Đam Mỹ [Edit] Luân Hồi Chi Dạ - Tử Giới

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Thanh Trúc, 7 Tháng chín 2021.

  1. Thanh Trúc

    Bài viết:
    6
    LUÂN HỒI CHI DẠ

    Thể loại: Đam mỹ, võng du

    Tác giả: Tử Giới

    Edit: Mẫn Muội Muội

    [​IMG]

    Văn án:

    Ngô Dĩ luôn thầm mến vị học trưởng Nhạc Thư Thần của mình..

    Luân hồi chi dạ là phần hậu truyện của bộ truyện Trốn thoát mật thất vô hạn của tác giả Tử Giới.

    Năm 2045, game thực tế ảo "Luân hồi chi dạ" ra đời gây nên một cơn sốt lớn trên toàn cầu. Ngô Dĩ, một trạch nam chuyên viết văn trong một lần nhìn thấy nam thần của mình mua một khoang trò chơi "Luân hồi chi dạ" đã quyết định sẽ nắm lấy cơ hội trong game để đến gần hơn với Nhạc Thư Thần.

    Link góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm edit của Mẫn Muội Muội
     
    Last edited by a moderator: 7 Tháng chín 2021
  2. Đăng ký Binance
  3. Thanh Trúc

    Bài viết:
    6
    CHƯƠNG 1: TÂN THỦ THÔN (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngô Dĩ vẫn luôn thầm mến vị học trưởng tên Nhạc Thư Thần, người mà không chỉ nghe tên đã thấy toát lên khí chất thư hương thanh nhã, đến con người cũng vô cùng ôn nhu, phẩm cách lại còn cao thượng. Mái tóc ngắn điển trai cùng dáng người cao, thon gọn, tuy không thể gọi là đệ nhất mỹ nhân, nhưng tuyệt đối cũng là hạc trong bầy gà. Có thể nhìn ra sức hút của vị học trưởng này dựa trên mức độ được tỏ tình từ khi hắn vào trường cho đến tận khi tốt nghiệp.

    Ngô Dĩ thầm mến vị học trưởng này nhiều năm, có lẽ từ khi vào trường đã bắt đầu tương tư người ta rồi.

    Chẳng qua, ở thời điểm đó, tuy rằng cậu cùng Nhạc Thư Thần học chung một học viện, nhưng chuyên ngành của hắn lại là âm nhạc, cụ thể là học violon. Ngô Dĩ chính là trong ngày hội đón tân sinh viên, nhìn thấy hắn dáng người tuyệt mỹ, đứng ở trên sân khấu đàn violon. Đàn trong tay hắn dường như có ma thuật thần kỳ nào đó, khiến Ngô Dĩ dường như bị mê hoặc.

    Thế là tại một khắc đó, Ngô Dĩ liền trở thành con ma nhất quyết chỉ treo cổ trên một cành cây duy nhất, còn là dạng phải treo cả trăm năm mới chịu thôi, từ khi nhập học đến lúc tốt nghiệp, thậm chí tốt nghiệp được một năm vẫn chỉ tâm tâm niệm niệm một mình học trưởng Nhạc Thư Thần.

    Nhưng Ngô Dĩ bản tính nhát gan lại yếu đuối, hơn nữa lại vô cùng hướng nội, diện mạo cũng chỉ thuộc tầm trung, cậu thầm mến người ta năm năm, kết quả người ta cũng chỉ biết mình có một vị học đệ tên Ngô Dĩ, trừ cái đó ra thì cái gì cũng không còn.

    Xã hội hiện đại năm 2045, mọi người đối với đồng tính luyến ái đã có sự bao dung nhất định, pháp luật trong nước cuối cùng cũng thuận lợi thông qua luật kết hôn đồng giới. Tuy rằng đã được pháp luật chấp thuận, nhưng cũng không có nghĩa là mọi người đều có nhận thức cởi mở như vậy.

    Thời điểm Ngô Dĩ biết được kỳ thực vị học trưởng kia đã quen qua vài người bạn gái, Ngô Dĩ liền cho rằng hắn chân chính là trai thẳng hàng thật giá thật, vì vậy tâm tình cảm mến lại càng không thể nói ra thành lời. Cậu chỉ dám đứng ở xa xa, nhìn Nhạc Thư Thần tham gia nhạc hội, ngày ngày đến trường nghe hắn luyện đàn trong phòng tập, nhìn hắn tham gia các cuộc thi đấu, nhìn hắn một bước lên mây, dần dần bước lên vũ đài nghệ thuật quốc tế.

    Mà Ngô Dĩ, chỉ có thể đứng ở dưới khán đài, trong một góc nhỏ cách hắn xa thật xa, nhìn người trong lòng càng ngày càng rời xa mình.

    Ngô Dĩ rất rõ ràng, chính mình chẳng qua chỉ là một trong những người yêu thích hắn mà thôi, cơ hội để cậu lọt vào mắt nam thần là quá mức xa vời, cho nên từ đầu cũng không ôm bất cứ hy vọng gì.

    Cậu chỉ yên lặng thầm mến rồi lại thầm mến, cứ vậy mà trôi qua một năm, ba năm rồi năm năm. Dự định đến một ngày nào đó có lẽ chính mình sẽ tỉnh ngộ, sẽ phát hiện kết quả hoàn toàn là vô vọng, sau đó cũng sẽ buông bỏ phần cảm tình đã từng khắc cốt ghi tâm, lưu luyến si mê này trong thầm lặng.

    Trong suốt những ngày tháng sau này, Ngô Dĩ đại bộ phận thời gian đều đang học cách để chính mình có thể quên đi Nhạc Thư Thần.

    Sau khi tốt nghiệp đại học, công việc của Ngô Dĩ cũng không đặc biệt thuận lợi.

    Sinh viên tốt nghiệp thật sự quá nhiều, thậm chí tặng không cũng chưa chắc đã có nơi nhận, đến cả công nhân chuyển gạch ở công trường cũng ngại nhận vì không đủ sức lực. Ngô Dĩ thay đổi vài công việc, đều không làm vừa lòng được nhiều người. Tuy rằng cũng có một bộ phận đồng nghiệp hợp tính, nhưng đại đa số vẫn chính là ghét bỏ tính hướng nội của cậu. Ngô Dĩ cũng không phải dạng có năng lực công tác cao siêu gì, liền trở nên không có trọng lượng, chỉ cần các vị lãnh đạo tìm được người mới, sẽ lập tức đá Ngô Dĩ đi.

    Chuyên ngành đại học của Ngô Dĩ chính là loại nghe thì có vẻ rất vĩ đại, trên thực tế lại không có mấy phần thực dụng. Tóm lại, ra xã hội lăn lộn hai năm, chuyên ngành không đúng, vẫn chỉ như sinh viên mới ra trường, chật vật loay hoay đổi nghề.

    Công việc không thuận lợi khiến Ngô Dĩ cảm thấy thập phần nôn nóng bất an, lúc nhàn rỗi cần phát tiết cảm xúc sẽ lên mạng, tìm một ít sảng văn người khác viết để đọc. Cậu tìm được một trang web tên "Đỉnh Phong", kết quả bên trong lại là một đám văn ngựa đực, tay trái một em tay phải một em, từ nữ vương đến nô tỳ, thuận tay là đều thu cả vào hậu cung. Nội dung ba chấm, đến cả hành văn cũng thật sự khiến Ngô Dĩ cạn lời, so với học sinh tiểu học còn có phần không bằng.

    Ngô Dĩ phẫn nộ không thôi, thầm nghĩ văn học mạng bây giờ đều là cái dạng này hay sao. Vì thế, cậu liền bắt tay vào sưu tầm một số tác phẩm đam mỹ của các tác giả nữ để đọc. Nhưng lần này, ngoài ý muốn lại khiến cậu càng thêm phẫn nộ chính là, nữ tác giả hành văn không tồi, tiết tấu cũng không sai, vì cái lông gì, lại sinh ra các loại tra công tiện thụ như này.

    Các loại tra công ngược thụ đến nghiện, máu chó văng tứ tung khiến Ngô Dĩ hận không thể ụp cái xô đựng máu mình vừa nôn ra lên đầu, vậy mà bên này, thụ vẫn một mực chung tình, thậm chí thiếu điều moi cả tim ra dâng vào tay của công, khiến Ngô Dĩ càng thêm bất lực.

    Tra công tiện thụ thôi cũng được đi, ngược thụ đến trời long đất lở, thảm không nỡ nhìn rồi cuối cùng cho HE là thế quái nào, chơi cậu phải không?

    Ngô Dĩ vốn dĩ lên mạng đọc truyện phát tiết tâm trạng, định để cho bản thân thoải mái, kết quả bị chọc tức đến nỗi thận cũng đau âm ỉ. Vì thế trong cơn giận dữ, cậu liền thức suốt đêm viết một áng văn đam mỹ ngược công đến đầu rơi máu chảy, kết quả đăng lên Tấn Giang lại ngoài ý muốn mà đại bạo.

    Cứ như vậy, Ngô Dĩ vốn đang mờ mịt tìm công việc liền kỳ quái mà tự nhiên bước cả cái thân lên con đường sáng tác đam mỹ.

    Trên thực tế, Ngô Dĩ nổi tiếng thật sự chính là dẫm phải vận may, bởi vốn dĩ kinh nghiệm cũng như vốn từ của cậu nói thế nào cũng không thể so được với các lão làng trong nghề. Tuy rằng ngay tác phẩm đầu tay đã thành công, giúp cậu kiếm được một khoản nhuận bút không tồi, nhưng các tác phẩm kế tiếp lại không được như mong đợi, cứ thế cứ thế, lại khiến cậu rơi vào tình trạng nổi cũng không đúng mà không nổi cũng không chính xác, nửa nạc nửa mỡ, nửa chết nửa sống.

    Ngay tại thời điểm Ngô Dĩ cảm thấy bản thân lại sắp thật bại, bỗng nhiên một ngày lướt Weibo lại vô tình nhìn thấy nam thần của mình phát một cái Weibo mới: "~ (≧▽≦) /~mua được rồi a, vui quá đi", thuận tiện còn đăng cả một tấm ảnh.

    Ngô Dĩ phát hiện, nam thần Nhạc Thư Thần, người hiện tại đã trở thành ngôi sao mới trong làng diễn tấu violon, thế nhưng lại đi mua một khoang trò chơi thực tế ảo đang nổi tiếng toàn cầu "Luân hồi chi dạ". Tấm ảnh trên weibo, vừa hay chính là ảnh của khoang trò chơi này, một cái khoang màu trắng như hình quả trứng.

    Ngô Dĩ thực chất không quá có hứng thú với game, đối với những loại trò chơi lưu hành trên mạng như thế này cũng không có được mấy phần quan tâm. Nhưng trò chơi thực tế ảo tên "Luân hồi chi dạ" này, thật sự là quá nổi, nổi đến độ toàn bộ các game thủ đều cuồng nhiệt mà theo đuổi.

    Bởi vì thời điểm trò chơi này bắt đầu chính thức phát hành tại các quốc gia khác nhau, lại bắt đầu bán các khoang trò chơi cho người dùng, tất cả các tin tức trên mạng, các phương tiện truyền thông đều bị nó chiếm đóng.

    Mỗi ngày đều thấy các diễn đàn, trang web bị chiếm đóng bởi các bình luận của người chơi khiến Ngô Dĩ cho dù không thích chơi game cũng đại khái hiểu được đôi ba điều.

    Nghe nói "Luân hồi chi dạ" vốn là từ một phòng làm việc vô danh sáng tạo ra, hơn nữa, tựa hồ cũng không phải là công ty lớn, nhân số cũng chỉ trên dưới mười một, mười hai người.

    Không biết phòng làm việc nhỏ như vậy đã làm thế nào, bởi vì trò chơi đó thực sự chính là lần đầu tiên trong lịch sử tạo nên khái niệm gọi là "người chơi toàn cầu", người chơi thông qua một số linh kiện khiến cho toàn bộ cảm quan đều như lạc vào một thế giới do trò chơi dựng nên, ở đó đề cập đến y học, trò chơi, các ngành sản xuất.. Quy mô cùng tương quan giữa thực nghiệm với lý luận này, một phòng làm việc nho nhỏ căn bản không thể gánh nổi lượng công việc khổng lồ này.

    Nhưng vấn đề chính là, một phòng làm việc nhỏ như vậy, lại thật sự làm thành công một trò chơi nổi tiếng toàn cầu, hơn nữa còn lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai công chiếm toàn bộ thị trường. Trong lúc nhất thời, bất luận già trẻ gái trai, bất kể trình độ nào đều đặt sự chú ý lên trò chơi này.

    Trò chơi này lúc ban đầu khi tung ra bản chơi thử đã khiến người chơi khen không dứt miệng, tất cả đều cảm thán đây chính là "trò chơi trải nghiệm chân thật nhất" mà họ từng chơi, quả thật giống như thật sự xuyên qua một thế giới khác. Quả thật không biết phải hình dung thế nào về độ hot của trò chơi này.

    Đương nhiên, trò chơi này nổi tiếng nhanh chóng cũng khiến cho một bộ phận cảm thấy nguy cơ, bắt đầu xuất hiện một loạt công kích, tất cả các phát biểu đều nhằm vào tính an toàn tính mạng của "Luân hồi chi dạ" đối với người chơi. Họ nghi ngờ liệu trò chơi này có ảnh hưởng đến tâm lý hoặc sinh lý của người chơi hay không, liệu có phát sinh những nguy hại về thân thể cho người chơi không? Thậm chí, còn có nhiều phỏng đoán quá đáng hơn như nói rằng trò chơi này sẽ gây ra những tổn hại cho nhân thân của người chơi, phòng làm việc kia chính là muốn lợi dụng trò chơi này để "bắt cóc" người chơi, họ cho rằng, trò chơi này chính là "Tên cướp ảo".

    Đương nhiên, các loại ngôn luận cực đoan, mắng chửi như thế này hoàn toàn không có ảnh hưởng đối với Ngô Dĩ, hắn chỉ là một trạch nam an an tĩnh tĩnh viết tiểu thuyết thôi. Thế nhưng vào ngày hôm đó, khi cậu nhìn thấy nam thần nhiều năm của mình cư nhiên lại đi mua một khoang trò chơi "Luân hồi chi dạ", lại khiến cho sự nôn nóng bất an trong lòng hắn nổi lên một tầng lại một tầng.

    Cậu đột nhiên có một ý tưởng mới.

    Ngô Dĩ đã rất lâu không được gặp nam thần, từ khi nam thần trở thành một nhà diễn tấu violon có tiếng tăm, Ngô Dĩ liền phát hiện chính mình trong lúc bất tri bất giác đã cách nam thần của mình rất xa. Khoảng cách đó không còn là xa như đỉnh núi nữa mà đã trực tiếp biến thành vực sâu vạn trượng, sâu không thấy đáy. Phía dưới weibo của nam thần vĩnh viễn đều là tràng cảnh các nàng quỳ liếm, mong chờ nam thần đến yêu các nàng, hay thậm chí là sinh con cho nam thần, tóm lại chính là từ bỏ liêm sỉ trước nhan sắc của nam thần.

    Ngô Dĩ thật sự là không có mặt mũi để làm ra chuyện không có tiết tháo như vậy, chỉ đành yên lặng mở weibo, yên lặng nhấn like, yên lặng để lại bình luận sau đó thoát khỏi ứng dụng, vào kho ảnh điện thoại, nhìn tấm ảnh chung duy nhất cậu chụp chung với Nhạc Thư Thần khi tham gia diễn đàn trao đổi ở trường đại học, lặng lẽ chảy nước miếng.

    Thật ra, Ngô Dĩ có cả số điện thoại của nam thần, đến QQ cũng đã thêm. Thời đại học bọn họ có một diễn đàn trao đổi học thuật, ngẫu nhiên Ngô Dĩ cũng có thể thấy nam thần trao đổi một số vấn đề trên diễn đàn. Thế nhưng Ngô Dĩ, đến cả dũng khí gửi một tin nhắn QQ cho nam thần cũng không có.

    Bọn họ chẳng qua chỉ là những người xa lạ có phương thức liên hệ của nhau mà thôi.

    Ngô Dĩ rất lâu trước kia vốn dĩ là chuẩn bị thật tốt để đem đoạn tình cảm vô vọng này đi mai táng vĩnh viễn. Cậu biết rõ mình nhát gan lại yếu đuối, đến cả một bước đầu tiên để rút ngắn khoảng cách cũng không có biện pháp bắt bản thân tiến lên, ưu điểm duy nhất chỉ có sự tự hiểu bản thân, biết rõ chính mình thấy sự quá đỗi bình thường, vì thế sẽ không miễn cưỡng đi làm những chuyện khiến bản thân trở thành trò cười.

    Nhưng nếu là ở trong trò chơi.

    Nếu như ở trong một trò chơi giả thuyết lại chân thật, một trò chơi hoàn toàn không liên quan đến những gì hiện thực Ngô Dĩ đang có, ở đó, toàn bộ đều là người chơi tự do phát huy sở trường, không bị bất cứ xiềng xích nào trói buộc.

    Cậu có phải có thể tự tin mà nắm lấy cơ hội này hay không?
     
  4. Thanh Trúc

    Bài viết:
    6
    CHƯƠNG 2.1: TÂN THỦ THÔN (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngô Dĩ rất nhanh liền sinh ra ý muốn mãnh liệt muốn cùng nam thần của mình chơi "Luân hồi chi dạ", cậu nghĩ, có thể thông qua trò chơi này để tiếp cận nam thần. Đương nhiên, Ngô Dĩ cũng không ôm quá nhiều hi vọng, nhiều nhất cũng chỉ mong có thể được nói chuyện cùng nam thần.

    Ngô Dĩ trầm mặc lại hướng nội, nói chuyện cũng không quá lưu loát. Đại khái chính vì nguyên nhân này, từ nhỏ đến lớn cậu đều bị bạn học khi dễ. Tuy rằng thực trầm mặc, nhưng tính cách của cậu vẫn tương đối cứng rắn, người khác khi dễ cậu, cậu cũng không để trong lòng, ít nhất trưởng thành rồi cũng không mang tâm lý báo thù xã hội gì đó. Chính xác mà nói, Ngô Dĩ được coi như là một người vừa trầm mặc lại lạnh lùng.

    Bởi vì không đem sự khi dễ của người khác để trong lòng, nên tự nhiên cũng không để ai trong lòng.

    Nhạc Thư Thần có lẽ là ngoại lệ duy nhất, tuy rằng Ngô Dĩ cũng không hiểu lắm chính mình vì sao lại thích hắn, chẳng qua, nếu đã thích rồi, Ngô Dĩ cũng không thể trong một khắc liền thoải mái mà buông bỏ, tuy rằng Ngô Dĩ vẫn luôn một mực khuyên chính mình buông tay, nhưng sâu trong nội tâm kỳ thật cậu vẫn mơ hồ ôm một chút hi vọng xa vời.

    Chính vì ôm một chút hi vọng xa vời như thế, lại tạo thành ý tưởng lớn mật trong hiện tại. Hơn nữa, cậu rất nhanh liền biến ý tưởng thành hành động. Cậu mở diễn đàn trao đổi thời đại học, sau đó bắt đầu từ trong đống bình luận tìm được nick name của học trưởng. Nguyên nhân là do trước đây, Ngô Dĩ đã từng thấy qua học trưởng cùng người khác thảo luận về "Luân hồi chi dạ" trên diễn đàn.

    Ngô Dĩ rất nhanh liền tìm được bình luận thảo luận của học trưởng. Hắn dường như từ sớm đã có ý định trở thành người chơi của "Luân hồi chi dạ", hơn nữa cả chức nghiệp cũng đã chọn, tựa hồ chính là cung thủ. Chủng tộc xác định là Tinh linh tộc, chỉ có ID trò chơi là vẫn chưa thể xác minh.

    Vừa hay, những thứ Ngô Dĩ muốn biết cũng chỉ có vậy. Cậu chính là muốn tìm hiểu xem nam thần muốn chơi chức nghiệp cùng chủng tộc gì, như vậy, Ngô Dĩ có thể khi tham gia trò chơi cũng lựa chọn được chủng tộc giống với nam thần.

    Ngô Dĩ sau khi biết được chủng tộc của nam thần, liền bắt đầu lên mạng tìm hiểu thông tin về "Luân hồi chi dạ", cụ thể như các chức nghiệp trong trò chơi, hay đặc điểm của các chủng tộc, người mới nhập môn như thế nào.. Quan trọng nhất chính là phải đi đâu để mua khoang trò chơi, giả cả bao nhiêu, có gì cần chú ý khi mua hay không..

    "Luân hồi chi dạ" là một game tương đối truyền thống mang phong cách ma mị phương Tây, ở trong trò chơi, người chơi có thể lựa chọn năm chức nghiệp cũng thực truyền thống bao gồm chiến sĩ, cung thủ, pháp sư, thích khách và mục sư.

    Trừ chức nghiệp, "Luân hồi chi dạ" còn có bảy chủng tộc để chọn, phân biệt là Nhân tộc bình thường nhất nhưng cũng toàn diện nhất, Tinh linh tộc linh mẫn nhất, Nhân thú tộc sức mạnh cường đại nhất, Long tộc hung hãn nhất, Vong linh tộc đại diện cho tử vong, Thần tộc đại diện cho thần thánh, Ma tộc đại diện cho tà ác.

    Các chủng tộc này cũng có điểm đặc thù, tỷ như Tinh linh tộc chỉ có thể chọn chức nghiệp pháp sư hoặc thích khách, tỷ như Nhân thú tộc chỉ có chức nghiệp chiến sĩ, Long tộc chỉ có chiến sĩ và pháp sư, Vong linh tộc chỉ có pháp sư, Thần tộc chỉ có mục sư, Ma tộc chỉ được chọn chiến sĩ hoặc mục sư.

    Trong tất cả, chỉ có Nhân tộc có thể tự do lựa chọn cả năm chức nghiệp.

    Đương nhiên, từ những thông tin mà Ngô Dĩ tìm hiểu được, cậu cảm thấy thực thú vị chính là, trong cái trò chơi bối cảnh ma quái huyền huyễn này, Ma tộc tà ác ấy vậy mà lại có cả chức nghiệp mục sư.

    Càng thêm thú vị chính là, trên website chính thức của trò chơi này, có một câu chuyện cũ, đại khái chính là kể về Ma tộc tàn ác như thế nào, đã làm bậy ra sao, giết người cướp của không chuyện ác nào không làm, thậm chí còn khống chế Vong linh tộc hòng phá hủy cả đại lục, cuối cùng bị Thần tộc thần thánh và chính nghĩa dẫn đầu các chủng tộc khác đánh bại. Sau đó, Thần tộc đã đem Ma tộc phong ấn tại một địa phương quỷ quái có tên Ma giới.

    Ngô Dĩ sở dĩ xem đoạn chuyện xưa nhìn mở đầu đã biết kết quả này là bởi vì dường như bối cảnh này có liên quan mật thiết đến quyền tự do lựa chọn chức nghiệp và chủng tộc của người chơi.

    Tỷ như trong câu chuyện xưa này, Ma tộc bị Thần tộc phong ấn, vì thế hiện tại trong trò chơi, Ma tộc liền trở thành một chủng tộc ở trong trạng thái không được chọn, nghĩa là người chơi không thể lựa chọn Ma tộc, bởi vì tộc nhân vẫn đang trong trạng thái bị phong ấn, bản đồ Ma giới cùng trong trạng thái không thể vào được.

    Một điểm đáng để nhắc tới nữa chính là, giữa bảy chủng tộc này có đủ loại quan hệ từ đối địch, trung lập đến hữu hảo. Ví dụ như Tinh linh tộc và Nhân thú tộc là trạng thái đối địch, Thần tộc và Ma tộc đương nhiên cũng là quan hệ đối thủ một mất một còn, Vong linh tộc cũng đối địch với Thần tộc nhưng lại là quan hệ hữu hảo với Ma tộc. Thú vị nhất chính là Long tộc cư nhiên lại cũng bảo trì quan hệ đối địch với Thần tộc nhưng đồng thời cũng đối địch với cả Ma tộc.

    Hơn nữa, theo bối cảnh chuyện xưa này tiếp tục phát triển, mối quan hệ giữa các chủng tộc này cũng liên tiếp biến chuyển, trước đó còn đối địch cũng có thể lập tức chuyển sang trạng thái hữu hảo.

    Đương nhiên, mấy cái bối cảnh chuyện xưa này, Ngô Dĩ chẳng qua cũng chỉ tìm hiểu qua một chút. Cậu từ đầu đã sớm quyết định sẽ chọn chủng tộc Tinh linh giống như nam thần của mình để chơi, nói không chừng, ngay cả chức nghiệp cũng sẽ chọn giống với vị kia là cung thủ. Bởi vì trò chơi "Luân hồi chi dạ" này chỉ phân ra khu vực trong nước và ngoài nước, trong nước không có bất cứ hạn định nào về server hay IP, cho nên Ngô Dĩ không cần phải lo lắng không thể theo nam thần đến cùng server, chỉ cần chọn cùng một chủng tộc, bọn họ mặc nhiên sẽ cùng sinh ra ở một điểm giống nhau.

    Nếu đã quyết định sẽ cùng nam thần chơi game, thì việc Ngô Dĩ cần làm kế tiếp chính là mua khoang trò chơi. Trên mạng cũng có trang web chuyên dùng để đặt hàng, nhưng Ngô Dĩ vừa nhìn đến giá cả, trong lòng liền lạnh đi một nửa.
     
  5. Thanh Trúc

    Bài viết:
    6
    CHƯƠNG 2.2: TÂN THỦ THÔN (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khoang trò chơi không phân tốt xấu, giá cả đều thống nhất, một khoang trò chơi nằm ở khoảng ba vạn. Trên cơ bản, số tiền này chính là toàn bộ những gì Ngô Dĩ dành dụm được từ khi tốt nghiệp tới nay.

    Ngô Dĩ cân nhắc giữa tiền tích lũy và nam thần một chút, cuối cùng không chút cốt khi nào mà chọn nam thần, trước mắt đã hiện lên cảnh tượng cậu cùng tiền tích lũy vẫy tay tạm biệt nhau, trong tim dâng lên một cỗ ngột ngạt không nói nên lời.

    Nhưng cậu cuối cùng vẫn là quyết đoán đặt một khoang trò chơi trên trang web.

    Trò chơi này thật sự rất hot, khoang trò chơi cũng theo đó mà có giá trị khác biệt, cho nên tất cả các khoang trò chơi đều cần người chơi trả tiền trước, sau đó cách khoảng một tuần sau, mới có thể giao hàng đến cho Ngô Dĩ. Đến lúc đó sẽ có nhân viên chuyên nghiệp mang khoang trò chơi đến lắp ráp, bố trí hơn nữa, để đảm bảo sức khỏe về tinh thần cũng như thể xác của người chơi, sẽ có nhân viên định kỳ đến kiểm tra và tu sửa.

    Ngô Dĩ ở trên mạng đặt một phần ăn sáng, nhìn thấy số dư tài khoản của mình giống như nước chảy mà trôi vèo vèo, quả thật cảm thấy thương tâm không thôi. Kế tiếp cậu chỉ cần ngồi ở nhà chờ đợi nhân viên tới tận cửa phục vụ, tuy rằng vẫn đau lòng nhưng cũng thể không mang một tia chờ mong. Kỳ thực Ngô Dĩ cũng không có niềm yêu thích gì với game, nhưng vẫn phải công nhận, hiệu quả những tin tức về trò chơi mang lại, quả thật có hiệu quả khá mê người.

    Trong lúc đợi khoang trò chơi được giao tới, Ngô Dĩ vẫn tiếp tục yên lặng chú ý đến động tĩnh của nam thần trên diễn đàn. Đại khái là sau khi mua khoang trò chơi, nam thần đã bắt đầu chơi game rồi, cho nên hắn ở trên diễn đàn cũng không còn hăng say thảo luận, ngược lại gửi lên một số ảnh chụp từ trong trò chơi.

    Dựa theo ảnh chụp, nam thần quả thật đã chọn Tinh linh tộc, trong ảnh, nam thần đứng ở một trước một rừng cây hết sức chân thật, thân cao một mét tám tám, chiều cao này đúng là không khác gì so với hiện thực. Điểm khác chính là hắn tựa hồ có điều chỉnh một chút gương mặt của mình, tuy rằng không khác nhiều, vẫn có bảy tám phần tương tự với ngoài đời thực, nhưng ngũ quan lại lộ ra một cỗ hơi thở dị thường.

    Hơn nữa nam thần trong trò chơi cư nhiên có một mái tóc dài màu xanh thẫm, đôi tai điển hình của Tinh linh tộc, trong mắt cũng chuyển thành màu xanh biếc, mặc trên mình trang phục của cung thủ, trên mặt không có nhiều biểu tình nhưng vẫn như cũ làm cho người ta động tâm.

    Ngô Dĩ bị ảnh chụp của nam thần làm cho điên đảo thần hồn, cậu phóng to ảnh, yên lặng nhìn chằm chằm ảnh chụp nửa ngày. Trên diễn đàn một đống người đang không ngừng soát bình luận, nào là đẹp quá, mê người quá, nào là nam thần em yêu anh, nào là xin ID trò chơi của nam thần.

    Ngô Dĩ kỳ thật cũng định bình luận một chút, nhưng tại khu nhập bình luận do dự nửa ngày, đến một chữ cũng chưa đánh ra được. Ngô Dĩ trước giờ cũng không thường phát ngôn trên diễn đàn trường, số bình luận chỉ đếm trên đầu ngón tay, cảm giác tồn tại cực kỳ thấp. Chỉ sợ có bình luận cũng sẽ trôi đi mất trong vòng một nốt nhạc.

    Ngô Dĩ chỉ có thể thở dài một tiếng, đem ảnh chụp của nam thần tải xuống, thuận tiện cài làm hình nền điện thoại.

    Số người thích hắn trên thế giới này lại tăng thêm rồi.

    Ngô Dĩ vừa nghĩ, vừa nhìn ảnh nền điện thoại là ảnh chụp của nam thần trên màn hình, trong lòng một trận ê ẩm.

    Ước chừng khoảng một tuần sau, khoang trò chơi Ngô Dĩ chờ đợi từ lâu đã được đưa đến tận nhà. Một đội ngũ các tiểu ca ca mặc trang phục đỏ, đội mũ lưỡi trai đỏ đến gõ cửa nhà Ngô Dĩ, xác định địa chỉ cùng với chứng minh thư, sau đó liền đem khoang trò chơi vào lắp đặt. Sau đó nói cho Ngô Dĩ biết một số điểm cần chú ý, phương pháp vệ sinh cũng như ký các loại hợp đồng bảo trì. Xong xuôi lại rất có tố chất mà rút quân.

    Chờ đội lắp ráp đi rồi, Ngô Dĩ ngồi trên giường trong phòng ngủ, nhìn chằm chằm quả trứng lớn bên cạnh chân giường cả nửa ngày, tạo hình so với cái lúc trước nhìn thấy trên weibo của nam thần đúng là độc nhất vô nhị. Khoang trò chơi toát lên hương vị của sự xa xỉ giờ phút này đã chân chân thực thực bày ra trước mặt Ngô Dĩ.

    Nói không kích động thì chính là gạt người, trong ấn tượng của Ngô Dĩ, game đều là dùng bàn phím để chơi, hình thức thao tác cũng tương đối cố định, hình ảnh trên màn hình có chân thật đến mấy cũng khó có thể làm Ngô Dĩ thấy chấn động.

    Nhưng trò chơi này hoàn toàn khác, cho dù Ngô Dĩ vốn là tay mơ, cái gì cũng không quá rõ ràng mà tiêu sái tiến vào trò chơi, cùng đã cảm nhận được trò chơi này hoàn toàn khác biệt. Tựa như các bình luận của người chơi trên mạng, quả thực giống như là xuyên đến một thế giới ma người và thần cùng nhau tồn tại.

    Bởi vì quá mức chân thật, cho nên mọi người đều không thể dùng trải nghiệm như khi chơi các game online khác để hình dung, cũng không thể dựa trên kinh nghiệm chơi game trước đây để đối đãi. Trong trò chơi này, người chơi có thể cảm nhận một cách chân thực tất cả các sự vật.

    Ngô Dĩ chuẩn bị tâm lý thật lâu, cuối cùng hít sâu một hơi, khởi động khoang trò chơi, quả trứng lớn màu trắng liền mở ra một khoảng hình cung, lộ ra bên trong của khoang trò chơi. Bên trong là chỗ vừa đủ để một người nằm thoải mái, sau khi Ngô Dĩ đi vào, cửa khoang liền đóng lại.

    Sau khi cửa khoang đóng lại, Ngô Dĩ phát hiện chính mình giống như bị nhốt bên trong một không gian tối đen, trước mặt rất nhanh liền xuất hiện một màn hình cảm ứng, yêu cầu Ngô Dĩ đặt tay mình lên. Ngô Dĩ liền theo như hướng dẫn đặt tay lên màn hình.

    Chờ Ngô Dĩ đặt tay lên xong, bên trong khoang trò chơi không lớn không nhỏ bắt đầu xuất hiện một âm thanh máy móc, nó bắt đầu thao thao bất tuyệt nói:

    "Khoang trò chơi đã được khởi động, đang xác nhận thân phận người chơi, xác nhận vân tay hoàn thành, xác nhận nhãn cầu hoàn thành, thẩm tra hoàn thành, cảm ơn ngài đã sử dụng, Ngô Dĩ tiên sinh thân mến."

    "Mong ngài chú ý, khoang trò chơi đã xác nhận ngài là người sử dụng duy nhất, trừ ngài, tất cả những người khác đều không thể khởi động. Vì cam đoan bảo vệ tính mạng cũng như sức khỏe tinh thần của ngài nên trong quá trình tham gia trò chơi, hệ thống sẽ theo dõi các tình huống thân thể của ngài, một khi vượt quá phạm vi chịu đả kích hoặc thân thể cũng như tinh thần của ngài xuất hiện bất thường, hệ thống sẽ cưỡng chế ngừng quá trình tham gia trò chơi của ngài."

    "Nếu ngài còn có vấn đề gì khác, trò chơi sẽ cung cấp cho ngài một tinh linh cố vấn, sẽ giúp ngài giải đáp một số vấn đề nan giải hoặc tùy thời nhắc nhở ngài thời gian logout khỏi trò chơi."

    "Một lần nữa cảm tạ ngài đã sử dụng khoang trò chơi của chúng tôi, khoang trò chơi chúng tôi đưa bạn đến với thế giới trò chơi" Luân hồi chi dạ ". Kế tiếp ngài sẽ trải qua rất nhiều ngày đêm, giữa vật đổi sao dời, để thực hiện giấc mộng, chúng ta chưa bao giờ dừng bước!"

    "Hiện tại, xin hỏi ngài có muốn tiến vào trò chơi" Luân hồi chi dạ "hay không?"
     
  6. Thanh Trúc

    Bài viết:
    6
    CHƯƠNG 3.1: TÂN THỦ THÔN (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngô Dĩ chọn đăng nhập, rất nhanh, cậu liền cảm thấy bên trong không gian nhỏ hẹp của khoang trò chơi tựa hồ tràn đầy một hương vị kỳ quái, khiến cậu cảm thấy tinh thần thả lỏng hơn nữa thân thể cũng bắt đầu tiến vào trạng thái tương tự. Bởi vậy, cậu rất nhanh liền ngủ mất, ý thức hoảng hốt như rơi vào một màn sương mù của bóng tối.

    Giống như linh hồn được giải thoát khỏi trói buộc của cơ thể, mạnh mẽ rời khỏi nhân gian.

    Sau đó trước mắt Ngô Dĩ xuất hiện một luồng hào quang, dường như chiếu sáng cả linh hồn cậu. Khi cậu hoàn toàn khôi phục được ý thức đã phát hiện chính mình đang trôi dạt trên một biển mây.

    Không sai, cậu chính là đang phiêu dạt trên một tảng lại một tảng mây lớn. Dưới chân là đám mây dày nặng theo gió trôi dạt lơ lửng, ngẫu nhiên, những đám mây này còn sẽ vượt quá mắt cá chân cậu, thậm chí cả thân thể cậu.

    Ngô Dĩ nhịn không được vươn tay xem xét cơ thể mình, đây tuyệt đối chính là thân thể của cậu, quen thuộc từ ngón tay đến tận vân tay, trên người vẫn đang mặc bộ quần áo khi cậu tiến vào khoang trò chơi, chân còn trần trụi khiến cậu thậm chí còn cảm nhận được sự ướt át của những đám mây bên dưới.

    Da cậu cảm nhận được đầy đủ những xúc cảm từ đám mây, ướt át lại lạnh như băng.

    Cậu hít sâu một hơi, ngập tràn trong không khí chính là hương vị tươi mát vô cùng tự nhiên.

    Vì thế, cậu không kiềm lòng được mà tự véo vào tay mình, đau đớn lập tức truyền tới đại não, chân thật đến mức khiến cho cả người cậu cũng phát run.

    Ngay sau đó, cậu nhìn thấy phía xa xa có một quầng sáng đỏ tựa như mặt trời, rặng mây màu trắng cũng bị quầng sáng này nhuộm đỏ, không trung một màu xanh lam trầm. Xa xôi thậm chí còn nhìn thấy dải ngân hà trong vũ trụ, quanh thân một mảnh mây mù mờ ảo, ý vị vờn quanh.

    Đây là cảnh tượng đẹp nhất mà Ngô Dĩ từng thấy qua trong đời.

    Xinh đẹp đến mức làm cho cậu không tìm được bất kỳ từ ngữ nào để tán thưởng, cậu chỉ có thể phiêu dạt trong biển mây, ngắm nhìn cảnh vật xinh đẹp ở phía xa xa, cảm giác được rõ ràng một sự rung động trong tận linh hồn.

    "Chào mừng đến với" Luân hồi chi dạ ", Ngô Dĩ tiên sinh. Tôi là tinh linh dẫn đường cá nhân của ngài, số hiệu 108." Trong lúc Ngô Dĩ đang cảm thán về quang cảnh khó gặp trong đời thì ở phía sau cậu bỗng vang lên một giọng nói trung tính, không biệt được nam nữ, ngữ khí bình thản.

    Ngô Dĩ lúc này mới bất giác xoay người lại, cậu quá mức chấn động trước cảnh đẹp, quả thực giống như lạc vào một cảnh giới kỳ lạ, tất cả các cảm quan trên thân thể đều vô cùng chân thực, đến cả cảm giác mất trọng lực khi phiêu bồng trên những đám mây, cũng vô cùng hoàn mỹ mô phỏng ra.

    Tất cả làm cho Ngô Dĩ vừa mang cảm giác sợ hãi lại đồng thời cảm nhận được sự tuyệt diệu khi được tự do phiêu đãng giữa đất trời.

    Hắn quá mức kinh ngạc, trong lúc nhất thời tinh thần còn chưa khôi phục lại bình thường, lúc quay đầu lại cư nhiên phát hiện sau lưng mình có một người cũng đang trôi lơ lửng. Người này nhìn qua là một cô gái khoảng chừng 20 tuổi, có gương mặt thanh tú cùng thân hình nóng bỏng. Trên người mặc một bộ nhuyễn giáp váy ngắn thêu hoa văn phức tạp, đeo găng tay cùng với giày bó, có đôi tai dài của tinh linh và mái tóc dài xoăn màu đỏ.

    Ờm, thật giống như mấy cái poster lúc trước cậu thường thấy, các công ty trò chơi thường nhờ họa sĩ vẽ mấy bức vẽ các em gái theo dạng mặt baby "tâm hồn" khủng, sau đó làm thành poster, dùng để nói một số lời thoại trong cốt truyện, chuyên môn dùng để thu hút ánh nhìn của các nam người chơi.

    Có lẽ tinh linh dẫn đường này tựa hồ cũng biết Ngô Dĩ không thích hình tượng này của mình, cô mỉm cười, vẫn như cũ dùng một chất giọng bình đạm không có lấy một điểm dao động cũng nghe không rõ giọng nam nữ mà nói với Ngô Dĩ, "Là tinh linh dẫn đường của ngài, tôi có nhiệm vụ bầu bạn với ngài trong suốt hành trình trò chơi cũng như giúp ngài giải quyết các vấn dề mà ngài gặp phải. Vì vậy, ngài có thể tùy ý dặt nick name cũng như thiết lập hình tượng cho tôi. Hình tượng hiện tại của tôi là dựa trên sở thích của đại bộ phận các nam người chơi, tùy ý thiết lập thôi."

    Ngô Dĩ cảm thấy trò chơi này đúng là đặc biệt cao cấp, tinh linh dẫn đường cá nhân không những được tùy ý gọi tên, lại còn có thể biến thành bất cứ hình tượng nào người chơi thích, hơn nữa cách nói chuyện cũng.. mang đầy cảm giác AI trí tuệ cao.

    Lấy nền tảng khoa học hiện tại để nói, cũng không phải không thể tạo ra được trí tuệ nhân tạo, nhưng có thể tự do cùng người chơi đối thoại mà không gặp chút chướng ngại nào thì Ngô Dĩ vẫn là lần đầu tiên được nhìn thấy, việc này làm cậu ngoài ý muốn mà có chút kinh hãi.

    "Hình tượng của em có thể sửa được sao?" Ngô Dĩ nhịn không được hỏi, cậu kỳ thật không hề thích loại hình này. Nhưng thật sự, loại hình muội muội mặt mũi thanh thuần dáng người nóng bỏng này quả đúng là thẩm mỹ chung của những người chơi nam trong các game online.

    "Ngài có thể sửa hình tượng của tôi, có thể biến tôi thành sinh vật mà ngài nghĩ đến, bất kể là nhân loại hay động vật, thậm chí là hình tượng giả thuyết trong tác phẩm nào đó đều được." Tinh linh dẫn đường thập phần kiên nhẫn, mỉm cười trả lời Ngô Dĩ.

    Ngô Dĩ nói, "Có phải nếu tôi nghĩ đến Doraemon em cũng có thể biến ra không?"

    Tinh linh dẫn đường vẫn mỉm cười, "Đúng vậy, ngài muốn tôi biến thành Doraemon sao?"

    Ngô Dĩ đương nhien không thể thật sự bảo dẫn đường của mình biến thành một em mèo xanh lam mập mạp được, cậu nghĩ nghĩ, nói, "Vẫn là biến thành tiểu tinh linh có cánh bướm và bàn tay to như trong cổ tích đi. Giới tính và những thứ khác tùy ý em là được. Tôi cảm thấy như vậy mới hợp với tên gọi tinh linh dẫn đường này của em."

    "Yêu cầu chỉnh sửa đã được tiếp nhận, đang lựa chọn hình tượng.." Dẫn đường máy móc nói, sau đó thân thể của cô bỗng nhiên phát sinh biến hóa, cảm giác như xé rách không gian ba chiều.
     
  7. Thanh Trúc

    Bài viết:
    6
    CHƯƠNG 3.2: TÂN THỦ THÔN (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nháy mắt sau đó, tinh linh dẫn đường liền thật sự biến thành hình tượng tinh linh như lời Ngô Dĩ miêu tả. Tiểu tinh linh với bàn tay lớn, đôi cánh bướm dài màu tím tỏa sáng, nhỏ nhỏ đáng yêu, lại còn dùng lá cây cùng đóa hoa biến thành quần áo.

    Tiểu tinh linh thật sự đáng yêu cực kỳ, khiến Ngô Dĩ trong phút chốc bị manh đến ngộp thở muốn chết, nhịn không được đến gần sờ sờ tinh linh nhỏ, rồi lại cảm thấy động tác của mình có hơi tùy tiện, lại do do dự dự mà thu tay lại. Ngay lúc Ngô Dĩ rút tay về, tiểu tinh linh liền trong chớp mắt bay đến trong lòng bàn tay của cậu.

    Khi cô bé bay đến chỗ Ngô Dĩ, đôi cánh còn hơi hơi động đậy, đôi cánh màu tím bán trong suốt lấp lánh sáng lên trong không trung, thời điểm tung cánh bay còn kéo theo một dải sáng màu tím, xinh đẹp cực kỳ.

    Cô bé đứng trong lòng bàn tay Ngô Dĩ, trông phi thường sống động. Ngô Dĩ chưa bao giờ nghĩ tới chính mình nhưng lại có thể ở tại thời điểm này, chính mắt chứng kiến một sinh vật chỉ có trong tưởng tượng của con người. Một tiểu tinh linh hàng thật giá thật cứ như vậy mà đứng giữa lòng bàn tay cậu.

    Tiểu tinh linh đứng trên lòng bàn tay Ngô Dĩ, hơi hơi nghiêng đầu, mắt to long lanh, mái tóc dài bung xõa còn kèm theo một đóa hoa nhỏ làm trang sức, tuy rằng âm thanh vẫn như cũ không chút gợn sóng nhưng vẫn đáng yêu hết sức, cô bé nói, "Sửa chữa hình tượng đã hoàn thành, xin hãy chú ý, trong ba mươi ngày tới không thể tiếp tục sửa chữa, ba mươi ngày sau sẽ có thể tiến hành sửa chữa lần tiếp theo. Đồng thời, ngài hiện tại có thể tùy ý định nick name của tôi, nick name này chỉ có thể đổi một lần, nếu một có thêm lượt đổi, ngài phải đến thương thành mua thẻ đổi tên tinh linh dẫn đường."

    Ngô Dĩ yên lặng nghe tiểu tinh linh trong tay mình nói chuyện. Đến lúc này cậu mới ý thức được nơi này quả thật là một game online, ngay cả mấy cái sửa chữa linh tinh như là nick name của dẫn đường cũng phải đến thương thành mua card mới thực hiện được. Có thể thấy vẫn là hình thức kiếm tiền từ người chơi như các trò chơi khác vẫn làm.

    Nhưng mà bé tinh linh thật sự đáng yêu quá đi.

    Ngô Dĩ nhìn chằm chằm tiểu tinh linh trong tay, bị sự manh của cô bé làm cho sắp không xong rồi. Ngô Dĩ nghĩ nghĩ muốn tìm một cái tên thích hợp cho cô bé, cuối cùng quyết định, "Cứ gọi em là Tiểu Nhất đi."

    Ngô Dĩ đối với việc đặt tên đúng là không được mấy phần phẩm vị, ngay cả khi hắn viết tiểu thuyết, đối với các nhân vật chính, nhân vật phụ trong đó đều là lấy tên từ mấy phần mềm để đặt, tiêu chí lựa chọn cũng chỉ dừng lại ở việc dễ nghe là được.

    Sau khi vào trong trò chơi, phẩm vị cũng chẳng tốt hơn được là bao, cậu chỉ là cảm thấy, cái tên Tiểu Nhất này dễ nhớ lại dễ gọi, về sau muốn gọi dẫn đường, chỉ cần hô một tiếng, tiểu tinh linh sẽ nhanh chóng xuất hiện trước mặt cậu.

    "Nick name [Tiểu Nhất] đã được xác định." Tiểu tinh linh đứng ở trong lòng bàn tay Ngô Dĩ, lúc nói chuyện cánh cũng theo đó mà run run, cô bé ngẩng đầu nhỏ nhìn Ngô Dĩ, nói: "Ngô Dĩ tiên sinh tôn kính, tôi xin giới thiệu một lần nữa, tôi là tinh linh dẫn đường cá nhân của ngài – Tiểu Nhất, hoan nghênh ngài tham gia vào thế giới trò chơi" Luân hồi chi dạ ", sau này ở trong trò chơi, nếu ngài gặp vấn đề gì có thể tìm tôi đến cố vấn, tôi sẽ nói cho ngài biết những thao tác chính cũng như giáo trình dành cho người mới. Hiện tại, xin cho phép tôi sáng tạo hình tượng giả thuyết cho ngài trong trò chơi này!"

    Sáng tạo một nhân vật chuyên chức cho chính bản thân mình, cơ hồ là bước cố định mà tất cả các người chơi đều phải thực hiện. Đây cũng là bước hết sức quan trọng, bởi lẽ nhưng gì người chơi gặp được về sau đều là lấy vai diễn giả lập này làm trung tâm.

    Tiểu Nhất nói với Ngô Dĩ, muốn sáng tạo nhân vật, trước hết cần đi đến một nơi.

    Ngô Dĩ cũng không biết là phải đi đâu, liền ngoan ngoãn đi theo tiểu tinh linh. Tiểu Nhất vẫy cánh bay lên giữa biển mây, dải sáng màu tím ở phía sau liền trở thành vật dẫn đường cho Ngô Dĩ. Ngô Dĩ theo quán tính nhích người muốn đuổi theo cô bé, nhưng cậu rất nhanh ý thức được rằng, chính mình dường như không hề bay a.

    Ngô Dĩ trôi dạt trong biển mây, trên người vẫn còn mặc bộ trang phục ở nhà, nên tự nhiên sẽ không giống với tiểu tinh linh có đôi cánh trên lưng, nhưng thực thần kỳ chính là, hắn chỉ tùy ý cử động thân thể, nghĩ muốn đi theo Tiểu Nhất, thân thể liền rất tự nhiên mà nhẹ nhàng đi theo Tiểu Nhất, hơn nữa tốc độ cư nhiên rất nhanh, gắt gao theo sát sau lưng tiểu tinh linh.

    Bọn họ xuyên qua biển mây, xuyên qua sương mù mông lung, xuyên qua dải ảnh sáng đỏ. Ngô Dĩ ở trong biển mây cùng sương mù, cố gắng tìm kiếm dải sáng tím, sau khi lao ra khỏi biển mây, liền phát hiện cách đó không xa phía trước nổi lên một hòn đảo nhỏ giữa không trung.

    Một hòn đảo rất nhỏ, với bãi cỏ màu xanh biếc, bên trên nhiều nhất có thể đứng được năm đến sáu người, còn có một khối bia đá không lớn không nhỏ. Chờ Ngô Dĩ cùng tiểu tinh linh đi đến trên đảo, liền thấy phía trên tấm bia đá có khắc một hàng chữ: Phiêu Phù đảo - nơi hồi sinh tạm thời của các linh hồn

    Nơi hồi sinh tạm thời của linh hồn?

    Ngô Dĩ không thể hiểu được ý tứ của những lời này, Tiểu Nhất bên cạnh đã bắt đầu nói chuyện. Tiểu tinh linh bay đến trên vai Ngô Dĩ, lần lượt bay qua bay lại hai bên gò má cậu, đôi cánh mỏng lay động tạo nên một dòng khí nhỏ, chạm vào mặt Ngô Dĩ khiến má cậu có chút ngưa ngứa.

    Tiểu Nhất ở bên tai cậu nói, "Nơi này là nơi đại bộ phận người chơi sinh ra, chính là nơi sáng tạo nhân vật cho người chơi. Ở chỗ này, ngài có thể lựa chọn chủng tộc, chức nghiệp cũng như ID cho nhân vật của ngài trong trò chơi."

    "Mong ngài chú ý," Luân hồi chi dạ "không tồn tại khái niệm thay đổi tài khoản, mỗi người chơi cả đời chỉ được sử dụng một nhân vật cũng như một tài khoản duy nhất, tuy rằng ngài có thể đến thương thành mua thẻ đổi tên hoặc thẻ thay đổi trang phục để thay đổi tên cũng như vẻ ngoài, nhưng chủng tộc cùng chức nghiệp của nhân vật là không thể thay đổi. Xin ngài lựa chọn một cách thận trọng. Nếu ngài cảm thấy do dự, chúng tôi có thể thông qua phân tích và kiểm tra đo lường cấc yếu tố thể chất cũng như tinh thần của ngài, tiến hành đề cử một chủng tộc và chức nghiệp phù hợp cho ngài."

    Ngô Dĩ vốn vấn nghĩ muốn trực tiếp chọn giống như nam thần của mình, chính là Tinh linh tộc cùng chức nghiệp cung thủ. Nhưng sau khi nghe tiểu tinh linh nói, trong lòng lại có điểm do dự, nghĩ đến lỡ như mình vạn nhất chơi chức nghiệp cung thủ không thuận tay, đến lúc đó có khi còn kéo chân sau của học trưởng, nhất thời không biết làm sao mới tốt.

    Vì thế Ngô Dĩ nói, "Cái đó.. có thể đề cử cho tôi một chủng tộc và chức nghiệp phù hợp được không?"

    "Tiếp nhận thỉnh cầu của người chơi, kiểm tra đo lường tố chất thân thể và chất lượng tinh thần.. Kiểm tra đo lường hoàn thành. Chủng tộc phù hợp với ngài nhất là Nhân tộc, chức nghiệp thích hợp nhất là mục sư."

    Ngô Dĩ vừa nghe những lời này, nhất thời cảm thấy có chút bi kịch.

    "Tinh linh tộc cùng cung thủ thì sao, tôi một chút cũng không thích hợp sao?" Ngô Dĩ ôm một tia hy vọng mà hỏi Tiểu Nhất.

    Tiểu Nhất nói, "Nếu người chơi nhất định muốn chọn Tinh linh tộc, đề nghị nên chọn chức nghiệp đạo tặc, nó phù hợp với tố chất thân thể của ngài hơn cung thủ. Tuy nhiên tôi vẫn không khuyến khích ngài chọn Tinh linh tộc, vì trong tất cả các chủng tộc, đây là chủng tộc không phù hợp với ngài nhất."

     
  8. Thanh Trúc

    Bài viết:
    6
    CHƯƠNG 4.1: TÂN THỦ THÔN (4)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mặc dù Ngô Dĩ phi thường muốn lựa chọn Tinh linh tộc giống với nam thần, nhưng những lời của tiểu tinh linh vẫn khiến cho cậu do dự, bởi vì Ngô Dĩ biết rõ, lựa chọn lúc này chính là cả đời, cậu về sau tuyệt sẽ không còn cơ hội thứ hai để lựa chọn chức nghiệp thích hợp với mình. Một khi cậu lựa chọn Tinh linh tộc, có lẽ cậu sẽ phải cố gắng gấp nhiều lần những người khác, mới có thể tại chủng tộc này tạo nên một mảnh trời đất của riêng mình.

    Ngô Dĩ tuy rằng cảm thấy do dự, nhưng vẫn không nhịn được hỏi Tiểu Nhất, "Nếu tôi lựa chọn mục sư của Nhân tộc, có phải điểm sinh ra sẽ là ở lãnh địa của Nhân tộc hay không. Nếu tôi muốn đến chỗ của Tinh linh tộc, thì cần phải thăng bao nhiêu cấp?"

    Trước đây khi Ngô Dĩ xem qua tư liệu của Luân hồi chi dạ đã biết rằng mỗi chủng tộc sẽ có điểm sinh ra không giống nhau, điểm sinh ra của Nhân tộc là ở lãnh địa của Nhân tộc – đại lục Thần Phong, mà lãnh địa của Tinh linh tộc dường như cách đại lục Thần Phong một đại dương, chính là trong một khu rừng rậm tại quần đảo đối diện bên kia bờ đại dương. Theo bản đồ, tựa hồ phi thường xa xôi.

    Tiểu Nhất trả lời Ngô Dĩ, "Người chơi lựa chọn Nhân tộc, tất nhiên điểm sinh ra cũng sẽ là tại lãnh địa của Nhân tộc. Bởi vì lãnh địa Nhân tộc và Tinh linh tộc cách nhau khá xa, nên dự tính người chơi cần phải thăng tới cấp 50, học được kỹ năng" ngày đi ngàn dặm ", mới có thể mở ra Truyền tống trận."

    Cấp 50 thực chất chỉ là một con số hình tượng, Ngô Dĩ cũng không hiểu được đến cùng nó có ý nghĩa gì, cậu chỉ là muốn nhanh một chút được nhìn thấy nam thần. Việc này tựa hồ làm cậu có chút sốt ruột, vì thế liền hỏi Tiểu Nhất, "Để lên được cấp 50 cần phải mất bao lâu?"

    Tiểu Nhất máy móc đáp, "Bởi vì Luân hồi chi dạ vẫn còn đang ở giai đoạn khởi đầu, hệ thống thăng cấp còn chưa hoàn thiện, nên hiện tại trong bản trò chơi này, cấp 35 chính là mãn cấp, vì thế tôi cũng không biết chính xác để thăng đến cấp 50 đến cùng là cần bao nhiêu thời gian."

    Ngô Dĩ nhất thời cảm thấy toàn thân có chút không ổn, cậu kinh ngạc nói, "Ý của em là, hiện tại bản trò chơi này muốn đi Tinh linh tộc chính là không có khả năng rồi!"

    Tiểu Nhất thập phần nhu thuận gật đầu, "Đúng vậy, bởi vì số lượng người chơi trong nước rất khổng lồ, cho nên để phòng ngừa một số tình huống hỗn loạn có thể phát sinh, cho nên trong giai đoạn đầu, trò chơi sẽ có giới hạn rất lớn đối với lãnh địa chủng tộc cũng như bản đồ đối với người chơi. Nhưng người chơi cũng không cần quá lo lắng, tuy rằng giai đoạn hiện tại tạm thời không thể đi đến các đại lục khác, người chơi vẫn có chức năng gửi tin nhắn, nếu ngài cần, có thể gửi cho bạn hoặc đồng đội của ngài."

    Ngô Dĩ nghe đến đó, chỉ có thể bất đắc dĩ mà thở dài một tiếng, nếu có thể gửi tin nhắn thì cậu đã sớm gửi cho nam thần rồi. Sở dĩ đến nay vẫn chậm chạp không gửi, chính là bởi vì quá mức yếu đuối cùng nhát gan. Cho dù Ngô Dĩ có căm hận tính cách này của mình cỡ nào, đến cùng vẫn là không có dũng khí để đi một bước này.

    Dựa theo khái niệm cũng như những thiết kế của Luân hồi chi dạ cho đến nay, chỉ có thể biết được bói cảnh cùng trung tâm số liệu của nó có bao nhiêu khổng lồ, còn về việc bản mới khi nào được cập nhật, Ngô Dĩ căn bản không biết cần chờ bao lâu.

    Ngô Dĩ cũng hỏi qua Tiểu Nhất về thời điểm cập nhật bản mới, nhưng chỉ nhận được đáp án rằng không có thông báo chính thức, không thể xác định. Đáp án của Tiểu Nhất càng khiến cho Ngô Dĩ thêm rối rắm, cậu biết nếu bây giờ lựa chọn mục sư Nhân tộc, có lẽ phải một khoảng thời gian rất dài mới có thể nhìn thấy nam thần. Như vậy, đi theo nam thần vào trò chơi này còn có ý nghĩa gì nữa đâu?

    Ngô Dĩ nghĩ đến Nhạc Thư Thần đã từng đăng ảnh Tinh linh tộc trên diễn đàn, nhớ tới cảnh hắn đứng trên sân khấu ở học viện, thậm chí nhớ đến nam thần từng ở trong phòng học diễn tấu vi ô lông, Ngô Dĩ ở phía ngoài cửa sổ nhìn trộm hắn, tao nhã tự nhiên, lại buồn tẻ mà luyện tập.

    Ngô Dĩ khi đó liền ý thức rõ được rằng, mình chính là thích người này, thích đến mức giống như đối phương đã xâm nhập vào cốt tủy, khiến cho Ngô Dĩ mỗi khi nhớ đến đều cảm thấy thân thể nổi lên một cỗ đau nhức mơ hồ.

    Ngô Dĩ cuối cùng vẫn quyết định, "Tôi vẫn là chọn Tinh linh tộc đi, chức nghiệp chọn đạo tặc như em gợi ý là được."

    Tiểu Nhất đối với lựa chọn của Ngô Dĩ tựa hồ có chút nghi hoặc, thậm chí còn thật sự cùng Ngô Dĩ tiến hành xác nhận lại một lần, "Mong người chơi xác nhận lại, thật sự lựa chọn Tinh linh tộc và chức nghiệp đạo tặc?"

    Ngô Dĩ hạ quyết tâm, "Xác định."

    "Chủng tộc đã xác định, chức nghiệp đã xác định, vui lòng đợi, đang tái cấu trúc cơ thể của người chơi.."

    Tiểu Nhất đột nhiên bay lên, để cho Ngô Dĩ đứng giữa không gian của Phiêu Phù đảo, sau đó động cánh bay xung quanh Ngô Dĩ. Ngô Dĩ chỉ thấy trước mắt một mảnh ánh sáng màu tím, sau đó là cảm giác luồng sáng xung quanh minhg ngày càng mãnh liệt, mãnh liệt đến mức khiến cậu kìm lòng không được mà nhắm mắt lại.

    Ngô Dĩ không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại cảm giác được thân thể mình dường như trở nên nhẹ nhàng hơn, giống như bị đào rỗng, chỉ cần một làn gió nhẹ thổi qua dường như cũng có thể thổi Ngô Dĩ đi mất.

    Rất nhanh sau đó lại là một cỗ đau đớn kéo đến, nói không rõ được nguyên nhân, chỉ cảm thấy toàn thân đều phát đau, hơn nữa lạ ở chỗ, trong lúc Ngô Dĩ chưa kịp chuẩn bị gì, Tiểu Nhất cũng không có bất cứ động thái gì, cơn đau đến đột ngột khiến cậu gần như phải hét lên đã lập tức biến mất.
     
  9. Thanh Trúc

    Bài viết:
    6
    CHƯƠNG 4.2: TÂN THỦ THÔN (4)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngô Dĩ nhịn không được mở to mắt, liền cảm thấy thân thể mình có điểm bất thường, cậu cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên phát hiện thân thể đã phát sinh biến hóa rõ ràng.

    Cơ thể cậu dường như cao lên một chút, nguyên bản ở trong thế giới thực cậu vốn cao 1m76, tới nơi này, lại cao lên một ít, chân thoạt nhìn cũng dài hơn.

    Làm da trở nên trắng quá mức, hoàn toàn không nhìn ra màu da nam tính, thậm chí còn có chút không được khỏe mạnh cho lắm. Hơn nữa, tay và chân đều có vẻ thon dài, tóc dài quá thắt lưng, lại còn là màu bạc trắng.

    Quần áo mặc trên người Ngô Dĩ đại khái chính là quần áo của tân thủ, bởi vì quần áo giống y như đúc tấm ảnh nam thần đăng trên diễn đàn, chính là một bộ quân phục màu nâu đậm kiểu Âu. Đồng thời, trong tay Ngô Dĩ cũng xuất hiện hai thanh chủy thủ tạo hình tinh xảo, đây cũng là vũ khí của tân thủ chức nghiệp đạo tặc.

    Tiểu Nhất quơ quơ trước mặt Ngô Dĩ, khoảng trống phía trước liền xuất hiện một mặt kính trong suốt, trong gương phản chiếu hình dáng và trang phục hiện tại của Ngô Dĩ.

    Tóc dài trắng như tuyết cùng đồng tử nhạt màu, làn da trắng nõn nhẵn nhụi, cảm giác giống như được thêm filter trong app làm đẹp, ngay cả ngũ quan cũng được điều chỉnh qua. Tóm lại, so với Ngô Dĩ trong hiện thực hoàn toàn không cùng một cảnh giới. Ngô Dĩ hoàn toàn không thể nhận ra bản thân mình trong gương.

    "Cái đó.." Ngô Dĩ đỡ gương ngắm trái ngắm phải, cảm thấy dung mạo này thật sự quá lạ, cũng quá đẹp.. có chút không giống bản thể của mình, vì thế nhịn không được hỏi Tiểu Nhất, "Có thể điều chỉnh lại không?"

    "Có thể, người chơi có thể dựa vào sở thích của mình để điều chỉnh dung mạo." Tiểu Nhất một bên nói, một bên lôi từ bên người ra một màn hình ảo, biểu hiện các thông số về dung mạo như ngũ quan, màu tóc, đồng tử thông thường. Người chơi không những có thể thay đổi các loại kiểu tóc, đồng tử, ngũ quan, thậm chí còn đổi được cả hình dạng mắt, làn da, hình xăm trên khuôn mặt cùng các loại trang điểm không bao giờ biến mất.

    Nghe nói nếu người chơi chọn Nhân thú tộc, còn có thể thêm vào hình tượng nhân vật của mình các loại tai mèo, tai thỏ, hoặc các đặc thù của động vật. Nhân thú tộc còn có thể thông qua việc lựa chọn này mà có thể biến thân thành dạng động vật tương ứng, ở trạng thái biến hình còn mang theo cả những kỹ năng đặc thù. Đương nhiên, chủng tộc khác cũng không kém cỏi, giống như Tinh linh tộc có thể lựa chọn các hình thức cánh tinh linh, cho nên Tinh linh tộc có thể tự phi hành, tốc độ di chuyển sẽ nhanh hơn so với các chủng tộc khác.

    Ngô Dĩ hiện tại còn chưa hiểu về những thứ đó, cậu có chút không thích mái tóc trắng dài này, cho nên liền đổi thành tóc ngắn đen như bình thường. Đồng tử cũng đổi thành màu đen tương đối sáng ngời. Ngũ quan cậu không sửa chữa, bởi lẽ hệ thống trò chơi đã tiến hành ưu hóa cho nên cậu cảm thấy, hệ thống đã giúp mình sửa một cách tốt nhất rồi.

    Trên mặt không thêm hình xăm gì đặc biệt, cũng không trang điểm gì, sửa xong, Ngô Dĩ trong nhất thời từ hình tượng xinh đẹp ban nãy lại trở về hình tượng tóc đen mắt đen bình thường, không quá gây sự chú ý.

    Ngô Dĩ vốn định sẽ sửa hình tượng của mình trong trò chơi đẹp một chút, có lẽ sẽ càng hấp dẫn được lực chú ý của nam thần. Nhưng nghĩ lại, xung quanh nam thần không chừng sẽ có một vòng những người chơi so với cậu còn bắt mắt hơn vây quanh, vừa tưởng tượng đã khiến Ngô Dĩ nổi nóng không ít, cho nên cậu chỉ có thể tận lực chỉnh sửa hình tượng sao cho giống với hình dạng thật nhất có thể.

    Cánh tinh linh mà cậu chọn cũng là loại màu trắng trong suốt bình thường nhất, khi bay phía sau sẽ mang theo một dải sáng mờ.

    Ngô Dĩ sửa tốt hình tượng, cảm thấy không còn gì không hài lòng, liền cùng Tiểu Nhất xác nhận lại, Tiểu Nhất báo cáo, "Hình tượng người chơi đã được xác định, mời nhập ID trò chơi."

    Ngô Dĩ sớm đã nghĩ xong tên, dù sao cậu cũng không có mấy phần phẩm vị trong cách đặt tên, nên trực tiếp đảo ngược tên của mình lại, "Cứ gọi là Diệc Vô đi"

    "..."

    Diệc Vô "chưa có người sử dụng, có thể sử dụng, xin hỏi người chơi có muốn bắt đầu trò chơi?"

    Ngô Dĩ hít sâu, sau đó nói: "Bắt đầu đi."

    Giây tiếp theo, Ngô Dĩ liền phát hiện cảnh tượng xung quanh mình xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

    Điểm sinh ra của Tinh linh tộc chính là ở trung tâm một khu rừng rậm, ở dưới gốc một cây đại thụ gọi là cây Sinh Mệnh, nhìn qua có lẽ đã có cả ngàn năm tuổi thọ, khiến cho người chơi cảm thấy choáng ngợp. Cả tán cây cao ngất trong mây, thẳng tắp đến chân trời, đại khái phải cao cả cây số.

    Thân cây đại khái khoảng 20 người vây quanh mới có thể ôm hết, nhánh cây như thông đạo trong rừng rậm, cùng các loại cây cối hợp thành một khối, các tinh linh khi mệt mỏi có thể ở men theo những tán cây này đi xung quanh khu rừng.

    Điểm sinh ra của Tinh linh tộc chính là trên cây đại thụ khổng lồ này, được cành cây và tán lá nâng đỡ, dùng cây khô và dây leo bện thành, dùng hoa tươi để trang trí, giống như một cái tổ chim lớn, phi thường lớn, mười người đứng một chỗ cũng không thành vấn đề.

    Thời điểm Ngô Dĩ vừa mở mắt, liền phát hiện chính mình đang đứng trong cái tổ chim rất lớn này.
     
  10. Thanh Trúc

    Bài viết:
    6
    CHƯƠNG 5.1: TÂN THỦ THÔN (5)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngô Dĩ đang đứng trong một cái tổ chim, chính là điểm sinh ra của Tinh linh tộc. Cậu ngạc nhiên phát hiện ra trong cái tổ chim này vậy mà lại có vỏ trứng, là kiểu hình dạng khi các loài chim non vừa phá vỏ chui ra để lại, chẳng qua vỏ trứng ở đây vụn nát hơn, nằm hỗn độn trong các góc tổ chim. Vỏ trứng này như được gắn thêm hiệu ứng xinh đẹp nào đó nên phát ra ánh huỳnh quang mỏng manh, chiếu sáng cả tổ chim.

    Ngô Dĩ lần đầu tiên bước vào một thế giới thần kỳ như vậy, khiến cậu có cảm giác kỳ quái dường như mình chính là chim non vừa được sinh ra trong tổ chim. Cậu dùng một góc độ trước nay chưa từng có để quan sát thế giới diệu kỳ này, mỗi một sự việc sự vật gặp phải đều dễ dàng kích phát trí tâm lý tò mò của cậu. Mà làm cho cậu chấn động sâu sắc chính là, một thế giới thần kỳ như vậy, thế nhưng lại là một trò chơi internet.

    Ngô Dĩ đi lại một vòng trong tổ chim, dưới chân chính là các cành khô cùng dây mây bện lại mà thành, khi dẫm lên phát ra âm thanh kẽo kẹt. Hơn nữa tổ chim rất lớn, khiến cậu phải dùng cả tay lẫn chân mới leo lên được mép trên của nó, sau đó phát hiện chính mình cùng cả cái tổ chim này đều được đặt trên một cái cây đại thụ hết sức to lớn.

    Cây đại thụ này lớn đến mức Ngô Dĩ không biết hình dung thế nào, nói trắng ra chính là một mảnh lá cây của cái cây nào cũng có thể phủ kín toàn thân Ngô Dĩ, nhánh cây và thân cây đương nhiên còn to lớn hơn, vì thế có thể tưởng tượng được, cái cây này đến cùng có bao nhiêu khổng lồ.

    Đây là lần đầu tiên Ngô Dĩ sâu sắc cảm nhận được chính mình lại nhỏ bé đến thế, cậu ghé vào bên mép tổ chim nhìn xuống dưới, phía dưới là một mảnh sương mù mông lung, mơ hồ có thể nhìn thấy lá rụng trên mặt đất, cỏ dại, còn có cả nấm, tất cả đều nhỏ như con kiến.

    Sau đó Ngô Dĩ quay đầu nhìn lên bầu trời, tầng lá cây rậm rạp gần như che khuất tầm nhìn của cậu, cũng che mất ánh sáng phía trên, làm cả khu rừng rậm này tràn đầy cảm giác u tối quỷ dị. Nhưng làm cậu ngạc nhiên chính là giữa những tán cây rậm rạp đó, ngẫu nhiên sẽ phát ra ánh sáng xanh biếc xinh đẹp, giống như ánh sáng của đom đóm, tràn ngập khắp nơi trong rừng cây, lấp lánh một mảnh, đem đến sự sống mộng ảo cũng như trải nghiệm phi phàm cho cả khu rừng.

    Ngô Dĩ chú ý tới trên đỉnh đầu mình lúc này đột nhiên xuất hiện một tinh linh, có thể là một người chơi của Tinh linh tộc. Người này có đôi cánh tinh linh trong suốt màu tím, khi bay để lại một dải điểm sáng màu tím, hoàn mỹ hòa vào bối cảnh huyền ảo, khiến Ngô Dĩ liên tưởng đến những câu chuyện cổ tích Châu Âu xa xưa.

    Cảnh tượng tinh mỹ tuyệt luân khiến cho Ngô Dĩ muốn dại ra, cho dù đã làm tốt chuẩn bị tâm lý vẫn không thể tránh được một phen kinh động trước quang cảnh này. Cậu không thể nào tưởng tượng được, thật sự có người ngay trong chính thời đại này có thể làm ra một trò chơi hoàn mỹ đến đáng sợ như vậy.

    Mà giờ khắc này, Ngô Dĩ hoàn toàn bị trò chơi này hấp dẫn, khiến cậu dường như quên mất mục đích đến đây ban đầu là vì nam thần. Cậu hiện tại đối với trò chơi này có cảm giác rung động như ngũ lôi oanh đỉnh, lần đầu tiên có ý nghĩ, chính mình có phải hay không có thể vứt bỏ những mục đích khác, hoàn toàn dung nhập vào thế giới kì diệu và huyền bí, chơi trò chơi một cách thống khoái.

    Ý nghĩ như vậy vừa sinh ra liền khiến sự kích động cùng chờ mong trong lòng Ngô Dĩ dâng lên mãnh liệt như thủy triều, khiến cho cậu muốn nhanh cấp làm được cái gì đó.

    Giống như có tâm linh tương thông, tinh linh dẫn đường của cậu, Tiểu Nhất đúng lúc này liền xuất hiện ở bên người, đầu tiên bay vòng quanh Ngô Dĩ một vòng, sau đó đứng trên bờ vai cậu, dùng thanh âm bình thản không chút gợn sóng nói, "Hoan nghênh người chơi Diệc Vô đổ bộ thế giới trò chơi Luân hồi chi dạ, ngài hiện tại đang ở vị trí sinh ra của Tinh linh tộc – tổ chim Phượng."

     
  11. Thanh Trúc

    Bài viết:
    6
    CHƯƠNG 5.2: TÂN THỦ THÔN (5)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Không đợi Ngô Dĩ phản ứng, Tiểu Nhất lại tiếp tục nói, "Là một người chơi Tinh linh tộc mới, tôi hy vọng ngài có thể thể nghiệm những điều kỳ diệu của Tinh linh tộc. Ngài hiện tại đã có được kỹ năng phi hành mà không bất kỳ chủng tộc nào khác có được, ngài hãy cảm nhận một chút đôi cánh sau lưng, ngài có thể khống chế nó giống như khống chế tay chân của mình, nó có thể giúp ngài tự do bay lượn trong thế giới này.

    Ngô Dĩ nghe lời nói của Tiểu Nhất, theo bản năng quay đầu nhìn đôi cánh trên lưng mình. Cánh của Tinh linh tộc có thiết kế hết sức đa dạng, có dạng như cánh bướm, lại có dạng như cánh chuồn chuồn, cũng có cả cánh các loài chim, chính là loại cánh có lông vũ, thậm chí có cả loại cánh có hình dạng tương tự như cánh hoa vậy.

    Cánh Ngô Dĩ chọn chính là loại bình thường nhất, có bốn cánh hoa, giống như bốn phiến lá giống nhau tạo thành, màu sắc chính là màu trắng. Tuy rằng hình thức bình thường nhưng vẫn rất hút mắt, hơn nữa tựa hồ tất cả các loại cánh đều là bán trong suốt, cho nên cánh của cậu cũng là màu bạc nửa trong suốt, có thể nhìn thấy rõ ràng các đường vân trên cánh, lại lộ ra một chút ánh sáng, tản ra tầng tầng quang điểm mỏng manh.

    Đôi cánh này sinh trưởng trên lưng Ngô Dĩ, cậu có thể cảm nhận được nó, cảm giác như có thêm một đôi tay, dường như có thể khống chế bằng bản năng. Ngô Dĩ chỉ cần ngẫm nghĩ trong lòng, cánh phía sau sẽ theo ý niệm mà nhúc nhích, ở phía sau lưng cậu mà run rẩy một chút.

    Cảm giác này khiến Ngô Dĩ cảm thấy thật mới lạ, cậu bắt đầu thử lệnh cho đôi cánh chuyển động, cậu phát hiện khi cậu dùng sức run run đôi cánh, thân thể liền trở nên nhẹ nhàng, sau đó bắt đầu rời khỏi mặt đất, lòng bàn chân cách mặt đất vài cm. Cảm giác rời khỏi mặt đất khiến Ngô Dĩ đột nhiên trở nên hoảng hốt, vì thế rất nhanh lại rơi xuống.

    Tiểu Nhất ở bên cạnh chậm rãi hướng dẫn Ngô Dĩ khống chế đôi cánh cùng với một số điều quan trọng khi phi hành. Cô nói cho Ngô Dĩ biết cho dù trong lúc phi hành mắc sai lầm ngã xuống, có thể mở to hết cỡ đôi cánh, sau đó cánh của cậu sẽ biến đặc biệt to, giúp cho Ngô Dĩ có thể làm giảm lực tác động, chậm rãi rơi xuống, giảm bớt tổn thương khi ngã xuống đất.

    Chẳng qua Tiểu Nhất một bên giải thích một bên lại cố tình thêm mắm dặm muối một câu," Đương nhiên cho dù khống chế phi thường tốt, thời điểm ban đầu học phi hành, cũng thường xuyên có trường hợp ngã chết phát sinh, ở trong Luân hồi chi dạ, tử vong chỉ là một loại trừng phạt, chính là làm giảm bớt giá trị kinh nghiệm. Kinh nghiệm có thể rơi về không, nhưng cũng sẽ không trực tiếp rơi cấp. "

    " Tôi hiện tại cần phải cung cấp cho người chơi toàn bộ tin tức. Trên thực tế phương thức của trò chơi này chính là bắt chước cảm quan của người chơi, nói cách khác chính là một trò chơi cảm quan lừa gạt đại não. Ở trong trò chơi này, mỗi một cảm giác ngài nhận được đều là do khoang trò chơi thông qua việc xử lý tin tức của đại não của người chơi từ đó mô phỏng lại, cho nên trong thế giới thực, thân thể của ngài sẽ không có ảnh hưởng gì. "

    " Ngài nhìn thấy, nghe thấy, sờ thấy trong trò chơi hết thảy đều là sự mô phỏng về mặt cảm quan, đồng thời cảm giác đau cũng là do bắt chước mà có, nên khi ngài bị quái vật, boss hoặc người chơi khác trong trò chơi tập kích, ngài nhất định sẽ cảm thấy thống khổ ở một trình độ nhất định. "

    " Vì cam đoan đảm bảo tinh thần người chơi luôn khỏe mạnh, cảm giác đau trong trò chơi bình thường sẽ được điều chỉnh ở mức khoảng 30%, nói cách khác, đau đớn mà ngài cảm nhận được chỉ bằng 30% bình thường, trị số này có thể nâng lên cao nhất 50%, thấp nhất 0%. "

    Ngô Dĩ yên lặng nghe Tiểu Nhất giải thích, xuất phát từ một loại suy nghĩ nào đó không thể lý giải, cậu kỳ quái hỏi," Vì cái gì cảm giác đau cao nhất chỉ có 50%? Có phải nếu vượt qua trị số này sẽ phát sinh chuyện gì không tốt không? "

    Tiểu Nhất nói," Ở trong trò chơi, bị thương chính là thường xuyên, tuy rằng miệng vết thương sẽ không trực tiếp hình thành bên ngoài thế giới thực, nhưng cảm giác đau mô phỏng vẫn có ảnh hưởng đến đại não. Vì thế nếu trị số này vượt quá 50%, đại não của người chơi sẽ phát sinh dị trạng, nói cách khác, ngài có thể bởi vì thống khổ trong trò chơi mà đầu váng mắt hoa, thậm chí có thể tử vong một cách đột ngột. "

    " Vì để ngăn loại tình huống này phát sinh, đồng thời cũng là đảm bảo cho thân thể và tinh thần của người chơi được khỏe mạnh, trò chơi sẽ đặt ra phòng tuyến, trong trò chơi, mức độ cảm nhận đau đớn chỉ khoảng 30%, nếu như trị số này ngài cảm thấy không thể thừa nhận, tôi có thể giúp ngài điều chỉnh trị số. "

    Ngô Dĩ nghe đến đây, trong lòng kỳ thật cũng có chút sợ hãi. Nghĩ đến mình muốn học phi hành thì sẽ phải sẵn sàng cho tình huống ngã chết. Vạn nhất" chết ", liền nhất định có thể cảm nhận được cảm giác thống khổ thật sự, tuy rằng chỉ có 30%, nhưng Ngô Dĩ trong lòng vẫn là không có tiền đồ mà sợ hãi.

    Ngô - nhát gan lại không có tiền đồ - Dĩ liền yếu ớt hỏi Tiểu Nhất," Tôi có thể đem cảm giác đau chỉnh thành 0 không? "

    Tiểu Nhất còn thật sự nói," Có thể, nhưng tôi không kiến nghị chỉnh thành 0. "

    " Vì sao? "

    " Bởi vì khi chiến đấu, ngài sẽ không thể đúng lúc cảm nhận được quái vật hoặc địch nhân công kích, phản ứng của ngài sẽ chậm đi nửa nhịp. Cảm giác đau là thứ tất yếu, có thể giúp ngài né tránh một số việc hoặc vật nguy hiểm, không có cảm giác đau sẽ tạo thành một số ảnh hưởng cho ngài trong trò chơi. "

    Tiểu Nhất nói thật sự có lý, không có cảm giác đau sẽ không thể cảm nhận được tập kích, không có cảm giác đau sẽ không cảm nhận được nguy hiểm, không cảm nhận được thống khổ, làm sao rút ra được bài học cho lần sau?

    Ngô Dĩ gật gật đầu, nói," Được rồi, vậy không đổi, chúng ta bắt đầu học phi hành đi. "

    Vì học phi hành, tinh linh dẫn đường yêu cầu Ngô Dĩ thực hiện ba chuyện. Thứ nhất, chính là dùng cánh lơ lửng trong không trung vượt quá một phút đồng hồ, điểm này Ngô Dĩ rất dễ dàng liền thực hiện được. Cậu run run cánh bay lên, tuy rằng vẫn còn hơi hoảng hốt, nhưng vẫn là thành công trôi nổi giữa không trung, chân rời khỏi tổ chim, ở trên không trung quan sát cánh rừng rậm này.

    Tuy rằng Tiểu Nhất nói số người chơi Luân hồi chi dạ trong nước rất nhiều, nhưng từ lúc Ngô Dĩ" sinh ra"đến gườ, cậu đều chưa từng thấy qua được mấy người, hơn nữa, những người Ngô Dĩ nhìn thấy cũng đều là cảnh tượng vội vàng bay qua đỉnh đầu cậu. Ngô Dĩ nghĩ, có lẽ có liên quan đến khoang trò chơi siêu cấp đắt tiền kia, tuy rằng toàn bộ danh tiếng trò chơi này rất tốt, cũng hot trên toàn cầu, nhưng chi phí người chơi bỏ ra cũng rất cao. Cho nên muốn nhìn thấy cảnh tượng một biển người trong trò chơi này, có lẽ còn phải qua một đoạn thời gian nữa.

    Ngô Dĩ trôi nổi trong không trung một phút đồng hồ, liền có cảm giác không kiềm chế được. Tuy rằng lúc mới đầu còn có chút sợ độ cao, thân thể vì mất trọng lực mà cảm thấy khủng hoảng, làm cậu thời thời khắc khắc đều có ảo giác chính mình sắp rơi xuống, nhưng một lát sau sẽ phát hiện đôi cánh tinh linh của mình kỳ thật an toàn hơn tưởng tượng.

    Đôi cánh này cảm giác phi thường hữu lực, mỗi lần động đều có thể giúp cậu vững vàng đứng trong không trung, làm cho cậu có thể đứng ở một góc độ mới mà quan sát thế giới.

    Bay lượn cơ hồ chính là giấc mộng của toàn bộ nhân loại đi.

    Vì vậy, để theo đuổi giấc mộng, con người không ngừng sáng tạo ra các loại công cụ có thể bay lượn, tỷ dụ như máy bay.

    Nhưng máy bay suy cho cùng cũng không thể đem đến cảm giác giống Ngô Dĩ hiện tại. Phi công có thể ngồi trong khoang điều khiển làm cho phi cơ bay lên trời cách mặt đất nhiều cây số, nhưng nói chung vẫn mang cách một tầng bảo hộ, không thể chân thực mà cảm nhận được sự chuyển động của không khí, không thể cảm nhận được cảm giác tự do cùng tuyệt diệu.

    Cho nên mới sinh ra các loại cực hạn vận động như nhảy dù.

    Ngô Dĩ cho dù là máy bay hay nhảy dù đều chưa từng tiếp xúc qua, cậu đại khái chính là một trạch nam không có việc quan trọng sẽ không đi đâu quá phạm vi cổng nhà mình, cũng không có ý định du lịch vòng quanh thế giới, càng không muốn tham gia những loại vận động mạo hiểm lại kích thích.

    Nhưng như vậy không có nghĩa là cậu không có tinh thần muốn mạo hiểm.

    Trong lúc Ngô Dĩ trôi nổi trong không trung, cậu cảm nhận được hướng đi của làn gió, cảm thụ được đôi cánh hữu lực đang cử động, sau đó cậu mở rộng hai tay, làm cho đôi cánh đình chỉ hoạt động.

    Sau đó liền trực tiếp ngã xuống.

    Từ trên cây đại thụ cao hơn trăm mét, trực tiếp ngã xuống.
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...