Đam Mỹ [Edit] Đường Sắt Dưới Lòng Đất - Mạt Huyết

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Hướng Lạc Đồng, 27 Tháng mười 2019.

  1. Hướng Lạc Đồng

    Bài viết:
    10
    Tên truyện: Đường Sắt Dưới Lòng Đất

    Tác giả: Mạt Huyết

    Thể loại: Đam Mỹ

    Edit: Hướng Lạc Đồng

    Số chương: 1

    Tình trạng: Hoàn Thành

    Thảo luận - góp ý: Tại Đây!

    Nội dung chương 1:

    Đêm khuya 11 giờ 30 phút.

    Buồng xe cuối cùng của đoàn tàu xe lửa dưới lòng đất, bên trong trống rỗng, chỉ một mình hắn ngồi đó.

    Đằng kia, một giọng nữ phát ra từ loa phát thanh lặp đi lặp lại "Chuyến xe cuối cùng của ngày hôm nay đã đến trạm dừng cuối!", tâm tình mệt mỏi của hắn cũng không vì thanh âm nhu hòa ấy mà giảm bớt nửa phần: Bị ép tăng ca đã đành, ngay cả cuộc hẹn khó có được với bạn gái cũng phải hủy bỏ.

    Khi đoàn xe vừa dừng lại, một người ăn mày quần áo rách rưới đi vào buồng xe, rất nhanh liền nhìn thấy hắn, hướng hắn đi tới.

    Một cỗ mùi hôi thối bay vào mũi hắn, hắn khẽ cau mày, trong lòng vô cùng chán ghét, hắn nhắm hai mắt lại, nghiêng đầu giả bộ ngủ.

    Hắn nghe thấy thanh âm vẩn đục không rõ ràng của tên ăn mày: "Người tốt, xin cho tôi một ít tiền.." Hắn thậm chí còn nghe được trong tiếng nói tên ăn mày tràn ngập vẻ thê lương. Nhưng hắn vẫn như cũ giả vờ ngủ say, "Cái tên bẩn thỉu đáng chết này không có gì thì cút ngay đi, hôm nay đã đủ xui xẻo, tuyệt đối không thể phí tiền thêm nữa.. những kí sinh trùng này chỉ biết ngửa tay xin tiền! Bọn chúng một tháng xin cơm còn nhiều tiền hơn mình khổ cực biên trình biên soạn đến hộc máu.." Suy nghĩ một chút, hắn cư nhiên lại tiến vào mộng đẹp.

    Lần nữa mở mắt, hắn kinh hãi nhìn những cảnh vật xung quanh mình hoàn toàn xa lạ. Là một gian phòng nhỏ mờ tối chất đầy những thứ tạp nham cũ rách, tản ra mùi chua hôi đặc thù của rác rưởi. Càng kinh khủng hơn nữa chính là cái tên ăn mày đó đang đứng trước mặt hắn, khoé miệng tà ác giương lên, cười dâm đãng. Ngay sau đó tên ăn mày phảng phất như cả thế kỉ không tắm, đưa bàn tay bẩn thỉu đen đúa về phía hạ thân của hắn..

    Hắn muốn hét lên, nhưng cổ họng lại chỉ phát ra những tiếng kêu "ách ách ách" kì quái.

    Hắn muốn chạy trốn, nhưng từ phần eo trở xuống hoàn toàn không nghe hắn điều khiển, cúi đầu, tuyệt vọng phát hiện nơi đó đáng lí ra là chân mình lại hoàn toàn trống rỗng.

    Ngón tay tên ăn mày đã xâm nhập mật huyệt, hắn buông tha giãy giụa, bởi vì vừa rồi liếc nhìn, hắn phát hiện hai cánh tay cũng đã mất.. trốn thoát là hoàn toàn không thể.. mặc cho tên ăn mày định đoạt.

    Mấy ngày sau, đoàn tàu xe lửa dưới lòng đất vẫn như cũ, người đến người đi, bọn họ thấy kẻ vẫn hay ăn xin từ một biến thành hai, tên ăn xin nước mắt giàn dụa hướng người đi đường khóc lóc: "Anh tôi thật đáng thương, vì một sự cố mà mất đi hai chân hai tay, mà vốn dĩ anh ấy còn là một người câm.. Mọi người có lòng tốt thương xót cho anh em chúng tôi, xin cho một ít cơm đi!"

    Người "anh" không còn hình người của tên ăn mày bộ dáng đích thực rất thê thảm. Không ít người đi đường cũng để lại chút tiền thừa, hơn nữa còn bày tỏ đồng tình.

    Thời gian có thể làm cho thần kinh yếu ớt của con người trở nên chết lặng, cảm xúc trơ ra, bất nhân như vậy. Đêm đó bị tên ăn mày bắt đi, sau đó tàn nhẫn chặt đi tứ chi cùng lưỡi của hắn, giờ hắn cũng dần dần thích ứng, nếu đổi lại thường ngày thì tuyệt đối không thể nào chịu được cuộc sống như vậy.

    Tên ăn mày nhặt được trong đống phế phẩm bỏ hoang một chiếc xe lăn, sửa chữa lại, còn có thể sử dụng. Bên ngoài, y luôn giả vờ rất ôn nhu với hắn, một bộ dáng "săn sóc vô điều kiện", dối trá giả tạo. Có lúc, người qua đường không hiểu chuyện sẽ cảm thán: "Chăm sóc cho anh nhất định rất khổ cực, ngươi có tấm lòng thật tốt!", nhưng hắn lại chỉ cảm thấy rất châm chọc.

    Những bà chị lắm mồm này chẳng lẽ không nhìn ra mình và tên bại hoại đó hoàn toàn không giống nhau sao? Còn là anh em ruột nữa chứ! Nhưng hắn lại không biết, do lâu ngày không rửa mặt, quần áo lại tàn tạ, hắn đã là kẻ đầu bù mặt bẩn trong mắt người khác, cùng những tên ăn mày đầu đường xó chợ thật sự không khác biệt.

    Không biết từ lúc nào, hắn có thói quen từ bỏ căn phòng hoang phế tới trạm xe hai giờ mỗi ngày.

    Không biết từ lúc nào, hắn có thói quen ăn cơm thừa, đồ ăn thừa gần như biến chất lục lọi từ trong đống rác.

    Không biết từ lúc nào, hắn có thói quen để cho tên kí sinh trùng đó thượng, lần lượt tiếp nhận sự va chạm mãnh liệt từ dương cụ thô to của tên ăn mày.

    Thành phố này tuy không lớn nhưng người qua lại rất nhiều.

    Nhiều đến mức dù cho một người có bất chợt mất tích cũng không có ai phát hiện.

    Cuộc sống bị giam cầm, ban đầu hắn không lúc nào ngừng hi vọng một ngày nào đó, cảnh sát sẽ giống như thần binh giáng thế, xông vào cứu hắn đi, để tên ăn mày tội lỗi đó chịu sự trừng trị của luật pháp.

    Thế nhưng.. lại không có người nào phát hiện hắn, không có người nào tới cứu vớt hắn!

    Hắn bây giờ chẳng qua là một món đạo cụ đánh cược đổ nát, ban ngày làm tên ăn mày tìm kiếm sự đồng tình xin chút tiền thừa mà tồn tại, buổi tối lại lấy việc làm công cụ phát tiết cho tên ăn mày mà tồn tại.

    Đó cũng không phải là bét nát nhất, ít ra tên khốn ăn mày đó mỗi lần tiến vào thân thể hắn, trước cũng sẽ dùng nước bọt của mình hoặc dùng tay mở rộng dần tiểu huyệt của hắn, tiến hành chậm rãi vì tránh hắn trong lòng hoảng sợ kháng cự mà căng thẳng tràng đạo nội bích, không đến nỗi khiến hắn quá đau đớn.. Tên ăn mày đối với phân thân của hắn cũng xoa nắn rất tốt, chỉ cần mỗi lần hắn bị làm cho khóc thút thít, y sẽ ngừng lại, vừa hôn vừa ôm chặt hắn ngủ, đôi lúc sẽ nói không ít lời êm ái bên tai hắn, có thể là ngôn ngữ ở nơi nào đó cho nên hắn một chữ cũng nghe không hiểu, bất quá tên ăn mày sẽ không làm thương tổn tâm tình của hắn, có thể nhắn nhủ đến trong lòng hắn.

    Nhưng bạn bè của tên ăn mày - dĩ nhiên, bọn họ cũng là ăn mày– lại không đối đãi ôn nhu với hắn như y. Mỗi lần tên ăn mày có bạn đến ở lại, đối với hắn mà nói chính là địa ngục. Bọn họ tựa hồ cùng y cam kết một hiệp nghị nào đó, chỉ cần không dùng dương cụ trực tiếp phát tiết với hắn, ngoài ra chuyện khác đều có thể. Cho nên những kẻ đó không chút tiếc thương đem hắn vạch trần, tùy ý đùa bỡn. Có lúc sẽ dùng tàn khói đả thương bộ vị mẫn cảm nhất trên người hắn, có lúc sẽ dùng dây thép quấn quanh người hắn, siết lại thành từng đạo vết máu, càng nhiều hơn là lúc bọn họ khảo nghiệm phía sau của hắn có thể khuếch trương bao lớn, đem rác rưới không biết nhặt được từ nơi nào mạnh mẽ nhét vào tiểu huyệt. Khoa trương nhất là một lần, bọn chúng dùng một nhánh củi đường kính gần bằng tay người, lại còn có gai. Hắn không có biện pháp phản kháng, cũng không có cách nào sợ hãi kêu lên, nhiều nhất cũng chỉ giống một con trùng nhỏ ngọ nguậy, ngọ nguậy càng làm cho những kẻ lăng nhục hắn cười ngông cuồng hơn, cũng càng kích thích bọn họ, rối rít bắn trên người hắn chất lỏng màu trắng tanh tưởi tích súc đã lâu, hắn thậm chí chỉ có thể trơ mắt nhìn dịch thể bẩn thỉu của những kẻ kia dính trên da thịt từ từ đọng lại, khô đi, ngay cả năng lực lau đi cũng không có.

    Lúc đó tên ăn mày ở một bên lẳng lặng đứng xem, toét miệng cười khúc khích, mắt nhìn hắn bị người khác chia xẻ. Cảnh này khiến hắn rất bất mãn, hắn lựa chọn tuyệt thực để kháng nghị. Y vậy mà không đánh, cũng không mắng hắn, chẳng qua là ấm áp ôm lấy hắn, dịu dàng đặt hắn vào cái vại đã lâu không sử dụng, cực lớn để bên trong góc tường, đổ từng bầu nước lạnh vào vại, cuối cùng đem nắp vại bằng gỗ đậy vào rồi rời đi. Chỉ thừa lại một lỗ nhỏ, hắn ở trong vại cảm nhận bóng tối và nước lạnh ăn mòn, bản năng muốn hét to, nhưng khi há ra, nước liền đổ ào vào miệng - tên ăn mày vẫn còn tốt bụng, cũng không dìm chết hắn như hắn nghĩ, mực nước vừa đúng phía dưới mũi hắn, chỉ cần không vùng vẫy, tuyệt đối không nguy hiểm tính mạng. Trong khi hắn tự cho là mình sẽ yên yên lặng lặng mà chết rục xương trong này thì tên ăn mày trở lại, đem hắn lôi ra đặt trên người mình, khẩu khí dụ dỗ hỏi hắn sau này còn cố ý phản kháng với y hay không? Hắn lắc đầu, như vậy so với chết còn thống khổ hơn.

    Một ngày như thường lệ, y đẩy hắn đi trên trạm xe dưới lòng đất tới chỗ vẫn thường xin ăn. Hắn thấy được người mà trong mấy tháng quằn quại đau khổ hắn vẫn luôn mong nhớ- bạn gái của hắn, Ấu Lâm. Cô vẫn xinh đẹp như vậy, mặc trang phục sạch sẽ, tay kéo một người nam xa lạ, thoạt nhìn thân mật vô cùng, như là một đôi tình lữ. Lúc đi ngang qua hắn, cô liếc hắn một cái, ánh mắt như là thấy vật ghê tởm đáng khinh, liền tăng nhanh bước chân cách xa hắn. Hắn thoát chốc cảm giác được cả thế giới thiên hôn địa ám. Cô ta thật sự không nhận ra hắn! Thậm chí còn tìm được bạn trai mới nhanh như vậy! Người kia không đẹp trai bằng hắn cũng không có vóc người cao như hắn, áo quần vừa nhìn là biết chỉ thuộc loại rẻ tiền, Ấu Lâm sao lại không có thưởng thức đến độ chọn tên đó làm bạn trai cơ chứ?

    Hắn bắt đầu mắng chửi người phụ nữ bạc tình, hy vọng cuối cùng của hắn đã tan vỡ. Người quen thuộc nhất cũng không nhìn đến hắn, cứu vớt hắn, trong cái thành phố xa lạ này, lại càng không tìm ra người nào có thể biết tên tàn tật ăn xin bên vệ đường này từng là một chuyên viên IT đầy tiềm lực.

    Đêm đó, cũng là lần đầu tiên hắn mỉm cười với tên ăn mày, hắn chủ động nhiệt tình đáp lại khi y như thường ngày dùng đầu lưỡi đụng chạm môi hắn.

    Ngay đến hắn cũng tuyệt không nghĩ đến, việc chủ động đáp trả của hắn lại làm cho tên ăn mày biến chuyển thái độ thật nhanh chóng.

    Từ ngày đó trở đi, tên ăn mày cũng không dùng thân thể hắn khoản đãi một người bạn nào, đám thô lỗ bỉ ổi kia mỗi lần đến tìm y đều một bị từ chối đuổi ra ngoài cửa.. thay vào đó y đưa hắn tản bộ ngoài công viên-dĩ nhiên hắn cũng chỉ có thể ngồi trên xe lăn không cách nào nhúc nhích, nhưng như vậy cũng đủ rồi, mắt hắn thấy được ánh mặt trời, mũi hít được mùi không khí trong lành mới mẻ, tai nghe được chim hót líu lo, những thứ này ở căn phòng tạm bợ tối tăm cạnh trạm xe dưới lòng đất hoàn toàn không thể cảm thụ được.

    Thậm chí đến thức ăn cũng cải thiện cực lớn-tên ăn mày mua một chén cơm ba đồng tiền ở đầu đường, từng miếng từng miếng đút hắn ăn, hắn đã cảm động đến rơi nước mắt. Đã rất lâu rồi hắn chưa được ăn chén cơm nào nóng hổi như vậy!

    Bất quá hắn vẫn không hiểu, tên ăn mày mỗi ngày thu được quả thật rất nhiều tiền, mỗi lần như vậy y lại nhét những đồng lẻ ấy vào một cái lon lớn, ít nhất cũng có hơn vạn. Hắn liếc mắt, dựa theo tính toán như vậy, tiền tên ăn mày thu được hằng năm vượt xa lương bổng của hắn nhiều lắm, thật không biết tại sao y lại có thể chịu đựng được hoàn cảnh khổ cực như vậy, còn liên lụy đến hắn.

    Buổi tối, làm xong những vận động như thường lệ, y như cũ sẽ ôm hắn, dùng bàn tay thô ráp sờ tóc hắn, trượt dần xuống phần cơ thể không bị chặt đi, cũng như cũ sẽ nói một đống lời nói khó hiểu bằng tiếng mẹ đẻ, nói đến chỗ chân tình y còn nhỏ ra một hai giọt nước mắt. Không cách nào nói ra lời an ủi, hắn chỉ có thể dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm đi nước mắt chảy dài trên gương mặt ngăm đen đầy bụi bẩn của y.

    Đến lễ, mọi người sẽ phát hiện, con đường so với thường ngày càng thêm chỉnh tề rộng rãi. Hết thảy đều là công lao của đội dân phòng.

    Còn đối với nhiều người mà nói, đội dân phòng so với mãnh thú còn đáng sợ hơn. Dĩ nhiên, tên ăn mày sống ở tầng dưới chót đáy xã hội không nghi ngờ gì chính là một trong những kẻ yếu thế kia.

    Một buổi tối trước tết, đột nhiên có một cuộc kiểm tra càn quét các trạm xe dưới lòng đất. Những người buôn nhỏ nghe thấy thế, kinh hoàng mà chạy, tràng diện cực kì hỗn loạn.

    Tên ăn mày cũng muốn chạy, nhưng mang theo một người tàn tật không có tứ chi thật sự là bất tiện, rất nhanh mấy "mèo mun" tụ lại vây quanh hai người họ, không chút lưu tình đoạt đi thành quả cả một ngày "vất vả" của tên ăn mày. Cái này còn chưa đủ, một ông chú tay chân trong đội nhìn trúng chiếc xe lăn cũ rích của hắn, nói rõ muốn tịch thu. Có trời mới biết ông chú kia có đem nó biến thành sắt vụn bán đi đổi vài đồng lẻ hay không.

    Tên ăn mày đương nhiên không chịu, hắn nước mắt chảy dài thỉnh cầu chúng bỏ qua cho "anh em" bọn hắn, lưu một con đường sống. Có thể là do tên ăn mày can đảm cãi lại lời bọn họ mà tức giận, có thể khó chịu khi nhìn y nước mắt nước mũi khóc lóc kêu ai oán, hoặc có thể ức chế hiện tại không có chỗ bạo phát, đội dân phòng hung hăng đánh tên ăn mày một bữa. Y bị đánh đến bể đầu chảy máu nhưng vẫn cố ngăn trước người hắn, không để cho đám cầm thú kia thương tổn đến hắn. Tiếng khóc thét thảm thương của y đưa đến ánh mắt của rất nhiều người, cuối cùng một người dân thiện lương quyết định gọi cảnh sát, những tên kia mới không tình nguyện rút lui. Tên ăn mày vùng vẫy đau đớn trên đất, lớn tiếng khóc than rằng mình bi thảm. Việc này liền kích thích lòng tốt nhiều người, số đồng lẻ họ ném ra cho y còn nhiều hơn số bị đội dân phòng cướp sạch.

    Nhân họa đắc phúc, tên ăn mày khóc, mắng, kể khổ xong liền đi ra nhặt tiền, không nói một lời đẩy hắn về lại nơi ở, trên đường về còn tiện tay mua hai bình rượu rẻ tiền. Đây là lần đầu tiên hắn thấy y uống rượu. Đem rượu rót vào chén nhỏ, một hơi uống cạn, lại rót, lại uống, cũng không ăn thêm gì. Rất nhanh hai bình rượu đều cạn sạch, y đứng dậy, lảo đảo không vững dọa hắn sợ hết hồn, hắn sợ y sẽ đánh hắn để phát tiết oán khí bị đánh vừa rồi, thậm chí có thể kinh khủng hơn nữa. Thế nhưng tên ăn mày cái gì cũng không làm, tóm lấy hắn, ngã đầu ôm hắn ngủ say. Y ôm hắn rất chặt, hắn cơ hồ không thở nổi. Hắn nhắm hai mắt lại, ngày mai không biết sẽ lại xảy ra chuyện gì, nhưng ít nhất tối nay hắn có thể cảm nhận được nhiệt độ của y, lửa nóng rạo rực, cùng trước kia hắn ôm bạn gái không khác biệt. Sáng ngày thứ hai hắn bị tên ăn mày gọi dậy. Khác thường chính là, y thu hồi vẻ mặt như thường ngày, quỳ xuống trước mặt hắn, hai tay thận trọng nâng niu mặt hắn, dùng ánh mắt rất nghiêm túc tập trung tinh thần nhìn hắn.

    "Liễu Đào Chi, tôi yêu em, tôi yêu em, cho nên tôi sẽ.. để em được tự do." Nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt người thương, y nói bằng giọng khản đặc cơ hồ do khóc quá nhiều, âm thanh thâm tình thành thực khiến cho hắn không khỏi đỏ mặt. Hắn thậm chí không cảm thấy được, Liễu Đào Chi, tên của hắn, cho tới bây giờ chưa từng nói cho tên ăn mày, cũng không cách nào nói được. Hắn chẳng qua là cười khổ, cái khối thân thể này, làm sao có thể tự do đây. Tên ăn mày vẫn còn không ngừng nỉ non, hắn nghe đến phiền lòng, ngón tay giơ lên chặn lại đôi môi y, bật thốt lên: "Chớ nói, ta cũng yêu ngươi."

    Mấy giây sau đó, hắn mới phản ứng lại được: Hắn có thể nói chuyện! Hơn nữa tay chân mỗi một tất da thịt đều hoàn hảo như lúc đầu! Hắn kích động đến lời nói cũng không mạch lạc, đẩy tên ăn mày ra, trên đất huơ tay múa chân, lăn lộn xoay vòng, lớn tiếng gào thét. Thời gian dài mất đi quyền khống chế tay chân khiến hắn lần nữa hao tổn không ít thời gian để cử động lại. Giờ phút này trên mặt hắn không biết đâu là mồ hôi, đâu là nước mắt. Hắn cho rằng đây chỉ là mơ, dùng sức bấm mạnh vào bắp đùi, cảm giác cho hắn biết đây là thực tại, có lẽ gần một năm này mới thực là cơn ác mộng? Bất quá gương mặt tên ăn mày quen thuộc cùng hoàn cảnh trong phòng nhắc nhở hắn những ngày đó cũng thực sự tồn tại. Nếu không phải vì áo không đủ che thân, hắn hưng phấn cơ hồ muốn cởi truồng như vậy mà chạy trên phố. Kích động dần qua đi đầu óc hắn rốt cục cũng khôi phục tỉnh táo, nghiêng đầu, y đang đờ đẫn nhìn hắn, vì vậy hắn hỏi: "Anh là ai? Tại sao?" Cả đại não hắn cũng muốn hỏi rõ, nghi vấn thực sự quá nhiều, hắn không có thời gian sắp xếp lại từng thứ.

    Tên ăn mày lắc đầu, nói: "Cậu có thể đi rồi, tôi đã lãng phí của cậu quá nhiều thời gian." Tiếng phổ thông của y rất chuẩn, tựa như đổi thành một người khác vậy.

    "Anh còn chưa cho tôi biết tại sao tay chân và cả giọng nói của tôi cũng đều trở lại như vậy? Cái này thật không còn gì để nói!" Cơ thể hồi phục quả là một cảm giác quá tuyệt vời, hắn mừng rỡ đến độ ngay cả việc bị tên ăn mày vô cớ giam cầm làm thành công cụ dài đến 11 tháng tàn khốc cũng trực tiếp ném ra sau đầu.

    "Tay chân cậu vẫn luôn ở trên người cậu, cậu chưa từng bị mất chúng, tôi chỉ có thể nói cho cậu biết diều này, coi như là một thủ thuật che mắt cực tốt" Y hời hợt trả lời, "Ra vào giang hồ, luôn cần một chút tiểu xảo không phải sao?"

    "Nhưng tôi thật sự một chút cảm giác cũng không có, còn có nhiều người qua đường như vậy, còn có.. anh.. bạn anh, bọn họ cũng không nhận ra được! Quá thần kì rồi! Cái này không thể tính là một tiểu xảo được! Thật không hiểu tại sao hằng ngày anh còn ra đường xin cơm!" Hắn chạm nhẹ vào y, chân thành nói "Đi cùng tôi đi, tôi nuôi anh."

    "Phốc.." Tên ăn mày cười "Đối với tất cả mọi người kể cả những thứ kia đều không là gì, nếu nói xã hội thượng lưu thì những người này trong mắt tôi cũng chỉ là một đống phế vật. Cuộc sống của tôi không một chút kích thích, cho nên tôi rất nhàm chán, nhàm chán nên đi làm tên ăn mày, nhàm chán gặp kẻ nhàm chán là cậu, nhàm chán giữ cậu lại bên người, nhàm chán nhìn kẻ nhàm chán là cậu bị những kẻ nhàm chán lăng nhục, nhàm chán đùa bỡn, khoảng trời gian sống cùng cậu mấy tháng vừa qua tôi thật sự rất thích thú, nhưng bây giờ tôi chán cậu rồi, cậu đi đi."

    Một giây trước nói yêu, một giây tiếp theo không ngờ lại bảo chán, tên ăn mày hành động cổ quái không cách nào dự đoán, bất quá, lại rất phù hợp với tác phong không bình thường của y.

    Nếu mọi việc đúng như những gì y nói, hắn nhất định sẽ biến thành người thần kinh có vấn đề như y, không, hắn cảm giác mình đã điên rồi, hết thảy chuyện đáng xấu hổ gì hắn cũng đã làm rồi, còn có cái gì không thể chứ, hắn không biết liêm sỉ ôm lấy eo của tên ăn mày, cầu xin y ở lại cạnh mình, hắn đã mất đi hết thảy, bạn gái, công việc lý tưởng, còn có song thân đã mất từ lâu, hắn bây giờ chỉ còn lại tên ăn mày là tất cả, nếu cả y cũng đi hắn chắc sẽ chỉ muốn chết quách cho xong. Tên ăn mày thần sắc hờ hững, không đồng ý cũng không cự tuyệt. Vì vậy hắn thuận lợi kéo tay y trở lại nơi nguyên lai hắn thuê sống trước đây. Bà lão hàng xóm thấy hắn người không ra người, ma không ra ma thì sợ hết hồn, cũng may bà còn nhận ra hắn, đem chìa khóa giao cho hắn cũng hảo tâm nói cho hắn biết bạn gái của hắn trước đây không lâu đã đem tất cả vật có giá trị mang đi hết, bà còn tưởng hai người cãi nhau, sẽ không trở lại nữa, liền thông báo cho thuê phòng, cũng may vẫn chưa có khách trọ mới vào ở.

    Về đến nhà cảm giác chính là rất tốt. Hắn ở trong phòng tắm tốn ít nhất 3 giờ, chỉnh sửa râu tóc, cơ hồ trút bỏ một lớp da. Tên ăn mày vẫn một mực ngồi ngoài phòng khách kiên nhẫn chờ hắn, hắn muốn gọi y cùng nhau tắm táp, nhưng y sống chết cũng không chịu. Cuối cùng hắn quyết định đùa bỡn tên nhỏ mọn ấy, lấy cớ cần khăn lông nhờ hắn đi lấy, đến khi y vừa vào phòng tắm, hắn rắp tâm hướng nước phún lên đầu y, băn ra nhiều đóa bọt nước trắng xóa.

    Nếu như thời gian có thể quay ngược lại, hắn thề sẽ không để tên ăn mày dính vào một giọt nước. Nhưng giờ muộn rồi, tên ăn mày phát ra một tiếng kêu thê lương bi thảm mà quỷ dị, thống khổ cực độ ngồi xổm người xuống, lấy tay che mặt - mặt của y vặn vẹo kinh khủng, da trắng bệch một màu như bị nóng chín, giống như chỉ cần chạm vào, da rất dễ dàng vỡ vụn tróc ra rơi xuống nền đất, nhìn đầu y máu thịt mơ hồ, khuôn mặt dữ tợn, hắn cư nhiên không chút sợ hãi, đưa hai tay vòng từ phía sau ôm lấy y, hắn không quan tâm y đến cùng là người gì hoặc thứ gì, cũng hoàn toàn không cần biết gì về y, giờ phút này hắn chỉ muốn được bên y. Hắn cảm nhận được móng tay tên ăn mày bấm sâu vào da thịt mình, hắn ngược lại ôm càng chặt hơn, cùng đau đớn y phải chịu, mình thực sự không tính là cái gì, hắn muốn, chỉ cần y có thể sống tiếp, ngày mai đến.. sẽ tốt.. hết thảy đều sẽ tốt..

    Tên ăn mày vẫn thống khổ rên rỉ, cả khuôn mặt hắn gần như hư thối, con ngươi, da mặt, lỗ tai từng bước từng bước biến thành sềnh sệch, rơi dần xuống đất.

    Lúc này hắn không cách nào cùng y chia sẻ thống khổ, cùng với lúc mất đi tứ chi có gì khác biệt? Tay chân luống cuống, trơ mắt nhìn y ở trong ngực mình dần thối rửa, không biết đã qua bao lâu, biến thành một mảng mơ hồ.

    Hắn mờ mịt, rụng rời tay chân, không thể nào tin nổi những gì đã xảy ra trước mắt, thật dễ dàng tìm lại được khí lực, đứng lên, đi tới trong phòng tìm cây lau nhà, lần nữa xoay người lại, trong phòng tắm sạch sẽ không có thịt tương, không có máu tươi, thậm chí đến y phục của y cũng đều biến mất không bóng dáng.

    Kết quả cuối cùng, tên ăn mày cũng chọn rời bỏ hắn, cũng như người phụ nữ kia rời bỏ hắn, tựa như cha mẹ hắn rời đi, cùng những người đồng nghiệp hững hờ kia là một loại.

    Hắn hoảng hốt đi ra khỏi nhà, ánh mặt trời vô cùng chói mắt, hắn chết lặng ngồi dưới nền đất, mặc cho thân thể chi phối, lê bước trở lại trạm xe dưới lòng đất, trở lại căn phòng nhỏ của tên ăn mày.

    Chờ đến chạng vạng tối, bạn bè tên ăn mày cũng thu dọn trở về, hắn muốn hỏi thăm bọn họ chuyện của y, hắn không tin y thực sự cứ như vậy mà chết. Nhưng những kẻ ghê tởm đã từng chà đạp thân thể hắn kia đều nói tiếng địa phương, nói rất nhiều khiến hắn không thể phân biệt được.

    Đang lúc hắn chuẩn bị trở về, một vật nặng đánh tới sau ót hắn, không nguy hiểm đến tính mạng nhưng cũng đủ cho người ta hôn mê sâu, hắn quay đầu lại, hình ảnh cuối cùng hắn thấy trước khi mất đi tri giác là những khuôn mặt tà ác đáng ghê tởm đang cười không chút hảo ý, hắn hiểu, kế tiếp hắn sẽ lại phải chịu những thứ chà đạp tàn khốc đó, hắn ngồi phịch xuống đất miên man suy nghĩ, bị đám cầm thú kia bắt tới, liệu y có hay không đến cứu hắn..

    Bên ngoài

    "Phía dưới tờ báo có một tin tức xã hội, chiều hôm qua, cạnh sân đường công trình, phía đuôi xe lửa dưới lòng đất, phát hiện thi thể một nam thanh niên. Xác nhận là mưu sát, thủ đoạn sát hại cực kì tàn nhẫn. Nguyên nhân tử vong cụ thể và hung thủ hiện không rõ. Theo người dân phụ cận cho biết khu này là một dãy được hoạch định, trước rất đông đảo nhà cửa nhưng thuộc về nơi người thập phương tụ tập, trước mắt, vụ án mày còn đang tiến hành điều tra làm rõ."

    Khu vui chơi Ánh Sao tọa lạc tại phía đông thành phố, dù đã làm bạn với người ở đây qua hơn hai mươi năm, đến nay nhân khí cũng không giảm chút nào.

    Mỗi dịp ngày nghỉ, khu vui chơi Ánh Sao luôn được các cặp ba mẹ trẻ mang theo con, một nhà ba miệng, lựa chọn nơi đây đứng đầu để giải trí, cũng có không ít đôi tình nhân chọn đây là nơi hẹn ước.

    Nhưng có vẻ không đúng với người này, một người trẻ tuổi đang đứng trước quảng trường âm nhạc bên cạnh suối phun ở khu vui chơi, lo lắng chờ đợi người thương đến.

    Người thanh niên này là Liễu Đào Chi, một chuyên viên IT đầy tìm năng, vẫn còn trong kỳ thực tập, công việc vô cùng bận rộn. Thật vất vả lắm mới có thể trộm thời gian rảnh rỗi ra ngoài hẹn hò, nhưng đối phương cũng trái phải không thấy bóng dáng, cũng đã quá giờ hẹn hơn 1 tiếng, lại còn chậm chạp không đến, điều này làm sao không khiến người lo lắng chứ?

    Huống chi người trong tâm Liễu Đào Chi vốn chính là người hành động không cách nào dự đoán, đôi khi trở mặt không lí do, thường không mời mà tới, nói đi là đi. Nếu không phải vì nguyên nhân đáng giận đến nghiến răng, cùng người thương chung sống 11 tháng dài, Liễu Đào Chi tuyệt đối sẽ không cùng người như vậy lui tới. Bất quá, hắn yêu quá sâu rồi, đối với đoạn tình cảm này, hoàn toàn không dễ dàng từ bỏ, hắn thủy chung đoán không ra nội tâm người kia đang nghĩ gì, cảm giác mình giống như một con chó nhỏ, chỉ có thể vẫy đuôi chờ chủ, mong lấy được sự vui vẻ của chủ nhân, cho đến khi bị chán ghét sẽ bị chủ nhân đá văng ra được. Mà hắn cũng không có đủ dũng khí đi hỏi người kia vấn đề nhạy cảm như vậy.

    "Đào Chi~để cậu chờ lâu rồi~" Một thanh âm nữ nhân thanh thúy dịu dàng phát ra cùng một cú đánh lên vai, Liễu Đào Chi nghe tiếng liền quay lại, mái tóc xoăn dài nhuộm vàng nữ tính cùng dung nhan xinh đẹp không thuộc về trần tục phía sau cũng đúng lúc mỉm cười. Một bộ quần áo màu vàng tay ngắn có thêu hoa tuyết, thướt tha phô diễn trọn thân hình mềm mại cùng làn da trắng nõn, suối tóc dài đính hoa hồng cùng chiếc khăn lụa quấn trên cổ hài hòa đến mỹ diệu, càng tăng thêm khí chất nữ nhi.

    "Đào Chi, hôm nay ta mặc như vậy có đẹp hay không?" Người đó cười khanh khách, thanh khiết như chuông bạc, vừa xoay tròn người, quần dài phiêu phiêu tung bay, đưa tới vô số ánh mắt nóng rực của đám trai trẻ xung quanh, nhưng cũng chỉ mình Liễu Đào Chi biết, vị mỹ nữ thanh thoát trước mắt này, người thương của hắn, Tô Ký, thực chất là một đại nam nhân chân chân chính chính.

    Tuy nói là người yêu, nhưng Liễu Đào Chi thực sự biết rất ít chuyện về Tô Ký, hắn chỉ biết y là một công tử danh giá của tổng tài tập đoàn khoa học kỹ thuật lớn mạnh xuyên quốc gia, cũng bởi vì lớn lên xinh đẹp cùng gia thế giàu có, Tô Ký lớn lên vô cùng thuận lợi không chút khiêu chiến, vì vậy từ nhỏ hắn đã nghỉ học, học một ít kỹ xảo từ các bậc thầy đường phố, sau đó ngao du khắp "giang hồ" từ nam ra bắc.

    Có lẽ do cuộc sống trải qua biết bao sắc thái truyền kỳ, cho nên những hành động của y liền trở nên quái dị trong con mắt người thường như Liễu Đào Chi. Tỷ như hôm nay, hắn lại đột nhiên giả gái, giả đến độ không ai có thể phát hiện điiều gì kỳ hoặc, điều này thực sự làm cho hắn vui mừng.

    Tuy là cuối tuần nhưng lượng người trong khu vui chơi cũng không phải rất nhiều, có lẽ hắn biết nguyên do: Một ngày trước tin tức khí tượng buổi tối có nói: Luồng không khí nóng mang theo gió lốc có thể sẽ đổ bộ vào thành phố biển này. Bất quá, đến giờ cũng chưa có giọt mưa nào rơi xuống, cũng không có dấu hiệu trời sắp bão, chẳng qua là khí trời có chút âm trầm nặng nề, không thấy ánh mặt trời. Cũng không phải vì khí trời không tốt, nhưng để dự phòng cơn bão tạo thành ảnh hưởng lớn, hôm nay những tiết mục giải trí đặc biệt của khu vui chơi, tỷ như trò tàu lượn siêu tốc Tô Ký thích nhất cũng dừng hoạt động. Điều này làm cho Tô Ký lúc đầu rất hăng hái giờ lại ỉu xìu vô cùng buồn bực. Sắc mặt nói thay đổi liền thay đổi cái rụp, mắt thấy y sẽ nhanh chóng núi lửa bộc phát, Liễu Đào Chi chỉ đành phải trăm thương ngàn thuyết dời đi sự chý ý của đối phương, đúng lúc phía trước có lều lớn đang biểu diễn ảo thuật, hắn vội vàng mua 2 vé vào xem, lôi kéo y xem náo nhiệt. Tô Ký cũng không hưởng ứng, hắn từ nhỏ đã đi theo các bậc thầy lăn lộn giang hồ, loại kỹ thuật biểu diễn cấp thấp này căn bản không lọt được vào mắt hắn. Liễu Đào Chi không khỏi lúng túng: Giọng y so với ngày thường còn thấp hơn, mà loại tạp kỹ "biến mất khỏi lồng sắt" (vốn là "lồng sắt phi xa" nên dịch sao đây) này ngay cả mình cũng cảm thấy không thú vị.. hoàn toàn không thưởng thức tiết mục, Liễu Đào Chi thỉnh thoảng liếc xem biểu tình của y, chỉ sợ y sẽ nổi đóa, hai người sẽ thành trò cười cho người ta..

    Không biết từ lúc nào đã đổi thành một tên hề biểu diễn đoán bài, tên này bày tỏ cần một người tình nguyện đi lên phối hợp, lại đặc biệt chỉ rõ muốn chọn Tô Ký đang ngồi ở hàng ghế trước (người sáng suốt đều không khó nhận ra tên này chọn y là do nhìn trúng sắc đẹp), Liễu Đào Chi không hiểu, không đúng, ngay cả biểu diễn cái gì hắn cũng không biết. Tên hề để Tô Ký chọn rút một thẻ bài, trong khi đó thừa cơ sờ tay y mấy lần, muốn bao nhiêu bỉ ổi có bao nhiêu bỉ ổi, Liễu Đào Chi nhìn mà thầm nghĩ, với tính tình của y, tuyệt đối không để tên đó biểu diễn thành công.

    Kết quả y như dự đoán của Liễu Đào Chi, chỉ là tên hề đó đến lúc đoán bài mới hoàn toàn bị tiêu diệt, đoán một thẻ thua một thẻ, hơn nữa còn kém rất nhiều: Chỉ lá Ách cơ lại đoán là 5, mọi người thấy thế cười ầm lên, cười nhạo tên đó đã không có kỹ thuật còn dám lên đài biểu diễn, tên đó cũng không thể nghĩ ra, rõ ràng đã làm xong tất cả chuẩn bị, rõ ràng trước nay chưa từng bị thua, hôm nay làm sao lại gây ra sai lầm nghiêm trọng đến như vậy?

    Liễu Đào Chi lại rất rõ ràng, Tô Ký sử dụng chướng nhãn pháp, tên hề đó đoán không sai, chẳng qua là mọi người, ngay cả anh ta cũng bị Tô Ký dùng ảo thuật che mắt, thẻ bài họ nhìn thấy hoàn toàn khác với số và hoa văn trên mặt thẻ bài đáp án. Làm tên đó mất mặt như vậy, tâm tình Tô Ký cũng tốt hẳn lên, lập tức muốn ăn kem, bắt hắn phải đi mua, mua xong ăn không được vài miếng, Tô Kỳ lại nói quá lạnh, không ăn nữa, đem lưỡi còn dính đầy nước bọt và kem nhét vào miệng hắn, Liễu Đào Chi cảm thấy loại này thật là cách làm vô cùng ác liệt, người đi ngang qua cũng chỉ nghĩ là hành động bạo dạn của các cặp tình nhân trẻ, mấy tên trai tráng lại sinh lòng ganh tỵ: Cùng một cô gái xinh đẹp như vậy yêu thương, bọn họ mấy đời cũng không có phúc phận đó.

    Phát hiện mình trở thành tiêu điểm của mọi người, Tô Ký đem bộ ngực giả nâng cao hơn nữa, đường cong vóc dáng lả lướt mê người. Lần này cải trang, Tô Ký không sử dụng thủ thuật gì, nhưng cũng không ai nhận ra y là một thằng con trai, tất cả đều dựa vào điều kiện bản thân siêu việt của y, ngược lại Liễu Đào Chi ở một bên "hoàng đế chưa vội thái giám đã vộivội", chỉ sợ một trận gió thổi qua làm bay mất tóc giả của y, hoặc là động tác ưỡn ngực quá lố làm ngực rơi xuống.. Bất quá, Tô Ký lại không thèm để ý chút nào, mọi hành động y như một nữ sinh chân chân thực thực, vừa thấy ngựa gỗ xoay vòng, hai mắt đã phát sáng, cưỡi lên con ngựa phi trang trí hoa lệ nhất. Nhiệm vụ của Liễu Đào Chi là chụp lại những kiểu tạo dáng huơ tay múa chân của y. "Đều hơn 20 hết rồi, thế nào mà nhìn vẫn thấy giống mấy đứa trẻ", Liễu Đào Chi than thở. Cùng người như vậy yêu thương thật sự rất mệt mỏi, nhưng hắn bây giờ đã vùi lấp trong hạnh phúc, muốn kéo ra rất khó, tiếng nhạc vòng quay vừa dừng lại, Tô Ký liền trực tiếp nhảy từ lưng ngựa vào trong ngực Liễu Đào Chi, cảm nhận được ánh mắt ghen tị oán hận của mọi người chung quanh, hắn cả người đều đổ đầy mồ hôi lạnh. Dáng người Tô Ký so với Liễu Đào Chi thì nhỏ hơn một chút, có ai biết, Tô Ký kiêu hãnh tiểu thư như thế mới là người nắm quyền sinh sát trên giường. Mượn lúc đầu vùi vào ngực đối phương, Tô Ký hạ giọng nói "Tối nay chúng ta đi mướn phòng đi", cũng thật lâu rồi không được giải nhiệt, nhưng giữa nơi công cộng lại nói lời như vậy, không khỏi làm hắn mặt mày đỏ bừng, hắn cũng nhỏ giọng phản bác: "Không phải đã nói rồi sao? Ngày mai tôi còn phải đi làm đó, đợi khi nào rảnh rỗi, chúng ta.." "Hừ~hẹp hòi!" Tô Kỳ lẩm bẩm đẩy hắn ra, xoay người ngẩng đầu chỉ đu quay nói "Vậy chúng ta ngồi cái kia đi"

    Đu quay của khu vui chơi mỗi toa được 2 người ngồi, hơn nửa còn đặt cao giữa trời, cùng gió vi vu, ngược lại rất thích hợp cho các cặp đôi ngắm cảnh đẹp. Chẳng qua là lúc này sắc trời xám xịt, cũng bắt đầu nổi lên gió lớn, cho nên Liễu Đào Chi rất không tình nguyện, nhưng bị người kia quấn lấy, không còn cách nào, hắn đành phải đi mua vé. Do trải qua ngày tháng năm mưa, trục quay thật lớn chuyển động dần dần xoay tròn, phát ra tiếng kêu đinh tai. Thẳng tới lúc đến giữa không trung, gian kế hoàn thành, Tô Kỳ mới lộ ra đuôi sói, chủ động muốn cởi quần Liễu Đào Chi, muốn thừa dịp trên không trung giải quyết những dồn nén đã lâu, dù sao chỗ ngồi cũng nửa che kín, hắn còn lo sẽ bị người nhìn thấy, che che giấu giấu muốn cự tuyệt, đang lúc hai người tranh chấp, một đạo sét đánh xẹt qua chân trời, sau đó là lay động kịch liệt, đu quay ngừng chuyển động, tia sét đánh hỏng dây điện phòng máy khu vui chơi, tạo ra mất điện trên diện rộng.

    Mưa to gió lớn kéo nhau đổ xuống, Tô Ký cùng Liễu Dào Chi lảo đảo muốn ngã xuống sàn toa ghế ngồi đang ở giữa không trung, hoảng sợ ôm nhau, quần áo đơn sơ căn bản không đủ chống chọi gió lạnh xâm nhập, qua hơn 1 giờ mới khôi phục cấp điện khẩn cấp, lúc xuống đất hai người đã là toàn thân ướt đẫm, bị nước mưa lạnh như băng làm sắc mặt trắng bệch; nhất là Tô Ký, tóc giả, ngực giả cùng quần áo đặc biệt dễ dàng hút nước, bết bết dính dính, đặc biệt khó chịu. Y không thể cởi xuống, có nhân viên trước mặt một khi cởi xuống sẽ bại lộ thân phận. Mặc dù bị nhìn thấy cũng không coi là gì cùng lắm trở thành nhân vật trong tin đồn, cũng không ai biết y, nhưng Tô Ký là người yêu cầu tính hoàn mỹ, cho dù là ngụy trang, cũng phải kiên trì đến khắc cuối cùng.

    Tô Kỳ bắt đầu hối hận hôm nay đã mặc quần the mỏng, ngấm nước bên trong có cái gì cũng dễ dàng nhìn thấu, vì vậy, kế tiếp y phải đợi gần 1 tiếng trong toilet nữ chờ Liễu Đào Chi đến cửa hàng tạp hóa gần đó mua quần áo. Liễu Đào Chi hoàn toàn không từ chối, mạo hiểm bão táp chạy đi, thật ra trong trận mưa to như vậy, che dù hay không che dù thực chất không khác biệt. Cũng may là mùa hè, mưa đến nhanh đi cũng nhanh, Liễu Đào Chi vừa mua xong quần áo, mưa liền ngừng. Cái này cũng dễ hơn cho hắn, không cần lo lắng quần áo mới đổi lại bị ướt. Lấy tốc độ nhanh nhất chạy về khu vui chơi, lúc này đã là xế chiều, là thời gian đóng cửa khu vui chơi, bởi vì trời mưa, khuôn viên mười mấy thước xung quanh không có du khách khác, không phải che đậy, Liễu Đào Chi dứt khoát xông thẳng vào toilet nữ, đem y phục đưa cho Tô Ký.

    Dù sao chẳng phải là không ai thấy sao? Tô Ký cởi quần áo ướt trên người xuống, không vội mặc lại quần áo mới, mà tà mị cười một tiếng. Toilet công cộng rất bẩn, mùi hôi gay mũi, nhưng lại có thể kích thích ham muốn của con người. Tô Ký đem Liễu Đào Chi đẩy ngã tựa vào bồn cầu dùng phương pháp nguyên thủy nhất tiến quân từ hậu phương, hung hăng va chạm vào bên trong mềm mại của Liễu Đào Chi, đã quá lâu không được phát tiết, Tô Ký ở bên trong hắn bắn ra nhiều lần. Sau khi làm xong, Tô Ký thay trang phục nam sạch sẽ Liễu Đào Chi vừa mua, rất vừa vặn, nhìn rất đẹp trai. Cho đến khi họ sửa sang lại mọi thứ, đều không bắt gặp bất cứ du khách nào khác. Không có ai thấy hai nam thanh niên nắm tay nhau hiên ngang bước ra từ toilet nữ, thật là tốt quá. Liễu Đào Chi thở phào nhẹ nhõm, hắn cũng không muốn bị người khác xem thành biến thái. Bất quá, đổi về đồ nam, Tô Ký không thể trước ánh mắt bao nhiêu người xung quanh làm ra cử chỉ thân mật với hắn được nữa. Trêm đường về nhà họ cố giữ vững 5cm an toàn. Hôm nay xảy ra sự cố không vui. Bất quá, một màn trong toilet nữ khu vui chơi làm tâm tình Tô Ký cực kỳ tốt, cho nên tổng thể mà nói, coi như một cuộc hẹn tốt. Đang trên xe trở về, lúc đoàn xe sắp dừng, loa phát thanh mang đến một tin tức khiến Liễu Đào Chi như rơi vào hầm băng: "Tiếp theo là sự kiện những người ăn xin bị giết tàn bạo được chú ý gần đây, công cuộc tìm kiếm đã dừng lại, tổng cộng phát hiện 7 thi thể. Cảnh sát bước đầu điều tra, hiện trường cho thấy có thể những người này đã cùng ăn thực phẩm hỗn tạp có lẫn dược vật.. dẫn đến bi kịch đáng tiếc.. vụ án vẫn đang được tiếp tục điều tra và làm rõ.."

    Liễu Đào Chi đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn Tô Ký, y đáp lại bằng một nụ cười: "Đó đều là tại họ không biết điều.. tôi đã từng cảnh báo bọn họ không được động đến cậu khi không được tôi cho phép. Đây đều là bọn họ tự chuốc lấy, đáng đời."
     
    Hoasimbiengioi thích bài này.
    Last edited by a moderator: 28 Tháng mười 2019
  2. Đăng ký Binance
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...