Ngôn Tình [Edit] Mau Xuyên Hệ Thống: Trăm Phần Trăm Ngọt Sủng - Thanh Nga Yêu Yêu

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Aki Re, 3 Tháng bảy 2019.

  1. Aki Re Đang ở chế độ Office Edit Truyện

    Bài viết:
    241
    Mau xuyên hệ thống: Trăm phần trăm ngọt sủng

    [​IMG]

    Hán Việt: Khoái xuyên hệ thống: Bách phân bách mật sủng

    Tác giả: Thanh Nga Yêu Yêu

    Converter + Editor + Beta: Team Dịch Giả VNO

    Lịch đăng: Ít nhất trong tháng phải có 1 chương.

    Desigh bìa: @Minh Nguyệt

    Tình trạng raw: Chưa hoàn

    Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại, Hiện đại, HE, SE, Tình cảm, Khoa học viễn tưởng, Ngọt sủng, Hệ thống, Xuyên nhanh, 1v1

    Văn án:

    Phó Khuynh bị giam giữ ngàn năm, cuối cùng vẫn không thoát khỏi cái chết. Sau khi nàng chết, ngoài ý muốn bị hệ thống trói định. Từ đây, đi lên con đường cứu vớt vận mệnh chi tử. Vì để sớm ngày có được tự do, nàng tích cực nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ, luyện liền mười tám loại võ nghệ, luyện tập kỹ thuật diễn xuất đầy mình! Nhưng mà, nàng chưa bao giờ nghĩ tới, nàng sẽ bị nam chủ coi trọng!

    # Này! Hệ thống ngươi mau ra đây! Rõ ràng đã nói bán nghệ không bán thân mà! #

    Đọc thấy hay thì tiếc gì vote 5 sao vàng năm cánh cho nhóm Edit, mau vote theo hướng dẫn đi mà~Chú ý - Những Thông Tin Quan Trọng Trong Diễn Đàn Cần Đọc

    [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Truyện Edit Của Aki Re


    Đôi lời: Sau khi có nạn trộm, cả Team quyết định set chương trả xu bắt đầu từ chương 75. Đừng trách Team độc ác, mà nên trách mấy Web trộm truyện lộng hành quá mà.

    Đăng độc quyền tại dembuon.vn và quảng cáo tại wattap Nick: Team Dịch Giả VNO

    Mục Lục

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 1: Giáo thảo của ta quá kiêu ngạo. (1)

    Chương 2: Giáo thảo của ta quá kiêu ngạo. (2)

    Chương 3: Giáo thảo của ta quá kiêu ngạo. (3)

    Chương 4: Giáo thảo của ta quá kiêu ngạo. (4)


    Chương 5: Giáo thảo của ta quá kiêu ngạo. (5)

    Chương 6: Giáo thảo của ta quá kiêu ngạo. (6)

    Chương 7: Giáo thảo của ta quá kiêu ngạo. (7)

    Chương 8: Giáo thảo của ta quá kiêu ngạo. (8)

    Chương 9: Giáo thảo của ta quá kiêu ngạo. (9)

    Chương 10: Giáo thảo của ta quá kiêu ngạo. (10)

    Chương 11: Giáo thảo của ta quá kiêu ngạo. (11)

    Chương 12: Giáo thảo của ta quá kiêu ngạo. (12)

    Chương 13: Giáo thảo của ta quá kiêu ngạo. (13)

    Chương 14: Giáo thảo của ta quá kiêu ngạo. (14)

    Chương 15: Giáo thảo của ta quá kiêu ngạo. (15)

    Chương 16: Giáo thảo của ta quá kiêu ngạo. (16)

    Chương 17: Giáo thảo của ta quá kiêu ngạo. (17)

    Chương 18: Giáo thảo của ta quá kiêu ngạo. (18)

    Chương 19: Giáo thảo của ta quá kiêu ngạo. (19)

    Chương 20: Giáo thảo của ta quá kiêu ngạo. (20)

    Chương 21: Giáo thảo của ta quá kiêu ngạo. (21)

    Chương 22: Giáo thảo của ta quá kiêu ngạo. (22)

    Chương 23: Giáo thảo của ta quá kiêu ngạo. (23)

    Chương 24: Giáo thảo của ta quá kiêu ngạo. (24)

    Chương 25: Giáo thảo của ta quá kiêu ngạo. (25)

    Chương 26: Giáo thảo của ta quá kiêu ngạo. (26)

    Chương 27: Giáo thảo của ta quá kiêu ngạo. (27)

    Chương 28: Giáo thảo của ta quá kiêu ngạo. (28)

    Chương 29: Giáo thảo của ta quá kiêu ngạo. (29)

    Chương 30: Giáo thảo của ta quá kiêu ngạo. (30)

    Chương 31: Giáo thảo của ta quá kiêu ngạo. (31)

    Chương 32: Giáo thảo của ta quá kiêu ngạo. (32)

    Chương 33: Giáo thảo của ta quá kiêu ngạo. (33)

    Chương 34: Giáo thảo của ta quá kiêu ngạo. (34)

    Chương 35: Giáo thảo của ta quá kiêu ngạo. (35)

    Chương 35: Giáo thảo của ta quá kiêu ngạo. (35)

    Chương 36: Giáo thảo của ta quá kiêu ngạo. (36)

    Chương 37: Phiên ngoại.

    Chương 38: Đệ đệ ngoan ngoãn bị bẻ cong. (1)

    Chương 39: Đệ đệ ngoan ngoãn bị bẻ cong. (2)

    Chương 40: Đệ đệ ngoan ngoãn bị bẻ cong. (3)

    Chương 41: Đệ đệ ngoan ngoãn bị bẻ cong. (4)

    Chương 42: Đệ đệ ngoan ngoãn bị bẻ cong. (5)

    Chương 43: Đệ đệ ngoan ngoãn bị bẻ cong. (6)

    Chương 44: Đệ đệ ngoan ngoãn bị bẻ cong. (7)

    Chương 45: Đệ đệ ngoan ngoãn bị bẻ cong. (8)

    Chương 46: Đệ đệ ngoan ngoãn bị bẻ cong. (9)

    Chương 47: Đệ đệ ngoan ngoãn bị bẻ cong. (10)

    Chương 48: Đệ đệ ngoan ngoãn bị bẻ cong. (11)


    Chương 49: Đệ đệ ngoan ngoãn bị bẻ cong. (12)

    Chương 50: Đệ đệ ngoan ngoãn bị bẻ cong. (13)

    Chương 51: Đệ đệ ngoan ngoãn bị bẻ cong. (14)

    Chương 52: Đệ đệ ngoan ngoãn bị bẻ cong. (15)

    Chương 53: Đệ đệ ngoan ngoãn bị bẻ cong. (16)

    Chương 54: Đệ đệ ngoan ngoãn bị bẻ cong. (17)

    Chương 55: Đệ đệ ngoan ngoãn bị bẻ cong. (18)

    Chương 56: Đệ đệ ngoan ngoãn bị bẻ cong. (19)

    Chương 57: Đệ đệ ngoan ngoãn bị bẻ cong. (20)

    Chương 58: Đệ đệ ngoan ngoãn bị bẻ cong. (21)

    Chương 59: Đệ đệ ngoan ngoãn bị bẻ cong. (22)

    Chương 60: Đệ đệ ngoan ngoãn bị bẻ cong. (23)

    Chương 61: Đệ đệ ngoan ngoãn bị bẻ cong. (24)

    Chương 62: Đệ đệ ngoan ngoãn bị bẻ cong. (25)

    Chương 63: Đệ đệ ngoan ngoãn bị bẻ cong. (26)

    Chương 64: Đệ đệ ngoan ngoãn bị bẻ cong. (27)

    Chương 65: Đệ đệ ngoan ngoãn bị bẻ cong. (28)

    Chương 66: Đệ đệ ngoan ngoãn bị bẻ cong. (Xong)

    Chương 67: Tiểu thanh mai tươi mát thoát tục. (1)

    Chương 68: Tiểu thanh mai tươi mát thoát tục. (2)

    Chương 69: Tiểu thanh mai tươi mát thoát tục. (3)

    Chương 70: Tiểu thanh mai tươi mát thoát tục. (4)

    Chương 71: Tiểu thanh mai tươi mát thoát tục. (5)

    Chương 72: Tiểu thanh mai tươi mát thoát tục. (6)

    Chương 73: Tiểu thanh mai tươi mát thoát tục. (7)

    Chương 74: Tiểu thanh mai tươi mát thoát tục. (8)

    Chương 75: Tiểu thanh mai tươi mát thoát tục. (9)

    Chương 76: Tiểu thanh mai tươi mát thoát tục. (10)

    Chương 77: Tiểu thanh mai tươi mát thoát tục. (11)

    Chương 78: Tiểu thanh mai tươi mát thoát tục. (12)

    Chương 79: Tiểu thanh mai tươi mát thoát tục. (13)

    Chương 80: Tiểu thanh mai tươi mát thoát tục. (14)

    Chương 81: Tiểu thanh mai tươi mát thoát tục. (15)

    Chương 82: Tiểu thanh mai tươi mát thoát tục. (16)

    Chương 83: Tiểu thanh mai tươi mát thoát tục. (17)

    Chương 84: Tiểu thanh mai tươi mát thoát tục. (18)

    Chương 85: Tiểu thanh mai tươi mát thoát tục. (19)

    Chương 86: Tiểu thanh mai tươi mát thoát tục. (20)

    Chương 87: Tiểu thanh mai tươi mát thoát tục. (21)

    Chương 88: Tiểu thanh mai tươi mát thoát tục. (22)

    Chương 89: Tiểu thanh mai tươi mát thoát tục. (23)

    Chương 90: Tiểu thanh mai tươi mát thoát tục. (24)

    Chương 91: Tiểu thanh mai tươi mát thoát tục. (25)

    Chương 92: Tiểu thanh mai tươi mát thoát tục. (26)

    Chương 93: Tiểu thanh mai tươi mát thoát tục. (27)

    Chương 94: Tiểu thanh mai tươi mát thoát tục. (28)

    Chương 95: Tiểu thanh mai tươi mát thoát tục. (29)

    Chương 96: Tiểu thanh mai tươi mát thoát tục. (30)

    Chương 97: Tiểu thanh mai tươi mát thoát tục. (31)

    Chương 98: Tiểu thanh mai tươi mát thoát tục. (32)

    Chương 99: Tiểu thanh mai tươi mát thoát tục. (33)

    Chương 100: Tiểu thanh mai tươi mát thoát tục. (34)

    Chương 101: Tiểu thanh mai tươi mát thoát tục. (35)

    Chương 102: Tiểu thanh mai tươi mát thoát tục. (Xong)

    Chương 103: Chữ sắc trên đầu có một tiếng mèo. (1)

    Chương 104: Chữ sắc trên đầu có một tiếng mèo. (2)

    Chương 105: Chữ sắc trên đầu có một tiếng mèo. (3)

    Chương 106: Chữ sắc trên đầu có một tiếng mèo. (4)

    Chương 107: Chữ sắc trên đầu có một tiếng mèo. (5)

    Chương 108: Chữ sắc trên đầu có một tiếng mèo. (6)

    Chương 109: Chữ sắc trên đầu có một tiếng mèo. (7)

    Chương 110: Chữ sắc trên đầu có một tiếng mèo. (8)

    Chương 111: Chữ sắc trên đầu có một tiếng mèo. (9)

    Chương 112: Chữ sắc trên đầu có một tiếng mèo. (10)

    Chương 113: Chữ sắc trên đầu có một tiếng mèo. (11)

    Chương 114: Chữ sắc trên đầu có một tiếng mèo. (12)

    Chương 115: Chữ sắc trên đầu có một tiếng mèo. (13)

    Chương 116: Chữ sắc trên đầu có một tiếng mèo. (14)

    Chương 117: Chữ sắc trên đầu có một tiếng mèo. (15)

    Chương 118: Chữ sắc trên đầu có một tiếng mèo. (16)

    Chương 119: Chữ sắc trên đầu có một tiếng mèo. (17)

    Chương 120: Chữ sắc trên đầu có một tiếng mèo. (18)

    Chương 121: Chữ sắc trên đầu có một tiếng mèo. (19)

    Chương 122: Chữ sắc trên đầu có một tiếng mèo. (20)

    Chương 123: Chữ sắc trên đầu có một tiếng mèo. (21)

    Chương 124: Chữ sắc trên đầu có một tiếng mèo. (22)

    Chương 125: Chữ sắc trên đầu có một tiếng mèo. (23)

    Chương 126: Chữ sắc trên đầu có một tiếng mèo. (24)

    Chương 127: Chữ sắc trên đầu có một tiếng mèo. (25)

    Chương 128: Chữ sắc trên đầu có một tiếng mèo. (26)

    Chương 129: Chữ sắc trên đầu có một tiếng mèo. (27)

    Chương 130: Chữ sắc trên đầu có một tiếng mèo. (28)

    Chương 131: Chữ sắc trên đầu có một tiếng mèo. (29)

    Chương 132: Chữ sắc trên đầu có một tiếng meo. (30)

    Chương 133: Chữ sắc trên đầu có một tiếng meo. (31)

    Chương 134: Chữ sắc trên đầu có một tiếng meo. (32)

    Chương 135: Chữ sắc trên đầu có một tiếng meo. (33)

    Chương 136: Chữ sắc trên đầu có một tiếng meo. (34)

    Chương 137: Chữ sắc trên đầu có một tiếng meo. (35)

    Chương 138: Phiên ngoại Lục Nguyễn.

    Chương 139: Kế hoạch thả thính của nữ tôn. (1)

    Chương 140: Kế hoạch thả thính của nữ tôn. (2)

    Chương 141: Kế hoạch thả thính của nữ tôn. (3)

    Chương 142: Kế hoạch thả thính của nữ tôn. (4)


    Chương 143: Kế hoạch thả thính của nữ tôn. (5)

    Chương 144: Kế hoạch thả thính của nữ tôn. (6)

    Chương 145: Kế hoạch thả thính của nữ tôn. (7)

    Chương 146: Kế hoạch thả thính của nữ tôn. (8)

    Chương 147: Kế hoạch thả thính của nữ tôn. (9)

    Chương 148: Kế hoạch thả thính của nữ tôn. (10)

    Chương 149: Kế hoạch thả thính của nữ tôn. (11)

    Chương 150: Kế hoạch thả thính của nữ tôn. (12)

    Chương 151: Kế hoạch thả thính của nữ tôn. (13)

    Chương 152: Kế hoạch thả thính của nữ tôn. (14)

    Chương 153: Kế hoạch thả thính của nữ tôn. (15)

    Chương 154: Kế hoạch thả thính của nữ tôn. (16)

    Chương 155: Kế hoạch thả thính của nữ tôn. (17)

    Chương 156: Kế hoạch thả thính của nữ tôn. (18)

    Chương 157: Kế hoạch thả thính của nữ tôn. (19)

    Chương 158: Kế hoạch thả thính của nữ tôn. (20)

    Chương 159: Kế hoạch thả thính của nữ tôn. (21)

    Chương 160: Kế hoạch thả thính của nữ tôn. (22)

    Chương 161: Kế hoạch thả thính của nữ tôn. (23)

    Chương 162: Kế hoạch thả thính của nữ tôn. (24)

    Chương 163: Kế hoạch thả thính của nữ tôn. (25)

    Chương 164: Phiên ngoại

    Chương 165: Cô dâu thứ bảy của quỷ hút máu. (1)

    Chương 166: Cô dâu thứ bảy của quỷ hút máu. (2)

    Chương 167: Cô dâu thứ bảy của quỷ hút máu. (3)

    Chương 168: Cô dâu thứ bảy của quỷ hút máu. (4)

    Chương 169: Cô dâu thứ bảy của quỷ hút máu. (5)

    Chương 170: Cô dâu thứ bảy của quỷ hút máu. (6)

    Chương 171: Cô dâu thứ bảy của quỷ hút máu. (7)

    Chương 172: Cô dâu thứ bảy của quỷ hút máu. (8)

    Chương 173: Cô dâu thứ bảy của quỷ hút máu. (9)

    Chương 174: Cô dâu thứ bảy của quỷ hút máu. (10)

    Chương 175: Cô dâu thứ bảy của quỷ hút máu. (11)

    Chương 176: Cô dâu thứ bảy của quỷ hút máu. (12)

    Chương 177: Cô dâu thứ bảy của quỷ hút máu. (13)

    Chương 178: Cô dâu thứ bảy của quỷ hút máu. (14)

    Chương 179: Cô dâu thứ bảy của quỷ hút máu. (15)

    Chương 180: Cô dâu thứ bảy của quỷ hút máu. (16)

    Chương 181: Cô dâu thứ bảy của quỷ hút máu. (17)

    Chương 182: Cô dâu thứ bảy của quỷ hút máu. (18)

    Chương 183: Cô dâu thứ bảy của quỷ hút máu. (19)

    Chương 184: Cô dâu thứ bảy của quỷ hút máu. (20)

    Chương 185: Cô dâu thứ bảy của quỷ hút máu. (21)

    Chương 186: Cô dâu thứ bảy của quỷ hút máu. (22)

    Chương 187: Cô dâu thứ bảy của quỷ hút máu. (23)

    Chương 188: Cô dâu thứ bảy của quỷ hút máu. (24)

    Chương 189: Cô dâu thứ bảy của quỷ hút máu. (25)

    Chương 190: Cô dâu thứ bảy của quỷ hút máu. (26)

    Chương 191: Cô dâu thứ bảy của quỷ hút máu. (27)

    Chương 192: Cô dâu thứ bảy của quỷ hút máu. (28)

    Chương 193: Cô dâu thứ bảy của quỷ hút máu. (29)

    Chương 194: Cô dâu thứ bảy của quỷ hút máu. (30)

    Chương 195: Cô dâu thứ bảy của quỷ hút máu. (31)

    Chương 196: Cô dâu thứ bảy của quỷ hút máu. (32)

    Chương 197: Cô dâu thứ bảy của quỷ hút máu. (33)

    Chương 198: Cô dâu thứ bảy của quỷ hút máu. (34)

    Chương 199: Cô dâu thứ bảy của quỷ hút máu. (35)

    Chương 200: Cô dâu thứ bảy của quỷ hút máu. (36)

    Chương 201: Cô dâu thứ bảy của quỷ hút máu. (37)

    Chương 202: Cô dâu thứ bảy của quỷ hút máu. (Xong)

    Chương 203: Thiếu nữ tinh tế có chút lãnh. (1)
     
    Last edited by a moderator: 1 Tháng năm 2020
  2. Aki Re Đang ở chế độ Office Edit Truyện

    Bài viết:
    241
    Chương 1: Giáo thảo của ta quá kiêu ngạo. (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại

    Editor: @Aki Re

    Thời điểm Phó Khuynh khôi phục ý thức lại lần nữa, một loại niềm vui sung sướng mới dâng trào tự đáy lòng, chậm rãi nhộn nhạo mở ra.

    Cô không khỏi đem ký ức trong đầu một lần lại một lần nữa sắp xếp lại.

    Cô bị hệ thống trói định rồi trực tiếp truyền tống tới nơi này.

    Thân phận hiện giờ của cô là -- một học sinh cao trung.

    Đối tượng nhiệm vụ của cô -- Thẩm Mặc Bạch, là giáo thảo(*) tại trường cô học.

    (*)giáo thảo "校草": là từ ngữ của học sinh Đài Loan chuyên dùng để chỉ nam sinh đẹp trai nhất trong trường, xứng với giáo thảo là "校花" (hoa khôi)

    Cô phải -- cứu vớt vận mệnh một đời bi thảm này của hắn.

    Chưa hoàn toàn thanh tỉnh cô đã cảm nhận được thân thể mình bị đong đưa, tiếp theo trong đầu bị một trận thanh âm dồn dập đánh thức.

    "Ký chủ! Ký chủ! Tỉnh tỉnh!"

    Thiếu nữ ghé vào trên bàn học lúc này mới mông lung mở hai mắt, thân thể trong nháy mắt nhũn ra làm cả người cô chấn động, nhưng chỉ khoảng nửa khắc liền biết rõ ràng tình huống -- phòng học, lớp học, ngủ, bị điểm danh.

    "Hưởng thụ" sự chú ý của cả lớp, chịu ảnh hưởng của mọi người, gương mặt không khỏi có chút nóng lên.

    Giờ này khắc này, trên bục giảng truyền đến thanh âm, "Lên trả lời đề này, trả lời không được liền đi ra bên ngoài đứng."

    Tuy đã biết giáo viên toán học bởi vì cô "Cố tình" thiên khoa(*) cho nên mới không thích cô, cô cũng không có tức giận.

    (*)thiên khoa "偏科": là khái niệm về tính cục bộ. Có nghĩa là trong quá trình nghiên cứu văn hóa học đường, một hoặc một số kết quả bài tập về nhà đặc biệt tốt hoặc trung bình và kết quả bài tập về nhà còn lại là đặc biệt kém hoặc yếu. (Theo baike.baidu)

    Nhưng bọn họ vẫn không biết rằng Tống Khuynh chân chính vừa mới bị bệnh tim nên chết đột ngột, vĩnh viễn mất đi sinh mệnh.

    Cảm xúc Phó Khuynh hiện giờ cũng không có bởi vì nguyên thân bị tử vong mà có bất luận dao động gì, cô biết, mỗi người đều có sinh mệnh riêng của họ. Tựa như cô, không phải sao?

    Cô đứng dậy, liếc mắt nhìn quanh bốn phía một cái, đem bộ dạng bạn cùng bàn Từ Nghiên hơi vui sướng khi thấy người gặp họa thu hết vào đáy mắt, liếc mắt nhìn bảng đen một cái, nhanh chóng cho ra đáp án.

    "Bảy."

    Câu trả lời đơn giản mà mạnh mẽ rất phù hợp với tác phong từ trước tới nay của cô.

    Chỉ là ở trong mắt người ngoài vẫn mềm mại nhút nhát như cũ.

    Phó Khuynh âm thầm phun tào: Người này nên đi đầu thai......

    Giáo viên toán học giật mình hơi kinh ngạc nhìn cô, khí thế hiện giờ không bằng vẻ kiêu ngạo như vừa nãy, ngữ khí bình đạm: "Ngồi xuống đi."

    Cô hơi hơi gật đầu, các bạn học dùng ánh mắt kinh diễm nhìn, còn chưa chờ cô ngồi xuống, xung quanh đã truyền đến tiếng nói nhỏ khe khẽ.

    "Trời ơi! Cô ta thế nhưng lại trả lời được!"

    "Đúng vậy! Giáo viên dạy toán vừa mới nói đây là bài khó nhất trong tập đề! Trong cả ban không có người nào có thể làm được đâu!"

    "Cậu ấy thật đúng là thiên tài! Đi học chỉ ngủ mà vẫn có thể trả lời được vấn đề này!"

    "Lớp trưởng cùng hoa hậu giảng đường Từ Nghiên cũng không được như thế đâu!!"

    "Ai, các cậu đã phát hiện chưa? Vừa mới nãy Tống Khuynh trả lời vấn đề kia chỉ mất một giây!"

    "......"

    Các bạn học kinh ngạc cảm thán càng ngày càng nghiêm trọng, Từ Nghiên luôn lấy diện mạo cùng thành tích để kiêu căng, giờ trên mặt đã không còn chút ánh sáng, ánh mắt quét về phía Tống Khuynh, ngữ khí có chút lạnh lùng: "Thành tích toán học của cậu không phải không tốt sao? Như thế nào lại làm được? Có khi là do mơ đi?!"

    Ở giữa nghi vấn ba phần lại mang theo bảy phần chắc chắn, thanh âm lớn đủ để cho mọi người chung quanh đều nghe rõ.

    Phó Khuynh vẫn chưa tiếp lời, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn bộ mặt hơi dữ tợn này của thiếu nữ, biểu tình vân đạm phong khinh, ngữ khí cũng không nóng không lạnh: "Ừm."

    Bởi vì cô lãnh đạm nên khiến Từ Nghiên vô ngữ, vốn nên là vừa lòng trả lời, nhưng vào giờ phút này cũng như trở nên không hề có ý nghĩa, ngược lại là cô ta, lập tức không biết nên trả lời như thế nào, không khí nháy mắt trở nên an tĩnh, bạn học chung quanh cũng hậm hực câm miệng, tự giác trở lại dáng vẻ bình thường như trước, không muốn gây chuyện thị phi, nghiêm túc nhìn lên trên để nghe giảng.

    Lúc này cô ta mới chú ý tới mình đang bị thất thố không ngừng vội vì chính mình làm sáng tỏ nói: "Tống Khuynh, cậu đừng hiểu lầm, tớ không có ý gì khác, chỉ là có chút kinh ngạc, rốt cuộc lúc nãy cậu đang ngủ sao." Từ Nghiên dùng thái độ như Microsoft nhìn đồng học đang nói lơ đãng vui đùa, Phó Khuynh nếu cố gắng tích cực ngược lại lại có vẻ như mình là bụng dạ hẹp hòi.

    A -- nữ nhân......

    Trên thực tế, Phó Khuynh đối với loại tiểu nữ sinh đố kỵ này một chút cũng không có hứng thú. Nếu không phải cô ta trăm phương ngàn kế khi dễ nguyên chủ, cô cũng sẽ không muốn đối phó với cô ta.

    Tương lai còn dài, thả đi thả xem đi.
     
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng hai 2020
  3. Aki Re Đang ở chế độ Office Edit Truyện

    Bài viết:
    241
    Chương 2: Giáo thảo của ta quá kiêu ngạo. (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại

    Editor: @Aki Re

    Hiện giờ, cô có thể có một cuộc sống mới đã gọi là kỳ tích, cô chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ thật tốt. Ngược cặn bã gì đó, thuận tay đi......

    Lại nói về nhiệm vụ, cô không khỏi hướng đến cuối lớp nhìn lại một lượt, ngồi ở hàng cuối có một nam sinh, bởi vì còn đang ngủ nên cô chỉ có thể nhìn thấy tóc của hắn, dưới ánh nắng chiếu rọi xuống lộ ra màu trà mật ong.

    Cho dù ngủ ở trên lớp học, hắn giống như cũng có một loại phép thuật của thiên nhiên, một loại phép thuật làm cho xung quanh hết ảm đạm thất sắc, thành công hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

    Khóe miệng không tự chủ được mà gợi lên một độ cong ôn nhu. Tiếng động lớn như vậy cũng chưa tỉnh sao? Bỗng nhiên cảm thấy nam chủ này thật đáng yêu !

    Thời gian cũng bay nhanh cùng với tâm tình tốt của cô. Sau khi tiếng chuông vang lên, chỉ trong chốc lát, phòng học liền không có người.

    Cô bỏ cái gọng kính đen cũ kĩ ra, lộ ra một đôi mắt, đôi mắt sáng này thật xinh đẹp, nhu nhược động lòng người.

    Bởi vì vẫn luôn chú ý tới hắn, Phó Khuynh biết hắn vẫn còn ngủ, bất quá hiện tại phòng học không có ai, cô liền chỉ đơn giản lớn mật một chút đi đến gần hắn.

    Khi khoảng cách càng ngày càng gần, sườn mặt mơ hồ lúc đầu của hắn giờ đã hiện rõ ở trong không khí, lông mi thật dài tạo thành một hình cong đẹp ở hốc mắt, mũi cao thẳng, cánh môi xinh đẹp tinh xảo động lòng người, giống như một mỹ thiếu niên từ truyện tranh bước ra, Phó Khuynh không khỏi thả chậm bước chân, hô hấp cũng theo đó mà hơi hơi ngừng lại, giống như sợ vẻ đẹp quá đường đột này.

    Thanh âm kinh ngạc cảm thán còn chưa phát ra, trong đầu đã truyền đến tiếng vang: "Ký chủ, ta chuẩn bị cho ngài nam nhân này thấy thế nào? Khắp thiên hạ chỉ có một nhà đấy! Đi ngang qua dạo ngang qua ngàn vạn lần không được bỏ qua a ~"

    Bộ dạng con ma nhỏ mà lanh hiện lên ở trong đầu, Phó Khuynh hoàn hồn, cười khẽ rất nhiều vẫn khó có thể tưởng tượng, đây chỉ là tiểu hồ ly tu luyện mấy vạn năm, thế nhưng vẫn còn chưa hoàn toàn hóa thành hình người, bất quá, bộ dạng nửa người nửa yêu ngược lại rất là đáng yêu. Lời tuy nói như thế, nhưng số tuổi của cô giống như cũng không nhỏ, cẩn thận ngẫm lại, bị nhốt ở hang Vạn Tiên cũng đã ngàn năm đi.

    "Chà! Ta đây phải thay mọi người trên khắp thế giới cảm ơn ngươi, rốt cuộc soái ca cũng là tài nguyên chung của mọi người." Cô cười nhạt đáp.

    Hệ thống không có đáp lời, chỉ kêu rên một tiếng, ở trong lòng làm một cái mặt quỷ: Ngươi hiện tại nói có bao nhiêu tùy ý, tương lai liền có bao nhiêu vả mặt.

    Không có giao lưu tiếp, Phó Khuynh cúi đầu nhìn thiếu niên vẫn còn ở đó ngủ say, nghĩ nằm bò ngủ chắc không thoải mái, vẫn nên đánh thức hắn đi.

    Chỉ là...... Đầu ngón tay vừa mới chạm vào bờ vai của hắn, liền nhìn thấy lông mi mỹ nhân khẽ run, từ từ tỉnh lại, đôi mắt mở trong nháy mắt kia đẹp như ngân hà.

    Hô hấp Phó Khuynh không thể không thở chậm lại vài phần, tầm mắt đối nhau trong nháy mắt, có thể là bởi vì khoảng cách hai người có chút gần, Phó Khuynh nhìn thấy gương mặt hắn hiện lên một mảnh ửng đỏ, rõ ràng có thể thấy được. Đôi mắt hơi ướt của hắn như nai con nhảy lại, giọng nói bởi vì vừa mới tỉnh ngủ nên tình cờ mang theo một tia trầm thấp khàn khàn, khiến người ta cảm giác bị mê hoặc bởi giọng nói dễ nghe này.

    "Cậu...... Cậu làm gì?" Môi mỏng thiếu niên hé mở.

    Phó Khuynh thất thần, có chút không muốn thừa nhận, nghĩ lại tuổi cô cũng không còn nhỏ, thế nhưng lại bởi vì một mỹ thiếu niên, tâm thịch thịch thịch nhảy nhanh.

    Cảm giác trâu già gặm cỏ non quen thuộc vừa tới, Phó Khuynh có chút không bình tĩnh, nhưng vẫn duy trì vẻ trấn định giải thích nói: "Đã tan học, tôi thấy cậu còn ở đó ngủ, liền muốn gọi cậu dậy."

    Thẩm Mặc Bạch lúc này mới ý thức được trong phòng học đã không còn ai, kỳ quái, đều đã tan học, theo lý thuyết cái tên Chu Thâm kia sớm nên tới kêu hắn. Ánh mắt không khỏi dính vào trên người thiếu nữ trước mặt này, diện mạo cô nhu nhược lại không mất đi tinh xảo, lông mi vừa dài vừa cong, mặt rất nhỏ, đôi mắt lại phá lệ vừa to vừa sáng ngời, có chút...... Giống như con mèo mình nuôi khi còn nhỏ.

    Bất quá, rõ ràng là cô đang xen vào việc người khác, nhưng không biết vì cái gì, nhìn vào đôi mắt này, tâm tình trở nên có chút vi diệu, thế nhưng sinh ra y niệm muốn cảm ơn.
     
    Tieuholii, Haphan111, Nhuyho103 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng hai 2020
  4. Aki Re Đang ở chế độ Office Edit Truyện

    Bài viết:
    241
    Chương 3: Giáo thảo của ta quá kiêu ngạo. (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại

    Editor: @huyennn

    Beta: @Aki Re

    Ý thức được cái ý tưởng vừa mới xẹt qua trong đầu, thân thể Thẩm Mặc Bạch đột nhiên cứng đờ như là đóng đinh ở tại chỗ.

    Trời ạ, Thẩm Mặc Bạch, ngươi làm cái gì vậy? Nếu như người khác biết ngươi thế nhưng lại nói lời cảm ơn với một người nữ sinh, nhất định sẽ bị cười nhạo, cảm ơn xử nữ???

    Di chuyển tầm mắt, dư quang trên khóe mắt thoáng thấy ngón tay cô còn đang dừng ở trên vai hắn, truyền đến từng trận nhiệt độ, ẩn ẩn có cảm giác nóng rực. Không biết lý do gì, mặt lại có chút nóng lên, tiếng nói hơi khàn: "Cậu...... Tay cậu, có thể lấy ra không?"

    Phó Khuynh lúc này mới nhìn thấy tay mình đang đặt ở trên vai hắn lâu đến mức chính mình cũng không phát hiện ra, cuống quít đem tay rút ra, cảm giác lạ lẫm ở đầu ngón tay, hơi nóng, cô không tự giác mà ở trên quần áo cọ cọ, sau đó hơi xấu hổ ho nhẹ hai tiếng: "Nếu cậu đã tỉnh, tôi liền đi trước."

    Dứt lời, không đợi hắn trả lời liền vội vàng rời đi.

    Thẩm Mặc Bạch thất thần, khóe miệng khẽ cong, nhìn bóng hình mảnh khảnh xinh đẹp của cô, đuôi ngựa hơi cong nhẹ phía sau, rõ ràng là rất đơn giản mà tinh tế, hắn lại cảm thấy so với tóc đuôi ngựa của những nữ sinh khác tươi mát thoát tục hơn nhiều.

    ...... Kỳ quái, khả năng hôm nay thật sự si ngốc đi.

    Nhưng mà, nữ sinh này, cho hắn cảm giác thực đặc biệt, giống như là...... Giống như đã từng quen biết.

    -

    "Lão đại? Lão đại?" Chu Thâm nhìn thiếu niên đang phát ngốc, duỗi tay ở trước mặt hắn quơ quơ, thẳng đến khi hồn hắn quay lại, "Cậu làm sao vậy? Đang nghĩ cái gì? Kêu cậu mấy câu rồi."

    Lông mi thiếu niên nhỏ dài như lông khẽ run, không được tự nhiên dời mắt, "Không nghĩ cái gì, tôi...... Đây là bởi vì mới vừa tỉnh ngủ."

    Nửa thân mình Chu thâm dựa bên cửa sổ, nhìn thịnh thế dung nhan của Thẩm Mặc Bạch, bộ dáng thiếu niên tỉnh ngủ mang theo điểm ngốc nghếch đáng yêu có một chỗ đỏ ửng ở tai cùng khí chất ngày thường kiêu ngạo ương ngạnh có vẻ kém khá xa.

    Hắn không khỏi nhìn nhiều mấy lần, trêu chọc nói: "Lão đại, cậu lớn lên cũng quá đẹp đi! Cậu nếu là nữ sinh tôi khẳng định sẽ phao* cậu!"

    *phao: lôi lên giường ấy ấy :))

    Thẩm Mặc Bạch lúc này mới hoàn hồn, mí mắt hơi giật giật, ngữ khí mang theo mười phần ghét bỏ: "Cậu lớn lên có hình dáng lung tung rối loạn, còn nghĩ muốn phao tôi? Đem lão tử thành cái gì? Oreo? Ai muốn vặn liền vặn? Ai muốn phao liền phao?"

    Chu Thâm ủy khuất: "...... Lão đại, tôi chỉ là soái đến mức không rõ ràng thôi?" Dừng một chút lại nói, "Đều là một thứ có cái mũi cùng hai con mắt, cậu như thế nào lại lớn lên xuất chúng như vậy? Thời điểm mẹ cậu sinh cậu ăn cái gì vậy? Về sau lão bà của tôi mang thai, tôi sẽ làm một ngày ba bữa cho cô ấy ăn!"

    "Tương lai con trai tôi khẳng định có thể soái tới tận đường chân trời! Không đúng, là so với cậu còn soái hơn!"

    "......"

    Nam sinh lải nhải hồi lâu không có nghe được hồi đáp, không khỏi nhìn thoáng qua Thẩm Mặc Bạch, thấy hắn buông mí mắt, nhìn không rõ thần sắc nơi đáy mắt, quanh thân tản ra khí lạnh, lại như là thật sâu lâm vào trong hồi ức nào đó.

    Chu Thâm nháy mắt ý thức được cái gì, biết chính mình nói sai rồi: "Lão đại, tôi, tôi......"

    Thiếu niên hoàn hồn, thu hồi thần sắc nơi đáy mắt, vẫy vẫy tay, nhàn nhạt mở miệng: "Được rồi, đi thôi."

    Thấy hắn không có nổi giận, Chu Thâm lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, thật cẩn thận dò hỏi: "Lão đại, hôm nay còn đi tới nhà tôi không?"

    Mày kiếm thiếu niên hơi nhọn, Chu Thâm lập tức hiểu ý, trái lương tâm nói: "Được rồi, tôi liền chờ cậu đến nhà tôi..."

    Ô ô...... Truyện tranh của tôi, tạp chí của tôi, máy chơi game của tôi......

    Bên kia, Phó Khuynh đi rồi, xem nhẹ một tia khác thường xẹt qua đáy lòng, cũng không có cảm thấy có cái gì không ổn. Cô nện bước nhẹ nhàng, dựa theo ký ức đi vào chung cư của nguyên thân.

    Trang hoàng đơn giản hào phóng mà không mất đi ấm áp, căn nhà này, chứa đựng toàn bộ tình yêu của cha mẹ Tống Khuynh dành cho cô, cũng là tài sản duy nhất bọn họ đời này vì cô lưu lại.

    Sự tình phát sinh ở lần thi năm ấy, năm đó, cô được như ý nguyện mà thi đậu Trường Trung Học Số 1 thành phố C, cha mẹ vì cô, bán phòng ở quê quán, tiêu hết tiền tiết kiệm mua căn chung cư này, lại ở ngày hôm sau bị tai nạn xe cộ ngoài ý muốn rồi cùng qua đời.

    Đột nhiên chịu phải đả kích không kịp phòng ngừa, làm tinh thần Tống Khuynh sa sút hồi lâu, tính cách đại biến, cô cảm thấy nếu chính mình không có ồn ào muốn tới thành phố C, cha mẹ cũng sẽ không xảy ra chuyện, đây hết thảy đều là bởi vì cô.

    Mà cô quái gở cùng yếu đuối, khô khan cùng bảo thủ, làm cho không có người nguyện ý cùng cô làm bạn bè, trừ bỏ -- Từ Nghiên, là người yêu cầu Tống Khuynh tới giúp đỡ cô ta.
     
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng hai 2020
  5. Aki Re Đang ở chế độ Office Edit Truyện

    Bài viết:
    241
    Chương 4: Giáo thảo của ta quá kiêu ngạo. (4)

    Bấm để xem
    Đóng lại

    Editor: @huyennn

    Beta: @Aki Re

    Bởi vì ngày mai là thứ sáu còn phải đi học, cho nên sau khi Phó Khuynh tắm rửa đơn giản gấp không chờ nổi đem chính mình ném ở trên giường.

    Ý thức vẫn thanh tỉnh. Cô bắt đầu cẩn thận sửa sang lại giao diện cốt truyện.

    Nam chủ Thẩm Mặc Bạch vào năm tám tuổi mẹ bị bệnh qua đời, tháng thứ ba hài cốt còn chưa lạnh, phụ thân liền đem tiểu tam nuôi dưỡng ở bên ngoài cùng đứa con tư sinh lớn hơn Thẩm Mặc Bạch một tuổi về.

    Nữ nhân kia tuyên bố thay thế mẹ Thẩm Mặc Bạch chiếu cố hắn, sau lưng lại ngáng chân hãm hại hắn, làm mọi người đối với hắn sinh ra chán ghét, làm phụ thân hắn đối với hắn thất vọng. Dần dà, hình tượng của hắn xuống dốc không phanh, đánh nhau ẩu đả, không học vấn không nghề nghiệp thành danh từ nói về hắn. Dù vậy, dựa vào diện mạo xuất sắc, hắn ở trường học vẫn được nữ sinh hoan nghênh, nhưng bởi vì là người lạnh nhạt vô tình lại độc miệng nên không ai dám trêu chọc hắn.

    Mà anh trai cùng cha khác mẹ của hắn-- Thẩm Dật. Từ nhỏ đã có tâm cơ thâm hậu, bởi vì thân phận con tư sinh cũng không được tôn trọng, từ nhỏ giấu tài, trước mặt người ngoài vĩnh viễn là một bộ dáng giản dị, ôn tồn lễ độ. Trên thực tế, mỗi một lần nam chủ bị hãm hại đều không thể thiếu hắn ở một bên quạt gió thêm củi, hắn lại mỗi lần đều có thể lặng yên không tiếng động tránh đi, làm chính mình không bị hoài nghi.

    Khác với những năm trước, năm Thẩm Mặc Bạch mười tám tuổi, cũng là lúc tranh cử người thừa kế Thẩm gia mấu chốt nhất lại bị mang tội lạm dụng ma túy, quay cóp, đánh nhau......

    Từng tội danh đánh vào người hắn khiến hắn trở tay không kịp, hắn còn chưa kịp tự biện luận, liền bị bắt vào tù, bị phán tử hình.

    Cha hắn cũng bởi vì vốn đã đối với hắn thất vọng cực điểm, sau khi sự việc này phát sinh, càng không quan tâm tới hắn, mặc hắn tự sinh tự diệt.

    Mà hết thảy chuyện này vốn nên cùng Tống Khuynh có không quan hệ.

    Gia đình cô cũng không giàu có, lại mất đi cha mẹ, cô có tính tình nhu nhu nhược nhược không tranh không đoạt, mỗi ngày trôi qua nhạt nhẽo như nước chảy mây trôi.

    Cho đến khi......

    Cô trong một lần ngoài ý muốn ngẫu nhiên đụng vào Thẩm Dật, cũng chính là anh trai Thẩm Mặc Bạch nam sinh cô yêu thầm 5 năm. Bởi vì hắn có thành tích ưu tú, hắn ôn tồn lễ độ, khí chất của hắn như tắm mình trong gió xuân, hắn mỗi một lần đối với cô đều lộ ra mỉm cười.

    Bởi vì quá mức kích động, nhìn thấy hắn gọi điện thoại, cầm lòng không được click mở di động ghi âm, cô nghĩ rằng chỉ là một cuộc điện thoại đơn giản, nghĩ về sau có thể thường thường mở một chút, nghe một chút thanh âm của hắn.

    Nhưng mà, thật không nghĩ tới, những gì được nghe lại là......

    Chứng cứ hắn như thế nào vu oan hãm hại em trai khác mẹ Thẩm Mặc Bạch! Sau khi cuống quít rời đi, cô không dám lộ ra, một mặt bởi vì khó có thể tin nhưng sự thật như thế, một mặt vì tính cách yếu đuối của cô.

    Thẳng đến khi truyền đến tin tức Thẩm Mặc Bạch bị bắt vào tù bị phán tử hình, cô mới như ở trong mộng mới tỉnh, chính là, hết thảy đều chậm......

    Bởi vì cô yếu đuối vô năng, do dự, làm chết thảm một mạng người, làm "Địa ngục trống rỗng, ác ma ở nhân gian" những lời này lại một lần được chứng thực.

    Tống Khuynh dành cả đời để sám hối, cuối cùng đần độn, hối hận cả đời.

    Mà một đời này, nguyện vọng của cô chính là: Tố giác Thẩm Dật, còn Thẩm Mặc Bạch trong sạch.

    Sửa sang lại xong cốt truyện, Phó Khuynh không khỏi cảm khái: "Cái cô Tống Khuynh này kỳ thật cũng rất đáng thương, bất quá, người đáng thương cũng tất có chỗ đáng giận."

    Phó Khuynh: "Tả Tả, ngươi nói, ta nên lấy cái tâm thái nào đối mặt với Thẩm Mặc Bạch đây?"

    Hệ thống: "......"

    Khoé miệng Phó Khuynh mỉm cười: "Không bằng, dùng thâm tình vĩ đại của ta thành tình thương của mẹ khiến hắn cảm thấy ấm áp?"

    Hệ thống: "...... Ký chủ, ngươi vui vẻ là tốt rồi."

    Vốn tưởng rằng ký chủ đáng tin cậy thế nhưng cuối cùng vẫn là một tên đại ngốc?

    Hệ thống trong lòng âm thầm chậc lưỡi, lại nhìn thoáng qua dáng người Tống Khuynh, cuối cùng vẫn là nhịn không được chậc lưỡi độc miệng nói: "Ký chủ, suy nghĩ của ngươi không tồi, nhưng là...... Giống như trí tuệ của ngươi dùng như này không đủ chỗ a......"

    Phó Khuynh: "Nhiệt độ không khí tháng chín so với điều hòa còn mãnh liệt hơn...... Tả Tả ngươi lại đây."

    Bất quá đối với chuyện này, cô dù vẫn luôn tự hào về dáng người của mình, càng nghĩ càng buồn bực, cuối cùng, cô cọ một chút từ trên giường ngồi dậy, mới nhớ tới đã là đêm tối, cái gì cũng nhìn không thấy, lại lười đi bật đèn, nhưng mà, cảm giác cũng có thể thấy được là không tốt sao?

    Thật không nghĩ tới, kiếp trước trắng trẻo xinh đẹp yểu điệu đa mỹ, cô hiện giờ thế nhưng thành giá đỗ khô.

    Buồn bực hết sức, cơn buồn ngủ đột kích, ôm ý niệm "Vẫn nên ngủ thì hơn", Phó Khuynh trong khoảnh khắc liền tiến vào mộng đẹp.

    Hệ thống: Ký chủ tâm thật lớn......

    Mà một người một hệ thống này không biết chính là, giờ này khắc này, diễn đàn trường học đã nổ tung.
     
    Tieuholii, Haphan111, Nhuyho76 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng hai 2020
  6. Aki Re Đang ở chế độ Office Edit Truyện

    Bài viết:
    241
    Chương 5: Giáo thảo của ta quá kiêu ngạo. (5)

    Bấm để xem
    Đóng lại

    Editor: @Aki Re

    Hôm sau.

    Tại Trường Trung Học Số 1 của thành phố C, cơ hồ tất cả các sự kiện không tầm thường đều phát sinh vào ngày hôm nay.

    Trước kia, Tống Khuynh người vốn nên đến phòng học từ sớm lại chờ tới tiếng chuông vang lên một giây cuối cùng mới bước vào phòng học, nguyên nhân sao, bởi vì cô không phải Tống Khuynh chân chính, cho nên ở giữa học tập cùng mộng đẹp, đương nhiên không chút do dự lựa chọn ngủ nướng!

    Nhưng mà, cô có chút kỳ quái nhìn thoáng qua hôm nay phòng học náo nhiệt có chút hơi quá mức, các bạn học nhìn cô bằng ánh mắt mang theo vài phần chăm chú cùng bát quái. Trực giác nói cho cô biết, có người lại làm chút chuyện gì đó.

    Ha, xem ra giống như mình vừa bỏ lỡ người nào đó xuất sắc biểu diễn! Phó Khuynh rất có hứng thú nghĩ, thập phần bình tĩnh thong dong đi vào.

    Ở khoảnh khắc tiếng chuông vang xuống kia, chân trước Tống Khuynh mới vừa tiến vào phòng học, mọi người phảng phất nhìn thấy......

    Thẩm! Mặc! Bạch! Vào!! Lớp! Học!!!

    Hiệu quả của việc này, có thể so với việc yêu sớm bị Chủ Nhiệm Giáo Dục bắt được, một đám như vừa phải chịu qua khoá huấn luyện đặc biệt, biểu tình đều giống nhau y như đúc.

    Bất quá một lát sau, mọi người sôi nổi hoàn hồn kinh hô ra tiếng, lại cố tình áp chế thanh âm như là sợ bị người nọ nghe thấy.

    "Trời ạ! Giáo thảo thế mà lại tới lớp học sớm, hôm nay mặt trời mọc phía Tây sao?"

    "Cậu đừng nói nữa, nếu lời này cậu nói với tôi vào ngày hôm qua, tôi tình nguyện tin tưởng mặt trời từ phía đông nam tây bắc đều mọc chứ không dám tin Thẩm Mặc Bạch tới lớp học sớm!"

    "Ai ai ai? Chẳng lẽ hắn muốn bắt đầu chăm chỉ học tập sao?"

    "Tôi đoán là buổi sáng hắn nhất định là có hẹn đi! Bằng không không có lý do gì tới sớm như vậy!"

    "Ai có mặt mũi lớn như vậy? Có thể hẹn hắn vào buổi sáng? Tuy rằng hắn học tập không tốt, nhưng lớn lên soái a! Không đúng, là siêu soái!"

    "Thành tích của cậu ấy có chỗ nào không tốt? Mỗi lần đều là đạt tiêu chuẩn, một điểm không nhiều, một điểm không ít. Nói không chừng, chính là đang che dấu thực lực."

    "Anh anh anh ~ buổi sáng đẹp trời như vậy lại có thể ngắm người đẹp, quả thực là quá hoàn mỹ!"

    "..."

    Mọi người vào giờ này khắc này đang kịch liệt bát quái, thì thiếu niên kia lại nghĩ: Cái ót của cô ấy lớn lên cũng thật đáng yêu a! Cùng mèo nhỏ trước kia mình nuôi khi còn nhỏ thật đang yêu giống nhau! Nga, không, so với nó còn muốn đáng yêu hơn nhiều!

    Không uổng công hắn vì dậy sớm đã đặt 30 cái chuông báo thức, cứ nửa phút lại vang một cái !

    Cũng không biết bị trúng cái tà gì!

    -

    Tiếng chuông qua đi một lát, vua vạn năm đến trễ khiến chủ nhiệm lớp chưa bao giờ lấy được tiền thưởng cần mẫn khó có được một hôm tới sớm.

    Ánh mắt của cô quét về phía thiếu nữ vừa ngồi xuống không lâu, ngữ khí lãnh đạm: "Tống Khuynh, bây giờ đến văn phòng tôi một chút."

    Vừa dứt lời, phòng học vốn đã ầm ĩ lại ầm lên! Như là biết được chút gì, hai hàng lông mi chủ nhiệm lớp nhíu chặt: "Như thế nào, nhìn thấy giáo viên quá hưng phấn sao? Lớp trưởng Từ Thường Phong, quản lớp một chút."

    Từ Thường Phong -- vừa là lớp trưởng vừa là người đứng đầu Trường Trung Học Số 1 của thành phố C suốt hai năm, là con trai hiệu trưởng cũng có tiếng về tính tình ít khi nói cười.

    Nhìn thấy các bạn học hậm hực ngậm miệng, chủ nhiệm lớp tỏ vẻ thực vừa lòng, ánh mắt quét qua đám học sinh đã theo mình suốt hai năm, dùng lời nói rất là thấm thía nói: "Khoảng cách thi đại học chỉ còn lại thời gian một năm, hy vọng mọi người có thể đem tinh lực đều đặt ở trên học tập, năm sau cố gắng đỗ vào một trường đại học tốt. Được rồi, tự học đi."

    Một lúc sau giương mắt nhìn ý bảo Tống Khuynh cùng cô đi lại đây.

    Tống Khuynh vào văn phòng mới vừa ngồi xuống, còn chưa hoàn toàn biết nguyên do, chủ nhiệm lớp nói liến thoắng như đảo đậu rơi nhanh xuống đỉnh đầu cô.

    "Tống Khuynh a, em từ trước tới nay là đứa trẻ tôi cảm thấy bớt lo nhất!"

    "Em như thế nào lại có thể phạm phải sai lầm hồ đồ như vậy? Còn một năm nữa là thi đại học, như thế nào lại không thể thu hồi tâm tư?"

    "Ngay cả khi em thật sự thích một người nào đó, em cũng phải có thứ để người mình yêu thích chứ a! Thẩm Dật đã thi đậu vào trường lớn nhất thành phố C! Còn em thì sao?"

    "Đương nhiên, tôi nói lời này cũng không có ý tứ hạ thấp bản thân em đi, chỉ là cảm thấy em hoàn toàn không có đem trọng điểm cùng tâm tư đặt trên học tập."

    "Chuyện này đối với trường học chúng ta ảnh hưởng không tốt a!"

    "..."

    Cuối cùng cũng tới một câu kết thúc: "Em có thể hiểu rõ lời tôi nói không?"

    Tống Khuynh: "..."

    Thì ra mọi chuyện là như thế này??? Nhưng mà, cô khi nào thích Thẩm Dật???

    "Ký chủ, ký chủ, ngươi đã quên? Tống Khuynh chính là thích Thẩm Dật." Hệ thống kịp thời vì cô bổ sung thêm.

    Phó Khuynh: "..."

    Bất quá, vào thời điểm kiếp trước bí mật này cũng không có bị công khai a! Chẳng lẽ là bởi vì cô đến nên sinh ra hiệu ứng bươm bướm?

    Mà người khởi xướng chuyện này, dùng lỗ chân tóc ngẫm lại cũng biết là ai làm.

    Xem ra, là cô quá xem thường đối thủ, vốn tưởng rằng cô chỉ cần nhọc lòng chuyện nam chủ, cô không đụng tôi, tôi không đụng cô! Không nghĩ tới, cuộc sống không cho cô nửa điểm mặt mũi! Nơi sống lại cũng ngáng chân!

    Được a, nếu cô ta muốn chơi, vậy cô liền chơi cùng cô ta!

     
    Tieuholii, Haphan111, Mama0kei73 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng hai 2020
  7. Aki Re Đang ở chế độ Office Edit Truyện

    Bài viết:
    241
    Chương 6: Giáo thảo của ta quá kiêu ngạo. (6)

    Bấm để xem
    Đóng lại

    Editor: @Diệp Thanh Thu

    Beta: @Aki Re

    Chủ nhiệm lớp đứng ở một bên nhìn thấy cô một hồi lâu cũng chưa lên tiếng, ai cũng tưởng cô đây là đang ngẩn người, mày nhíu chặt, đáy mắt lộ ra thất vọng: "Tống Khuynh, cô giáo cùng em nói chuyện, em có nghe thấy không?"

    Phó Khuynh lúc này mới hoàn hồn, cũng không có khiếp đảm, mà chỉ nhìn thẳng vào hai mắt của cô giáo, ngữ điệu cực kỳ bình tĩnh: "Thưa cô, em không thích Thẩm Dật."

    Chủ nhiệm lớp bị ánh mắt kiên định kia trong nháy mắt làm cho ngây người, nhưng vẫn có chút không tin, nghĩ rằng cô đang lấy một lý do thoái thác, đang muốn mở miệng thì bị Phó Khuynh đoạt trước: "Phải làm như thế nào cô mới có thể tin tưởng em?"

    Gánh tội thay người khác dẫn đến việc khiến mọi người hoài nghi, thật là...

    Phó Khuynh hoàn toàn không cho cô có cơ hội mở miệng nữa: "Như vậy đi, nếu em lần sau thi có thể đứng nhất, có phải có thể chứng minh em không thích Thẩm Dật hay không ?"

    Chủ nhiệm lớp khiếp sợ, đồng thời lại rũ mắt suy nghĩ một phen, cảm thấy cô đang nói mạnh miệng, lại thật sự không đành lòng đả kích cô: "Được, nếu lần này em có thể đứng đầu, cô liền tin tưởng."

    "Cô giáo vui vẻ liền tốt rồi." Cô hơi cúi cúi người, vừa định mở miệng nói "Em đây liền đi về trước", đột nhiên lại nghĩ tới cái gì.

    "Cô giáo, em muốn đổi chỗ ngồi một chút." Không chờ cô giáo hỏi nguyên nhân, "Lời đồn như vậy, hoặc nhiều hoặc ít sẽ ảnh hưởng đến tâm tình của em, em muốn ngồi vào chỗ cuối cùng của lớp, nơi đó rất an tĩnh."

    Nói giỡn, không chủ động xuất kích chẳng lẽ còn chờ nam chủ đưa tới cửa sao?

    " Chuyện này." Chủ nhiệm lớp như là có chút khó xử, "Chỉ cần Thẩm Mặc Bạch đồng học đồng ý, cô sẽ không có ý kiến."

    Giáo thảo có khí phách như vậy sao? Tung hoành vườn trường không địch thủ?

    Không trách cô tưởng tượng như vậy, mà là bởi vì ở khắp thành phố C đại danh "Thẩm Mặc Bạch" đã sớm bị loan ra bên ngoài.

    Tâm tình cô hiện giờ vi diệu đi ở khu hành lang dạy học, đi ngang qua mấy phòng học cũng không thấy bóng người, xem ra là đã xong giờ học. Ở giữa thành phố C mỗi ngày đều là hiện trường tai hoạ chỉ có --- Nhà ăn, ngẫm lại vẫn chỉ có bụng nhỏ của cô là đáng thương.

    Trước mắt, cô còn không có hoàn toàn biết rõ ràng nguyên do chuyện này. Thứ nhất, là từ đâu tiết lộ. Thứ hai, vì cái gì truyền bá nhanh như vậy khiến cho mọi người đều biết.

    "Hệ thống, ngươi biết không?" Xem ra chỉ có nước xin giúp đỡ từ Tả Tả một chút.

    "Ta cả ngày cùng ngươi ở bên nhau, trừ bỏ có quan hệ với nam chủ thực sự ta một mực cảm ứng không đến, cho nên ta cũng không biết." Hắn như là mới vừa tỉnh ngủ, đứng dậy run thân lên ngáp, thanh âm nho nhỏ phát ra.

    Nhìn bộ dáng hắn ngốc manh, thân thể mềm mại, Phó Khuynh thật sự không tức giận được.

    Mọi chuyện phải dựa vào chính mình đi.

    Đi vào phòng học, phát hiện thế nhưng còn có người ở đây, đúng là hệ thống mới vừa nhắc tới nam chủ, Thẩm Mặc Bạch.

    Bất quá, hắn không ăn cơm sáng sao? Lại đang ngủ.

    Phó Khuynh phát hiện, nam chủ không giống đang ngủ, ở trong ấn tượng của Tống Khuynh, chưa bao giờ gặp qua khuôn mặt chính diện của hắn.

    Bởi vì hắn vẫn luôn nằm bò ngủ a~

    Bất quá nghĩ đến việc trong chốc lát phòng học liền có người tới, chỗ ngồi cô còn không có lấy được, liền lập tức hướng tới nơi cuối cùng bước chân đi đến, nhẹ nhàng ở bàn học hắn gõ vài cái.

    Thẩm Mặc Bạch: Dậy thật sớm cũng chỉ thấy cái ót, cảm thấy có chút mệt mỏi.

    Mà Phó Khuynh giờ phút này ở trong lòng hắn, cùng mèo nhỏ giống nhau như đúc, nhưng lại tựa hồ có chút bất đồng. Bởi vì sủng vật hắn coi trọng có thể trực tiếp giữ lại bên người, mà cô không thể.

    Đối với sủng vật mới tự nhiên cần tốn chút tâm tư.

    Giương mắt nhìn, đáy mắt có chút giận cùng chán trường trong giây lát lướt qua, thay thế chính là sự kinh ngạc không kịp tự hỏi, thế mà lại là cô ư?

    "Làm sao vậy?" Ngữ điệu hắn nhìn bình tĩnh, kỳ thực ngay cả hắn cũng không phát hiện sự ôn nhu đó.

    Cô gái mở miệng: "Tôi có thể ngồi ở chỗ nằm ở dãy cuối cùng này không?"

    Tốt nhất là ngồi cùng bàn với ngươi. Những lời này không có nói ra, vạn nhất mất nhiều hơn liền không tốt.

    Bởi vì nguyên nhân cấp thiết, khí chất của cô vẫn mang theo nửa phần nhút nhát.

    Thẩm Mặc Bạch hoàn toàn không có dự kiến đến cô sẽ có hành động như vậy, sủng vật nhỏ đáng yêu đã đưa tới cửa, không có lý nào không thu.

    Nhìn bộ dáng cô mềm mại, đáy lòng lại mềm đi vài phần, đành phải dùng hành động chứng minh hắn có bao nhiêu nguyện ý.
     
    Tieuholii, Haphan111, Mama0kei76 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng hai 2020
  8. Aki Re Đang ở chế độ Office Edit Truyện

    Bài viết:
    241
    Chương 7: Giáo thảo của ta quá kiêu ngạo. (7)

    Bấm để xem
    Đóng lại

    Editor: @huyennn

    Beta: @Aki Re

    Thẩm Mặc Bạch nhìn dáng vẻ dịu dàng của cô, đáy lòng lại mềm vài phần, đành phải dùng hành động chứng minh hắn có bao nhiêu nguyện ý.

    Đứng dậy, thân mình thon dài của hắn lướt tới chỗ Phó Khuynh, đi đến chỗ ngồi của cô, bởi vì vị trí của cô nằm cạnh lối đi nên vô tình đụng vào đồ vật của người khác, trực tiếp đem sách vở liên quan cùng bàn đơn nâng lên đi giữa lối đi, đem cái bàn của cô đặt ở ngay bên cạnh hắn.

    Phó Khuynh kinh ngạc nhìn hành động của hắn, cho nên, hắn vừa mới trực tiếp tới chỗ cô không phải bởi vì cự tuyệt cô?

    Mà là bởi vì muốn giúp cô dọn cái bàn?

    Tâm tình phập phập phồng phồng, nhưng không hiểu sao trong lòng có một chút vui vẻ.

    Lời cảm ơn còn chưa nói ra đã bị một đạo thanh âm ngoài cửa sổ đánh gãy.

    "Lão đại, hôm nay cậu tới sớm như vậy sao không nói một tiếng? Hại tôi thiếu chút nữa đến trễ."

    "Lớp các cậu có mấy cái tin đồn lớn cậu có biết không?"

    "Cậu khẳng định không biết."

    "Đêm qua có người ở diễn đàn trường học thổ lộ với Thẩm Dật! Chính là ở lớp các cậu!"

    "Chủ Nhiệm Giáo Dục đều kinh động, bất quá buổi sáng hôm nay người nọ liền đem bài viết xóa."

    "Trình độ viết thư tình như vậy còn không bằng tôi đâu! Gọi là gì nhỉ, hình như kêu Tống Khuynh. Thật không có mắt!"

    Chu Thâm không có nhìn thấy biểu tình không kiên nhẫn của Thẩm Mặc Bạch, bởi vì nghe được hai chữ "Tống Khuynh" mà trở nên vi diệu, như là khó có thể tin, lại như là ủy khuất?

    Sao có thể không ủy khuất? Ngày hôm qua hắn trở lại chung cư còn quay lại hệ thống trường học để kiểm tra tên cô! Hiện tại ngẫm lại, còn không bằng không biết! Ngẫm lại việc hắn vừa mới làm, trong lòng liền dâng lên một trận chua xót. Quan trọng nhất chính là...... Hắn thật vất vả coi trọng sủng vật mới, thế nhưng cô lại không thích hắn? Không lý nào lại như vậy!

    Trong nhận thức của Thẩm Mặc, sủng vật cả đời chỉ có thể thích một người, cho nên, hiện tại sủng vật đã có 'chủ nhân' yêu thích, hắn đây là lại phải đem sủng vật tặng người khác sao? Không đúng, cô căn bản còn không có thuộc quyền sở hữu của hắn! Trong nháy mắt, chua xót dâng lên, cổ họng toàn là chua xót.

    Mà thực hiển nhiên Chu Thâm cũng không biết diễn biến nội tâm của Thẩm Mặc, như cũ lải nhải không thôi nói: "Đúng vậy, chính là kêu Tống Khuynh, trên thư tình còn viết..."

    Thẩm Mặc Bạch đã không còn có tâm tình nghe hắn bát quái, ngữ điệu mang theo thập phần tức giận: "Câm miệng! Cả ngày bát quái có phiền hay không? Tốt nghiệp trực tiếp vào làm công ty bát quái được đấy! Còn có, chuyện của người khác cùng tôi có quan hệ gì đâu? Đừng tới làm phiền tôi!"

    Sáng sớm liền làm hắn khó chịu, thật đau khổ!!!

    Chu Thâm bị ánh mắt âm trầm lạnh lẽo của Thẩm Mặc dọa, biểu tình cũng dại ra ở trên mặt: Hôm nay lão đại làm sao vậy? Nóng tính như vậy! Đầu tiên là tới trường học sớm như vậy, lại đối với hắn hung dữ như vậy! Hơn nữa bình thường lúc hắn bát quái lão đại cũng chưa nói cái gì a? Hôm nay như thế nào khác thường như vậy ?

    Mà một bên nhân vật chính của sự việc bị lãng quên, Phó Khuynh dường như hiểu được rõ ràng chân tướng mọi chuyện, bởi vì ban đầu không bao giờ chú ý đến diễn đàn của trường, cũng không có bạn bè, mà cô cũng vừa mới đến, hiện tại mới biết được chuyện này cũng bình thường.

    Bất quá, cảm giác gánh tội thay chỉ chính mình mới biết được!

    Mặc kệ nói như thế nào, Thẩm Dật cuối cùng cũng là địch nhân lớn nhất của Thẩm Mặc Bạch, việc cô lập tức phải làm bây giờ là kịp thời hướng nam chủ làm sáng tỏ chuyện này.

    Cô nhìn thiếu niên sắc mặt âm trầm, mặc kệ hắn có tin hay không cô không quan tâm, có chút lời vẫn là muốn nói.

    "Tôi viết thư tình trình độ không có kém như vậy."

    Một câu nói chuyện không đâu, làm cả hai người cùng thất thần.

    Thẩm Mặc Bạch suy nghĩ chính là: Lời này của sủng vật là đang giải thích với mình sao? Cho nên, cô ấy không có viết thư tình cho Thẩm Dật?
     
    Tieuholii, Haphan111, Mama0kei73 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng hai 2020
  9. Aki Re Đang ở chế độ Office Edit Truyện

    Bài viết:
    241
    Chương 8: Giáo thảo của ta quá kiêu ngạo. (8)

    Bấm để xem
    Đóng lại

    Editor: @Diệp Thanh Thu

    Beta: @Aki Re

    Thẩm Mặc Bạch suy nghĩ chính là: Lời này của sủng vật là đang vì chính mình mà làm sáng tỏ sao? Cho nên, cô ấy không có viết thư tình cho Thẩm Dật?

    Cái ý tưởng này vừa rơi xuống, hắn ngoài mặt không có biểu tình, trong lòng lại tưng bừng nở hoa: Tôi đã nói mà, tiểu sủng vật sao có thể không thích soái ca vô địch vũ trụ như hắn chứ, làm sao có thể chạy tới thích cái tên ra vẻ đạo mạo ngụy quân tử đó được? Chu Thâm quả nhiên là cái tên bốc phét, hại hắn thiếu chút nữa hiểu lầm tiểu sủng vật.

    Chu Thâm nội tâm độc thoại: Ngọa tào(*)?! Từ khi nào ngồi cạnh lão đại có một tiểu mỹ nữ vậy, không kêu một tiếng mà phóng đại chiêu? Cũng không biết bát quái mới đây có làm hỏng hình tượng của hắn rồi hay không.

    (*) ngọa tào: một câu chửi như TMD

    Vì càng muốn xác minh lập trường của chính mình, buổi sáng Phó Khuynh lần thứ hai nói ra câu nói kia: "Tôi không thích Thẩm Dật."

    Thẩm Mặc vừa nghe, khóe miệng ngăn không được nhếch lên, trên mặt khó nén vui mừng, không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cô, đã không còn lạnh lẽo khiếp người, một đôi mắt kiều diễm xinh đẹp làm lay động lòng người.

    "Tôi biết." Đình trệ hồi lâu, thanh âm thiếu niên truyền đến, mang theo một tia khàn khàn, mị hoặc nói không nên lời.

    Ngươi biết? Ngươi biết cái gì?

    Không rõ vì cái gì cảm xúc trở nên thay đổi nhanh như vậy, Phó Khuynh nghi hoặc mà nhìn lại hắn, cũng không có chú ý tới giữa hai người vốn là khoảng cách không xa lại bị kéo đến càng gần.

    Đặc biệt có mùi thơm của cơ thể truyền đến, hô hấp toàn là hương thơm ngọt ngào của thiếu nữ, như là vây quanh đem hắn trầm luân từng chút một.

    Ý thức được tình cảnh của hai người, hắn trong nháy mắt đỏ mặt. Tiểu sủng vật giống như quá chủ động! Bất quá hắn rất thích!

    Nhưng hiện tại...... giống như còn có cái bóng đèn phi thường lớn ở đây.

    Thẩm Mặc Bạch thập phần không tha mà kéo xa khoảng cách hai người, nghiêng người nhìn Chu Thâm ngoài cửa sổ nói: "Cho cậu năm phút đồng hồ, đi mua hai phần cơm sáng."

    Chu Thâm nhìn hai người này, biểu cảm hoàn toàn không rõ ràng, nghe được Thẩm Mặc Bạch nói, sững sờ ở tại chỗ, lại nhịn không được đặt câu hỏi: "Lão đại, không phải là..." chưa bao giờ ăn cơm sáng sao?

    Thẩm Mặc Bạch hiện tại đầu óc đều là tiểu sủng vật, trên người tiểu sủng vật có hương rất ngọt, tiểu sủng vật sao có biểu tình manh* như vậy?

    *dễ thương

    Thẳng đến khi phía sau lại truyền đến thanh âm quấy rầy suy nghĩ, lúc này mới chú ý tới Chu Thâm thế nhưng còn ở đây, ngữ khí mang theo vài phần ghét bỏ: "Sao còn ở chỗ này?"

    Tiểu sủng vật bị giáo viên kêu đi nói chuyện, tâm tình khẳng định không tốt, hắc hóa chính là hắc hóa, chẳng lẽ còn muốn để tiểu sủng vật đói bụng sao?

    Chu Thâm thế mới biết chính mình bị ghét bỏ, lòng tràn đầy phiền muộn đi siêu thị. Càng nghĩ càng cảm thấy lão đại hôm nay thực khác thường, khác thường tất có yêu.

    Từ từ, nữ sinh kia vừa mới nói:

    "Tôi viết thư tình trình độ không kém như vậy." "Tôi không thích Thẩm Dật."

    Cho nên nói cô ấy chính là Tống Khuynh? Lão đại vừa mới phát hỏa cũng là vì cô ấy? Hiện tại còn sai hắn đi mua "hai phần" cơm sáng?

    Mẹ tôi! Hắn giống như vừa biết bí mật không thể cho người khác biết.

    Hoả tốc mua bữa sáng, lúc sau hắn lại vô cùng lo lắng chạy như bay trở về, vừa định mở miệng bát quái một chút đã bị lão đại vô tình đánh gãy.

    "Chạy nhanh đi, không cần ảnh hưởng tới tâm tình ăn cơm của chúng tôi." Thẩm Mặc Bạch vội vàng liếc mắt một cái liền thu hồi ánh mắt, như là thấy cái gì chướng mắt vậy.

    Không chỉ bị ghét bỏ, lão đại còn bị nhiễm ân ái cùng tật xấu hành hạ hắn.

    "Từ từ..." thanh âm quen thuộc truyền đến, bước chân Chu Thâm dừng lại, trong lòng vui vẻ: Ô ô ~ trong lòng lão đại vẫn có tôi!

    "Đi nhanh." Ngữ khí lãnh đạm đến cực điểm, ngữ khí cùng ngày thường cự tuyệt nữ sinh giống nhau, một giây có thể đem người ta làm khóc.

    Chờ đến khi học sinh ban nhất từ nhà ăn trở về, ngạc nhiên phát hiện, cơ hồ mọi chuyện cực kỳ khó tin đều phát sinh trong 24 giờ ngắn ngủi.

    Đầu tiên là học sinh ngoan Tống Khuynh ở diễn đàn trường học cao điệu bày tỏ tình cảm.

    Tiếp theo là thịnh thế mỹ nhân hôm nay buổi sáng không có đến trễ, còn đi học sớm.

    Cuối cùng, học sinh ngoan cùng thịnh thế mỹ nhân ngồi cùng nhau...

    Người nọ uy nghiêm, mỗi người đều không dám mở miệng, nói giỡn, có chuyện gì xảy ra thì chỉ còn nước cắn lưỡi, mạng cũng không nghĩ muốn?

    Trong bầu không khí quỷ dị tới cực hạn, mà hai người kia cuối cùng ngoài ý muốn cực kỳ hài hòa.
     
    Tieuholii, Haphan111, Mama0kei75 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng hai 2020
  10. Aki Re Đang ở chế độ Office Edit Truyện

    Bài viết:
    241
    Chương 9: Giáo thảo của ta quá kiêu ngạo. (9)

    Bấm để xem
    Đóng lại

    Editor: @Diệp Thanh Thu

    Beta: @Aki Re

    Một màn cố tình này, dừng ở trong mắt lại có thể chói mắt như vậy. Thẩm Mặc Bạch, nam sinh cô thích suốt hai năm, nam sinh đẹp đến mức làm người run sợ, lại chưa từng có con mắt nào nhìn qua cô, không, hắn chưa bao giờ để mắt qua bất cứ kẻ nào, nhưng mà hiện tại...

    Cô từng vô số lần muốn tới gần hắn, đụng vào hắn, lại không có một lần thành công.

    Cô biết, hắn có thói quen sạch sẽ, không được hắn cho phép, chung quanh hắn căn chuẩn đúng một mét vuông không có bất luận kẻ nào được tới gần, ngay cả bạn bè thân cận nhất gặp nhau thời thời khắc khắc cũng cùng hắn duy trì khoảng cách, trước nay đều không có người có thể tới gần hắn.

    Hắn là thiên tài, lười đến mức trước bất kỳ ai cũng không buồn chứng minh hắn là thiên tài!

    Sau cơn mưa kia cô quên không được thiếu niên cuồng vọng này.

    "Lão đại, cậu vì cái gì mỗi môn đều đạt tiêu chuẩn?"

    "Dựa vào cái đề đơn giản như vậy còn muốn tôi trả lời hết sao?"

    "Vậy cậu có thể không viết a...... Giống tôi, mỗi lần đều không đạt tiêu chuẩn"

    "Cho nên, cậu mỗi lần đều phải thi lại."

    "Vậy cậu không nghĩ muốn thu hoạch ánh mắt kinh diễm của mọi người?"

    "Ngượng ngùng, giá trị nhan sắc đã làm tôi mỗi ngày đều phải chịu mọi loại ánh mắt, tăng thêm chỉ khiến tôi tăng thêm phiền não."

    Thiếu niên nói ra những lời ngông cuồng như vậy, đổi lại là người thường đã sớm làm mọi người sinh tâm chán ghét, nhưng với hắn thì không giống, hắn có quyền để cuồng vọng.

    Cũng không thể quên được, văn kiện trên bàn sách của cha hắn có ghi -- người thừa kế duy nhất của tập đoàn Thẩm Thị ' Thẩm Mặc Bạch '.

    Cô không dám nói cho bất luận kẻ nào người cô thích chính là hắn, bởi vì chỉ cần có người cùng hắn có quan hệ gì dính líu, đều sẽ bị coi là trèo cao.

    Cho nên, chỉ có thể lấy phương thức của chính mình để biểu đạt sự ái mộ và quan tâm đến hắn, mà hắn, mỗi một lần đều có thể triệt để đem cô bỏ ngoài mắt.

    Nếu như vậy, cô liền chờ, chờ đến cái ngày hắn chân chính tiếp nhận cô. Mà trước ngày đó, cô sẽ đem những nữ sinh có tâm tình với hắn đều diệt trừ. Bao gồm -- Tống Khuynh.

    Nếu không phải ngày hôm qua ôm một phần vạn tâm thái nghĩ hắn còn đang ngủ ở trường học, cũng phỏng chừng sẽ không gặp được một màn kia.

    Một kẻ không cha không mẹ, cô ta cũng xứng?

    Thân thể của cô ta run nhè nhẹ, từng ngón tay cuộn lên nắm chặt, thẳng đến khi móng tay sơn màu đỏ tươi đâm vào da thịt, ẩn hiện máu chảy ra.

    Trên tay truyền đến từng trận đau đớn mới đem cô ta kéo về thực tại.

    Thân thể không tự chủ được hướng tới hai người rồi đi đến, thu hồi đáy mắt hung ác nham hiểm đến tận cùng, trên mặt tản ra nụ cười ôn nhu lễ phép. Rồi tới trước mặt người nọ, lại thay đổi bộ dáng của gương mặt.

    "Khuynh Khuynh, cậu như thế nào?" Môi cô ta run run, như là bị ủy khuất rất nhiều.

    "Cậu không muốn ngồi cùng tôi, là tôi làm sai chỗ nào sao?"

    Phó Khuynh ăn no thoả mãn, bắt đầu xuống tay bảo hệ thống giúp cô tra ra ngày hôm qua trên diễn đàn trường học xảy ra vụ gì -- một bức thư tình.

    Chữ viết của nguyên thân vô cùng xấu, cô tự nhiên có thể nhìn ra sự quen thuộc này, cũng trách không được chủ nhiệm lớp sáng nay chắc chắn chuyện này là do cô làm.

    Còn chưa kịp miệt mài suy nghỉ, trong đầu liền truyền đến thanh âm.

    "Tích -- tích -- tích -- kiểm tra đo lường giá trị nữ xứng hắc hóa đã đạt tới 80, thỉnh ký chủ tăng cường cảnh giác!"

    Thanh âm manh manh của Tả Tả biến thành máy móc nhắc nhở.

    Phó Khuynh hoàn hồn, cằm khẽ nhếch, nhìn cái người trước mặt khóc hoa lệ đến thương.

    Cô vẫn luôn không có đuổi cùng giết tận quá mức, vậy nguyên nhân vì sao Từ Nghiên lúc nào cũng đối phó với cô, đời trước, tuy rằng cô ta dùng mọi cách lợi dụng nguyên thân, lại không có tàn nhẫn đến như thế, nhưng một đời này...

    Bất luận như thế nào, cô cũng không thể để mặc người xâu xé cừu con!

    "Nghĩ nhiều rồi, tôi chẳng qua là muốn thay đổi nơi học tập thôi."

    Khoé miệng Phó Khuynh khẽ nhấp, ánh mắt trầm xuống, lộ ra thần sắc khó xử.

    "Đừng như vậy, mọi người sẽ hiểu lầm, hiểu lầm tôi lại khi dễ cậu."

    Hệ thống: "Ký chủ thật thân thiện! Style cừu con!"

    Vả mặt luôn tới đột nhiên như vậy...
     
    Tieuholii, Haphan111, Mama0kei76 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng hai 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...