Đam Mỹ Gả Cho Người Làm Tiểu Thiếp, Lấy Ngươi Về Làm Hoàng Hậu - Song Bích

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi KhiênTiểu Nhu, 31 Tháng mười hai 2019.

  1. KhiênTiểu Nhu

    Bài viết:
    55
    Chương 10:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngôn Phong vẫn chưa thể cử động tay chân, thế nhưng vai ngực đều đã có sức, có khả năng tự gồng mình theo vách giường mà tựa được nửa người dậy, chỉ là rất mất sức khiến cả người đầy mồ hôi.

    Hắn gương mặt cũng có sắc hồng máu của người sống, gò má đầy đặn chứ không hóp vào xanh xao. Tay chân cũng đều có thêm thịt, nhận ra là con người đang sống rồi.

    Hắn như thế trông rất vừa mắt, khuôn mặt hiện tại đã cho thấy hắn thật sự không sai lời đồn, anh tuấn bất phàm. Thảo nào trước kia có nhiều nữ nhân ao ước muốn được gả như vậy, làm gương mặt như vậy thành ra ốm yếu gầy nhom, vương phi này cũng thật không biết thương tiếc mà.

    "Vương gia dậy rồi sao?" Phiên Vân đi lại cười nói với hắn: "Nhìn người cố gắng như vậy rất tốt, tuy có chút khó khăn nhưng tự mình hoạt động được mới có thành quả."

    Phiên Vân tuy lo lắng nhưng không ngăn cản sự cố gắng của Ngôn Phong, hắn cử động đều đau đớn vô cùng còn kiên trì, y cần gì lại đi ngăn cản mà phải nên ủng hộ. Cầm lên tay phải Ngôn Phong giữ ở cổ tay hắn, Phiên Vân nói: "Người thử một chút đi, có thể làm đến đâu?"

    Ngôn Phong cười với nàng, hắn rất hài lòng với tiến độ của mình mà bắt đầu cử động bàn tay cho y xem. Các ngón tay có thể chậm nắm vào mở ra, tuy không có bao nhiêu sức thế nhưng lại có thể tùy ý điều khiển.

    "Tốt hơn nhiều rồi." Phiên Vân lại nhìn Ngôn Phong nói: "Vương gia, cổ họng người còn cảm thấy đau rát không?"

    Ngôn Phong kỳ lạ nhìn Lục Nhi, mỗi ngày nàng đều hỏi hắn câu này. Tuy cảm thấy rất lạ nhưng đúng là cổ họng ngày trước lúc nào cũng nóng rát phát đau, mỗi lần muốn phát ra âm thanh đều như bị xé rách cuống họng, bây giờ cũng không thấy khó chịu nữa, hắn lắc đầu.

    "Vậy người thử phát ra tiếng, cố nói thử xem."

    Ngôn Phong ngạc nhiên, hắn đã lâu không thử phát ra tiếng vì rất đau. Nếu cố gắng thì sau có uống nước cũng phải cắn răng chịu đựng, hơn nữa mỗi lần phát ra tiếng lại không thể nói, hắn cảm thấy mình thảm hại và nhục nhã. Lục Nhi có thể vì biết nên chưa từng yêu cầu hắn nói, cũng tránh nhắc đến gì liên quan đến hắn không nói được, vậy thì tại sao?

    Phiên Vân nắm chặt tay Ngôn Phong: "Vương gia tin ta mà phải không? Ta không hại người, cũng không xem thường người. Vương gia biết rõ mà đúng chứ?"

    Ngôn Phong trầm mặt nhìn nàng, đôi mắt linh hoạt trong sáng chứa hình bóng hắn mà chờ đợi. Ngôn Phong gật đầu, sau đó thử ừ à phát ra tiếng thử, cái mà hắn không ngờ là đau rát đều không còn nhiều nữa, ngay cả âm thanh cũng không khàn đục như trước.

    "Vương gia, thử phát âm xem.. nhanh lên, không sao đâu." Phiên Vân siết tay hắn, miệng thúc dục: "Đừng lo, vương gia tin ta đi."

    "L.. Lụ c.. N h.. i" Âm thanh rời rạc khó nghe, tiếng cũng không trong nhưng đã phát âm được. Trong lòng Ngôn Phong bây giờ đang hỗn loạn, hắn như phát điên rồi khi nghe thấy chính mình đang phát âm ra được.

    "Vương gia, ta nghe được rồi." Ngôn Phong vui nhưng chỉ ở trong lòng, hắn còn chưa kịp biểu cảm gì thì Phiên Vân đã muốn la ấm lên. Y cố kiềm giọng để bên ngoài không có kẻ nghe thấy, trong đáy mắt vui vẻ không thể giấu: "Người có thể phát âm rồi.. ta thành công rồi."

    Ngôn Phong nhìn chằm chằm vào Đàn Lục Nhi, không lý nào là nhờ nàng, nhưng lại bằng cách nào mới được? Bờ môi hắn run run, cố phát âm lần nữa: "L ụ.. c"

    "Vương gia đừng nóng vội." Phiên Vân dùng tay chặn ở môi hắn, nói: "Ta để người bao lâu mới nói là không khiến cổ họng bị thương, muốn lành hẳn cần phải có thời gian."

    Cảm giác mềm mịn trên môi, tay y không có mùi hương thơm ngọt ngào, mà là mùi của thức ăn còn vương lại chút ít, bàn tay vừa trong bếp làm cơm cho hắn.

    "A!" Phiên Vân rụt tay lại, nhìn trên tay mình một vết cắn còn lưu chút nước bọt. Tròn mắt nhìn Ngôn Phong nhưng chỉ thấy hắn cười đáp lại mình: "Vương gia, ta có ý tốt người lại cắn ta?"

    Y bậm môi nói: "Ngươi cắn vui lắm chứ gì, có hay thì đừng ăn cơm ta nấu nữa, xem người đói sau này còn dám cắn ta không."

    Ngôn Phong ôn nhu nhìn mỹ nhân giận hơn trừng mắt đẹp với hắn, bộ dạng nàng như vậy đáng yêu vô cùng.

    Phiên Vân nói thì hay, nhưng cuối cùng còn không phải vẫn dọn cơm lên hầu Ngôn Phong ăn tận miệng hay sao? Y không đút hắn ăn trước mình ăn sau nữa, mà cứ lần lượt mỗi người một miếng, như vậy mới giống hai người ăn chung một bàn cơm, không thấy cô đơn.

    Ngôn Phong bây giờ cơ thể tốt rồi, nhìn không giống như vừa nâng lên đã gãy lìa như lúc mới gặp nữa. Phiên Vân nhai nhai cơm trong miệng, nói với hắn: "Vương gia toàn là lau người không thôi, rất lâu không tắm rồi, không tốt. Hôm nay ta giúp người tắm rửa, thấy thế nào?"

    "Khụ.." Ngôn Phong nghe liền phun cơm trong miệng còn chưa nuốt ra.

    Phiên Vân giật mình nói: "Ngươi sao vậy, văng lung tung dơ hết cả chăn đệm. Ta lại phải đi thay cái mới, sao lại không cẩn thận vậy."

    Ngôn Phong nhìn Lục Nhi, miệng thì than phiền nhưng tay vẫn phủi cơm rơi trên người hắn. Ngôn Phong cái gì cũng do Lục Nhi phục vụ từng chút, cái gì nên thấy nàng đã thấy, không nên thấy nàng cũng thấy luôn rồi. Chỉ là nghĩ đến để Lục Nhi tắm cho hắn, đầu lại suy nghĩ đến mấy chuyện không đứng đắn.

    "Ngươi có gì mà phải ngạc nhiên, vương gia chẳng lẽ cứ định ở bẩn như vậy sao, bao lâu không tắm rồi chứ?"

    Phiên Vân nói mà không nghĩ, nhìn thấy hai mắt Ngôn Phong mất đi vui vẻ mới biết mình chạm tới tự ái của hắn. Y vội nói: "Ta không phải có ý gì đâu, chỉ là sợ người cảm thấy không thoải mái.. nếu vương gia không muốn thì ta giống như bình thường, lau người cho vương gia là được rồi."

    "K.. h ông." Ngôn Phong nói.

    "Sao?" Nghe hắn phát ra tiếng Phiên Vân liền vui vẻ, y nói giúp hắn: "Không là không sao? Ta có thể thay người tắm rửa?"

    Ngôn Phong chưa thể nói nhiều, hắn gật đầu. Hắn nghĩ, họ nếu đã là phu thê thì cho dù mình nghĩ ra loại chuyện gì, cũng không có tính là thất lễ với nàng đi.

    Phiên Vân ngây thơ lại chẳng biết mình trong ý nghĩ của người kia bị chiếm tiện nghi bao nhiêu, lập tức dọn dẹp bàn cơm rồi tự mình đi đun nước nóng giúp hắn tắm rửa, lục đục một hồi mới đổ đầy nước ấm cả thùng tắm.

    Phiên Vân vất vã cõng Ngôn Phong vào phòng nhỏ sau bình phong, trước tiên để hắn ngồi trên ghế tựa vào tường sau đó mới cởi y phục cho hắn. Thường ngày đều không cảm thấy gì, nhưng chẳng biết vì sao ánh mắt vương gia hôm nay nhìn y kỳ hoặc, khiến tay đang cởi đai lưng của hắn lung túng.

    "Vương gia nhìn gì chứ?" Phiên Vân không nhịn được loại ánh mắt này, y nói với hắn: "Người nhắm mắt lại đi, đến lúc tắm xong không cho nhìn."

    Ngôn Phong trong lòng mất mát khi không thể nhìn tiếp nàng đỏ mặt tai hồng đáng yêu như vậy nữa, hắn nâng khóe môi liền hạ xuống, làm theo lời nàng mà nhắm mắt lại.

    Phiên Vân thở phào, không bị cái nhìn kia làm cho lúng túng tay chân nữa, thành thạo cởi hết y phục trên người Ngôn Phong. Y đỡ hắn đứng lên, chỉ hướng để hắn đi vào trong thùng nước tắm, bắt đầu cầm gáo múc nước của thùng chứa bên ngoài gội đầu cho hắn.

    Ngôn Phong thật đã quá lâu không có tắm rửa, cơ thể thì có thể lau nhưng đầu thật không thể gội. Thảo nào Đàn Lục Nhi lại chê hắn bẩn, sạch sẽ một chút mới tốt, không lại bị nàng xa lánh.

    Ngón tay trên đầu cào loạn khắp nơi, xoa xoa ấn ấn muốn giúp Ngôn Phong gội tiện thì khiến hắn thoải mái một chút, đúng là rất dễ chịu. Sau đó lại là lấy khăn chà trên lưng hắn, trong đầu Ngôn Phong đã bắt đầu có mấy loại hình ảnh không tốt. Cũng không thể trách hắn, là do nàng ta yêu cầu phải nhắm mắt lại càng tạo cơ hội để hắn nghĩ cái này.

    Ban đầu còn chưa dám nghĩ mình thật có thể hoạt động bình thường trở lại, nhưng gần đây tay chân đều có dấu hiệu tốt nên Ngôn Phong lại càng không chịu an phận. Cho dù chưa từng làm việc nam nữ qua nhưng hắn là nam nhân, sách loại kia đều đã xem không ít, có ham muốn. Ngôn Phong nghĩ sau này thật có thể động, nhất định mấy thứ ham muốn đối với Lục Nhi đều phải làm.

    Phiên Vân chợt rùng mình, cảm giác giống như có người đang dò xét trên cơ thể mình chẳng chừa chút nào. Nghi ngờ nhìn Ngôn Phong thế nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt, vậy cảm giác như bị mắt chim ưng theo dõi này từ đâu ra chứ?

    Phiên Vân chà khăn trên vai Ngôn Phong, phía sau lưng ở bả vai hắn có vết sẹo lớn. Hình như là vết do đao kiếm chém vào khá sâu, khi trước lau người và thay y phục cho hắn đều không có thời gian chú ý thấy, bây giờ nhìn mới cảm giác có chút đáng sợ: "Vương gia, đây là.. có đau không?"

    Chỗ thương ba năm trước của hắn bị Lục Nhi chạm vào còn sờ qua lại trên vết sẹo, cảm giác vô cùng ngứa ngáy. Hắn nhích vai tránh đi, đầu lắc hai ba cái.

    Không ngờ khi mình chạm vào vết thương cũ này hắn liền tránh qua, Phiên Vân cho rằng Ngôn Phong là vẫn rất đau khi bị động vào. Hắn lắc đầu chẳng qua không muốn y lo lắng, giọng nói cũng nhỏ lại: "Không lý nào là do bảo vệ hoàng đế trước kia."

    Phiên Vân ấm ức, y cắn môi: "Vương gia vì bảo vệ hoàng thượng, hoàng thượng lại có thể đối xử với người như vậy."

    Hai chân mày Ngôn Phong nhíu lại, vì sao Lục Nhi lại biết việc hắn ra như thế này có liên quan đến hoàng đế. Nếu là trước kia hắn chắc chắn nghi ngờ Lục Nhi, thế nhưng những gì nàng làm suốt thời gian qua đều là muốn giúp hắn, lại không thể nghi ngờ.

    Nếu nàng không liên quan gì, chỉ là suy đoán ra được thì Lục Nhi này cũng quá thông mình đi. Người thông minh như nàng, còn mang sắc đẹp hiếm có trên đời, tại sao đồng ý ở đây hạ mình hầu hạ hắn cực khổ như vậy?

    "Vương gia, ta thấy thân thể người bây giờ tốt hơn nhiều lắm rồi. Bắt đầu từ mai ta giúp người rèn luyện nhiều hơn, cử động chân tay thêm nữa thấy thế nào?"

    Ngôn Phong nghe y nói thì gật đầu, mấy điều khó giải thích về Đàn Lục Nhi đều để sang một bên. Nàng không cần biết từ đâu đến, là thật tâm hay giả ý, nhưng không thể phủ nhận hắn có được như bây giờ đều là nhờ vào tiểu cô nương bé nhỏ này. Đừng nói nàng thật tâm, bất luận về sau thật phát hiện nàng lừa hắn điều gì, hắn cũng sẽ không tính toán.

    Điều quan trọng nhất chính là hắn đã có cảm giác với Lục Nhi, ai cần biết nàng là thân phận gì, hắn biết duy nhất nàng là thê tử hắn.
     
  2. KhiênTiểu Nhu

    Bài viết:
    55
    Chương 11:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đàn gia Tề An huyện, Đàn Lục Nhi tam tiểu thư vốn đã phải gả vào vương phủ của Nhật Minh vương, bây giờ lại đang khóc lóc với phụ thân: "Tại sao lại không cho ta đi hoàng thành, ta muốn gặp tam hoàng tử."

    Đàn Thừa chỉ vào nữ nhi tức giận mắng: "Ngươi có biết mình thân phận gì hay không mà đòi đi hoàng thành tìm tam hoàng tử, nếu để lộ ra việc tráo người ngươi biết hậu quả thế nào hay không?"

    "Ta không quan tâm." Đàn Lục Nhi vò khăn tay, mắt nhòa lệ nói: "Đợi ta gặp được tam hoàng tử rồi người sẽ biết ta không có bị đưa vào vương phủ, người chắc chắn sẽ bảo vệ ta."

    "Ngươi câm miệng cho ta." Đàn Thừa huyện lênh lớn tiếng: "Ta có nói không để ngươi gặp tam hoàng tử sao, ít nhất cũng phải đợi đại tỷ ngươi báo tin để người biết mà đến. Ngươi thân nữ nhi chạy đi tìm nam nhân, còn ra cái thể thống gì, tam hoàng tử còn muốn ngươi sao?"

    "Tại sao tam hoàng tử lại không muốn ta? Chàng đã nói ta xinh đẹp nhất, đáng yêu nhất, còn có thể nhìn ai khác ngoài ta sao?" Lục Nhi ấm ức nói: "Nếu cứ chờ đại tỷ như vậy, biết khi nào tam hoàng tử mới biết, mới tới đón ta chứ."

    "Ngươi.. ngươi muốn làm ta tức chết?"

    Đàn phu nhân thấy phu quân nóng giận quá độ, bà vội giữ lấy tay hắn: "Lão gia, người bình tĩnh đi. Lục Nhi nó còn nhỏ không hiểu chuyện, để ta khuyên nó được không?"

    "Hừ." Đàn Thừa nhìn thê tử nói: "Nàng xem mà dạy bảo lại nó đi, đừng làm ra cái loại việc gì khiến người khác khinh thường."

    "Ta biết, ta biết rồi." Nhìn phu quân phủi áo bỏ ra ngoài, Đàn phu nhân lại nhìn nữ nhi lắc đầu xong đi tới giường ngồi bên cạnh nàng nói: "Lục Nhi à, phụ thân của ngươi nói không có sai, đừng ngang bướng nữa."

    Đàn Lục Nhi lệ thành dòng, không dám tin nhìn Đàn phu nhân: "Mẫu thân, sao ngay cả người cũng nói như vậy. Ngươi không phải muốn ta nhanh chóng xuất giá, thành thân với tam hoàng tử sao?"

    "Ta đương nhiên là muốn." Đàn phu nhân nói: "Nhưng tình hình bây giờ rất không ổn, ngươi định dùng thân phận gì để được tam hoàng tử rước về đây?"

    "Ta.." Đàn Lục Nhi ngập ngừng không biết nói gì.

    Đàn phu nhân thở dài: "Hơn nữa ngươi lại là thân nữ nhi, sao có thể chủ động đi tìm nam nhân. Ngươi làm như vậy sẽ khiến kẻ khác xem thường, có khi còn làm tam hoàng tử mất hứng."

    "Không thể nào đâu, chàng đã nói là yêu ta."

    Đàn phu nhân chặn lời nhi nữ: "Ngươi biết trong lòng nam nhân nghĩ gì sao? Hắn nói yêu ngươi được cũng có thể nói yêu một cô gái khác được, trong lòng họ có thể chưa biết bao nữ nhân chứ. Ngươi không nhìn thấy phụ thân ngươi sao? Còn sinh ra một nhi tử kia."

    Đàn Lục Nhi lập tức khẳng định: "Tam hoàng tử không giống như phụ thân, ta tin chàng."

    "Ngươi thật là.." Biết có nói thêm thì con gái mình cũng không chịu nghe, Đàn phu nhân xoa xoa điểm giữa hai chân mày nói: "Thôi ta không nói nổi ngươi, tạm thời an phận một chút, đừng khiến phụ thân ngươi nổi giận nữa."

    "Mẫu thân." Lục Nhi ấm ức gọi.

    "Chịu khó ở yên trong phòng cho mẫu thân, sớm chờ tin tức của đại tỷ ngươi." Đàn phu nhân lần này cũng không chiều theo ý nàng nữa, nói xong thì đi mất.

    Đàn Lục Nhi tức giận vì không ai chịu hiểu nàng, đáng lý bây giờ đã quang minh chính đại được làm phu nhân của hoàng tử, bây giờ chỉ sợ tam hoàng tử còn đang cho rằng nàng đã bị gả cho vương gia tàn tật kia rồi.

    Đều là do tên khốn kiếp Đàn Phiên Vân kia hại nàng, khiến nàng bây giờ muốn gả cho tam hoàng tử cũng không biết lấy thân phận gì để gả.

    Ngồi chờ đợi ở đây, nếu đại tỷ vẫn không có cách báo cho tam hoàng tử. Nếu hắn tuyệt vọng nàng đã bị gả đi rồi cưới một người khác, chỉ nghĩ đến đó lòng nàng không thể nào an tâm được: "Không thể cứ ngồi mãi ở đây chờ đợi, ta nhất định phải đi hoàng thành tìm gặp tam hoàng tử, không cần biết là dùng thân phận gì, chỉ cần gặp được ta chàng sẽ lấy lại công bằng cho ta."

    * * *

    "Lục Nhi."

    Phiên Vân đang ngủ thì bị làm phiền, y mở mắt cảm giác mình chỉ mới ngủ một chút thôi mới nói: "Vương gia có chuyện gì vậy, không phải trời còn chưa sáng sao?"

    "Ta.." Ngôn Phong từ lần đầu tiên phát âm được, vài ngày sau đã có thể nói câu từ rõ ràng nhưng lại ngắn gọn, không thể nói nhiều một lúc: "Muốn.. tiểu.."

    Nghe rõ Phiên Vân lập tức tỉnh ngủ, y trèo qua khỏi người Ngôn Phong để xuống giường. Lấy một cái chậu đã chuẩn bị sẵn bên dưới gầm giường ra rồi đỡ hắn dậy, giúp Ngôn Phong kéo quần thấp xuống một chút sau đó để hắn tự cầm lấy mà tiểu ra chậu.

    Những việc thế này đã thành quen nên cả Ngôn Phong và Lục Nhi đều tự nhiên như không có gì, không hiểu sao lúc kéo quần lại cho hắn lại thấy nàng lén cười. Ngôn Phong nhìn nàng hỏi: "Chuyện gì?"

    "Không." Phiên Vân đúng là không tránh được mắt hắn, thành thật nói: "Chỉ là nhớ lại lần đầu lúc ta giúp người cầm.. vương gia người còn không tài nào đi nổi, mặt cũng lúc xanh lúc đỏ, rất là.. tức cười."

    "Nàng.." Ngôn Phong gắt giọng, nhìn Lục Nhi không thể nhịn mà vừa nói vừa cười chuyện của hắn lúc xấu hổ: "Nàng còn.. dám cười?"

    "Không!" Phiên Vân xoay mặt đi, giọng vẫn còn đầy ý cười nói: "Không dám nữa."

    "Nàng.. được lắm. Muốn cười.." Hắn tức giận nhưng cũng yêu thương Lục Nhi như vậy, cuối cùng ngắn gọn nói: "Cứ cười đi."

    "Ha ha!" Phiên Vân thấy hắn như thế càng không nhịn được cười ra tiếng, lúc này vị vương gia kia thật đã bị y làm tới tức nghẹn, nằm xuống đã nhắm mắt không thèm để ý mình. Y đành xuống nước với hắn: "Vương gia, người giận rồi sao?"

    Hắn không nói năng gì, y lại nắm lấy tay hắn kéo kéo: "Thật sự giận ta rồi?"

    "Không có." Ngôn Phong đột nhiên nói, hai mắt vẫn nhắm.

    Giọng điệu rõ ràng hờn dỗi còn nói không, Phiên Vân thật muốn cười nhưng sợ hắn lại khó chịu mới cố nhịn lại nói: "Ta đi thu dọn chỗ này, vương gia cứ ngủ đi không cần chờ."

    Ngôn Phong không nói năng gì, Phiên Vân mới bưng châu kia ra ngoài. Đổ xong y mang chậu đến bên giếng, định chờ sáng mai sẽ rửa rồi xoay người muốn trở lại vào phòng, không ngờ nơi này khuất góc tối lại có hai kẻ xuất hiện.

    "Ùm.." Miệng vừa định kêu lên đã bị bịt lấy, người đang khống chế hai tay Phiên Vân phía sau có thể nhận ra sức lực rất lớn. Y chưa hoàn hồn thì lại bị người còn lại kề lưỡi kiếm sắc bén lên cổ, bản thân không dám động đậy nữa.

    Phiên Vân trong lòng hỗn loạn, lo lắng vì bốn vị gia nhân ngoài cửa kia vừa rồi có thể thấy mình ra ngoài nghĩ ý tứ nên ngại đi theo, hiện giờ y lại chẳng có cách nào la lên báo. Hai kẻ này là ai, đột nhập vương phủ không lý nào muốn gây hại tới vương gia chứ?

    "Không muốn chết thì đừng có làm chuyện ngu ngốc." Giọng nói trầm thấp của nam nhân, hắn kiếm kề bên cổ nữ tử cho rằng là a hoàn vương phủ nói: "Khôn hồn thì nói cho chúng ta biết, nơi ở của Nhật Minh vương."

    Hai mắt Phiên Vân trợn lên sợ hãi, mục đích của chúng thật sự là vương gia. Là thù hay là bạn lại còn chưa dám nói trước.

    * * *

    "Bẩm hoàng thượng, có tam hoàng tử cầu kiến."

    Hoàng đế tuổi gần tứ tuần, gương mắt đã xuất hiện nhiều nét nhăn già hơn tuổi. Hắn nằm trên giường nhỏ dài dưới mái đình hoa viên, lười biến nhắm một mắt hé một mắt nhìn thái giám Tứ Tùy: "Lại là việc của nữ nhân họ Đàn kia, bảo nó đêm đã khuya rồi nên về đi."

    "Hoàng thượng nhiều lần từ chối, tam hoàng cử lần này vô cùng kiên quyết nói, không gặp được hoàng thượng thì sẽ không đi."

    "Hỗn láo." Hoàng đế tức giận quát một tiếng.

    Tứ Tùy bị dọa sợ vội nhận lỗi: "Nô tài đáng chết, hoàng thượng bớt giận."

    Hoàng đế đương nhiên không phải tức giận tiểu thái giám, hắn vẫn không hạ hỏa: "Tiểu tử này có phải bình thường trẫm quá nuông chiều, chỉ vì một cái nữ nhân dân dã cũng muốn tới chỗ trẫm lập uy."

    "Tam hoàng tử nhất thời suy nghĩ thiếu sót, hoàng thượng chớ nóng giận làm hại thân thể." Tứ Tùy nói: "Nô tài tập tức đi khuyên tam hoàng tử."

    "Không cần, nó muốn đợi cứ để nó đợi."

    Hoàng đế mắng xong lại muốn ngủ sâu, thế nhưng hắn yêu thương tam hoàng tử đương nhiên quan tâm. Thấy hoàng đế lòng không an, Tứ Tùy lên tiếng: "Hoàng thượng, nếu tam hoàng tử đã muốn nữ tử này như vậy, người chỉ cần hạ một thánh chỉ là được rồi. Nhật Minh vương gia giờ đã ra như vậy, nếu nàng ta chịu không nổi mà nghĩ quẫn, sợ là tam hoàng tử.."

    "Haa!" Hoàng đế thở dài, hắn ngồi dậy nhìn bên ngoài hoa viên trời đêm nói: "Ngươi tưởng trẫm không muốn toại nguyện hắn sao? Nhưng nữ tử này giờ đã vào vương phủ của hoàng thúc."

    Hoàng đế lắc đầu: "Bên ngoài ai cũng biết hoàng thúc vì hộ giá bị thương mới trở thành tàn tật, vương phi của hắn vì phu quân cưới thêm thiếp để hầu hạ hắn. Nếu bây giờ trẫm hạ lệnh đòi người cho Nghĩa nhi, ngươi nói sẽ không có lời đồn đại hay sao?"

    "Hoàng thượng." Thái giám Tứ Tùy thản nhiên nói: "Ba năm qua Nhật Minh vương phi trong phủ làm ra loại chuyện gì, còn bên ngoài cười mấy cái tiểu thiếp cho vương gia, chẳng ai có kết quả tốt."

    Hoàng đế nhướng mi mắt: "Ngươi có ý gì?"

    "Ba năm vương gia hại không ít nữ tử bỏ mạng, nếu bây giờ có mang một người đưa đi cũng chẳng có bao nhiêu người dị nghị." Tứ Tùy nói nhỏ hơn: "Nữ tử này với tam hoàng tử có tư tình từ trước, gả vào vương phủ xem ra không ưng thuận. Chỉ bằng lợi dụng cô ta, loại bỏ?"

    Hoàng đế ngạc nhiên, trong đáy mắt phân vân: "Thế nhưng.."

    "Hoàng thượng sở dĩ còn giữ lại mạng sống cho vương gia để gây sức ép cho Thảo Trường quân, mối nguy hại này tuy có thể kiềm hãm nhưng không thể hoàn toàn nhổ bỏ." Tứ Tùy nói: "Vừa hay cứ tạo ra mấy cái lý do, nói vương gia âm khí quá nặng, hại chết nhiều tiểu thiếp. Đem đến mấy cái tai tiếng không hay, thêm cả tình trạng sức khỏe của vương gia truyền ra. Thảo Trường quân kia sẽ không thể ngồi yên, chúng ta dựa vào đó diệt gọn một lần."

    Thấy hoàng đế còn phân vân, Tứ Tùy nói tiếp: "Binh lực của hoàng thượng ba năm trước chưa có khả năng chống lại Thảo Trường quân, binh không có tướng tài làm chủ. Nên đành phải làm ra cái màn kịch kia khiến vương gia thành phế nhân, ở hoàng thành đóng vai trò con tin áp chế Thảo Trường quân, bây giờ bọn chúng vẫn nắm quyền Nam địa, nhân dân tách biệt chỉ sợ không chủ động sẽ mất đi lợi thế."

    Hoàng đế lên tiếng: "Hiện tại hoàng thúc vẫn ở trong tay trẫm, bọn chúng chắc chắn không dám làm ra loại chuyện gì to lớn."

    "Hoàng thượng có nghĩ thời gian của vương gia đã không còn nhiều nữa không?"

    "Cái gì?" Hoàng đế nhìn Tứ Tùy.

    "Nhật Minh vương gia bây giờ nhờ vào vương phi sống không bằng chết, người không ra người, ma không ra ma. Chút hơi tàn của hắn sợ chẳng trụ được thêm hai năm, đến lúc mạng vương gia đã tận, càng khiến Thảo Trường quân sinh hận ý, không còn con tin muốn nổi loạn là không tránh khỏi."

    Hoàng đế trầm mặt, Thảo Trường quân chính là cỏ mọc ven đường. Người nào người nấy đều là sức sống mãnh liệt càng không sợ chết, mỗi ngày lại sinh dưỡng ra nhiều thêm người tài. Bỏ đại một tên lính trong hang ngũ ra cũng đã có thể ngang bằng với tướng chỉ huy của tướng lĩnh hoàng thành, lại thề chết trung thành với Nhật Minh vương gia. Đây là nỗi lo rất lớn trong lòng hắn, chỉ có cách dùng Duật Ngôn Phong uy hiếp. Nếu Ngôn Phong thật sự chết, thật khó nghĩ hậu quả.

    "Hoàng thượng." Thái giám Tứ Tùy cúi người nói: "Nếu không thể quản được sống chết, chỉ bằng bây giờ lật ra ván bài, dùng mạng sống của vương gia yêu cầu mười ba tướng lĩnh dẫn đầu Thảo Trường quân tự trói nộp mình."
     
  3. KhiênTiểu Nhu

    Bài viết:
    55
    Chương 12:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Khôn hồn thì nói cho chúng ta biết, nơi ở của Nhật Minh vương."

    Phiên Vân hai con ngươi liếc xuống, nhìn nhìn bàn tay đang chặn miệng mình ra ý. Nếu không thả ra, y cũng không thể nói chuyện.

    Người cầm kiếm hiểu ý mới đe dọa: "Nếu ngươi dám kêu lên một tiếng, ta lập tức lấy mạng tiểu nha đầu ngươi."

    "Ùm ùm!" Phiên Vân gật đầu lia lịa, sau đó kẻ phía sau mới chịu thả tay đang chặn miệng y ra. Phiên Vân đúng là không có kêu lên, thứ nhất y bây giờ mà kêu lên một tiếng thì sẽ mất mạng, thứ hai y cũng chưa biết những người này là ai.

    Cả hai nam tử đều che mặt, người cầm kiếm nhìn thấy đây chỉ là một tiểu cô nương, lại dọa cho nàng sợ đến run lên thì cũng cảm thấy áy náy. Giọng nói cũng không mang vẻ đe dọa nữa: "Chúng ta cũng chỉ là bất đắc dĩ, không muốn làm hại ngươi. Nếu ngươi nói cho chúng ta biết Nhật Minh vương gia hiện giờ ở nơi nào trong phủ, ta nhất định không làm ngươi bị thương một chút."

    "Các ngươi là ai?" Phiên Vân thấy kẻ này nói chuyện cũng không đến nỗi, có thể không xấu, liền tự nhiên mà hỏi thân phận của họ.

    Hai nam nhân chẳng ngờ đến tiểu cô nương này lại ngây thơ như vậy, bọn họ che mặt đương nhiên không muốn kẻ khác nhận ra. Cho dù cô ta hỏi thì họ có nói thật sao? Nam Tử kia lại nói: "Ngươi biết nhiều quá thì không tốt, chỉ cần cho chúng ta biết vương gia ở nơi nào."

    "Các ngươi muốn làm hại vương gia?" Phiên Vân lại dứt khoát hỏi.

    "Đương nhiên không." Nam nhân nóng vội giống như bị buộc tội oan, quên mất luôn cả mình đang giấu thân phận: "Vương gia là chủ tử, ta làm sao có thể!"

    "Chủ tử?" Phiên Vân ngạc nhiên nói.

    Nam tử khỏe mạnh vẫn đang khóa tay Phiên Vân phía sau lạnh lùng nhìn đồng bọn, người kia liền biết mình hớ lời nên lại vứt đi lương tâm mà kề kiếm lên cổ Phiên Vân: "Xin lỗi, đã hứa không làm ngươi bị thương. Nhưng nếu để lộ ra chuyện bọn ta đến hôm nay có thể làm hại đến tính mạng của vương gia, ta chỉ đành có lỗi với ngươi."

    Kiếm đã sẵn sàng cứa cổ của y không do dự, Phiên Vân vội nói: "Khoan.. khoan đã, ta có thể cho ngươi biết chỗ ở của vương gia."

    "Ngươi nói thật?" Nam nhân ngừng tay lại, nhìn kẻ luôn im lặng kia hỏi y thì nhận được một cái gật đầu.

    "Là thật." Phiên Vân nói.

    "Nếu ngươi lừa ta.."

    Phiên Vân chen vào lời hắn: "Ta là tiểu thiếp của vương gia, ta sẽ không hại hắn. Cũng tin các ngươi, không lừa các ngươi."

    "Tiểu thiếp." Nam nhân nghe nói vậy không ngờ trong mắt lại nổi tơ máu, tay không nghĩ ngợi muốn cứa cái cổ xinh đẹp của nàng. Không ngờ bị kẻ còn lại túm lấy cổ tay ngăn cản, hắn tức giận: "Ngươi làm gì vậy, tại sao ngăn ta?"

    "Ta hỏi ngươi làm gì mới phải." Nam tử kia cuối cùng cũng chịu nói một câu, tiếng nghe lại có uy hơn rất nhiều.

    "Ngươi còn không biết ta làm gì, đám nữ nhân này ở đây có ý nghĩa gì người không biết hay sao? Là Thệ Ngọc tiện nhân đó muốn dùng chúng sỉ nhục vương gia tàn phế, làm người không thiết sống nữa."

    "Ngươi cũng không thể như vậy giết nàng, đây là cơ hội để chúng ta biết vương giả ở nơi nào."

    Nam tử nóng tính lại nói to hơn: "Không có cô ta thì tìm người khác hỏi là được rồi, ta nhất định phải giết chết.."

    Phiên vân bị hai kẻ tranh cãi với nhau bỏ quên, một tay thoát ra được liền che miệng nam tử ồn ào kia, đôi mắt lạnh nhạt thấy mấy gia nhân thường canh cửa phòng hình như đi lại, y nhìn cả hai mắng: "Các ngươi muốn bị phát hiện hay sao, đang ở hang hổ mà còn có thời gian tranh cãi?"

    Nam tử lớn tiếng còn chưa kịp cãi lại đã nghe phía xa có tiếng vọng đến: "Đàn cô nương, xảy ra chuyện gì sao?"

    Cả hai nam tử nội tâm lo lắng nhìn Phiên Vân, y đưa một ngón tay lên miệng "suỵt" một tiếng rồi nói lớn: "Không có, ta giúp vương gia đổ nước tiểu, đang rửa lại cái chậu mà thôi."

    "À.. Vậy.. cô nương làm xong nhanh trở về nghỉ ngơi, đừng để bị lạnh."

    "Ta biết rồi." Phiên Vân vui vẻ đáp trả.

    Hai nam tử nghe vụ đổ nước tiểu kia thì đã chẳng còn nói được lời nào, Phiên Vân vì nghe đối thoại giữa hai người và hành động của họ. Nếu thật sự có người muốn hại vương gia thì vô cùng đơn giản, không phải lén lén như vậy.

    Đoán cả hai thật là người của vương gia, y nói: "Vương gia chẳng ở đâu xa, chính là trong Tư Duyệt Thâm không bao nhiêu người canh chừng này."

    "Cái gì?" Cả hai cùng đồng thanh.

    Lúc nghe họ tra hỏi Phiên Vân cũng đoán ít nhiều, chắc cả hai đã tìm đủ mọi nơi của vương phủ, vạn lần không ngờ vương gia lại ở chính viện Tư Duyệt Thâm canh phòng lỏng lẻo này. Phiên Vân nói: "Bây giờ ta quay lại muộn không tiện, đêm mai các ngươi trở lại. Ta tạo cơ hội đưa mấy gia nhân canh cửa kia đi, như vậy có thể vào trong gặp vương gia."

    "Khoan." Mắt nhìn thấy Phiên Vân sắp đi mắt, nam tử lớn tiếng kia định nói lại bị đồng bọn ngăn lại, hắn nghi hoặc nói: "Ngươi tin cô ta sao?"

    "Cô ta nói tin ta và ngươi." Nam tử trầm tính nhìn theo Phiên Vân, hắn nói: "Nếu vậy cũng nên tin cô ta một lần."

    "Nếu là cái bẫy?"

    Nam tử lạnh lùng nói: "Có chết cũng phải tìm cô ta đòi mạng."

    * * *

    Phiên Vân về phòng thì cẩn thận đóng cửa lại, tim vẫn còn đập khá nhanh. Tuy rằng tỏ ra bình tĩnh, nhưng kiếm kề bên cổ y làm sao có thể không sợ. Cũng may bản thân có thể kiếm chế không kêu lên, nếu không họ là người của vương gia chắc chắn gặp nguy hiểm.

    "Nàng xảy ra chuyện gì?"

    Phiên Vân giật mình, tâm vừa hạ xuống lại treo lên. Ngôn Phong nhìn y chằm chằm, lại giống như trở về lần đầu nhìn thấy hắn đang lạnh lùng hướng mắt về phía mình, hai tay để phía sau không tự chủ run lên.

    "Lục Nhi." Ngôn Phong lại gọi nàng, thấy Lục Nhi sắc mặt hoảng sợ như vậy làm hắn lo lắng: "Lục Nhi?"

    Gồng người muốn ngồi dậy, hắn muốn chạy lại xem nàng ra làm sao nhưng ngay cả mới nhấc thân trên lên chút ít đã ngã lại xuống. Hắn tức giận, gắt giọng: "Khốn kiếp.. tại sao không thể?"

    "Vương.. vương gia." Nhìn thấy Ngôn Phong chật vật như vậy, Phiên Vân bỏ đi sợ hãi của mình chạy lại giường: "Vương gia, người vẫn chưa thể.."

    Ngôn Phong khi Lục Nhi vừa đến đã nắm lấy cổ tay nàng, sức lực cũng đã mạnh hơn rất nhiều: "Ta.. muốn đứng dậy.. muốn làm điểm tựa cho nàng."

    "Vương gia!"

    "Tại sao?" Ngôn Phong nghiến răng: "Ta tại sao.. lại vô dụng đến vậy."

    "Vương gia." Phiên Vân cúi người ôm lấy Ngôn Phong, mặt tựa trên ngực hắn: "Người bình tĩnh đi, ta không sao. Vương gia người cũng không có vô dụng, người đã làm hết sức mình rồi."

    "Lục Nhi." Cảm thấy ấm áp từ Lục Nhi truyền đến, hắn khẽ gọi.

    "Ta không có gì, thật đó." Y nói: "Người cố gắng như vậy làm sao có thể gọi là vô dụng, chưa tới hai tháng bàn tay đã có thể hoạt động rồi, người rất tốt."

    Ngôn Phong im lặng không có nói gì nữa, Phiên Vân suy nghĩ về hai người kia. Cho dù y thật sự tin họ thì cũng có chút nguy hiểm, Nếu họ là người của vương gia thì chắc chắn hắn phải biết, tốt hơn vẫn nên hỏi lại hắn để tránh sai lầm.

    Phiên Vân buông Ngôn Phong ra, y trèo lại lên giường, nằm xuống chỗ của mình nhỏ tiếng cùng hắn nói: "Vương gia, ta có chuyện muốn nói."

    "Chuyện gì?"

    Phiên Vân nói chậm: "Vừa rồi ta ra ngoài, bên giếng gặp phải hai người bịt mặt đột nhập vào.."

    "Chúng làm gì người." Ngôn Phong đột ngột quay đầu, đôi mắt lạnh nhìn chằm chằm Lục Nhi.

    "Không có làm gì, chỉ là bị dọa sợ một chút." Phiên Vân biết hắn chỉ là lo lắng cho mình, mỉm cười với hắn rồi kể lại hết những gì xảy ra, cũng mang việc mình hẹn bọn họ ngày mai quay lại. Y nghi hoặc hỏi hắn: "Vương gia, bọn họ thật là người của người sao?"

    Ngôn Phong trầm mặt một hồi thì gật đầu, dựa vào lời nàng kể lại hắn cũng đoán ra được thân phận hai kẻ kia: "Là thủ hạ của ta."

    "Vậy thì tốt quá." Phiên Vân tươi cười: "Ta còn lo lắng mình tin nhầm người, lỡ như tiết lộ chỗ ở của vương gia cho kẻ muốn hại người, thật không biết làm sao."

    "Lục Nhi."

    "Vương gia sao vậy?" Phiên Vân trả lời.

    Ngôn Phong đột nhiên lạnh lùng nhìn Lục Nhi, câu từ chậm nhưng rõ ràng: "Từ nay về sau, gặp những tình huống như vậy, phải lo cho mình trước, không được vì ta."

    Phiên Vân phản bác: "Ta làm sao có thể.."

    Ngôn Phong lại ngắt lời nàng: "Không được có lần sau."

    "Ư.." Phiên Vân ngạc nhiên nhìn hắn, Ngôn Phong ngoài mấy ngày đầu y đến cũng chưa từng lạnh nhạt, tỏ ra đáng sợ như vậy với y. Phiên Vân nhỏ giọng: "Được rồi."

    Nghe được Lục Nhi đồng ý với mình, Ngôn Phong bây giờ mới bỏ đi dáng vẻ dọa nạt kia, Hắn cười với nàng: "Ngủ đi."

    Phiên Vân nhìn hắn lại nằm thẳng đầu lại nhắm mắt ngủ, tâm trạng y không vui khi bị hắn lạnh nhạt như vậy. Y chuyển động xoay mặt vào trong, đưa lưng về phía hắn, trong lòng cảm thấy oan ức, y là suy nghĩ cho hắn mới muốn biết hai người kia thân phận thế nào. Hắn không biết ơn thì thôi, lại còn trợn mắt bặm môi với y, thật là ức nghẹn đến không ngủ được.

    "Ta chính là sợ ngươi có chuyện." Tiếng của Ngôn Phong phía sau lại nói: "Thà rằng kẻ xảy ra chuyện là ta."

    Phiên Vân im lặng, tay siết lấy cái chăn đắp trên người mình, không khí trở nên kỳ quái. Hồi lâu sau, giống như chờ cho Ngôn Phong ngủ rồi y mới lên tiếng thật nhỏ, chỉ là tai của kẻ bên cạnh lại rất thính, không bỏ sót chữ nào: "Ta biết, xin lỗi làm vương gia lo lắng."

    Vương gia nói vậy là ý gì, hắn xem an nguy của y quan trọng hơn bản thân sao? Hắn như vậy là bởi vì thật sự xem y là Đàn Lục Nhi, là tiểu thiếp của hắn? Vậy nếu sau này vương gia nhận ra y không phải.. y lừa hắn, có phải sẽ tức giận không?

    Phiên Vân suy nghĩ một hồi thì lại ngủ lúc nào không hay, đó cũng chỉ là bất chợt vì lời nói của Ngôn Phong mà suy nghĩ. Y cũng không cho rằng Đàn Lục Nhi đã có địa vị quan trọng thế nào, hay ra sao mới khiến hắn nói những lời đó.

    Phiên Vân cho rằng bất quá vương gia chỉ là lo lắng cho tiểu thiếp đã chăm sóc mình, cũng không vì nghĩ hắn có tình cảm với Đàn Ngọc Nhi mà lo ngại về sau thân phận mình bị lộ. Có lộ rồi thì chắc hắn cũng chỉ giận hơn một thời gian, sau khi hết giận rồi thì xem như kết giao thêm một vị bằng hữu, huynh đệ. Chẳng có chút tâm tư gì y như thế chìm vào giấc ngủ.
     
  4. KhiênTiểu Nhu

    Bài viết:
    55
    Chương 13:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Vương gia, ta thả tay ra nhé?" Phiên Vân hỏi ý Ngôn Phong, đã nhận được cái gật đầu của hắn nhưng y vẫn có chút lo lắng.

    Hôm nay y giúp vương gia tập nâng cánh tay, tay phải của hắn đang nhờ vào sức của Phiên Vân mà giơ thẳng ra phía trước. Y nuốt một ngụm trong cổ họng, sau đó bàn tay đang đỡ cánh tay của Ngôn Phong từ từ buông ra, y chậm nói: "Bình tĩnh, người cố dùng lực một chút. Nếu đau hay không chịu nổi thì cứ thả tay xuống, được chứ?"

    Ngôn Phong tập trung hết sức dồn vào cánh tay phải của hắn, Lục Nhi buông ra thì quả nhiên khó khăn rất nhiều. Cánh tay run run cố giữ vững trong không trung, thế nhưng chỉ có thể tự mình giữ trong tích tắc liền rơi xuống trên chăn bông, không một chút sức lực.

    Nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Ngôn Phong, đôi mắt đầy thù hận nhìn cánh tay phải của hắn. Phiên Vân biết hắn không vui, y dùng khăn tay chậm trên gương mặt hắn: "Không sao, chẳng phải vương gia đã tự giữ được một chút rồi sao? Cơ thể người chỉ mới vừa tốt hơn nên vẫn cần nhiều thời gian, ta cùng người từ từ tập luyện được chứ?"

    "Chỉ mới như vậy." Ngôn Phong nhăn mày: "Đến bao giờ mới được?"

    "Người thật là, có thể chịu đựng hết ba năm. Bây giờ có khả năng khỏe lại, tại sao chờ một khắc cũng bất mãn thế?"

    "Ta có thể." Ngôn Phong nhìn gương mặt xinh đẹp của Lục Nhi, hắn ôn nhu nói: "Nhưng ta không muốn.. để nàng chờ."

    Phiên Vân mỉm cười: "Không sao, ta rất có kiên nhẫn. Ta cho dù là vài năm cũng có thể chăm sóc tốt vương gia, nhưng chờ khi vương gia khỏe lại rồi ta nhất định sẽ đòi cả vốn lẫn lời, trả công không được thiếu."

    "Lục Nhi.. ta.."

    "Suỵt." Phiên Vân ngăn lại lời Ngôn Phong, hắn cũng hiểu mà im lặng không nói gì nữa, ngay ngắn nằm xuống giường.

    "Đàn cô nương, ta vào đây." Bên ngoài cửa lúc này a hoàn chỉ nói có lệ, không chờ đợi đồng ý đã mở cửa đi vào phòng.

    Cô ta mang chén thuốc có màu đen xì đi tới nhìn Phiên Vân đang xoa nắn tay chân cho vương gia, môi hiện ý cười khinh thường: "Đàn cô nương thật là có lòng quá, tất cả mọi việc của vương gia đều tự mình hầu hạ chu đáo."

    "Vương gia là phu quân của ta, ta đương nhiên nên hầu hạ chu đáo rồi." Phiên Vân cười nói.

    Câu "vương gia là phu quân của ta" này vào tai Ngôn Phong thật dễ nghe, hắn trong mắt đầy tình ý yêu thương nhìn Đàn Lục Nhi.

    Đàn Lục Nhi đang ngước đầu nói chuyện nên đương nhiên không thấy, nhưng biểu hiện của vương gia lại lọt vào mắt a hoàn kia không thiếu. Chỉ là hắn sau khi nhìn Lục Nhi thì lướt đôi con ngươi có chứa sát ý qua cô, khiến a hoàn bất chợt lạnh sống lưng mà run khẽ một cái.

    "Ngươi đến đây có việc gì?" Phiên Vân hỏi.

    Cố không nhìn đến vương gia nữa để bản thân không bị dọa sợ, a hoàn nói với Đàn Lục Nhi: "Thuốc của vương gia, mỗi tháng đều phải uống."

    "Đưa cho ta là được rồi." Phiên Vân tranh lấy chén thuốc trên tay a hoàn, cố ý nói: "Ta giúp vương gia uống, không cần phiền tới ngươi cạy miệng đổ thuốc đâu."

    A hoàn bình thường sẽ đáp trả chẳng tiếc lời, nhưng vừa rồi nhận một ánh mắt đe dọa của vương gia nên không tránh khỏi sợ hãi: "Không được, ta phải nhìn thấy vương gia uống thuốc xong mới đi."

    "Các ngươi có lý không thế? Bình thường vương gia ăn uống các ngươi có quan tâm một chút nào sao? Bây giờ một chén thuốc cũng làm ra vẻ, chờ người dùng rồi mới an lòng này làm cho ai xem chứ?" Phiên Vân tức giận lớn tiếng, lúc này bàn tay đang được y cầm lấy của vương gia ngón động đậy.

    Phiên Vân đưa mắt nhìn hắn thì thấy Ngôn Phong gật đầu với mình, y cắn cắn vành môi, trong lòng không cam tâm nhưng chỉ đành đồng ý: "Được rồi, ta bây giờ giúp vương gia uống là được chứ gì."

    A hoàn im lặng không nói, Phiên Vân đổi vị trí ngồi lên trên. Y đỡ vai Ngôn Phong dậy để hắn tựa vào người mình, trong lòng khó chịu đưa chén thuốc chết tiệt kia đến môi hắn: "Vương gia, chịu khó một chút."

    Ngôn Phong nghe nàng nói, khóe môi hơi cong lên sau đó một hơi uống sạch. A hoàn còn chẳng dám tin, trước kia muốn hắn uống đều sống chết liều mạng cắn chặt hàm, khiến các nàng phải bóp miệng đổ thuốc mới được, bây giờ do Đàn Lục Nhi đút thì lại như chén canh ngọt, một hơi uống cạn.

    Phiên Vân để Ngôn Phong lại nằm xuống, y cầm cái chén trống rỗng chúc chúc xuống trước mặt a hoàn: "Thế nào, ngươi vừa lòng rồi chứ?"

    "Làm khó Đàn cô nương và vương gia rồi, ta chỉ là làm theo.."

    "Đi đi, đi đi." A hoàn còn chưa nói hết đã bị Phiên Vân xua đuổi, y đẩy cô ta ra cửa đóng rầm lại mà dứt khoát xem như dịch bệnh: "Xong việc thì đi sớm, đừng có ở đây làm phiền ta."

    Phiên Vân chắn trước cửa, cố lắng nghe xem cô ta đi xa chưa. Lúc này phía sau lại nghe tiếng của Ngôn Phong: "Lục Nhi, nhanh.. nước."

    "Vương gia." Phiên Vân quay lại, quá vội cũng không thể chạy ra ngoài lấy nước được, không hay để a hoàn kia nhìn thấy sẽ nghi ngờ. Y lấy ấm trà vẫn còn đầy nước đến, cho hắn uống cả ấm cũng không đủ để nôn ra: "Làm sao đây, bây giờ đi lấy nước có khiến bị nghi ngờ không?"

    "Lục Nhi." Ngôn Phong nói: "Móc họng đi."

    "Móc họng." Phiên Vân lo lắng: "Như vậy.. ta.."

    "Không sao đâu." Ngôn Phong nói.

    "Được.. được rồi." Phiên Vân thấy hắn kiên quyết như vậy, bản thân cũng không biết làm sao, cuối cùng chỉ có thể làm theo lời ngôn Phong. Y cho hai ngón tay vào miệng hắn, sợ làm hắn khó chịu nhưng lại không thể không làm.

    Ngôn Phong nhăn mày khó chịu, sau đó nôn ra đầy giường. Không chỉ có thứ thuốc đen kia mà cả đồ ăn sáng và trưa nay cũng bị nôn ra không ít, trên người Ngôn Phong và Phiên Vân đều bị bẩn cả.

    Không ngại bị hắn nôn cả lên người và chăn đệm trên giường, Phiên Vân tươi cười: "Tốt quá, nôn ra được rồi."

    Ngôn Phong trầm mặt, cỗ mùi chua bốc lên khiến bản thân hắn còn thấy không thể ngửi nổi, vậy mà Lục Nhi vẫn chẳng có vẻ gì muốn lui ra. Nhưng cho dù Lục Nhi không để ý thì hắn cũng để ý, mất mặt trước nàng có bao nhiêu thảm hại đều đã bị nhìn thấy cả. Sau này những gì hắn chịu đều phải trả đủ cho bọn chúng.

    Thấy vương gia không nói gì lại biết hắn vì bản thân bây giờ nhếch nhác mà không vui, Phiên Vân hiểu hắn tính tình ra sao nên không nói gì. Y đỡ Ngôn Phong đứng lên, chèn mấy cái gối mềm trên ghế tựa để hắn ngồi xuống, sau đó gom lại chăn nệm bẩn trước ném qua một bên.

    Phiên Vân cởi ngoại y đã dính bẩn của cả hai ra trước cũng để một góc, chính mình lấy áo choàng bên ngoài mặc lên rồi mở cửa ra bên giếng xách nước. Không có thời gian đun nóng nên chỉ có thể dùng nước lạnh tẩy rửa tạm, thay luôn cả y phục mới.

    Chăn đệm cũng đổi lại sạch sẽ nhưng Phiên Vân lại chẳng để Ngôn Phong nằm lại trên giường, y cười với hắn: "Vương gia này xương đã tốt, hay là hôm nay bên ngoài có nắng thì ra ngoài đi có được không?"

    "Ra ngoài?" Ngôn Phong nói, hắn nhìn Lục Nhi rồi lại hướng đến cửa chính: "Sẽ không sao chứ?"

    Phiên Vân gật đầu hiểu ý nói: "Hai a hoàn kia hình như ra ngoài mua đồ rồi, mỗi lần đi đều rất lâu mới trở về. Còn mấy vị huynh đệ bên ngoài đó lại rất tốt, họ chỉ có việc canh chừng không để ta bỏ trốn thôi, còn những thứ khác sẽ mắt không thấy tai không nghe. Vương gia, người an tâm."

    Ngôn Phong suy nghĩ một hồi, hắn ba năm nằm trên giường ngón tay không thể động. Từ khi Đàn Lục Nhi đến, ăn uống chu đáo, không những cơ thể có sức lực lại có thể ngồi, có thể nói. Nếu cũng có thể lại bước ra khỏi cánh cửa kia..

    "Vương gia?"

    Ngôn Phong nhìn đến Đàn Lục Nhi đang chờ đợi, hắn mỉm cười với nàng: "Được rồi."

    Phiên Vân vui vẻ chạy ra cửa, nhờ mấy vị huynh đệ tốt bên ngoài tìm giúp mình một cái ghế dài để nằm đặt bên ngoài sân nơi có chút nắng ấm. Y cũng cẩn thận lót chăn đệm để vương gia nằm được thoải mái mới đưa người ra.

    "Đàn tiểu thư, hay là để ta cõng vương gia cho." Một gia nhân nam tử thấy cơ thể nhỏ bé yếu đuối của Đàn Lục Nhi đang vất vã cõng vương gia ra đến cửa mới nói.

    Tuy vương gia trông có vẻ ốm nhưng không giống trước kia, hắn đã có thịt hơn rất nhiều, thân người so với một tiểu cô nương mười lăm đương nhiên cao và to lớn hơn nhiều. Nhìn nàng cõng hắn như vậy thật không đúng, không nỡ nhìn.

    Ngôn Phong không đến nỗi phải cõng, nhưng để tránh người nhìn thấy hắn tốt hơn sẽ nghi ngờ nên chỉ có thể đồng ý để Lục Nhi cõng mình. Ngôn Phong ghét phải để kẻ khác chạm tới mình, nhưng bây giờ cũng không phản đối khi nghe gia nhân kia nói.

    Phiên Vân biết vương gia không thích, chỉ là không muốn y mệt vì cõng hắn. Phiên Vân cười nói với gia nhân, bước chân cũng từng bước một đi: "Không sao, cứ để ta là được rồi."

    Để được hắn xuống ghế dài thì Lục Nhi cũng đã mệt đến hít thở liên tục, Ngôn Phong nhìn nàng như vậy muốn nói vài câu nhưng lại không thể nói. Lục Nhi bên ngoài ánh nắng này lại càng xinh đẹp hơn, linh động hơn, ngắm mãi cũng không thấy chán.

    Trời trưa có chút nóng nên Phiên Vân cầm theo cả một cái quạt giấy, ngồi bên cạnh quạt cho vương gia, cùng hắn chỉ tới chỉ lui trời, mây, cây cỏ linh tinh. Tuy chỉ có một mình y nói đủ thứ chuyện nhưng vương gia luôn lắng nghe, cười với y, lắc đầu gật đầu đáp trả.

    Mấy gia nhân nhìn khung cảnh hạnh phúc này, Đan cô nương giúp vương gia được vui mà nói đủ chuyện, tay vừa quạt vừa đôi khi bóc vỏ một trái nho đút đến tận miệng vương gia. Được một mỹ nhân đẹp như tiên tử hạ phàm này hầu hạ, chăm từng chút một. Mấy nam nhân nhìn vừa ngưỡng mộ, vừa ganh tị không thôi. Nếu được đôi môi hồng nhạt đáng yêu đó cất lời bên tai, được đôi tay ngọc trắng nõn đó quạt cho, đút trái cây cho, bọn hắn có chết cũng cam nguyện.

    Vương gia lại đang ôn nhu cười với Đàn Lục Nhi, nhưng nàng vừa không chú ý một chút hắn lại liếc mắt về phía mấy nam nhân cảnh cáo. Ánh mắt dọa người này đừng nói là mấy cái nữ tử như a hoàn kia, đến cả nam nhân bọn họ vừa nhìn thấy đã rùng mình mà cúi đầu, không dám để cái nhìn trên người Đàn Lục Nhi nữa.

    Ngôn Phong rõ ràng thấy ra ngoài rất tốt, nhưng tâm trạng của hắn đang lạnh xuống không phanh. Mấy kẻ kia dùng ánh mắt ham muốn gì với Đàn Lục Nhi hắn làm sao có thể không nhìn ra, nói vậy trước đây khi hắn trong phòng không hề biết được, mỗi lần Lục Nhi đi ra đều để bọn chúng nhìn tới như vậy?

    "Mấy vị đại ca, ta có thể nhờ một chút không?" Không đúng lúc ngay khi Ngôn Phong đang suy nghĩ thì Phiên Vân còn đứng lên rời chỗ mà đi lại gần mấy gia nhân phía sau. Nào có nhận ra mặt hắn đã đen thui muốn giết người rồi, y nói cùng mấy người kia thân thiết như bình thường: "Ta sáng nay có ra ngoài ở chỗ ngũ lão ông lần trước làm ghế lớn đó, đặt làm thêm một cái. Ông ấy nói đến tối sẽ làm xong, mai lấy cũng không có vấn đề."

    Phiên Vân mỉm cười lấy lòng họ: "Thế nhưng ta thật sự đang cần rất là gấp, không biết các ngươi tối nay đi lấy về giúp ta được không?"
     
  5. KhiênTiểu Nhu

    Bài viết:
    55
    Chương 14:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngôn Phong lúc trở về lại phòng thì hình như tâm trạng không vui, hắn trầm mặt chẳng chịu nói lời nào khiến Phiên Vân lại tự hỏi mình làm gì để hắn giận rồi: "Vương gia lại làm sao vậy?"

    Ngôn Phong không nói, Phiên Vân thật ghét cái tính cách này của hắn: "Người mỗi lần không vui thì cứ im lặng, không chịu lên tiếng thì ta biết được vương gia không hài lòng chỗ nào hay sao?"

    "Đừng nói với ta nàng không biết bọn chúng nhìn nàng với ánh mắt gì." Ngôn Phong đột nhiên cả giận nói.

    Phiên Vân ngẩn người ra, sau đó liền hiểu hắn giận cái gì. Y buồn cười nói: "Có như vậy thôi mà vương gia cũng để tâm? Chỉ là bọn họ nhìn một chút, cũng có phải là ăn thịt ta? Đâu có mất miếng thịt nào."

    "Không được." Ngôn Phong gắt giọng: "Cho dù là nhìn, nghĩ tới thôi đều không được."

    Phiên Vân chẳng ngăn nổi mình hé môi cười, y xoa bóp cánh tay cho hắn: "Người vì chuyện này mới giận sao? Vương gia có lúc nhìn ta cũng có ánh mắt giống như vậy, tại sao không thấy người có vẻ gì hối lỗi đi, còn giận ta?"

    "Ta không giống." Chuyện xấu bị Đàn Lục Nhi phát hiện cũng không làm hắn xấu hổ, Ngôn Phong xem như việc hiển nhiên nói: "Nàng là thê tử của ta, ta đương nhiên có thể."

    Phiên Vân nghe hắn nói thì nụ cười trên môi chợt tắt, y chỉ là muốn nói đùa với hắn. Không lý nào vương gia thật sự xem y là thê tử rồi?

    "Lục Nhi." Ngôn Phong lại nói: "Trước kia nàng ở đâu, là tiểu thư nhà quan lại nhà nào vừa được phong chức sao?"

    Phiên Vân lắc đầu: "Không phải, ta là.. tam nhi nữ của Đàn tri huyện Tề An. Là vương phi đột nhiên cho người đến nói muốn rước ta vào phủ, làm tiểu thiếp của vương gia."

    "Thảo nào.. ta chưa từng nghe đến. Nếu nàng thật là tiểu thư quan chức triều đình, chỉ sợ sớm vang danh, không đến ta."

    Phiên Vân im lặng không trả lời, y cũng không thể nói cho hắn, danh tiếng tiểu thư Đàn gia thật sự có, y là nam còn là đứa con bí mật nên không có người biết tới, còn Đan Lục Nhi thật sự thì chẳng qua đang chờ đợi mai mối từ phủ hoàng tử thôi.

    "Gả cho ta, uất ức nàng rồi."

    Phiên Vân nhịp tim trong ngực đột nhiên đập mạnh, y vẫn tập trung xoa bóp cánh tay Ngôn Phong, bây giờ ngước lên nhìn hắn. Nghe hắn nói thật chậm: "Nếu một ngày, ta có thể trở lại như trước."

    Ngôn Phong nghiêm túc nói: "Ta sẽ cho nàng một hôn lễ lớn nhất, dùng kiệu lớn rước nàng về. Khiến nàng hạnh phúc hơn tất cả, cho thiên hạ biết Đàn Lục Nhi, là thê tử của ta."

    Nghe đến cái tên "Đàn Lục Nhi" trong miệng Ngôn Phong, Phiên Vân trong lòng đau nhói. Người đang hứa hẹn cho Đàn Lục Nhi một thân phận, danh nghĩa, cùng sự thừa nhận lớn nhất. Nếu y thật sự là Đàn Lục Nhi, trước những lời chân thật của hắn, gương mặt anh tuấn của hắn, y chắc chắn sẽ rất vui. Thế nhưng y lại không phải, không phải Đàn Lục Nhi, thậm chí không phải nữ nhân.

    Nếu Ngôn Phong biết, y chắc chắn sẽ làm hắn thất vọng, khiến hắn tổn thương vì bị lừa dối. Ban đầu Phiên Vân không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cho rằng về sau hắn biết thì họ có thể là bằng hữu, huynh đệ. Nhưng bây giờ y sợ nói ra sự thật, sợ nói ra rồi sẽ khiến một người có lòng kiêu ngạo lớn như hắn, có chấp nhận được đã từng nói với một nam nhân những lời này?

    Phiên Vân nói: "Ta không cần những thứ đó, càng không xứng với vương gia."

    "Không xứng?" Nếu là người khác thì những lời này chẳng khác nào nhạo bán hắn, Ngôn Phong tìm lý do để nàng phải nói bản thân không xứng với hắn. Giọng ôn nhu hỏi: "Cuộc sống trước kia của nàng ra sao?"

    Ngôn Phong nhận ra không đúng, Lục Nhi của hắn xinh đẹp đáng yêu như vậy, nên được phụ mẫu yêu thương. Tại sao bị ép gả cho hắn cũng không chút phản kháng, thậm chí hầu hạ hắn cũng không thiếu sót, nấu nướng giặt đồ việc đều do chính tay nàng làm.

    Nghĩ thế nào cũng chỉ nghĩ ra ngày trước nàng phải chịu thiệt thòi, nếu không làm sao nghĩ ra được phải lấy nam nhân tàn tật như hắn, còn cho rằng bản thân không xứng: "Có phải phụ mẫu của nàng không đối tốt?"

    "Mẫu thân khi ta ba tuổi đã qua đời." Thấy Ngôn Phong quan tâm mình, Phiên Vân cũng không muốn lừa hắn việc gì nữa, thế nên không dựa theo thân phận của Đàn Lục Nhi, mà nói với hắn về chính mình: "Nàng chỉ là được mua về Đàn gia làm a hoàn, vô tình bị cưỡng ép.. mới có ta."

    Ngôn Phong trầm mặt, nghe đến đó cũng hiểu rõ chuyện phía sau sẽ thế nào. Trước kia chắc chắn phải chịu khổ, gả cho hắn lại càng không oán trách. Hắn trong lòng càng khẳng định, muốn cho nàng tất cả mọi thứ tốt nhất trên đời này.

    * * *

    Đêm xuống Phiên Vân nhìn bên ngoài cửa, đúng là mấy vị gia nhân kia đều đi khiêng ghế cho y rồi, ngũ lão ông nói chắc phải nửa đêm mới xong ghế, y cố ý bảo họ đi sớm hơn để đợi mà.

    Phiên Vân lén lút ra phía sau viện đến chỗ giếng nước, quả nhiên hai vị nam tử đại ca hôm qua thật là trời vừa tối đã ở đây chờ. Thấy y còn không khỏi đề phòng, nhìn tới lui xem có bị mai phục hay không, Phiên Vân cười với họ: "Là Văn Huấn tướng quân, và Thẫm Ngụy tướng quân đúng chứ?"

    "Cái gì?" Văn Huấn ngạc nhiên so với Thẫm Ngụy vẫn bình tĩnh như không: "Tại sao ngươi lại biết?"

    "Ta biết, đương nhiên là do.."

    "Vương gia nói cho cô nương, đúng chứ?" Thẫm Ngụy nói.

    Văn Huân bây giờ lại nhìn Thẫm Ngụy: "Không thể, vương gia là người cẩn thận thế nào? Cho dù thật vì nghe a đầu này nói lại, người cũng không dễ dàng tin tưởng, làm sao mang thân phận của chúng ta tùy tiện nói cho người khác."

    "Chính bởi vì vương gia hành sự cẩn thận, không tùy tiện nói ra thân phận của chúng ta." Thẫm Ngụy nhìn Phiên Vân: "Thế nên đối với vị cô nương này ngươi nên cẩn thận lời nói, đừng có a đầu này nọ."

    "Vậy là ý gì? Cô ta thủ đoạn không đơn giản?"

    Thẫm Ngụy lắc đầu, hắn hướng Phiên Vân: "Làm phiền cô nương, chúng ta muốn gặp vương gia bây giờ, sẽ không sao chứ?"

    "Không sao, người canh giữ ở Tư Duyệt Thâm chỉ có vài người đều đã bị ta dụ đi khỏi. Còn hai a hoàn, bình thường giờ này đã về phòng nghỉ ngơi, chắc là không có vấn đề." Phiên Vân bước đi trước rồi nói với họ: "Đi theo ta đi."

    Văn Huân vẫn chưa tin tưởng tuyệt đối, hắn còn sợ bên kia sẽ có mai phục nói: "Tin cô ta được sao? Chi bằng khống chế người trước cho chắc."

    "Vương gia nói thân phận chúng ta cho cô ấy, chính là nhắc nhở ngươi cô ta không thể động, ngươi lại còn muốn động sao?" Thẫm Ngụy nói.

    "Cô ta sao?"

    Phiên Vân lo lắng đảo mắt tới lui, sợ có người trông thấy nên làm gì có tâm trạng nghe xem hai người kia nói gì. Đến khi đã đưa được người vào đến phòng rồi khép cửa lại, y bây giờ mới an tâm.

    "Vương gia." Nhìn thấy Duật Ngôn Phong, Văn Huân là người đầu tiên kêu lên.

    Ngôn Phong ngồi trên giường không động đậy, nhìn hai thuộc hạ quỳ xuống bên giường mình, gương mặt lạnh uy nghiêm mà lần đầu tiên Phiên Vân nhìn thấy. Hắn cũng từng tỏ ra lạnh lùng với y, nhưng có thể tạo nên khí thế áp bách như vậy lại là điều y không ngờ tới.

    Hắn lạnh giọng nói: "Đứng lên cả đi."

    "Vương gia, đúng thật là người." Văn Huân vừa vui mừng vừa lo lắng nhìn vương gia: "Chúng ta nghe nói ngươi tàn phế rồi, còn không nhận được chút tin tức."

    "Các ngươi từ lúc nào đến hoàng thành, có bị phát hiện hay không?" Ngôn Phong nói.

    Thẫm Ngụy lập tức trả lời: "Bí mật nhập thành, không có ai phát hiện."

    "Làm rất tốt."

    "Chúng ta từ khi không thể liên lạc với vương gia bị hoàng đế lấy tính mạng người ra uy hiếp, chỉ đành chờ đợi. Thời gian ba năm luôn cho người tìm hiểu thông tin của vương gia ở hoàng thành." Thẫm Ngụy nói: "Hai năm trước nghe nói vương gia không thể nói nữa, sợ hãi bọn chúng hại người, không ngờ là vương gia cố ý làm giả."

    "Là thật." Ngôn Phong lên tiếng làm cả hai thuộc hạ ngạc nhiên, hắn nhìn sang Đàn Lục Nhi đang đứng im lặng ở cửa để không làm phiền họ, nói: "Lục Nhi, qua đây."

    "Ta.." Phiên Vân ngập ngừng, bọn họ bàn đại sự, Văn Huân kia lại cứ nhìn y với ánh mắt nghi ngờ. Nếu qua đó thật sẽ khiến họ không thoải mái.

    "Không sao đâu." Ngôn Phong gắng gượng nâng tay phải lên không quá cao, run run hướng bàn tay về phía Lục Nhi; "Qua đây."

    Thấy Ngôn Phong như vậy chịu đau, Phiên Vân không nỡ nên liền đi nhanh qua nắm lấy cánh tay kia làm sức lực và điểm tựa cho hắn: "Đã nói người vẫn chưa thể dùng sức nhiều như vậy, đừng khiến mình chịu đau. Cố gắng là tốt, nhưng cố gắng quá đôi khi lại hại đến mình."

    "Được, ta biết rồi." Ngôn Phong cười với nàng.

    Văn Huân và Thẫm Ngụy đối với vương gia ngạc nhiên hắn ôn nhu, nhưng không có tâm trạng nghĩ đến hắn thay đổi ra sao, có thể thấy vương gia đau lòng trước kia uy võ thần vũ biết bao, bây giờ muốn nâng một cánh tay cũng phải nhờ đến nữ tử dìu đỡ. Thật là khiến thuộc hạ tận trung liều chết như bọn họ cảm thấy bản thân vô dụng.

    "Ta có thể nói, càng có thể cử động được một ngón tay đều là nhờ vào Lục Nhi." Hắn Lạnh giọng: "Các ngươi lại như thế muốn gây thương tích nàng?"

    Cả hai nam nhân vì câu nói mang ngữ khí đe dọa của vương gia toát mồ hôi, hắn chỉ vừa khiến họ thấy thương cảm đã lập tức biến thành mãnh thú rồi, vương gia đúng là trong hoàn cảnh nào thì uy lực dọa người cũng không giảm.
     
  6. KhiênTiểu Nhu

    Bài viết:
    55
    Chương 15:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Vương gia thứ tội."

    Văn Huân cùng Thẫm Ngụy không ai giải thích mà đồng thanh nhận tội, Phiên Vân tuy muốn nói giúp họ một chút nhưng bản thân y không có lý do gì để chen vào.

    "Không biết cũng không thể trách các ngươi." Ngôn Phong nói: "Về sau xem Lục Nhi cũng giống như ta."

    Cả hai người đều không nói gì, chỉ có Văn Huân vẫn làm ra dáng vẻ chẳng ngờ lén nhìn Phiên Vân một cái rồi lập tức lướt qua. Thẫm Ngụy thấy vương gia tình trạng không quá tệ như trong tin tức mình nhận được, trong lòng cũng bớt đi phần nào bất an. Cho dù vương gia cử động không tốt, nhưng người này vẫn mãi là chủ tử của hắn: "Vương gia, chúng ta bây giờ mang người đi. Trở về Thừa Viên Chức ngay cả hoàng đế cũng không dám động binh, cơ thể của người cũng có thể từ từ điều trị."

    "Không được." Ngôn Phong còn chưa nói gì Phiên Vân đã lên tiếng ngăn cản, y giang hai tay chặn trước người hắn: "Vương gia bây giờ chưa thể đi."

    "Cô nói vậy là có ý gì, vương gia đi hay ở lúc nào đến lượt cô cho phép?" Văn Huân nhăn mày, còn đang muốn nói tiếp lại bị vương gia phía sau tiểu cô nương kia nhìn cho câm miệng.

    Phiên Vân nói: "Tuy ta không biết Thừa Viên Chức kia mà các người nói là ở đâu, nhưng cơ thể vương gia lúc này vẫn còn rất yếu, miễn cưỡng có người đỡ đi nữa cũng chỉ có thể chuyển động được một đoạn ngắn. Bây giờ lại muốn vương gia đi đường xa, có thể là phải ngồi ngựa, người làm sao chịu nổi chứ?"

    "Lục Nhi cô nương." Thẫm Ngụy nói: "Chúng ta có thể vào hoàng thành, đột nhập được vương phủ đã là lần này hết sức nguy hiểm, chỉ cần một chút liền bỏ mạng. Nếu cơ hội tốt như lúc này lại không thể cứu vương gia ra ngoài, sau này chỉ sợ càng khó khăn."

    Phiên Vân khó xử, y cũng biết Ngôn Phong rời khỏi chỗ này được càng tốt, thế nhưng hắn bây giờ thật nhấc tay còn mệt mỏi đau đớn. Y nghĩ rồi lại cương quyết nói: "Xin lỗi, ta biết các huynh đều muốn cứu vương gia. Nhưng bây giờ mang người đi không tốt, cho ta thời gian thêm ba.. không, là bốn tháng đi. Ta cố gắng giúp vương gia hồi phục tốt nhất, lúc đó cho dù phải đi đường xa cũng không sợ nguy hiểm."

    "Một tiểu cô nương như cô có thể làm được gì?" Văn Huân nói: "Cô là đại phu sao, có khả năng giúp vương gia đứng lên đi lại được?"

    "Huynh tin tưởng ta, vương gia lúc ta đến vương phủ còn không thể nói, không động được một đầu ngón tay. Ta đến vương phủ gần hai tháng, bây giờ thì thế nào? Ta không phải đại phu nhưng vẫn có thể giúp người."

    "Cô nương chắc chắn vương gia sẽ được giữ an toàn trong bốn tháng sau, sẽ không có mối nguy hại nào cho người chứ?"

    "Ta.." Phiên Vân ngập ngừng, đây đúng là chuyện mà y không thể hứa. Chỉ việc vương gia bị ép uống thứ thuốc đáng ngờ kia mỗi tháng, y cũng chẳng có cách nào, chỉ có thể khiến hắn chịu khổ đủ cách nôn ra. Nếu thật sự những người đang muốn hại vương gia mà ra tay, y không có khả năng bảo vệ hắn.


    Không khí trở nên im lặng, tưởng rằng việc đưa vương gia ra ngoài xem như đã quyết định, không ngờ lúc này Ngôn Phong lại lên tiếng: "Lục Nhi đã nói bốn tháng, như vậy thì cứ đợi thêm bốn tháng đi."

    "Vương gia, việc này quá nguy hiểm." Văn Huân nóng vội nói.

    "Không sao." Ngôn Phong nghiêm mặt nhìn hắn: "Ta tin tưởng các ngươi, với khả năng của các ngươi bốn tháng sau vẫn đủ có thể cứu ta và Lục Nhi ra ngoài."

    Đây rõ ràng là ý tứ tín nhiệm của chủ tử đối với thuộc hạ, thế nhưng hiểu rõ Nhật Minh vương gia. Hắn nói vậy đương nhiên hoàn toàn tin tưởng tài năng của bọn họ, thế nhưng để hắn tự mình nói còn không phải yêu cầu họ không được mắc sai lầm nhỏ nhất, nếu có thì hình phạt cũng chẳng tốt đẹp gì.

    "Nếu vương gia đã nói như vậy chúng ta cũng không còn cách nào khác." Thẫm Ngụy nhìn Phiên Vân: "Lục Nhi cô nương, vương gia phải nhờ vào cô nương rồi."

    "Đương.. đương nhiên." Phiên Vân mỉm cười: "Đây là ý của ta, ta nhất định chăm sóc vương gia thật tốt."

    Ngôn Phong nói: "Các ngươi trước hết trở về Thừa Viên Chức, không cần mang tình trạng của ta nói ra, hoàng đế bây giờ vẫn cho rằng ta là một kẻ sắp chết để hắn nắm làm lợi thế. Cùng với Ngọc Trúc bàn luận qua, Thảo Đường quân tạm thời để hắn tùy ý làm chủ."

    "Ngọc Trúc quân sư tài trí hơn người, chúng ta từ khi vương gia xảy ra chuyện đều do y ổn định tinh thần. Nếu không so với những người nôn nóng tính khí kia chắc chắn kéo quân làm loạn khắp nơi, chính là muốn chờ đợi vương gia. Chúng ta tin người sẽ không có chuyện, không bỏ rơi hàng vạn tướng sĩ và nhân dân ở Nam địa."

    "Đúng vậy vương gia." Thẫm Ngụy cũng đồng ý với Văn Huân nói: "Chúng ta đợi người trở về, sẵn sàng hy sinh tính mạng bắt hoàng đế trả lời cho hành động của hắn."

    Ngôn Phong không nói, hắn chỉ trầm lặng một hồi sau thì gật đầu. Phiên Vân nhìn thấy bọn họ như vậy mới hiểu ra đôi chút, lý do vì sao trước kia vương gia chịu nhiều đau khổ xác thịt như vậy vẫn muốn tiếp tục sống.

    Không chỉ vì lòng tự tôn của hắn, Ngôn Phong kiên cường như vậy là vì bên dưới hắn còn có những thuộc hạ sinh tử. Nếu hắn thật sự chết mà vẫn bị kẻ khác lợi dụng, làm điểm yếu không tồn tại đe dọa tính mạng của biết bao kẻ khác. Mạng của hắn không chỉ của riêng hắn, kiên cường như vậy cũng không trách.

    "Các ngươi trước đi khỏi, người bị Lục Nhi đuổi đi sợ rằng rất nhanh sẽ trở về. Đừng để bị phát hiện, hoàng đế có yêu cầu tất cả đều từ chối, không cần lo lắng cho ta." Ngôn Phong nói.

    Thẫm Ngụy đấu hai tay phía trước: "Tuân lệnh vương gia."

    Văn Huân luôn cảm thấy vương gia còn ở lại hoàng thành ngày nào, nguy hiểm ngày đó. Không chỉ sợ đến tính mạng Ngôn Phong, mà còn cả Thảo Đường quân và nhân dân Nam địa. Thế nhưng đã nhận lệnh từ chính vương gia hắn sẽ không làm trái. Hắn hướng Phiên Vân nói: "Lục Nhi cô nương, tại hạ lúc trước vì nóng vội mà đã mạo phạm, xin cô nương thứ lỗi."

    "Văn Huân tướng quân không cần lo, ta biết ngươi là vì lo lắng vương gia. Đổi lại là ta, cũng sẽ cẩn thận như vậy." Phiên Vân cười với hắn.

    "Vậy vương gia.. thật sự có khả năng khỏe lại, có thể như trước kia?"

    Không thể nói dối, Phiên Vân hơi cúi đầu, tỏ vẻ lúng túng: "Ta cũng không nắm chắc, chỉ có thể làm hết khả năng."

    "Không sao." Ngôn Phong nói như an ủi Lục Nhi: "So với trước đã tốt hơn nhiều."

    Phiên Vân nghe vậy thì nắm bàn tay Ngôn Phong, y nói: "Vương gia, ta nói thật với người. Thật ra khi còn nhỏ bá mẫu và biểu ca tìm được ta, họ đều theo học y lâu đời được truyền qua các thế hệ của tổ tông. Ta đã có hỏi biểu ca liệu có cách giúp người không, y nói vẫn còn phải chờ cơ thể ngươi tốt hơn sau đó tiến hành trị liệu mới biết được."

    "Thật tế thời gian qua ta chăm sóc sức khỏe người tốt hơn, người có thể nói lại cũng là nhờ vào thuốc biểu ca đưa, ta mỗi bữa cơm của ngươi đều có bỏ vào. Ta không nói chỉ là sợ ngươi khó lòng tin được một người mới quen như ta." Phiên Vân cố giải thích: "Nhưng người đã tốt hơn đúng không? Vậy nên cơ hội có thể trị khỏi là rất cao, có thể ta làm chưa tốt nhưng.."

    "Lục nhi, ta đương nhiên tin nàng." Ngôn Phong chặn lời Lục Nhi, hắn một chút hy vọng, lại hỏi: "Biểu ca của nàng.. thật sự có khả năng trị khỏi cho ta?"

    "Ta.." Phiên Vân đương nhiên nhìn thấy hy vọng trong mắt hắn, y không nói một phần cũng là sợ điều này. Giọng y cũng nhỏ hơn: "Ta nói rồi, không thể chắc chắn. Ta không muốn cho người hy vọng, sau đó lại thất vọng."

    Ngôn Phong trong mắt tràn đầy kinh hỷ, hắn nghĩ rất nhiều mình có thể trở lại như xưa, nhưng chưa từng nuôi hy vọng. Hắn chân tay không hoạt động nhưng vẫn còn đầu óc, trí tuệ này. Không thể đích thân cưỡi ngựa cầm kiếm dẫn binh, vẫn có thể làm tốt vị trí chủ vương ra lệnh bày mưu. Cho dù rơi xuống tận cùng của bờ vực cũng không khiến Ngôn Phong khuất phục.

    Thế nhưng cũng không có nghĩa hắn quên được bản thân mình, hắn đã từng dũng mãnh ra sao, cao ngạo thế nào. Một nam tử từ tướng mạo đến tài trí đều khiến kẻ khác kiên dè, nữ tử hâm mộ. Tay sức đủ sức nắm vạn quân, chân đủ sức đạp ngã hàng binh mã thế nhưng phải cam chịu ngồi sau bàn, chỉ có thể duy nhất ra lệnh chỉ huy.

    Nghe được đã có khả năng này lòng hắn làm sao không cao hứng, ngay cả hai người Văn Huân và Thẫm Ngụy tuy chưa từng nói ra nhưng cũng hiểu vương gia có nỗi khổ gì. Bọn họ không hẹn mà lập tức cúi đầu trước Phiên Vân, làm y bối rối: "Hai người làm gì vậy.. ta.. vương gia, bọn họ.."

    Văn Huân lại là người lên tiếng trước: "Lục Nhi cô nương, nếu thật sự có thể chữa trị cho vương gia, ta nguyện vị cô nương làm bất cứ việc gì."

    "Ta.. ta đã nói rồi, ta chỉ có thể làm hết sức, hơn nữa người có thể chữa trị cũng không phải ta."

    "Không cần biết kết quả ra sao." Thẫm Ngụy nói: "Ta cũng sẽ mang ơn nghĩa này của Lục Nhi cô nương."
     
  7. KhiênTiểu Nhu

    Bài viết:
    55
    Chương 16:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Vương phi, tam hoàng tử lại đến rồi."

    Thệ Ngọc tay đang vuốt bộ lông trắng mềm của một chú cún con, vẻ mặt ôn nhu lại thay đổi đến khó xem. Nàng không vội nói về tam hoàng tử, lại hỏi Lư Thương: "Đàn Lục Nhi kia thế nào, những ngày này có từng gặp mặt qua tam hoàng tử?"

    "Bẩm vương phi, không có." Lư Hương thành thật trả lời những gì mà mình biết: "Nô tỳ vẫn được báo lại hành động thường ngày của cô ta, từ sáng đến tối không ở trong phòng thì cũng là nấu nướng, giặc đồ rồi đun nước. Một hai ngày cũng lại chạy ra ngoài vài lần nhưng không có đi nơi nào khả nghi, mua một hai thứ đồ linh tinh lại trở về."

    "Chưa từng có ý định bỏ trốn sao?" Thệ Ngọc lại hỏi.

    Đây cũng là điều Lư Thương cảm thấy kỳ lạ, nói: "Đúng là nô tỳ chưa từng nghe nói qua cô ta muốn bỏ trốn, hơn nữa sống rất yên phận, không có vẻ gì bất mãn cả."

    "Không thể nào." Thệ Ngọc làm lạ: "Theo tính cách của Đàn Hương kia, thì muội muội của cô ta đáng ra cũng chẳng khác gì. Được người nuông chiều, thậm chí bao người mơ ước thành quen. Ta còn cho rằng cô ta làm bộ trước mặt mình, sau lưng còn không hiểu thấu hận bao nhiêu."

    "Vương phi nghi ngờ thân phận của Đàn Lục Nhi này sao?" Lư Thương lại nói: "Chắc là không thể giả được, nhan sắc như thế kia còn xinh đẹp hơn Đan Hương tỷ tỷ cô ta mấy phần. Nếu không phải Đàn Lục Nhi, thì cũng phải từng được nghe nói tới.."

    Nhìn thấy vương phi tức giận trừng mắt với mình, Lư Thương lập tức im miệng. Vương Phi trước kia luôn tự tin vào dung mạo của nàng, phải nói so đo từng chút một với các tiểu thư khác. Nàng làm gì, có gì cũng đều phải là thứ tốt nhất. Thế nên mới nhất quyết gả cho Nhật Minh vương gia, cũng vì vậy mà hận hắn càng sâu khi để nàng mất đi một phu quân tốt nhất bị chê cười.

    Không những vậy sau này còn xuất hiện Đàn Hương nổi trội hơn đã đủ mất mặt, bây giờ lại thêm một cái Đan Lục Nhi. Nếu Nhật Minh vương gia vẫn còn là nam tử oai phong ưu tú ngày trước, sợ rằng có một nữ tử như vậy bên cạnh hắn đã sớn bị nàng chôn xuống đáy hồ từ lâu, đừng nói tới bây giờ còn có thể sống tốt ở ngay trong vương phủ.

    Thệ Ngọc từ lúc nhìn thấy Đàn Lục Nhi thì trong lòng đã đầy ganh ghét, nàng chưa động đến cũng chẳng qua muốn khiến tam hoàng tử Duật Nghĩa, làm hắn biết Đàn Lục Nhi bây giờ đã là người của vương gia, khiến hắn không cần nhớ tới nữa.

    Duật Nghĩa hiện tại mười chín tuổi, hắn so với Ngôn Phong chỉ thua ba tuổi thế nhưng so vai vế lại thua những hai bậc. Lại dám ở phủ Nhật Minh Vương có ý muốn đòi tiểu thiếp của trưởng bối, việc này về tình về lý đều đáng chê trách.

    Thế nhưng nhiều người biết cũng chẳng có ai tỏ ra bất mãn gì, dù sao việc vương phi liên tục rước thiếp về phủ cho vương gia, kia lại toàn là nữ tử danh môn con nhà quan chức sớm đã khiến nhiều người có cái nhìn không tốt. Hơn hết tam hoàng tử lại là người hoàng đế có lòng bồi dưỡng nhất, cho dù hắn có thanh thiên bạch nhật nữ tử thích liền mang về làm thiếp cũng chẳng vấn đề.

    Duật Nghĩa trước nay tính khí có đôi phần trẻ con, thích thì làm thế thôi. Lần này hắn vì một lúc động lòng với sắc đẹp của Đàn Lục Nhi, muốn lấy nàng về làm thiếp, ai ngờ lại bị Nhật Minh vương gia đi một nước trước, trong lòng đương nhiên không phục.

    Nhìn thấy Thệ Ngọc đến chỉ tùy tiện nói một tiếng xem như đã có lễ: "Vương Phi."

    "Tam hoàng tử." Thệ Ngọc đáp lại, trong lòng vì hắn chỉ nhìn nàng một cái cũng không có tia dao động gì: "Ngươi lần này lại đến, vẫn là muốn gặp Đàn Lục Nhi?"

    Duật Nghĩa chẳng cần nhiều lời nói: "Đúng vậy, nếu Đàn Lục Nhi hiện giờ đang ở trong phủ, phiền vương phi cho nàng đến gặp ta."

    "Tam hoàng tử, người biết Đàn Lục Nhi bây giờ đã là người của vương gia. Không phải sao?"

    "Nói thì hay lắm." Duật Nghĩa hơi nhếch môi, hắn biết Nhật Minh vương phi này nhờ có phụ hoàng hắn ngấm ngầm đồng ý, khiến vương gia sống không bằng chết, nữ nhân như vậy dù hắn đối với mỹ nhân đều có lòng nhưng cũng không muốn nếm thử một lần: "Đàn Lục Nhi vì sau trở thành thiếp của Nhật Minh vương, vương phi cho rằng ta không biết sao?"

    "Bỏ ý định đó của ngươi đi." Duật Nghĩa khinh thường nói: "Ngươi cho rằng cưới nàng ta về làm thiếp của Nhật Minh vương, như thế ta không có cách nào ngoài chấp nhận. Lục Nhi không thể, ngươi vương phi chính thê lại có thể sao?"

    Thệ Ngọc mỉm cười: "Tam hoàng tử người quên rồi, hoàng thượng đã nói.. khi vương gia trút hơi thở cuối cùng đó, ta về sau sẽ lại được ban cho người."

    "Chuyện sau này ngươi có thể nói trước được sao?" Duật Nghĩa nói: "Ngươi dám chắc ta sau này sẽ đối xử tốt với mình, mà không để sau khi Lục Nhi về phủ của ta còn vinh quan hơn?"

    "Người tại sao chưa từng nghĩ đến chờ tới lúc đó, Đàn Lục Nhi kia xem cũng chẳng còn nữa."

    "Ngươi.." Nghe Thệ Ngọc nói Duật Nghĩa càng tức giận mình bị khiêu khích, hơn là tức giận vì Đàn Lục Nhi có thể vì chịu uất ức mà bỏ mạng. Hắn nắm lấy cổ tay Thệ Ngọc dùng sức cảnh cáo: "Cẩn thận, để khi rơi vào tay ta sẽ không có kết quả tốt."

    "Được, ta chờ người." Thệ Ngọc bình tĩnh nói.

    Mắt thấy tam hoàng tử đã phất áo đi mất, Lư Thương lo lắng nhìn chủ tử: "Vương phi, tam hoàng tử đối với người như vậy, về sau thật sự ở chỗ của người không phải chịu khổ sao?"

    "Tam hoàng tử này đối với nữ nhi một là thưởng thức, hai là không đoái hoài, làm gì có tâm yêu thương sủng ái hay chán ghét làm khó chứ." Thệ Ngọc xoa nhẹ cổ tay mình: "Hơn nữa ta bây giờ sống như vậy, làm vương phi của một người tàn phế còn không thể nói chuyện, không có tương lai. Bị người người chế nhạo cùng thương xót, ngươi thấy tốt lắm sao?"

    "Nô tỳ chỉ là lo lắng cho vương phi ngày sau phải chịu thiệt thòi." Lư Thương miệng không có ý tốt nói: "Người nhìn xem Đàn Lục Nhi đó, cho dù đã là tiểu thiếp của vương gia mà tam hoàng tử cũng không chết tâm. Nếu sau này thật sự có ghi hận, chỉ sợ tam hoàng tử không tính toán thì cô ta cũng chẳng bỏ qua."

    "Vương phi người xem đi, cô ta ở vương phủ chúng ta thích làm gì làm nấy. Còn dám tùy tiện mỗi ngày cõng vương gia ra bên ngoài sân nằm, không có một chút xấu hổ nào."

    "Ngươi nói cái gì?" Thệ Ngọc chặn lời nói: "Đàn Lục Nhi đưa vương gia ra khỏi phòng?"

    Lư Thương ngạc nhiên: "Vương phi không biết chuyện này sao, nô tỳ cứ cho rằng mấy a hoàn kia đã báo lại rồi."

    "Ngươi đi." Thệ Ngọc lớn tiếng: "Lôi cô ta đến cho ta."

    "V.. vâng, vương phi."

    * * *

    "Vương gia thấy sao?" Phiên Vân một tay giữ ở cùi chỏ, một tay nắm ở cổ tay của Ngôn Phong nâng lên hạ xuống: "Có còn đau chút nào không?"

    Vì đang ở bên ngoài phơi nắng hóng gió, cho dù chỉ có hai người nhưng Ngôn Phong vẫn cẩn thận không lên tiếng. Hắn lắc đầu để Lục Nhi hiểu.

    "Vậy người thử tự mình dùng sức xem." Phiên Vân thả tay ra, mấy ngày nay cánh tay của Ngôn Phong đã hoạt động lại được, thế dù có để cử động nhưng vì gân cốt bị tổn thương mà không có lực, chỉ tự đưa lên đưa xuống được đã xem như tốt rồi: "Chậm chậm thôi."

    Ngôn Phong trong lòng ấm áp, nhìn đôi con ngươi của Lục Nhi linh động di chuyển theo cánh tay hắn. Theo lời Lục Nhi nói hoàn toàn không sai, hắn không phải bị liệt toàn thân, chỉ là bị bỏ mặc thời gian quá lâu, thân thể suy yếu chờ khi được chăm sóc ăn uống ổn thỏa tự nhiên tay chân lưng eo đều có cảm giác lại.

    Chẳng qua hắn rơi xuống núi bị thương nặng vẫn là thật, tay chân cho dù có khả năng hoạt động cũng không thể cầm nắm vật gì nặng. Vẫn là phải trông chờ vào vị biểu ca kia của Lục Nhi, nếu y có cách trị hắn sẽ lại giống như trước khỏe mạnh.

    "Vương gia, tay người có thể tự do chuyển động rồi, tuy rằng khó khăn nhưng tiến triển rất tốt. Ta thấy chân nằm mãi cũng không có biện pháp, lần sau ta giúp người đi lại mấy vòng thấy thế nào?" Phiên Vân nói.

    Ngôn Phong không ngăn được mình nâng khóe môi cười, xem ra Lục Nhi còn nóng lòng hơn hắn. Vậy mà nàng cứ luôn miệng mọi việc chậm rãi, không cần cố gắng quá, thế nhưng cũng chẳng cho hắn một cơ hội nào để lười biến.

    Tâm trạng hai người vốn là đang vui vẻ, không ngờ từ xa lại thấy a hoàn Lư Thương dẫn theo hai gia nhân lạ hướng lại đây. Phiên Vân lo lắng vì không nghĩ sẽ có người đến, cố ý che khuất Ngôn Phong một chút, y mang bàn tay của hắn giấu vào bên dưới lớp chăn mỏng ý nói hắn an tâm, giả vờ vẫn còn là một con ma bệnh chết là được.

    Ngôn Phong trong lòng lúc này lại không an, việc hắn thường được Lục Nhi cõng ra ngoài sân thế này cho dù muốn giấu cũng chẳng được bao lâu. Ngay cả tình trạng của hắn có tiến triển tốt hơn cũng sẽ đến tai Thệ Ngọc, cô ta nhất định tìm Lục Nhi hỏi chuyện.

    Đúng như Ngôn Phong lo lắng, Lư Thương vừa đến sắc mặt đã chẳng có bao nhiêu tốt, cô ra lệnh: "Đi, mang cô ta đến gặp vương phi."

    "Các ngươi làm gì vậy?" Phiên Vân bị giữ hai tay kéo đi, y khó chịu nói: "Vương Phi muốn gặp, nói một tiếng ta tự đi được rồi, cần gì phải như bắt tội nhân?"

    "Ngươi có phải tội nhân hay không còn chờ vương phi nói mới biết được, kéo đi."

    Lư Thương nói thì hai gia nhân kia lại hướng cô hỏi: "Vậy còn?"

    Theo ánh mắt của họ nhìn đến vương gia sắc mặt vẫn trắng xanh, hai mắt nhắm nằm trên ghế dài được trải đệm bông như xác chết đó. Lư Thương trong lòng thầm xem thường mới nói: "Không phải đều là cô ta mang người ra sao, cứ để nằm đây là được rồi. Đi thôi, đừng để Vương Phi đợi lâu."

    Ngôn Phong nghe tiếng bước chân nhiều người rời đi, bàn tay vừa rồi được Lục Nhi giấu vào trong chăn siết lấy y phục. Hắn nghiến răng kiềm chế để bản thân không mất kiểm soát, bây giờ hắn cho dù hét lên tức giận, ngoài để việc mình có thể nói lộ ra liệu rằng còn có tác dụng nào khác sao?
     
  8. KhiênTiểu Nhu

    Bài viết:
    55
    Chương 17:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Quỳ xuống cho ta."

    Phiên Vân bị kéo đến một lư đình nhỏ, thường được dùng để hóng mát của vương phủ. Vừa đến trước mặt vương phi đã bị ép quỳ xuống, y trong lòng sợ hãi vương phi có khi nào phát hiện ra điều gì, thế nhưng bên ngoài vẫn phải giữ bình tĩnh: "Vương phi không biết gọi Lục Nhi đến có việc gì?"

    "Ngươi còn không biết ta vì cái gì mà mang ngươi lại đây?" Thệ Ngọc nói.

    Phiên Vân lưng cúi thật sâu: "Lục Nhi ngu dốt, xin vương phi chỉ dạy."

    Thệ Ngọc trầm mặt không trả lời, nàng nhìn sang Lư Thương ra lệnh nàng nói. Lư Thương cao giọng: "Ngươi còn giả vờ không biết mình làm ra cái gì, ngươi tự ý kéo vương gia cơ thể không tốt ra ngoài chịu nắng gió, bao nhiêu người nhìn thấy còn muốn chối."

    "Việc đó?" Phiên Vân lúc này thở ra nhẹ nhõm, y còn sợ rằng việc hai vị kia đêm hôm vào phủ qua hết bao nhiêu ngày mà vẫn còn bị lộ.

    Vương Phi Thệ Ngọc nói: "Cưới ngươi về làm thiếp cho vương gia, để ngươi hầu hạ người là uất ức lắm sao? Còn dám khiến vương gia một thân tàn tật lôi kéo ra khỏi phòng, ngươi nói có phải muốn hại chết người?"

    "Lục Nhi không có, xin vương phi làm chủ."

    "Còn dám xin ta làm chủ cho ngươi?" Thệ Ngọc lớn tiếng: "Vương gia phế nhân không có nghĩa một tiểu thiếp hèn mọn như ngươi được quyền khinh thường, vương gia sắp chết cũng không đến ngươi sỉ nhục."

    Phiên Vân cúi đầu nên cũng không tránh nét khó xem trên gương mặt mình, vương phi một câu nói vương gia phế nhân, một câu lại nói hắn là kẻ sắp chết. Đây là vừa có thể hả giận vương gia, vừa có lý do để bắt tội y sao?

    "Ngươi nói bản thân có ý đồ gì? Muốn vương gia nhanh chóng mất mạng, sớm ngày có thể ờ bên cạnh tam hoàng tử ta nói đúng chứ?"

    Phiên Vân trợn hai mắt, vương phi đây là đang vì cái gì mới tức giận tìm chỗ xả vậy? Y hơi ngẩng đầu, nhìn dáng vẻ tức giận đỏ mặt của vương phi thì hiểu ra nguyên nhân chắc là vì tam hoàng tử, nàng ta tâm tư cũng không nhỏ, đã là vương phi còn tơ tưởng tới tam hoàng tử sao?

    "Lục Nhi chỉ là muốn để vương gia ra ngoài hóng chút gió, ta cũng không làm ra việc gì lớn. Đúng như lời vương phi, ta luôn hầu hạ vương gia, tự thấy mình không có làm gì.."

    "Bốp" Một tiếng trên mặt Phiên Vân đã cảm thấy đau rát nhức nhối, y choáng đến suýt nữa thì té ngã xuống nền gạch lạnh. Phiên Vân chỉ là đột nhiên đối với vương phi cảm thấy chán ghét mới cả gan nói, không ngờ tạo cơ hội cho nàng ta xả cơn giận. Vẫn chưa lấy lại tinh thần đã nhận thêm một tát bên mặt còn lại.

    "Ngươi còn dám chối tội.. chỉ là một nha đầu không thân phận cũng dám trước mặt ta nhiều lời?" Thệ Ngọc lại giơ tay tát thêm một cái, nàng vì tam hoàng tử tức giận đã lâu bây giờ có Đàn Lục Nhi trút giận cũng không muốn nhân từ. Lại dùng hết sức đánh thêm một lần nữa.

    Phiên Vân ăn đến cái tát thứ năm thì không quỳ vững được nữa, ngã xuống một bên. Mặt y vừa nóng vừa đau, răng đập mạnh làm trong miệng bị thương khiến có vết máu chảy ra khóe môi. Cả trên hai bờ má cũng chảy máu vì Thệ Ngọc ra tay còn cố ý để móng tay cào trên mặt y.

    Mặt sưng đỏ chảy máu, dung mạo xinh đẹp bị bị đánh đến như vậy, đầu óc cũng choáng váng. Phiên Vân vậy mà một tiếng cũng không kêu, y lại quỳ lại cho đúng mà cúi đầu nói: "Xin vương phi bớt giận, đều là Lục Nhi không hiểu chuyện, ta vì không thể chịu đựng phải hầu hạ vương gia.. Lục Nhi xin vương phi thứ tội."

    Lư Thương lúc này cũng còn không nỡ nhìn tiểu cô nương kia, tuy chỉ năm bạc tai nhưng vương phi từ đầu đã muốn tìm chỗ trút giận, tay đeo nhẫn ngọc thạch cứng ngắt. Hưởng hết năm cái tát này mà vẫn có thể quỳ ở đó chịu tội, đúng là không thể xem thường.

    "Xem như ngươi vẫn còn biết nhận lỗi." Thệ Ngọc hả được giận, nàng xoa xoa hai bàn tay mang nhẫn ngọc thạch của mình, ở đầu móng tay còn có vết máu đỏ lưu lại mà mỉm cười: "Cho dù vương gia có phải chết, cũng còn chưa đến lượt ngươi ra tay. Hiểu chuyện thì an phận cho ta, nếu không cho dù là tam hoàng tử cũng không cứu được ngươi."

    Phiên Vân trách mình vừa rồi nhất thời lỡ lời, không phải vì chọc giận vương phi mà là vì làm lộ chuyện. Chỉ sợ vương phi biết được y chăm sóc tốt vương gia chứ không phải như ý nàng bỏ mặc hắn, lại biết để vương gia ra ngoài là muốn tốt cho sức khỏe chứ không phải muốn hại hắn. Chỉ sợ nếu nàng biết được, chắc chắn không cho y ở lại Tư Duyệt Thâm viện chăm sóc Ngôn Phong nữa.

    Rất may mấy cái tát này của vương phi giúp y kịp nhận ra, Phiên Vân lên tiếng, trong âm giọng còn có sự run rẩy: "Vương Phi chỉ dạy rất phải, Lục Nhi không dám có ý nghĩ sai trái nữa."

    "Thức thời là tốt." Nghe ra Đàn Lục Nhi sợ hãi, vương phi trong lòng càng dễ chịu. Nàng đứng lên, trước khi đi còn nói: "Tiếp tục quỳ ở đó cho ta, không có sự cho phép không cho đứng lên."

    "Lục Nhi hiểu rõ."

    Vương Phi là muốn xả cơn tức giận, có được lý do liền lôi người đến đánh mà chẳng cần tranh luận gì nhiều, đánh xong dễ chịu rồi thì đi mất. Phiên Vân quỳ ở trong lư đình, mặt vừa đau vừa nóng rát nhưng cái y quan tâm bây giờ không phải là mình bao lâu mới được tha, mà là vương gia lúc trưa còn chưa có ăn cơm.

    Không may là lúc sáng Phiên Vân chỉ nấu một ít cháo hành vì vương gia muốn ăn, định là buổi trưa sẽ làm lại mấy thứ khác. Vương gia không có y thì lại phải ăn loại đồ ăn do hai a hoàn kia nấu, nói thật loại đồ ăn đó y không thể ăn được thêm lần hai, vậy mà vương gia lại phải ăn những ba năm.

    Phiên Vân thành thật quỳ ở đó bị a hoàn gia nhân đi qua đi lại chỉ trỏ bàn tán, bản thân lại cứ nghĩ trở về nên nấu cho vương gia cái gì ăn để hắn đỡ khổ một chút. Ăn loại kia xong sợ hắn lại mất khẩu vị, mấy ngày lười ăn cơ thể lại tệ hơn. Quỳ như vậy quỳ cho đến mặt trời xuống núi, gió mỗi lúc mạnh hơn rồi mưa lớn cũng không báo trước mà đổ xuống như thác.

    Phiên Vân tay xoa hai đầu gối tê cứng, y nhích vào trong một chút để tránh bị mưa tạc trúng. Tuy vậy nhưng gió mưa không ngừng, đôi khi còn có tiếng sấm lớn làm y không khỏi giật mình run lên. Trời cũng đã bắt đầu tối đen, Phiên Vân cho dù thế nào cũng chỉ mới mười lăm tuổi đương nhiên phải biết sợ.

    Đến khi cả người Phiên Vân tê cứng rét lạnh mới thấy a hoàn Lư Thương kia đến, cô nhìn y lạnh nhạt nói: "Vương Phi tâm địa nhân từ, thấy ngươi chịu phạt cũng đủ rồi nên có mấy lời muốn ngươi nghe cho rõ."

    "Phiền.. vương phi dạy bảo." Phiên Vân nói, y chỉ mong nhanh được trở về tắm nước nóng một lần.

    "Ngươi không cần biết trước kia có cùng tam hoàng tử ước hẹn cái gì, cũng nên hiểu chuyện một chút, đừng cùng vương phi khiến tức giận. Ngươi hiểu, vương phi ngày sau cũng sẽ không để ngươi chịu thiệt, khi vương gia không còn cũng đồng ý cho ngươi có một cái danh phận nhỏ nhoi ở chỗ tam hoàng tử."

    Phiên Vân nghe mấy lời này đúng là vào tai không lọt, bàn tay xoa đầu gối siết lại: "Ý của vương phi, sau khi vương gia qua đời rồi.. còn có thể chấp nhận cùng ta.. lại cùng thân phận chính thê tiếu thiếp thờ thêm một vị phu quân? Những lời như vậy.."

    "Ngươi không phải cũng chỉ mong chờ ngày đó thôi hay sao? Ta khuyên ngươi thất thời một chút."

    "Lục Nhi.. đã hiểu." Phiên Vân nói nhưng răng cứ muốn cắn mạnh không hé lời, vương gia vẫn còn sống đó nhưng vương phi từ sớm đã có loại ý nghĩ thế này. Nếu Vương gia biết được, người có bao nhiêu thất vọng và đau khổ đây?

    Phiên Vân được cho phép mới khó khăn bước từng bước một trở về Tư Duyệt Thâm, chân vừa đau cả người vừa lạnh bị mưa làm ướt từ trên xuống dưới. Trở về tưởng rằng sẽ thấy vương gia nằm trên giường chờ mình làm cơm cho, không ngờ vừa đến trong sân thì cả cả chân tê đau cũng vật vã chạy đến: "Vương gia?"

    Trời mưa tầm tã không ngớt, cả sân cũng bị nước ngập lên vậy mà vương gia lại nằm sấp trên đất lạnh. Phiên Vân hoảng sợ đỡ hắn lên: "Vương gia người tại sao lại ở đây, vương gia?"

    "Lục Nhi." Ngôn Phong nghe được tiếng của Đàn Lục Nhi thì mở mắt ra, hắn chậm cầm lấy tay nàng: "Không.. sao chứ?"

    "Vương gia, ta không sao." Phiên Vân sợ đến lúng túng tay chân không biết làm sao, y nhìn xung quanh đều tối đen không có ai khác: "Người đâu, người đâu cả rồi?"

    "Lục Nhi.. mặt của ngươi.."

    "Không sao, vương gia đừng lo, để ta cõng người vào trong." Phiên Vân tay chân đều loạn, y giữ Ngôn Phong ngồi vững cũng dịch thân người đến phía trước hắn, kéo cánh tay hắn vác qua vai mình: "Ngươi cố chịu một lúc."

    Phiên Vân bình thường cõng Ngôn Phong ra vào cũng đủ nặng, bây giờ chân và đầu gối đều đau, vừa cõng hắn đi được mấy bước đã ngã nhào ra phía trước. Hai người thê thảm bò trên sân ngập nước dưới trời mưa lớn, cũng may Ngôn Phong nằm trên lưng y nên khi té cũng chỉ có Phiên Vân chịu đau.

    Lại vất vã đứng dậy lê từng bước vào phòng, bên trong cũng tối đen như mực. Phiên Vân đụng tới đụng lui đồ vật trong phòng mấy lần mới có thể để người nằm lên giường. Đến khi thắp được nến lên y lập tức chạy trở về nhìn Ngôn Phong.

    Hắn y phục bận chính là lúc trưa khi y đi, thế nhưng khủy tay, đầu gối y phục đều rách còn có lộ ra một ít màu đỏ. Vừa rồi lúc bên ngoài không chú ý, nhưng vương gia từ chỗ hắn nằm hóng gió lúc trưa cách một đoạn khá xa về phía cửa.

    Ngôn Phong chờ mãi vẫn không thấy Lục Nhi quay lại, đến lúc trời đổ mưa to cũng vẫn nằm đó chịu ướt. Hắn trong lòng không thể nhịn được mới lăn người ngã xuống đất, cho dù đôi chân không thể đi, dù tay hắn chỉ có một chút sức lực, thế nhưng cũng đủ kéo lê cơ thể đi tìm nàng. Cho dù biết bản thân bây giờ không thể làm được gì, nhưng hắn lại không thể chỉ ngồi im đó mà chờ đợi.

    Cho dù thật nhanh muốn chạy đến bên nàng nhưng chỉ có khả năng lếch trên nền đất, thậm chí chỉ được một đoạn thì cơ thể vô dụng này không còn chút sức nữa. Cứ như vậy nằm trên sân ngập đầy nước, hắn tự nghĩ nếu như Lục Nhi không quay lại, hắn có phải cũng như vậy mãi mãi nằm ở chỗ này. Cũng giống như khi nàng chưa đến vương phủ, hắn vẫn sẽ là một phế nhân chỉ có thể nằm một chỗ chờ chết?
     
  9. KhiênTiểu Nhu

    Bài viết:
    55
    Chương 18:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngôn Phong từ lúc được y cõng lên đã bất tỉnh rồi, Phiên Vân giúp hắn thay một bộ y phục khác cũng cẩn thận không động đến mấy chỗ trầy xước ở chân và tay khủy tay hắn. Còn chưa lo đến cho mình thì đã xoa tay chân lạnh ngắt của hắn, xoa một hồi cũng đắp cho hắn hai cái chăn dày rồi chạy đi đun nước nóng.

    Không ngờ đến lúc quay về phòng đã nhận ra Ngôn Phong không đúng, hắn lúc đưa từ bên ngoài vào tay chân mặt đều lạnh ngắt, vậy mà bây giờ mặt lại đỏ bừng cả hơi thở cũng nóng hơn.

    Nhận thấy không ổn, Phiên Vân lại chạy đến tây phòng gọi lớn: "Các ngươi mau ra đây, vương gia bệnh rồi."

    "Có nghe ta nói không, mau đi gọi đại phu."

    Phiên Vân cứ ở đó lớn tiếng khiến hai a hoàn muốn mặc kệ cũng không được, họ đi ra khó chịu nói: "Vương gia bệnh cô gọi chúng ta làm gì?"

    "Đại phu, nhanh giúp ta đi gọi đại phu." Phiên Vân nóng vội kéo tay a hoàn: "Ta còn phải nhìn vương gia, đi gọi đại phu giúp ta."

    "Buông ra đi." A hoàn kia khó chịu đẩy tay Phiên Vân ra: "Vương gia bệnh thì liên quan gì đến bọn ta, cô hại chúng ta hôm nay bị mắng vẫn chưa thấy đủ sao?"

    "Đúng vậy, trước nay công việc của bọn ta chỉ là lấy thức ăn rồi nấu cơm. Mấy thứ khác vương phi đã nói đều do tiểu thiếp của vương gia làm, cô tự mình nghĩ cách đi, đừng có làm phiền chúng ta." Hai a hoàn thay nhau nói xong thì trở vào phòng đóng cửa lại.

    Thấy cửa đóng trước mặt mình Phiên Vân tức giận nhưng lại không thể làm gì, y chạy vào trong phòng, dùng tay sờ lên trán vương gia lại thấy hắn nóng hơn vừa rồi. Không còn cách nào khác, y nắm lấy bàn tay Ngôn Phong nói: "Vương gia, ngươi nằm nghỉ ngơi đừng cố di chuyển nhé. Ta đi mời đại phu, lập tức trở về ngay."

    Ngôn Phong mơ màng có thể nghe hiểu Đàn Lục Nhi nói gì, thế nhưng hắn không muốn bàn tay kia buông ra cũng chẳng có sức mà giữ lại, nhìn thấy mờ ảo thân ảnh nàng đi khỏi xong thì hoàn toàn thiếp đi.

    Phiên Vân chạy ra khỏi phủ cũng không có người ngăn cản, dù sao đối với y mỗi khi ra vào phủ có chuyện gì, mấy vị huynh đệ gác cổng cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

    "Mở cửa đi, mở cửa.. làm ơn cứu người đi."

    "Rầm rầm.." Phiên Vân chạy trên con đường vắng bóng người giữa trời đêm mưa, đập từng cánh cửa có treo bản y quán cầu xin: "Đại phu làm ơn mở cửa đi, có người bị bệnh.. mở cửa đi."

    Trời đã khuya nên hầu hết các nơi đều đã cửa đóng kính, các đại phu ban đêm có bệnh nhân đến gọi cửa xin trị bệnh cũng không phải lạ. Nhưng vì đêm nay trời mưa lớn, bọn họ đều không muốn chữa bệnh gì thế nên đều giả vờ như không nghe thấy. Cứ như vậy nằm trong chăn xem như tiếng kêu xin bên ngoài là tiếng mưa lớn ồn ào.

    Phiên Vân chạy hết con đường này lại đến con đường khác, may mắn nhìn thấy một y quán mà ông chủ vẫn còn kéo cửa gỗ chưa kịp đóng hết, y vội vàng chạy lại đó dùng tay chặn trên thành cửa: "Đại phu."

    "Đây.. cô nương này có việc gì sao?" Lão đại phu đột nhiên bị một tiểu cô nương chặn lại không cho mình đóng cửa, nhìn nàng ta mặt vừa sưng lại còn có vết thương, cả người lại ướt từ trên xuống dưới mới hỏi: "Cô nương muốn xem bệnh sao?"

    "Đúng.. không." Phiên Vân gật đầu lại lắc đầu: "Là phu quân của ta muốn xem bệnh, xin đại phu cùng ta đi.. xem bệnh cho huynh ấy có được không?"

    "Cái này.." Đại phu nghĩ mình vẫn chưa kịp đóng cửa, xem bệnh cho cô nương này cũng không sao. Nhưng lão nhìn trời mưa lớn bên ngoài không chịu dứt, cảm thấy có chút phiền nói: "Việc này chắc ta không thể giúp, đêm đã khuya lắm rồi, cô nương hay là ngày mai hãy quay lại đi được không?"

    Mắt thấy lão đại phu lại muốn bước vào trong đóng cửa lại, đã chạy khắp nơi rồi, đây cũng có thể hy vọng vào vị đại phu này. Phiên Vân vội quỳ xuống: "Đại phu, ta cầu xin người, phu quân của ta không chờ được đến ngày mai đâu. Huynh ấy thân thể mấy năm này đã không tốt, bây giờ dầm mưa mấy canh giờ mà đổ bệnh.. ta cầu xin người."

    "Cô.. cô nương làm vậy.. ta cũng không có cách đâu." Lão đại phu muốn đỡ nàng đứng lên: "Cô mau đứng lên đi, đừng làm khó ta."

    "Đại phu, người cùng ta xem bệnh cho phu quân của ta đi, ân nghĩa của đại phu ta cả đời không quên." Phiên Vân liên tục dập đầu xuống.

    Lão đại phu tuy nhìn nàng như vậy trong lòng cũng mềm xuống phần nào, nhưng bây giờ không những trời đã khuya mà mưa cũng chẳng có dấu hiệu sẽ ngừng lại.

    Lão đang phân vân không biết nên làm sao thì trên đường một cỗ xe ngựa chạy ngang qua, đến trước cửa tiệm chỗ bọn họ thì ngừng lại. Người đánh xe đội một chiếc mũ rơm rộng nói: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

    "Đây.. vị cô nương này cầu ta đi trị bệnh cho phu quân nàng." Lão đại phu cũng không biết lai lịch người đến là ai, nghe hỏi cũng trả lời cho qua.

    Tên đánh xe lại nói: "Vậy tại sao còn không trị bệnh, để cô ta quỳ ở đó làm gì, ông không muốn cứu người sao?"

    Lão đại phu khó xử nói: "Ta không phải không muốn cứu người, nhưng phu quân cô ấy không có ở đây. Ngươi xem trời đã khuya đến như vậy rồi, cũng còn mưa lớn, bây giờ ra ngoài trị bệnh đến lúc về phải là khi nào. Ta tuổi cũng đã cao, là đại phu cũng không thoát được tuổi già."

    "Ta cầu xin đại phu." Không đợi cho tên đánh xe nói gì, Phiên Vân lại bám lấy góc y phục lão đại phu mà cúi lạy: "Ta biết mình khiến đại phu khó xử, nhưng ta cũng không còn cách nào khác. Xin người theo ta xem bệnh, cứu lấy phu quân của ta đi."

    "Ta.. ta.. cái này."

    "Thất tử." Bên trong cỗ xe lúc này có tiếng nam nhân phát ra.

    Tên đánh xe ngựa nãy giờ vẫn ngồi im nghe gọi thì lập tức nhảy xuống, hắn đi lấy một cái ô mở ra đợi người từ bên trong xe ra ngoài đi xuống.

    Chắc vì động tĩnh của hai người này bất ngờ nên cả lão đại phu và Phiên Vân đều chú ý đến, nam tử trên xe bận y phục màu xanh dương bên ngoài còn khoác một lớp áo choàng màu nâu tím. Gương mặt hắn cũng coi tuấn tú, xem ra hắn là công tử quý nhân thân phận cao quý.

    Phiên Vân lại không có tâm tình thưởng thức phong thái của người đến, chỉ im lặng chờ đợi nhìn hắn, hy vọng hắn có thể thay mình nói vài lời. Chắc là nếu từ vị công tử này nói, không biết chừng lão đại phu sẽ chịu đồng ý đi cùng với y để xem bệnh.

    Nam tử nhìn tiểu cô nương quỳ trên đất, gương mặt cho dù đang bị thương cũng không thể che giấu dung mạo xinh đẹp tựa thiên tiên kia. Đôi mắt nàng nhìn hắn như cầu mong sự giúp đỡ, trông vừa muốn khiến kẻ khác đau lòng, thương tiếc không thể không giúp.

    Cởi đi lớp áo choàng của mình, nam tử khoác lên người tiểu cô nương yếu đuối đang lạnh run. Đỡ nàng đứng lên, hắn nhìn vị đại phu nói: "Ngươi học y cứu người, nhưng có phải đã quên mất thế nào là lương tâm của một vị đại phu?"

    "Ta.." Lão đại phu còn chưa biết nên nói thế nào thì tên đánh ngựa kia ghé vào tai hắn, sắc mặt của ông ta liền thay đổi muốn loạng choạng thì được tên kia đỡ lấy.

    Nam nhân công tử lại nói: "Cứu người không thể chậm trễ, ngươi lập tức lấy thứ cần lấy cùng ta đi."

    "Vâng.. ta.. ta lập tức đi chuẩn bị ngay."

    Nhìn lão đại phu hấp tấp chạy vào trong, Phiên Vân còn không biết lời của người này sẽ hiệu quả như vậy. Trong lòng vui mừng mà không kiềm nỗi nước mắt, đang muốn cảm tạ thì đã nghe hắn nói: "Cô nương đừng lo lắng, đợi một lát dùng xe của ta đi."

    "Việc này.." Phiên Vân bối rối, phát hiện từ lúc hắn đỡ mình đứng lên thì tay trên vai y cũng không có bỏ ra. Phiên Vân tránh qua một chút mới nói: "Lục Nhi cảm tạ công tử, nếu không có công tử giúp đỡ chỉ sợ ta có quỳ ở đây thêm nữa cũng không thể làm được gì."

    "Lục Nhi?" Nam nhân từ cảm giác hụt hẫng vì bị tránh đi, trên mặt bây giờ lại chuyển thành có chút ngạc nhiên: "Tên của cô nương là Lục Nhi?"

    "Đúng vậy." Phiên Vân cảm thấy hắn có biểu hiện lạ, nhưng lúc này y trong đầu đều đang lo lắng cho Ngôn Phong, thế nên không có tâm tư suy nghĩ đến thân phận giả này của mình với người kia có gì rắc rối.

    Nam Nhân tuy rằng ngạc nhiên một lúc nhưng sau đó lại trở về bình thường, hắn ân cần hỏi: "Người bệnh là phu quân của cô sao, vậy còn gương mặt của cô."

    "Không có gì." Tay nam nhân đã không ý tứ muốn chạm đến trên mặt rồi, Phiên Vân vì là nam nhân nên cũng không nghĩ đến việc làm này sai ở đâu. Y chỉ xoay đầu tránh đi thì vô tình cũng sượt qua ngón tay hắn nói: "Chỉ là việc nhà mà thôi."

    Nam nhân nhìn ngón tay mình, dùng ngón cái xoa xoa nhẹ một chút rồi hạ tay xuống. Hắn hỏi: "Là phu quân của cô nương làm sao?"

    "Không phải." Phiên Vân vội sửa lời: "Phu quân của ta rất tốt, làm sao có thể.."

    "Ra vậy." Hắn xem như mất mát nói.

    Lúc đại phu ra đến thì ba người lại chen trên một cỗ xe, rất may là xe này đủ lớn nên ba người ngồi vẫn có thể giữ được khoảng trống. Phiên Vân y phục đều ướt nên cố ý ép vào một góc sợ làm ảnh hưởng người khác, vị công tử kia lại cứ nhìn y mãi không chịu đổi hướng.

    Phiên Vân bây giờ đương nhiên cũng nhận ra hắn đối với mình hình như có nghi ngờ gì đó, thế nhưng vương gia đang bệnh cần đại phu chữa trị càng sớm càng tốt, thế nên y cũng chẳng muốn lo đến thân phận mình bị lộ hay không lên xe đã bảo chạy thẳng đến Nhật Minh vương phủ.

    Công tử từ lúc nghe tên "Lục Nhi" trong lòng đã cảm thấy kỳ quái, đến khi nghe từ chính miệng nhỏ của nàng nói đến vương phủ thì đã đoán ra hết tám chín phần. Chẳng qua hắn không nói ra điều gì, làm như không biết cứ như vậy hộ tống "Lục Nhi" về đến trước cửa.

    Chờ khi tiểu cô nương và đại phu cùng nhau vào phủ rồi tên đánh xe lúc này mới lên tiếng, giọng nghi hoặc nói: "Tam hoàng tử, vị cô nương này thân phận ra sao, phu quân cô ta là người của Nhật Minh vương phủ sao?"

    "Ngươi không cần biết nhiều làm gì, đi thôi." Duật Nghĩa ra lệnh xong lại suy nghĩ không ít, hắn cho rằng ngày mai phải đến phủ thượng thư một chuyến. Hỏi vị phu nhân Đàn Hương của Kim Tử Lân kia xem đây là chuyện như thế nào.
     
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng mười 2020
  10. KhiênTiểu Nhu

    Bài viết:
    55
    Chương 19:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngôn Phong lúc tỉnh lại không biết là thời gian nào, hắn bên tai vẫn còn nghe thấy tiếng mưa rơi. Cổ họng khô nóng, đầu cũng cảm thấy choáng. Hắn cử động ngón tay mới phát hiện tay mình đang bị người khác nắm lấy.

    Nhìn Đàn Lục Nhi đầu gục bên giường mơ màng buồn ngủ nhưng vẫn cố mắt nhắm mắt mở, nàng không có nhận ra hắn tỉnh, tay vẫn cứ vừa xoay vừa xoa ngón tay hắn. Ngôn Phong đảo mắt nhìn thấy chậu nước có khăn bên trong, còn cả khăn ngay ngắn đặt trên trán mình.

    Lại liếc mắt trở về trên gương mặt Lục Nhi, trên gương mặt xinh đẹp sưng đỏ còn xuất hiện thêm vết thương do bị cào không thích hợp. Ngôn Phong trầm tư, trong lòng mỗi lúc một lạnh. Thấy nàng mi mắt gắng gượng đã muốn khép lại, hắn khẽ gọi: "Lục Nhi."

    "Vương gia?" Phiên Vân đang gật gù buồn ngủ, nghe thấy Ngôn Phong gọi liền giật mình tỉnh, y lo lắng nhìn hắn: "Người đau đầu đúng không? Đại phu đã đến khám rồi, người bị lạnh quá lâu thêm sức khỏe vốn đã không tốt mới phát sốt. Nghỉ ngơi uống thuốc sẽ nhanh khỏe thôi."

    "Ừm." Ngôn Phong mỉm cười, giọng nói khô có chút khàn: "Lục nhi, ta khát, giúp ta lấy nước đi."

    "Được, vương gia đợi một lát." Phiên Vân đến bàn rót nước mang lại, định sẽ đưa đến miệng giúp hắn uống nhưng không nghĩ đến hắn lại không chịu mở miệng: "Vương gia?"

    "Lục Nhi, giúp ta ngồi dậy đi." Ngôn Phong nói: "Ta tự mình uống."

    "Nhưng.."

    "Không sao đâu." Không đợi Lục Nhi nói gì, hắn lên tiếng.

    Phiên Vân kỳ lạ nhìn Ngôn Phong, nhưng hắn hình như rất nghiêm túc nói. Y đành trước đặt ly nước lên ghế sau đó đỡ hắn dậy, ngồi phía sau để hắn tựa vào. Phiên Vân lúc này mới một tay cầm ly nước đặt vào tay Ngôn Phong: "Từ từ thôi, đổ cũng không sao, ta sẽ lại rót ly khác cho người."

    Ngôn Phong không nói, hắn tiếp nhận ly nước Lục Nhi đặt vào tay mình. Tay run nhẹ khiến nước trong ly có rơi ra ngoài một vài giọt nhỏ, thế nhưng Ngôn Phong vẫn có khả năng đưa đến miệng tự mình uống.

    Phiên Vân lấy lại ly trên tay hắn, lại giúp Ngôn Phong nằm xuống. Trước thay đi khăn trên trán Ngôn Phong sau đó chèn lại chăn cho hắn: "Vương gia có đói hay không, ta vừa rồi không có thời gian nấu nướng cái gì, người bệnh cũng chỉ nên ăn cháo thôi, cháo hôm nay nấu vẫn còn chút ít, để ta.."

    "Không cần đâu." Ngôn Phong nhìn Lục Nhi: "Ta không đói, rất buồn ngủ. Lục nhi, nàng cũng lên giường ngủ đi. Với lại ta chỉ muốn ăn cháo mới, sáng mai dậy sớm nấu là được rồi."

    "À.. vậy được, vương gia ngủ sáng dậy rồi nhất định đã nấu cháo chờ người ăn." Phiên Vân cười nói với hắn, y cởi giày lại trèo lên giường bò vào chỗ của mình ngủ.

    Hai người từ hôm đó cũng không ai hỏi chuyện gì xảy ra, cả Ngôn Phong và Phiên Vân đều biết đối phương phải chịu những gì. Cố gắng qua hết những thời gian này, Phiên Vân chỉ có thể làm hết những gì có thể như trước.

    Chỉ có Ngôn Phong mỗi ngày hôm nay đều phấn đấu hơn hôm qua, hắn không những đều đặn tập luyện cử động cánh tay còn lén khi Phiên Vân đi khỏi mà tập nhiều hơn nữa, không chỉ tay mà đôi chân cũng có triển biến tốt.

    Qua một tháng sau thấy chân của Ngôn Phong đã có khả năng tự cử động, Phiên Vân vui mừng thấy rõ. Y mấy ngày suy nghĩ vẽ ra được hình dáng một cây gậy ba chân, hôm này muốn đến chỗ ngũ lão ông muốn nhờ thử xem có thể làm ra được hay không.

    Lúc trở về thì nhìn thấy trên đường có người bán bánh bột chiên mùi rất thơm, bất quá người mua đông nên phải chen chúc một chút, chỉ là lúc mua được bánh rồi quay đầu lại chẳng thấy mấy vị đại ca hay theo sau mình nữa: "Người đâu rồi?"

    Phiên Vân loay hoay một hồi nhìn tới lui mà vẫn không thấy họ, sợ lại bị lạc mất còn có thể bị nghi ngờ y bỏ trốn thì thế nào. Phiên Vân nghĩ vậy nên muốn nhanh chóng trở về phủ, chỉ là đi chưa được bao nhiêu đã bị một chiếc xe ngựa chặn ngang đường. Xe ngựa này y đã từng ngồi qua nên không lạ có thể nhận ra, y cũng đương nhiên biết chủ nhân của nó là ai luôn rồi.

    Duật Nghĩa từ trong xe ngựa đi xuống, hắn nhìn Phiên Vân mỉm cười: "Lục Nhi cô nương, trùng hợp lại gặp rồi."

    "Trùng hợp thật sao?" Phiên Vân mang mạng che mặt nên không thể nhìn thấy y có phần cảnh giác: "Tam hoàng tử không phải là cố ý hay sao, là ta hiểu nhầm?"

    "Ngươi không hiểu nhầm." Phiên Vân đã gọi hắn tam hoàng tử thì hai người cũng không cần làm như không biết nữa, Duật Nghĩa vẫn giữ nụ cười với y nói: "Phiên Vân không phải lần trước đối với ta còn tỏ ra biết ơn, sao bây giờ lại như đang đứng trước hổ dữ? Lý nào sau khi không cần sự giúp đỡ nữa, ân tình kia cũng không cần phải tính?"

    Phiên Vân không phải muốn trở mặt, chẳng qua đây là tam hoàng tử là nhi tử của hoàng đế. Y đêm hôm đó vì lo lắng cho Ngôn Phong nên không thể lập tức nhận ra, nhưng ngày hôm sau suy nghĩ lại người nghe đến tên Lục Nhi lại có phản ứng đó, nên là người phải quen biết Lục Nhi, nhiều khả năng chính là tam hoàng tử.

    Hắn biết thân phận của y rồi cũng có thể vì Đan Lục Nhi mà tha cho y, nhưng nếu biết sức khỏe của vương gia đang phục hồi rất tốt, chỉ sợ vương gia gặp nguy hiểm: "Phiên Vân không quên người đã giúp đỡ, chỉ là thân phận ta lúc này bị người biết rồi, cảm thấy có chút hoảng sợ."

    "Ngươi là người thân của Lục Nhi, ta đương nhiên sẽ không để chuyện này bị người ngoài phát hiện, an tâm." Duật Nghĩa nói.

    "Đa tạ tam hoàng tử."

    Hắn lại nói: "Lục Nhi hiện đang ở Khuynh Dương phủ của ta."

    "Ở phụ của người?" Phiên Vân ngạc nhiên: "Nhưng lại sao.. tỷ ấy không phải nên ở Tề An huyện. Biết rõ chúng ta đang trong hoàn cảnh nào mà vẫn đến hoàng thành?"

    "Không phải ta." Thấy ánh mắt Phiên Vân nhìn mình có vẻ nghi ngờ, Duật Nghĩa lên tiếng giải thích: "Khi gặp ngươi sau hôm đó ta đã đến thượng thư phủ hỏi qua Kim thiếu phu nhân, khi đó biết Đàn gia các ngươi có chuyện gì. Nhưng ta vốn chưa kịp đến Tề An huyện thì nàng ta đã xuất hiện ở hoàng thành rồi, ta không có đưa nàng đến."

    Phiên Vân trong lòng hoang mang, y không rõ phụ thân nghĩ gì lại để Lục Nhi chạy đến hoàng thành, nếu thân phận của họ bại lộ thì toàn gia đều chịu chung số phận. Y chỉ cần thêm thời gian hơn hai tháng nữa thôi, một khi vương gia ly khai được hoàng thành cũng không cần thân phận giả này nữa.

    "Ngươi không cần lo lắng, nàng ta hiện đã được ta giữ lại trong phủ, sẽ không làm ra việc gì ngu ngốc."

    Phiên Vân làm lạ nhìn tam hoàng tử, hắn nói như vậy là thật sự muốn giúp y sao? Cũng đúng, tam hoàng tử vì Lục Nhi bị gả làm thiếp cho vương gia mà không phục, liên tục đến vương phủ đòi người. Bây giờ biết không phải người mình yêu bị gả, còn có thể ngày đêm bên nhau, hắn làm sao có thể để bị lộ chuyện. Y nghĩ có chút an tâm, tạm thời có thể tin tưởng hắn nói: "Lại phải nhờ đến tam hoàng tử giúp đỡ, Phiên Vân nhất định sẽ không quên. Về sau nếu người có yêu cầu gì, chỉ cần ta có thể làm liền nhất định không từ chối."

    "Chỉ là chuyện nhỏ thôi, đêm hôm đó vương gia xảy ra chuyện gì sao, hình như bệnh rất nặng."

    Phiên Vân nghe hỏi thì lúng túng một chút, sau đó lập tức tìm ra lý do nói: "Là ta không tốt, vương gia chỉ có thể nằm một chỗ cũng chẳng thể nói. Ta lại vô tâm quên mất không cho người ăn uống gì mấy ngày liền."

    "Sau đó vương gia tình trạng trở nên nguy rồi." Phiên Vân vừa nhìn sắc mặt Duật Nghĩa nói: "Tam hoàng tử cũng thấy ta lúc đó, là vì khi vương phi biết được đã rất tức giận dạy ta một bài học. Ta vì quá sợ sẽ bị phạt nặng nếu vương gia có làm sao, thế nên mới phải đêm khuya chạy đi tìm đại phu."

    "Ra là vậy." Duật Nghĩa nói, trong lòng nghĩ Thệ Ngọc hôm đó trừng phạt cũng không phải là vì Nhật Minh vương. Có thể là do hôm đó hắn đến tìm Lục Nhi, cô ta lại cho rằng Phiên Vân là Lục Nhi nên kéo ra trút giận thì đúng hơn.

    Nhìn như tam hoàng tử chịu tin lý do này của y, Phiên Vân sợ mình lỡ may làm lộ ra việc gì, giống như vừa rồi đi đặt làm một cây gậy sẽ không xong. Y vội nói: "Ta ra ngoài đã lâu, mấy vị đại ca hay đi theo canh chừng cũng không thấy đâu rồi. Sợ nếu còn không nhanh trở về thì lại làm vương phi tức giận, tam hoàng tử hẹn ngày khác lại tạ lỗi với ngươi."

    "Khoan.." Phiên Vân vừa nói xong đã chạy mất, chẳng kịp cho hắn nói thêm cái gì. Duật Nghĩa vì mạng che mặt kia làm cho hôm nay không thể lại nhìn thấy dung mạo của y, cảm thấy đáng tiếc nói: "Không sao, sẽ còn gặp lại thôi."

    Phiên Vân về đến phủ thì mấy vị đại ca kia vẫn chưa trở lại, xem như may mắn họ trở lại cũng biết là bị lạc thôi, không đến nỗi sẽ nghi ngờ y bỏ trốn. Y thích thú cầm theo gói bánh bột chiên vẫn còn nóng trở về phòng, chỉ vừa mở cửa đi vào đã muốn giật mình thả rơi gói bánh.

    Ngôn Phong ngồi trên giường nhìn y, trên vai hắn còn đậu một con vẹt màu xanh với chiếc mỏ đỏ. Điều đáng nói là nó vừa thấy Phiên Vân thì lại cứ liên tục kêu lên: "Phiên nhi về rồi, Phiên nhi về rồi."

    "Phiên nhi?" Ngôn Phong nghiêm túc nhìn con vẹt trên vai mình hỏi.
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...