Xuyên Không [Edit] Mạt Thế Cự Cổ - Hà Phong Đình

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Bích Phụng, 31 Tháng mười 2020.

  1. Bích Phụng

    Bài viết:
    0
    Mạt Thế Cự Cổ

    [​IMG]

    Tác giả: Hà Phong Đình

    Thể loại: Mạt thế, đam mỹ, xuyên không, 1×1, ngọt săng văn

    Editor: Bích Phụng

    Số chương: 254 chương

    Tình trạng: Đã hoàn

    Lịch đăng: 1 ngày 1 chap

    Link thảo luận - góp ý:

    [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Của Bích Phụng

    Văn Án

     
    Phan Kim Tiên thích bài này.
    Last edited by a moderator: 1 Tháng mười một 2020
  2. Bích Phụng

    Bài viết:
    0
    Chương 1: Khoe khoang giàu có sẽ bị trời phạt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Mau nhìn, mau nhìn, Thiên Minh lại bạo phát, <Tinh Tế dong binh> thực sự muốn nghịch tập!

    " Chỉ trong vài giây đã đập trăm vạn để đổi nguyệt phiếu, tuyệt đối nghịch tập, không phục tới chiến! "

    " Không hổ là Thiên Minh, một chữ ngưu! "

    " Thiên Minh lại đang xoát kỷ lục, hỏa tốc vây xem! "

    " Người đang làm, trời đang nhìn, khoe khoang giàu có nhất định sẽ bị trời phạt. "

    Ngô Diệp chậm rì rì đem nguyệt phiếu vừa mới đổi tặng cho <Tinh Tế dong binh>, khi đang chuẩn bị rời khỏi, vừa vặn trên bảng bình luận đã sắp hỏng mất, nhìn thấy lời nhắn này, khóe miệng nhếch lên một cái độ cong kiêu ngạo, mười ngón tung bay trả lời đơn giản rõ ràng vắn tắt: Gia chính là khoe khoang thì làm sao, không thích cậu thì thả tang thi tới cắn tôi xem.

    Ngô Diệp chính là phú nhị đại kiêu ngạo, ỷ vào lão cha có tiền, hắn trừ bỏ cùng những hồ bằng hữu đều yêu thích lái siêu xe cùng ngâm mình trong Night Club. Ngoài ra thì còn có một sở thích tương đối 'tao nhã', đó chính là đọc truyện trên mạng. Trong giới X văn online, phàm là truyện có chút tiếng tăm đều có thể thấy được thân ảnh của Ngô Diệp.

    Tuy rằng loại chuyện vài giây tặng trăm vạn nhuyễn muội tệ như thế này Ngô Diệp tổng cộng làm có ba lần, nhưng mà trường kì lăn lộn trong giới X văn, không ai mà không biết tới kẻ vô cùng xa xỉ đến mức trời cũng phải đố kị – Thiên Minh.

    Nhóm người không tiền không thế chỉ cần có khả năng duy trì ổn định bản thân, thỉnh thoảng thắt lưng buộc bụng tặng cho tác giả phần thưởng trên dưới trăm đồng đã là cực hạn, Thiên Minh này đọc bộ nào thuận mắt liền tặng cho bộ đó phần thưởng, vừa ra tay sẽ không dưới một ngàn, ngày thường một lần tặng chính là vài vạn. Thỉnh thoảng cùng những người đứng đầu khác hợp lại, trên mấy chục vài trăm vạn đập vào cũng không phải sự tình hiếm lạ.

    ( nhuyễn tệ muội: Là tiền ảo ở trên mạng)

    Đương nhiên, Ngô Diệp đập tiền cũng không phải là đập loạn, hắn xưa nay đều chỉ đập tiền cho tiểu thuyết hắn thích. <Tinh Tế dong binh> vô luận là cột truyện hay là thiết lập nhân vật đều đặc biệt phù hợp khẩu vị của hắn ở trong giới X văn, đại bộ phận nhân vật chính đều là điếu ti trời sinh long ngạo, không ngừng nghịch tập đẩy ngã đủ loại nhị đại pháo hôi.

    Ngô Diệp phù hợp làm một nhị đại pháo hôi bên trong đó, đọc nhiều, thỉnh thoảng cũng sẽ buồn bực. <Tinh Tế dong binh> là một bộ truyện lấy phú nhị đại làm nhân vật chính cho tiểu thuyết.

    Tác giả là người mới, vô luận là nhân khí hay là bút lực đều cùng mười vị đại thần trên bảng nguyệt phiếu có khoảng cách không nhỏ, nhưng thắng ở tình tiết cốt chuyện chặt chẽ, nội dung câu chuyện phập phồng lên xuống,

    Ngô Diệp càng đọc càng cảm thấy nữ chủ thứ nhất kia là một người thanh cao ngây thơ, rất giống nữ thần Liên Ngọc hắn theo đuổi năm sáu năm nay, đầu óc nóng lên liền quyết định giúp <Tinh Tế dong binh> hướng đỉnh.

    <Tinh Tế dong binh> bản thân thành tích nguyệt phiếu cũng không tệ lắm, Ngô Diệp đập vào hơn trăm vạn đổi lấy nguyệt phiếu, trước nửa đêm thành công làm cho nó ngồi hỏa tiễn hướng đỉnh, tranh được top trên bảng xếp hạng, khiến cho các tác giả khác không kịp trở tay.

    Ngô Diệp từ lúc 16 tuổi học trung học liền đã trà trộn vào trong giới văn học mạng, biết được một vài nhóm tác giả, quen thuộc một nhóm biên tập tự tay sáng tác.

    Trong giới X văn còn có vài vị biên tập thậm chí có số điện thoại di động của hắn, mỗi lần đập vào số tiền lớn, nhóm tác giả sẽ hỏi số điện thoại của hắn để gọi điện cảm ơn. Mấy chục mấy trăm vạn đối với nhóm tác giả mà nói, tuyệt đối là tiền nhuận bút không nhỏ, nhưng đối với Ngô Diệp mà nói không là gì.

    So với nhóm nhị đại cùng chơi đùa trong vòng luẩn quẩn, hắn tiêu phí như vậy vẫn chưa bằng những người nào đó ở trên du thuyền tùy tiện đánh bạc một ván.

    Ngô Diệp đóng lại trang web của <Tinh Tế dong binh>, đem vài bộ truyện khác đang đăng chương mới lần lượt nhìn từng cái một, thấy thời gian không còn sớm, liền đóng laptop đi tắm rửa chuẩn bị đi ngủ.

    Hắn tắm xong trở lại phòng ngủ, nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, tưởng tác giả của <Tinh Tế dong binh> gọi tới, cũng không thèm nhìn liền tiếp nhận, vừa lau tóc vừa nghe điện thoại.

    " A Diệp, như thế nào nửa ngày mới tiếp điện thoại vậy? "

    Ngô Diệp vừa nghe đầu kia điện thoại là thanh âm của đại ca, khẽ cười nói:" Là đại ca hả, em vừa mới tắm xong, như thế nào? Có chuyện gì sao? "

    Ngô gia tổng cộng có ba huynh đệ, Ngô Diệp là lão nhị. Lão đại Ngô Sâm là vợ trước của Ngô phụ sinh ra, lớn hơn hắn chừng bảy tuổi. Ngô Diệp lúc này vừa mới tốt nghiệp đại học, Ngô Sâm đã ở trong công ty gia tộc đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc năm sáu năm.

    Ngô phụ thời còn trẻ gây dựng sự nghiệp gian khổ, thân thể bị thương tổn, tuổi tác càng lớn càng có rất nhiều chuyện bắt tay vào làm lực bất tòng tâm, thấy lão đại quả thực có năng lực có tính quyết đoán, đơn giản liền đem công ty giao cho toàn quyền quản lý.

    Ông ở công ty treo danh chủ tịch, trừ phi Ngô Sâm lưỡng lự không tìm ra biện pháp để quyết định những việc trọng đại. Bình thường ông đều không can thiệp vào sự vụ công ty.

    Hai năm nay, thủ đoạn của Ngô Sâm từ từ thành thục cường ngạnh, Ngô phụ trừ bỏ thời điểm họp ban giám đốc, thời gian còn lại một mực không lộ diện ở công ty.

    Ngô Diệp không có dã tâm gì, thích nhất là cuộc sống thoải mái tự do, đối với việc quản lý công ty một chút hứng thú đều không có.

    Dù sao lão già về sau khẳng định sẽ để lại cổ phần công ty cho hắn, mỗi năm chia lợi nhuận cũng đủ cho hắn cuộc sống sinh hoạt giàu có, hà tất phải đi nắm giữ những cái thứ phiền toái kia?

    Về phần lão tam Ngô Ly, năm nay mới 16 tuổi. Ngô mẫu ở thời điểm mang thai uống nhầm dược vật, hơn nữa là lớn tuổi sinh đẻ. Khiến cho cậu vừa sinh ra liền mắc bệnh tim bẩm sinh nghiêm trọng, có thể sống đến khi trưởng thành hay không thì không biết được.

    Những năm nay vì chiếu cố Ngô Ly, Ngô gia hao phí vô số tâm lực tài lực, đáng tiếc bởi vì nhóm máu của Ngô Ly đặc thù, vẫn luôn không thể tìm được trái tim tương thích, không thể tiến hành giải phẫu, chỉ có thể cứ như vậy kéo dài.

    Ngô phụ rời khỏi quản lý công ty, một bộ phận lớn nguyên nhân cũng là vì để có thể ở nhà nhiều hơn, chiếu cố cùng làm bạn với cậu con trai nhỏ.

    So với Ngô Sâm, Ngô Diệp cùng Ngô Ly quan hệ thân cận hơn một chút, không thể nói rõ là vì huyết thống hay là vì nguyên nhân nào khác.

    Ngô Diệp cảm thấy bản thân cùng Ngô Sâm không có cách nào thân cận nổi. Cho dù Ngô Sâm là một bộ dáng huynh trưởng tốt, Ngô Diệp chỉ có thể đem nguyên nhân quy kết là vì sự khác biệt.

    " Lúc trước em không phải đã nói muốn tặng một lễ vật đặc biệt cho Liên Ngọc sao? Hai ngày nữa đấu thầu phỉ thúy tại Myanmar bắt đầu phiên giao dịch, anh vừa vặn quen biết một bằng hữu chế tác châu báu sẽ tham gia, em có hứng thú qua xem một chút hay không? "Ngô Sâm bên kia thanh âm truyền tới rất hỗn tạp, có rất nhiều người đang nói chuyện, nghe ra có vẻ đang ở trong tiệc rượu.

    Ngô Diệp nghĩ tới lão già gần đây vẫn thúc giục hắn tiến vào công ty, trong lòng vô cùng phiền muộn đang không biết phải làm sao để kéo dài.

    Hiện giờ tốt lắm, trước đi Myanmar xem đấu thầu, chờ chơi đủ rồi hẵng trở về, đỡ phải ở nhà cả ngày cùng lão già hai người nhìn nhau tới phát chán.

    " Hảo a. "Ngô Diệp vô cùng cao hứng đồng ý," Bằng hữu của anh khi nào thì đi? "

    " Thuộc hạ của cậu ta nói sáng sớm ngày mai có mấy khối vật liệu cực kỳ tốt muốn bán đấu giá trước buổi đấu thầu, nói rằng rất có thể là thủy tinh chủng cực phẩm. Hai năm nay thủy tinh chủng càng ngày càng ít, cho nên cậu ta muốn đi ngay, em có muốn đi cùng cậu ta hay không? "

    Ngô Diệp có chút do dự, hiện tại đã là nửa đêm mười hai giờ, thời gian thật sự không còn sớm, chính là tưởng tượng có thể tận mắt chứng kiến phân giải thủy tinh chủng. Nửa đêm thì nửa đêm đi, cùng lắm thì lát nữa ngủ ở trên máy bay.

    " Được, em phải đi nơi nào tìm anh ta? "Ngô Diệp ném xuống khăn trong tay, mở ra tủ quần áo, bắt đầu tìm quần áo.

    " Em ra bên ngoài tiểu khu chờ là được, anh sẽ cho xe tới đó đón em. "

    " Hảo, cảm ơn đại ca ".

    " Còn đối với anh khách khí cái gì? Trước tiên, chuyện này em cũng đừng ồn ào khắp nơi, đỡ cho truyền đến tai Liên Ngọc, người ta lại mất hứng. "Ngô Sâm âm thanh mang theo nồng đậm ý cười.

    " Em hơn nửa đêm là đi như vậy là vì ai chứ? Anh cũng ngàn vạn lần đừng có lỡ miệng, em hiện tại chỉ có thể dựa vào mấy món đồ này để dỗ Liên Ngọc vui vẻ thôi. "

    Ngô Diệp từ cấp ba bắt đầu yêu thích Liên Ngọc, nhưng đáng tiếc Liên Ngọc lại không thích hắn. Hắn theo đuổi Liên Ngọc sáu bảy năm, liền như vậy buông tay lại có chút không cam lòng.

    Trước đây Liên Ngọc lấy cớ việc học làm trọng từ chối hắn, hiện tại chờ mãi mới tới lúc tốt nghiệp, những ngày qua hắn vẫn luôn suy nghĩ phải làm thế nào để đả động cô. Mắt thấy qua mấy tháng nữa là tới sinh nhật Liên Ngọc, hắn đã nghĩ phải tặng cho cô một lễ vật đặc biệt, tốt nhất là có thể đem người trong một lần bắt lấy.

    " Được rồi, em an tâm. Vậy em mau chóng thu thập một chút, anh gọi người tới đón em. "

    Cúp điện thoại, Ngô Diệp thay quần áo, đơn giản thu thập một chút hành lý, chuẩn bị lén lút chạy ra ngoài.

    " Nhị ca, anh đang làm gì vậy? "

    Đột nhiên bị người gọi lại, Ngô Diệp sợ tới mức lảo đảo một chút, quay đầu nhìn thấy em trai gầy yếu không khỏi oán giận nói:" A Ly, đi đường như thế nào giống như mèo, một chút thanh âm cũng không có, thiếu chút nữa bị em hù chết. Đã trễ thế này sao em còn chưa đi ngủ? Cẩn thận ngày mai thân thể lại không thoải mái. "

    Ngô Ly bởi vì bẩm sinh có bệnh tim, không thể chạy không thể nhảy, tuổi tác càng lớn thì bệnh tình càng nặng, một chút cơ hội ra khỏi nhà cũng ít tới đáng thương.

    Rõ ràng là thiếu niên mười sáu tuổi, thoạt nhìn lại gầy yếu giống như một đứa nhỏ mười ba, mười bốn tuổi. Làn da trắng bệch, đồng tử đen sẫm phá lệ bóng loáng, mặc dù ngũ quan thực tinh xảo nhưng hơn nửa đêm đột nhiên nhìn thấy thực sợ có chút dọa người.

    Ngô Ly trên người cuốn chặt thảm len thật dày, bĩu môi bất mãn nói:" Ai bảo anh động tĩnh lớn như vậy, cho dù ngủ cũng bị anh đánh thức. Đã trễ thế này anh còn cầm hành lý đi nơi nào? "

    Ngô Diệp bước nhanh một cái về phía trước, che miệng Ngô Ly, hạ thấp giọng nói:" Tiểu tổ tông của anh, nhỏ giọng một chút được không? Nếu như đem cha mẹ đánh thức, anh của em liền chết thảm. "

    Nói xong, hắn đem Ngô Ly kéo trở về bên trong phòng, cẩn thận từng li từng tí khép lại cửa phòng.

    " Chắng lẽ anh bởi vì không muốn tới công ty, cho nên trốn khỏi nhà? "Ngô Ly chậm rãi trở về bên mép giường ngồi xuống, trên khuôn mặt trắng bệch bệnh trạng hiện lên một tia ửng hồng.

    Ngô Diệp một chút đều không có cảm thấy chột dạ vì bị vạch trần, mỉm cười đi tới giúp Ngô Ly nằm xuống giường, giúp cậu dịch góc chăn:" Xem em nói kìa, anh của em là người không đáng tin như vậy sao? "

    Ngô Ly kéo góc áo Ngô Diệp, đôi mắt đen thẫm nhìn hắn:" Vậy anh đi đâu? "

    Ngô Diệp không chịu nổi nhất chính là đôi mắt tràn ngập vẻ ' đáng thương tội nghiệp' của em trai, trong nháy mắt thua trận.

    " Tiểu tổ tông, thật sự sợ em rồi. Đại ca có bằng hữu muốn đưa anh đi tham quan đấu thầu phỉ thúy, trước kia em đối với những nguyên thạch này không phải rất tò mò sao? Anh đi mua một ít rồi quay lại, đến lúc đó tự mình phân giải cho em xem. "

    Ngô Ly buông tay ra, hơi hơi nhíu mày nghi hoặc nói:" Đã trễ thế này, đại ca còn bảo anh đi ra ngoài, không thể chờ tới ngày mai sao? "

    " Chờ ngày mai hoa cúc đồ ăn đều nguội. "Ngô Diệp xoa mái tóc mềm mại của em trai, khẽ thở dài nói:" Đều nói là ngọc dưỡng người, chỉ mong lần đi này anh có thể mua được ngọc dưỡng cho em. "Nghĩ đến thôi mệnh chú treo trên cổ em trai mình, Ngô Diệp một trận nhụt trí.

    " Anh đang dụ dỗ trêu chọc em, mua cho Liên Ngọc mới là thật, tên trọng sắc khinh em. "Ngô Ly bởi vì nguyên nhân thân thể, từ nhỏ tới lớn trừ bỏ bệnh viện cũng là ở trong nhà.

    Ngô phụ Ngô mẫu sợ đứa nhỏ cùng tuổi ầm ĩ chọc đến cậu, không dám để cho những đứa nhỏ kia cùng cậu chơi đùa, Ngô Ly lớn tới như vậy một người bạn cũng không có.

    Nhưng mà con trai thiên tính đều là hiếu động, mặc kệ Ngô Ly nhu thuận thông tuệ đến mức nào vẫn là một đứa nhỏ, nhìn thấy người khác chơi đùa vui vẻ, thỉnh thoảng nhịn không được lộ ra ánh mắt khát vọng hướng tới.

    Ngô Diệp không chịu được nhất chính là ánh mắt tràn ngập vẻ 'đáng thương tội nghiệp' của em trai. Bởi vậy thường xuyên ở sau lưng cha mẹ mang em trai đi làm một số chuyện tình 'nguy hiểm', bị tóm rồi bị trách mắng chịu đòn đều là chuyện thường.

    Bất quá ở trong lòng Ngô Ly, Ngô Diệp không chỉ là anh trai ruột của cậu, mà còn đảm nhiệm chức vị bằng hữu cùng chơi đùa, cậu cũng không che giấu bản thân đối với nhị ca có tâm lý độc chiếm.

    " Ôi chao, tiểu tử em thật sự không có lương tâm, lần sau ca sẽ không đưa em đi chơi Resident Evil [1] nữa! "Ngô Diệp bàn tay hèn hạ xoa xoa bóp bóp gò má thon gầy của em trai, nhìn thấy trên mặt cậu bị lưu lại hai dấu vết, lập tức ngượng ngùng thu tay lại.

    " Hừ, không chơi liền không chơi, ai thèm! "Ngô Ly bĩu môi, quay lưng đi.

    " Không thèm thì thôi. "Ngô Diệp lại lần nữa giúp em trai dịch tốt góc chăn," Thời gian không còn sớm, em ngủ sớm một chút, chuyện anh đi Myanmar ngàn vạn lần đừng nói cho những người khác, ngoan, chờ anh trở lại. "

    Thời điểm Ngô Diệp đóng cửa, nghe được một tiếng" Hừ "rầu rĩ xen lẫn ngạo kiều, trong mắt không khỏi lộ ra ý cười ôn nhu. Mang theo hành lý rón rén xuống dưới tầng, nhanh chóng chạy ra khỏi tiểu khu.

    Hắn ở góc đường đợi một lát, một chiếc xe màu đen chạy băng băng dừng ở trước mặt hắn, tài xế kéo cửa kính xe xuống, nói gã là người Ngô Sâm phái tới đón hắn.

    Ngô Diệp ung dung cất hành lý rồi ngồi vào trong xe. Lúc này là đầu tháng sáu, nửa đêm không quá nóng, trên xe mở ra điều hòa rất thoải mái, trong gió lạnh trộn lẫn một cỗ mùi hương thơm ngát như có như không, Ngô Diệp tựa vào ghế sau, bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ.

    Nửa mơ nửa tỉnh, hắn tựa hồ nghe thấy được bên tai vang lên một thanh âm máy móc: Kí chủ xác định, hệ thống dong binh vũ trụ buộc định, 10, 9, 8.. 1..

    'Ầm ầm!"

    Trên đường cao tốc trống vắng, một chiếc xe ô tô màu đen chạy như bay cùng một chiếc xe chở hàng lớn đối diện va chạm vào nhau, tiếng nổ mạnh bên trong ánh lửa ngút trời..
     
  3. Bích Phụng

    Bài viết:
    0
    Chương 2: Mạt thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [Độc tố thanh trừ xong..]

    [Quét hình hoàn cảnh xung quanh, thế giới trước mặt virus D toàn diện lây nhiễm, virus D liên tục trong vòng 1 năm 6 tháng tiến hóa, mở ra hình thức mạt thế dong binh, tỉ suất kí chủ tồn tại thấp hơn 1%.]

    [Cảnh báo, cảnh báo, phía trước 1500 thước có rất nhiều người bị lây nhiễm đột kích.]

    [.. Chuyển hóa ban đầu tặng thưởng, kích hoạt kí chủ.]

    [Em gái ngươi.] Ngô Diệp ở trong một trận điện giật thống khổ tỉnh lại, trên người dường như như bị xe tải lớn ép nghiền qua tới hơn mười lần, xương cốt khớp nối bên trong đều lộ ra đau nhức.

    Hắn chầm rì rì mở to mắt, phát hiện chính mình nằm ngang trên mặt đất, bầu trời sương mù mênh mông âm u, bao phủ dày đặc sương khói bên dưới, liền ngay cả một tia mặt trời cũng đều nhìn không thấy.

    Đây là chỗ nào?

    Ngô Diệp vừa mới tỉnh lại, đầu óc có chút đứt đoạn. Hắn giãy dụa ngồi dậy, tay giống như đã sờ phải cái gì đó lạnh như băng đặc quánh nhớp nháp, định thần lại nhìn: "-- cái đệch!" Dưới tay rõ ràng là một cánh tay đã bị hư thối tới nghiêm trọng, bàn tay của hắn toàn vẹn nhấn vào bên trong xác thối, tay dính đầy dịch thể đậm đặc, trên mu bàn tay còn có chút cảm giác hơi ngưa ngứa, chỉ thấy mấy con giòi bọ to mọng đang hướng về phía trên tay hắn mà bò tới, tanh tưởi phả vào mặt.

    "Mẹ kiếp, mẹ kiếp!" Ngô Diệp vèo một cái nhảy dựng lên, một mặt nôn khan một mặt liều mạng lau tay, quả thực hận không thể trực tiếp chặt tay mình xuống, "Trời ạ, đây đến tột cùng là chuyện gì xảy ra vậy?" Ngô Diệp sợ tới mức đôi mắt đều đỏ, hắn từ khi còn bé lá gan vẫn rất nhỏ, sau đó bồi Ngô Ly xem phim kinh dị chơi game, tự nhiên luyện ra được chút can đảm, nhưng hiện tại gặp chuyện này, hắn mới phát hiện ra căn bản không phải như vậy.

    Ngô Diệp sợ muốn chết, hoảng sợ nhìn về phía phương xa, phát hiện bản thân đang ở trên một cánh đồng hoang vu bát ngát, cỏ dại khô vàng, trong cỏ dại mọc tràn lan còn có mấy cỗ thi thể không trọn vẹn đang nằm, rải rác trên thi thể là giòi bọ, còn có không ít xương khô nhìn không ra là của người hay là của động vật.

    Địa phương xa hơn một chút, có vài tòa dân cư lung lay sắp đổ, nhìn như nông phòng, trên đường nhỏ nông thôn vài chiếc xe ô tô bị rỉ sét ngang dọc dừng tại đó.

    Ngô Diệp trong lòng kinh hoàng, gian nan nuốt nước miếng: "Đây rốt cuộc là chỗ nào?" Ngô Diệp lại trì độn phát hiện sự tình không đúng, nơi này thấy thế nào cũng không phải là Thiên Triều. Thiên Triều tốt xấu gì cũng là xã hội pháp trị, người nào lại dám phách lôiq quăng thi thể khắp nơi như vậy, hơn nữa giòi đã dài còn nhiều như vậy lại không có người phát hiện.

    [Phía trước có rất nhiều người bị lây nhiễm đột kích, thỉnh kí chủ mau chóng chuẩn bị chiến đấu hoặc là trốn đi!]

    "Ai, ai đang nói chuyện?" Ngô Diệp nhìn quanh bốn phía, chung quanh cũng chỉ có một mình hắn, nghiêng tai lắng nghe, phương xa tựa hồ truyền tới thanh âm gì đó.

    [Một lần cuối cùng kỳ hạn tân thủ cảnh báo miễn phí: Phía trước có rất nhiều người bị lây nhiễm đột kích, thỉnh kí chủ mau chóng chuẩn bị chiến đấu hoặc là trốn đi!]

    Thanh âm này hình như là từ trong thân thể hắn truyền ra?

    Ngô Diệp cúi đầu nhìn nhìn chính mình, sơ mi màu xám tro nhạt, quần thường màu đen, một đôi giày thể thao bản giới hạn, di động trong túi quần sớm đã không biết ở nơi nào, âm thanh là từ đâu truyền tới?

    Kỳ hạn tân thủ là thứ gì, cảnh báo lại là thứ gì, người bị lây nhiễm là cái trò gì, kí chủ.. Kí chủ?

    Chung quanh tràn ngập một cỗ mùi hôi thối không thể tiêu tan, trên tay dính dịch bẩn, các bộ phận thân thể toàn bộ tràn ngập đau đớn. Ngô Diệp biết rằng, hắn không phải nằm mơ.

    Hắn không phải là xuyên qua rồi đấy chứ?

    Kí chủ gì đó, chẳng lẽ là hệ thống trò chơi xuyên không?

    Ngô Diệp thập phần yêu thích tha thiết văn mạng, đối loại tình huống ngay bây giờ không tính là xa lạ. Đó là bởi vì đọc văn tương đối nhiều nên nhìn ra, nhưng mà, trời ạ, chuyện tình không khoa học như thế vì sao lại phát tới trên người hắn? Hắn đời này mơ ước lớn nhất chính là một hạnh phúc tự do! Nếu như phải xuyên thì tốt xấu gì cũng để cho hắn xuyên tới phương diện tu chân a, xuyên tới mạt thế này không phải là muốn mệnh của ta sao?

    Đệt, phía trước là tang thi a! Là tang thi! Một đoàn tang thi.

    Ngô Diệp thề, tang thi tuyệt đối so với ở rạp chiếu phim 3D trong <Thế chiến cương thi> còn kích thích hơn một nghìn lần!

    Chạy! Dù tê liệt, cũng chạy mau a!

    Lúc này bên tai lại vang lên thanh âm máy móc của điện tử: [Nhiệm vụ cưỡng chế: Chạy trốn khỏi miệng tang thi. Bắt buộc phải nhận.]

    Ngô Diệp căn bản không thể nghe rõ thanh âm kia đang nói cái gì, chỉ liều mạng hướng về phương hướng trái ngược, hai cái đùi được tuyến trên thận kích thích xuống, hoàn toàn phát huy siêu thường.

    Nhóm tang thi đại khái không có tuyến trên thân kích thích, bất quá chúng nó ngửi được hương vị đồ ăn, so sánh giữa tuyệt đối phải ăn X or O, tựa như được uống thuốc mãnh liệt gấp trăm lần.

    Ngô Diệp liều mạng chạy như bay, sau lưng thanh âm tang thi hưng phấn gào thét càng ngày càng gần, mùi tang thi đặc thù tanh hôi càng ngày càng nồng đậm. Ngô Diệp trong đầu chỉ có một ý niệm, chạy, tuyệt đối không thể bị tang thi vây quanh.

    Khi ở thời điểm tuyệt cảnh, có người càng sợ hãi đầu óc càng như hồ dán, có người càng sợ hãi đầu óc lại càng tỉnh táo.

    Ngô Diệp lẫn đầu tiên biết, bản thân lại là thuộc loại người sau.

    Mắt thấy tang thi phía sau đuổi càng ngày càng gấp, Ngô Diệp rốt cuộc thấy được một chút hi vọng sống sót, trên sườn núi phía trước có một tòa tiểu viện nông gia! Còn có hai tấm cửa sắt cực lớn hé mở!

    Ngô Diệp hít sâu một hơi, liều mạng hướng về phía tòa nông gia kia.

    Nhưng mà, phía sau hắn cư nhiên còn có người so với hắn còn nhanh hơn. Đúng vậy, là người.

    Ngô Diệp đuổi theo bóng lưng người kia, dùng sức chạy, rất rõ ràng, người kia mục tiêu cũng là tòa nông gia kia.

    Tình huống gấp gáp, ngô Diệp không kịp nghĩ quá nhiều, hắn chỉ biết là nhất định phải đuổi theo sát người kia, ngàn vạn lẫn không thể để người kia đem hắn nhốt ở ngoài cửa, bằng không hắn chỉ có thể chết.

    Ngô Diệp cơ hồ sử dụng sức lực, vẫn tiếp tục rớt ở phía sau người nọ vài bước mà ở phía sau hắn, đàn tang thi cách hắn khoảng cách chỉ có hơn mười thước, Ngô Diệp mơ hồ cảm giác được những tang thi kia sau một khắc có thể cắn phá cổ họng của hắn.

    Rốt cuộc, người kia vọt vào nông gia, hắn xoay người bắt đầu đóng cửa. Ngô Diệp rất muốn vọt qua, không để ý dưới chân có một cục đá, thoáng cái bị vấp chân, ngã thật mạnh trên mặt đất.

    Xong rồi.

    Ngô Diệp tuyệt vọng nhắm mắt lại.

    Có người túm quần áo của hắn, một cái thanh âm lạnh như băng đối với hắn nói: "Nhanh lên, cậu muốn chết sao?"

    Ngô Diệp đương nhiên không muốn chết, nương theo lực đạo của người nọ, rất nhanh đi lên, bước nhanh vọt vào trong tiểu viện. Nhưng mà, vừa rồi một cái té lộn kia rốt cuộc cũng làm chậm trễ thời gian của hắn, đàn tang thi đã muốn chen chúc tới.

    Ngô Diệp cả kinh mở to hai mắt nhìn, người nọ cư nhiên dùng chính cánh tay của mình ngăn chặn miệng tang thi.

    Sinh tử trước mắt, Ngô Diệp tiềm lực bùng nổ, nhặt lên một cái cuốc nằm ở trước mặt, xoay người hung hăng nện ở trên đầu nam tang thi kia, đầu tang thi bị hắn đập phá tạo thành một cái động, không có ngã xuống, nhưng mà cũng bị đập tới choáng váng, ở tại chỗ quay vòng buông lỏng cái miệng ra.

    Ngô Diệp một tay lôi kéo nam nhân đã là nỏ mạnh hết đà, một tay mang theo cái cuốc, lắc mình đi vào trong tiểu viện, nhanh chóng đóng lại cửa sắt lớn, cài chắc chốt sắt cài cửa ở phía sau cửa sắt lớn.

    Tang thi đuổi tới bị nhốt ở ngoài cánh cửa, chúng nó tức giận kêu gào, phẫn nộ đánh tới cửa sắt lớn, cửa sắt thoạt nhìn đúng là rất chắc chắn, nhưng mà nếu như tang thi vẫn đụng như thế này, cửa lớn bị phá vỡ chỉ là vấn đề thời gian.

    Làm sao bây giờ?

    Ngô Diệp còn chưa nghĩ ra biện pháp, trong phòng thế nhưng bò ra phân nửa nữ tang thi, không sai, chính là có một nửa người.

    Quần áo nữ tang thi từ lâu đã bị hư hao thành mảnh nhỏ, ruột kéo dài lòi ra khỏi cơ thể, mái tóc dài rối tung bị rơi xuống thưa thớt, hé ra khuôn mặt mập mạp sớm đã bị cắn nát tới hoàn toàn thay đổi, nửa bên mặt trên xương trắng lộ ra bên ngoài. Nó hưng phấn gào thét, hai tay vung không ngừng hướng hai người Ngô Diệp đi tới.

    Ngô Diệp trừ bỏ vừa rồi đập qua tang thi kia, hắn đời này ngay cả người làm cũng chưa từng đánh qua. Đừng nói tới giết người, hắn ngay cả gà cũng chưa từng giết.

    Cho dù tang thi không phải là người, nhưng mà chúng nó khi còn sống thì đúng là như vậy, kể cả khuôn mặt tựa như ác quỷ, nhưng cũng là mặt người a. Sự quyết tâm khi phải đối mặt với sinh tử đã biến mất, Ngô Diệp tay nắm cái cuốc càng thêm run rẩy dữ dội hơn.

    Tần Vô Hoa không nghĩ tới bản thân trước khi chết lại cứu phải một kẻ vô dụng như vậy. Virus D bạo phát đã hơn một năm, cư nhiên còn ngu xuẩn không hạ thủ được với tang thi, thật không biết người này làm sao sống được tới bây giờ.

    Bất quá, dù sao hắn cũng sắp chết rồi, người này có thể sống sót hay không thì mắc mớ gì tới hắn chứ?

    Ngô Diệp chợt nghe 'Ầm' một tiếng, quay đầu nhìn thấy nam nhân vừa nãy cứu hắn ngã trên mặt đất, lúc này hắn mới phát hiện, người nọ trên người trừ bỏ vết thương vừa cứu hắn ra, còn có rất nhiều những vết thương khác, có vài chỗ đã biến thành màu đen chảy ra nước mủ màu đen.

    Ngô Diệp trong lòng căng thẳng, cắn chặt răng không chút do dự, cầm cái cuốc bước nhanh tới trước mặt nữ tang thi, vung cuốc lên mạnh mẽ đập xuống phía trên đầu nó. Giống như phát tiết đập hơn mười lần, mãi tới khi đầu nữ tang thi hóa thành một bãi bùn bẩn không còn nhúc nhích nữa, Ngô Diệp mắt đỏ thở hổn hển dừng tay.

    "Này, anh không sao chứ?" Ngô Diệp đi tới bên Tần Vô Hoa, muốn đưa tay đỡ y dậy, Tần Vô Hoa khẽ lắc đầu, đẩy tay Ngô Diệp ra.

    Người này tốt xấu gì cũng là ân nhân cứu mạng của hắn, Ngô Diệp tốt xấu gì cũng có chút lương tri, sẽ không thể mặc kệ y, hỏi: "Anh bị thương thật nghiêm trọng, anh có vắc-xin phòng bệnh hay không?" Ở trong Resident Evil vắc-xin phòng bệnh độc là một đạo cụ trọng yếu.

    Tần Vô Hoa trước sau như một mặt lạnh tâm lãnh, không nghĩ tới trước khi chết cư nhiên còn có thể gặp được một gia hỏa thích đùa giỡn như thế, vắc-xin phòng bệnh? Nếu có món đồ kia, y còn có thể bị tang thi đuổi theo sao?

    "Này, này, anh đừng nhắm mắt lại a, anh mau nói a." Ngô Diệp sốt ruột, không đơn giản bởi vì nam nhân trước mắt này là ân nhân cứu mạng của hắn, hắn biết rõ chỉ bằng vào một mình hắn, căn bản không có khả năng ở cái phương diện tang thi này sống tiếp.

    Một không có lương thực, hai là không có vũ khí, ba là không có bất luận trang bị mưu sinh, trí mạng nhất một điểm, hắn thậm chí ngay cả phương hướng đông tây nam bắc cũng không biết, hắn nên chạy trốn tới nơi nào, có thể chạy trốn tới nơi nào?

    Chính là chơi game online, ngay cả NPC dẫn đường lời còn chưa kịp nói liền đã ngã xuống, bên ngoài một đám tiểu quái cần đánh kêu ngao ngao, làm sao vui vẻ phấn khích chơi đùa? Game online làm mất mạng nhỏ còn có thể vô hạn sống lại, hiện tại nếu như đám tang thi bên ngoài kia xông tới, hắn phỏng chừng liền cơ hội biến thành tang thi cũng không có, đã bị chúng nó gặm nhấm không còn gì.

    Tần Vô Hoa chỉ cảm thấy thân thể của mình càng ngày càng lạnh, ý thức càng ngày càng tan rã, hắn nghĩ ở thời điểm cuối cùng của sinh mạng còn có thể gặp được một người thực lòng không muốn mình chết đi thật không dễ dàng.

    Từ năm 16 tuổi đến giờ, hắn vì Lý gia trả giá suốt mười hai năm, cuối cùng lại bị vứt bỏ tựa như phế vật. Hắn chết thì cũng thôi, chỉ tiếc nhóm huynh đệ đã cùng hắn vào sinh ra tử kia, không biết qua lần này, còn có thể sống được mấy người, rốt cuộc là chính mình hại họ.

    Nợ huynh đệ chỉ có thể trả ở kiếp sau, trước mắt phải giúp đỡ tiểu gia hỏa thích đùa giỡn này một phen: ".. Đem tôi giết ở bên ngoài, hướng đông, có căn cứ.." Tần Vô Hoa thanh âm càng ngày càng thấp, nói còn chưa dứt lời liền hoàn toàn hôn mê, theo chân tường ngã xuống trên mặt đất.
     
  4. Bích Phụng

    Bài viết:
    0
    Chương 3: Hệ thống dong binh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bên ngoài tang thi bám riết không tha đem cửa lớn va chạm ầm ầm, bản lề cố định cửa sắt bắt đầu có dấu hiệu bung ra, vữa đậu tường rơi xuống ào ào, phảng phất như chúng nó bất cứ lúc nào cũng đều có thể vọt vào.

    Vết thương trên người ân nhân cứu mạng càng ngày càng chảy ra nhiều mủ máu đen, trên người ẩn ẩn tỏa ra mùi hôi thối cùng tang thi giống nhau, Ngô Diệp dù cho là 'không có kiến thức' cũng có thể đoán đại khái được, đây là dấu hiệu thi hóa.

    Làm sao bây giờ?

    Chẳng lẽ thật sự phải giết nam nhân này?

    Ngô Diệp không xác định được có nên hạ thủ hay không, nhưng mà hắn biết rõ một điều, cho dù hắn thật sự giết nam nhân này, đem người ném ra ngoài tường, thi thể của nam nhân này cũng không thể bám trụ tất cả tang thi được

    Nếu hắn là tang thi, hắn khẳng định thích người sống hơn một chút, hắn vừa nãy cũng được chứng kiến năng lực chạy nhanh của tang thi, mà hắn hiện tại hai chân hết sức tới phát run, có thể chạy trốn được khỏi chúng mới là có quỷ đó.

    Làm sao bây giờ? Cũng không thể ngồi chờ chết được?

    Đúng rồi, vừa rồi cái nhiệm vụ cưỡng chế kia là cái thứ gì vậy?

    Ngô Diệp vừa mới nghĩ, đầu bỗng nhiên đau nhức, trong đầu bỗng dưng hiện thêm rất nhiều thông tin.

    Nguyên bản hắn xuyên tới cái nơi quỷ quái này, toàn bộ là nhờ 'hệ thống dong binh vũ trụ' ban tặng.

    Hệ thống trước khi kích hoạt chính là thiên châu thời điểm năm ngoái hắn ra ngoài đi du lịch mua được, hắn cảm thấy hạt châu này tràn ngập cổ xưa rất có duyên lại hợp mắt, vẫn luôn mang ở trên người, đến lúc hắn gặp được nguy hiểm trí mạng, hệ thống mới kích hoạt.

    "Hệ thống dong binh vũ trụ" là một trí não cao cấp do văn minh cao đẳng ở trong thời điểm chiến tranh nghiên cứu ra, mục đích nghiên cứu ban đầu chính là vì để cấp cho thân thể chế định trong kế hoạch huấn luyện một sinh mệnh trí tuệ, kích phát tiềm năng sinh mệnh ở mức độ cao nhất, cuối cùng đem một sinh mệnh trí tuệ tùy tiện bình thường tạo thành một chiến sĩ thiết huyết.

    "Hệ thống dong binh" ở trong cuộc chiến tranh phát huy tác dụng to lớn, sau chiến tranh lại bị tẩy chay, cuối cùng rời khỏi lịch sử, trở thành thành sản phẩm ngừng sản xuất và bị tiêu hủy.

    Không thể phủ nhận, 'hệ thống dong binh vũ trụ' quả thực là phát minh hạng nhất cực kỳ vĩ đại, bởi vậy, cho dù chính phủ can thiệp, 'hệ thống dong binh' vẫn như cũ ở trong chợ đen của cao đẳng văn minh không ngừng được giao dịch.

    Trên người Ngô Diệp buộc định 'hệ thống dong binh vũ trụ' này chính là được lưu thông ở chợ đen, là sản phẩm sau khi được cải tiến, về phần hệ thống như thế nào lưu lạc tới địa cầu thì không cách nào tìm hiểu, nhưng mà có thể xác định được là hệ thống sau khi thay đổi đã có thêm công năng, có thể làm cho người buộc định xuyên qua lại giữa hai vị diện song song được liên kết.

    Không được hoàn mỹ chính là, hệ thống sau khi kích hoạt chỉ có thể tùy ý liên kết hai vị diện, liên kết sau khi thành lập không thể sửa, mặt khác muốn xuyên qua không chỉ cần có đủ năng lượng đặc biệt, còn cần một số tích phân nhất định.

    Ngoài ra, hệ thống trừ bỏ nắm giữ một bộ nhiệm vụ huấn luyện độc đáo ra, còn có thể giao dịch. Có thể dùng năng lượng và tích phân để đổi lấy vật phẩm tương ứng, chia làm thực vật, y dược, vũ khí, bốn loại đại công pháp, đồ vật linh tinh. Ngô Diệp vừa nhìn thấy nước miếng liền ào ào, nhưng mà sau khi vừa thấy được quy tắc trao đổi, hắn liền muốn bỏ cuộc.

    Đại khái sau khi hiểu biết, Ngô Diệp đánh giá hệ thống: Bàn tay vàng tráng kiện, sử dụng lên thì quả thực hại chết người. Cùng với bàn tay vàng bên trong <Tinh Tế dong binh> so ra rất yếu, hoàn toàn không thể so sánh.

    Bất quá, đối với Ngô Diệp mà nói, 'Hệ thống dong binh' liền có hai điểm tốt, một trong số đó là hệ thống sau khi được kích hoạt tuy rằng không giải trừ hoặc rời đi.

    Thế nhưng có hiệp ước vô cùng ngang ngược đó là nhiệm vụ chưa có hoàn thành liền cùng kí chủ đồng quy vu tận. Thứ hai, nhờ một cái trụ cột ở trên, chờ sau khi hắn góp đủ tích phân, hệ thống có thể cho hắn trở lại địa cầu để tiếp tục trải qua cuộc sống bình thường.

    Căn cứ vào hai điểm này, Ngô Diệp cảm thấy được hắn không phải không thể trở về nhà được, dù gí cũng có mục tiêu phấn đấu.

    Riêng về năng lượng, hệ thống sẽ căn cứ vào hoàn cảnh, chế định ra nhu cầu năng lương tương ứng. Hoàn cảnh trước mắt, hệ thống yêu cầu năng lượng đặc biệt chính là tinh hạch của người bị nhiễm virus D (Death).

    Muốn đạt được tích phân thì một là chém giết người bị nhiễm virus D, hai là hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống.

    Nhiệm vụ lại chia làm hai loại, một loại là nhiệm vụ tùy cơ, nhận hay không cũng được, không bị trừng phạt nhưng thưởng thì khá ít; một loại là nhiệm vụ cưỡng chế, bắt buộc phải nhận, nhiệm vụ thất bại thì khấu trừ toàn bộ tích phân, cùng lúc trừng phạt cơ thể cấp độ khác nhau. Tuy nhiên, nhiệm vụ cưỡng chế phần thưởng rất nhiều, không chỉ có tích phân nhiều mà còn có thưởng vật chất tùy thời.

    Ngô Diệp đem thông tin trong đầu nhìn qua một lần, đại khái hệ thống quy tắc như vậy, chi tiết cụ thể chỉ có thể ở trong quá trình vận dụng chậm rãi lĩnh ngộ.

    Trước mắt quan trọng nhất vẫn là nghĩ biện pháp thoát khỏi đám bên ngoài kia đang thèm nhỏ dãi thịt của hắn.

    Ngô Diệp tâm vừa niệm một cái, trước mắt bỗng xuất hiện một cái mặt bảng kiểm soát hư không, mặt bảng kiểm soát này chỉ có hắn mới có thể nhìn thấy.

    Mặt bảng không lớn, thoạt nhìn cùng màn hình máy tính không sai biệt lắm, mặt trên chỉ có biểu đồ bốn con dấu kèm theo bằng tiếng Trung giản thể: Nhiệm vụ, hoán đổi, cửa truyền tống, túi thưởng của tân thủ.

    Ngô Diệp tay điểm hạ xuống túi thưởng, mặt bảng biến đổi, biểu đồ biến thành: Vắc-xin virus D x 1, dược xua đuổi tang thi cấp thấp x 3, nước tinh thuần 600 ml x 15, dược dinh dưỡng cấp thấp x 15, túi leo núi x 1.

    "Như thế nào lại ít đồ vật như vậy?" Dù gì cũng nên tặng một kiện vũ khí a, ta không cầu có được AK47, nhưng dù sao cũng nên tặng tân thủ một tiểu đao đi.

    Mặt bảng bỗng nhiên biến đổi, xuất hiện mấy hình con dấu màu xám: Trang phục phòng hộ cấp thấp 1 bộ, súng trường x 1, viên đạn x 100, đao dã chiến x 1, xe máy thường x 1, xăng x 50L, máy thăm dò tang thi cấp thấp x 1.

    [Vật phẩm trên đây đã chuyển hóa thành năng lượng, dùng để kí chủ tỉnh lại đúng lúc.] Thanh âm điện tử lạnh như băng lại vang lên.

    Ngô Diệp nghe như thế nào đều cảm thấy được có một cỗ ý vị ngạo kiều. Trời ạ, chuyển hóa liền chuyển hóa, tại sao lại bày ra cho hắn xem, này không phải là cố ý kích thích người ta sao? Ngô Diệp lần đầu tiên cảm nhận được ác ý dày đặc tới từ hệ thống.

    Ngoài cửa tiếng va chạm càng ngày càng lớn, Ngô Diệp không còn thời gian để tiếp tục tưởng niệm vật phẩm đã biến mất, rất nhanh liền nhấn nút nhận đầu tiên ở phía dưới mặt bảng.

    Hệ thống ở phía dưới lại xuất hiện hạng mục chọn: Xác nhận hay không nhận túi thưởng của tân thủ?

    Ngô Diệp chọn có, mặt bảng lập tức biến mất, một chiếc balo leo núi lớn màu đen xuất hiện trong tay hắn, căng phồng rất nặng.

    Ngô Diệp rất nhanh mở ra, căn cứ vào biểu đồ vừa rồi, lấy ra dược xua đuổi tang thi. Lớp bọc sắt màu đen ở trên cùng phun ra sương mù, trừ bỏ không có chữ, thoạt nhìn tựa như loại thuốc tẩy giun hay được sử dụng ở nông thôn miền núi.

    Ngô Diệp theo bản năng cầm lấy lên lắc, bình còn vang lên tiếng loảng xoảng. Ngô Diệp ôm tâm tư tử mã đương hoạt mã, hai ba bước vọt tới sau cửa sắt lớn, đối với kẽ hở trên cửa phun loạn một trận.

    Một luồng khói màu vàng cuồn cuộn bay ra.

    Mẹ nó, thứ này chỗ nào là dược xua đuổi, đây chính là một loại vũ khí sinh hóa a!

    Thịt thối rữa đủ thối đi? Vật này so với thịt thối còn thối hơn một trăm lần!

    Ngô Diệp bị thối tới mức hận không thể đem cái mũi của mình ném xuống, hắn bóp mũi lại nén giận dùng sức phun, tang thi khứu giác so ra với nhân loại càng thêm nhạy bén, luồng khói màu vàng này mùi thối đủ để cho chúng phải chịu đựng.

    Trong luồng khói còn trộn lẫn thứ gì đó làm cho tang thi chán ghét, rất nhanh đàn tang thi lần lượt rời đi. Không qua bao lâu, bên ngoài tiếng va chạm càng ngày càng nhỏ.

    Đợi tới khi ngoài cửa tiếng va chạm hoàn toàn biến mất, Ngô Diệp nhìn qua kẽ cửa trước mặt thấy tang thi biến mất không còn một mảnh. Trong lòng cuối cùng cũng bình tĩnh lại, chân mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ trên mặt đất.

    Dược xua đuổi thực sự rất thối, Ngô Diệp không dám đợi thêm, bước nhanh đi tới bên cạnh Tần Vô Hoa, vác balo lên, hao tổn sức lực đem người nâng dậy, mang vào một căn phòng trống.

    "Thật sự là nặng như heo, đè chết lão tử." Ngô Diệp thở hồng hộc đem người thả xuống trên sàn xi măng tràn ngập tro bụi trong phòng. Từ trong balo lấy ra trang bị vắc-xin phòng bệnh cùng ống tiêm.

    Ngô Diệp nhớ lại một chút những gì từng thấy trong Resident Evil cùng đủ loại phim Mỹ trang bức. Kết hợp với chính mình từng trải qua, từ động mạch chủ ở cổ, tĩnh mạch ở cánh tay, ba chỗ ở mông, lựa chọn từ trên cánh tay của Tần Vô Hoa tiêm vào.

    "Đờ mờ, mệt quá, vắc-xin phòng bệnh duy nhất tôi cũng đã cho anh, chờ anh tỉnh lại thì mệnh của anh chính là của tôi, anh rõ chưa?" Sau khi tiêm xong, Ngô Diệp vứt bỏ ống tiêm, đặt mông ngồi xuống đất, vỗ mặt Tần Vô Hoa 'hung ác' nói.

    Nghỉ ngơi một lát, Ngô Diệp mới phát hiện bản thân đã đói tới mức ngực trước cùng sau lưng dán sát vào nhau, từ trong balo lấy ra một ống dược dinh dưỡng.

    Đồng dạng không có bất luận chữ gì, dược dinh dưỡng thoạt nhìn cùng kem đánh răng không khác biệt lắm, bất kể là bề ngoài hay là kích thước. Hắn vặn nắp ra, dùng sức hướng trong miệng nhồi nhét một đống lớn.

    Đệch, đây là mùi vị gì vậy?

    Hoàn toàn chính là hương vị cơm ôi thiu đã để qua đêm! Chua tới mức khiến cho đầu lưỡi không khỏi thở ra vù vù, quả thực là một đống 'phân' đây là cho người ăn sao?

    Ngô Diệp nuốt không nổi, nhả ra cũng không xong, rốt cuộc hạ quyết tâm đổ hơn nửa bình nước khoáng vào miệng. Cuối cùng cũng coi như đem 'phân' dinh dưỡng kia nuốt xuống.

    Nhị thiếu rất có cốt khí biểu hiện, hắn cao thượng không bao giờ muốn.. chạm vào cái thứ ghê tởm kia nữa.

    Ngô Diệp sau khi đem dược dinh dưỡng cất đi, trêu ghẹo hệ thống một chút, phát hiện chính mình thế nhưng đã hoàn thành một cái nhiệm vụ cưỡng chế [Chạy trốn khỏi miệng tang thi], nhiệm vụ bình xét cấp bậc: G.

    [Có lĩnh thưởng của nhiệm vụ hay không? ]

    Ngô Diệp chờ mong không yên ấn xuống có.

    Tích phân 10, cồn y dụng x 1.

    "Tốt xấu gì cũng là nhiệm vụ cưỡng chế, như thế nào chỉ có 10 điểm tích phân, quá ít đi." Ngô Diệp phi thường thất vọng, riêng mở ra cửa truyền tống cũng cần tới 1000 điểm tích phân.

    Điều này tức là hắn còn phải hoàn thành 99 nhiệm vụ khó khăn như vậy. Lần sau hắn còn có vận may như thế này nữa sao? Ngô Diệp nghĩ tới những tang thi hung tàn kia, trong lòng một trận nhụt trí.

    Quên đi, thuyền tới đầu cầu ắt sẽ thẳng, giết tang thi cũng không phải có tích phân sao? Thịt muỗi thì cũng là thịt, 1000 điểm tích phân mà thôi, sẽ có ngày gom đủ.

    Không biết cha mẹ và A Ly hiện tại thế nào rồi, bọn họ lúc này cũng đã biết hắn mất tích chưa? Khẳng định là lo lắng phát điên rồi.

    Chờ chút, hệ thống là ở thời điểm hắn gặp nguy hiểm trí mạng mới bị kích hoạt, hắn nhớ đến bản thân ngồi lên chiếc xe ô tô kia.. Sau đó hắn hình như đang ngủ, sau khi hắn ngủ thì đã xảy ra chuyện gì?

    "Hệ thống, ta rốt cuộc gặp phải nguy cơ trí mạng gì vậy?" Ngô Diệp ý thức được, hắn giống như đã quên chuyện gì đó.

    [Chết do một lượng thuốc gây ảo giác, tai nạn xe cộ tốc độ cao.]

    "Như thế nào có thể?" Ngô Diệp phi thường kinh ngạc, hắn thích chơi đùa quả thực không sai. Nhưng mà trong nhà có cha già nhìn chằm chằm cả ngày, chính hắn cũng có chừng mực, chưa bao giờ chơi đùa mấy thứ gì đó trái pháp luật, ví dụ như thuốc phiện.

    Hệ thống không có lý do lừa hắn, hắn cũng tuyệt đối không có khả năng đi hít thuốc phiện, Ngô Diệp cảm giác được chính mình giống như bị mất đi một đoạn trí nhớ mấu chốt.

    Nhưng vô luận làm thế nào để nhớ lại, hắn nhớ rõ hắn ngồi trên chiếc xe mà đại ca phái tới đón mình. Hắn lên xe, sau đó ngủ, khi mở mắt ra thì đã tới nơi xa lạ khủng bố này.

    Không đúng, sau khi hắn ngủ, giống như đã xảy ra sự tình gì đó.

    Ngô Diệp sống chết nghĩ không ra, chỉ có thể hỏi hệ thống, hệ thống lạnh như băng trả lời: [Sự việc trước khi kích hoạt không có bản ghi chép.]

    Rốt cuộc, sau khi hắn lên xe đã xảy ra chuyện gì?

    Hắn chưa bao giờ cùng người khác gây thù kết oán, nếu như có người ra ray với hắn, vậy người trong nhà hắn có thể hay không gặp nguy hiểm?

    Tăng thêm một bước suy đoán, chuyện tình lần này là nhằm vào một mình hắn? Hay là nhắm vào cả Ngô gia? Ngô Diệp lâm vào trầm tư.

    Một thời không khác, bên trong một phòng làm việc sáng sủa khí thế.

    "Anh xác định người kia thật sự lên xe?" Một nam nhân âu phục giày da ngồi phía sau bàn làm việc. Cau mày, ngón tay gõ gõ xuống mặt bàn, lúc này không khí trong phòng mới thôi ngưng đọng.

    Nam nhân đứng ở trước bàn làm việc bề ngoài xấu xí, mặc bộ âu phục màu đen, cúi đầu, quanh người khí tức có chút nghiêm nghị, hắn lạnh giọng nói: "Đúng vậy, ông chủ, tôi tận mắt nhìn thấy Vương Kiến đưa cậu ta lên xe, còn đi theo cậu ta lên đường cao tốc, tận mắt chứng kiến tai nạn xe cộ xảy ra."

    "Người kia đâu?" Nam nhân cau mày hỏi, mắt sáng như đuốc.

    ".. Tôi thật sự không biết." Hắn cũng rất buồn bực, tại sao một người đang yên lành như vậy đột nhiên lại bốc hơi biến mất, "Cô ta đã hạ cho cậu ta một lượng thuốc gây ảo giác vừa đủ, cho dù cậu ta may mắn thoát khỏi, tôi cũng cam đoan cậu ta tuyệt đối không thể sống sót."

    "Cánh Chu, anh theo tôi lâu như vậy, hẳn phải hiểu được tôi chán ghét nhất chính là sự tình phát sinh ngoài kế hoạch." Nam nhân vẫn như cũ không chút để ý, nhưng mà Cánh Chu biết gã đã tức giận tới cực điểm.

    "Thực xin lỗi, là tôi làm không tốt."

    "Quên đi, dù sao kế hoạch của chúng ta đã sắp thành công, một lát nữa anh đi thông báo cho Andrew, nói cho anh ta biết kế hoạch hợp tác. Buổi chiều tôi sẽ về nhà một chuyến, giúp tôi đem L'amour [1] gói cẩn thận, đêm nay tôi muốn hướng Âu Dương tiểu thư cầu hôn."
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...