Xuyên Không [edit] Mang Theo Mãn Cấp Vật Tư Đi Chạy Nạn - Ngã Tận Lực Liễu - 我尽力了

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi NghiênNghiên, 21 Tháng năm 2022.

  1. NghiênNghiên

    Bài viết:
    0
    Mang Theo Mãn Cấp Vật Tư Đi Chạy Nạn

    Tác giả: Ngã Tẫn Lực Liễu - 我尽力了

    Editor: NghiênNghiên

    Văn án:

    Sau ba năm sống sót ở mạt thế, Lư Tiếu, một cường giả cấp 9 đã xuyên đến một nơi xa lạ vì bản thân đã bị xác sống tập kích. Dẫn theo ba đầu củ cải nhỏ, không có nhà? Xây nhà! Không có tiền? Đi săn, kiếm tiền! Xã hội nam quyền bất tiện? Giả trang thành nam nhân và vung vén cho gia đình nhỏ!

    Nghe nói trên núi có một nam nhân họ Lư, con trưởng thật tuấn tú. Người mai mối xung quanh mười tám dậm đã đạp nát cửa nhà Lư gia nhưng con trai trưởng nhà họ Lư vẫn chưa đồng ý. Lư Tiếu dở khóc dở cười: "Làm sao tôi dám đồng ý".​
     
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng năm 2022
  2. NghiênNghiên

    Bài viết:
    0
    Chương 1: Xuyên qua

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Để ông đây sảng khoái cũng là phúc phận của ngươi, kiếp sau hãy đầu thai làm một đứa trẻ ngoan nào khà khà"

    Khi giọng cười dâm đãng của người đàn ông vang lên, Lư Tiếu đột nhiên mở mắt. Dưới ánh trăng, một người đàn ông đang cười đê tiện và bắt đầu cởi quần áo. Xung quanh có nhiều cây cối, có vẻ như đang ở ngoài tự nhiên.

    Không cần suy nghĩ nhiều việc tại sao mình lại xuất hiện ở đây, Lư Tiếu muốn giơ tay lên đấm cho người đàn ông hôi hám trước mặt này một đấm.

    Đúng vậy, người đàn ông này không chỉ có vẻ ngoài tiều tụy mà còn có một mùi thối giống như nhiều năm chưa tắm. Trước khi muốn quật ngã người đàn ông này cô đã muốn nôn mửa một trận.

    Tuy cô có vẻ dữ tợn nhưng thật ra nắm đấm của cô rất nhẹ.. Người không những không bay ra ngoài như trong tưởng tượng, mà nắm tay đang khua khoắng còn chưa chạm vào được người hắn ta đã bị hắn ta bắt lấy.

    Cơ thể không còn một chút sức lực nào. Lữ Tiếu sửng sốt, cô là cường giả cấp chín loại thực lực, làm sao không có một chút lực lượng nào?

    Cô cảm thấy lừ đừ, bụng nói rang, rất đói..

    Đói bụng?

    Ba năm gần đây, cô chưa bao giờ đói bụng, cho dù người khác có đói chết cô cũng chưa bao giờ cảm thấy bị đói.

    Đã lâu rồi cô không trải qua cảm giác đói bụng thế này, thực khó chịu.

    Giờ cô không còn cơ hội nghĩ ngợi nữa, người đối diện nắm lấy tay cô, hung ác nói: 'Đồ khốn nạn, còn muốn chống cự?'

    Hắn ta chỉ có một bộ đồ đã cởi ra và vứt từ lâu.

    Hiện tại tình thế cấp bách, Lư Tiếu sao có thể để cho một người như thế xúc phạm? Cô trực tiếp rút ra một con đao dài từ trong không gian và vung nó qua. Người đàn ông không nghĩ rằng cô sẽ có vũ khí, đến khi chết, hắn ta còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

    Lư Tiếu đá người đàn ông ra, sau đó che bụng và để con đao vào không gian. Bởi vì mùi máu tươi ghê tởm từ người đàn ông, cô khó khăn bò ra phía xa, hồi lâu mới bình tĩnh lại.

    Tình hình hiện tại thật phức tạp. Chắc chắn cô đã chết. Ký ức của Lư Tiếu vừa rồi vẫn còn trong cảnh bị lũ xác sống vây công và đã quá muộn để trốn vào không gian. Cô thở ra một hơi và tự hỏi liệu vụ nổ đã nổ ra một cách dữ dội đến nổi thổi bay cô đi qua một nơi khác?

    Thật không bình thường.

    Lư Tiếu nhìn lên bầu trời, thực sự các ngôi sao và mặt trăng đang sáng lắp lánh? Cây cối xung quanh cũng thật bình thường? Không thể nào! Từ lúc tận thế, bầu trời vẫn cuồn cuộn mây đen, cô đã ba năm rồi chưa từng thấy sao và trăng. Đây có phải là thiên đường? Cô đã chết rồi?

    Cô mím môi, nhưng không ngờ lại cảm thấy môi đầy nức nẻ và khô rát. Hơn nữa bụng còn đau vì đói, mùi chua do lâu ngày chưa tắm bám trên người đang bốc lên, giờ cô mới để ý không chỉ có người khác có mùi hôi chua mà chính cô cũng vậy.

    Tốt hơn hết cô nên đi tìm một nơi nào đó để trốn trước, đi tắm và kiếm một chút gì đó để ăn.

    Vừa định đứng dậy, cô đột nhiên nghe có ai đó gọi tên mình "Lư Tiếu.. Lư Tiếu.." Cô nhìn sang, một vài ngọn đuốc đang đi về phía này. Đuốc? Chẳng mấy chốc có mấy người đã tới. Những người trước mặt đều ăn mặc cổ quái, quần áo chắp vả, tơi tả. Những người này là ai?

    Lữ Tiếu đột nhiên cảm thấy đầu cực kỳ đau, cô ôm đầu không đứng dậy được.

    "Sao lại ở đây?"

    "Sao cô lại ở đây, mau về đi"

    Nói xong, một vài người nhìn thấy bộ dạng khó chịu của cô liền đưa tay đỡ cô đi. Phía sau có mấy người nói:

    "Tại sao không thấy Lý San?"

    "Tôi không biết, kệ hắn ta đi, người này tốt nhất nên mặc kệ thì hơn"

    Vì trời rất tối nên không ai để ý đến cái xác không đầu cách đó không xa.

    Lữ Tiếu trải qua một đêm khó khăn, mơ thấy cuộc đời bi thảm của một cô gái. Trước khi tiếp thu hết những kí ức đó, cô đã bị đánh thức. Cô mở mắt ra nhìn tiểu cô nương trước mặt, mặt xanh xao, người gầy gò như một bộ xương không thể cử động được nữa.

    "Tỷ tỷ, mọi người phải đi rồi, chúng ta phải mau chóng rời đi thôi".

    Lữ Cẩm Tân nhìn cô ánh mắt không chút lưu tình, như một cái xác khô.

    Đây là một đứa trẻ chín tuổi!

    Trong suốt quãng thời gian chạy trốn khỏi nạn đói này, ba đứa trẻ chưa bao giờ kêu ca. Ngay cả đứa trẻ nhỏ nhất là cậu bé Lữ Kim Ngưu bảy tuổi cũng nghiến răng nghiến lợi. Lư Tiếu không nói nhiều, gật đầu đứng dậy, sau đó nhìn hai cái đầu củ cải phía sau Lư Cẩm Tân. Một đứa là Lư Cẩm Thành mười hai tuổi, đứa còn lại là Lư Kim Ngưu bảy tuổi. Hai đứa nhỏ gầy guộc, nhìn vào thấy rợn người. Không nhìn nữa, bản thân cô cũng như vậy.

    Khi bước đi, quần áo trên người bị gió lùa vào, bị nắng chiếu đổ đầy mồ hôi, ướt sũng, đặc biệt khó chịu. Cô có thể thấy rõ ba đứa trẻ này rất hiểu chuyện, thật đáng thương, điều đó làm cô thật chua xót. Nhưng bây giờ có rất nhiều người cũng đang trong nhóm chạy nạn này, cô chọn cách nhịn đói như những người khác.

    "Lý San đâu?"

    "Mặc kệ hắn, nếu hắn không trở lại thì chúng ta đi"

    "Ừ, trưởng thôn, nếu ngươi không đi, mặt trời sẽ càng nóng hơn"

    Ai đó gào lên trước mặt cô như thể cô không có ở đó. Mọi người thúc giục nhau nhanh lên đường, trưởng thôn nghĩ gì đó xong chào hỏi mọi người đi trước. Lư Tiếu nhớ lại người đàn ông tối hôm qua và trí nhớ của chủ nhân cơ thể này, cô đã biết được chuyện gì đang xảy ra. Ánh mắt cô trở nên lạnh lùng, loại người như vậy, không cần thiết phải sống nữa.

    Đi cùng mọi người, suy nghĩ của cô bắt đầu trôi dạt. Bây giờ, mọi người đang chạy trốn khỏi nạn đói, đây là một nơi không có trong lịch sử, do Vương triều Đại Chu cai trị. Vốn dĩ họ ở phía Nam, nhưng khi thiên tai ập đến, làng Tiểu Hà vốn ở gần một con sông nhưng đã khô hạn từ hai năm nay.

    Cha của nguyên chủ ban đầu cũng là một tú tài, vì chữa bệnh nên ông mang theo gia đình đi đến nơi khác chữa trị. Nhưng do không có tiền chữa trị, họ phải trở lại, được nữa năm thì ông qua đời. Mẹ của nguyên chủ cũng chết vì đói sau khi để dành thức ăn cho bốn đứa trẻ trong hai năm qua. Bốn đứa trẻ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cùng mói người trong làng chạy nạn, biết đâu sẽ có một lối thoát.

    "Tỷ tỷ, đệ khát" Lư Cẩm Thành bảy tuổi không chịu được nữa, sáng sớm thức dậy đã khát, nhưng cậu kìm lại được. Bây giờ đã gần trưa, cậu không thể không nói. Nhưng trong số mấy lọ đựng nước cậu mang theo, chỉ có một lọ có nước, bây giờ đã thấy đáy lọ, tỷ đệ mấy người ngại uống.

    Lư Tiếu quay sang nhìn đệ đệ gầy gò, nhẹ giọng nói: "Đệ nhịn một chút, lát nữa tỷ dẫn đệ đi tìm nước"

    Có quá nhiều người ở đây nên cô không thể tùy ý lấy đồ trong không gian ra theo ý muốn. Trong ba năm qua, cô đã chứng kiến rất nhiều vụ giết người, cướp của. May mắn thay, cô rất kín kẽ, không bao giờ nói chuyện đó với bất kỳ ai. Đến lúc chết, cũng không có ai biết được bí mật này.

    Lư Tiếu nói là vậy, những đứa trẻ biết được là không có hy vọng nào cả. Chiều hôm qua, mọi người đã tìm nguồn nước rất lâu nhưng không có ai tìm được. Chút nước ít ỏi được dự trữ trước đó cũng đã hết, hông chỉ bọn họ mà tất cả người khác cũng giống như vậy.

    Lư Cẩm Thành ngoan ngoãn đi theo phía sau, bọn họ đã lâu không thể động đậy, hiện tại đi theo đoàn người cũng chỉ là bản năng sinh tồn. Trong hoàn cảnh như vậy, nếu không tìm được địa điểm thích hợp, e rằng cả đoàn người chạy nạn sẽ chết vì đói và khát..
     
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng năm 2022
  3. NghiênNghiên

    Bài viết:
    0
    Chương 2: Sự sống còn của kẻ khỏe nhất

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đối mặt với tình hình hiện tại, Lư Tiếu vẫn cảm thấy mình phải kềm chế. Chờ đã, ít ra họ phải tìm được nguồn nước, phải có nơi đào giếng, có sông lớn. Nếu không, dù họ ở lại định cư nơi này, họ cũng sẽ không thể sống được. Mặt dù cô có phòng.. Nghĩ đến không gian, cô cũng cảm thấy bình thản hơn.

    "Được rồi, mọi người tim chỗ nghĩ ngơi đi, mấy người cùng ta đi tìm nguồn nước"

    Trưởng thôn dẫn mọi người đi trước ra lệnh, ở đây có một cây gỗ nhỏ đủ để mọi người ở đây nghỉ ngơi một lúc. Lư Tiếu nhìn mấy người đàn ông đi xa, cô cũng dẫn ba đầu củ cải đi tìm nước.

    "Tiểu Tiếu, ngươi đi đâu vậy?" Một người đang nghỉ ngơi cách đó không xa nhìn cô. Trong Trí nhớ của cô, người này là hàng xóm ở gần nhà cô, bà Vương.

    "Dì Vương, con dẫn bọn chúng đi tìm rễ rau dại" Cô đáp.

    Họ còn dư một ít lương khô nhưng cũng không nhiều, tiết kiệm được bao nhiều thì hay bấy nhiêu. Nghe vậy, Dì Vương thở dài, cô không có nhiều đồ để ăn cũng không sao nhưng muốn giúp người khác còn phải tùy vào hoàn cảnh của cô hiện tại.

    Lư Tiếu rời đi và đưa bọn trẻ vào rừng. Quần áo của cô rất rộng rãi vì vậy rất dễ giấu đồ. Cô nhìn xung quanh không thấy ai, sử dụng tinh thần lực để quét qua xung quanh, cô thở phào nhẹ nhõm. May mắn thay, mặc dù sức mạnh không còn nhưng tinh thần lực còn có thể sử dụng, lấy từ chỗ cô đứng làm trung tâm, không có ai trong vòng bán kính hai mươi mét.

    Cô lấy ra bình nước duy nhất đã được cô bí mật đổ đầy nước tinh khiết. Tuy không có nhiều nước nhưng đủ cho bốn người uống, ít nhất có thể kéo dài đến ngày mai.

    "Tỷ.. không có nhiều nước" Lư Cẩm Thành ngập ngừng nói.

    Trên đường cậu cũng rất khát, nhưng cậu chưa bao giờ mở miệng nói ra. Bây giờ nước rất khan hiếm, cậu biết rằng đệ đệ và muội muội của cậu vẫn còn đang khát.

    Lư Cẩm Tân và Lư Kim Ngưu nhìn chầm chầm vào bình nước, nhất là khi chúng còn quá nhỏ. Hành trình chạy nạn vượt qua nhiều gian nan như vậy khiến chúng thấy vô vọng.

    Lư Tiếu cười nói: "Không sao, bọn đệ uống chút đi, chúng ta phải sống"

    Đúng vậy, ngay cả khi họ cố gắng không uống nước, họ sẽ làm gì nếu bị mất nước? Tốt hơn hết là đi từng bước tính từng bước, chưa kể cô sẽ không để ba đứa nhỏ này chết. Sống lại trên thân thể này, cô phải có trách nhiệm với gia đình của thân thể này. Nguyện vọng duy nhất của nguyên chủ ban đầu là để đệ đệ, muội muội được sống một cuộc sống không phải lo cơm ăn áo mặc. Những điều này không khó để cô thực hiện.

    Lư Cẩm Thành nghe vậy cũng không nói gì, nhìn thấy tỷ tỷ cũng uống nước rồi, cậu cầm lấy bình nước, cảm giác nặng trĩu, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc.

    "Tỷ tỷ" Cậu nhìn người đối diện, không biết phải nói thế nào. Lư Tiếu ra dấu im lặng "Nhanh lên, chúng ta phải trở lại càng sớm càng tốt"

    Nghe thấy lời cô nói, Lư Cẩm Thành không nói gì, uống một hớp nước xong liền ngừng lại, quay đầu về phía Lư Tiếu. Rốt cuộc, đây là thứ duy nhất giúp họ sống sót, uống quá nhiều thì họ phải làm sao! Lư Cẩm Tân cũng cảm thấy lạ, không còn bao nhiều thì sao có nhiều nước được. Cô ngoan ngoãn không nói, cũng không có sức mà hỏi, thành thật uống nước sau đó đưa cho đệ đệ. Đệ đệ không muốn thế này nữa, lúc trước còn có thể nghĩ đến ăn no, giờ không còn có thể suy nghĩ đến nữa, làm sao còn quan tâm đến việc ăn bao nhiêu, uống bao nhiêu.

    Uống nước xong, bọn họ không ăn gì. Bởi vì thứ duy nhất họ còn là hai chiếc bánh kếp hạt cứng trong túi. Thứ này được làm bằng cách trộn hết tất cả các loại hạt vào, nhưng thực chất nó chỉ là một số hạt gì đó cùng vỏ trấu được trộn với ngô. Thứ này có vị tương tự như cát, nhưng đây là tất cả những gì chúng còn lại, chúng không biết chúng còn có thể sống được bao lâu nếu không có thức ăn. Cơ bản, hai ngày chúng ăn một lần, mỗi lần chỉ cắn một miếng thật nhỏ nhưng cũng hết nửa cái bánh kếp. Cứ như vậy, chúng chỉ có thể sống được tám ngày.

    Lư Tiếu nhận thấy rằng, khi bọn họ ở cùng với mọi người hay trên trường, một số ánh mắt chú ý đến bọn họ. Mặc dù đó không phải là mối đe dọa với cô nhưng hiện tại lại khác. Có vẻ như việc rời khỏi đoàn người là việc cần phải làm. Khi trở lại nơi tập trung, mấy nam nhân cũng đã trở lại, không tìm được nguồn nước, mà đi bộ quá xa rồi trở về cũng thật lãng phí sức lực. Sau khi nghỉ ngơi một lúc, đoàn người lại bắt đầu lên đường.

    Lư Tiếu quan sát những người khác, ai nấy đều yếu ớt căn bản là không nói được bởi vì càng nói chuyện lại càng cảm thấy mệt và khát hơn. Giữa trưa nắng gắt, bọn họ lại nghỉ ngơi, khoảng ba giờ chiều lại lên đường. Khi đó trời không còn quá nóng, nếu không sẽ nhanh mất nước và sẽ chết nhanh hơn.

    Trên đường đi cũng có những người không ngừng tụt lại phía sau, căn bản không ai quan tâm. Phải làm sao? Có ai sẽ dùng nước của minh để cứu những người khác không? Ai cũng đã đạt đến cực điểm, ai sẽ quan tâm những người khác!

    Lư Tiếu lặng lẽ nhìn những người già, ốm yếu, tàn tật dần tụt lại phía sau, rồi lại tiếp tục lên đường. Cô có đủ đồ ăn, nhưng cô không ăn, mấy đứa nhỏ cũng càng đói và lắc lư. Vì vậy, cô không thể cứu người khác được, cô cần phải bảo vệ mấy đứa trẻ của mình.

    Trong ba năm này, Lư Tiếu đã chứng kiến rất nhiều người chết đi, cô cũng không quan tâm đến những người đó. Bây giờ cũng vậy, cô không cần phải bận tâm. Theo quan điểm của cô, mặc dù bản thân thật máu lạnh, nhưng sự an toàn của bản thân là quan trọng nhất.

    Đôi khi làm thánh mẫu có thể thỏa mãn sự phù phiếm của trái tim nhưng nó cũng có thể gây nguy hiểm cho bản thân. Cô sẽ không làm điều đó, để tồn tại cô bắt buộc không được làm như vậy.

    Vào buổi chiều trước khi rời đi, Lư Tiếu lấy bánh kếp ra, bẻ đôi và chia cho bọn nhỏ nhưng cô không ăn. Thành thật mà nói, bụng của cô đang rất đau vì đói. Cô không lấy thức ăn trong không gian ra, cô tình nguyện chịu đói vì an toàn của bản thân.

    Bây giờ trong đoàn người có khoảng một trăm người, cô không thể dễ dàng để người khác phát hiện ra bí mật của bản thân được bởi vì tinh thần lực đã nhắc nhở cô có người đang theo dõi bọn họ.

    "Tỷ, sao tỷ không ăn?" Ăn xong nửa cái bánh kếp, Lư Cẩm Tân nhận ra tỷ tỷ không ăn gì. Lư Tiếu đáp: "Tỷ không đói, ăn mau đi, mọi người phải đi rồi"

    Không thể không đói được! Mấy đứa nhỏ đều biết Lư Tiếu chưa từng ăn gì cả, làm sao mà không đói được! Trong lòng mấy đứa nhỏ rất phức tạp. Tuy nhiên, bởi vì chủ đề đã thay đổi, bọn chúng không đề cập đến việc đó nữa nhanh chóng đi theo những người phía trước.

    Trong thời kì này, mọi người đều đi lại yếu ớt, mặc dù hầu hết đều không đi được nữa nhưng họ vẫn kiên trì. Nơi này hoàn toàn không thích hợp để ở lại, cho dù ăn rễ cây, họ có thể tồn tại được bao lâu? Hiện tại, cỏ đã khô lại sắp đến mùa thu, không có cách nào ăn cỏ. Họ chỉ có thể tiếp tục bước đi, cùng với đoàn người, có lẽ vẫn còn có cơ hội sống..
     
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng năm 2022
  4. NghiênNghiên

    Bài viết:
    0
    Chương 3: Kỵ binh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cũng may trời sắp tối, cuối cùng mấy nam nhân cũng tìm được nguồn nước, mọi người vội vàng thu dọn đồ dạc, cái gì có thể đựng đầy nước họ đều mang theo.

    Nguồn nước là một con suối nhỏ, có thể nhìn thấy cả lòng suối vì nó đã bị khô cạn nhưng vẫn có một dòng nước nhỏ chừng bàn tay đứa trẻ, nhìn rất đáng thương. Tuy nhiên, đây là nước, rất quý giá.

    Lư Tiếu đưa bình nước cho mấy đứa nhỏ "Mau uống nước rồi lấy đi, hiểu chưa?"

    Bọn trẻ gật đầu, sau đó cùng mấy người khác đi lấy nước. Lúc này nước rất quan trọng, đói thì phải hơn mười ngày mới chết, nhưng không có nước thì ba ngày đã chết.

    Vì có quá nhiều người lấy nước nên một lúc sau nước đã ngừng chảy. Mọi người tiếp tục đi lên trên thượng nguồn để tìm nước, một lúc sau ai cũng đã uống đủ và đổ đầy nước.

    Cuối cùng thì họ cũng không phải chết vì khát.

    Ban đêm, họ đốt một đống lửa lớn, mọi người lục tục tìm một chỗ ngủ gần đó. Lư Tiếu nhìn những người có đồ ăn đang ăn. Ai cũng cố gắng ăn thật ít, ai biết họ phải đi thêm bao lâu nữa, vì thế nên cần phải tiết kiệm hết mức có thể.

    Hiện tại cô đã đi được ba tháng, gần tới phương Bắc, với tốc độ hiện tại, phải hơn một tháng nữa họ mới có thể đến nơi. Ngẩng đầu nhìn mặt trăng trên bầu trời, dù hiện tại khó khăn nhưng không có nghĩa tương lai cũng sẽ như vậy.

    Nửa đêm, khi mọi người đã ngủ, cô đứng dậy, đi ra cách đó khá xa rồi trốn vào bụi cỏ. Sau khi bước vào không gian, cuối cùng cô cũng cảm giác được mình còn sống.

    Không gian là một nơi đựng đồ, cô có thể ra vào, xung quanh được bao bọc bởi bởi bức tường có kích thước bằng một sân bóng đá.

    Bên cạnh những thứ này, thứ cô coi trọng nhất là thứ trước mặt cô trông giống như cái bồn rửa mặt. Trên đó có một thứ giống như vòi nước chỉ nhỏ một giọt nước mỗi ngày.

    Bây giờ trong bể chỉ còn một lớp nước mỏng, đây không phải là nước bình thường mà là linh tuyền. Với lượng linh tuyền này, cô đã có thể trở thành một cường giả cấp chín thuộc loại sức mạnh, nếu không thì sao cô có thể thăng cấp nhanh như vậy được.

    Tuy nhiên, uống nước này sẽ có tác dụng tẩy tủy nên hiện tại cô không thể uống được. Lư Tiếu quay đầu đi đến chỗ đặt thức ăn, lấy ra một ổ bánh mì lớn, ăn một nửa, sau đó uống một hơi cạn sạch hai chai nước trước khi rời khỏi không gian.

    Rời đi quá lâu cũng không sao nhưng cũng nên quay lại càng sớm càng tốt.

    Vừa rời khỏi không gian, cô liền cảm giác được có gì đó không đúng, lập tức bắt đầu phát huy tinh thần lực. Chắc chắn có ai đó ở gần đây. Lư Tiếu mím môi đứng yên. Người bên cạnh do dự một rồi rồi bắt đầu đi, nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng xa cô mới bắt đầu bước chân quay trở lại.

    Tuy rằng hiện tại không sợ người khác nghĩ tới cô, nhưng sợ động tác quá lớn sẽ làm mọi người hoảng sợ. Vẫn là một đoàn người hài hòa, nếu giết người mà bị phát hiện, sẽ có người báo quan.

    Cô không muốn chống lại Đại Chu, dựa trên hiểu biết của cô, những người ở đây nếu giết người vì bất cứ điều gì, nếu báo quan, họ sẽ bị truy nã.

    Nếu chỉ có một mình thì không sao, cô cũng không cần phải quan tâm đến điều đó, nhưng cô vẫn còn mấy đầu củ cải cần chăm sóc nên cô bắt buộc phải bình tĩnh.

    Nghĩ đến đây, bất giác cô lại bắt đầu nghĩ đến trước kia. Ít nhất cũng không cần phải lo sợ như hiện tại.

    Sau khi quay lại, Lư Tiếu âm thầm liếc nhìn xung quanh rồi ngồi xuống một phiến đá gần đó, không có gì! Cô nhắm mắt lại và thầm tư nghĩ không có ai chú ý đến mình.

    Bởi vì phải đi bộ nhiều ngày liên tục, những người khác đều đã kiệt sức, làm sao còn có thể còn sức lực để quan tâm đến người khác được!

    Lư Tiếu cảm thấy có gì đó trong bụng và một chút sức lực trong cơ thể. Vừa mới ăn xong nửa cái bánh mì, cô ngập ngừng di chuyển đồ trong không gian, có thể di chuyển khoảng mười kí đồ, nhưng nếu nhiều đồ hơn nữa lại là không có sức lực, xem ra vẫn cần phải uống linh tuyền.

    Sáng hôm sau, khoảng ba giờ ba mươi phút. Trưởng thôn đã đứng dậy yêu cầu mọi người chuẩn bị xuất phát.

    "Tỷ tỷ, tỷ dậy lúc nào vậy?" Lư Cẩm Tân dựa vào tảng đá, dụi dụi mắt, thấy người bên cạnh đã đứng dậy rồi. Nghe vậy, Lư Tiếu đáp "Tỷ vừa mới dậy". Nói xong, cô nhìn về phía xa. Mặt trời vẫn mọc và không có dấu hiệu sẽ mưa nên có lẽ họ phải tiếp tục đi.

    Thức đậy vào buổi sáng, vẫn chẳng có gì để ăn, mọi người lại bắt đầu di chuyển sau khi uống một ngụm nước nhỏ. Trên đường đi, cô nhìn thấy hai ngôi làng, nhưng cũng không có ai và không có gì trong đó cả. Thỉnh thoảng, cô nhìn thấy một cái gì đó hình trụ dài tròn được quấn lại bằng một cái chiếu rơm, mọi người đều tránh qua đó rồi tiếp tục đi. Nếu chẳng may mắc bệnh truyền nhiễm, tất cả đều phải chết. Nếu thi hài không được chôn cất hoặc hỏa táng sẽ sinh ra rất nhiều vi khuẩn và sinh ra dịch bệnh.

    "Mẹ, chúng ta còn phải đi bao lâu nữa?" Thỉnh thoảng, những tiếng trẻ con vang lên ở phía trước, và một số sẽ trả lời "Sắp rồi" Những người khác không trả lời bởi vì họ cũng không biết phải đi bao lâu nữa.

    Gần trưa, mọi người đang định tìm chỗ để nghỉ ngơi thì mơ hồ cảm thấy mặt đất có chút rung động. Lư Tiếu cảm thấy kinh ngạc, chẳng lẽ có động đất sao?

    Nhìn bầu trời quang đãng, không giống động đất. Cô hơi lo lắng nhìn những người khác. Trước sự ngạc nhiên của cô, trưởng thôn đề nghị mọi người tránh vào gò đất, không được đi ra đường.

    Mọi người rất nghe lời nên nhanh chóng đứng lên. Dù rất bối rối, nhưng Lữ Tiếu cũng nhanh chóng đưa ba đầu củ cải đến bên đó.

    Một lúc sau, cô nhìn thấy cách đó không xa có bụi bay lên, mặt đất càng ngày càng rung chuyển. Mơ hồ, cô thấy có thứ gì đó di chuyển dưới lớp bụi. Nhìn kỹ đó là một nhóm người đang cưỡi ngựa.

    "Xuyyyy.."

    Giờ phút này, cảnh tượng ngựa phi nước đại không còn gì bằng. Trên ngựa, có những người trong trang phục kỵ binh. Ba người dẫn đầu mặc quần áo khác hẳn mấy người khác, có thể thấy họ là chỉ huy của nhóm người.

    Ngựa phi rất nhanh, bọn họ thấy đoàn người cũng không dừng lại, không lâu sau liền đi mất chỉ còn lại phía sau lớp bụi mịch mù.

    Mấy người bọn họ đã bò khỏi gò đất, họ cũng không phàn nàn mà bắt đầu giúp nhau phủi bụi đất trên người.

    "Tỷ, bọn họ thật oai phong" Lư Cẩm Thành mười hai tuổi mắt đầy sao sáng nói. Phải nói rằng, đây là lần đầu tiên trong ba tháng nay cậu có ánh mắt đầy hy vọng như vậy. Trải qua ba tháng đường vừa đói vừa khát, cậu đã dần trở nên vô vọng với cuộc sống. Ngay khi đến một nơi nào đó, bọn họ còn phải đối mặt với cảnh không có thức ăn, không có ruộng đất, không có nhà ở..

    Nghe vậy, Lư Cẩm không nói lời nào, nhìn bụi bặm, cô không biết phải trả lời như thế nào. Bây giờ, điều quan trọng nhất là làm cho ba đầu củ cải no bụng..
     
  5. NghiênNghiên

    Bài viết:
    0
    Chương 4: Hôn mê

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Những ngày sắp tới thực khó khăn..

    Lư Tiếu không chỉ để ý đến tình trạng của bọn trẻ mà còn phải chú ý xem có ai đánh chúng không. Dù trên người có rất ít thịt, nhưng cô vẫn phải thận trọng. Khi người ta đói, người ta sẽ làm bất cứ chuyện gì.

    Vì vậy, Lư Tiếu phải chăm sóc bọn chúng, ít nhất trong mắt mấy người đó, chúng có thịt hơn thỏ rừng.

    Bên đống lửa, vào ban đêm.

    "Tiểu Tiếu" Trưởng thôn nhìn hai anh em đang cắm cọc tre ở phía đối diện, thực ra cọc tre cao hơn bọn họ. Lữ Tiếu nhìn trưởng thôn, tự hỏi tại sao trưởng thôn lại yêu cầu bốn người bọn họ đi qua.

    Trưởng thôn nhìn bọn họ, do dự một chút nói: "Hiện tại chúng ta đang ở phương Bắc, cũng không biết đi nơi nào, các ngươi đi theo không kịp, chúng ta sẽ không chờ các ngươi"

    Thực ra đây là điều bình thường, nếu không có gì ăn và không còn sức đi thì việc bị bỏ lại phía sau là điều đương nhiên. Thật ra ông ta chỉ đang muốn nói với cô rằng nếu bây giờ bọn cô bị bỏ lại thì do bản thân bọn cô, đừng trách bọn họ.

    "Thôn trưởng" Cô gật đầu nói: "Ta hiểu ý của người, tất cả mọi người đều muốn chạy lấy mạng, không cần phải đợi chúng ta"

    Không cần nhiều lời. Lúc này không bị đuổi ra đã là không tệ lắm rồi. Đây là lý do tại sao cô không lấy đồ ăn ra, sợ mấy đứa nhỏ sẽ trở thành đồ ăn của bọn họ.

    Lư Tiếu luôn lên kế hoạch cho mọi điều tồi tệ có thể xảy ra, cô phải chuẩn bị tâm lí trong bất kì tình huống nào. Thấy cô đã hiểu, trưởng thôn cũng không nói gì thêm, về phần đắc tội? Không thể nào. Con người vốn ích kỷ, không ai sẽ suy nghĩ cho những người không liên quan đến mình.

    Sau cuộc trò chuyện, không ai nói đỡ lời cho bọn họ, chỉ nhìn bằng ánh mắt thương hại. Để giữ cho gia đình sống sót đã là khó khăn, ai lại muốn kiếm thêm phiền phức chứ!

    "Tỷ, ý của họ là gì?" Lư Cẩm Thành ngồi dưới đất, giọng run run. Rõ ràng là cậu hiểu nhưng cậu không thể chấp nhận được sự thật này.

    Lư Tiếu thở dài, vỗ vỗ lưng cậu nói: "Chúng ta phải dựa vào chính mình, không có lí do gì để người khác giúp chúng ta, biết không?"

    Thật là ngu ngốc nếu dựa vào người khác, mong người khác sẽ thương hại và đưa họ ra khỏi vựa thẩm, tốt hơn hết là phải tự dựa vào chính mình. Thật không may, Lư Cẩm Thành hiểu điều đó nhưng vẫn không thể chấp nhận được sự thật tàn khốc như vậy. Đôi khi thực tếtàn khốc sẽ dạy chúng nên người, cô thà để bọn chúng nhìn nhận thực tế hơn là mơ mộng mong đợi vào bất kỳ ai.

    Đã nửa tháng trôi qua, bọn họ tụt lại phía sau, cũng phải, ngay cả khi đoàn người chờ đợi họ, họ cũng không còn sức lực mà đuổi theo kịp.

    Trên thực tế, Lư Tiếu cũng đã dự kiến được tình hình hiện tại. Cho dù không bị tụt lại phía sau, cô cũng phải tìm cách rời khỏi đoàn người. Khi di chuyển dẫn theo những đứa trẻ sẽ có rất nhiều nguy hiểm, rời đi có thể còn an toàn hơn là ở cùng với nhiều người.

    Vì cô có bí mật của riêng mình, không thể để cho người khác biết được. Và hai cái bánh kếp cũng hết từ lâu rồi. Cô muốn đưa mấy đứa nhỏ vào trong thành xin ăn, không có nhân phẩm cũng không sao, sống còn mới là điều quan trọng nhất.

    Nhưng những cánh cổng và tháp đi ngang qua đều được đóng chặt và canh gác nghiêm ngặt, họ còn không thể đi vào chứ nói gì đến việc xin ăn.

    "Tỷ ơi, chúng ta sắp chết sao?" Nhìn những người gác cổng hung ác ở đằng xa, Lư Cẩm Thành không còn hy vọng vào thành nữa. Có rất nhiều người chạy nạn tụ tập bên ngoài cổng thành, hiển nhiên là họ không được phép vào thành vì sợ bạo loạn.

    Lư Tiếu nhìn lại đệ đệ gầy guộc của mình, cô thực sự rất xót xa nhưng cô cũng không dám cầm đồ ăn ra đường vì lúc này ai cũng đói nên cô không dám làm điều đó. Nhưng cũng không thể cứ tiếp tục như thề này mãi được, cô phải làm điều gì đó.

    Vốn dĩ, cô muốn tìm một nơi nào đó để ổn định cuộc sống rồi tính chuyện sau này, nhưng nếu bây giờ không ăn, mấy đầu củ cải này sẽ chết hết.

    "Chúng ta phải tránh xa chỗ này, nếu không vào thành được ở đây cũng vô dụng"

    Có rất nhiều người tụ tập ở đó, nhưng mãi không thấy quan phủ có ý định giúp đỡ. Những đứa nhỏ đã mất trí vì đói, chúng cũng không thể di chuyển được nữa.

    Cách cổng thành chừng hai dậm, Lư Kim Ngưu không thể chịu được nữa, trực tiếp ngã xuống đường.

    "Kim Ngưu". Lữ Cẩm Tân kêu lên, sau đó khóc: "Kim Ngưu đừng chết". Cô nhóc muốn hét lên, nhưng cô nhóc không còn chút sức lực nào, chỉ thều thào gọi.

    Thấy Lư Kim Ngưu ngã xuống, Lư Tiếu chạy lại xem xét, cũng may là cậu nhóc không chết, chỉ là bất tỉnh.

    Cô nhìn xung quanh không có ai, sau đó nhấc Lư Kim Ngưu lên và nói "Đừng đi nữa, ở lại đây đi". Lư Cẩm Tân đi theo sau cô khóc lóc, Lư Cẩm Thành cũng không khỏi ngẩn người, tại sao bọn họ lại phải như thế này. Cậu đã ăn rất nhiều rễ cây và rau dại trong những ngày qua, cậu không biết phải chịu đựng như thế này đến bao giờ nữa.

    Thấy trời còn sớm, Lư Tiếu bảo bọn nhỏ đợi tại chỗ, cô ra ngoài tìm củi khô đốt lửa. Ăn gì cũng phải giải quyết, dù sao mấy đứa nhỏ cũng đã đến cực hạn rồi. Đột nhiên cô nhìn thấy một con thỏ cách đó không xa, Lư Tiếu bẻ một cành cây và lặng lẽ đi theo.

    Có thức ăn và cung tên trong không gian, nhưng cô không thể lấy nó ra. Để tránh những rắc rối có thể xảy ra, cô chỉ có thể đi săn theo cách nguyên thủy nhất, hy vọng có thể bắt được nó hoặc một con chuột nhỏ nào đó.

    Thời tiết này dù bắt được con mồi lớn cũng không thể cất giữ, thành không được vào, muốn bán cũng không được. Nghĩ đến đây, cô ném cành cây trong tay rồi lao tới con thỏ phía trước. Rõ ràng là không trúng nhưng cô vẫn không nản lòng mà tiếp tục quan sát xung quanh.

    Bây giờ cô cũng đã biết sức tay của mình và cô bẻ thêm hai cành cây nữa. Một lần nữa lặng lẽ rồi ném ra, chuẩn xát, cô chạy lại kiểm tra thì thấy con thỏ đã bị cành cây xuyên qua chân chảy nhiều máu mà chết.

    Bây giờ cô không có dao, cô muốn lấy dao ra làm thịt thỏ nhưng làm thế nào để giải thích nguồn gốc của con dao được!
     
  6. NghiênNghiên

    Bài viết:
    0
    Chương 5:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tỷ, tỷ trở lại rồi"

    Quay trở lại, Lư Tiếu thấy muội muội đang đi tới. Cô nói "Tỷ sẽ đi tới sông làm thỏ, tiểu Tân có thể giúp tỷ tìm một ít củi không?"

    Vừa rồi cô cũng nhặt được một ít củi nhưng không đủ. Nghe vậy Lư Cẩm Tân gật đầu đồng ý, cô nhóc thấy gần đó có không ít củi khô.

    Nhìn thấy Lư Tiếu bắt được con thỏ, mấy đứa nhỏ nhiều ngày không được ăn cũng bắt đầu hành động. Ngoài Lư Kim Ngưu đã hôn mê, Lư Cẩm Thành cũng đi theo Lư Cẩm Tân ra ngoài nhặt củi.

    Lư Tiếu xách con thỏ ra bờ sông và bắt đầu lấy dao cào cào vào da thỏ. Sau khi làm sạch con thỏ, cô chọn một hòn đá thích hợp và quay trở lại.

    Bây giờ không có gì có thể sử dụng, cô bắt đầu cố gắng tạo ra lửa bằng cách lấy khoan lên thân cây khô bằng một cành cây khác, nếu không được thì bí mật dùng bật lửa là được, nhưng nên thử đánh lửa trước đã. Tốt nhất là nên đặt một chút cỏ khô bên cạnh rồi mới bắt đầu đánh lửa, như vậy ngọn lửa sẽ dễ dàng cháy hơn.

    Cuộc sống ở mạt thế đã giúp Lư Tiếu tôi luyện được từ lâu, cũng chỉ là đánh lửa mà thôi, nó không làm khó được cô. Tất nhiên, cô không chỉ có một kỹ năng này.

    Sau hơn mười phút khoan, cành cây cũng bắt đầu bắt lửa. May mắn thay thời tiết khô hạn và không có nhiều mưa nên đám cỏ này cũng rất dễ cháy.

    Ngọn lửa đã đốt lên, hai đứa trẻ cũng đã trở lại.

    "Tỷ, tỷ có thể đốt lửa?" Lư Cẩm Tân kinh ngạc nhìn ngọn lửa. Vừa rồi cô không nhớ là mấy que dim của bọn họ đã mất từ lâu. Lư Tiếu chỉ chỉ vào mấy cành cây và nói "Khoan gỗ có thể tạo ra lửa"

    "Đúng rồi, chúng ta không còn cách nào khác" Lư Cẩm Tân thở dài, cô nhóc cảm thấy tỷ tỷ mình rất mạnh mẽ, bởi vì ngay cả khi có thể khoan gỗ để tạo ra lửa cũng không có ai có đủ sức để tạo ra lửa.

    Hai đứa nhóc nhìn con thỏ đã được lột da nhưng cũng không hỏi gì, bây giờ bọn chúng quá đói không còn muốn quan tâm đến việc khác nữa.

    Đã lâu không được ăn thịt, chúng cũng quên luôn mùi vị thịt như thế nào rồi. Chưa kể những loại rau dại có rễ, ăn vào có vị đắng, đau bụng dữ dội, đi đại tiện cũng không có gì để đi.

    Khi mặt trời lặn, con thỏ rừng cũng được nướng chín, loại thú rừng này phải được nướng trên lửa nhỏ, nếu không nấu chín kỹ ký sinh trùng trong thịt vào dạ dày dễ bị kiết lị.

    Sau khi hai đứa nhỏ chia nhau thức ăn, Lư Tiếu đi đến đánh thức Lư Kim Ngưu. Cô véo người cậu nhóc một cái, một lúc sau cậu nhóc mới có thể tỉnh lại. Về phần tại sao cô không đánh thức cậu nhóc từ trước, cũng là muốn cho cậu nhóc nghỉ ngơi sau bao ngày đi đường vất vả.

    "Tỷ.."

    Lư Kim Ngưu gầy và nhỏ trông giống như một con búp bê đầu to. Nhìn dáng vẻ của đứa trẻ, trong lòng Lư Tiếu không khỏi cảm thấy chua xót. Hiện tại còn không phải mạt thế, đối với cô như vậy có phải quá máu lạnh hay không?

    Đứa trẻ chết đói, cô cứ thế thờ ơ..

    "Đệ đệ, tỷ tỷ đánh con thỏ, ngon lắm" Lư Cẩm Tân cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

    Vừa nghe có gì đó để ăn, Lư Kim Ngưu liền bò lăn đến bên đống lửa, sau đó xé một chút thịt nằm xuống đất bắt đầu ăn ngấu nghiến. Còn tại sao cậu nhóc không ngồi ăn được vì cậu đói đến không còn chút sức lực nào để ngồi được nữa.

    Nhìn mấy đứa nhỏ đang ăn, Lư Tiếu quay đầu đi. Nhớ lúc đầu nhập vào thân xác nguyên chủ, cô đã hứa sẽ chăm sóc tốt mấy đứa nhỏ nhưng bây giờ bọn chúng lại sắp chết vì đói, cô đã không làm được..

    Lư Tiếu nghĩ, xem ra cô phải nhanh lên, nếu không mấy đứa trẻ này phải chết vì đói mà cô cũng vậy. Với một chút thức ăn tối nay, mấy đứa nhỏ đã ngủ rất ngon mà không còn thức giấc vì đói nữa.

    Buổi sáng thức dậy, chúng không nói về việc đói nữa, nhìn những nụ cười hiếm thấy trên môi chúng, rõ ràng là tốt hơn nhiều. Bây giờ bụng đã không còn đói như trước nữa.

    "Hôm nay chúng ta phải tìm một nơi thật tốt để xây nhà ở" Lư Tiếu vừa nói vừa thúc giục ba đứa nhỏ nhanh đi theo cô.

    Do cứ đi cứ đi suốt nên những mụn nước ở lòng bàn chân mòn dần rồi tạo thành vết chai, hoặc bị sần luôn. Họ không còn nghị lực và sức lực để đi xa hơn nữa.

    Lư Tiếu nhìn ba đứa nhỏ, chúng còn quá nhỏ, có thể có bao nhiêu kiên trì? Nhưng có lẽ trải nghiệm này đã khiến chúng trưởng thành hơn rất nhiều, ít nhất chúng có thể hiểu được cuộc sống này vốn là không dễ dàng.

    Bốn người đi dọc bờ sông, muốn sống được thì phải tìm nơi có nguồn nước. Mặc dù ở đây không có hạn hán lớn nhưng nhìn vào dòng sông cũng có thể thấy được.

    Con sông ban đầu rộng khoảng mười lăm mét, nhưng bây giờ cũng chỉ năm hoặc sáu mét. Nhưng bây giờ đã bước sang mùa thu, chắc là sẽ không cạn nữa.

    Lư Tiếu đi bộ hơn nửa giờ không ngờ lại nhìn thấy một ngôi làng bên sông. Làng ở trên dốc, từ sông nhìn lên có thể thấy nhà cửa, bếp núc đang bốc khói nghi ngút. Ra đến bờ, sau rừng cây ven sông là ruộng lúa, nhìn những cây lúa xanh mướt là biết mùa màn bội thu.

    "Tránh ra, đồ ăn mày hôi hám!" một giọng trẻ con vang lên.

    Lư Tiếu nhìn sang, thấy một đứa trẻ chừng sáu bay tuổi đang nói chuyện trên tay còn có một thùng nước, vẻ mặt rất tức giận thì có chút kinh hỉ.

    "Ngươi! Sao ngươi nói chúng ta là ăn mày?" Lư Cẩm Thành đã ở độ tuổi có lòng tự tôn mạnh mẽ, nên đương nhiên bị những người này cho là ăn mày cậu sẽ không vui. Vì vậy cậu đã mạnh mẽ phản bát rằng họ không phải ăn mày mặc dù họ đã bốc mùi.

    Cậu bé chế nhạo nói: "Ta đã thấy rất nhiều người giống như ngươi, tốt nhất là nên tránh xa làng của chúng ta ra!"

    Mặc dù Lư Tiếu không hài lòng với cách hành xử của đứa nhóc kia, nhưng cô không muốn tranh cãi với nó. Nếu cải thắng một đứa trẻ như vậy thì thật mất mặt.

    Lư Cẩm Thành rất tức giận, bởi vì không đói lắm nên bây giờ cậu cũng có sức để khóc. Sự mệt mỏi và tuyệt vọng trong một thời gian dài đã bùng lên cùng sự tức giận hiện tại.

    "Ta không phải ăn mày, ta không phải ăn mày" Nhìn thấy cậu khóc, cậu nhóc Lư Kim Ngưu bảy tuổi cũng khóc theo, Lư Cẩm Tân cũng khóc và lau nước mắt cho Lư Kim Ngưu.

    Nhìn thấy cảnh này, Lư Tiếu cũng sững sờ "Đừng khóc, đừng khóc, chúng ta không phải ăn mày, chúng ta không phải ăn mày"

    Cô không biết cách dỗ con nít, vậy nên chúng càng khóc càng lớn, làm cho Lư Tiếu cảm thấy đầu sắp nổ tung.

    Mấy đứa trẻ ở đối diện không ngờ rằng chúng sẽ khóc, ngơ ngác đứng tại chỗ một lúc. Ai biết được rằng đứa trẻ lớn hơn chúng lại khóc sau khi nói vài câu?
     
  7. NghiênNghiên

    Bài viết:
    0
    Chương 6: Sức mạnh lớn như vậy?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Có lẽ tiếng khóc quá lớn nên đã thu hút những người khác trong làng chạy tới.

    "Ngươi làm sao vậy?" Những người khác sắc mặt cũng không tốt lắm.

    Nhìn bọn họ rách tả tơi như vậy hiển nhiên là dân chạy nạn nên thôn dân tỏ ra rất cục tính.

    Nhìn thấy thái độ của dân làng, Lư Tiếu biết rằng cô không thể ổn định ở đây. Cô không giải thích gì mà gọi ba đứa nhỏ đi. Nhưng vài người có vẻ không muốn để cô đi dễ dàng như vậy nên trực tiếp ngăn cô lại.

    "Tốt nhất các ngươi nên tránh xa làng của chúng ta ra, nếu lần sau còn gặp, nhất định ta sẽ đánh các ngươi"

    Nghe vậy, Lư Tiếu không vui nữa, nói thẳng "Làng của các ngươi thì tốt sao? Bây giờ dù muốn ta ở lại, ta cũng sẽ không thèm"

    Những người này họ nghĩ họ là ai? Nếu làng họ không tiếp nhận dân tị nạn, thì cứ nói ra, làm sao phải nhục nhã người khác.

    Lần này, một nam nhân có vẻ mặt hung dữ phía đối diện cũng bị khiêu khích, thấy Lư tiếu chỉ là một tiểu nương tử gầy gò, bẩn thỉu, hắn ta lập tức vung cái cuốc trong tay lên đánh về phía đối diện. Cảnh tượng này khiến ba đứa nhỏ vô cùng sợ hãi, dân làng cũng choáng váng.

    Dân làng cũng không muốn làm gì bọn họ, nếu giết người sẽ bị quan phủ bắt đi, cái chính là dân làng chỉ muốn hù dọa bọn họ mà thôi.

    "Dừng lại!" Từ xa truyền tới một tiếng mắng. Nhưng đã quá muộn, chiếc cuốc đã rơi xuống và chuẩn bị đập vào đầu Lư Tiếu. Nhìn thấy cảnh này, Lư Tiếu giơ tay lên nắm lấy cái cuốc.

    Từ xa, một nam nhân tầm năm mươi sáu mươi tuổi đang từ từ chạy lại và tóm lấy người nam nhân hung dữ kia: "Tiểu Cường, ngươi làm gì vậy? Ngươi muốn lên gặp quan phủ đúng không?"

    Thấy không có chuyện gì xảy ra, hắn thở phào nhẹ nhõm đồng thời cũng tỏ ra rất bất mãn với mấy kẻ vô lại trong làng. Có rất nhiều dân chạy nạn tới đây, dân làng có thể xua đuổi chúng đi nhưng sao lại ra tay với chúng, chưa kể đối phương cũng chỉ là mấy đứa nhỏ gầy gò yếu ớt thì chúng có thể làm gì dân làng?

    Nam nhân kia cũng sững sờ bây giờ mới bình tĩnh lại đứng qua một bên bất động như một cây cột với vẻ mặt xấu hổ.

    Lão trưởng thôn thở dài nói: "Cũng may là ngươi kịp thời dừng tay lại"

    "Dừng tay?"

    Cây cột kia nhìn cái cuốc không có đập xuống, nguyên nhân là bởi vì bị chặn lại, không ngờ kẻ bẩn thỉu trước mặt lại có nhiều sức mạnh tới vậy. Hắn ta nhìn Lư Tiếu một cách từ từ sợ hãi như đang đối diện với một con quái vật hơn là một đứa nhóc ốm yếu.

    Lão trưởng thôn không thèm để ý đến vẻ mặt của cây cột kia, quay đầu lại nói với Lư Tiếu: "Tiểu nương tử, làng chúng ta không nhận người tị nạn. Ta biết điều đó không dễ dàng cho ngươi nhưng chúng ta không thể làm gì khác hơn"

    Rốt cuộc, cô không muốn làm cho thôn làng hỗn loạn hơn. Còn lão trưởng thôn thì cảm thấy mình đã làm một việc tốt là không để dân làng tổn thương ai.

    Nghe vậy, Lư Tiếu gật đầu, dân làng không chấp nhận bọn họ, họ cũng không mặt dày mà ở lại đây. Ba đứa nhỏ phía sau cũng không khóc nữa, nhưng trên mặt chúng cũng lộ ra vẻ mặt mất mát. Suy cho cùng bọn chúng vẫn là trẻ con, không thể có suy nghĩ như những người trưởng thành được.

    Bốn người tiếp tục đi dọc theo dòng sông, đến tối thì đốt lửa sưởi ấm, và ăn thịt thỏ mà Lư Tiếu bắt được. Mặc dù ba đứa nhỏ ăn uống vui vẻ nhưng Lư tiếu thì lại không vui vì thỏ còn nhỏ và không có nhiều thịt, mà những đứa trẻ thì không thể thiếu dinh dưỡng trong thời gian dài được nữa.

    Cô muốn bắt lợn rừng, nhưng lại không thể ăn hết, thực lãng phí. Còn muốn bán thịt lợn thì phải vào thành, nhưng dân tị nạn như bọn họ thì không được vào thành.

    Cô thở dài ngao ngán, thực là một khởi đầu khó khăn. Tuy nhiên, hiện tại thì đã tốt hơn là mấy tháng trước.

    "Tỷ, sao tỷ còn chưa ngủ?" Lư Cẩm Tân dụi dụi mắt nhìn người đang ngồi bên đống lửa.

    Thấy cô nhóc đã tỉnh, cô nhẹ giọng nói "Ngủ đi, lát nữa tỷ sẽ ngủ". Cô không biết phải nói gì với những đứa trẻ này nên hầu hết thời gian cô chỉ im lặng.

    Lư Cẩm Tân nhìn cô một cái rồi nói "Tỷ, từ khi mẹ mất, tất cả đều do tỷ gánh vác, muội muốn thật mau lớn để phụ giúp tỷ"

    Trải qua nhiều biến cố, tỷ tỷ từ một người hoạt bát, hay cười cũng dần trở thành người lầm lì ít nói. Cô nhóc biết tỷ tỷ vất vả, nhưng sức cô yếu nên không thể giúp được gì, cô muốn mình thật mau lớn để phụ giúp tỷ tỷ.

    Nghe được lời của cô, Lư Tiếu mím môi "Muội chỉ là một đứa trẻ, đừng nghĩ nhiều như vậy, chúng ta sẽ có cuộc sống tốt hơn" ít ra cũng phải đủ cơm ăn áo mặc, có nơi che mưa tránh gió. Đây là điều cô muốn làm nhất lúc này.

    Rốt cuộc thì Lư Cẩm Tân cũng chỉ là một đứa trẻ, nói được vài câu cũng bắt đầu ngủ thiếp đi. Nhìn ba đứa nhóc gầy gò xanh xao, Lư Tiếu thở dài.

    Khi ba đứa nhỏ ngủ say, cô bước vào rừng, xác nhận không có ai ở gần đó cô mới bước vào không gian. Không gian vẫn vậy, vật tư chất thành núi đầy thứ ngổn ngang.

    Trong ba năm gần đây, cô thường xuyên tham gia vào tổ đội đi tìm vật tư, vì che giấu bí mật của mình nên cô đã lén giấu đi rất nhiều thứ. Nếu đem trở về, lãnh đạo thành phố sẽ lấy hết chín mươi phần trăm vật tư nên cô chưa bao giờ lấy ra những thứ trong không gian cũng như vì an toàn của bản thân nên cô chưa bao giờ tiết lộ bí mật về không gian với bất cứ ai.

    Cô đã bí mật giấu đi những thứ mà người khác không cần, dù sao thì không gian cũng rất lớn nên cô cũng không quan tâm đến mấy thứ này sẽ chiếm bao nhiêu diện tích, lỡ đâu sau này còn có dịp phải dùng chúng thì sao?

    Tuân thủ nguyên tắc không lãng phí, có thể nói có rất nhiều thứ trong không gian của cô đến nỗi cô cũng chẳng nhớ chúng được bỏ vào khi nào nữa.

    Đầu tiên, Lư Tiếu tìm được vài chiếc chăn bông và đặt chúng ở một nơi dễ thấy. Sau đó là thức ăn, một bao mì trắng, gạo và mấy thứ cần thiết. Bây giờ lấy ra cũng không được nên cô sẽ sắp xếp chúng ra trước khi nào có cơ hội sẽ lấy ra một lượt.

    Trong hoàn cảnh hiện tại, lương thực và tiền bạc là thứ rất quan trọng. Vào thành thì không thể, ngày nào cũng ăn thịt thỏ thì thiếu chất, thiếu dinh dưỡng, thỏ có quá ít thịt, bây giờ thì có thể ăn được nhưng về lâu dài sẽ ảnh hưởng đến cơ thể.

    Sau khi ra khỏi không gian, cô lại bỏ thêm mấy cây củi vào đống lửa rồi nhìn mấy đứa nhỏ. Sau thời gian sinh hoạt chung với chúng, cô có thể thấy ba đứa nhỏ bản chất không tồi, rất yêu thương lẫn nhau.

    Cô không thể nói ra bí mật về không gian cho bọn chúng được, cô chỉ có thể kiếm tiền để nuôi bọn chúng thôi. Nhưng giờ đến nhà còn không có, bây giờ là cuối thu chỉ mới se lạnh, còn vào mùa đông, ở Phương Bắc này sẽ có tuyết, nếu không có nhà, bọn chúng sẽ chết cóng mất.

    Trầm tư suy nghĩ một chút, có vẻ như cô đã có giải pháp giải quyết vấn đề nhà cửa rồi..
     
  8. NghiênNghiên

    Bài viết:
    0
    Chương 7: Đêm mưa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng hôm sau..

    Ngay khi tờ mờ sáng, Lư Tiếu đứng dậy đốt lửa, tuy họ có chăn bông nhưng đã bị rách nát từ lâu rồi. Bông bên trong đã bị cuộn thành cục, mặt ngoài thì nát bươm lồi cả ruột ra nhưng cô không có vải cũng không có kim chỉ không thể khâu lại được.

    "Tỷ, chúng ta lại tiếp tục đi sao?" Hai mắt Lư Cẩm Tân hờ hững hỏi, cô nhóc cũng cảm thấy phía trước không còn hy vọng gì nữa. Hai đứa nhóc còn lại cũng biểu hiện như vậy, đặc biệt là Lư Kim Ngưu, cậu còn rất nhỏ đã phải trải qua nhiều chuyện như vậy, cậu không biết và cũng không thể hiểu được.

    Lư Tiếu nhìn biểu hiện của mấy đứa trẻ, cô nhìn lên trời, nhiều mây như vậy có lẽ là trời hôm nay sẽ mưa. Suy nghĩ một lát, cô nói "Chúng ta sẽ đi tiếp, tìm một chỗ tốt để xây nhà thôi". Nhớ lại lần trước bị xua đuổi, mấy đứ nhỏ có vẻ mặt rất bối rối.

    Đến trưa, trời bắt đầu đổ mưa phùn. Có lẽ như bọn họ không thể đi xa hơn nhưng lại không có chỗ trú mưa mà vào rừng thì quá nguy hiểm. Nếu trời cứ mưa phùn thì không sao, nếu mà có sắm sét thì dễ bị sét đánh trúng. Cô cũng không thể đưa mấy đứa trẻ vào không gian được.

    Nhìn thấy phía xa có một cái cây to, cô dẫn mấy đứa trẻ tới trú mưa. Giờ đã vào thu, sau cơn mưa sẽ đặc biệt lạnh. Xung quanh đó đều ẩm ướt, không thể đốt lửa nên mọi người chỉ có thể rút vào nhau để giữ ấm.

    Nhìn trời càng ngày càng tối, Lư Tiếu cảm thấy nếu cứ tiếp tục đi có lẽ sẽ đổ bệnh mất thôi nên cô đứng dậy nói "Bọn đệ cứ ở đây, tỷ sẽ đi kiếm củi về"

    "Tỷ, muội cũng muốn đi, muội có thể nhặt củi" Lư Cẩm Tân rất muốn giúp đỡ nói.

    Lư Tiếu lắc đầu "Muội ở đây đi, đừng lo, tỷ đi nhặt củi một lát sẽ về ngay"

    Hiện tại không thể để bọn chúng đi cùng được, nếu đi cùng làm sao cô có thể lấy củi trong không gian ra được. Cành cây bên ngoài đã bị mưa làm ướt hết, cũng may lúc trước cô có nhặt một ít củi để vào không gian, bao nhiêu đó có lẽ đủ cho sưởi ấm cả đêm.

    Thấy cô nhất quyết như vậy, ba đứa trẻ chỉ có thể ngồi yên đó đợi cô quay lại. Đi một đoạn, Lư tiếu nhìn cây cối xung quanh, địa hình bằng phẳng, rất thích hợp để cất một cái nhà.

    Cô đi loanh quanh một vòng, mưa vẫn lất phất không nhiều. Nhìn thấy một tổ chim trĩ, cô lấy cung tên từ trong không gian ra, nhắm vào con chim, buông tay. Chỉ nghe thấy "veoo.." một tiếng, trong tích tắc mũi tên đã ghim chuẩn xác vào đầu con chim trĩ.

    Trước mạt thế, Lư tiếu là thành viên của đội tuyển quốc gia, kỹ năng bắn cung của cô rất lợi hại, tỷ lệ chính xác rất cao. Bắt đầu tận thế, những người khác chiếm lấy kho súng đạn nhưng cô chỉ có một cái nỏ cùng bộ cung tên đặt biệt. Cô có sức mạnh nhưng không có nghĩa cô có thể giết zombie bằng tay không, dù sao chỉ cần một vết thương nhỏ cũng đã có thể làm cô mất mạng, cho nên cô có thể dùng nỏ và cung để chiến đấu ở tầm xa.

    Nhanh chóng chạy tới nhặt chim trĩ lên, sau đó rút mũi tên ra, vặn đầu rồi bỏ con chim vào không gian. Dù đầu đã nát nhưng cô cũng không bỏ đi, mạt thế đã cho cô biết không được lãng phí thức ăn. Cái đầu chim trĩ này cô có thể làm mồi để câu cá. Trong tổ cũng có khoảng chút quả trứng, tuy nhỏ nhưng cũng có thể để mấy đứa trẻ bổ sung dinh dưỡng.

    Lư Tiếu cõng một bó củi trên lưng, tay xách con chim trĩ quay trở lại gốc cây. Mấy đứa nhỏ thấy cô trở lại đều tỏ ra rất vui mừng.

    "Tỷ, bọn đệ đã nhặt mấy nhánh củi ở gần đây, không có đi xa" Lư Cẩm Thành nhìn đống củi trên mặt đất rồi nói. Những cành cây này không còn khô nhưng vẫn có thể sử dụng được. Vì sợ cô tức giận nên cậu giải thích rằng cậu không đi xa hơn.

    Lư Tiếu cười nói "Được rồi, tỷ biết rồi, bây giờ tỷ sẽ đi làm thịt con chim này"

    Cô đặt củi xuống và lấy mấy quả trứng ra. Mặc dù chim trĩ nhổ lông sẽ còn da có thể ăn được nhưng cô chỉ có thể lột da cho nhanh hơn.

    Có lẽ trời về đêm sẽ rất lạnh nên cô phải sớm xây nhà. Đương nhiên căn nhà mà cô nói cũng chỉ là một cái lán, không có bất cứ dụng cụ gì, trước mắt cô chỉ có thể xây một cái chòi để trú ẩn.

    Nếu cứ tiếp tục đi bộ, có lẽ cũng sẽ không có làng nào muốn nhận chúng. Vì vậy bọn họ chỉ có thể tạm ở lại đây, khi nào có điều kiện tốt hơn, bọn họ sẽ có thể mua nhà.

    Buổi tối rốt cuộc cũng có gà quay ăn, nhưng không có nồi nên không thể ăn canh hoặc trứng luộc, nhìn biểu cảm hài lòng của mấy đứa trẻ, cô có chút dở khóc dở cười. Hoàn cảnh hiện tại chỉ có một con chim trĩ thôi cũng đủ làm người ta thỏa mãn nhưng cô biết cô phải sớm thay đổi hoàn cảnh này.

    Trong đêm, mấy đứa trẻ ngủ trên cái chăn cũ nát. Nhìn những gương mặt đó rốt cuộc cô cũng có thể mỉm cười. Những đứa trẻ thật đáng thương, cha mẹ đã mất, sau đó lại gặp phải thiên tai, tỷ tỷ cũng chết rồi nếu không phải cô đến, có lẽ bọn chúng cũng đã chết từ lâu rồi.

    Mưa dần tạnh, trong không khí có mùi bùn đất. Tương lai, cô phải thật cố gắng để những đứa trẻ này có cái ăn cái mặc.

    Sáng hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, Lư Tiếu đã nhóm lửa, thức ăn hôm qua đã hết, cô lấy lá bọc cho mỗi đứa hai cái trứng rồi nướng lên. Nhìn ngọn lửa, ai nấy đều nuốt nước bọt. Thực sự muốn ăn..

    Lư Cẩm Tân liếm liếm đôi môi khô khốc "Tỷ, chúng ra phải đi tiếp sao?"

    Nghe vậy, Lư Tiếu trả lời "Không đi nữa, chúng ta sẽ ở đây, xây một cái lán. Tỷ sẽ đi săn bắn, chúng ta sẽ không chết đói nữa"

    Nếu mà thực sự sẽ chết đói trong thế giới xuyên không, chắc chắn cô sẽ bị cười nhạo mất.

    Sau khi nghe tin không đi nữa, bọn trẻ đều lộ ra vẻ mặt vui mừng vì chúng không còn sức để đi nữa. Nhất là hai ngày nay, chúng đã được no bụng nên đã suy nghĩ nhiều chuyện nữa.

    "Thật tốt" Lư Cẩm Tân nhìn cô với một nụ cười, cô nhóc thật khao khát về tương lai. Cô nhóc tin rằng mọi thứ sẽ tốt hơn và bọn họ sẽ không phải chết đói rồi. Cô phải lớn thật mau để phụ giúp tỷ tỷ.
     
  9. NghiênNghiên

    Bài viết:
    0
    Chương 8: Tỷ tỷ trở thành ca ca

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trứng rất nhanh đã chín. Khi mở lá ra, mùi thơm lan ra bốn phía.

    "Oa, thơm thật đấy" Lư Kim Ngưu nhỏ tuổi nhất nhìn chầm chầm vào quả trứng nuốt nước miếng. Hai ngày qua, cậu nhóc đã ăn rất ngon, thậm chí cậu còn rất trông chờ tới lúc được ăn. Chưa bao giờ cậu biết được ăn uống lại sung sướng đến vậy.

    Nhìn mấy đứa trẻ như vậy, Lư Tiếu đưa cho mỗi đứa hai quả trứng, cô chỉ giữ lại một quả cho mình.

    "Tỷ, sao tỷ chỉ ăn một quả vậy?" Lư Cẩm Tân thấy cô chỉ ăn có một quả trứng nên hồi lâu vẫn chưa ăn. Hai đứa trẻ còn lại cũng ngừng ăn nhìn cô.

    "Muội ăn đi, tỷ không đói" Cô thật sự không thể ăn khi nhìn bọn trẻ không có gì để ăn. Cô nghĩ bản thân phải nhanh chóng đi săn để có nhiều thức ăn hơn duy trì sức mạnh của bản thân.

    Thấy vậy, Lư Cẩm Thành nói "Tỷ, tỷ hai quả trứng đi, đệ có thể ăn một quả, đệ không đói". Nói rồi cậu lấy một quả trứng đưa cho cô.

    Thấy vậy, Lư Kim Ngưu nhỏ tuổi nhất cũng đưa một quả trứng qua "Tỷ, tỷ ăn đi, đệ không đói"

    Nhìn những đứa nhỏ hiểu chuyện như vậy, cô thở dài nói "Ăn đi, tỷ không đói, nếu không ăn tỷ sẽ tức giận"

    Những đứa trẻ càng hiểu chuyện cô càng thấy đau lòng.

    Sau đêm hôm qua, giờ trời quan mây tạnh, cô dẫn mấy đứa nhỏ tới chỗ đất trống hôm qua cô nhìn thấy. Địa thế không thấp, có sông nhỏ chảy qua khoảng 20m rất thuận lợi.

    "Bọn đệ sẽ ở đây nhặt củi, tỷ sẽ đi làm việc khác"

    Việc khác đó Lư Tiếu cũng không nói, mấy đứa nhỏ cũng không hỏi mà vui vẻ đi nhặt củi. Thấy bọn trẻ đã đi, cô nhặt mấy cây chết gần đó và làm thành khung đơn giản hình chữ A. Sau khi làm xong hai cái khung, cô lấy thêm một cái cây để làm xà ngang. Một cái lán nhỏ đơn giản đã xong.

    Lư Tiếu lau mồ hôi trên trán, cô cũng không mệt lắm, dù sao cô có nhiều sức lực, nhưng buổi trưa nắng gắt đến mức không chịu nổi.

    Ngồi nghỉ được một lúc thì cô nghe tiếng mấy đứa nhỏ đã trở về với một bó củi trên tay.

    Khi nhìn thấy cái khung, tất cả đều tò mò chạy lại.

    "Tỷ, đây là cái gì?" Lư Cẩm Tân đi loanh quanh, bởi vì nó chỉ là cái khung nên cô không biết đó là gì.

    Lư tiếu cười và nói "Đây là cái lán, chúng ta sẽ ở đây sẽ không bị lạnh nữa"

    Dù thế nào đi nữa, ở đây có thể che mưa tranh gió, mọi người có thể ở cùng nhau, đó chẳng phải là nhà sao!

    Nghe thấy thế mấy đứa trẻ đều ngạc nhiên

    "Thật sao, đây là nhà của chúng ta" Lư Cẩm Tân rất vui vẻ, không cần biết đó là gì, miễn là có thể ở trong đó thì đó chính là nhà rồi.

    Lư Tiếu gật đầu "Bọn đệ tiếp tục nhặt củi, tỷ sẽ tiếp tục làm"

    Ba đứa nhỏ rất vui vẻ, rốt cuộc không phải đi nữa, bọn chúng đã có nhà rồi. Nhìn thấy bọn chúng vui vẻ như vậy, cô cũng rất vui, cô không muốn cứ tiếp tục đi như vậy nữa.

    "Tỷ, đệ sẽ giúp tỷ, đệ lớn rồi" Lư Cẩm Thành muốn ở lại vì đây là công việc cần nhiều sức lực. Cậu cũng đã 12 tuổi, không có cha mẹ bên cạnh, cậu phải có trách nhiệm với gia đình.

    Nghe vậy, Lư Tiếu ngạc nhiên nhìn cậu "Đệ vẫn còn nhỏ, tỷ sẽ bảo vệ đệ"

    "Không được, đệ là nam nhân, đệ phải bảo vệ tỷ" Lư Cẩm Thành rất nghiêm túc. Cậu biết Lư Tiếu không dễ dàng, trong thời gian này bọn họ đã không ăn uống gì, dựng lán sẽ mất rất nhiều sức lực. Mỗi lần thấy bóng dáng bận rộn của cô, cậu lại hận bản thân không có năng lực để giúp đỡ. Cậu đọc sách mấy năm nay, vậy mà cũng không thể bảo vệ được gia đình này.

    Nhìn hai mắt cậu đỏ hoe, tâm trạng Lư Tiếu rất phức tạp, cô biết cậu muốn thật mau lớn để giúp đỡ cô nhưng hiện thực không cho phép.

    "Từ nay tỷ sẽ là ca ca của đệ, tiểu Thành không cần lo lắng, ca sẽ cho đệ cuộc sống tốt hơn" Cô sốt sắng nói.

    "Ca ca?" Lư Cẩm Thành khó hiểu, "Tỷ tỷ là ca ca?"

    "Đúng vậy, sau này các đệ phải gọi tỷ tỷ là ca ca" Lư Tiếu nghiêm túc nói "Chúng ta nhất định sẽ bị bắt nạt, tỷ sẽ là ca ca bảo vệ các đệ, sau này các đệ phải xem tỷ như nam nhân"

    "Khi nào cuộc sống tốt hơn, chúng ta sẽ trở lại như trước"

    Cô đã suy nghĩ rất lâu, trong thời đại này, nữ nhân có thể xuất đầu lộ diện nhưng là một nam nhân sẽ thuận lợi hơn.

    Nghe cô nói, bọn trẻ rất bối rồi không biết chuyện gì đang xảy ra.

    "Làm sao được.." Lư Cẩm Tân không hiểu tại sao tỷ tỷ lại biến thành ca ca.

    "Tiểu Tân nghe lời tỷ" Lư Cẩm Thành không nhịn được mà dừng lời cô nhóc. Dù sao thì gia đình cần có một người lớn, Cô nhóc còn quá nhỏ để hiểu được. Mặc dù Lư Tiếu là nữ nhân, nhưng cô cũng cao hơn cậu một cái đầu, có thể giả làm người lớn được.

    Lư Tiếu liếc nhìn cậu một cái, đứa nhỏ này thật hiểu chuyện. Trẻ con ở thời cổ đại tương đối trưởng thành sớm, đứa trẻ này chỉ mới 12 tuổi nhưng cũng đã hiểu rất nhiều chuyện như những đứa trẻ 17 18 tuổi ở hiện đại.

    "Được rồi đi thôi, ca ca phải làm tiếp rồi" Lư Tiếu cười nói.

    Nghe tới lời này, ba đứa trẻ mỗi đứa một nét mặt khác nhau. Đặc biệt, cậu nhóc Lư Kim Ngưu lại không hiểu tại sao tỷ tỷ lại là ca ca rồi?

    Nó thấy rất kỳ lạ..

    Nhìn thấy mấy đứa trẻ rời đi, Lư tiếu lại đi tìm những cây có cành lá tươi tốt, sau đó dựng lên cái lán để tránh gió. Trên thực tế nó không cản được nhiều gió lắm, nên cô phải gia cố nó bằng cách trét thêm đất sét và rêu vào những chỗ trống.

    Ít nhất vào mùa đông sẽ không có nhiều gió lọt vào. Qua mùa đông, bọn họ có thể xây nhà lớn hơn rồi..
     
    Ánh ThiênnMèo A Mao Huỳnh Mai thích bài này.
  10. NghiênNghiên

    Bài viết:
    0
    Chương 9: Lán

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lư Tiếu bận rộn suốt một ngày, mấy đứa nhỏ cũng thu thập được không ít củi, nhưng ít nhất phải thêm ba bốn ngày nữa mới đủ. Mùa đông cần rất nhiều củi để sưởi ấm, do đó ba đứa trẻ cần làm việc nhiều hơn.

    Buổi chiều, Lư Tiếu không nghỉ ngơi, quay đầu đi vào trong rừng. Hôm nay bọn họ chưa ăn gì khác, nên cô cần phải săn thêm một ít con mồi.

    Đi một lúc lâu, cô không tìm thấy gì khác, chắc là do trời mưa nên động vật đã chạy hết, nên cô chỉ thấy có vài con rắn đang đu đưa trên những cành cây. Tuy nhiê, Lư Tiếu không đặc biệt thích ăn rắn, nên chúng trực tiếp bị bỏ qua.

    Khi đi đến gần sông, cô quan sát một lúc thì thấy dưới sông có mấy con cá nhưng chúng quá nhỏ.. Cuối cùng không còn cách nào khác nên cô lấy từ không gian ra một con cá nặng chừng 3 cân, làm sạch rồi đem về nướng.

    Không có con nồi nấu ăn, xem ra vẫn là nên mau chóng vào thành. Sau khi nướng cá lên, cô chỉ ăn có hai miếng rồi thôi. Bởi vì cô có không gian nên ngẫu nhiên cô cũng có thể ăn một cái bánh hấp hay gì đó, còn mấy đứa trẻ thì không thể.

    Nghĩ vậy, thấy ba đứa nhỏ đã ăn xong, cô nói "Ngày mai ca sẽ vào thành, các đệ tốt nhất là ở yên đây không nên đi đâu cả, ca sợ rằng sẽ có nguy hiểm"

    Lúc này, ai biết có người xấu hay không, cô rất lo lắng nếu dẫn mấy đứa trẻ theo lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao.

    "Tỷ.. Ca ca, chúng ta không thể vào thành đâu" Lư Cẩm Tân do dự.

    Ca ca gì chứ, rõ ràng là tỷ tỷ mà..

    Cô nhóc liên tục gọi sai cả một buổi chiều nhưng đã được Lư Cẩm Thành sửa lại, nên phải từ từ thay đổi.

    "Tiểu Tân, nghe lời ca ca" Lư Cẩm Thành không nhìn ra biểu cảm gì trên mặt. Cậu biết rằng để được vào thành là không dễ dàng, nhưng cậu sẽ ủng hộ tỷ vì cậu không thể làm được điều đó.

    Đứa trẻ nhỏ nhất, Lư Kim Ngưu thì đã ngủ rồi, cậu nhóc rất mệt vì phải đi kiếm củi cả ngày.

    Nhìn hai đứa trẻ, Lư Tiếu nói "Đừng lo, các đệ cứ ngoan ngoãn chờ ca về"

    Dù sao bây giờ đã quyết định rồi, cô nhất định phải vào thành. Chưa nói đến chuyện khác, trước tiên cô phải sắp xếp mền bông và nồi.

    Bây giờ trời vào đêm đã bắt đầu lạnh, người lớn có thể ngủ trên cỏ khô nhưng còn đứa nhỏ như Lư Kim Ngưu thì không thể chịu được.

    Vào đêm, hai đứa nhỏ không ngủ được, chúng nhìn những cành cây trên nóc lán và cảm nhận hơi thở của người bên cạnh, chúng cảm thấy thật nhẹ nhõm.

    Sau khi vào ngủ trong lán cô mới phát hiện nó quá nhỏ cho 4 người và một đống lửa, nếu vào mùa đông đốt lửa trong lán sẽ có thể bị hỏa hoạn, còn nếu không đốt chắc cả nhà sẽ bị đóng băng mất.

    Ngày mai cô còn có việc phải làm nên Lư Tiếu dứt khoát nhắm mắt ngủ, ngày mai sẽ suy nghĩ tiếp.

    Trời sáng, Lư Tiếu nướng mấy quả trứng còn lại cho mấy đứa trẻ ăn rồi dặn dò

    "Ca ca đi vào thành, chiều tối ca sẽ trở lại" Cô nhìn cái lán, tuy có chút tồi tàn, nhưng dù sao cũng là nhà.

    "Dạ, đệ biết rồi, ca ca" Lư Kim Ngưu dường như rất thích cách xưng hô này, cậu nhóc là người đầu tiên có thể thích ứng được.

    Lư Cẩm Tân liếc nhìn đệ đệ có chút bất lực.

    "Ca ca, đừng lo lắng, đệ sẽ chăm sóc muội muội, đệ đệ" Lư Cẩm Thành tuy có chút khó xử nhưng cũng bắt đầu thích ứng..
     
    Ánh ThiênnMèo A Mao Huỳnh Mai thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...