[Edit] Hôm Nay Thích Hợp Phải Lòng Em - Lục Manh Tinh

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi peachcuaban, 18 Tháng bảy 2019.

  1. peachcuaban the world is dull, but it has you.

    Bài viết:
    2
    [​IMG]

    Hôm nay thích hợp phải lòng em

    Tác giả: Lục Manh Tinh

    Độ dài: 74 chương

    Thể loại: hiện đại, ngọt sủng, hài, thanh xuân vườn trường, HE

    Convert: Ann, Táo

    Edit: Peach

    Tình trạng: ON GOING

    [ Văn án]

    Bên cạnh Thiệu Hàn Việt bất ngờ có thêm cái "máy giám sắt di động" do mẹ thuê cho, không những thế còn ngồi cùng bàn với cậu.

    "Máy giám sát" Phó Kim Hủ học giỏi toàn diện, hết lòng hết sức vì thành tích của cậu.

    * * *

    Trong lúc kéo bè kéo cánh đánh nhau, Phó Kim Hủ đưa cho cậu viên gạch: "Còn ba phút nữa đến giờ học phụ đạo rồi, đánh nhanh thắng nhanh đi!"

    Xong cầm sách tiếng Anh ngồi bên cạnh, cất giọng đọc từ vựng còn to hơn cả tiếng đánh nhau.

    Đám người đánh nhau: "..."



    Mọi người cá cược lúc nào Thiệu Hàn Việt sẽ nổi điên, song sau đó chỉ biết trơ mắt nhìn cậu ngày càng trở nên ngoan ngoãn.

    Sau cuộc thi tháng nào đó..

    Bè lũ: "Đậu má anh Việt, sao anh nỡ giấu em nhảy lên tận thứ 40 vậy?"

    Thiệu Hàn Việt mỉm cười, đang nắm tay bạn cùng bàn dưới gầm bàn: "Người nào đó nói, vượt qua một người thì được nắm tay một phút."

    Thế nên cô tùy tùng bé nhỏ à, tớ được nắm cả một tiết đó!


    Mẩu truyện ngắn:

    Trước khi có bạn cùng bàn bé bỏng..

    Bè lũ: Đi xử lí đám chó kia không?

    Thiệu Hàn Việt: Đi.

    Bè lũ: Đi bar uống rượu không?

    Thiệu Hàn Việt: Đi.

    Bè lũ: Trốn tiết đi chơi net không?

    Thiệu Hàn Việt: Cũng được.

    *

    Sau khi có bạn cùng bàn bé bỏng..

    Bè lũ: Đi xử lí đám chó kia không?

    Thiệu Hàn Việt: Tao còn phải làm bài tập.

    Bè lũ: Đi bar uống rượu không?

    Thiệu Hàn Việt: Tao còn phải làm bài tập.

    Bè lũ: Trốn tiết đi chơi net không?

    Thiệu Hàn Việt: Hay bọn mày làm bài tập cùng tao đi.

    * * *

    Àu àu, dễ thương quá :3 Mọi người hãy ủng hộ để Peach có xiền mua đồ ăn nha T~T

    Link góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Edit Của Peachcuaban

    • 18/7/2019 -? •
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng bảy 2019
  2. peachcuaban the world is dull, but it has you.

    Bài viết:
    2
    Chương 1: Tận thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lời tiên tri của người Maya đã ứng nghiệm được bốn điều, còn điều thứ năm có nói, vào lúc 11 giờ 11 phút ngày 21 tháng 12 năm 2012, Trái Đất sẽ đối mặt với thảm họa chưa từng có, và khi màn đêm buông xuống, con người sẽ không có ngày mai nữa.

    Phó Kim Hủ 16 tuổi đang mong chờ tới ngày đó vô cùng.

    Cho đến khi..

    Bố cô chết đuối ở con sông nhỏ gần nhà.

    Tất cả mọi thứ đều chấm dứt.

    Cô không còn mong đợi đến ngày tận thế nữa.

    Vào ngày tang lễ ấy có vài người bà con thân thích bên nội tới chia buồn, cô cúi đầu, vẻ mặt lạnh tanh.

    Một vài người đứng bên cạnh thì thầm, bảo cô trông thường ngày ngoan ngoãn vậy mà hóa ra lại là một đứa bé vô lương tâm. Nhìn đi, bố nó chết mà không rơi một giọt nước mắt.

    Nhận hết thảy sự thương hại hay ánh mắt khinh bỉ của mọi người, Phó Kim Hủ cố nén sự sục sôi trong lòng, ép chính mình không được bật cười ngay giữa linh đường.

    Thật sự, chịu đựng có hơi nhọc nhằn.

    Sau khi tang lễ kết thúc mấy ngày, mẹ cô là Điền Thục Hoa lập tức đưa cô rời khỏi quê hương.

    Hai mẹ con đến một thành phố, thành phố mới này tốt hơn cái huyện nhỏ đó nhiều lắm, toàn nhà cao tầng, đường xá rộng rãi; hơn nữa hàng xóm láng giềng xung quanh đều không biết gì về nhau, mọi người cũng chẳng có hứng thú tò mò cuộc sống của nhau.

    Quan trọng hơn chính là người đàn ông suốt ngày say xỉn, động một chút là đánh người ấy không có ở đây.

    Thật là vui mừng.

    Cuộc sống vui sướng như vậy luôn qua đi rất nhanh.

    Bây giờ đã là tháng thứ hai cô chuyển tới thành phố này, mấy ngày nữa là kết thúc kì nghỉ hè, cũng là lúc cô phải đến trường mới để đi học.

    "Hủ Hủ ơi, con mặc đồ xong chưa?"

    Hai mẹ con thuê một căn nhà nhỏ trong thành phố, chỉ có một phòng ngủ, tuy hơi nhỏ nhưng vẫn đủ cho hai người ở.

    "Rồi ạ." Phó Kim Hủ thu ánh mắt đang nhìn về phía cửa sổ rồi xoay người đi tới trước gương, nhìn trước sau bản thân vài lần rồi mới ra khỏi phòng.

    "Nhanh lên con, lát nữa mẹ còn phải đi làm." Điền Thục Hoa quan sát cô vài lần: "Hủ Hủ, lát nữa cô Đường tới đón con, con nhớ phải nhanh nhẹn khéo ăn khéo nói một chút nhé?"

    Phó Kim Hủ gật đầu.

    "Cô Đường đã giúp mẹ con mình rât nhiều, chuyện đi học cũng nhờ có cô ấy mới xin được miễn giảm học phí cho con. Con nhất định phải nghe lời đấy."

    Phó Kim Hủ không phản bác lại được đành gật đầu.

    Nhờ có thành tích học tập đứng đầu ở trường cũ, cô được trường THPT Gia Anh nhận, nhưng mẹ cô nói cũng không sai, sự giới thiệu của Đường Nhân trong chuyện này rất quan trọng. Quả thật Đường Nhân gần như hết lòng với mẹ con cô.

    Nghe mẹ kể, Đường Nhân là bạn thân của mẹ thời đi học, sau khi ra trường mỗi người lập gia đình ở một nơi, trời nam đất bắc cũng dần mất liên lạc.

    Gần đây hai người mới liên lạc lại, Đường Nhân vừa nghe nói hai mẹ con tới Hàng Châu thì ngay lập tức đã tìm công việc giúp mẹ cô và lo lắng cả việc chuyển trường cho cô nữa.

    Hai mẹ con cô quả thật nên cảm kích cô ấy.

    "Mẹ đi trước đây."

    Phó Kim Hủ đáp: "Vâng, mẹ đi cẩn thận."

    "Ừ."

    Điền Thục Hoa đi không bao lâu thì di động Phó Kim Hủ đổ chuông. Năm ấy, điện thoại thông minh đã ra đời, bốn đời điện thoại của Apple đang rất hot, đời thứ năm sẽ được ra mắt sau hai mươi ngày nữa. Tuy trên tay Phó Kim Hủ vẫn là một chiếc điện thoại phổ thông, chỉ có thể nghe gọi và gửi tin nhắn, cũng chỉ chơi được mỗi trò chơi là rắn săn mồi.

    "A lô."

    "Hủ Hủ à, con có ở nhà không?" Là giọng của Đường Nhân.

    Phó Kim Hủ: "Chào cô, con đang ở nhà ạ."

    "Chào con, cô đang ở dưới nhà chờ con, con xuống đây đi, biển số xe là A bốn số 7."

    "Vâng ạ."

    Phó Kim Hủ cúp máy, khóa cửa rồi nhanh chóng xuống dưới. Nhà cô ở trong một khu chung cư khá cũ kĩ, xe ô tô không vào được, cho nên cô phải đi ra ngoài đường cái mới có teher nhìn thấy xe của Đường Nhân đỗ ở bên đường.

    Cô cũng không cần tìm đã thấy ngay rồi.

    Không hề có một hạt bụi nào, phía trước xe là biểu tượng những vòng tròn đan xen nhau lấp lánh rực rỡ.

    Chiếc xe này của Đường Nhân quả thật chói mắt.

    Phó Kim Hủ tiến lên phía trước, đầy dè dặt thận trọng.

    Thật ra thì cô cũng không muốn đến nhà người khác ăn cơm, nhưng như lời mẹ cô nói, người trước mắt này đã giúp mẹ con cô rất nhiều, cũng rất quan tâm cô, nếu cô từ chối người ta thì chẳng khác nào người không biết điều.

    "Hôm nay cô mua nhiều đồ ăn lắm, buổi tối chúng ta có thể làm một bữa tiệc lớn." Đường Nhân rất nhiệt tình với cô: "Phải rồi, lát nữa sẽ dẫn con làm quen với con trai cô."

    Nói xong, Đường Nhân liền nhìn đồng hồ: "Giờ này chắc thằng nhóc đang còn chơi ở bên ngoài, nhưng mà không sao, tới giờ ăn tối là hai đứa có thể gặp nhau rồi."

    Phó Kim Hủ ngoan ngoãn ngồi ở vị trí kế bên người lái, để tránh người ta cảm thấy mình là một người không biết nói chuyện, cô liền nói tiếp đề tài của Đường Nhân: "Nghe mẹ con nói con trai cô cũng đang học lớp 11."

    "Ừ." Đường Nhân cười đáp: "Hủ Hủ, sau này con sẽ học cùng lớp với nó đấy. Con học giỏi như thế thì mong con sau này giúp đỡ con trai cô nhiều một chút nhé!"

    "Dạ?"

    Điều cô lo lắng nhất chính là việc học của thằng bé, trước đây cô không để ý đến lắm. "Đường Nhân nhăn mày:" Cũng không hiểu sao từ khi lên cấp ba thằng bé không còn thích việc học nữa, hằng ngày chỉ biết chơi bời với đám bạn, ôi.. Hủ Hủ, con đừng lo lắng, Hàn Việt vẫn là một đứa bé ngoan, chẳng qua tính cách hơi kì lạ thôi. "

    Hàn Việt.

    Phó Kim Hủ có nghe mẹ cô nói qua, con trai của Đường Nhân là Thiệu Hàn Việt.

    Cô gật đầu:" Con sẽ cố gắng.

    "Con đừng cố gắng quá. Thật ra cô vẫn luôn trăn trở việc học của thằng bé, nhưng lại không biết thằng bé ở trường có chịu học hành hay không, mỗi ngày làm những gì. Xưa nay thằng bé không bao giờ tâm sự với cô cả." Đường Nhân cười nói: "Hủ Hủ, lần này con nhất định phải trông chừng thằng bé thật kĩ giúp cô nhé."

    Một đứa con trai xa lạ, bảo cô trông chừng cậu ta, thật sự chẳng dễ dàng.

    Phó Kim Hủ thoáng do dự: "Cô ơi, con sẽ giúp cô bằng hết sức của mình."

    "Thế thì cô yên tâm rồi, với thành tích của con nhất định có thể giúp đỡ thằng bé." Đường Nhân suy nghĩ một lát rồi nói: "Vậy thì cô sẽ gọi điện cho chủ nhiệm lớp con, xin cho hai đứa ngồi cùng bàn."

    Phó Kim Hủ: ".. Dạ?"

    "Ài, có con thì cô bớt lo, nghe nói lúc trước ở trường con thi toàn đứng nhất đúng không? Giỏi quá, Hàn Việt mà được như con thì tốt quá rồi."

    Suốt dọc đường đều là câu chuyện về tên Hàn Việt này.

    Học không tốt, không chịu chia sẻ với bố mẹ, tính tình kì lạ, nhưng không cần lo lắng, cậu ta vẫn là một đứa trẻ ngoan.

    Đây là những thông tin mà Phó Kim Hủ có được từ Đường Nhân.

    * * *

    Xe dừng lại trước một căn biệt thự, Phó Kim Hủ sống trên đời mười sáu năm chưa từng vào một căn nhà lớn như thế này.

    Trời đất ơi, chiếc đèn chùm khổng lồ trên đỉnh phòng khách thật đẹp đẽ sang trọng, cửa kính sát đất cao cao trông ấm cúng tinh tế làm sao, và cả giá sách bày biện biết bao vật trang trí ở trong.. Ở trong căn phòng này, mọi thứ đều toát lên hai chữ: Có tiền.

    "Bà chủ về rồi."

    "Ừ." Đường Nhân dẫn Phó Kim Hủ đi về phía sô-pha ngồi xuống, quay sang nói với người kia: "Chị Chu, trong cốp sau xe tôi mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, tối nay làm thêm vài món đi, nhà có khách."

    Người được gọi là chị Chu nhìn về phía Phó Kim Hủ, sau đó gật đầu, cầm chìa khóa đi ra nhà để xa.

    "Hủ Hủ, con ngồi đi." Đường Nhân dặn dò: "Một lát nữa mới có cơm, trái cây và đồ ăn vặt trên bàn uống nước con cứ tự nhiên nhé, không cần khách sáo đâu! À mà điều khiển ti vi ở đây, nếu muốn xem cứ mở ti vi lên nhé."

    Phó Kim Hủ mỉm cười gật đầu.

    "Cô lên gác tắm rửa thay quần áo đã, haiz, ngày càng nóng."

    "Vâng."

    Đường Nhân lên gác.

    Phòng khách không một bóng người, Phó Kim Hủ không bật ti vi, ngồi một lát đã thấy buồn chán. Vì vậy cô bước lại chỗ giá sách tìm kiếm, bởi vì giá sách này thật sự là thứ cô thích nhất.

    Cô tìm một lúc mới lấy một quyển sách trên giá xuống. Đúng lúc đó, cô nghe thấy một loạt bước chân.

    Phó Kim Hủ cứ nghĩ là cô giúp việc lúc nãy đi lấy đồ ăn quay lại, nhưng đến lúc ngoảnh lại mới thấy người đi vào là một người con trai.

    Chàng trai mặc áo bóng rổ màu trắng, đầu gối chân phải đeo miếng đệm màu đen. Cậu ta thật sự rất cao, đường cong bắp chân dưới miếng đệm bảo vệ vô cùng rắn chắc, thon thả.

    Cậu ta đứng bên đó không chú ý tới cô, chỉ cầm lấy một chai nước suối ở bên cạnh, mở nắp, uống một lần hết nửa chai.

    Phó Kim Hủ nhìn cậu ta uống nước, mấp máy môi, suy nghĩ có nên chào hỏi hay không.

    Nhưng đúng lúc đó, cô thấy chàng trai trước mắt đặt chai nước xuống rồi đột nhiên đưa tay cầm vạt áo.

    Kóe lên trên, cái áo thể thao ướt đẫm mồ hôi vị cởi ra, vứt sang một bên ghế.

    Trần trụi.

    Làn da trắng ngần, có cơ bụng, eo rất đẹp.

    Phó Kim Hủ: "..."

    Phải làm sao bây giờ?

    Còn có thể chào hỏi sao?

    Phó Kim Hủ cảm thấy rối rắm, cô lùi lại một bước muốn né tráng nhưng vô tình tạo ra tiếng động.

    Thế là người đang đứng ở cách đó không xa liền ngước mắt lên nhìn.

    Khi trông thấy rõ mặt cậu ta, trong đầu cô bống nhiên xuất hiện một suy nghĩ: Thượng đế thật không công bằng, có vài người thì đucợ nhào nặn theo di chuyền, nhưng lại có vài người được chính tay Thượng đế tỉ mỉ tạo nên từng đường nét.

    Cậu ta trông rất ưa nhìn, nhất là ánh mắt, có chút dào hoa, nhưng không quá đào hoa mà lại thâm tình. Vừa nhìn có thể sẽ cảm thấy đẹp, nhìn thêm lần nữa sẽ thấy cặp mắt kia hơi lạnh lùng, hoặc có thể nói là có cảm giác khó gần, con ngươi màu nâu nhạt, khó nắm bắt, khiến cho người khác phải hoảng sợ

    Hai người bốn mắt nhìn nhau, rất yên tĩnh, có thể nói yên tĩnh đến mức kì dị.

    Phó Kim Hủ trơ mắt nhìn người trước mặt mình chuyển ánh mắt từ hờ hững đến kinh ngạc, lại từ kinh ngạc chueyern sang lạnh lẽo nguy hiểm.

    Phó Kim Hủ: "..."

    "Cậu là ai?" Thanh âm trầm hẳn xuống, giọng nói tràn ngập lãnh ý khiến người khác không thể coi thường.

    Phó Kim Hủ bối rối không biết phải trả lời như thế nào. Mình là Phó Kim Hủ? Nhưng cậu đâu biết Phó Kim Hủ là ai đâu nhỉ..

    Có điều cô cứ đứng ngây ra nhìn người đối diện cũng không hay cho lắm.

    Mau đi mặc quần áo đi! Dường như cậu ta nhất quyết phải làm rõ người đang xuất hiện là ai thì mới đi. Nếu không sẽ không đi, cứ đứng như vậy cũng chẳng phải là chuyện tốt.

    Phó Kim Hủ nhìn ánh mắt cậu ta, do dự một giây, sau đó nhanh chóng cầm sách lên che mặt.

    "Mình theo cô Đường về đây, cô ấy đang ở trên gác." Phó Kim Hủ ngửi thấy mùi thơm của giấy lập tức trả lời theo bản năng: "Mình.. xin lỗi, mình không cố ý nhìn cậu cởi áo."

    "..."

    "Tên mình là Phó Kim Hủ."

    "..."

    "Cậu là.. Thiệu Hàn Việt?"

    Mãi không nghe tiếng trả lời, Phó Kim Hủ khó xử, quả đúng như lời mẹ cậu ta nói, không thích nói chuyện.

    "Cậu đã đi rồi?"

    Vẫn không có người trả lời.

    Vì vậy Phó Kim Hủ bèn hạ sách xuống một chút, một đôi mắt đen nhánh từ phía sau quyển sách xuất hiện.

    "..."

    Người nọ vẫn còn ở đó, chẳng qua là cô không ngờ cậu ta lại mặc cái áo vừa mới được cởi ra vào, song nhìn bộ dáng phiền nào kia của cậu ta, có vẻ như quần áo dính đầy mồ hôi mặc vào không dễ chịu.

    "Cậu là bạn ai?" Thiệu Hàn Việt nhìn chằm chằm vào cô hỏi.

    Trong thoáng chốc, Phó Kim Hủ như có cảm giác ánh mắt cậu ta tràn ngập sự thù địch.

    Cô sửng sốt, rồi từ từ buông quyển sách xuống: "Mình không phải là bạn ai, chính là.. mẹ mình và mẹ cậu là bạn thân."

    Sau hai giây im lặng, cô mới nghe thấy cậu ta thốt "à" lên.

    Thái độ thù địch không còn, không sao rồi.

    Sau đó cậu ta xem cô như không khí, đi vòng qua phòng bếp uống thêm nước gì đó rồi lại ra cửa trước cầm vào một cái túi ném xuống phòng khách. Ném xong, cậu ta ngồi xổm tìm kiếm bên trong túi rồi lôi một chiếc điện thoại di động đang không ngừng kêu lên ra.

    Cậu ta chẳng thèm nhìn cô, vừa ngeh điện thoại vừa đi lên gác.

    Thiệu Hàn Việt: "Ừ, về nhà rồi.. Tối nay không đi."

    Phó Kim Hủ đứng chôn chân tại đó.

    Thiệu Hàn Việt: "A, Lệ Dương Vinh mày ăn cứt hay sao mà nói chuyện thối thế.."

    Phó Kim Hủ tiếp tục đứng im.

    Thiệu Hàn Việt: "Lười đi được không? Cút.. cút đi MM đi.."

    Phó Kim Hủ hơi sững người.

    Tiếng trả lời đứt quãng, âm thanh lạnh buốt, giọng điệu nói chuyện lại như vậy.

    Cuối cùng ầm một tiếng, giọng nói cậu ta hoàn toàn bị ngăn cách qua cánh cửa phòng.

    Phòng khách được trả lại sự yên lặng vốn có.

    Phó Kim Hủ nhìn Thiệu Hàn Việt biến mất sau cánh cửa thì chợt nhớ tới lời nói của Đường Nhân lúc nãy ở trên xe.

    Tình tình hơi kì lạ. Nhưng trên cơ bản vẫn là một đứa trẻ biết điều.

    Nửa câu đầu cô chấp nhận, nửa câu sau..

    Đứa trẻ biết điều?

    Sao cô chẳng thể nào cảm nhận được vậy?

    * * *


    Thề là cực thích kiểu mẹ chồng nuôi con dâu từ bé như này đấy =)) Dễ thương cực

    Spoiler chương 2

    Thiệu Hàn Việt không trả lời, nghe vậy liền nhìn về phía Phó Kim Hủ đang đứng.

    Giữa đêm hè, cô đứng phía bên kia, tóc buộc đuôi ngựa thắt bím, bên mặt là mấy sợi tóc tung bay. Phải công nhận là cậu ta lớn lên dễ nhìn, hơn nữa làn da chỗ cánh tay và cổ chân lộ ra ngoài nhìn trắng đến mức có thể phát sáng vậy.

    Đang quan sát thì đúng lúc cô ngoảnh đầu lại. Tầm mắt hai người giao nhau, Thiệu Hàn Việt thấy rõ cô hơi ngac nhiên, sau đó bất thình lình mấp máy, gật đầu chào.

    *


    Nam chính của tui sao khổ quá, có mấy giây để ngắm vợ tương lai thôi mà cũng bị phát hiện nữa =] sắp tới sẽ được ngồi cùng bàn với người ta đấy, còn được nắm tay suốt tiết nữa, yên tâm anh nhé =))

    Vẫn mong mọi người ủng hộ thiệt nhiều để có xiền mua đồ ăn~


    Link góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Edit Của Peachcuaban
     
    Last edited by a moderator: 19 Tháng bảy 2019
  3. peachcuaban the world is dull, but it has you.

    Bài viết:
    2
    Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc ăn tối, Đường Nhân gọi Phó Kim Hủ ngồi xuống bàn ăn. Nhưng mà, Thiệu Hàn Việt vẫn ở trên gác chưa xuống.

    "Con ăn trước đi, không sao đâu, cô đi gọi thằng bé."

    Người lớn chưa ăn thì trẻ nhỏ không thể động đũa, tuy từ nhỏ cô không được dạy dỗ nhiều nhưng điều cơ bản như vậy cô vẫn biết.

    "Không sao ạ, cháu chờ mọi người luôn. Phó Kim Hủ dè dặt uyển chuyển hỏi:" Cô ơi, hôm nay chú không về ăn cơm ạ? "

    Chỉ là lịch sự hỏi thăm thôi, không ngờ Đường Nhân nghe xong sắc mặt đông cứng.

    " Chú Thiệu con vẫn còn việc phải làm ở công ty nên không thể về, tối nay chỉ có ba người chúng ta ăn thôi. "

    Phó Kim Hủ nghe vậy thì biết ý không hỏi nữa.

    Sau đó Đường Nhân cầm điện thoại gọi cho Thiệu Hàn Việt, căn nhà lớn thế này mà chỉ đứng dưới gọi thôi thì sợ là không thể nghe thấy.

    Liên tục mấy cuộc gọi, cuối cùng trên gác cũng có tiếng mở cửa. Tiếp theo là tiếng bước chân không nhanh không chậm, Phó Kim Hủ ngồi yên trên ghế, tầm mắt nhìn ra ngoài phòng khách, hướng về phía cầu thang bên kia.

    Thiệu Hàn Việt đi xuống, cậu ta đã tắm xong và thay bộ quần áo khác, áo thun màu xám nhạt, quần đen dài, dáng người cao lớn, ánh mắt mang theo vẻ bất cần đời.

    " Mau lại ăn cơm, con ở trên gác làm gì mà mẹ gọi mãi không bắt máy. "Đường Nhân đưa bát đũa cho cậu ta.

    Thiệu Hàn Việt không trả lời, lấy chân đẩy ghế ra, ngồi xuống.

    Đường Nhân cũng biết con trai mình là người kiệm lời, sắc mặt không đổi, vui vẻ gắp đồ ăn cho Phó Kim Hủ:" Hủ Hủ à, con thích ăn ngọt không? Sức khỏe cô không tốt nên ít ăn. "

    Phó Kim Hủ gật đầu cười.

    " Được, vậy con cứ ăn tự nhiên nhé, đừng khách sáo. "

    " Dạ, cám ơn cô. "

    Đường Nhân nhìn cô cười, càng nhìn càng thích hơn:" Không biết mẹ con làm thế nào mà sinh ra, nuôi dưỡng con thành một đứa bé dễ thương thế này. Cô rất mong có một đứa con gái, hay cô nhận con làm con nuôi nhé? "

    Phó Kim Hủ nghe vậy lập tức ho khan rồi bị sặc nước canh.

    " Ha ha con căng thẳng gì chứ, thêm mẹ nuôi, lại con được thêm một anh trai nuôi, tốt lắm mà. "

    Anh.. trai nuôi?

    Hiển nhiên người đối diện cũng thoáng dừng lại như cô.

    Phó Kim Hủ liếc sang, cổ họng không chỉ bị sặc mà còn đầy vị chua càng không thoải mái. Cô thực sự không biết phải nói tiếp thế nào đành rút một tờ giấy ăn, giả vờ che miệng ho khan.

    Cũng may Đường Nhân không tiếp tục chủ đề này nữa, bật cười đưa cho cô ly nước rồi quay sang nhìn Thiệu Hàn Việt nói:" Đúng rồi con trai, mẹ còn chưa giới thiệu với con, đây là con gái của bạn thân mẹ, tên là Phó Kim Hủ. Con biết con bé là ai không?

    Câu hỏi cuối cùng có nghĩa khác, Phó Kim Hủ hiểu được, Đường Nhân đang muốn nói đến việc cô sẽ là bạn học của cậu ta, hơn nữa lại là bạn cùng bàn.

    Nhưng người trước mặt lại chẳng để tâm.

    Phó Kim Hủ thấy cậu ta đang ngước mắt nhìn mình, ánh mắt bình tĩnh như thể đang nói "Con giống quan tâm lắm sao." Cứ tưởng cậu ta sẽ không trả lời, nhưng không ngờ đột nhiên cậu ta lại nói: "Mẹ vừa nói cậu ta là ai đấy thôi."

    Thiệu Hàn Việt cầm đũa gắp thịt để vào trong bát, sau đó, Phó Kim Hủ thấy khóe miệng cậu ta thoáng nhếch lên rất nhanh: "Em gái nuôi? Đúng không?"

    Ánh mắt nhìn cô vừa dửng dưng vừa châm chọc, Phó Kim Hủ khẽ cắn môi dưới.

    Em gái nuôi?

    Em gái nuôi cái đầu cậu.

    Thiệu Hàn Việt thấy vậy chẳng có hứng thú thu hồi tầm mắt: "Suốt ngày tìm em trai em gái cho con, mẹ với bố cũng rảnh quá mà."

    "Con nói gì vậy?" Đường Nhân nhìn con trai: "Sau này Hủ Hủ sẽ là bạn cùng bàn của con, con bé vừa mới tới, con ở trường học hãy quan tâm con bé đấy."

    "Ngồi cùng bàn?" Thiệu Hàn Việt hơi rướn cao giọng, lần này đến cậu ta nghiêm túc nhìn Phó Kim Hủ.

    Phó Kim Hủ không biết được suy nghĩ của cậu ta, chỉ là nhìn vào ánh mắt đó, cô cảm thấy hơi lo lắng.

    "Phải, con không biết chứ, Hủ Hủ học giỏi lắm đó, cho nên trường con mới đặc cách đấy." Đường Nhân càng nhấn mạnh hơn: "Hàn Việt, hai con sau này phải giúp đỡ lẫn nhau đấy! Con giúp đỡ con bé làm quen với môi trường mới, còn con bé sẽ giúp con học tập thật tốt."

    "A, lợi hại vậy ư?"

    Một câu này mang theo rất nhiều cảm xúc, khiến Phó Kim Hủ cảm thấy mình cần phải đứng dậy bắt tay với cậu ta để bày tỏ thành ý.

    Nhưng nhìn ánh mắt lạnh lùng của cậu ta, cô chỉ cảm thấy mình thật không thể làm chuyện ngu xuẩn như "lấy cái mặt nóng mà đi dán cái mông lạnh" như vậy được.

    **

    Bữa cơm nhanh chóng kết thúc, Phó Kim Hủ gần như im lặng không nói gì. Sau đó ngồi chơi đến tận 7 giờ tối, cuối cùng Đường Nhân cũng đưa cô về nhà.

    "Hàn Việt! Thiệu Hàn Việt!

    Phó Kim Hủ đang đứng ở cửa chờ Đường Nhân lái xe tới, bỗng nhiên có hai tên con trai quàng vai bá cổ giữa ngày nóng nực đang đi tới.

    Cô đứng sang bên cạnh, nhường đường cho hai người họ.

    " Ơ? Bạn nữ này là ai vậy? "Hai người nọ dừng lại, một cậu bạn da ngăm đen hơn nhìn cô rồi lại nhìn bảng số nhà, cười nói:" Không đi sai mà, cậu là ai vậy? "

    Hai người rất cao, Phó Kim Hủ đành phải ngước mắt lên nhìn:" Khách. "

    " Khách? Khách của Thiệu Hàn Việt? "Giọng nói đầy sự chế nhạo và hóng hớt.

    Phó Kim Hủ cười khẽ, lắc đầu nói:" Khách của mẹ cậu ta. "

    " Của mẹ.. Ôi trời ơi, xém chút nữa tưởng là đang chửi thề. "Cậu bạn da đen gãi gáy, sau đó chớp mắt nhìn cô chòng choc:" Sao trước giờ tớ chưa nhìn thấy cậu nhỉ? "

    Phó Kim Hủ vẫn lịch sự mỉm cười trả lời:" Lần đầu tớ tới đây. "

    " Lần đầu tới? Cậu tên gì? Hóc trường nào? Tớ là Dương Vinh, đây là Gia Anh, bạn cùng lớp với Thiệu Hàn Việt, à có thể cho tớ số điện thoại của cậu không? "

    Hỏi cực kì nghiêm túc, mặt không đỏ tim không đập mạnh.

    Kết quả vừa nói xong đã bị người bên cạnh đập cho một phát:" Lê Dương Vinh con mẹ mày đi đâu cũng thả thính, tao nhìn mà tao đau cả đầu. "

    Lê Dương Vinh:" Thả thính cái gì? Trong mắt mày tao chẳng qua chỉ giống con công chứ gì? Dù gì tao cũng là phượng hoàng nhé. "

    Phó Kim Hủ:"... "

    Hai tên con trai trước mặt không ngừng ầm ĩ, đúng lúc này, một giọng nói nõng nảy vang lên:" Bọn mày tới đây làm gì? "

    Ngoảnh lại thì thấy Thiệu Hàn Việt đi từ trong nhà ra.

    Cậu ta dựa vào làn can, tay đút túi quần, trông có vẻ mỏi mệt:" Tối rồi còn đến tìm tao làm gì? "

    " Làm gì là gì? "Lê Dương Vinh cười cợt nhã, chạy nhanh tới bên cạnh cậu ta:" Tới rủ mày ra ngoài chơi, mấy ngày nữa là đi học rồi không được tự do nữa, đi, đi theo anh Lê đi, anh Lịch đưa chú mày đi high. "

    Dứt lời lại nói nhỏ thêm một câu:" Con bé này là ai vậy? Ngoại hình được đấy, cho đi cho đi. "

    Thiệu Hàn Việt lướt cậu ta:" Cho cái gì? "

    " Đệt. "Lê Dương Vinh đánh mắt kiểu 'Sao mày không tinh ý gì hết vậy':" Số điện thoại đó. "

    Thiệu Hàn Việt đạp cậu ta một cái, lạnh lùng nói:" Cho mẹ mày. "

    Lê Dương Vinh cười khà khà:" Cho mẹ tao cũng được, mẹ tao sẽ đưa lại cho tao. "

    Bíp bíp --

    Bỗng hai tiếng còi xe vang lên.

    Đường Nhân đang dừng xe ở cửa, hạ cửa kính xe xuống, Lê Dương Vinh cùng cậu bạn bên cạnh ngoan ngoãn chào hỏi.

    " Mấy đứa định ra ngoài sao? Hàn Việt, con đừng đi tới nửa đêm mới về đấy. "

    Lê Dương Vinh vội vàng trả lời:" Không đâu không đâu ạ! Cô ơi, bọn cháu muốn ôn bài cho xong trước khi kết thúc kì nghỉ hè ạ. "

    Quý Nguyên Châu và Thiệu Hàn Việt đều nhếch miệng.

    Mấy lời này quỷ cũng chẳng tin.

    Đường Nhân ừ, không hỏi thêm nữa, nhíu mày dặn dò Thiệu Hàn Việt phải về sớm.

    Rồi sau đó mỉm cười gọi Phó Kim Hủ lên xe.

    " Mẹ mày dịu dàng nhẹ nhàng với con bé đó ghê. "Lê Dương Vinh giả vờ khóc thút thít nói:" Chẳng giống với tao gì cả, đề phòng tao như kiểu tao sẽ ngay lập tức dẫn mày đi quậy phá vậy. "

    Thiệu Hàn Việt không trả lời, nghe vậy liền nhìn về phía Phó Kim Hủ đang đứng.

    Giữa đêm hè, cô đứng phía bên kia, tóc buộc đuôi ngựa thắt bím, bên mặt là mấy sợi tóc tung bay. Phải công nhận là cậu ta lớn lên dễ nhìn, hơn nữa làn da chỗ cánh tay và cổ chân lộ ra ngoài nhìn trắng đến mức có thể phát sáng vậy.

    Đang quan sát thì đúng lúc cô ngoảnh đầu lại. Tầm mắt hai người giao nhau, Thiệu Hàn Việt thấy rõ cô hơi ngac nhiên, sau đó bất thình lình mấp máy, gật đầu chào.

    Lịch sự chào tạm biệt ư?

    Chào xong, cô chẳng đợi cậu đáp lại đã xoay người lên xe.

    " Mẹ kiếp, con bé đó cười với tao. "Lê Dương Vinh vỗ mạnh vai Thiệu Hàn Việt, ưỡn ngực nói:" Nhanh, đưa số điện thoại đây. "

    Thiệu Hàn Việt thu tầm mắt:" Không có. "

    Xe đã chạy đi nên giọng Lê Dương Vinh cũng lớn hơn:" Trời ạ, đến mày cũng không có, đã tới nhà chơi rồi mà không có, không ngờ mày giấu vợ kĩ thế! "

    Thiệu Hàn Việt nghe vậy chỉ cười:" Vợ cũng chưa đến mức ấy. "

    " Ê Hàn Việt, họ hàng à? "Quý Nguyên Châu đứng một bên hỏi.

    Thiệu Hàn Việt lắc đầu, thuận miệng nói:" Không biết con bé đó từ đâu ra, tao cũng không hiểu sao mẹ tao lại nhất định muốn nhận nó làm con nuôi. "

    Lê Dương Vinh bỗng chốc la lên, duỗi ngón trỏ chỉ chỉ vào ngực Thiệu Hàn Việt nói:" Ghê nha, em gái nuôi cơ đấy. "

    "... "

    Câu nói đầy thâm ý, giống như không phải là có thêm một em gái nuôi mà là trở thành một bố nuôi không nghiêm túc.

    **

    Mấy ngày sau đó, Phó Kim Hủ không đến nhà họ Thiệu ăn cơm chùa nữa, nhưng thỉnh thoảng Đường Nhân vẫn gọi điện than vãn với mẹ cô, chẳng hạn con trai thật khó dạy dỗ, nhất là trong thời kì phản nghịch. Song cuối cùng vẫn bổ sung một câu, tính khí con trai hơi quái đản, nhưng vẫn là một đứa trẻ ngoan.

    Ừm, đứa trẻ ngoan.

    Trong mắt tình nhân hóa Tây Thi, trong mắt người mẹ con trai là hiếu tử.

    Phó Kim Hủ đặt đũa xuống, mỉm cười.

    Mẹ cô ngồi đối diện cũng đúng lúc vừa cúp điện thoại, không còn tiếng nói chuyện điện thoại, bàn ăn bỗng chốc trở nên im ắng hẳn.

    " Hủ Hủ, lần trước con đã gặp Hàn Việt rồi nhỉ. "

    Phó Kim Hủ gật đầu.

    " Mẹ thấy cô Đường lo lắng việc học tập của con trai như thế, sau này con học cùng lớp với thằng bé thì nhớ giảng bài cho nó, vừa có thể kèm học vừa coi như con ôn bài thêm một lần nữa, đúng không? "

    Phó Kim Hủ nghĩ tới cậu ta, cảm thấy chữ" kém "này không hề hợp với cậu ta, cũng như nhiệm vự" kèm học "thật sự quá khó khăn.

    " Ôi.. nói sau đi ạ. "

    " Sao lại nói sau, con không được qua loa lấy lệ như vậy. "Điền Thục Hoa có vẻ không vui:" Con cũng biết chúng ta bây giờ nhận sự giúp đỡ của cô Đường, nợ người phải trả, đây là đạo lý. "

    Đúng là vậy, cô không thể nói thêm được gì.

    Phó Kim Hủ thở dài trong lòng, vừa lo lắng lại vừa không biết phải làm sao:" Dạ. "

    * * *


    Trả nợ cho cô Đường bằng một cô con dâu trong tương lai =)) Đây cũng chẳng phải là nhận nuôi em gái nữa, mà là nhận nuôi vợ từ nhỏ luôn rồi.

    Spoiler chương 3

    Ba người nhanh chóng đi tới phố ăn vặt, dọc đường, Giản Hòa và Sài An An đều giới thiệu cho cô các quán ăn ở đây chỗ nào ngon, chỗ nào không ngon.

    Cuối cùng, bạn nữ kia quay đầu lại hỏi cô:" À, quan hệ giữa cậu và Thiệu Hàn Việt là thế nào vậy?"

    * * *

    Peach: Là vợ chồng tương lai và sắp tới là người yêu của nhau chứ gì nữa =] ] ]

    Thiệu Hàn Việt: Suỵt, im xem nào, chúng nó mà bắt cóc vợ tương lai của bố thì mày cũng coi chừng cái mạng đi! :)

    * * *

    Link góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Edit Của Peachcuaban
     
    Last edited by a moderator: 23 Tháng bảy 2019
Trả lời qua Facebook
Đang tải...