Hiện Đại [edit] Kim Bài Điềm Thê, Tổng Tài Sủng Hôn - Vân Khởi Mặc Ly

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Angels of Death, 31 Tháng năm 2019.

  1. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    [​IMG]

    Kim bài điềm thê, tổng tài sủng hôn

    Tác giả: Vân Khởi Mặc Ly

    Editor: Nguyễn Hoàng Kim

    & Editor: Team dịch Angels of death

    Thể loại: Ngôn tình, hiện đại

    Link thảo luận góp ý:

    [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của nguyễn hoàng kim

    [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm edit của angels of death

    Giới thiệu:

    Cùng là tiểu thư nhà giàu, là chị em song sinh nhưng Tô Bắc chưa từng được hưởng qua ăn sung mặc sướng, chưa từng hưởng qua sự yêu thương của cha mẹ.

    Mọi sự yêu thương đều dành cho em gái song sinh Tô Noãn.

    Lại càng bi thảm hơn khi bị bạn thân cùng bạn trai phản bội.

    Bị hãm hại, cùng người đàn ông lạ mặt triền miên một đêm, mất đi sự trinh tiết. Gia đình quay lưng, cô rời bỏ thành phố Nam Hi.

    Năm năm sau, bị cha mẹ ép lấy chồng thay em gái. Do lời đồn đãi rằng tổng tài tập đoàn Thịnh Thế thần bí quỷ dị, bị tật quấn thân.

    Sau khi kết hôn, Tô Bắc mới biết Lộ Nam là tổng tài bá đạo phúc hắc, anh tuấn mê người làm cô từng bước hãm sâu.

    Nhưng..
     
    Thao.0792, Alissa, Hương JY4 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng tám 2020
  2. Nguyễn Hoàng Kim

    Bài viết:
    0
    Chương 1: Phản bội cẩu huyết

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Em cùng Tô Bắc, ai kỹ thuật tốt hơn?"

    "Cô ta đều không cho anh chạm vào, nào có như yêu tinh em đâu."

    Tô Bắc đứng ở cửa phòng khách sạn, âm thanh quen thuộc từ trong truyền tới. Cô chắc chắn không nghe lầm, âm thanh nồng đậm tình dục của bạn trai mình, còn giọng nữ kia chính là bạn thân từ nhỏ của cô - Diệp Nhiễm.

    Bọn họ! Bọn họ như thế nào có thể làm loại chuyện này!

    Tô Bắc không dám tin nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, trên mặt đất quần áo tán loạn, trên giường hai thân thể lõa lồ gắn kết triền miên.

    Cô như bị sét đánh, cả người cứng đờ, đầu óc trống rỗng.

    "Đáng ghét.. a. A!"

    Âm thanh nũng nịu của Diệp Nhiễm lại vang lên, yêu mị đến xương cốt cũng tan chảy.

    Theo tiếng rên rỉ kiều diễm đầy dâm dục của Diệp Nhiễm, nước mắt Tô Bắc trượt dài trên má, cô cố nén nước mắt nhưng ngăn không được.

    Dối trá, tất cả đều là dối trá!

    Người cô yêu nhất, cái gì bạn thân nhất. Tất cả đều là giả dối.

    Tô Bắc rốt cuộc không chịu nổi hận ý trong lòng, cô tháo chiếc nhẫn đôi trên ngón áp út, hung hăng ném tới trên giường. Đôi gian phu dâm phụ lúc này mới bừng tỉnh.

    "Diệp Nhiễm! Cô gọi tôi tới đây chính là vì muốn tôi nhìn cô cùng bạn trai tôi ở trên giường cùng nhau mây mưa sao?"

    Tô Bắc rống giận: "Tốt, rất tốt."

    Cô xoay người, cố nén nước mắt, chuẩn bị rời đi căn phòng tràn ngập sự phản bội này.

    Nhưng khi cô vừa mới đi vài bước, liền cảm giác sau gáy đột nhiên đau.

    Trước mắt Tô Bắc toàn bộ biến thành một màu đen. Đằng sau, Diệp Nhiểm cầm cái gạt tàn thuốc, khóe miệng giơ lên nụ cười xảo quyệt.

    "Muốn trách thì trách mày.."

    Tôi? Tại sao?

    Tô Bắc dần dần mất đi ý thức, lâm vào hôn mê.

    * * *

    Tại thời điểm Tô Bắc tỉnh lại, chỉ thấy thân thể truyền đến một trận xé rách, thống khổ, trong không khí tràn ngập mùi nam nữ hoan ái.

    Tại tTô Bắc tỉnh lại thời điểm, chỉ cảm thấy thân thể truyền đến một trận xé rách thống khổ, trong không khí tràn ngập nam nữ hoan hảo thối nát hơi thở.

    "Ân.." Một tiếng rên rỉ không tự chủ được từ Tô Bắc trong miệng phát ra.

    Ở trên người nàng, thân thể đàn ông nam tính động tác càng thêm cuồng dã.

    Người đàn ông mạnh mẽ, thô bạo, sự đau đớn làm Tô Bắc hoàn toàn thức tỉnh ý thức đang hôn mê. Cô vô cùng xấu hổ, sợ hãi, không ngừng đẩy người đàn ông xa lạ đang đòi hỏi một cách đáng sợ trên người mình ra.

    Nhưng do sức lực của cô quá yếu, người đàn ông đó không hề ngưng lại động tác. Mọi cố gắng của cô căn bản là không có tác dụng.

    Cô ý đồ lớn tiếng kêu cứu, ai ngờ lại chỉ có thể phát ra những âm thanh nức nở.

    Trong bóng đêm, Tô Bắc căn bản không thấy rõ người đàn ông này rốt cuộc là ai. Cô chỉ có thể theo động tác của hắn mà không ngừng lay động.

    Đau đớn cùng khoái cảm dần dần chiếm lĩnh đầu óc của Tô Bắc.

    Đêm dài từ từ trôi, ánh trăng mắc cỡ thẹn thùng lấp trong làn mây.

    * * *

    Trời còn trưa sáng, người đàn ông đã tỉnh lại. Đầu của hắn đau như búa bổ. Hắn hồi tưởng lại đêm qua, đi xã giao ở khách sạn Hilton, uống vào hai ly rượu, hắn liền có cảm giác không thích hợp, liền đứng dậy trở về phòng. Sự tình phía sau, hắn chỉ còn nhớ một chút mơ hồ.

    Quay đầu nhìn về phía bên người con gái đang nằm trên giường, mặt cô ẩn trong chăn, không nhìn thấy rõ ngũ quan. Lộ Nam khẽ cau mày.

    Tối qua cùng hắn uống rượu chính là người phụ trách của công ty Minh Sâm. Bọn họ vẫn luôn nghĩ cách lấy lòng hắn, muốn có được quyền hợp tác cùng tập đoàn Thịnh Thế. Nhưng không nghĩ tới, bọn họn thế nhưng lại dùng loại thủ đoạn hạ đẳng này, đem nữ nhân đưa lên giường hắn. Đắng tiếc, hắn không phải là một người có thể dễ dàng để bọn họ tính kế trên đầu mình như thế.

    Lộ Nam nhặt quần áo trên đất, thong thả mặc vào, giơ tay nhấc chân đều là khí thế bá vương.

    Lộ Nam không thèm để ý tới người con gái này trông như thế nào. Đẹp hay xấu đều không thể thay đổi sự thật hắn đã bị cô và bọn họ tính kế. Đương nhiên, nếu đã dám tính kế trên đầu hắn thì cũng nên chuẩn bị tốt tinh thần để gánh chịu hậu quả.

    * * *

    Lúc Tô Bắc tỉnh lại, bên người sớm đã không còn bóng dáng gã đàn ông hôm qua, chỉ còn đống hỗn độn quần áo vứt lung tung dưới đất, cùng thân thể mềm nhũn, đầy vết thâm tím không ngừng nhắc nhở cô về những khổ sở đêm qua mà cô đã phải chịu đựng.

    Nói dối, phản bội, thất thân!

    Mọi việc phát sinh ngày hôm qua giống như từng con kiến gặm nhấm trái tim cô, Tô Bắc nhịn không được muốn phát cuồng.
     
    Thiên cầm thích bài này.
  3. Nguyễn Hoàng Kim

    Bài viết:
    0
    Chương 2: Hung hăng một cái tát

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tô Bắc chịu đựng thân thể đau nhức về tới nhà, vừa vào tới cửa liền nhìn thấy cha mẹ cùng em gái đang ngồi trong phòng khách, sắc mặt khó coi.

    Thấy cô bước vào, từng ánh mắt khinh thường bắn về phía Tô Bắc. Trần trịu đánh giá cùng coi khinh, như từng mũi đao hung hăng đâm đến trên người Tô Bắc.

    Mà cha Tô Bắc, một đường lao tới phía cô, cánh tay nâng lên, vung tới mặt cô một cái tát vang dội.

    "Bang!"

    Cha Tô Bắc phẫn nộ, ông ta nổi giận đùng đùng mắng: "Mày, cái đồ nghịch nữ. Mày nhìn xem, đều là chuyện tốt của mày."

    Ngay sau đó ông ta đem một xấp ảnh ném tới trước mặt Tô Bắc. Trên ảnh là Tô Bắc gần như trần trụi, bị bày ra các loại tư thế khó coi. Tô Bắc lập tức nhớ tới ngày hôm qua cô bị Diệp Nhiễm đánh ngất. Nhất định mọi chuyện là do cô ta bày ra.

    Diệp Nhiễm, cô thật sự là đủ nhẫn tâm!

    Đôi tay Tô Bắc run rẩy, nhặt tấm ảnh rơi trên mặt đất. Cô nhìn về phía cha mình, vẻ mặt bi thống, trong chuyện này cô mới là người bị hại.

    Nhìn tới biểu tình của Tô Bắc, cha cô liền đề cao thanh âm: "Tô gia chúng ta thế nhưng lại sinh ra loại người không biết liêm sỉ như mày. Khó trách cả đêm không về, cư nhiên là làm loại chuyện này! Quả thực là mất hết mặt mũi Tô gia."

    Cha Tô Bắc nói, ngực không ngừng phập phồng, phẫn nộ tới cực điểm.

    Tô Bắc hơi ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa của Tô Noãn, trong cặp mắt tương tự cô tràn đầy sự hài hước cùng trào phúng.

    Mẹ cô cau mày, ánh mắt xẹt qua Tô Bắc một cái lại liền không để trong mắt. Phảng phất như nhìn Tô Bắc nhiều thêm một cái sẽ làm ô uế mắt bà ta.

    Tô Bắc hai mắt đỏ bừng, cô nhớ tới sự tình phát sinh ngày hôm qua, trong lòng đầy ủy khuất: "Cha, cha nghe con giải thích.."

    "Giải thích cái gì!" Mặt cha cô đỏ lên, chắp tay sau lưng, cả người run run, rống to: "Ảnh chụp đều đã đưa đến nhà, ai có thể vu hãm mày. Không biết liêm sỉ, cùng hàng gái điếm ngoài đường phố thì có gì khác nhau?"

    Giọng nói chói tai truyền đến, Tô Bắc nhịn không được lớn tiếng giải thích: "Này rõ ràng là có người hại con."

    Tô Noãn vội vàng nói chen vào: "Không có khả năng đi, chị vừa trở về chưa tới hai năm, như thế nào sẽ có người hại chị? Lại nói, chị tối qua không phải cùng đàn ông lên giường sao?"

    "Em như thế nào biết?" Tô Bắc lập tức chất vấn Tô Noãn, chuyện cô cùng một người đàn ông xa lạ lên giường Tô Noãn làm sao có thể biết?

    Tô Noãn sắc mặt hoảng hốt, lại thấy tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm cô, lập tức miễn cưỡng giải thích nói: "Trên cổ chị có dấu hôn còn không phải là bằng chứng sao? Hơn nữa, em cũng là thuận miệng nói, cũng không nghĩ tới chị liền thừa nhận."

    Cô ta lập tức lại uyển chuyển đưa đẩy: "Cùng nam nhân lêu lổng, lại chụp loại ảnh này, không hổ là từ nhỏ lớn lên ở nước Mỹ, thật phóng khoáng."

    Cô ta nói xong lời cuối cùng, ba chữ "thật phóng khoáng" cũng tràn đầy khinh thường.

    Nghe được hai từ "lêu lổng", mặt mũi cha cô vốn khó coi lại càng thêm âm trầm, tiếp đến lại còn ba từ "thật phóng khoáng", ông chỉ cảm thấy gân xanh thình thịch nhảy, thấy Tô Bắc liền nổi giận.

    "Mất mặt, xấu hổ!" Nói, ông nâng lên tay, lại cho Tô Bắc một bạt tai.

    Đúng lúc này, cô của Tô Bắc- Vân Thiến từ bên ngoài trở về.

    "Anh, anh đang làm cái gì?" Tô Vân Thiến đem Tô Bắc bảo hộ ở phía sau.

    "Em tự nhìn xem Tô Bắc làm chuyện tốt!"

    Cha Tô Bắc mang ảnh chụp ném cho Vân Thiến xem. Tô Vân Thiến nhanh chóng nhìn thoáng qua ảnh chụp nói: "Loại ảnh này đột nhiên xuất hiện ở Tô gia, không thể không khiến người ta hoài nghi. Anh chị như thế nào có thể không làm rõ ràng sự tình liền đã trách cứ Bắc Bắc?"

    "Làm rõ! Còn muốn làm rõ cái gì? Có thể có loại ảnh chụp này, nó còn có cái chuyện gièm pha gì không dám làm? Làm cho Tô gia chúng ta mất hết mặt mũi!"

    "Mất mặt?" Tô Bắc đột nhiên cười lạnh ra tiếng, "Các người coi con là con ruột sao? Con cùng Tô Noãn cùng một ngày sinh ra, các người lại đem con đưa đi. Hiện tại con bị người ta hại thành như vậy, mọi người đều một câu quan tâm cũng không có. Chỉ là lo lắng con làm cho Tô gia mất mặt. Các người đều không có coi con là người Tô gia. Con có thể làm ai mất mặt mũi đây?"

    "Làm phản!" Cha Tô Bắc nổi trận lôi đình, giơ tay lên lại nghĩ muốn cho Tô Bắc thêm cái tát để giáo huấn.

    Tô Vân Thiến thấy thế, vẻ mặt khiếp sợ, đem cha Tô Bắc đẩy ra một bước: "Em thật không nghĩ tới. Bắc Bắc đã nói là có người hại nó, anh cư nhiên không tin chính con gái của mình. Là vì từ nhỏ nó đã không lớn lên bên cạnh anh chị, nhưng nó thật sự là do đích thân anh chị sinh ra cơ mà."

    Tô Vân Thiến nhìn quanh một vòng, Tô Noãn cười nhạo, chị dâu thái độ lãnh đạm làm cô cảm thấy trái tim băng giá.

    "Tốt! Nếu anh chị đã không dung được Bắc Bắc, em đây cũng không cần để Bắc Bắc ở đây chịu khổ."

    Nói xong, Tô Vân Thiến xách ba lô lên, lôi kéo Tô Bắc đi ra khỏi nhà. Tô Bắc lung lay đi theo Tô Vân Thiến, vừa rồi phản kháng tựa hồ đã dùng hết sức lực của cô.

    Cha Tô Bắc nhìn bóng dáng Tô Bắc kiên quyết rời đi, phẫn nộ mà rống to: "Biến, biến, biến! Cút đi, đi rồi thì đừng trở về nữa! Đồ sao chổi đáng chết!"

    Thanh âm nhỏ nhẹ của mẹ Tô Bắc khẽ truyền đến: "Cha nó, đừng nóng giận.."

    Tô Bắc nghe vậy, thân thể khẽ run, cô có chút chờ mong xoay người, nhìn về phía mẹ.

    "Không đáng."

    Hai chữ khinh miệt hoàn toàn đánh nát lòng mong chờ bé nhỏ kia của Tô Bắc. Cô hiện tại hoàn toàn hết hy vọng.

    Cô vẫn luôn nỗ lực để dành lấy sự chú ý của cha mẹ, lại không nghĩ tới, cuối cùng đạt được bất quá là hai cái tát cùng một câu khinh miệt "không đáng" từ họ.

    Trái lại, Tô Noãn lại được thương yêu vô cùng, cô nhịn không được cười khổ một tiếng, đây có lẽ chính là yêu cùng không yêu nó khác nhau như vậy.

    Cùng là con gái ruột, một người sống trong muôn vàn sủng ái như công chúa, một kẻ nghèo túng bất lực, bị ghẻ lạnh.

    Cái gia đình này, thật sự không dung nổi cô. Có lẽ vốn dĩ cô không nên xuất hiện ở đây.


    Tô Vân Thiến nổi giận đùng đùng, kéo Tô Bắc tới ven đường ngăn cản một chiếc taxi đang đi tới: "Bác tài, đi sân bay!"

    Sân bay Nam Hi, tiếng máy bay vù vù cất cánh, xé ngang nền trời!
     
    Thiên cầm thích bài này.
  4. Nguyễn Hoàng Kim

    Bài viết:
    0
    Chương 3: Trở về Tô gia

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Năm năm sau.

    Thành phố Nam Hi, sân bay quốc tế.

    Một cô gái kiều mị, dưới chân là đôi Gucci năm phân, trên người mặc bộ Chanel cao cấp, tay cầm chiếc ví Lv kinh điển, thoạt nhìn tao nhã lại hào phóng.

    Cô gái linh động đôi mắt, ẩn hiện phong tình làm người ta vừa nhìn thoáng qua cũng phải thần hồn điên đảo.

    Cô chính là người mà năm năm trước phải chật vật rời đi thành phố Nam Hi, Tô Bắc!

    Bên người cô còn có một cậu nhóc năm tuổi, trong tay đẩy một cái vali da màu trắng, trên lưng cõng thêm một cái balo du lịch nhỏ màu đen. Một thân anh tuấn tiêu sái, một bộ dáng tiểu soái ca khiến cho người qua đường liên tục ngó nhìn.

    Cậu bé nhìn sân bay chen chúc, theo bản năng nhíu mày: "Mommy, chúng ta nhanh lên đi thôi, đứng ở chỗ này lâu, con sẽ bị người ta biến thành gấu trúc mà vây xem."

    Tô Bắc nhìn chung quanh sân bay một vòng, gật gật đầu, dắt tay con trai đi ra ngoài.

    Cô vừa đi vừa nhớ tới cuộc điện thoại của cha cô, nói là muốn cô về tham dự hôn lễ của Tô Noãn.

    Năm năm, suốt năm năm, lần đầu tiên ông goi cho cô chính là tìm cô về nước để tham gia hôn lễ của em gái cô, Tô Noãn. Nếu không phải Tô Noãn kết hôn, có lẽ cha mẹ cô cả đời cũng đều sẽ không gọi điện thoại cho cô chăng.

    Dù đã năm năm, nhưng cảnh tượng cha mẹ cô đem cô đuổi ra khỏi nhà như thế nào, cô vẫn còn nhớ rõ như mới ngày hôm qua.

    Nhưng Tô Bắc không muốn so đo, cô hiện tại sống rất tốt. Năm năm thời gian trôi qua, cô muốn đem chuyện này quên đi. Cũng không nghĩ ghi hận ai, rốt cuộc thì đó cũng đều là người thân ruột thịt của cô.

    Chỉ là không có cảm giác chờ mong được gặp lại cha mẹ mà thôi. Mà lần này về nước, Tô Bắc không chỉ là vì tham gia hôn lễ của Tô Noãn, mà còn là vì có người trả thù lao hậu hĩnh mời cô về làm việc cho họ.

    Tô Bắc đưa con trai tới chung cư, liền nhận được điện thoại của cha cô: "Bắc bắc, cha phái người tới sân bay đón con nhưng họ nói không nhìn thấy, con đã đi đâu vậy?"

    Thấy thái độ khác thường của cha, thanh âm hòa ái hiền lành, Tô Bắc lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

    Nhưng là cảm giác kỳ quái như thế nào, chính cô cũng không nói lên lời.

    Cô nhàn nhạt mở miệng: "Con đang trên đường về, một lát sẽ tới nhà. Không cần đón con."

    Tô Bắc nói xong liền lập tức cúp điện thoại. Cô xoay người nhìn Tô Hàn trong phòng khách: "Tiểu Hàn, con ở đây đợi mommy, trong tủ lạnh có đồ ăn. Mommy phải ra ngoài một chuyến. Mommy đã tìm cho con một dì giúp việc, giúp con chuẩn bị cuộc sống hàng ngày, lát nữa chắc là sẽ tới rồi."

    Tô Hàn hiểu chuyện nói: "Mommy, yên tâm. Con sẽ tự chăm sóc tốt bản thân."

    Tô Bắc vui mừng gật gật đầu. Tô Hàn cùng Tô Lẫm, là trân bảo mà trời cao ban cho cô, vì chúng, chính cô có chịu nhiều khổ đến mấy cũng đáng.

    Khi Tô Bắc tới Tô gia, cha mẹ cô và Tô Noãn, tất cả đều đang đứng tươi cười ở cửa chờ cô. Tô Bắc nhăn mày, trong lòng hiện lên một tia nghi ngờ.

    Trong trí nhớ, cha mẹ cùng em gái chưa từng đối đãi với cô như vậy.

    Chẳng lẽ, cô rời nhà đi năm năm, lương tâm bọn họ liền cắn rứt?

    Cô vừa mới tiến lên một bước, cha cô liền lập tức tiến tới, thân thiết nói: "Bắc Bắc, con đã trở lại, năm năm nay cha cùng mẹ vẫn luôn mong con trở về."

    Tô Bắc khóe miệng xẹt qua một mạt trào phúng tươi cười.

    Phải không! Năm năm thời gian, nếu thực sự nhớ cô, như thế nào sẽ không gọi điện thoại? Càng miễn bàn tới qua Mỹ thăm cô?

    Cô lạnh mặt nói: "Nói đi, ngài Tô kêu tôi về nhà, đến tột cùng có chuyện gì?"
     
    Thiên cầm thích bài này.
    Last edited by a moderator: 1 Tháng sáu 2019
  5. Nguyễn Hoàng Kim

    Bài viết:
    0
    Chương 4: Thiết kế ép gả

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cha Tô Bắc thấy cô lạnh nhạt, tức khắc mặt già cứng đờ. Nhưng là, ông ta nghĩ đến chuyện sau đó, đành phải nỗ lực che giấu cảm giác xấu hổ. Cha cô bày ra bộ dáng vô cùng hối hận, nức nở nói: "Bắc Bắc, cha và mẹ biết mấy năm nay ủy khuất con, con rốt cuộc cũng là miếng thịt trên người chúng ta, từ nhỏ đã đưa con đi, chúng ta trong lòng cũng đau. Nhưng là con cũng phải thông cảm cho cha mẹ, cha gánh vác toàn bộ cuộc sống của mọi người trong công ty."

    Lúc trước, thời điểm Tô Bắc và Tô Noãn sinh ra, đúng là công ty của Tô gia gặp khó khăn. Cha cô tìm một thầy bói, tính ra Tô Bắc có mệnh khắc người Tô gia, vì Tô gia, cha mẹ Tô Bắc đem cô tặng đi. Mới vừa đưa đi, công ty liền khởi sắc, cha cô liền nhận định Tô Bắc chính là khắc tinh của Tô gia. Liền nghĩ đem Tô Bắc bỏ mặc.

    May mắn, cô của cô thương tiếc, đem Tô Bắc đưa tới Mỹ nuôi dưỡng.

    Tô Bắc nhìn cha một mặt đầy nước mắt nói về sự tình năm đó, trong lòng cũng cảm khái vạn phần.

    Nàng khẽ nói: "Sự tình cũng đã qua đi nhiều năm, cha không cần nhắc tới nữa."

    Cha cô vừa nghe, liền thuận nước đẩy thuyền, nói: "Cha biết sự tình trước kia là chúng ta thật quá đáng, cũng hy vọng Bắc Bắc cho chúng ta cơ hội bồi thường cho con."

    Tô Bắc vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía cha, chẳng lẽ năm năm không gặp, cha cô thật sự lương tâm trỗi dậy?

    Cô nhìn về phía mẹ cô - Vân Cẩm cùng Tô Noãn, liền thấy mẹ cười đến vẻ mặt từ ái, Tô Noãn cũng vẻ mặt cứng đờ giả cười.

    Tô Bắc nói: "Bồi thường?"

    Cha cô cười nói: "Lộ gia, con biết đi, nhà bọn họ muốn cùng nhà chúng ta liên hôn, ta cùng mẹ con thương lượng một chút, quyết định để con gả qua đi, trở thành thiếu phu nhân nhà họ Lộ!"

    Cái gì! Gả chồng! Vẫn là gả cho Lộ gia đại thiếu?

    Có nghe đồn nói hắn từ nhỏ bệnh tật quấn thân, hành tung thần bí khó tìm, ngay cả truyền thông cũng không nắm được chút tin tức gì của hắn, nghe nói là một kẻ tàn phế.

    Tô Bắc khựng một chút, đứng lên. Cảm động vừa rồi một chút cũng không còn, cô lạnh băng nói: "Nguyên lai kêu tôi trở về chính là muốn tôi liên hôn? Mệt cho các người giả bộ."

    Cha cô không tiếp tục mở miệng, nhưng mẹ cô lại nói: "Lộ gia thiếu gia tốt xấu gì cũng là con một, con gả qua đó, liền cơm áo không lo, hưởng phúc. Vốn dĩ nói là Noãn Noãn gả qua, nhưng là Noãn Noãn hiện tại mọi người đều biết chính là minh tinh, vì sự nghiệp của Noãn Noãn, nó hiện tại không thể gả chồng!"

    Vậy muốn cô gả sao!

    Quả thực nằm mơ!

    Cô còn có hai cái tiểu bảo bối, nếucô thật sự gả chồng, chúng làm sao bây giờ?

    Cô phẫn nộ hướng tới Vân Cẩm hô: "Bà nằm mơ! Tôi sẽ không gả chồng!"

    Vân Cẩm sửng sốt, tựa hồ là không nghĩ tới Tô Bắc sẽ mãnh liệt phản đối như vậy, bà thấy Tô Bắc không ăn mềm, lập tức thay đổi sắc mặt, cười lạnh nói: "Thật là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!"

    Tô trời cao cũng là lập tức thay đổi mặt, âm trầm nói: "Không phải do mày lựa chọn, Lộ gia, chúng ta nhưng đắc tội không nổi, mày hôm nay không muốn gả cũng phải gả."

    Tô Bắc biểu tình chán ghét nhìn bọn họ: "Nếu tôi không gả đâu thì sao?"

    "Anh, tại sao anh lại có thể làm như vậy đối với em? Nếu công ty em đóng cửa, đối với anh có chỗ tốt nào?"

    Tô Bắc biểu tình lập tức cứng lại, cô?

    Thời điểm cô trở về, công ty không phải còn rất tốt sao? Như thế nào đột nhiên, liền có chuyện.

    Ngay sau đó, âm thanh cha cô từ di động truyền ra tới.

    "Đối với tôi đích xác không có chỗ tốt, nhưng là, tôi muốn nhìn thấy đến tột cùng Tô Bắc có chịu hợp tác hay không thôi. Nói cách khác, công ty cô vẫn là sẽ bị thu mua."

    Thanh âm phẫn nộ của Tô Vân Thiến từ di động truyền ra: "Anh, Bắc Bắc cũng là con gái anh, anh như thế nào có thể đối xử với nó như vậy?"

    Tô vân thiến tiếp tục nói gì đó, Tô Bắc không biết, bởi vì cha cô đem đoạn ghi âm tắt đi.

    Tô Bắc hồng con mắt, nhìn cha cô: "Cha cư nhiên như vậy đối đãi cô sao?"

    Cha cô mặt trào phúng nói: "Vì có thể cùng Lộ gia hợp tác, điểm này tính là cái gì! Nếu ngươi không gả, liền chờ công ty Vân Thiến phá sản đi."

    Cô từ nhỏ đem Tô Bắc nuôi lớn, còn giúp cô chiếu cố Tô Lẫm, hiện tại công ty gặp nạn, cô tuyệt không có thể khoanh tay đứng nhìn. Tô Bắc chậm rãi nhắm mắt lại, khóe mắt nhỏ một giọt nước mắt.

    Nàng đau đớn mở miệng: "Được! Tôi gả!"
     
    Thiên cầm thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 31 Tháng năm 2019
  6. Nguyễn Hoàng Kim

    Bài viết:
    0
    Chương 5:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tô Cao Thiên cùng Vân Cẩm nghệ được câu này của Tô Bắc, tức khắc thở dài nhẹ nhõm một hơi.

    Nhà họ Lộ, giá tộc thần bí đó bọn họ không thể trêu vào.

    Trách không được Tô Noãn chết sống không muốn gả, Tô Bắc đành trở thành người chết thay.

    Thì ra là thế! Tô Bắc khóe miệng, xẹt qua một mạt tự giễu cười.

    Lần này trở về, cô tính toán tới đầu nhập tại tập đoàn Thịnh Thế. Cho nên đối với một số tình hình của Thịnh Thế cô cũng biết đôi chút.

    Vị tổng tài tài thần bí Lộ Nam kia, ngoại giới đềứ đồn đãi vô cùng đáng sợ, như thể là ác ma, ôn dịch, người bình thường không dám tới gần hắn.

    Hơn nữa, gia tộc của hắn, nghe nói phi thường thần bí khủng bố, tựa hồ cùng Miêu Cương vu thuật có cái gì liên quan.

    Cụ thể tình huống như thế nào, cô cũng không biết. Nhưng là, không có lửa làm sao có khói, đồn đãi cũng không có khả năng là tin đồn vô căn cứ.

    Có lẽ, đúng là như vậy, Tô Cao Thiên cùng Vân Cẩm mới có thể đưa cô thay thế Tô Noãn xuất giá, thậm chí đê tiện đến mức dùng công ty của cô tới uy hiếp Tô Bắc.

    Quả nhiên, vẫn là cô quá ngây thơ rồi, ở trong mắt bọn họ.

    Năm năm trước cùng năm năm sau, cô căn bản không có cái gì khác biệt.

    Tô Cao Thiên nhìn Tô Bắc, vẻ mặt như tro tàn, trong lòng cũng có chút hụt hẫng.

    Ông ta há miệng thở dốc, chậm rãi mở miệng nói: "Một hồi người đón dâu liền tới rồi, mày tốt nhất yên tâm xuất giá đi!"

    Nói xong, hắn lắc lắc đầu, hướng về bên ngoài đi đến.

    Kỳ thật, lần này nhà họ Lộ bắt Lộ Nam cưới vợ, chỉ là vì xung hỉ, sau này vận mệnh còn dâu, càng là khó nói.

    Huống chi, bối cảnh nhà họ Lộ cũng vô cùng khó nhằn.

    Người ta đều đồn Lộ Năm thích đàn ông, nguy hiểm như vậy, ông ta đâu thể nào để tiểu Noãn đi mạo hiểm.

    Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là Tô Bắc nhất thích hợp.

    Rốt cuộc, người bình thường căn bản phân không rõ Tô Noãn cùng Tô Bắc, đến lúc đó, hắn chỉ cần một mực chắc chắn, Tô Bắc chính là con dâu mà nhà họ Lộ chỉ định.

    Dù sao Tô Bắc cùng Tô Noãn lớn lên giống nhau, nhà họ Lộ cũng sẽ không cố tình truy cứu.

    Tô Bắc một người ngồi ở trong phòng, thần sắc tái nhợt.

    Năm năm thời gian, cô cho rằng chính mình đã sớm là kim cương khó bị đánh vỡ, ít nhất, sẽ không vì người Tô gia mà khổ sở.

    Chính là, cô chung quy đã sai rồi, hơn nữa là mười phần sai.

    Bọn họ chung quy, vẫn có thể xúc phạm tới cô, hơn nữa, là hung hăng thương tổn.

    Nghe được ngoài hành lang có tiếng bước chân, Tô Bắc hạ mắt, thần sắc hơi hơi ngưng trọng.

    Tương lai binh đến tướng chặn, nước tới núi ngăn, đi một bước xem một bước đi!

    Thật sự không được, kết hôn rồi, nàng nghĩ cách ly hôn đi!

    Nghĩ đến đây, Tô Bắc tâm cũng chậm rãi bình tĩnh trở lại.
     
    Thiên cầm thích bài này.
  7. Nguyễn Hoàng Kim

    Bài viết:
    0
    Chương 6: Coi như không có cuộc hôn nhân này

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cửa phòng bị đẩy ra. Đập vào mắt cô chính là đôi giày da chế tác thủ công của Italy. Đôi giày được lau chùi bóng loáng, tựa hồ có thể soi gương. Tô Bắc chậm dãi nâng mắt, nhìn tới trước mặt là một người đàn ông anh tuấn.

    Hắn mặt vô biểu tình nhìn cô, mở miệng nói: "Tô tiểu thư, chào cô. Tôi là Vân Phàm, trợ lý của Lộ Tổng. Hôm nay Lộ tổng không được khỏe, cho nên tôi thay thế ngài tới đây đón dâu."

    Tô Bắc nháy mắt trào phúng cười ra tiếng. Cô là thay thế xuất giá, đối phương là tìm người thay thế đón dâu, quả thực chính là tuyệt phối a! Nếu là thay thế đón dâu, Tô Bắc cũng không nghĩ khó xử đối phương. Cô chậm rãi đứng lên, mặt không biểu tình mở miệng: "Vậy đi thôi!"

    Vân Phàm hơi hơi có điểm kinh ngạc. Hắn vốn dĩ cho rằng, hắn thay thế Lộ tổng tới đón dâu, đây là vô cùng không tôn trọng với đối đối phương. Khẳng định sẽ nháo lớn, thậm chí sẽ loạn không gả. Nhưng đối phương bình tĩnh giống như nước hồ phẳng lặng, làm hắn có điểm mù mịt. Chẳng qua, nếu Tô Bắc đã nói đồng ý đi thì hắn cũng không phải tự mình tìm thêm việc làm gì. Vân Phàm chủ động đi trước dẫn đường, đưa Tô Bắc vào trong xe đón dâu.

    Suốt chặng đường, tâm tình Tô Bắc vô cùng buồn bực, nặng nề. Nguyên nhân rất đơn giản. Tuy rằng là thế gia, nhưng đã ai từng gặp cảnh kết hôn mà chỉ có cô dâu như này sao? Hơn nữa, lại là kết hôn theo hình thức truyền thống, bái thiên địa, chùm khăn voan đỏ.

    Khi nàng được đưa tới nhà họ Lộ thì bị thay khăn váy cưới hiện đại bằng khăn voan đỏ cùng hỉ phục truyền thống. Tô Bắc bị khăn voan che kín suốt một ngày, cô giống như con rối gỗ bị giật dây, mặc người lôi lôi kéo kéo.

    Lăn lộn suốt một ngày, Tô Bắc mệt tới nỗi xương cốt đều sắp gãy, hết thảy nghi thức mới kết thúc. Cô bị đưa vào phòng tân hôn. Tô Bắc hồi tưởng lại mọi chuyện trải qua hôm nay, trong lòng có điểm hốt hoảng. Hôn lễ này giống như nghi thức tế điện thì đúng hơn, căn bản không cảm nhận được một chút vui mừng nào.

    Nhìn căn phòng bố trí toàn bộ một màu đỏ sậm, trong lòng Tô Bắc nặng nề như rót chì, áp lực không thở nổi. Cô ngồi trong phòng ngót hai giờ, lúc này mới nghe thấy bên ngoài tựa hồ có tiếng bước chân tới gần. Từng bước, từng bước giống như đạp ở trong lòng Tô Bắc mà tới.

    Tô Bắc thân thể hơi hơi giật giật, cô duỗi tay đem khăn voan đã kéo xuống lúc trước, lần nữa chùm lên đầu. Ngay lúc cô vừa chùm khăn voan lên thì cửa phòng đã bị mở ra trong nháy mắt. Tiếng bước chân đàn ông chậm dãi tới gần. Tô Bắc cúi đầu, thấy quần tây cùng giày da đàn ông chậm dãi bước tới.

    Tâm hơi thít lại, nguyên bản tưởng rằng đã chuẩn bị tốt tất cả lời thoại, nhưng đột nhiên lại nói không nên lời. Thông qua quan sát ngày hôm nay, cô biết rằng vị Lộ tổng trong truyền thuyết này cũng không mong muốn kết hôn. Nếu nói như vậy, cô tại sao lại không cùng hắn đạt thành hiệo nghị, coi như không có cuộc hôn nhân này.

    Chẳng qua, cô vẫn trầm mặc, quan sát một chút thái độ của đối phương.

    Lộ Nam nhìn cô gái trước mặt, bị khăn voan che kín mít, trong lòng cũng hết chỗ nói. Bà nội cũng thật là, kết hôn thì kết hôn, lại còn làm cái dạng cô dâu truyền thống như thế này. Nhìn đâu ra giống hôn lễ, rõ ràng là hiện trường tế lễ. Chẳng qua, buổi sáng hôm nay, sau khi phân tích bệnh tình, giống như thật sự có chuyển biến tốt đẹp. Nếu nói như vậy, hắn liền sẽ chịu đựng một chút người con gái đang ngồi trước mặt mình đây. Giọng đàn ông khàn khàn chậm dãi vang lên trong phòng, tâm Tô Bắc có chút căng thẳng.

    "Tự mình kéo khăn voan xuống đi, đội lâu như vậy chẳng lẽ muốn tôi giúp cô?"

    Nghe ngữ khí đạm mạc, mang theo lạnh nhạt cùng xa cách. Tô Bắc hơi sửng sốt, thanh âm này hình như có chút quen thuộc. Nhưng tên đàn ông này cũng quá tự cho mình là đúng đi. Nếu không phải người cuối cùng rời khỏi phòng nói với cô không được lấy khăn voan xuống, cô mới lười đem khăn voan đã gỡ xuống đội lên đầu như vậy. Nghĩ đến đây, Tô Bắc không chút do dự duỗi tay trực tiếp kéo khăn voan xuống. Một khắc này, ánh mắt liền nhìn chằm chằm vào mặt người đàn ông đối diện. Tô Bắc liền ngây ngẩn cả người. Là hắn! Lúc ở sân bay cô đã gặp người này.

    "Là anh". Cô kinh hô ra tiếng.

    Lộ Nam cũng ngây ngẩn cả người, hắn mị con ngươi nguy hiểm.


    Năm năm trước, hắn bị tập đoàn Minh Sâm tính kế, uống rượu thuốc, lên giường cùng một nhữ nhân xa lạ. Lúc ấy, hắn thiếu chút nữa là có thể tìm thấy cô gái đó, không nghĩ tới cuối cùng vẫn muộn một bước. Đến bây giờ hắn vẫn không biết người con gái đó là ai, đến tột cùng trông như thế nào. Cũng là do lúc rời đi không nghĩ tới việc nhìn tới mặt cô ta.

    Năm năm này, hắn cơ bản đều hoạt động ở thị trường hải ngoại, rất ít vụ làm ăn trong nước. Thế nhưng lại sẽ có người nhận thức hắn?


    "Cô biết tôi?" Thanh âm Lộ Nam lạnh lẽo như băng.

    Tô Bắc thiếu chút nữa buột miệng thốt ra, chúng ta không phải gặp qua ở sân bay sao? Nhưng khi nhìn tới biểu tình âm trầm của Lộ Nam, cô cuối cùng vẫn là ngượng ngùng ngậm miệng.

    Lộ Nam tiến tới một bước, đột nhiên nắm cằm Tô Bắc, lạnh lùng mở miệng: "Cô không cần khiêu chiến sự nhẫn lại của tôi, càng đừng tưởng rằng mình là thiên kim tiểu thư của Tô gia, liền ở nơi này muốn làm gì thì làm."

    "Nói! Có phải cô nhận biết tôi?" Lộ Nam tăng thêm ngữ khí.


    Tô Bắc lạnh lạnh nhìn hắn một cái, khinh thường mở miệng: "Anh suy nghĩ nhiều, tôi đối với anh thực không có hứng thú, không ý tưởng, càng không muốn đi khiêu chiến sự nhẫn lại của anh. Đại ca, thời gian của tôi cũng rất quý giá."

    Nói xong, cô dùng sức ném ra Lộ Nam tay, tiếp tục nói: "Nếu anh không muốn kết hôn, hà tất còn chạy tới nhục nhã tôi. Anh phải hay không mắc bệnh tâm thần. Đại ca, có bệnh thì mau đi bệnh viện, tôi đây không chữa được."

    Lộ Nam biểu tình hung ác nham hiểm, nháy mắt tựa như ma quỷ, hắn một tay đem Tô Bắc đẩy đến ở trên giường, hung ác nhìn nàng: "Cô dám mở miệng mắng tôi?"

    Tô Bắc hừ lạnh một tiếng: "Mắng anh sai rồi sao? Anh nếu không muốn, làm gì còn làm tôi một ngày bị xem thường, buổi tối còn chờ lâu như thế!"

    Lộ Nam nguy hiểm nhìn cô một cái, bỗng chốc từ trên người cô đứng lên, lạnh lùng mở miệng: "Nếu không phải ý kiến của các cụ trong nhà, tôi căn bản không nghĩ cưới cô."

    Tô Bắc không sao cả bĩu môi: "Kia vừa lúc a! Dù sao tôi cũng không nghĩ gả cho anh. Nếu anh không muốn cưới, tôi không muốn gả, chúng ta đều là chịu bức bách, chúng ta sao không đạt thành hiệp nghị, không can thiệp đối phương, coi như không có cuộc hôn nhân này."
     
  8. Nguyễn Hoàng Kim

    Bài viết:
    0
    Chương 7: Tôi nhìn, cô cởi!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lộ Nam chưa từng nghĩ tới. Có một ngày, một người phụ nữ mặt không đổi sắc đứng trước mặt hắn nói chuyện không kiêng nể. Hắn lạnh lùng nhìn chăm chú vào Tô Bắc, phảng phất như muốn đem nàng từ trong tới ngoài đều nhìn thấu.

    Tô Bắc trong lòng có chút hoảng loạn. Rốt cuộc thì đối phương cùng là đàn ông, hai người sức lực kém xa, nếu hắn muốn làm cái gì với cô, này cũng rất khó nói. Hiện tại hai người bọn họ còn đang là phu thê trên danh nghĩa. Hắn làm cái gì, cô cũng chỉ có thể là người câm ăn hoàng liên, có khổ nói không nên lời.

    Lúc này trong đầu Tô Bắc hiện lên vô số tưởng tượng. Đang lúc muốn mở miệng, âm thanh mát lạnh của Lộ Nam lại vang lên. Hắn gắt gao nhìn chằm chằm Tô Bắc, từng câu từng chữ cảnh cáo: "Tốt! Nếu cô nói coi như không có cuộc hôn nhân này, vậy hy vọng cô có thể nói được, làm được!"

    Tô Bắc vừa nghe được lời nói này của Lộ Nam, tức khắc liền thở phào nhẹ nhõm. Cô nhanh nhảu mở miệng, sợ Lộ Nam đổi ý: "Tôi khẳng định có thể làm được."

    Nhìn bộ dáng thề son sắc của Tô Bắc, Lộ Nam hừ lạnh một tiếng: "Cô đừng cao hứng quá sớm. Nếu cô làm không được, tôi sẽ khiến cô phải hối hận."

    Tô Bắc tức khắc trừng lớn mắt, tức giận trừng mắt hắn: "Bổn cô nương từ nhỏ tới nay, còn chưa biết hai chữ hối hận viết như thế nào."

    Lộ nam đột nhiên cười, hắn cười ý vị thâm trường, làm Tô Bắc có điểm sởn tóc gáy. Tô Bắc nhịn không được bả vai run lên. Chỉ nghe thấy Lộ Nam nói: "Tốt nhất là cô cũng đừng ra ngoài tự cho mình là Lộ phu nhân. Hy vọng cô thời thời khắc khắc nhớ vị trí của mình."

    Tô Bắc kéo kéo khóe miệng: "Ok! Không thành vấn đề!"

    Nếu không phải cha mẹ thiết kế, cô sẽ không thay thế Tô Noãn xuất giá, càng miễn bàn cái gì lấy thân phận Lộ phu khoe khoang, cô mới không hiếm lạ. "

    Lộ nam tiếp tục nói:" Đệ nhị, đừng tưởng rằng cô gả cho tôi thì Tô gia cùng nhà họ Lộ liền có quan hệ, nói cho cô đừng mơ tưởng từ nhà họ Lộ kiếm một phân tiền ích lợi! "

    Tô Bắc cười.

    Cô cười tươi như hoa, nguyên lai người đàn ông này, là sợ cô lợi dụng cái quan hệ hôn nhân này, vì Tô gia giành tư lợi a!

    Ha hả!

    Cô không phải thánh mẫu. Cô từ trước tới nay đều một tôn chỉ làm người. Bị thiết kế gả thay, đắng chát trong lòng, cô sớm đã muốn vứt bỏ, nói chi đến Tô gia.

    Lộ nam nhìn Tô Bắc lương bạc lại trào phúng ý cười, hơi hơi nhíu mày:" Này, cô cười cái gì? "

    Tô Bắc trực diện đón nhận, không hề sợ hãi nhìn hắn.

    " Thứ nhất, đừng kêu tôi là này, tôi có tên có họ, đại danh Tô Bắc, nhũ danh Bắc Bắc! "

    " Thứ hai, đối với danh hào Lộ phu nhân, nói thật, bổn cô nương thật đúng là không hiếm lạ! Ai thích thì lấy đi, không tiễn! "

    " Thứ ba, anh không thích Tô gia, tôi cũng không thấy đến có bao nhiêu thích, anh nên lo lắng chính là, tôi có thể hay không lợi dụng tầng này thân phận, vì chính mình giành tư lợi, mà không phải Tô gia! "

    Lộ Nam đột nhiên cảm thấy người phụ nữ trước mắt này, lúc nói chuyện thần thái thật phá lệ mê người. Kiêu ngạo mang theo tự tin, tựa hồ có một loại khó có thể nói rõ mị lực. Cảm giác rất kỳ lạ. Chính là hắn thế nhưng cũng có lúc bị hấp dẫn.

    Hắn hơi hơi nhướng mày:" Cho nên? "

    Tô Bắc hừ nhẹ một tiếng:" Cho nên, ngài còn có hay không yêu cầu khác, nếu không có, tôi liền phải ngủ, đi thong thả, không tiễn! "

    Tô Bắc nói xong, liền làm bộ muốn thoát y ngủ.

    Lộ nam nghiền ngẫm nhìn nàng, đứng ở tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.

    Tô Bắc vẫn duy trì tư thế cởi quần áo tư thế, cứng ngắc tại chỗ. Nàng xấu hổ ho khan một tiếng. Người đàn ông này chẳng lẽ không có một chút lịch sư sao? Cô còn phải ngủ, hắn đứng mãi ở chỗ này làm gì? Hai người giằng co ba giây, Tô Bắc tròng mắt xoay không dưới năm vòng. Cô rốt cuộc kiên trì không nổi nữa, đem tay buông xuống, không hề bày ra bộ dáng cởi quần áo nữa.

    Cô nhìn chằm chằm Lộ Nam:" Tôi nói lộ tổng, xin hỏi ngài đứng ở chỗ này, đến tột cùng là ý tứ gì? Ngài không nghe thấy tôi muốn đi ngủ sao? "

    Kỳ thật, Tô Bắc càng muốn nói, đại ca chẳng lẽ nghe không hiểu tiếng người sao?

    Chính là, tốt xấu gì ở địa bàn nhà người ta, cô cũng không dám quá kiêu ngạo.

    Lộ Nam lạnh lạnh nhìn cô một cái:" Cô không phải muốn cởi quần áo ngủ sao? Tôi nhìn, cô cởi! "

    Tô Bắc sửng sốt một chút, thật sâu hít một hơi.

    Cô nhẫn!

    Vị này vân đạm phong khinh, muốn nhìn cô cới, thật sự đầu óc có bệnh đi! Lời này hắn đến tột cùng là như thế nào nói ra?

    Thấy vẻ mặt Tô Bắc khuất nghẹn cùng tái giận, Lộ Nam mặt không thay đổi sắc hướng giường đi tới.

    Cởi quần áo, cởi giày..

    Tô Bắc tức khắc từ trên giường nhảy dựng lên, chạy nhanh xoay người. Trái tim cô đập loạn lên. Giọng nói lắp bắp, kinh ngạc dị thường:" Anh.. anh.. anh làm cái gì? Mau mặc quần áo vào! "

    Tô Bắc khẩn trương nói năng lộn xộn, người đàn ông này đến tột cùng muốn làm cái gì?

    Lộ Nam cười lạnh một tiếng:" Ngủ a! Không cởi quần áo như thế nào ngủ, như thế nào? Chẳng lẽ ngươi quên mất, đây là phòng tân hôn của chúng ta!"

    Tô Bắc nháy mắt một búng máu nghẹn ở trong lòng, thiếu chút nữa nghẹn chết!

    Cô là thật sự đã quên!

    Xong rồi, xong rồi!

    Chẳng lẽ đêm nay, thật sự muốn cùng người đàn ông đáng ghét này cùng chung chăn gối sao?

    Vạn nhất hắn nhất thời thú tính quá độ..

    Hậu quả quả thực không dám tưởng tượng..

    Tô Bắc chạy nhanh dùng sức lắc đầu, nàng đều suy nghĩ cái gì đâu!

    Đêm nay, nhất định không thể phát sinh cái gì!
     
    GiangVuThiên cầm thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng sáu 2019
  9. Nguyễn Hoàng Kim

    Bài viết:
    0
    Chương 8: Vợ trên danh nghĩa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lộ nam ngồi ở mép giường, nhìn Tô Bắc đứng cách đó không xa. Vị trí của hai người đã thay đổi.

    Nhìn biểu tình đặc sắc trên mặt Tô Bắc, hắn khóe miệng khẽ nhếch, nhỏ đến khó phát hiện.

    Tô Bắc căm giận nhìn hắn, biểu tình có điểm u oán cùng vặn vẹo: "Chúng ta không phải nói rồi sao, coi như không có thật sự kết hôn. Nếu không kết hôn, nơi nào tới động phòng a! Anh từ nơi nào tới thì chạy lại đó đi, nếu không những gì anh yêu cầu tôi cũng sẽ không nhất định làm được đâu."

    Nói xong, Tô Bắc tựa hồ cảm thấy còn chưa hết giận. Cô bổ sung một câu: "Đương nhiên, nếu anh nói nhất định phải ở nơi này ngủ thì tôi đi ra ngoài."

    Lộ Nam mặt lạnh xuống nhìn Tô Bắc. Hắn vốn tưởng cô là đậu mềm, nào biết lại phản kháng kịch liệt như vậy. Hiện tại đang ở nhà, nếu phát sinh chuyện gì, bà nội nhất định sẽ biết. Nghĩ đến đây thần sắc hắn liền lãnh đạm: "Tính, cô cũng không cần hao hết tâm tư đi tìm chỗ ở, đêm nay liền ngủ ở đây một đêm. Sáng mai tôi sẽ nói với người trong nhà, chúng ta chuyển ra ngoài sống."

    Thấy Tô Bắc rốt cuộc bình tĩnh trở lại, hắn dừng một chút, nói tiếp: "Dọn ra ngoài rồi cô muốn ở nơi nào thì ở, đương nhiên, nếu muốn đến chung cư của tôi ở, cũng được, dù sao phòng trống có rất nhiều."

    Tô Bắc rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nguyên lai, đại ca này nghĩ vậy, suýt chút nữa hù chết cô. Cô còn tưởng đâu hắn muốn sau này ở lại đây. Chẳng qua, cô vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì Lộ Nam lại lập tức trọc cho cô khó chịu.

    Hắn nói: "Nhưng tôi phải nói rõ, cô chỉ là vợ trên danh nghĩa của tôi. Không có bất luận quyền lợi gì."

    Tô Bắc hết nói, nhìn trần nhà trợn trắng mắt, cô quả thực buồn nôn a. Làm vợ hắn quyền lợi tốt đến mức để hắn có thể tự cao như vậy sao? Thật là buồn cười. Tô Bắc trong lòng thầm mắng, đồ tự luyện, bệnh tâm thần. "

    Kết quả, Lộ Nam giống như có thuật đọc tâm.

    Hắn chỉ nói:" Còn có, thêm một điều kiện là sau này không được ở trong lòng trộm mắng tôi. "

    Tô Bắc sửng sốt một chút, biểu tình như nhìn thấy quỷ.

    Cô thất thanh nói:" Sao anh biết? "

    Lộ Nam hừ lạnh một tiếng:" Không đánh đã khai! "

    Tô Bắc tức khắc hận không thể cắn lưỡi, thật là ngốc mà!

    Cô kéo kéo khóe miệng:" ĐượcCuồng tự luyến, tôi đã biết! "

    Lộ Nam khuôn mặt tuấn tú tối sầm, đây là biểu hiện nhận sai sao?

    Hắn duỗi tay, đem áo khoác ném ở trên giường.

    Tô Bắc theo bản năng lui một bước, Lộ Nam khinh thường nhìn nàng một cái.

    Tô Bắc căng da đầu mở miệng:" Nếu anh nói ngày mai dọn ra ngoài, vậy đêm nay ngủ như thế nào? "

    Lộ Nam cũng không quay đầu lại, hướng về phòng tắm đi đến:" Bên ngoài có sô pha! "

    Tô Bắc tức khắc trừng lớn mắt:" Cái gì, anh bảo tôi ngủ sô pha? "

    Lộ Nam dừng bước chân một chút. Hắn chậm rãi quay đầu, nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Tô Bắc, nhướng mày, thong thả ung dung mở miệng:" Cô hình như còn chưa rõ một vấn đề, tôi mới là chủ nhân nhà họ Lộ. Tô tiểu thư, cô chỉ tạm thời ở đây. Không hơn! "

    Tô Bắc tức giận nháy mắt phát điên, nàng thật sự rất muốn giết người.

    Tiểu cái gì thư a!

    Lão đại mới là tiểu thư, cả nhà anh đều là tiểu thư!

    Tô Bắc ở trong lòng mắng Lộ Nam. Lộ Nam vừa xoay người, cô liền hướng về phía Lộ Nam hô to:" Anh có phải đàn ông không vậy? Bắt phụ nữ ngủ sô pha. "

    Lộ Nam đột nhiên đứng lại, hắn xoay người, tà tà cười cười, nghiền ngẫm nhìn Tô Bắc:" Nếu cô muốn biết, tôi đến tột cùng có phải đàn ông hay không, cô có thể chọn không ngủ sô pha, buổi tối chúng ta thử một lần, cô sẽ có đáp án."

    Lộ Nam nói xong, trực tiếp đi vào phòng tắm.

    Tô Bắc tức khắc nghẹn họng. Cô lập tức xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng. Thử một lần, thân thể sẽ nói cho nàng đáp án, đây đều là cái chuyện ma quỷ gì chứ. Tô Bắc thật sâu cảm giác được, chính mình bị người đàn ông này đùa giỡn.

    Cô không chuyển mắt nhìn chằm chằm cửa phòng tắm, ở trong lòng mắng hai câu đồ lưu manh.

    Cuối cùng, cô là cô gái tốt, không cùng đàn ông thối nói đạo lý, không cốt khí ôm chăn gối hướng sô pha đi tới. Cô vừa đi ra ngoài vừa hậm hực nhìn chiếc giường lớn.

    Cả đêm thời gian, gió êm sóng lặng vượt qua.

    Tối hôm qua, thừa dịp Lộ Nam đi tắm rửa. Tô Bắc trộm gọi điện cho con trai Tô Hàn, nói cho nó biết ngày mai cô sẽ về. Rồi mới kéo chăn, mặc nguyên áo cưới đi ngủ.
     
  10. Nguyễn Hoàng Kim

    Bài viết:
    0
    Chương 9: Mơ thấy mộng xuân.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng sớm, Tô Bắc liền cảm thấy có người đang kéo chăn của mình. Cô không vui mở mắt, liền thấy khuôn mặt đàn ông tuấn tú phóng đại trước mặt. Tô Bắc còn chưa tỉnh ngủ, cả người vẫn còn như đang trong mộng, phản ứng trì độn. Cô hoàn toàn quên mất ngày hôm qua cô đã tháy Tô Noãn gả tới nhà họ Lộ. Cô kỳ quái nhìn Lộ Nam trước mặt, như thế nào lại có soái ca xuất hiện ở đây? Hơn nữa còn rất quen mắt. Chẳng lẽ là mơ thấy mộng xuân?

    Tô Bắc đang ở nghi hoặc. Đột nhiên thấy chủ nhân khuôn mặt tuấn tú đó nói chuyện. Lộ Nam sâu kín nhìn Tô Bắc: "Cô còn chưa chịu dậy? Là muốn cho mọi người chờ cô ăn cơm sao?"

    Thanh âm trầm thấp của Lộ Nam kéo Tô Bắc trở về hiện thực. Cô lúc này mới nhớ ra ngày hôm qua mình đã kết hôn, gả tới nhà họ Lộ. Cô hồi tưởng lại mọi chuyện ngày hôm qua một lần. Tô Bắc cuống quýt vạch chăn đứng lên, ngoan ngoãn đứng trước mặt Lộ Nam, giống như một tiểu học sinh làm sai việc.

    Nhìn bộ dáng cô nghe lời như vậy, trong lòng Lộ Nam có chút ngứa ngứa. Không nghĩ tới cô sẽ có bộ dáng ngoan ngoãn như vậy. Nhưng khi nhìn tới bộ hỉ phục màu đỏ trên người cô thì thần sắc trở nên quái dị. Cô là có bao nhiêu sợ hãi hắn đây? Buổi tối thế nhưng mặc như vậy đi ngủ. Hắn chẳng lẽ là kẻ đói bụng ăn quàng sao?

    Lộ Nam không còn gì để nói nhìn cô, lạnh lùng mở miệng: "Ngăn tủ trong phòng ngủ có đồ nữ, thay quần ái, rửa mặt rồi ra ăn cơm."

    Lộ Nam nói xong liền chậm dãi rời đi.

    Nhìn bóng dáng hắn rời đi, Tô Bắc lại đem mười tám đời tổ tông nhà hắn ra mắng một lần. Đồ đáng ghét, biết rõ có đồ nữ mà cũng không nói cho cô, hại cô mặc nguyên bộ đồ gò bó, nặng nề này ngủ nguyên một đêm trên sô pha.

    Tô Bắc xoa vòng eo đau nhức, đi vào phòng ngủ. Nàng thay quần áo xong xuống lầu. Tất cả mọi người đều đang ngồi đợi bên bàn cơm. Ngày hôm qua bị chùm khăn voan đỏ nên cũng chưa được nhìn thấy mặt bất cứ người nào. Bà nội Lộ Nam, Mục Niệm Ảnh, toàn thân đều tản ra khí chất tiểu thư khuê các. Tô Bắc nhìn trang phục cuả bà liền hiểu vì sao hôm qua hôn lễ lại tổ chức như vậy. Mục Niệm Ảnh mặc quần áo kiểu của bộ tộc Miêu Cương, thoạt nhìn khi đứng trong căn biệt thự kiểu hiện đại này dường như có phần không được phù hợp. Có điều, hiện tại bà đã gần bảy mươi nhưng nếu nhìn bên ngoài thật khó nhận ra số tuổi thật. Bà thời trẻ chắc chắn là một đại mỹ nhân.

    Cha của Lộ Nam- Lộ Hướng Xa, lần đầu tiên gặp liền cho người cảm thấy cảm giác cơ trí hơn người. Ông là một nam tử trung niên, nghiêm khắc, ánh mắt phi thường sắc bén, tựa hồ như chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra trong lòng người khác đang nghĩ gì.

    Ngồi bên cạnh ông là mẹ của Lộ Nam - Tôn Tĩnh Di là một người an tĩnh, hiền tuệ. Trên người bà phát ra khí chất cao quý từ trong xương tủy.

    Tô Bắc nhìn một vòng cũng không thấy em gái Lộ Nam, Lộ Tây.

    Lộ Nam nhìn thoáng qua Tô Bắc, có chút không vui. Hắn liếc mắt, chậm rãi mở miệng: "Chào mợi người đi."

    Tô Bắc ngẩn người, trong lòng tự nhiên có chút không vui cùng úy khuất. Cô không phải là con dâu mà bọn họ thừa nhân, tất cả mọi người đều là gặp dịp thì chơi, còn không phải là vì xung hỉ cho Lộ Tây nên mới cưới sao? Nhìn gương mặt lạnh nhạt của cả gia đình, Tô Bắc nghĩ tới công ty của cô, nhịn không được đau lòng, chỉ có thể nuốt xuống uất ức này. Cô miễn cưỡng bày ra vẻ tươi cười, ngoan ngoãn chào mọi người: "Bà nội, ba, mẹ buổi sáng tốt lành!"

    Mục Niệm Ảnh gật gật đầu, không có lại nói cái gì.

    Lộ Hướng Xa nặng nề nhìn nàng một cái, mở miệng: "Ngồi xuống ăn cơm đi!"

    Tô Bắc rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi.

    Cửa thứ nhất, hoàn mỹ thông qua!

    Chẳng qua, cô vừa nhai hai miếng, liền nghe thấy, Lộ Nam đột nhiên ném ra một quả bom: "Bà nội, con cùng Bắc Bắc tính dọn ra ngoài sống!"

    Cháo trong miệng Tô Bắc thiếu chút nữa một ngụm phun ra. Đúng vậy, cô thật sự muốn ra ngoài sống. Nhưng Lộ Nam cũng không thể đem cô ra làm cái cớ được. Còn gọi thân thiết như vậy, Bắc Bắc..

    Nghĩ đến trước mặt người khác và sau lưng đối với cô là hai thái độ tương phản, Tô Bắc cảm giác một đợt lạnh lẽo.

    Mục Niệm Ảnh nghe Lộ Nam nói liền tái mặt. Phản ứng đầu tiên của bà chính là quay đầu nhìn về phía Tô Bắc. Trên mặt bà viết rõ, ngươi là đồ hồ ly tinh, vừa vào cửa đã không an phận, muốn đưa cháu trai của bà đi.

    Tô Bắc nằm yên cũng trúng đạn. Khổ mà không thể nói.
     
    Thiên cầm thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...