Ngôn Tình [Edit] Dục hỏa độc nữ - Tâm tĩnh như lam

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi hoankim2204, 1 Tháng mười 2020.

  1. hoankim2204

    Bài viết:
    0
    Truyện: Dục Hỏa Độc Nữ

    Hán Việt: Dục hỏa độc nữ

    Tác giả: Tâm Tĩnh Như Lam

    Editor: Vũ Khúc

    Link góp ý:

    [​IMG]

    Tình trạng: Hoàn thành


    Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại, HE, Tình cảm, Báo thù, Trọng sinh, Cung đấu, Y thuật, Nữ cường, 1v1

    Văn án:

    Lời Hách Liên Trần nói muốn lấy tim nàng cho Vân Toàn làm thuốc vẫn còn văng vẳng bên tai, lẽ ra hồn phách nàng đã tiêu tan tại sao khi tỉnh lại nàng đã biến thành bộ dạng xinh đẹp này?

    Hay ông trời thương xót kiếp trước nàng sống quá mức uất ức, nên để nàng được sống lại kiếp này!

    Nếu là như vậy, nàng sẽ không bao giờ bỏ qua cơ hội sống lại này, phải bắt tất cả những kẻ từng phản bội, xỉ nhục và hãm hại nàng đều phải trả giá gấp trăm nghìn lần còn nỗi đau lấy tim nàng làm thuốc phải bắt hắn trả giá bằng mạng sống!

    Giới thiệu truyện:

    Anh nam chính là vương gia giả ngốc, nữ chính trọng sinh gả cho nam chính, truyện này đã có bản truyện tranh rồi, mọi người có thể xem cả hai nhé, tranh vẽ rất đẹp.
     
    Huyền Trần 22012001 thích bài này.
    Last edited by a moderator: 31 Tháng một 2021
  2. Đăng ký Binance
  3. hoankim2204

    Bài viết:
    0
    Chương 1: Trọng sinh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Diên thế năm bốn mươi sáu, đầu thu gió thổi nhẹ lướt qua phủ Trấn Quốc tướng quân.

    Tại một gian phòng ở biệt viện, nằm trên giường là một nữ tử có khuôn mặt vô cùng xinh đẹp thanh lệ.

    Mi mắt khẽ động, A Khí vừa mở mắt đã thấy đồ đạc trong phòng bài trí xa lạ, đầu vẫn còn choáng váng, nàng lấy hết sức ngồi dậy nhìn khắp xung quanh, chợt nhớ tới cái gì nàng vội vàng nhìn vào ngực mình, nơi đó vẫn hoàn toàn nguyên vẹn, cơn đau do dao găm đâm vào ngực dường như chỉ là giấc mơ, khắp người nàng không hề có vết thương.

    Nàng nhanh chóng đứng dậy đi tới bàn trang điểm, tay cầm gương đồng khẽ run, mắt nhìn thoáng qua nàng sửng sốt, đây rõ ràng không phải thân thể của nàng! Nàng chưa từng thấy qua khuôn mặt này

    Lời Hách Liên Trần nói muốn lấy tim nàng cho Vân Toàn làm thuốc vẫn còn văng vẳng bên tai, lẽ ra hồn phách nàng đã tiêu tan tại sao khi tỉnh lại nàng đã biến thành bộ dạng xinh đẹp này?

    Hay ông trời thương xót kiếp trước nàng sống quá mức uất ức, nên để nàng được sống lại kiếp này!

    Nếu là như vậy, nàng sẽ không bao giờ bỏ qua cơ hội sống lại này, phải bắt tất cả những kẻ từng phản bội, xỉ nhục và hãm hại nàng đều phải trả giá gấp trăm nghìn lần còn nỗi đau lấy tim nàng làm thuốc phải bắt hắn trả giá bằng mạng sống!

    A Khí chưa kịp bình tĩnh lại thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng mở cửa, nàng vội quay đầu nhìn về phía cửa thì có một nữ tử ăn mặc đơn sơ, vẻ mặt chán ghét khinh thường trên tay còn đang bưng chén thuốc bước vào.

    Giọng nữ tử kiêu ngạo "Này! Uống thuốc!" rồi ném chén thuốc lên bàn làm thuốc trong bát tràn ra ngoài hơn phân nửa.

    Lông mày A Khí nhíu lại, thái độ khinh thường của nữ tử này khiến nàng hiểu rằng nguyên chủ của thân thể này hẳn là vô cùng hèn mọn, dễ bị bắt nạt trong lòng nàng thở dài ở kiếp trước nàng cũng đã phải chịu đựng như vậy, chủ nhân của thân thể này chắc chắn cũng đã bị ức hiếp không ít!

    Nhìn thấy A Khí chậm chạp không hành động lòng nữ tử càng nóng nảy: "Nhanh lên! Ta không có thời gian dây dưa cùng ngươi!"

    Đáy mắt A Khí xẹt qua tia sáng lạnh, thân ảnh nàng nhanh nhẹn vòng ra sau nữ tử, một tay chế trụ cổ họng hơi dùng sức khiến nữ tử hít thở không thông ho khan mãnh liệt

    Nữ tử trợn tròn mắt kinh hãi không dám manh động, thần sắc cực kỳ kinh ngạc, người này khi nào trở nên lợi hại như vậy?

    "Ta hỏi một câu, ngươi phải trả lời một câu, nếu dám nói dối ta thì ngươi sẽ khó giữ được tính mạng!" Giọng điệu A Khí lạnh lùng, tay phải chế trụ nàng ta càng tăng thêm sức lực, nàng hiện tại cần lập tức biết rõ sự tình!

    "Vâng, vâng.. Ta biết." Nữ tử bị dọa đến không biết phải làm gì, chỉ biết vâng vâng dạ dạ nghe theo.

    "Đây là đâu?"

    "Phủ Trấn Quốc.. Tướng quân."

    Trong lòng A Khí thầm kinh ngạc, phủ Trấn Quốc tướng quân? Mặc dù không hiểu rõ chuyện của triều đình, nhưng nàng cũng biết danh hiệu Trấn Quốc tướng quân Lãnh Thiệu, hơn nữa Lãnh Thiệu cùng phụ thân đời trước của nàng là Tể tướng Diên quốc Vân Yến Thanh thường xuyên qua lại, hai người một văn một võ là tâm phúc của hoàng thượng.

    "Ta là ai?"

    "Tứ tiểu thư của Tướng quân phủ, Lãnh Ly!"

    Nữ tử vô cùng kinh ngạc đối với câu hỏi của Lãnh Ly, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ nàng ta bị cục đá làm cho mất trí nhớ?

    Cổ họng đang đau đớn làm nàng ta không dám nghĩ gì nữa, sợ sẽ mất mạng.

    "Ta là Tứ tiểu thư của Lãnh phủ, sao ngươi lại có thái độ như vậy với ta?" Mặc dù A Khí đã đoán được đại khái, nhưng vẫn phải hỏi rõ ràng.

    "Tướng quân không thích ngươi bởi mẫu thân ngươi là nữ tử lầu xanh, thân phận thấp kém, bà ấy lại vì khó sinh ngươi mà qua đời. Từ đó tướng quân hạ lệnh cấm túc ngươi ở biệt viện này không được ra ngoài, phân công ta tới hầu hạ cho tiểu thư ngươi, không cho phép ngươi bước ra khỏi cửa!" Nữ tử thấy bộ dạng hiện tại của Lãnh Ly làm sao còn dám bất kính với nàng, đem sự thật nói rõ từ gốc đến ngọn.

    Thì ra là thế! Nàng ấy cũng là một thứ nữ không được sủng ái!

    Thấy bàn tay Lãnh Ly đặt ngay cổ họng mình còn chưa bỏ xuống mà không chiệu nói lời nào khiến Hồng Diên nghĩ rằng nàng ta không tin vội vàng cầu xin "Mỗi câu ta nói đều là sự thật!"

    A Khí cười lạnh, chậm rãi hạ tay phải xuống, sau đó đi tới chỗ Hồng Diên, nhìn thẳng vào người trước mặt, "Ngươi không được phép nói ra chuyện ta bị mất trí nhớ!" A Khí biết Hồng Diên cho rằng mình bị mất trí nhớ, nàng dứt khoát tương kế tựu kế.

    "Vâng, tiểu thư!" Giọng điệu Hồng Diên run rẩy, nàng ta vẫn chưa thoát khỏi sợ hãi.

    A Khí ngừng nói chuyện với Hồng Diên, quay đầu nhìn chén thuốc trên bàn, sau đó nhìn Hồng Diên với ánh mắt khó hiểu.

    Thấy Lãnh Ly đang nhìn mình như vậy, Hồng Diên nhớ tới gì đó vội vàng giải thích: "Hôm qua Tam tiểu thư tới tìm người, kết quả tiểu thư không cẩn thận bị đá đập vào đầu, thân thể người cần dùng thuốc tĩnh dưỡng."

    Lãnh Ly khẽ nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ, tam tiểu thư đến tìm, chủ nhân thân thể này lại vô tình bị tảng đá đập vào đầu? Trong đó chắc chắn có gì đó mờ ám!

    "Quan hệ của ta và nàng ta rất tốt sao?" Lãnh Ly cầm chén thuốc trong tay, thản nhiên hỏi.

    Nghe Lãnh Ly hỏi, Hồng Diên khó xử, do dự một lát rồi ấp úng nói: "Quan hệ giữa tiểu thư và Tam tiểu thư không tốt, rất ít tiếp xúc với người trong phủ. Hôm qua Tam tiểu thư đến.. để bắt nạt người." Hồng Diên nói xong không dám nhìn Lãnh Ly, sợ Lãnh Ly sẽ trút giận sang mình.

    Trong lòng Lãnh Ly cười lạnh, quả nhiên là vậy! Xem ra không chỉ kiếp trước mà ngay cả kiếp này cũng có người muốn hại mình.
     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng mười 2020
  4. hoankim2204

    Bài viết:
    0
    Chương 2: Gả vào vương phủ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bỗng nhiên bên ngoài cửa có tiếng động lạ nghe như tiếng bước chân, Hồng Diên nhìn Lãnh Ly, thấy Lãnh Ly không có phản ứng gì thì run rẩy bước ra cửa, lúc sau Lãnh Ly nghe thấy Hồng Diên kinh ngạc nói: "Tam tiểu thư!"

    Lãnh Ly quay đầu nhìn về phía cửa, chỉ thấy một nữ tử xinh đẹp quyến rũ mặc bộ váy hoa hồng bước vào, khuôn mặt kiều diễm xinh xắn, đôi mắt đẹp kiêu ngạo thản nhiên không hề che dấu vẻ chán ghét.

    Lãnh Sương Linh bước vào phòng nhìn thấy Lãnh Ly mặt không cảm xúc đang ngồi cầm chén thuốc, cười chế nhạo xong nàng ta bước chậm rãi đi tới trước mặt Lãnh Ly rồi vươn tay vẫy chén thuốc trong tay Lãnh Ly đỗ xuống đất, sau đó thoải mái ngồi xuống bên cạnh, nàng ta không chút để ý hành vi của mình có gì là không đúng.

    "Hừ! Chết thì chết đi, còn uống thuốc làm gì, thật lãng phí thuốc trong phủ!" Giọng điệu của Lãnh Sương Linh cực kỳ trào phúng, nói xong còn hung ác trừng mắt liếc Lãnh Ly.

    Lãnh Ly nhìn mảnh vỡ trên mặt đất, từ đầu đến cuối trên mặt không có biểu cảm gì nhưng lửa giận trong mắt cực kỳ rõ ràng, Lãnh Sương Linh lại không hề phát hiện, trái lại Hồng Diên đứng bên cạnh chú ý thấy sự thay đổi của Lãnh Ly, trong lòng lo sợ không dám lên tiếng.

    "Hôm nay ta tới đây để nói với ngươi rằng ngươi được Thái hậu hạ chỉ tuyển chọn gả vào Ngũ Vương phủ. Nếu không phải Ngũ Vương gia ngốc nghếch vụng về, sao có thể đến lượt tiện nhân như ngươi, ngươi nên cảm ơn mẫu thân đã mất sớm của mình phù hộ cho ngươi được danh hiệu vương phi!" Lời nói của Lãnh Sương Linh vô cùng cay nghiệt hung ác, không nể mặt ai.

    Sáng nay trong cung có người đến truyền chỉ muốn Lãnh phủ tìm ra một nữ tử gả vào Ngũ Vương phủ, Diên quốc ai cũng biết Ngũ Vương gia trời sinh yếu đuối ngu dốt, thân mẫu Như phi thông dâm cùng người khác bị đày vào lãnh cung sau đó tự sát mà chết, mặc dù y được Liễu Quý Phi nuôi lớn nhưng dù sao cũng không phải con ruột, hơn nữa lúc ấy Liễu Quý Phi đã có Tam vương gia, đương nhiên sẽ không để ý đến đứa con không được hoàng thượng sủng ái của người khác, chưa trưởng thành đã bị hạ chỉ sống ở ngoài cung, cho dù y mang danh hiệu Vương gia nhưng không có chút dáng dấp Vương gia.

    Không ai cam tâm tình nguyện tiếp chỉ, nhưng lại không gánh vác nổi tội kháng chỉ? Tự nhiên mọi người sẽ nhớ đến Lãnh Ly không ai quan tâm!

    Lãnh Ly vừa mới sống lại liền sắp bị gả đi làm thê tử của người ta, trong lòng có chút kinh ngạc, từ lời nói của Lãnh Sương Linh có thể nhận ra ngũ Vương gia này hẳn là cực kì không được sủng ái, ỷ nàng không biết gì nên càn rỡ như vậy? Chuyện của nàng không cần người khác làm chủ!

    Lãnh Sương Linh thấy Lãnh Ly không để ý, cảm thấy hơi khó chịu, ánh mắt càng thêm chán ghét, tay nàng ta giơ cao hướng đến mặt Lãnh Ly định tát, đột nhiên bị một lực mạnh mẽ chặn lại!

    Lãnh Sương Linh còn chưa kịp phản ứng liền cảm thấy cổ mình bị chế trụ, sau đó nàng ta ngã mạnh vào khung cửa, lưng truyền đến cảm giác đau đớn, trong cổ họng tràn ra mùi tanh của máu.

    Hồng Diên ở bên cạnh nãy giờ thấy cảnh này hoảng sợ hét lên, hoảng sợ chạy ra khỏi tiểu viện.

    Lãnh Sương Linh không tin nổi nhìn Lãnh Ly vừa ra tay, trong mắt không giấu được vẻ kinh ngạc, suy nghĩ của nàng ta đã hoàn toàn bị xáo trộn bởi vừa rồi bị ngã mạnh, nàng ta vô thức đưa tay xoa ngực, tay còn lại chống trên mặt đất cố gắng đứng dậy, nhưng bị đau đến nỗi không thể cử động được.

    Đôi mắt của Lãnh Ly lóe lên tia sáng lạnh lẽo, nàng chậm rãi đi tới chỗ Lãnh Sương Linh đang nằm, giơ chân phải giẫm mạnh lên tay xoa ngực của Lãnh Sương Linh, sắc mặt lạnh lẽo làm lưng ngươi tê dại..

    "Việc ta gả cho ai là chuyện các ngươi có thể làm chủ sao?" Giọng điệu của Lãnh Ly vô cùng lạnh lùng, khiến người ta sợ hãi.

    Hai người đang giằng co bỗng một ánh sáng bạc lóe lên, hướng thẳng về phía Lãnh Ly, Lãnh Ly cả kinh nhanh chóng né sang một bên, chân đang giẫm lên tay Lãnh Sương Linh cũng thuận thế rời đi. Ánh sáng bạc đánh vào khung cửa hiện ra một vết nứt thật sâu, có thể thấy được người ra tay không hề lưu tình!

    "Lãnh Ly! Tỷ muội thân sinh ngươi cũng muốn giết, đúng là đại nghịch bất đạo! Còn không mau đưa tay chịu trói, nhận tội với cha!" Bỗng nhiên từ đâu xuất hiện một tiếng hét tràn đầy tức giận.

    Lãnh Ly nghiêng đầu nhìn người bước vào tiểu viện, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi, tóc mai tuy đã hoa râm nhưng thân hình rắn rỏi, không cần nghĩ cũng biết đó là chủ nhân Lãnh phủ Trấn quốc tướng quân Lãnh Thiệu, thiếu niên đứng bên cạnh Lãnh Thiệu sắc mặt không tốt, vẻ mặt ác độc, bên hông treo sẵn một cái phi tiêu, cũng chính là Đại thiếu gia Lãnh phủ Lãnh Phong.

    Lãnh Ly liếc nhìn mọi người, trong lòng cười lạnh, phi tiêu vừa rồi rõ ràng muốn lấy mạng của nàng, xem ra trong Lãnh phủ này có rất nhiều người muốn dồn nàng vào chỗ chết!

    "Hôm nay tỷ tỷ đến tìm ta vui đùa, làm phiền ta. Nàng ta vô tình ngã khi ra khỏi cửa có liên quan gì đến ta?", Lãnh Ly kể rõ sự việc đồng thời cũng không quên tẩy trắng bản thân, nàng không còn là nữ tử mỏng manh yếu đuối, để mặc mọi người hãm hại!

    Lãnh Phong thấy Lãnh Ly nói chuyện kiêu ngạo, thần sắc không còn vẻ sợ hãi như lúc trước, thầm nghĩ sao lại có thể thay đổi lớn như vậy? Nếu thế thì phải loại bỏ càng sớm càng tốt để tránh rắc rối sau này!

    "Vừa rồi rõ ràng ngươi giẫm lên người của Sương Linh, còn muốn chối? Hồng Diên cũng đã khẳng định ngươi đánh Sương Linh ngã ra cửa, người vẫn muốn thoát tội?"

    "Hôm trước ta bị tảng đá đập vào đầu còn chưa tỉnh táo hoàn toàn, nàng ta thế mà đến đây chửi bới ta kịch liệt, trong cơn tức giận ta đương nhiên không tránh khỏi hành động có chút liều lĩnh, chẳng lẽ nàng ta là tỷ muội thân sinh ta liền để mặc cho nàng đánh đập chửi bới sao?" Giọng của Lãnh Ly không lớn nhưng lời nói của nàng cứng như sắt đá, làm cho người khác không thể phản bác!

    Lãnh Phong đang định nói thì bị một giọng nam bình tĩnh cắt ngang: "Đủ rồi Phong nhi!" Lãnh Thiệu hét lên, sắc mặt vô cùng khó coi.

    Lãnh Phong không dám nói thêm lời nào, lui về phía sau Lãnh Thiệu, hai mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm Lãnh Ly, cực kỳ tức giận!

    "Hồng Diên, đỡ Tam tiểu thư dậy!"

    Hồng Diên nhận lệnh của Lãnh Thiệu không dám lề mề, bước ra từ đám người đỡ Lãnh Sương Linh, nàng ta vẫn luôn không dám nhìn Lãnh Ly.

    "Ly nhi, hôm nay ta nhờ Sương Linh nói cho ngươi biết chuyện kết hôn. Nếu nàng ấy phạm sai lầm, ta sẽ xử lý. Ngươi là người sắp được gả vào Vương phủ, tốt hơn hết ngươi nên giữ bổn phận của mình, đừng gây rắc rối!" Sắc mặt Lãnh Thiệu không thay đổi, nói chuyện rõ ràng, vài ba câu liền đem sự việc hóa giải.

    Lãnh Phong muốn nói gì đó, nhưng thấy Lãnh Thiệu cau mày thì không dám nói thêm gì nữa, vì vậy hắn hung ác liếc Lãnh Ly.

    "Phụ thân, Lãnh Ly chê ngũ Vương gia ngu ngốc không chịu tiếp chỉ, còn bất kính với Thái hậu!" Lãnh Sương Linh cảm thấy trong lòng oán hận khó phai, bắt đầu đổi trắng thay đen vu oan cho Lãnh Ly.

    Lãnh Ly cười lạnh, trong lòng thầm nghĩ tất cả mọi người trong Lãnh phủ đều cùng một giuộc, đã như vậy thì tại sao phải cố chấp bám theo!

    "Ly nhi, con thực sự đã nói điều này?" Lãnh Thiệu cau mày, bên ngoài hỏi Lãnh Ly nhưng trong mắt chứa tức giận.

    Lãnh Ly bình tĩnh phản đối, "Tỷ Tỷ vừa rồi chẳng lẽ ngã hỏng đầu, ta nói lời này khi nào? Ý chỉ của Thái Hậu làm sao ta có thể không nghe theo?"

    Nghe Lãnh Ly nói vậy Lãnh Thiệu vui mừng gật đầu, sau đó quay lại lườm Lãnh Sương Linh trách mắng, Lãnh Sương Linh không ngờ rằng Lãnh Ly đột nhiên thay đổi lời nói của mình, trong lòng nàng ta càng buồn bực không biết phải nói gì.

    "Được rồi! Chuyện hôm nay cứ để chuyện đi. Đừng nhắc nữa, con cứ nghỉ ngơi đi!" Lãnh Thiệu ngừng nói, dặn dò vài câu sau đó xoay người rời đi, mọi người nhìn thấy Lãnh Thiệu rời đi cũng đi theo. Lãnh Sương Linh và Lãnh Phong oán hận trừng mắt nhìn Lãnh Ly rồi rời đi.

    Lãnh Ly nhìn tiểu viện vắng lặng trở lại, trong mắt hiện lên một tia sắc bén, từ nay về sau không ai có thể chi phối nàng nữa.
     
  5. hoankim2204

    Bài viết:
    0
    Chương 3: Đêm Tân Hôn (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vào ngày đại hôn, đáng lẽ ra không khí ở Ngũ Vương phủ vốn nên vui mừng thắp đèn kết hoa người người rộn rã, nhưng mà mọi người trong phủ cũng không có dáng vẻ hạnh phúc đó, ngoại trừ chữ Hỷ theo thường lệ vẫn được dán ở cửa, từ ngoài nhìn vào quả thật không nhìn ra Vương gia sắp thành thân, chỉ có lác đác vài người tới chúc mừng, chúc xong thì vội vàng rời đi, có thể thấy được vị Ngũ Vương gia này thật sự không được hoan nghênh!

    Kiệu hoa khởi hành từ Lãnh phủ tới Ngũ Vương phủ mất khoảng mười lăm phút, Ngũ Vương gia vốn phải đứng ở cửa đợi lại không thấy đâu. Mặc dù Lãnh Ly không quan tâm nhưng người khác đã có lời ra tiếng vào, cuối cùng người hầu đành đưa Lãnh Ly đến sương phòng chờ.

    Trong phòng không có người ngoài, Lãnh Ly tháo khăn voan, mắt đẹp quét quanh phòng, trong phòng không có quá nhiều đồ đạc đắt tiền, trên tường treo vài bức tranh sơn thủy, bàn ghế thì lốm đốm loang lổ như đã lâu không đổi, vị Vương gia này quá tiết kiệm hay là cố tỏ vẻ huyền bí?

    Lãnh Ly đang thắc mắc, thì tiếng mở cửa vang lên, Lãnh Ly nhìn về phía cửa thấy một nam tử mặc cẩm y đỏ thẫm, dung mạo nam tử vô cùng bình thường, chính là kiểu ném vào đám đông cũng không nhận ra. Thân hình tuy rằng cao lớn thẳng tắp nhưng trên mặt lại mang vẻ thuận theo, thần sắc hoảng loạn sợ hãi, có điều đôi mắt thâm thúy mê người thật sự rất đẹp!

    Lãnh Ly không để ý bộ dạng nam tử, cũng không biểu hiện ra vẻ chán ghét, bộ dáng kiếp trước của nàng còn xấu hơn thế này rất nhiều! Điều duy nhất khiến nàng ngạc nhiên là hỉ bào của nam nhân, hôm nay ngoài Ngũ Vương gia trong Vương phủ thì còn ai dám mặc màu đỏ!

    Thấy Lãnh Ly đang nhìn mình, vẻ mặt nam tử rụt rè ngốc ngốc cười nhưng không dám bước tới.

    Hai người im lặng một hồi, Lãnh Ly không lên tiếng, thầm nghĩ: Ngũ Vương gia thật đúng là không có dáng vẻ Vương gia!

    Ngũ Vương gia không biết suy nghĩ trong lòng Lãnh Ly, nghi hoặc nhếch môi, sau đó như đã hạ quyết tâm cực lớn bước về phía nàng, trên mặt hiện lên sợ hãi.

    Lãnh Ly không biết hắn định làm gì, nhưng nàng rất nhạy cảm với sự tiếp cận đột ngột của người lạ, muốn lui về sau một bước, đột nhiên trên môi bị một vật ấm áp bao phủ, cánh môi cặn kẽ cọ sát, Lãnh Ly bị nụ hôn bất ngờ làm cho kinh hãi, theo bản năng tung ra một chưởng, sau đó nghe tiếng hét thảm.

    Lãnh Ly cau mày, sắc mặt âm trầm, theo nàng ngũ Vương gia này không chỉ ngu ngốc mà còn là đồ háo sắc!

    Ngũ Vương gia bị một chưởng của Lãnh Ly đánh ngã xuống đất, vẻ mặt sợ hãi, cố nén đau đớn run rẩy đứng lên, không dám tới gần Lãnh Ly một bước, thậm chí còn không dám nhìn nàng.

    "Không ngờ Ngũ Vương gia ngu ngốc lại hạ lưu như vậy" Lãnh Ly tức giận thốt ra, nói xong mới nhận ra mình không đúng, hắn cùng nàng vốn có danh nghĩa phu thê, thân thiết là chuyện bình thường, vừa rồi nàng quả thật lỗ mãng, có lẽ là Lãnh Ly thật sự có chút tức giận, cũng không để ý rằng uy lực một chưởng kia của nàng người thường chịu không nổi, hắn lại có thể đứng dậy.

    Ngũ Vương gia lộ vẻ hoảng hốt khi nghe Lãnh Ly nhận xét, hắn sốt ruột biện bạch: "Không phải, ta nghe người hầu trong phủ nói nam nữ kết hôn phải có tiếp xúc da thịt nếu không sẽ bị người khác cười nhạo. Nếu nàng không thích, sau này ta sẽ không làm, nàng đừng nóng giận!"

    Lãnh Ly không ngờ hắn sẽ nói như vậy, thần sắc không giống nói dối, vừa rồi là nàng hiểu lầm hắn thôi! Trong lòng có chút áy náy, vừa rồi nàng nói "ngu ngốc yếu đuối" sợ là đã tổn thương hắn, kiếp trước nàng cũng bị bắt nạt như thế này, cảm giác không hề dễ chịu.

    "Vừa rồi ta thật lỗ mãng. Chỉ là thân thể ta có tật, không thể thân thiết với người khác, sợ sẽ truyền bệnh cho ngươi!" Lãnh Ly qua loa tìm một lí do giải thích, hơn nữa lí do đó cũng tránh được việc giường chiếu sau này.

    Ngũ Vương gia nghe Lãnh Ly nói sắc mặt tốt hơn không ít, không để ý vừa rồi Lãnh Ly đã ra tay với mình, cố gắng kéo ra nụ cười, có chút tự giễu nói: "Ta biết nàng không muốn gả cho ta. Ta không được phụ hoàng sủng ái, ngoại hình bình thường, lại nhát gan yếu đuối, nếu trong lòng nàng không muốn, ta sẽ không ép buộc, chờ vài ngày ta sẽ thỉnh phụ hoàng cho nàng trở về Lãnh phủ, nàng sẽ không bị trách tội!"

    Lãnh Ly ngừng lại, Ngũ Vương gia này thật ra chuyện gì cũng hiểu, thần sắc không có vẻ gì là nói dối, còn suy nghĩ cho nàng, trong lòng sinh ra một chút áy náy, nàng không bao giờ nghĩ sẽ quay lại Lãnh phủ

    "Ta tự nguyện lấy ngươi, tương lai ta sẽ là Vương phi của ngươi, hơn nữa tính tình của ngươi ôn hòa hiền hậu lương thiện không biết ghen ghét thực sự rất tốt, so với những người giả vờ lương thiện, đoan chính tốt hơn rất nhiều!" Lãnh Ly an ủi hắn, nhưng câu sau không khỏi liên tưởng đến đủ thứ chuyện ở kiếp trước.

    Ngũ Vương gia cười chân thành, rồi hắn nghĩ đến điều gì đó mở miệng hỏi: "Nàng có đói không?"

    Lãnh Ly vốn không đói bụng nhưng khi nghe nói như vậy thì cũng cảm giác có chút đói, vì vậy khẽ gật đầu, chỉ động tác nhỏ này cũng khiến hắn cười vui vẻ, bộ dáng nhút nhát khi nãy biến mất, kéo Lãnh Ly ngồi xuống chỉ vào mấy cái bánh trên bàn khoe khoang: "Bánh đậu xanh do phủ ta làm rất ngon, nàng ăn thử đi!"

    Lãnh Ly gắp một miếng điểm tâm từ từ đưa vào miệng, ngọt ngào nhưng không ngấy, vào miệng liền tan, quả thật rất ngon.

    Lúc hai người ăn gần hết bánh điểm tâm trước mặt, Lãnh Ly nhớ tới mình vẫn chưa biết tên của ngũ Vương gia, thấy người đối diện nhìn mình vô tội, giọng điệu không khỏi nhẹ đi, "Ngươi gọi là gì?"

    Ngũ Vương gia sững sờ trước câu hỏi đột ngột của Lãnh Ly vài giây, sau đó y ngồi thẳng người nghiêm túc nói: "Ta gọi là Hách, Liên, Hiên."
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng mười 2020
  6. hoankim2204

    Bài viết:
    0
    Chương 4: Đêm Tân Hôn (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hách Liên sao? Tuy bên ngoài tỏ bình tĩnh nhưng trong lòng Lãnh Ly đang hoãng hốt, nháy mắt nàng liền bình tĩnh lại, Hách Liên là họ của hoàng thất, hơn nữa người đó cũng là Vương gia Diên quốc, đương nhiên cùng họ với Ngũ Vương gia, hôn sự được ban xuống khi ta chỉ nghĩ muốn mau rời khỏi Lãnh phủ, vì vậy mà bỏ qua chuyện này!

    "Ta biết nàng tên là Lãnh Ly, nữ nhi của tướng quân Lãnh Thiệu, ta có thể gọi nàng là Ly nhi không?" Hách Liên Hiên thấy Lãnh Ly không nói gì, tiếp tục nói, giọng điệu cũng mạnh dạn hơn.

    Lãnh Ly nhíu mày từ chối dứt khoát: "Không được!" Nàng và hắn dường như chưa thân thuộc đến mức đó.

    Hách Liên Hiên hơi sửng sốt khi thấy Lãnh Ly không cần nghĩ gì đã từ chối, mặt gục xuống, cắn chặt môi dưới như sắp khóc đến nơi.

    Nhìn bộ dạng của Hách Liên Hiên lông mày Lãnh Ly càng nhíu chặt hơn, Hách Liên Hiên vốn không đẹp trai, còn là một nam nhân cao lớn, bộ dạng ủy khuất của bây giờ thật sự rất không hợp.

    "Ngươi muốn thế nào cũng được!" Lãnh Ly nhẹ thở dài, không kiên nhẫn nói, dù sao cũng chỉ là một cái danh phận, mặc kệ hắn vậy.

    Nhìn mặt Hách Liên Hiên vốn còn đang khóc chốc lát lại khôi phục nụ cười ngốc nghếch, Lãnh Ly bất lực, cả ngày hôm nay di chuyển làm thân thể nàng mệt mỏi, nàng không nói chuyện với Hách Liên Hiên nữa mà xoay người đi về phía giường. Trong khoảnh khắc xoay người Lãnh Ly không hề phát hiện Hách Liên Hiên đã thu lại bộ dáng ngốc nghếch, y giảo hoạt cong khóe môi.

    Lãnh Ly vừa đi tới giường đột nhiên cảm thấy uể oải, ý thức trở nên mờ mịt, trước mắt mờ dần, Lãnh Lỵ giật mình, trúng mê dược? Nhân lúc còn tỉnh táo Lãnh Ly nhanh chóng quay đầu nhìn phía sau, thấy Hách Liên Hiên đã sớm bất tỉnh trên mặt đất, ánh mắt nhìn về phía bàn, chẳng lẽ là bánh đậu xanh?

    Lãnh Ly nhíu mày, vừa rồi nàng thế mà không nhận ra có thuốc mê trong chiếc bánh này, trừ phi người dùng độc ngang hàng với nàng, nếu không với bản lĩnh của nàng không thể nào không nhận ra, nàng còn chưa kịp nghĩ ngợi gì thân thể đã xụi lơ trên giường, ý thức dần dần biến mất.

    Trong phòng im lặng, lúc lâu sau một bóng người cao lớn chậm rãi đứng dậy, Hách Liên Hiên vốn đã bất tỉnh đột nhiên tỉnh táo, hai mắt gắt gao nhìn Lãnh Ly đang nằm trên giường, thần sắc sắc bén khác hẳn lúc nãy.

    Một cơn gió lạnh đột ngột lướt qua cửa sổ, Hách Liên Hiên không để ý, nháy mắt trong phòng xuất hiện một người hắc y nhân đeo mặt nạ, hắc y nhân vừa bước vào phòng liền lao thẳng về phía Lãnh Ly, tay dùng lực bóp cổ Lãnh Ly như muốn ngay lập tức giết chết nàng, nhưng chưa kịp ra tay đã bị một cỗ sức mạnh khác ngăn lại, Hách Liên Hiên dùng tay trái nắm cổ tay của hắc y nhân, sắc mặt trầm xuống cực điểm.

    "Ngươi rất càn rỡ." giọng điệu của Hách Liên Hiên không còn nhút nhát như vừa rồi, không hề phập phồng làm cho người ta có cảm giác áp bức nặng nề.

    Hắc y nhân nhanh chóng rút tay về, không thấy rõ vẻ mặt nhưng thân thể đột nhiên quỳ trên mặt đất, vô cùng cung kính, "Chủ nhân thứ tội. Lãnh Ly là con gái của Lãnh Thiệu, giữ lại nàng bên người sợ là sẽ có mầm tai họa, Thanh Ảnh chỉ muốn giúp chủ nhân thoát khỏi tai họa lớn mà thôi." Giọng điệu của hắc y nhân có chút hoảng hốt, nghe kỹ thì là giọng nữ tử!

    Hách Liên Hiên chắp tay sau lưng, không nhìn người trên mặt đất mà thay vào đó liếc nhìn Lãnh Ly, khóe môi chậm rãi gợi lên một nụ cười nhẹ, "Nàng không phải là tai họa, ta tự có kế hoạch, nếu có lần sau, Thanh Ảnh, ngươi tự biết hậu quả!"

    "Vâng, sau này Thanh Ảnh sẽ hành sự theo mệnh lệnh của chủ nhân, nhưng chủ nhân có thể nói cho Thanh Ảnh biết Lãnh Ly này có tác dụng gì không?" nàng ta biết rằng Hách Liên Hiên chưa bao giờ thích người khác hỏi trong lòng hắn nghĩ gì, nhưng lần này nàng phải liều mạng hỏi cho ra.

    Ánh mắt Hách Liên Hiên hơi trầm xuống, chậm rãi nói: "Hiện tại trong triều hai người có thế lực nhất là Lãnh Thiệu và Vân Yến Thanh, Tam ca của ta đã có Vân Toàn, đương nhiên Vân Yến Thanh sẽ giúp hắn, Lãnh Ly dù không được lãnh Thiệu yêu thích, nhưng dù sao nàng ấy cũng là tiểu thư Lãnh phủ, tương lai sẽ có ích cho ta, chuyện phía sau thì ngươi không cần biết.

    " Chủ nhân nhìn xa trông rộng, hôm nay là Thanh Ảnh vượt quá giới hạn. "

    " Được rồi, đứng dậy đi, chuyện ta phái ngươi tra sao rồi? "Hách Liên Hiên chưa bao giờ có nhiều biểu tình, sắc mặt vẫn luôn lạnh lùng.

    Được Hách Liên Hiên cho phép Thanh Ảnh mới đứng dậy, hơi cúi đầu," Đã có được manh mối, hai ngày trước cả Lãnh Thiệu và Vân Yến Thanh đều bị Liễu Quý Phi triệu kiến, ngay sau đó liền có chuyện tứ hôn này, chắc là Liễu Quý Phi hướng hoàng thượng thỉnh ý chỉ, lệnh cho Lãnh Thiệu gả Lãnh Ly cho chủ nhân cũng là ý của Liễu Quý Phi. "

    Trong lòng Hách Liên Hiên đã đoán trước được việc này nên cũng không có gì bất ngờ, Liễu Quý Phi gả nàng cho hắn, thật ra chỉ muốn dùng thế lực của Lãnh phủ để kiềm chế hắn, cho dù thường ngày hắn vẫn luôn giả bộ ngốc nghếch yếu đuối thì nàng ta vẫn luôn muốn diệt trừ.

    " Được rồi, ngươi lui xuống đi, về sau nếu không có lệnh của ta tuyệt đối không được đụng vào nàng!"Hách Liên Hiên ánh mắt sắc bén nói, hắn ghét nhất người không nghe lời.

    Thanh Ảnh đương nhiên biết nàng trong miệng Hách Liên Hiên đang nói đến là Lãnh Ly, dù không phục cũng không dám nói gì, đành phải vâng dạ rồi rời khỏi phòng

    Căn phòng khôi phục yên tĩnh, Hách Liên Hiên bước đến bên giường, khóe miệng cong lên nhưng trong mắt lại lạnh lẽo.

    Màn đêm dày đặc, bên trong Vương phủ tĩnh mịch.
     
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng mười 2020
  7. hoankim2204

    Bài viết:
    0
    Chương 5: Gặp lại

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày hôm sau khi trời vừa hừng sáng, từ rất sớm đã có tiếng gà gáy vang lên.

    Lãnh Ly tỉnh dậy, lông mày nàng nhíu chặt đầu óc còn mơ hồ nhớ tới sự việc tối qua, hôm qua sau khi cảm thấy choáng váng nàng liền hôn mê bất tỉnh, người hạ thuốc mê lại chưa làm gì nàng, quả thật làm người khác phải nghi ngờ, nàng quay đầu nhìn sang bên cạnh thấy trên giường chỉ còn lại mình nàng, không thấy Hách Liên Hiên đâu.

    Ngoài cửa có tiếng động Lãnh Ly lập tức nhìn ra thì thấy Hách Liên Hiên đẩy cửa bước vào, vui vẻ như tối hôm qua không hề có chuyện gì xảy ra.

    Hách Liên Hiên thấy Lãnh Ly đã thức dậy nhưng hắn vẫn đứng ngoài cửa không bước vào, chỉ nói: "Ly nhi tỉnh rồi à nàng mau mặc quần áo cẩn thận đi rồi chúng ta vào cung!"

    Lãnh Ly vẫn đang suy nghĩ về việc hạ thuốc tối hôm qua nên không nghe rõ lời của Hách Liên Hiên, vô thức lặp lại "nhập cung" với giọng điệu có chút nghi ngờ.

    "Ừ, sáng nay mẫu phi đã phái người đi báo tin nói muốn nhìn thấy Ly nhi, bảo ta đưa Ly nhi vào cung." Hách Liên Hiên luôn chăm chú theo dõi những thay đổi trên mặt của Lãnh Ly, ngoài mặt không biểu hiện gì nhưng trong lòng hắn đang tính toán gì đó.

    Lãnh Ly chưa kịp lên tiếng thì ngoài cửa lại có tiếng động, một nam tử trung niên khoảng bốn mươi tuổi xuất hiện với vẻ mặt nghiêm nghị, ông ta liếc nhìn Hách Liên Hiên trước rồi nói: "Xe ngựa đã sẵn sàng, thỉnh Vương gia và Vương phi nhanh lên, đừng bắt Liễu Quý Phi phải sốt ruột chờ hai người!"

    Vương gia vốn là người cao quý nhất trong phủ, nhưng ông ta nhìn thấy hắn thì không chiệu hành lễ, giọng điệu còn coi thường chủ tử, Lãnh Ly thấy Hách Liên Hiên nhút nhát làm như rất sợ ông ta, lòng càng nghi ngờ.

    Nam tử nói xong liền rời đi, không hề đặt Hách Liên Hiên vào mắt.

    "Hắn ta là ai?" Lãnh Ly nhìn theo hướng nam tử rời đi hỏi Hách Liên Hiên.

    "Hắn là quản gia của Vương phủ, Vu Đồ."

    Lãnh Ly nhíu mày, trong lòng nhận định người này không phải người tốt, về sau cần phải đề phòng!

    Dọc đường rời khỏi Vương phủ Lãnh Ly thấy rất ít tỳ nữ và người hầu, dù có gặp mặt thì cũng vội vàng lướt qua làm như không nhìn thấy Hách Liên Hiên, thế nhưng lại rất kính trọng nghe lời Vu Đồ. Mặc dù rất thắc mắc nhưng Lãnh Ly chỉ vừa mới tới Vương phủ cũng không nên nói gì nhiều, nghĩ thầm sau khi trở về nàng sẽ tra hỏi thật kỹ.

    Một khắc sau, Lãnh Ly và Hách Liên Hiên ngồi lên xe bắt đầu đi về phía hoàng cung, dọc đường đi Lãnh Ly không chủ động nói chuyện, thần sắc nghiêm nghị như đang suy nghĩ cái gì, Hách Liên Hiên thì luôn kiếm chuyện nói với nàng, khiến Lãnh Ly không hề được thanh tĩnh.

    Lần đầu tiên Lãnh Ly vào cung nên không biết nhiều lễ nghi và cấm kỵ, nàng không biết vì sao luôn cảm thấy không ổn, lát nữa nhất định phải hành động cẩn thận!

    Hách Liên Hiên vừa vào cung cả người liền thay đổi, không nói chuyện với người khác hay đùa giỡn, hắn cúi gằm mặt bước về phía trước, hễ nghe thấy tiếng động gì thì như chim sợ cành cong, thần sắc sợ hãi, tựa như đối với hắn hoàng cung là một nơi như hang hổ hang sói.

    Phải mất một lúc lâu mới đến cung của Liễu Quý phi, cung điện được trang trí xa hoa, lộng lẫy, khắp nơi đều có đồ quý giá, thái giám cung nữ cũng có không ít, có thể thấy Liễu Quý phi rất được Hoàng Thượng sủng ái!

    Lần đầu nhìn thấy Liễu Quý phi, trong lòng Lãnh Ly kinh hãi, lông mày của Quý phi giống y hệt Hách Liên Trần!

    "Đây hẳn là tiểu thư Lãnh phủ Lãnh Ly, quả nhiên nhan sắc hơn người." Liễu Quý phi ngồi trên giường cầm tách trà nóng trên tay, biểu tình liếc nhìn Lãnh Ly một cái rồi không nhìn nữa.

    Lãnh Ly đi tới trước mặt Liễu Quý phi, cố gắng trấn định rồi hơi cúi đầu, "Lãnh Ly thỉnh an Quý phi nương nương."

    Hành lễ một lúc Liễu Quý phi không nói lời nào, càng mặc kệ Hách Liên Hiên đang ở bên cạnh, thỉnh thoảng nhìn về phía cửa, như thể đang đợi ai đó!

    Lãnh Ly đứng cạnh Hách Liên Hiên cảm thấy kì lạ, nàng biết Liễu Quý phi chỉ là kế mẫu của Hách Liên Hiên chứ không phải mẫu thân ruột, tuy không cần quan tâm lắm nhưng lạnh lùng như vậy cũng quá lạnh lùng đi? Chẳng lẽ Hách Liên Hiên trời sinh yếu đuối nhu nhược nàng ta liền mặc kệ? Nghĩ đến đây Lãnh Ly hơi tức giận!

    Hách Liên Hiên đã quen với thái độ của Liễu Quý phi đối với mình, đứng lặng yên không dám nói chuyện, nhưng trong lòng y hiểu rõ hôm nay Liễu Quý phi triệu kiến chính mình và Lãnh Ly chỉ để ra oai phủ đầu, bây giờ còn chưa tới thời cơ đối đầu trực diện với nàng ta, vì vậy phải giả vờ bộ dáng nhu thuận nghe lời để nàng ta không quá nhanh mà diệt trừ chính mình!

    Tiếng bước chân ngoài cửa khiến Lãnh Ly biết có rất nhiều người đã đến, theo tầm mắt của Liễu Quý phi nhìn lại.

    Nam tử dẫn đầu mày kiếm mắt sáng tuấn mỹ như ngọc, một thân hoa phục cẩm y càng hiện khí chất bất phàm. Đồng tử của Lãnh Ly trợn to, người đó là.. Hách Liên Trần?

    Trong lòng Lãnh Ly sóng gió nổi lên, đánh mạnh vào người nàng, cơ thể lập tức lạnh lẽo. Khuôn mặt và nụ cười của người đó vẫn như trước kia, nhưng hắn không còn nhận ra nàng nữa!

    Lại nhìn về phía bên cạnh, nữ tử đi cùng Hách Liên Trần khoác một thân váy lụa màu xanh, khuôn mặt xinh đẹp thoát tục, vài sợi tóc tùy ý rơi nhẹ bên má làm tăng thêm vẻ phong tình, môi đỏ mọng hơi nhếch, mắt đẹp khẽ đảo quanh, nữ tử tuyệt mỹ như thế ngoại trừ muội muội Vân Toàn đời trước nhận hết sủng ái của nàng thì không thể là người nào khác được!

    Hách Liên Trần ánh mắt đầy dịu dàng nắm tay Vân Toàn, hai người ăn ý nhìn nhau cười, thật sự làm người khác đố kỵ, hình ảnh này rơi vào mắt của Lãnh Ly làm lòng nàng đau đớn, tất cả mọi chuyện kiếp trước đều tràn về trong tâm trí, nỗi hận từ từ hiện lên trong mắt, bề ngoài nàng cố gắng trấn tĩnh.

    "Nhi thân tham kiến Mẫu phi (Vân Toàn tham kiến Quý Phi). " Hách Liên Trần cùng Vân Toàn lập tức đi thẳng tới cung kính hành lễ với Liễu Quý phi.

    Liễu Quý phi nhìn thấy hai người thì vô cùng vui mừng, nhanh chóng đứng dậy kéo họ đứng dậy, biểu tình thân thiết, khác hẳn với Hách Liên Hiên và Lãnh Ly ban nãy.

    "Toàn nhi đừng khách khí, để cho bổn cung nhìn kỹ con một chút!" Liễu Quý phi cầm tay Vân Toàn trong lòng bàn tay, vô cùng thân thiết.

    Lãnh Ly lạnh lùng nhìn cảnh này, sau đó nhớ tới gì đó đột nhiên quay đầu nhìn Hách Liên Hiên, lại thấy thần sắc của Hách Liên Hiên còn sợ hãi hơn trước, thân thể cũng bất giác lùi lại, cả ngươi đều thể hiện trạng thái vô cùng sợ hãi.

    Sau đó Lãnh Ly mới để ý tới ngoại trừ hai người Hách Liên Trần và Vân Toàn còn có ba gã nam tử mặc y phục cao quý, dung mạo bất phàm, không cần nghĩ Lãnh Ly cũng biết họ chính là những vị Vương gia khác của Diên quốc, bọn họ kiêu ngạo khinh thường liếc nhìn Hách Liên Hiên, mắt lộ ra vẻ chán ghét, trong lòng Lãnh Ly không vui, nhìn bọn họ cũng không có ý tốt gì!

    Tuy nhiên, điều khiến Lãnh Ly nghi ngờ là Hách Liên Hiên không hề giống một vị Vương gia nào. Làm sao diện mạo của một đứa con lại khác biệt đến vậy? Nếu mẹ của Hách Liên Hiên vô cùng bình thường thì làm sao hoàng đế có thể sủng ái nàng ta. Lãnh Ly không coi thường Hách Liên Hiên, chỉ là cảm giác có chút kỳ quái!
     
  8. hoankim2204

    Bài viết:
    0
    Chương 6: Giải vây

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hách Liên Trần thỉnh an Liễu Quý Phi xong ánh mắt hắn chợt lóe lên nhìn Hách Liên Hiên đang ngồi kế bên, miệng nhếch lên một tia khinh bỉ, khi hắn thấy Lãnh Ly thì hắn sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ Lãnh Ly này cùng trong lời đồn bộ dáng không quá giống nhau.

    Hách Liên Trần khẽ cau mày, trong lòng nghĩ cần phải thử nàng một lần, ngay sau đó hắn bưng lên tách trà nóng Liễu Quý Phi vừa uống, đáy mắt xẹt qua một tia xảo trá, chậm rãi đi về hướng hai người Hách Liên Hiên cùng Lãnh Ly.

    Lãnh Ly thấy Hách Liên Trần đang đi về phía mình, mặt ngoài nàng tỏ ra vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng sớm đã lo sợ mãnh liệt, nàng giả vờ đón ánh mắt của Hách Liên Trần không chút nào sợ hãi, nhưng đôi tay lại gắt gao nắm thành nắm đấm, móng tay đâm vào lòng bàn tay cũng không buông lỏng một phân.

    Hách Liên Trần đi đến chỗ hai người bọn họ thì dừng lại, tay nâng trà nóng mỉm cười nói: "Ngày hôm trước thân thể bổn vương không khoẻ không thể tham dự đại hôn của Ngũ đệ cùng Vương phi, thật sự xin lỗi hôm nay Ngũ đệ cùng Vương phi đều ở đây, bổn vương liền lấy trà này kính Ngũ đệ một ly, mong rằng Ngũ đệ không có hiểu lầm gì đối với bổn vương như vậy mới tốt!"

    Hách Liên Trần tự khiêm tốn, thần sắc cũng không vui vì hối tiếc, bên ngoài tuy là xin lỗi Hách Liên Hiên, nhưng truyền thống lấy trà thay rượu ở Diên quốc chỉ dùng cho người chồng thường dân vào đầu đám cưới của họ để minh họa cho nền tảng gia đình tồi tàn và địa vị thấp kém. Mà vào lúc này Hách Liên Trần lại kính trà cho Hách Liên Hiên ngay sau khi hắn mới thành thân rõ ràng là muốn chửi bới thân phận Hách Liên Hiên hạ tiện, cho dù Hách Liên Trần nhất thời quên hay sao nhưng hắn mang trà mà Liễu Quý phi uống dư mời Hách Liên Hiên đều không phải là thiện ý!

    Sắc mặt Lãnh Ly trở nên khó coi, nàng rất hận Hách Liên Trần, bây giờ nàng đã là Vương phi của Hách Liên Hiên thấy Vương gia của mình phải chịu nhục cho dù là vô tình trong lòng nàng cũng không khỏi cảm thấy tức giận, nhìn qua thì thấy vẻ mặt đang sợ hãi của Hách Liên Hiên không biết làm sao.

    "Ngũ đệ chẳng lẽ không thích bổn vương kính trà sao?" giọng điệu Hách Liên hùng hổ dọa người, không giống vừa rồi còn khiêm tốn.

    Một vài vị Vương gia bên cạnh nhìn thấy cảnh này chỉ cười nhạo trong lòng, chờ xem kịch vui của Hách Liên Trần, không hề có ý định giải vây, còn Liểu Quý Phi vẻ mặt lãnh đạm đang ngồi trên giường, mặc cho con trai mình làm càn, trong lòng Vân Toàn tuy không đành lòng nhưng lại sợ Hách Liên Trần đối với mình nãy sinh bất mãn nên chỉ giả bộ không để ý tới.

    Hách Liên Hiên bị Hách Liên Trần quát khẽ một tiếng sợ tới mức run lên, hạ quyết tâm đưa tay nhận tách trà lại bị một bàn tay khác nhanh chóng đoạt lấy.

    Lãnh Ly nhận tách trà trong tay Hách Liên Hiên trong khi Hách Liên Hiên đang do dự, nhưng lại không có ý định uống nó. Trầm mặc vài giây nàng chậm rãi đi đến trước mặt Hách Liên Trần "Tam vương gia ngày hôm trước thân thể không khoẻ vốn là nên ở trong nhà tĩnh dưỡng, ta cùng Vương gia nhà ta lại nhân đại hôn nghi thức rườm rà không thể đến vấn an Tam Vương gia, kỳ thật xin lỗi, hôm nay Tam Vương gia ở đây ta liền lấy trà này hướng Tam Vương gia bồi tội, mong rằng Người chớ nên trách tội!"

    Ngữ khí Lãnh Ly cung kính, lại một lần nữa đem trà trả lại cho Hách Liên Trần, mọi người bên cạnh đều kinh ngạc, theo như những lời Lãnh Ly nói đều có lý không thể tìm ra nữa điểm sai.

    Hách Liên Trần cũng sửng sốt khi chứng kiến hành động của Lãnh Ly. Phỏng đoán vừa rồi của hắn đã được xác minh. Lãnh Ly không hề ngu ngốc như người ta đồn thổi mà là người thông minh và mưu lược, nếu đã là như vậy thì hắn phải hảo hảo 'chiếu cố 'vị Ngũ đệ này.

    Khi Lãnh Ly cùng Hách Liên Trần đối mặt, vài phân đoạn từ kiếp trước lướt qua trong đầu hắn, bọn họ lần đầu gặp mặt cũng là như vậy, hắn đứng trước mặt nàng cười nhưng nàng bởi vì vẻ ngoài xấu xí của mình mà không dám ngước lên nhìn hắn, hôm nay gặp lại đã là cảnh còn người mất, lúc trước tình cảm sâu nặng nay đã hóa thành nỗi oán hận và tiếc nuối.

    Sắc mặt Hách Liên Trần lạnh băng nhìn chằm chằm Lãnh Ly nửa ngày cũng không nói gì liền xoay người rời đi. Lãnh Ly đứng tại chỗ không chút biểu cảm, Hách Liên Trần xoay người rời đi nàng mới dám âm thầm thở dài nhẹ nhõm, tách trà trong tay nàng vẫn chưa động chút nào, chỉ có Lãnh Ly mới biết rõ ràng vừa rồi nàng đã làm gì tách trà, nàng rất am hiểu về độc. Thần không biết quỷ không hay nàng thành thạo đã hạ độc vào trà, nhưng sau đó nàng hối hận, không phải vì nàng còn tình cảm với Hách Liên Trần mà nếu hắn chết dễ dàng như vậy không phải tiện nghi cho hắn hay sao.

    Hách Liên Trần trở về bên cạnh Vân Toàn cùng Liễu Quý Phi, nhưng ánh mắt lại nhìn thoáng qua ba vị vương gia, sau đó hắn không có động tác gì nữa.

    Một bên ba vị Vương gia vẫn chưa nói lời nào nhìn nhau cười lạnh lùng, rồi một người đi tới chỗ Hách Liên Hiên, nam tử tuy tướng mạo đường đường nhưng ánh mắt gian trá khuôn mặt cười nhạo nhìn có chút phản cảm, người này là tứ Vương gia của Diên quốc Hách Liên Sở.

    Mẫu phi của Hách Liên Sở chính là Huệ Tần, nhan sắc ở trong cung chỉ thuộc trung đẳng, nhưng trời sinh bà không hay ra ngoài, số lần hoàng thượng tìm đến bà rất ít, Hách Liên Sở cũng không thể hơn được mẫu phi không được phụ hoàng sủng ái, nên ngày ngày phải đi bên cạnh Hách Liên Trần nịnh nọt.

    Hách Liên Sở đi đến trước mặt Hách Liên Hiên, không cố ý giả bộ che giấu như Hách Liên Trần ý đồ hắn rất rõ ràng sắc mặt chán gét nhìn Hách Liên Hiên.

    "Ngũ đệ sau khi kết hôn gan lớn ra không ít, Tam ca kính trà đệ cũng không nhận, chúng ta đây là hoàng huynh của đệ chẳng lẽ đệ không để vào mắt?" Hách Liên Sở nhìn thẳng Hách Liên Hiên, sắc mặt cực kì không tốt, nở nụ cười giả tạo.

    Hách Liên Hiên so với Hách Liên Sở kỳ thật cao lớn hơn, nhưng hiện tại hắn không dám ngẩng đầu, thân thể còn khẽ run, gắt gao cắn môi dưới, nhìn hắn rất khẩn trương.

    "Bốn.. Tứ hoàng huynh, là ta không tốt, ngươi đừng nóng giận, ta sẽ hướng Tam hoàng huynh bồi tội!" Hách Liên Hiên nói xong liền đi đến chỗ Hách Liên Trần ai ngờ bị Hách Liên Sở duỗi tay ngăn lại.

    "Ngũ đệ sao phải sốt ruột như vậy, tam ca đại lượng sẽ không trách tội đệ." Hách Liên Sở che trước mặt Hách Liên Hiên, vừa rồi còn nói đâm thọt, lúc này thái độ đột nhiên thay đổi chỉ sợ hắn có ý đồ khác.

    Quả nhiên, Hách Liên Sở liền vươn một chân, thần sắc kiêu căng nhìn Hách Liên Hiên nói: "Vừa rồi ta tiến cung quá mức vội vàng, giày không cẩn thận dính bùn đất, ngày xưa Ngũ đệ không phải thích nhất là giúp tứ hoàng huynh lau giày sao? Hôm nay đệ cũng sẽ không làm ta thất vọng phải không."

    Vẻ mặt vô vị Hách Liên Sở đem chân duỗi ở trước mặt Hách Liên Hiên, cũng không cảm giác có gì là không ổn, một bên Hách Liên Hiên nghe Hách Liên Sở nói mà sững người tại chỗ, thần sắc co rúm không dám nói lời nào.

    Lãnh Ly thấy hành động của Hách Liên Sở nói rõ ràng muốn sỉ nhục phu quân cô trong lòng rất tức giận, kiếp trước cô bị người ta ức hiếp vì vẻ ngoài xấu xí của mình, kiếp này nhìn thấy Hách Liên Hiên trời sinh yếu đuối bị người khác nhục mạ mà trong lòng không vui.
     
  9. hoankim2204

    Bài viết:
    0
    Chương 7: Dùng độc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hách Liên Sở thấy động tác của Hách Liên Hiên chậm chạp sắc mặt thoáng chốc trở nên khó coi, "Ngũ đệ chẳng lẽ còn muốn ta giúp ngươi sao?"

    Trừ bỏ Lãnh Ly bên ngoài mọi người đều vui sướng khi thấy người gặp họa, thậm chí có người còn phát ra tiếng cười trầm thấp, Hách Liên Trần cũng nhếch môi cười lạnh, đối với hành động quá mức của Hách Liên Sở cũng không thèm để ý.

    "Ngũ ca huynh phải nhanh lên, giày ta cũng rất bẩn cần phiền toái ngũ ca lau giúp ta đó!" Thanh âm vang lên, tướng mạo người nói chuyện so với các vị Vương gia khác có vài phần non nớt hơn, đó là Lục Vương gia của Diên Quốc Hách Liên Thiệu.

    Hách Liên Thiệu là hoàng tử nhỏ nhất cũng rất ham chơi, mẫu phi rất được thánh sủng cho nên hắn cả ngày ở trong cung trêu đùa người khác, thấy các vị huynh trưởng thường xuyên bắt nạt Hách Liên Hiên cũng bắt chước theo, đối với Hách Liên Trần nói gì nghe đấy.

    Hách Liên Hiên đứng tại chỗ sửng sốt vài giây, một gương mặt tầm thường tràn đầy sợ hãi, nhưng ánh mắt tàn nhẫn rất khó phát hiện, đối với lời nói của Hách Liên Sở không có bất kì phản ứng gì.

    Hách Liên Sở thấy Hách Liên Hiên làm ngơ giả bộ không nghe không thấy hắn nói gì càng tức giận, sắc mặt trở nên khó coi dọa người, bổng nhiên hắn thu hồi chân ngay sau đó, lạnh lùng cười, Hách Liên Hiên còn chưa kịp phản ứng lại thì thấy hắn duỗi chân hung hăng đá lên người Hách Liên Hiên.

    Hách Liên Hiên vừa thấy Hách Liên Sở có hành động, đang muốn phòng bị nhưng hắn nghĩ Liễu Quý Phi cùng Hách Liên Trần đều ở đây, nếu hắn phản kích chắc chắn sẽ khiến cho hai người đó nghi ngờ, thân hình di chuyển nhanh, Hách Liên Sở một chân đá vào ngực Hách Liên Hiên nhưng vẫn chưa kịp đánh tới thì ánh mắt Hách Liên Hiên biến đổi bỗng nhiên hắn té ngã trên mặt đất giả vờ trong rất đau đớn.

    Hách Liên Sở dùng sức cũng không lưu tình, hắn biết vừa rồi Hách Liên Hiên né tránh được nhưng ánh mắt đau đớn và khó chiệu của Hách Liên Hiên không giống làm bộ, nghĩ thầm chắc do hắn quá đa tâm, cười lạnh một tiếng cực kì đắc ý.

    Mọi người đều sửng sốt nhưng lại không tiến lên ngăn cản tất cả đều nhìn về phía Liễu quý Phi cùng Hách Liên Trần chỉ thấy hai người họ vẻ mặt bình tĩnh ngồi một bên như không phải chyện của mình, không hề muốn để ý tới, đã như vậy các vị khác càng không dám nhiều lời.

    Lãnh Ly đứng ở bên cạnh trong lòng không kiềm chế được mà tức giận, sắc mặt cũng trở nên cực kì khó chiệu nàng đối với Hách Liên Hiên tuy không có tình cảm gì cũng không thể nhìn người khác khi dễ hắn!

    Khi ánh mắt mọi người đang tập trung trên hai người bọn họ, Lãnh Ly bước lại đỡ Hách Liên Hiên vỗ vỗ bụi trên quần áo hắn, cực kì đau lòng hỏi "Đau không?"

    Hách Liên Hiên thấy Lãnh Ly quan tâm chính mình không khỏi cảm thấy ngốc nghếch cười, đỡ lấy ngực ra vẻ ẩn nhẫn trả lời: "Không đau, Ly nhi đừng lo lắng!"

    Lãnh Ly thấy Hách Liên Hiên giả vờ như không có chuyện gì thì không đành lòng, nàng cười với hắn rồi xoay người về phía Hách Liên Sở, thần sắc thoáng chốc trở nên lạnh lùng bức người, Hách Liên Sở thấy biểu tình Lãnh Ly không khỏi run lên, trong lòng đột nhiên có chút sợ hãi.

    Lãnh Ly bưng tách trà vừa đặt xuống lên, trà sớm đã nguội lạnh giống như biểu tình của nàng lúc này lạnh lẽo bức người. Nàng đi đến trước mặt Hách Liên Sở thì đứng lại bỗng nhiên đem tách trà trong tay hắt lên mặt Hách Liên Sở ngay sau đó lại hung hăng đá vào chân trái của hắn một đá, Hách Liên Sở còn chưa kịp phản ứng lại, trên mặt cảm thấy nóng rát, tiếp đó là chân trái truyền đến một trận đau đớn khiến hắn trở tay không kịp té ngã trên đất.

    Không khí trong cung nháy mắt trở nên yên tĩnh, mọi người đều đang chờ xem kịch hay đều bị khiếp sợ không ngờ Lãnh Ly lại lớn mật như vậy.

    Hách Liên Hiên đứng phía sau Lãnh Ly trong lòng cũng chấn động, hắn cũng không dự đoán được Lãnh Ly sẽ vì hắn không tiếc cùng Hách Liên Sở công khai đối nghịch, khóe miệng hắn gợi lên một nụ cười không rõ ràng, chỉ là tầm mắt của mọi người đều đặt trên người Lãnh Ly, không có một người nào phát hiện sự thay đổi của Hách Liên Hiên.

    Liễu Quý Phi phản ứng lại đầu tiên, bà ta sững sờ một lúc rồi đột nhiên đứng lên quát lớn: "Lãnh Ly! Ngươi dám can đảm ở trong cung của bổn cung làm càn, ngươi cũng biết đây là tử tội, người đâu! Đem nàng bắt giữ lại cho ta!"

    Liễu Quý Phi nhìn qua dường như tức giận quá độ, gương mặt đoan trang và xinh đẹp vừa rồi tràn đầy lửa giận, hai hàng lông mày nhíu chặt, hung hăng nhìn chăm chú vào Lãnh Ly.

    Thị vệ nghe được ý chỉ của Liễu Quý Phi tiến lên đem Lãnh Ly vây quanh, một bên Lục hoàng tử Hách Liên Thiệu vội vàng đi đến bên cạnh Hách Liên Sở đem hắn nâng dậy, nhưng khi nhìn đến khuôn mặt Hách Liên Sở sợ tới mức phải lui về phía sau vài bước.

    "Tứ ca, mặt.. mặt ngươi!" Hách Liên Thiệu kinh hô một tiếng đem tầm mắt mọi người một lần nữa đặt trên người Hách Liên Sở, nhưng khi nhìn thấy Hách Liên Sở thì đồng tử trợn to, vừa kinh vừa sợ.

    Chỉ thấy Hách Liên Sở sắc mặt trắng bệch, da mặt nổi đầy những chấm đỏ như máu, khi vỡ ra liền chảy ra máu loãng, nhìn qua thật sự khiếp người!

    "Nàng ta là yêu nữ! Đem nàng bắt lại cho ta! Dùng cực hình bức nàng giao ra giải dược!" Hách Liên Sở thấy mặt chính mình biến thành bộ dạng nữa người nữa quỷ trong lòng tức giận hét lớn.

    Liễu Quý Phi, Hách Liên Trần cùng Vân Toàn ba người ở xa nhất, cũng xem rất rõ ràng, Liễu Quý Phi còn chưa bình tĩnh lại, nhìn thấy dáng vẻ của Hách Liên Sở sợ tới mức cả kinh, dường như sắp ngất đi. Hách Liên Trần chưa nói một lời, ánh mắt gắt gao nhìn chăm chú vào Lãnh Ly, cảm xúc trong mắt không thể hiểu hết, Vân Toàn ngồi bên cạnh Liễu Quý Phi, liếc mắt một cái không dám tiếp tục nhìn Hách Liên Sở!

    Hách Liên Hiên đối với bộ dạng của Hách Liên Sở không chút nào để ý, chỉ là trong lòng sinh nghi, nước trà sớm đã nguội lạnh, hắt trên mặt người theo lý thuyết cũng không sao, chỉ là Hách Liên Sở lại biến thành bộ dáng này thật sự rất kỳ quái! Bỗng nhiên Hách Liên Hiên nhớ tới cái gì vội nhìn về phía trước mặt Lãnh Ly, vừa rồi Lãnh Ly bưng trà lên là lúc động tác rất nhỏ không thể tránh được ánh mắt hắn, hay là..

    Mọi người ở đây tâm tư khác nhau đều cảm thấy khiếp sợ, Lãnh Ly ở chỗ thị vệ vây quanh chậm rãi đi đến trước mặt Liễu Quý Phi, thần sắc biểu tình bình tĩnh lãnh đạm như không hề có chút hoảng loạn sợ hãi

    "Quý Phi nương nương, Tứ Vương gia mới vừa nói Vương gia nhà ta không chịu uống trà Tam vương gia đưa, ta chắc là Tứ Vương gia chưa uống qua trà của Tam Vương gia nên trong lòng không vui, vì thế ta đem trà này kính Tứ Vương gia, chỉ là không cẩn thận hắt lên mặt Tứ Vương gia, chỉ là sơ xuất mà thôi. Vì sao mặt Tứ Vương gia biến thành như vậy, chỉ sợ còn phải hỏi Tam Vương gia, Trà là Quý Phi nương nương uống, Tam Vương gia mang lại đây, ta bất quá mượn hoa hiến phật, nếu thật muốn truy cứu, Tam vương gia cùng Quý Phi nương nương chỉ sợ đều không thoát được can hệ!" lời này của Lãnh Ly vừa nói ra Hách Liên Trần cùng Liễu Quý Phi đều là cả kinh, rõ ràng là nàng trắng trợn táo bạo bất kính với Tứ Vương gia, mọi người đều thấy ở trong mắt, nhưng hiện tại lại đem toàn bộ trách nhiệm toàn quyền đẩy trên người Liễu Quý Phi cùng Hách Liên Trần! Đáng giận nhất chính là bọn họ thế nhưng không nói gì phản bác được.
     
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng mười hai 2020
  10. hoankim2204

    Bài viết:
    0
    Chương 8: Gây thù chuốc oán

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Các vị Vương gia đang không biết phải nhúng tay vào như thế nào thì một giọng nói vang lên, bọn họ quay lại nhìn thì thấy sắc mặt Hách Liên Trần âm trầm không tốt nói:

    "Mặc dù như vậy, nhưng vừa rồi ngươi đá vào đùi Tứ đệ thì phải giải thích thế nào? Đánh hoàng tử Diên quốc chỉ như vậy cũng đủ làm ngươi chết không toàn thây!"

    Hách Liên Trần vừa nói là mọi người liền phụ họa theo. Hách Liên Hiên đứng bên cạnh sắc mặt hoảng sợ không biết làm sao, trong lòng hắn lại có tâm tư khác, hắn muốn biết Vương phi của mình rút lui như thế nào.

    Lãnh Ly nghe thấy giọng nói của Hách Liên Trần tâm khẽ động, sau khi trấn tĩnh lại tâm trạng nàng đem ánh mắt dời về phía Hách Liên Trần: "Vương gia nhà ta chẳng lẽ không phải Hoàng tử của Diên quốc sao? Nếu theo lời Ngươi nói như vậy Tứ Vương gia chẳng phải là càng muốn liên lụy chính tộc? Không niệm thủ túc tình thân, không nặng nghĩa tình huynh đệ, không tôn trọng hoàng thất chính thống, sỉ nhục huynh đệ ruột thịt, đánh chửi hoàng tử Diên quốc, chỉ những điều này cũng đủ kết tội Tứ Vương gia, hắn muốn Vương gia nhà ta đánh giày cho hắn, công bằng mà nói nếu vừa nãy chân Vương gia nhà ta có bị làm sao chỉ sợ lúc đó chân Tứ Vương gia đã bị phế"

    Lãnh Ly không nhanh không chậm từ từ nói, những câu nói của nàng rất có lý khiến bọn họ không nói thêm được lời nào.

    Mọi người nghe Lãnh Ly nói như vậy cũng không dám nhiều lời nữa, cho dù Hách Liên Hiên không được phụ hoàng sủng ái, nhưng dù sao cũng là con thân sinh của phụ hoàng, nếu việc này truyền ra chỉ sợ đến lúc đó bọn họ còn phải chịu liên lụy, ở trong cung cũng sẽ có lời ra tiếng vào, thật sự không đáng!

    Hách Liên Sở nghe Lãnh Ly nói lời này dù cho có không cam lòng bao nhiêu cũng chỉ có thể nuốt xuống, trong lòng càng tăng thêm oán hận với Lãnh Ly.

    Hiện tại người có thể làm chủ duy nhất cũng chỉ có một người, tâm tư Liễu Quý Phi rất kín đáo! Bà nghĩ nếu việc này bị Hoàng Thượng biết được sẽ bất lợi đối với mình, vốn dĩ việc này ngọn nguồn đều do Hách Liên Trần bày ra, Hoàng thượng cho dù sủng ái bà cũng sẽ bị người khác bắt được nhược điểm, thứ hai hiện tại bà là mẫu phi của Hách Liên Hiên, Hách Liên Thiệu động thủ đối Hách Liên Hiên bà lại bỏ mặc, nếu nói tiếp đều là bà không phải.

    Liễu Quý Phi cùng Hách Liên Trần hai người trao đổi ánh mắt, Vân Toàn ở một bên nhìn hai người với vẻ mặt mờ mịt, nàng hôm nay chỉ là bồi Hách Liên Trần tiến cung vấn an Liễu Quý Phi, không nghĩ sẽ phát sinh chuyện như vậy, hiện tại nàng vẫn còn đang bị sốc!

    Liễu Quý Phi sửa lại trang sức, khôi phục dáng vẻ đoan trang, vung tay lên ý bảo những thị vệ toàn bộ lui ra ngoài, thị vệ thoáng chốc liền lui xuống.

    "Hôm nay việc này hai bên đều có sai, Thiệu Nhi cùng Hiên Nhi đều là thiếu niên không hiểu chuyện, là bổn cung không quản giáo nhiều hơn, đã là huynh đệ chơi đùa với nhau là chuyện không quá nghiêm trọng, Ngũ Vương phi hôm nay cũng là vô ý, nếu có lần sau nhất định không tha thứ!"

    Liễu Quý Phi nói xong, ở trong lòng thầm mắng, nữ nhân này thật sự rất thông minh.

    Mọi người thấy ý của Liễu Quý Phi rất rõ ràng là việc lớn biến nhỏ, việc nhỏ biến không, một khi đã như vậy tự nhiên sẽ không phát sinh thêm việc gì nữa, Hách Liên Trần cũng biết việc này nếu miệt mài theo đuổi sợ đối với hắn cũng không tốt, nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện, cũng không có cản trở gì nhiều.

    Hách Liên Hiên vẫn luôn bình tĩnh nhìn Lãnh Ly, trong mắt thần sắc rất kỳ quái, Vương phi hắn thật sự rất lợi hại.

    Lãnh Ly thấy Liễu Quý Phi nói như thế thì biết được bà đã không còn truy cứu, chỉ là hôm nay nàng xuất đầu sợ là đưa tới đông đảo oán hận, kiếp trước nàng sợ gây họa hại thân, kiếp này nàng đã tự tìm phiền phức cho mình, tuy rằng bất đắc dĩ nhưng nàng cũng không hối hận chút nào.

    Lãnh Ly bước đến bên cạnh Hách Liên Hiên, tự nhiên đỡ cánh tay hắn lên, quay mặt đối diện vài vị Vương gia rất có khí phách nói: "Vương Gia Nhà ta tâm trí đơn thuần, bị người khác ức hiếp, đánh mắng cũng sẽ không ghi hận ở trong lòng, nhưng huyết mạch hoàng thất làm sao có thể để người khác tùy ý khi dễ, các vị Vương Gia toàn là huynh đệ thân thiết, nên hòa thuận với nhau, hôm nay mọi chuyện Lãnh Ly cũng có sai tại đây hướng các vị bồi tội, nhưng nếu sau này còn ai dám làm Vương Gia mảy may bị thương, đừng trách ta trở mặt vô tình!"

    Mọi người nghe thấy lời này đều là một trận kinh hãi, cho dù rất giận lại không làm gì được nàng nửa phần, Liễu Quý Phi nghĩ không nên nảy sinh thêm nhiều sự tình, chỉ coi như không nghe thấy!

    Lãnh Ly hơi hơi cung kính khom người với Liễu Quý Phi ý là nàng xin cáo lui trước, sau đó theo Hách Liên Hiên đi ra cung điện.

    Hách Liên Trần vẫn luôn đem tầm mắt khóa trên người Lãnh Ly, không biết vì sao hắn có cảm giác Lãnh Ly cực kỳ giống người nào đó, vô luận như thế nào đều nhớ không nổi là ai? Bất quá, hôm nay nàng đã dám ở trước mắt bao nhiêu người làm càn như thế, sau này đừng mơ tưởng được yên ổn!

    "Tam ca, Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên hôm nay kiêu ngạo cuồng vọng như vậy, nếu không hảo hảo giáo huấn một phen thật không thể giải mối hận trong lòng đệ!" Hách Liên Sở nói, hắn hôm nay bị Lãnh Ly sĩ nhục trong lòng tự nhiên không vui, hơn nữa Lãnh Ly đem mặt hắn biến thành bộ dáng quỷ dị, hận ý càng sâu, nhưng nếu bằng chính sức của một mình hắn khó có thể giải hận, chỉ có thể kích động Hách Liên Trần.

    Hách Liên Trần vẫn luôn nhìn về phía cửa, âm thầm tính toán trong lòng.

    Hách Liên Sở đang muốn nói thì bị ánh mắt của Liễu Quý Phi cắt ngang, thấy Hách Liên Trần im lặng sắc mặt cũng không thể nào tốt hơn nên hắn không dám nhiều lời nữa, vừa tức vừa bực.

    Liễu Quý Phi tự nhiên sẽ hiểu tâm tư Hách Liên Trần, hai người nhìn nhau, Liễu Quý Phi liền mượn cớ để các vị Vương gia hồi phủ trước, Vân Toàn ở một bên cũng biết điều nói thân thể không khoẻ muốn rời cung trước, mọi người đều đã đi, cung điện chỉ còn lại có Liễu Quý Phi cùng Hách Liên Trần đôi mẹ con này.

    "Trần Nhi, mọi việc hôm nay con thấy thế nào?" Liễu Quý Phi trực tiếp hỏi Hách Liên

    Trần, hôm nay triệu kiến Hách Liên Hiên cùng Lãnh Ly vốn tưởng ra oai phủ đầu bọn họ nhưng không ngờ Lãnh Ly cư nhiên lợi hại như vậy! Biểu tình vô cảm Hách Liên Trần trầm tư nói với Liễu Quý Phi: "Lãnh Ly rất khác so với lời đồn, nếu có thể cho chúng ta lợi dụng tất nhiên rất tốt, nhưng nếu nàng một lòng giúp Hách Liên Hiên thì đó là mầm họa, dù con đã nắm trong tay quyền lực của Vân phủ, nhưng vẫn phải cẩn thận mới được, mẫu phi không cần lo lắng, con đã có tính toán!"

    Liễu Quý Phi vẫn còn chút lo lắng, nhưng nghe con trai đã nói như vậy trong lòng bà cũng yên tâm phần nào, tính tình Hách Liên Hiên yếu đuối lại không được sủng ái, nói chung là vô hại, huống hồ lúc trước khiến cho Lãnh Ly gả vào Ngũ Vương Phủ vốn là muốn mượn thế lực của Lãnh phủ kiềm chế Hách Liên Hiên, nhưng hôm nay xem ra Lãnh Ly là mầm tai họa, nếu không nhanh diệt trừ, tương lai tất sẽ thành họa lớn!
     
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng mười hai 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...