Tên truyện: Không kết hôn Tên tiếng Trung của truyện: 不婚 Tên tác giả: Kim Dao Thể loại: Ngôn tình hiện đại Editor: Văn án: Nếu đem tất cả hy vọng của mình đặt trên người khác, đó là một bi kịch. Bởi vì sẽ không ai hành động như bạn nghĩ. Và câu chuyện cổ tích mãi mãi chỉ là một câu chuyện cổ tích, đừng vọng tưởng trở thành công chúa của bất cứ ai. Dựa vào nỗ lực của mình kiếm được, mới là ổn định nhất. Để làm điều đó, hãy là nữ hoàng của cuộc đời mình!
Bấm để xem Chương 1 Sau khi chia tay bạn trai cũ, chưa đầy một năm sau, tôi đã đi xem mắt bốn người đàn ông. Bạn bè và người thân đều mai mối vô cùng nhiệt tình, sợ tôi không lấy được chồng, ở nhà làm bà cô già. Nhưng nghiêm túc mà nói, đối với chuyện xem mắt này, tôi một chút hứng thú cũng không có. Không, không, không, đừng hiểu lầm, tôi không phải là nhớ đoạn tình cảm trước đây, cố thủ tự phong, không muốn tiếp xúc với thế giới mới. Tôi chỉ là, chỉ đơn giản là không muốn. Tất nhiên tôi không phải là người đồng tính, nhưng đối với người khác giới, tôi thực sự không hứng thú. Khoảng thời gian mà người phụ nữ khao khát kết hôn nhất là tuổi đôi mươi. Về mặt tâm lý vẫn còn là một đứa trẻ, nhưng bề ngoài đã trưởng thành, đầy tò mò và tưởng tượng về hôn nhân. Tôi cũng từng có một khoảng thời gian như vậy, thực tại không muốn nghĩ, cả ngày chỉ ảo tưởng bước vào cung điện hôn nhân. Mặc hay không mặc váy cưới trắng cũng không sao cả, chỉ cần nguyện bên nhau một đời, cảm thấy đó chính là hạnh phúc cả đời. Lúc ấy tôi cùng bạn trai cũ đang yêu đương say đắm, vì thế tôi đuổi theo nói với anh ta: "Chúng ta kết hôn có được hay không?" Kỳ thật trong lòng rất rõ ràng, vừa mới tốt nghiệp đại học, cho dù muốn kết hôn, thì cũng lấy đâu ra thời gian rồi tiền bạc để vun đắp một gia đình, đi chịu trách nhiệm với người khác? Nhưng vẫn không ngừng muốn có được một đáp án làm cho mình cảm thấy hài lòng. Nhưng dường như ông trời cũng hiểu được niềm hi vọng của tôi trong giây phút đó, sợ tôi hối tiếc, vì vậy tôi sắp xếp cho bạn trai cũ thẳng thừng từ chối tôi: "Anh không muốn kết hôn." - A, câu nói đó như một cây gậy đập tan ảo tưởng hôn nhân trong tôi, đánh tôi ngã về thực tại. Ở trong lòng thầm thề rằng: "Đời này nếu lại chủ động nhắc tới chuyện kết hôn này, sẽ bị sét!" Bạn trai cũ nhỏ tôi gần một tuổi, suy nghĩ có khoảng cách thế hệ tôi có thể hiểu được. Nhưng lại chịu không nổi cách hắn trả lời trực tiếp như vậy. Tôi thực sự mong đợi một câu trả lời tích cực, ngay cả khi không thể đồng ý với tôi, cũng có thể hứa hẹn cho tôi một tương lai. Người phụ nữ đang trong tình yêu mặn nồng thực sự rất dễ bị lừa dối. Nhưng hiện tại nghĩ lại, lại thật sự cảm ơn hắn đẩy tôi ngã về thực tại, không có một chút va chạm kia, cũng sẽ không nhận ra điều mình thật sự muốn rốt cuộc là cái gì. Tối qua trong bữa ăn, mẹ hỏi làm thế nào để liên lạc với người đàn ông thứ tư, tôi không nói chuyện, giả vờ không thể nghe thấy. Nhưng bà ấy không bỏ cuộc, vẫn truy vấn không ngừng, thậm chí nói: "Hey, mẹ không phải là hàng xóm của con, mẹ là mẹ của con, sao con có thể không nói chuyện với mẹ?" Bầu không khí trong nháy mắt trở nên lúng túng. Tính khí tôi không tốt lắm, biết mình nếu nói chuyện có thể lại cãi nhau, nhưng lúc này lại cảm thấy mình không thể nói gì cả. Trước khi nói chuyện với bạn bè về vấn đề này, cô ấy khuyên tôi nên khéo léo hơn, tôi không đồng ý. Vâng, tôi thực sự không muốn mẹ tôi thất vọng và buồn bã, nhưng đồng thời tôi không thể nghĩ ra, tại sao mọi người sống phải giả vờ. Khi làm việc bên ngoài đeo một mặt nạ, về nhà nghĩ rằng có thể đặt xuống, kết quả thực sự khi bỏ mặt nạ bên ngoài, bên trong còn có một mặt nạ khác - mặt nạ đặc biệt dành riêng cho gia đình. Tôi không muốn điều đó. Nhưng tôi cũng không muốn cãi nhau với mẹ, không muốn dùng cách xù lông lên để nói với bà ấy rằng tôi không muốn, tôi từ chối. Vì vậy, tôi nói với bà ấy sự thật, nói với bà ấy tôi không muốn tìm bạn trai, không muốn kết hôn, không muốn có con. Kết quả có thể tưởng tượng được. Bà ấy hoàn toàn không thể chấp nhận, bà ấy cảm thấy suy nghĩ của tôi là thiển cận, nó không khác gì một kẻ không có đầu óc. Tôi muốn giải thích một lần nữa, nhưng cô ấy nói, "Con có muốn cho mẹ ăn nữa không?" Tôi ngoan ngoãn câm miệng, ăn xong bát cơm của mình, thu dọn bàn ăn. Đêm đó tâm trạng tôi vô cùng tồi tệ, đau đầu muốn nứt ra. Tôi biết trong lòng bà ấy cũng sẽ không dễ chịu, cũng sợ làm cho bà ấy tổn thương, nhưng tôi lại nghĩ không ra, vì sao bà ấy lại cố chấp ép tôi kết hôn như vậy, vì sao trong mắt bà ấy không muốn kết hôn chính là không biết suy nghĩ. Tôi thực sự bối rối. Cảm giác mình lẻ loi đứng ở một góc thế giới, người ngoài không hiểu còn chưa tính, ngay cả mẹ mình cũng đứng ở phe đối diện. Loại cảm giác này, thật khó để nói thành lời. Đăng Ký
Chương 2: Bạn gái và mẹ cùng lúc rơi xuống sông, anh cứu ai? Bấm để xem Trên đời này có một câu hỏi cực kỳ khó, đàn ông có bạn gái rất dễ trở thành nạn nhân để rồi sau đó sứt đầu mẻ trán dưới ánh nhìn cứng rắn hoặc đầy mong đợi của cô gái. Câu hỏi: Bạn gái và mẹ cùng lúc rơi xuống sông, anh cứu ai? Tôi chưa bao giờ hỏi bất kỳ bạn trai nào của mình câu hỏi này. Có lẽ vì khi còn trẻ thì không biết hỏi, lớn hơn một chút lại nhìn thấu, cảm thấy câu hỏi này quá ấu trĩ, hơn nữa, tôi cũng đã có đáp án cho riêng mình. Nhớ hồi đó học đại học, cùng cô bạn chung phòng tán gẫu, đến đây, tôi nghĩ lại mà phì cười. Lúc đó tôi đã nói với cô ấy rằng: "Tất nhiên là anh ấy cần phải cứu mẹ, nếu cứu cậu, thì sau này các cậu sẽ có nhiều lần cãi vã, rồi sẽ mãi mãi gánh món nợ cũ là mẹ anh ấy vì cậu mà chết, cậu vĩnh viễn cũng sẽ không ngóc đầu lên được." Lúc nói lời này, tôi cũng không có nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy lựa chọn này là phi thực tế nhất. Nhưng bây giờ nghĩ lại, tôi thấy mình thật sự sáng suốt. Hãy thử nghĩ xem, nếu bạn trai và mẹ bạn rơi xuống sông cùng lúc, bạn sẽ cứu ai? Cho dù bạn chọn ai, tôi cũng sẽ không do dự mà cứu mẹ tôi. Lý do rất đơn giản. Nếu bạn trai không còn nữa, tôi có thể đi tìm một người khác, dù người kia vì tôi mà gặp nạn, tôi sẽ hoài niệm anh, cảm kích anh, nhớ thương anh, hoặc cảm thấy thự trách khổ sở nhưng chưa chắc tôi sẽ như vậy trong suốt phần còn lại của cuộc đời mình. Nhưng mẹ tôi, nếu bà không còn thì thực sự không thể tìm lại ở bất cứ nơi nào. Vì vậy, bằng cách đồng cảm, bạn sẽ nhận ra bản thân câu hỏi này thật ngây ngô và nhàm chán đến mức nào. Khi hỏi, bạn mong muốn đáp án của anh ta là gì? Nếu anh ta nói thật với bạn rằng anh ấy chọn cứu mẹ mình, bạn sẽ nghĩ rằng anh ta chưa đủ yêu bạn. Nhưng bạn có bao giờ nghĩ rằng bạn hi sinh cho anh ta bao nhiêu? Mẹ anh ta hi sinh cho anh ta bao nhiêu? Vậy người ta dựa vào cái gì để yêu bạn nhiều hơn mẹ của mình? Nếu anh ta nói rằng anh ta cứu bạn, điều đó có nghĩa là anh ta có thể dễ dàng bỏ rơi mẹ ruột của mình. Bạn có thể giữ được bao nhiêu sức nặng trong trái tim của một người như vậy? Anh ta thậm chí còn không yêu mẹ ruột của mình, làm sao bạn có thể mong đợi một người như vậy yêu thương gia đình bạn? Vì vậy, tôi nghĩ câu hỏi này tự nó là ấu trĩ, và nếu nó có thể được hỏi, điều đó có nghĩa là người đặt câu hỏi đầu tiên là ngây thơ, thứ hai là không đủ khôn ngoan. Một người phụ nữ chỉ có thể mong đợi người đàn ông đến cứu mình cả đời sao? Thật sự không thấy mình đáng thương khi đặt hết hy vọng vào người khác, để rồi sống dưới sự bố thí của ngứi khác sao? Và, thay vì dành thời gian quay cuồng và lật đi lật lại một vấn đề nhàm chán như vậy, tại sao bạn không nghĩ đến cách tự cứu mình? Nếu bạn học cách tự cứu mình và thực sự gặp phải vấn đề này, bạn không cần phải ràng buộc số phận của mình với người khác và đợi người khác bố thí cho mình cơ hội để thoát thân. Thứ hai, bạn có thể đi cùng anh ấy để cứu mẹ của anh ấy. Tôi tin rằng ân cứu mạng này đủ để khiến bạn có thể đứng vững trong lòng anh ấy, trong lòng mẹ anh ấy, và thậm chí trong gia đình anh ấy. Tuy nhiên, tôi biết rằng nếu ai đó nhìn thấy điều này, ai đó sẽ chế giễu quan điểm của tôi. Quả thực, người phụ nữ muốn có chỗ đứng trong xã hội phức tạp này khó khăn như thế nào, chỉ có những ai đã thực sự trải qua mới biết được. Nhưng đây không phải là lý do để bạn lựa chọn lùi bước và lựa chọn giao phó cuộc đời mình cho một người khác. Tôi không phủ nhận rằng một số người may mắn và có thể tìm được bạn đờ phù hợp ngay lập tức. Nhưng người ta không thể sống chỉ nhờ may mắn! Tìm kiếm một người đàn ông cũng giống như đầu cơ chứng khoán Tất cả phụ nữ đều là nhà đầu tư Mặc dù một số người đầu tư tốt nhưng bạn có chắc mình được như họ không? Bạn biết được bao nhiêu cay đắng đằng sau họ? Cả cuộc đời chỉ là ba chữ, khó thật khó. Tất cả đều là khó, nhưng khi đặt trong tay mình vẫn còn tia hy vọng, được - mất ít nhiều cũng được quyết định bởi sự cố gắng của bản thân, còn giao cho người khác thì chỉ còn biết ăn nằm chờ chết. Đăng Ký
Chương 3: Bạn bè Bấm để xem Nói thật là tôi không nghĩ mình có những người bạn tốt, bất luận là thật hay ảo, nếu tôi biến mất, họ luôn có thể tìm được một người khác để nói chuyện. Có đáng thương không? Không có gì cả. Đó chỉ là con đường tôi đã chọn. Khi còn nhỏ, tôi luôn đơn độc, phải đến khi người bạn cùng lớp, Faxiao, mâu thuẫn với người bạn khác cùng lớp về những vấn đề nhỏ nhặt để bênh vực tôi thì tôi mới thân thiết hơn với cô ấy. Nói về duyên số, chúng tôi đại khái đã học chung một lớp từ khi còn học mẫu giáo, tiểu học, trung học cơ sở, rồi đến cấp ba, nhưng tình cảm của chúng tôi đã không còn tốt đẹp như trước. Tiểu học không biết gì, vô tư nên mọi thứ cũng coi như dễ chịu. Trung học cơ sở dần dần mở ra nên mọi thứ cũng dần thay đổi. Năm đầu cấp 2, chúng tôi làm bạn với một cô gái khác trong lớp, lúc đầu cũng thân, nhưng vì tôi và cô gái đó đều thích vẽ phim hoạt hình nên chúng tôi ngày càng thân thiết hơn. Vì vậy, một ngày, Fa Xiao muốn tuyệt giao với tôi. Cảm xúc của tôi vào thời điểm đó không thể giải thích được, có lẽ là sốc và bất lực. Tôi nhớ mình đã khóc về chuyện này ngay tại cổng trường sau khi tôi nhận được bức thư tuyệt giao. Tôi không nhớ chuyện gì đã xảy ra sau đó, nhưng cuối cùng, ba chúng tôi đã làm hòa, và lại là bạn bè. Nhưng từ lúc đó, tôi không thích chơi với họ nữa. Nói tôi nhỏ nhen, hay ôm hận cũng không sao, nhưng với tôi, dù gương vỡ lành lại cũng không thể xóa những vết rạn nứt. Sau này, cô ấy luôn theo đuổi tất cả những chàng trai thích tôi, tuy ngoài mặt vẫn là bạn nhưng có lẽ trong lòng cô ấy cũng lưu lại những vết sẹo không thể xóa nhòa. Bắt đầu từ cấp ba, cô ấy trở nên thích nói những điều nghe có vẻ không đúng sự thật, tôi không bao giờ có thể phân biệt được điều gì là thật, điều gì là giả trong lời nói của cô ấy, tôi chỉ lắng nghe rồi bỏ ngoài tai. Kể từ đó, tôi không còn quá cố chấp với thứ gọi là "bạn bè" nữa. Hồi cấp 3, chơi cùng nhóm với hai cô bạn trong lớp, nhưng nói chung, tôi là kẻ thứ ba. Họ thường đi chơi với nhau vào cuối tuần, còn tôi? Tôi thường không tham gia. Mặc dù bạn thân là bạn học cấp ba của tôi, nhưng thời gian thực sự để thật sự thân thiết với cậu ấy có lẽ là vào lớp 12. Tôi không thể nhớ quá trình cụ thể, chỉ trò chuyện rất nhiều rồi dần dần chiếm một vị trí trong trái tim của nhau. Không phải là một tình bạn trong sáng giữa nam và nữ, tôi là hủ nữ còn cậu ấy là GAY. Sau này lên đại học, tôi ở cùng phòng với một bạn nữ khá tốt nhưng khác khoa, cô ấy là là một người bận rộn nên phần lớn thời gian tô vẫn một mình. Nhưng thành thật mà nói, cô ấy cũng có những người bạn quan trọng khác, dù ở trong hay ngoài trường, và tôi sẽ không bao giờ là người đầu tiên trong trái tim cô ấy. Về phần bạn thân của tôi, cậu ấy cũng có bạn bè riêng của mình, chúng tôi ít gặp nhau, không còn ngày nào cũng trò chuyện, thậm chí, nửa tháng không liên lạc với nhau cũng không có gì lạ. Nhưng một khi nhắn tin cho nhau thì cho dù lời nói khó nghe đến đâu, cậu ấy cũng sẽ trả lời ngay khi nhìn thấy. Đối với tôi, vậy là đủ. Tôi không đặc biệt muốn có những người bạn tốt, tôi cố tình như vậy, bởi vì tôi không muốn chiếm quá nhiều vị trí trong trái tim người khác. Cũng vì tính chiếm hữu của tôi quá mạnh nên họ đều không chấp nhận được. Đó là lý do tại sao tôi thích nuôi thú cưng. Tôi cũng có một nỗi ám ảnh về vật nuôi. Tôi muốn khi nó mở mắt, người đầu tiên nó nhìn thấy là tôi, để tôi từng chút một nuôi lớn nó. Nó chỉ được phép lại gần tôi và vẫy đuôi, không được phép thể hiện sự hiền lành này với bất cứ ai. Tôi cũng thích thú cưng của người khác, chó mèo hoang và tôi có thể giúp chăm sóc chúng. Tôi cũng chi tiêu rất nhiều tiền cho chúng nhưng không bao giờ bận tâm. Vì vậy, đối với tôi, có một con chó thực sự quan trọng. Nhưng tầm quan trọng này cũng có thể biến mất. Mấy ngày trước, mẹ tôi nói với tôi: "Nếu tìm được bạn trai, mẹ sẽ cho con nuôi một con chó." Tôi chỉ cười thôi. Không sao đâu, tôi có thể sống mà không có con chó. Hơn ba năm nay không phải cũng không nuôi sao? Đăng Ký
Chương 4: Người yêu cũ Bấm để xem Chuyện tình cảm với bạn trai cũ của tôi rất kịch tính và phức tạp để nói về nó, và nó cực kỳ đơn giản để đi đến nguyên nhân, và phải nói về người yêu cũ của tôi. Tôi phải thừa nhận rằng bề ngoài tôi hiền lành, nhu thuận, nhưng thực ra tính cách của tôi rất nổi loạn. Trước khi vào đại học, tôi đã có rất nhiều bạn trai và tất nhiên, mối quan hệ này rất đơn giản, giằng co đơn giản và thường không đi đến đâu. Tình yêu thực sự là thời đại học, rất ngọt ngào, đầu tiên là ngọt ngào và sau đó là cay đắng. Người yêu cũ của tôi và người yêu cũ khác của tôi là bạn học cấp ba, tôi phải nói lại, người yêu cũ của tôi là người song tính. Thật khó để diễn tả cảm giác khi yêu. Mặc dù người yêu cũ của tôi đuổi theo tôi trước nhưng rõ ràng cuối cùng tôi đã lún sâu hơn. Vì vậy, tôi bắt đầu không hài lòng, và luôn cảm thấy mình không thể hòa nhập với thế giới của anh ấy. Vì vậy, sau khi quen người yêu cũ, tôi nhanh chóng bắt đầu thay đổi bản thân và tôi tin tưởng rằng bằng cách hòa nhập bản thân với bạn trai và bạn bè, tôi chắc chắn sẽ có thể đi xa cùng anh. Tôi không nhớ mình biết người yêu cũ của mình thích người yêu cũ của mình từ khi nào. Thành thật mà nói, đối với nhiều hủ nữ, loại cốt truyện này nghe có vẻ rất thú vị. Nhưng đối với tôi vào thời điểm đó, nó là nguồn gốc của tất cả những nỗi đau của tôi. Trong khi tôi đang cố gắng níu kéo anh ta, anh ta bắt đầu thay đổi mục tiêu của mình, hầu như ngày nào anh cũng kể cho tôi nghe về một cậu bạn khác cùng lớp. Không phải là không tin tưởng mà là lo lắng. Cảm xúc này tích tụ lâu ngày khiến tôi choáng ngợp, vì mất ngủ và suy dinh dưỡng nên tôi phải thường xuyên đến bệnh viện do viêm cơ tim nhẹ. Gần như cùng lúc, người bạn cũ này của tôi, người yêu cũ của tôi, nói với tôi rằng anh ấy thích tôi. Sau khi mọi chuyện xảy ra, anh ấy chia tay với người yêu cũ. Anh ấy rất đau lòng và người yêu cũ cũng bị cuốn theo. Cùng lúc đó, một người bạn cùng lớp khác, bạn của người yêu cũ, thực sự ngỏ lời muốn cùng tôi có một mối quan hệ tình cảm. Ồ, ai mà tin rằng thực tế không thú vị như tiểu thuyết? Dù sao thì tôi cũng không. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ người yêu cũ cho đến khi nhiều người nói với tôi rằng anh ấy đã nói rất nhiều với người khác. Tôi không thể trách anh ta vì đã đặt điều vu khống mình. Trong vấn đề này, thực sự là lỗi của tôi. Nhưng đối với tôi, anh ta không nói một lời nào vào thời điểm đó, đây chắc chắn là đả kích lớn nhất. Vì vậy, tôi quyết định trả thù. Anh ta không thích người bạn này của anh ta? Bạn bè của anh ta không thích tôi sao? Vậy thì tôi sẽ ở bên anh ấy! Về điểm này, tôi thực sự rất thương cho người yêu cũ. Vì ngay từ đầu tôi đã không có tình cảm với anh ấy, thậm chí ở bên anh ấy vì hận và muốn trả thù. Nhưng phải nói rằng phụ nữ là những sinh vật lười biếng và dễ hài lòng. Người yêu cũ đối xử với tôi rất tốt, đồng thời, ý nghĩ trả thù trong tôi cũng hao mòn theo thời gian khiến tôi dần trở nên mệt mỏi và bắt đầu run rẩy. Tôi bắt đầu nghĩ, một người đàn ông vu oan cho tôi có thực sự xứng đáng để tôi tiếp tục trả giá không? Mặt khác, tôi có thực sự cần phải làm tổn thương một người thực sự thích tôi và sẵn sàng hi sinh cho tôi? Tôi vừa mất đi một người không yêu mình, tại sao tôi phải làm tổn thương người khác vì một người không xứng đáng như vậy? Với cảm giác này, tôi bắt đầu cố gắng nhìn nhận người yêu cũ một cách nghiêm túc. Tuy nhiên, nghiêm túc và yêu là hai chuyện khác nhau. Tôi tin rằng tình yêu đích thực là chuyện chỉ có một lần trong đời, người ta chỉ có thể yêu thật lòng một lần trong đời, và sẽ không bao giờ yêu như thế nữa. Tôi không yêu người yêu cũ và tôi ở bên anh ấy vì anh ấy thực sự tốt với tôi. Hãy làm điều gì đó cho anh ấy vì anh ấy xứng đáng với sự trở đầu của tôi. Khi đó, tôi biết rất rõ trong tiềm thức rằng nếu một ngày tình cảm anh ấy dành cho tôi phai nhạt, thì tôi sẽ không cố chấp ở bên anh ấy nữa. Nhưng nếu anh ấy luôn như vậy thì hôn nhân vẫn ổn. Chúng tôi yêu nhau, nhưng tình yêu này không liên quan gì đến tình yêu của tôi.
Chương 5: Bấm để xem Chia tay với người yêu cũ là lỗi của tôi. Và có lẽ đó chỉ là lỗi của tôi. Có người đã từng nói thế này: Yêu mà không cưới là một trò đùa ác. Để không trở thành một kẻ trêu đùa, tôi thật tình chỉ nghĩ đến một cuộc đời độc lập. Nhưng phải nói rằng một khi phụ nữ có ý tưởng này, cô ấy sẽ luôn cảm thấy không hài lòng với hiện trạng. Và loại bất mãn này thường bùng phát sau một thời gian chịu đựng mà không được cải thiện. Trong gần một năm sau khi chia tay, tôi nhận ra rằng mình không phải là người nóng tính và rất khoan dung với người khác, nhưng đối với người yêu cũ, tôi luôn mất bình tĩnh, cảm thấy tức giận và không thể chịu đựng được. Giờ nghĩ lại, phần lớn là do không hài lòng, và sự không hài lòng sẽ khiến cô gái trầm lặng biến thành một người phụ nữ điên loạn, la hét khắp nơi. Ngay khi điều này được đề cập, một số người sẽ hỏi, nếu bạn không hài lòng, bạn muốn gì? Làm thế nào nó có thể được hài lòng? Ồ, cái này, cái cụ thể ở mỗi người khác nhau, nhưng con người có những tiêu chuẩn chung, đó là khi tôi cần bạn, bạn ở cạnh tôi. Tôi không giỏi nhớ về hạnh phúc, và tôi chắc chắn là người bị rắn cắn thì mười năm sợ dây thừng, vì vậy tôi không nhớ nhiều về hạnh phúc với người yêu cũ, nhưng những chuyện dù là nhỏ nhặt nhất mà tôi không hài lòng, tôi cũng ghi nhớ rất kĩ. Những điều về việc kết hôn ở tuổi đôi mươi đã từng được đề cập trước đó, nên tôi sẽ không nhắc lại. Nhưng đó là điều đầu tiên và cũng là điều tôi không hài lòng nhất. Lần thứ hai xảy ra ba năm trước, sau khi ông tôi qua đời. Tôi có mối quan hệ tốt nhất với ông tôi từ khi còn nhỏ, về lý do tại sao thì tôi sẽ nói sau, tôi chỉ nói về những chuyện sau khi ông tôi qua đời. Khi ông tôi qua đời vì bạo bệnh, chúng tôi vừa tốt nghiệp đại học, ông có một công việc nhưng không ổn định và dường như ông không bận rộn lắm. Vì tôi đang rảnh và đang có tâm trạng không vui nên tôi quyết định ở lại. Nhà tôi thường ra nghĩa trang đốt giấy tiền vàng mã vào mồng một, mồng năm, mồng bảy.. Vì vậy, tôi đã từng nói với anh ấy, "Anh cùng em ra nghĩa trang để gặp ông nội em đi." Anh ấy trả lời không do dự, "Anh không có nghĩa vụ phải làm những thứ này cho gia đình em." Ha, tôi có thể nói gì nữa đây? Anh ta đối xử với một người đã qua đời và sẽ không làm phiền anh ta nữa như vậy. Còn người sống thì sao? Còn nhiều việc phải làm với người sống, tương lai làm sao mà sống được! Một số người có thể nói rằng tôi soi mói, đòi hỏi quá nhiều. Nhưng nghĩ lại, cho dù hắn không cố ý nói ra câu này, hắn cũng đã từng nghĩ tới rồi sao? Không phải hắn không biết ông nội là người tôi yêu quý nhất! Điều thứ ba là điều tôi thất vọng nhất. Về ngoại hình, tôi thực sự không có dáng người đẹp nhưng cũng không tệ. Tôi không muốn mặc quần áo thể thao, váy và quần đùi suốt ngày, nhưng tôi luôn gặp phải một kẻ theo đuôi. Tôi đã gặp hắn khi xe buýt, trên tàu điện ngầm và thậm chí ngay cả khi tôi đi xe đạp. Và mỗi khi tôi nói với anh ta về việc ấy, anh ta chỉ an ủi bằng lời nói, nhưng thường thì anh ta sẽ mắng tôi. Người ta dù rảnh rỗi vẫn phải ở nhà chơi game, lướt Internet, ai thèm quan tâm đến sự sống chết của tôi? Không một chút để tâm. Thứ tư, người yêu cũ của tôi cực kỳ thích tiền, có thể không phải là keo kiệt, nhưng sự keo kiệt của anh ấy đã khiến em gái tôi coi thường anh ấy. Sau khi hẹn hò với anh ấy, bạn trai cũ của tôi thậm chí còn nói với người khác rằng tôi tham lam phù phiếm và nghĩ rằng điều kiện gia đình của người yêu cũ tốt hơn nên tôi đã bỏ rơi anh ta. Sau khi nghe tôi nói và tôi không cảm thấy gì. Dù sao, bất kể lý do là gì, chuyện tôi đã chấm dứt với người đàn ông này là một sự thật, không thể chối cãi. Tuy nhiên, tôi thường nhớ rằng người cũ của tôi đã nói với tôi rằng anh ấy rất keo kiệt. Họ đã đi ăn và vui chơi cùng nhau, tất cả đều do người yêu cũ trả tiền. Bây giờ nghĩ lại, thật nực cười, làm sao có thể nghĩ rằng người đàn ông này nhất định phải rộng lượng với người phụ nữ của mình? Nhưng không thể phủ nhận rằng khi người đàn ông theo đuổi một cô gái, anh ta sẽ cố gắng hết sức để chứng tỏ rằng anh ta đã gửi cho tôi những món quà có giá trị. Nhưng hầu hết những thứ này tôi đều bỏ đi. Tôi không nhớ nhiều về quá trình hẹn hò, nhưng dần dần tôi nhận ra rằng việc đi chơi cùng nhau tốn kém quá nhiều. Lúc đầu tôi nghĩ không quan trọng, dù sao hẹn hò cũng là quan hệ, ai tiêu bao nhiêu cũng không quan trọng, hơn nữa tôi cũng có công việc tự nuôi sống bản thân, trong tay có đủ tiền tiêu. Vì vậy, khi đi ăn, tôi thường thanh toán hóa đơn.
Chương 6 Bấm để xem Nhưng càng về sau, tôi càng cảm thấy có điều gì đó không ổn, và dần dần tôi thấy mình cần phải gọt mặt sưng vì béo lên, và tôi đang phải vật lộn để kiếm sống. Một lúc lâu sau, tôi tỉnh dậy và quyết định đợi anh ấy rủ tôi đi chơi, và tôi sẽ mặc kệ nếu anh ấy không rủ tôi. Ồ, vậy là tần suất các cuộc hẹn đã giảm xuống, từ hai hoặc ba lần một tuần xuống một lần một tuần, hoặc thậm chí còn ít hơn. Sau đó, thời gian cứ thế trôi qua, tôi chợt phát hiện thấy mình đã không liên lạc rất nhiều ngày. Lúc đó tôi đã rất muốn chia tay, chỉ là sợ anh ấy không chịu được, lại cảm thấy anh ấy không làm gì sai cả. Cũng chỉ vì những điều nhỏ nhặt này mà tôi đề cập đến chia tay thì không ổn lắm, vì vậy tôi đã dập tắt ý định. Điều thứ năm, khó dung thứ nhất. Phát hiện mình bị cắm sừng sau nhiều ngày không liên lạc. Tôi rất yêu sách, sách giấy và tôi hơi mê sưu tập. Vào thời điểm đó, tôi thường sử dụng tài khoản Taobao của hắn để đặt mua tiểu thuyết Đài Loan, hầu hết là những cuốn sách này đều phải mất một thời gian mới được giao đến. Một ngày nọ, tôi vô tình nhớ ra rằng vẫn còn một vài cuốn sách chưa được giao đến, vì vậy tôi đã đến gặp anh ấy để kiểm tra đơn hàng. Này, cái nội y đó? Chuyện gì vậy? Và bộ quần áo thủy thủ? Đặt hàng cho tôi? Không, không. Là em gái của anh ta? Liệu có phải là em gái của anh ta sử dụng tài khoán của anh ấy để đặt hàng không? M* n* có thể mặc đồ ren? Hahaha, đừng có đùa tôi! Tôi cười khẩy. Tôi quyết định chia tay anh ta vào ngày hôm đó, không có gì để nói, và tôi cảm thấy không cần phải hỏi thêm bất cứ câu hỏi nào nữa. Ngay cả khi tôi mua đồ lót này cho bạn học và đồng nghiệp của tôi, nó cũng không phải là bình thường, phải không! Ngày hôm sau, tôi đóng gói tất cả những thứ có giá trị mà hắn tặng tôi và gửi trả thẳng đến nhà hắn bằng đường chuyển phát nhanh. Một lá thư được đính kèm, xin lỗi anh vì đã không thể trả lại tất cả những món đồ trong vài năm qua, và mong anh có một khoảng thời gian vui vẻ với bạn gái mới. Trong một lần đi ăn với chị tôi, chị ấy hỏi tôi sao tôi không gọi điện hỏi rõ ràng. Tôi cười và nói: "Hỏi cái gì? Nếu anh ta thực sự không làm vậy, anh ta đã gửi lại đồ đó về cho em bằng đường chuyển phát nhanh, và đáng lẽ anh ta nên gọi lại cho em. Nhưng chị thấy đấy, anh ta thậm chí còn không để ý." Hai ngày sau, tôi nhận được một chuyển phát nhanh từ người yêu cũ. Là cái máy tính mà lúc trước tôi mua, tôi đã gửi nó ở chỗ anh ta. Một ghi chú nhỏ được đính kèm, trong đó đại khái viết rằng không thể phủ nhận chuyện đã có bạn gái mới, hơn nữa còn nói tính cách tôi không tốt, quá mạnh mẽ. Ahhh, anh vẫn nhớ rằng dạ dày tôi không tốt và dặn tôi phải chú ý, tôi thực sự cảm kích. Lúc bên nhau anh đã không quan tâm đến chuyện đó thì sao giờ lại nhắc đến? Tôi cười lạnh một tiếng sau khi đọc mẩu giấy, xé nó ra và ném vào giỏ đựng giấy vệ sinh. Tôi không bao giờ phủ nhận rằng mình có một cá tính mạnh mẽ, nhưng tôi cũng không nghĩ điều đó có gì sai cả. Với tất cả các kiểu con trai như bây giờ, tôi còn chờ gì nữa nếu mình không mạnh mẽ? Chờ đợi để bị các người đá như một quả bóng, hay chờ đợi các người chơi chán rồi vứt bỏ? Sau khi chia tay, tôi cảm thấy vô cùng thư thái, toàn thân vô cùng thoải mái. Đôi khi đến nằm mơ tôi cũng mơ thấy anh ta quay lại tìm tôi, và sau đó lại một lần nữa tôi vứt bỏ hắn, hahahaha, cảm giác vô cùng vui vẻ. Thỉnh thoảng cũng có chút lo lắng, không không không, đừng hiểu lầm, nhất định không phải vì bản thân, và tôi cũng sẽ không vì hắn mà suy nghĩ nhiều. Tôi chỉ lo lắng cho bạn gái hiện tại của anh ta. Hãy thử nghĩ xem, một người đàn ông đã bắt đầu giúp bạn chọn đồ lót khi anh ta vẫn còn đang dây dưa với những người phụ nữ khác, bạn còn có thể mong đợi gì ở anh ta nữa? Bạn mong đợi anh ấy sẽ làm gì cho bạn? Chao ôi, tôi hy vọng bạn gái hiện tại của anh ta có bản lĩnh hơn, nếu không tôi sẽ có cảm giác rất tội lỗi vì phải để cô ta gánh chịu cảm giác này trong tương lai. Nói đến đây, tôi nhớ lại một kỉ niệm nhỏ khi còn yêu nhau. Vào thời điểm đó, chúng tôi đã hẹn hò được khoảng hai năm vì tranh cãi về việc mua chiếc máy tính xách tay đó mà chiến tranh lạnh. Kết quả là khi ngồi cùng nhau trong McDonald's, anh ấy cúi đầu khóc còn ôm cánh tay của tôi, ưỡn ẹo. Tuyệt vời, tôi thực sự không biết anh ấy là đàn ông hay tôi! Cuối cùng, tất nhiên, tôi biết ơn anh ta vì đã từ chối kết hôn với tôi, và đánh tan giấc mơ hôn nhân trong tôi khiến tôi không muốn hỏi lại. Thật là một cuộc sống khốn khổ nếu tôi kết hôn với người đàn ông này!
Chương 7 Bấm để xem Trẻ con ngày nay thường bị cuốn vào các lò luyện thi, các lớp học năng khiếu chẳng có chút tự do nào, nhưng với tôi, khi còn bé, tôi cực kỳ ghen tị với người được học cái này, cái kia. Thực ra, bây giờ tôi không có khái niệm gì về tiền và thậm chí còn mù mờ hơn khi tôi còn nhỏ. Lúc đó tôi không biết nhà có tiền hay không, nghe bạn học kể rằng cha cô ấy dắt cô ấy đến trại ngựa để cưỡi ngựa, tôi đã ghen tị. Sau đó, tôi nghe tin gia đình cho cô ấy đi học Taekwondo, tôi gần như chảy nước miếng vì ghen tị. Và tôi, tôi không biết gì cả, tôi chưa bao giờ được học gì. Khi còn nhỏ, tôi thích xem phim hoạt hình, vì vậy tôi đã gấp mỗi trang của cuốn sách vẽ hình chữ nhật thành ba phần và vẽ một cô gái đứng chắp tay sau lưng trên mỗi phần. Đừng hỏi tôi tại sao tôi đứng chắp tay sau lưng vì tôi không vẽ được tay. Hahaha. Sau đó, ở trường trung học cơ sở, tôi bị giáo viên phát hiện đang vẽ trong lớp học tiếng Trung. Tôi bị mời phụ huynh, tất nhiên là cô giáo kể tất cả cho bố mẹ tôi và khi về nhà, tôi bị mắng té tát. Vì vậy, tôi đã thôi có chấp, vẫn không chịu nghe giảng trên lớp, mà còn ngừng vẽ tranh. Khi đối mặt với kỳ thi vào cấp 3, tôi đã từng nghĩ đến việc thi vào nghệ thuật, vì vậy tôi đã xin mẹ đăng ký vào một lớp để học nghệ thuật. Nhưng con đường đó thật sự không dễ đi, lại là con đường đốt tiền, bị mẹ nhắc nhở rồi tôi cũng không dám nhắc lại nữa. Khi đó, tôi xác định rằng gia đình tôi không có tiền, và tôi không dám đòi hỏi điều này hay điều khác, nếu không tôi e rằng gia đình tôi sẽ không thể lo nổi. Khi tôi còn học cấp 3, có một lớp Taekwondo đến trường để quảng bá cho lớp đó, và vì lớp học trải nghiệm nên rất nhiều người đã đăng ký. Sau này, tôi rất thích nên đã mấy lần khóc lóc van xin mẹ. Cuối cùng, mặc dù tôi đã có được những gì mình muốn, nhưng tôi không thể đếm được mình đã rơi bao nhiêu giọt nước mắt trong suốt thời gian đó. Tôi đã tập Taekwondo một thời gian nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc tham gia các kỳ thi. Chà, việc trả tiền cho những kỳ thi này cũng không cần thiết lắm. Tôi ghen tị với con gái của dì tôi, em được thuê một gia sư dạy tại nhà khi muốn học dương cầm, một buổi học tốn cả trăm đại dương và đàn dương cầm cũng có giá gần một nghìn tệ. Bỏ cuộc, em quay mặt đi học đàn, lớp cũng dạy bài bản, nhưng cuối cùng vẫn chẳng ra gì. Tôi không thể không nghĩ đến việc hồi cấp 2 hay cấp 3 khi giáo viên dạy nhạc hỏi có ai muốn học một loại nhạc cụ không và muốn học gì. Lúc đó tôi cũng giơ tay và muốn học thổi sáo. Ngay khi tôi về nhà và nói với mẹ, tôi đã bị từ chối ngay lập tức. Lúc đó chắc tôi cũng khóc nhưng mẹ tôi không bao giờ cho, tôi cũng không chịu nài nỉ nên tôi từ bỏ và không nhắc lại nữa. Em gái tôi đã được học rất nhiều thứ, chẳng hạn như trượt patin, bơi lội, v. V. Sau đó, tôi cũng trở nên lớn hơn và cô ấy dần trở nên lớn hơn tôi, vì vậy dì tôi đã cho tôi mượn giày trượt patin của em gái, và tôi đã học bơi một chút sau khi ngâm mình trong hồ bơi vài lần. Ngoài ra còn có đàn dương cầm, tôi có thể chơi một chút. Hahaha, không có gì, tại sao bạn không học? Nhắc mới nhớ, khi còn học trung học cơ sở, tôi đã viết một bài hát cho giáo viên dạy nhạc của tôi và được ghi nhận. Sau đó, tôi dần dần yêu thích việc đọc sách, sở thích này đỡ tốn kém hơn Một cuốn tiểu thuyết giá cao nhất chỉ lên đến 20 hoặc 30 tệ, bạn luôn có thể tiết kiệm một khoản tiền mua sách. Tất nhiên, việc mua gần 10.000 nhân dân tệ sách mới mỗi năm sau khi đi làm lại là một vấn đề khác. Nhưng đối với tôi, đọc sách có lẽ là một lối thoát. Tôi có ít bạn bè và tôi cố tình kiểm soát bản thân để không có tình bạn sâu sắc với những người khác, nên đôi khi cũng cảm thấy cô đơn và buồn tẻ. Cùng với những việc không vừa ý, đọc tiểu thuyết như một hành động để giải tỏa. Người xưa nói: Thư trung tự hữu hoàng kim ốc, Thư trung tự hữu nhan như ngọc* (* đây là 1 câu của Tống Chân Tông, nghĩa là trong sách tự có nhà vàng, tự có người đẹp như ngọc; Thầy Nho gia thường dẫn câu này để đề cao việc đọc sách, hồi trước đọc Liêu trai chí dị cũng có truyện 1 anh mọt sách chỉ yêu sách, tin sái cổ vào câu này, sau trong sách có 1 em xinh tươi hiện ra xưng tên là Nhan Như Ngọc). Hơn nữa, đối với tôi, trình độ của tôi cũng tầm thường và vận khí cũng không tốt lắm, đó cũng là một nguyên nhân không thể không quan tâm.
Chương 8 Bấm để xem Có người nói rằng hai người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời của một người phụ nữ là bố và chồng. Và đối với tôi, vị trí của người bố nên được thay thế bởi ông nội. Khi tôi học tiểu học, ông nội vẫn còn khỏe, tôi nhớ ông đạp chiếc xe đạp 28 màu đen cũ kỹ đó, để tôi ngồi lên xà ngang phía trước và đưa tôi tôi đi ăn sáng. Lúc đó tôi cảm thấy con đường thật xa, và món phụ rán cũng rất ngon. Sau này, khi tôi học trung học và đại học, tôi nhận ra rằng khoảng cách thực sự rất gần. Xe buýt và tàu điện ngầm có thể đưa tôi đến những nơi xa hơn, nhưng khi đó ông tôi đạp xe đưa tôi đi trên con đường, vẫn rất khác. Lên đại học, tôi sống trong ký túc xá, mỗi tuần chỉ về nhà một lần. Mỗi lần đi học về, tôi luôn gọi hai cuộc điện thoại, một cho ông nội và một cho mẹ. Tôi hiếm khi hỏi cha để xin cái này cái kia, nhưng khi tôi học đại học, vì thiếu tiền tiêu vặt, tôi thường đặt hàng trực tuyến gửi cho ông nội, và nhờ ông giúp trả tiền. Nhiều sách tôi mua lúc đó không còn dùng đến nữa nhưng tôi vẫn giữ và từ chối bán cùng với sách giáo khoa đã bỏ đi. Tôi luôn nghĩ rằng ông tôi là người yêu tôi nhất, nhưng mẹ tôi luôn nói với tôi: "Ông nội của con không yêu con.." Sau đó bà ấy liệt kê một số ví dụ mà bà ấy nhìn thấy để chứng minh. Vì vậy, tôi nghĩ, ông rốt cuộc có thương tôi không? Thương chị gái hơn, hay yêu em gái nhiều hơn? Sau khi nghĩ tới nghĩ lui về điều đó, tôi không thể nhớ ông tôi đã đối xử tốt với tôi như thế nào, tôi chỉ nghĩ về cách ông tôi đối xử với chị gái tôi và em gái tôi như thế nào. Vì vậy, tôi đã rất buồn, cả buổi tối hôm ấy tôi trốn trong chăn lén khóc. Mãi cho đến nhiều năm sau đó khi ông tôi qua đời, tôi cuối cùng mới có thể thoát khỏi những suy nghĩ lung tung mà mẹ tôi đã truyền cho tôi. Đến khi đó, tôi mới nhận ra rằng chỉ sau khi một người chết, tôi mới có thể nhớ đến lòng tốt của người đó và ngừng nghĩ về những vấn đề nhàm chán kia. Vào năm sau khi ông tôi qua đời, tôi thường mơ thấy ông. Người ông trong giấc mơ còn rất trẻ, trông ông vẫn không giống như trước khi bị bệnh. Thường thì ông không nói chuyện với tôi, và rất có thể, tôi đã khóc khi gặp ông. Vì vậy, ông tôi đã hỏi tôi: "Con bị sao vậy?" Tôi hét lớn: "Ông ơi, cháu nhớ ông." Cho đến khi tỉnh dậy từ trong giấc mơ, tôi thấy mình đang khóc Khi ông tôi qua đời, tôi vừa tốt nghiệp đại học, tôi vẫn chưa tìm được việc làm và tôi hầu như chưa tự kiếm được tiền bằng chính đôi tay của mình để phụng dưỡng cho ông. Tôi nhớ rằng ông tôi qua đời vào tháng 11 năm, cuối cùng tôi cũng tìm được một công việc mình thích, đó là làm việc trong một hiệu sách. Tết Nguyên Đán tới, các đồng nghiệp xa quê muốn về quê ăn Tết nên tôi đã chủ động ở lại làm việc. Nơi làm việc cách nhà tôi không xa, khoảng 30 phút đi xe đạp. Nhưng tan làm muộn, lại không có nhiều xe buýt từ nơi đó đến nhà của tôi, vì vậy đôi khi tôi bỏ lỡ chuyến xe cuối cùng khi làm ca tối. Gia đình tôi không giàu có và tôi không muốn bắt taxi về nhà mỗi khi tan ca, vì vậy những ngày đó tôi thường đạp xe. Vào đêm mùng 5 Tết, tôi đi làm về như thường lệ. Khi đó, vì là Tết Nguyên Đán, mẹ tôi được nghỉ nên ngày nào trước khi tôi tan làm, bà đều đợi tôi ở cửa hiệu sách. May mắn thay, mẹ tôi đã đến đón tôi vào ngày hôm đó. Chúng tôi gặp một tên biến thái trên đường về nhà bằng xe đạp, còn người kia đi theo chúng tôi bằng một chiếc xe đạp điện. Tôi không biết anh ta có say quá không nhưng hắn chạy đến gần chúng tôi và nói những ngôn từ rất khó nghe.
Chương 9 Bấm để xem Mẹ bỏ xe, dùng hết sức nắm lấy ổ khóa và dùng tất cả sức ném về phía người đàn ông, quát mắng. Thấy tình hình không ổn, bên kia quay đầu bỏ chạy. Mặc dù tôi không khóc nhưng tôi thực sự rất sợ. Về đến nhà, mẹ tôi kể cho bố và bà nghe chuyện, bà nội vô cảm, bố mắng thẳng: "Tao bảo mày bắt xe đi làm mà mày không nghe." Nước mắt bất chợt tuôn rơi, khi mẹ hỏi tôi bị làm sao và vội vàng lau nước mắt trên mặt tôi. Tôi lắc đầu nói không sao đâu, vì sợ mẹ lo lắng. Lúc đó, tôi đang yêu người yêu cũ và tôi đã kể chuyện này với anh, nhưng tôi chẳng nhận được gì ngoài một vài lời an ủi sáo rỗng. Trong Tết, anh ấy không có việc gì làm, nhưng anh ấy chưa bao giờ nghĩ đến việc đón tôi tan ca. Người duy nhất bảo vệ tôi từ đầu đến cuối là mẹ. Sau đó, tôi cũng nghĩ xem ông nội sẽ nói gì nếu ông ấy vẫn còn. Ông nhất định sẽ không cho tôi đến nhà sách làm việc nữa, nhất định sẽ nói với người thân giúp tôi tìm một công việc mới. Những việc bố tôi nên làm, ông nội sẽ thay ông ấy làm từng việc một, tôi thực sự không biết là may mắn của ông ấy hay là xui xẻo của mình nữa. Nhưng nhờ những trải nghiệm này, tôi hiểu rằng con gái của các gia đình khác là công chúa nhỏ của cha và mẹ họ từ khi còn nhỏ, còn tôi thì không. Khi người khác yêu đương, họ rất được quan tâm, nhưng tôi thì không. Vì vậy, cuối cùng tôi nhận ra rằng ngay từ đầu tôi không nên là người đi trên con đường đó, và việc dựa dẫm vào người khác là hoàn toàn không thể. Truyện cổ tích dù sao cũng chỉ là truyện cổ tích, đừng hi vọng sẽ được làm công chúa của ai cả. Sau khi thất vọng với cha và chia tay với người yêu cũ, tôi trở nên ít mất bình tĩnh hơn và tính tình ngoan cường hơn. Thực sự là "không hy vọng, không thất vọng". Nếu bạn có thể làm mọi thứ một mình, hãy cố gắng hết sức. Ai sẽ giúp bạn mà không đòi hỏi gì? Hãy mơ đi! Nếu bạn dựa vào người khác để có thể đứng vững trên thế giới này, một ngày nào đó bạn sẽ gục ngã vì người kia bỏ đi vì bất cứ lý do gì, và bạn có rơi xuống thảm hại hay không còn phụ thuộc vào việc bạn dựa dẫm vào người khác bao nhiêu. Có thể đứng dậy trở lại hay không phụ thuộc vào việc có ai sẵn sàng quay lại làm hậu thuẫn hay không. Và nếu bạn tự mình đứng vững thì cho dù bạn có gặp phải kiếp nạn, bạn sẽ không bị tan thành từng mảnh khi ai đó ra đi. Điều này đã tốt hơn một chút về mặt tâm lý. Vì vậy, tôi chỉ có thể tỏ thái độ khinh thường quan niệm lấy người đàn ông tốt để thay đổi vận mệnh của người phụ nữ xưa. Không quan tâm đến điều gì khác chỉ cần đánh giá một người là tốt hay xấu? Đối với tôi mà nói, cha tôi còn là người không đáng tin cậy, vậy làm sao tôi có thể có lòng tin vào những người đàn ông khác? Thật lố bịch. Chuyển sang lớp khác. Mẹ vợ luôn mong con rể có thể làm được nửa con trai mình, làm được thế này, thế khác vì gia đình mình, nhưng bà không bao giờ muốn con gái phải làm bất cứ điều gì cho gia đình nhà chồng. Dựa vào cái gì? Còn bà mẹ chồng thì mong con dâu như nô tỳ, bảo mẫu không cần tiền, cưới về nhà tùy ý sai khiến, con dâu làm không có thời gian ngơi tay. Loại chuyện này dựa vào cái gì? Đừng nói với tôi may rủi thế nào, tôi đã có một suy nghĩ khác. Mọi người có cái nhìn về gia đình khác với tôi nhưng nếu thực sự theo lối sống của tổ tiên và thế hệ trước chỉ kết hôn rồi sinh con thì tôi không làm được. Ngay cả khi bị ép buộc kết hôn với ai đó, tôi sẽ không cảm thấy hạnh phúc và cũng không có cảm giác thân thuộc với gia đình. Thậm chí có khả năng cao là vì không hài lòng và chán ghét gia đình, sẽ mang mọi tính khí xấu phô ra ngoài và trở thành một người vô cùng tồi tệ. Và đối mặt với tôi như vậy, liệu tôi có thể thực sự cho các con tôi hạnh phúc? Tôi không chắc lắm, vì vậy tôi không muốn dành nửa đời mình để thử nghiệm.