Tên truyện: Ghế Xuân Tác giả: Dật Danh Thể loại: Truyện ngắn, ngôn tình, linh dị, HE, góc nhìn nữ chính, ngôi thứ nhất, hiện đại Editor: Cẩm Tú Sơn Trang Số chương :3 chương Văn án: Mẹ tôi là một thợ mộc nữ, chuyên làm ghế xuân. Ghế xuân chỉ bán cho những người phụ nữ bị tổn thương trong tình cảm. Chỉ cần ngồi lên ghế xuân, dù xấu xí đến đâu, họ cũng sẽ trở thành mỹ nhân tuyệt thế. Về sau, tôi mới biết, đó không phải là ghế, mà chính là người đàn ông của họ. Link thảo luận: [Thảo luận - Góp ý] Các Tác Phẩm Edit Của Cẩm Tú Sơn Trang
Chương 1. Bấm để xem Mẹ tôi là thợ mộc nổi tiếng nhất vùng, nhưng mẹ chỉ làm ghế xuân, giá cả lại cao đến kinh người. Hơn nữa, mẹ có một quy tắc: Chỉ làm ghế cho phụ nữ, và phải là những người phụ nữ bị đàn ông làm tổn thương sâu sắc. Tôi đang lim dim ngủ trên chiếc ghế bập bênh thì một người phụ nữ xấu xí, cao to lực lưỡng đến tìm mẹ tôi. Tôi biết dì ấy đến để lấy ghế xuân. Mấy hôm trước, dì ấy cùng chồng và một người phụ nữ khác đã đến, nhưng khi ra về chỉ có một mình dì ấy. Làm ghế xuân phải có một nam hai nữ, đó là quy tắc. "Mẹ, có người tìm." Mẹ tôi mỉm cười ra đón: "Chị Trương, ghế xuân đã làm xong rồi. Chị vào thử xem. Nếu kích thước không vừa, em sẽ sửa lại." Hai má dì Trương ửng hồng: "Cỡ cũ cũng được, em dùng quen rồi." Mẹ tôi ghé sát tai dì Trương, cười khúc khích: "Vẫn là to một chút dùng thoải mái hơn." Cánh cửa tầng hai đóng sầm lại, tôi rón rén bước lên lầu, áp tai vào cửa. Từ khi tôi biết nhận thức, mẹ đã làm ghế xuân, nhưng tôi chưa bao giờ thấy ghế xuân trông như thế nào. Mỗi lần có người đến lấy ghế, mẹ đều khóa cửa, và chỉ một lúc sau, trong phòng sẽ vang lên những âm thanh khó tả của phụ nữ. Không lâu sau, âm thanh vừa đau đớn vừa khoái lạc của dì Trương vọng ra. Tôi bất ngờ nhận ra trong giọng của dì ấy có chút quyến rũ. Tôi nóng lòng muốn biết, ghế xuân rốt cuộc trông như thế nào? Tại sao nó có thể khiến những người phụ nữ ấy hạnh phúc đến vậy? Đang suy nghĩ, âm thanh trong phòng dừng lại. Tôi vội vàng quay trở ra sân, cầm vỉ đập ruồi giả vờ bắt ruồi. Một lúc sau, dì Trương bê một chiếc hộp lớn, mặt đỏ bừng bước ra. Không biết có phải ảo giác không, tôi cảm thấy dì Trương dường như gầy hơn lúc đến, da cũng trắng hơn. Tôi biết, chỉ vài ngày nữa, dì Trương sẽ hoàn toàn biến thành một mỹ nhân. Đó chính là điều kỳ diệu của ghế xuân. Dì Trương dừng lại trước mặt tôi, hỏi mẹ: "Chị định khi nào để con gái kế thừa nghề của chị?" Mẹ nhíu mày nhìn tôi, thở dài: "Còn chưa đến lúc. Đợi khi nào có bạn trai, con bé mới tiếp quản được. Em muốn nghỉ hưu lâu rồi." Mẹ muốn tôi kế thừa nghề của bà, vậy chẳng phải tôi sẽ được thấy chiếc ghế xuân thần bí sao? Thực ra tôi đã có bạn trai từ lâu, tình cảm của chúng tôi rất tốt. Nhưng mẹ luôn cấm tôi yêu đương, tôi không dám nói. Dì Trương vừa đi, tôi hớn hở nói với mẹ: "Mẹ, con có bạn trai rồi. Mẹ dạy con làm ghế xuân đi." Tôi háo hức nhìn mẹ, trong lòng tính toán. Một chiếc ghế xuân giá hai trăm ngàn tệ, mỗi tháng làm ba cái, vài năm nữa là nghỉ hưu, cùng Lâm Thanh Hàn về núi sống ẩn dật. Tôi tưởng mẹ biết tôi có bạn trai sẽ rất vui, không ngờ bà càng lo lắng hơn, ánh mắt nhìn tôi buồn bã như sắp khóc. "Hai đứa đã ngủ với nhau chưa?" Mặt tôi đỏ bừng, không ngờ mẹ lại hỏi thẳng vấn đề nhạy cảm như vậy. Với cách dạy dỗ trước đây của mẹ, tôi sợ bà sẽ đánh c. H. Ế. T tôi. "Không sao, con cứ nói đi. Con đã trưởng thành rồi, mẹ không quản con như hồi nhỏ nữa." Tôi xấu hổ gật đầu. Mẹ cười xoa đầu tôi, dù đang cười nhưng tôi cảm giác bà sắp khóc. "Con đã lớn rồi." "Mai mốt dẫn bạn trai về nhà chơi đi. Mẹ muốn nói chuyện với cậu ta." "Nếu cậu ta vượt qua được cửa của mẹ, con có thể bắt đầu làm ghế xuân. Chiếc ghế xuân đầu tiên của thợ làm ghế chúng ta, luôn là làm cho chính mình." Tôi thầm nghĩ, tôi chưa từng thấy ghế xuân của mẹ, ngày nào đó sẽ lén vào phòng bà xem thử. Tôi hào hứng gọi điện cho Lâm Thanh Hàn, bảo mẹ muốn gặp hắn. Hắn vui vẻ đồng ý, nói khi nào xong việc sẽ đến thăm mẹ ngay. Tôi không nhịn được, khoe rằng mẹ muốn để tôi kế nghiệp bà, tôi sắp giàu to rồi. Lâm Thanh Hàn nghe xong còn phấn khích hơn tôi, bàn với tôi chuyện mua nhà ở thành phố, đón mẹ lên sống cùng. •*´¨`*•. ¸¸. •*´¨`*•. ¸¸. •*´¨`*•. ¸¸. •*´¨`*•. ¸¸. • Một tháng sau, Lâm Thanh Hàn đến nhà tôi. Sáng sớm, tôi ra đầu làng đợi hắn. Khi nhìn thấy tôi, mặt hắn tối sầm lại. "Trúc Tây, chẳng phải em nói nhà em rất giàu à? Sao lại ở nơi hoang vu thế này? Em lừa anh?" Nhà tôi ở phía sau núi, nằm ở góc tối tăm, vì ghế xuân thuộc âm, phải làm trong môi trường âm u. Từ chỗ hiện tại chúng tôi đứng không thể nhìn thấy biệt thự của nhà tôi Tôi thân mật khoác tay Lâm Thanh Hàn. "Chút nữa anh sẽ thấy nhà em. Yên tâm, anh sẽ không thất vọng đâu." Lâm Thanh Hàn nhìn tôi nửa tin nửa ngờ. "Anh tạm tin em, nhưng nếu em lừa anh, anh sẽ đi ngay." Tôi ôm chặt cánh tay hắn hơn. Mặc dù hắn theo đuổi tôi trước, nhưng tôi rất yêu hắn, mê mẩn gương mặt điển trai và làn da trắng mịn của hắn. Đặc biệt là ở khía cạnh đó, thật sự xuất sắc. Khi rẽ qua con đường núi, Lâm Thanh Hàn nhìn thấy biệt thự lớn dựa lưng vào núi, ngạc nhiên hỏi: "Trúc Tây, biệt thự đó là của em à?" "Đúng vậy, em đã nói rồi mà, nhà em siêu giàu." Lâm Thanh Hàn ngượng ngùng nhìn món quà trên tay. "Anh mang mấy thứ này, có keo kiệt quá không?" Tôi nhìn mấy hộp thực phẩm chức năng giảm giá mà hắn cầm trong tay, an ủi: "Không sao, chỉ cần em thích, mẹ em sẽ không phản đối đâu." Từ xa, tôi đã thấy mẹ đứng trước cửa. Ánh mắt Lâm Thanh Hàn nhìn mẹ đầy kinh ngạc. "Trúc Tây, sao em chưa bao giờ nói với anh, em còn có chị gái?" Bất kỳ ai gặp mẹ tôi đều nhầm bà là chị tôi. Da mẹ mịn màng trắng nõn, không một nếp nhăn, dáng người đầy đặn, quyến rũ. Không đàn ông nào gặp mẹ mà không mê mẩn. Lâm Thanh Hàn lau khoé miệng, cười nói: "Mẹ em đẹp thế, sao em chẳng giống mẹ chút nào vậy?" Hồi nhỏ, tôi cũng từng hỏi mẹ câu này. Tôi từ nhỏ đã xấu xí, vừa đen vừa béo vừa lùn, tuổi dậy thì mặt đầy mụn, hai năm gần đây mụn hết nhưng để lại vô số vết thâm. Các cô đến cửa hàng thường đùa với mẹ, nói mẹ nhặt tôi trong khe núi. Mỗi lần mẹ đều nói, thực ra tôi rất giống bà. Khi nào biết làm ghế xuân, tôi sẽ còn đẹp hơn mẹ. Vì vậy, tôi rất muốn làm ghế xuân, chính vì mong một ngày có thể trở thành nữ thần. Tôi tự hỏi liệu nguyên liệu làm ghế xuân có gì đặc biệt, có tác dụng dưỡng nhan không. "Mẹ em bảo, khi em làm ghế xuân, em sẽ đẹp lên." Lâm Thanh Hàn véo lớp mỡ trên bụng tôi, chê bai: "Mong là vậy!" Lâm Thanh Hàn đến trước mặt mẹ, lễ phép chào hỏi. Mẹ duyên dáng đưa tay ra bắt tay hắn. "Chào Thanh Hàn, cô là mẹ Trúc Tây." Lâm Thanh Hàn vui mừng nắm tay mẹ, lâu lắm không chịu buông. Mãi đến khi tôi ho một tiếng, hắn mới miễn cưỡng thả ra. Tôi không hài lòng liếc hắn một cái, giận dỗi bước vào nhà. Mẹ dường như rất vui, đuổi theo thì thầm vào tai tôi: "Nguyên liệu tốt đấy!" Nguyên liệu gì cơ chứ? Trên bàn ăn, mẹ hỏi thăm hoàn cảnh gia đình Lâm Thanh Hàn, càng nghe càng hài lòng. Khi Lâm Thanh Hàn mười tám tuổi, cha mẹ hắn gặp tai nạn qua đời. Hiện tại hắn sống một mình, lương cũng ổn định. Thực ra tôi cũng hài lòng, sau này không có mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu, chồng vừa đẹp trai vừa học vấn cao. Với ngoại hình của tôi, đúng là đang ngủ cũng phải cười đến tỉnh lại. Lâm Thanh Hàn uống vài chén rượu, bắt đầu ôm mẹ khóc lóc, nói sau khi cưới tôi sẽ dọn về sống cùng mẹ. Mẹ chính là mẹ ruột của hắn. Đang nói chuyện vui vẻ thì dì Trương đến. Dù biết dì ấy sẽ đẹp lên, tôi vẫn bị choáng ngợp. Khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi môi anh đào, n. G. Ự. C nở eo thon, chân dài thon thả, hệt như ngôi sao điện ảnh. Dì Trương mang mấy thùng rượu ngon đến tặng mẹ. Tôi thấy mãi thành quen, cúi đầu bóc tôm cho Lâm Thanh Hàn. Mắt hắn dán vào mấy thùng rượu. Dì Trương chào hỏi mẹ, đi qua liền sờ lên mặt Lâm Thanh Hàn. "Cậu nhóc này đẹp trai đấy, con gái chị thật có mắt nhìn." Lâm Thanh Hàn không từ chối, chỉ cười ngây ngốc, nhìn dì ấy. Tay dì Trương lướt xuống, nắm vào chỗ nhạy cảm của hắn. Mặt Lâm Thanh Hàn đỏ bừng, vội kẹp chân lại. Hắn vẫn không từ chối, tiếp tục cười ngu ngơ. Dì Trương cười gian nói với mẹ: "Khi nào con gái chị làm xong ghế xuân, nhất định sẽ có phúc lắm đấy, lúc ấy chắc còn đẹp hơn em." Tôi tức giận ném đũa, chạy lên lầu. Tôi tưởng Lâm Thanh Hàn sẽ đuổi theo dỗ dành mình, không ngờ hắn còn muốn ra ngoài tiễn dì Trương. Mẹ bỗng sầm mặt, đuổi hắn quay vào nhà, tự mình tiễn dì Trương. Tối đó, tắt đèn, Lâm Thanh Hàn làm qua loa rồi lăn ra ngủ. Tôi sờ lên mặt mình, chờ khi tôi trở nên xinh đẹp, hắn sẽ bật đèn nhìn tôi. Tôi trằn trọc mãi không ngủ được, ra ban công ngắm sao. Tiếng rên rỉ mê đắm của phụ nữ vọng vào tai tôi. Nhà hàng xóm cách đây khá xa, âm thanh đó chỉ có thể là của mẹ. Tôi vừa sinh ra, ba đã mất. Lẽ nào mẹ ngoại tình? Bậy, phải gọi là có bạn trai. Nhưng tôi hiểu, mẹ độc thân bao năm cũng khổ. Tôi chỉ tò mò, người đàn ông nào đã hái được bông hoa trên núi tuyết như mẹ tôi. Tôi lén đến dưới cửa sổ phòng mẹ, chỉ nhìn một cái, mắt tôi trợn tròn kinh ngạc. Mẹ đang làm gì vậy? •*´¨`*•. ¸¸. •*´¨`*•. ¸¸. •*´¨`*•. ¸¸. •*´¨`*•. ¸¸. • Mẹ ngồi trên một chiếc ghế kiểu ghế đôn, nhìn không rõ chất liệu gì, thân thể không ngừng nhấp nhô. Bà nhắm mắt, âm thanh cất lên lúc thì cao vút, lúc như thì thầm. Một chiếc ghế, sao có thể khiến mẹ thoải mái như vậy? Cứ như thể bà đang làm chuyện ấy với đàn ông vậy. Tôi lắc đầu, ngay lập tức xua tan ý nghĩ đó. Một chiếc ghế bình thường, sao có thể hơn đàn ông được. Một lúc sau, mẹ đứng dậy, giữa ghế có một vật gì đó đang từ từ thu nhỏ lại, cuối cùng hoàn toàn biến mất. Tôi mở to mắt muốn nhìn kỹ hơn, nhưng quá xa, chẳng nhìn thấy gì cả. Mẹ bưng một thau nước, cẩn thận lau rửa chiếc ghế, vừa rửa vừa nói chuyện, tôi loáng thoáng nghe bà nhắc đến tên của ba. Tên ba tôi, mẹ chỉ từng gọi một lần khi say. Tôi từng hỏi ba trông thế nào, là người ra sao. Đó là lần đầu tiên mẹ tôi nổi giận. Bà bảo tôi không bao giờ được nhắc đến ba. Từ đó, tôi không dám hỏi gì về ba nữa. Rửa xong, mẹ bọc ghế cẩn thận, cất vào tủ. Tôi hoảng hốt trở về phòng. Lẽ nào đó chính là chiếc ghế xuân đầu tiên của mẹ? Mẹ luôn nói chiếc ghế đầu tiên của người thợ làm ghế là làm cho chính mình. Tôi có bạn trai rồi, không cần ghế xuân đâu. Đến lúc đó, tôi sẽ bán ghế xuân của mình, cùng Thanh Hàn đi du lịch. Sáng hôm sau, mẹ đến tìm tôi. "Không phải con luôn muốn biết ghế xuân trông như thế nào sao? Hôm nay mẹ sẽ cho con xem." Tôi cố nén hưng phấn, theo mẹ vào phòng. Mẹ mở tủ, cẩn thận lấy ra một chiếc hộp lớn. Hộp vừa mở ra, một mùi hương nồng nặc xộc vào mũi, bên trong còn lẫn chút mùi tanh. Đó chính là chiếc ghế mẹ ngồi tối qua. Ghế xuân có kiểu dáng như ghế đôn thời xưa, nhưng chất liệu không giống gỗ, cũng chẳng phải đá, hơi giống.. giống da người. Nghĩ đến đó, tôi nổi hết cả da gà. Tôi bước tới, định ngồi lên thử, bị mẹ đẩy sang một bên. "Ghế xuân của mẹ, chỉ mẹ được ngồi. Sau này con có ghế của riêng mình, muốn ngồi thế nào cũng được." Không ngồi thì thôi, sờ một cái cũng được chứ. Tôi vừa giơ tay, mẹ lại chặn lại. "Chỉ được sờ bên hông, không được sờ phần trên cùng." Tôi gật đầu, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc ghế. Không hiểu sao, tôi cảm thấy ghế như đang thở. Nó dường như rất thích được tôi chạm vào, tôi có thể cảm nhận được niềm vui của nó. Khi tôi rút tay về, nó như nghiêng theo, muốn tôi tiếp tục. Mẹ thấy tôi sờ đủ rồi, ngồi xổm xuống, ôm ghế xuân, nhắm mắt mân mê. "Đặng Khải, anh có thấy không? Con gái anh lớn rồi. Không giống anh chút nào, giống hệt em." Tôi giống mẹ? Tôi ngoái lại nhìn gương, không có nét nào giống mẹ. "Con gái anh có bạn trai rồi. Anh sắp được gặp con rể." "Cậu ta còn đẹp trai hơn anh, còn giỏi hơn anh." "Trúc Tây của chúng ta nhất định sẽ làm ra chiếc ghế xuân tuyệt nhất thế giới." Tôi càng nghe càng sợ, cảm giác như chiếc ghế chính là ba tôi. Mẹ bưng thau nước, cẩn thận rửa ghế. "Trúc Tây, sau khi dùng ghế xuân, phải rửa sạch sẽ. Nếu không sẽ có mùi hôi thối, giống mùi của đàn ông không tắm rửa." Tôi gật đầu, cẩn thận ghi nhớ từng chi tiết. Mẹ tôi lấy ra một cuốn sách da bò cũ kỹ đưa cho tôi. "Cách làm ghế xuân đều ghi trong này, con tự xem đi." Tôi mở cuốn sách da bò ra, chỉ liếc qua một cái đã hét lên kinh hãi rồi ném nó đi. Sao lại thế này? Tôi nhìn mẹ đầy hoảng sợ, bịt miệng chạy vội ra ngoài. Tôi nôn thốc nôn tháo bên bồn hoa, gần như mật xanh mật đỏ đều nôn ra hết.
Chương 2. Bấm để xem Lâm Thanh Hàn vừa tỉnh giấc, thấy tôi đang nôn liền bước đến. "Trúc Tây, em sao thế? Đau bụng à? Anh đưa em đi bác sĩ." Tôi siết c. H. Ặ. T t. A. Y Lâm Thanh Hàn, đẩy hắn ra xa. "Anh đi đi, đừng đến nhà em nữa. Chúng ta lên thành phố mua nhà, không quay lại đây nữa." Lâm Thanh Hàn sờ trán tôi, cười bảo: "Không sốt mà nói nhảm gì vậy?" "Không phải em bảo em không thể rời xa mẹ sao?" Mẹ đối xử rất tốt với tôi, trước đây tôi không thể rời xa bà, nhưng nếu bà là một con quỷ, tôi sợ. Tôi chạy vội về phòng, thu dọn đồ đạc của Lâm Thanh Hàn rồi đẩy hắn ra cửa. "Anh đi trước đi, đợi em gọi. Em sẽ tìm anh." Lâm Thanh Hàn hơi tức giận, đẩy tôi ra rồi quay lại sân. "Trúc Tây, em điên à? Có biệt thự sang trọng không ở, đi mua nhà làm gì?" Tôi ngẩng đầu lên, mẹ đang đứng trên ban công, không chút biểu cảm nhìn tôi. Tôi không dám nói sự thật với Lâm Thanh Hàn, hắn chắc chắn sẽ nghĩ tôi bị điên. Tôi tìm đủ lý do để thuyết phục hắn rời đi, nhưng hắn nhất quyết không chịu. Tôi sốt ruột đến mức suýt quỳ xuống. Đúng lúc đó, điện thoại của Lâm Thanh Hàn reo. Hắn lấy điện thoại ra xem, khoé miệng nhếch lên một nụ cười rất khó nhận ra. "Trúc Tây, anh có chút việc, phải về thành phố một chuyến. Xong việc anh sẽ quay lại tìm em." Tôi nhìn chiếc xe của Lâm Thanh Hàn biến mất trên con đường núi quanh co, thở phào nhẹ nhõm. Mẹ tôi ngồi trên sô pha, chống cằm xem phim kinh dị. Thấy tôi bước vào, mẹ lạnh lùng nói: "Chưa bằng làm ghế xuân đâu." "Mẹ, con sẽ không biến Lâm Thanh Hàn thành ghế xuân đâu. Con yêu anh ấy, yêu rất rất nhiều." "Con cũng không muốn kế thừa nghề của mẹ nữa. Con sẽ làm việc chăm chỉ, cùng Thanh Hàn mua nhà ở thành phố. Sau này không về nữa, mẹ giữ gìn sức khoẻ." Tôi nói vô cùng nghiêm túc, nhưng mẹ hết sức bàng quan. "Cậu ta không yêu con đâu. Cậu ta ở bên con chỉ vì tiền của mẹ." "Nếu con không còn gì nữa, cậu ta chắc chắn sẽ bỏ con." Tôi ghét nhất người khác nói Lâm Thanh Hàn không yêu tôi. Chỉ vì tôi xấu xí, nên không xứng được yêu sao? "Không thể nào, Thanh Hàn rất yêu con. Anh ấy nhất định sẽ cưới con." "Con không muốn giống mẹ, cả đời ở cái xó núi này, lúc buồn chán chỉ có thể ôm cái ghế cũ nát đó." Mẹ đột nhiên bước tới, tát tôi một cái. Tôi nhìn mẹ đầy kinh ngạc, đây là lần đầu tiên bà đánh tôi. "Đó là ba con, không phải cái ghế cũ nát." Tôi ngã ngồi xuống đất. Cái ghế đó.. chính là ba tôi? Tôi hoảng sợ nhìn mẹ, đột nhiên hiểu tại sao những người phụ nữ kia lúc nào cũng là ba người đến, một người đi. Tôi cũng hiểu tại sao những chiếc ghế xuân hoàn thành luôn được bọc kín, đó chính là người đàn ông của họ, không thể cho người khác thấy. Tôi về phòng thu dọn đồ, tôi sẽ đi tìm Lâm Thanh Hàn. Tôi không muốn ở cùng người phụ nữ đáng sợ này nữa. Khi xếp xong đồ, tôi quay người lại, thấy mẹ đứng sau lưng tôi với đôi mắt đẫm lệ. "Trúc Tây, đây là số phận của ghế nữ. Ghế nữ sinh ra đã si tình, nhưng định sẵn sẽ không có được tình yêu. Đó là cái giá chúng ta phải trả cho lòng tham của mình." "Chỉ khi biến nó thành ghế xuân, nó mới mãi mãi ở bên con." "Con nghĩ những người phụ nữ đến làm ghế xuân là để đẹp hơn sao? Không, họ muốn níu giữ người mình yêu. Trở nên xinh đẹp chỉ là tác dụng phụ." Tôi cảm thấy nước mắt của mẹ giống như nước mắt cá sấu, tôi tuyệt đối không tin bà. Chỉ cần tôi đối xử thật tốt với Lâm Thanh Hàn, tôi nhất định sẽ có được tình yêu đẹp nhất. Khi tôi bước ra khỏi nhà, mẹ nói với tôi: "Trúc Tây, dù có xảy ra chuyện gì, con đều có thể về tìm mẹ, mẹ nhất định sẽ giúp con." •*´¨`*•. ¸¸. •*´¨`*•. ¸¸. •*´¨`*•. ¸¸. •*´¨`*•. ¸¸. • Tôi đổi mấy chuyến xe mới đến được thành phố. Lúc trên xe, tôi gọi cho Lâm Thanh Hàn hơn ba mươi cuộc điện thoại, không ai bắt máy. Nhắn tin cũng không thấy hồi âm. Tôi khóc suốt quãng đường, khao khát được Lâm Thanh Hàn an ủi. Khi đến dưới nhà Lâm Thanh Hàn, trời đã tối. Trong nhà đèn sáng trưng, cửa sổ in bóng Lâm Thanh Hàn và một cô gái. Tôi nắm chặt va li, tự nhủ có lẽ đó là chị họ của hắn, hoặc em họ, hoặc họ hàng gì đó. Có thể hắn không nghe máy vì đang tiếp khách. Với tâm trạng bồn chồn, tôi gõ cửa. Một cô gái ăn mặc mát mẻ, xinh đẹp gợi cảm mở cửa. Thấy tôi, cô ta cười lớn, gọi vọng vào trong: "Thanh Hàn, con lươn đen của anh đến tìm này." Tôi không phải lươn đen, tôi sẽ trở nên xinh đẹp. Không, tôi không làm ghế xuân nữa, tôi không còn cơ hội để trở nên xinh đẹp nữa. Lâm Thanh Hàn cởi trần bước ra, nhíu mày nhìn tôi. "Không phải đã bảo chờ anh đến tìm em sao? Tự nhiên chạy đến đây làm gì?" Vừa thấy Lâm Thanh Hàn, tất cả uất ức trào ra, tôi ôm chầm lấy hắn, khóc nức nở. "Thanh Hàn, sau này em chỉ có anh thôi." Lâm Thanh Hàn đẩy tôi ra, chùi vội giọt nước mắt tôi dính trên người, liếc nhìn cô gái kia. "Thanh Hàn, cô ấy là ai vậy?" Tôi chất vấn, hy vọng hắn cho tôi câu trả lời thỏa đáng. Hắn không đáp, đẩy tôi cùng va li ra ngoài. "Nhà anh có khách, em tự đi tìm chỗ ở đi." Tôi nắm chặt cánh tay hắn không buông. "Thanh Hàn, em không có nhiều tiền. Em cắt đứt quan hệ với mẹ rồi, em không làm ghế xuân nữa, em chỉ có anh." Nghe vậy, Lâm Thanh Hàn biến sắc. "Mạnh Trúc Tây, cô bị đần hả? Cô không biết sức hút duy nhất của mình là nhà có tiền sao?" "Cắt đứt với mẹ rồi, không một xu dính túi, cô lấy gì nuôi tôi?" Tôi há hốc mồm, lúc theo đuổi tôi, hắn đâu nói thế. "Thanh Hàn, không phải anh nói thích em vì em tốt bụng, ngây thơ sao? Anh không nói vẻ đẹp tâm hồn quan trọng hơn ngoại hình mà?" Lâm Thanh Hàn kéo tôi trước gương. "Mở to mắt ra xem, cô có điểm nào đáng để tôi thích. Đừng nói tới vẻ đẹp tâm hồn. Vẻ đẹp tâm hồn có mài ra ăn được không?" Tôi khóc sướt mướt, ôm c. H. Ặ. T t. A. Y hắn không rời. "Em không đi, em sẽ theo anh. Chỉ cần em tốt với anh, anh sẽ lại yêu em." Cô gái kia thấy chúng tôi cãi nhau không dứt, mất kiên nhẫn. Cô ta mặc áo vào, chuẩn bị bỏ đi. Lâm Thanh Hàn cuống quýt. "Kính Dương, đừng đi, anh sẽ đuổi cô ta đi. Anh không yêu cô ta." Lâm Thanh Hàn theo Kính Dương đi mất. Tôi ở nhà Lâm Thanh Hàn chờ ba ngày ba đêm. Ba ngày này, tôi suy nghĩ rất nhiều. Ngoài vẻ ngoài điển trai, tôi còn yêu Lâm Thanh Hàn điều gì? Tôi chợt nhận ra, hình như hắn cũng không có ưu điểm nào khác. Tôi quyết định buông bỏ, không yêu nữa, về nhà tìm mẹ. Nhưng một giọng nói trong đầu bảo: Tôi phải yêu Lâm Thanh Hàn, bỏ lỡ hắn, tôi sẽ không bao giờ có được tình yêu nữa. Tôi không kiềm lòng được mà ở lại. Tôi dọn dẹp nhà Lâm Thanh Hàn sạch sẽ, nấu món hắn thích vào giờ cơm. Tôi phải đợi Lâm Thanh Hàn trở về. Lâm Thanh Hàn vẫn không nghe máy. Thi thoảng nhắn hỏi tôi đi chưa. Biết tôi còn ở, hắn lại im lặng. Sáng ngày thứ tư, tôi đang ngủ, bỗng trong phòng Lâm Thanh Hàn vang lên tiếng hét của phụ nữ. Tôi trở dậy nấu bữa sáng cho ba người, chuẩn bị cả chè trứng gừng đỏ cho cô gái kia. Mãi đến trưa, hai người mới ra. Không phải Kính Dương tôi gặp mấy hôm trước. Lâm Thanh Hàn kéo cô gái ngồi xuống, nhìn tôi nói: "Cô không muốn đi thì cứ ở lại, coi như tôi thuê giúp việc miễn phí." Tôi cắn chặt môi: "Em là bạn gái anh, em không đồng ý chia tay." Cô gái ăn chè trứng đường đỏ tôi nấu, chế nhạo: "Thấy nhiều người hèn mọn rồi, nhưng chưa thấy ai hèn mọn như cô." Lâm Thanh Hàn âu yếm vuốt tóc cô ta: "Cô ta chỉ là con lợn, làm sao thông minh như San San của anh." Ăn xong, Lâm Thanh Hàn bảo tôi đi mua bao cao su, loại lớn nhất. Tôi mơ màng mua về, hắn đ. Ấ. M thẳng vào mặt tôi. "Tôi bảo loại lớn nhất, cô mua loại nhỏ nhất, làm sao tôi mang vừa?" Tôi lau nước mắt, đi mua lại. Trên đường, tôi vừa đi vừa khóc, tại sao phải yêu người không yêu mình? Tôi không muốn yêu Lâm Thanh Hàn nữa, tôi muốn về nhà. Nhưng trong đầu có một tiếng nói bảo tôi: Tôi phải yêu hắn, phải đưa hắn về, làm thành ghế xuân, như vậy Lâm Thanh Hàn sẽ ở bên tôi mãi mãi. Tôi lẩm bẩm như cái máy: "Đúng, biến anh ấy thành ghế xuân, giữ anh ấy lại bên cạnh." Tôi khóc gọi điện cho mẹ. "Mẹ ơi, con muốn làm ghế xuân." Nghe giọng mẹ rất vui. "Được, đưa Lâm Thanh Hàn và nhân tình của nó về đi."
Chương 3 (Hết). Bấm để xem Tôi đứng trước cửa nhà Lâm Thanh Hàn, dè dặt nói: "Thanh Hàn, em làm lành với mẹ rồi. Mẹ bảo chỉ cần anh đồng ý cưới em, bà không ngại để anh đưa phụ nữ khác về ở cùng. Mẹ sẽ lo mọi chi phí." Lâm Thanh Hàn vui mừng khôn xiết, hôn lên trán tôi. "Thế chẳng phải tốt rồi sao. Ngoan, anh sẽ gọi chị em của em đến." "Số mình đúng là số hưởng. Ba vợ bốn hầu, sau này lái xe sang, ở biệt thự, mẹ vợ cho tiền tiêu." Lâm Thanh Hàn thuê xe bảy chỗ, gọi năm cô gái đến, họ đều biết sự tồn tại của nhau. Tôi mê mẩn nhìn gương mặt hoàn hảo của Lâm Thanh Hàn, hắn có sức hấp dẫn khiến mọi phụ nữ mê mệt. Nhưng sau này, hắn sẽ không thể trêu hoa ghẹo bướm nữa. Tôi nhắn tin cho mẹ: [Lâm Thanh Hàn đưa theo năm người bạn gái.] Trong ký ức, mỗi người làm ghế xuân chỉ đưa đến một nam một nữ. Tôi chưa từng thấy một nam năm nữ bao giờ. Mẹ dường như rất phấn khích: [Con gái của mẹ quá tuyệt vời. Con sẽ có chiếc ghế xuân tốt nhất thế giới. Bảo họ đến đây nhanh đi.] Xe đến chân núi, chúng tôi xuống đi bộ. Mẹ tôi nói không cho người lạ vào nhà. Lần này, Lâm Thanh Hàn tự động coi mình là chủ nhân. Hắn sai khiến mẹ tôi: "Mẹ, chuẩn bị cho mỗi người một phòng, ở cạnh phòng con và Trúc Tây. Xếp lịch phục vụ con, thứ Hai đến thứ Bảy, mỗi người một ngày. Chủ nhật con nghỉ." Mẹ không đáp, bày một mâm đồ ăn thịnh soạn, lấy ra một chai rượu ngon dì Trương mang đến lần trước. "Ăn cơm đã. Xong bữa mẹ sẽ sắp xếp cho con." Lâm Thanh Hàn ngồi chỗ vị trí chính, trái ôm phải ấp. Tôi nhìn hắn qua làn nước mắt. Tại sao hắn không yêu tôi? Sao có thể không yêu tôi? Người khác chỉ yêu vẻ ngoài của hắn, chỉ có tôi yêu mọi thứ của hắn. Dù biết hắn là kẻ tồi tệ, tôi vẫn yêu hắn. Tôi và mẹ không động đũa, nhìn sáu người họ ăn uống no say. Chẳng mấy chốc, họ hôn mê bất tỉnh. Mẹ tôi xách từng người xuống tầng hầm. Trong phòng, mọi thứ được dọn dẹp sạch sẽ, bày đầy dụng cụ làm ghế xuân. Tôi mở quyển sách da bò ra, đọc từng dòng. Không trách mẹ nói làm ghế xuân còn khủng khiếp hơn phim kinh dị. Phim kinh dị không bằng một phần mười ghế xuân. "Trước khi bắt đầu, để mẹ kể con nghe về nguồn gốc của ghế xuân." Một nghìn năm trăm năm trước, tổ tiên nhà họ Mạnh chúng tôi, vừa đen vừa xấu vừa béo vừa lùn. Chồng bà phản bội bà, con trai bị chồng bà đánh chết, bản thân cũng suýt bị đánh chết, bà bắt đầu tự cứu mình. Bà ba quỳ một lạy lên núi, cầu xin Sơn Thần cho bà sắc đẹp như hoa, tiền bạc như nước, cầu mong người bà yêu sẽ mãi mãi ở bên bà, cầu mong người phụ nữ bên cạnh chồng bà mãi mãi biến mất. Sơn Thần nói thứ bà cầu xin là thứ khó có được nhất thế gian, tình cảm và tiền bạc không thể cùng có. Nhưng có thể tồn tại dưới một hình thức khác khác. Bà đồng ý, trở thành ghế nữ. Đổi lại, ghế nữ cả đời chỉ yêu một người, dù người đó tốt hay xấu. Nhưng ghế nữ sẽ mãi mãi không nhận được tình yêu từ người mình yêu, mà chỉ có thể giữ người mình yêu mãi bên cạnh. Bà về nhà, làm chồng và tiểu thiếp bất tỉnh. Biến chồng thành ghế xuân, một chiếc ghế sống. Biến tiểu thiếp của chồng bà thành dưỡng chất, nuôi dưỡng, bảo vệ ghế xuân của bà. Bà kiếm rất nhiều tiền, lúc không có người thì ngồi bên ghế tâm sự. Khi chồng bà vui vẻ, chiếc ghế sẽ lay động đáp lời, không vui thì sẽ im lìm. Về già, bà truyền nghề cho con gái. Ngày bà chết, ghế xuân cũng chết, hóa thành một đống thịt vụn. "Ghế xuân là vật sống, Lâm Thanh Hàn sẽ mãi bên con. Sinh mạng cậu ta gắn với sinh mạng của con. Con chết, cậu ta mới chết." •*´¨`*•. ¸¸. •*´¨`*•. ¸¸. •*´¨`*•. ¸¸. •*´¨`*•. ¸¸. • Trái tim tôi đau nhói, hóa ra ba tôi vẫn còn sống, trong tủ của mẹ. Nên khi chạm vào, niềm vui tôi cảm nhận là thật, ông biết tôi là con gái của ông. "Thế còn ba? Mẹ có yêu ông ấy không?" Đôi mắt đẹp của mẹ tôi rơi xuống một chuỗi giọt nước mắt trong veo. "Mẹ yêu ba con. Mẹ yêu ông ấy hơn bất kỳ ai khác." Mẹ lấy ra một tấm ảnh đen trắng đưa cho tôi. Ba tôi có đôi mắt sáng như sao, sống mũi cao thẳng, ngoại hình không thua kém gì Lâm Thanh Hàn. "Ông ấy đến đây thu mua đồ cổ, mẹ đã yêu ông ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên." "Ngoại của con bảo mẹ thích thì cứ theo đuổi. Nhưng mẹ không dám, lúc đó mẹ giống con, đen đúa, béo ú, xấu xí và lùn tịt." Chẳng trách mẹ nói tôi giống bà, hóa ra trước khi làm ghế xuân, mẹ cũng y hệt tôi. "Mẹ lục tìm hết đồ cổ trong nhà, vừa bán vừa tặng cho ba con, chỉ để được nhìn ông ấy thêm lần nữa. Ba con biết mẹ giàu có, nên thường xuyên lui tới trước cổng." "Một ngày nọ, ba con nói với mẹ: 'Chúng ta kết hôn đi.'Ông ấy mang cho mẹ chiếc váy cưới thời thượng từ thành phố lớn, cùng chiếc nhẫn kim cương lấp lánh." "Ba con bảo mẹ hãy yên tâm giao phó bản thân cho ông ấy. Trong ngôi miếu giữa sườn núi, mẹ đã lén lút trao thân cho ba con. Chính lần đó, mẹ có con." "Sau khi kết hôn, ba con liên tục đòi tiền, nói đi thu mua hàng, mười ngày nửa tháng mới về một lần, về lấy tiền rồi đi ngay, chẳng bao giờ thấy hàng hóa gì." "Khi mẹ sắp sinh, mẹ nhờ người đưa tin cho ông ấy, nhưng tin như đá chìm đáy biển. Mẹ sốt ruột, ngồi xe bò của người khác lên thành phố. Hóa ra ba con đã có gia đình ở đó. Ông ấy sống trong một căn nhà lớn, có vợ con đề huề." "Họ cười nhạo mẹ là kẻ ngốc, bảo chỉ cần có mẹ, cả nhà họ chẳng cần làm việc vẫn có tiền xài mãi không hết." "Lúc đó mẹ chợt hiểu ra lời ngoại con nói: [Trên đời này không có đàn ông nào yêu con, kể cả ba con.]" "Số phận của ghế nữ là biến người mình yêu nhất thành một chiếc ghế." "Bắt đầu đi, cậu ta sẽ mãi ở bên con. Hai người sẽ sống c. H. Ế. T có nhau!" Nước mắt làm mờ tầm nhìn của tôi. Tôi đã thành công giữ Lâm Thanh Hàn bên cạnh, nhưng hắn không yêu tôi, và sẽ mãi mãi hận tôi. Tôi sẽ sống cả đời với một người không yêu mình. Đây là định mệnh của ghế nữ. Tại sao định mệnh của ghế nữ lại phải như vậy? Vừa nhen nhóm ý định phản kháng, một giọng nói lại vang lên: "Đây là số phận của con. Con phải làm vô số chiếc ghế xuân, để vô số phụ nữ đang chịu đau khổ có được niềm vui thể xác và tinh thần." Tôi cúi đầu tiếp tục làm ghế xuân. Mẹ đứng bên cạnh nhìn tôi với ánh mắt ngưỡng mộ. "Dinh dưỡng của Lâm Thanh Hàn nhiều, con có thể dùng thỏa thích. Ngày xưa mẹ chỉ có một bộ dưỡng chất, dùng xong là hết, lúc nào cũng phải dè xẻn." Tôi ở dưới tầng hầm bảy ngày bảy đêm, nhớ lời mẹ kể lúc bà làm ghế xuân chỉ mất một ngày một đêm, cảm thấy mình có hơi chậm. Mẹ an ủi: "Làm từ từ thôi. Chiếc ghế xuân của con sẽ là tác phẩm nghệ thuật có một không hai. Con sẽ rất hạnh phúc, mẹ thật ghen tị!" Đến ngày thứ bảy, mặt tôi tái mét, mơ màng ôm chiếc ghế xuân bước ra khỏi tầng hầm. Mẹ quay lưng lại, đưa cho tôi một chiếc hộp giấy. "Bỏ vào thùng đi. Mẹ không muốn nhìn." Tôi khóa ghế xuân lại, ngủ say như chết. Ba ngày sau, tôi hoàn toàn hồi phục. Tôi đóng cửa sổ, kéo rèm, ngồi lên ghế. Tôi nhắm mắt, như mỗi đêm trước đây, khi Lâm Thanh Hàn ôm tôi vào lòng. Lắc lư trong gió, chao đảo trên biển, bay lượn trên trời. "Thanh Hàn, từ nay về sau chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa. Anh mãi là của em, chỉ của riêng em." Sau khi trút hơi thở dốc cuối cùng, tôi hài lòng đứng dậy, nhìn chiếc ghế từ từ trở nên bằng phẳng. Tôi bưng đến một thau nước ấm, học theo cách của mẹ, cẩn thận lau rửa ghế xuân. •*´¨`*•. ¸¸. •*´¨`*•. ¸¸. •*´¨`*•. ¸¸. •*´¨`*•. ¸¸. • "Thanh Hàn, anh có thích không?" "Em biết anh không thích. Nhưng đây là sự trả thù tốt nhất em dành cho anh." Tôi không nhận được bất kỳ phản hồi nào. Tôi nhẹ nhàng vuốt ve lớp vỏ trắng mịn, mát lạnh của chiếc ghế. "Thanh Hàn, anh ghét em đúng không? Không sao, em không bận tâm." "Vì anh sẽ không bao giờ làm gì được em. Em sống thì anh sống, em c. H. Ế. T thì anh chết. Anh sẽ mãi sống khổ sở trong một chiếc hộp." "Đây là cái giá của việc phản bội em." Vừa dứt lời, tôi chóng mặt, ngã xuống đất. Giọng nói đó lại vang lên: "Con yêu hắn, con yêu hắn rất nhiều. Con biến hắn thành ghế xuân không phải vì hận, mà vì yêu." Tôi có thai. Khi phát hiện, thai đã được ba tháng. Tôi xoa xoa bụng nhỏ phẳng lì, hy vọng nó là một bé trai, đừng đi vào vết xe đổ của tôi. Mẹ dường như đọc được suy nghĩ của tôi. "Đừng mơ mộng nữa. Ghế nữ cả đời chỉ sinh được một đứa con, và nhất định sẽ là con gái." Nhà có khách mới, dì Trương tự mình dẫn đến, hai nữ một nam. Dì Trương ngạc nhiên hỏi mẹ: "Ôi, chị thuê người rồi à? Con gái nhà ai mà xinh hơn cả chị thế này?" "Dì Trương không nhận ra cháu sao, cháu là Trúc Tây đây!" Dì Trương đi vòng quanh tôi mấy vòng, ánh mắt đầy kinh ngạc. "Đẹp quá! Đẹp hơn cả mẹ cháu. Có vẻ ghế xuân của cháu rất lợi hại. Cho dì mượn vài ngày nhé, dì trả tiền." Tôi lắc đầu, nó là của riêng tôi. Lần thứ hai làm ghế xuân, tôi đã thuần thục hơn nhiều. Chỉ mất ba ngày, tôi đã hoàn thành một chiếc. Người đàn ông này bình thường, chiếc ghế xuân cũng bình thường. Tôi hơi thất vọng. Mẹ an ủi: "Chiếc ghế xuân của con, có lẽ là đỉnh cao cả đời con rồi. Chiếc ghế xuân thứ hai này thực ra cũng không tệ." Mẹ không nói cho tôi biết, khi tôi có thể tự lập, bà sẽ chết. Khi tôi phát hiện ra thì mẹ đã c. H. Ế. T rồi. Bà trở lại hình dáng ban đầu, đen đúa, béo ú, lùn tịt và xấu xí. Chiếc ghế xuân của mẹ hóa thành một đống thịt thối rữa, khiến tôi buồn nôn. Mẹ để lại cho tôi một bức thư. Bà nói bà đã cố gắng cứu tôi, bà mong tôi được sống một cuộc đời bình thường, nhưng bà đã thất bại. Bà cũng từng cố cứu chính mình, vô số lần muốn vứt bỏ chiếc ghế xuân, nhưng mỗi khi có ý nghĩ đó, một giọng nói trong đầu lại bảo bà phải yêu nó, chỉ được yêu nó. Mẹ nói nếu thực sự không thể cứu mình, hãy thuận theo tự nhiên. Bà mong tôi sống sót. Nhưng bà đã giải thoát, bà đã chán ngấy cuộc sống kinh tởm này rồi. Ghế nữ cũng là con người, có thể phân biệt tốt xấu. Chúng tôi hiểu, kẻ xấu không đáng được yêu. Mẹ quả thật hiểu lòng tôi. Từ khi tôi biến Lâm Thanh Hàn thành ghế xuân, tôi đã nghĩ: Hơn một nghìn năm rồi, tại sao chúng tôi cứ phải truyền lại cái nghề bất bình thường này mãi? Tôi muốn một cuộc sống bình thường, tôi muốn con tôi cũng có cuộc sống bình thường. Tôi chịu đựng đủ loại khó chịu, cương quyết đến bệnh viện phá thai. Tôi không có con cháu nữa. Ghế nữ đời này sẽ không có người kế thừa. Khi trở về núi, trời đã tối. Tôi đi qua miếu Sơn Thần, một giọng nam lạnh lẽo vang lên. "Mạnh Trúc Tây, vào đây." Tôi nhìn quanh, không có ai. Tôi tưởng mình nghe nhầm, định tiếp tục lên núi, giọng nói lại vang lên. "Mạnh Trúc Tây, vào miếu Sơn Thần ngay." Tôi bật đèn pin, lấy hết can đảm bước vào miếu Sơn Thần tối om. Tượng Sơn Thần cao lớn ngồi trên bệ đá, rõ ràng là một bức tượng đất, nhưng tôi lại có thể cảm nhận được nó đang tức giận. "Mạnh Trúc Tây, ngươi đã vi phạm thỏa thuận. Ngươi hưởng thụ ân huệ của ta, nhưng không thực hiện nghĩa vụ. Ta sẽ trừng phạt ngươi." Tôi nhìn quanh, tìm kiếm người nói. Sơn Thần lại nói: "Ngươi không cần tìm nữa. Ngươi chỉ là phàm nhân, không thể nhìn thấy ta." •*´¨`*•. ¸¸. •*´¨`*•. ¸¸. •*´¨`*•. ¸¸. •*´¨`*•. ¸¸. • "Bây giờ, ngươi lập tức quỳ xuống, sám hối chuộc tội. Sau đó đi tìm một người đàn ông khác, đến khi có thai mới thôi." Tôi dám bỏ cái thai, là quyết tâm chấm dứt định mệnh oan nghiệt của ghế nữ. C. H. Ế. T thì c. H. Ế. T thôi. "Tôi sẽ không quỳ, cũng không mang thai nữa. Nếu ông không vui, cứ g. I. Ế. C tôi đi." Tôi quay lưng bỏ đi, Sơn Thần gầm lên giận dữ. "Ngươi dám trái ý ta, ta nhất định sẽ g. I. Ế. C ngươi." Tôi đi thẳng về nhà, ngủ một mạch đến sáng. Tôi đoán đúng, Sơn Thần không dám g. I. Ế. C tôi, hoặc có lẽ không thể g. I. Ế. C tôi. Tôi lấy ghế xuân ra, ngồi lên. Chiếc ghế không có bất kỳ thay đổi nào. Tôi xách ghế xuân đi về phía miếu Sơn Thần. Ánh nắng chiếu lên ghế, chiếc ghế co giật điên cuồng, run rẩy, như thể rất sợ hãi. Tôi chợt hiểu, sách da bò ghi chép ghế xuân phải được bọc kín, không phải vì không thể để người khác nhìn thấy, mà là vì ghế xuân không thể gặp ánh sáng. Tôi ôm ghế xuân đi ra chỗ có nắng, đầu óc bắt đầu mơ hồ, như có ai đó đang kiểm soát tôi, tôi biết ông ta lại đến. Tôi lấy d. A. O đ. Â. M mạnh vào tay, lập tức tỉnh táo. Tôi bước những bước dài về phía miếu Sơn Thần. Khi tôi xách ghế xuân đến miếu, chiếc ghế mềm nhũn thành một đống bùn trên mặt đất. "Sơn Thần, ông ra đây ngay cho tôi." Không ai trả lời, nhưng tôi biết Sơn Thần chắc chắn ở đó, tôi cảm nhận được ánh mắt oán độc đang đổ dồn vào mình. Một vị Sơn Thần thực sự, sẽ không nhìn thần dân của mình như vậy. Tôi lấy ra một con dao, chĩa thẳng lên phía trên ghế xuân. Nếu ông ta không ra, tôi sẽ băm chiếc ghế này thành thịt vụn. "Đừng~, ta~đây." Giọng Sơn Thần nghe rất yếu ớt, như thể bị thương nặng. Tôi không kìm được cảm giác buồn nôn, nhìn chiếc ghế với ánh mắt ghê tởm, tôi biết ghế xuân là gì rồi. "Bên trong tất cả ghế xuân đều là ông đúng không? Những người kia đã c. H. Ế. T từ lâu rồi!" Không ai trả lời, tôi thẳng tay rạch lớp vỏ ghế xuân. "Á~dừng lại, ta nói." "Ta sắp độ kiếp rồi. Sau khi thành tiên, ngươi muốn gì ta cũng cho." Tôi thầm nghĩ: Thứ độc ác như ông, cũng xứng thành tiên? Con d. A. O trong tay tôi lại ấn sâu thêm một chút. "Á!" "Nói cho tôi sự thật về ghế xuân." "Ta nói. Ta là một con đỉa. Thiên Đạo không cho phép đỉa thành tiên, nói bọn ta quá bẩn thỉu." "Ta vô tình uống được một giọt tiên thuỷ của tiên nhân, có thể tu luyện. Nhưng ta không có pháp lực, chỉ có thể điều khiển tinh thần. Ta nghĩ ra cách mượn âm bổ âm. Ghế xuân là công cụ mượn âm." "Ghế xuân của các đời ghế nữ là ghế mẹ. Thông qua ghế mẹ, ta có thể di chuyển qua lại giữa các ghế xuân. Khi có phụ nữ muốn dùng ghế xuân, ta sẽ thông qua ghế mẹ xuyên vào ghế xuân của họ." "Ta hút âm khí trên người họ, trợ giúp ta tu luyện. Những phụ nữ bị tổn thương nặng nề, âm khí nặng nhất. Ta tạm thời cho họ một ít linh lực để trở nên xinh đẹp, khiến họ sử dụng ghế xuân ngày càng thường xuyên." "Khi họ chết, ta sẽ thu hồi toàn bộ linh lực đã cho. Họ sẽ trở lại hình dáng ban đầu." "Phụ nữ dùng ghế xuân, không ai sống quá 45 tuổi. Đặc biệt là ghế nữ, âm khí nặng nhất, ta sẽ ưu tiên hấp thụ." "Khi ghế nữ đổi người, ta sẽ đến ghế xuân của ghế nữ mới. Ghế nữ cũ sẽ c. H. Ế. T ngay lập tức." Con d. A. O trong tay tôi lại ấn sâu hơn. Suốt một nghìn năm, ông ta đã hại biết bao nhiêu phụ nữ. "Á~ta đã nói hết rồi, đừng g. I. Ế. C ta. Khi ta thành tiên, ta sẽ giải trừ khế ước." Tôi ôm ghế xuân rời đi, Sơn Thần thở phào: "May quá, suýt chết." Tôi đặt ghế xuân dưới ánh nắng, đ. Â. M mạnh xuống. "Á~Ngươi điên rồi, ngươi cũng sẽ chết." Vì tư lợi cá nhân, làm ra những điều trái với luân thường đạo lý, tôi vốn đáng chết. Từ nay về sau, thế giới sẽ không còn ghế nữ, cũng không còn người phụ nữ nào bị lợi dụng nữa. ▂ ▃ ▅ ▆ █CẨM TÚ SƠN TRANG█ ▆ ▅ ▃ ▂