài viết:
    70
    CHƯƠNG 7

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hoành Kính trong tay cầm một thổ cẩm.

    Hắn bước tới đưa cho Ngọc Kiều: "Đây là món quà ta chuẩn bị cho muội."

    Ngọc Kiều liếc xuống nhìn chiếc hộp. Trong giấc mơ, có một cảnh như vậy, và bên trong chiếc hộp là một chiếc vòng tay bằng ngọc màu trắng.

    Ngọc Kiều mỉm cười và nhận lấy.

    "Ngọc Kiều đa tạ biểu huynh" Ngọc phu nhân cười nói: "Quà này Hoành Kính đặc biệt chọn cho con đó."

    Ngọc Kiều thầm hy vọng rằng bên trong không phải là vòng ngọc, chính liền mở ra, nàng thất vọng.

    Nó thực sự là một vòng tay ngọc trắng.

    Trong giấc mơ, Ngọc Kiều rất vui vì món quà này trong một thời gian dài, nhưng giờ nàng không thấy vui một chút nào.

    "Ta cũng đã chuẩn bị một món quà cho nhị thúc, muội có muốn cùng đi với ta không?"

    Ngọc Kiều có một người thúc là cùng cha khác mẹ với phụ thân nàng. Phủ của nhị thúc bên cạnh phủ của nàng, chỉ cách nhau 1 bức tường.

    Ngọc Kiều nhìn xuống chiếc vòng tay ngọc trắng trong hộp thổ cẩm một lúc, không lộ ra cảm xúc. Nàng ngẩng đầu lên và nói: "Đương nhiên."

    Ngọc Kiều ở lại nói chuyện với cha mẹ một lúc, thấy mẫu thân mệt mỏi nên liền không tiếp túc quấn lấy, nàng cùng Hoành Kính rời khỏi. Vì Hoành Kính từng ở trong phủ khi đến Hoài Châu nên không cần sắp xếp phòng.

    Nếu như trong quá khứ, Ngọc kiều chắc chắn có điều để nói, nhưng bây giờ chỉ lặng lẽ đi cạnh nhau.

    Thẩm Hoành Kính chắc đang muốn gặp người nên không nhận thấy biến đổi của nàng.

    Đi đến sở cư xích ngọc tiểu uyển. Tuy ngăn cách cái hồ nhưng đôi mắt sắc bén vẫn nhận ra người đứng ở sân ngoài. Chẳng phải tên mã nô đó nên nghỉ dưỡng 7, 8 ngày sao?

    Dường như nhận ra gì đó, hắn quay người lại nhìn về phía Ngọc kiều.

    Chỉ nhìn thoáng qua, thậm chí không thể nhìn rõ biểu cảm, nhưng Ngọc kiều vẫn cảm thấy một cảm giác áp bức không thể giải thích được đến từ phía đối diện. Một cảm giác tê dại xuất hiện khiến nàng không thể giải thích được.

    Với một cái liếc mắt, mã nô cúi đầu về phía Ngọc Kiều.

    "Biểu muội, biểu muội?"

    Thẩm Hoành Kính gọi nàng hai lần, Ngọc Kiều hồi phục lại, ánh mắt có chút tan rã nhìn hắn. "Gì thế, biểu huynh?" Thẩm Hoành Kính nói: "Sau nửa canh giờ ta sẽ tìm muội đến bái phỏng nhị thúc".

    Bây giờ nàng chỉ nghĩ đến tại sao tên mã nô lại ở trước phòng nàng. Nàng không để ý những gì Thẩm Hoành Kính nói nên nàng chỉ gật đầu có lệ.

    Và nói "Được thôi." Tách khỏi Thẩm Hoành Kính, Ngọc Kiều dẫn Tang Tang và đi chầm chậm về phía sân của mình.

    Nàng hạ giọng và hỏi Tang Tang: "Ngươi có hắn hãy chăm sóc vết thương của mình hay không?"

    Tang Tang bối rối trả lời: "Nô tỳ cũng đã nói nhưng không biết sao hắn lại ở đây". Tuy khoảng cách ngắn nhưng nàng đi rất chậm.

    Ngọc Kiều ban đầu muốn chuẩn bị tinh thần cũng như cho thời gian hắn trị vết thương. Và để bản thân chấp nhận giấc mơ ngu ngốc đó, rằng sau này tên mã nô đó trở thành một vương gia tương lai. Điều quan trọng nhất là thay đổi thái độ của bản thân đối với mã nô này.

    Nàng hít một hơi để bình tĩnh lại.

    Khi đến nơi, hắn hành lễ với nàng: "Nô tài gặp qua tiểu thư."

    Sau khi biết người xưng nô tài này với mình, sẽ là một vương gia đầy quyền lực trong tương lai nàng cảm thấy một cơn ớn lạnh đi ngang qua.

    Ngọc Kiều chưa bao giờ chú ý đến giọng nói hắn trước đây, nhưng bây giờ lắng nghe cẩn thận, nàng cảm thấy rất thấp. Và giọng điệu thậm chí không có một tia hèn mọn. Hắn là người đầu tiên làm cho Ngọc Kiều cảm thấy có thể đem từ 'nô' nói thành từ 'ta'.

    "Sao ngươi ở đây?" Yu Jiao liếc hắn, cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một chút, thầm nghĩ rằng không thể để lộ sự hèn nhát trước mặt hắn.

    "Tiểu thư bảo nô tài sau khi lành vết thương sẽ làm hộ vệ, nay vết thương đã lành nên nô tài đến đây."

    Ngọc Kiều giật mình. Trong một vài ngày, vết thương của hắn sao có thể lành nhanh vậy?

    Hay là hắn nghĩ nàng có thể trừng phạt hắn, nên chịu đựng mang vết thương đến đây?

    Ngọc Kiều nghĩ có thể khả năng này nên nói: "Cái chết của Trục Tuyết và Đạp Liệt thực sự là trách nhiệm của ngươi, nhưng vì ngươi đã chịu phạt, ta sẽ không truy cứu nữa nên ngươi hãy quay về nghỉ ngơi 5 ngày rồi hãy đến đây."

    Manu vẫn cúi đầu và bình tĩnh nói: "Vết thương của ta đã khỏi." Ngọc Kiều không phải là người giỏi thương lượng. Mặc dù nàng sợ hắn, nhưng nàng từ nhỏ tới giờ là một tiểu thư, không có ai dám làm trái ý nảng với phong cách cứng rắn nên không cho phép từ chối: "Ta đã nói 5 ngày sau thì 5 ngày sau ngươi hãy quay lại."

    Cuối cùng, sau khi đi ngang qua hắn, nàng dường như nghĩ đến gì đó. Nàng dừng lại, quay lại nhìn hắn. "

    " Ngươi có tên trước khi đến Ngọc Phủ phải không? "

    Ngọc Kiều đã hỏi tên của hắn qua Tang Tang nhưng Tang Tang nói không biết. Sau đó Tang Tang đi hỏi người khác, cũng nói không rõ.

    Mã nô này dường như chỉ có một mình từ khi khi hắn vào phủ đến bây giờ. Ngoại trừ con ngựa không thấy hắn ở cùng ai. Có lẽ hắn cũng nói qua tên cho người quản sự. Nhưng sau một năm trôi qua, quản sự đó cũng gọi là mã nô nên cũng quên mất tên hắn.

    Hắn nhíu mày lại:" 87. "

    Ngọc Kiều sững sờ," 87? "

    Giọng nói của hắn vẫn trầm và mượt mà." Là số của nô tài trong khu săn bắn. "

    " Tên trước khi vào khu săn bắn là gì? "Hắn lắc đầu." Nô tài không nhớ. "

    Ngọc Kiều ngẩn người. Chẳng lẽ hắn không nhớ rõ sự tình, hay hắn gặp biến cố nào đó nên mất trí nhớ?

    Các vương gia đều được thừa hưởng từ phụ thân của mình. Vài ngày trước, Ngọc Kiều đã sai người điều tra xem ở trong triều có vị vương gia họ Hoài Nam không, nhưng lại nhận được là không có, nàng hoài nghi làm sao tên mã nô này trở thành vương gia.

    Điều duy nhất nàng biết bây giờ là 2 năm nữa hắn sẽ trở thành Hoài Nam vương, đất phong là Hoài Châu.

    Sau một hồi im lặng, Ngọc Kiều suy nghĩ:" Vậy thì ta sẽ đặt tên cho ngươi.. "

    Ngọc Kiều không biết nên đặt tên gì cho hắn. Sau khi suy nghĩ, nàng nhớ hạ nhân trong phủ không phải tên Phúc Đông thì cũng là Phúc Toàn, hay là đặt tên là Phúc Vượng.

    Tuy nhiên, cái tên Phúc Vượng này cùng với hắn một chút cũng không hợp. Rốt cuộc, sau này hắn cũng là một vương gia. Đặt tên như vậy không tránh khỏi tương lai hắn nghĩ mình cố ý hạ nhục hắn, thế thì thảm rồi.

    " Tang Tang, ngươi nghĩ nên đặt tên gì cho hắn. "Không thể nghĩ ra một cái tên hay, nên đem nhiệm vụ này vứt sang cho Tang Tang.

    Tang Tang đột nhiên được gọi tên làm vẻ mặt nàng ngu ngốc. Sau một lúc, nàng thì thầm nói một cái tên," Nếu không thì liền gọi là phúc? "

    Ngọc Kiều: .

    Sao tên lại giống một con chó vậy? Không bằng để nàng tự đặt

    Đôi mắt của Ngọc Kiều rơi vào mã nô. Nàng nhớ lại liệu nàng nghe tên hắn trong giấc mơ chưa, nhưng khi nghĩ lại, khuôn mặt tuyệt đẹp của nàng lập tức chuyển sang màu đỏ.

    Những giấc mơ sâu sắc nhất liên quan tới hắn chính là những hình ảnh xấu hổ đó.

    Dường như một lần trong giấc mơ đáng xấu hổ đó, hắn đã làm nàng hô cái gì, mơ hồ âm giang, nhưng càng nghĩ về nó, khuôn mặt của nàng càng đỏ hơn, và thậm chí hơi khó thở. Vì vậy, nàng không dám tiếp tục nghĩ về nó.

    " Ta sẽ gọi ngươi là Bùi Cương. "Sau khi lấy từ đồng âm và tìm kiếm một họ dễ nghe thế là thành tên.

    Sau khi kết thúc việc đặt tên, Ngọc Kiều không nói gì nhiều vì cảm thấy nóng khắp người, vì vậy nàng quay lại và rời đi. Đi rất nhanh, dường như có ai đuổi theo.

    Khi hắn nghe thấy từ" Bùi Cương ", hắn hơi sững sờ.

    Sau một lúc lâu, khóe môi khẽ nhếch lên, và thì thầm tên" Bùi Cương".

    Các góc môi dường như được nâng lên dường như rất hài lòng với cái tên.
     
    Last edited by a moderator: 5 Tháng mười 2020
  11. THAI YEN NHI

    Bài viết:
    70
    CHƯƠNG 8: Phá hủy

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bùi Cương không có ký ức trước mười ba hay mười bốn tuổi, nói chính xác, hắn không biết mình bao nhiêu tuổi vào thời điểm đó. Hắn không biết cha và mẹ mình là ai, và thậm chí không biết mình là ai. Lúc có ký ức tới bây giờ hắn đã được gọi là 87.

    Đó là số thứ tự trong khu săn bắn khi hắn được mua.

    Lần đầu tiên hắn bị làm con mồi cũng là vào năm đó. Trải qua sự tuyệt vọng của vực thẳm không đáy, và thậm chí sau khi bước vào cửa môn quan nhiều lần, thì mong muốn được sống cũng là một điều xa xỉ.

    Cuộc sống như thế kéo dài trong vòng mười năm, và trừ hắn ra có thể chịu đựng sự tra tấn bất tận trong mười năm. Những người còn lại hoặc bị giết trong cuộc săn bắn, hoặc bị mắc kẹt trong khu vực săn bắn giết hại lẫn nhau để mua vui cho các công tử, con nhà quyền quý.

    Cũng có người đã phát điên hoặc tự vẫn trong tuyệt vọng. Nhưng Bùi Cương vẫn mạnh mẽ sống sót.

    Có lẽ đó là vì hắn không có trí nhớ, nên hắn muốn biết mình thực sự là ai, và muốn đi ra khỏi bãi săn để tìm thân thế của mình. Chính vì hai ý tưởng này mà nó đã giúp hắn có thể sống sót trong mười năm địa ngục cũng là lý do để hắn thoát khỏi đây.

    Hắn bị thương rất nhiều, và cũng bước một chân vào quỷ môn quan nên hắn đã tê liệt với "đau đớn", và ở nơi săn bắn này, hắn chưa bao giờ thư giãn ngay cả khi ngủ, hắn chưa bao giờ giao hảo với ai nói chi đến tin tưởng.

    Sau đó, có cuộc tạo phản, tên hôn quân bị bắt, tân đế lên ngôi và cải cách lại chế độ tiền triều, và thậm chí ra lệnh đóng toàn bộ các bãi săn, thả những nô lệ bị bắt làm con mồi.

    Vì vậy, Bùi Cương đã có thể thoát khỏi nơi hắn bị giam trong mười năm.

    Bùi Cương không biết gì về thế giới bên ngoài khu săn bắn. Đó cũng là vì khi hắn được mua lần thứ hai, hắn đã nhìn thấy nữ tử đẹp nhất trong đời. Nàng mỉm cười, đôi mắt sáng rực rỡ, nàng nổi bật trong khu chợ đen như là ánh sáng trong đêm tối.

    Nụ cười đó hoàn toàn khác với mười năm đen tối của hắn, một nụ cười không bị nhiễm hồng trần, không phiền não.

    Trong nháy mắt, Bùi Cương đã sinh ra một khao khát rất mạnh mẽ để có được. (ở đây là tác giả ghi, nên mình cũng không biết có ý gì)

    "Tiểu thư, người làm sao vậy?" Tang Tang chạy theo thở hổn hển hỏi chủ tử của mình.

    Tang Tang cảm thấy rằng chủ tử của mình rất kỳ lạ kể từ khi Đạp Liệt và Trục Tuyết bị hạ độc. Đột nhiên lại quan tâm đến một hạ nhân, lại còn đặt tên cho hắn nữa!

    Ngoài việc quan tâm đến mã nô, tiểu thư thường hay ngồi một mình ngẩn ngơ. Cũng không biết nghĩ đến cái gì, mà mặt cũng đỏ lên như thoa phấn hồng.

    Thấy mình đã đi xa, Ngọc Kiều thở phào nhẹ nhõm, thả cước bộ đi chậm lại.

    "Ta cảm thấy bên ngoài nắng quá, nên đi nhanh chút thôi." Ngay cả mặt nàng dày đi nữa cũng không thể nói những gì mà nàng mơ thấy.

    Sau khi trở về phòng, Tang Tang đi theo phía sau, nhắc nhở: "Tiểu thư nhiều ngày qua đối với mã nô có có phải quá để ý không?"

    Ngọc Kiều ngồi xuống. Vì nắng nóng mùa hè, nàng cầm chiếc quạt tròn bên cạnh và thở một hơi nhẹ, tâm tư cũng hơi đổi.

    Nàng cũng cảm thấy rằng mình mấy ngày gần đây bị tên mã nô ảnh hưởng. Trong thâm tâm, nàng đang thầm khuyên mình phải vững vàng. Khi nàng nhìn thấy hắn, những hình ảnh mây mưa của nàng với hắn cứ như có đôi chân chạy vào tâm trí nàng.

    Nàng là hoàng khuê đại nữ, những hình ảnh khó coi này cứ nằm trong tâm trí nàng. Quan trọng hơn, người đàn ông trong hình ảnh đó đứng trước mặt nàng. Hỏi thử làm sao nàng bình tĩnh được?

    Rốt cuộc cũng vì nàng có da mặt mỏng, nhưng làm thế nào để có thể luyện da mặt dày lên được đây?

    Sau khi suy nghĩ, nàng ảo não bỏ cuộc. Bởi vì đơn giản là không có cách nào để bình tĩnh trước tên mã nô đó.

    Nghĩ đến đây, nàng cảm thấy chán nản, cho nên cảm giác ngày càng nóng, tay cầm quạt bất giác nhanh lên.

    Tang Tang nhìn vẻ mặt cau có và đau khổ của tiểu thư, nói: "Tiểu thư hay người đừng để tên mã nô làm hộ vệ đi."

    Ngọc Kiều: "Ta đã quyết định thì sẽ không thay đổi, cũng không phải vì ta để ý hắn? Nhưng đó là vì hắn đã gián tiếp hại chết Trục Tuyết và Đạp Liệt, ta còn cảm thấy tức giận trong lòng. Để hắn bên cạnh ta để ta có thể quan sát và nhào nặn hắn."

    Đây là một cái cớ tốt, nếu không phải từ miệng mình nói ra, có thể nàng cũng đã tin.

    Tang Tang có chút không tin: "Hồi nãy ở ngoài sân tiểu thư không nói như vậy."

    Nàng không nhớ rõ những gì mình vừa nói. Ngọc kiều lầm bầm: "Ta có nói cái gì sao? Ngay cả khi ta nói gì. Điều đó không đúng."

    "Tiểu thư.. tiểu thư lúc ở ngoài sân nói với hắn là sẽ không truy cứu chuyện hạ độc nữa, chẳng lẽ tiểu thư định lật lọng?"

    Ngọc Kiều nhún vai, nhấp môi cười. Nụ cười có chút mệt mỏi.

    Nàng chắc chắn muốn bỏ qua hiềm khích và không truy cứu nhưng không phải là nàng đối với hắn mà phải hắn đối với nàng có chịu bỏ qua hay không.

    Dường như nhớ ra điều gì đó, Ngọc kiều hơi nhíu mày hỏi Tang Tang: "Đợi đã, cái tên ta đặt cho hắn không dễ nghe hay sao?"

    Tang Tang gật đầu và nói một cách thành thật: "Dễ nghe.".

    Ngọc Kiều ngoắc tay kêu Tang Tang lại gần.

    Tang Tang nghe lời cúi đầu xuống, nàng cầm quạt gõ lên đầu nha hoàn mình.

    Đột nhiên bị gõ, Tang Tang "Tê" một tiếng, ôm đầu ủy khuất nói: "Tại sao tiểu thư lại đánh nô tỳ?"

    "Ta đánh ngươi vì giúp ngươi có trí nhớ tốt, nếu tên dễ nghe tại sao còn gọi hắn là mã nô, sau này ngươi hãy gọi tên không thì gọi là Bùi hộ vệ. Dù gì hắn cũng là hộ vệ của ta, ngươi cứ một tiếng mã nô, hai tiếng mã nô nếu để người ta nghe thấy thì sẽ chê cười. Ngoài ra, ngươi đi nói với quản sự sau này thông báo với hạ nhân đều kêu hắn là Bùi hộ vệ, và hãy tăng tiền lương của hắn lên."

    Những an bài này cũng coi như cho hắn một tình nghĩa đầu tiên.
     
    Last edited by a moderator: 5 Tháng mười 2020
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...