Xuyên Không [Edit] May Mắn Gặp Được Khanh Đào Hoa Diện - Thiên Nhiễm Quân Tiếu

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Vân Tâm Lam, 28 Tháng mười 2020.

  1. Vân Tâm Lam

    Bài viết:
    1
    [​IMG]

    Tên truyện: May Mắn Gặp Được Khanh Đào Hoa Diện

    Tác giả: Thiên Nhiễm Quân Tiếu

    Editor: Vân Tâm Lam

    Thể loại: Xuyên Không, Nữ Cường, Báo Thù

    Nguồn truyện: 七猫免费小说

    Lịch đăng: 2 chap/ ngày


    Văn án: Nữ Chính: Vệ Khanh.

    Vệ Khanh xuyên không rồi, nguyên tắc của nàng là: Có thể động thủ tuyệt không động khẩu.

    Mẹ kế ác độc, trưởng tỷ tàn nhẫn. Nàng dùng thủ đoạn chỉnh từng người.

    Trở lại Vệ gia, nàng đem Vệ gia nghiền nát dưới chân. Người cha độc ác trước kia giờ lại nói đến cảm tình cha con.

    Vệ Khanh cười nói: "Cha, lúc ông bức tử mẹ ta, không có một chút lưu tình nào."

    Link thảo luận: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm edit của Vân Tâm Lam
     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng mười một 2020
  2. Đăng ký Binance
  3. Vân Tâm Lam

    Bài viết:
    1
    Chương 1: Ai Chỉnh Chết Ai

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bình minh lên, bầu trời một mảnh xám trắng tối trầm. Văng vẳng tiếng gà gáy xa xa.

    Vệ Khanh động đậy thân thể sớm đã lạnh cứng, thần chí còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, bên cạnh đã có hùng hùng hổ hổ, thanh âm tức giận truyền đến: "Con lợn này, đã đến giờ nào rồi mà vẫn chưa chịu dậy quét chuồng heo cho heo ăn! Dám lười biếng, ta đánh chết ngươi đó!"

    Lâm bà tử một tay tóm Vệ Khanh ra chuồng heo, nhặt một cây gậy to bằng cổ tay trên đất, khách khí mà hướng lên người nàng đập mạnh.

    Giống như mỗi ngày phải đánh nàng một trận như thế này, bà ta mới vui vẻ vậy.

    - "Ăn uống đồ của ta, còn không chịu làm việc, ngươi coi mình làm Đại tiểu thư sao, xem lão nương xử ngươi đây!"

    Nhìn bộ dạng của Lâm bà tử liền biết việc đánh Vệ Khanh như thế này đã xảy ra như cơm bữa.

    Đánh vào đầu một gậy, đánh mạnh đến mức tưởng chừng như đầu Vệ Khanh sắp vỡ ra, cảm giác đau đớn mãnh liệt khiến Vệ Khanh đã thanh tỉnh vài phần, dường như cũng mở ra vài kí ức trong đầu nàng, vô số những kí ức không thuộc về nàng chảy ra, dũng mãnh thâm nhập vào trong não của nàng.

    Nàng là Vệ Khanh, có thể biết được người bị ném ở nông thôn bị đánh đập hàng ngày này cũng tên Vệ Khanh.

    Lâm bà tử mắng chửi ngày càng khó nghe, chiếc gậy vung xuống cũng không một chút nương tay.

    Vệ Khanh còn không kịp nghĩ đến cái khác, cảm giác được phần mắt có chút dinh dính, gậy cứ giáng xuống thân nàng thì lại truyền đến cảm giác đau nhức rã rời. Nàng đưa tay sờ lên trán, đưa tới trước mắt nhìn qua, đầy bàn tay đều là máu tươi.

    Vệ Khanh nhíu mày nói một câu: "Đã bị đổ máu rồi."

    Lâm bà tử nghe xong liền tức giận không đánh tiếp, bà là muốn nàng đi quét dọn chuồng heo, cho heo ăn, kết quả con tiểu tạp chủng này lại quan tâm bản thân bị chảy máu!

    Lâm bà tử nghe vậy cười lạnh, nói: "Chảy máu? Hôm nay ta còn khiến ngươi mất một lớp da!"

    Dứt lời cây gậy trong tay vừa nặng vừa tàn nhẫn hướng đến Vệ Khanh nện xuống.

    Một gậy này nện xuống, nếu là trước kia, nàng chắc chắn sẽ bị đánh sấp xuống.

    Nhưng lúc này gậy vẫn chưa giáng xuống người nàng, động tác của Lâm bà tử đột nhiên ngừng lại, ngay tại thời điểm cách cơ thể Vệ Khanh một tấc, phát hiện cây gậy dường như bị kẹt lại, không thể nện xuống được nữa.

    Lâm bà tử liếc mắt nhìn qua, khóe mắt không khỏi nhướn lên, chỉ thấy một đầu của chiếc gậy bị Vệ Khanh túm chặt trong tay.

    Tay của nàng vô cùng thon gầy, khi dùng sức, trên mu bàn tay nổi lên từng chiếc gân xanh.

    Không nghĩ tới con nha đầu chết tuyệt này lại dám đối nghịch với bà! Bây giờ còn dám giơ tay chặn gậy của bà!

    Lâm bà tử vô cùng tức giận, vừa chuẩn bị dùng sức, không ngờ động tác của Vệ Khanh còn nhanh hơn một bước, không biết làm sao nàng lại làm được, dường như cổ tay khéo léo dùng lực, khuỷu tay co lại, đoạt lấy chiếc gậy.

    Khuôn mặt tràn đầy máu tươi của Vệ Khanh không có biểu cảm, vừa rồi nàng bị Lâm bà tử đánh ngồi bệt dưới đất. Nàng ngồi thẳng lên, gập hai đầu gối lại nhìn thẳng vào mắt Lâm bà tử.

    Lâm bà tử trừng mắt nhìn xuống, có chút phản ứng không kịp, lại có chút khó tin. Bà đang định chửi ầm lên, cây gậy trong tay Vệ Khanh rất chuẩn xác hướng về đầu gối bà, đập một cái thật mạnh.

    Lập tức có một tiếng tru lên đau đớn. Lâm bà tử quỳ sụp xuống.

    Một gậy vừa rồi nhìn giống như không dùng lực là bao, nhưng lại đập vào đúng chỗ, Lâm bà tử cảm thấy xương đầu gối như vỡ vụn, đau đến gần chết.

    Lâm bà tử đau đến không thở nổi, trợn trừng mắt nhìn Vệ Khanh, mắng: "Tiểu tiện chủng, ngươi muốn tạo phản rồi hả? Ta không chỉnh chết ngươi thì.."

    Lời còn không mắng xong, một gậy của Vệ Khanh lại giáng xuống trán của Lâm bà tử.

    Hai mắt Lâm bà tử đảo lộn, không nói thêm một lời nào, ngã gục xuống đất ngất đi.

    Trời mới vừa tờ mờ sáng.

    Lều cỏ phía dưới trong chuồng heo, bốn năm đầu con heo béo thò ra kêu trước kêu sau. Trước tiên Vệ Khanh che bên trong lại, cả người nàng đều có mùi hôi thối của chuồng heo.

    Vệ Khanh ngồi nghỉ chốc lát mới chậm rãi đứng lên, quét mắt liếc qua cái tiểu viện không thể đơn giản hơn này.

    Lúc này, cửa phòng bị mở ra "két".. một tiếng, một nữ tử tóc tai bù xù, quần áo lộn xộn xuất hiện ở cạnh cửa, còn nhập nhèm buồn ngủ, liếc tròng mắt ngáp dài nói: "Mới sớm như vậy, nương gào khóc thảm thiết cái gì.."

    Vệ Khanh ngẫm nghĩ một chút rồi mới nhớ ra, đây là nữ nhi của Lâm bà tử, tên là Lâm Thúy Thúy, thường ngày hết ăn lại nằm, coi Vệ Khanh giống như gia súc.

    Lâm Thúy Thúy vừa hỏi xong liền nhìn thấy Lâm bà tử nằm co quắp trên mặt đất không nói một tiếng, bên cạnh là Vệ Khanh với khuôn mặt đầy máu, trong tay còn cầm cây gậy.

    Sắc mặt Lâm Thúy Thúy lập tức liền vặn vẹo uốn éo, quát lớn: "Tru nữ, ngươi làm gì mẹ ta rồi?"
     
  4. Vân Tâm Lam

    Bài viết:
    1
    Chương 2: Ăn gan hùm mật gấu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vệ Khanh nhàn nhạt nói: "Có lẽ là bị ngã, dập đầu xuống rồi ngất đi thôi."

    Lâm Thúy Thúy nhìn chằm chằm vào cây gậy trong tay nàng, vẻ mặt không tin. Nhưng nàng không thể không thừa nhận, bộ dạng này của Vệ Khanh tựa hồ có chút đáng sợ.

    Ánh mắt của nàng thay đổi, thái độ cũng thay đổi.

    Vệ Khanh nhìn theo ánh mắt của Lâm Thúy Thúy, nhìn thoáng qua cây gậy trong tay mình, nàng không nói gì mà nhíu mày, sau đó tiện tay ném vào trong chuồng heo.

    Rõ ràng là trợn mắt nói dối, nàng còn không đổi sắc mặt.

    Tuy rằng rất hoài nghi, nhưng trong ấn tượng của Lâm Thúy Thúy, mẹ nàng là một trong số ít người có tiếng hung hãn trong thôn, trước kia khi Vệ Khanh bị đánh cũng không dám thốt lên một tiếng, làm sao có thể có lá gan đánh ngược lại mẹ nàng thế kia?

    Hôm nay Vệ Khanh cũng không quét dọn chuồng heo, heo cũng không cho ăn.. nàng đi đến căn phòng rách nát nhất ở sân sau.

    Lâm Thúy Thúy thấy thế, chán ghét nói: "Ả tru nữ này, cả người đầy phân heo, nơi ngươi ở không phải vẫn là chuồng heo sao, còn muốn đi vào phòng?"

    Vệ Khanh không để ý nàng ta, mở cửa đi vào, rồi đóng cửa phòng lại.

    Gian phòng rách nát này trước kia là Vệ Khanh ở, nhưng từ khi nàng bị đuổi ra chuồng heo, đã được dùng để đặt tạp phẩm rồi.

    Nàng thay bộ y phục đã bạc trắng ra, cầm miếng vải lau máu trên trán, nằm trên các tạp phẩm thở nhẹ.

    Đầu óc còn rất đau, chỉ cần nàng nhắm mắt lại, những kí ức trước kia không ngừng hiện ra.

    Cánh cửa Vệ gia đỏ thẫm, hậu viện lạnh lẽo thê lương, sắc mặt của mấy người hầu..

    Còn có cha của Vệ Khanh - Vệ Từ Thư, cùng thiếp thất của ông - Từ thị.

    Khi nghĩ đến hai người đó, lòng Vệ Khanh giống như bị dao găm hung hăng đâm một nhát.

    Trong nơi sâu nhất của trí nhớ, có một thân ảnh dịu dàng, thánh khiết nhất trên đời này. Vào một ngày mùa đông năm đó, khi ánh nắng buổi sớm đầu tiên chiếu vào song cửa sổ, trên xà nhà rủ xuống ba thước lụa trắng, hương tiêu ngọc vẫn..

    Trong trí nhớ, hình như là tự tay nàng đẩy cánh cửa phòng kia ra, dường như là nàng đã tận mắt nhìn thấy cảnh tượng đó.

    Nàng còn quá thấp quá nhỏ, dốc sức liều mạng mà chạy tới, muốn kéo người kia xuống, nhưng làm thế nào cũng không đỡ xuống được.

    Chỉ còn lại sự đau đớn, đau đến thấu xương.

    Vệ Khanh từ từ nhắm hai mắt lại, thở dài, khóe mắt ửng đỏ, nói: "Vệ Khanh à Vệ Khanh, ngươi sống cũng chịu thật nhiều uất ức."

    Trong sân, Lâm Thúy Thúy mất công kéo Lâm bà tử về trong phòng, heo cũng không chú ý cho ăn.. Đến khi nàng bình tĩnh định đi tìm Vệ Khanh, phát hiện Vệ Khanh đã không còn ở trong căn phòng kia nữa.

    Nàng sáng sớm đã đi khỏi, mãi đến gần tối mới trở về.

    Vệ Khanh trên trán có vết thương, trong nội viện này đoán chừng không có thuốc gì, nàng phải đi ra ngoài tìm thuốc chữa thương, để lại sẹo là không được.

    Nàng rất nhanh đã điều chỉnh lại tâm tình của mình, sống ở đâu thì theo phong tục ở đấy, ở nơi nào sống mà không phải là sống?

    Buổi sáng, Lâm bà tử mới yếu ớt tỉnh lại, hận Vệ Khanh đến nghiến răng nghiến lợi, mắng chửi không ngừng.

    Không biết Vệ Khanh đã đập vào đầu Lâm bà tử thế nào, chưa nói đến cái sẹo to đùng trên trán, đầu óc dường như mơ hồ hơn một chút, chóng mặt đến mức bà gần nôn ra hết.

    Lâm bà tử không muốn mất mặt, nên chỉ la hét muốn chỉnh Vệ Khanh, không nói ra việc Vệ Khanh đánh bà. Bằng không truyền ra ngoài mọi người sẽ tưởng bà dễ bắt nạt. Cho tới bây giờ chỉ có bà chỉnh đốn người khác, nào có phần người khác chỉnh lại bà?

    Cho nên Lâm Thúy Thúy cũng không biết tình huống cụ thể như thế nào.

    Nàng hỏi Lâm bà tử: "Nương, tiện nhân kia có phải tẩu hỏa nhập ma rồi không?"

    Lâm bà tử nói: "Ả ta ăn gan hùm mật gấu rồi!"

    Nghe nói Vệ Khanh đi ra ngoài rồi, Lâm bà tử bò ra mép giường, oán hận nói: "Lão nương nhất định phải lột da ả!" Bà ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lâm Thúy Thúy, hung ác nói: "Ngây ra đó làm gì, còn không mau đi làm cơm trưa cho lão nương!"

    Lâm Thúy Thúy đầy bụng oán khí, trước giờ nấu cơm đều chưa bao giờ đến tay nàng. Đều là tiện nhân kia hại, ả không biết trở về làm việc, chạy đi chỗ nào rồi.

    Gần tối khi Vệ Khanh trở về, những vết bẩn trên mặt được rửa sạch sẽ, lộ ra hai gò má gầy, vết thương trên trán cũng dùng dược thảo bó rồi, không ngờ còn đem một con gà rừng về.

    Nàng chạy lại cầm một con dao đốn củi, nàng đã đặt vài cái bẫy đơn giản trong rừng. Không chỉ hôm nay bắt được một con gà rừng, có lẽ những ngày sau còn có nhiều con vật rơi vào bẫy nữa.

    Lúc đó Lâm Thúy Thúy đang bưng một chậu thức ăn cho heo ra, mệt mỏi người đầy mồ hôi, ngẩng đầu nhìn thấy Vệ Khanh, nàng giận dữ quát: "Tiện nhân, ngươi lười biếng phải không, cả ngày không thấy bóng dáng, đi đâu vụng trộm với nam nhân rồi phải không? Còn không mau tới đây đi cho heo ăn, nếu không mẹ ta sẽ chặt chân chó của ngươi!"

    Chậu thức ăn cho heo kia là Lâm Thúy Thúy vất vả cả chiều mới làm được.

    Cả ngày hôm nay chưa cho heo ăn, Lâm bà tử vẫn còn nằm, đương nhiên chỉ có thể một mình nàng làm. Trước kia những chuyện lặt vặt này đều là Vệ Khanh làm, vậy nên hiện tại nàng vô cùng tức giận.

    Phóng ánh mắt ra nhìn Vệ Khanh, hận không thể thiêu đốt được nàng.

    Vệ Khanh cũng không phản bác, buông con dao và con gà xuống, nói: "Tới đây."

    Lâm Thúy Thúy thấy nàng thuận theo, trong nội tâm lúc này mới thoải mái một chút. Bình thường không phải Vệ Khanh vẫn bị nàng quát mắng này nọ sao, bộ dạng của Vệ Khanh trong buổi sáng hôm nay có chút đáng sợ, nhất định là bản thân chưa tỉnh ngủ nhìn lầm rồi.

    Thức ăn cho heo còn bốc hơi nóng, Lâm Thúy Thúy ác độc cười cười, nói: "Đi ra ngoài lang thang một ngày, không có cơm ăn hẳn là đói bụng đúng không, ngươi có thể giữ lại một chút, chỗ còn lại để cho heo ăn, dù sao tru nữ rất hợp với thức ăn cho heo, ngươi cũng chưa phải là chưa từng ăn qua."

    Trước kia Vệ Khanh chịu đói cả ngày, Lâm bà tử không cho nàng ăn cơm, nên nàng chỉ còn cách ăn thức ăn cho heo.

    Vệ Khanh đi đến trước mặt Lâm Thúy Thúy, đưa tay nhận lấy chậu thức ăn.

    Lâm Thúy Thúy lại nói: "Ngươi cho rằng ngươi không lên tiếng liền không có gì sao, ngươi ở bên ngoài chắc chắn là thông đồng với nam nhân nào đó, chậc chậc chậc, thật sự là giống cái đức tính thấp hèn của mẹ ngươi. Lúc trước mẹ ngươi không chịu được cô đơn nên đã lén lút cùng nam nhân sau lưng Vệ đại nhân, nói không chừng ngươi chính là tạp chủng mà bà ta sinh ra cùng gian phu kia, còn xứng với họ Vệ? Vệ đại nhân đúng là nhân từ.."

    Năm đó là người Vệ gia đem Vệ Khanh đưa đến nông thôn này cho Lâm bà tử quản, vậy nên Lâm bà tử nghe được những thông tin này chẳng có gì là lạ.

    Cho nên những chuyện này thường bị người khác nhai lại.

    Trước kia Vệ Khanh nghe thấy những lời ác độc này, không có khả năng chống trả, chỉ có thể nén giận.

    Nhưng bây giờ, hừ.

    Lâm Thúy Thúy còn chưa nói hết lời, Vệ Khanh liền bưng chậu thức ăn nóng hổi kia lên, tiến lên một bước, đưa lên đỉnh đầu Lâm Thúy Thúy, sau đó không nhanh không chậm mà dội xuống dưới.
     
    AmiLee, tuongnhuGill thích bài này.
  5. Vân Tâm Lam

    Bài viết:
    1
    Chương 3: Nào! Thử Xem!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chậu thức ăn kia nóng đến mức Lâm Thúy Thúy nhảy cẫng lên.

    Lâm Thúy Thúy vừa sợ vừa hét lên, thanh âm kia rất giống như âm thanh heo bị giết.

    Khắp đầu nàng đều là những vỏ thóc thô, sắc mặt bị bỏng đến đỏ bừng, gắt gao trừng mắt nhìn Vệ Khanh: "Tiện nhân, ngươi dám đổ lên đầu ta ta, ta phải giết ngươi!"

    Vệ Khanh như không có việc gì thuận tay ném chậu sắt xuống mặt đất, phát ra tiếng loảng xoảng minh vang. Vẻ mặt nàng thản nhiên nói: "Không phải ngươi muốn ta cho heo ăn sao, không phải ta đang cho ăn đó sao."

    - "Ngươi!" Lâm Thúy Thúy tức giận đến đầu lưỡi đều thắt lại.

    Quay lại đã thấy Vệ Khanh cầm con dao chặt củi lên, đi đến trước mặt Lâm Thúy Thúy.

    Trên người nàng tuy có vẻ bình thường nhưng lại như toát ra một loại sát khí, giống y hệt buổi sáng Lâm Thúy Thúy nhìn thấy, Lâm Thúy Thúy không khỏi sinh ra sợ hãi, lui về sau: "Ngươi, ngươi muốn làm gì?"

    Vệ Khanh nói: "Ngươi không phải muốn giết ta sao, nào, thử xem."

    Lâm Thúy Thúy nhìn chằm chằm vào con dao chặt củi kia, trước kia không phải chưa từng dùng qua con dao này lên núi chặt củi, nhưng hiện tại nằm trong tay Vệ Khanh, nàng lại không có dũng khí nhận lấy..

    Nàng sợ hãi, cảm giác như vừa khẽ vươn tay, Vệ Khanh sẽ nâng dao băm vằm ngón tay của nàng.

    Hơn nữa nhìn vẻ mặt Vệ Khanh ung dung, Lâm Thúy Thúy nghĩ, loại chuyện đó Vệ Khanh nhất định sẽ làm ra được!

    Vệ Khanh chờ trong chốc lát, không thấy Lâm Thúy Thúy nhận lấy, nàng không khỏi nhướn môi cười, quay đầu đi lấy con gà rừng trong góc, nàng quay người đi vào phòng bếp, thuận miệng nói: "Lớn đến mười sáu mười bảy tuổi rồi mà không có một người tới cửa cầu hôn, lại không biết xấu hổ nói người khác là tạp chủng, sao không thấy ngươi có cha nhỉ?"

    Một câu đã dẫm vào chỗ đau của Lâm Thúy Thúy, nàng vừa sợ vừa giận, tức giận đến hốc mắt đỏ lên. Nhưng thấy Vệ Khanh trong tay có dao nên cũng không dám hung hăng thêm nửa lời.

    Lâm bà tử vẫn còn nằm trên giường nghỉ ngơi, bị âm thanh gào khóc của Lâm Thúy Thúy ở bên ngoài làm tỉnh giấc. Bà còn chưa kịp đứng dậy đi ra ngoài xem có chuyện gì, vừa mới ngồi dậy đã thấy Lâm Thúy Thúy chạy vọt vào trong phòng, trên người đều là lá rau, bò đến cạnh giường Lâm bà tử khóc đến kinh thiên động địa.

    Lâm bà tử vốn định tìm Vệ Khanh tính sổ, bây giờ lại thấy nữ nhi của mình bị ức hiếp như thế này, lửa giận liền đi từ từ bốc lên.

    Lâm Thúy Thúy thương tâm khóc ròng nói: "Nương, tiện nhân kia đổ đồ ăn cho heo lên người con! Ả còn mắng con là tạp chủng! Huhuhu, ả nói con không có cha.."

    Một câu nói khiến Lâm bà tử nổi giận đùng đùng.

    Bà mò xuống giường, giận không kìm được nói: "Con chó đẻ kia đang ở nơi nào? Ta phải cho ả biết rõ, ai mới là chủ nhân của nhà này!"

    Lâm Thúy Thúy lau nước mắt, nói: "Ả ở phòng bếp."

    Dứt lời, Lâm Thúy Thúy nhìn theo hướng Lâm bà tử nổi giận đùng đùng đi xuống phòng bếp.

    Chợt nàng thu lại nước mắt, khóe miệng lộ ra một tia cười đắc ý, để mẹ nàng đi dạy dỗ ả tiện nhân kia. Mẹ nàng vừa có sức lực và thủ đoạn, chắc chắn sẽ đánh ả kia thừa sống thiếu chết!

    Lúc này, Lâm bà tử khí thế hung hăng xông đến phòng bếp, Vệ Khanh đang vặt lông cho con gà, rửa sạch nội tạng, sau đó bày lên thớt trơn bóng.

    Lâm bà tử không biết nàng lấy được gà ở đâu, sửng sốt một chút, còn chưa mở miệng nói lời nào, chỉ thấy Vệ Khanh lấy ra dao phay, động tác không nhanh không chậm, thành thạo, cắt phậm xuống dưới, bọt máu tung tóe đỏ lên toàn bộ thớt.

    Không biết tại sao nhìn thấy tình cảnh này, khí thế của Lâm bà tử liền yếu đi một chút.

    Trời chiều ửng đỏ ánh tà, chiếu qua cửa sổ chiếu lên cả người Vệ Khanh.

    Nàng thành thạo làm thịt xong toàn bộ gà rừng, vừa quay đầu lại đã thấy Lâm bà tử. Dường như đôi mắt đen nhánh kia của nàng không hề có chút sợ hãi nào, cũng nhuộm một chút đỏ đỏ không biết là của nắng chiều hay của máu gà.

    Lâm bà tử dựng tóc gáy, đột nhiên định thần lại.

    Tại sao nha đầu này đột nhiên tính tình đại biến, nhưng cùng lắm cũng chỉ là một con nhóc. Lâm bà tử đã sống nhiều năm như vậy, còn sợ không đối phó được một con nha đầu chết tiệt kia?

    Huống hồ tất cả hành động của Vệ Khanh hôm nay thật sự là làm cho bà rất tức giận, không hung hăng chỉnh đốn một phen thì không nuốt nổi cục tức này!

    Lâm bà tử nhìn qua tứ phía, cầm một chiếc xẻng sắt bên tường, biểu lộ hung ác mà đi tới.

    Bà không sợ Vệ Khanh trong tay có dao phay, chỉ cần bà không tới gần, dao phay kia sẽ không tổn thương không đến bà. Mà bà lại có thể xúc mấy khối thịt trên người Vệ Khanh!
     
    AmiLeetuongnhu thích bài này.
  6. Vân Tâm Lam

    Bài viết:
    1
    Chương 4: Kiềm Chế Chút

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc này trong lò bếp đang đun củi, nước trong nồi sắp trào ra ngoài.

    Vệ Khanh thấy thế, cũng không vội vã. Ngay tại lúc cách Lâm bà tử vài bước, nàng nhấc chân đá mấy cây củi trong lò ra.

    Lập tức một khối gỗ đang cháy được nàng đá ra, phần chưa bị cháy đang ở dưới bàn chân của Vệ Khanh.

    Chỉ thấy nàng di chuyển chân, đá khúc gỗ vào bên trong góc.

    Lâm bà tử trong nháy mắt sắc mặt đại biến: "Tiểu tạp chủng ngươi điên rồi phải không?"

    Bởi vì trong góc kia đang đặt một đống củi khô ráo, nếu chỉ là một ngọn lửa nhỏ rơi xuống cũng có thể cháy bùng lên chứ đừng nói là khối củi mà Vệ Khanh đá vào trong góc kia. Củi khô mà lửa bốc, phòng bếp này của Lâm bà tử chắc chắn sẽ đi đời.

    Không chỉ như thế, những tiểu viện này đều lợp mái tranh, chỉ cần trong đêm mà nổi gió, không chỉ có phòng bếp, sợ là cả chỗ ở đều hóa thành đống lửa.

    Vệ Khanh chỉ đứng yên. Vừa thong dong đem thịt bỏ vào trong nước sôi, chỉ chốc lát sau cuồn cuộn trên mặt nước tung bay một tầng bọt lơ lửng, vừa nghiêng đầu nhìn Lâm bà tử, cười cười nói: "Kiềm chế một chút, sự ổn định của ta có hạn."

    Lâm bà tử nuốt ngụm nước miếng, trong tay nắm chặt cái xẻng, không dám đi lên phía trước một bước.

    Vẻ mặt bà phẫn hận, khuôn mặt dữ tợn có chút bóp méo, tròng mắt nhìn chằm chằm vào mu bàn chân của Vệ Khanh, sợ một chút lửa bay ra, oán hận nói: "Còn không mau bỏ cây đuốc vào trong lò bếp!"

    Vệ Khanh nhướng nhướng mày: "Còn không đặt đồ xuống rồi cút?"

    Lâm bà tử sắp tức phát nổ rồi, nhưng bà không có cách nào khác, cuối cùng chỉ phì một tiếng, ném xẻng sắt trong tay đi, khuôn mặt dữ tợn mà đi ra ngoài.

    Lâm Thúy Thúy vốn là chờ xem kịch vui, thấy Lâm bà tử nhanh như vậy đã đi ra, vội vàng hả hê hỏi: "Mẹ, tiểu tiện nhân kia đã được thu phục chưa?"

    Lâm bà tử một bụng tức giận không có chỗ nào phát ra, trừng mắt liếc Lâm Thúy Thúy, một cái tát giáng xuống khiến nàng mơ hồ.

    Chỉ chốc lát sau, trong phòng bếp liền bay ra mùi hương của thịt.

    Màn đêm buông xuống, trong thôn có chó sủa nghênh đón chủ nhân về nhà, những con gà của những nhà bên cạnh kêu lên rồi về ổ.

    Vệ Khanh canh gà cũng nấu xong rồi.

    Lâm bà tử cùng Lâm Thúy Thúy ngồi ở dưới mái hiên, những chuyện ngày hôm nay đều khác xa so với một năm trước.

    Vệ Khanh mà bà vẫn thường hay ức hiếp, tựa như đã bị yêu ma nhập vào, cổ quái lại thô bạo hung ác khiến hai mẹ con bà không thể tiếp nhận được.

    Trước mặt, Vệ Khanh đang uống canh gà, căn bản không đem mẹ con các nàng để vào mắt. Trước kia, nàng nào có phần được ăn thịt, có xương cốt bột cám cho nàng đã là lãng phí rồi.

    Tuy nhà Lâm bà tử không đến nỗi nghèo kiết xác, nhưng cũng không thể mỗi ngày đều ăn thịt cá. Cho nên lúc Lâm Thúy Thúy thấy Vệ Khanh ăn gà uống canh, thèm thuồng nuốt nước miếng, không ngừng lấy cùi chỏ đẩy mẹ nàng, muốn mẹ nàng đi chiếm lấy canh gà.

    Nhưng bên cạnh Vệ Khanh có con dao chặt củi, Lâm Thúy Thúy kiêng dè, Lâm bà tử cũng rất kiêng kị.

    Cuối cùng Lâm bà tử cùng Lâm Thúy Thúy chỉ có thể trơ mắt nhìn Vệ Khanh uống hết canh gà.

    Còn lại một ít thịt gà Vệ Khanh ăn không hết, Lâm Thúy Thúy thấy nàng đứng dậy, liền vội nói: "Ngươi không ăn được nữa sao, không ăn hết thì để đó đi!"

    Vệ Khanh cúi đầu nhìn thoáng qua đáy nồi còn dư lại một chút xương thịt gà, trong mắt có chút hứng thú nói: "Định để cho heo ăn, ngươi cũng muốn ăn?"

    Lâm Thúy Thúy tức giận đến đến sắc mặt đỏ lên, lại nghĩ không ra lời phản bác, thấy Vệ Khanh thật sự đem đổ vào trong máng lợn.

    Tiểu tiện nhân này, nàng nhất định phải cho ả sáng mắt!

    Lâm Thúy Thúy năm nay mười bảy tuổi, vẫn không thể gả phải ra ngoài, cũng như lời Vệ Khanh nói, trong thôn trên dưới, thậm chí những thôn bên cạnh cũng không có ai đến hỏi cưới.

    Một là Lâm Thúy Thúy hết ăn lại nằm, người trong thôn đều biết, hai là tiếng xấu của Lâm bà tử truyền xa không phải một hai ngày.

    Lâm Thúy Thúy cũng nhiễm chút ít tác phong của Lâm bà tử, dần dà cũng có qua lại với bọn lưu manh trong xóm.

    Ngày hôm đó, Lâm Thúy Thúy trộm chút tiền của mẹ nàng rồi đi ra ngoài, tìm mấy bọn lưu manh trong thôn, nhờ bọn họ giúp chỉnh đốn Vệ Khanh.

    Tốt nhất là hung hăng đánh một trận trước, đánh cho tàn tạ, sau đó muốn như thế nào thì tùy bọn hắn!

    Mấy tên lưu manh sảng khoái đáp ứng, có tiền, lại có nha đầu có thể bắt nạt, chuyện tốt như vậy ai không nhận chứ?

    Dựa theo kế hoạch, trước tiên Lâm Thúy Thúy dẫn Vệ Khanh ra ngoài đến nơi không có người, lúc đó sẽ để mấy tên lưu manh làm việc.

    Nàng có chút mong chờ, muốn nhìn bộ dạng thảm hại của Vệ Khanh.

    Đến lúc đó tiện nhân kia nhất định phải thật, kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay, lúc đó trong nội tâm nàng mới thống khoái!
     
    AmiLeetuongnhu thích bài này.
  7. Vân Tâm Lam

    Bài viết:
    1
    Chương 5: Không Có Lễ Độ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Còn làm thế nào để dụ Vệ Khanh ra, điều này quá dễ dàng rồi, nàng ta thay đồ chắc chắn sẽ phải ra bờ sông giặt.

    Khi Vệ Khanh đi, Lâm Thúy Thúy nói muốn cùng đi với nàng.

    Vệ Khanh đi ở phía trước, dưới ánh mặt trời nàng híp híp mắt, nói: "Hiếm thấy."

    Lâm Thúy Thúy nhìn bóng lưng của nàng nghiến răng, chờ lát nữa xem ngươi còn kiêu ngạo như vậy được không!

    Từ tiểu viện đến bờ sông có một khoảng cách. Phải đi qua mấy bờ ruộng, lại cách thêm một đoạn tường đất.

    Phía trong tường đất là một nhà tranh đã bị bỏ hoang từ lâu.

    Mắt thấy cách tường đất càng ngày càng gần, Lâm Thúy Thúy cũng càng hưng phấn.

    Khi Vệ Khanh cùng nàng đi gần đến tường đất kia, một trận gió nổi lên, đem theo vài tiếng kêu vui vẻ của đàn chim.

    Lúc này tiếng gió xiết chặt, những tên lưu manh ở bên trong lúc này vọt ra.

    Một người trong đó trong tay mở ra một cái bao tải, chuẩn bị chùm vào đầu Vệ Khanh. Một người khác trong tay cầm lấy cây gậy gỗ, đợi đồng lõa mang Vệ Khanh đến sẽ "chào hỏi" người Vệ Khanh một chút.

    Nhưng ai ngờ rằng, bao tải còn chưa chùm được lên đầu Vệ Khanh, nàng phản ứng cực nhanh, dường như là cùng lúc đó, giơ cánh tay ra đỡ. Tên lưu manh không kịp phản ứng, thấy bao tải bị Vệ Khanh dùng một tay ném trên mặt đất.

    Trên đỉnh đầu, tiếng lá cây đụng vào nhau thưa thớt vang lên.

    Nàng hơi híp mắt, con ngươi dưới bóng cây đen thẳm như không có đáy.

    Một kẻ lưu manh khác thấy thế, lấy lại tinh thần, giơ cây gỗ liền hướng Vệ Khanh đánh.

    Vệ Khanh nghiêng người nắm chặt cổ tay của hắn, cây gậy gỗ nhẹ nhàng rơi xuống cạnh người nàng, sau đó nện lên người tên đồng lõa cầm bao tải vừa rồi.

    Tên đó kêu thảm một tiếng, lăn ra ngã xuống đất.

    Mấy lưu manh đều ngây ngẩn cả người.

    Vệ Khanh phủi phủi áo vải, không hỉ không nộ mà nói một câu: "Không có lễ độ."

    Dứt lời trên tay khẽ đảo chuyển, đoạt lấy cây gậy gỗ.

    Tên lưu manh kia không biết nàng đã dùng lực như thế nào, dường như chỉ hơi uốn tay đã khiến cho cổ tay của hắn cũng bị xoay đến đau nhức.

    Vệ Khanh cầm theo cây gỗ, chậm rãi đi về hướng tên lưu manh.

    Mấy người vô thức mà lui về phía sau.

    Bên cạnh còn có hai tên đồng bọn, thấy thế, hai người hướng Vệ Khanh bổ nhào ra.

    Vệ Khanh cũng không quay đầu lại, một gậy xoay chuyển đập lên đầu gối của hai người, hai người cùng lúc hét lên, chỉnh tề quỳ xuống đất.

    Người còn thừa lại này chính là thủ lĩnh của bọn lưu manh.

    Tên thủ lĩnh nghẹn họng nhìn trân trối, Vệ Khanh nâng gậy gỗ chỉ vào hắn, hắn từng bước một lui về phía sau, lui đến tường đất bên cạnh.

    Hắn nhìn Vệ Khanh, cắn quai hàm không cam lòng, còn đang định phản kháng đã bị Vệ Khanh dùng gậy gỗ trong tay nâng lên chống vào yết hầu, dùng sức ấn về phía tường đất.

    Tròng mắt của tên thủ lĩnh như lồi ra, há hốc mồm không phát ra được thanh âm nào, cảm giác như yết hầu sắp bị nàng nghiền nát.

    Cổ hắn dính vào phía tường đất, nhưng vết bụi nâu xám bị rơi xuống hết.

    Chỉ chốc lát sau tên thủ lĩnh liền đỏ bừng cả khuôn mặt, nổi gân xanh, giống như sau một khắc sẽ tắt thở.

    Bóng cây rơi lên mặt Vệ Khanh, nổi bật lên làn da trắng nõn của nàng, nàng khẽ mím môi, bàn tay dùng lực nổi lên những khớp xương rõ ràng.

    Tên đồng bọn thấy thế thì bò dậy, định đứng lêngiúp đỡ.

    Vệ Khanh nhàn nhạt quét qua, nói: "Một tên lỗ mãng, ta giết chết hắn cũng không sao nhỉ?"

    Đồng bọn nội tâm hoảng sợ: "Ngươi, ngươi còn không mau thả hắn ra!"

    Vệ Khanh hơi cong khóe miệng: "Xem tâm trạng của ta."

    Nói xong nàng liền nghiêng đầu nhúc nhích cổ, phát ra âm thanh xương cốt rất nhỏ, hỏi tên thủ lĩnh đang bị nàng ấn vào tường: "Không lễ độ thì sẽ bồi tội như thế nào?"

    Tên thủ lĩnh giữ lấy gậy gỗ, cực khó khăn thở một ngụm.

    Tuy là không cam lòng, nhưng mạng của hắn rất có thể sẽ mất dưới tay của nha đầu trói gà không chặt này, không nhận thua thì không được.

    Một lát, hắn nghiến răng nói: "Xin lỗi.."

    - "Nói to một chút."

    - "Ta.. Xin.. Lỗi!"

    - "Hôm nay coi như ngươi đen đủi, đi ra ngoài không biết xem hoàng lịch."

    Dứt lời, Vệ Khanh nới lỏng cây gậy trong tay, khi tên thủ lĩnh đang thở lấy thở để, nàng nhanh chóng đập vào đầu hắn một gậy, tên lưu manh lập tức ngất lịm trên mặt đất.

    Mấy tên đồng bọn vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, ai còn dám trên ghẹo nữa, luống cuống tay chân nâng tên thủ lĩnh dậy, sau đó vội vàng chạy mất.

    Vệ Khanh ném gậy gỗ ra một bên, thuận mắt nhìn tay của mình, nói: "Bàn tay này thật thô."

    Khi ngẩng đầu lên nhìn, thấy Lâm Thúy Thúy trợn mắt há hốc mồm đang đứng cách đó không xa, sắc mặt trắng bệch.

    Nàng vốn định ra xem kịch hay, nhưng không nghĩ tới, mấy tên lưu manh trong thôn lại không đối phó nổi với ả tiện nhân này!

    Chỉ thấy thủ pháp chỉnh đốn người khác của Vệ Khanh cùng thái độ bình tĩnh, khiến cho Lâm Thúy Thúy khiếp sợ một hồi.

    Đâu còn là Vệ Khanh dễ ức hiếp của ngày xưa.

    Lâm Thúy Thúy gặp ánh mắt của Vệ Khanh, toàn thân run lên, trong tay không ôm chặt được chậu gỗ, chậu rơi xuống đất, sau đó lại vội vã nhặt lên, sau đó liền hốt hoảng không dám quay đầu mà chạy về phía trước.
     
    AmiLeetuongnhu thích bài này.
  8. Vân Tâm Lam

    Bài viết:
    1
    Chương 6: Con Mồi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vệ Khanh híp mắt, nhìn theo bóng lưng đang chạy xa của Lâm Thúy Thúy, không nói lời nào.

    Đang lúc nàng thu đồ vật chuẩn bị rời đi, cơ thể bỗng dừng lại, thình lình nghiêng đầu nhìn về hướng rừng trúc bên kia.

    Có một bóng người đứng ở trong rừng trúc, nhìn dáng vẻ có thể là một thôn phụ nào đó, chắc là vừa trùng hợp đi ngang qua. Vệ Khanh cũng không che giấu, khẽ gật đầu thăm hỏi.

    Thôn phụ thấy nàng phát hiện, vội vàng quay đầu vội vàng rời đi.

    Lâm Thúy Thúy thở không ra hơi mà chạy về nhà, thấy Lâm bà tử liền gào thét: "Không được rồi, không được rồi! Tiện nhân kia bị quan công nhập vào người rồi!"

    Lâm bà tử cáu gắt: "Ăn nói bậy bạ cái gì!"

    Lâm Thúy Thúy vẻ mặt sợ hãi nói: "Là sự thật! Con tận mắt nhìn thấy nàng đánh mấy tên lưu manh chạy trối chết! Ra tay tàn nhẫn, nếu không phải quan công nhập vào thì sao có thể đánh như vậy!"

    Lâm bà tử sắc mặt biến đổi, chuyện cho tới bây giờ, bà không thể không nhìn thẳng vào chuyện này.

    Vệ Khanh tính tình đại biến, so với trước kia giống như hai người khác nhau. Hiện tại ngay cả Lâm bà tử cũng không chế nổi nàng, nếu cứ như vậy, những ngày tháng sau này phải tính thế nào?

    Lâm Thúy Thúy cũng nghĩ giống bà, nuốt ngụm nước bọt, nói: "Nương, hay là đến Vệ gia nói một tiếng, để cho bọn họ đón cái thứ xui xẻo này về.."

    Lâm bà tử trừng liếc nàng, nói: "Vệ gia nếu thật sự muốn đem nàng đón về, sớm đã tới đón rồi, sao có thể bỏ mặc không quan tâm nhiều năm như vậy?"

    Vệ gia vứt Vệ Khanh vào cái nơi thâm sơn cùng cốc này, rõ ràng chính là muốn nàng tự sinh tự diệt.

    Cho dù Lâm bà tử thuận miệng bịa chuyện nói Vệ Khanh ở nông thôn bệnh chết, bọn họ cũng sẽ không phái người đến nhìn một cái.

    Lâm bà tử nghĩ tới đây, đôi mắt cay độc đã có chủ ý.

    Nếu đã như vậy, chớ trách bà độc ác. Dù sao ả này quyết không thể lại chỗ này rồi, bằng không sau này sẽ có tai họa ập đến.

    Lâm Thúy Thúy thấy vẻ mặt của Lâm bà tử, liền hỏi: "Nương, người có chủ ý gì sao?"

    Lâm bà tử liếc nhìn nàng một cái: "Tìm một bà mối đến bán ả đi, còn có thể bán được ít tiền. Nếu ả không phục, tự khắc sẽ có nhiều người chỉnh đốn ả."

    Lâm Thúy Thúy nghe xong, lập tức vui mừng nhướng mày nói: "Bán ả vào thanh lâu trong kinh thành, như vậy sẽ được nhiều tiền hơn chút."

    Vệ Khanh đi đến bờ sông giặt quần áo, nhớ tới cái bẫy mình đã đặt ở trong rừng, buổi chiều nàng lại vào rừng một chuyến.

    Trong rừng ngoại trừ chim bay cá nhảy thì thảo dược cũng rất nhiều, người trong thôn không hiểu những thứ này, lại sợ hãi dã thú nên trên vốn không dám đi lại trong núi.

    Trong rừng lá cây rậm rạp, che chắn ánh sáng buổi chiều, Vệ Khanh đi không bao lâu, ánh sáng trong rừng đã dần dần ảm đạm xuống.

    Vệ Khanh tìm hái rất nhiều thảo dược, cầm trên tay ngọn cây để gạt lá cây ra.

    Vệ Khanh tìm mấy cái bẫy mà nàng đã sắp đặt, kết quả đều không thu hoạch được gì. Thấy sắc trời đã tối hơn, nàng định xuống núi, nhưng lại nhớ ra phía trong rừng còn có hai cái bẫy vẫn chưa xem.

    Nói không chừng bên trong có con gì đó.

    Sự thật chứng minh, nàng dự đoán không sai.

    Trong bẫy kia quả thực có một con mồi, từ xa nhìn lại, hình như là một con mồi lớn.

    Trong rừng không khí chậm rãi di động, xen lẫn một mùi máu tanh không dễ phát giác. Vệ Khanh giật giật lông mày, âm thầm cảnh giác, từng bước một đi đến phía trước, thấy con mồi nằm trên đó hóa ra lại là một người.

    Ánh sáng mong manh dần nhạt đi, người này mặc một thân hắc y, một chân đang bị kẹt trong bẫy của nàng, trong bẫy có gậy gỗ vót nhọn côn, khi hắn bước đi đã dẫm phải, xuyên thẳng vào da thịt của hắn, cho nên mới không dễ dàng rút chân ra.

    Vệ Khanh đứng bên cạnh tên hắc y, xác định hắc y nhân đã chết.

    Sau lưng của hắn có một vết thương trí mệnh, mùi máu tươi trong không khí là từ chỗ đó phát ra.

    Đại khái là do hắn đen đủi, một cước đã dẫm vào bẫy của Vệ Khanh, mất đi cơ hội, mới bị đối thủ giết chết.

    Trong rừng rõ ràng còn có dấu vết đánh nhau, vả lại phạm vi còn rất rộng, Vệ Khanh không cần tự đi xem, đoán chừng nơi này không chỉ chết một người hắc y này.

    Nàng hơi run sợ, quay người hướng phía chân núi đi xuống.

    Nơi đây không thích hợp ở lâu.

    Nhưng vừa mới di chuyển chân vài bước, một âm thanh khàn khàn phía sau cây đại thụ đằng sau nàng truyền đến, tuy có vẻ mỏi mệt, nhưng lại rất ung dung: "Cô nương một thân một mình lên núi, không sợ gặp phải người xấu sao?"
     
    AmiLeeGill thích bài này.
  9. Vân Tâm Lam

    Bài viết:
    1
    Chương 7: Phiền Cô Nương Đạo Đức Một Chút

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bước chân Vệ Khanh khựng lại, nói: "Sợ, vì vậy không phải ta đang vội vã xuống núi đây sao?"

    - "Giỏ sau lưng ngươi là dược thảo?" Hắn hỏi.

    Vệ Khanh thầm phì một tiếng, e là từ lúc nàng lại gần chỗ này đã bị hắn bất động thanh sắc mà quan sát rồi.

    Vệ Khanh nhấc chân tiếp tục đi lên phía trước, nói: "Không phải."

    Đi vài bước, sau lưng thanh âm kia âm u truyền đến: "Gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ là mỹ đức."

    Vệ Khanh nhướng nhướng mày, nói: "Vận khí ngươi không tốt, gặp phải người không có mỹ đức rồi."

    Nàng dự đoán, người này luôn trốn sau cây không xuất hiện ra, lại muốn dược thảo trong giỏ của nàng, hẳn là bị thương vô cùng nghiêm trọng. Vệ Khanh muốn đi, hắn chưa chắc đã ngăn được.

    Kết quả hắn lại nói: "Chỗ ta có tiền, có thể mua của ngươi."

    Vệ Khanh quay đầu lại nhìn, thấy hắn đưa ra một tay phía sau cây, trong lòng bàn tay quả thực đang cầm hai thỏi bạc trắng bóng.

    Vệ Khanh bị dao động, nàng hiện tại không có đồng nào, có thể lấy được ít tiền cũng tốt.

    Vì thế nàng đổi chủ ý, quay lại đi về hướng cây kia, nói: "Không phải ngươi bị truy sát sao, gần mất mạng rồi, lại còn giấu bạc kĩ như vậy. Bạc này có vẻ rất nặng nhỉ, trên đường tháo chạy chắc chắn sẽ vướng víu, ta bất đắc dĩ mới nhận đó."

    Vệ Khanh đi đến cạnh đại thụ, còn chưa nhìn thấy người phía sau nàng đã nhanh tay đoạt lấy hai thỏi bạc.

    Lại thấy tay hắn trắng bạch rõ ràng, vô cùng đẹp.

    Hắn muốn thừa dịp Vệ Khanh lấy bạc sẽ bắt lấy cổ tay nàng, nhưng Vệ Khanh sớm có phòng bị, cổ tay linh hoạt nhấc lên, khiến hắn bắt hụt.

    Vệ Khanh không hiện thân, nói: "Trước tiên đưa vũ khí của ngươi cho ta."

    - "Hả?"

    - "Nếu ta cứu được ngươi, ngươi lại lấy oán trả ơn, lấy vũ khí giết ta thì sao?"

    Hắn nói: "Vậy nếu ta đưa vũ khí cho ngươi, lát nữa ngươi giết ta thì sao?"

    Vệ Khanh nhún vai: "Được, sự tín nhiệm cơ bản giữa người với người đều không có, ta còn cứu ngươi làm gì. Đa tạ bạc của ngươi, ta đi đây."

    Còn chưa quay người, người phía sau cây liền đưa ra một thanh trường kiếm, trên trường kiếm kia còn có giọt máu đặc.

    Hắn nói: "Ta đem thân gia tính mạng đều giao cho ngươi rồi, phiền cô nương đạo đức một chút."

    Vệ Khanh môi cười cười, thò tay tiếp nhận kiếm của hắn. Ngón tay đụng phải đầu ngón tay của hắn, hơi lành lạnh, xem ra rất yếu ớt.

    Vệ Khanh cũng không trì hoãn nữa, cầm kiếm vòng qua đại thụ, đi tới trước mặt hắn.

    Màn đêm sắp buông xuống, trên trời có vài chấm sao nho nhỏ, còn có một ánh trăng vô cùng sáng.

    Ngẫng đầu lờ mờ có thể nhìn thấy.

    Là một đêm trời quang.

    Nhưng lá cây lại che chắn giữa chừng, ánh sáng hết sức lờ mờ.

    Vệ Khanh cúi đầu nhìn qua, mơ hồ thấy một nam nhân đang dựa dưới gốc cây, hơi thở yếu ớt. Hắn cũng đang ngẩng đầu nhìn Vệ Khanh, đôi mắt nhiễm màu của ánh trăng, phảng phất giống như thấm lấy đầy trời sao.

    Vệ Khanh ngồi xổm trước mặt hắn, sớm có chuẩn bị, lấy trong lòng ngực ra một cây đốt lửa, cái này là trước kia trong lúc nhóm lửa trong tiểu viện lấy được, thuận tay cầm thấy phòng bị trước tai họa.

    Vệ Khanh hỏi: "Trong rừng này khả năng vẫn còn kẻ thù của ngươi?"

    Hắn lắc đầu: "Không có nữa rồi."

    Vậy nhóm lửa kia không cần kiêng kị nữa rồi.

    Vệ Khanh mở cây đốt lửa ra thổi thổi, lập tức ánh sáng giữa hai người hiện ra.

    Cánh rừng này không thiếu củi, nàng tiện tay nhặt được chút ít cành cây xếp lên, lấy lá khô đốt, chỉ chốc lát sau đã có một đống lửa sáng ngời.

    Ánh lửa nhẹ nhàng lập loè.

    Vệ Khanh lúc này mới ngẩng đầu cẩn thận đánh giá nam nhân trước mặt này.

    Hắn đúng là bị thương rất nặng, đang mặc áo bào sáng màu, nhưng trên người đều là màu máu, hẳn là vết thương chồng chất.

    Miệng vết thương của hắn nặng nhẹ không đồng nhất, không cầm được máu. Cho nên sắc mặt hắn trắng bệch.

    Cho dù hắn đã chật vật yếu ớt như vậy, nhưng Vệ Khanh không thể không thừa nhận, nam tử rất đẹp.

    Vệ Khanh nâng cằm hắn lên, nhìn chung quanh một chút, nói: "Đẹp trai như vậy, chết ở nơi hoang vu này, thật là đáng tiếc."

    Hắn cười cười, đôi mắt cong lên, trong mắt có mấy phần ánh sáng sâu cạn bất định, nói: "Cảm giác bị một nha đầu thôn dã trêu ghẹo, thật không tốt."

    Vệ Khanh nhìn ánh mắt hắn liền biết, tâm tư của hắn không hề vô hại như biểu hiện ra. Nghĩ rằng hắn đang tán tỉnh, vậy thì sai hoàn toàn rồi.

    Vệ Khanh ở ngồi xuống trước mặt hắn, cầm cái giỏ qua, dưới ánh lửa bắt đầu tìm kiếm thảo dược, nói: "Thấy ngươi có vẻ ngoài không tệ, phải thêm tiền."

    - "..."

    Hắn cạn lời một chút, nói: "Không tệ chẳng phải có thêm ưu đãi sao, tại sao còn phải thêm tiền?"

    Vệ Khanh liếc hắn một cái: "Bề ngoài của ngươi đã tăng thêm hai phần giá trị của tính mạng ngươi, dĩ nhiên là phải đắt hơn một chút, ngươi có thêm hay không?"

    Nam tử nói: "Mới vừa nói rồi, toàn bộ thân gia tính mạng đều trong tay ngươi rồi."

    Vệ Khanh liếc cạnh hông của hắn: "Không phải còn một miếng ngọc bội này sao?"

    - "Cái này không được, cái này chỉ dùng để cưới thê, ngươi muốn làm vị hôn thê của ta sao?"
     
    tuongnhuAmiLee thích bài này.
  10. Vân Tâm Lam

    Bài viết:
    1
    Chương 8: Nếu Muốn Thì Tự Tới Lấy

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lời này, vừa nghe liền biết là đùa giỡn, Vệ Khanh vô cùng xem thường, mấu chốt hắn còn nói tương đối nghiêm túc.

    Tăng giá thất bại, nàng có chút buồn bực, nhưng Vệ Khanh cũng không bỏ mặc hắn. Dù sao nàng đã thu người ta hai thỏi bạc rồi, cũng phải làm chút chuyện cho thỏa đáng.

    Trong lúc nói chuyện, Vệ Khanh đã chọn được thảo dược cầm máu, chuẩn bị làm.

    Loại người này, nguyện ý đem thanh kiếm bảo mệnh giao cho nàng, hẳn là không còn chỗ dựa nào khác rồi.

    Nếu như nàng bỏ lại, người này chắc chắn không sống nổi hai ngày.

    Nơi đây không có dụng cụ phụ trợ thuốc, Vệ Khanh đành phải nhai thuốc trong miệng. Chờ khi nhai ra dịch thuốc rồi mới thoa vào vết thương của nam nhân.

    Nam nhân một mực quan sát nàng, động tác, thần thái của nàng đều rất thong dong.

    Một nha đầu thôn dã đều như nàng sao?

    Gò má nàng gầy, mặc áo vải cũ nát, thế nhưng đôi mắt đang cụp xuống kia lại mang theo một loại bình tĩnh không phù hợp với tuổi của nàng.

    Vệ Khanh không nhìn hắn, bỗng nhiên lên tiếng nói: "Quan sát được cái gì chưa?"

    Nam tử cười cười, dựa lưng vào thân cây, cho dù thương thế nghiêm trọng, nhưng hắn vẫn toát ra vẻ ung dung. Hắn hỏi: "Ngươi tên là gì?"

    Vệ Khanh cuối cùng lãnh đạm liếc hắn một cái: "Thế nào, muốn lấy thân báo đáp?"

    Nam tử dò xét nàng, nghiền ngẫm nói: "Thân thể ngươi gầy yếu thế này, ta sợ ngươi không chịu nổi."

    Vệ Khanh hơi nâng khóe miệng, nói: "Nếu muốn cùng ngươi liều mạng chạy trốn, ta quả thực không chịu nổi. Nói không chừng ngày nào đó không thấy được ánh mặt trời rồi."

    Nàng tay chân lanh lẹ, xử lí đơn giản những vết thương trên người hắn, cuối cùng nói: "Đợi sau khi cầm máu, ngươi tự mình nhanh chóng xuống núi rời đi đi."

    Dứt lời, nàng cầm lên cái sọt trên lưng, quay người chuẩn bị xuống núi.

    Nam tử nói: "Bộ dạng ta thế này, khả năng đi không được."

    Vệ Khanh cũng không quay đầu lại: "Vậy ngươi ở đây đi."

    - "Này, nhận tiền của ta rồi cứ như vậy mà đi, có phải quá không có lương tâm rồi không?"

    Vệ Khanh nói: "Là ngươi mời ta cứu ngươi, nhưng không nhờ ta đưa ngươi đến nơi an toàn, càng không nhờ ta cung cấp chỗ ăn ở cho ngươi. Nên điều trị ta cũng đã trị xong rồi, hết lòng quan tâm giúp đỡ, ngươi còn muốn như thế nào nữa?"

    Nam tử lặng yên sau lưng, nói: "Trong ngực ta còn hai mảnh lá vàng."

    Vệ Khanh bước chân ngừng lại, quay đầu lại vòng ra phía sau cây, đôi mắt sáng trên mặt cười cười, nói: "Thật là, sao không nói sớm. Cứng đầu là không ngoan."

    Nam tử: "..."

    Hắn lần đầu gặp một nữ tử.. không biết xấu hổ như vậy.

    Vệ Khanh một lần nữa đi đến trước mặt nam tử, đưa tay nói: "Lấy ra đi."

    Nam tử hơi hơi ngửa đầu hướng nàng cười, trên mặt tái nhợt khó nén tao nhã, nói: "Nếu muốn à, tự đến đây đi."

    Vệ Khanh hạ thấp thân, thật sự thò tay vào trong vạt áo của hắn tìm kiếm, thấy thần sắc hắn biến đổi, tâm trạng Vệ Khanh vô cùng tốt, cười cười nói: "Ông Mao đã từng nói, tự thân động thủ, cơm no áo ấm."

    Cảm nhận được bàn tay đang mò mẫm trong ngực mình, nam tử nói: "Thật là một nữ tử thô lỗ."

    - "Đa tạ đã khen ngợi."

    Vệ Khanh mò được trong ngực hắn hai mảnh lá vàng, cầm ước lượng trong tay. Nàng còn không bỏ qua, lại tiếp tục mò bên còn lại của ngực hắn.

    Nghe Vệ Khanh nói: "Ta xem một chút bên này còn có hay không."

    Nam tử hít vào một hơi: "Thật sự không còn rồi."

    Bên kia không tìm được, Vệ Khanh đành phải từ bỏ. Nhưng đêm nay thu hoạch tương đối khá, nàng hết sức hài lòng. Nàng đem vàng lá cùng thỏi bạc cất kỹ, mới nghiêng người nâng hắn dậy, đưa hắn rời khỏi mảnh đất thị phi này.

    Vệ Khanh không muốn rước thêm phiền toái, vốn định tìm sơn động nào đó, đem nam tử này giấu vài ngày, chờ thương thế hắn chuyển biến tốt sẽ để hắn tự rời đi.

    Nhưng trước mắt tối đen như mực, chưa nói đến sơn động, ngay cả ổ chuột cũng không có.

    Cơ thể nam nhân này rất nặng, Vệ Khanh rất khó khăn mới đỡ được hắn.

    Vệ Khanh rất gầy yếu, lực bất tòng tâm, cắn răng nói: "Ngươi cố ý phải không. Cho dù không thể tự đi, nhưng chẳng lẽ ngươi không có xương cốt sao, cần phải dồn hết sức nặng trên người ta?"

    Nam tử đương nhiên nói: "Không có cách nào khác, ta bị thương mà."

    - "Một nữ tử yếu đuối như ta, ngươi cũng không biết ngượng." Vệ Khanh rất muốn hừ vẻ mặt hắn, giọng mỉa mai nói: "Chắc hẳn là cảm thấy hai thỏi bạc cùng hai mảnh lá vàng của ngươi đã tiêu mất oan uổng, nên muốn dùng mọi cách chỉnh ta sao? Hứ, ta cứu ngươi ba lần, chỉ lấy chút tiền như vậy, ngươi liền cảm thấy chịu thiệt?"

    - "Bẫy kia là do ngươi đào sao?" Nam tử hỏi.

    Vệ Khanh chẳng muốn trả lời, hắn liền cho là đúng nói: "Nếu không nhờ cái bẫy kia kẹp vào chân tên sát thủ, khả năng ta đã bị mất mạng, cái này đúng là lần đầu tiên. Ngươi đắp thảo dược cho ta kịp thời chữa thương cầm máu, đây là lần thứ hai. Hiện tại lại dẫn ta rời khỏi nơi nguy hiểm này tránh có sát thủ đuổi theo, cái này là lần thứ ba."

    Hắn lờ mờ cười: "Nói như vậy, ta đã chiếm được đại tiện nghi rồi. Cô nương, ngươi thật đúng là đại thiện nhân."

    Vệ Khanh liếc mắt, lời này nghe sao lại có gì đó không đúng nhỉ, nhưng nàng vẫn không khách khí trả lời một câu: "Ngươi biết là tốt."
     
    tuongnhuAmiLee thích bài này.
  11. Vân Tâm Lam

    Bài viết:
    1
    Chương 9: Muốn Bán Nàng Đi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hắn lại nghiêng về phía người Vệ Khanh, Vệ Khanh lảo đảo, hắn nói: "Chỉ là ta thật sự không đi được, đành phải làm phiền cô nương rồi."

    Trong núi rừng tìm không thấy chỗ đặt chân, cuối cùng Vệ Khanh chỉ có thể đưa hắn xuống núi.

    Trong đêm thôn trang vô cùng yên tĩnh, thời điểm này người trong thôn đều ngủ rồi, có thưa thớt vài gia đình vẫn chưa tắt đèn.

    Vệ Khanh nhớ tới ban ngày đánh người tại tường đất kia, phía sau là một nhà tranh bỏ hoang, không có nơi nào khác, Vệ Khanh đành phải vứt người này vào trong nhà tranh kia.

    Nàng thuận tay bứt hai củ khoai trong ruộng, lát nữa đưa cho hắn cho đỡ đói.

    Trong nhà rất lâu không có ai ở, những khoảng trống trên đất mọc đầy cỏ xanh.

    Vệ Khanh đi đến bên tường cũ kĩ, ôm hắn chậm rãi đặt xuống, cho hắn ngồi trên đống cỏ khô, ném hai củ khoai lang cho hắn, nói: "Khi nào khỏe hơn thì tự rời đi, ở lại đây quá lâu, cho dù không phải kẻ thù tìm thấy thì cũng bị thôn dân phát hiện."

    Nam nhân kéo kéo góc áo của nàng, nói: "Ngươi cứ như vậy mà rời đi sao?"

    Vệ Khanh quay đầu lại liếc hắn một cái, ánh trăng chiếu qua khe tường, chiếu trên người của hắn, thật sự minh bạch sáng rõ.

    Trên môi hắn nở nụ cười như không cười, thật là mê hoặc lòng người.

    Vệ Khanh thầm mắng một tiếng yêu nghiệt, nói: "Không đi chẳng lẽ qua đêm tại đây?"

    - "Nếu như ta cứ chậm chạp không khỏe lại thì sao?" Hắn hỏi.

    Vệ Khanh nói: "Vậy chính là sống chết có số, xem xét một chút là được rồi."

    Nam tử thở dài, nói: "Cũng phải, ta và ngươi chỉ tình cờ gặp nhau, ngươi có thể làm được đến đây đã là hết lòng rồi."

    Vệ Khanh chẳng muốn nghe hắn giả vờ đáng thương, không thèm quay đầu lại mà rời đi.

    Nam tử khép mi mắt, trong mắt có vài ánh sao, yên tĩnh nhìn bóng lưng của nàng dần dần biến mất không thấy gì nữa.

    Hắn chậm rãi nhắm nghiền hai mắt.

    Gặp được tiểu nha đầu này, nào phải là sống chết có số chứ, rõ ràng là mệnh hắn chưa đến đường cùng mà.

    Vệ Khanh biết những lời hắn nói lúc nàng đi không phải là muốn khơi dậy lòng trắc ẩn của nàng, nàng lại không ngốc, căn bản không cần để ý tới.

    Qua một ngày, Vệ Khanh cũng không xác định được hắn đã rời đi chưa, trong đầu hồi tưởng lại lời nói của hắn, một hồi phiền muộn, dứt khoát phải đi xem lại một lần.

    Nàng không phải là quan tâm hắn, chỉ là không muốn có thêm phiền toái.

    Nếu là đã bị chết ở bên trong không ai biết.. đó chẳng phải là ô nhiễm hoàn cảnh sao.

    Vệ Khanh thừa dịp mọi nơi không ai, vụng trộm chạy vào cái nhà tranh kia. Kết quả vừa giương mắt nhìn, trông thấy người sống chết không chịu rời đi kia, mặt liền đen lại.

    - "Tại sao ngươi còn chưa đi?"

    Hắn nhìn nàng nói: "Trên người không có tiền, lại đói, còn có vết thương, không có nơi nào đi."

    Nàng mang đến thảo dược cùng khoai lang lấy trong ruộng, ngồi xổm xuống đổi thuốc cho hắn.

    Hắn không đi còn có cách nào nữa? Toàn thân đều là vết thương, đi cũng không đi được bao xa.

    Sau mỗi một hai ngày Vệ Khanh đều đưa đến cho hắn một hồi ăn, có khi là khoai lang, có khi là quả dại. Như có dư thừa dược thảo, cũng sẽ kịp thời thay cho hắn.

    Hoàng hôn, Vệ Khanh từ nhà tranh đi ra, đi đến cạnh bờ ruộng.

    Nam tử chuyển thân, men ra cửa nhà tranh nhìn ra, mơ hồ có thể thấy được một tấc quang cảnh.

    Ánh mặt trời màu vàng trải đầy bờ ruộng cùng gió thổi tới, thổi bay góc áo của Vệ Khanh.

    Bóng lưng của nàng mảnh mai lại thẳng tắp.

    Trong gió, còn có một mùi thơm hoa hòe nhàn nhạt, hương vị ngọt ngào dễ chịu.

    Vệ Khanh chưa đi được bao lâu, trước mặt liền đụng phải một thôn phụ.

    Thôn phụ bưng cái chậu gỗ, trong chậu gỗ để vài cái xiêm y, bộ dạng có vẻ chuẩn bị đi ra sông giặt đồ.

    Vệ Khanh ngừng chân đi sang bờ ruộng nhỏ hẹp bên cạnh.

    Người thôn phụ kia khi đi gần nàng, bỗng nhiên dừng bước chân, nhìn Vệ Khanh nói: "Ngươi là nha đầu ở nhà Lâm bà tử?"

    Vệ Khanh trước kia rất ít qua lại với người trong thôn, chỉ biết vị phu nhân này cũng là ở trong thôn, nhưng không biết là nhà nào.

    Nhưng nàng nhận ra được, đây là người đứng trong rừng trúc hôm nàng chỉnh đốn mấy tên lưu manh.

    Vệ Khanh không nói gì, chờ bà nói tiếp.

    Thôn phụ nói: "Hôm qua ta nghe một người hay đi vào kinh thành nói, Lâm bà tử tìm một bà mối, hình như là định đến xem người."

    Vệ Khanh hỏi: "Xem người? Xem người gì?"

    Thôn phụ cũng ngờ tới dự nàng không biết, nói: "Lâm bà tử nói với bà mối muốn bán đi một nữ nhi, nhưng bà ta chỉ có một nữ nhi, nếu như không phải muốn bán nữ nhi ruột của mình, thì chính là muốn bán ngươi rồi. Trong thôn có người tận mắt nhìn thấy, Lâm bà tử nhận lấy tiền cọc của bà mối."

    Người trong thôn không biết thân phận của Vệ Khanh, chỉ biết là được gửi tại nhà Lâm bà tử. Lâm bà tử nếu muốn bán nàng đi, người trong thôn cũng không quản việc bao đồng làm gì.

    Thôn phụ nói xong, chuẩn bị rời đi, lại nói: "Ta thông báo cho ngươi chút, để ngươi có sự chuẩn bị. Nếu thật sự rơi vào tay bà mối, muốn chạy trốn cũng không có chỗ chạy thoát."

    Vệ Khanh quay đầu lại nghiêng người, nhìn bà rời đi hai bước, chợt hỏi: "Đại thẩm vì sao lại nói cho ta biết những thứ này?"
     
    tuongnhuAmiLee thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...